Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 661: Ta không đề nghị (3)

[CREDITS=200;1771703516984]Đối với thuật pháp của những đại đạo khác, cũng có một khả năng rào cản miễn dịch nhất định, sẽ không còn sợ hãi nữa.

Oán Khí Tỏa Liên này dường như cũng là phạm trù của đại đạo "Thất tình".

Khi ấn ký thứ hai được mở ra, nó cũng là Oán Khí Tỏa Liên, dường như tất cả đều là âm vật do Nguyện Linh tạo ra thì trong phán định của Bạch Tháp các thuộc tính này đều giống nhau.

Tuy nhiên, đạo cụ đặc biệt này, sử dụng tốt nói không chừng có thể có tác dụng kỳ diệu, nhưng nó cũng không chê nhiều.

Sau khi tự thưởng cho mình, Sở Lương sảng khoái tinh thần, chuẩn bị ra ngoài đi Tương Quả Nhạc Viên nhìn một cái. Sản nghiệp này mấy ngày nay đều dựa vào sư tôn canh ruộng, Liễu Tiểu Ngư cùng Lâm Bắc, Thương Tử Lương, bọn họ bận rộn từ trong ra ngoài, Kim Mao Hống và Bạch Trạch trấn tràng, bản thân Sở Lương còn chưa đi qua đâu.

Thật sự là quá bận rộn.

Ngay khi Sở Lương đi ra ngoài, đã đụng phải Trần Tô sư tỷ.

"Sở sư đệ, ngươi còn muốn đi đâu vậy?" Trần Tô trực tiếp hỏi.

Sở Lương thành thật đáp: "Ta đi vườn cây ăn quả."

"Nếu không có việc gì gấp, chúng ta đi Đan Đỉnh Đường trước đi. Đan Đỉnh trưởng lão nghe nói ngươi vừa làm nhiệm vụ trở về nên nhanh chóng để ta tới thông báo với ngươi." Trần Tô cười nói.

"Ồ." Sở Lương vỗ trán.

Ngược lại quên mất chuyện đó rồi.

Hắn hứa với Đan Đỉnh trưởng lão, sau phong hội Thục Sơn, trong bảy ngày ít nhất sẽ đi một lần đến Đan Đỉnh Đường để học luyện đan từ hắn. Hôm qua đáng lẽ phải là khoảng thời gian bảy ngày nữa, nhưng làm nhiệm vụ bên ngoài nên trì hoãn.

"Được rồi, vậy ta sẽ đi ngay!" Sở Lương đáp.

Nếu như muốn học tập luyện đan, vậy thì phải học thật tốt, không thể ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới được.

Tuy nhiên, trong khoảng thời gian sau phong hội, tất cả những gì mà Đan Đỉnh trưởng lão dạy hắn đều là nền tảng đan đạo, cũng chưa có một lần tinh luyện thực tế nào, thật sự có chút nhàm chán.

Nhưng Sở Lương cũng biết, lý thuyết giống như nền tảng ở phía dưới, tu hành là kiến trúc thượng tầng, đáy càng vững chắc thì tầng trên lên càng cao. Do đó, việc nghiên cứu các lý thuyết cơ bản này cũng vô cùng nghiêm túc, đầy đủ phát huy tính năng động chủ quan.

Khi đến Đan Đỉnh Đường, chỉ thấy Đan Đỉnh Đường lần này vô cùng trống trải, không có ai bên trong hay bên ngoài, dường như tất cả đệ tử đều đang luyện đan trong tĩnh thất.

Đan Đỉnh trưởng lão nhìn thấy Sở Lương mỉm cười với vẻ mặt hiền từ.

Khi tên nhóc này là đệ tử của Đế Nữ Phượng, hắn thực sự khiến cho người hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng khi thiên tài này trở thành đồ đệ trên danh nghĩa của mình thì thực sự khiến cho hắn cười đến không ngậm miệng được.

Đây hoàn toàn là một miêu tả chân thực về tâm lý của Đan Đỉnh trưởng lão.

"Hôm qua, đệ tử ở bên ngoài nên đã chậm chễ tu luyện, hi vọng trưởng lão sẽ không trách." Sở Lương thi lễ nói.

"Không sao, nhiệm vụ đầu tiên sau phong hội Thục Sơn khá quan trọng. Ta nghe nói ngươi đã làm rất tốt, không chỉ dựa theo kế hoạch chém giết tà ma mà còn thu hồi được một giọt tinh huyết Vu Thần." Đan Đỉnh trưởng lão khen ngợi: "Lần nào ngươi cũng có thể làm cho người ta ngạc nhiên."

"Tất cả đều là công lao chung của đồng môn, đệ tử chỉ là một phần nhỏ trong đó." Sở Lương khiêm tốn nói.

Đó là sự thật.

Trong trận chiến ở phế viên Thẩm gia, mặc dù Sở Lương đã thả ra kim điệp bảo bảo, gây ra thiệt hại nghiêm trọng cho bình bảo vật.

Nhưng Khương sư tỷ thân là thủ tịch gặp nguy không loạn, bình tĩnh thống lĩnh đại cục, cũng có công lao, Từ sư huynh lại càng không phải nói, giống như thiên thần hàng lâm cứu vớt mọi người trong cảnh nước sôi lửa bỏng, cũng có công lao, Lăng Ngạo cõng Trần Lạc một cách nhẹ nhàng và thoải mái, cũng có công lao..

Nói tóm lại, chính là chung sức hợp tác.

Đan Đỉnh trưởng lão nhìn Sở Lương khiêm tốn, càng cảm thấy thích thú hơn, mỉm cười nói: "Chuẩn bị một chút, hôm nay ta sẽ dạy ngươi luyện chế một đan dược."

"Cuối cùng cũng đến lúc mở lò sao?" Sở Lương cũng mỉm cười.

"Đúng vậy, thật ra ngươi đã có thể mở lò rồi, nhưng ta muốn giúp ngươi đặt nền móng." Đan Đỉnh trưởng lão nói: "Hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi một đan dược tương đối cơ sở, ngươi đã có thể luyện chế được Thượng phẩm Thanh Đan thì luyện chế cái này cũng không có vấn đề gì."

"Là loại đan gì?" Sở Lương hỏi.

"Tụ Thần Đan." Đan Đỉnh trưởng lão mỉm cười: "Ngươi còn chưa luyện chế đúng không?"

"À.." Sở Lương sững sờ một lát: "Đúng là ta chưa từng luyện, nhưng tại sao lại là cái này?"

"Trước hết, nó tương đối cơ bản, phù hợp để ngươi thực hành." Đan Đỉnh trưởng lão: "Thứ hai, gần đây, giá của Tụ Thần Đan ở Thao Thiết Thành đột nhiên tăng mạnh, ta đã yêu cầu các đệ tử của Đan Đỉnh Đường khẩn trương mở lò luyện chế Tụ Thần Đan. Luyện chế nhiều một ít, vừa vặn cầm đến Thao Thiết Thành kiếm một số tiền lớn."

"Ơ, cái này.." Sở Lương gãi gãi đầu nói: "Đệ tử học tập luyện chế Tụ Thần Đan cũng không sao, nhưng nếu muốn tinh luyện cái này trên quy mô lớn.. Ta không đề nghị."[/CREDITS]
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 662: Lục Bảo Trừ Yêu (1)

[CREDITS=200;1311703721028]"Ngươi có ý gì?" Đan Đỉnh trưởng lão thắc mắc.

"Đệ tử có ý là.." Sở Lương tìm từ nói ra: "Lỡ như giá của Tụ Thần Đan ở Thao Thiết Thành đột nhiên giảm trở lại thì sao? Giang hồ đầy rẫy biến số.."

Thao Thiết Thành, Vân Lai Các.

Văn Ngọc Long có khuôn mặt hơi tròn trịa, ngồi trong yến tiệc nói với Sở Lương: "Dựa theo những gì ngươi nói, thời gian hẹn bọn họ rất gần, hơn nữa phòng tiếp khách thì ở bên cạnh, tường được xử lý đặc biệt.. Đảm bảo không cách âm."

"Rất tốt, mấy ngày qua vì chuyện này ngươi vất vả rồi." Sở Lương liếc nhìn Văn Ngọc Long: "Đều mập mệt."

"He he, có cái gì vất vả." Văn Ngọc Long xua tay nói: "Trương quản sự của Bảo Đan Đường sắp đến, ta ra ngoài nghên đón trước."

