Chương 20: Phiền phức nhỏ Bấm để xem Cô ôm Thẩm Trạch Hạ ra đường lớn rồi thả cậu xuống, cậu lấy ra một khẩu súng nhỏ sau lưng vừa lắp lên xuống sang trái qua phải vừa hỏi "Thân thủ rất tốt đó, tôi không thích nợ ân tình của người khác, cô cho tôi biết tên" Cô.. "Cái này là thành ý với ân nhân cứu mạng sao, nhóc này, ít ra cũng gọi chị gái xinh đẹp xưng em chứ" Thẩm Trạch Hạ: "Gương mặt này sắp gọi cô được rồi" "Điệp Ninh Tiêu", ừ nghĩ lại cũng khá đúng, chuẩn bị cho phi vụ làm ăn nên chắc có hóa trang hơi quá, nhìn giống phụ nữ già dặn cộng thêm cái mái tóc xoăn như lò xo nhìn lố bịch nữa cũng thấy hơi ngáo nhưng khí thế thì không thể thua được. Cô lên tiếng "Đúng là nhóc vẫn là nhóc chưa trải sự đời, có cái điện thoại cũng lắp lâu đến thế" Thẩm Trạch Hạ: "Cô thấy khẩu súng trên tay bình thường sao, có dám thử uy lực của nó không" "Ninh Tiêu" : "Súng không có đạn sao biết uy lực" Thẩm Trạch Hạ: "Không có mắt nhìn.." Câu tiếp theo còn chưa thốt ra đã thấy cô xoay khẩu súng một vòng tròn quay đẹp mắt rồi lắp lại khẩu súng một vài vòng khẩu súng đã thành một cây cung nhỏ, nhét một viên đá nhỏ vào khe bắn rồi công phá vào cái tường gần đó. "Viên đá bắn với lực sát thương không nhỏ nhưng đường đi quá ngắn, cần thời gian nạp đạn lớn, lượng chứa không nhiều", cô nhận xét Thẩm Trạch Hạ, quả nhiên có thể tránh đạn và thân thủ nhanh như thế đã không bình thường lại là đặc biệt hiểu biết với các loại vũ khí. Cậu có chút ngạc nhiên khi đồ cậu thử làm rất lâu mới có được, biết bao người muốn lấy, phá giải huyền cơ trong đó lại bị hủy trong tích tắc bởi một cô gái nhưng có vẻ không quá thành thục như bề ngoài. Rất nhanh cậu đã lấy lại sự ngạc nhiên vừa rồi lên tiếng: "Cô cho tôi biết tên, tôi hậu tạ thỏa đáng" Cô: "Chỉ dựa vào nhóc thôi sao, liệu có bao nhiêu khẩu súng như nhóc đang cầm" Thẩm Trạch Hạ, cái này là điện thoại tinh vi đời mới mà cậu tặng riêng cho nhóc, còn lâu cậu mới đem ra trao đổi, nhưng người trước mắt này chỉ có thể là bạn không thể thành thù, người ta muốn nhắm đến đồ tốt trong tay cậu thì đừng có mơ. Thẩm Trạch Hạ nghĩ một chút, nhanh chóng nhấn một dãy số: "Tôi đang ở đối diện trung tâm Toàn Cầu, mang thẻ của nó tới đây." Cô nhìn đồng hồ một chút rồi lại nhìn cậu bé chừng 8, 9 tuổi một chút muốn xem cậu bé khá thú vị này muốn làm gì một chút nhưng nhìn đồng hồ thì thời gian không cho phép cô chơi thêm nữa, cô đi ra đường vẫy chiếc taxi rồi để lại: "Có duyên ắt gặp lại, tên thì không cần biết, quà thì lần sau gặp đòi gấp đôi, nhóc thú vị". Thẩm Trạch Hạ: "Chúng ta sẽ biết nhau sớm thôi". Chiếc Lamborghini màu xám bạc dừng trước mặt cậu một thanh niên cung kính xuống mở cửa xe cho cậu. "Thiếu gia mời lên xe". Lên xe cậu chăm chú nhìn lại hướng cô vừa đi. "Tra về nhóm sát thủ hình đầu rắn thân kiếm". Ngô Kỳ: "Vâng, thưa thiếu gia" Cậu kí họa một chút rồi đưa bức vẽ cho Ngô Kỳ: "Tìm hiểu cô ấy" Ngô Kỳ lấy bức vẽ đưa vào bộ máy nhận diện, nhanh chóng gửi thông tin cho đội điều tra: "Thưa thiếu gia, đêm nay sẽ có kết quả, còn một chuyện nữa là.." Thẩm Trạch Hạ: "Nói" Ngô Kỳ lấy hết cam đảm nhỏ giọng nói: "Phu nhân hôm nay có bữa tiệc mừng sinh nhật con gái Chu gia vị hôn thê từ nhỏ của thiếu gia, Phu nhân nói phải để cậu đi cùng nếu không cậu sẵn lòng ra nước du học là vừa" Thẩm Trạch Hạ có chút đau đầu, con gái Chu gia tên gì cậu còn chẳng rõ, nghe mẹ lải nhải về cô bé đó suốt cậu mới biết mình hơn con nhóc 3 tuổi đó và có hôn ức