Trọng Sinh [Convert] Đích Nữ Xuất Giá - Liên Sương

Discussion in 'Truyện Drop' started by Banana Nết Na, Jun 4, 2021.

  1. Banana Nết Na Mị

    Messages:
    25

    Chương 9: Tỷ tỷ cặn bã muốn bị đánh, hảo muội muội rất sẵn lòng.


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vu thị sau khi dùng bữa ở chỗ Khúc Mạc Anh, không quay về viện của mình, đi thẳng tới phù dung các của nữ nhi Khúc Thu Yên.

    "Mẫu thân, Thanh Hà thế nào?" Khúc Thu Yên đỡ Vu thị bước vào trong, vội vàng hỏi, thật tâm không phải lo lắng cho Thanh Hà, mà là sợ chuyện phiền phức dính dáng tới mình.

    Sau khi Thanh Hà bị thái phu nhân gọi đi, Khúc Thu Yên đã cực kỳ hoảng sợ.

    Mọi chuyện là nàng làm, nàng thế nào lại không rõ lắm. Vốn dĩ tưởng Khúc Mạc Anh hẳn phải chết một cách bất minh trong trận hỏa hoạn, một người mù, ma ma bên người lại không ở cạnh, ánh lửa có mạnh thế nào nàng cũng không thể mở mắt ra nhìn được, muốn chạy cũng không thoát, sau đó không ai biết nàng sai người hạ thủ, tất nhiên sẽ nghĩ rằng kẻ mù đó không cẩn thận làm đổ đèn dầu, chết cũng không có gì lạ.

    "Thanh Hà đã xảy ra chuyện!" Vu thị ngồi xuống ghế, sốt ruột quở trách, "Ngươi làm thế nào lại bất cẩn như vậy, không phải nói ngươi nhẫn nhịn vài ngày sao? Lúc này lại vội vã động thủ, lại càng dễ xảy ra chuyện.

    "Vậy...Vậy làm sao bây giờ?" Khúc Thu Yên trong lòng hoảng hốt, sắc mặt trở nên trắng bệch, vội vàng nói

    "Còn có thể làm thế nào, giết Thanh Hà mới giải quyết được hết mọi chuyện." Vu thị đưa tay day trán, đau đầu không thôi, "Nhưng Thanh Hà đang ở trong tay thái phu nhân, lại nghe nha đầu mù muốn đem cả nhà Thanh Hà bán ra ngoài, nha đầu đó sau này lưu lại ở đâu cũng đều là hậu hoạn khôn lường.

    Người nằm trong tay thái phu nhân, Vu thị không dám khinh xuất làm bừa

    "Mẫu thân, bây giờ con liền đem người đi giết Thanh Hà diệt khẩu, nói rằng thay kẻ mù kia báo thù, sau mọi chuyện cho dù là tổ mẫu trách phạt ta cũng đến không kịp!" ánh mắt Khúc Thu Yên đảo một vòng, nhếch đuôi lông mày đề xuất

    "Không được!" Vu thị đưa tay ngăn cản, Khúc Thu Yên luôn luôn kiêu căng ngạo mạn, trước kia thái phu nhân luôn không nhìn tới nơi này, nhưng trước mắt đang bị thái phu nhân nhìn chằm chằm, hiện tại không nên động thủ.

    "Rời khỏi phủ liền động thủ, chờ sau khi Thanh Hà bị bán ra ngoài, tìm người âm thầm mua lại rồi dem xử gọn!" Vu thị nói, quay sang dặn dò Khúc Thu Yên: " Gần đây ngươi không cần có hành động gì với nha đầu mù kia, chờ sau khi chuyện này sáng tỏ lại đối phó nàng ta, nếu để tổ mẫu ngươi nhìn ra chút manh mối nào, tất sẽ không để chúng ta yên ổn.

    Nói xong lời này, Vu thị càng trở nên phiền muộn, nàng trở thành chính thất của Khúc Chí Chân nhiều năm như thế, thái phu nhân đối với nàng vẫn không ưa gì, thậm chí ngay cả nữ nhi cũng không được thái phu nhân yêu thích.

    "Mẫu thân yên tâm, nữ nhi sẽ không hành động khinh xuất!" Khúc Thu Yên gật đầu, nghĩ lại không quá an tâm hỏi: "Liệu Tổ mẫu có hỏi con chuyện của Thanh Hà không?"

    "Cũng có khả năng." Vu thị cũng không rõ.

    " Chuyện kia nếu bị hỏi tới con phải nói thế nào?" Khúc Thu Yên có chút hoảng, nàng luôn thấy sợ hãi khi gặp Khúc thái phu nhân.

    "Giải thích rõ ràng ngươi với chuyện này không có quan hệ, sáng mai sau khi thỉnh an lão thái thái, liền chủ động thỉnh tội, tuyệt đối không thể trốn tránh trách nhiệm, chuyện này chính là nha hoàn mưu hại chủ tử khác, mà ngươi là chủ tử của con nha hoàn đó lại không biết sự tình, đến lúc đó ngươi nhận mình quản giáo không nghiêm, lúc đó ta sẽ nhận mình không biết răn dạy." Vu thị lên tiếng chỉ dạy.

    "Dựa vào đâu kêu ta nhận tội danh này." Khúc Thu Yên không phục.

    "Yên nhi, ngươi nói gì vậy, nha đầu mù kia cho dù lại chịu ủy khuất thì cũng có thể nói gì ngươi, vẫn phải tỏ vẻ khoan dung rộng lượng, ngươi đương là tỷ tỷ cũng vì muốn tốt cho muội muội mới nói như thế, nếu như nàng ta lại cứ không buông tha nói về chuyện này, ngược lại biến thành kẻ hẹp hòi không để ý tình nghĩa tỷ muội, tất nhiên ngươi tự ắt sẽ trở thành vô tội."

    Vu thị nghiêm túc giải thích vào trọng tâm.

    "Như vậy có thật sự ổn không?" Khúc Thu Yên hoài nghi nói.

    "Đương nhiên ổn, lại đây, ta dạy ngươi nên nói thế nào khi lão thái thái hỏi" Vu thị vẫy vẫy tay kêu Khúc Thu Yên tới gần.

    Khúc Thu Yên ghé tai qua, vừa nghe vừa gật đầu...

    Sau khi người của Khúc thái phu nhân tới truyền, hai mẫu nữ xem vẻ đã thương lượng rất tốt, Vu thị liền dẫn Khúc Thu Yên vội vã đi tới.

    "Vu thị, ngươi quản sự trong phủ kiểu gì thế? Nếu không quản được thì không cần phải quản nữa." Vừa thấy bóng Vu thị tới, sắc mặt Khúc thái phu nhân trở nên giận dữ mắng.

    "Mẫu thân, bên viện tứ tiểu thư xảy ra hỏa hoạn, con đã tra hỏi bên Yên nhi, nàng quả thật không biết sự tình, cũng thật tức giận, Thanh Hà này ngày thường đều tỏ ra hiền lành, ai biết cư nhiên lại ác độc như thế!" Vu thị tưởng vẫn nói về chuyện vừa rồi, vội vàng giải thích, nói xong liền nhìn Khúc Thu Yên một cái.

    Khúc Thu Yên hiểu ý, liền tiến lên hai bước, quỳ xuống trước mặt lão thái thái, nặn ra đôi mắt ngấn lệ: "Tổ mẫu, chuyện của Thanh Hà, con thật sự không biết!"

    Đang nói lại giả mù sa mưa chuyển hướng tới Khúc Mạc Anh: "Tứ muội muội, là ta không quản giáo tốt Thanh Hà, là lỗi của ta. Nếu tứ muội muội tức giận, hãy nhằm vào ta đi, chuyện này cùng mẫu thân thật sự không có can hệ, là ta không quản giáo tốt nha hoàn, may thay Tứ muội muội bình an vô sự, nếu không ta chết vạn lần cũng không hết cắn rứt."

    Khúc Thu Yên một bên nói một bên lấy khăn tay thấm nước mắt, sám hối không thôi.

    "Anh nhi à, ngàn lỗi vạn lỗi đều là lỗi của Tam tỷ ngươi, là nàng ta sơ suất a!" Vu thị ở phía trên phụ họa, tiến lên hai bước thân mật nắm tay Khúc Mạc Anh kéo đến trước mặt Khúc Thu Yên, "Tứ tiểu thư, đều là tam tỷ ngươi không tốt, cho dù hôm nay ngươi đánh tỷ tỷ ngươi cũng là lẽ phải."

    Hai kẻ người xướng kẻ họa, xướng một câu họa một câu, lấy lùi làm tiến!

    "Nếu phu nhân đã thừa nhận rõ ràng như thế, ta đây sẽ không khách khí." Khúc Mạc Anh buông mắt nhìn Khúc Thu Yên, liếc một cái, cười lạnh nói rồi hất tay Vu thị ra, xoa nhẹ chiếc má kiều mĩ được chăm sóc kĩ càng của Khúc Thu Yên.

    "Chát, Chát" hai âm thanh vang lên, tất cả mọi người ngẩn ra, ai cũng không nghĩ đến Khúc Mạc Anh thật sự sẽ động thủ.

    Ngón tay thon dài vẽ hai đường lên chiếc má mềm mại của Khúc Thu Yên, trên mặt nàng ta hằn lên hai vệt máu nhạt.

    "Khúc Mạc Anh, ngươi cái loại vừa xấu vừa mù kia, cư nhiên dám đánh ta, cũng không xem chính bản thân là cái thá gì, so với thứ hạ nhân còn không hạ tiện bằng!"

