Xuyên Không [Edit] Chuế Tuế - Ở Rể - Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu - Từ Chương 1065

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi lương lam lâm, 23 Tháng một 2024.

  1. lương lam lâm Mười năm đá mài phong tuyết sương lạnh

    Bài viết:
    57
    Chương 1073-2: Phù du nào có thể sánh bằng thiên địa, vạn trượng nhìn thấy cả chúng sinh (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lý Ngạn Phong gật gật đầu: "Nghe nói giáo chủ lần này xuôi nam, trừ sự tình Giang Ninh ra, chủ yếu là vì thay Hứa tiên sinh bên này luyện ra một đội tinh binh, để về sau cùng cái gọi là" binh lính Đặc chủng "của Hắc Kỳ tranh phong. Chuyện này, Chính thúc có tham dự trong đó sao?"

    Ngoại hiệu của Đàm Chính vốn là "Hà Sóc Thiên Đao", trong quá khứ từng hoạt động mạnh ở vùng Tấn Địa, sau này Lâm đại giáo chủ kháng Kim bị mất đi một số lợi ích lại cùng vị "Hàng Thế Huyền Nữ" kia tranh quyền thất bại bị chèn ép, mới liên tục chiến đấu ở các chiến trường Giang Nam. Bởi vì khi đến Giang Nam, hai chữ Hà Sóc khiến người khác cười nhạo vì thế dứt khoát đổi thành "Thiên đao" càng hiển lộ bá khí, cũng đã đi theo dưới trướng Hứa Chiêu Nam một thời gian lâu. Lúc này gật đầu.

    "Sự tình triều đình xưa nay luôn cao hơn giang hồ, một khi vào quân đội thì sẽ không có được nơi ẩn nấp riêng. Hứa tiên sinh lòng dạ rộng rãi, đối với người giang hồ từ trước tới nay đều vô cùng hậu đãi, hơn một năm trước trong quá khứ, mọi người ở cùng một chỗ giao với nhau lưu trong thời gian lâu, chỗ có được đương nhiên là nhiều hơn lúc đầu, lần này giáo chủ đi tới mọi người càng quyết tâm hơn, ta nhất định sẽ tham dự vào trong đó. Ngược lại là không biết hiền chất có suy nghĩ như thế nào đối với chuyện này."

    "Ta tại Thông Sơn kỳ thật cũng đã mở môn hộ, truyền thụ võ nghệ cho hương dân. Là hy vọng lúc bị quân xâm lược đánh tới mọi người có thể có sức phản kháng, lần này ta lại tiếp nhận lấy vị trí hộ pháp của Đại Quang Minh Giáo, Hứa tiên sinh tạo ra đại thế một thành ta phải tại Thông Sơn cùng hô ứng lẫn nhau với ngài ấy, song phương nếu có ngày gặp lại, có thể là Chính thúc hoặc là giáo chủ, ở tại nơi này nghĩ ra được điều tâm đắc trong biện pháp luyện binh thì mong rằng sẽ không quên mất tiểu chất. Tinh tuý trọng yếu của Đại Tiểu Hầu Quyền cùng Bạch Viên Thông Tí tiểu chất lúc này có thể viết xuống, giao lại cho Chính thúc."

    Hắn ôm quyền, lời nói khẳng khái, Đàm Chính ở một bên cười vỗ vỗ nắm tay hắn, thấp giọng nói: "Cho ta làm chi? Ngươi tìm thời cơ, giao cho giáo chủ, giáo chủ sẽ không tham quyền pháp của ngươi, ngược lại là ngươi có cái tâm chân thành này, có thể được giáo chủ một phen hết lòng đề cử, há không phải chuyện tốt hay sao."

    Hắn dừng lại, lại nói: ".. Chuyện này có thể trước hết làm như vậy, lực chú ý bây giờ của mọi người cũng đều ở tại thế cuộc Giang Ninh, đối với chuyện ngày sau mở rộng môn hộ, giao lưu luyện binh còn chưa để bụng, ngươi nếu như đợi đến lúc giáo chủ mở miệng tuyên bố chuyện này, thời điểm mà mọi người nhao nhao trình lên bí tịch rồi tính tiếp thì đã muộn."

    Đàm Chính vô tư chỉ điểm, Lý Ngạn Phong cũng nghiêm túc cảm tạ, qua chốc lát, nghe được bên ngoài truyền tới từng trận náo nhiệt, mới thấp giọng nói:

    "Chỉ là Chính thúc, bây giờ cục diện trong thành làm tiểu chất thật sự có một ít khó hiểu. Ngài xem, binh pháp còn có thuyết pháp hợp tung liên hoành, bây giờ trong thành có năm cỗ thế lực lớn của Công Bình Đảng, tăng thêm sáu bảy nhà" Đại long đầu "đang chờ để được thượng vị, 'Chuyển Luân Vương' chúng ta ở một phương tuy rằng binh hùng tướng mạnh, có thể theo lý thuyết cũng đánh không lại nếu bốn nhà còn lại liên thủ, giáo chủ đánh Chu Thương cũng liền thôi, dù sao nhà nào cũng đều cùng với hắn không hợp nhau, nhưng tại sao lại còn muốn giẫm lên từng nhà từng nhà một. Người này vừa xuất thủ, liền đem tất cả sự tình ôm vào thân, cũng không biết Hứa tiên sinh rốt cuộc là có cách nghĩ như thế nào. Chẳng lẽ còn có nội tình gì đó mà chúng ta không biết hay sao?

    Lý Ngạn Phong nói xong những nghi vấn này, khóe mắt để ý phản ứng của Đàm Chính, Đàm Chính ngược lại mỉm cười lắc đầu:" Chuyện này ta cũng không thể nói rõ ràng, giáo chủ dùng thần công, từng cái lôi đài một của từng nhà đều đánh tới, vốn là không người người nào có thể địch nổi. Nhưng tại sao lại muốn đánh như vậy, vậy thật sự khiến người khác có một chút khó hiểu, có lẽ là Hứa tiên sinh có sức mạnh một địch bốn, có hoặc là.. Là hắn đã sớm liên hợp với mấy nhà còn lại, làm một ra một màn đùa giỡn như vậy chỉ là để tê liệt những người khác?"

    Đao pháp của Đàm Chính không tệ, nhưng hiển nhiên đối chuyện này chưa từng tìm hiểu sâu, Lý Ngạn Phong thấy được điều đó, đáy mắt hơi có chút thất vọng. Hắn cùng phó sứ sứ đoàn của Lưu Quang Thế đi tới Giang Ninh, tuy rằng chưa chắc chắn sẽ quyết tâm trung thành với Lưu Quang Thế, nhưng nhất định là sẽ luôn trung thành với bản thân. Hứa Chiêu Nam vừa vào thành liền bắt đầu làm việc, cử chỉ lỗ mãng có được sức mạnh không rõ lai lịch, hắn không nắm giữ được hoàn cảnh toàn diện liền sẽ có chút bận tâm. Đương nhiên, Đàm Chính nếu đã không hiểu, hắn liền phải cân nhắc đi hỏi người khác.
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng ba 2024
  2. lương lam lâm Mười năm đá mài phong tuyết sương lạnh

    Bài viết:
    57
    Chương 1073-3: Phù du nào có thể sánh bằng thiên địa, vạn trượng nhìn thấy cả chúng sinh (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai người nói chủ đề này tới đây, sau khi diễn võ Lý Ngạn Phong đã mặc lên đồng phục võ sĩ. Lúc này có hạ nhân đi tới, thấp giọng báo cáo cho Đàm Chính một sự kiện, Đàm Chính hơi hơi kinh ngạc, ngay sau đó ha hả cười lên, nhìn về phía Lý Ngạn Phong.

    "Chính thúc, chuyện gì?"

    "Ngươi mấy ngày trước nhờ người ở trong thành thả ra tin tức?