từ bé khi con bé đó còn trong bụng mẹ. Nếu không phải Cậu lớn cần ở thành phố M một thời gian thì còn lâu cậu mới về đây, cứ làm lão đại một bang chi nhánh ở nước ngoài có phải tốt hơn không. "Về Trạch Viên" "Vâng, thiếu gia" Xe rất nhanh đã đến nơi, thấy xe của thiếu gia cô hầu gái nhanh chân chạy vào thông báo với phu nhân. Trương Thu đang ngồi uống trà thấy con trai về liền đi nhanh lên lầu đắp khăn ấm chuẩn bị từ trước, nằm than vãn "Số tôi sao khổ quá hơn ba mươi tuổi mới có hai thành con nhưng trời phụ lòng mẹ, thằng cả thì nhậu nhẹt, thằng hai như người tự kỉ, lạnh lùng, mẹ của chúng nó cũng không có mặt mũi, ốm mà chẳng đứa nào nhòm ngó cả..". Thẩm Trạch Hạ vào nhà đám người hậu vội cúi đầu chào, cậu liếc nhìn quanh phòng khách rồi đi vào phòng mình thay bộ đồ đen có chút bẩn do đánh nhau vừa rồi, tắm một lát mặc bộ đồ thể thao thoải mái rồi đi xuống lầu ăn tối. Thấy kế vừa rồi không đả động gì đến con trai, bà lại xông sổ xuống giường đi đến thư phòng của chồng "Nhất định hôm nay phải đến Chu gia nếu không tôi cho ông ngủ sopha", bà chạy vào chỉ chồng tức giận nói.
Chương 21: Tự mình ra tay Bấm để xem Buổi tối Tạ Viễn gõ của phòng Thẩm trạch hạ: 'thiếu gia tôi đến mang tư liệu' Thẩm Trạch Hạ 'Vào đi', "vâng" "Theo thông tin đó là Kiếm Võ, một trong các tổ chức sát thủ mới bán mình sau khi đổi chủ được vài năm hiện tại người đứng đầu là Châu Phong Kháng.." Thẩm trạch hạ: "Tôi muốn biết cô gái ấy trước' Tạ Viễn: . Sau khi tra thì không có bất kì thông tin nào khẳng định chắc chắn về cô ấy cả Chúng thuộc hạ bất tài mong thiếu gia nương tay Thẩm trạch hạ 'Một người có thể tránh đạn, lắp ráp vũ khí như một món đồ chơi thì không dễ tra được, lấy máy quét nhận định gương mặt và máy tính tới đây rồi lui đi' " Vâng thưa thiếu gia " Ở một câu lạc bộ lắc nào đó, Điệp Ninh Tiêu khác thêm chiếc áo rocko thảm con rắn trắng đi lên lầu 3 mở cửa phòng 301. Mới bước vào là mùi rượu bandy, khói thuốc dày đặc chào đón cô, vào sâu hơn là tiếng dizzy cùng hò hét trên bục múa cột, mấy cô gái bikini tiếp rượu cùng vài chục em uống cùng vài tên đại ca. Thấy cô đến mấy tên đó cũng chẳng thèm nhìn cô một cái khinh khỉnh nói ' trên đó có vài chai rum cùng một ít thuốc, chơi xong rồi bàn chuyện làm ăn ' Cô cũng chẳng có thời gian đôi co với mấy tên vô ích này nên chai rượu mới uống một ngụm ' rượu không tồi' cô đi len sàn nhảy quẩy một chút rồi 'tắt nhạc'. Nhóm giang hồ đang quẩy ngu nhơ rồi phi đến chỗ cô" Con điếm này dám tắt nhạc của tui tao chán sống rồi sao', nói rồi gã lao đến đánh nhau với cô nhưng nắm đấm của gã còn chưa đến cô đã quét chân đạp hắn bay vào cột múa. Mấy tên khác lại lao lên nhưng đều bị cô cho 1 cước mất vài cái răng hoặc gãy vài cái xương. Tên cầm đầu thấy thế liếc mắt cô gái sexy bên cạnh phi lên rồi cợt nhả 'đến làm ăn với tụi này thì phải biết kẻ cầm đầu, Alice cô vừa nhận thêm vào cái đai đen sao, lên cho cô ta biết ai là chủ nơi này' Một cô gái tóc vàng mặc bộ áo dây bó sát phóng lên chỗ cô, cô ta quét chân bọ cạp rồi lao vào cô, rất nhanh cô hất chân tung một cú vào mặt lật bay cô ta vào tường. Một vài tên thấy vậy liền lấy súng bắn vài phát nhưng cô rất nhanh đã đập chai rượu lao đến chỗ tên cầm đầu Lưu Tưởng "Ông thấy thành ý của tôi không", cô dí cổ chai rượu vỡ vào cổ gã di chuyển nhẹ. Dòng chất lỏng đỏ thẫm khẽ chạy tí tách lên mặt bàn, 'ông thấy tôi nên cắt ở chỗ nào thì hợp, ở đây hay ở đây vừa nói cô vừa di chuyển mảnh