Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 50: Bấm để xem Bạch Chân cực kỳ hoảng sợ. Tống Hi đi qua dùng hai ngón tay xách lên áo của hắn, âm hiểm cười: - Bạch Chân, hiện tại anh là của tôi. Có thể mặc cho tôi xoa nắn! Bạch Chân lui thành một đoàn, nhỏ giọng hỏi: - Bác sĩ, anh rốt cục quyết định xuống tay đối với tôi hay sao? Hắn là tiểu bạch hoa nhu nhược, rốt cục rơi vào trong tay ác nhân bị tàn phá! Nhân sinh rất thống khổ! Ai tới cứu cứu hắn! Bạch Chân tuyệt vọng nhắm mắt lại. Tay Tống Hi khẽ run lên. Đây là phản ứng gì? Đây là nằm ngửa mặc cho quật sao? Tống Hi nhất thời cũng nhớ tới những tin nhắn lại trên mạng luôn hồi phục nhiều nhất là một câu này. Tống Hi đem người buông ra, đi ra sân sau cầm roi chăn dê đi vào nhà. Bạch Chân trộm mở mắt, chứng kiến cây roi dài như vậy, sợ tới mức nhảy dựng lên. Kháo! Quỷ súc như vậy không được a bác sĩ, sẽ tai nạn chết người! Bạch Chân nhanh chân bỏ chạy. Tống Hi vung roi, đem người chặn ngang cuốn lấy túm trở về: - Chạy gì mà chạy, đi chăn dê với tôi! Di? Chỉ là chăn dê? Chẳng lẽ bác sĩ muốn nuôi mập tiếp tục giết? Tống Hi cũng không thèm để ý Bạch Chân, đi qua thả Victor ra ngoài. Tổn thương trên người Victor đã kết vảy, sớm có thể đi ra hít thở không khí, hai ngày trước không đi ra là bởi vì chính nó không muốn đi ra gặp người. - Tiểu Đa canh chừng nhà, tôi đi khe suối chăn dê, bắt gà cho cậu ăn, muốn ăn nướng hay ăn đôn? Tống Hi vuốt đầu chó, thập phần kiên nhẫn hỏi. - Gâu gâu! Victor liếm liếm ngón tay Tống Hi, kêu một tiếng. Tiểu Đa đều muốn ăn! Nướng một con, đôn một con! Hay là hôm nay ăn nướng ngày mai ăn đôn cũng được! Tống Hi mỉm cười: - Vậy bắt nhiều một chút, hôm nay ăn đôn, đi qua nhà Bảo Điền đôn. Tiếp tục ướp gia vị hai con, ngày mai nướng ăn, bốn chân gà đều cho tiểu Đa nhà chúng ta. - Gâu gâu gâu gâu! Victor cực kỳ cao hứng. Tiểu Đa đã lâu không ăn gà, hôm nay muốn ăn thật ngon, ăn no ăn nhiều như vậy! Bạch Chân tha thiết mong chờ nhìn thấy, lòng cực kỳ chua xót. Bác sĩ đối với một con chó còn tốt hơn với hắn! Đối với một con chó đều tốt hơn với hắn! Tốt hơn với hắn! Bác sĩ bất công như vậy, làm cho tiểu bạch hoa nhu nhược làm sao mà sống! Cuộc sống rất thống khổ! Tống Hi sờ sờ Victor, níu lấy Bạch Chân đi chăn dê. Tống Hi đi theo Lý Bảo Điền làm sao đuổi dê vài lần, hiện tại một mình làm cũng có da có thịt, thuận lợi đem bầy dê đuổi tới sơn cốc nhỏ. Sơn cốc cách nhà Tống Hi rất gần, nơi này cũng là cửa khẩu đi vào trong núi, thường xuyên có người đi qua, cơ hồ nhìn không thấy ảnh tử của con mồi. Tống Hi tiến lên một bước, đem túi da rắn nhét vào trong lòng Bạch Chân, đem người kẹp vào nách, mang đi. - A a a! Hai tay Bạch Chân cầm túi da rắn liều mạng thét chói tai, dọc theo đường đi hù dọa vô số con mồi. Nhưng như vậy cũng phương tiện cho Tống Hi, đều không cần cố sức đi tìm, chỉ cần vung tiểu đao, không bao lâu túi da rắn liền đầy. Một tay nhấc túi da rắn một tay kẹp Bạch Chân, rất nhanh quay về chỗ chăn dê, Tống Hi vui mừng phát hiện bầy dê chạy trốn còn chưa quá xa. Tống Hi bỏ lại Bạch Chân cùng túi da rắn chạy đi đuổi bầy dê. Bạch Chân kinh hồn chưa định, nhìn quanh mọi nơi, đá đá túi da rắn còn đang nhúc nhích, đột nhiên sợ ngây người. Tiểu Lý phi đao! Hắn chứng kiến tiểu Lý phi đao! Hắn chứng kiến bác sĩ dùng tiểu Lý phi đao giết con gà con thỏ! Còn giết nai con! Tống Hi vội vàng đuổi dê trở về, cầm lên túi da rắn, kêu lên: - Về nhà. Bạch Chân thật yên lặng lui ra phía sau bầy dê. Tống Hi quay đầu cười: - Anh đi được quá chậm. Chờ tiểu Đa khỏe hơn khiến cho nó cùng anh tản bộ, đi quá chậm sẽ bị cắn mông. Yên tâm, tiểu Đa có chích ngừa, có chứng minh khỏe mạnh. Cho dù anh thật sự bị bệnh chó dại, tôi cũng cứu được anh, miễn phí. Bạch Chân trộm che địa phương nhiều thịt nhất trên người mình, xoa bóp, cũng may vẫn còn, còn chưa bị cắn rụng. Em trai, anh muốn về nhà. Tống Hi nhìn Bạch Chân, mỉm cười: - Không sai, xem ra ngày mai có thể đi xa hơn một ít. Nhưng chân đau quá! Bạch Chân rưng rưng, chỉ có thể cậy mạnh: - Được, được rồi! Mẹ nó, dám nói không tốt sao, bị kẹp nách mang đi làm sao bây giờ? Tống Hi nói: - Trở về mở một vò trứng vịt mặn, buổi tối anh có thể ăn hai lòng đỏ trứng. Lòng đỏ trứng vịt mặn! Còn hai cái! Ở trong lòng Bạch Chân lòng đỏ trứng mặn là ngon nhất. Lúc hắn còn nhỏ bảo mẫu thường quên nấu cơm, có một lần quá đói, liền đập ống heo đi cửa hàng tiện lợi nơi cửa tiểu khu mua mì ăn liền. Lúc trở lại ôm mì ăn liền ngồi trên bậc thang khóc, bà nội hàng xóm trên lầu nấu cho hắn chén cháo yến mạch, còn bỏ thêm hai trứng mặn. Trứng thứ nhất hắn ăn như hổ đói vài ngụm liền làm thịt, còn đem đầu lưỡi làm phỏng. Trứng thứ hai dùng răng sữa cọ xát ăn tròn một ngày, cảm thấy được trên đời này không còn vật gì ăn càng ngon hơn.