    ".. Ừm. "Lý Ngạn Phong nghĩ một chút, gật gật đầu," Chỉ là một chuyện nhỏ, chính là nhờ Hứa Long Biểu Hứa đại nhân thủ hạ một vị huynh đệ. Có chuyện gì? "

    " Hôm nay có hai nhóm người tìm đến hỏi thăm chuyện này, gây ra một ít tai vạ. Nhóm thứ nhất có ba người, hai nam một nữ, trong đó còn có một người còn bị thọt, ép hỏi tin tức, có hỏi đến ngươi. Mấy người kia tự xưng là thủ hạ của Thời Bảo Phong. "

    " Thời Bảo Phong.. "Lý Ngạn Phong nhíu mày, ngay sau đó giãn ra,".. Tiểu chất đã biết đại khái là xảy ra chuyện gì. Chính thúc, chúng ta bên này muốn nhường bọn họ hay không? "

    " Không cần. "Đàm Chính lập tức lắc đầu," Ở giữa năm thế lực lớn của Công Bình Đảng luôn có hiềm khích, bây giờ lấy thân phận của hiền chất ngươi, có cho Thời Bảo Phong thể diện hay không đều không đáng ngại. Nếu như là người bình thường ta sẽ khuyên hắn đề phòng đối phương trả thù, nhưng với võ nghệ của hiền chất ta cảm thấy cũng không có chuyện gì. "

    Đàm Chính nói tới đây, lại dừng lại:" Đương nhiên, nếu như hiền chất với bên kia chẳng qua là có chút hiểu lầm muốn bày bàn rượu giảng hòa, ta có thể thay ngươi ra mặt một phen. "

    Hắn nói ra lời này là đã đề cập đến tất cả khả năng, một mặt cho rằng Lý Ngạn Phong có tư cách cùng bên kia xảy ra va chạm, về phương diện khác thì nói đến biện pháp giải quyết nếu không muốn xảy ra va chạm, đối với sự tính phát sinh cụ thể như thế nào thì hắn cũng không hỏi thăm. Lý Ngạn Phong cười cười lắc đầu:" Chuyện này cũng không giấu diếm Chính thúc, chính là tại Thông Sơn xuất hiện một vài vấn đề.. "

    Về sự tình phát sinh ở Thông Sơn cùng với mục đích hắn ở trên báo chí thả ra tin tức, trước sau đều không tính là chuyện quá lớn cơ mật, hắn chẳng qua là tiện tay làm việc, lúc này cũng thuận miệng nói ra. Đàm Chính bỗng nhiên tỉnh ngộ:" Khó trách.. Vậy thì người thứ hai tìm tới cửa là ai, hiền chất chắc là có khả năng đoán được? "

    " Ừm? "

    " Người này tự xưng là Long Ngạo Thiên. "Đàm Chính cười," Báo ngoại hiệu, nói mình gọi là.. Minh chủ võ lâm, ha ha ha ha. "

    Lý Ngạn Phong hơi sững sờ, ngay sau đó liền cũng cười ha hả, từ khi tiểu thuyết võ hiệp trở nên phổ biến tràn lan, trên thiên hạ xuất hiện nơi này nơi kia mở đại hội tự xưng là đại hội võ lâm, người trong tối ngông cuồng xoa tay tự xưng minh chủ võ lâm không có một ngàn cũng có tám trăm, đều hạng cuồng vọng không biết trời cao đất dày.

    Hai người vì vậy cười to một trận, Đàm Chính nói:" Người này theo như lời hiền chất thì tuổi không lớn lắm, nhưng công phu quả thật không tệ, sau này hắn một đường chạy trốn, người đuổi theo hắn còn phát hiện hắn có một gã đồng bọn, chính là một tiểu hòa thượng mười hai mười ba tuổi, gọi là 'Ngộ Không'.. Người này ngông cuồng tự gọi mình minh chủ võ lâm, khả năng hắn đi ra từ Tây Nam mang theo nhiệm vụ trên người là vô cùng cực nhỏ, nhưng mà một người mười hai mười ba tuổi, một người mười bốn mười lăm tuổi liền dám xông xáo bên ngoài, khả năng có gia học sâu xa. "

    Lý Ngạn Phong nói:" Bên trong tin tức trong nhà gửi đến có nói, thiếu niên này muốn tới tự mình đến Giang Ninh tìm ta tính sổ, vốn tưởng rằng chỉ là mạnh miệg, ha hả, không nghĩ hắn ta thật sự sẽ đến đây. Thật sự là thiếu niên anh hùng.. "

    Hắn trong miệng nói lời như vậy nhưng trong mắt lại mơ hồ có hung mang cuồn cuộn. Thiếu niên cuồng vọng này tại Thông Sơn giết một nhà muội muội và muội phu của hắn, giết hai gã khách khanh của hắn, hắn còn đang lo tìm không thấy người, nhưng không ngờ đối phương lại vẫn rất có can đảm đi tới Giang Ninh. Đây là dấu hiệu cho thấy thiếu niên này không để" Hầu vương "Lý Ngạn Phong hắn – một nhân vật lừng lẫy một phương vào mắt. Hắn lúc này liền hận không thể tìm tới cửa thiếu niên kia, đến lúc đó nếu không lột da để khiến thiếu niên thống khổ ba ngày ba đêm, hắn liền uổng phí một thân danh dự này.

    Hung lệ trong lòng không muốn để cho Đàm Chính nhìn thấy, Đàm Chính chắp hai tay sau lưng, ha hả lắc đầu:" Người trẻ tuổi mười bốn mười lăm tuổi, đúng là ngút trời kỳ tài, bây giờ đối với ngươi cũng khó có uy hiếp. Ngược lại đối với vài vị Thời gia kia, ngươi cũng không dự định hòa đàm, sau này sẽ khiến cho người ta chú ý. Đương nhiên cũng không cần quá mức để ý, ngươi nhớ kĩ, bất kỳ việc gì đều có giáo chủ và huynh đệ giáo chúng bên trong làm chỗ dựa cho ngươi, dù có là Thời Bảo Phong đích thân đến trước mặt ngươi, hắn cũng không làm được gì."
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng ba 2024
  3. lương lam lâm Mười năm đá mài phong tuyết sương lạnh

    Bài viết:
    57
    Chương 1073-4: Phù du nào có thể sánh bằng thiên địa, vạn trượng nhìn thấy cả chúng sinh (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đàm Chính nói lời khẳng khái đoạn gật đầu, Lý Ngạn Phong cũng gật đầu theo.

    "Vâng, Ngạn Phong chắc chắn sẽ không hạ thấp thể diện của Đại Quang Minh Giáo ta.. Đương nhiên nếu là thật sự muốn ám sát hoặc là đánh nhau, bọn họ cứ việc đến là được. Chính thúc ngươi xem, ngươi cũng nói là hai nam một nữ, ở giữa còn có một người thọt, ta để ba người bọn họ cùng lên, có thể có chuyện gì được?"

    "Đúng vậy." Đàm Chính nghĩ một chút, cũng cười cười, "Hai nam một nữ, một người thọt."

    "Ha ha."

    "Ha ha ha ha.."

    Tiếng cười của hai người khí phách lại vui vẻ.

    Đương nhiên sau khi quay đầu đi, Lý Ngạn Phong liền lén lút tìm một mối quan hệ khác, nhờ người khác đưa tin tức "Ngũ Thước Dâm Ma" Long Ngạo Thiên kia đến Giang Ninh cho người của "Bình Đẳng Vương" bên kia truyền đi. Hắn võ nghệ cao cường, sau lưng cũng có thế lực, sợ đương nhiên là không sợ, chẳng qua có thể làm cho địch nhân dính thêm nhiều chuyện phiền phức thì sẽ khiến cho bên mình gia tăng thêm lực lượng. Đây chính là nguyên tắc từ trước đến giờ của hắn.

    Dù sao vào thời khắc này, người trong thành Giang Ninh muốn ra Long Ngạo Thiên kia nhất chính là lực lượng thủ hạ của Thời Bảo Phong-- chuyện này có quan hệ đến thể diện của Thời gia. Bản thân đợi đến khi bọn họ đánh tới, rồi mới ra tay xử lý tốt thiếu niên kia, cũng không muộn.

    Mà cho dù sự tình không phát triển như vậy, Thời Bảo Phong nhất định sẽ truy cứu việc hắn truyền tin mờ ám, muốn đánh thì cứ việc đánh. Dù sao hai nam một nữ một người thọt..

    Trên con đường võ đạo, hắn ngoại trừ hiện tại đứng trước mặt Lâm giáo chủ có hơi thua kém, cả đời này đã sợ ai bao giờ?

    ** ** **

    Đương, đương, đương, đương..

    Thời gian buổi chiều, thanh âm binh khí va chạm vang lên trong sân nhỏ cũ nát.

    Lương Tư Ất trong tay đao kiếm vung vẩy, "Khổng tước minh vương Thất Triển Vũ" tay múa cương cuồng phong rít gào, Du Hồng Trác ngự sử đơn đao, ở một bên vừa đi vừa khán chiêu. Cứ như thế đánh xong một trận, trên trán Lương Tư Ất hơi hơi đổ mồ hôi, Du Hồng Trác lại không hiện ra vẻ gì mệt mỏi, chân bước hắn nhẹ nhàngchiêu nào tới đều có thế tiếp, hắn thu đao đi qua một bên, Lương Tư Ất dừng lại, điều hòa hô hấp.

    Du Hồng Trác rót một chén nước, đưa cho Lương Tư Ất.

    "Khổng Tước Minh Vương kiếm này của ngươi quá mức bá đạo, chỉ thích hợp dùng một chút trên chiến trường, nếu là gặp phải người chơi xấu, đánh thêm một trận liền không có lực. Ngoài ra, Khổng Tước Minh Vương kiếm vốn là song kiếm, ngươi đổi thành đao, kỳ thật ngược lại suy yếu kiếm pháp bên trong.. Ừm, kỳ thật, cũng là vì phải ra chiến trường nên mới phải thay đổi như vậy?"

