Ngôn Tình Ánh Sáng Nơi Hoàng Hôn - Thử Ngạn Tiên Hoa

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Thủy Ngạn Hoa, 14 Tháng tám 2022.

  1. Thủy Ngạn Hoa

    Bài viết:
    1
    Chương 10:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại Nam Cung gia, phòng khách mở đèn sáng trưng, Uyển Thượng Lưu Ly ngồi bệt dưới đất, bàn tay trắng nõn mịn màng cầm chiếc bút vẽ màu đen linh hoạt họa ra những đường nét mượt mà trên chiếc váy công chúa đen tuyền. Sự đối lập rõ rệt càng làm cho hình ảnh đó thêm thu hút ánh nhìn.

    Nam Cung Hàn diện vest đen từ trong ra ngoài, trông hắn như một vị thần chết bước ra từ trong bóng đêm, có thể cướp lấy sinh mạng của bất kỳ ai chỉ bằng một ý niệm.

    Hắn đến bên cạnh cô rồi nói: "Trễ rồi, mau đi ngủ đi."

    Đã trễ thế này rồi, hắn còn muốn ra ngoài sao, cô hỏi: "Trễ thế này rồi anh còn phải ra ngoài sao?"

    "Ừm, bên tổ chức có việc, tôi qua đó xem một chút." Nam Cung Hàn cũng không tránh né, thẳng thắn trả lời cô, không phải công ty mà là tổ chức.

    Mặc dù Lưu Ly hơi bất ngờ, cô do dự một lát, lại hỏi: "Sẽ đánh nhau sao?"

    Nam Cung Hàn nghe xong thì khuôn mặt băng hàn của hắn dãn ra, môi hắn vẽ ra một đường cong quyến rũ, hắn nhìn cô đầy ôn nhu nói: "Không phải lúc nào đến tổ chức cũng sẽ đánh nhau, chỉ khi có người đến gây chuyện mới phải dùng vũ lực để giải quyết.. Em đang lo lắng cho tôi sao?"

    Bị nhìn thấu, Lưu Ly không dám đối mặt với hắn, qua loa nói: "Không có, chỉ hỏi vậy thôi. Không phải anh đang muốn đi sao, nhanh đi đi, cũng không còn sớm nữa."

    Nam Cung Hàn nhìn đồng hồ, quả thật phải đi rồi. Hắn đứng dậy, đưa tay xoa đầu cô, lần nữa dặn dò: "Mau đi ngủ đi. Không cho phép thức khuya." Rồi mới xoay người bước nhanh ra ngoài, Hắc Phong và Bạch Phong đều chờ hắn ngoài xe.

    Chiếc BMW dòng mới nhất chạy thẳng vào trong một biệt thự to lớn ở ngoại ô phía Nam thành phố. Chỉ thấy xung quanh biệt thự trồng đủ loại hoa, đặc biệt là chúng đều có màu đỏ tươi như máu. Không làm cho căn biệt thự trở nên lộng lẫy hơn, mà ngược lại làm cho bầu không khí đầy âm trầm chết chóc.

    Hắn đi thẳng vào biệt thự, nội thất ở đây không có gì khác so với những ngôi nhà khác. Thế nhưng, khi Bạch Phong tiến đến ấn mặt nhẫn vào một chiếc hộp được thiết kế đặc biệt thì vách tường ầm ầm chuyển động, lộ ra một lối đi thẳng xuống lòng đất.

    Đây là căn cứ chính của Lam Diễm bang, lúc nào có việc quan trọng cần nghị luận hoặc đưa thông báo thì mới tập hợp đông đủ về đây. Hôm nay là buổi họp đầu tiên từ khi hắn trở về.

    Tất cả những người có chức vụ cao đều có mặt đầy đủ, bọn họ đứng thành hai hàng, đồng loạt hô to: "Chào mừng lão đại trở về."

    Nam Cung Hàn mắt nhìn thẳng, cả người đều tản mát ra khí lạnh không để người khác đến gần. Những người ở đây đã làm việc với hắn khi tổ chức mới thành lập mà vẫn không thể nào quen được. Bọn họ cúi đầu, không ai dám nhìn thẳng vào hắn.