    Khuôn mặt kiểu nhược của Khúc Thu Yên không thể duy trì được sự giả tạo lúc nãy, cho tới lúc này nàng ta chưa bao giờ nghĩ có một ngày, nàng bị chính kẻ mình xem thường nhất đánh liền mất khống chế chỉ thẳng vào mặt Khúc Mạc Anh lớn tiếng nhục mạ

    "Làm càn! Đây là đâu mà ngươi dám nói những lời ô uế như vậy, là kẻ nào dạy ngươi nói? Vu thị, đây là ái nữ ngươi dày công quản giáo sao?" Thái phu nhân cuối cùng cũng phản ứng lại, nhìn Khúc Thu Yên chửi mắng quá phận như thế, sắc mạnh chuyển tái xanh, cầm chén trà bên cạnh ném một đường thẳng hướng xuống Khúc Thu Yên vỡ tan

    Chén trà vỡ vụn dưới chân Khúc Thu Yên, vài lá trà xanh bắn lên y phục của Khúc Thu Yên, lần nữa nhìn vẻ mặt âm trầm u ám của Thái phu nhân, Khúc Thu Yên không dám mắng nữa, ủy khuất đỏ hồng ở hốc mắt, nhìn Thái phu nhân lại rớt ra vài giọt nước mắt, cáo trạng: "Tổ mẫu, nàng ta đánh con!"

    Phối cùng gương mặt của Vu Thị, thật là một cảnh tượng khổ sở đáng thương.

    "Tam tỷ nếu là cảm thấy hai cái bạt tai bị oan uổng, vừa vặn Thanh Hà còn chưa tử, ngày mai chúng ta cùng đi báo qua đi, có người mưu hại tính mạng của ta, ta chính là khổ chủ!"

    Khúc Mạc Anh cười lạnh, đôi mắt để lại một mảnh âm u.

    Nàng lưu lại mạng sống của Thanh Hà, cũng là vì ở thời điểm thích hợp ngăn cản mẫu nữ Vu Thị ra tay, trước mắt vừa đúng lúc!

    Tứ tiểu thư nói gì thế, đều là tỷ muội một nhà, cần gì phải nháo thành như vậy, Tam tỷ ngươi đích xác là không đúng, đem một ả nha hoàn có tâm địa ích kỷ độc ác bên cạnh, thiếu chút nữa xảy ra tai họa, nhưng mà tỷ muội trong nhà vẫn luôn là tỷ muội của mình, lại là tiểu thư khuê các chưa bước chân khỏi cửa, làm lớn chuyện vẫn là không tốt, mẫu thân, người nói chính là ý này!"

    Vừa nghe nhắc tới muốn lên công đường, hơn nữa là để thẩm vấn lại Thanh hà, Vu thị luống cuống vội vàng bấm bụng đi về vị trí đứng của mình, hung hăng trừng mắt nhìn Khúc Thu Yên một cái, ý bảo nàng không thể khinh cử vọng động.

    Hiểu được ám chỉ của Vu thị, Khúc Thu Yên cắn chặt răng, không thể không nhẫn nại hạ thấp khẩu khí, đưa 1 tay lên sờ má, đau rát, lòng bàn tay nhàn nhạt hai vệt máu, biết má mình bị xước, hận không thể đứng trên cao khắc hoa trên má Khúc Mạc Anh, nhưng lại không thể không nhẫn nhịn lại, ánh mắt oán độc.

    "Bẩm Khúc thái phu nhân, phía đông nam có hỏa hoạn, rất lớn, không biết là quý phủ nào!" Một nha hoàn vội vã chạy tới bẩm báo.

    Chương trước - Chương sau

     
    Last edited: Feb 23, 2022
  2. Banana Nết Na Mị

    Messages:
    25

    Chương 10. Hỏi xin ta một cái tát? Mẫu thân, mặt con đau quá!


    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không phải trong phủ chúng ta?"

    "Bẩm lão phu nhân, Không phải phủ chúng ta!" Nha hoàn nói.

    "Mẫu thân, con đã cho người đi điều tra rồi, như thế nào lại có thể phát hỏa!" Vu thị lúc này cũng nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của thái phu nhân, ủy khuất nói.

    "Trước đó ngươi làm gì? Anh nha đầu đã xảy ra chuyện rồi mới nghĩ tới việc thăm dò một chút!" Thái phu nhân hừ lạnh một tiếng, đối với Vu thị cực kỳ không hài lòng.

    Vu thị bị hỏi liền cứng mặt, nhất thời không thể đáp lại được.

    "Ai nha, a.... Đau quá, tổ mẫu, mặt của con đau quá." Khúc Thu Yên lấy tay phải che mặt, lớn tiếng kêu lên, nửa thật nửa giả giúp Vu thị giải vây.

    "Đi xuống tìm đại phu!" Thái phu nhân lạnh lùng nói, khúc Thu Yên dù gì cũng là thân cháu gái, huống chi bà cảm thấy mọi chuyện đều là Vu thị đứng sau náo loạn.

    Vu thị thuận thế nói tiếp, biểu cảm lo lắng nói: "Mẫu thân, con mang Yên nhi đi xem, khuôn mặt nữ nhân quan trọng biết nhường nào, cũng không thể bởi vì một chút tranh chấp nhỏ nhặt của tỷ muội mà hủy dung."

    Nói xong, dấu đi ánh mắt âm độc liếc nhìn Khúc Mạc Anh một cái. Hảo hán không sợ thiệt trước mắt tiện nha đầu này có lão phu nhân che chở, nàng có nói gì cũng đều sáo rỗng, không bằng chờ lão gia hồi phủ rồi nói sâu, nàng không tin trị không được tiện nha đầu này.
    Thái phu nhân phất phất tay.

    Nhìn thấy Vu thị mang theo Khúc Thu Yên rời đi, Khúc Mạc Anh khẽ cười lạnh, Vu thị cũng thật biết cách nói. Một chút chuyện tranh chấp nhỏ nhặt của tỷ muội? Điểm này việc nhỏ, thiếu chút nữa ta phải trả bằng cả tính mạng.

    Tất nhiên, Khúc Thu Yên không chỉ tổn thương một chút ở mặt mà còn tổn thất một chút thể diện.

    Những ngón tay nhẹ nhàng xoa lên khăn tay, thuốc bột trên đó cũng lặng lẽ lau lên khăn tay. Kiếp trước nàng chính là bị "thân nhân" mưu hại, kiếp này sao có thể mắc mưu được.

    "Nếu không phải phủ chúng ta, vậy Anh nha đầu, con cũng đi nghỉ ngơi đi!" Thái phu nhân nhìn về phía Khúc Mạc Anh, ánh mắt nhu hòa, thở dài một hơi nói: "Chuyện hôm nay làm náo loạn như vậy, tổ mẫu biết con chịu ủy khuất."

    "Tổ mẫu, con lo phụ thân..." Khúc Mạc Anh thấp giọng, đầu hơi cúi xuống.

    Khúc chí Chân hiện tại không ơ trong phủ, nay đã hai ngày lên kinh thành làm công vụ, tính ngày cũng sắp tới lúc trở về. Có kế mẫu còn có kế phụ, vị Khúc thị lang này xem như toàn tâm với Vu thị, đối với đích nữ của chính thất căn bản không để trong lòng. Nhiều năm như vậy vứt nàng ở thôn trang tự sinh tự diệt.

    Mẫu nữ Vu thị có gan lớn như vậy, không lo lắng mà ám toán nàng cũng bởi vì có Khúc Chí Chân đứng sau lưng che chở.

    "Anh nha đầu, con yên tâm, phụ thân con nơi đó ta nhất định phải giáo huấn hắn một trận!" Thái phu nhân cũng biết phẩm tính nhi tử thứ 2 của bà, buồn bực không thôi.

    "Đa tạ tổ mẫu, con xin phép về nghỉ ngơi trước." Khúc Mạc Anh thấy mọi chuyện chuyển biến tốt, ôn nhu nói.

    "Đi về trước đi!" thái phu nhân gật gật đầu, lại lo lắng hỏi: "Con có muốn kêu đại phu trong phủ tới xem không? Thân thể của con luôn không tốt, nếu lần này bị dọa bệnh, cũng nên sớm trị liệu mới phải."

    "Tổ mẫu, con không có chuyện gì cả" Khúc Mạc Anh lắc lắc đầu, khóe môi nhẹ cong lên trấn an thái phu nhân

    Thái phu nhân đưa tay sờ sờ trán nàng, cảm nhận trán của nàng không nóng, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, sai người đưa Khúc Mạc Anh đi nghỉ ngơi, thời gian cũng không còn sớm, nhà khác có hỏa hoạn cũng không cùng liên quan tới phủ ta, trong kinh thành có không ít các quan viên lớn nhỏ, nô tài hầu hạ cũng không ít, trước mắt Khúc Chí Chân không có trong phủ, mọi người trong phủ không nên kinh động.
    Nếu là dính tới chuyện khác, một phủ thị lang nhỏ bé thật đúng là không đủ trông coi.

    Sáng sớm ngày hôm sau, trong viện Khúc Mạc Anh có tiếng khóc lớn kêu la, Vũ Xuân đỡ tay nàng khỏi giường, rửa mặt chải đầu ngồi trước bàn trang điểm, lắng tai nghe âm thanh bên ngoài, thần sắc tự nhiên hỏi: "Nhị phu nhân lại tới đây náo loạn?"

    "Tiểu thư, người làm sao biết thật sự đúng là nhị phu nhân tới, nói là mặt tam tiểu thư bị thương nặng, đòi thỉnh người tới đó. Thái phu nhân cho người chặn lại, vừa rồi thái phu nhân đã muốn dẫn theo người đi xem, nhưng thấy nhị phu nhân lại phải người bát nháo bên ngoài." Xuân Vũ đáp.

    Miêu ma ma đẩy cửa tiến vào, trên mặt lộ ra nét cười, hành lễ với Khúc mạc Anh rồi liếc mắt một cái, lúc sau âm thầm gật đầu, chuyện dược mịn ma ma cùng Khúc mạc Anh đều rõ ràng.