    Sau khi Du Hồng Trác cùng An Tích Phúc gặp mặt, tối qua từng đi thăm dò nơi đóng quân hành động của Vệ Húc Văn một lần, nhưng nhất thời không thể tìm ra tung tích của Miêu Tranh bị Vệ Húc Văn bắt giữ.

    Lúc này song phương mặc dù có sự tín nhiệm nhất định nhưng dù sao đều là người lão luyện đã hành tẩu trên giang hồ nhiều năm, thủ hạ chủ lực của mình An Tích Phúc sẽ không để cho Du Hồng Trác nhìn thấy toàn bộ, hắn cũng không có khả năng vì nghĩ cách cứu viện Miêu Tranh mà mặc kệ những chuyện khác. Bởi vậy hiện tại liên lạc Du Hồng Trác cùng với cùng hắn cộng tác vẫn như cũ là cái người mặt lành không hay nói chuyện - Lương Tư Ất, sau buổi chiều gặp mặt ngày hôm đó, song phương ngược lại đã giao thủ thoáng qua để đối với võ nghệ của nhau có chút lý giải đơn giản thuận tiện cho việc hợp tác về sau.

    Du Hồng Trác nói dứt lời, Lương Tư Ất gật đầu: "Thời điểm luyện kiếm, không nghĩ tới đơn đấu, kỳ thật Khổng Tước Minh Vương kiếm khi dùng song kiếm cũng càng tiêu hao thể lực."

    Nàng đại khái giới thiệu một lượt Khổng Tước Minh Vương kiếm, trên thực tế song kiếm ở trong tay Vương Dần đều có chút trầm trọng, lúc đối địch một đường chém vung vẩy, giống như khổng tước xòe đuôi, khiến người không kịp nhìn. Mà xen lẫn tại trong đó là vài cái sát chiêu, chém chuyển thành chọc, đâm, chích, vạch, khổng tước xòe đuôi sau đó thu lại sát chiêu, tuy rằng thường khiến người khác trở tay không kịp, nhưng thói quen để luyện ra được như vậy ở dưới các tình huống sẽ yêu cầu lực lượng lớn hơn.

    Vóc người Lương Tư Ất cao hơn nữ tử thông thường, hai tay cũng xem như rắn chắc mạnh mẽ, nhưng Khổng Tước Minh Vương kiếm trong quá khứ là nhất mạch đơn truyền, hoặc nhiều nhất là truyền cho một vài người tâm phúc. Vương Dần thời điểm ở phương bắc vì muốn có người để dùng nên đã thu nhận vài chục đến hơn vài trăm nghĩa tử nghĩa nữ, lúc đó có lẽ sự giám sát võ nghệ của mọi người không quá tỉ mỉ chặt chẽ, đành phải đơn giản hóa Khổng Tước Minh Vương kiếm chọn lọc một ít tinh tế sát chiêu bên trong, thậm chí dứt khoát dùng đao pháp phụ trợ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng ba 2024
  4. lương lam lâm Mười năm đá mài phong tuyết sương lạnh

    Bài viết:
    57
    Chương 1073-5: Phù du nào sanh bằng thiên địa, vạn trượng nhìn thấy cả chúng sinh (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nội lực của ngươi so với nữ tử thông thường ngược lại là mạnh hơn rất nhiều, chẳng qua đao pháp bên trên ta cảm thấy có thể cải tiến vài chỗ.. Nếu Lương cô nương không cảm thấy ta mạo muội, ta lần này xuôi nam đi đến Hoa Hạ Quân ở Tây Nam bên kia, học một ít chiêu thức của Bá Đao, nên có một chút lý giải, chúng ta có thể giao lưu một chút.." Hai người ngồi bên dưới hiên nhà của viện nát, bàn về đao pháp, Du Hồng Trác liền có chút cảm giác 'thao thao bất tuyệt'.

    "Được." Lương Tư Ất lời ít mà ý nhiều.

    "Ừ, ta liền nói một chút cái nhìn của ta, ta cảm thấy Vương soái để các ngươi đổi kiếm thành đao, là vì để các ngươi càng dễ dàng học thuộc chiêu thức bổ chém của kiếm pháp, nhưng tinh túy của đao pháp không phải dùng như vậy.. Nếu mà muốn lý giải kỹ càng điểm ấy, ta cảm thấy ngươi trong ngày thường nếu không ngại thì hãy thử một lần bỏ kiếm xuống, luyện một lần đơn đao.. Ngươi xem, ngươi vừa rồi dùng một thức này, là như thế này.."

    Du Hồng Trác cầm đơn đao trong tay đứng trong sân múa mây một phen, qua một lúc, lại lấy một cây gậy gỗ làm kiếm dùng hai tay làm mẫu. Lương Tư Ất luyện tập Khổng Tước Minh Vương kiếm nhiều năm, võ nghệ cùng ngộ tính của bản thân đều cực cao, ngẫu nhiên quang sát liền có chỗ động tâm, cánh tay, cổ tay cũng bắt đầu chuyển động theo, hoặc là theo Du Hồng Trác làm mẫu diễn luyện lại một phen. Mặc dù nàng nói không nhiều, nhưng diễn luyện lại chiêu thức rất đúng chỗ, làm cho Du Hồng Trác vô cùng cao hứng.

    Hai người cứ như thế giao lưu hồi lâu, tự nhiên võ nghệ song phương đều có chỗ tăng lên, sau đó cùng nhau ngồi xuống uống nước ở trong sân.

    Lương Tư Ất nhìn hắn: "Đao pháp của ngươi.. Làm sao luyện ra?"

    "Ta?"

    "Ừ." Lương Tư Ất gật đầu, "Thứ cho ta mạo muội."

    "À, không có gì." Du Hồng Trác cười lên, "Ta kỳ thật.. Đều là bản thân tự luyện mà thành.."

    "Nội công là có từ nhỏ." Lương Tư Ất nói.

    "Ừ." Du Hồng Trác gật gật đầu, hơi hơi trầm mặc, ".. Nhà chúng ta.. Trước kia luyện Du gia đao pháp, kỳ thật đều là dã chiêu, cha ta.. Trước khi chết cũng không nói cho ta đao pháp sâu xa gì, dù sao ta từ nhỏ thiên phú không cao, thời điểm hơn mười tuổi kỳ thật còn chưa từng đánh ai, chưa từng làm ai bị thương, chẳng qua sau này.. Xảy ra một chút chuyện, ta nhớ được.. Đó là sự năm Kiến Sóc thứ tám.."

    Du Hồng Trác hồi tưởng lại ký ức trong quá khứ, lúc này ngược lại lời nói hời hợt nhẹ nhàng kể về việc cha mẹ hắn chết, hắn lần đầu tiên giết người, cảm giác thời điểm 'khai khiếu', rồi đến sau này hành tẩu giang hồ, được một ít cao nhân chỉ điểm, ví như vợ chồng "Hắc phong song sát" Triệu tiên sinh, lại về sau lại trải qua các loại chuyện đánh đấm, đều là từ bên trong huyết tinh giết chóc tích lũy ra kinh nghiệm.

    Vì nguyên nhân nào đó, hắn ngược lại không nói đến những chuyện cùng kết nghĩa với Loan Phi kia. Ánh mặt trời buổi chiều chiếu vào bên trong sân viện cũ nát, Lương Tư Ất lẳng lặng nghe, trong mắt như có gợn sóng nổi lên, có vài lần dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói ra.

    Lúc sau bọn họ đứng lên, lại đơn giản mà giao chiến một hồi..

    ** ** **

    Long Ngạo Thiên mang theo tiểu hòa thượng đi dạo trong thành, bọn họ đi thăm khu nhà cũ Tô gia nơi tâm ma từng ở, ăn vài món bình dân đơn giản ở các quán ven đường, đến thời điểm hoàng hôn buông xuống tiểu Ngạo Thiên mới trở về khách điếm Ngũ Hồ.

    Minh chủ võ lâm Long Ngạo Thiên ra tay hoang phí, ba bàn thức ăn lớn, một con cá cực to, một miếng đậu hũ, một món rau xanh và không ít cơm. Hắn xài tiền như nước khiến cho tiểu hòa thượng đứng chết lặng, còn làm cho chưởng quỹ khách điếm phải đi qua khuyên bảo: "Nếu ăn không hết có thể ăn ít một chút, cá thì sẽ làm cho ngươi một con nhỏ thôi.."

    Long Ngạo Thiên vỗ bàn một tiếng to: "Chúng ta là người tập võ, lượng cơm ăn là lớn, cho ngươi tiền ngươi liền mang thức ăn lên, lại lên mặt lão tử phá luôn cửa tiệm này của nhà ngươi."

    Khuôn mặt hắn đáng yêu, tuy rằng trong thời đại này cũng đã đến tuổi "trưởng thành", nhưng lúc hắn không có ý định giết người thì hỉ mũi trừng mắt kỳ thật không có bao nhiêu lực uy hiếp. Chưởng quỹ khách điếm 'mặt nóng dán mông lạnh', cười cười bỏ đi.

