Trọng Sinh [Edit] Vợ Cay Cú Đình Công: Vợ Yêu Của Tổng Tài - Bạch Đậu Đậu

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Nghiên Di, 3 Tháng mười một 2021.

  1. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng mười một 2023
  2. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 411: Đường Âm bị giết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Địa điểm: Bệnh viện

    Lúc này Đường Âm mới tỉnh lại.

    Bây giờ cô cảm thấy chóng mặt, cơ thể rất yếu, cảm giác hiện tại toàn thân cô đều không cử động được.

    Trong miệng có chút khát nước, cô chậm rãi mở mắt ra, phát hiện xung quanh mình đều là người, có rất nhiều người đặc biệt đến xem cô.

    Mạc Úc Sở, Mạc Tửu và những người khác đang ở đây, Bạch Đường cũng vậy.

    Mạc Úc Sở hỏi Đường Âm: "Đường Âm, bây giờ em còn khó chịu không? Có gì cần anh giúp em không? Có gì cần cứ nói ra."

    "Nếu có gì muốn nói thì cứ nói, dù sao bây giờ chị cũng là bệnh nhân." Mạc Tửu nói.

    Nhưng lúc này Bạch Đường không nói chuyện, cô ta đang suy nghĩ làm sao đợi Mạc Úc Sở biến mất một lát, diệt trừ Đường Âm.

    "Đúng rồi, Đường Âm, sao cô lại biến thành như vậy? Thật sự không khiến người khác bớt lo." Bạch Đường nói xong còn bổ sung một câu: "Nhìn cô như thế này trông không ổn chút nào, sắc mặt tái nhợt rất nhiều."

    Đường Âm nghe Bạch Đường nói, gật gật đầu.

    Mạc Úc Sở cảm thấy Bạch Đường có gì đó không ổn, lại suy nghĩ, chuyện lúc trước của cô ta cũng thêm không yên tâm.

    Trong lòng nghĩ, hôm nay nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của Bạch Đường.

    Lúc này, Long Liên Tâm và Đường Nhan cũng đi tới để nhìn Đường Âm.

    Đường Âm tỏ vẻ rất chào đón họ.

    Đường Nhan đưa hoa cho Đường Âm, sau đó đưa thuốc bổ, v. V.

    Đường Âm tỏ vẻ biết ơn.

    Đường Nhan thấy Đường Âm vẫn còn rất tốt liền nói với Đường Âm: "Đường Âm, nếu như em như vậy, những chuyện khác cũng không cần lo lắng, hiện tại em nên dưỡng thương thật tốt, biết không?"

    Đường Âm không muốn nghe những lời của Đường Nhan, nhưng cũng không thể làm gì khác, đành phải nở một nụ cười hiền lành.

    "Ừm, em hiểu rồi, cảm ơn chị quan tâm." Đường Âm nói với Đường Nhan.

    Thấy nhiều người đến thăm như vậy, Đường Nhan biết bây giờ cô ta đến đây cũng không có gì quá đáng nghi.

    "Chị thấy tình thần của em cũng không tệ lắm, hẳn là không có việc gì, hiện tại chị phải đi rồi. Em hãy dưỡng thương thật tốt."

    Đường Âm nói lời tạm biệt.

    "Cám ơn chị hôm nay tới thăm em, chị vất vả rồi."

    "Không có gì, đều là người nhà không phải sao? Bây giờ chị còn phải trở về xem đứa bé, không ở đây quấy rầy em dưỡng thương nữa." Đường Nhan nói.

    Đường Nhan nói xong liền rời đi trước.

    Long Liên Tâm cũng cảm khái thở dài, Đường Âm thật bất cẩn, vận may này đúng là xui xẻo ở cửa nhà.

    Đường Âm cũng cười nói rằng đôi khi chính là bất ngờ không kịp phòng.

    Long Liên Tâm nói cho Đường Âm một số điều cần chú ý.

    Đường Âm tỏ vẻ đã biết.

    Mạc Tửu và Bạch Đường đến phòng bệnh của Đường Âm trò chuyện một lúc.

    Hiện tại bởi vì thân thể Đường Âm không tốt nên trả lời rất ít.

    Sau đó, Mạc Tửu và Bạch Đường cùng nhau rời đi, Long Liên Tâm cũng rời đi trước.

    Hiện tại, chỉ có Mạc Úc Sở và Đường Âm trong phòng, Mạc Úc Sở chịu trách nhiệm chăm sóc Đường Âm.

    Mạc Úc Sở mang nước cho Đường Âm uống, Đường Âm cảm ơn Mạc Úc Sở.

    Mạc Úc Sở nói không có gì, dù sao cũng không phải là vấn đề lớn.

    "Này cũng không phải là chuyện lớn. Điều bây giờ em nêm làm là dưỡng thương thật tốt, mà không phải ở đây cảm ơn anh, hiểu không?" Mạc Úc Sở nói với Đường Âm.

    Mà bây giờ Bạch Đường đứng bên ngoài phòng bệnh, quan sát hành động của họ.

    Nghĩ chờ sau khi Mạc Úc Sở đi, Đường Âm vẫn còn yếu liền giết Đường Âm.

    Nghĩ tới đây, Bạch Đường càng chú ý tới chuyện trong phòng.

    Bạch Đường không cẩn thận phát ra âm thanh, làm cho Mạc Úc Sở có chút cảnh giác.

    Anh mở cửa đi ra ngoài, lại phát hiện không có ai ở đó, có thể thấy đối phương rời đi rất nhanh.

    Lại đi tới cẩn thận quan sát một chút, Mạc Úc Sở phát hiện bóng dáng Bạch Đường, chứng tỏ Bạch Đường không có rời đi trước.

    Sau khi Mạc Úc Sở quay trở lại, Đường Âm hỏi có chuyện gì không? Sao giờ anh mới trở lại, có phải bên ngoài có chuyện gì không?

    "Em thấy anh nhìn chằm chằm bên ngoài đã lâu." Đường Âm nói.

    Mạc Úc Sở không muốn kể chuyện của Bạch Đường làm phiền lòng Đường Âm, cho nên nói: "Không sao, ở đây sẽ xảy ra chuyện gì. Vừa rồi là do anh mất tập trung, không sao đâu, đừng suy nghĩ nhiều nữa, biết không?" Mạc Úc Sở nói.

    Đường Âm bất đắc dĩ gật đầu, biểu thị cô đã biết.

    Mạc Úc Sở vừa chăm sóc vừa nghĩ cách có thể chọn đúng thời điểm bắt Bạch Đường.

    Suy nghĩ hồi lâu, Mạc Úc Sở mới nghĩ ra Bạch Đường đại khái là phải đợi anh ra ngoài mới đi đối phó Đường Âm.

    Đường Âm nhìn Mạc Úc Sở hôm nay thần sắc không ổn, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

    Dù sao một số chuyện là thế nào, hiện tại anh dễ bị phân tâm hơn.

    Nghĩ như vậy, Đường Âm nói với Mạc Úc Sở: "Mạc Úc Sở nếu như tâm tình của anh thật sự không tốt, anh trở về đi. Em có thể tìm người khác tới chăm sóc em."