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 51: Bấm để xem Trước tiên đem chim trĩ thu thập đi ra. Đưa hai con tới nhà Toàn Căn thúc nhờ đôn, một con băm thành khối nhỏ bỏ vào trong chậu ném cho Bạch Chân: - Làm thành cái dạng gì thì ăn thứ đó. Bạch Chân vùng vẫy giãy chết: - Không phải tìm người đôn sao? Tống Hi: - Đó là cấp cho tiểu Đa. Bây giờ còn chưa thể ăn quá nhiều thịt, ăn không hết thì đông lạnh lưu trữ ngày mai từ từ ăn. Bạch Chân ôm gà cọ vào phòng bếp, ghen tỵ chết con chó không có lông ngoài kia. Tống Hi tiếp tục thu thập món thịt rừng. Bạch Chân đi ra chứng kiến, chỉ vào con hoẵng bị lột một nửa da: - Anh, anh không sợ phạm pháp? Tống Hi kinh hãi: - Con hoẵng cũng được bảo hộ sao? Thịt ăn ngon như vậy cũng không thể ăn sao? Bạch Chân yên lặng quay vào phòng bếp: - Tôi nghĩ đó là nai, tôi trở về xem nhiều sách một chút. Tống Hi đem hai chim trĩ cùng nửa con hoẵng tới nhà Lý Bảo Điền. Lý Bảo Điền vừa thấy, liền đi ra cửa ôm củi lửa. Lý Bảo Cương nhìn theo bóng lưng vui vẻ của em trai, ấp úng nói: - Đều ăn mập. Từ đầu xuân cơm nước nhà Tống Hi cũng đã không sai, hơn nữa hắn cũng không ăn mảnh, hoặc là tặng qua bên này, hoặc là nhờ làm ngay nơi này, gia đình Lý Toàn Căn một nhà bốn người đều đi theo ăn không ít thịt. Nhưng Toàn Căn thím tính tình cẩn thận, thấy thịt ăn nhiều bình thường trong nhà tự nhiên càng luyến tiếc ăn, ngay cả chân gà cũng không mua cho con út, con lớn nhất vụng trộm mua hai chân gà còn bị quở trách. Lý Bảo Điền vì thế vượt qua những ngày ăn thịt no nê hoặc là không có thịt để ăn. Thịt đôn xong, Tống Hi bảo Lý Bảo Điền đi trong đất hái một phen đậu giác cùng cây ớt về nhà. Đậu giác cùng cây ớt xắt sợi, thịt nạc dăm cũng xắt sợi, Tống Hi nhìn Bạch Chân hô: - Xào rau. Bạch Chân mở máy tính trong phòng khách tìm xem cách xào thịt cùng đậu giác trộn ớt. Sau một lúc lâu cầm thực đơn trở lại, luống cuống tay chân xào rau. Xào rau xong, Tống Hi nếm một chút, hết sức hài lòng. Người này quả nhiên có linh tính có tiềm lực, lần đầu tiên có thể làm ăn ngon như vậy, có tiền đồ. Bạch Chân tha thiết mong chờ xem người thử đồ ăn, được câu trả lời khẳng định nhất thời cảm giác thành tựu mười phần, lau mặt đi mở máy tính hướng em trai khoe khoang: - Em trai, anh vừa xào rau, là đậu giác cùng cây ớt xào thịt, tiểu Lý phi đao nói anh có tiền đồ! Lúc này Tống Hi mới phát hiện máy tính trong phòng khách còn có cameras, vẫn luôn mở ra. Bạch Cẩn Chi bất đắc dĩ nhìn anh trai đã hoàn toàn thay đổi, thở dài, chuyển hướng Tống Hi, ánh mắt hết sức phức tạp. Tống Hi chào hỏi: - Anh của anh không sai, hôm nay còn giúp tôi chăn dê. Còn lên núi săn thú, mới vừa rồi còn xào được món ăn ngon, trên lò còn đôn gà. Anh vừa đi thì anh của anh làm việc thật giỏi! Câu cuối cùng vô tình một kích, Bạch Cẩn Chi một câu không nói yên lặng đóng internet. Bạch Chân đem một con gà đôn thật thơm ngon. Tống Hi nhìn Bạch Chân. Bạch Chân đề phòng, mở miệng trước: - Có phải lại muốn nói đồ gia vị xung đột với thuốc của tôi? Tôi cho anh biết, hôm nay dù chết ở hai món ăn này tôi cũng tuyệt không nhượng bộ! Tống Hi nói: - Tôi chỉ là muốn nói cho anh biết, trứng vịt nấu xong đang bỏ trong nước lạnh, hiện tại có thể ăn. Ánh mắt Bạch Chân sáng lên, chạy tới phòng bếp đem chén nhỏ đựng trứng lấy ra, không chút khách khí toàn bộ làm thịt. Victor tha thiết mong chờ nhìn người ăn sạch không có phần của nó, rất bất mãn, hừ hừ nằm úp sấp dưới đất cọ chân Tống Hi. Tống Hi dỗ dành nó: - Hiện tại vết thương của tiểu Đa đang khép lại, thật nhiều đồ vật còn chưa thể ăn, bằng không sẽ không thể mọc lông trở lại. Chờ lớp vảy trên người tiểu Đa rớt rồi mọc lông, là muốn ăn gì thì ăn. Đến lúc đó chúng ta vào rừng bắt con trăn, con trăn nướng ăn thật ngon, đều không cần ướp gia vị, trực tiếp nướng cũng rất ngon. Tiểu Đa bị phá hư bác sĩ vẽ bánh lớn, cực kỳ chờ mong. Hơn ba giờ sáng, cửa bị gõ vang ầm ĩ. Tống Hi đứng dậy mở cửa, bên ngoài la hét ầm ĩ mang vào một người, nửa người máu chảy đầm đìa, dưới ánh đèn trong sân chiếu xuống nhìn thập phần đáng sợ. Đáy lòng Tống Hi phát lạnh. Đã lâu trời không mưa, người trong thôn vì tranh múc nước tưới ruộng vườn rốt cục đánh nhau. Đây là lần thứ nhất, ngày sau đây? Tống Hi cho người hỗ trợ mang người bị thương vào phòng bệnh, đóng cửa cẩn thận xử lý miệng vết thương. Có hai miệng vết thương, một chỗ trên mặt, không lớn, nhưng rất sâu. Một chỗ khác từ vai trái tới khuỷu tay, là do xẻng tạo thành, còn dính bùn đất. Người bị thương tên Lý Chính, mới hơn hai mươi, là con trai độc nhất của Lý Toàn Thuận ở đầu thôn phía nam. Bên ngoài còn có mấy người bị thương nhẹ, không thấy máu gì nhiều, phần lớn dùng cây gõ, cũng không thương tổn tới xương cốt. Bận rộn xong, trời đã sáng. Bạch Chân đã làm xong bữa sáng. Chính mình chạy tới nhà ấm sân sau hái rau dưa, làm cà chưng cùng trứng chiên hành tây, chưng cơm, trộm nấu bốn trứng mặn, còn nấu nồi cháo thịt cho con chó xấu xí luôn làm hắn ghen tỵ muốn chết kia. Nhìn thấy bên ngoài nhiều người, Bạch Chân không đi ra ngoài, cũng không mở cửa phòng khách, làm xong điểm tâm thì nằm úp sấp trên cửa sổ thủy tinh nhìn xem. Nhìn thấy cũng có chút hâm mộ. Bác sĩ còn nhỏ hơn hắn vài tuổi, nhưng bộ dạng thật tài giỏi, biết trị bệnh cứu người, còn biết dùng tiểu Lý phi đao giết gà giết thỏ - hơn nữa lúc đó còn kẹp hắn trên tay, hắn dù sao cũng nặng hơn trăm cân! Tống Hi nhìn Bạch Chân cười cười, ra hiệu cho hắn tự ăn trước, quay đầu nhìn thôn dân.
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 52: Bấm để xem Lý Toàn Thuận nhìn Tống Hi, tay run run. Tống Hi cầm một cái ghế đưa cho hắn ngồi xuống, nói: - Toàn Thuận thúc, tổn thương trên cánh tay Lý Chính ca không quan trọng, nhưng tổn thương trên mặt có chút sâu. Lý Toàn Thuận bắt được tay Tống Hi, nhất thời nước mắt rưng rưng. Tống Hi nhanh chóng bổ sung: - Không có chuyện gì đâu chú, miệng vết thương kịp thời xử lý hơn nữa đều dùng thuốc tốt, tôi phối chế thêm thuốc trừ sẹo, sau này sẽ không lưu sẹo. Lý Toàn Thuận run rẩy nói không ra lời. Còn của hắn còn chưa kết hôn, gia đình cũng không giàu có, thật vất vả nhờ người bàn bạc hôn nhân tìm được một người vợ không để ý gia cảnh chỉ nhìn người, đứa con lại bị người đánh, nếu để lại sẹo đến lúc đó cưới được vợ hay không còn không nhất định đâu! Tống Hi đem Lý Toàn Thuận giao cho thôn trưởng vừa nghe tin liền chạy tới, vị này cả đêm đều không ngủ, đang cùng người nhà của mấy thôn dân bị thương khác nói rõ tình huống. Mấy người bị thương không nặng đều được người nhà nâng về nhà, cuối cùng chỉ còn lại Lý Chính nằm trong phòng bệnh cùng người nhà coi chừng bên ngoài. Thôn trưởng đuổi người đi: - Trước đều về nhà ăn cơm, nhà tiểu Tống lại không ai, còn vội cả đêm còn chờ người ta quản cơm hay sao? Đều đi, đều đi! Tống Hi không ngăn đón. Sau điểm tâm hắn còn phải châm cứu nấu thuốc cho Bạch Chân đâu, cũng mệt vô cùng. Chú thím của Lý Chính đều đi rồi, bên ngoài chỉ còn lại vợ chồng Lý Toàn Thuận cùng thôn trưởng. Vợ của Lý Toàn Thuận trộm trạc hắn: - Trên mặt cùng cánh tay tiểu Chính có lỗ hổng lớn như vậy, máu chảy đầy người, còn nói không có việc gì thì vô sự? Theo tôi nghĩ chúng ta nên đi bệnh viện huyện, chụp X quang nhìn rõ xương cốt mới phải. Tống Hi làm như không nghe thấy, đi vào phòng phía đông khiêng ra cái bàn, bày trong sân. Nhìn thấy bữa sáng đã làm xong, cũng không động, chỉ lấy ba trứng mặn. Đi ra cửa gọi Lý Bảo Điền đã ăn xong điểm tâm chạy qua, lấy ra mười đồng tiền: - Chạy nhanh một chút, đi quầy bán quà vặt mua mấy bánh mì. Lý Bảo Điền nhìn nhìn trong sân, liền chạy đi. Bánh mì, còn có dưa chuột mới hái, trứng mặn, đều mang lên bàn làm cho ba người thôn trưởng tập hợp ăn một bữa. Trong phòng, Bạch Chân nhìn quả trứng mặn cuối cùng ai oán không thôi. Thật vất vả làm tặc một lần, kết quả lại vào miệng của người khác, còn tưởng thế nào mình cũng được ăn hai quả đâu! Ăn xong điểm tâm, Tống Hi cắt một cân thịt nạc dăm mang ra, bao lại đưa cho vợ của Lý Toàn Thuận: - Thím, thím trước tiên trở về nhà nấu cơm cho Lý Chính ca, tôi sợ đồ ăn tôi làm hắn ăn không vô đâu! Bà thím ngước mắt nhìn Tống Hi một cái, nhanh chóng tiếp nhận thịt lại sụp mắt, cuối cùng trạc nam nhân của mình, đem trứng mặn bỏ vào túi tiền của mình, đi rồi. Tống Hi cười