    Kỳ thật lão bản khách điếm chủ yếu sợ hắn lộ ra tiền tài sẽ làm cho người khác mơ ước. Chẳng qua Long Ngạo Thiên của chúng ta cũng đã nghĩ thông suốt -- hắn lúc trước đã nghĩ tới chuyện mình sẽ tại khách điếm này đánh một vòng, lập uy phong, lúc này cũng không để tâm lắm bản thân chỉ muốn bộc lộ ra thân phận "Võ lâm cao thủ".

    Chẳng qua diện mạo hắn thiện lương, tiểu hòa thượng mười hai mười ba tuổi ở đối diện càng thêm khâm phục, lúc này hắn phát tác một phen, một bộ phận người lục lâm từ xa tới ở trong khách sạn cũn quay đầu nhìn chỉ cảm thấy bọn họ có thể là tiểu bằng hữu được trưởng bối có bối cảnh mang theo, người có dự định đến tìm phiền toái thì một người cũng không có -- chủ yếu là bởi vì nếu tìm đến bọn họ gây phiền toái, thật sự cũng có chút mất mặt.
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng ba 2024
  5. lương lam lâm Mười năm đá mài phong tuyết sương lạnh

    Bài viết:
    57
    Chương 1073-6: Phù du nào sanh bằng thiên địa, vạn trượng nhìn thấy cả chúng sinh (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai người gió cuốn mây tan mà ăn hết hơn phân nữa đồ ăn, thời điểm chậm rãi hưởng thụ phần đồ ăn cuối cùng hào quang ánh chiều tà từ một bên khách sạn ngoài cửa sổ chiếu vào, Long Ngạo Thiên mới thoáng nói đến sự tình buổi sáng: "Hừ, thủ hạ Chuyển Luân Vương đều là những tên côn đồ xấu xa!"

    Bọn họ buổi chiều du ngoạn một phen, bởi vì vừa mới chạm mặt, tiểu hòa thượng không dám nói đến chủ đề quá mức mẫn cảm, bởi vậy chuyện liên quan đến sự tình giữa trưa đều chưa từng hỏi thăm. Lúc này "Long đại ca" đột nhiên nói đến, bả vai tiểu hòa thượng bị dọa tới lui lui, hắn cúi đầu xúc cơm, không dám để đối phương phát hiện ra việc sư phụ của mình có thể là người cùng phe với một đám người "Chuyển Luân Vương".

    Cũng may Long Ngạo Thiên bá khí cũng không dừng lại mắng chửi thêm câu nào nữa.

    "Buổi chiều ngươi cũng thấy được đi, cái gì mà Công Bình Đảng, năm cái tên ngốc bên trong một người tốt cũng không có, không nói đạo lý, lạm sát kẻ vô tội, làm bẩn trong sạch của người khác.. Ừ, đúng, ngươi lần này vào thành, chủ yếu là muốn làm chuyện gì? Là đi thăm một lượt toàn nhà của Tô gia sao?"

    Long Ngạo Thiên đối với Công Bình Đảng quở trách một trận, tiểu hòa thượng gật đầu phụ họa, tới khi bị hỏi đến một câu sau, mới lắc đầu.

    "Kỳ thật lại cũng không có chuyện gì khác."

    "Muốn đi gặp sư phụ ngươi?"

    "Ở Giang Ninh cũng không thấy, đây là tiểu nạp đi tu hành."

    "Ờ.." Long Ngạo Thiên gật gật đầu, "Vậy ta thấy võ nghệ của ngươi cũng tạm được, à ừ, theo ta lăn lộn một đoạn thời gian đi."

    Hắn đại từ đại bi mà nói ra lời mời, tiểu hòa thượng ở đối diện nuốt cơm trong miệng xuống, ngay sau đó có một ít sợ hãi mà chắp tay trước ngực: "A Di Đà Phật, kỳ thật.. Tiểu nạp có một vấn đề, cũng muốn hỏi hỏi long đại ca.."

    "Hỏi à."

    "Tiểu nạp muốn hỏi.. Long đại ca tại sao phải làm cái người năm, năm thước.. Dâm Ma a.."

    Hắn cũng không biết từ chỗ nào nghe được cái tin đồn này, nhẫn nhịn đến lúc này cuối cùng cũng hỏi ra miệng, lời nói còn chưa dứt Ninh Kỵ ở đối diện hạ một chưởng hạ xuống trên bàn, cái bàn vang lên một tiếng đã bị hắn đánh ra một cái dấu tay.

    Tiểu hòa thượng cũng không vì công lực bậc này mà kinh thán hắn chỉ là sợ đắc tội người, lúc này nhỏ giọng nói: "Kỳ thật.. Tiểu nạp lại không có ý kiến gì đối với yếu thích của Long đại ca, chỉ là.. Chẳng qua sư phụ của tiểu nạp từng nói, trên đầu chữ sắc có một cây đao, nữ nhân không phải người tốt, chủ yếu là.. Sẽ tổn hại đến thân thể.."

    "Đó đều là vu oan!" Long Ngạo Thiên ổn định lại tâm tình, dứt khoát nói.

    "À? Là vu oan?"

    "Hừ, đây đều là đám gia hỏa ở Thông Sơn kia làm ra, ta đã lường trước!"

    Long Ngạo Thiên ánh mắt nghiêm túc, lúc này liền bắt đầu nói đến chuyện bản thân đi dọc theo con đường lữ trình, hắn ly khai Tây Nam, cùng một đám thư sinh và một đôi cha con bán nghệ quen biết, sau đó đến Thông Sơn, phát sinh một loạt sự tình kia.. Ánh mắt tiểu hòa thượng rõ ràng trở nên thoải mái hơn, tới khi nghe đến chuyện của Vương Tú Nương ở Thông Sơn, tao ngộ của đám người Lục Văn Kha, bên trong mắt cũng để lộ ra một ít huyết khí, liên tục gật đầu: "Những người này bại hoại, nên giết bọn họ!"

    "Hừ, bọn họ biết rõ ta muốn đến Giang Ninh, liền phái người đến Giang Ninh bịa đặt sinh sự, lấy cho ta.. Cái loại ngoại hiệu này. Ta là chắc chắn sẽ không để bọn họ thực hiện được, ly khai Giang Ninh ta liền muốn giết về Thông Sơn, giết cả nhà bọn họ! Đương nhiên, bây giờ đang ở Giang Ninh, ta muốn làm thêm vài việc tốt, đem tên tuổi 'Minh chủ võ lâm' của ta đánh ra.."

    "Ừ, long đại ca, ta giúp ngươi."

    "Tốt, về sau ngươi chính là Võ Lâm Minh phó minh chủ 'Tề Thiên Tiểu Thánh' Tôn Ngộ Không."

    "A Di Đà Phật, tiểu nạp gọi gì cũng không quan trọng lắm."

    "Ta đã nghĩ kỹ, lần này Công Bình Đảng trong thành đều không phải là người tốt lành gì, còn về chuyện Thông Sơn này Lý Tiện Phong đang ở trong thành, sớm muộn gì ta cũng sẽ giết hắn, chẳng qua, Lâm Đại Bàn Tử Đại Quang Minh Giáo bảo hộ cho Hứa Chiêu Nam gây chuyện, vì để những tên ngốc này chó cắn chó, chúng ta trước tiên buông tha hắn một lần. Vài ngày này ta ở trong thành dạo quanh, có một tên đại ác tặc, chúng ta trước tiên có thể tìm đến hắn, giết hắn để dương danh."

    "A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai." Tiểu hòa thượng nháy mắt mấy cái, nhìn tới hắn.

    "Chính là cái tên gì mà 'Thiên phạt' Vệ Húc Văn, chúng ta đêm nay lập tức đi tìm hắn, sau đó theo kế hoạch của ta đem hắn xử lý"

    Bên trong ánh chiều tà, Long Ngạo Thiên vỗ vỗ ngực.

    Đối diện là tiểu hòa thượng đang nhai nuốt đồ ăn trong miệng, hắn vào thành mấy ngày cũng đã biết ác danh của Vệ Húc Văn, ngay sau đó cố sức gật đầu:

    "-- ừm."

    Kế hoạch dương danh của Minh chủ võ lâm bên trong ánh chiều tà như lửa, đã được vạch ra.
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng ba 2024
  6. lương lam lâm Mười năm đá mài phong tuyết sương lạnh

    Bài viết:
    57
    Chương 1074-1: Phù du nào sánh bằng thiên địa, vạn trượng nhìn thấy cả chúng sinh (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hai mươi tháng tám, thời tiết âm trầm.

    "Bách Vạn Binh Mã Lôi Đài" ở Giang Ninh, tấp nập người đến xem, Lâm Tông Ngô mặc một kiện áo cà sa rộng đã đặt chân lên lôi đài, mà hành động của "Cao Thiên Vương" cũng không giống như một loạt những lục lâm nhân sĩ quái dị của các nhà khác mà chỉ đơn giản là một đội binh lính ăn mặc chỉnh tề.

