Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 641: Dư thừa (1)

[CREDITS=200;1621702786932]"..."

Ngũ quan nhỏ nhắn của thiếu nữ lập tức cứng đờ, ngực nhỏ cũng phập phồng lên xuống hai lần, một lúc lâu sau, mới phun ra một câu: "Nam nhân thối!"

Thế nhưng không thể không thừa nhận, cho dù bị di tình biệt luyến nhưng nàng cũng cảm thấy mỹ nhân kia thực sự phong vận yểu điệu, không nhịn được nhìn thêm mấy lần nữa.

Chỉ thấy thiếu niên kia cầm nhánh hoa trong tay, hấp tấp tới gần nói gì đó với mỹ nhân áo trắng, vị mỹ nhân áo trắng kia nhẹ nhàng gật đầu.

Sau đó nàng nghiêng đầu để cho thiếu niên cài nhánh hoa quế ở sau tai của nàng.

Sau khi nàng quay đầu, một đôi tròng mắt bỗng nhiên đối mặt cùng với thiếu nữ. Mặc dù không tính là gần, nhưng đôi mắt của nàng rất sáng khiến cho thiếu nữ nhìn thấy rất rõ ánh mắt của nàng. Trong ánh mắt của mỹ nhân áo trắng không có sự đắc ý, mà là tràn đầy một loại an ủi.

Giống như đang nói với nàng.. Nhìn đi, đây là nam nhân mà ngươi chọn trúng.

Khoan đã!

Lông mày thiếu nữ đột nhiên nhíu một cái.

Vừa rồi mỹ nhân áo trắng kia là nghiêng đầu về một phương hướng khác, vốn bản thân mình phải đối mặt nên là sau gáy của nàng mới đúng.

Sao lại đối mặt với nàng chứ?

Lưng thiếu nữ đột nhiên phát lạnh, mỹ nhân áo trắng này có hai khuôn mặt sao?

"A.." Nàng bỗng nhiên bị hoảng sợ đánh trúng, muốn lớn tiếng gọi, nhưng nàng chưa kịp phát ra âm thanh, bên kia đã xảy ra dị biến.

Thiếu niên kia cài nhánh hoa bẻ lúc trước lên sau tai mỹ nhân áo trắng, chợt nghe thấy mỹ nhân áo trắng nhẹ giọng hỏi hắn: "Ta có đẹp không?"

"Hoa là đẹp nhưng cô nương còn đẹp hơn, hợp lại cùng nhau tất nhiên là tuyệt mỹ của thế gian.." Thiếu niên không chút do dự đáp.

"Ngươi cũng không nhìn một chút đã nói rồi, miệng lưỡi trơn tru, nhất định là đang lừa người." Mỹ nhân áo trắng vẫn nhỏ giọng nói.

"Vậy ngươi ngẩng mặt lên để cho ta thấy rõ hơn đi." Thiếu niên mỉm cười nói.

Chợt, mỹ nhân áo trắng kia nâng mặt lên.

Ngũ quan đường nét của nàng vẫn đẹp như vậy nhưng làn da đã chuyển sang màu trắng giống như sứ, hơn nữa lại là sứ bị vỡ.. Phía trên phủ đầy vết rạn màu đen.

"Ta có đẹp không?" Đôi môi phủ đầy vết rạn mở ra hỏi, qua miệng có thể trông thấy bên trong không phải đầu lưỡi, mà là chứa đầy máu.

"A.." Hai mắt thiếu niên run lên một cái, vô ý thức muốn thét lên bỏ chạy!

Nhưng mỹ nhân áo trắng một tay nắm lấy cổ của hắn, kéo hắn trở về, lại ghé ở bên tai hỏi: "Ngươi nói đi, ta có đẹp không?"

* * *

"Phong cảnh Thiều Nam thật đúng là đẹp không sao tả xiết." Sở Lương mỉm cười nói: "Trấn này cũng phồn hoa như thế."

"Mặc dù Thiều Nam là trấn nhỏ, nhưng tiếp giáp với Quế Tử Giang, là đầu mối vận chuyển then chốt bốn phương, đương nhiên sẽ phồn hoa náo nhiệt." Mặt Khương Nguyệt Bạch cũng mỉm cười, nhẹ nhàng nói ra.

Hai người đi ở trên đường phố tiếng người huyên náo, những nơi đi qua đều sẽ thoáng an tĩnh một chút. Bởi vì mỗi lần mọi người nhìn thấy bọn hắn thì đều sẽ sững sờ một chút.

Thiếu niên mặc áo gấm, khuôn mặt tuấn tú, khí chất xuất trần, trên mặt mang mỉm cười ấm áp làm cho người như tắm gió xuân, cả người tràn đầy thiện cảm.

Mà thiếu nữ thì dung mạo tuyệt thế hơn, giống như tiên nữ vậy.

Lần này Khương Nguyệt Bạch mặc một bộ váy gấm trắng buộc tay áo, thân hình cao gầy của nàng và Sở Lương ở bên cạnh đi lại giữa đường phố nhộn nhịp giống như có ánh sáng ngọc chiếu rọi ở trên đường, tựa như tiên nữ hạ phàm.

Hai người sóng vai đồng hành, thật giống như là một đôi bích nhân, Kim Đồng Ngọc Nữ, dạng tổ hợp này trên đường cũng không phải thường xuyên có thể thấy được.

"Hở?" Sở Lương nhìn sạp hàng kẹo vẽ một bên, hỏi: "Khương sư tỷ, có muốn tới làm một cái hay không.. Ta mời."

"Ta cũng không phải là trẻ con." Tầm mắt Khương Nguyệt Bạch chuyển hướng đến nơi khác, lại quay lại: "Nhưng nếu ngươi muốn, ta cũng sẽ vẽ một cái vậy."

"Được." Sở Lương cười gật đầu.

Bản thân mình rõ ràng là nhìn thấy nàng vừa rồi liếc mắt nhìn về phía bên kia mấy lần nên mới hỏi nàng có muốn chơi một chút hay không, cô gái này..

Hai người tiến đến bên cạnh quầy hàng, người làm kẹo vẽ là một lão bá đã có tuổi, bên người mang theo một cháu trai nhỏ tuổi, ở nơi đó bày biện nhiều miếng kẹo đã vẽ xong, có Long Phượng Kỳ Lân, linh thực tiên thảo, quả nhiên là sinh động như thật.

Khương Nguyệt Bạch thoáng đi tới một cái, cháu trai nhỏ kia lập tức nhìn chằm chằm vào nàng, có chút ngốc, có lẽ là chưa nhìn thấy tỷ tỷ nào xinh đẹp như vậy.

"Lão bá, cho hai chiếc kẹo vẽ."

"Ai u, hai vị muốn vẽ cái gì?" Lão bá nhiệt tình hỏi, hắn chỉ danh sách vẽ ở một bên: "Phía trên này đều có thể vẽ được."

Sở Lương liếc nhìn danh sách vẽ, đột nhiên hỏi: "Ta có thể vẽ được không?"

Lão bá giật mình, cười nói: "Công tử, sao có thể làm được chuyện này nha? Tay nghề chúng ta đã phải luyện rất nhiều năm, nếu ngươi tự tay thử không phải lãng phí đồ sao? Tổ tông truyền lại quy tắc là không thể lãng phí kẹo.."[/CREDITS]
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 642: Dư thừa (2)

[CREDITS=200;1841702786946]"Ta sẽ trả thêm tiền."

Sở Lương không có chút dài dòng nào, đưa ra một ngân lượng, lập tức bày ra nhà giàu nứt đố đổ vách nhất Thục Sơn.

Đương nhiên, chút ngân lượng này đối với bất kỳ một người tu hành nào đều không tính là gì.

Bạc rơi vào trên bàn, thìa cũng đã được đưa tới tay hắn.

Lão bá cũng là người sảng khoái.

Sở Lương tiếp nhận thìa múc nước đường lên, sau đó tay nhẹ nhàng vẩy vẩy, đổ tất cả nước đường ở trên thìa xuống, hành văn liền mạch lưu loát.

Trong nháy mắt, nước đường để nguội, một viên kẹo vẽ sinh động như thật đã làm xong.

Hắn giơ miếng kẹo vẽ lên, chỉ thấy rõ ràng là hình ảnh một mỹ nhân tay áo tung bay, vô cùng sinh động, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra là Khương Nguyệt Bạch trước mặt.

"Ai nha, tay nghề này của công tử có khả năng cả đời ta cũng không đuổi kịp, kỳ kỹ như thần thế này?" Lão bá hoảng sợ nói.