    Mạc Úc Sở gật đầu, trong lòng nghĩ đây thực sự là một cơ hội tốt để anh rời đi.

    "Được, nếu như vậy, anh đi trước." Mạc Úc Sở nói.

    Đường Âm gật đầu đồng ý.

    "Ân, chuyện này thật phiền phức cho anh, anh chăm sóc em lâu như vậy, chờ em khỏe hơn sẽ tới nhà cảm ơn anh."

    Mạc Úc Sở mỉm cười nói không phải là vấn đề lớn.

    Mà Bạch Đường nghe bọn họ nói chuyện có chút không vui.

    Bọn họ có thể mau nói xong được không, khi nào Mạc Úc Sở mới có thể mau chóng rời đi, cô ta chờ đợi đã mệt mỏi rồi, được không?

    Bất đắc dĩ, cô ta bắt đầu trốn ở phía xa, dù sao hiện tại Mạc Úc Sở nhất định sẽ rời đi, phải không?

    Trong phòng bệnh.

    Lúc này, Mạc Úc Sở đang chuẩn bị đi ra ngoài, chợt nhớ tới một chuyện liền nói cho Đường Âm.

    "Mà này, Đường Âm, nhớ chú ý an toàn, nếu có việc gì trực tiếp đi gặp y tá đi?" Mạc Úc Sở nói.

    Đường Âm nghe Mạc Úc Sở nói, gật gật đầu: "Mạc Úc Sở anh yên tâm, em sẽ tự chăm sóc mình thật tốt, anh đi ra ngoài cẩn thận một chút."

    Mạc Úc Sở gật đầu.

    Sau đó anh mở cửa phòng bệnh, tìm một hồi, phát hiện không thấy Bạch Đường, cảm khái người này trốn thật kỹ.

    Không lâu sau anh rời đi, đúng như anh nghĩ, Bạch Đường đang ở trong phòng của Đường Âm muốn giết Đường Âm.

    Bạch Đường biết Mạc Úc Sở đang giả vờ rời đi để lừa cô ta, bây giờ cô ta đã trúng kế.

    Bạch Đường nói với Mạc Úc Sở: "Mạc Úc Sở, đầu óc của anh thực sự tốt, nhưng anh có anh phát hiện thì sẽ không có gì xảy ra sao?"

    Bạch Đường nói xong liền chạy đi.
     
  3. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 412: Sau khi kết hôn sẽ đi đâu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi kết hôn với Phạm Tình Dã, Bàn Ngọc Long muốn sống tại nhà của Phạm Tình Dã cùng với Phạm Tình Dã. Dù sao cha anh ta vẫn còn chút bất bình về cuộc hôn nhân này, lúc đầu ông ngăn cản lâu như vậy nhưng cuối cùng anh và Phạm Tình Dã lại kết hôn. Nếu anh tiếp tục ở nhà, sợ rằng cha anh sẽ không đối xử tốt với Phạm Tình Dã. Khi đó, dù mẹ có ngăn cản, cũng sẽ làm cho Phạm Tình Dã bị ủy khuất.

    Phạm Tình Dã lặng lẽ dựa vào ngực Bàn Ngọc Long, để Bàn Ngọc Long ôm cô, yên lặng nghe Bàn Ngọc Long nói chuyện với cô. Anh có thể nghĩ toàn diện như vậy trong lòng Phạm Tình Dã rất vui. Rốt cuộc, người đàn ông giàu có nào sẽ chọn sống cùng nhà gái trong nhà của nhà gái? Điều này đã cho cô rất nhiều mặt mũi, cô cũng rất hài lòng. Mặc kệ cuối cùng cô và Ngọc Long đến nhà cô hay ở lại Bàn gia, cô cũng rất vui lòng.

    "Anh đi bàn bạc với bố mẹ một chút. Nếu họ đồng ý, chúng ta chuyển đến nhà của em, thế nào? Như vậy em cũng không cần gò bó nữa, có thể tự do tự tại, chúng ta vẫn như trước." Bàn Ngọc Long nói đến đây, lông mày của anh nhướng lên, tự hỏi không biết cha anh có đồng ý với đề nghị của anh không, còn mẹ anh, lúc này anh không muốn làm bà khó xử.

    Dù sao trước đó để giúp anh và Tình Dã có thể ở bên nhau, mẹ anh đã làm rất nhiều, suýt chút nữa đã hy sinh hôn nhân của mình, anh không muốn để mẹ lo lắng nữa, nhưng nếu ở đây sẽ khiến Phạm Tình Dã cảm thấy khó chịu. Sau khi ở bên anh Phạm Tình Dã đã hy sinh rất nhiều, lúc trước khi ở bên cô, anh đã thề rằng sẽ không bao giờ để cô phải chịu bất kỳ ủy khuất nào, nhưng bây giờ những oan ức mà cô phải chịu đều do người nhà anh gây ra, Bàn Ngọc Long cảm thấy rất khó chịu.

    "Hỏi ý kiến của hai người bọn họ trước đi. Nếu bọn họ không muốn đồng ý, chúng ta tiếp tục ở trong Bàn gia cũng tốt, em không có việc gì. Hơn nữa bây giờ em đã là con dâu của bọn họ, cho dù sống cùng nhau, họ nhất định sẽ đối xử tốt với em, Ngọc Long, anh đừng lo lắng." Phạm Tình Dã biết, hiện tại Bàn Ngọc Long cũng rất khó xử, cô không muốn tăng thêm áp lực cho anh, cô chịu ủy khuất một chút cũng không sao, cô để được ở bên anh, anh đã phải chịu đựng quá nhiều thứ mà cô không biết, cô biết để bố mẹ anh đồng ý cho cô và anh kết hôn cũng không phải chuyện dễ dàng.

    Cô cũng là người đã có gia đình, nhưng thân phận không rõ ràng lại gả cho con trai thứ hai của Bàn gia, ai nhìn vào cũng sẽ cho rằng đó là kỳ tích. Bây giờ điều kỳ diệu này đã xảy ra với cô, cô đã mãn nguyện lắm rồi, không muốn đòi hỏi thêm những thứ không thuộc về mình. Huống chi, có con nhà giàu nào sau khi cưới vợ lại chuyển đến ở nhà vợ? Vì vậy, cho dù đề nghị của Bàn Ngọc Long thất bại, cô cũng sẽ không oán hận một câu, đó là điều mà cô nên chấp nhận.

    Bàn Ngọc Long ôm chặt lấy người động lòng này vào ngực, quả nhiên vô luận như thế nào, Phạm Tình Dã đều lo lắng thay cho mình. Có thể kết hôn với Phạm Tình Dã thực sự là may mắn của anh, đời này anh sẽ không bao giờ để cô thất vọng.

    Bàn Ngọc Long nói làm liền làm, khi xuống ăn cơm, Bàn Ngọc Long nắm chặt tay Phạm Tình Dã, bảo cô đừng lo lắng, anh sẽ lo liệu mọi chuyện. Nắm tay nhau, điều đọng lại trong cả hai là vô tận ấm áp và tình nhiệm.