vỡ quanh động mạch cổ của gã' Bây giờ gã như một con lợn nằm trên thớt, mặt tái mét không dám nhúc nhích. Lí nhí nói "điều kiện chúng ta có thể bàn bây giờ rồi", cô thả nhẹ mảnh vỡ xuống đất rồi bẻ gãy cánh tay hắn trước khi hắn định rút khẩu súng ở thắt lưng khiến cho đàn em của hắn cầm súng mà không dám làm gì. "Tôi cần khoảng 100 khẩu MS 92 cùng khoảng 1 tấn thuốc nổ, người thì quá vô dụng không cần đến" "Cô ức khiếp người quá đáng, chúng tôi lấy đâu ra nhiều như thế" "Lạc Tư lô 72 ngã X giao dịch 17xx các người có những gì", cô liếc gã bằng ánh mắt sắc lạnh Hắn khiếp sợ không dám nhìn cô, sao cô ta biết được, có người nhìn thấy hay ở đó có camera rồi cô ta hack được hoặc có nội gián của bọn họ. Dù thế nào cũng không thể để cô ta cướp trắng trợn thế được. Gã liếc mắt cho thanh niên tóc vàng bên cạnh ra khẩu hình cho gã gọi cứu viện. Cô liếc cái đã biết bọn chúng muốn làm gì lên tiếng 'tao muốn kích thích một chút' nói xong cô dẫm cổ tay gã tóc vàng đang chuẩn bị gọi điện, bắn 1 viên đạn xuyên qua bắp chân và mắt cá chân 2 kẻ định chạy khỏi phòng này, cười nhẹ ' Lỡ tay tí lâu rồi không cầm súng nên chưa trúng sọ não' Bọn chúng biết mình đang là cá nằm trong giọ nên không giám ho he hay chạy chốn nữa mà cái gã đứng đầu đó thấy thế nhưng cố ra điều kiện vì bọn hắn giấu kiện vụ khí đó cũng rất kĩ chưa chắc cô ta đã biết được. Hắn nói ' Chúng tôi cũng chỉ là giao dịch kiện hàng, cũng muốn chút vốn..' "Tao đây muốn cướp thì sao", cô cắt ngang lời gã. Gã trợn mắt nhìn lên cô 'Cô nghĩ chúng tôi để hàng ở nơi dễ thấy sao, muốn cướp thì cướp à' Lúc này tiếng di động vang lên "vô hồn cô đơn tôi đây là ai, là ai quan trọng sao, tôi đều sẽ hủy diệt, không kế hoạch là chết nhanh nhất..". Cô nhắm súng khá gần thái dương tên cầm đầu rồi bắt máy, mở loa ngoài đầu bên kia có giọng khàn khàn khá yếu truyền đến. "Lão đại không hay rồi hai biệt đội của chúng ta bị tập kích bởi nhóm khoảng năm trăm người áo đen kí hiệu bọ cạp, bọn họ sử dụng khẩu APS-95, AMP-69, MS-92, mỗi người mang vài chục lựu đạn tầm xa. Lão đại mau ra chỉ thị"
Chương 22 Bấm để xem Sau khi cô đi mấy tên trong phòng mới dám đứng lên, đợi bọn chúng hoàn hồn xong chắc là cô đã đi rất xa rồi. Cô đi đến chiếc xe đen nơi cậu thanh niên tóc vàng kim đang đứng mở của xe ngồi vào trong. Cậu thanh niên nhanh chóng ngồi vào, tháo cái mũ trên đầu để lộ gương mặt có chút trẻ con rồi vui vẻ nói 'Nhị tỉ à, hôm nay đánh thật sảng khoái lại được thủ nghiệm miễn phí hai lô thuốc mới chế. Hiệu quả thử nghiệm không tệ nhưng đệ đã báo cho Mộng Nguyện sửa lại một vài lỗi cơ bản về tầm xa và một số cái rồi.' Cô rũ bỏ một số ngụy trang rồi nhìn Mộng Ninh đang vui mừng về thành phẩm lên tiếng ' hai bên lúc nào thì xóa bỏ đối phương'. Mộng Ninh nghe song càng hớn hở ' Kế sách của tỷ cao minh như thế làm sao đệ để chúng vụt mất cơ hội tốt được, vừa rồi Trang Thiên Nha đã gọi báo hai bên đã xuất kích rồi, chúng ta chỉ cần chờ một trận gió nữa là bẻ măng thành công.'Hắc Long không dễ tin người bên cạnh mà hạ đối thủ sớm thế đâu, bảo người của chúng ta làm thật thêm chút nữa, giải quyết nhanh chút Báo đỏ sắp về rồi đừng bỏ lỡ kịch hay'.'Tỷ nói phải', Mộng Ninh nhanh chóng rút điện thoại ra nhấn dãy số đã mà hóa. Đầu bên toát lên giọng nói có chút phấn khích 'Nhị tỷ đã hoàn thành nhiệm vụ thử nghiệm..' "Không phải tỷ ấy, là ta Mộng Ninh", 'Gọi ta có việc gì, mất công ta vui một phen. Nếu không quan trọng thì cúp