    Những binh lính này từng người một bước lên đài, những lục lâm nhân sĩ này nhìn có vẻ chọn dùng phương thức đánh nhau khô khan vụng về cùng Lâm Tông Ngô triển khai chém giết, Lâm Tông Ngô đánh người đầu tiên thành trọng thương, đối phương khiêng người trọng thương xuống, binh lính thứ hai liền theo sát mà lên, sau khi người thứ hai bị trọng thương, kế tiếp lại là người thứ ba..

    Toàn bộ bầu không khí trở nên khắc nghiệt mà kiềm chế, không giống như "Ngũ Phương Lôi Đài" ngày đó nhiệt huyết sôi trào, từng binh lính một đi lên, ra sức giao chiến rồi sau đó lại bị khiêng xuống, mỗi một người đều lộ vẻ thấy chết không sờn. Mà Lâm Tông Ngô bên này, từ lúc ban đầu ném ra vài lời về sau cũng trầm mặc xuống, tiếp tục đánh từng binh lính lên đài tác chiến.

    Thời điểm đánh được ba đến năm người, rất nhiều người vây xem đã ngẫm ra cách xử lý của Cao Sướng trên phương diện này vừa cao minh vừa đáng sợ, vài người dưới đài lén lút tán thưởng, cũng có người nói Lâm Tông Ngô thắng những người không có có nghệ ngang bằng chính là ỷ lớn hiếp nhỏ. Cứ như vậy thi đấu tiếp diễn đến khi đánh tới người thứ mười, thời điểm đánh hơn mười người, người dưới đài trầm mặc đối với cuộc chiến đấu của song phương, đều ẩn ẩn sinh ra một ít kính ý.

    Lâm Tông Ngô thân hình khổng lồ đứng ở chỗ đó, hắn tuy rằng được gọi là người có võ nghệ đệ nhất thiên hạ, nhưng dù sao cũng đã có tuổi. Binh lính bên này lên đài, lúc trước vài người còn có thể nói hắn là ỷ lớn hiếp nhỏ, nhưng theo thời gian binh lính lần lượt lên đài, giao thủ, ngã xuống -- hơn nữa thời gian cùng mỗi người giao thủ cơ hồ đều cố định, thường là để đối phương xuất chiêu, sau khi người xem dưới đài hiểu âm mưu quỷ kế được thể hiện ra, một chưởng phá ta địch nhân -- loại này hình thức chiến đấu không ngừng tuần hoàn này liền khiến làm cho hắn hiện ra khí thế Thái sơn. Ngẩn đầu ngưỡng mộ, hùng hồn không ngã.

    Lâm Tông Ngô nửa đời truyền giáo, bôn tẩu tứ phương gặp được sự tình như vậy là nhiều nhất, trừ khi có kẻ tiện nhân một lời khó nói hết nào đó thời điểm hắn cùng với người ở đỉnh phong quyết đấu ném ra hai đồng tiền nhục nhã hắn, những tình huống khác hắn làm sao có thể để vào mắt.. Biện pháp của Cao Sướng mặc dù không tệ, có thể không tránh khỏi được tranh phong võ lực, cuối cùng liền ở trong sân nhà hắn.

    Song phương đều không nói chuyện, ngươi muốn từng người "Thấy chết không sờn" vậy thì cứ đi lên là được đi.

    Thân ảnh khổng lồ sừng sững trên đài, một người dùng tay không ứng đối với những binh lính trẻ tuổi cầm theo các loại binh khí tiến lên, từ vài người một mực tiến tới đến hơn mười người, sau khi liên tục đánh đổ hai mươi người, quần chúng dưới đài đều có cảm giác kinh tâm động phách. Mà Lâm Tông Ngô thì không hiển lộ vẻ gì là mệt mỏi, mỗi lần đánh đổ một người, hắn chỉ đứng chắp tay, trầm mặc mà nhìn đối phương được đưa lên cáng thương binh khiêng xuống.

    Hắn không có tiến thêm một bước tỏ vẻ gì, Cao Sướng bên này cũng chỉ có thể đưa binh lính lần lượt lên để chịu đánh.

    Hai mươi mốt, hai mươi hai.. hai mươi lăm, hai mươi sáu.. Cứ như vậy con số một mực tăng lên liên tục đến ba mươi, chờ đến khi tên lính thứ ba mươi bị đánh ngã trên mặt đất, Lâm Tông Ngô rốt cục chắp hai tay sau lưng, xoay người xuống đài, dùng thanh âm hùng hậu nói: "Từ nay về sau, cho phép ngươi bày ra lôi đài."

    Thủ hạ phụ trách trông coi "Bách Vạn Binh Mã Lôi Đài" của Cao Sướng lúc đầu có chút đắc ý, đánh tới lúc này thì sớm cả người cả sớm thấm ướt mồ hôi lạnh, nghe được câu nói này rốt cục cũng thở phào ra một hơi thật dài.

    Dưới lôi đài là một trận hoan hô cuồng nhiệt. Có người tán thưởng Cao Sướng bên này ứng đối quả thật lợi hại, so với Chu Thương lúc đầu không biết trời cao đất dày bên kia quả thực mạnh hơn quá nhiều; cũng có càng nhiều người tán thưởng Lâm giáo chủ võ nghệ siêu phàm, mà loại ứng đối này cũng quả thực không mất đi bá khí của "Người đệ nhất thiên hạ".

    Trận cuồng hoang cứ như thế diễn ra, tin tức Lâm Tông Ngô mấy ngày nữa sẽ đặt chân tới "Thiên Bảo Đài" của Thời Bảo Phong từ từ lan truyền ra.

    "Sắp xảy ra chuyện.. Sắp xảy ra chuyện.."

    Buổi chiều, sắc trời âm trầm là bao trùm thành thị.

    Thành Giang Ninh trên ngỏ lớn ngỏ nhỏ, ban đầu các loại lời đồn trong chốc lát được truyền ra, ngay sau đó có một ít chủ tiệm thấy sắc trời âm trầm bắt đầu dọn quán đóng cửa.[/CREDITS]
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng ba 2024
  7. lương lam lâm Mười năm đá mài phong tuyết sương lạnh

    Bài viết:
    57
    Chương 1074-2: Phù du nào sánh bằng thiên địa, vạn trượng nhìn thấy cả chúng sinh (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhà cũ Tô gia phụ cận đường phố, Tiết Tiến đi ăn xin nửa ngày mà không nhận được quá nhiều sự chú ý, sau đó nhận thấy bầu không khí có chút không đúng lắm bầu, cũng thấp giọng rì rầm vội vàng chạy về "Nhà", hắn một đường lục tìm một số cây củi, trở lại bên dưới vòng cầu phụ cận khách điếm Ngũ Hồ mới thoáng cảm thấy một chút kiên định.

    "Sắp xảy ra chuyện.. Sắp xảy ra chuyện.."

    Hắn rúc ở dưới vòm cầu u ám, Nguyệt Nương ngồi kế bên hắn, thấp giọng nói chuyện, ngồi dưới vòm cầu nhìn sắc trời bên ngoài chán nản tựa như muốn chuyển đen.

    Bên trong đại đường của khách điếm Ngũ, từng nhóm từng nhóm người giang hồ từ bên ngoài quay về, ngồi ở đây thấp giọng trò chuyện về sự tình phát sinh buổi sáng, có người cùng với lão bản ngày thường coi như cũng có quan hệ tốt chỉ điểm vài câu. Lão bản bên này là giơ cờ của "Công Bình Vương" Hà Văn, nhưng cũng đã gia cố tốt cửa sổ, phòng cho sẽ có chút chuyện gì đó phát sinh sau này.

    Phòng nhỏ ở trong góc lầu hai của khách sạn, Ninh Kỵ đang chỉ đạo tiểu hòa thượng nằm nhoài tại trên bàn luyện chữ, tiểu hòa thượng nắm bút lông xiêu xiêu vẹo vẹo viết xuống trên giấy bảy chữ "Tề Thiên Tiểu Thánh Tôn Ngộ Không". Chữ viết cực kì khó coi.

    "Sư phụ.. Chỉ dạy ta biết chữ, luyện.. Luyện tập rất ít.."

    Lúc trước hai người cùng đi ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa thời điểm, tiểu hòa thượng liền một lần vì thế đỏ mặt, với trình độ văn hóa của hắn chỉ miễn cưỡng có thể đọc hiểu, nhiều nhất là viết xuống tên của bản thân, vì thế khi vị đại ca trước mặt biết được, thì rất mất mặt. Ninh Kỵ lúc đầu tưởng rằng tóm được một gã cu-li biết viết chữ, sau này phát hiện mình còn phải giúp đối phương viết xuống một cái danh hiệu, vô cùng đau đớn, liền không tránh được nói thêm chút ít: "Đức trí thể mỹ phải phát triển cân đối.." chỉ là tiểu hòa thượng nghe không hiểu hắn nói nhảm cái gì.