    "Ba, con đang nghĩ con và Tình Dã đã kết hôn, hai chúng ta không muốn suốt ngày ở nhà, hơ nữa nhiều người ở chung sẽ rất phiền phức, cho nên con muốn chuyển đến ở nhà của Tình Dã." Khi Bàn Ngọc Long nói chuyện, giọng điệu của anh chân thật đáng tin, trong mắt lộ ra sự kiên định vô cùng, không ai có thể lay chuyển tâm trí anh.

    "Cái gì?" ông Bàn đợi cho đến khi con trai ông nói xong, rất tức giận, làm sao có thể? Nếu con trai ông muốn sống bên ngoài, ông có thể trả tiền cho anh để mua một biệt thự khác. Nhưng nếu anh đến nhà của một người phụ nữ để ở thì còn thể thống gì, không phải khiến người khác chê cười sao? Chỉ có con rể ở rể mới đến nhà gái ở, tại sao con trai ông cưới vợ, lại thành ở rễ? Ông Bàn sẽ không bao giờ cho phép chuyện này xảy ra, vì vậy ông kiên quyết lắc đầu.

    "Không không không, này còn ra thể thống gì nữa? Chẳng lẽ là anh ở rể sao?" ông Bàn rất quan tâm đến thể diện của mình, nếu chuyện này truyền ra ngoài, làm sao có thể ngẩng cao đầu trước mặt người khác?

    "Có gì không được, con cảm thấy rất tốt, có chuyện gì sao? Chẳng lẽ bố cho rằng chỉ có con gái mới có thể ở nhà trai sao? Tại sao đàn ông không thể ở cùng nhà gái?" bà Bàn nghe được đề nghị của con trai, mừng rỡ, quả nhiên là con trai bà chăm sóc vợ. Thật là chu đáo, nếu lúc trước bà chọn được người như con trai thì bây giờ đã rất hạnh phúc. Vì vậy, sau khi nghe ông Bàn không chút do dự từ chối, bà Bàn có chút tức giận, tại sao chuyện ông không làm lại không để con trai ông làm? Bà cố tình đồng ý cho con trai chuyển đến ở cùng con dâu.

    "Hoàn toàn không giống nhau. Con trai tôi làm sao có thể ở nhà người phụ nữ kia? Nhà chúng ta cũng không thiếu tiền." Lúc này ông Bàn nhất định không được buông lỏng, nếu không con trai của ông sẽ thay người khác nuôi, hơn nữa cũng không phải là trong nhà thiếu tiền. Nếu chuyện này để cho mấy đối tác kinh doanh của ông biết, không chừng còn cười sau lưng ông. Vừa nghĩ tới lúc bàn chuyện hợp tác liền bị người khác cười nhạo, ông Bàn vội vàng lắc đầu, tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra, thật sự quá đáng sợ, chính là một cơn ác mộng.

    "Tôi mặc kệ, con trai lớn như vậy muốn cái gì ông đều cho, tại sao lần này không đáp ứng đề nghị của con trai? Con trai cũng muốn cuộc sống của chính mình, chẳng lẽ làm như ông có thể số hạnh phúc sao? Chuyện gì ông cũng nghĩ tới tiền, rốt cuộc con trai quan trọng hay tiền bạc quan trọng? Nếu ông muốn nói tiền quan trọng, thì tôi và con trai sẽ cùng nhau rời đi, ông ở cùng với tiền của ông đi." Bà Bàn nhìn người trước mặt đã sống cùng bà hơn nữa cuộc đời lắc lắc đầu. Lúc đó mà đúng là mắt mù, sao lại gả cho ông? Máu lạnh vô tình, một chút cũng không tốt, còn không quan tâm đến con của mình.
     
  4. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 413: Cái giá của việc đụng phải người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên này Đường Âm vẫn đang ung dung nằm trong bệnh viện, tuy rằng sức khỏe không tốt lắm nhưng ít nhất cũng không có nguy hiểm gì. Chuyện xảy ra lần này đã nói với Đường Âm rằng dù thế nào cô cũng phải cẩn thận hơn. Người phụ nữ Bạch Đường này quá mưu mô, quá giỏi gây chuyện, đối mặt với cô ta nhất định không được khinh thường. Hơn nữa bây giờ cô có rất nhiều kẻ thù, nói không chừng còn có thể làm gì với mình? Lúc đầu cô thực sự bất cẩn, bị đụng xe, hiện tại vẫn đang nằm trong bệnh viện, cô vốn thích tự do, nhưng bây giờ lại bị trói chặt, giống như một con chim nhỏ bị nhốt trong lồng.

    Mặc dù trong lòng Đường Âm cũng biết mọi người đều không muốn cô xuống giường đi tới đi lui vì lo lắng cho thân thể của cô, nhưng Đường Âm thực sự muốn ra ngoài chơi. Còn có những việc một mình không làm được, trong lòng như có gai đâm, khắp người khó chịu. Mấu chốt là cô bị Bạch Đường đụng phải, thật quá ủy khuất, đây là lần đầu tiên cô bị tình địch làm cho rối tung lên như vậy, ừm, tình địch cũ, thật là xấu hổ. Dù sao thì trước mặt người khác cô cũng lanh lợi và có năng lực, sao hôm nay lại khó chịu như vậy? Còn bị bọn họ nhìn thấy.

    "Được rồi, Đường tiểu thư của tôi, cô yên tâm nằm viện dưỡng thương đi." Long Mặc Nhiễm đi tới xem một chút, nhìn thấy đối phương giống như một cái bọc xác ướp, cũng rất muốn cười. Làm thế nào ngay trên đường lại bị người đụng phải? Thật sự là quá bất cẩn, hơn nữa chỉ sợ là người đụng phải có thể có ý xấu, nếu Đường Âm phản ứng chậm một chút, có lẽ sẽ không còn xương. Nghĩ đến đây, Long Mặc Nhiễm nhất thời cảm thấy sợ hãi, may mắn người này không có bất cẩn như mình, nếu thật sự có nhiều kẻ thù như vậy, có lẽ đã chết trăm vạn lần. Nghĩ đến đây, Long Mặc Nhiễm càng thêm thưởng thúc Đường Âm, có thể kết thù nhiều như vậy mà còn có thể an toàn sống sót đến bây giờ, cũng rất là lợi hại.

    Mạc Úc Sở vẻ mặt u ám ngồi trên ghế bên cạnh Đường Âm, nắm chặt tay Đường Âm, ở bên cạnh an ủi Đường Âm, nói với cô đừng suy nghĩ nhiều, hiện tại tốt nhất là nên dưỡng thương thật tốt. Đều là lỗi của anh, vừa rồi sơ ý để Bạch Đường chạy thoát, không bắt được cô ta. Nhưng anh sẽ không bao giờ dễ dàng buông tha cô ta, anh sẽ khiến cô ta phải trả giá gấp ngàn lần. Dám đụng vào người phụ nữ của anh thì nhất định phải chuẩn bị tâm lý bị trả thù thật tốt.

    Long Mặc Nhiễm ở bên cạnh an ủi Đường Âm, nói với cô đừng suy nghĩ nhiều nữa, cô ấy và Mạc Úc Sở sẽ thay cô giải quyết tốt những việc khác. Nhìn bộ dáng đáng thương của Đường Âm lúc này nằm trên giường, Long Mặc Nhiễm cảm thấy rất khó chịu, rõ ràng lúc trước còn là một cô bé vui vẻ giờ lại bị người khác đụng phải.