đi, tốn tiền điện thoại', 'Cô đừng có keo kiệt thế chứ, chủ ngân hàng quốc tế cầm thẻ kim cương độc nhất nhì thế giới lại không có tiền điện thoại, nói làm người ta cười đến chết' "Cậu đây là chù ẻo tôi không có tiền sao, muốn chết" "Sao cô cứ nghĩ oan cho tôi thế, tôi..", đầu bên kia Giang Tinh Diệp không kiên nhẫn ngắt lời "Cậu không có việc.." Mộng Ninh nói chen 'Nhị tỷ bảo, cứ thử thoải mái' Giang Tinh Diệp 'Tỷ ấy nói thật chứ' Mộng Ninh ' Lão cáo già Hắc Long đó không tin bất cứ thuộc hạ nào thì càng coi thường bang phái nhỏ hơn mình lại giám đi cướp gia sản của lão. Vậy nên cứ chơi thoải mái đi' Sau khi cúp điệ thoại phía bên Giang Tinh Diệp mừng như điên, đích thân mình đứng lên tác chiến. Cầm lên tay mười mấy gói thuốc nhỏ màu dị dạng rồi pha trộn với chút nước trắng tinh khiết rồi đi dến gần kho cái kho nhỏ xíu và rách nát tưởng chừng như nhà phế thải chẳng muốn nhìn kia kêu người của mình tản ra rồi chờ mười giây cho gió lớn một chút thì rải chút thuốc xuống bề mặt. Rải song cô hí hửng nhanh chân chạy vào xe quét rada một chút lại nháy vài chục cái phím trên bộ điều khiển điều chỉnh hướng soi để thấy từng phản ứng của bột phấn li ti đang dần lớn lên. Từng chút bột gặp nước đanng kết dích với nhau tạo thành từng hạt nhỏ như hạt đậu sau khoảng vài ba giây các hạt này sinh ra hàng trăm hạt khác rồi nhờ gió mà chúng kết dính tạo vài chục khối nhỏ bằng tay em bé vừa tròn lại tỏa ra cả mùi thơm dịu nhẹ mê đắm lòng người. Thấy còn hai giây cô gõ nhẹ lên cái loa gần đó, tức tốc người của cô nấp vào bóng tối để lại mấy chục kẻ canh kho ngơ ngác chẳng hiểu gì. Một cơn gió to nổi lên có vài hạt mưa rơi xuống, từng tiếng nổ 'bùm'..'bùm'..'bùm', rồi cả loạt tiếng 'bùm, bùm, bùm..'vang lên tất cả cứ như lúc hát lên điệu cao nhất của nhóm người hợp sướng vậy, thấy vang thật xa, nó phá đi sự yên tĩnh trong chốc lát. Nhìn một màn rung chuyển đất rừng với uy lực lớn hơn cả bom tân tiến đang nổ ở trước mắt Giang Tinh Diệp cười không khép được mép. Thật khác biệt quá lớn đi, trước dây trong khu thí nghiệm cô cũng đã thấy uy lực của loại hạt nổ thì phân tử phón xạ đứng đầu nhóm nguyên tố quý hiềm này rồi nhưng vẫn là nhìn qua máy giám sát từ xa còn giờ là cô tận mắt điều khiển, tận mắt thấy uy lực hủy diệt ấy. Thật phấn khích quá đi. Sau khi thử nghiệm xong cô lại quét rada một chút, mấy chục tên đã không còn hơi thở, ác cũng chẳng thấy. Những tên khác thây cũng đã thành than cô cho người rải vài mảnh bom chuẩn bị sẵn tứ tung rồi ôm kho vũ khí chuồn sớm. Sau khi nhóm người của cô rời đi không lâu, từ chiếc xe BMW bước xuống một đôi chân dài. Vóc người anh tuấn, phía trên là áo vest đen sang trọng, bóng loáng nhưng phía dưới lại là quần thể thao dài màu nâu có hình hạt dẻ cười với đôi dép tông đi trong nhà tắm. Một tổng quan cực nổi, không thể "sang" hơn được nữa. Theo phía sau là một vài vệ sĩ bước xuống cùng, họ đang cố nhịn cười với phong cách mặc đồ của vị thiếu gia trước mặt mình. Bọn họ nhanh chóng tiến đến xung quanh vây lại vùng phát nổ vừa rồi, một lát sau thì một chiếc xe việt dã đã qua cải tiến cũng dừng cạnh người thanh niên. "Tam thiếu đi nhanh đó, đến tán em gái nào sao", một giọng nói ấm áp vang lên sau cánh của chiếc xe với vẻ ngoài là lincoln còn động cơ, thiết bị là việt dã.