Bảo Đan Đường là cửa hàng đan dược mà Sở Lương đã mua Tụ Thần Đan trước đây, đây là một trong những cửa hàng có thực lực lớn mạnh nhất của Thao Thiết Thành, hắn đã giúp Sở Lương liên hệ với hàng tồn kho của một số cửa hàng đan dược lúc bấy giờ.

Sau đó, bọn họ phát hiện Tụ Thần Đan trên thị trường càng ngày càng không đủ đáp ứng nhu cầu, bọn họ mới phát hiện ra chiêu thức khi ấy của Sở Lương hóa ra còn có ý đồ như vậy. Vị Tôn trưởng lão kia nhanh chóng liên lạc với Văn Ngọc Long, muốn mua lại Tụ Thần Đan.

Hôm nay Sở Lương vừa đến Thao Thiết Thành, hắn lập tức phái thuộc hạ quản sự đến thương lượng, Sở Lương cũng vui vẻ đồng ý.

"Sở thiếu hiệp!"

Không lâu sau, Văn Ngọc Long đi theo một vị tu giả trung niên đi tới. Người này có khuôn mặt dài gầy gò và đôi mắt sáng, tu vi không cao, nhưng trông khá sắc sảo, khôn khéo.

"Trương quản sự." Sở Lương đứng dậy chào hỏi.

"Ánh mắt của Sở thiếu hiệp rất nhạy bén, Trương mỗ thật sự rất bội phục." Trương quản sự mỉm cười nói.

Kẻ ngu ngốc cũng đều có thể nhìn ra chiêu thức kia của Sở Lương chắc chắn không phải là trùng hợp, làm gì có ai lại có thể trùng hợp mua một lượng lớn Tụ Thần Đan như vậy? Lại nhìn vào hậu quả thì cũng hiểu rõ, chắc chắn hắn đã gây ảnh hưởng đến thị trường.

"Chỉ là trùng hợp mà thôi." Sở Lương mỉm cười.

"Bây giờ nhu cầu thị trường rất lớn và cấp bách, vì vậy chúng ta người sáng mắt cũng không nói tiếng lóng." Trương quản sự đi thẳng vào vấn đề: "Lúc mới bắt đầu, Sở thiếu hiệp nói muốn giảm giá, Bảo Đan Đường của chúng ta không nói một lời đã giảm giá lớn, chính trực như vậy, chủ yếu là làm bạn với Sở thiếu hiệp sau này. Bây giờ lô Tụ Thần Đan này, Bảo Đan Đường của chúng ta hy vọng có thể mua lại với giá gốc, không biết Sở thiếu hiệp có bằng lòng hay không.."

Giá gốc mà hắn nhắc tới đương nhiên là giá gốc một kiếm tệ hai viên, lúc đó Sở Lương mua là tính theo giá 2 kiếm tệ 5 viên.

15 vạn viên Tụ Thần Đan, tính gộp cả hai phía Sở Lương lập tức có thể kiếm được lợi nhuận ròng một vạn năm.

Tuy nhiên, mức giảm giá ban đầu đã được hai bên thương lượng, Sở Lương sẽ không mua nó nếu nó không được giảm giá, Bảo Đan Đường kiếm được không ít lợi nhuận từ nó. Lúc này, thật ra nói chuyện này có chút bắt cóc, nhưng lại cho thấy Trương quản sự có chút chột dạ.

Giá thị trường hiện tại đã tăng nhiều hơn thế. Một câu chính nghĩa này, hắn muốn kiếm được lợi nhuận thì cũng đã tăng lên hàng vạn.

Nhưng nếu như Sở Lương từ chối, khi mới đến Thao Thiết Thành, có lẽ hắn sẽ bị mang tiếng là không chính trực. Trong tương lai, nếu muốn làm ăn trong Thao Thiết Thành cũng có thể vô duyên vô cớ gặp một số khó khăn.

Một hai câu nhẹ nhàng đã kiềm chế Sở Lương.

Sở Lương mỉm cười đứng dậy, chậm rãi đi tới bên tường, lớn tiếng nói: "Tôn trưởng lão thật sự rất tốt với ta, mặc dù giá 1 kiếm tệ 2 viên thấp hơn giá thị trường hiện tại rất nhiều, nhưng cũng không phải là không thể.."

"Không thể đồng ý!"

Cửa phòng rầm một cái bị người đẩy mở ra.

Hóa ra là Lưu quản sự của Đan Duyệt Đường ở trong thành, vốn hắn đang đợi bên cạnh để gặp Sở Lương tiếp theo. Đột nhiên, khi nghe thấy Sở Lương ở bên kia nói muốn bán một lượng lớn Tụ Thần Đan với giá một kiếm tệ hai viên, hắn lập tức không thể ngồi yên.

Đan Duyệt Đường và Bảo Đan Đường từ trước đến nay luôn là đối thủ cạnh tranh lớn nhất, hắn làm sao có thể nhìn Bảo Đan Đường chiếm ưu thế lớn như vậy?

"Lưu quản sự, ngươi đang làm gì vậy.." Sở Lương có chút bối rối: "Chúng ta không phải hẹn đợi tí nữa mới gặp mặt hay sao?"

"Vốn dĩ ta đang chờ nhưng thấy Sở thiếu hiệp sắp bị người lừa, ta thật sự không thể ngồi yên được." Lưu quản sự lớn tiếng nói: "Giá 1 kiếm tệ 2 viên quả thật là giá gốc, nhưng bây giờ giá của Tụ Thần Đan ở Thao Thiết Thành đã tăng vọt, hắn căn bản chính là đang ăn cướp! Sở thiếu hiệp, ngươi nghe ta nói, giá Đan Duyệt Đường của chúng ta nhất định cao hơn cái này!"[/CREDITS]
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 663: Lục Bảo Trừ Yêu (2)

[CREDITS=200;1681703721050]"Chúng ta đang nói chuyện làm ăn, ngươi tới đây chặn ngang làm gì?" Trương quản sự cũng tức giận, con vịt đến miệng còn bị người bắt đi, ai có thể không tức giận?

Hắn lớn tiếng nói: "Kinh doanh đều là nói chuyện, Sở thiếu hiệp sẵn sàng bán với giá thấp là vì tình cảm của hắn, nếu hắn đồng ý bán giá cao, chúng ta cũng có thể nói chuyện, mắc mớ gì tới ngươi? Ngươi có hiểu được đến trước đến sau là như thế nào không hả?"

Đúng lúc này, một luồng sáng yếu ớt đột nhiên lóe lên giữa mắt cá chân của hai người bọn họ, trong nháy mắt biến mất trong vô hình.

Oán Khí Tỏa Liên..

Lưu quản sự vốn đã rất nóng nảy, nhìn vẻ mặt của Trương quản sự, trong lòng đột nhiên có ba ngàn ngọn lửa không tên dâng lên, hét lớn: "Con mẹ nhà ngươi đến trước, đến sau gì!"

Vậy mà lại vung quyền lên!

Mà ở trước khi hắn vung nắm đấm, Trương quản sự thậm chí còn tức giận hơn, cũng đã xuất thủ!

Hai người bọn họ quyền cước gia tăng, lập tức đánh làm một đoàn!

Sở Lương và Văn Ngọc Long tự nhiên không thể đứng yên nhìn được, mà là một người ngăn một người, lớn tiếng hô: "Các ngươi đừng đánh nữa!"

Nhóm chiến đoàn vội vã chạy ra khỏi phòng riêng, lâph tức toàn bộ đại sảnh sôi động ở tầng một đều nhìn thấy, có thảo luận ầm ĩ.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Rất nhiều người tò mò hỏi.

"Này, này, ta biết rồi!" Lúc này, một số người nhiệt tình biết chuyện bên trong cười to: "Bây giờ Tụ Thần Đan càng ngày càng gấp, hai quản sự của cửa hàng đan dược đó đều đỏ mắt tranh giành Tụ Thần Đan!

" Hả? "Mọi người đều náo động:" Bây giờ tình huống của Tụ Thần Đan đã nghiêm trọng đến mức này? "

* * *

Mà ở cách đó ba con phố, cũng có rất đông người tụ tập và gây ồn ào về một sự kiện khác.

Nơi này được gọi là Tiên Duyên Các.

Tiên Duyên Các là một trong những người bán bảo vật lớn nhất ở Thao Thiết Thành, trong đó hàng hóa bán ra bao gồm tất cả, tài nguyên của tòa lầu này gần như tương đương với một tiên môn lớn.