Hắn cũng không phải phóng đại, thật sự là thần niệm và năng lực khống chế thân thể của tu giả tứ cảnh hoàn toàn không phải là một phàm nhân khổ luyện có thể sánh được. Với hắn thì phải tập luyện kỹ nghệ nhiều năm thì mới quen tay hay việc, đối với Sở Lương thì chỉ cần xem vài lần là đủ rồi.

"Ha ha, còn không tệ." Khương Nguyệt Bạch cười một tiếng, nhận kẹo vẽ, xoay người đi ra ngoài.

Sở Lương nói tiếng cám ơn với lão bá rồi cũng đi theo.

Chỉ để lại đứa cháu trai nhỏ vẫn ở nơi đó ngẩn người, lão bá cúi đầu dạy dỗ nói: "Nhìn thấy không? Chỉ cần ngươi chăm chỉ học vẽ kẹo tranh, luyện thành tay nghề tốt như vậy thì cũng có thể tìm được tức phụ xinh đẹp như vậy."

"..."

Cháu trai nhỏ há to miệng.

Ngay sau đó, lại có thêm hai tên trẻ tuổi diện mạo bất phàm từ con đường phía trước sạp hàng đi qua.

Một vị mày kiếm mắt sáng, thân hình thẳng tắp, hai mắt tinh quang trong vắt, thân mặc áo bào màu trắng như kiếm, cũng tuấn lãng xuất trần.

Một vị khác toàn thân áo đen, con ngươi thâm thúy, nhìn hơi âm lãnh một chút. Chẳng qua là khi bước đi thường xuyên sẽ dùng tay xua xua không khí mắt trái trước mắt trái, không biết là đang làm gì..

Hai người này, tất nhiên là hai vị khác trong top 4 của Thục Sơn, Từ Tử Dương và Lăng Ngạo.

Nhìn bóng lưng của hai người phía trước, Từ Tử Dương trầm giọng hỏi: "Vì sao ngươi lại lôi kéo ta và ngươi cùng nhau đi sau mấy bước thế?"

"Bởi vì một mình ta ở phía sau sẽ trông lạc lõng, có vẻ không thích sống chung." Lăng Ngạo cũng lạnh giọng đáp.

Từ Tử Dương không hiểu: "Vậy vì sao nhất định phải đi sau chứ?"

"Ngươi không cảm giác được gì à?" Lăng Ngạo nhìn về phía Từ Tử Dương: "Đi cùng với hai người bọn hắn, chắc chắn sẽ có một loại cảm giác kỳ quái."

"Cảm giác gì?" Từ Tử Dương hỏi ngược lại.

Lăng Ngạo lạnh lùng phun ra hai chữ: "Dư thừa."

Sở Lương và Khương Nguyệt Bạch dọc đường đi đến chỗ Giam Thành Tư trú đóng ở Thiều Nam Trấn mới phát hiện thiếu mất hai người, quay đầu nhìn lại, phát hiện Từ Tử Dương và Lăng Ngạo đang đi ở xa xa phía sau.

"Từ sư huynh, Lăng sư huynh, sao các ngươi đi chậm như vậy?" Sở Lương cười nói.

Hai người ở phía sau im lặng một chút, vẫn là Lăng Ngạo mở miệng nói: "Đi mệt."

"?"

Trong lòng Sở Lương tự nhủ ngươi nói xạo cũng phải nói câu đáng tin hơn một chút chứ, một con đường ngắn như vậy, ngay cả lão bá bán kẹo vẽ lúc nãy cũng có thể dùng xe đẩy đi tới đi lui nhanh như bay.

Không nói thêm về cái này nữa, một vị quan Giam Thành Tư trú ở trong sở rất nhanh ra nghênh đón, cười tủm tỉm nói: "Người đến có phải là các thiếu hiệp của phái Thục Sơn không? Ta là Tiểu Lệnh Giam Thành Tư của Thiều Nam Trấn, Trần Hà."

"Xin chào Trần Lệnh Quan." Khương Nguyệt Bạch nhẹ nhàng thi lễ nói.

Bởi vì nàng là thủ tịch, cho nên lúc 4 người ở bên ngoài, đại diện vẫn là lấy nàng cầm đầu.

"Mời bốn vị mau vào trong, ta sẽ giải thích cặn kẽ quỷ án nơi này." Trần Hà đưa tay lên chỉ đường, vô cùng khách khí.

Dọc theo đường đi hắn cũng nói ngắn gọn về tình hình đồn trú của Thiều Nam Trấn.

Mặc dù Giam Quốc phủ hội tụ anh hào Cửu Châu, nhưng nhân thủ vẫn còn khan hiếm. Bình thường chính là thành lớn thiết trí một tòa Giam Thành Tư, từ một vị Giam thành quan trấn thủ, xung quanh thành nhỏ cũng là từ tòa Giam Thành Tư này phái ra trú sở, mỗi tòa trú sở sẽ có một Tiểu Lệnh quan.

Bọn người Sở Lương tương đối quen biết Đỗ Sách ở Yên Ba Thành, chính là Giam thành quan. Mà vị Trần Hà này chính là Tiểu Lệnh quan dưới dự cai quản của hắn. Cho nên lần này xảy ra chuyện, mới lại tìm Thục Sơn cầu viện.

Loại thôn trấn giống như này thì bình thường sẽ không thiết lập chỗ lưu trú.

Nhưng Thiều Nam Trấn tiếp giáp Quế Tử Giang, là trọng trấn thuỷ vận tứ phương, sự phồn hoa hơn hẳn những thành nhỏ bình thường khác, lúc này mới thiết trí một chỗ đồn trú.[/CREDITS]
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 643: Ta cũng có thể gánh vác (1)

[CREDITS=200;1981702795723]Nhưng trấn trú này cũng chỉ có hai người là Trần Hà và em trai Trần Lạc trấn thủ, hơn nữa hai người cũng chỉ có tu vi tam cảnh.

Sau khi đi vào nhà ngồi xuống xong, Trần Hà mới thở dài: "Các vị đến, cuối cùng ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, hai ngày này sầu chết ta rồi."

"Trần Lệnh quan chớ có lo lắng, trước tiên hãy nói về quỷ án cho chúng ta nghe một chút." Khương Nguyệt Bạch nói.

Trần Hà cũng không dài dòng, trực tiếp bắt đầu nói: "Gần đây là ngày Trâm Hoa tiết của Thiều Nam Trấn ta.."

Trung tuần tháng chín, là ngày lễ truyền thống Trâm Hoa tiết của Thiều Nam Trấn.

Sở dĩ được đặt tên là Quế Tử Giang cũng chính là bởi vì bờ sông nơi đây nở rộ một loại nguyệt quế độc hữu, hình dáng và hương thơm vượt trội hơn nhiều so với các loài hoa quế khác.

Vào thời điểm này hàng năm, đúng là lúc hoa nguyệt quế ven sông nở rộ, người dân trong thành sẽ dạo chơi ban đêm ở bờ sông.

Lúc này mọi người sẽ lấy trâm hoa giống như một nghi thức đưa cho nhau, trưởng bối trao trâm hoa cho tiểu bối tượng trưng cho sự mong đợi và chúc phúc, tiểu bối trao trâm hoa cho trưởng bối sẽ đại biểu sự tôn kính và kính yêu, những thương gia tặng trâm hoa cho khách hàng sẽ đại biểu hoan nghênh và cảm kích.

Được mong đợi nhất chính là thanh niên nam nữ trao trâm hoa cho nhau, nếu như một vị thiếu niên nhìn trúng một thiếu nữ thì có thể đi qua thỉnh cầu cài trâm hoa cho nàng. Nếu như thiếu nữ không chọn trúng vị thiếu niên này, vậy thì sẽ từ chối và đồng thời né tránh.

Đương nhiên cũng có một số thiếu nữ dũng cảm, sẽ chủ động tặng trâm hoa cho thiếu niên.

Nhưng loại trâm hoa này cũng không phải đại biểu cái gì khác! Chỉ nói rõ là hai người có thiện cảm với nhau, có thể cùng nhau dạo một đoạn đường để hiểu nhau, cũng chỉ tính là đường tắt quen biết người phái khác mà mình ngưỡng mộ trong lòng mà thôi.

"Dù cho đón nhận trâm hoa đó thì cũng không có ý nghĩa gì." Trần Hà nhấn mạnh nói: "Dân phong của Thiều Nam Trấn ta cũng không cởi mở giống như ở bên ngoài nơi nào đó."