CHƯƠNG 23 Bấm để xem Khi rời khỏi bar cô gọi điện cho cấp dưới Lưu Lâm khá được việc, kêu hắn mang một bưu kiện nhỏ đến khách sạn cao bậc nhất khu vực nội thành này. "Bên ngoài bóng nhoáng với tượng nước điêu khắc hình kì lân tạo cảm giác phúc khí, vận may và tài lộc cho gia chủ, lại ở vị trí trung tâm rộng lớn giúp nó trở thành biểu tượng đặc trưng của vùng này. Bên trong khách sạn không chỉ sang trọng với kiểu trang trí cổ điển trung cho bàn ăn ở một số tầng mà còn có sự hào nhoáng và đặc biệt cực khác mà khách vvip mới có thể đến ở những tầng hai lăm đến ba mươi. Ở các tầng cao hơn là những bữa tiệc tùng của những quý bà quý ông thượng lưu và không ít người có địa vị xã hội" : Thuộc hạ đứng ngoài thông báo qua chiếc cúc áo bên trong chứa máy nghe gọi mini siêu tinh vi. "Tiến vào trong" : Điệp Ninh Tiêu Đi đến quầy lễ tân, một nhân viên đứng lên đánh giá sơ qua cách ăn mặc của thanh niên trước mắt rồi nhàn nhạt hỏi "Tiên sinh có đặt trước với khách sạn hay chưa, vui lòng xuất thẻ" Anh ta đưa chiếc thẻ cho nhân viên đó. Cô ta cầm chiếc thẻ rồi quẹt vào máy quét nhưng chiếc máy này lại không nhận. Cô ta khinh thường lên tiếng 'Thẻ của anh không phải thẻ khách hàng, cũng chẳng phải đặt chỗ. Thẻ là giả, không nhanh chóng biến đi tôi gọi bảo vệ'. Sau đó anh không nhanh không chậm rút ra một chiếc thẻ đặt vào máy quét, lập túc máy quét vang lên âm thanh 'Chào mừng khách quý đã đến khách sạn, mời quý khách lên tầng ba mươi để được tiếp đón thêm' rồi có thêm một âm vang cảnh báo tầm trung rung lên. Vài giây sau có một đoàn nhân viên chạy đến cúi đầu chào trước mặt anh ta. Một phụ nữ trẻ sau khi cúi đầu chào thì đứng lên trước giới thiệu "Tôi là quản lí phân khu VVIP số một, hân hạnh được đón tiếp quý khách" Anh cũng không nhìn quản lí mà liếc mắt về nhân viên kiêu ngạo vừa rồi một chút, nói 'Tôi không thích cô ta' Nhân viên đó mắt không chớp nổi, tai ù dần nhìn bóng thanh niên mang áo phông trắng với quần âu đen đi xa dần. Một câu nói của khách hàng vip đã đủ để cô ta mất đi công việc vạn người mơ huống chi là "VVIP" Anh bước vào thang máy riêng đi lên tầng ba mươi, trong thang máy anh nhắm mắt dồn mọi cảm giác lên đôi tai, nghe mọi không gian xung quanh rồi tiếp tục báo cáo. "Có khoảng vài phòng trống dưới lòng đất, không gian đủ yên tĩnh, một trong số các khu có một bộ phận trung tâm chuyên dùng để thí nghiệm, tiếng người la hét không rõ ràng. Ở phía trên cùng là nhà kính có thể quan sát mọi thứ xung quanh vào ban đêm, độ nét của hình ảnh và tầm phóng và bao nhiêu còn cần quan sát kĩ hơn" Điệp Ninh Tiêu lười lười nói: 'Giao bưu kiện là hoàn thành nhiệm vụ, không cần thiết hiểu về nó đâu, nó cũng chẳng đáng giá chút nào' Thuộc hạ..'.. người giàu lấy đồ bỏ đi là đây sao'.'Cô chủ còn gì cần phân phó' Điệp Ninh Tiêu 'làm nhanh chút' Sau đó một số tài liệu nặc danh được chuyển đến cho chủ tịch khách sạn này, ông ta nhanh chóng đi xuống quán cà phê tại khu vvip 1 tầng 30 để chào hỏi vị khách duy nhất đến quán. Chẳng nói câu nào anh ta lấy trong túi áo trong ra một gói bưu kiện sơ sài quẳng cho lão chủ tịch nào đó rồi uống vào hớp hết ly cà phê giá vài ngàn tệ. Lão chủ tịch thì xem cái kiện đó, trong đó là một vài bức ảnh, một vài giao dịch và cả một vài 'trọng điểm tính mạng đen'. Trong lòng hắn không còn giữ vẻ bình tĩnh như ngoài mặt nữa, sự đe dọa này làm hắn không nghĩ được đối phó nào cả, mọi thứ lão giấu bấy lâu nay đang dần lộ. Lão lúc này điên rồ chỉ muốn giết người và lão nhanh chóng rút khẩu súng bên hông bắn liên tục vào 'vị khách' không mời mà đến này. Lưu Lâm tránh qua những viên đạn một