    Không khí tưởng chừng như có thể kết băng, đột nhiên bị phá vỡ, Hoàng Phong tiến lên gọi một tiếng: "Lão đại."

    Nam Cung Hàn gật đầu một cái, đi thẳng đến ghế ngồi của mình, mọi người cũng đứng vào chỗ của mình, từng người báo cáo tình hình liên quan đến Lam Diễm bang trong thời gian qua.

    Đợi mọi người nói hết, một người có dáng người nhỏ bé, tuổi còn rất trẻ, bước ra khỏi hàng: "Lão đại, Hắc Ưng bang vẫn còn nợ chúng ta một đơn hàng chưa trả. Bây giờ đã quá thời hạn rồi, có cần cho người đi đòi lại không ạ?"

    Nam Cung Hàn nhướng mày, Hắc Ưng, đây không phải là bang phái ra tay với bạn của Uyển Thượng Lưu Hòa sao. Ngón tay của hắn gõ từng nhịp lên tay dựa ghế. Cả đám người đều đang đợi quyết định của hắn.

    "Nếu đã trễ hạn thì đi lấy lại đi." Nam Cung Hàn lạnh nhạt nhả ra một câu, "lấy" ở đây chính là cướp. Theo luật của bọn họ, nếu trễ hạn đã quy định thì bọn họ có quyền cướp hàng lại, song, nếu lúc hành động có xảy ra chuyện gì hay không thì "con nợ" cũng không làm được gì bọn họ.

    Đám thuộc hạ của hắn bất ngờ với quyết định này, tuy bọn họ có thể cướp lại được nhưng bình thường bọn họ sẽ đi nói chuyện với con nợ kia và "đòi" tiền chứ không phải "lấy" hàng như lần này. Bởi vì nếu cướp hàng nhất định sẽ có giao chiến, tổn thất là không thể tránh được.

    Mặc dù không hiểu nhưng bọn họ chỉ cần làm theo lệnh là được. Đây chính là quy tắc mạnh mẽ nhất ở Lam Diễm bang, bất kể lệnh gì, chỉ cần được đưa ra thì phải chấp hành vô điều kiện, không nghi ngờ, không tranh luận.

    ┅┅┅┅

    Khi hắn trở về thì thấy phòng khách vẫn sáng đèn, bước chân cũng nhanh hơn. Quả nhiên như hắn nghĩ, Lưu Ly nằm co ro trên sofa ngủ, hắn gọi mấy tiếng cũng không làm cô tỉnh lại.

    Nam Cung Hàn cúi người, bế thỏ con ngủ quên trở về phòng. Uyển Thượng Lưu Ly được hắn ôm lên, nhiệt độ ấm áp từ người hắn truyền sang làm cô thoải mái mà cọ cọ cái mặt nhỏ nhắn vào lòng hắn.

    Nam Cung Hàn sững người, rũ mắt nhìn cô, khuôn mặt cũng vì vậy mà nhu hòa như nước.

    Nhẹ nhàng thả cô xuống giường, trước khi rời đi, hắn lại cúi đầu hôn lên trán cô, như một lời chúc ngủ ngon muộn.
     
  2. Thủy Ngạn Hoa

    Bài viết:
    1
    Chương 11:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa kính, chiếu lên chiếc giường màu xanh lục một vầng sáng ấm áp. Người con gái có dáng ngủ rất ngoan ngoãn, mái tóc đen tuyền xõa tung trên gối.

    Có lẽ do ánh nắng quá chói mắt đã đánh thức cô, Uyển Thượng Lưu Ly đưa tay che mắt, vẫn chưa thể thích nghi với ánh sáng đột ngột này. Cô dụi mắt ngồi dậy, mông lung trong phút chốc cô liền tự hỏi, hình như hôm qua mình ngủ quên trên sofa rồi, sao bây giờ lại ở trên giường của mình.

    Đợi đến khi cô xuống thì Nam Cung Hàn đã đến công ty rồi, cả căn biệt thự bỗng dưng trở nên trống trải, cô cầm bản vẽ của mình, dự định sẽ đóng trụ ở vườn hoa.