    Đáng nhắc tới là, hai ngày này sau khi bọn họ gặp nhau, đã đánh hết những nơi nhỏ lấy danh nghĩa "Diêm La Vương" Chu Thương, lần đầu tiên đánh thì không quá thuần thục, đánh xong liền nhanh chóng rời đi, rạng sáng hôm nay rốt cục cũng lưu lại danh hào trên tường, chính là "Minh chủ võ lâm Long Ngạo Thiên" cùng "Tề Thiên Tiểu Thánh Tôn Ngộ Không", ở cuối cùng là bốn chữ "Đến đây một chuyến", rất là tiêu sái. Đây chính là lần đầu hợp tác coi như thành công của bọn họ.

    Hai người ban đêm đi tuần tra, ban ngày quay về nằm trên một cái giường ngáy o.. o, bỏ qua sự việc Lâm Tông Ngô buổi sáng đánh lôi đài. Sau khi tỉnh lại tiểu hòa thượng bị buộc ngồi luyện chữ, cũng may chữ của hắn mặc dù sai nhưng thái độ ngược lại rất thành khẩn, khi cho minh chủ đại nhân lần đầu làm thầy rất vui mừng.

    "Đọc sách nhiều một chút luôn luôn là việc tốt!"

    Hắn lấy tư thái của đại nương năm đó dạy hắn đứng cạnh tiểu hòa thượng vùi đầu luyện chữ đi tới đi lui ân cần giáo dục.

    "Tầm mắt sư phụ ngươi vẫn có chút hạn hẹp.."

    "Cái chữ này ghi sai rồi, ha ha.."

    Tiểu hòa thượng liên tục gật đầu.

    Cái này gọi là lưu truyền hương hỏa.

    Nghiêm túc dạy trong chốc lát đến khi đã thảo mãn, Ninh Kỵ mới đi đến đại đường nghe lén các loại tin tức. Thời điểm gần đến chạng vạng, hắn đến phía sau nhà bếp bên kia mua chút thức ăn còn dư giá rẻ, đem tới bên dưới vòng cầu nhỏ cạnh bờ sông.

    "Người thọt, ngươi làm sao trở lại nhanh như vậy?"

    "Sắp, sắp sắp sắp.. Sắp xảy ra chuyện, sắp xảy ra chuyện.."

    Tiết Tiến quỳ xuống nói cảm ơn, sau đó ngẩng đầu nhìn thiếu niên mấy ngày gần đây đều tặng đồ ăn cho hắn, muốn nói cái gì đó.

    "Sắp xảy ra chuyện, ngươi không rời đi à?"

    "Đi.." Môi Tiết Tiến run rẩy, trầm mặc một lát, mới quay đầu lại nhìn một thân ảnh bên trong vòng cầu, "Đi.. Không được.."

    "Vậy thì ngươi cần phải trốn kĩ."

    Ninh Kỵ không nhiều chỉ cười đứng dậy, cũng không lấy lại cái chén cho lão bản khách điếm.

    Không lâu sau, màn đêm hôm nay lại buông xuống, hai người thiếu niên ăn cơm chiều, ngồi trong bóng tối nhỏ giọng nói chuyện phiếm, chờ hơn một canh giờ trôi qua mới mặc y phục dạ hành vào, bịt kín khuôn mặt cùng cái đầu trọc, từ bên trong khách điếm nhẹ nhàng lẻn ra ngoài.

    Ngày này ban đêm chưa tới giờ tý thì 'chém giết lẫn nhau' trong thành đã bắt đầu.

    Theo tiếng cười cùng tiếng la của những người dưới trướng đội chấp pháp "Long hiền" vang lên, tay sai của "Bình Đẳng Vương" Thời Bảo Phong cùng "Diêm La Vương" Chu Thương dường như ngay lúc đó bắt đầu xuất động, lao thẳng tới địa bàn "Chuyển Luân Vương" Hứa Chiêu Nam, lần này Hứa Chiêu Nam đã sớm có chuẩn bị, giáo chúng cuồng nhiệt quy mô lớn vào thành hai ngày trước hô to "Thần công hộ thể", "Quang phù hộ thế nhân" hướng về phía đối phương triển khai phản kích.

    Bên trong không khí như vậy, người của Cao Sướng vào ban ngày bị Lâm Tông Ngô đánh ba mươi người cũng có vài thống soái ở trong thành động thủ, đồng thời ẩu đả luôn với Hứa Chiêu Nam cùng Chu Thương, "Long hiền" Phó Bình Ba lúc đầu ra mặt định áp chế đám quân nhân có lực lượng phá hoại lớn nhất này, mà lúc này cục diện trong thành đã thành một mảng náo nhiệt.

    Năm thế lực của Công Bình Đảng, tại thời khắc này, tất cả đều đã động thủ.[/CREDITS]
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng ba 2024
  8. lương lam lâm Mười năm đá mài phong tuyết sương lạnh

    Bài viết:
    57
    Chương 1074-3: Phù du nào sánh bằng thiên địa, vạn trượng nhìn thấy cả chúng sinh (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai bóng đen khinh công cao cường tại chỗ tối trong thành trì ồn ào náo động dạo quanh, liền có thể nhìn thấy không ít sự tình ác độc mà trong ngày thường không thấy được.

    Bọn họ có thể nhìn thấy một bộ phận thế lực tại tụ tập trong bóng tối mưu đồ bí mật, rồi sau đó là toàn bộ quá trình đi ra ngoài giết người phóng hỏa.

    Cũng nhìn thấy huynh đệ sau khi cướp bóc vì chia của không đều triển khai chém giết lẫn nhau;

    Bọn họ có còn nhìn thấy thành viên đội chấp pháp duy trì trật tự của "Công Bình Vương" bị lạc ngũ sau đó bị một đám người kéo vào trong ngõ nhỏ dùng côn đánh chết

    Cũng nhìn thấy nữ nhân và hài tử trong áo quần rách rưới bị giam bên trong sân viện hắc ám.

    Một ít người quỳ xuống đất cầu xin tha thứ người ta bị nhất lên nhét vào bao tải, vài người khác hi hi ha ha ném bao tải vào trong sông.

    Một số người thậm chí bị ném trực tiếp vào lửa lớn..

    Trong tòa thành trì này, không chỉ có người như Tiết Tiến có vận mệnh bi thảm, lúc mà trật tự biến mất, chỉ cần kỹ càng quan sát tình hình chung cũng đã có thể thấy được điều này. Hai gã thiếu niên có thể cảm thấy phẫn nộ, nhưng phẫn nộ có thừa, có một ít tâm tình cũng đã có thể kìm xuống.

    "A Di Đà Phật, tiểu nạp trên hành trình xuôi nam này, chưa từng thấy qua nhiều thảm kịch như thế.. Đây có lẽ chính là cảnh tượng của Địa Ngục Đạo.." Tiểu hòa thượng cứ như thế nhìn nhận được sự tình, nghĩ thầm chuyện này có lẽ là sư phụ muốn để cho bản thân mình đến Giang Ninh nhìn xem nguyên nhân. So sánh với nơi này, một số sự việc bản thân ban đầu nhìn thấy ở Tấn Địa đều có vẻ không đáng để nhắc tới.

    "Hừ! Công Bình Đảng đều không phải người tốt lành gì!" Ninh Kỵ thì vẫn một mực duy trì cái nhìn của hắn, "Kẻ xấu xa nhất chính là Chu Thương! Nhất định phải làm thịt hắn."

    Dựa theo những gì thấy được trong ba buổi tối nhìn lén mà nói, trong năm thế lực Công Bình Đảng kẻ xấu xa nhất, thủ đoạn tàn bạo nhất, cũng chính là Chu Thương, thủ đoạn giết người của bọn họ vô cùng tàn nhẫn, cũng rất là huyết tinh, có rất nhiều người trong đó đều không chỉ là muốn giết chết địch nhân, mà đã bắt đầu hưởng thụ khoái cảm do tàn bạo cùng ngược đãi mang lại.

    Mà đối với việc làm thế nào để tìm được Vệ Húc Văn, ngay ngày trước sau khi quan sát tình hình, Ninh Kỵ cũng đã có đơn giản kế hoạch.

    Ngày hôm nay vào ban đêm, sau khi đã đi qua đơn giản dò xét một phen, hai người nhìn trúng một chỗ bến tàu nhỏ bên cạnh kho hàng ở thành tây liền phát động tập kích.

    Kho hàng này hiện tại thuộc về một tiểu đầu mục dưới trướng "Diêm La Vương" Chu Thương, ban đêm sau khi có lửa lớn nổi lên hơn mười người lưu lại kho hàng này tiến hành phòng thủ, hơn nữa dựa theo quan sát của Ninh Kỵ, tiểu đầu mục kia vẫn như lúc trước lưu bên trong kho hàng, liền nói rõ nơi này xác thực tồn trữ một bộ phận vật tư trọng yếu.

    Nửa đêm, hai thân ảnh trốn trong sân viện phía sau kho hàng.

