Đam Mỹ [Dịch] Tôi Là Thần Y Không Phải Thần Côn - Liễu Yến Nghê

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Nina Duong, 23 Tháng sáu 2023.

  1. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Lãnh Băng SơnLieuDuong thích bài này.
  2. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Lãnh Băng SơnLieuDuong thích bài này.
  3. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Chương 210: Hiện trường dạy học

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cậu ta là thực tập sinh đến sau của bệnh viện số hai tên là Lữ Vĩ Lương, trải qua mấy tháng ngắn ngủi đã chuyển chính, từ rất lâu trước đó đã nghe nói về Giang Hoa Đình và biết y thuật của cậu rất lợi hại, cho dù tên tuổi chữa bệnh trĩ của cậu cực kỳ vang dội nhưng cậu ta vẫn là chú ý đến ca bệnh qua tay Giang Hoa Đình.

    Cậu ta cực kỳ sùng bái Giang Hoa Đình!

    Cậu ta biết quan hệ của Mao Cao Minh với Giang Hoa Đình rất thân thiết nhưng cậu ta cho rằng là do Mao Cao Minh chiếm hời cùng một phòng làm việc, nếu muốn bàn về thiên phú thì cậu ta cảm thấy bản thân càng thích hợp làm trợ thủ thậm chí là đồ đệ cho Giang Hoa Đình.

    Không ngờ cậu ta thật sự đợi được cơ hội này!

    Trời mới biết cậu ta hưng phấn muốn chết!

    Mao Cao Minh tuy không thể xưng là ăn muối nhiều hơn Lữ Vĩ Lương ăn cơm nhưng chút lòng dạ này của cậu ta thì Mao Cao Minh nào có thể không phát hiện ra?

    Lòng dạ trẻ con thái độ ngạo mạn tự cho mình cao hơn người là tiêu chuẩn học sinh tài cao của trường đại học danh giá vừa mới ra đời.

    Đức hạnh như nhau.

    Giống với anh ta lúc ban đầu biết bao! Sau đó mới biết cũng không phải nắm chắc lý luận là được mà còn phải thực tiễn đủ tốt mới được.

    Nhưng mà thứ như thực tiễn này nào có dễ tới như vậy chứ!

    Đâu tiên mặt đã không đạt yêu cầu.

    Không phải có vẻ ngoài chưa đủ già thì là chưa đủ non.

    Mao Cao Minh cũng không so đo với Lữ Vĩ Lương, nói: "Tôi lại cảm thấy vị này cũng mắc phải chóng mặt thật."

    Lữ Vĩ Lương theo bản năng cau mày bởi vì nóng ruột nên cũng bỏ qua cách dùng từ của Mao Cao Minh.

    Cậu ta theo trực giác phản bác: "Sao có thể, nếu như là chóng mặt thật thì cậu ta đã khỏi từ lâu rồi, rất ít có người bệnh bị nhiều hơn mấy ngày hoặc là nhiều tuần hơn."

    "Càng huống chi mạch tượng không giống!"

    Lữ Vĩ Lương càng nói càng cảm thấy bản thân đúng rồi không nhịn được tìm người trẻ tuổi đối chiếu: "Lúc cậu phát bệnh hẳn là chỉ cảm thấy bản thân tự mình đang lung lay mà thôi ha?"

    Người trẻ tuổi nói: "Có."

    Lữ Vĩ Lương cong lên nụ cười đắc ý: "Anh nhìn đi tôi đã nói cậu ta là giả mà."

    Người trẻ tuổi không rõ ràng cho lắm nên chỉ có thể nhìn Giang Hoa Đình.

    "Cậu tên gì?" Giang Hoa Đình hỏi Lữ Vĩ Lương.

    "Tôi tên Lữ Vĩ Lương, tốt nghiệp tại khoa Trung y đại học y khoa XXX!"

    Tốt nghiệp tại trường đại học gà rừng như Giang Hoa Đình nghe được đại học danh tiếng lại đau đầu, thế này lại làm cậu nhớ tới kinh nghiệm kỳ diệu bản thân từng bởi vì vấn đề học lực mà bị từ chối.