    Cô dành cả ngày để vẽ, không chỉ vẽ hoa mà cô còn làm bản thảo thiết kế đầm công chúa lấy chủ đề sắc hoa để chuẩn bị cho bộ sưu tập mới.

    Nam Cung Hàn bận tối mặt cả một ngày, về nhà lại không thấy cô đâu. Hắn nhíu mày hỏi quản gia thì ông nói cô đang ở vườn hoa. Áo vest cũng không cởi, hắn một đường đi thẳng đến vườn hoa.

    Nhìn thấy hắn, Lưu Ly vui vẻ cho hắn một nụ cười còn xinh đẹp hơn cả hoa trong vườn, cô nói: "Chú về rồi sao?"

    "Ừm, vừa mới trở về. Em đang vẽ tranh gì?" Nam Cung Hàn nhìn bức tranh trong tay cô hỏi.

    Lưu Ly đưa mấy bức tranh cô vẽ cho hắn xem, mặc dù không thể hiện ra biểu cảm gì, nhưng cặp mắt kia mở to ra nhìn hắn, hoàn toàn là muốn được khen ngợi.

    Hắn thuận nước đẩy thuyền nói: "Đẹp lắm, Lưu Ly vẽ gì cũng rất đẹp.", giọng hắn trầm trầm, mang theo tán thưởng cùng cưng chiều hết mực.

    Lưu Ly vui vẻ híp mắt lại cười với hắn một cái.

    Không khí ngọt ngào vờn quanh, một tiếng ọt.. ọt.. bỗng vang lên, mặt của Lưu Ly vì xấu hổ mà đỏ bừng, vành tai cũng đỏ hồng, trông rất đáng yêu.

    Nam Cung Hàn bật cười, nói: "Vào trong ăn cơm, tôi đói bụng rồi."

    Trên bàn ăn, Lưu Ly vẫn chưa hết ngại ngùng, cắm đầu gắp thức ăn nhét vào miệng, hai má cũng phình ra, như con sóc nhỏ đang cố gắng nhét hạt dẻ vào miệng. Cả bàn ăn ai cũng nhìn thấy điều này, ý cười trong mắt không giấu được.

    Bọn họ thật ra không thích Lưu Ly, cho rằng cô không xứng với cậu chủ, không giúp được gì cho công việc của hắn, mà sau này có khả năng còn trở thành điểm yếu, kéo chân hắn.

    Nhưng bây giờ, nhìn thấy cô như vậy, bọn họ phải công nhận, cô không những xinh đẹp, còn rất biết làm người khác giải tỏa tâm trạng, cảnh đẹp ý vui.

    Nam Cung Hàn nhìn không nổi nữa, đôi đũa của hắn chặn lại đôi đũa của cô đang muốn gắp thức ăn: "Ăn nhanh như vậy làm gì, cũng không ai giành với em. Từ từ ăn." giọng điệu vẫn lạnh ngắt như vậy, nhưng ai cũng nghe ra sự quan tâm từ câu nói này.

    Lưu Ly không bướng bỉnh nữa, buổi ăn hài hòa cho đến khi hắn nói: "Ngày mai tôi sẽ đi công tác. Em ở nhà ngoan ngoãn một chút."

    Lưu Ly không để ý gật gật đầu đáp: "Tôi biết rồi. Chú đi bao lâu?"

    "Năm ngày." Nam Cung Hàn ngắn gọn đáp, hắn dường như không để ý, nhưng khóe mắt luôn để ý đến biểu cảm trên khuôn mặt cô.

    Cô cảm thấy chuyện đi công tác rất bình thường, anh hai cô thường xuyên bay đến nước này nước kia để ký hợp đồng, có khi còn đi tận cả tháng.

    ┅┅┅┅┅┅┅

    Sáng hôm sau, khi Uyển Thượng Lưu Ly xuống ăn sáng thì Nam Cung Hàn đã đi rồi. Bạch Phong từ phòng khách đi vào nói: "Tiểu thư, từ bây giờ tôi sẽ đi theo bảo vệ cô."