Bởi vì mỗi năm đều có khách bên ngoài coi điều này như là một con đường tắt tìm diễm ngộ, muốn xảy ra chuyện gì đó cùng với nữ tử cài trâm hoa, kết quả nhận phải trừng phạt rất nặng.

Mà trong ngày Trâm Hoa tiết vừa mở hôm trước đã xảy ra vụ quỷ án.

Có ba trường hợp trong quỷ án, đều là một đôi thiếu niên thiếu nữ ở trong lúc cài trâm, phát hiện một bóng dáng mỹ nhân áo trắng khác. Thiếu niên thay đổi mục tiêu cài trâm hoa, sau đó gặp phải độc thủ, tình trạng chết thê thảm.

Trong đó có hai tên đều chết oan chết uổng, chỉ có một tên không tới gần mỹ nhân áo trắng kia mới thoát được một mạng.

"Khoan đã.." Sở Lương bắt được điểm mấu chốt ở trong đó: "Bởi vì tên nam tử thứ ba kia không vứt bỏ đối tượng lúc đầu cho nên được buông tha phải không?"

"Thật ra cũng không phải, chẳng qua là tối hôm qua lúc người kia vừa muốn tới gần nữ quỷ kia thì bị đệ đệ ta cắt ngang." Trần Hà nói: "Đêm qua hai huynh đệ ta đi tuần tra bờ sông, đệ đệ ta phát hiện dấu vết của nữ quỷ kia, giao thủ với nàng trong một thời gian ngắn, cứu được người bị hại thứ ba kia."

Khương Nguyệt Bạch nhìn hai bên một chút, hỏi: "Đúng rồi, lệnh đệ bây giờ ở nơi nào?"

"Hắn đang nằm trên giường bệnh rồi." Trần Hà nói.

Ồ.

Khó trách yêu cầu viện binh giúp đỡ.

* * *

Vào đêm, ánh trăng như nước.

Đương nhiên, tin tức nơi này bị quỷ ám trong hai ngày qua không thể che giấu được, lượng người ra sông dạo chơi giảm mạnh. Lễ Trâm Hoa tiết gì đó, dù sao nghi thức cũng sẽ không trọng yếu bằng mạng sống.

Cho dù có tốp ba tốp năm đi đường thì cũng có thể do tương đối thiếu hiểu biết, nhìn thấy phố dài trống rỗng vắng tanh thì cũng sẽ rất nhanh đi về nhà.

Từ Tử Dương ngồi ngay ngắn ở trên một nóc nhà Lâm Giang, một đôi mắt nhìn ra xa bốn phía.

Ở phía xa bên kia bờ sông, trên ngọn một gốc cây rậm rạp, Lăng Ngạo toàn thân áo đen ẩn vào trong đêm tối.

Mỗi lần nữ quỷ kia cũng ở lúc nam tử cài trâm hoa cho nữ tử mới xuất hiện, điều này có thể chứng minh là nó có chấp niệm. Nếu như tà ma bình thường có thể chiến thắng người tu hành tam cảnh thì cũng coi như có thực lực rất mạnh, hành vi đương nhiên sẽ không lập lại cứng nhắc như vậy.

Thế nhưng xem miêu tả về nữ quỷ kia thì nó hẳn là một oán linh, vậy thì sẽ không giống nhau.

Cho dù oán linh có thực lực mạnh bao nhiêu thì cũng sẽ bị oán niệm dẫn dắt, chỉ cần thấy được tình cảnh thì sẽ khơi dậy lại chấp niệm khi còn sống, như vậy thì sẽ xuất hiện.

Chẳng qua là giờ phút này người đi trên đường thưa thớt, đoán chừng nữ quỷ kia cũng sẽ không lại hiện thân nữa.

Cho nên lúc chạng vạng tối, mấy người đã quyết định kế sách, do hai người giả trang làm thiếu niên thiếu nữ cài trâm hoa, dẫn dụ oán linh kia xuất hiện.[/CREDITS]
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 644: Ta cũng có thể gánh vác (2)

[CREDITS=200;1521702795744]Ứng cử viên thiếu nữ không cần phải lo lắng, trong đội ngũ chỉ có một vị.

Khương tiên tử xem như là lựa chọn hàng đầu cho vị trí giả trang làm thiếu nữ.

Ứng cử viên cho thiếu niên lại có ba vị khách quý nam, lúc đó Sở Lương cười nói: "Vậy không bằng thủ tịch sư tỷ chọn một trong ba người chúng ta để cộng tác với ngươi đi."

Khương Nguyệt Bạch hơi sẵng giọng nói: "Chọn cái gì? Nam tử dẫn dụ oán linh là nguy hiểm nhất, đương nhiên phải do kẻ láu cá như ngươi làm rồi."

Tiểu Lệnh quan Trần Hà cũng ở trong nội đường, nghe thấy lời này, yếu ớt nói: "Nếu nói như vậy, ta thân là Tiểu Lệnh quan Thiều Nam Trấn cũng không hay khi khoanh tay đứng nhìn. Nếu thực sự nguy hiểm thì thật ra ta cũng có thể gánh vác.."

"Vậy thì cũng không cần." Sở Lương bỗng nhiên đứng dậy: "Đệ tử Thục Sơn ta từ trước đến nay lấy trừ ma vệ đạo làm nhiệm vụ của mình, thời khắc thế này sao có thể lùi bước không tiến được? Trần Lệnh quan, ngươi yên tâm chờ tin tức tốt của chúng ta là được!"

Từ Tử Dương và Lăng Ngạo cũng không có tâm tư tranh với Sở Lương, lòng Từ Tử Dương tràn đầy suy nghĩ trọng chấn vinh quang của Thục Sơn, Lăng Ngạo nghĩ là có một ngày nào đó sẽ vượt qua 3 tên quái vật thiên phú trước mặt này..

Kết quả là, bọn hắn tự mình tìm kiếm trạm gác của riêng mình im lặng chờ đợi.

Một cơn gió đêm thổi qua.

Trên mặt sông một chiếc thuyền con đang đi tới, đầu thuyền có một vị thiếu niên tuấn tú mặc cẩm y, đó chính là Sở Lương. Hắn yên tĩnh nhìn về phía trước, Khương Nguyệt Bạch ở trên bờ chờ hắn.

Tất cả mọi chuyện đều tiến hành đâu vào đấy theo kế hoạch.

Nhưng trước khi thuyền cập bờ, Từ Tử Dương ở xa xa đột nhiên xoay chuyển ánh mắt, trong mắt tinh mang tăng vọt!

Có yêu khí!

Mặc dù nói là muốn bắt nữ quỷ, nhưng nếu có yêu tà thì đương nhiên cũng không thể buông tha. Trong một giây phát giác ra yêu khí tới từ trong gió, thân hình Từ Tử Dương đã bay ngược gió lên mấy chục trượng!

Trảm Cương Kiếm lập tức ra tay!

Hắn thân là đại sư huynh của Ngọc Kiếm Phong, kinh nghiệm hành tẩu giang hồ xem như là phong phú nhất trong bốn người, biết điều này khác với đánh nhau trên lôi đài ở sơn môn.

Chiến đấu với tà ma, mỗi một nháy mắt đều có thể là chém giết sinh tử! Không có chỗ cho một tia nương tay!

Kiếm quang tràn trề phát ra, đâm về phía phát ra yêu khí.

Mà yêu vật kia trốn cũng cực nhanh, trong chớp nhoáng đã xuất hiện ở bên cạnh rừng hoa quế, lại dường là như dung nhập ở trong đó. Từ Tử Dương dùng một luồng khí thế còn sót lại, ánh mắt sắc bén, đuổi sát theo sau!

"Yêu tà chạy đâu!"

Vèo --

Một làn gió thơm từ nguyệt quế trong rừng lướt qua, lờ mờ có thể thấy được là một bóng trắng lơ lửng, tốc độ bay cực nhanh.

Từ Tử Dương bám đuôi truy kích, kiếm khí trong tay ngang dọc, thanh thế mãnh liệt kinh người!

Xoẹt.

Mỗi một kiếm chém rụng lại hóa thành hoa bay đầy trời, lại nhìn cái bóng trắng kia trong chớp nhoáng đã xuất hiện ở bên trên một gốc cây nguyệt quế cách mười mấy trượng ở bên ngoài. Yêu vật này lại có thể biến hoa quế hóa thành phân thân, hơn nữa thi triển yêu pháp tương đối nhanh!

Nhưng Từ Tử Dương sao có thể là người bình thường được, lúc này hắn lập tức ném Trảm Cương Kiếm lên không trung, thoáng chốc hóa thành kiếm quang đầy trời, tràn ngập một mảnh rừng nguyệt quế này, bức bóng trắng kia ra khỏi phạm vi rừng nguyệt quế.

