Chương 651: Có ngươi ở đây, ta dễ chịu chút (3)
[CREDITS=200;1621703516802]"Chúng ta vốn cũng không phải là tới cứu ngươi." Lăng Ngạo nói tiếp.
"A.." Nụ cười trên mặt của Trần Lạc cứng đờ một chút.
Sở Lương lặng lẽ gật đầu ở trong lòng, nói như vậy mặc dù không có EQ.. Nhưng mà thật sự thoải mái.
Khương Nguyệt Bạch lại hỏi đúng lúc: "Tiểu Trần lệnh quan, vì sao ngươi lại xông vào phế viên Thẩm gia này?"
Hắn lấy ra một cánh hoa nguyệt quế trắng đã héo gần một nửa đưa cho ba người xem.
"Ta là tới tìm người yêu của ta, nàng tên là Mộc Hề.. Là hoa yêu trong rừng hoa nguyệt quế."
"Ể." Sở Lương nho nhỏ thán phục một tiếng.
Đừng nhìn tu vi của người huynh đệ này không tốt, đúng thật là can đảm ghê nha. Thân là nhân viên công vụ Giam thành ti của triều đình, thế mà lại liều lĩnh yêu nhau với yêu quái mà thiên hạ ghét.
"Lúc trước Mộc Hề cho ta một mảnh cánh hoa nguyệt quế này, có thể cảm nhận được tình trạng và vị trí của nàng. Ta có thể phát giác được, bây giờ Mộc Hề đang ở nơi đây, nhưng lại trong nguy cơ sớm tối.."
Hoa yêu nguyệt quế?
3 người Sở Lương đều nhẹ nhàng nhăn lại lông mày.
"Trước đây phế viên Thẩm gia này vốn không thể tiến vào được nhưng không biết như thế nào cấm chế bên ngoài lại đột nhiên biến mất. Nhưng trong này nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, nếu như không nhanh chóng tìm được Mộc Hề, nàng sẽ có nguy hiểm!" Trần Lạc vội la lên.
"Chúng ta cũng muốn tới tìm Từ sư huynh của Thục Sơn ta, nói không chừng bọn họ lại cùng gặp nguy hiểm." Sở Lương nói: "Vậy chúng ta hãy cùng nhau vào trong tìm kiếm, Tiểu Trần lệnh quan, ngươi có biết tình huống cụ thể của phế viên Thẩm gia này không?"
Nghe được hắn hỏi như thế, Trần Lạc nói: "Trước khi huynh đệ ta đến Thiều Nam Trấn nhậm chức, phế viên Thẩm gia l này cũng đã ở chỗ này. Vẫn luôn bị cấm chế phong ấn, chỉ có một ít đời lệnh quan trước lưu lại tin tức ở trụ sở."
"Lúc trước Thẩm gia từng là phú hộ của Thiều Nam Trấn, nhưng về sau bị người tố giác là dư nghiệt của tiền triều, có lòng ngầm mưu phản. Người của triều đình tiến đến điều tra, rõ ràng Thẩm gia không có người tu hành nhưng hai vị cao thủ của Giam Quốc phủ lại đều chết ở trong này! Về sau mới phát hiện ra, không chỉ có người của triều đình chết mà ngay cả người của Thẩm gia cũng đều chết hết! Nơi đây hóa thành một mảnh tử địa."
"Đúng lúc này chủ tông môn Nam Âm Phường ở Thập Địa đi ngang qua đây, nàng ra tay phong cấm nơi này lại, nói là trong đó có yêu tà, không cho phép bất cứ ai tới gần, hai mươi năm sau tà vật kia sẽ tự động tiêu vong. Triều đình cũng phong tỏa tin tức này lại, chỉ đối ngoại nói Thẩm gia mưu phản, nơi đây có oán linh không cho phép tới gần."
"Bây giờ chỉ còn thiếu một chút là đến kỳ hạn hai mươi năm, cấm chế cũng đã tự động biến mất.." Hắn lo lắng: "Không biết là phúc là họa."