cách dễ dàng sau đó lấy từ trong người một con dao siêu nhỏ như một cái phi tiêu, phi một cái trúng cổ tay đang bắn súng của lão. Chiếc súng rơi xuống cách lão một đoạn lớn còn lão ta thì đau đớn ngã xuống máu tươi phun ra như mưa, cả cánh tay coi như bị phế bỏ. Điệp Ninh Tiêu: 'Nói với lão, muốn an ổn thì liên hệ sớm nhé, hình như con trai ông mới cưới được một ngày nha' Sau khi được nghe lời chuyển lại đó lão ta không còn dám hành động lỗ mãng nữa, trong lòng thầm suy tính chuyện hôm nay xảy ra và lời uy hiếp con của lão. Lưu Lâm sau khi chuyển lời của cô chủ xong cũng đi lên một chiếc Lexus đen rời đi, đến tập đoàn kia anh ta cũng đã hoàn thành một phần nhiệm vụ nên giờ cũng phải trở lại làm tạm công việc giám đốc này thôi
Chương 24: Giao dịch Bấm để xem Nhà hàng là nơi mang đến đồ ăn cũng là nơi mang đến nhiều lợi ích khác ví dụ như là nơi "Thư dãn của đàn ông", "Thoải mái giao lưu cơ thể của phú bà".. Nhưng 'đẹp' hơn là nơi chế tạo 'thứ bột trắng' và một số thứ kích thích khác lại. Tất cả mọi thứ xấu xa ấy đều ở trong chiếc USB hai cm trước mắt này thôi. Thực sự Khúc Tượng Viên chỉ là người làm công, một quân bài bù nhìn. Tưởng cao quý hơn người nhưng chẳng có quyền làm gì cả. Bây giờ Thóp của lão ta đã nằm hết trong tay cô, người bên cạnh mang đồ đến cho lão không những giỏi mà chắc còn là loại cực tinh anh lão Cho nên ra tay với "người chuyển đồ" đó là chuyện ngu xuẩn mà ông ta đã làm ra. Không chỉ chẳng làm được gì mà tay ông ta đã sắp phế luôn rồi. Sau khi nghĩ kĩ ông ta quyết định gọi điện cho cấp trên là phó thị trưởng để xin chỉ thị. Sau khi gắng gượng chịu đau lão lăn vào văn phòng cố nhấn vào cây bút trang trí trên bàn, hiện lên một vài cái điện thoại và một vài hộp đựng văn kiện thông minh. Chiếc hộp đặt điện thoại này thường được trang trí bom mini, bẫy trọng lực và khối lượng, mở quá 3 lần sẽ tự hủy vật phẩm bên trong hoặc các loại bột mịn sẽ tung ra làm đối phương đi đời, phá bỏ hộp cũng làm bom nổ. Cho nên ông ta đặt cây mài mực khối lượng bằng một chiếc điện thoại và đặt cây bút thẳng để cân bằng trọng lực rồi cẩn thận rút chiếc điện thoại cũ kĩ đã qua mã hóa Cuộc gọi được kết nối đầu kia là những âm thanh không hợp với trẻ nhỏ "Ừ nhẹ chút, người ta chịu không nổi" "Không có não à, ông đang làm chuyện tốt, cút ngay", lão Phó thị trưởng này hiển nhiên đã bị quấy dầy chuyện tốt. Khúc Tượng Viên 'Tầng G Mộ Cực có hàng đang theo sát " Mắt Phó thị trưởng chợt nheo mắt lại, nhìn người phụ nữ cực nguy hiểm và hung ác như muốn cảnh cáo, lão nhanh chóng đứng lên rời giường đứng ra ban công tối 'Hàng đến lúc mấy nào' Khúc Tượng Viên 'Nửa khắc' Phó thị trưởng 'Quản chặt để chất lượng, sẽ có tủ mới đến' Mọi mật khẩu hai bọn họ nói chuyện đều bị Tăng Anh, người phụ nữ lẳng lơ, khỏa thân trên giường nghe thấy hết. Nghe hết chuyện quan trọng rồi cô lại trở về giường nghịch mấy sợi tóc xoăn, bầy ra nơi gợi cảm nhất để chờ lão già khốn khiếp nào đó quay lại. Nhưng đáng tiếc lão ta chỉ đến giường lấy đồ rồi rời khỏi khách sạn. Tăng Anh vuốt mái tóc xoăn, ngắn màu hạt dẻ của mình, vuốt xong đã thấy một thứ như vài sợi tóc ghép lại ấy, không ai biết đó chính là máy quay thế hệ mới mà ai đó chế tạo ra. Ở vị trí một mét máy sẽ thu được ảnh khá sắc nét và âm thanh đủ quyến rũ mà không ai có thể biết là mình đang bị quay lén. Kiểm tra lại phòng một chút, Tăng Anh lấy điện thoại, mở chế độ sắc nét, có chỉnh sủa rồi quay lại video trong máy