cười, thu thập bàn, tiễn thôn trưởng, lại đưa một điếu thuốc cho Lý Toàn Thuận. Lý Toàn Thuận xoạch xoạch hút thuốc, cũng không nói lời nào, sau một lúc lâu hỏi: - Cần, cần bao nhiêu tiền vậy? Tống Hi trầm mặc, nói: - Không cần, hương thân quê nhà, thuốc đều là có sẵn, cũng không cần đi ra ngoài mua. Lý Toàn Thuận lại không nói, ngồi bên chân tường hút thuốc không biết suy nghĩ cái gì. Tống Hi đi vào phòng bệnh nhìn nhìn, đi ra nói: - Lý Chính ca còn đang ngủ, giữa trưa tiếp tục đổi thuốc. Trong tay của tôi còn có một bệnh nhân, trong chốc lát còn phải châm cứu cho người ta. Lại đem nguyên gói thuốc đưa cho Lý Toàn Thuận. Nấu thuốc, châm cứu, gây sức ép xong Bạch Chân, đã hơn mười giờ. Bạch Chân nằm úp sấp trên giường giả chết. Tống Hi trạc Bạch Chân: - Đừng giả bộ chết, đứng lên theo tôi đi hái rau dưa, giữa trưa anh muốn ăn gì thì làm đó, không cần tự mình cắt thịt, để đó tôi làm. Bạch Chân lật mắt nhìn Tống Hi. Tiểu nhà ấm gần như vậy, chỉ cách khoảng 50m, vì sao đi hái rau dưa còn phải mang theo hắn! Tiểu bạch hoa nhu nhược như hắn, không phải nên che chở nuông chiều hay sao? Không biết tại sao Tống Hi chợt nổi da gà, vươn ngón tay trạc vào hông Bạch Chân: - Tôi đã đáp ứng em trai của anh sẽ bảo vệ anh an toàn hắn mới yên tâm mang theo bảo tiêu bỏ chạy, anh nghĩ tôi sẽ để anh rời khỏi phạm vi tầm mắt của tôi sao? Không, hắn không phải thật yên tâm! Trên trấn còn giữ hai bảo tiêu một trợ lý đâu! Em trai ngu xuẩn, bác sĩ biết tiểu Lý phi đao, hai bảo tiêu phàm nhân có tác dụng gì, một đao một người sẽ không còn! Bạch Chân vô lực phản kháng áp bách, dẫn theo rổ đi hái rau dưa. Tống Hi nói: - Rau dưa nhiều lắm, nếu không ăn sẽ già hết, ngày mai tôi đều hái hết đem phơi khô, anh nên học làm sao yêm dưa muối. Bạch Chân muốn khóc – hắn cũng không muốn làm đầu bếp, viết tiểu thuyết thật tốt đâu, không cần phơi mưa gió, còn không thiếu tiền! Tống Hi hỏi: - Anh viết tiểu thuyết một tháng kiếm bao nhiêu? Bạch Chân hưng phấn: - Nhiều, không kém hơn nhân viên văn phòng! Mỗi tháng 300 + 100 vip + 6000, được nhiều độc giả chân ái khen thưởng, nhiều không? Tống Hi cảm giác mình biết độc giả chân ái là ai. Hai người hái một rổ rau dưa về nhà. Trở về nhà, lại tràn đầy một đám người. Tống Hi đuổi Bạch Chân về phòng, để cho hắn đóng cửa phòng khách. Phòng phía đông từng dành cho Đinh trợ lý, quét tước sạch sẽ, còn có máy lạnh. Tống Hi cho người vào phòng phía đông, mở điều hòa. - Ai u, tiểu Tống còn lắp cả điều hòa, là duy nhất trong cả thôn. Không biết là ai nói một tiếng.
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 53: Bấm để xem Tống Hi cười cười, không tiếp lời, nói: - Phòng này mát mẻ, ngày mai có thể đem Lý Chính ca chuyển lại đây, địa phương bên kia nhỏ, làm gì đều không có phương tiện. Buổi chiều tôi cần vào núi một chuyến hái thuốc dẫn, ước chừng hai ba giờ trở về, bên này các vị lưu người bồi giường là được, có việc thì gọi điện thoại cho tôi, tôi lập tức quay lại. Lý Toàn Thuận ngồi xổm góc tường u buồn không ra tiếng. Vợ của hắn lại trạc hắn hai cái. Lý Toàn Thuận hướng bên cạnh xê dịch, vẫn không hé răng. Buổi chiều Tống Hi đổi xong thuốc cho Lý Chính, liền mang theo Bạch Chân vào núi. Bạch Chân vác sọt thuốc, quýnh mặt nói: - Bác sĩ, chúng ta dùng cõng có thể dễ dàng hơn một ít hay không? Tống Hi chạy thật nhanh: - Anh cũng không phải vợ tôi, vì sao tôi phải cõng anh? Bạch Chân khóc không ra nước mắt. Không thể cõng, cho nên cần công chúa ôm sao? Dù gì hắn cũng là đại lão gia, ước chừng nặng 123 cân! Bạch Chân cố gắng giải thích: - Hiện tại chúng ta đây là công chúa ôm, cũng chỉ có thể ôm người vợ! Cho nên mau buông xuống đi, hắn thà rằng tự mình từng bước đi tới! Tống Hi nghe lời, đem người kẹp dưới nách. Kháo, xem như tôi còn chưa nói gì có được hay không! Bạch Chân cảm giác mình muốn điên rồi. Hái xong thuốc về nhà, đi ra khỏi núi, Tống Hi đem Bạch Chân buông xuống. Tay chân lẫn toàn thân Bạch Chân đều mềm nhũn, cũng không dám dừng lại, dắt lấy tay áo Tống Hi ngất ngư đi về nhà. - Bác sĩ, tôi cảm thấy được tôi cần được cứu giúp. Vẻ mặt Bạch Chân mộng ảo mở miệng. Tống Hi gật đầu: - Tôi cũng cảm thấy như vậy, anh thật quá yếu, chạng vạng trời mát anh chạy vòng quanh nhà đi! Lần đầu tiên, chạy một vòng là được rồi. Bạch Chân nhanh chóng sửa miệng: - Bác sĩ, tôi cảm thấy được tôi khỏe mạnh chưa từng có từ trước tới nay. Tống Hi nói: - Vậy chạy hai vòng. Bạch Chân: -! Bác sĩ này thật đáng ghét. Lúc này điện thoại của Tống Hi vang lên, bắt máy, thanh âm Lý Toàn Thuận ấp úng truyền ra: - Tiểu Tống a, tôi cảm thấy vẫn nên đi bệnh viện huyện chụp X quang nhìn xem xương cốt có sao không, chúng tôi đi bệnh viện, không tiếp tục làm phiền cậu. Tống Hi mỉm cười: - Được rồi Toàn Thuận thúc, tôi đã biết, các vị cứ thoải mái, buông lỏng tinh thần, không có gì trở ngại. Đi tới cửa, cửa nhà mở rộng. Lý Bảo Điền đang thu thập sân, thôn trưởng ngồi trên ghế hút thuốc lá thở dài. Cho nên đây là người đi rồi mới gọi điện báo sao? - Không ánh mắt không kiến thức không lễ phép! Bạch Chân nhỏ giọng mắng: - Vùng khỉ ho cò gáy ra xấu phụ điêu dân! Tống Hi bật cười, vào nhà kho lấy ra lồng sắt nhỏ, đem bốn con hồng hồ ly bị trói chân bỏ vào lồng đưa cho Bạch Chân: - Cầm đi chơi đi! Bạch Chân ôm lồng sắt chạy về phòng, ở phòng bếp lục tung tìm thực vật đút cho hồ ly. Tống Hi cầm ba bình sô đa ướp lạnh đi ra, phân mỗi người một bình, ngồi trước mặt thôn trưởng, nói: - Thúc, đào năm giếng có đủ hay không? Tôi ra tiền đào giếng. Thôn trưởng vội vàng chối từ: - Không nên không nên, chuyện của toàn bộ thôn sao có thể để cho một búp bê như cậu chịu trách nhiệm, không nên đâu! Tống Hi thở dài: - Thúc, lần này số tiền dùng thuốc có thể đào được mấy cái giếng, tôi không muốn tiếp tục nhìn thấy có người nửa đêm bị nâng tới đây. Dù sao cũng là xài tiền, vậy xài làm sao cho có giá trị tốt hơn. Những người nửa đêm bị nâng tới, nhiều người từng giúp hắn làm ruộng, thậm chí có người làm xong rồi cũng chưa để cho hắn nhìn thấy. Tỷ như lần này, Lý Chính tiêu tiền nhiều nhất, nhưng hắn có thể lấy tiền sao? Chỉ sợ dù vét sạch của cải nhà Lý Chính cũng không lấy ra được nhiều như vậy, huống hồ còn bị Toàn Thuận thím khuyến khích đòi đi bệnh viện, bệnh viện chính là địa phương đốt tiền. Lý Toàn Thuận thành thật hiền như khúc gỗ, bản tính Toàn Thuận thím thì keo kiệt, Lý Chính thì tốt, thái độ làm người cũng trượng nghĩa, trộm giúp hắn làm ruộng nhiều lần. Nếu không nể tình của hắn, Tống Hi chắc chắn sẽ không tận tâm tận lực như vậy. Không biết nếu lần này trên mặt Lý Chính bị lưu sẹo, hôn thê còn giữ được hay không. Cuối cùng Tống Hi nói: - Thúc, chú trước tiên tìm đội đào giếng đi, chờ đợi hai ngày tôi đi trong huyện lấy tiền, sẽ không làm lỡ việc. Thôn trưởng thở dài một tiếng, nói: - Mẹ của Lý Chính không biết làm việc, cha của hắn lại là người không chủ ý, trong lòng cậu cũng đừng nên để ý, chúng ta không nhìn ai khác, chỉ xem Lý Chính, đó là một đứa bé tốt. Tống Hi cười cười: - Còn không phải sao, ruộng bắp đầy cỏ dại, tôi cuốc một hồi cảm thấy khó chịu không muốn làm, kết quả mấy ngày nay mỗi ngày ra cửa đều phát hiện có người làm cỏ qua, có một buổi dậy sớm nhìn xem, mới phát hiện là Lý Chính ca hỗ trợ làm cỏ, còn giấu không cho tôi biết đâu! Giấu Tống Hi, cũng là vì giấu cả mẹ hắn, gặp phải một người mẹ cả ngày không biết làm người lòng dạ lại hẹp hòi luôn có tiểu tính kế sợ nhà mình ăn một chút thiệt thòi, Lý Chính cũng đủ khó xử. Nhưng mẹ của hắn cũng tốt hơn mẹ của Toàn Căn thúc rất nhiều, năm đó lão thái thái tai họa gia đình Toàn Căn thúc thật sự là không nhỏ. Thôn trưởng lại thở dài một hơi: - Trong lòng cậu hiểu rõ là được. Cậu còn nhỏ, đừng để ý nhiều không tốt, tuổi trẻ các cậu chỉ cần đi nhân tình của chính mình là tốt rồi. Già thì cũng đã già, còn có thể sống được bao lâu. Tống Hi trầm mặc nói: - Thúc, việc đào giếng cũng đừng nói ra bên ngoài, coi như là trong thôn ra tiền đi. Có một số việc tự chúng ta biết là được. Thôn trưởng trầm ngâm, đáp ứng rồi. Hắn cũng không muốn để cho một đứa bé như Tống Hi gánh vác loại chuyện này, thật có chút chuyện hắn thật sự vô năng vi lực. Chuyện này giấu vẫn tốt hơn, dù sao lòng người khó dò, có người biết cảm ơn, có người a, không muốn nhìn thấy người khác sống thật tốt.