Rời đi rừng nguyệt quế, nó sẽ không có cách nào thi triển yêu pháp được, chỉ có thể tiếp tục bỏ chạy đến nơi xa.

Từ Tử Dương theo sát phía sau, thoáng cái đã rời khỏi phạm vi Thiều Nam Trấn, đi tới vùng ngoại ô, phía trước là một mảnh trang viên lớn! Tường cao viện sâu, đình đài lầu các, toàn bộ đều xây dựa lưng dựa vào núi, nhìn qua trước đây trông có chút hoành tráng khí phái, chỉ có điều cũng đã bỏ hoang, bây giờ chỉ còn lại bức tường sụp đổ.

Chẳng biết tại sao, nhìn thấy trang viên này lại có một luồng khí tức âm trầm.

Ngay cửa chính trang viên có một tấm bảng còn sót lại một nửa, nếu nhìn kỹ có thể thấy trên đó viết chữ "Thẩm".

Lúc bóng trắng kia bay vút đến tận đây thì cũng hơi dừng lại một chút, dường như có hơi do dự. Lờ mờ có thể thấy được quả nhiên là bóng lưng của một nữ tử áo trắng, nhưng tiếng gió sau lưng theo sát tới. Bóng trắng này cũng không dám dừng lại, nhanh chóng tiếp tục bỏ chạy về phía trước, bay vút tiến vào trong trang viên.

Sau đó Từ Tử Dương cũng lao xuống tiến vào.

Vừa tiến vào trong trang viên này, không khí xung quanh đột nhiên biến đổi, gió đêm từ từ biến thành không khí lạnh lẽo thê lương, ẩn ẩn còn có tiếng quỷ khóc, hẳn là sào huyệt của quỷ vật.

Không ngờ Thiều Nam Trấn phồn hoa như thế lại có nơi tụ tập tà ma gần như vậy.

Từ Tử Dương cầm kiếm trong tay, ánh mắt xoay quanh như tia chớp, nhìn về phía bóng tối.[/CREDITS]
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 645: Thiếu phu nhân Thẩm gia (1)

[CREDITS=200;1171702810396]Không biết tình huống ở đây thế nào, nhìn âm sát chi khí ngút trời, âm vật ở bên trong đương nhiên vô cùng mạnh mẽ. Vốn chỉ cho rằng một vụ quỷ án bình thường, hiện giờ xem ra cũng không đơn giản như vậy.

Hắn xoay người, chuẩn bị rút lui trước.

* * *

Mà Sở Lương ở trên thuyền nhỏ dưới mặt sông cũng không phát hiện ra Từ Tử Dương ở nơi xa đã rời đi, thần thức của hắn cảnh giác bốn phía trải rộng trong phạm vi mấy chục trượng.

Thuyền nhỏ chậm rãi chạy về phía Khương Nguyệt Bạch ở bên bờ, chỉ thấy nàng mặc váy dài tua rua nhẹ nhàng đứng, gió nhẹ thổi qua quần áo và sợi tóc, ngàn vạn ánh sao hội tụ ở trên người.

Sở Lương không khỏi nghĩ, nếu oán linh kia thật sự xuất hiện thì phải huyễn hóa thành bộ dáng gì mới có thể hạ thấp được Khương sư tỷ chứ?

Một lát sau, thuyền nhỏ cập bờ.

Sở Lương dựa theo kế hoạch nhảy lên bờ, đi tới trước người Khương Nguyệt Bạch, nhẹ giọng hỏi: "Vị cô nương này, có thể đi dạo một đoạn đường với ta hay không?"

Khương Nguyệt Bạch khẽ mỉm cười, không có lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng quay đầu.

Ánh trăng màu bạc chiếu lên chiếc cổ thon dài của nàng, đường nét tinh xảo như bạch ngọc điêu khắc, thấy Sở Lương bàng hoàng xuất thần một chút, sau đó mới nhớ tới giơ tay bẻ gãy một nhánh hoa.

Không chờ hắn cài nhánh hoa ra sau tai của Khương Nguyệt Bạch, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, ánh mắt Khương Nguyệt Bạch chợt chuyển sang lạnh lẽo, khẽ nói một tiếng: "Tới."

Sở Lương ngước mắt lên, nhìn thấy cách đó không xa quả nhiên có một bóng dáng thướt tha dưới một gốc cây nguyệt quế đang chậm rãi vẫy tay về phía mình.

Ừm..

"Quả nhiên là rất đẹp, khó trách có thể mê hoặc nhiều người như vậy, nhưng vẫn còn kém xa Khương sư tỷ." Sở Lương cũng lẩm bẩm nói.

"Mau qua đi, đừng để nàng chạy." Khương Nguyệt Bạch thúc giục nói.

"À." Sở Lương nháy mắt mấy cái: "Ta đang yên lặng nói thầm ở trong lòng nha, sao lại không cẩn thận nói ra tiếng lòng rồi?"

Khương Nguyệt Bạch vừa bực mình vừa buồn cười lườm hắn một cái.

Sở Lương liền làm ra bộ dáng bị dụ dỗ, đi về phía nữ tử áo trắng kia.

Cách rất gần, chỉ thấy khuôn mặt nữ quỷ này bi thương buồn bã, nhìn khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, quanh thân âm khí nặng nề, rõ ràng không quá bình thường. Nếu như vẫn giữ được tỉnh táo thì rất dễ dàng nhìn ra không thích hợp, nhưng những nam tử bị quyến rũ tới kia chắc chắn cũng có nguyên nhân bị quỷ thuật ảnh hưởng, không hoàn toàn bị sắc đẹp mê tâm hồn.

Thấy Sở Lương đi tới, nàng thẳng tắp nhìn vào Sở Lương.

Sở Lương tiến lên hỏi: "Vị cô nương này đi dạo một mình sao? Không biết có thể đồng hành không?"

Nữ tử áo trắng này cũng hơi nghiêng đầu đi.

Sở Lương giơ nhánh hoa trong tay lên, nhưng khi giơ lên đến đỉnh đầu thì nó đã biến thành nửa viên gạch vàng.

Đã rất lâu rồi không đập người nha, quả thật là có chút ngứa tay.

Người lúc trước hắn dùng gạch đập chính là Từ Tử Dương.

* * *

Từ Tử Dương nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, ánh mắt cẩn thận dò xét.

Vừa mới rõ ràng hắn đã ra khỏi đình viện, nhưng khi bước ra cửa một bước, trước mắt lại xuất hiện cảnh tượng phồn hoa.

Đây là một sân trạch viện náo nhiệt, nhìn có vẻ giống hệt đình viện trước, chỉ là lúc này ánh nắng tươi sáng, một đám người đang bận rộn giăng đèn kết hoa.

Quản gia có ria mép râu cá trê đang chỉ huy bọn gia đinh: "Nhanh lên, mau thu xếp bố trí sân bãi cho tốt, ta sẽ kiểm tra từ trong ra ngoài xem có nơi nào không thích hợp nữa hay không, tin tức thiếu gia nhà chúng ta cưới vợ đã truyền khắp Thiều Nam Trấn rồi, nhất định phải làm nở mày nở mặt mới được!"

"Đã biết!" Bọn gia đinh cười cười làm việc: "Cuối cùng thiếu gia nhà chúng ta cũng lấy vợ, tất cả chúng ta cũng vui vẻ theo, cam đoan sẽ dốc sức làm việc!

" Đúng vậy, bình thường thiếu gia đối xử với chúng ta như thế nào? Người nghèo nhà chúng ta bên trong bên ngoài thôn trấn cũng được giúp đỡ không ít, có tài lại có đức, xứng đáng cưới được người vợ tốt. "

"... "

Từ Tử Dương cẩn thận nhìn những người xung quanh nói nói cười cười, đều giống như chân thật vậy. Xem ra nếu là huyễn thuật, thì nó cũng ít nhất là cấp bậc của Minh Quang Chiếu Ảnh.

Giống như Sở Lương lúc trước, hắn cũng chuẩn bị dùng kiếm quyết mạnh nhất để phá huỷ ảo cảnh này.

Thế là tay hắn niêm chỉ quyết, Thiên Kiếm Quyết sẵn sàng ra tay!

" Không được! "Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng nói hoảng sợ:" Ngươi như vây sẽ đánh thức nó!"

Từ Tử Dương lập tức ngưng phát Thiên Kiếm Quyết, quay lại nhìn về phía người nói chuyện.