    Mạc Úc Sở cảm thấy sự thay đổi của sự thờ ơ, bàn tay còn lại buông thõng dưới giường đã nắm chặt thành nắm đấm. Móng tay cắm chặt vào da thịt, nhưng Mạc Úc Sở lại không cảm thấy đau, anh tuyệt đối sẽ không để Bạch Đường sống tốt.

    Sau khi Bạch Đường dùng xe đụng Đường Âm, đã lâu không ra ngoài, lần trước muốn lẻn vào bệnh viện trực tiếp giết Đường Âm, lại bị Mạc Úc Sở phát hiện, còn suýt bị anh bắt được. Trong lòng Bạch Đường biết, hiện tại Mạc Úc Sở nhất định hận cô ta rất nhiều, hiện tại nếu cô ta ra ngoài, có thể sẽ chịu không ít tổn thất.

    Nghĩ đến đây, Bạch Đường cảm thấy có chút khó chịu, rõ ràng cô ta rất thích Mạc Úc Sở, nhưng trong lòng Mạc Úc Sở chỉ có Đường Âm, Đường Âm có gì tốt đâu. Rõ ràng những gì Đường Âm có cô ta cũng có, hơn nữa Đường Âm chỉ là con ngoài giá thú, làm sao có thể hơn thân phận quang minh chính đại của cô ta. Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Đường tràn đầy không cam lòng, cô ta tuyệt đối sẽ không buông tha Đường Âm, chỉ cần Đường Âm còn sống, cô ta sẽ tìm cách tiêu diệt cô. Bản thân mình không có được thì người khác cũng không có được.

    Trong phòng bệnh, Mạc Úc Sở thấy Đường Âm đã dần dần bắt đầu buồn ngủ, biết Đường Âm hiện tại cần nghỉ ngơi, liền nhẹ nhàng đắp chăn cho Đường Âm, sau đó đóng cửa phòng bệnh, nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh, để Đường Âm yên tâm nghỉ ngơi ở đó. Long Mặc Nhiễm đã rời đi từ lâu, Đường Âm bây giờ là người duy nhất trong phòng bệnh, vì vậy cô có thể được đảm bảo một môi trường đủ yên tĩnh để nghỉ ngơi. Sẽ không bị ai quấy rầy, đó là lý do anh đã chọn phòng này.

    Ngay khi Mạc Úc Sở rời khỏi phòng bệnh, điện thoại di động của anh bắt đầu đổ chuông. Mạc Úc Sở lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhìn thấy dãy số trên điện thoại di động liền vội vàng bắt máy, chẳng lẽ chuyện anh muốn điều tra đã được giải quyết rồi sao? Anh sẽ không bao giờ bỏ qua cho Bạch Đường, chắc chắn sẽ để cô ta phải trả giá. Không, phải để cô ta phải chịu cái giá đau đớn gấp ngàn lần so với người phụ nữ bé nhỏ đang nằm trên giường bệnh.

    "Mạc tổng, tôi đã điều tra ra Bạch Đường có một sòng bạc. Tôi đã tìm ra tất cả thông tin về sòng bạc của cô ta, tôi đã gửi nó đến máy tính của anh, anh có thể trực tiếp nhìn thấy từ email."

    Sau khi biết tin, trên mặt Mạc Úc Sở lộ ra nụ cười nham hiểm, Bạch Đường, lần này tôi sẽ không buông tha cho cô.

    Mạc Úc Sở vội vàng chạy tới bật máy tính lên, đột nhiên nhìn thấy email trên màn hình máy tính, sau khi nhấp vào email, có tất cả thông tin về sòng bạc do Bạch Đường hiện ra, Mạc Úc Sở ghi nhớ thông tin này trong lòng, an tâm hơn không ít.

    Mạc Úc Sở nghĩ nghĩ, nếu cứ như vậy trực tiếp phá hủy sòng bọc thì không vui, nhất định phải thực hiện từng bước mới vui. Vì vậy, anh đã yêu cầu thuộc hạ của mình đến sòng bạc của Bạch Đường chơi một chút, không cần lo lắng về bất cứ điều gì, anh sẽ đảm bảo an toàn cho tất cả bọn họ.

    Không thể không nói, cấp dưới của Mạc Úc Sở rất giống như anh, lực phá hoại và gây rối kinh người, vừa vào sòng bạc của Bạch Đường đã khiến sòng bạc loạn lên.

    Trong lòng Mạc Úc Sở biết rằng đối với tất cả những người điều hành sòng bạc, hầu hết sòng bạc của họ đều không hoạt động bình thường, ít nhiều sẽ có một số tình huống gian lận, điều này khẳng định là không thể thiếu, chắc chắn sòng bạc của Bạch Đường cũng không khác. Vì vậy anh đã yêu cầu cấp dưới của mình nắm bắt được bất lợi này, dạy cho Bạch Đường một bài học.

    Mạc Úc Sở đã chụp ảnh một vài người rất tinh ý và đến sòng bạc Bạch Đường để tìm hiểu nhược điểm của sòng bạc của họ, sau đó lập một email và gửi cho mọi người. Anh không tin nếu mọi thứ cứ tiếp diễn như vậy, sòng bạc của Bạch Đường vẫn có thể thịnh vượng như xưa, tiếp tục hoạt động như trước.
     
  5. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 414: Hợp lực tấn công

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch Đường vẫn trốn ở nhà không muốn ra ngoài, một khi ra ngoài sẽ bị người của Mạc Úc Sở phát hiện, đến lúc đó Mạc Úc Sở sẽ không buông tha cho cô ta. Bây giờ không còn cách nào khác là ở nhà, nếu bây giờ cô ta ra mặt, sợ rằng sẽ thêm phiền phức ở đây. Chỉ là nếu bây giờ không ra mặt, công ty dưới quyền của cô ta không biết làm ăn thế nào, bản thân cô ta cũng không cách nào hiểu hết được, còn sợ Mạc Úc Sở sẽ ở ở phía sau làm gì công ty của cô ta.

    Bạch Đường cảm thấy có chút rối rắm, hiện tại có đi ra ngoài hay không cũng là một vấn đề, nhưng hiện tại tốt nhất chính là ở trong nhà.

    Bạch Đường ở nhà không biết nên làm như thế nào, trong lòng có chút bực bội, tại sao lúc trước không trực tiếp đâm chết Đường Âm, cô ta đỡ phải làm nhiều chuyện như vậy, sau khi đâm chất cô thì ít nhất là trong lòng cô ta liền vui vẻ, Mạc Úc Sở cùng lắm sẽ buồn mấy ngày, đến lúc đó không cần tìm người khác sao? Khi đó cô ta sẽ có cơ hội, càng nghĩ Bạch Đường càng hận bản thân lần trước xuống tay quá nhẹ.