Một phần nhỏ hàng hóa đã được tìm thấy hoặc mua bởi chính Tiên Duyên Các, và hầu hết chúng đều được bán bởi người ngoài. Mà vào đầu mỗi tháng, Tiên Duyên Các đều tổ chức bán đấu giá, thường có những bảo vật quý hiếm xuất hiện ở đây, và chúng sẽ được bán với giá cao ngất ngưởng.

Bây giờ cách phiên đấu giá còn có bảy ngày, Tiên Duyên Các sẽ tiến hành công khai hàng hóa đấu giá.

Lúc này, sẽ có một nhóm người đến xung quanh xem xét, một số sẽ xem bên trong có đồ vật gì mà bọn họ muốn mua không, còn một số chỉ đơn giản là để tham gia vào cuộc vui.

Trên tấm ngọc giản trắng treo bên ngoài lầu các, hàng chữ lớn được viết bằng kim sắc quang văn, trong đó có rất nhiều bảo vật vô cùng rung động như" Thiên Niên Ngọc Linh Chi "," trứng Hỏa Kỳ Lân ".

Nhưng bắt mắt hấp dẫn mọi người nhất vẫn là cái đó.

" Hàng Yêu Xử! "Có người kêu lên.

" Có phải là Hàng Yêu Xử của Thục Sơn không? "Có người hỏi.

" Thục Sơn cái gì, Thục Sơn đã đánh mất nó ở bí cảnh từ bốn trăm năm trước. Theo quy tắc của giang hồ, ai đưa nó ra khỏi bí cảnh trong tương lai thì nó sẽ thuộc về người dó! "Có người lớn tiếng nói.

" Đây là một trong 'Lục Bảo Trừ Yêu' của Thục Sơn, sự tồn tại của nó trong quá khứ từng uy chấn thiên hạ, bây giờ đã tản lạc khắp nơi trên thế gian, thật sự khiến cho người khác thổn thức. "Có người thở dài.

"..."

Thục Sơn từng có Lục Bảo Trừ Yêu: Trấn Yêu Tháp, Trảm Yêu Kiếm, Khảm Yêu Đao, Khổn Yêu Tác, Hàng Yêu Xử, Đả Yêu Chùy..

Ngoại trừ Trấn Yêu Tháp đứng đầu thế gian ra, năm kiện còn lại ít nhất cũng là cấp bậc thần khí top 100 của Vạn Bảo Lục. Kỷ lục huy hoàng trấn áp Yêu Thần lúc đó nghe nói là do Trấn Yêu Tháp thiết lập, nhưng trên thực tế, nó cũng được năm bảo vật này phụ trợ.

Chỉ là trong những năm tháng dài đằng đẵng, Lục Bảo Trừ Yêu lần lượt bị mất đi, ngay cả Trấn Yêu Tháp quan trọng nhất cũng bị mất.

Bây giờ, trên Thục Sơn chỉ còn có một Đả Yêu Chùy.

Trong những năm qua, phái Thục Sơn cũng đã ra sức thăm dò tin tức về Lục Bảo Trừ Yêu, hy vọng rằng sẽ có một ngày nào đó họ có thể hội tụ được Lục Bảo và lấy lại vinh quang.

Không ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy tên của Hàng Yêu Xử ở bên ngoài Tiên Duyên Các!

Thục Sơn, Thông Thiên Phong.

Giờ phút này, Văn Uyên thượng nhân cùng bốn vị trưởng lão trấn sơn, thủ tọa chư phong Vương Huyền Linh, Phong chủ Tư Không lão nhân của Cô Huyền Phong, Phong chủ Đạm Đài Kính của Vũ Sam Phong..

Không quá mười người ở trong Vô Lượng Cung, thảo luận chuyện với vẻ mặt nghiêm túc.

Ngoài cấp cao nhất của Thục Sơn và trưởng lão trấn sơn ra, ba người còn lại Vương Huyền Linh là chư phong thủ tọa, Tư Không lão nhân đức cao vọng trọng, Đạm Đài Kính thì là bởi vì trí tuệ mưu kế hơn người, cho nên có việc hội nghị thường kỳ gọi lên hắn.[/CREDITS]
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 664: Phương Hồ (1)

[CREDITS=200;1821703721070]Những người này có lẽ là nhóm ra quyết định hiện tại của Thục Sơn, trừ phi có chuyện quan trọng phải công khai, nếu không sẽ triệu tập tất cả ba mươi lăm phong chủ đến họp.

Về phần Đế Nữ Phượng, nàng luôn luôn không thích tham dự những dịp như vậy, bởi vì như vậy sẽ làm nàng bị chậm trễ giấc ngủ, nếu nàng đến thì sẽ đổi thành những người khác không thích đến..

Vì vậy, chỉ khi có một sự kiện đặc biệt lớn, mới yêu cầu nàng tham gia cuộc họp.

"Tiên Duyên Các từ chối bán Hàng Yêu Xử cho Thục Sơn trước, nhưng nói rằng giá cuối cùng chúng ta bán đấu giá có thể được chiết khấu 90%." Vương Huyền Linh trầm giọng nói.

"90%?" Đan Đỉnh trưởng lão nghe thấy vậy thì nói: "Cũng không ít."

"Đương nhiên, nếu muốn lấy trước vẫn là không thể." Hộ Pháp trưởng lão cũng nhàn nhạt thở dài.

Tiên Duyên Các làm ăn lớn ở Thao Thiết Thành như vậy chắc chắn là có chút danh dự. Nếu mỗi lần muốn bán bảo vật công bố ra ngoài, đều có Cửu Thiên Thập Địa tới muốn mua trước một trong số chúng, như vậy thì không cần phải mở đấu giá nữa.

Nhưng dù sao vẫn muốn cho Thục Sơn một chút thể diện, vì vậy sẽ bù đắp bằng mức chiết khấu 90%.

Đó là điều dễ hiểu.

"Hàng Yêu Xử phải trở về Thục Sơn." Tư Luật trưởng lão nói với giọng điệu cứng rắn: "Lục Bảo Trừ Yêu đã lập xuống được thành tựu to lớn ở Thục Sơn, nếu như đã hiện thế thì chúng ta nhất định phải nghênh chúng trở về!"

"Nói là như vậy nhưng người của Bồng Lai Thượng Tông cũng có thể cướp của chúng ta.." Tư Không lão nhân nói: "Dù sao Khảm Yêu Đao cũng ở chỗ của bọn họ, cho nên bọn họ cũng muốn thu thập Lục Bảo Trừ Yêu đúng không?"

Mấy năm trước, Thục Sơn có chút xích mích nhỏ với Bồng Lai Thượng Tông, chỉ vì Lục Bảo Trừ Yêu.

Từng có một vị tiền bối của Thục Sơn mang theo Khảm Yêu Đao tiến vào Huyền Minh bí cảnh kết quả vẫn lạc ở trong đó, Khảm Yêu Đao cũng thất lạc theo. Vài chục năm trước, Xích Ngưu đạo nhân của Bồng Lai Thượng Tông đã nhặt được Thần Binh này ở trong Huyền Minh bí cảnh.

Dựa theo quy tắc đã ước định của giới tu tiên, bởi vì người của tông môn các ngươi đã đánh mất bảo vật ở bí cảnh nhiều năm như vậy, cho nên nó thuộc về bảo vật vô chủ. Nếu những người khác khám phá thăm dò bí cảnh và sau đó nhặt được ở trong đó thì ai nhặt được nó thì bảo vật sẽ thuộc về người đó.

Nhưng suy cho cùng, ý nghĩa của Lục Bảo Trừ Yêu không giống như bình thường, phái Thục Sơn tiến đến thương nghị, muốn dùng những bảo vật khác đổi Khảm Yêu Đao trở về, điều này cũng là hợp tình hợp lý.

Tuy nhiên Xích Ngưu đạo nhân cực kỳ yêu thích Khảm Yêu Đao nên đã trực tiếp từ chối ý định giao dịch của phái Thục Sơn.

Không tính sự bổ sung hỗ trợ lẫn nhau giữa các Lục Bảo Trừ Yêu, chỉ riêng một mình Khảm Yêu Đao cũng là một Thần Binh có thể xếp hạng trong top 100 của Vạn Bảo Lục, người bình thường cũng sẽ không mang bảo vật cấp bậc này ra làm trao đổi.

Sau một phen tranh chấp, cuối cùng vấn đề cũng không giải quyết được gì.

Mà lần này Hàng Yêu Xử xuất hiện, Bồng Lai Thượng Tông đã có một Khảm Yêu Đao rồi thì cũng sẽ có 80% nhảy vào cạnh tranh. Rốt cuộc, Lục Bảo Trừ Yêu bổ sung cho nhau hỗ trợ lẫn nhau, hai kiện cùng một chỗ phát huy uy lực càng mạnh.