    "Được rồi, anh Mao cũng chưa có nói xong cậu cứ cẩn thận nghe." Giang Hoa Đình nói.

    Mao Cao Minh cười, nói: "Chẩn đoán của tôi là ngài Kỷ bị chứng chóng mặt kiểu hỗn hợp."

    Trong chóng mặt giả bỗng nhiên sẽ đến một lần chóng mặt thật, bệnh trên người người trẻ tuổi -- ngài Kỷ này cũng rất nhiều. Nếu như là lúc trước, anh ta chắc chắn cũng sẽ giống như Lữ Vĩ Lương trực tiếp phán đoán cậu ta là chóng mặt giả, nhưng mà anh ta đã theo Giang Hoa Đình học qua một quãng thời gian nên sẽ không chỉ nghe người bệnh nói mà còn phải chú trọng mạch tượng bản thân bắt được.

    Trong vòng một phút không xác định vậy thì bắt hai phút, trong hai phút không xác định vậy thì ba phút, ba phút còn không xác định thì về lò nặn lại đi.

    Không thích hợp với ngành này.

    "Sao có thể?" Phản ứng đầu tiên của Lữ Vĩ Lương là phản bác!

    Đây là ở trước mặt Giang Hoa Đình! Sao cậu ta có thể phạm lỗi được?

    Cậu ta nhất định không hề chẩn sai!

    Phản ứng của Lữ Vĩ Lương làm bác sĩ khác thấy phản cảm, bệnh lý thế này không gì có thể hay không thể, ngạc nhiên thế làm gì? Càng huống chi người đầu tiên bắt mạch là Giang Hoa Đình vẫn chưa nói chuyện đâu đó, nôn nóng phủ định người khác thế này là muốn chơi trội sao?

    Người trẻ tuổi bây giờ đặc biệt là người có chút khôn vặt cứ cho rằng đứng đầu trong trường học là thật sự ra xã hội cũng đứng đầu sao?

    Quá ngây thơ!

    Đừng tưởng ai nấy cũng đều độc lạ như Giang Hoa Đình.

    Người ta tự tin cũng là có khí thế, có thực lực có được không?

    Giang Hoa Đình vỗ vỗ vai Lữ Vĩ Lương, nói: "Cậu cũng không tệ nhưng mà vẫn quá thiếu kinh nghiệm cần phải nỗ lực theo tiền bối học chút đi!"

    Tiếp đó Giang Hoa Đình nói với Mao Cao Minh: "Anh Mao tiến bộ không ít nha!"

    Mao Cao Minh hiếm khi cười thẹn thùng: "Tất nhiên phải tiến bộ, tôi cũng không thể đập chiêu bài của cậu."

    Lữ Vĩ Lương mím môi thành một đường thẳng không cam lòng nói: "Bác, bác sĩ Giang, anh cũng cảm thấy tôi chẩn sai sao?"

    Giang Hoa Đình cười rồi nói: "Không chẩn sai nhưng mà chẩn sót."

    Ý là Mao Cao Minh chẩn đoán là đúng.

    Nghe được câu này Lữ Vĩ Lương như nghe được sét giữa trời quang!

    "Anh Mao, anh kê đơn thuốc ra đi tôi kiểm định."

    Mao Cao Minh lập tức viết xuống mấy vị thuốc phần lớn đều là điều dưỡng cơ thể, bệnh vặt của ngài Kỷ thực sự quá nhiều. Giang Hoa Đình nhìn rồi nói: "Lại thêm chút bột chi liễu."

    Mao Cao Minh chợt hiểu ra: "À, đúng."

    Chi liễu chứa Salicin và thành phần có hiệu quả có thể đủ thúc đẩy cải thiện vi tuần hoàn mạch máu.

    Đồng thời sử dụng phối hợp với thuốc anh ta kê thì đối với chữa bệnh chóng mặt cũng có thể có được tác dụng chữa trị rất tốt.

    Giang Hoa Đình kiểm tra đơn thuốc một lần nữa rồi gật đầu đưa cho ngài Kỷ.