    Bên này, Mạc Úc Sở đã sắp xếp để những người hoàn toàn giải phóng bản chất của họ trong sòng bạc, ở sòng bạc tìm vui vẻ, khiêu khích những người ở bàn bên cạnh họ, sau đó khi đánh bài thì ném một số người ra ngoài. Bọn họ đều có nghiên cứu tâm lý học, có thể phân tích hành động của một người để xem liệu họ có sợ hãi hay lo lắng hay không, vì vậy số lần họ bắt được những người vi phạm các quy tắc ngày càng nhiều, vô tình thu hút sự chú ý của những người trong sòng bạc.

    Hơn nữa, để làm cho sòng bạc bị thâm hụt nhiều hơn, giúp những người giàu chơi sòng bạc, đồng thời sử dụng kiến thức tâm lý học của bản thân để giúp người giàu phán đoán các phương pháp mà sòng bạc sử dụng, chẳng mấy chốc đã thắng đều túi.

    "Các ngươi tới đây phá rối sao?" quản lý sòng bạc nhìn thấy một màn này liền đứng lên, phía sau còn có mấy người đàn ông vạm vỡ đứng lên. Nhìn vài người trước mặt, họ không giống kiểu người giàu có đến mức vào sòng bạc đánh bạc, quản lý sòng bạc nghĩ rằng có thể là đối thủ hoặc ai đó cử đến phá hủy rất nhiều chuyện tốt.

    "Chẳng lẽ chúng tôi bắt được người gian lận, các ngươi đuổi chúng tôi ra ngoài? Nếu không được, các ngươi còn có lý do gì? Sau này ai dám tới sòng bạc của các ngươi chơi nữa? Sòng bạc của các ngươi có bao nhiêu vấn đề các người còn không tự biết rõ sao? Có muốn chúng tôi vạch trần từng cái một không?" một người thoạt nhìn nhã nhặn, mặc tây trang đắt đỏ, trên mặt là đôi kính gọng vàng, là kiểu gọng vuông thoạt nhìn rất hào hoa phong nhã, không giống một người đến sòng bạc phóng túng.

    Sau khi nghe đối phương nói xong, quản lý của sòng bạc giật nảy mình vài cái, đúng là rất nhiều tiền trong sòng bạc của anh ta là do thủ đoạn bất chính mà có được, nhưng đây là quy tắc bất thành văn của hầu hết mọi sòng bạc, người này sao lại cố tình theo dõi sòng bạc của anh ta? Lúc này, quản lý của sòng bạc không biết rằng bà chủ của mình đã đắc tội với người không nên đắc tội, còn ngu ngốc ở đây muốn đuổi những người này ra ngoài.

    Nhưng thấy cảnh này trong sòng bạc, những người khác đều mặc kệ, những người này vừa giúp họ kiếm được nhiều tiền. Hơn nữa, những người này còn tự mình phân tích, xem ra rất hợp lý, họ sẽ không nguyện ý để cho cái kho vàng như vậy bị đuổi ra ngoài, sòng bạc đuổi những người này ra ngoài chính là coi thường họ.

    Bây giờ quản lý sòng bạc có chút không biết làm thế nào, những người này đều là những con bò to béo trong sòng bạc, rất nhiều tiền đều kiếm từ những người này. Nếu họ thực sự đoàn kết không cho hắn đuổi những người này ra ngoài, hắn cũng không có biện pháp. Dù sao cũng không thể đẩy con cừu béo đi được, đây không phải là phong cách làm việc của họ.

    "Nếu ngươi đã kiên trì muốn chúng tôi đi ra ngoài, như vậy chúng tôi liền đi, đồng thời chúng tôi cũng sẽ đem những việc trong sòng bạc của ngươi truyền ra ngoài, ngươi đuổi khách hàng, ngươi còn mở sòng bạc sao?" Một người khác đứng lên, hoàn toàn làm theo chỉ dẫn của Mạc Úc Sở, một số chi tiết ở đây đã được Mạc Úc Sở giải thích trước. Thấy cảnh này đúng như ông chủ tưởng tượng, lúc này trong lòng mọi người thầm bội phục ông chủ, ông chủ cái gì cũng không ra tay, thậm chí còn không ra mặt, làm sao có thể hiểu rõ chi tiết vận hành ở đây, còn sắp xếp mọi thứ cần nói và làm rất tốt.

    Quả nhiên, đúng như Mạc Úc Sở dự đoán, sau khi nghe những lời này, quản lý sòng bạc lại giật nảy mình vài cái, rõ ràng là sững sờ ở đó, nhất thời không biết nên làm gì, lúc này những người phía sau lại bắt đầu cường điệu nói, kêu gọi những người khác trong sòng bạc đứng lên phản kháng, bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của mình.

    Cứ như vậy, gần một nửa số người trong sòng bạc đều đứng lên phản đối, muốn rời đi thì cùng rời đi. Điều này đã trực tiếp giáng cho quản lý sòng bạc một đòn nặng nề, nhưng anh ta lại không thể làm gì được, không thể đuổi khách ra ngoài, bây giờ anh ta muốn hỏi thử xem bà chủ của mình nên làm gì, nhưng anh ta phát hiện đột nhiên không liên lạc được. Vừa thấy điện thoại của bà chủ không thông, không liên lạc được với bà chủ, quản lý sòng bạc đã cảm thấy mình ở lại sòng bạc là một sai lầm. Sao lại vướng vào chuyện như vậy?

    Nghĩ mình làm trong sòng bạc lâu như vậy chưa từng gặp phải chuyện nào khó khăn hơn thế này, sao lại có nhiều người bị lôi kéo làm loạn như vậy? Quản lý sòng bạc thấy tình hình ngày càng căng thẳng, trong lòng có chút hối hận khi ở lại đây, nghĩ mình sóng to gió lớn gì cũng đã trải qua, thế nhưng lại gặp phải trường hợp này, còn bị chuyện này vây khốn.

    Mà đây chính là điều mà Mạc Úc Sở muốn thấy, khiến những người này bị hoảng loạn, để người của anh tiếp tục ở đây khiêu khích, nói không chừng người của anh sẽ bị họ phát hiện. Hiện tại mọi người đều đang phản ứng, ai có thể tra ra ai là người đứng đằng sau. Cho dù muốn đuổi một số người ra ngoài, hiện tại cũng không biết nên đuổi ra như thế nào.

    Một số ít người của Mạc Úc Sở đến sòng bạc để làm việc cũng ngày càng ngưỡng mộ ông chủ của họ, không ra khỏi cửa mà lại biết chuyện của cả thiên hạ. Có phải trước đây ông chủ đã từng đến sòng bạc nên mới có thể biết rõ hoạt động của sòng bạc như vậy? Nghĩ đến đây, trên mặt những người này lộ ra nụ cười không thể nghi ngờ.
     
  6. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 415: Bạch Đường xuất hiện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấy tình hình trong sòng bạc càng ngày càng căng thẳng, không biết vì sao đột nhiên có vài người đến, hoàn toàn ngả về phía những người gây chuyện này, hơn nữa những người này xem ra rất có thế lực, khi tới mỗi người đều mang theo một ít vũ khí đến, rõ ràng là để hỗ trợ những người này. Đặc biệt là quản lý sòng bạc, sau khi nhìn thấy những người này, anh ta sững người tại chỗ, không biết phải làm sao.