    Lưu Ly không ngờ hắn còn để lại trợ thủ đắc lực của hắn cho cô: "Anh không đi theo bảo vệ chú ấy sao?"

    "Là cậu chủ lệnh cho tôi ở lại bảo vệ cô." Bạch Phong không tình nguyện đáp, anh ta cũng muốn đi theo cậu chủ.

    Lưu Ly vốn không muốn có người đi theo mình, bây giờ không biết hắn có tiện nghe điện thoại của cô không, hơn nữa hắn sẽ đồng ý với cô sao. Cô thở dài: "Hoàng Phong và Hắc Phong đi theo chú ấy sao?"

    Bạch Phong gật đầu.

    Lưu Ly vào bàn ăn, ngồi chỗ của mình từ từ giải quyết bữa sáng, mọi chuyện nhanh chóng bị cô nuốt luôn vào bụng.

    Đến giờ thì lên lớp, rảnh rỗi thì ngắm cảnh vẽ tranh, cuộc sống bình thường cứ thế trôi qua.

    Ba ngày sau.

    Trường đại học T không hổ danh là trường đại học bậc nhất với cơ sở vật chất hiện đại, tiêu chí tuyển chọn sinh viên khắt khe, giảng viên ưu tú có trình độ cao, đi cùng với đó là học phí cũng cao ngất ngưởng. Trong lớp học thiết kế, Lưu Ly đang hoàn thiện bộ sưu tập Sắc Hoa thì Hoàng Phủ Uyển Như hí hửng chạy vào, cô ôm cổ Lưu Ly cười đáng yêu rồi nũng nịu nói: "Lưu Ly à, lát nữa chúng ta đi quán Nhím Nhỏ ăn nha, tớ thèm đồ ăn ở đó quá đi mất."

    Lâu rồi bọn họ không có đi ăn cùng nhau, Uyển Như gần đây phải sửa lỗ hổng lập trình muốn phát điên, bận không kịp thở. Hôm nay cuối cùng cũng được thả ra, lập tức tìm Lưu Ly đòi đi ăn để xả stress.

    "Đợi tớ một chút, để tớ vẽ cho xong đường chân váy đã." Lưu Ly nhìn cái người bám trên vai mình, vừa cười vừa dỗ nói.

    Hai người đã lâu không nói chuyện phiếm, suốt trên đường đi cứ ríu rít không ngừng được, bỗng nhiên điện thoại Lưu Ly reo lên là video call của Nam Cung Hàn. Lưu Ly chột dạ, bắt máy không được mà không bắt máy cũng không xong.

    Vốn dĩ Bạch Phong và bảo tiêu sẽ đi theo bảo vệ cô nhưng cô thấy quá phiền phức, nhất là bây giờ còn đi chung với Uyển Như nữa. Cô ra lệnh cho bọn họ không được đi theo, cô nói mình sẽ trở về sớm.

    Thành ra bây giờ, chỉ có một bảo tiêu kiêm lái xe theo hai người ra ngoài.

    Chuyện này chắc chắn đã được báo lại rồi nên Nam Cung Hàn mới gọi đến chất vấn cô đây mà.

    Uyển Như cười khi người gặp họa, nhìn Lưu Ly hít sâu một hơi rồi bắt máy: "Chú Hàn."

    Màn hình nhanh chóng hiện ra nửa người trên của người đàn ông, hắn mặc vest màu xanh dương đậm phối với sơ mi đen. Vừa nhìn thấy cô, ánh mắt không chút độ ấm của hắn liền trở thành ôn nhu.

    "Đang ở đâu?" Nam Cung Hàn hỏi.

    Tới rồi tới rồi, Lưu Ly cười lấy lòng nói: "Đi ăn trưa với Uyển Như. Chú đã ăn gì chưa?" chỉ mong có thể dời được sự chú ý của hắn.

    Nam Cung Hàn sao không biết cô đang muốn đánh trống lảng chứ, trực tiếp hỏi: "Tại sao không cho người đi theo?"