    Giao chiến hỗ loạn bên trong kho không duy trì lâu, thời điểm có người bên trong cầm lửa người phát hiện hai đạo thân ảnh tập kích, kho hàng phụ cận đã có sáu gã phụ trách phòng thủ lục lâm giang hồ bị giết chết, ngay sau đó thân ảnh kia giống như bọ âm thầm đột nhập trong bóng đêm chập chờn ánh lửa, cánh tay thường vung lên một chọc một phát một sinh mạng liền biến mất, có người cầm bó đuốc trong tay bị đánh bay ra tứ tung nơi chân trời, còn chưa hoàn toàn rơi xuống đất đã có người cuồng loạn rống giận ngã xuống, trên yết hầu hoặc trên eo, đùi máu tươi nồng nặc lan tràn.

    Trong lúc hành động, Ninh Kỵ không kiềm chế thân thủ của bản thân, cơ hồ là không kể bất cứ thủ đoạn gì mà triển khai giết chóc. Mà tiểu hòa thượng ngày thường tính tình có vẻ mềm yếu, nhưng khi tiến hành "Giết người xấu", thời điểm hành động cậu cầm lấy một cây chủy thủ ngắn đao phong như thấy máu mà đánh ra, đây là sư phụ hắn dựa vào tuổi tác của hắn mà chế tạo một phương thức tác chiến vừa sức, Ninh Kỵ thừa nhận thời điểm hắn nhỏ hơn hiện tại hai tuổi dì Hồng thiết kế cách đánh cơ bản cho hắn cũng là con đường này.

    Thời điểm tiểu đầu mục trấn thủ bên này vung vẩy trường đao từ trong phòng lao tới, chỉ có vẻn vẹn một cái đối mặt liền bị người đoạt đao đâm ngược về, trường đao xuyên qua bụng, đính trên vách tường.

    Ở giữa sân viện là một mảng huyết tinh, có người nằm dưới đất nhúc nhích, rên rỉ, từng người áo đen có vóc dáng hơi thấp xông vào nội bộ kho hàng, bên này còn lại hai gã lâu la đang chém giết, người áo đen có vóc người cao hơn chút ít đi đến trước người tiểu đầu mục, vươn tay sờ thân thể hắn.

    "Ai, sư phụ ngươi thiết kế ra cách đánh này, có chút ý vị nha.."[/CREDITS]
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng ba 2024
  9. lương lam lâm Mười năm đá mài phong tuyết sương lạnh

    Bài viết:
    57
    Chương 1074-4: Phù du nào sánh bằng thiên địa, vạn trượng nhìn thấy cả cúng sinh (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu đầu mục cảm giác được lồng ngực mình đang bị đối phương sờ sờ, cổ họng không che giấu được mà ứ đọng hắn cũng không hiểu là ý vị là cái ý vị gì.

    "A, A Di Đà Phật.."

    Người áo đen tuổi nhỏ hơn đi ra, ánh mắt nhìn trái nhìn phải, tìm kiếm người sống, ngữ điệu trong miệng ngoài muốn lại cực kỳ ngây thơ.

    "Ngươi, các ngươi.." Tiểu đầu mục khó khăn mở miệng.

    "Ngươi biết lão đại của ngươi, 'Thiên phạt' Vệ Húc Văn sao?" Người thiếu niên ở trên thân hắn sờ tới sờ lui mở miệng hỏi.

    "Các ngươi.. Lão tử.."

    "Chúng ta muốn tìm hắn, ngươi có biết hắn ở nơi nào hay không?"

    "Lão tử.. Là.." Máu tươi từ trong miệng hắn chảy ra.

    "Là tốt." thiếu niên lắc đầu, lấy chút bạc từ trên thân hắn cất vào trong lồng ngực của mình, lại lấy pháo hiệu dùng để cảnh báo ra, "Vật này thả ra, sẽ có người tìm đến đây.. Ngươi chảy thật là nhiều máu, Ngộ Không, bó đuốc."

    Tiểu đầu mục bị đóng chặt trên tường có cảm giác thập phần suy yếu, hắn sau đó trông thấy tiểu hòa thượng nói A Di Đà Phật cầm bó đuốc đi qua, người thiếu niên bên này lại từ trên thân móc móc tìm kiếm, móc ra một cái.. Bút lông lớn.

    Mặc dù cảm giác được mình sẽ chết, tiểu đầu mục vẫn biểu hiện ra thần sắc hoang đường mà nhìn bọn họ đưa bút lông đưa đến trên miệng vết thương của hắn và trên vết đao thấm nồng đặc mùi máu tươi, sau đó tiểu hòa thượng giơ bó đuốc, để đối phương viết chữ trên bức tường bên cạnh, sau khi thiếu niên kia viết xong lại đến lượt tiểu hòa thượng cầm lấy bút ghi, cũng không biết bọn họ ghi cái gì trên đó..

    "Minh chủ võ lâm Long Ngạo Thiên, Tề Thiên Tiểu Thánh Tôn Ngộ Không -- đến đây một chuyến."

    Sau khi viết xong hàng này, Long Ngạo Thiên lại nghĩ nghĩ, viết ra mục đích của bản thân ở phía sau, hắn ghi hai chữ "Thiên phạt", để tiểu hòa thượng vẽ vẽ một phen, vì thế càng về sau thì văn tự trên tường biến thành:

    "Minh chủ võ lâm Long Ngạo Thiên, Tề Thiên Tiểu Thánh Tôn Ngộ Không -- đến đây một chuyến. Thiên phạt, giết giết giết!"

    Tiếp theo sau đó bọn họ ở bên trong kho hàng tìm tòi một phen, thả chạy bảy tám nữ nhân áo quần rách rưới bị giam trong đó không biết bao lâu, lại tiến hành vơ vét một phen và tiến hành bố trí một chút, sau mới từ trên thân của một đám người chết tìm ra pháo hiệu, lấy pháo hiện đó kéo căng rồi thả ra từng cái từng cái.

    Vào những ngày này, tràng diện ban đêm giao chiến trong thành không ít, khói lửa lệnh tiễn cũng thường xuyên được bắn lên trời, nhưng bên này đột nhiên thả ra một đống pháo hiệu, người lúc trước lệ thuộc vào cái kho hàng này là những người đầu tiên vội vàng trở về, mắt thấy tình thế phía trước, lại vội vàng chạy đi gọi người, ngay sau đó có một nam tử cưỡi ngựa lớn được năm sáu chục tên đao thủ bảo vệ xung quanh đi tới, mọi người đồng loạt tiến vào kho hàng, nhìn một màng thi thể nằm la liệt khắp nơi cùng tin tức được ghi lại trên vách tường.

    Chữ viết trên tường rõ ràng là hai người ghi lên.

    Hai loại chữ viết không hề đồng dạng, một cái thì xiêu xiêu vẹo vẹo, một cái lại ngây thơ mềm mại, nghênh ngang mà ghi ở nơi này thoạt nhìn thì rất buồn cười, nhưng những chữ viết này là dùng máu tươi ghi lên, một tiểu đầu mục của bọn họ bị một đao xuyên bụng, đóng đinh bên cạnh vách tường có chữ viết. Mà xung quanh sân viện có không ít thi thể đều là bị một đao cắt họng. Điều này khiến cho toàn bộ cảnh tượng thậm chí gợi lên một bầu không khí yêu dị.

    Sau khi vị thủ lĩnh cưỡi con ngựa lớn đi vào quan sát một lượt, liền chỉ huy thủ hạ tuần tra xung quanh.

    Cách cách đó không xa có một khúc sông hắc ám, hai đạo thân ảnh nằm nhoài ở trên đê sông, vụng trộm quan sát hết thảy. Bên trong đám cỏ cách bọn họ không xa đám thậm chí ở còn có một thứ từ được vội vàng trộm ra từ bên trong kho hàng, một thùng gỗ trang bị màu đen chứa bột phấn.

    "Xem đi, ta đã nói nếu có một tên lão đại chết, hắn ở trên sẽ liền đi tìm."

    Long Ngạo Thiên như thùng sắt lốc ca lốc cốc, truyền thụ kinh nghiệm nhân sinh cho tiểu đệ bên mình: "Chúng ta lại ghi danh hào Thiên Phạt ở trên tường, những lão đại này đương nhiên ai cũng sẽ muốn báo lên phía trên, chúng ta tiếp tới bất kể là đi theo hắn, hay vẫn là bắt hắn, thì chỉ cần một ít tin tình báo."

    "Long đại ca thật lợi hại, ta lại không nghĩ đến được điều này." Tiểu hòa thượng khâm phục mà tán thưởng, ở bên trong bóng tối trừng to mắt, quan sát tỉ lệ của bóng người ngồi trên con ngựa, "Võ công của người này có lẽ tạm được."