    "Đi phòng thuốc Trung y lấy thuốc, nếu không biết sắc thì để chị y tá giúp cậu, với nhớ bớt ăn đồ chiên, béo ngấy, chua cay, kích thích gì đó. Tất nhiên tốt nhất cai thuốc cai rượu."

    Mấy thứ Giang Hoa Đình nói đặc biệt là ăn đều là thứ người trẻ tuổi thích nhất.

    Ngài Kỷ vội vàng gật đầu: "Được, tôi đều nhớ rồi."

    Trải qua một lần thế này Giang Hoa Đình cũng nhận biết được sự không đủ của Trung y trẻ tuổi.

    Kinh nghiệm không đủ.

    Xem ra không thể dùng chính cậu làm thành tiêu chuẩn của người trẻ tuổi!

    Vì sự phát triển sau này của bệnh viện chẳng mấy chốc Giang Hoa Đình đã có một ý nghĩ cũng không tệ lắm, cậu là một người vừa nghĩ tới thì lập tức làm luôn, thấy mọi người vây bản thân liền nắm bắt thời cơ hỏi: "Ấy, mấy người đều có sở trường bệnh tật về mặt nào hả?"

    Khoa Trung y tuy đa số đều là dùng khoa tổng hợp làm chủ nhưng mà mỗi người cũng có lĩnh vực sở trường riêng của bản thân.

    Mao Cao Minh: "Tôi, đoán chừng là khoa tổng hợp đi?" Kinh nghiệm quá ít nên anh ta cũng không rõ lắm.

    Lữ Vĩ Lương vội vàng nói cậu ta cũng vậy.

    Những người khác lại có chút kinh nghiệm liền nhao nhao nói sở trường của bản thân, cụ thể lập tức được ghi lại.

    Chỉ là ông Từ vẫn luôn ngồi ở vị trí đầu tiên cũng cười hơ hơ nói sở trường của bản thân là phụ khoa.

    Giang Hoa Đình nhìn kỹ ghi chép của bản thân xong thì chân mày cau lại, nhân tài, vẫn quá thiếu.

    Mọi người không biết Giang Hoa Đình muốn làm gì nhưng mà người này mới là ông chủ lớn của bọn họ chỉ cần không tổn hại lợi ích của bọn họ, không làm chuyện hại người hại mình thì Giang Hoa Đình sắp xếp làm gì cũng được.

    Đối với Giang Hoa Đình thì bọn họ vẫn tương đối yên tâm.

    Giang Hoa Đình đang chuẩn bị tuyên bố một chút quyết định của cậu thì đúng lúc này có một người trung niên gõ cửa: "Xin hỏi ở đây là khoa Trung y ha?"

    Người trung niên nhìn nhóm bác sĩ tụ tập thành một nhóm có chút không quá chắc chắn.

    Khi tất cả áo bác sĩ đồng loạt nhìn chằm chằm bản thân người trung niên cũng có chút muốn chạy luôn.

    Cảm giác bị nhìn chằm chằm đó thực sự quá đáng sợ!

    Cảm giác như bản thân sẽ bị giải phẫu!

    Ông Từ đứng dậy: "Là khoa Trung y, ngài bốc số của ai vậy?"

    Người trung niên: "Giang Hoa Đình."

    Ông Từ chỉ vào trong nhóm người đó: "Ở đó đó."

    Mọi người lập tức để lộ Giang Hoa Đình ra.

    Nhìn thấy gương mặt đó mắt người trung niên sáng bừng, lần này không tìm sai người!

    Giang Hoa Đình nhìn vẻ mặt người trung niên đó rất hưng phấn đi qua thì chớp chớp mắt chẳng lẽ người này quen bản thân sao?

    "Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi bác sĩ Giang! Quảng cáo của cậu cũng không nói địa chỉ làm tôi còn coi cậu thành cha cậu!" Kể đến sai sót này Tần Lộ không hề xấu hổ.

    Dù sao hai cha con cũng có vẻ ngoài giống nhau, đây là sự thực.