    "Như thế nào?" Khúc mạc Anh thản nhiên nói

    "Tam tiểu thư trên mặt nổi lên những cục mụn mủ to như hạt đậu, nhi phu nhân cứ khăng khăng nói là bởi vì tứ tiểu thư ngày hom qua đánh tam tiểu thư hai cái bạt tai, nhưng chuyện này cùng tứ tiểu thư chẳng có can hệ gì. Nghe đại phu trong phủ nói do tam tiểu thư ăn hoặc gặp phải đồ dị ứng gì đó, lập tức bị như thế, không liên quan tới tứ tiểu thư.

    Miêu ma ma nói xong đứng bên cạnh sắp xếp điểm tâm ăn sáng.

    Khác hắn hai ngày trước, trước mặt thoạt nhìn mới thấy giống đồ ăn của chủ tử, không giống lúc trước chỉ toàn cơm thừa canh cặn.
    Khúc Mạc Anh uống non nửa bát cháo hoa, lúc sau để lại xuống dưới, lấy khăn tay lau miệng một chút, nhìn miêu ma ma nói: "Xe ngựa chuẩn bị tốt chưa?"

    "Đã chuẩn bị xong!" Miêu ma ma bẩm báo, nói:"Nếu là trước đây, cư nhiên không có người nào để ý lão nô, nhưng sau chuyện ngày hôm qua, nhị phu nhân cùng tam tiểu thư và mọi người chỉ có thể chịu đựng, lão nô lúc này nói phải đi ra ngoài, người trong phủ cũng không dám chậm trễ!"

    Chuyện này vốn dĩ Khúc Mạc Anh đã dự tính qua, gật gật đầu, đưa tay chỉ bức thủy mặc nước từ trên núi chảy xuống hạ nguồn: "Đem tranh này gỡ xuống"

    Đêm qua nàng liền nhìn trúng bức họa này

    "Tiểu thư, đây là bức họa Thái phu nhân thích nhất" Miêu ma ma kinh ngạc nhắc nhở, nơi này là chỗ của thái phu nhân, ma ma bên người thái phu nhân còn cố ý dặn dò nàng, tất cả trong phòng nà đều là đồ thái phu nhân thích nhất, không thể tùy ý động.

    "Không ngại!" Khúc Mạc Anh thản nhiên nói, đứng lên đi ra ngoài. Một chuyến này, nàng phải gặp được hai nhân vật quan trọng, tranh này cũng là một thứ không thể thiếu...


    Chương trước - Chương sau
     
    Last edited: Dec 9, 2022
  3. Banana Nết Na Mị

    Messages:
    25

    Chương 11: Chuẩn bị đường lui, thị vệ của phụ thân


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên hồ thuyền hoa qua lại không ít, đúng là thời điểm đầu mùa xuân, tuy rằng còn không gặp nhiều loại hoa gấm quý hiếm, nhưng đứng ở thuyền hoa thưởng thức ngắm cảnh cũng không tồi.

    Xuống xe ngựa, Khúc Mạc Anh bước lên một con thuyền hoa

    Cũng chỉ là thuyền hoa nhỏ bình thường, thật sự bình thường, chỉ dùng một người ở đuôi thuyền chèo, phía trước còn có một người chuẩn bị lạp dây thừng

    "Thuyền gia, khai thuyền!"

    Xuân Vũ lớn tiếng nói

    "Thật ngại quá, mời vị tiểu thư này đổi qua một con thuyển khác, thuyền chúng tôi hôm nay không chở khách!"

    Phía sau bước ra một người trung niên, nhìn thấy chủ tớ hai người, nói rất khách khí, sắc mặt cũng không tốt.

    "Ai, ngươi có ý gì, có sinh ý (chuyện làm ăn) mà ngươi cũng không làm?"

    Xuân Vũ nói

    "Thật sự là hữu tâm vô lực!"

    Người trung niên cười khổ nói, nhìn kỹ sắc mặt hắn vàng như nến, khí sắc đích thực không tốt, cả người có khí nhưng vô lực.

    "Thuyền gia, đây là có chuyện gì?"

    Khúc Mạc Anh ôn nhu nói

    "Có thể có chuyện gì, chỉ là bị bệnh."

    Người trung niên nói

    "Có bệnh, thì nên đi xem bệnh, ta có quen biết một vị đại phu họ Giang."

    Khúc Mạc Anh tiếp tục nói

    Người trung niên kia đột nhiên ngẩng đầu, kinh hãi nhìn thấy trước mắt là Khúc Mạc Anh, môi run run không lên lời, nửa ngày mới cất được tiếng nói:

    "Ta cũng biết một vị đại phu họ Giang lớn tuổi, lại không biết có phải cùng một người tiểu thư nói không!"

    "Phải, là cùng một vị, đến từ Giang Nam, mới tới kinh thành."

    Khúc Mạc Anh mỉm cười

    Thân hình người trung niên run rẩy đứng lên, nhìn thấy Khúc Mạc Anh ánh mắt kích động không thôi, bỗng nhiên tỉnh táo lại, đi đến đầu thuyền, cởi dây thừng đưa thuyền đong đưa rời bến

    Đợi cho tới giữa hồ, người trung niên mới một lần nữa trở lại trong khoang thuyền

    "Xuân Vũ, em đi giúp thuyền gia cầm bánh lái đi."

    Khúc Mạc Anh nói, Xuân Vũ được sinh ra từ ngư dân, nhưng đối với những thứ trên thuyền cũng không được thành thạo

    Tuy rằng cảm thấy được hành vi của tiểu thư rất quái lạ khác thường, Xuân Vũ vẫn hướng ra ngoài mui thuyền cầm lái.

    "Ngươi.. Ngươi là.."

    Người trung niên vàng mặt kích động nói.

    "Giang phủ đã xảy ra chuyện gì?"

    Khúc Mạc Anh đi thẳng vào vấn đề nói

    Người trung niên trước mắt kia từng là thị vệ của phụ thân trước khi nàng tái sinh

    Đi theo phụ thân ra chiến trường, về sau lui về liền nhàn rỗi ở chỗ này đong đưa thuyền hoa, tiếp khách, nhưng thực thế là cùng phụ thân âm thầm mai phục lấy manh mối.

    Ngày đó chính là thời điểm nàng tiến cung, phụ thân chắc chắn cũng tra được ít chuyện gì đó không ổn, cố ý đem chuyện này nói cho nàng, còn ẩn ý trong lời nói, nếu có chuyện khong may xảy ra thì hãy tìm tới hắn. Lúc ấy toàn tâm toàn ý muốn lên kiệu hoa, nàng căn bản không chú ý sắc mặt của phụ thân, còn cảm thấy phụ thân nói lời này thật không cần thiết, nàng là muốn lập gia thất, cũng không phải đi đánh trận, làm sao có thể xảy ra chuyện gì.

    Mà nay nhớ đến, lòng nàng lại trùng xuống từng đợt, nếu.. nếu lúc đó nàng để tâm một chút, có phải mọi chuyện đã khác?

    Con thuyền hoa này rất dễ tìm, không giống như những chiếc thuyền hoa khác, con thuyền này có hai dải lụa màu xanh lục buộc trên đó

    Người thị vệ trung niên quỳ xuống, nước mắt lăn dài:

    "Bá gia đã mất!"

    Khúc Mạc Anh tuy rằng trong lòng sớm có chuẩn bị, lúc này cũng không khống chế được hai châm mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, dùng tay đỡ lấy một góc bàn, dùng sức cắn khóe môi, đau đớn làm cho nàng tỉnh vài phần, ổn định thân mình, cố hết sức hỏi:

    "Ngươi.. Làm sao mà biết được?"

    "Giang phủ gặp chuyện không may, thuộc hạ dẫn theo vài người quay lại, chỉ nhìn thấy bá gia.. bá gia.."

    Thị vệ khóc không thành tiếng, hắn không nói lên lời khi nghĩ tới cảnh tượng lúc đó:

    "Chúng ta lúc ấy muốn cứu bá gia, nhưng.. nhưng toàn bộ đã chết ở nơi nào, còn một mình ta là người duy nhất trốn thoát, bá gia cũng.. cũng.."

    Cho nên nói phụ thân không phải chết ở phủ thái tử, mà là ở Lăng An bá phủ? Giang Thanh Nhiên nói dối?

    "Các người còn có bao nhiêu người?"

    Khúc Mạc Anh rưng rưng hỏi

    "Không nhiều lắm, chỉ có mười mấy!"

    Thị vệ trung niên nói

    Khúc Mạc Anh dùng sức hít sâu một hơi, trầm giọng nói thân phận:

    "Ta là biểu muội của thái tử phi, Khúc thị lang phủ tứ tiểu thư, thái tử phi gặp nạn lúc trước.. từng phái người nói cho ta biết chuyện tình của các ngươi, trong quá khứ các ngươi đều có quân chức, có thể trở lại trong quân? Sợ các ngươi ngày đó lộ diện, đã làm cho người ta hoài nghi!"

    "Có thể, lúc trước bá gia đã cho chúng ta chuẩn bị binh lính."

    Thị vệ nói:

    "Thái tử phi nương nương chẳng lẽ cũng.. đã xảy ra chuyện?"

    Bọn họ vẫn còn chờ tin tức từ phủ thái tử, nhưng vẫn không liên lạc được với thái tử phi.

    "Đúng, thái tử phi nương nương đã xảy ra chuyện, các ngươi trước hết phân tán, chờ về sau.. chờ về sau ta sẽ tìm các ngươi!"