    "Ừ, cũng không biết hắn là cấp bậc gì.. Người có hơi nhiều, chẳng qua cũng không sao cả, lát nữa đi theo đám người bọn hắn trở về, xem ta nổ chết này đám vương bát đản này, thừa dịp hỗn loạn bắt hắn đi.."[/CREDITS]
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng ba 2024
  10. lương lam lâm Mười năm đá mài phong tuyết sương lạnh

    Bài viết:
    57
    Chương 1074-5: Phù du nào sánh bằng thiên địa, vạn trượng nhìn thấy cả chúng sinh (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ừm." Tiểu hòa thượng liên tục gật đầu, qua chốc lát lại nói, "Long đại ca, hắn, hắn đi về hướng chúng ta bên này, chúng ta làm sao bây giờ?"

    "Ờ?" Long Ngạo Thiên đang quay đầu xác nhận tỉ lệ thuốc nổ bên trong thùng gỗ kia nghe nói vậy thì xoay đầu lại.

    Hai thân ảnh quan sát người ngồi trên con ngựa lớn đang vênh váo tự đắc đi tới.

    "Đại ca, người bên cạnh hắn không nhiều.." Tiểu hòa thượng đong đưa bả vai lão đại.

    "Ta biết.."

    "Vậy thì có động thủ hay không?"

    "Người hành tẩu giang hồ, phải nhịn được sự tức giận.."

    "À, vâng.."

    Không khi giữa hai người có chút trầm lặng.

    Qua chốc lát sau..

    "A, có sơ hở.."

    "Người này có sơ hở rất lớn a.."

    Bên trong bóng tối hai gã giang hồ ngớ ngẩn nhất thời xoắn xuýt không dứt.

    Không lâu sau, bên trong khúc sông hắc ám cách kho hàng không xa, thuộc hạ Diêm La Vương đang cưỡi ngựa tuần tra, quăng ra một sợi dây thừng từ bên cạnh, trực tiếp khoác lên thân thể hắn, hai bóng đen nho nhỏ kéo theo cái dây thừng kia, ngay lúc đó từ trong bóng tối lao ra như vũ bão hướng về phía trước.

    Tướng lĩnh kia bị kéo ngã xuống mặt đất, sau đó cả người trượt dài về phía trước. Chiến mã hoảng sợ hí dài một tiếng rồi chạy như điên, vài tên thủ hạ đuổi theo không kịp, mắt thấy chiến mã chạy về phía tiền phương, một người áo đen hơi cao hơn người còn lại cầm dây thừng chạy nhanh về phía trước, xoay người nhảy lên lưng ngựa, miệng hô to: "Bắt được rồi."

    Người nhỏ hơn kia cũng cũng hô lên: "Bắt được rồi!"

    Chiến mã hướng về phía trước chạy như điên, tên đầu mục dưới trướng "Diêm La Vương" kia bị trói lúc thì ngã văng xuống bờ sông, lúc thì lại loảng xoảng loảng xoảng được kéo đi lên, cứ như vậy bị kéo chạy về hướng bóng đêm ở xa xa, tiếng kêu bên này mới bộc phát ra, một đám người phần phật đuổi theo phía sau..

    Cùng thời khắc đó, đại ác nhân Vệ Húc Văn không biết mình bị một đôi giang hồ ngớ ngẩn nhắm vào, đang ở tại một chỗ khác trong thành thị, tiến hành thúc đẩy một đại sự.

    Tối hôm đó, hắn tiếp tục phát động người của "Diêm La Vương" tập kích "Chuyển Luân Vương" với thanh thế to lớn, nhưng đối với hắn mà nói, biểu diễn ra thanh thế to lớn như thế thì cho tới hiện tại đều không liên quan đến sự thành bại.

    Hắn ngồi ở nơi tối tăm trong lầu các, nhìn xuống phía dưới thấy được đình viện cũ nát tỏng đó còn có một đạo thân ảnh đơn bạc. Người đó tên là Miêu Tranh, chừng ban đêm mấy ngày trước người này đã rơi vào tay hắn, tới hiện tại hắn đã hiểu rõ cách để dùng đối phương.

    Miêu Tranh còn lại hai thân thích -- đệ đệ cùng nhi tử của hắn-- lúc này đang ở trên lầu các cùng Vệ Húc Văn đứng trong một gian, Vệ Húc Văn thái độ từ đầu tới đuôi đều rất hiền lành.

    "Yên tâm, hắn làm có thể làm tốt việc, các ngươi đều có thể vui vẻ mà sống tiếp."

    Qua trong chốc lát, chuyện hắn muốn làm đã xuất hiện.

    Một thân ảnh màu đen xuất hiện trên đường phố bên ngoài, từ từ hướng về phía bên này đi tới, xuyên qua lỗ hổng của sân viện cũ nát, Miêu Tranh ở bên trong sân viện cũng có thể thấy một màn như vậy phát sinh, thân thể hắn run nhè nhẹ.

    "Không phải nói.. Người đến sẽ là một nữ nhân?"

    Bên trên lầu các, Vệ Húc Văn thấp giọng hỏi.

    Dường như cũng là sợ sẽ chịu ảnh hưởng khi chạm mặt, cách một khoảng cách đạo thân ảnh bên trong bóng tối kia hướng về phía bên này nói ra thanh âm: "Ta là An Tích Phúc, thay thế Tư Ất đến gặp ngươi."

    Vệ Húc Văn trên lầu các trước mắt liền sáng ngời, hai tay hắn nhẹ nhàng khép lại, thấp giọng nói: "Tốt."

    Xa xa bên trong thành thị có tên lệnh cùng pháo hiệu bắn lên, các loại giao chiến đang tiếp tục diễn ra. Đường phố bên này, vài chục đến vài trăm đạo thân ảnh chìm trong bóng tối im lặng ác ý, hướng tới bên này mãnh liệt xông lên

    An Tích Phúc chậm rãi đi tới phía trước, bóng tối, sắp ngưng tụ..

    Chỉ nghe "A.." một tiếng.

    Miêu Tranh hô to đi ra.

    Trong nháy mắt, thân ảnh An Tích Phúc lẫn lộn trong bóng tối u ám giống như quạ đen vội vàng thối lui, Vệ Húc Văn trên lầu các một tiếng quát mắng khua tay, 'roạt' một tiếng rút trường đao bên hông thị vệ đứng cạnh gã. Trên đường dài từ gần đến xa, người phục kích lấy tra vật yểm trợ, tràn khắp trời đất, mãnh liệt mà ra..

    Bên kia, chiến mã lao nhanh trên đường phố tối đen.

    Tiểu hòa thượng ở phía sau vừa chạy như điên, vừa hướng về phía người cưỡi ngựa phía trước đang cưỡi đến không vui mở miệng kêu: "Đại ca, đại ca, dừng lại, dừng lại.."

    Long Ngạo Thiên ở phía trước quay đầu lại: "Cái gì?"

    Truy binh phía sau đang đuổi đến khoảng cách giữa mình và bọn họ cũng không tính là xa, hắn đang chuẩn bị tìm địa phương yên tĩnh nào đó khảo tra tù binh kia mà.

    Tiểu hòa thượng vừa chạy nhanh theo ngựa, vừa chỉ vào người nằm dưới đất: "Hắn, hắn bị đâm chết.."

    "À?" Long Ngạo Thiên dừng ngựa nhảy xuống, đi đến gần quan sát. Người này xác thực đã đầu nát máu chảy, cũng không biết là ở nơi nào không cẩn thận đụng vào đầu đá.

    Hai người đứng ở ven đường sờ sờ cằm, nhất thời có một chút trầm mặc. Trong bóng tối phía sau âm thanh truy sát ngược lại càng lúc càng lớn.

    "Làm phải sao bây giờ a.."

    "Ai bảo hắn cưỡi ngựa.." Long Ngạo Thiên rầu rĩ không vui, ngay sau đó vẫy vẫy tay, "Được rồi, vậy trả người lại cho bọn họ đi."

    "Vậy kế tiếp phải làm sao bây giờ?"

    "Tiếp tới? Chúng ta ngay từ đầu đã giết lão đại của bọn họ, đây là lão đại của lão đại, ừ, tiếp tới lão đại của lão đại của lão đại của bọn họ nói không chừng sẽ đi qua bên này có lẽ chính là Vệ Húc Văn."

    "Vậy chúng ta chờ thêm chút nữa?"

    "Đúng vậy, lần này phải cẩn thận chút ít, không thể ra tay loạn.."

    Bên trong bóng tối, hai người tổng kết kinh nghiệm, hấp thu giáo huấn. Long Ngạo Thiên đưa chân đá đá người chết nằm trên mặt đất than thở, vẫn là có chút tiếc nuối.

    Đương nhiên, thời điểm truy binh chạy đến, hai đạo thân ảnh cũng đã không thấy đâu.

    Tối hôm đó, Vệ Húc Văn không đến. Hắn là sáng sớm ngày thứ hai mới biết được sự tình bên này.

    Toàn bộ sự tình náo động, cực kỳ hỏng bét..[/CREDITS]
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng ba 2024
Trả lời qua Facebook
Đang tải...