"Là phúc hay là họa đều phải đi về phía trước dò xét một chút." Sở Lương đưa tay lấy ra một viên Khôi Lỗi Đan.
CHÍU U U! --
Vầng sáng lóe lên, thần thông Tát Đậu Thành Binh được thi triển, một con khôi lỗi hiện ra xung phong đi đầu, bước chân mở ra bay vút về phía trước.
"Do khôi lỗi đi dò đường, theo sát!" Sở Lương theo sát phía sau nói.
Khương Nguyệt Bạch nhìn về phía Trần Lạc: "Tiểu Trần lệnh quan, ngươi có làm được không?"
Trần Lạc nghe thấy lời này, một chữ "Đi" định thốt ra, nhưng thân thể suy yếu lại không cho phép hắn cậy mạnh. Hắn vốn đã trọng thương, lại vừa mới chiến một trận với nữ quỷ kia, đã khiến hắn hoàn toàn vét sạch khí lực.
Thật sự là bởi vì Mộc Hề nguy hiểm, mà ca ca luôn luôn nghiêm cấm hắn và nữ yêu tiếp xúc nên hắn mới bất chấp không để ý thương thế vội vã chạy tới.
Lúc này dường như lại thành cản trở.
Không đợi hắn xoắn xuýt thêm, Lăng Ngạo khẽ cúi xuống, cõng hắn lên trên lưng: "Ta cõng ngươi đi."
"Haiz.." Trần Lạc nhất thời hết sức cảm động, thầm nghĩ mặc dù người này nói chuyện không xuôi tai, nhưng mà lòng dạ hắn vẫn rất tốt, nên có chút ngượng ngùng nói: "Gây phiền toái cho ngươi rồi."
"Không có việc gì." Lăng Ngạo nói: "Trong đoàn đội này hiếm khi có người yếu hơn ta xuất hiện, có ngươi ở đây ta cảm thấy dễ chịu hơn một chút."
"..."
Trần Lạc im lặng một lát.
Trong lòng tự nhủ, mặc dù lòng dạ người này vẫn rất tốt nhưng sao nói chuyện lại không xuôi tai như thế?[/CREDITS]
[CREDITS=200;1621703516802]"Chúng ta vốn cũng không phải là tới cứu ngươi." Lăng Ngạo nói tiếp.
"A.." Nụ cười trên mặt của Trần Lạc cứng đờ một chút.
Sở Lương lặng lẽ gật đầu ở trong lòng, nói như vậy mặc dù không có EQ.. Nhưng mà thật sự thoải mái.
Khương Nguyệt Bạch lại hỏi đúng lúc: "Tiểu Trần lệnh quan, vì sao ngươi lại xông vào phế viên Thẩm gia này?"
Hắn lấy ra một cánh hoa nguyệt quế trắng đã héo gần một nửa đưa cho ba người xem.
"Ta là tới tìm người yêu của ta, nàng tên là Mộc Hề.. Là hoa yêu trong rừng hoa nguyệt quế."
"Ể." Sở Lương nho nhỏ thán phục một tiếng.
Đừng nhìn tu vi của người huynh đệ này không tốt, đúng thật là can đảm ghê nha. Thân là nhân viên công vụ Giam thành ti của triều đình, thế mà lại liều lĩnh yêu nhau với yêu quái mà thiên hạ ghét.
"Lúc trước Mộc Hề cho ta một mảnh cánh hoa nguyệt quế này, có thể cảm nhận được tình trạng và vị trí của nàng. Ta có thể phát giác được, bây giờ Mộc Hề đang ở nơi đây, nhưng lại trong nguy cơ sớm tối.."
Hoa yêu nguyệt quế?
3 người Sở Lương đều nhẹ nhàng nhăn lại lông mày.
"Trước đây phế viên Thẩm gia này vốn không thể tiến vào được nhưng không biết như thế nào cấm chế bên ngoài lại đột nhiên biến mất. Nhưng trong này nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, nếu như không nhanh chóng tìm được Mộc Hề, nàng sẽ có nguy hiểm!" Trần Lạc vội la lên.