    Khúc Mạc Anh quyết đoán nói, trước mắt nàng có thể an bài tốt, tạm thời nàng không dùng tói những người này, phụ thân mới gặp chuyện không may, bọn họ lập tức rối loạn, đễ làm hỏng chuyện, nếu lại như vậy mà buông xuống, có lẽ cuối cùng đều khó tránh khỏi cái chết.

    Nợ máu trả bằng máu, nàng sẽ không tiếc làm bất cứ việc gì, nhưng hiện tại nàng muốn bảo toàn thực lực.

    Khúc tứ tiểu thư, thuộc hạ là Chu Ân, có chức vụ nhỏ ở hình bộ trong quân, về sau Khúc tứ tieur thư nơi này nếu có chuyện cần tới thuộc hạ, nhất định máu chảy đầu rơi cũng không từ. "

    Chu Ân cảm kích nói, không thể tưởng được thái tử phi nương nương gặp chuyện không may lúc trước cư nhiên còn nhớ kỹ bọn họ, trước mắt đúng là thời điểm hoang mang lo sợ, khúc tứ tiểu thư trong lời nói xem như mang tới cho bọn hắn một mảnh thiên địa mới.

    Mọi việc đã được thương lượng ổn thỏa, Khúc Mạc Anh cũng không ở lại quá lâu, Chu Ân trở lại mui thuyền cầm lái, Khúc Mạc Anh cùng Xuân Vũ trở lại thành du khách bình thường, ở thuyền hoa thưởng thức phong cảnh.

    Thuyền hoa hướng về phía bờ.

    Bỗng nhiên" Bang! "Thuyền hoa tụ hồ bị va đập phải thứ gì đó, Khúc Mạc Anh lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

    Đang muốn hỏi chuyện, lại liên tục:

    " Rầm, rầm, rầm." Mấy tiếng, chiếc thuyền suýt lật..
    Chương trước - Chương sau
     
    Last edited: Dec 5, 2022
  4. Banana Nết Na Mị

    Messages:
    25

    Chương 12: Sinh ác ý bị ác ý diệt.


    Bấm để xem
    Đóng lại

    " Có chuyện gì vậy?" Khúc Mạc Anh kéo rèm cửa sổ, ổn định thân mình nói.

    Xuân Vũ vén một bên mành, nhìn ra ngoài khoang thuyền, thấy một chiếc thuyền hoa cùng kích cỡ đậu ngay bên cạnh:

    "Tiểu thư, bên ngoài có một chiếc thuyền đụng vào chúng ta."

    Chưa kịp nói xong, lại một tiếng "Ầm" rất lớn vang lên, chiếc thuyền lắc lư mạnh, Khúc Mạc Anh mỏi nhừ liền suýt bị trượt văng cả người ra ngoài.

    "Tiểu thư, bọn chúng chính là cố ý va chạm" Xuân Vũ lúc này cũng phát hiện vấn đề, buồn bực nói

    "Để thuyền gia lùi thuyền lại!" Khúc Mạc Anh lạnh lùng nói, dùng sức kéo mạnh song cửa sổ.

    Xuân Vũ gật đầu, cất giọng hướng Chu Ân lớn tiếng: "Lùi thuyền lại!"

    Chu Ân đã sớm nhìn ra ác ý của thuyền hoa bên cạnh, nếu là trước đây, hắn sớm đã không quan tâm mà cho thuyền đâm lại, nhưng trước mắt hắn sợ Khúc Mạc Anh gặp phiền toái, chỉ có thể cố ý bỏ qua ác ý của chiếc thuyền kia.

    Vừa nghe giọng Xuân Vũ truyền lại, biết là chủ ý của Khúc Mạc Anh nên cũng không tránh né, nhanh chóng quay đầu thuyền đâm sầm vào bọn chúng.

    Tuy rằng hai chiếc thuyền hoa có kích cỡ tương đương, thoạt nhìn đều là thuyền nhỏ bình thường đậu bên bến sông mua vui cho khách du ngoạn. Nhưng đây chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Bất luận về sức mạnh hay sự dẻo dai thì bọn chúng cũng không thể so sánh cùng Chu Ân. Đây cũng là nguyên do sau khi bị đụng bất ngờ thì độ chấn động cũng không lớn lắm.

    Nếu là một chiếc thuyền hoa bình thường, bị đụng vài cái như lúc nãy thì người trên thuyền sớm đã chìm trong nước.

    Lúc này tình thế đảo ngược, mới đụng khoảng 2 lần liền nhìn thấy một bóng người trên thuyền đối diện bị văng xuống nước, phát ra âm thanh chói tai.

    Người rơi xuống nước chính là một bà tử, Xuân Vũ nhìn trang phục hạ nhân trên người bà ta liền thấy quen mắt. Lúc này bà ta đang ra sức kêu cứu, thuyền gia đối diện vội nhảy xuống vớt lên.

    "Tiểu thư, là mama bên cạnh Tam tiểu thư" Sau khi Xuân Vũ cẩn thận đánh giá, sắc mặt đột nhiên biến sắc.

    Tay Khúc Mạc Anh vẫn đang nắm chặt song cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng rơi xuống người phụ nữ vừa được cứu bên ngoài

    "Đem bà ta tới đây!"

    "Em lập tức đi ngay!" Xuân Vũ nhận lệnh nói, quay người cẩn thận đi ra ngoài.

    Lúc này, hai chiếc thuyền đã cùng dừng lại, dựạ vào nhau, tựa hồ như chưa hề có cuộc va chạm nào trước đó, càng giống như vừa rồi chỉ là sơ suất ngoài ý muốn.

    Những du khách trên các con thuyền hoa khác đi qua liếc thấy người rơi xuống nước đã được cứu nên cũng không để ý

    "Ngươi, lại đây!" Xuân Vũ chỉ vào người phụ nữ vừa mới leo lên ở thuyền đối diện, tay chống nạnh tức giận nói

    Thời tiết đầu xuân đúng là ấm áp, nhưng khi xuống nước lại lạnh đến thấu xương. Bà ta oán hận trừng mắt liếc nhìn Xuân Vũ một cái, liến quay đi không thèm để ý tới nàng, tiếp lấy một cái chăn từ thuyền gia, bước tập tễnh muốn đi vào khoang thuyền.

    "Đem bà ta lại đây!" Khúc Mạc Anh không biết đã đứng ở cửa khoang từ khi nào, lạnh giọng hướng Chu Ân nói.

    Chu Ân tiến lên từng bước nhảy qua con thuyền đối diện, một tay lôi bà tử từ bên đó nhảy về.

    Ai cũng không nghĩ tới hắn sẽ trực tiếp qua lôi người, thuyền gia đối diện chỉ là một nhà đò bình thường, vừa sửng sốt muốn tới cứu bà tử đã thấy Chu Ân lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái. Ánh mắt như đem theo sợi sát khí của hàn băng, là thứ mà thuyền gia bình thường có thể chống lại sao.

    Trong lúc nhất thời bị dọa cho run sợ, hắn ta chỉ dám đứng nhìn bà tử đang bị kéo sang thuyền bên cạnh.

    Mấy lần va chạm vừa rồi cũng là mệnh lệnh của bà ta.

    Bị kéo tới trước mặt Khúc Mạc Anh, bà ta mới ngộ ra hoàn cảnh của bản thân, lớn tiếng kêu lên: "Các ngươi muốn làm gì? Ta chính là mama của Tam tiểu thư phủ thị lang"

    "Ngươi hiện tại đang sợ sao?" Khúc Mạc Anh nhếch môi nở một nụ cười khẽ, dải lụa mỏng che đi ánh mắt của nàng, gần như bao phủ hết khuôn mặt chỉ để lộ ra một phần nhỏ làn da trắng như tuyết, đôi môi anh đào nhẹ nhàng cong lên nhưng khí thế lại khiến cho bà tử một phen hoảng hồn.

    Thậm chí còn cảm thấy nữ nhân trước mắt có phải là mình nhìn lầm rồi, từ khi nào mà Tứ tiểu thư lại có uy áp kinh người như vậy.

    Nhưng nha hoàn bên cạnh đích thực là Xuân Vũ, ngoài Tứ tiểu thư ra, còn có ai bị thương ở mắt, lại thêm miếng lụa dài bao quanh mắt như vậy?

    Cho nên nói, bà đang không nhìn lầm?

    "Ngươi...Ngươi là người nào?" Bà tử nói lắp một hồi, trong lòng chột dạ, chẳng lẽ thật sự đụng sai người?

    "Ném bà ta xuống đi!" Khúc Mạc Anh cất giọng lạnh lùng nói.

    "Ngươi...làm sao dám..."

    Chu Ân động tác mau lẹ, bà ta chưa kịp nói mây chữ cuối cùng liền kinh hãi phát hiện thân thể đã rơi xuống nước.

    Lại một lần nữa rơi xuống nước, bà ta liều mạng giãy dụa, thuyền gia bên cạnh vừa nghĩ muốn cứu người, lại nhìn lên ánh mắt hung tợn của Chu Ân, liền không dám nhúc nhích.

    Bà tử dưới nước cố sức ngoi lên lại chìm xuống, muốn mở miệng hét lên lại bị nước tràn vào tai và miệng tới ngộp thở, liều mạng vung tay cuối cùng bắt được một vật gì đó mới ổn định được thân thể không bị chìm hẳn, ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là bánh đà của thuyền.

    Xuân Vũ đỡ Khúc Mạc Anh đứng trên thuyền, cao cao tại thượng nhìn bà ta đang ôm bánh đà giống như cọng rơm duy nhất cứu mạng. Khóe môi cong lên như cũ mang theo ý thản nhiên ôn nhu cười nhẹ nhìn sâu vào trong mắt bà tử, chính vì vậy mà khiến bà ta kinh hãi cơ hồ muốn ngất lịm

    Người trước mắt sao có thể là Tứ tiểu thư quê mùa rụt tè năm xưa, đây chính là ác quỷ đội lốt Tứ tiểu thư.