    Mà những người này là ông Đường phái tới. Hắc bang bọn họ trước đây được ông Đường giúp đỡ, bây giờ ông Đường cần giúp đỡ, bọn họ tuyệt đối sẽ không mặc kệ, cho nên ông Đường vừa nói với bọn họ có chuyện xảy ra với con gái mình, những người này lập tức chạy tới, hỗ trợ những người này đang gây rắc rối trong sòng bạc. Huống chi, sòng bạc này cũng không phải là sòng bạc tốt, trước kia đã làm những chuyện gì những người này đều biết rõ trong lòng, chẳng qua hắc đạo có quy tắc, nước sông không phạm nước giếng, bọn họ cũng ngại nhúng tay vào, nhưng bây giờ thì khác, được người khác ủy thác, thay người làm việc là chính đáng, cũng không trái với quy tắc của hắc đạo, cũng ẽ không bị người khác chỉ trích, còn có thể nhân tiện trừ bỏ một khối tâm bệnh của mình.

    Bây giờ sòng bạc bị chia thành hai phe nghiêm trọng, một phe là những người có mối quan hệ tốt với sòng bạc, họ có một số thỏa thuận với sòng bạc để thỏa mãn ham muốn của mình, thậm chí kiếm một số tiền, phe còn lại là bị những thủ hạ của Mạc Úc Sở lôi kéo, nhận được giúp đỡ từ những người này, cũng thắng được rất nhiều tiền, bây giờ tự nhiên muốn sát cánh với những người này. Bây giờ mọi việc đã tốt hơn một chút, kế hoạch có ý nghĩa hơn, người trung lập với thái độ lạc quan, nhìn hai phe đối đầu nhau ở đây, cũng không muốn nói bất cứ điều gì.

    Ông Đường từ Mạc Úc Sở biết được đứa con gái quý giá của ông đã bị một người phụ nữ tên Bạch Đường đụng, ông đã từng nghe qua người phụ nữ này, không nghĩ tới lại làm ta chuyện như vậy, nếu chọc tới ông, ông chắc chắn sẽ không bỏ qua cho người phụ nữ này, vì vậy ông Đường trực tiếp tìm người mà ông đã giúp đỡ trước đó, để bọn họ giúp đỡ Mạc Úc Sở một số việc.

    Cuối cùng, trong lòng ông Đường vẫn rất coi trọng Đường Âm, nếu không ông đã không vừa nghe tin Đường Âm có chuyện liền vô cùng lo lắng gọi điện hỏi thăm tình hình. Thấy ông Đường quan tâm Đường Âm như vậy, trong lòng Mạc Úc Sở cũng thấy ít nhất Đường Âm vẫn có thể sống ở Đường gia, không có ai gây khó dễ cho cô. Khi ông Đường nói ông đã sắp xếp một số người cho mình, để anh tùy tiện sử dụng những người đó, nội tâm Mạc Úc Sở thực sự đã rất cảm động, ít nhất ông Đường thực sự quan tâm đến họ.

    Thấy mọi chuyện càng lúc càng lớn, quản lý sòng bạc cũng không dám nói gì, chỉ có thể yêu cầu người trong của mình lùi lại một bước, để sòng bạc tiếp tục chơi, những người này đã có thể bất chấp tất cả, mang theo phú hào đến sòng bạc đánh bài. Còn có có một số người tương đối thân cận với sòng bạc, với năng lực siêu phàm của mình, trong thời gian ngắn đã thắng được rất nhiều. Mà những người đó cũng đã ký một số thỏa thuận với sòng bạc, nhưng những thỏa thuận này đủ để sòng bạc trả rất nhiều tiền.

    Sau khi đám người dần dần tản đi, quản lý sòng bạc kiểm tra tài khoản, mới phát hiện mới một ngày thâm hụt đã rất lớn, nếu như lại thêm vài ngày nữa, sòng bạc nhất định sẽ không chịu nổi.

    Khi Bạch Đường cuối cùng nhận được cuộc gọi từ quản lý sòng bạc, cô ta mới biết rằng hôm nay sòng bạc gặp vấn đề lớn như vậy, còn thâm hụt lớn như vậy. Bạch Đường nắm chặt đầu, đem toàn bộ lửa giận trút lên người, nhưng cũng không thể làm gì, nếu như cô ta không xuất hiện nữa, e rằng những tài sản khác của cô ta một cái Mạc Úc Sở cũng sẽ không dễ dàng buông tha.

    Nhưng chỉ trong vài phút, số tiền thâm hụt của sòng bạc đã tăng gấp đôi, nhìn những nơi đang đỏ dần lên, trong lòng có cảm giác như đang ở trong những sòng bạc này, nhưng cô ta đã tiêu phí rất nhiều tâm tư, bây giờ cái gì cũng không có, ngược lại còn thâm hụt lớn như vậy, thấy sòng bạc sẽ không thể tiếp tục, Bạch Đường nghĩ cô ta tuyệt đối không thể ngồi yên chờ chết.

    Bạch Đường cứ ngồi như vậy, đợi đến khi bình minh vén rèm che ánh nắng chiếu vào, khi cả căn phòng sáng choang, cô ta nhìn qua hình ảnh phản chiếu trong gương, hai mắt đỏ ngầu, quầng thâm cũng rất lớn. Mắt hơi sưng, tối hôm qua cô ta không có khóc, làm sao có thể sưng mắt? Bây giờ cô ta cũng không quan tâm nhiều như vậy, chỉ có thể nhanh chóng đắp mặt nạ, sau đó trang điểm lại để che đi sự chật vật của mình.

    Khi trang điểm, Bạch Đường trông giống như chính mình, quả thực không giống người cũng chẳng giống quỷ, đầu tóc bù xù, thoạt nhìn cả người đều rất chật vật, nhưng cô ta không có biện pháo, bây giờ còn bị người khác làm cho chỉ có thể ra mặt để bảo vệ một chút sinh ý.

    Bây giờ người duy nhất cô ta có thể tìm thấy là Phạm Tình Dã, dù sao thì giữa cô ta và cô ấy vẫn chưa có cuộc cãi vã nghiêm trọng nào. Mặc dù Phạm Tình Dã từng là vợ của Mạc Tửu. Nhưng bây giờ cô ta không còn cách nào khác, có lẽ còn có thể thông qua một tầng quan hệ nhờ Phạm Tình Dã giúp đỡ.

    Bạch Đường không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đến gặp Phạm Tình Dã, bên kia muốn cô ta ra ngoài, hai người thương lượng. Phạm Tình Dã biết sau khi Bạch Đường gọi cho cô ấy, trong lòng có chút không vui, nhưng cô ấy cũng biết Bàn Ngọc Long và Bạch Đường có một số hợp tác. Nhìn Bàn Ngọc Long mỗi ngày đều bận rộn với công việc, bước chân bận rộn, cũng rất đau lòng cho anh, nhưng không còn cách nào khác, bây giờ Bạch Đường chủ động đến tìm cô, cô cũng có thể chia sẻ áp lực cho Bàn Ngọc Long, Phạm Tình Dã đã đồng ý, cả hai đã hẹn gặp nhau.