"Đúng vậy, cho dù có bắt được loại Thần Binh này ở hội đấu giá thì nó cũng phải là một cái giá cao ngất trời." Truyền Kiếm trưởng lão lẩm bẩm: "Làm sao Thục Sơn ta có thể chiến đấu với tài lực của Bồng Lai được?"

Thần Binh hiện thế, tất nhiên sẽ thu hút rất nhiều vụ cướp đoạt điên cuồng, cuối cùng giá cả rất cao cũng không hiếm lạ.

Bồng Lai Thượng Tông có được ba đảo, vật hoa phong phú, linh thực vô số, chính là phúc địa của Cửu Châu. Nguồn lực tài chính và thực lực của Thục Sơn có phần yếu ớt trước Bồng Lai.

Mặc dù nói chỉ cần có nguyên liệu đủ thì có thể đúc ra bao nhiêu kiếm tệ tùy thích, nhưng những kiếm tệ đó đều nằm trong tay người khác, cuối cùng bọn họ vẫn phải đến Thục Sơn của ngươi để đổi lấy tài nguyên.

Nếu phái Thục Sơn đúc ra một số lượng kiếm tệ lớn để mua đồ, sau đó lập tức tăng giá tài nguyên của bản thân, như vậy cũng có thể chiếm được lợi ích trong nhất thời. Nhưng hậu quả của việc này là sau này sẽ không có ai sẵn sàng đưa người đến chơi với phái Thục Sơn nữa, danh tiếng sẽ bị hủy hoại từ đó.

Hậu quả còn tồi tệ hơn cả việc bỏ qua Thần Binh.

Tư Luật trưởng lão suy nghĩ một lát, đột nhiên nói: "Sao chúng ta không cướp đi?"

"Phụt!" Đạm Đài Kính suýt chút nữa phun ra một ngụm trà, hắn vội vàng nói: "Tư Luật trưởng lão suy nghĩ kỹ, đến Thao Thiết Thành cướp đoạt Thần Binh, loại hành vi này bị vạch trần ra ngoài, Thục Sơn của ta sẽ lập tức mất uy tín.. Được không bù mất!"[/CREDITS]
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 665: Phương Hồ (2)

[CREDITS=200;1151703721090]Sau khi dừng lại một chút, hắn nói: "Chúng ta sẽ cạnh tranh với Bồng Lai, nếu chúng ta có chiến lược đúng đắn, chúng ta cũng chưa chắc sẽ thua đâu. Dù sao chúng ta cũng có thể nâng cao thực lực của toàn bộ tiên môn, khoảng cách giữa các phe phái Bồng Lai vô cùng lớn, chúng ta tối đa cũng chỉ có thể cạnh tranh với phái Phương Hồ."

Bồng Lai tiên cảnh chỉ là một cách gọi chung, trong đó bao gồm ba tòa tiên đảo Bồng Lai, Phương Hồ, Doanh Châu.

Lúc đầu, chính Bồng Lai Thượng Tông sống ở Thận Lâu Sơn, hạ tông phân bố tại ba đảo.

Tuy nhiên, sau khi cạnh tranh với sự bành trướng của Thiên Tinh Thần Giáo năm đó, số lượng Bồng Lai Thượng Tông tăng vọt, Thận Lâu Sơn gánh không nổi. Cho nên Bồng Lai Thượng Tông ra lệnh cho tất cả đệ tử của mình di chuyển đến ba hòn đảo bên dưới.

Chỉ sau khi đạt tới thất cảnh, mới có tư cách mở ra động thiên ở trên đám mây ba đảo Thận Lâu Sơn, đưa đệ tử gia nhân của mình đến sống trong động thiên.

Động thái này đã gây ra một hậu quả không thể tưởng tượng được vào thời điểm đó, đó là Thận Lâu Sơn không còn bền chắc như thép. Bởi vì nguồn gốc khác nhau, về sau Đại Năng tự nhiên sẽ tự chia làm ba phái.

Mỗi một vị Đại Năng đều muốn nghiêng tài nguyên đến tiên đảo của riêng mình, thúc đẩy nhiều người trẻ tuổi nhà mình thượng vị, cũng có thể trở thành trợ giúp của chính họ trong tương lai.

Theo thời gian, ngăn cách giữa ba phái ngày càng sâu sắc.

Bởi vì Tông chủ thế hệ này sinh ra ở Bồng Lai tiên đảo, cho nên phái Bồng Lai hiện tại mạnh nhất. Ví dụ như người Sở Lương gặp qua sư tôn Dương Ngọc Hổ Hoàng Long đạo nhân, và những người Bạch Lân đạo nhân lần trước đến Thục Sơn đều là người của phái Bồng Lai.

Nhưng hai phái Phương Hồ và Doanh Châu không phải là không có thực lực, dù sao cây lớn cũng có rễ sâu. Vị Xích Ngưu đạo nhân nắm giữ Khảm Yêu Đao chính là phái Phương Hồ.

Người của hai phái kia tự nhiên sẽ không giúp hắn tranh giành Thần Binh.

Văn Uyên thượng nhân lắng nghe cuộc thảo luận của bọn họ, một lúc sau, hắn khẽ giơ tay lên ra lệnh: "Truyền Kiếm trưởng lão và Đạm Đài, hai người các ngươi sẽ lấy ra 80% kiếm tệ trong ngân khố, nhanh chóng đến Thao Thiết Thành tham gia hội đấu giá. Hàng Yêu Xử đã là Thần Binh của Thục Sơn hàng ngàn năm, vì vậy hãy nhớ cần phải mang nó trở lại."

Truyền Kiếm trưởng lão và Đạm Đài Kính trịnh trọng nhận lệnh: "Vâng!"

* * *

"Ta đã lớn như vậy, cho tới bây giờ còn chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.." Văn Ngọc Long nhìn vài pháp khí trữ vật trên bàn, phát ra sợ hãi thán phục.

Bên trong chứa đầy ắp, đều là Chu Tước Tệ.

Sau sự cố xảy ra ở trong tửu lâu kia, tin đồn về sự thiếu hụt của Tụ Thần Đan càng trở nên xôn xao, khiến một số người tu hành đang có nhu cầu nhưng muốn chờ giảm giá lại càng thêm gấp gáp.

Thấy vậy, những cửa hàng đan dược kia lập tức đỏ mắt tìm tới Sở Lương.

Bị nhiều người vây quanh như vậy, Sở Lương tự nhiên "không tốt" sẽ bán hết cho Bảo Đan Đường. Vì vậy hắn chia Tụ Thần Đan trong tay mình ra thành năm phần, đưa cho năm cửa hàng đan dược lớn với giá 2 Chu Tước Tệ 3 viên.

Chỉ là cái đưa cho Bảo Đan Đường kia đã giảm giá xuống một chút.

Bảo Đan Đường được đối xử khác biệt, Tôn trưởng lão đích thân tới cảm tạ hắn, chỉ cảm thấy vị thiếu hiệp Thục Sơn này rất chính trực trượng nghĩa.

Những cửa hàng còn lại đều biết Tụ Thần Đan của Sở Lương là của Bảo Đan Đường, cho nên bọn họ cũng không phản đối chuyện này. Dù sao, ngay cả khi họ lấy nó ở mức giá này, họ vẫn có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Những gì họ đang nghĩ đến bây giờ là nhanh chóng quay trở lại giao hàng, đột nhiên có một số lượng lớn Tụ Thần Đan chảy vào thị trường, giá cả chắc chắn sẽ giảm trong nháy mắt, ra hàng chậm thì sẽ bị thua thiệt.

Văn Ngọc Long quan sát hoạt động của Sở Lương trong suốt quá trình, hắn chỉ có thể nhìn mà than thở.

Sau loạt hoạt động này, Sở Lương đã biến 6 vạn kiếm tệ trở thành 10 vạn Chu Tước Tệ, hai đồng tiền gần như đã ngang nhau, lợi nhuận ròng là 4 vạn. Hắn còn gặt hái được tình hữu nghị của một số cửa hàng đan dược lớn ở Thao Thiết Thành, trong tương lai khi làm việc chắc chắn hắn sẽ dễ dàng nói chuyện hơn.. Tất cả đều là thể diện.

Kiếm tiền của bọn hắn, bọn hắn lại còn phải cảm ơn ngươi.

Đúng thật là kỳ diệu.

"Lần này cũng nhờ có ngươi hỗ trợ, ngươi có muốn mua gì không?" Sở Lương mỉm cười: "Ta sẽ trả."