    Sớm biết thế này này vừa rồi bà ta nhất định sẽ không ngồi lại chiếc thuyền hoa cùng đợt du ngoạn với nàng. Bà kỳ thật cũng chỉ là trùng hợp gặp phải mới nảy sinh ác ý mà thôi, cũng không phải cố ý bám theo...


    Chương trước - Chương sau
     
    Last edited: Dec 5, 2022
  5. Banana Nết Na Mị

    Messages:
    25

    Chương 13: Đảo ngược tình thế. Thông minh chính là bị thông minh hại


    Bấm để xem
    Đóng lại

    " Chủ tử của ngươi là ai?" Khúc Mạc Anh thản nhiên hỏi

    "Nô...Nô tỳ là ma ma bên người Tam tiểu thư, vừa mới từ bên ngoài trở về." Bà tử vội vàng nói.

    " Đâm thuyền hoa của ta, hại ta xém chút rơi xuống nước?" Khúc Mạc Anh tiếp tục hỏi, tuy rằng không nhìn thấy mắt nàng, lại có thể cảm ứng sự lạnh lùng trong câu nói.

    "Là chủ ý của ai?"

    "Ta...Nô tỳ..." Bà tử ánh mắt dao động nhìn láo liên một hồi

    Bỗng nhiên bánh đà trong tay bà tử lập tức bị nhấn chìm trong nước kéo theo thân thể nặng nề của bà ta chìm theo gần như chết đuối, uống vài ngụm nước lạnh khiến chân tay bà bủn rủn, lại một lần nữa có cảm giác hôm nay phải chết tại nơi này.

    "Tứ tiểu thư, nô tỳ nói...Phải...Là Tam tiểu thư sai nô tỳ tới..." Bà tử lớn tiếng nói, liều mạng giãy dụa, dùng sức nổi lên mặt nước, muốn mượn danh Khúc Thu Yên áp chế Khúc Mạc Anh.

    Bánh đà nâng lên, bà ta cũng theo đó trồi lên mặt nước, nửa mặt dựa vào bánh đà dùng sức ho khan.

    "Tam tỷ muốn hại ta rơi xuống nước? Vì cái gì?" Khúc Mạc Anh lãnh đạm nhìn bà tử trước mặt, cố ý ra vẻ khó hiểu lời nói của bà ta.

    "Phải chăng ngươi muốn phá hỏng đôi mắt cùng danh tiết của tiểu thư chúng ta?" Xuân Vũ tức giận không thôi, chỉ cần nghĩ đến tiểu thư thiếu chút nữa gặp phải chuyện không may, nàng liền tức giận nghĩ muốn dìm chết bà ta ngay lập tức.

    "Không...Không..."bà tử một bên ho khan một bên nghĩ muốn giải thích

    Buổi sáng nay bà có việc ra ngoài, mới trở về vừa vặn nhìn thấy chủ tớ Khúc Mạc Anh lên thuyền hoa du ngoạn, biết Nhị phu nhân cùng tam tiểu thư vốn hận không thể giết chết ả nên liền đi theo lên một con thuyền bên hồ, ra giá cao khiến cho thuyền gia cố ý đâm vào thuyền hoa của tứ tiểu thư, khiến cô ta rơi xuống nước.

    Đợi tới khi Khúc Mạc Anh uống đủ nước, sau đó để thuyền gia cứu lên. Đừng nói đến việc này làm hủy hoại danh tiết của Khúc Mạc Anh, nói không chừng còn có thể thật sự làm hỏng mắt của nàng. Nghe nói mắt của tứ tiểu thư trước đây bị bỏng, coi như đã hỏng một nửa, nay mà rơi xuống hồ nước lạnh như vậy, xác thực có thể trực tiếp mất đi ánh sáng.

    Bà ta tính toán làm xong chuyện này nhất định sẽ được Nhị phu nhân cùng tam tiểu thư coi trọng.
    Nhưng ở cái thời điểm này, bà ta thầm nghĩ giữ được mạng rời khỏi đây là tốt rồi chứ không dám nảy ra mấy suy nghĩ bát quái nữa.

    "Là tam tiểu thư muốn hại tiểu thư của chúng ta rơi xuống nước, hủy đi danh tiết của tiểu thư sao?" Xuân Vũ nhận được ám chỉ của Khúc Mạc Anh, đem lời này nói ra, nổi giận lớn tiếng hỏi.

    "Không..." bà tử theo bản năng vốn muốn nói Tam tiểu thư không biết chuyện này, nhưng bánh đà lại bị đẩy vào khiến ba ta nuốt thêm ngụm nước lớn, hai mắt đỏ hoe cay xè mờ đi.

    "Lẽ nào nhóm người đàn bà độc ác này đang muốn làm hại Tứ tiểu thư, ngày hôm qua còn là chuyện ác nô hại chủ, hôm nay lại la chuyện này đây?" Xuân Vũ đanh mặt nhìn bà ta, âm trầm đứng lên.

    Bà ta cũng biết những gì đã xảy ra ngày hôm qua, một nhà Vương ma ma và Thanh Hà đều không có kết cục tốt đẹp. Xuân Vũ nói những lời này làm cho bà ta bỗng nhiên ý thức được nếu không đem sự tình đổ lên người tam tiểu thư, thì dù hôm nay bà có bỏ mạng tại đây thì cũng sẽ liên lụy tới cả nhà.

    Giật mình nhận ra liền rùng mình một cái, bà tử theo bản năng nhìn về phía Khúc Mạc Anh.

    Nụ cười trên môi nàng đã biến mất, đôi môi anh đào mím chặt, thoạt nhìn lạnh lùng tới vô cảm.

    Bà tử sợ hãi tột độ, bà sợ chính mình hôm nay sẽ chết ở chỗ này, cũng sợ toàn gia bởi vì hành động ngu ngốc hôm nay của bà liên lụy, một nhà Thanh Hà chính là bị bán đi như thế.

    "Phải...là Tam...tam tiểu thư...." bà tử không dám không trả lời , toàn thân đều đang run lên từng đợt, không biết do sợ hãi hay buốt lạnh.

    "Là Tam tiểu thư cho người hại Tứ tiểu thư của chúng ta, vì cái gì?" Xuân Vũ tiếp tục lớn tiếng hỏi.

    Bị ép tới mức này, bà tử buộc lòng phải đáp lại, lắp bắp nói:

    "Tam tiểu thư nói...Nói Tứ tiểu thư rơi xuống nước, mắt...mắt sẽ bị mù, sai thuyền gia xuống cứu, cùng...cùng danh tiết toàn bộ...Toàn bộ hủy..."

    Nơi này động tĩnh không nhỏ, đã có mấy chiếc thuyền hoa vây xung quanh, Nghe xong lời nói của bà tử, có người liền hướng vào bà ta chỉ trỏ, đều đoán xem vị tam tiểu thư ác độc kia là tiểu thư nhà nào.

    "Đem bà ta kéo lên" Nhận thấy lượng người vây quanh đã tương đối, liền xoay người trở vào trong khoang thuyền.

    Chu Ân đem bà tử kéo đứng lên, Xuân Vũ tìm một tấm chăn trong khoang thuyền ném cho bà ta, bà tử lạnh run người nhanh chóng kéo lấy, xem chừng xanh cả mặt, môi cũng bợt đi, chật vật từng bước như không còn sức lực đi theo Xuân Vũ vào trong khoang.

    "Bây giờ trở về làm chứng trước mặt Khúc Thu Yên?" Nhìn thấy bà tử tiến vào, nàng cất giọng thanh lãnh nói, ánh mắt u hàn một mảnh cất sau mạng sa, cho bà ta 1 con đường.

    "Bụp"

    Bà tử chân mềm nhũn, gấp gáp quỳ rạp trên mặt đất.: "Cầu xin Tứ tiểu thư tha cho nô tỳ, van xin người tha cho nô tỳ!"

    Cho dù việc này thật sự do Khúc Thu Yên sai sử, bà ta cũng không dám giáp mặt làm chứng, huống chi vừa rồi trong lời nói bà ta cũng không thể không nói lung tung.

    Nếu để tam tiểu thư biết, chính bà ta làm sao còn mạng

    "Ngươi không muốn làm chứng?" Khúc Mạc Anh hỏi

    "Cầu xin tứ tiểu thư tha mạng, cầu xin tứ tiểu thư tha mạng!" Bà tử không ngừng van xin, cửa trước có sói, cửa sau có hổ, bà tử hối hận chính mình lúc ấy như thế nào lại nhất thời xúc động, nghĩ tới ném tứ tiểu thư xuống sông để lấy lòng Nhị phu nhân và tam tiểu thư chứ

    "Muốn giữ lại mạng sống cũng không phải là không được, nhưng chỉ là..."Khúc Mạc Anh nói tới đây ngừng lại một chút

    "Tứ tiểu thư người nói đi, chỉ cầu tứ tiểu thư tha cho nô tỳ một mạng" Bà tử khóc lớn, dùng sức liên tục dập đầu trước Khúc Mạc Anh, trán đỏ lên một mảng

    "Ngươi trở về phải nói như này...." Khúc Mạc Anh trong lòng đã sớm có chủ ý, giơ tay ngoắc bà ta lại, bà tử vội vàng ghé đầu lắng nghe

    Lúc này bảo bà làm gì cho nàng đều được hết, chỉ cần có thể làm cho Khúc Mạc Anh thả cho bà một đường sống, bà cũng không phải đi làm chứng trước tam tiểu thư, bà hiểu được đó là một con đường chết. Nếu làm cho tam tiểu thư cũng nhị phu nhân biết, nhất định sẽ không bỏ qua cho bà...