    Lưu Ly lí nhí nói: "Không muốn có người đi theo, rất phiền phức, vã lại chỉ đi ăn ở quán quen thôi, sẽ không có chuyện gì đâu."

    "Nếu không thích sau này tôi sẽ kêu bọn họ không đi gần em. Không được tùy ý như vậy nữa." Hắn dùng giọng điệu cứng rắn nói.

    Lại nữa rồi, cô cũng không phải cấp dưới của hắn, lại ra lệnh cho cô nữa rồi. Cô bĩu môi, dứt khoát cúp máy.

    Uyển Như ngồi kế bên cô nên nghe hết cuộc đối thoại giữa hai người, cô thở dài trong lòng, Tiểu Lưu Ly ngốc nghếch của cô đến bao giờ mới hiểu được tình cảm của người kia đây. Cô đứng bên ngoài còn sốt ruột dùm hắn nữa.

    "Ây da, Tiểu Lưu Ly à, đừng có ỉu xìu vậy nữa, lâu rồi chúng ta mới đến đây ăn mà, cậu có nhớ hồi học cấp 3, chủ nhật nào chúng ta cũng đến đây ăn không? Tớ nhớ hương vị ở đây chết mất."

    Uyển Thượng Lưu Ly nghe vậy cũng nhớ lại thời cấp ba vui vẻ kia, tinh thần cũng tốt lên.

    Nhưng mà, cô nhìn ra được Uyển Như đang cười, trong mắt lại trống rỗng. Cô nhạy cảm nhận ra bạn thân của mình có gì đó khác với bình thường.

    "Uyển Như, có phải cậu có chuyện gì không?" Lưu Ly hỏi

    Uyển Như giật mình, lập tức cười tươi: "Cậu thấy tớ thì có chuyện gì được chứ."

    "Đừng có mà cười như vậy, tớ còn không biết rõ cậu sao, giả tạo chết được." Lưu Ly thẳng thắn cho cô một gáo nước.

    Uyển Như cười không nổi nữa, uể oải kể: "Thật ra dạo này tớ có quen biết với một người trên mạng, mấy tuần trước tớ vô tình hack vào tường lửa của tổ chức anh ấy, sau đó thì bị anh ấy chặn lại, xém chút nữa đã bị anh ấy cho một phát đi đời luôn rồi. Tớ giải thích chỉ là hiểu lầm thôi, sau đó đảm bảo là không có lần sau thì anh ấy mới tha cho tớ một mạng. Sau đó nữa thì tụi tớ cũng thường xuyên nhắn tin với nhau. Nhưng mà đã mấy hôm rồi anh ấy không trả lời tin nhắn của tớ nữa."

    "Cậu không phải là thích người ta rồi đó chứ." Lưu Ly không tin được hỏi.

    Uyển Như nghe xong liền phản bác: "Tớ làm sao mà thích anh ấy được, chúng tớ còn không biết mặt nhau nữa kìa."

    "Vậy cậu vì sao lại đợi tin nhắn của anh ta? Vì sao lại rầu rĩ không vui như này?" hai câu liên tiếp, hỏi đến Uyển Như á khẩu.

    "Không lẽ tớ thích anh ấy thật sao? Không phải chứ?" Uyển Như tự mình lẩm bẩm.


    Chỉ vài phút sau đồ ăn đã được mang lên, hai cô nàng nhanh chóng lao vào ăn, còn đâu bộ dáng đang gặp vấn đề tình cảm gì chứ.
     
    Last edited by a moderator: 21 Tháng ba 2023
  3. Thủy Ngạn Hoa

    Bài viết:
    1
    Chương 12:



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong một căn phòng tối, ánh đèn vàng nhạt hắc lên hình bóng của người đàn ông gần năm mươi, trên khuôn mặt hắn có một vết sẹo kéo dài từ chân mày xuống gò má, làm cho gã càng thêm hung dữ, đáng sợ. Không biết thuộc hạ nói gì với gã, chỉ thấy gã tức giận ném vỡ chiếc gạt tàn trên bàn làm việc, khuôn mặt vặn vẹo làm cho vết sẹo kia càng trở nên dữ tợn hơn.