Hóa ra bên trong viện này là một nữ tử áo vàng, nhìn qua khoảng mười bảy mười tám tuổi, trên mặt có tàn nhang nhàn nhạt, dung mạo xinh đẹp.

Lúc trước nhìn nàng và những người xung quanh không có gì khác biệt, Từ Tử Dương còn tưởng rằng nàng là nha hoàn ở đây, cũng là một thành viên thuộc về ảo ảnh. Nhưng bây giờ nàng lại có thể đối thoại với mình, vậy hiển nhiên cũng không phải là như thế.[/CREDITS]
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 646: Thiếu phu nhân Thẩm gia (2)

[CREDITS=200;1911702810415]"Ngươi nói cái gì?" Từ Tử Dương hỏi lại.

Khí thế khóa chặt ở trên người nữ tử này, một lời không hợp rất có khả năng thanh kiếm khổng lồ chém xuống.

"Không được, ở sâu trong viện này có một con ác linh, ngươi như thế này sẽ đánh thức nó. Nó vừa ra ngoài thì tất cả mọi người đều sẽ gặp nạn!" Nữ tử nói.

"Vậy ngươi là ai?" Từ Tử Dương hỏi lại.

"Ta là thiếu phu nhân của Thẩm phủ này." Nữ tử đáp.

* * *

Bịch!

Gạch của Sở Lương không phải là bình thường.

Nữ tử áo trắng kia gần như không kịp phản ứng gì đã bị một gạch đập vào sau gáy, nhất thời hét thảm một tiếng: "A --"

Nhưng thấy hai tay nàng che lại chỗ bị đánh trúng, khói đen xì xì tuôn ra từ chỗ đó, mơ hồ có thể thấy được sau mái tóc vẫn là một khuôn mặt! Theo khói đen phun ra, trên gương mặt kia bắt đầu xuất hiện vết rạn liên tiếp!

Giống như là bị Sở Lương đánh vỡ!

Chiếu Yêu Bảo Chuyên!

Chiếu vào đầu đập một gạch, là người hay quỷ lập tức sẽ thấy rõ ràng!

Sau khi nữ quỷ này bị đánh một gạch, ngoại trừ hiện ra nguyên hình thì tất cả tổn thương đối với nàng cũng không tính là lớn, lại còn bộc lộ ra sự hung ác của nàng. Nàng dùng hai tay che sau đầu, hung dữ hé miệng về phía Sở Lương, trong miệng đột nhiên phun ra một luồng ánh sáng đỏ!

Nhưng Chuyên Đấu Thuật cận thân của Sở Lương đã sớm lô hỏa thuần thanh, Hồi Lưu Thân Pháp khẽ chuyển, cả người đã đi tới sau lưng nữ quỷ.. Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra mình đã phạm sai lầm, quên mất phía sau nữ quỷ này cũng là mắt.

Tay phải vung mạnh gạch xuống, trong miệng nữ quỷ này cũng phun ra một luồng ánh sáng đỏ, chỉ trong nháy mắt cuốn lấy cổ tay của Sở Lương. Lúc này Sở Lương mới thấy rõ, hóa ra luồng ánh sáng đỏ này là đầu lưỡi của nữ quỷ!

Một chiếc lưỡi đỏ tươi như máu!

Mà một luồng ánh sáng đỏ khác cũng bay lên không trung, đánh thẳng về phía Sở Lương!

Nhưng nàng có hai cái lưỡi thì Sở Lương cũng có hai tay, tay trái hắn niêm kiếm quyết, chỉ trong nháy mắt tế lên Vô Trần Kiếm!

Xùy --

Khoảng cách gần như thế, Vô Trần Kiếm không có chút bất ngờ nào xuyên thủng thân thể của nữ quỷ!

"..."

Nàng lại lần nữa kêu thảm thiết một tiếng, trên hình dáng thân thể sứ vỡ vụn lại xuất hiện một lỗ máu, nhưng nàng vẫn chưa chết! Có thể thấy thực lực của nữ quỷ này cũng không kém, khó trách trụ sở Giam Thành Tư ở Thiều Nam Trấn không đối phó được.

Mượn lực phi kiếm xuyên thủng, nữ quỷ trọng thương bay lộn ngược lại mấy trượng, thân thể ở giữa không trung đột nhiên vặn vẹo một cái! Cổ không nhúc nhích nhưng thân thể xoay tròn, phía sau lưng biến thành lồng ngực, sau đó hóa thành một luồng ánh sáng trắng bỏ chạy!

Điều này cũng có chút ngoài dự liệu, hóa ra hai khuôn mặt còn có lợi ích này?

Nhưng nàng vừa mới muốn chạy, cũng không cần Sở Lương đuổi theo, trước mặt đã có một bóng đen ngăn nàng lại!

Trong nháy mắt này, Lăng Ngạo đánh bọc ở nơi xa cũng đã chạy như bay tới! Tốc độ cực nhanh, dưới ánh trăng giống như một tia chớp màu đen!

Hai mắt nữ quỷ đỏ tươi nhìn hai mắt Lăng Ngạo lập loè ngọn lửa màu đỏ, đột ngột hiện lên một tia sáng trắng!

Ở trong mắt Lăng Ngạo, sắc mặt dữ tợn của nàng lại trở nên tinh xảo mà tuyệt mỹ, dáng người xinh đẹp vô cùng động lòng người. Bây giờ nàng không phải là nữ quỷ âm trầm đáng sợ mà là một mỹ nhân mềm mại nhỏ yếu, bị đuổi theo phải hốt hoảng như liễu trong gió, nhìn vô cùng làm cho người ta thương tiếc.

Còn hướng về phía Lăng Ngạo phát ra tiếng kêu to duyên dáng: "Thiếu hiệp, cứu ta --"

Lăng Ngạo nhìn mỹ nhân yếu đuối này, ánh mắt khẽ động.

Ngay sau đó tay phải đột nhiên dấy lên một quả cầu lửa màu vàng, nắm đấm hung hăng vung lên!

Một quyền đánh vào trên mặt của nàng!

Bốp --

Một quyền này, trực tiếp đánh bẹp khuôn mặt sứ của nữ quỷ!

Lúc này nữ quỷ ngã xuống đất, hai khuôn mặt đồng thời phát ra tiếng gào thét đau đớn. Một quyền này của Lăng Ngạo không chỉ đánh lõm khuôn mặt trước của nàng mà còn đánh lòi khuôn mặt phía sau của nàng ra!

Mấy đòn nặng nề này đủ khiến cho một oán linh trăm năm tan thành mây khói, nhưng nữ quỷ này lại vẫn chưa biến mất, thật đúng là mạnh đến mức kỳ quái.

Nhưng điều này cũng coi như thuận tiện cho Sở Lương.

Hắn đang nhấc Vô Trần Kiếm đuổi theo sát, muốn vượt lên trước một bước chém giết nữ quỷ này! Kiếm quang lập tức rơi xuống!

Rất vội vã.

Đừng bị người khác cướp mất!

"Đừng giết ta!" Nữ quỷ kêu rên.

Kiếm quang không giảm tốc chút nào, chỉ lát nữa là sắp dùng kiếm chém giết nàng!

"Ta dẫn các ngươi đi tìm bảo vật!" Nữ quỷ lớn tiếng cầu xin tha thứ.

Kiếm quang trong nháy mắt biến mất.

Mũi kiếm băng lãnh vẫn chỉ vào nữ quỷ, Sở Lương nhìn nàng: "Nói kĩ càng một chút?"

"Đừng giết ta, cái gì ta cũng nói!" Nữ quỷ thoát được một mạng, vội vàng nói.[/CREDITS]
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 647: Quỷ Vực (1)

[CREDITS=200;1221703516713]Khương Nguyệt Bạch ở bên cạnh bước nhanh về phía trước, giơ tay đánh ra một tấm bùa, khắc ở trên mặt nữ quỷ.

Nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy không an toàn, cũng ấn một tấm lên trên mặt bên kia cho nàng.

Lần này nàng cũng không còn cách nào quát tháo được nữa.

Sau đó Khương Nguyệt Bạch mới hỏi: "Ngươi từ chỗ nào đến, vì sao lại giết người ở đây? Bảo vật mà ngươi nói lại là chuyện gì? Ngươi nói rõ ràng từng cái đi."

Ba vị tu hành trẻ tuổi tụ tập ở bên người nàng, sáu ánh mắt nhìn thẳng vào nàng nên nàng cũng không giãy dụa vô ích nữa mà nhận mệnh ngồi khoanh chân trên đất, mở miệng nói:

"Ta vốn là thiếu phu nhân của Thẩm phủ ở bên ngoài Thiều Nam Trấn.."