    Chương trước - Chương sau
     
    Last edited: Dec 7, 2022
  6. Banana Nết Na Mị

    Messages:
    25

    Chương 14: Quân cờ còn lại không thể thiếu


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai chiếc thuyền đụng vào nhau, bà tử rơi xuống nước sau đó được cứu lên, lúc sau cư nhiên lại rơi xuống lần nữa, nhưng lại được cứu lên tra khảo trên bánh đà, cuối cùng bà tử được thả đi

    Đó không phải một khoảng thời gian ngắn, động tĩnh cũng không nhỏ. Người trên bờ tuy rằng không thấy được nhưng những thuyền hoa đang lướt trên hồ đều có thể nghe được động tĩnh mà tiến lại xem náo nhiệt.

    Cũng có người thấy được cô nương mang trên mặt tấm mắt sa bằng lụa thật dài, bộ dáng trầm ổn xử lý sự tình. Tuy mọi chuyện xảy ra đột ngột nhưng vẫn không ngăn được nhiều người âm thầm phán đoán thân phận của nàng.

    Tứ tiểu thư, mắt lại bị thương, nghe trong lời nói của bà tử vẫn là tam tiểu thư trong phủ đối với nàng ra tay hạ thủ.

    Đủ loại chuyện khiến một số người đem đề tài này nghĩ tới phủ Khúc thị lang, Khúc Chí Chân không phải là có một vị đích nữ bị hỏng mắt đó sao? Hắn còn có một vị tam tiểu thư có tiếng tăm tốt trong kinh thành...

    Hai vị tiểu thư này còn không cùng một mẫu thân sở sinh.

    Những chứng cứ từ miệng của bà tử vừa rồi chứng tỏ bà ta đã nhắc tới chính là loại tiểu nhân độc ác chuyên hại người, cũng chính là vị Khúc tam tiểu thư có thanh danh thật tốt kia, mọi người đều đứng trên thuyền hoa nghị luận, càng nói càng cảm thấy có lý, thậm chí còn đem chuyện cũ từ xa xưa của Khúc phủ ra bàn luận.

    Quý thiếp vào cửa sau nhưng lại hạ sinh trước cả chính thê, vừa vặn sau đó chính thê khó sinh liền qua đời, lập tức trở thành chính thất. Sau đó đích nữ do cố phu nhân sinh còn bị hỏng gần hết đôi mắt không rõ nguyên nhân, bị đưa ra khỏi Khúc phủ , lại bỏ mặc sống chết tại thôn trang ngoại thành

    Nghĩ tới làm cho người ta cảm thấy vị kế mẫu nhị phu nhân này, kỳ thật tâm tính ngoan độc.

    Giữa hồ có một chiếc thuyền hoa cỡ trung, nhìn qua cũng thấy được chuyện tình trước mặt. Ngồi trong khoang thuyền chính là hai vị công tử trẻ tuổi, một vị thoạt nhìn thanh nhã ôn hòa, một vị khác lại có chút hoạt bát hơn, nhìn thấy con thuyền hoa của Khúc Mạc Anh còn xa bờ, liền cầm cây quạt trong tay mỉm cười vỗ vỗ vai nam tử ôn nhu ngồi đối diện, trêu chọc nói:

    " Chi bằng chúng ta qua bên kia gặp mặt, dù sao đó là vị hôn thê của ngươi."

    Nam tử còn lại buông chén trà trong tay, thản nhiên nói:

    "ý của phụ mẫu, bà mai đưa lời vậy thôi."

    Thoạt nhìn nam nhân có tính tình ôn hòa kia chính là Vĩnh hầu thế tử Hứa Ly cùng bằng hữu Ngôn Vũ, nhị thiếu gia Dương bá phủ, bởi vì không cần tranh đấu vị trí trong nhà, tính tình liền có điều phóng khoáng tự do, cùng Hứa Ly báo danh vào học trong Quốc Tử Giám. Là một cặp hảo bằng hữu.

    "Nói tới việc này, đúng thật là oan ức cho ngươi, còn trông vào hôn phối này, thực sự không nghĩ tới việc giải trừ hôn ước sao?" Ngôn Vũ dựa lưng vào cột nói lên nỗi lòng đáng thương của bằng hữu bởi sự bất công.

    Hứa Ly ở kinh thành coi như là một nam tử tuấn mỹ, lại là vĩnh hầu thế tử, tương lai tiền đồ vô lượng, kinh thành rất nhiều phu nhân đều nhìn trúng vị trí thế tử phi cho nữ nhi, nghĩ mọi cách biến hắn thành tế tử nhà mình, không nghĩ tới vị này cư nhiên đã có hôn thê, nhưng đối tượng lại chính là không tài không mạo, không những thế còn là một tiểu thư khiếm thị.

    Thật sự cẩu huyết!

    "Nàng đã như thế, ta làm sao có thể họa vô đơn chí!" Hứa Ly lắc đầu, ánh mắt cũng hướng ra bên ngoài càng lúc càng xa tới thuyền hoa ở trước, mắt có chút đăm chiêu.

    Lần trước chính hắn gặp qua nàng, nhưng theo trí nhớ chỉ đến nhìn một cái nàng liền tỏ ra khiếp sợ, giọng nói lại nhỏ tới mơ hồ không nghe rõ lắm, cùng với nữ tử khí thế vừa rồi, thật sự là cùng một người?

    Không hiểu sao, vừa nhớ tới chuyện cũ lại nhìn lên khuôn mặt đang được che gần hết bởi tấm lụa trên mắt, thật có thể thấy dung mạo như vậy tuyệt đối không thể là xú nữ nhân, gió thổi tung bay dải lụa, thân ảnh nhỏ bé cơ hồ tựa được gió nâng từng bước làm cho người ta cảm thấy giống như vài phần tiên khí. Nữ tử như vậy có thật sự là phế vật vô tài vô mạo như lời đồn?

    "Ngươi a, chính là lúc nào cũng tốt bụng như vậy, nhưng như này cũng không thể băt ngươi chậm trễ cả đời được!" Ngôn Vũ ngày càng bất bình đứng lên nói, hắn cảm thấy được bằng hữu hắn cái gì cũng tốt, chỉ là có chút lòng dạ mềm yếu, đối với người ta quá sức ôn hòa hiền hậu, thực rõ ràng hai người vồn không hợp lại vẫn tuân thủ hôn ước thủa nhỏ.

    "Cứ chờ xem, nếu thật sự không thích hợp...thì nói sau!" Tựa hồ là bởi vì Ngôn Vũ xuất phát từ ý tốt, Hứa ly không hề cố chấp, mỉm cười nói, nhìn xuống, thần thái không biến sắc khẽ cau lại, nếu nữ tử hôm nay nhìn thấy mới thực sự là Khúc Mạc Anh, chỉ sợ những mưu tính trước kia của hắn cũng không quá dễ dàng thực hiện. Chờ thời cơ tới hắn phải đi nhìn xem.

    Lời này nói ra ý tứ thực cũng rõ ràng, Ngôn Vũ tâm tình tốt, cũng không chấp nhặt lại chuyện vừa rồi, chuyển sang đề tài thú vị khác.

    Bà tử về phủ trước, Khúc Mạc Anh lên xe ngựa chờ ở bên bờ, lại đi dạo trên đường lớn một vòng, qua 7, 8 ngõ cuối cùng dừng lại trước cửa một y quán, tưởng như nàng tới để xem bệnh.

    Y quán không lớn, hơn nữa lại phải đi qua vài con ngõ nhỏ, nếu không quen thật đúng là không thể tìm thấy. Nhìn y quán nhỏ trước mắt, cảnh cửa lỏng lẻo như sắp rụng, một bóng người cũng không có lại hẻo lánh không có sinh khí, cũng không biết lão nhân quái gở nào lại tìm một nơi như vậy mở y quán. Khúc Mạc Anh cẩn thận nhìn kỹ một chút, nói Xuân Vũ đi gõ cửa trước.

    Cửa chính hé mở, một tên nô bộc đi ra, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Xuân Vũ cùng Khúc Mạc Anh vài lần, lúc sau tùy tiện hỏi:

    "Các người tìm ai?"

    "Xin hỏi Chương đại nhân có ở nhà không?" Xuân Vũ cười lịch sự hỏi

    "Chương đại nhân không ở đây, muốn tìm đại nhân của chúng ta phải đi Chương phủ, nơi này chỉ là một y quán nhỏ" Gã sai vặt bĩu môi nói, làm như là nha sai của Thái y viện, hắn vẫn là rất vênh váo khi nói những lời này.;

    "Có thể làm phiền vị tiểu ca này, đem bức họa chuyển tới Chương đại nhân nhìn xem?" Khúc Mạc Anh nhìn tên người hầu, nếu thật sự chỉ là một tên nô bộ bình thường đã không hung hăng lớn tiếng như vậy mà không lo nghĩ gì, xem ra vị Chương đại nhân đó đích thị đang ở đây, chỉ là không muốn tiếp khách

    Vị Chương đại nhân này có một ham mê, thích tranh của một vị danh sư, vừa vặn trong tay nàng có 1 bức, mang từ chỗ Khúc thái phu nhân ra nhất định không phải là giả, đêm qua nàng cũng đã tự mình khảo chứng.

    Về phần sở thích này, ở kiếp trước nàng vô tình biết được từ lời nói của thái tử Bùi An Lạc. Ai cũng không nghĩ tới nơi hoang tàn xác xơ vừa cũ vừa nhỏ thế này nhưng lại chẳng phải một y quán nhỏ tầm thường, cư nhiên là một chi của Thái y viện. Ngày thường tuy rằng chỉ là 1 lão đại phu chẩn bệnh, nhưng nếu có thể làm cho vị Chương thái ý này động tâm, hắn cũng sẽ có ích.