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 54: Bấm để xem Tống Hi nói: - Thúc, ngài xem cần đào mấy cái giếng mới thích hợp, nếu năm giếng còn chưa đủ, nhiều hơn một hai cái giếng đều được. Thôn trưởng gật gật đầu, mái tóc hoa râm run lên một cái. Tống Hi nhìn thôn trưởng như vậy trong lòng có chút lên men. Năm nay lão thôn trưởng già thật quá nhanh, hiện tại tóc bạc nhiều hơn rất nhiều. Đưa tiễn thôn trưởng, Tống Hi quay về phòng, mở ra một quyển "Thôn trang". Bạch Chân nhìn Lý Bảo Điền cũng bị ném xuống, hỏi: - Cậu có biết nướng thịt hay không? Ngày hôm qua bác sĩ ướp hai con gà, hiện tại trộm nướng, trừ bỏ chân gà đều là của tiểu Đa, hắn tối thiểu có thể ăn vài cánh gà! Lý Bảo Điền lắc đầu: - Không biết. Hắn chỉ biết ăn. Trong nhà mẹ nấu bếp, cho dù hắn không biết còn có anh của hắn, hắn cũng bị tiểu Tống ca sai sử làm việc vặt thường xuyên đâu. Bạch Chân thật thất vọng, trở về lên mạng tìm kiếm phương pháp nướng gà. Lý Bảo Điền ngồi bên cạnh nhìn xem người ta mười ngón như bay, thật hâm mộ. Trong nhà quản thật nghiêm, hắn lớn như vậy ngay cả tiệm internet hai đồng tiền một giờ cũng chưa từng đi qua bao giờ. Có một lần vừa đi qua, mới tới cửa đã bị anh của hắn bắt trở về, anh hắn lấy tiền mà hắn chuẩn bị chơi internet mua hai chân gà kho, còn không cho hắn ăn. Lý Bảo Điền nói: - Tôi biết tiểu Tống ca đặt lò nướng ở nơi nào, còn có than. Bạch Chân vỗ đùi: - Chúng ta không nướng, quá nóng, chúng ta làm gà ăn mày! Cậu có thể tìm được loại lá cây thật lớn đủ bọc lại toàn bộ con gà hay không? Nếu không có dùng giấy bạc đều được. Lý Bảo Điền nghĩ nghĩ, nói: - Lá bí đỏ được không? Thanh âm Tống Hi từ trên lầu truyền xuống: - Đi phòng thuốc, quầy thuốc số một, qua bên trái ba hộp phía trên năm hộp, có lá sen khô, dùng ngâm nước liền mềm. Kháo, không ngờ bị nghe lén! Bạch Chân sợ tới mức không dám nhúc nhích. Bác sĩ thật đáng sợ, ở trên phòng ngủ trên lầu hai đều có thể nghe được bọn họ xì xào bàn tán trong phòng khách lầu một! Sau này còn có riêng tư gì đáng nói! Mẹ nó, sau này lúc tắm rửa cũng không dám tiếp tục hát súy thông ca! Lý Bảo Điền chạy thật nhanh, lấy ra lá sen khô đi ngâm nước. Bạch Chân cầm gà cùng tám loại phối phương làm gà ăn mày chỉ huy tráng lao động – trước tiên đem người dụ dỗ lỡ như bị đánh còn có người che trước mặt! Nga! Hắn quả nhiên băng tuyết thông minh! Lý Bảo Điền bị sai sử xoay quanh. Victor thò đầu ra nhìn lén. Phá hư bác sĩ nói đó là gà của tiểu Đa, bốn chân gà đều cấp cho tiểu Đa! Dám ăn vụng chân gà của tiểu Đa, làm cho phá hư bác sĩ tấu các người! Lý Bảo Điền đào hố ở sân sau, đem gà bao kỹ bỏ vào phủ lên đốt lửa. - Anh đi dưới tàng cây ngồi một lát, đừng để bị nóng tới. Người này chính là đại khách nhân của tiểu Tống ca, phải chăm sóc cho kỹ, không thấy tiểu Tống ca đi chỗ nào cũng đem người đưa tới chỗ nào sao, còn dẫn hắn vào núi! Hừ! Bạch Chân thật hài lòng nói: - Phân cho cậu hai cánh gà. Lý Bảo Điền nói: - Chân gà cấp tiểu Đa. Tiểu Đa không có lông, thật đáng thương. Bạch Chân tối sầm: - Vốn là của nó! Con chó xấu xí, ăn còn ngon hơn hắn! Con chó phải có bộ dạng của con chó, Bạch Chi Chi nhà hắn cũng chỉ ăn cẩu lương, thật giữ bổn phận! Victor yên tâm, yên lặng nằm úp sấp trên tấm thảm của mình đợi ăn chân gà. Kỳ thật hai con gà tiểu Đa đều ăn hết được, đáng tiếc phá hư bác sĩ không cho tiểu Đa ăn nhiều. Không cho thì không ăn thôi, tiểu Đa phải nhanh chóng khỏe lại điêu con thỏ cho phá hư bác sĩ! Không bao lâu, hai con gà ăn mày chẳng ra cái gì cả đã làm xong. Tống Hi cũng đi xuống. Bạch Chân vội vàng đem hai con gà nâng tới trước mặt Tống Hi, còn chân chó hơn cả tiểu Đa. Tống Hi đem bốn chân gà đều kéo xuống bỏ vào chậu cho tiểu Đa, chính mình cắt một miếng thịt nếm thử hương vị liền bỏ xuống. Bạch Chân cùng Lý Bảo Điền tha thiết mong chờ nhìn Tống Hi. Tống Hi gật đầu: - Không sai, tiếp tục bảo trì, còn có hai con thỏ cũng ướp luôn đi. Hôm nào tôi đi mua chút hoa quả khô trở về, lần sau đem hoa quả khô nhét vào bụng con gà, hẳn là ăn càng ngon hơn. Nhưng hiện tại trời hạn hán, trong núi cũng không biết có nấm hái hay không. Ánh mắt Bạch Chân cùng Lý Bảo Điền đều sáng. Tống Hi ngại bên ngoài nóng, ôm Victor trở về phòng thổi điều hòa. Bạch Chân nhìn thấy người đi rồi, đóng lại cửa thông sân sau, còn chạy tới góc tường vây sân sau gọi điện thoại: - Trợ lý của em trai, tôi muốn hoa quả khô, dùng làm gà ăn mày cùng con thỏ, nhất định phải có nấm hoa lớn cho tôi! Trợ lý nhị liên tiếp đáp ứng, nước mắt đầy mặt. Trợ lý em trai.. Đại thiếu gia lại không biết hắn tên gọi là gì.. Còn nữa, nấm hoa lớn là nấm gì? Trợ lý nhị giơ điện thoại, quan sát một lúc lâu, yên lặng bấm chướng ngại lớn nhất trên con đường thăng chức của hắn – Đinh trợ lý. Sau đó liền chiếm được ba trang sở thích cùng cấm kỵ của đại thiếu gia, cùng với một tiếng cười ý tứ châm chọc mười phần, ha ha! Sáng sớm hôm sau, Tống Hi vừa mở cửa liền chứng kiến nhiều thùng giấy lớn, đếm đếm, chừng mười hai thùng lớn. Tống Hi khẽ cười. Làm khó ba người kia ngừng xe xa xa rón ra rón rén khiêng qua tới còn trốn trong ruộng bắp nhà hắn rình coi! Hắn không chút khách khí toàn bộ chuyển vào trong sân. Trợ lý nhị hung hăng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Tống Hi ngồi trong phòng khách mở thùng. Bạch Chân chạy tới nhìn xem. Tống Hi nhìn Bạch Chân, nói: - Ngớ ngẩn! Lại nhìn hướng ruộng bắp: - Ba ngớ ngẩn!