Ánh mắt Văn Ngọc Long lập tức sáng lên: "Thật sao?"

"Hừ.." Sở Lương suy nghĩ một lúc rồi đưa ra một pháp khí trữ vật: "Quên đi, ta vẫn nên chia cho ngươi một ít hoa hồng thì hơn."

Bên trong có chứa một ngàn kiếm tệ, đối với Văn Ngọc Long thì đó cũng không phải là một số tiền nhỏ.[/CREDITS]
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 666: Ta không giơ (1)

[CREDITS=200;1241703721107]Nhưng đối với những vật liệu cần thiết ở trong kỳ tư diệu tưởng của hắn, nó chẳng qua chỉ là chín trâu mất sợi lông. Thật sự để hắn tuỳ ý mua, nói không chừng Sở Lương phải khóc lóc trở về Thục Sơn mất.

"Đa tạ Sở sư huynh." Văn Ngọc Long nhận lấy hoa hồng được chia, tự nhiên cũng sẽ không ngại quá ít, hắn lại hỏi: "Sau khi bán xong Tụ Thần Đan, chúng ta còn muốn làm gì nữa? Đây có phải là quay trở lại không?"

"Đừng lo lắng, kiếm tiền tự nhiên muốn tiêu pha." Sở Lương nói: "Ta có thứ muốn mua, không biết ở Thao Thiết Thành có không."

"Sao vậy?" Văn Ngọc Long hỏi.

"Nhân Diện Tiêu." Sở Lương trả lời.

Âm vật này có thể mở ra một con búp bê đầu to, nó có thể không mạnh bằng một số pháp khí khác, nhưng nó rất quan trọng đối với sự phát triển của Sở Lương.

Có thể nói, sở dĩ hôm nay hắn có thể sống an ổn như vậy là vì hai con búp bê đầu to.

Đối với con búp bê đầu to quanh năm chăm chỉ không ngừng nghỉ này, Sở Lương chỉ có bốn chữ để nói.. Càng nhiều càng tốt.

Chỉ là loại quỷ vật này cực kỳ khó tìm, hắn đã chú ý đến nó trong một thời gian dài nhưng vẫn chưa gặp được con thứ ba. Lúc này, nếu như ở Thao Thiết Thành, nơi hoa vật Cửu Châu tụ tập, hắn muốn cẩn thận tìm một phen.

"Nó có vẻ là một quỷ vật hiếm thấy, phải không? Sở sư huynh tìm thứ đó làm gì?" Văn Ngọc Long tò mò hỏi.

Sở Lương nghĩ nghĩ, chỉ có thể trả lời một cách bí ẩn: "Ta có duyên với thứ này."

Văn Ngọc Long nhìn người đánh đố trước mặt, cũng không thèm hỏi lại, chỉ nói: "Vậy ngày mai ra ngoài đi dạo, nếu thật sự không mua được, có thể đến Tiên Duyên Các để ủy thác. Nếu có bất kỳ bảo vật nào ngươi muốn, họ có thể giúp ngươi tìm kiếm nó, và họ sẽ thông báo cho ngươi ngay khi có tin tức."

Sở Lương cười nói: "Như thế rất tốt."

Tiên Duyên Các.

Ngày diễn ra hội đấu giá là ngày náo nhiệt nhất trong tháng. Có một đài cao ở giữa căn phòng này, khu vực mở ra xung quanh nó đủ để tập hợp hàng chục ngàn người tham gia.

Trên lầu hai, trên cao cũng có một dãy phòng bao cao cấp. Cửu Thiên Thập Địa hoặc một số thế lực quan trọng khác đều có một phòng đơn độc quyền ở đây.

Trước khi buổi đấu giá bắt đầu, Truyền Kiếm trưởng lão bước xuống hành lang, bên cạnh một con gấu trắng cao lớn đứng cao, mặc áo giáp đầy đủ, giống như một vị tướng uy nghiêm. Con gấu trắng mang một chiếc xe lăn trên áo giáp vai, Đạm Đài Kính ngồi ở trên đó.

Đây là hai người đến Thao Thiết Thành mang theo ủy thác quan trọng của Thục Sơn.

Hai người đang đi tới, cuối hành lang nghênh diện một nhóm người đi tới. Người cầm đầu là một đạo nhân trung niên có thân hình vạm vỡ với nước da màu đồng, khuôn mặt lạnh lùng, cứng rắn, một thân mặc đạo bào, Bát Quái Âm Dương Ngư màu lót là màu đỏ như ngọn lửa rực cháy.

Ánh mắt của hai bên va chạm, cả hai đều ngay lập tức đi chậm lại.

"Truyền Kiếm trưởng lão, đã lâu không gặp ngươi." Đạo sĩ trung niên lộ ra một nụ cười mỉm rồi chắp tay thi lễ.

"Ta nghe nói ngươi đã bế quan ở Phương Hồ từ lâu, xem như xuất quan." Truyền Kiếm trưởng lão cũng mỉm cười.

Người trước mặt này không phải ai khác chính là Xích Ngưu đạo nhân của Bồng Lai Thượng Tông.

"Không có cách nào, hôm nay ta phải lấy được Hàng Yêu Xử này." Xích Ngưu đạo nhân lắc đầu: "Ta cảm thấy không yên tâm khi người khác đến, cho nên chỉ có thể đích thân đến."

"Thật trùng hợp." Truyền Kiếm trưởng lão cũng nói: "Phái Thục Sơn của ta cũng nhất định sẽ giành chiến thắng trong lần này."

"Ha ha ha." Xích Ngưu đạo nhân cười lớn một tiếng, lại khoát tay: "Vậy chúng ta hãy xem xem hươu chết về tay ai."

"Khụ." Có một tiếng ho từ phía sau.

Truyền Kiếm trưởng lão nhìn qua thì phát hiện đó là một nam tử mặc đai lưng ngọc áo đen, hơi thon gầy, nhân tiện nói: "Vị này chính là Huyền Lộc đạo nhân tân tấn đúng không?" Bồng Lai Thượng Tông đúng là nhân tài đông đúc thật. "

" Đúng là vãn bối, gặp qua Truyền Kiếm trưởng lão. "Huyền Lộc đạo nhân cũng thi lễ:" Mặc kệ hôm nay là ai lấy được Hàng Yêu Xử này, hai nhà chúng ta đừng làm tổn thương hòa khí mới tốt. "

" Đây là đương nhiên, thiên hạ Chính đạo đồng khí liên chi, hòa khí là điều quan trọng nhất. "Truyền Kiếm trưởng lão cười vẫy vẫy Hắc Vẫn Thiết Thủ của mình.

" Đúng đấy, hòa khí! "Xích Ngưu đạo nhân cũng cười.

Sau lời chào hỏi này, hai bên mỗi bên đều đến phòng riêng của mình ngồi xuống.

" Thục Sơn mấy năm trước đã muốn lấy Khảm Yêu Đao của ta, bây giờ lại muốn tranh đoạt Hàng Yêu Xử với ta, thật sự là đáng ghét! "Ngay khi Xích Ngưu đạo nhân vừa ngồi xuống, đã trầm giọng nói:" Nếu không phải bọn hắn cũng ra tay, vậy nói không chừng ta có thể lấy được Hàng Yêu Xử trước."

Trước khi đấu giá, hắn cũng đã liên lạc với Tiên Duyên Các dưới danh nghĩa của Bồng Lai Thượng Tông, hy vọng có thể ra giá mua Hàng Yêu Xử trước.[/CREDITS]
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 667: Ta không giơ (2)

[CREDITS=200;1841703721124]Bình thường, thể diện của Bồng Lai Thượng Tông đương nhiên là lớn hơn Thục Sơn, dù sao đây cũng là đệ nhất tiên môn ở Cửu Châu. Nếu là bình thường, có lẽ Tiên Duyên Các sẽ thực sự đồng ý.

Nhưng bởi vì phái Thục Sơn cũng đã lên tiếng, cho người khác trước vào lúc này tương đương với trực tiếp tát vào mặt Thục Sơn. Tiên Duyên Các dứt khoát không cho bất cứ ai, nhưng hứa hẹn giảm giá 90% cho cả hai nhà.

"Lục Bảo Trừ Yêu đã bị Thục Sơn chưởng quản mấy ngàn năm, bọn họ cho rằng đó là của nhà mình cũng là chuyện bình thường." Huyền Lộ đạo nhân cười khẽ: "Đợi tí nữa phải cẩn thận đừng nóng nảy, hãy suy nghĩ kỹ trước khi hành động."