    Giang Hoa Đình: ".. Tôi trẻ tuổi như vậy, ông ấy già như vậy sao ông có thể tìm được tới bên đó chứ?"

    Cậu đã cảm thấy kỳ lạ làm sao ba già tích cực giải được vấn đề khẩn cấp của cậu giúp cậu làm xong việc trên bản đồ không tồn tại bệnh viện Trung y Thu Hoa như thế.

    Tần Lộ cười nói: "Phải, phải, cậu tương đối trẻ hơn chút."

    Giang Hoa Đình bỗng nhiên nói: "Mùi thơm trên người ngài hơi nồng."

    Không chỉ mùi thơm mà trong văn phòng này còn thoảng qua một mùi thối như có như không.

    Các bác sĩ vừa nãy vẫn còn tụ tập thành một nhóm đã lặng lẽ đi ra không ít chỉ để hai người Mao Cao Minh với Lữ Vĩ Lương giữ vững trận địa, mùi này thực sự quá tiêu hồn.

    Mũi của Giang Hoa Đình cực kỳ nhạy lúc Tần Lộ vẫn chưa đi vào cậu đã ngửi được.

    Bây giờ Tần Lộ còn ở đằng trước mùi đó càng thêm không cần phải nói.

    Chân mày của Giang Hoa Đình chỉ thiếu chưa nhíu thành một con sâu lông: "Mời ngài ngồi."

    Tần Lộ lại chần chừ: "Cứ ở đây sao?"

    "Ở đây có vấn đề gì sao?" Giang Hoa Đình khó hiểu.

    Tần Lộ hơi lúng túng có chút xấu hổ cũng hơi ngại ngùng: "Tôi chỉ sợ dọa đến người khác."

    Giang Hoa Đình nhướng mày: "Vậy ông không sợ dọa tôi sao?"

    Tần Lộ: "..."

    "Không sao ông cứ ngồi xuống đi."

    Tần Lộ chỉ đành phải ngồi xuống trước, kiểu xấu hổ khi.. Lộ bí mật của bản thân ở trước ánh mắt của mọi người thế này làm ông có xúc động muốn bỏ chạy.

    Ông cũng đã bao lâu không có cảm giác thế này rồi?

    Giang Hoa Đình nhìn quyển tập vừa nãy ghi chép phạm vi sở trường của các bác sĩ, nói: "Bác sĩ sở trường khoa ngoại qua đây." Có hai bác sĩ so với Mao Cao Minh thì xem ra hơi lớn tuổi hơn chút vội vàng đứng dậy đi đến bên cạnh Giang Hoa Đình.

    Tài năng của Giang Hoa Đình bọn họ quá rõ rồi nên khiêm tốn chút chắc chắn không sai nhất định có thể học được thứ gì đó! Thứ bọn họ không biết!

    Bọn họ không cần cái nào cũng biết mà chỉ giỏi một môn là đủ rồi!

    "Mấy người cảm thấy vị này.."

    "Tôi họ Tần."

    "Ngài Tần đại khái là bệnh gì?"

    Lúc nghe được hai chữ khoa ngoại này Tần Lộ đã chắc chắn Giang Hoa Đình là một người cực kỳ giỏi cho nên bây giờ ông ta ngoài bình tĩnh thì vẫn là bình tĩnh. Xấu hổ và quẫn bách lúc trước sớm đã bị ông ta vứt tới chân trời rồi, không gì càng quan trọng hơn khỏe lại khỏi bệnh và có một cơ thể khỏe mạnh!

    Một bác sĩ họ Lương trong đó nói: "Tuy có mùi nước hoa che phủ nhưng cũng không thể hoàn toàn che giấu mùi thối rữa đó. Mà tuy ngài Tần đã cố sức để bản thân nhìn như bước đi không khác gì với người bình thường thì vẫn có một số động tác nhỏ bại lộ nguyên nhân phát bệnh của ông ta ra, hẳn là chi dưới bị lở loét rất nghiêm trọng."

    Một cái bác sĩ họ Trần khác cũng bày tỏ tán đồng.