    Sau khi đến nơi này, Bạch Đường ngồi trên ghế nhìn Phạm Tình Dã, trong lòng nghĩ làm thế nào để cô ấy đầu tư vào mình, ít nhất là thu hồi khoản lỗ của sòng bạc trước. Thấy sòng bạc không thể tiếp tục mở, hơn nữa thế lực của cô ta cũng bị ảnh hưởng nặng nề, cô ta tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy.

    Đúng lúc này, Mạc Tửu bởi vì có chút việc nên đi ngang qua nhà hàng, xuyên qua lớp kính trong suốt nhìn thấy hai người phụ nữ đang ngồi ở phía trước.

    Khi nhìn thấy hai người này, cậu liền ngồi xổm xuống, tại sao Bạch Đường lại đi gặp Phạm Tình Dã? Rốt cuộc hai người họ nói chuyện có liên quan đến mình không? Hiện tại trong đầu Mạc Tửu có vô số câu hỏi. Trong lòng Mạc Tửu đột nhiên có chút oán hận với Bạch Đường, sao cô ta lại đi tìm Phạm Tình Dã?
     
  7. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 416: Bạch Đường bị bắt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phạm Tình Dã nhìn người phụ nữ ngồi đối diện mình, nhấp một ngụm cà phê, bình tĩnh nói: "Không biết cô Bạch tìm tôi có việc gì, nếu có việc gì thì hãy nói thẳng, đừng làm chậm trễ thời gian của mọi người."

    Bạch Đường mỉm cười, đẩy món tráng miệng đến trước mặt Phạm Tình Dã, ra hiệu cho cô nếm thử.

    "Món tráng miệng trong nhà hàng này rất ngon, cô ăn thử đi." Mục đích của Bạch Đường rất rõ ràng, chính là đánh thái cực quyền với Phạm Tình Dã. Phạm Tình Dã không tiếp tục hỏi nữa, nếu Bạch Đường muốn chơi, cô cũng không ngại chơi cùng cô ta.

    Mạc Tửu đứng bên ngoài cửa kính nhìn thấy tình cảnh này có chút bối rối, dù sao Đường Âm cũng bị thương, mà lần trước Mạc Úc Sở vì Đường Âm mà gây sự ở sòng bạc anh cũng biết, bây giờ cảnh sát cũng đang truy bắt Bạch Đường, không ngờ cô ta lại đang uống cà phê với vợ cũ của anh ở đây.

    Bây giờ Đường Âm vẫn đang nằm trong bệnh viện, Bạch Đường cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng nghĩ lại, Bạch Đường chẳng phải là một người phụ nữ luôn độc ác tàn nhẫn sao. May mắn lúc trước Mạc Úc Sở không bị mù coi trọng Bạch Đường, nói cách khác, chẳng phải Bạch Đường muốn khiến Mạc gia bị đảo lộn sao.

    Nhưng trước tiên, điều khiến anh thắc mắc là tại sao Phạm Tình Dã lại gặp Bạch Đường, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Mạc Tửu quyết định nói với anh trai mình trước, nếu cảnh sát đến trước, mọi chuyện sẽ khó khăn.

    Mạc Tửu nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Mạc Úc Sở.

    "A lô, có chuyện gì sao?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lùng của Mạc Úc Sở, hiện tại anh đang ở cùng Đường Âm trong bệnh viện, Đường Âm vừa mới ngủ thì Mạc Tửu gọi tới, anh sợ ồn ào đánh thức Đường Âm, cầm điện thoại đi ra ban công mới nhận cuộc gọi.

    "Anh hôm qua anh phái người tới sòng bạc có nhìn thấy Bạch Đường không?" Mạc Tửu nhìn thẳng hai người trong cửa hàng, nhíu mày.

    Mạc Úc Sở không biết tại sao Mạc Tửu lại hỏi mình câu hỏi này, nhưng anh vẫn thành thật trả lời: "Không, không ai nhìn thấy Bạch Đường kể từ ngày Đường Âm bị thương, hơn nữa cảnh sát cũng đã phát lệnh truy nã, bọn họ sẽ tìm thấy cô ta." Mạc Úc Sở nói, nhìn Đường Âm đang ngủ, rồi nói tiếp: "Nếu Bạch Đường bị bắt, anh chắc chắn sẽ không để cô ta sống tốt, dù sao thì Đường Âm đã bị cô ta hại thảm như vậy!"

    Nghe Mạc Úc Sở nói, Mạc Tửu nói: "Anh, nếu em nói em nhìn thấy Bạch Đường cùng người khác uống cà phê, anh sẽ nghĩ như thế nào?"

    "Cậu nghiêm túc đấy chứ?" Mạc Úc Sở không có lập tức phủ nhận câu trả lời của Mạc Tửu, mặc dù Bạch Đường đang bị cảnh sát truy nã, khắp nơi tìm kiếm cô ta, cũng khó tránh khỏi cô ta tìm được cơ hội ra ngoài đi bộ.

    "Thật, em thấy Bạch Đường đang uống cà phê với Phạm Tình Dã, anh, hai người này sao lại có liên hệ?" Mạc Tửu nhìn hai người trong quán, nghi hoặc hỏi Mạc Úc Sở.

    "Nói cho anh biết quán cà phê ở đâu, anh nghĩ nếu Phạm Tình Dã có quan hệ với Bạch Đường, thì Bàn Ngọc Long nhất định thoát không được có quan hệ." Mạc Úc Sở nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của Mạc Tửu.

    "Anh, vậy làm sao bây giờ?" Hai người bọn họ ở chỗ này, hẳn là còn muốn ở đây một đoạn thời gian, Mạc Tửu liền hỏi: "Anh, anh muốn tự mình tới đây không?"

    Mạc Úc Sở quay đầu nhìn Đường Âm đang nằm trên giường bệnh, sau đó nói với điện thoại: "Anh không đi, anh ở phòng bệnh bồi Đường Âm, anh sẽ báo cảnh sát, cậu nói địa chỉ cho anh là được."

    Nghe được câu trả lời này, Mạc Tửu không nói gì.

    "Anh nói sao thì là vậy, em ở chỗ này canh chừng, đợi lát nữa chờ cảnh sát tới." Mạc Tửu nhìn hai người trong quán, nói với đầu bên kia điện thoại.

    Mạc Úc Sở nói xong liền cúp điện thoại, sau đó trực tiếp bấm số điện thoại của cục công an. "Xin chào, tôi là Mạc Úc Sở." Nghe thấy giọng nói của Mạc Úc Sở, cảnh sát còn tưởng anh đến để hỏi về Bạch Đường nên vội nói: "Mạc tổng, chúng tôi vẫn chưa tìm được tung tích của Bạch Đường."

    "Không, tôi không hỏi anh về vị trí của Bạch Đường, mà là để báo cho anh một tin tốt. Tôi biết Bạch Đường ở đâu, tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh." Mạc Úc Sở nhẹ nhàng nói, sau đó liền gửi địa chỉ cho một cảnh sát anh thường liên lạc.

    Sau khi đọc tin nhắn, những người bên đó đều rất biết ơn Mạc Úc Sở, họ nắm chặt cơ hội cử người ra ngoài để bắt Bạch Đường.