    "Sao bọn chúng dám. Lập tức hẹn với Lam Diễm bang, tao muốn gặp bang chủ của bọn chúng."

    Tên thuộc hạ e sợ hắn nhưng vẫn nói: "Chuyện này thật sự là lỗi của chúng ta, là do chúng ta trễ hẹn trả tiền hàng, bọn chúng có quyền cướp lại ạ."

    Người đàn ông này là người đứng đầu Tử Thạch bang, cũng là bang phái đang tham gia vào cuộc chiến với ông Khương.

    Ông ta tức tối đạp mạnh vào chiếc ghế, cơn giận không biết bộc phát vào đâu thì cửa mở, một người đàn ông mặc vest bước vào, ông ta là chủ tịch tập đoàn Hoành Thiên, công ty rửa tiền thông qua công ty Nhật Thiện.

    Vừa bước vào, gã đã trưng ra bộ mặt khó chịu: "Bang chủ Tử Thạch, người của ông có làm được việc không vậy, tại sao bây giờ Uyển Thượng Lưu Hòa và Uyển Thượng Lưu Mục vẫn đang nhởn nhơ ngoài kia vậy."

    Stone- bang chủ Tử Thạch bang muốn phản bác thì thuộc hạ của gã đã tiến đến nói nhỏ với gã rằng: "Tất cả những người được phái đi đều không có tung tích ạ."

    "Mày nói cái gì, những tên được phái đi đều là sát thủ hàng đầu, chỉ có hai tên đó lại không giải quyết được?" Stone phẫn nộ rống to.

    Gã không chỉ tức giận vì mất đi mấy tên thuộc hạ gã bỏ công rèn luyện, mà còn bị mất mặt trước đối tác.

    "Hoành tổng, ông nói bọn họ chỉ là những thương nhân bình thường, lại có thể thoát khỏi tay của sát thủ chuyên nghiệp sao?"

    Hoành tổng nghe gã nói cũng ngỡ ngàng, hai người đó lúc nào thì ghê gớm như vậy. Ông ta cũng tức giận không kém, biểu cảm dữ tợn nói: "Bằng mọi cách nhất định không được để bọn họ sống."

    Dừng một chút, ông ta bỗng nở nụ cười đầy nguy hiểm, "Không phải Uyển Thượng Lưu Hòa còn một đứa con gái nữa sao. Xử lý nó đi."

    Nói rồi ông ta nhìn Stone, giọng điệu mỉa mai: "Lần này chỉ là một đứa con gái, đừng nói với tôi là ông cũng không xử lý được đi."

    Stone bị chế nhạo nhưng phải nhẫn nhịn, đây là lỗi của gã.

    ┅┅┅┅┅┅┅

    Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống vườn hoa đang vươn mình khoe sắc, mỗi cánh hoa đều mang trên mình sắc màu, kiểu dáng độc nhất vô nhị.

    Uyển Thượng Lưu Ly ngồi giữa vườn hoa, đắm mình trong ánh sáng hoàng hôn đang bao trùm khắp khu vườn. Bộ sưu tập Sắc Hoa của cô gần như hoàn thành rồi nhưng cô vẫn cảm thấy nó thiếu một sắc thái nào đó.

    Đây là khu vườn tư nhân của một người bạn của anh trai cô. Và vì sao cô lại có thể ở đây mà không có bất cứ người khách nào đến làm phiền cô, vì cô cũng là một cô đông của nơi này.

    Cô đã đăng ký tham gia một cuộc thi thiết kế rất được xem trọng, ý tưởng chủ đề rất độc đáo và có tính thách thức rất cao, nếu lấy được giải thưởng ở đây thì sẽ nhận được sự công nhận của rất nhiều chuyên gia và tập đoàn thiết kế.

    "Tiểu thư, đến giờ cơm rồi, chúng ta nên về rồi." Bạch Phong xem đồng hồ trên tay, dứt khoát bước đến nhắc nhở cô.