"Ta biết, lát nữa ta sẽ nghe theo hiệu lệnh của ngươi." Xích Ngưu đạo nhân gật đầu.

Sở dĩ lần này để cho Huyền Lộc đạo nhân cũng đi tới, chính là bởi vì hắn có đầu óc linh hoạt. Mặc dù thăng lên thất cảnh không lâu tư lịch còn thấp, nhưng trước khi hắn tấn thăng, hắn đã là một mưu sĩ quan trọng trong phái Phương Hồ của họ từ lâu.

Mặc dù Xích Ngưu đạo nhân là một Đại Năng uy tín lâu năm, nhưng trước mặt hắn cũng không kiêu căng.

"Chờ ngày nào đó gặp lại hắn ở trong bí cảnh, ta nhất định phải dạy cho hắn cách làm người." Truyền Kiếm trưởng lão vặn vẹo nắm đấm làm bằng Hắc Vẫn Thiết, biểu cảm trên mặt cũng trầm ngưng không kém.

Nhờ phòng đơn trong Tiên Duyên Các này có cách âm tuyệt đối, nó rất khác với phòng của Sở Lương.. Nếu không, hai bên ở cạnh vách tường sẽ dễ dàng đánh nhau.

Con gấu trắng lớn của Đạm Đài Kính lúc này đang ngồi ở đó đả tọa, phong thái và khí tức của nó không khác gì người tu hành của nhân loại. Mà chính hắn cũng ngồi ở một bên, mỉm cười: "Đợi tí nữa thành công hay thất bại, trưởng lão cũng phải kiềm chế tính khí của mình. Trong trường hợp này mà động thủ trước, bên kia sẽ nhân cơ hội mượn cớ."

"Đừng lo lắng, ta không phải là Đế Nữ Phượng." Truyền Kiếm trưởng lão cười khẽ.

* * *

"Hội đấu giá?"

Văn Ngọc Long nhìn tấm ngọc bản ở lối vào của Tiên Duyên Các, sau đó nhớ ra hôm nay là đại hội đấu giá hàng tháng ở đây.

Mặc dù Hàng Yêu Xử gây ra một chấn động nhỏ khi nó được công bố, nhưng nó không đủ để cho toàn bộ Thao Thiết Thành bị kinh động. Mấy ngày nay bọn họ chỉ chú ý tới những thăng trầm của Tụ Thần Đan, cũng không quá để ý nhiều đến những tin tức này.

Ánh mắt Sở Lương quét từ trên xuống dưới, tự nhiên rơi vào hàng chữ cuối cùng: "Hàng Yêu Xử?"

"Một trong Lục Bảo Trừ Yêu!" Văn Ngọc Long nói: "Đây là bảo vật quan trọng của Thục Sơn chúng ta, sơn môn hẳn là sẽ có người từ tới, sao ngươi không đi vào xem thử?"

"Được." Sở Lương gật đầu.

Vé vào cửa tham gia hội đấu giá không đắt, sau khi trả tiền sẽ nhận được một tấm bảng gỗ cán dài với vị trí và số ở trên đó. Hai người họ cùng nhau bước vào tầng một của sảnh chính và ngồi ở một vị trí tương đối lùi về phía sau.

Hội đấu giá này, lại có hàng ngàn người đã ngồi ở trong buổi đấu giá.

Chỉ là mặc dù trong đại sảnh có rất nhiều người, nhưng phần lớn đều đến với tâm lý xem náo nhiệt, không có ý định mua đồ, số còn lại chỉ là tùy duyên nhìn xem, gặp được cơ hội thích hợp mới có thể ra tay.

Bởi vậy nên đến lúc đó cũng không có quá nhiều người giơ thẻ bài.

Sau khi ngồi xuống không lâu, hắn nghe thấy tiếng chiêng vang lên, một chưởng quầy của Tiên Duyên Các đi lên bục cao.

"Cảm ơn chư vị đã đến Tiên Duyên Các của ta để cổ vũ, ta tin rằng bảo vật tối nay sẽ không làm mọi người thất vọng." Giọng nói của hắn theo gió truyền khắp mọi ngóc ngách trong đại điện: "Không còn chần chừ gì nữa, hôm nay chúng ta bắt đầu buổi đấu giá!"

Keng.

Một tiếng chiêng khác vang lên.

Lúc này có hai thị nữ mặc y phục rực rỡ, váy tay áo bồng bềnh, mỗi người mang theo một khay vàng phủ vải đỏ, họ bước lên bục cao.

"Bảo vật đầu tiên hôm nay là một cặp minh châu tới từ Đông Hải Cổ Bạng!" Chưởng quỹ nhấc tấm vải đỏ lên, để lộ một cặp minh châu khổng lồ.

Một cái có màu đỏ tươi và cái kia có màu tím và đen, mỗi cái đều có độ sáng chói riêng.

"Cái hồng châu này là Chiếu Dương, tử châu là Chiếu Âm, phạm vi ánh sáng của hồng châu có thể khám phá hết thảy thủ thuật che mắt, để kẻ rình rập ẩn giấu không có chỗ nào có thể che giấu, tử châu tức là có thể thấy rõ quỷ vật, khiến cho âm khí hiện ra như thực chất."

"Giá khởi điểm là 2000 Chu Tước Tệ, mỗi lần tăng không dưới 100 Chu Tước Tệ." Chưởng quỹ vung tay lên: "Xin hãy giơ thẻ lên!"

Do số lượng người lớn, cho nên quy tắc ở đây là chỉ cần thẻ được giơ lên, nó đại diện cho giá khởi điểm để tham gia vòng đấu thầu này, tức là nó được coi là tăng giá 100. Nếu như muốn nhiều hơn, lại hô lên một tiếng.[/CREDITS]
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 668: Ta không giơ (3)

[CREDITS=200;1261703721142]Hai viên châu âm dương này nghe có vẻ khá thiết thực nên có rất nhiều người tham gia cạnh tranh. Sở Lương đang xem náo nhiệt, hắn cảm thấy Văn Ngọc Long bên cạnh chọc chọc mình.

"Sở sư huynh, đây là đồ tốt, khảm vào pháp khí khá tốt." Cái thằng này nhìn bảo vật trên sân khấu, vẻ mặt hưng phấn: "Ngươi nhanh giơ lên."

"Xem đã rồi nói sau." Sở Lương lịch sự từ chối.

Không bao lâu, vật ấy đã được bán với giá 4000 Chu Tước Tệ.

Sở Lương đã tính toán sơ qua, giá quy định cơ bản ở mức 2000 Chu Tước Tệ của hai hạt châu này chắc chắn thấp, nhưng 4000 là quá cao. Có vẻ như cuộc đấu giá này thật sự có thể kiếm được nhiều tiền hơn, những người thực sự muốn nó phải trả giá cao hơn để lấy nó, đó là một phần nhiều hơn giá được công khai rõ ràng.

Học được.

Lúc này, bảo vật thứ hai tiếp tục lên sân khấu, đó là một Linh Khí Kết Tinh gió cỡ nắm tay, được đặt ở đó và có màu xanh trong vắt, có thể làm cho tất cả các vật phẩm trôi nổi ở trong bán kính một trượng.

"Bất kể thứ này dùng để lĩnh ngộ đại đạo trời đất, hay là vật liệu phụ trợ để tinh luyện Pháp khí, tất cả đều xuất sắc!" Chưởng quỹ tiếp tục khoe khoang.

"Đúng vậy!" Khi Văn Ngọc Long nhìn thấy, lần nữa ánh mắt lại đột nhiên sáng lên: "Nếu thứ này đưa cho ta, nhất định có thể nâng cao chất lượng của pháp khí lên một tầm cao lớn! Sở sư huynh, nhanh giơ đi!"

Sở Lương có chút hối hận, xem ra xem đấu giá với cái thằng này là một sai lầm.. Hắn trông thấy mỗi một kiện bảo vật đều có thể nghĩ đến một cái diệu dụng hơn nữa vì đó mà hưng phấn.

Ai có thể chịu đựng được điều này.

Gia đình nào có điều kiện mới có thể mua được mọi thứ ở hội đấu giá?

Sở Lương phiền muộn không thôi, đành phải từ chối rõ ràng: "Nếu ngươi muốn thì tự mình giơ đi, ta không giơ."

* * *

Hoàng Dương sơn.

Trong một thôn dưới chân núi, vài thôn phụ đang cùng nhau giặt quần áo bên bờ sông, cọ rửa chúng trong dòng nước chảy nhẹ nhàng, và sau đó đặt chúng lên các trụ đá bên bờ sông để vắt nước.