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 55: Bấm để xem Kháo! Lẽ ra không nên dạy bác sĩ lên mạng! Hiệu suất học tập của bác sĩ quá kinh người! Ngay cả từ ngữ uyên thâm như "ngớ ngẩn" (đậu bức) của mạng internet đều học xong! Bạch Chân ôm ngực bị thương nhìn Tống Hi: - Bác sĩ, anh đừng như vậy, thế giới vẫn thật tốt đẹp lắm đâu! Tống Hi gật gật đầu nói: - Nếu anh muốn tự sát có thể đem thi thể hiến cho tôi hay không? Lần trước giải phẫu cơ thể người cũng đã là chuyện của nhiều năm trước, đã lâu không động đao, chỉ sợ mới lạ. Bạch Chân chạy trở về phòng khóa trái cửa phòng chạy tới tới chỗ máy tính – em trai cứu mạng, bác sĩ muốn bắt hắn luyện đao! Tống Hi đi gõ cửa phòng của Bạch Chân. Bạch Chân đều bị hù chết. Bác sĩ tìm tới cửa! Ở bên kia internet, Bạch Cẩn Chi nhìn thấy anh trai của hắn tán loạn khắp phòng, cuối cùng lao vào tủ quần áo ôm đầu ngồi xổm xuống, liền nhịn không được ấn vào huyệt thái dương. Ấn vào xong lại phát hiện đầu mình không còn đau đớn. Bạch Cẩn Chi rất muốn nói, anh trai, anh không cần đem cửa tủ quần áo đóng lại sao? Tống Hi vẫn tiếp tục gõ: - Ngớ ngẩn, đi ra nấu cơm, đâm châm xong còn đi hái rau dưa, trở về phơi khô. Di, hôm nay không giải phẫu hắn? Thật tốt quá! Bạch Chân hoan hô một tiếng chạy ra tủ quần áo đi làm cơm. Hắn chứng kiến nấm hoa lớn, buổi sáng muốn ăn nấm xào trứng gà! Tống Hi lắc lư đi tới trước mặt cameras, mỉm cười: - Anh của anh nấu cơm ăn thật ngon, ngày hôm qua còn làm gà ăn mày. Bạch Cẩn Chi yên lặng đóng cửa cameras, trạc di động của Đinh trợ lý: - Đem thực đơn của lão Phương gia sao chép một phần gởi qua. Đến lúc đó là có thể ăn vào đồ ăn đặc sản mà anh trai hắn làm cho hắn! Châm kim xong, Tống Hi lại dẫn người đi hái rau dưa. Hỏi Lý Bảo Điền mượn hai cái sọt, đem rau dưa trong đất toàn bộ đều hái trở về. Lý Bảo Điền nói: - Tiểu Tống ca, hiện tại trời nóng nực, giữa trưa hái rau dưa không tốt. Tống Hi nói: - Biết, không có việc gì, hái về phơi khô, nhân giữa trưa ánh mặt trời vừa lúc. Về phần cây non, dù sao tự mình ăn, không chết người là được. Lý Bảo Điền nói: - Vậy chạng vạng rồi anh hãy tưới, khi đó tưới là tốt nhất rồi. Giữa trưa dù thấy thật ủ rũ cũng đừng tưới, nếu tưới sẽ chết. Tống Hi khen: - Không sai, đều là lão nông, kinh nghiệm phong phú. Lý Bảo Điền mím chặt môi cười. Bạch Chân sao chép một chồng thực đơn đồ chua đi ra. Lý Bảo Điền rửa rau, Tống Hi xắt rau phơi khô đồ ăn, Bạch Chân cân nhắc yêm đồ chua, một buổi chiều lại trôi qua. Tống Hi lưu lại Lý Bảo Điền ăn cơm chiều. Lý Bảo Điền do dự nói: - Trong thôn nhiều gia đình nói đi bệnh viện thăm Lý Chính ca, mẹ của tôi hỏi anh có đi hay không. Người lớn nhà Lý Chính thật đáng ghét, ở trong thôn keo kiệt vô cùng, nhân duyên cũng không tốt. Nhưng tóm lại cũng thuộc dòng họ này của bọn họ, mới trước đây Lý Chính ca thường dẫn hắn chơi, dù sao cũng phải đi thăm. Tống Hi hỏi: - Nhà cậu mua đồ hay là cho tiền? Nhân tình người trong thôn cứ để người trong thôn đi thôi, nếu hắn bây giờ không phải là thầy thuốc. Lý Bảo Điền nói: - Mẹ của tôi nói bọn họ thương lượng một nhà cấp 50, sẽ không mua đồ, trời nóng, cũng không phóng được. Tống Hi nghĩ nghĩ, nói: - Vậy cũng giúp tôi cầm 50 đưa qua, tôi không đi. Bệnh viện đốt tiền vô cùng, hắn cũng không muốn đi qua xem người mở miệng khóc than. - Nha. Lý Bảo Điền thu tiền, có chút rầu rĩ. - Tôi chỉ là cảm thấy thật đáng tiếc cho Lý Chính ca, hôm nay có người đi xem về nói bệnh viện trả lời trên mặt Lý Chính ca khẳng định bị lưu sẹo. Tay nghề của tiểu Tống ca thật tốt a, còn có người lái máy bay tới chữa bệnh đâu! Tống Hi cười cười: - Đại khái là Toàn Thuận thím muốn tiết kiệm tiền cho tôi đi! Không nhắc tới việc này, đến lúc đó rồi nói sau, nếu Lý Chính ca thật lưu sẹo, tôi nghĩ cách giúp hắn xóa là được. Lý Bảo Điền vẫn rầu rĩ: - Trời nóng như vậy, cũng không có mưa, giếng nhà Đình Đình cũng không còn nước, hiện tại mỗi ngày từ nhà tôi đón ống nước, còn nói cần đào giếng sâu đâu! Tống Hi quay đầu trạc Bạch Chân đang cúi đầu cắn chân thỏ, nói: - Nhìn cho kỹ, cái gì gọi là còn sống. Bạch Chân ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Tống Hi. Tống Hi nói: - Từ ngày mai tôi dẫn anh đi xem gia đình nhà nông bình thường làm sao trải qua mùa hè này. Bạch Chân nháy mắt, người khác làm sao sống, quan hệ gì với hắn! Châm cứu xong, Tống Hi cầm mũ rơm chụp lên đầu Bạch Chân, nói: - Đi thôi! Bạch Chân khó hiểu: - Đi đâu? Châm cứu xong toàn thân hắn đều mềm nhũn, còn là giữa trưa nắng nóng, ở nhà thổi điều hòa thật tốt, hắn còn muốn viết văn đâu. Đêm qua một hơi viết ba chương, buổi sáng lúc thức dậy fan chân ái còn tạp một phần lì xì 1000 đỏ thẫm, còn mãnh liệt yêu cầu thêm chương, không siêng năng viết văn hồi báo độc giả làm sao được! Tống Hi dắt người bước đi: - Đi xem người khác sống thế nào, vì còn sống phải làm như thế nào. Bạch Chân không muốn, ôm khung cửa không buông tay: - Tôi không đi, bọn hắn sống thế nào đâu có chuyện gì liên quan tới tôi! Trời có nóng nực cũng không nóng tới tôi, có hạn hán cũng không khát được tôi, cho dù vất vả mệt mỏi cũng không liên quan gì tôi. Tống Hi nhíu mày. Người này nhìn thấy ngớ ngẩn, kỳ thật lương bạc vô cùng. Tống Hi dám nói, nếu hiện tại có người chết trước mặt hắn, hắn sẽ hoảng sợ la to chết người, nhưng chỉ sợ trong lòng hắn chỉ có một câu: A, đã chết một người! Nếu chết chính bản thân hắn, hắn đại khái ở trước khi chết gọi điện cho Bạch Cẩn Chi: Em trai, anh sắp chết. Đối với mọi sự vạn vật không thèm để ý, kể cả chính hắn.