    Lưu Ly đang ngẩn người thì giật mình, nhìn cô lúc này có chút ngơ ngác, ánh sáng hoàng hôn đỏ rực ở phía chân trời nhuộm lên người cô một vầng sáng, như một thiên thần bước ra từ hoàng hôn, bước ra một thế giới xa lạ, có chút mơ hồ, mờ mịt nhưng lại toát lên sự ngây thơ, thuần khiết đánh cắp tâm trí của người nhìn.

    Bạch Phong phút chốc tưởng mình bị lấy đi hồn phách, phút chốc thất thố liền cúi đầu không dám nhìn nữa.

    Biệt thự Nam Cung

    Từ khi trở về Lưu Ly chỉ ăn qua loa sau đó liền trốn trong phòng không ra khỏi nửa bước. Cô ôm một chiếc thú nhồi bông hình con thỏ màu hồng, chán nản nói chuyện điện thoại với Uyển Như.

    Uyển Như nhìn khuôn mặt ủ rũ sắp dài đến tận đất của Lưu Ly mà cũng rầu theo. Làm thiết kế là vậy đó, lúc thì ý tưởng ào ạt như vũ bão, muốn vẽ cũng vẽ không kịp, lúc thì như ở sa mạc, muốn kiếm một giọt nước cũng khó.

    Đừng nói chi là giờ cô đang muốn sửa thiết kế, khó lại càng khó, giống như đánh code mà bị bug, cách nhanh nhất chỉ có thể xóa bỏ toàn bộ rồi viết lại.

    "Hay chúng ta ra ngoài chơi đi, cậu cứ như vậy cũng không nghĩ ra được gì đúng không?" Uyển Như hào hứng nói.

    Lưu Ly bĩu môi: "Hôm nay tớ ở vườn hoa cả ngày cũng không thấy có ý tưởng gì mới, cậu còn rủ tớ đi chơi."

    "Biết đâu khi cậu ra ngoài, vận động một chút lại thấy được điểm sáng. Đi đi mà." Uyển Như lại giở thói cũ, không được liền làm nũng.

    Quả nhiên, Lưu Ly không chống đỡ được, liền đồng ý với cô.

    * * *

    Khu vui chơi lớn nhất thành phố H, hai cô gái có dáng người rất chuẩn, trên người là trang phục thời trang cao cấp theo mùa. Chỉ thấy hai cô gái không biết đang nói về chuyện gì mà cười rôm rả, nô đùa rất vui vẻ làm cho những người xung quanh cũng bất giác quay lại nhìn. Nhưng họ cũng chỉ dám nhìn lướt qua sau đó nhanh chóng rời mắt.

    Lý do chính là năm vệ sĩ to lớn, sát khí đằng đằng đi theo phía sau họ, dẫn đầu không ai khác chính là Bạch Phong.

    "Cậu nói xem, tớ chỉ đi khu vui chơi thôi có cần bày trận lớn như vậy không. Phiền quá đi mất." Lưu Ly không vui nói.

    Uyển Như lại rất quen thuộc với cảnh tượng này nói: "Không phải rất tốt sao, không ai dám đến gần chúng ta, thoải mái mà đi." Nói xong còn không quên nháy mắt một cái.

    Lưu Ly cạn lời với sự nhí nhảnh của cô bạn thân, lúc nào cũng có thể vô tư như vậy.

    Bỗng nhiên, một tiếng động rất lớn vang lên, những người phía trước đột ngột ùa về bên này, hai người cũng bị cuốn vào dòng người. Chỉ trong chớp mắt, dòng người tan ra, bóng dáng của hai người cũng biến mất. Bạch Phong nhìn một vòng không thấy người đâu lập tức cho người chia ra tìm.

    "Cậu cũng quá đáng thật, trốn đi như vậy không sợ cái người kia tìm không được cậu sẽ tức giận sao." Uyển Như vừa ăn kem vừa nói

    Lưu Ly vẻ mặt sung sướng liếm kem rồi nói: "Tớ mặc kệ, lát nữa chúng ta trở về thì nói là bị lạc. Bọn họ có thể làm gì tớ chứ."

    Nhưng hai người không biết là mình đã trở thành con mồi của những kẻ đang núp trong bóng tối kia.



     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...