Trẻ em ba đến năm tuổi đang chạy và vui đùa ở phía sau, một khung cảnh nhàn nhã.

Con sông nhỏ này từ trên đỉnh núi chảy xuống, mặt nước trong như gương, có thể nhìn thấy rõ vảy cá bơi trong nước.

"Ồ?"

Đột nhiên, một nông phụ phát ra một âm thanh giật mình.

"Có chuyện gì?" Vài người bên cạnh nhìn qua.

"Các ngươi xem cái này trong nước.." Nông phụ chỉ vào dòng sông, một vài người trong số họ quay đầu sang một bên và ngay lập tức nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Hóa ra nước sông bắt đầu phát sáng màu vàng đỏ rực rỡ, tạo thành hình dạng như những đám mây rực rỡ, giống như cảm giác mực hòa tan trong nước. Nhưng màu sắc kia rõ ràng không phải là mực, mà giống như.. Máu?

Hơn nữa nó là trộn lẫn với máu màu vàng!

Càng ngày càng có nhiều máu tươi màu vàng này, chẳng mấy chốc cả dòng sông đã biến thành máu!

Hơn nữa trong dòng nước chảy xương cốt màu trắng đã bắt đầu xuất hiện, làm cho người nhìn thấy rất sợ hãi!

"..."

Hai nông phụ sợ hãi đến nỗi họ lùi lại vài bước, ngồi trên mặt đất, trong khi những người khác vội vàng kéo những đứa trẻ đang khóc nhanh chóng chạy trở lại! Trong quá trình chạy trốn, bầu trời bắt đầu được nhuộm đỏ rực, một số lượng lớn chim chóc trong núi rừng bay lên bầu trời.

Khi bọn họ chạy trở lại lối vào cửa thôn, thậm chí còn có một âm thanh gầm rú từ trong núi truyền ra, dường như được trộn lẫn với tiếng gầm rú của chim và thú!

"Thôn trưởng! Thôn trưởng!" Các nàng chạy vào trong thôn lớn tiếng gọi, lại phát hiện ra một đám đông lớn đang tụ tập trước từ đường.

"Hoảng loạn cái gì?" Trưởng thôn già chống quải trượng, nhấn mạnh nói: "Không cần sợ! Đều ổn định!"

"Trong Hoàng Dương Sơn có yêu quái!" Một đứa trẻ kêu lên sợ hãi.

"Đừng nói nhảm, đó không phải là yêu quái!" Lão trưởng thôn vội vàng dừng lại: "Đó là thần thú của Hoàng Dương Sơn đã thức tỉnh rồi!"

"Hả?" Vẻ mặt những người trẻ hơn ngạc nhiên, những người lớn tuổi hơn cũng không ngạc nhiên, nhưng mờ nhạt có chút phấn khích.

Thực sự có truyền thuyết có liên quan đến Thượng cổ Thần Thú trong thôn.

Tục truyền rằng hàng ngàn năm trước, từng có một con Thần Hoàng và Bàn Dương, kết hợp ở đây để sinh ra một con Hoàng Dương dị dạng.

Hoàng tộc chính là đồng cấp Thượng Cổ thần thú với Long tộc, nhưng thế gian thường nghe nói về Long duệ, lại không thường xuyên nghe nói về Hoàng duệ. Đó là bởi vì Long tộc có số lượng thần thú lớn nhất cùng cấp, và chúng thích sinh sôi nảy nở với nhiều chủng tộc khác nhau.

Phượng Hoàng có thể nói là ngược lại, chúng không chỉ có số lượng thưa thớt mà còn rất bài xích kết hợp với các chủng tộc khác. Sự xuất thế của con Hoàng Dương này, hoàn toàn là một lần sai lầm xinh đẹp.[/CREDITS]
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 669: Lừa gạt kẻ đần (1)

[CREDITS=200;1271703721162]Mặc dù Bàn Dương kia cũng là Bàn Dương tồn tại trong yêu thú, nhưng dù sao cũng không thể so sánh được với Thần Hoàng, bởi vì nó bị thai nhi hấp thu linh tính quá nhiều, sinh hạ con xong thì trong nháy mắt sẽ vẫn lạc. Mặt khác, Thần Hoàng không tán thành dị chủng này, trước khi nó được sinh ra đã rời đi.

Mà tiểu Hoàng Dương mới sinh ra không có người để ý đã ở trên núi trong bảy ngày, gần như bị đông lạnh, chết đói. Cuối cùng, những người dân trong thôn tốt bụng ở dưới chân núi đã phát hiện ra nó, lúc đầu nghĩ rằng nó chỉ là một con cừu nhỏ xinh đẹp, mang nó về nhà để nuôi nấng.

Không ngờ rằng nuôi nuôi dưỡng dưỡng, con dê này lại mọc cánh dài ra.

Vào thời điểm đó, thôn dân đã sợ ngây người choáng váng, nghĩ rằng họ đã nuôi một yêu quái, lúc đó muốn đánh chết nó. Chính chủ nhân đã nhặt tiểu Hoàng Dương trở về, bởi vì hắn đã có tình cảm sâu sắc, cho nên mới liều chết bảo vệ nó.

Người chủ đã đuổi nó trở lại núi và bảo nó chạy đi càng xa càng tốt, đừng bao giờ quay trở lại nữa.

Cho đến một ngày vài năm sau, một làn sóng yêu thú quét đến đây, một vài đại yêu thú cường đại tấn công thôn trang, mắt thấy người dân trong thôn sắp bị giết chết.

Vào thời điểm này, tiểu Hoàng Dương hoành không xuất thế, dựa vào huyết mạch nó đã phát triển thành linh thú cường đại, lấy một địch nhiề, chiến đấu vô cùng thê thảm bảo vệ thôn dân.

Mọi người vây quanh Hoàng Dương, mới biết được mặc dù nó đã đi săn sinh hoạt trên núi vài năm, nhưng nó chưa bao giờ đi xa mà yên lặng lặng yên canh gác thôn.

Trong những năm sau đó, nó vẫn luôn sống trên ngọn núi bên cạnh, cũng bởi vậy ngọn núi này bị đổi tên là "Hoàng Dương sơn".

Những người trẻ tuổi trong thôn nghe thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, bọn họ tất nhiên biết truyền thuyết về Hoàng Dương bảo vệ thôn, nhưng khi thấy truyền thuyết biến trở thành sự thật thì họ vẫn vô cùng khiếp sợ!

"Thần thú Hoàng Dương đã ngủ trong bí cảnh ngàn năm qua. Chỉ thức dậy ba mươi năm một lần, sau một thời gian ngắn tỉnh táo, lại ngủ thiếp đi." Lão trưởng thôn chậm rãi nói: "Trụ Tử, ngươi đi đến đạo quan ngoài thành, nói với đạo trưởng bên trong, nói là Hoàng Dương đã tỉnh!"

* * *

"Bảo vật tiếp theo chính là Đoàn Long Thanh Ngọc Phiến từ hải ngoại Phù Dao quốc! Đây là một nghề thủ công độc đáo của đất nước Phù Dao, quạt nhẹ nhàng có làn gió tươi mát và hương thơm lạ lùng, có thể thu hút bướm vây quanh bay múa, nếu dùng chân khí thúc dục quạt nó lên sẽ có long tức dâng lên, gió mạnh có thể phá hủy sắt thép! Giá khởi điểm 1000 Chu Tước Tệ! Một lần tăng giá 50 Chu Tước Tệ."

Chưởng quỹ trên sân khấu vẫn đang chăm chỉ ra sức chào hàng, nhưng người thực sự hứng thú với chiếc Đoàn Long Thanh Ngọc Phiến này không có nhiều.

Bảo vật tốt nhất của một buổi đấu giá đương nhiên là để cuối cùng áp trục, bảo vật kém một chút sẽ được xếp ở phía trước, nếu nóng ngay từ đầu thì ở giữa sẽ tương đối tầm thường.

Sau khi mấy bảo vật đầu tiên qua đi, bầu không khí trong chính điện cũng trầm xuống.

Ví dụ như chiếc Đoàn Long Thanh Ngọc Phiến này trông tinh xảo và kỳ lạ, nhưng nhìn vào hiệu quả biểu thị của nó, nó chỉ là một pháp khí bình thường với trận văn phổ thông. Giá của thứ này bắt đầu từ 1000 Chu Tước Tệ, tối thiểu có một nửa tràn giá. Có thể là do giá thấp nhất trong phiên đấu giá này là 1.000 Chu Tước Tệ, nếu lại thấp nữa thì nó cũng sẽ không xứng đáng có mặt ở trên sân khấu.