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 56: Bấm để xem Tống Hi cảm thấy được, một người có thể trưởng thành giống như hắn thật không dễ dàng. Bóng ma thơ ấu? Thơ ấu bị thương? Chỉ sợ không hẳn là như vậy. Gia đình vỡ tan? Có mẹ kế còn có bố dượng? Cũng không đúng. Cha của Bạch Chân cùng mẹ của hắn là chân ái, chỉ là chân ái của bọn họ chết trong phần mộ tình yêu – hôn nhân. Hôn nhân vỡ tan, một người cưới vợ một người lấy chồng khác. Mẹ hắn cùng chân ái thứ hai sau khi kết hôn tới tháng bảy thì sinh ra hắn, phát hiện càng ngày càng giống chồng trước, nhớ tới mối tình đầu thất bại, nhất thời bị bệnh hậm hực sau khi sinh con. Búp bê mấy tháng lớn bị ném về nước tìm cha ruột, chân ái thứ hai của cha ruột mang thai, lập tức động thai khí. Phụ nữ có thai nói, tôi không muốn gặp hắn, không thể tiếp nhận cùng hắn sinh hoạt chung một mái nhà. Cha ruột không có cách nào khác, đành phải đem đứa con đột nhiên xuất hiện ổn định ở bên ngoài, lại vội vàng dốc sức làm sự nghiệp chiếu cố người vợ có thai sinh ra con trai nhỏ, cũng chỉ ngẫu nhiên lộ mặt. Nói mẹ kế hắn ác độc? Không tính là! Mẹ kế đã sớm nói với cha ruột của hắn, chỉ cần không nuôi trong nhà, con của ông muốn thương thế nào thì cứ thương, cho dù ông đem toàn bộ công ty đều cho hắn tôi cũng không nháy mắt, con tôi thì tôi sẽ cho hắn giáo dục tốt nhất, hắn không cần dựa vào ăn cơm của tổ tông mà sống. Nói cha ruột vô tình? Cũng không phải! Cha ruột kết hôn lần hai mới phát hiện học tỷ tài giỏi bồi hắn dốc sức gây dựng sự nghiệp là phú nhị đại bạch phú mỹ, có một người cậu làm chủ tịch thành phố, còn có người chú làm bất động sản, hơn nữa có một ba ba là ông chủ mỏ than. Cha ruột kết hôn lần hai nháy mắt không cần phấn đấu ba mươi năm, công ty nhỏ trong tay vốn chỉ có ba mươi nhân viên nhanh chóng bành trướng hơn ngàn người, bề bộn tới mức lúc ăn cơm cũng ngủ gật. Bảo mẫu thường xuyên quên nấu cơm kia sau khi bị phát hiện, ngồi bao nhiêu năm tù đây? Thân nhân lạnh lùng? Trừ bỏ mẹ kế không thân cận, cha ruột mỗi lần đi thăm đều mang theo em trai. Về phần em trai, không nói cũng thế, đều nhanh đem anh trai cưng chiều thành hùng hài tử. Từng Bạch Chân còn ở thời đại thiếu niên có lý tưởng rất xa vời, làm một vận động viên bóng đá ưu tú nhất. Kết quả năm mười sáu tuổi bị đào một quả thận, khỏe mạnh bị hủy, lý tưởng không còn, người liền trường sai lệch, ngớ ngẩn, cũng không biết còn bài được trở về hay không. Tống Hi cứng rắn đem người xé xuống khung cửa, ôm đi. Bạch Chân không biết từ đâu lấy ra khăn tay nhỏ, bụm mặt giả khóc: - Em trai nha, anh sắp bị bán đi, vĩnh biệt! Tống Hi cúi đầu nhìn hắn, mặt tối sầm, đem người buông, giật lấy khăn tay nhỏ dùng tiểu đao cắt thành vải vụn. Lần này Bạch Chân thật sự muốn khóc. Mẹ nó, trả lại khăn thêu hai mặt cho hắn! Tống Hi trừng mắt. Bạch Chân chột dạ: - Tiểu Đa dùng đệm ổ chó. Tống Hi muốn về nhà đem con chó ngu xuẩn kia bạo đánh một trận. Tiểu hỗn đản, lại học trộm đồ vật! Còn cầm đi đệm ổ chó! Trở về liền hủy đi ổ chó của nó! Bạch Chân nhìn thấy tình thế không ổn, lập tức nhận sai: - Bác sĩ, tôi sai lầm rồi tôi không bao giờ giành đồ vật với tiểu Đa nữa! Nhưng thật ra là lấy trứng mặn đổi lấy, chỉ là không dám nói. Tống Hi không lên tiếng, xoay người đi lên phía trước. Bạch Chân vội vàng đuổi theo, tiếp tục xin lỗi: - Bác sĩ tôi thật sự sai lầm rồi, tôi biết tôi không nên so sánh với tiểu Đa, tôi làm sao so được với tiểu Đa a! Tiểu Đa chính là ánh trăng của ngài, tôi chỉ là hột cơm dính trên chậu của con chó kia! Tiểu Đa.. Tống Hi lấy ra quả cà chua nhét vào bịt miệng hắn. Bạch Chân ăn thật ngon lành. - Giữa trưa tôi muốn ăn trứng chiên cà chua! Bạch Chân kêu lên. Tống Hi đồng ý: - Được. Tống Hi vừa đi vừa nhìn hắn. Bạch Chân hỏi: - Nhìn cái gì? - Xem anh còn bị cảm nắng hay không. Bị cảm nắng là có thể mang người về nhà thuận tiện làm trứng chiên cà chua, cơm trưa ngẫu nhiên ăn sớm một chút cũng rất tốt. - Bác sĩ thật sự là thầy thuốc giỏi. Từ sau mười sáu tuổi tôi lần đầu tiên đi xa như vậy, vẫn là trong lúc trời nóng, còn tinh thần như thế. Tống Hi mỉm cười: - Sau này sẽ tốt hơn, có thể muốn làm gì thì làm đó. Ánh mắt Bạch Chân càng sáng: - Tôi muốn làm cầu thủ đá bóng. Tống Hi nhíu mày: - Trước kia tôi đi theo cha tôi trị liệu vết thương cũ cho cầu thủ xuất ngũ, bọn hắn, hình như thanh danh không tốt lắm. Bạch Chân yên lặng không nói gì. Đâu chỉ là không tốt lắm, căn bản chính là thật không tốt! Bác sĩ thật đơn thuần! Bạch Chân cúi đầu: - Đúng là ẩn sĩ, làm cho trạch nam không còn đường để đi. Tôi vẫn cho rằng mình đã trạch ra khỏi xã hội nhân loại, cao nhân làm cho tôi hiểu được, nguyên lai tôi vẫn luôn biển chứa trăm sông chân giẫm thế giới! Bạch Cẩn Chi gọi điện cho trợ lý nhị: - Hắn lại đang làm gì vậy? Trợ lý nhị buông kính viễn vọng, hồi phục: - Mang đại thiếu gia đi dạo ngoài đồng phơi nắng. Bạch Cẩn Chi yên lặng cúp điện thoại, nhớ tới trợ lý nhị hội báo hôm nay nhiệt độ cao nhất nơi đó là 39 độ, hiện tại hẳn cũng còn rất cao đi! Thật muốn trộm ca ca về nhà, chỉ sợ bị đánh. Tống Hi dừng chân, chỉ một bên: - Đi mua hai cây kem trở về. Đưa ra một tờ tiền màu đỏ.
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 56: Bấm để xem Tống Hi cảm thấy được, một người có thể trưởng thành giống như hắn thật không dễ dàng. Bóng ma thơ ấu? Thơ ấu bị thương? Chỉ sợ không hẳn là như vậy. Gia đình vỡ tan? Có mẹ kế còn có bố dượng? Cũng không đúng. Cha của Bạch Chân cùng mẹ của hắn là chân ái, chỉ là chân ái của bọn họ chết trong phần mộ tình yêu – hôn nhân. Hôn nhân vỡ tan, một người cưới vợ một người lấy chồng khác. Mẹ hắn cùng chân ái thứ hai sau khi kết hôn tới tháng bảy thì sinh ra hắn, phát hiện càng ngày càng giống chồng trước, nhớ tới mối tình đầu thất bại, nhất thời bị bệnh hậm hực sau khi sinh con. Búp bê mấy tháng lớn bị ném về nước tìm cha ruột, chân ái thứ hai của cha ruột mang thai, lập tức động thai khí. Phụ nữ có thai nói, tôi không muốn gặp hắn, không thể tiếp nhận cùng hắn sinh hoạt chung một mái nhà. Cha ruột không có cách nào khác, đành phải đem đứa con đột nhiên xuất hiện ổn định ở bên ngoài, lại vội vàng dốc sức làm sự nghiệp chiếu cố người vợ có thai sinh ra con trai nhỏ, cũng chỉ ngẫu nhiên lộ mặt. Nói mẹ kế hắn ác độc? Không tính là! Mẹ kế đã sớm nói với cha ruột của hắn, chỉ cần không nuôi trong nhà, con của ông muốn thương thế nào thì cứ thương, cho dù ông đem toàn bộ công ty đều cho hắn tôi cũng không nháy mắt, con tôi thì tôi sẽ cho hắn giáo dục tốt nhất, hắn không cần dựa vào ăn cơm của tổ tông mà sống. Nói cha ruột vô tình? Cũng không phải! Cha ruột kết hôn lần hai mới phát hiện học tỷ tài giỏi bồi hắn dốc sức gây dựng sự nghiệp là phú nhị đại bạch phú mỹ, có một người cậu làm chủ tịch thành phố, còn có người chú làm bất động sản, hơn nữa có một ba ba là ông chủ mỏ than. Cha ruột kết hôn lần hai nháy mắt không cần phấn đấu ba mươi năm, công ty nhỏ trong tay vốn chỉ có ba mươi nhân viên nhanh chóng bành trướng hơn ngàn người, bề bộn tới mức lúc ăn cơm cũng ngủ gật. Bảo mẫu thường xuyên quên nấu cơm kia sau khi bị phát hiện, ngồi bao nhiêu năm tù đây? Thân nhân lạnh lùng? Trừ bỏ mẹ kế không thân cận, cha ruột mỗi lần đi thăm đều mang theo em trai. Về phần em trai, không nói cũng thế, đều nhanh đem anh trai cưng chiều thành hùng hài tử. Từng Bạch Chân còn ở thời đại thiếu niên có lý tưởng rất xa vời, làm một vận động viên bóng đá ưu tú nhất. Kết quả năm mười sáu tuổi bị đào một quả thận, khỏe mạnh bị hủy, lý tưởng không còn, người liền trường sai lệch, ngớ ngẩn, cũng không biết còn bài được trở về hay không. Tống Hi cứng rắn đem người xé xuống khung cửa, ôm đi. Bạch Chân không biết từ đâu lấy ra khăn tay nhỏ, bụm mặt giả khóc: - Em trai nha, anh sắp bị bán đi, vĩnh biệt! Tống Hi cúi đầu nhìn hắn, mặt tối sầm, đem người buông, giật lấy khăn tay nhỏ dùng tiểu đao cắt thành vải vụn. Lần này Bạch Chân thật sự muốn khóc. Mẹ nó, trả lại khăn