    Lần này ngài Tần có chút xấu hổ, thế này là còn chưa nhìn đâu mà đều đã bị nói trúng rồi.

    Nhưng mà.. Chính ông ta cũng sắp bị mùi nước hoa sặc chết luôn mà sao bọn họ còn có thể ngửi được mùi thối rữa? Mũi của bác sĩ cũng phải trải qua huấn luyện đặc biệt sao?

    Còn có thể phân biệt mùi trong đó nữa hả?

    Giang Hoa Đình gật đầu, tán thưởng một câu: "Không tệ."

    Chẳng trách người bệnh đều thích tìm Trung y già, bác sĩ già dặn chút kinh nghiệm quả nhiên nhiều hơn chút.

    Giang Hoa Đình kiểm tra cho Tần Lộ một chút như những gì hai vị bác sĩ kia nói quả thực là chi dưới bị lở loét.

    Chi dưới bị lở loét là bệnh tương đối thường gặp ở khoa ngoại, bất kể là cấp tính hay là mãn tính thì đều không dễ lành.

    Mà Tần Lộ thế này là mãn tính, Trung y học gọi là lở chân, lở loét chi dưới mãn tính.

    Của Tần Lộ cũng là trường hợp hiếm lặp đi lặp lại cũng mười mấy năm mà vẫn chưa khỏi.

    Mà dạo này càng ngày càng nghiêm trọng hơn, nghiêm trọng tới chính ông ta cũng không muốn nhìn đôi chân thối rữa của ông ta, còn đau nữa cho dù ông ta đã bắt đầu đưa quyền lực của công ty nhà mình cho con trai nhưng mà có một số trường hợp vẫn cần ông ta ra mặt.

    Mỗi lần đều đau muốn chết, một bộ âu phục ông ta còn phải phối tận mấy chiếc quần giống nhau dùng để thay.

    Đời người quả thực giày vò!

    Bởi vì bệnh này mà ông ta còn có cái danh xưng quý ông nước hoa, trời biết trên người ông ta đến cùng thối cỡ nào..

    Không thể không nói chân của Tần Lộ quả thực không đành lòng nhìn thẳng, lồi lõm như đường đất lầy lội, thịt thối che phủ trên mặt vết thương, mụn thịt làm ổ trắng xám, làn da xung quanh vết lở dày lên sắc tố âm u; Còn có một phần nước mủ màu xanh đang chảy sưng đỏ tới mức nhìn cũng cảm thấy đau.

    Điển hình của việc khỏi rồi lại có, ví dụ của sự lặp đi lặp lại.

    Tần Lộ nhìn đi không ra ý nghĩ trên mặt Giang Hoa Đình.

    Nói tới cũng kỳ lạ gương mặt búp bê giống nhau nhưng gương mặt đó của Giang Trì Bắc tuy cũng không có biểu cảm gì nhưng mà ông ta đang nghĩ gì thì Tần Lộ vẫn có thể đoán ra được chút gì đó.

    Nhưng mà gương mặt non nớt này của Giang Hoa Đình rõ ràng là cười hì hì vậy mà ông ta lại một chút cũng nhìn không ra đến cùng cậu đang nghĩ gì!

    Thế này đến cùng là chữa được hay là không chữa được đây!

    Tần Lộ hơi hoảng rồi!
     
    Rincute, Kimngan21Lãnh Băng Sơn thích bài này.
  4. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Lãnh Băng Sơn thích bài này.
  5. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Chương 212: Cậu đã định sẵn là phải phát sáng

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Rincute, Levupha, Kimngan213 người khác thích bài này.
  6. Nina Duong

    Bài viết:
    1
  7. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Chương 214: Tuyển người

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Rincute, Levupha, Kimngan213 người khác thích bài này.
  8. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Chương 215: Sầm Tuyết là người có tài năng đặc biệt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Rincute, Levupha, Kimngan213 người khác thích bài này.
  9. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Lãnh Băng Sơn, LieuDuongShubibu thích bài này.
  10. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Chương 217: Tôi nghe không được người khác phàn nàn về cháu tôi

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Rincute, Levupha, Kimngan213 người khác thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...