quay bởi vì dung lượng của máy quay không lớn và sẽ tự xóa sau 5 tiếng nên đây cũng là điều bất cập của máy. Mã hóa số điện thoại và dịch vụ nhắn tin của tổng đài một chút sau đó cô gửi đoạn video 'vận động kịch liệt' cho vợ Phó thị trưởng là Chu Hương Liên. Bà ta là con gái một thương gia khá có tiếng, khi đến tuổi bà ta cần lấy người có chút địa vị trong xã hội để được thừa kế thêm tài sản của gia tộc. Cho nên khi Hứa Lương được đề bạt là Phó thị trưởng thì bà ta lợi dụng một số mối quan hệ và tiền bạc để ông ta lấy bà ta và làm Phó thị trưởng. Để ngồi lên cái ghế Phu nhân Phó viện trưởng thì bà ta không phải là người ăn chay, để mặc tiểu tam hay" chồng "bà ta ngồi lên đầu mình. Kịch hay sắp diễn ra rồi. Lúc Tăng Anh gọi điện cho 'Điệp Ninh Tiêu' thì cô đang trong phòng castinh nhìn nam chính leo cây như khỉ còn nữ chính đứng như con ngốc " Điệp Ninh Tiêu "ra cửa sau nhận điện thoại 'Mời nói' Tăng Anh 'Nửa tiếng, Quảng Ngữ, trung bốn mươi" "Điệp Ninh Tiêu" 'Được' Do kinh phí sản xuất phim có hạn và đề tài 'Đạo mộ' có chút lỗi thời cho nên không nhiều người đến casting, cuối cùng vẫn là chọn hai người đầu tiên vào cas. Nam tên Triệu Trình, nữ là Ngạn Dung Hoa cũng có chút danh tiếng trong giới giải trí. Nửa tiếng sau tại quán Coffe Ngữ trên quảng trường cô gặp 'người trung bốn mươi'. Lúc này cả cô và Tăng Anh đã hóa trang để tránh bị phát hiện hành tung. "Điệp Ninh Tiêu" nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Tăng Anh mà không lên tiếng. Cà phê nóng và một cacao nóng đang tỏa hương, cả hai dường như chẳng muốn chạm cốc mà chỉ chờ đối phương lên tiếng. Tăng Anh hỏi chẳng đầu, chẳng cuối 'Thấy chị bẩn không' "Điệp Ninh Tiêu" 'Bẩn cơ thể, giải thoát tâm hồn' Tăng Anh 'Nó chết rồi, mới hôm qua thôi' "Điệp Ninh Tiêu" có chút ngạc nhiên, cô biết 'nó' là ai. Gần đây cô mới biết Tăng Anh bị viêm gan di truyền và ung thư. Trước kết quả đó dường như cuộc đời "làm gái" của chị ấy đang sáng lên.
Chương 25: Tham gia nhiệm vụ thú vị 'Cùng nhau' 1 Please login and pay 1,000 xu to view this content.
CHƯƠNG 28 Bấm để xem Mộ ẩn Ngô Minh Vũ lắng nghe: "Với tốc độ bay này thì có rất nhiều, chúng cũng bay rất nhanh nhưng cụ thể cái gì đang bay thì không biết được." Diệp Hi nói vui: "Tôi thấy trong phim trộm mộ đều là con vật kì lạ gì đó. Nhưng chúng đều sợ lửa, thôi thì cứ thắp đuốc trong mộ còn hơn." Ngô Minh Vũ: "Tôi không ý kiến" Trong mộ cũng không có sóng nên anh lấy cục pin trong bộ đàm treo bên hông và rút con dao bạc dưới ống quần, ma sát một hồi cuối cùng cũng tóe lửa. Đốt một ngọn đuốc nhưng cả nơi này đều sáng rực Diệp Hi nhìn quanh đây nhưng cứ thấy nó mờ ảo rồi ngất đi. Ngô Minh Vũ nhìn lại ngọn đèn rồi ngửi kĩ chút, thấy đầu óc hơi quay cuồng nên xé miếng vải bịt mũi lại. Có lẽ thứ đang bay kia sợ thứ dầu đang cháy chứ không phải sợ lửa, quay lại anh thấy Diệp Hi bị ngất dưới đất liền xe thêm một miếng vải bịt vào mũi cô. Nơi này không thể ở lâu, anh cõng cô trên lưng rồi nhắm mắt lại, trong này chỉ có một chút ánh sáng, có thể chỉ là tầng thấp nhất trong mộ nếu muốn lên cao thì cơ quan sẽ ở quanh đây. Ngô Minh Vũ: "Tường lửa, bích họa, tầng đáy, cơ quan. Ánh sáng đột cháy, hủy hết tất cả, hủy hết.". Anh dùng lực đẩy tấm bích họa về phía lửa cháy dữ dội nhất. Cơ quan khởi động hàng trăm mũi tên bay qua tường lửa phóng về tứ phía, anh nhanh chóng xoay người lách qua các mũi tên bắn về phía mình. Lợi dụng quy luật phóng tên mà