thêu hai mặt cho hắn! Tống Hi trừng mắt. Bạch Chân chột dạ: - Tiểu Đa dùng đệm ổ chó. Tống Hi muốn về nhà đem con chó ngu xuẩn kia bạo đánh một trận. Tiểu hỗn đản, lại học trộm đồ vật! Còn cầm đi đệm ổ chó! Trở về liền hủy đi ổ chó của nó! Bạch Chân nhìn thấy tình thế không ổn, lập tức nhận sai: - Bác sĩ, tôi sai lầm rồi tôi không bao giờ giành đồ vật với tiểu Đa nữa! Nhưng thật ra là lấy trứng mặn đổi lấy, chỉ là không dám nói. Tống Hi không lên tiếng, xoay người đi lên phía trước. Bạch Chân vội vàng đuổi theo, tiếp tục xin lỗi: - Bác sĩ tôi thật sự sai lầm rồi, tôi biết tôi không nên so sánh với tiểu Đa, tôi làm sao so được với tiểu Đa a! Tiểu Đa chính là ánh trăng của ngài, tôi chỉ là hột cơm dính trên chậu của con chó kia! Tiểu Đa.. Tống Hi lấy ra quả cà chua nhét vào bịt miệng hắn. Bạch Chân ăn thật ngon lành. - Giữa trưa tôi muốn ăn trứng chiên cà chua! Bạch Chân kêu lên. Tống Hi đồng ý: - Được. Tống Hi vừa đi vừa nhìn hắn. Bạch Chân hỏi: - Nhìn cái gì? - Xem anh còn bị cảm nắng hay không. Bị cảm nắng là có thể mang người về nhà thuận tiện làm trứng chiên cà chua, cơm trưa ngẫu nhiên ăn sớm một chút cũng rất tốt. - Bác sĩ thật sự là thầy thuốc giỏi. Từ sau mười sáu tuổi tôi lần đầu tiên đi xa như vậy, vẫn là trong lúc trời nóng, còn tinh thần như thế. Tống Hi mỉm cười: - Sau này sẽ tốt hơn, có thể muốn làm gì thì làm đó. Ánh mắt Bạch Chân càng sáng: - Tôi muốn làm cầu thủ đá bóng. Tống Hi nhíu mày: - Trước kia tôi đi theo cha tôi trị liệu vết thương cũ cho cầu thủ xuất ngũ, bọn hắn, hình như thanh danh không tốt lắm. Bạch Chân yên lặng không nói gì. Đâu chỉ là không tốt lắm, căn bản chính là thật không tốt! Bác sĩ thật đơn thuần! Bạch Chân cúi đầu: - Đúng là ẩn sĩ, làm cho trạch nam không còn đường để đi. Tôi vẫn cho rằng mình đã trạch ra khỏi xã hội nhân loại, cao nhân làm cho tôi hiểu được, nguyên lai tôi vẫn luôn biển chứa trăm sông chân giẫm thế giới! Bạch Cẩn Chi gọi điện cho trợ lý nhị: - Hắn lại đang làm gì vậy? Trợ lý nhị buông kính viễn vọng, hồi phục: - Mang đại thiếu gia đi dạo ngoài đồng phơi nắng. Bạch Cẩn Chi yên lặng cúp điện thoại, nhớ tới trợ lý nhị hội báo hôm nay nhiệt độ cao nhất nơi đó là 39 độ, hiện tại hẳn cũng còn rất cao đi! Thật muốn trộm ca ca về nhà, chỉ sợ bị đánh. Tống Hi dừng chân, chỉ một bên: - Đi mua hai cây kem trở về. Đưa ra một tờ tiền màu đỏ.
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 57: Bấm để xem Bạch Chân nhìn lại, là một đứa bé khoảng mười hai mười ba tuổi đang bán kem, không chút khách khí cầm tiền đi mua hai cây trở về, đều đưa tới để Tống Hi chọn trước. Tống Hi tiếp nhận, nhìn xem, lại ngẩng đầu hướng đứa bé bán kem cười cười. Đứa bé kia cúi đầu đạp xe ba bánh vội vàng chạy mất. Tống Hi cầm kem cắn, nói: - Xưởng kem hộp địa phương nhỏ, vệ sinh cũng không quá tốt, anh không cần quá chờ mong ăn ngon. Lại không nói xung đột với thuốc của hắn! Bác sĩ lấy cớ thật nhiều! Bạch Chân phi thường phẫn nộ. Tống Hi mang người đi trở về, nói: - Đứa bé kia nhà ở Trương gia kênh rạch cách vách, năm nay mười ba tuổi, mùa xuân năm trước mất cha, mẹ bị bệnh thận nhiều năm cần chạy thận, sợ liên lụy nhi đồng liền uống thuốc trừ sâu. Hiện tại trong nhà có ba người, mười ba tuổi cột trụ, em gái sáu tuổi, bà nội sáu mươi tuổi. Đứa bé này từ năm trước đã nghỉ học, đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán kem, trời nóng cực kỳ phải đi khắp nơi, bán xong rồi thì đi nhặt ve chai. Mười ba tuổi, thật sự chống đỡ một gia đình. Bạch Chân cúi đầu không nói lời nào. Tống Hi lắc cây kem trong tay: - Loại kem này là mắc nhất, hai đồng một cây, ở khu vực này vốn bán không nổi. Phỏng chừng nhìn thấy anh giống dê béo nên mới bán cho anh. Anh căn bản không có hỏi giá đi? Bạch Chân chấn động: - Tôi nói mua hai cây kem, hắn lập tức cầm hai cây này, nói bình thường bán hai đồng rưỡi, chỉ còn hai cây nên tính tôi tiện nghi một chút hai cây bốn đồng. Tống Hi bật cười: - Anh nghĩ tôi vì cái gì đưa đồng tiền lớn cho anh, tôi cũng không phải không có tiền lẻ. Bạch Chân nở nụ cười: - Cũng thật thông minh. Nhưng vẫn còn phúc hậu, chỉ hơi trướng giá cũng không thật sự giết hắn. Tống Hi trầm mặc: - Chỉ là vì còn sống. Nếu người cha còn sống, vì sao còn nhỏ tuổi như vậy đã biết đùa giỡn khôn vặt, vì sao khi chứng kiến hắn còn chột dạ bỏ chạy đây! Sau khi mẹ hắn tự sát, mấy thôn gần bên đều quyên tiền, khi đó cha nuôi còn sống, một người quyên một vạn đồng. Đứa nhỏ kia lại đem tiền đều gởi ngân hàng, nói cần lưu trữ cho em gái đi học lên đại học. Bạch Chân cúi thấp đầu không hé răng. Tống Hi hỏi: - Bạch Chân, nếu thân thể anh khỏe mạnh nhưng không có bằng cấp không có một nghề trong tay, anh tính toán làm sao nuôi sống một nhà ba miệng trong đó có hai người là liên lụy? Bạch Chân chầm chậm ngẩng đầu nhìn Tống Hi. Tống Hi chỉ vào đầu hắn: - Đừng nói là anh không biết độc giả chân ái kia là ai. Sau một lúc lâu, Bạch Chân nhỏ giọng trả lời: - Tôi biết, vốn là Đinh Đinh ca, sau còn có em trai tôi, bọn họ đều là người tốt. Đinh Đinh ca là nhi đồng cô nhi viện mà hắn từng giúp đỡ, sau khi tốt nghiệp làm trợ lý cho em trai, càng giống như là bảo mẫu của hắn. Em trai là khối thuốc cao da chó, từ nhỏ đuổi cũng không chịu đi, càng lớn càng không đáng yêu. Tống Hi nói: - Nếu anh tự sát, bọn hắn sẽ khóc. Bạch Chân: - Tôi khi nào thì nói mình muốn tự sát? Tôi sống thật tốt đâu, trong nhà còn có hai con thỏ ướp rồi còn chưa kịp ăn nữa! Tôi còn thật nhiều trứng mặn còn chưa ăn đâu! Tống Hi thất vọng nói: - Nhưng tôi thật sự là đã lâu không giải phẫu cơ thể người. Bạch Chân nhanh chân bỏ chạy, không cẩn thận rẽ sang một lối rẽ. Tống Hi chậm rãi đi theo phía sau. Bạch Chân đột nhiên dừng lại, nhìn một phụ nữ trung niên trên đầu còn buộc cái khăn mồ hôi ướt đẫm nhưng vẫn không thời gian lau, chợt ngây ngẩn cả người. Tống Hi dừng lại chào hỏi: - Đại Trụ thím, ăn cà chua giải khát! Đem túi nhỏ đựng cà chua buột chặt, Tống Hi vung tay ném tới. Đại Trụ thím nâng tay đón vừa vặn, cười híp mắt mở miệng: - Tiểu Tống a, ngày khác tới nhà ăn cơm, lần trước Kim Bảo trở về còn nhắc tới cậu đâu! - Được, ngày khác tôi bắt con thỏ cho hắn chơi! Tống Hi nói xong lôi kéo Bạch Chân đi rồi. Đi xa, Tống Hi nói: - Gia đình nửa đường tổ hợp. Đại Trụ thúc chỉ có một con gái, Đại Trụ thím mang qua một đứa con trai, lúc đến con gái mười tuổi con trai hai tuổi. Hai vợ chồng cực khổ cung con gái lên đại học, sau khi tốt nghiệp tìm được công tác tốt gả cho gia đình khá giả, sau đó đem cha ruột đón ra ngoài hưởng phúc, mẹ kế lưu trong nhà. Bạch Chân hỏi: - Mẹ kế xấu xa không? Tống Hi nói: - Mẹ kế đem toàn bộ tiền tài trang sức hồi môn đến toàn bộ đều trợ cấp con gái, mẹ ruột cũng không gì hơn như vậy. Ánh mắt Bạch Chân đều trợn tròn: - Cặn bã! Tống Hi cười cười: - Thì tính sao? Lý Đại Trụ họ Lý, nơi này là Lý gia kênh rạch. Đại Trụ thím cùng con trai của nàng cũng chỉ là người họ khác, người trong thôn sẽ không nói gì, nhiều lắm ở trong nhà mình cảm khái vài câu. Kim Bảo học lớp 11, là trường trung học số một huyện, thành tích tốt lắm, mùa hè năm sau thi đại học. Hai mẹ con còn muốn ăn cơm, cần sinh tồn, trừ bỏ liều mạng làm việc, còn có thể như thế nào? Bạch Chân ngây người. Lớn như vậy, lần đầu tiên tiếp xúc cuộc sống của tầng thấp nhất, lần đầu tiên kiến thức đến khổ cực như vậy. Sau một lúc lâu Bạch Chân ngẩng đầu nhìn Tống Hi, sâu kín mở miệng: - Sau này tôi sẽ không tiếp tục xem văn làm ruộng, đều là gạt người. Ai nói thích làm ruộng, để cho hắn gánh vác mặt trời chói chang ngồi trên ruộng hai giờ thử xem! Mẹ nó, lão tử đều bị gạt! Trả tiền lão tử khen thưởng mua V! Tống Hi mỉm cười, đối với hiệu quả trước mắt thật vừa lòng. Từ từ sẽ đến, nước chảy đá mòn. Khoai lang trong nhà mọc không sai, mấy ngày nữa có thể thu hoạch, đến lúc đó để cho hắn một mình đào đi! Trở về nhà, Bạch Chân tâm sự nặng nề, chỉ làm một món trứng chiên cà chua. Tống Hi mò một khối thịt kho cắt vào trong bát.