"Chúng ta cũng muốn tới tìm Từ sư huynh của Thục Sơn ta, nói không chừng bọn họ lại cùng gặp nguy hiểm." Sở Lương nói: "Vậy chúng ta hãy cùng nhau vào trong tìm kiếm, Tiểu Trần lệnh quan, ngươi có biết tình huống cụ thể của phế viên Thẩm gia này không?"
Nghe được hắn hỏi như thế, Trần Lạc nói: "Trước khi huynh đệ ta đến Thiều Nam Trấn nhậm chức, phế viên Thẩm gia l này cũng đã ở chỗ này. Vẫn luôn bị cấm chế phong ấn, chỉ có một ít đời lệnh quan trước lưu lại tin tức ở trụ sở."
"Lúc trước Thẩm gia từng là phú hộ của Thiều Nam Trấn, nhưng về sau bị người tố giác là dư nghiệt của tiền triều, có lòng ngầm mưu phản. Người của triều đình tiến đến điều tra, rõ ràng Thẩm gia không có người tu hành nhưng hai vị cao thủ của Giam Quốc phủ lại đều chết ở trong này! Về sau mới phát hiện ra, không chỉ có người của triều đình chết mà ngay cả người của Thẩm gia cũng đều chết hết! Nơi đây hóa thành một mảnh tử địa."
"Đúng lúc này chủ tông môn Nam Âm Phường ở Thập Địa đi ngang qua đây, nàng ra tay phong cấm nơi này lại, nói là trong đó có yêu tà, không cho phép bất cứ ai tới gần, hai mươi năm sau tà vật kia sẽ tự động tiêu vong. Triều đình cũng phong tỏa tin tức này lại, chỉ đối ngoại nói Thẩm gia mưu phản, nơi đây có oán linh không cho phép tới gần."
"Bây giờ chỉ còn thiếu một chút là đến kỳ hạn hai mươi năm, cấm chế cũng đã tự động biến mất.." Hắn lo lắng: "Không biết là phúc là họa."
"Là phúc hay là họa đều phải đi về phía trước dò xét một chút." Sở Lương đưa tay lấy ra một viên Khôi Lỗi Đan.
CHÍU U U! --
Vầng sáng lóe lên, thần thông Tát Đậu Thành Binh được thi triển, một con khôi lỗi hiện ra xung phong đi đầu, bước chân mở ra bay vút về phía trước.
"Do khôi lỗi đi dò đường, theo sát!" Sở Lương theo sát phía sau nói.
Khương Nguyệt Bạch nhìn về phía Trần Lạc: "Tiểu Trần lệnh quan, ngươi có làm được không?"
Trần Lạc nghe thấy lời này, một chữ "Đi" định thốt ra, nhưng thân thể suy yếu lại không cho phép hắn cậy mạnh. Hắn vốn đã trọng thương, lại vừa mới chiến một trận với nữ quỷ kia, đã khiến hắn hoàn toàn vét sạch khí lực.
Thật sự là bởi vì Mộc Hề nguy hiểm, mà ca ca luôn luôn nghiêm cấm hắn và nữ yêu tiếp xúc nên hắn mới bất chấp không để ý thương thế vội vã chạy tới.
Lúc này dường như lại thành cản trở.
Không đợi hắn xoắn xuýt thêm, Lăng Ngạo khẽ cúi xuống, cõng hắn lên trên lưng: "Ta cõng ngươi đi."
"Haiz.." Trần Lạc nhất thời hết sức cảm động, thầm nghĩ mặc dù người này nói chuyện không xuôi tai, nhưng mà lòng dạ hắn vẫn rất tốt, nên có chút ngượng ngùng nói: "Gây phiền toái cho ngươi rồi."
"Không có việc gì." Lăng Ngạo nói: "Trong đoàn đội này hiếm khi có người yếu hơn ta xuất hiện, có ngươi ở đây ta cảm thấy dễ chịu hơn một chút."
"..."
Trần Lạc im lặng một lát.
Trong lòng tự nhủ, mặc dù lòng dạ người này vẫn rất tốt nhưng sao nói chuyện lại không xuôi tai như thế?[/CREDITS]