    Tên nô bộc biết đại nhân nhà mình thích tranh quý, hoài nghi thoáng nhìn qua chủ tớ hai người rồi tiếp nhận bức tranh, quay đầu cao ngạo nói:

    "Chờ đấy, đừng có động lung tung"

    Nói xong gã xoay người bước đi, Khúc Mạc Anh mỉm cười nhìn thấy bóng hắn rời đi, khóe môi dần cong lên, vị Chương đại nhân này, chính là một nước cờ rất quan trọng...

    Chương trước - Chương sau
     
    Last edited: Jan 18, 2024
  7. Banana Nết Na Mị

    Messages:
    25

    Chương 15: Âm sâu kế hiểm của mẹ con Vu Thị

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiểu thư, người đã về tới rồi!" Khúc Mạc Anh mới xuống xe ngựa, liền nhìn thấy Miêu ma ma đang đứng đợi ở 1 bên

    "Nhũ mẫu tìm ta?" Vừa thấy bộ dáng Miêu ma ma, Khúc Mạc Anh quay sang hỏi

    "Lão nô không thấy người nên đã đi tìm, thị nữ nói người đang đi thỉnh thầy thuốc bên ngoài." Nhìn ra phía sau thấy Chương Nhất Chính xuống ngựa, Miêu ma ma thở phào một hơi nhẹ nhõm.

    "Nhũ mẫu hãy đưa Chương đại nhân rời bước tới Phù Dung các của Tam tỷ, ta đi gặp lão phu nhân xong sẽ qua đó." Khúc Mạc Anh phân phó nói

    Nàng nhấn mạnh hai chữ "chậm rãi", Miêu ma ma lập tức hiểu ý liền nheo mắt cười gật đầu:

    "Được tiểu thư, lão nô sẽ đưa Chương đại nhân tới đó"

    Miêu ma ma không nghĩ tới người Khúc Mạc Anh mời tới cư nhiên là người của thái y viện - Chương Nhất Chính
    Như thế, thuốc của bà bào chế cũng không bị điều tra, nguyên bản là phương thuốc bí truyền của bà, cũng không phải Trung Nguyên bí truyền nên không một ai biết tới.
    Có Chương thái y tự mình xác minh, xem như chứng minh trên mặt Tam tiểu thư tự phát ra bệnh đậu, không liên quan tới tiểu thư nhà mình, về sau mặc kệ là đưa đại phu nào tới, cũng không thể vượt qua lời nói của vị thái y này,

    Miêu ma ma dẫn đường Chương Nhất Chính "chậm rãi" hướng về phía viện Phù Dung, để trì hoãn thời gian còn cố ý đi đường vòng.
    Khúc Mạc Anh mang theo Xuân Vũ đi tới Khang Minh Trai của Khúc Thái phu nhân
    Mới đến cửa đã nghe thấy bên trong oang oang tiếng khóc, đáy lòng nàng cười lạnh, quả nhiên Vu Thị chạy tới chỗ Thái phu nhân kể khổ
    Có bà tử nhìn thấy Khúc Mạc Anh tới, liền tiến lên vén rèm chính phòng, Khúc Mạc Anh bước vào, ngẩng đầu nhìn thấy Khúc Thái phu nhân ngồi ở giữa, 1 bên là Vu thị hốc mắt sưng đỏ đang dùng khăn tay lau nước mắt

    "Thỉnh an Tổ mẫu, Thỉnh an phu nhân!" Khúc Mạc Anh tiến lên hành lễ

    Vu Thị quay đầu đi dùng khăn tay lau lệ, nhìn thấy Khúc Mạc Anh trên mặt lộ ra vài phần phẫn nộ.

    "Anh nha đầu sáng sớm đã đi đâu thế?" Khúc Thái phu nhân day nhẹ trán, đau đầu không thôi vì bị Vu Thị bát nháo từ sáng tới bây giờ.

    "Con đi tìm đại phu cho tam tỷ" Khúc Mạc Anh ôn nhu nói

    "Sáng sớm thế này con đi đâu mà thỉnh đại phu?" Thái phu nhân kinh ngạc hỏi, Vu thị đã muốn mời không ít đại phu tới, đến giờ cũng không có nổi 1 người chỉ ra bệnh, đều nói dị ứng, cố gắng bồi bổ.

    "Đại phu đang trên đường tới chỗ tam tỷ" Khúc Mạc Anh đáp lời

    "Tứ tiểu thư, yên nhi thân là tỷ tỷ của ngươi, ngươi rốt cục đã làm gì, làm cho mặt Yên nhi thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, Tứ tiểu thư từ khi nào lại xuống tay độc ác như vậy, ngươi làm thế này khác nào lấy mạng Yên nhi a!" hốc mắt Vu thị lại đỏ lên tức giận không thôi nhìn về phía Khúc Mạc Anh, bộ dáng như muốn đòi lại công đạo cho nữ nhi thân sinh

    "Nói bậy bạ gì đó!" Thái phu nhân sắc mặt trầm xuống, lớn tiếng trách mắng, sau đó lại ôn tồn nhìn Khúc Mạc Anh nói: "nếu đã thỉnh đại phu, con hãy dẫn đại phu tới xem cho tam tỷ con đi!"

    Thái phu nhân kỳ thật không có đại ý gì, để Khúc Mạc Anh đi một chuyến, cũng là vì hòa hoãn mối quan hệ giữa các tỷ muội trong nhà. Thải phu nhân vẫn cảm giác được Khúc Thu Yên cùng Khúc Mạc Anh vồn là quan hệ bình thường, nhưng bây giờ lại nháo thành cái dạng này, cũng do Vu thị sau lưng làm ra.
    Bà giữ Vu thị ở lại, để Khúc Mạc Anh tới phù dung các 1 chuyến, mặc kệ là có chữa được hay không cũng có thể coi như làm dịu đi mối quan hệ 2 tỷ muội

    "Vâng, tổ mẫu, Mạc Anh cáo lui" Khúc Mạc Anh gật nhẹ nói

    Vu thị thấy đã đạt được mục đích mừng ra mặt, vốn dĩ muốn lừa Khúc Mạc Anh tới chỗ Khúc Thu Yên, không nghĩ tới còn chưa đợi chính mình lên tiếng, Thái phu nhân lại phân phó như vậy.
    Kế tiếp Khúc Mạc Anh ở chỗ Yên nhi xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tới bà ta
    Muốn trách thì trách Thái phu nhân, cùng chính mình nửa điểm quan hệ cũng không có.
    Trong mắt đắc ý, sợ Thái phu nhân phát hiện, lập tức cúi đầu, còn giả vờ lấy khăn thấm lệ ở khóe mắt, đầu không ngẩng lên, chỉ dám lắng tai nghe động tĩnh của Khúc Mạc Anh.

    Tiếp theo, đúng như dự đoán, vu thị nghe thấy tiếng bước chân của Khúc Mạc Anh hướng ra bên ngoài liền thoáng ngẩng đầu lên đích đắc ý
    Đột nhiên Khúc Mạc Anh dừng lại, quay đầu nhìn bà ta: " phu nhân, người có muốn đi cùng không?"
    Vu thị sửng sốt, mặt biến sắc, cứng ngắc nói: "Ta...ta tạm thời sẽ không đi, ta sợ nhìn đến yên nhi...Ta không nhịn được mà rơi lệ, vừa rồi mấy đại phu có nói Yên nhi không thể quá xúc động, sợ là tâm tật tái phát (bệnh tim)

    Tâm tật? Thật đúng là một lý do tốt

    "Phu nhân không tới thật sao? Ta sợ tam tỷ nhìn thấy ta sẽ càng kích động" Khúc Mạc Anh khẽ cau mày :"cũng giống như phu nhân khi nãy, hiểu lầm ta hủy dung tam tỷ"

    "Sẽ không, trước đó là ta không đúng, hiểu lầm tứ tiểu thư, Tam tỷ người trước đó một mức giải thích sự tình không liên can tớ người, là ta nghĩ sai" Vu thị thái độ đặc biệt tốt

    Nhìn thấy bộ dáng vu thị như vậy. thái phu nhân bình tĩnh lại một chút, phất tay nói :"Anh nha đầu, con đi trước xem Yên nha đầu đi"

    "Đúng đúng đúng mau đi xem mội chút đi, nói không chừng tứ tiểu thư mời được đại phu tốt!" Vu thị trong lòng không yên, sợ Khúc Mạc
    Anh phát hiện ra cái gì, cũng hùa theo lời của lão phu nhân mà thúc giục

    Trước khi tới đây vu thị đã cùng Yên nhi bàn bạc, nhân thời cơ này đang mẫn cảm, thề sẽ đem dã nha đầu Khúc Mạc Anh đày đọa sau đó hoàn toàn hủy đi mắt của nàng.
    Yên nhi lớn thế này là lần đầu chịu ủy khuất như vậy, còn không cho nàng trút giận thì sao hạ hỏa được
    Nhìn thấy vu thị rõ ràng oán hận, lại cố gắng giả bộ hiền lành, Khúc Mạc Anh trong lòng cười lạnh, nhìn vu thị như ước chính mình có thể chứng kiến kịch hay sắp diễn ra

    Chính bà ta không đi, kết hợp với lời nói khi trước nói Khúc Thu Yên vì chuyện lần này mà có thể bị đau tim, ý tứ bên trong đã rõ ràng tới mức không cần nói cũng biết
    Cái gọi là tâm tật, chính là làm ra loại chuyện giống khi xưa, thậm chí còn chấp nhận làm chính bản thân bị thương. Đôi mẫu nữ này thật ác độc, hoàn cảnh hiện tại thảm như vậy còn không quên ám toán người khác.

    May mắn, nàng sớm đã có chuẩn bị, lần này cố ý đi tìm Chương Nhất Chính cũng là vì nguyên nhân này. Vừa lúc này...