* * *

"Vài chục năm trước, Thẩm gia vốn là một phú hộ ở Thiều Nam Trấn, đã bỏ ra một số tiền khổng lồ để xây dựng tòa Thẩm Gia Viên này ở bên ngoài trấn." Nữ tử áo vàng kia kể lại với Từ Tử Dương.

"Trong nhà có một vị tổ tiên truyền xuống một bình bảo vật, có một ngày ta lỡ tay làm đổ bình bảo vật kia, vậy mà lại giải phóng ra một ác linh khủng bố!"

Trên mặt nàng hoảng sợ nói ra: "Con ác linh kia vừa xuất hiện đã hóa cả tòa Thẩm Gia Viên này thành Quỷ Vực, tất cả mọi người trong nhà đều trở thành oán linh, bị vây ở nơi đây vĩnh viễn không có cách nào ra ngoài được."

"Ta bởi vì cách nó gần hơn nên thu được sức mạnh nhiều hơn, cho nên còn có thể giữ được linh trí. Mà bọn hắn?" Nàng chỉ chỉ những gia đinh kia: "Chính là sẽ lặp đi lặp lại những gì đã từng xảy ra ở đây, vĩnh viễn sống trong Thẩm Gia Viên này."

"Ác linh.." Từ Tử Dương liếc nhìn toàn bộ sân viện, nói: "Nếu là chuyện vài chục năm trước, vậy thì nơi đây chắc chắn sớm đã bị Giam Thành Tư phát hiện, coi như là không xử lý được thì cũng báo cáo lên Giam Quốc phủ, không có lý vẫn luôn giữ lại đến tận bây giờ."

"Cũng đã tới qua.." Giọng nói của nữ tử áo vàng run rẩy, tựa hồ đang nhớ lại tình cảnh đáng sợ nào đó.

"Lúc đó đã từng có một luồng lực lượng hàng lâm giao chiến với ác linh trong bình kia. Khi đó cả tòa Thẩm Gia Viên lung lay sắp đổ, những linh thể như chúng ta đều suýt nữa bị vỡ nát. Thế nhưng cuối cùng, luồng lực lượng kia còn không công tới mà lui. Dường như hắn bỏ thêm một đạo cấm chế ở bên ngoài gia viên, để cho tất cả người bên trong không có cách nào ra ngoài được, người bên ngoài cũng không có cách nào tiến vào bên trong."

Ngay cả Giam Quốc Phủ cũng thúc thủ vô sách, chỉ có thể phong cấm ác linh?

Từ Tử Dương nhíu mày, nhưng lúc mình tiến vào bên trong rõ ràng không có chút trở ngại nào.

Nữ tử áo vàng kia ngay sau đó liền nói: "Thế nhưng mấy ngày hôm trước, dường như có người phá vỡ cấm chế ở bên ngoài, tiến vào phiến Quỷ Vực này. Hắn đánh cắp đồ vật rất quan trọng gì đó của ác linh, nếu như ác linh tỉnh lại, phát hiện ra tất nhiên sẽ nổi giận."

Từ Tử Dương hơi trầm ngâm, là như thế này sao?

Nữ tử áo vàng tiếp tục nói: "Cho nên ngươi không nên làm nó tỉnh lại, ta sẽ đưa ngươi rời khỏi nơi đây. Sau khi cấm chế bị phá vỡ, đã có một số oán linh từ chỗ bị phá vỡ chạy trốn ra ngoài. Ngươi là thân thể người, hẳn là dễ rời đi hơn, ngàn vạn lần đừng tới gần ác linh kia! Nếu không ngươi cũng sẽ trầm luân ở chỗ này!"

* * *

"Thẩm gia là phú hộ trong Thiều Nam Trấn, nghe nói là gia tộc ngoại thích của thời đại tiền triều, năm tiền triều bị huỷ diệt, có người từ trong cung trốn ra ngoài, mang theo rất nhiều bảo vật tới đây tị nạn."

Nữ quỷ có dung mạo bể tan tành cúi thấp đầu, yếu ớt kể lại.

Ba người Sở Lương lẳng lặng yên tĩnh nghe.

"Trong đó có một bình bảo vật ở thời kỳ Thượng Cổ, vô cùng thần bí. Khi đó ta đến Thẩm gia, có một lần do hiếu kỳ, không cẩn thận lỡ tay làm đổ cái bình bảo vật kia. Kết quả trong bình xuất hiện một vị Thần Linh, nó nói nó có thể thực hiện một nguyện vọng của ta, bất cứ cái gì cũng có thể được.." Nữ quỷ nói.

"Ta cầu nguyện hy vọng tướng mạo của ta sẽ trở lên xinh đẹp, quả nhiên giống như ta mong muốn."

"Về sau những người khác trong Thẩm gia đều nghe nói đến tin tức này, cũng nhao nhao đến đó cầu nguyện." Nàng nói đến đây thì có chút tức giận: "Kết quả là có một tiểu nha hoàn, nàng tư thông với người bên ngoài phủ, lại tiết lộ tin tức này ra ngoài."

"Người nọ quay đầu liền bán tin tức này cho quan phủ, người của triều đình lập tức giết vào Thẩm gia, không chỉ muốn quét sạch dư nghiệt của tiền triều mà còn muốn cướp đi chiếc bình bảo vật này. Thẩm gia căn bản không có người tu hành, làm sao có thể chống cự? Thoáng cái đã bị giết chóc sạch sẽ."

"Mặc dù bình bảo vật kia có pháp lực mạnh mẽ nhưng lại chỉ có thể thông qua nguyện vọng của người khác để thực hiện."[/CREDITS]
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 648: Quỷ Vực (2)

[CREDITS=200;1911703516733]"Trượng phu của ta trước khi chết đã hướng bình bảo vật kia ước nguyện, hy vọng nó có thể để cho tất cả mọi thứ khôi phục lại như lúc trước."

"Ai ngờ.."

"Bình bảo vật kia lại biến Thẩm gia thành một mảnh Quỷ Vực, mà chúng ta, những người vừa mới chết đi đều trở thành linh thể, bị trói buộc ở Thẩm gia, lặp đi lặp lại tất cả mọi chuyện trong quá khứ.. Nếu nói là trùng sinh thì không bằng nói là vĩnh viễn không siêu sinh!"

Nữ tử áo trắng nói: "Người của triều đình cũng bởi vì vậy mà không cầm bình bảo vật đi được, chỉ có thể thiết trí một đạo cấm chế, để cho tất cả mọi người ở bên trong đều không ra ngoài được. Ngày đó đạo cấm chế kia bị phá vỡ, ta tìm được chỗ tổn hại chạy trốn ra ngoài, vốn là hi vọng có thể tìm người tới cứu chúng ta, thế nhưng sau khi ra ngoài thì thần trí của ta lại thường xuyên không tỉnh táo, sẽ luôn bị chấp niệm điều động đi giết người.."

"Nhưng người ta giết đều là những kẻ đáng chết!" Giọng điệu của nàng bỗng nhiên ngoan lệ: "Nếu những người kia không phải là thấy sắc di tình thì làm sao sẽ bị ta quyến rũ chứ?"

"Tóm lại, các ngươi không nên giết ta, ta dẫn các ngươi đi tìm bình bảo vật kia, nó có thể thực hiện bất cứ nguyện vọng nào của các ngươi!" Trong lời nói của nữ tử áo trắng tràn ngập mê hoặc.

"Là như vậy sao.." Sở Lương gật gật đầu: "Vậy không bằng thu nàng trước, sau đó bẩm báo với trưởng bối Thục Sơn rồi lại xử trí. Nếu như triều đình cũng không thể lấy bảo vật đi được thì chúng ta đi qua đó phần lớn cũng không lấy đi được."

Về phần ước nguyện, hắn cũng chỉ tin một nửa, dù sao lời nói của quỷ cũng không thể tin toàn bộ được.

"Ừ." Khương Nguyệt Bạch lấy ra pháp khí, đưa tay liền thu oán linh này vào trong, chuẩn bị xử trí sau.

"Haiz?" Tất cả mọi thứ đã kết thúc, Sở Lương mới nhìn hai bên một chút, buồn bực nói: "Từ sư huynh đâu rồi?"

Vốn hắn và Lăng Ngạo đều ở phía xa phụ trách mai phục, bây giờ oán linh này đã được giải quyết dễ dàng nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa thấy Từ Tử Dương hiện thân.

Thần thức trải rộng xem một vòng ở xung quanh, cũng không phát diện ra bóng dáng của hắn.