cõng cô nhảy xuống hố bên dưới bích họa. Hai người rơi xuống đầm nước, trước mắt họ là một tòa tháp màu đen kì dị, xung quanh tháp là rất nhiều đom đóm phát sáng, tòa tháp có chín tầng, trên mỗi tầng là một số cỗ quan tài, càng lên cao quan tài càng được điều khắc tỉ mỉ, chất liệu làm quan tài cao cấp dần, nó giống như tước vị càng cao thì càng ở trên đỉnh tháp. Lúc này Diệp Hi cũng tỉnh lại nhưng đầu óc vẫn choáng như thường, anh dìu cô lên chân tháp. Đột nhiên "ừm", hai vật thể rơi xuống nước, anh liền cảnh giác rút dao ra. Hoàng Thanh và Ravit cùng rơi xuống hồ. Hoàng Thanh: "Chết tiệt. Cái thứ quỷ quái gì không biết." Ravit: "Cô nhỏ tiếng thôi chúng đến là chúng ta không biết chạy đâu." Ngô Minh Vũ đến gần đầm nước thấy Hoàng Thanh, Ravit thì thở phào một chút. Hiện giờ thể lực của bọn họ đã cạn kiệt rất nhiều không thể để cô gặp nguy hiểm nữa. Kéo hai người họ lên bờ rồi 4 người nhìn nhau. Hoàng Thanh: "Hai người đi đâu mà chúng tôi không tìm được thế." Ngô Minh Vũ: "Chúng tôi rơi xuống hang, có lẽ là cửa vào của mộ cổ, qua một nơi chứa các bức bích họa. Còn hai người thì sao." Hoàng Thanh: "Chúng tôi đập vào mấy cây thanh đồng rồi mất ý thức, đi lòng vòng quanh nó thì bị trượt chân rồi ngã lên Ravit, đừng nhìn nó như sắt rỉ, nó rất sắc, không rõ là tiếng động từ cây thanh đồng hay do máu của tôi mà một đống không phải vượn cũng chẳng phải tinh tinh đã đuổi đến. Bọn chúng có sức chiến đấu kinh người. Đánh không lại nên chúng tôi quyết định chạy rồi đi qua các khe nhỏ, chặn bọn quái vật đó bên ngoài." Ravit: "Sau đó thì vào một động toàn rơi, mắt chúng đỏ như máu. Nhưng khi thấy lửa thì chúng đã bỏ đi. Rồi chúng tôi đi đến vách núi và bị ngã xuống đây." Ngô Minh Vũ: "Trước tiên chúng ta nên tìm được đường ra, nó ở sâu trong đất, rất dễ thiếu oxy và nước. Cố gắng đi cùng nhau để giữ thể lực và chiến đấu với đám quái vật." Mọi người quyết định men theo đầu nguồn dòng chảy của nước Ravit đi trước, đến Hoàng Thanh, Ngô Minh Vũ và Diệp Hi. Khi Diệp Hi quay qua một chút đã thấy một con đom đóm đậu trên vai. Lớp áo dày đang bị thứ gì đó ăn mòn, cô nín thở lên rít răng: "Ngô Minh Vũ, dùng dao gạt thứ trên vai tôi xuống. Trên người nó rất nguy hiểm.". Ngô Minh Vũ gạt đom đóm giúp Diệp Hi bất ngờ các con khác bắt đầu đến gần họ. Không đề phòng đường cụt ở phía dưới cả 4 rơi xuống núi. Ngô Minh Vũ nhanh tay túm được Diệp Hi. Rơi xuống một đoạn, một tay anh giữ cô một tay dùng dao cắm vào vách đá, đén khi vào tảng đá nhô ra, cuối cùng họ cũng không còn rơi tự do nữa. Máu từ tay cầm dao đã nhuộm đỏ áo, cứ thế nào anh và cô sẽ nguy mất. Khi thấy mình treo trên vách đá và chỉ có một con dao cầm cự cho hai người thì cô quyết định sử dụng chiếc nhẫn gia truyền bắn ra sợi dây thép mảnh, nơi đây tối như vực sâu không đáy, rơi xuống khả năng thịt nát xương tan cho nên càng phải leo lên trên. Trên sợi dây có một móc câu gặp đúng điểm bám sẽ an toàn nhưng sai thì sẽ là vô dụng Diệp Hi: "Phía trên có điểm bám an toàn nào không" Ngô Minh Vũ: "Khoảng rơi xuống quá tối, có lẽ là cách 50m phía trước, lệch phải 1 mét" Diệp Hi suy tính góc độ rồi đeo nhẫn lên tay: "Anh giữ chắc một chút" Ngô Minh Vũ: "Đừng quá mạo hiểm, tôi tin cô". Thực ra nếu có chút ánh sáng và cấu trục địa hình thì vị trí an toàn sẽ giúp cô thoát khỏi nguy hiểm nhưng thực sự anh cũng không dám cược trong mộ này còn thứ kì lạ khác không Diệp Hi rơi khỏi tay Ngô Minh Vũ. Món quà nhỏ ngày 10/3.