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 58: Bấm để xem Ăn xong cơm trưa, Bạch Chân đi ngủ. Tống Hi ở trong sân làm thuốc tắm. Bạch Chân bị hắn lôi ra cửa đi một vòng, ra rất nhiều mồ hôi, làm thuốc tắm không còn gì tốt hơn. Bạch Chân đang ngủ say, bị người đánh tỉnh. Tống Hi đem người ôm tới trong sân, nói: - Đi vào ngâm mình. Bạch Chân trừng mắt nhìn thùng canh thuốc đen tuyền, không có dũng khí bước vào. Tống Hi khoanh tay trước ngực nhìn Bạch Chân: - Chính anh tự cởi hay tôi giúp anh cởi? Bạch Chân mè nheo cởi quần áo. Tống Hi ngại chậm, đạp một cước lên mông Bạch Chân: - Nhanh lên, toàn bộ cởi sạch. Bạch Chân ôm cái quần lót cuối cùng khóc không ra nước mắt. Bác sĩ, anh không phát hiện lời kịch của anh có chỗ nào không đúng sao? Loại cảm giác tiểu bạch hoa nhu nhược sắp bị tàn phá thật là quá cường liệt a! Tống Hi nhìn thấy hắn muốn mặc quần lót bước vào trong thùng, sờ sờ cằm: - Chẳng lẽ anh đang thẹn thùng? - Phi, anh mới thẹn thùng! Động một chút lại bị em trai đẩy đi tắm rửa, hắn mới không thẹn thùng đâu! Tống Hi hiểu được rồi: - Nếu vậy hẳn là vì tương đối nhỏ nên tự ti! Ngữ khí như đinh đóng cột. Bạch Chân phản xạ có điều kiện nhìn vào chỗ đó của mình, rưng rưng xoay người bước vào bồn tắm, qua thật lâu mới ném ra tiểu quần lót. Tống Hi liếc mắt nhìn quần lót, lại khẳng định một lần: - Đúng là nhỏ. Nhỏ cái rắm! Bạch Chân giả bộ không nghe thấy, xoay người đưa lưng về hướng Tống Hi. Tống Hi nhân cơ hội đâm thật nhiều châm sau lưng hắn, lại chuyển ra phía trước cắm thật nhiều. Làm xong rồi, đi xuống nhìn xem, xác định: - Quả nhiên nhỏ. Bạch Chân: -! Bác sĩ này thật đáng ghét. Tống Hi an ủi: - Không cần thương tâm, còn nằm trong phạm vi bình thường, công năng cũng bình thường, không ảnh hưởng sinh con. Bạch Chân: -! Bác sĩ này thật đáng ghét! Tống Hi: - Anh trước tiên ngâm đi, tôi đi mua mấy chân gà, tiểu Đa có thể khai trai. Victor ủ rũ thật nhiều ngày sưu một tiếng bật dậy lủi lên người Tống Hi. Tống Hi ôm con chó bị gầy đi một vòng lớn, lại buông xuống, nói: - Giữ nhà, bảo hộ kim búp bê nhà chúng ta, chờ ăn chân gà. Victor nhìn theo Tống Hi rời đi, xoay người, hai chân trước đáp lên thùng tắm, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm kim búp bê, chặt chẽ bảo hộ. Bạch Chân: -! Con chó này thật xấu. Mục Duẫn Tranh đẩy cửa tiến vào, liền thấy trong sân nhà bác sĩ có một người quái dị không mặc quần áo, đang cùng đứa con tìm được đường sống trong chỗ chết nhà hắn thâm tình đối diện. Victor thập phần giãy dụa, phá hư cha đã đến, tiểu Đa thật nhớ phá hư cha. Nhưng tiểu Đa phải giúp phá hư bác sĩ bảo hộ kim búp bê. Phá hư bác sĩ nói, chữa khỏi kim búp bê, cả đời tiểu Đa đều không cần ưu sầu không có thịt ăn. - Gâu gâu! Victor quay đầu hô cha nó một tiếng, lập tức quay lại nhìn chằm chằm kim búp bê. Bạch Chân liền cảm giác sau lưng mình bị trừng rát bỏng, liền kinh hãi, chẳng lẽ người nọ là Vũ Trí Ba! Mục Duẫn Tranh bước nhanh tới, chặn ngang đem Victor bế lên. Hai chân trước của Victor đáp lên vai cha nó, ở trên mặt cha nó liếm một trận mãnh liệt. Ánh mắt Bạch Chân trợn tròn. Thật là quá mất tự nhiên, giữa ban ngày trước mặt công chúng, quả nhiên hiện tại giống loài đều không thành vấn đề sao.. Mục Duẫn Tranh sắc bén nhìn qua Bạch Chân. Hạ nhiệt độ sao? Đột nhiên cảm thấy được lạnh quá. Bạch Chân không dám di động thân thể, chỉ chuyển nhãn cầu né tránh ánh mắt sắc bén như đao kia. Victor cùng cha nó thân thiết đủ rồi, nhảy xuống bỏ chạy ra ngoài. Chân gà, chân gà của tiểu Đa đã đến! Tống Hi một tay nhấc lên chân gà một tay ôm Victor vào cửa, nhìn thấy Mục Duẫn Tranh, gật gật đầu: - Đã trở lại. Chứng kiến khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng, trong lòng Mục Duẫn Tranh nhất thời liền an tĩnh. - Bác sĩ, có phải anh đã quên chuyện gì rồi hay không? Bạch Chân nhỏ giọng nhắc nhở vị bác sĩ chỉ lo cho chó ăn không biết có phải đã quên mất hắn rồi hay không. Tống Hi nói: - Tiếp tục ngâm thêm ba phút rưỡi. Bạch Chân dùng khóe mắt nhìn chăm chú vào hai người một con chó bên kia – cảm giác một nhà ba người vô cùng nồng đậm! Chẳng lẽ vượt qua giống loài còn chưa đủ, còn gia tăng thêm số lượng! Kháo, thế giới này thật điên cuồng! Tống Hi không biết thanh niên viết tiểu thuyết đang não bổ chuyện gì, chỉ cảm thấy loại ánh mắt này của hắn thập phần đáng khinh. Vì thế. - Ngao ngao ngao! Bác sĩ tôi sai lầm rồi tôi cũng không dám nữa anh tha cho tôi đi! Bạch Chân kêu gào cầu xin tha thứ, cảm thấy được xương cốt toàn thân đều sắp bị tháo thành từng khối. Phân thân thác cốt thủ! Kế tiếp tiểu Lý phi đao bác sĩ lại ra thêm tuyệt chiêu! Em trai a, ca ca muốn chết, nhớ đốt nhiều tiền giấy cho anh! Còn có tiểu thuyết cũng muốn! Gây sức ép một trận, Tống Hi đem Bạch Chân đã muốn hấp hối tắm rửa sạch sẽ bọc lại ôm về trong phòng. Mục Duẫn Tranh mắt to trừng mắt cho của Victor – Tống bác sĩ/ phá hư bác sĩ thật đáng sợ! Bạch Chân: -! Hô hô hô, hô hô hô, ngủ thật ngon. Tống Hi nhìn Mục Duẫn Tranh: - Lần này ở được bao lâu? Mục Duẫn Tranh: - Không biết. Hắn bị cho nghỉ phép thật lâu. Tống Hi vừa lòng gật đầu: - Vừa vặn, mấy ngày nữa thu khoai lang. Không biết sao lần này khoai lang lớn rất nhanh, dựa theo thời gian gieo trồng hẳn còn chưa tới mùa thu hoạch, nhưng cũng đã rất lớn. Tống Hi hi vọng đây là ông trời lưu cho nhân dân một chút hi vọng sau mấy tháng hạn hán. Mục Duẫn Tranh: -! Hắn đây là đưa tới cửa sao?