"Có lẽ có việc nên về trước rồi?" Lăng Ngạo nói: "Quay lại trụ sở xem sao."

Ba người trở lại chỗ trụ sở Giam Thành Tư.

Tiểu Lệnh Quan Trần Hà vẫn ở bên trong trụ sở, cũng nói là không thấy Từ Tử Dương trở về,

"Thế thì đúng là kì quái, hắn cũng không nói một tiếng đã rời đi, không lẽ đã gặp phải nguy hiểm gì rồi?" Sở Lương nói.

"Thực lực của Từ sư huynh mạnh mẽ, chắc hẳn cũng không dễ dàng gặp nạn.." Khương Nguyệt Bạch nói.

Người tu hành ngũ cảnh ở Cửu Thiên Thập Địa là tồn tại có thể đi ngang trong tu tiên giới, bình thường rất ít có địch thủ.

"Nhưng mà Thiều Nam Trấn này có chút quỷ dị." Sở Lương suy nghĩ nói: "Chúng ta đi ra ngoài tìm một chút, chỉ có thể lấy bờ sông kia làm trung tâm, tìm tòi bốn phía xung quanh."

Lăng Ngạo nói: "Thay vì vu vơ tìm người, hay là dùng tiên pháp Sưu Thiên Kiểm Địa là nhanh nhất."

Trần Hà Nói: "Nhưng hiện tại rất khó tìm được, chủ quan Đỗ Sách của Yên Ba Thành chúng ta biết, nhưng đi tìm hắn tới cũng phải tốn chút thời gian."

Lúc này, Khương Nguyệt Bạch ở bên cạnh mỉm cười: "Ta biết."

* * *

Vèo --

Ba người lại lần nữa đi đến kiến trúc bên bờ Từ Tử Dương ẩn thân lúc trước, nơi đây đúng là có thể nhìn thấy một chút dấu vết chiến đấu.

Khương Nguyệt Bạch chỉ quyết niêm động, hai mắt sáng lên, trong nháy mắt một luồng thần niệm quét ngang toàn bộ Thiều Nam Trấn.

Mặc dù Sưu Thiên Kiểm Địa của nàng chưa thật sự được gọi là tuần tra xem xét thiên địa, nhưng vẫn có thể bao phủ được một tòa trấn nhỏ này.

Ở trong mắt nàng toàn bộ màu sắc của thế giới đều biến thành hai màu xanh trắng, duy chỉ có khí tức của Từ Tử Dương trong thần niệm suy nghĩ mới có màu đỏ, một con đường ngoằn ngoèo lập tức hiện ra rõ ràng.

"Ở đây!"

Khương Nguyệt Bạch lập tức dẫn đường, phi thân lao về phía trước, Sở Lương và Lăng Ngạo theo sát ở phía sau.

Một đường này xuyên qua rừng nguyệt quế, lại bay vút về phía trước một đoạn đường nữa, ra khỏi Thiều Nam Trấn một chút, nhìn thấy phía trước có một tòa lâm viên hoang phế.

Lúc này sắc trời đã tảng sáng, có thể thấy rõ trên mặt biển có chữ "Thẩm".

Ba người dừng ở bên ngoài trong chốc lát, quan sát một lúc.

Sở Lương nhíu mày nói: "Đây không phải là Thẩm gia mà nữ quỷ kia nói sao?"

Khương Nguyệt Bạch gật đầu: "Lân cận Thiều Nam Trấn chỉ có một tòa lâm viên này, hẳn là nơi đây rồi. Nhưng thần thông của ta không có cách nào dò xét được ở bên trong, chỉ có thể nhìn thấy khí tức của Từ sư huynh đã tiến vào bên trong."

"Vậy chúng ta tiến vào nhìn một chút." Lăng Ngạo nói.[/CREDITS]
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 649: Có ngươi ở đây, ta dễ chịu chút (1)

[CREDITS=200;1841703516766]Sở Lương cũng có ý này, mặc dù tình huống nơi đây không quá rõ nhưng thực lực của bọn hắn cũng không yếu, lúc này cũng không cần phải quá cẩn thận.

Ba người đang muốn khởi hành thì nhìn thấy một ông lão cầm canh gõ mõ ở bên cạnh đi ra.

"Không thể đi vào." Là phu canh dùng giọng nói già nua nhắc nhở: "Các ngươi cũng không vào được."

"Hả?" Sở Lương quay đầu lai, hỏi: "Lão bá, vì sao ngươi lại nói như thế?"

"Nơi này là phế viên Thẩm gia.." Phu canh nói: "Năm đó dư nghiệt tiền triều ở trong Thẩm gia này, mưu đồ bí mật mượn lực lượng yêu tà tạo phản, chuyện bị tiết lộ, cả nhà bị diệt. Kết quả lớn nhỏ Thẩm gia đều hóa thành oán linh, lúc nào cũng đều chiếm cứ ở đây. Cường giả Giam Quốc Phủ đã thiết trí một đạo cấm chế ở nơi này, oán linh ở bên trong không ra ngoài được, người ở bên ngoài cũng không có cách nào vào được bên trong. Các ngươi mà tùy tiện tới gần, có thể sẽ bị cấm chế gây thương tích."

Hắn ở bên cạnh nhắc nhở, lời còn chưa dứt.

Chợt nghe CHÍU U U! Một tiếng.

Hóa ra là một đạo phi kiếm từ phương hướng Thiều Nam Trấn bay tới, thẳng tắp xông vào bên trong phế viên Thẩm gia, tiến vào mà không có chút trở ngại nào.

Ba người Sở Lương quay đầu nhìn thấy một màn này, lại quay đầu nhìn về phía lão bá.

Phu canh giật mình, bỗng nhiên gãi gãi đầu: "A -- Chuyện này là thế nào vậy?"

* * *

Từ Tử Dương đi theo nữ tử áo vàng một đường đi về phía trước, đi qua một hành lang tối thấp thoáng có ánh nến đỏ lờ mờ, bốn phía vang lên tiếng nhạc vui mừng rộn ràng. Chỉ là ở trong hoàn cảnh âm trầm u ám này, tiếng nhạc vui nghe lên lại cực kỳ giống với nhạc buồn.

"Tiếp xuống đường đi sẽ có chút nguy hiểm." Nữ tử áo vàng quay đầu lại nhắc nhở.

"Ừ." Từ Tử Dương nhẹ nhàng gật đầu.

Ánh mắt bên trong chợt hiện lên một tia đen tối.

Tiến về phía trước qua một cánh cổng mặt trăng, gió xung quanh đột nhiên căng lên. Còn chưa đi được hai bước, đột nhiên có tiếng ho khan vang lên.

"Khụ khụ.." Một bà lão tập tễnh đang nhìn hoa cỏ trong viện thấy có người đi vào, liền lớn tiếng ai: "Ai tới?"

"Lâm bà bà." Nữ tử áo vàng nói: "Ta mang bằng hữu đi ngang qua."

"A.." Bà lão kia giương mắt nhìn về phía Từ Tử Dương, khẽ cười nói: "Tiểu ca này từ đâu tới vậy?"

"Thục Sơn." Từ Tử Dương đáp nói.

Một tiếng nói vừa dứt, thân hình hắn bay lên! Bởi vì trong nháy mắt sau đó dưới bàn chân hắn những dây leo hoa đằng thô đen ẩn ở dưới thoát ra, những hoa đằng kia chui từ dưới đất lên, trong nháy mắt hóa thành những cánh tay người! Đều xoè ra bàn tay có móng tay sắc bén muốn bắt lấy Từ Tử Dương!

Đúng là bà lão vừa đang hỏi chuyện vừa đánh lén, tâm tư tương đối âm hiểm!

Kiếm quang lượn lờ bên người Từ Tử Dương, trong nháy mắt đã chặt đứt những bàn tay đen này, lại nhìn về phía bà lão kia, cánh tay trái đã biến mất!

"Một cái tay còn chộp không được ngươi sao?" Mặc dù bà lão bị cụt tay những lại còn cười quái dị, lại dùng sức hất lên.

Chợt nghe crắc một tiếng, cánh tay phải của nàng cũng bị ném rơi xuống mặt đất.

Đột nhiên từ dưới mặt đất đen, tầng tầng lớp lớp bàn tay đen chui ra, giống như một gốc cây lớn mọc ra nhánh cây um tùm!

Từ Tử Dương nhìn thấy cánh tay càng ngày càng nhiều, lúc này cũng không lề mề, quanh người nổi lên kim quang, Canh Kim chân khí quán chú toàn thân, trong nháy mắt hóa thành Kim Cương Chi Thể..