    Chương trước - Chương sau
     
    Last edited: Jan 19, 2024
  8. Banana Nết Na Mị

    Messages:
    25

    Chương 16: Vở kịch này không cần tốn sức




    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khúc Mạc Anh tới phù dung các cách đó không xa đã nhìn thấy Miêu ma ma
    Miêu ma ma mang theo Chương Nhất Chính đã đi vòng quanh một hồi, mắt nhìn thấy Khúc Mạc Anh tới thì lập tức mừng rỡ, mang theo Chương Nhất Chính đi theo sau vào phù dung các
    Mới tiến vào sân viện, chợ nhe trong phòng truyền ra tiếng chửi bậy sắc nhọn như dao, nha hoàn nhìn thấy họ vội vàng đi vào bẩm báo

    "Ả tiện nhân kia đến đây? cho nàng ta vào!" giọng Khúc Thu Yên truyền ra

    Chương Nhất Chính nhíu mày. Nha hoàn báo tin vội vàng rời khỏi, đi tới cửa thoáng nhìn qua Khúc Mạc Anh, đưa tay vén mành âm dương quái khí nói:

    "Tứ tiểu thư thật đúng là một đại ân nhân, lúc này mới đến, tam tiểu thư cho người vào trong!"

    Cậy là nha hoàn thân cận bên người Khúc Thu yên, từ trước tới nay luôn khinh thường Khúc Mạc Anh, đối với người đi cùng Khúc Mạc Anh cũng không nghĩ tới là Chương Nhất Chính, hôm nay còn ít đại phu tới hay sao? biết bao đại phu bị Nhị phu nhân cùng tam tiểu thư mắng tức hộc máu mà trở về. Hiện tại lại dẫn tới một gã có gì khác biệt!

    Khúc mạc Anh bước vào cửa chính, đúng thời điểm nhích nhẹ thân mình, nhanh chóng né được chén trà nóng bay tới. Nước cùng lá trà bọt văng khắp nơi, Khúc Mạc Anh phản ứng nhanh, nhẹ nhàng né được nhưng người đi phía sau nàng không may mắn như thế, chén trà đáp thẳng vào ngực Chương thái y, nước nóng bỏng hắt hết lên người, may thay tiết trời đầu xuân còn lạnh, mặc không ít xiêm y, nhưng vẫn còn rất nóng, sắc mặt Chương thái y đại biến

    Phía sau tấm vách ngăn, Khúc Thu Yên ngồi ở giữa, một thân váy dài họa tiết hoa mẫu đơn màu khói nhạt, đeo 1 chiếc khăn che mặt dài, chỉ lộ ra một đôi mắt sắc lên vẻ oán độc, nhìn Khúc Mạc Anh tiến vào, lông mày nhướng lên, cũng không thèm để ý Chương thái y:
    " Khúc Mạc Anh, ả tiện nhân nhà ngươi, ngươi cư nhiên còn có mặt mũi né?"
    Khúc Thu Yên tức giận nói, dùng sức vỗ bàn, hung tợn trừng mắt
    "Người đâu, đen tiện nha đầu này kéo đến hồ sen dìm chết cho ta"

    Vu thị cùng nàng sớm đã thương lượng xong kế sách, chỉ cần Khúc mạc Anh vừa xuất hiện ở trong này, nàng liền lập tức hạ lệnh đem Khúc mạc Anh ném ra sân sau chỗ hồ sen. Trời vừa qua tiết đông, nước hồ sen còn đang đục lại vừa bẩn bừa hôi, vu thị lúc sáng còn sai người cố ý rắc vôi vào trong, chỉ cần Khúc mạc Anh bị dìm xuống, đôi mắt nàng ta sẽ thật sự bị phế
    Đương nhiên muốn phế không chỉ là mỗi mắt của Khúc Mạc Anh, mà còn có mặt của nàng, cho dù trên mặt nàng đeo mạng sa, Khúc Thu yên cũng cảm nhận được sự uy hiếp, nàng nhất định phải tự tay hủy dung của Khúc Mạc Anh
    Hai bà tử sớm đã chờ ở bên cạnh, vừa đi lên liền muốn động thủ
    Miêu ma ma cùng xuân Vũ vội vàng tiến lên, ngăn hai bà tử lại, hai bà tử liền nhanh chóng suy nghĩ lên tiếng:

    "nhị phu nhân nói , tất cả mệnh lệnh của tam tiểu thư đều phải nghe theo, nếu làm cho tam tiểu thư tức giận sẽ ảnh hưởng không tốt tới bệnh tình, nếu làm cho tam tiểu thư cao hứng, nhị phu nhân ắt có trọng thưởng, ngược lại sẽ phạt trượng tới chết"

    Từ lúc tới, Khúc mạc Anh đã đoán được âm mưu của vu thị và khúc thu yên, vừa hơi ngẩng đầu, ánh mắt liền trở lên sắc bén đứng lên, mạng sa hạ xuống chậm rãi đảo qua mọi người, lạnh lùng cười nói:

    "Tam tỷ, ta có ý tốt dẫn theo đại phu tới đây xem bệnh cho ngươi, ngươi đây là có ý gì?"

    Thấy nàng thần sắc lãnh đạm cao ngạo mà trấn định, hoàn toàn khác với tưởng tượng, đám nha hoàn, bà tử không dám khinh xuất manh động, nhìn nhau một lúc, chờ khúc thu yên lên tiếng, người cần đối phó là Khúc Mạc Anh, là chủ tử, hơn nữa sau còn có thái phu nhân chống lưng, các nàng hoảng sợ cũng phải
    "Ngươi có cái gì là lòng tốt, ngươi chính là ả tiện nhân thấp hèn, ta bị ngươi hại thành cái dạng này, ngươi cư nhiên còn giả mù sa mưa tới xem trò hay, ta muốn đánh gãy chân chó của ngươi, rạch mặt ngươi sau đó đem ngươi ném vào hồ sen, xem ngươi từ nay về sau còn dám vênh váo" Khúc Thu Yên nảy sinh ác ý chửi ầm lên.
    Rạch mặt ném tới hồ sen chưa vôi, có thể hủy dung, mẫu thân nàng cũng nói, lúc này nàng càng phẫn nộ, không khống chế được thì càng tốt, như vậy cho dù sau này xảy ra chuyện gì, tổ mẫu cũng không thể làm gì nàng, tất nhiên là với thời điểm mặt nàng đang thành cái dạng này, lại nghĩ đến là Khúc mạc Anh hại nàng, không khống chế được hạ nhân, xuống tay quá mức một chút thì lại khác

    "tam tỷ, chương đại nhân y thuật cao minh, tam tỷ vẫn là nhìn thử xem"
    "Đi!" Khúc Mạc Anh bình tĩnh nói, thần sắc lạnh nhạt giống như Khúc Thu Yên mắng không phải là nàng

    Một thân thanh nhã trong xiêm y xanh, tuy rằng chất liệu may không bằng Khúc Thu Yên, nhưng thần sắc này trong lúc đó còn hơn Khúc Thu Yên đang nổi ác tính gấp vạn lần, càng giống thiên kim thế gia được bồi dưỡng tỉ mỉ từ bé

    "Khúc Mạc Anh, ngươi thì có thể mời được loại đại phu gì, sẽ không tùy ý dắt về 1 kẻ rác rưởi lừa đảo đấy chứ! Khúc mạc Anh ngươi hôm nay mang ai tới ta cũng không chữa" Khúc Thu Yên cũng không thấy sắc mặt tức giận muốn đi về của Chương thái y, tiếp tục ương ngạnh lớn tiếng quát

    " Mặt của ta thành thế này nếu không chữa được, mặt ngươi cùng đừng hòng nguyên vẹn, ta sẽ sớm hủy dung tiện nhân ngươi, cho ngươi cả đời mang danh xú nữ"
    Khúc Thu Yên hiện tại hận không thể tự mình động thủ, dìm đầu Khúc mạc Anh xuống ao sen, mẫu thân nói cho dù là người bình thường bị dìm xuống hồ sen, mắt đều sẽ đau không chịu nổi, huống chi là kẻ mù dở
    Sau khi nghe một hồi những tiếng chửi độc ác như vậy, Chương thái y không nhìn được nữa, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh băng nhìn Khúc thu yên đối diện, hướng Khúc Mạc Anh nói:

    "Khúc tam tiểu thư nếu không muốn xem bệnh, cũng không muốn nhìn tới, bản quan trong cung còn có chuyện, vậy đành cáo từ Tứ tiểu thư!"

    "Chương Nhất Chính, ngài chớ vội, nếu đã đến đây, dù sao cũng đã tới, chi bằng cứ xem cho tam tỷ ta đi!" Khúc mạc Anh ngăn cản

    "Khúc tam tiểu thư đây là đang rất tốt, khí thế mạnh mẽ như vậy, còn cần xem cái gì?" Chương Nhất Chính tức giận nói, vốn dĩ nghĩ chỉ là một chuyện nhỏ, vì bản thân rất thích bức tranh kia nên mới đi một chuyến, không nghĩ tới cư nhiên gặp phải một phụ nữ chanh chua, không chỉ dừng lại ở chanh chua mà còn là một độc phụ.

    Nghe những lời nói của nàng ta, đó nào phải là tiếng người
    Chương Nhất Chính trong cung đã xem bệnh qua biết bao quý nhân, cho tới bây giờ còn chưa thấy ai ngoan độc như vậy

    Hai người đối thoại không cao không thấp nhưng Khúc Thu Yên lại nghe rõ ràng từng câu, hiểu ra vấn đề sắc mặt liền đại biến, lông mày mới lập tức hạ xuống, lúc này mới nhìn vào Chương Nhất Chính, thanh âm khẩn trương đứng lên: "Ngươi...Ngươi là Chương Nhất Chính trong cung?

    Chương trước - Chương sau
     
Trả lời qua Facebook
Loading...