Ngay cả khi không hét giá, thì cũng không thể giảm chất lượng của món hàng.

Tất nhiên, cũng có thể có một vài kẻ ngốc trong phòng đấu giá.

Sau khi dừng lại một chút, khoảng tám, chín người giơ bảng gỗ lên.

Ừ.. Mấy ngàn người cũng chỉ có không đến mười kẻ đần, tỷ lệ này còn tạm được.

Sở Lương lạnh lùng đứng ngoài quan sát, còn Văn Ngọc Long thì tràn đầy phẫn nộ chính nghĩa.

"Ta đã nhìn thấy thứ này, nếu ta luyện chế nó, ước tính chi phí sẽ không vượt quá 300 kiếm tệ." Hắn tức giận nói: "Bán với giá cao như vậy quả thật chính là cướp tiền."

"Thật khó để tổ chức một cuộc đấu giá lớn mỗi tháng một lần như vậy, thật khó để tất cả bảo vật đều cực kỳ có giá trị. Hai cái hàng lởm chui vào cũng không ngoài ý muốn." Sở Lương bình chân như vại nói ra: "Cọng rơm buộc ở trên con cua, tự nhiên sẽ bán với giá của cua, có tràn giá cũng là chuyện bình thường."

Cuối cùng, chiếc Đoàn Long Thanh Ngọc Phiến này đã bị một thanh niên chụp xuống, tu vi của bản thân hắn không cao, còn có hai tùy tùng đi cùng. Xem ra đây là ngốc nhị đại của một tiên môn nhỏ nào đó, phỏng chừng đến đây là để trải nghiệm.

Chỉ cần chụp một pháp khí tinh tế và có giá trị, trở về có thể khoe khoang với sư huynh đệ bọn tỷ muội của mình.[/CREDITS]
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 670: Lừa gạt kẻ đần (2)

[CREDITS=200;1351703721177]"Ha ha, bảo vật tiếp theo sẽ rất thú vị." Chưởng quỹ trên sân khấu mỉm cười bí ẩn, hai thị nữ trước đó bước ra khỏi sân khấu, ngay lập tức có thị nữ bưng một cái khay mới đến.

Đầu tiên hắn nhấc khay trong tay của thị nữ lên, trên đó được đặt bốn viên đan dược, màu sắc khác nhau.

"Chúng ra mời một vài vị đạo hữu ở phía dưới lên sân khấu để thử những viên đan dược này, có ai sẵn sàng thử không?" Chưởng quầy thần thần bí bí hỏi.

Với một cửa hàng lớn như Tiên Duyên Các, những người tu luyện bên dưới tự nhiên không lo lắng cửa hàng sẽ đầu độc. Ngay lập tức, một số người tu luyện thích tham gia náo nhiệt đã giơ tay lên và được chưởng quỹ gọi lên sân khấu.

"Nào, vị đạo hữu này có nếm thử viên đan dược này." Chưởng quỹ đưa ra một viên, người tu hành kia cũng sảng khoái ăn vào.

"Ồ?" Sau khi nuốt đan dược, hắn khẽ cau mày.

"Ăn đan dược này đoán là gì sao?" Chưởng quỹ hỏi.

"Hình như nó chỉ là một viên Tụ Thần Đan bình thường?" Người tu hành kia trả lời.

"Có gì kỳ lạ không?" Chưởng quỹ hỏi lại.

"Rất ngon.. Hình như có mùi của một quả táo? Sau khi ăn, có một mùi cỗ tươi mát ngọt ngào quanh quẩn, điều kỳ lạ là nó đặc biệt ăn ngon." Người tu hành thành thành thật thật trả lời.

"Đúng vậy!" Chưởng quỹ mỉm cười nói, lại thay đổi một người tu hành khác gọi lên đài, đưa ra một viên Tụ Thần Đan.

Lần này, Tụ Thần Đan có vị thanh quất, chua chua ngọt ngọt.

Có tổng cộng bốn viên đan dược, đó là bốn loại hương vị.

Sau khi để cho người thử một vòng, hắn mỉm cười nói: "Lần này, Tụ Thần Đan đến từ một vị Luyện Đan Sư thần kỳ trong thành, đan dược mà hắn luyện chế có thể thêm vào hương vị trái cây huyền diệu! Chư vị cũng có khả năng biết, trước mắt giá của Tụ Thần Đan trong thành đang tăng vọt."

Hắn nhấc cái khay phía sau lên, phía trên là bốn pháp khí trữ vật chứa đồ hình hồ lô.

"Bốn hồ lô ở đây có hương vị khác nhau của Tụ Thần Đan, cộng lại tổng cộng 1.000 viên, giá khởi điểm là 1.000 Chu Tước Tệ! Mỗi một lần giá là 50 Chu Tước Tệ!" Hắn cao giọng nói.

Ngay khi bảo vật này được giới thiệu, nó đã khiến mọi người trong khán giả bật cười.

Đối với những người tu hành này, hương vị độc đáo này vừa mới lạ nhưng cũng vừa vô dụng, nhưng nó thực sự khá thú vị.

Chỉ là cho dù bây giờ giá của Tụ Thần Đan ở Thao Thiết Thành lại tăng lên thì cũng không thể tăng tới 1 Chu Tước Tệ 1 viên. Đối với 1.000 viên, tràn giá ít nhất cũng là 300 Chu Tước Tệ, đây chỉ là giá khởi điểm mà thôi.

Vì vậy, có rất nhiều người thấy nó thú vị, nhưng người thực sự có ý định giơ thẻ bài lên lại lác đác không có mấy. Dù sao, tiền của ai cũng không phải là bị gió thổi đến, tuỳ tiện vứt đi vài trăm như ném xuống sông xuống biển thì ai cũng sẽ đau lòng.

Phải biết rằng, chỉ hơn nửa năm trước, Sở Lương lúc bấy giờ là tu giả Thần Ý Cảnh, cũng vì 300 kiếm tệ mà phát sầu! Thông thường, hắn sẽ mất vài tháng mới có thể kiếm được.

Có lẽ chỉ có một số nhà giàu có thực sự không thiếu tiền thấy nó thú vị mới có thể thử cho vui.

Ngay cả Văn Ngọc Long cũng không nhịn được cười nói: "Cũng không biết tên Luyện Đan Sư kia nghiên cứu ra như thế nào, làm sao sẽ có người có thể mua Tụ Thần Đan với giá cao chỉ vì mùi vị? Cái này còn thái quá hơn so với vừa rồi, giá đan dược đều được bày ở bên ngoài, ngay cả kẻ ngốc cũng sẽ không bị lừa đúng không?"

Lập tức, chợt nghe thấy Sở Lương ở bên cạnh giơ tấm biển gỗ lên, lớn tiếng nói: "2000 Chu Tước Tệ!"

Văn Ngọc Long: "?"

Ở đây vốn dĩ còn có một số người mua muốn thử một chút, nhưng Sở Lương vừa lên đã trực tiếp đẩy giá lên gấp mấy lần, nhất thời cũng dập tắt ý đồ cạnh tranh của tất cả mọi người.

Những người ở đây nghe thấy con số này, tất cả đều có cùng một suy nghĩ trong đầu.. Chẳng lẽ tên này là đồ ngốc?

Nhìn thấy Sở Lương vui vẻ bỏ bốn bình hồ lô "Tụ Thần Đan vị hoa quả" vào trong túi, ngay cả Văn Ngọc Long cũng có chút sững sờ.

Hắn vốn cho rằng Sở Lương là một người thông minh lại keo kiệt, không thể nào làm ra mấy chuyện lãng phí tiền bạc này. Nhưng bây giờ ngẫm lại, có lẽ Sở sư huynh cũng đã thay đổi.

Dù sao không phải tiền của người nào cũng là do gió lớn thổi tới, nhưng Sở Lương chính là như vậy.

Đứng trong gió tiếp nhận mấy vạn linh thạch tệ cũng đều rất mệt, hành động của Sở Lương có thể tiết kiệm rất nhiều sức lực.

Đại khái là hắn đã lạm phát rồi.

Ăn Tụ Thần Đan cũng phải ăn loại có mùi trái cây..

Sở Lương nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của Văn Ngọc Long, bèn giải thích: "Ta mua nó có ích."

Ai mà chẳng biết, chẳng lẽ tiền này giữ lại không hữu dụng sao?

Văn Ngọc Long âm thầm mỉa mai một câu trong lòng, tiếp tục xem buổi đấu giá.[/CREDITS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Back