Kim Thân ngũ cảnh!

CHÍU U U! --

Một luồng kim quang bay vút qua, Từ Tử Dương giơ tay niêm chỉ quyết, nhấn lôi pháp, một ngón tay đặt ở trên trán bà lão kia.

Ầm!

Trong nháy mắt đỉnh đầu bà lão xuất hiện một lỗ ngón tay màu đen, trước khi thân thể vỡ nát vẫn có khói nhẹ lượn lờ bay lên. Một giây sau, toàn bộ thân thể của nàng tan thành từng đốm nhỏ biến mất trong trời đất.

Nữ tử áo vàng nhìn thấy như vậy, trong mắt lộ ra một tia sợ hãi. Có thể là do nhìn thấy Từ Tử Dương giết quỷ gọn gàng sạch sẽ lưu loát như thế, không khỏi có cảm giác ưu tư đồng loại.

Trên thực tế, nếu không phải lúc trước nàng nói cẩn thận kinh động đến ác linh thì Tử Tử Dương đã thúc dục uy lực kiếm quyết mạnh mẽ, chém giết bà lão kia sẽ nhanh hơn.

Nhìn thấy cánh tay đầy đất đã biến mất, chỉ còn lại mảnh đất đen đã được cải tạo, thở dài nói: "Lâm bà bà là mẫu thân của quản gia, phụ trách cắt xén hoa cỏ ở trong phủ người, từ trước tới nay là bà lão hòa ái dễ gần, vậy mà cuối cùng lại rơi vào tình trạng này."

"Không sao." Từ Tử Dương lạnh lùng nói: "Ta đã trợ giúp nàng tiến vào Luân Hồi rồi."

Giọng điệu chém đinh chặt sắt "Ta giết nàng chính là tốt cho nàng" khiến cho nữ tử áo vàng nghe thấy sững sờ.

Sau khi giật mình, nàng nhân tiện nói: "Chúng ta tiếp tục đi thôi."[/CREDITS]
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 650: Có ngươi ở đây, ta dễ chịu chút (2)

[CREDITS=200;1381703516785]Khi đi qua vườn hoa này, đi tới là một hồ nước giả sơn, hai người muốn vượt qua hòn giả sơn này.

Nữ tử áo vàng đột nhiên nói: "Cẩn thận hồ nước này!"

Tiếng nói vừa dứt thì có một con cá lớn đốm đen từ trong hồ nước nhảy ra, mở ra miệng lớn tựa như bồn máu: "Grào --"

Nếu đơn giản nói về âm khí thì nó còn mạnh hơn bà lão lúc trước một chút.

Nhưng lần này Từ Tử Dương lại càng gọn gàng dứt khoát lưu loát hơn, Trảm Cương Kiếm quét ngang, thân hình xẹt qua, ba trượng kiếm quang phun ra nuốt vào, trực tiếp cắt ngang con cá lớn đốm đen kia.

Rầm --

Nhìn xem con cá đốm đen vụn vỡ ở trên không trung, lần này nữ tử áo vàng lại bình tĩnh một chút, thản nhiên dẫn hắn tiếp tục đi về phía trước. Chẳng qua trong miệng vẫn còn giới thiệu một chút: "Đầu cá đốm đen to béo này vốn là cá cảnh được nuôi trong hồ nước, rất thông minh, thường xuyên sẽ giả chết dọa người, mọi người trong nhà đều thích nó.. Về sau cũng biến thành quái vật như vậy."

Một đường ra lại thu thập thêm hai ba con quỷ vật, mỗi một con đều sẽ mạnh hơn con lúc trước một chút nhưng cũng không có ý nghĩa gì. Ở trước mặt Từ Tử Dương, quét sạch chúng nó cũng sẽ không có quá lớn chênh lệch.

Hao tốn một chút gian, nữ tử áo vàng cuối cùng cũng dẫn hắn đi đến trước một tường viện, mà ở giữa tường viện kia có một chỗ bị sụp xuống lộ ra lỗ hổng.

"Từ đây là có thể đi ra bên ngoài." Nữ tử áo vàng nói: "Sau khi ra ngoài thì hãy chạy thật xa, đừng quay trở lại nữa."

Từ Tử Dương nhìn lỗ hổng kia, bên trong tối om, chính xác giống như đi thông đến một một mảnh trời đất khác. Hắn dường như muốn khởi hành, nhưng trước khi động thân hắn đột nhiên quay đầu lại hỏi một câu.

"Trước ta còn có một yêu vật xông vào, ngươi có nhìn thấy không?"

* * *

"Bên trong này, phạm vi dò xét của thần thức rất hạn chế, tất cả đèu phải cần thận thì tốt hơn." Khương Nguyệt Bạch tỉnh táo nhắc nhở.

Ba người vừa bước vào trong phế viên Thẩm gia, chợt cảm thấy từng luồng gió lạnh, lập tức đều cảnh giác lên.

Vừa đi qua sân trước vắng vẻ, đột nhiên nghe thấy phía bên kia bức tường có tiếng la hét, hình như đang đánh nhau!

Không biết là Từ Tử Dương hay là người ngự kiếm bay vào vừa rồi, Sở Lương cách gần đó, là người đầu tiên cầm Vô Trần Kiếm lên, trong chớp nhoáng bay lên đầu tường.

Chỉ thấy tường đối diện có một người tu hành mặc quần áo màu xanh đang giao thủ với quỷ vật có bộ dáng thị nữ.

Quỷ vật kia một thân thị nữ trang phục, xõa tóc dài, đen ngòm hốc mắt chảy máu, hình dạng mười phần kinh khủng. Đang dựng thẳng mười cái huyết sắc móng tay, muốn bắt lấy cào người tu hành kia.

Mà người tu hành mặc quần áo màu xanh kia có tu vi tam cảnh, đối phó với oán linh không được tính là quá mạnh này vốn không nên phí sức như thế, nhưng dường như khí lực của hắn không tốt lắm, không lâu sau đã rơi vào thế hạ phong.

Ngay khi Sở Lương đang quan sát, mái tóc đen như mực của nữ quỷ kia đột nhiên động một cái, trong nháy mắt ngàn vạn sợi tóc bắn lên, lập tức cuốn lấy tay chân tứ chi của người tu hành này, trói chặt cả người hắn lại!

Chỉ là nhìn động tác của nàng dường như không có ý định giết chết người tu hành này, mà là xoay người muốn mang hắn đi đến nơi nào đó.

Lúc này Sở Lương không còn đứng ngoài quan sát nữa mà phi thân xuất kiếm.

Xoẹt --

Song Cực phẩm Kim Đan chuyển động, chân khí bành trướng tràn vào Vô Trần Kiếm, chuyển hóa thành kiếm khí mênh mông!

Nữ quỷ kia thậm chí còn không kịp thấy rõ dáng vẻ của Sở Lương đã bị một kiếm chém giết!

Bùm.

Sau khi nữ quỷ vỡ nát, thân thể người tu hành kia nằm ở trên mặt đất, thở phào một cái, dáng vẻ hết sức yếu ớt.

"Cảm tạ ân cứu mạng của thiếu hiệp.." Hắn nằm ở trên mặt đất vẫn không quên nói lời cảm tạ.

"Không cần đa lễ." Sở Lương nâng đỡ người này, đang muốn hỏi hắn vì sao lại xông tới.

Chỉ thấy Khương Nguyệt Bạch và Lăng Ngạo ở bên kia cũng đuổi kịp đến đây, người này đột nhiên hỏi: "Ngươi là Khương tiên tử của Thục Sơn?"

"Là ta." Khương Nguyệt Bạch nhẹ nhàng gật đầu.

"Ta ở Giang Nam đã từng thấy ngươi.." Người kia cười cười, ngẩng đầu lên nói: "Các ngươi hẳn là bị ca ca ta mời tới đi? Không ngờ động tác của hắn lại nhanh như vậy, vì cứu ta còn mời được ba vị các ngươi trong top 4 của Thục Sơn, thật đúng là xin lỗi.."

Sở Lương vừa nghe thấy hắn nói như vậy, đương nhiên cũng đoán được hắn là ai.

Trụ sở Thiều Nam Trấn có tất cả là hai người tu hành, Trần Hà và đệ đệ Trần Lạc của hắn. Mà ngày hôm trước Trần Lạc bị thương, vị ở trước mắt này cũng rất phù hợp.

Cũng chỉ có hắn mới có thể sẽ biết được Thục Sơn phái ra top 4 tới Thiều Nam Trấn để làm việc.[/CREDITS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Back