    Mà Bạch Đường bên này không biết chuyện gì đã xảy ra, cô ta vẫn đang trò chuyện với Phạm Tình Dã. "Cô Bạch Đường, nếu cô có gì muốn nói thì cứ nói đi. Không cần phải ở đây làm những trò xoắn xuýt, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn." Phạm Tình Dã nói thẳng, nếu không phải vì mặt mũi của Bàn Ngọc Long, cô sẽ không đến đây.

    "Cô Phạm, cô không hổ là người mà Bàn Ngọc Long thích. Thực sự rất thẳng thắn." Sau khi Bạch Đường khen ngợi Phạm Tình Dã, liền tiếp tục nói. "Tôi đến tìm cô là muốn cô giúp tôi một ít tiền."

    Nghe vậy, Phạm Tình Dã không nói gì, nhướng mày đợi Bạch Đường nói tiếp.

    "Gần đây, sòng bạc của tôi xảy ra một số vấn đề, vì vậy tôi muốn đề nghị cô đầu tư một số tiền vào tôi. Tôi hứa, đó sẽ là một tình huống đôi bên cùng có lợi. Cô Phạm, tôi đã nghe về tình hình của cô." nếu không phải mấy ngày trước sòng bạc hao tổn quá mức nghiêm trọng, cô ta cũng sẽ không mạo hiểm lớn như vậy để ra ngoài tìm Phạm Tình Dã.

    Nghe Bạch Đường nói ra mục đích thật sự của mình, Phạm Tình Dã nhíu mày, bưng cà phê lên nhấp một ngụm, tuy rằng tình huống của cô bây giờ thực sự không ổn, nhưng cô cũng không muốn mạo hiểm lớn như vậy, cùng Bạch Đường mở sòng bạc.

    "Cô Phạm, cô biết sòng bạc nhất định rất có lãi, chỉ cần cô nguyện ý đầu tư, tôi đảm bảo hàng năm cô sẽ thu được rất nhiều tiền lãi." trên mặt Phạm Tình Dã không có biểu cảm gì, nên cũng không nhìn ra được cảm xúc của cô.

    "Không, tôi không đồng ý mua cổ phần trong sòng bạc. Rủi ro quá lớn, tôi không gánh vác nổi." Sau khi Phạm Tình Dã nói xong liền đứng dậy chuẩn bị rời đi. "Cảm ơn cà phê hôm nay của cô, nhưng yêu cầu của cô, tôi thật sự không thể làm được."

    Phạm Tình Dã nói xong liền xách túi rời đi, để lại Bạch Đường một mình vỗ bàn, trong miệng lầm bầm: "Phạm Tình Dã này cũng thật coi mình là nhân vật lớn, cho mặt mũi lại không cần."

    Phạm Tình Dã rời đi, cô không cần phải ở lại đây nữa, để tránh gây ra một số rắc rối, nhưng khi cô bước ra ngoài, một đám cảnh sát đã vây quanh cô.

    "Bạch Đường, đi theo chúng tôi một chuyến!" Viên cảnh sát nhìn Bạch Đường, đắc ý cười với cô ta. Bạch Đường không còn cách nào khác, bây giờ bên ngoài có nhiều cảnh sát như vậy, cô ta có chạy đằng trời.

    Cuối cùng chờ đợi cô ta là phán tử hình.
     
  8. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 417: Xuất viện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh, Bạch Đường bị cảnh sát bắt rồi." Mạc Tửu đứng dưới tàng cây, nhìn đám người phía trước, nói với người bên kia điện thoại.

    "Ừm, anh biết rồi." Phản ứng của Mạc Úc Sở rất bình thản, anh đã lường trước được tất cả những điều này, nếu anh cung cấp địa chỉ mà cảnh sát vẫn không bắt được ai, thì anh sẽ phải nghi ngờ trình độ của cảnh sát.

    Mạc Tửu không quan tâm đến phản ứng của Mạc Úc Sở, chỉ cần cảnh sát bắt được người là được, nhưng hiện tại hắn còn đang suy nghĩ xem Phạm Tình Dã và Bạch Đường có quan hệ gì. Mạc Úc Sở cúp điện thoại đi vào phòng, phát hiện Đường Âm đã thức dậy.

    "Tỉnh rồi sao không gọi anh?" Mạc Úc Sở đỡ Đường Âm dậy, rót cho Đường Âm một ly nước ấm, đưa cho cô.

    "Vừa rồi em nhìn thấy anh gọi điện thoại cho người khác, em cũng không thể không biết xấu hổ gọi anh." Đường Âm nhẹ giọng nói.

    Đường Âm nhận lấy nước uống một ngụm, Mạc Úc Sở nhìn Đường Âm nói: "Bọn anh đã tìm thấy Bạch Đường rồi. Bọn anh đã cung cấp địa chỉ cho cảnh sát, họ cũng đã bắt được Bạch Đường."

    "Chỉ có thể nói là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt! Bạch Đường này mỗi ngày đều làm rất nhiều chuyện ác, cảnh sát đã cho cô ta hình phạt gì?" Đường Âm vừa uống nước vừa thản nhiên hỏi, có thể coi như Bạch Đường là giết người không thành đi, không biết cảnh sát sẽ phán hành vi này như thế nào.

    "Trước khi cảnh sát bắt được Bạch Đường, anh đã hỏi họ về tình huống này, ý họ là Bạch Đường sẽ bị kết án tử hình." Mạc Úc Sở nhìn Đường Âm, người dường như không tỏ ra khó chịu, sau đó tiếp tục nói: "Cô ta không chỉ làm điều này với em, cô ta còn có nhiều tội khác, bây giờ đã được giải quyết."

    Đường Âm nghe vậy gật đầu, chỉ có thể nói cô đối với Bạch Đường là vô cảm.

    "Bây giờ tỉnh rồi, có muốn ăn chút gì không?" Mạc Úc Sở ngữ khí rất ôn hòa, trong mắt có chút lo lắng nhìn Đường Âm, Đường Âm lắc đầu, "Bây giờ em không muốn ăn gì. Mấy ngày nay em bị vây trong bệnh viện, cũng không thư thái, bây giờ ước muốn duy nhất của em là được xuất viện càng sớm càng tốt, có thể ra ngoài hít thở không khí trong lành."

    Nhìn thấy Đường Âm khao khát thế giới bên ngoài, anh không khỏi mỉm cười nói: "Bác sĩ đã nói trước, em nằm viện hai ngày về cơ bản là có thể xuất viện, nhưng về nhà cần phải dưỡng thương thật tốt."

    Đường Âm nghe xong lời của Mạc Úc Sở, rất vui vẻ. "Thật sao? Vậy thì tốt quá, chỉ cần có thể xuất viện là được, sao bây giờ em lại cảm thấy hơi đói? Anh đi kiếm chút gì ăn cho em đi." Đường Âm nhìn nhìn Mạc Úc Sở cười hì hì.

    Mạc Úc Sở đương nhiên không thành vấn đề, anh xoa đầu Đường Âm, nói: "Được, không thành vấn đề." Sau đó ra ngoài mua đồ ăn cho Đường Âm, nhìn bóng lưng của Mạc Úc Sở, Đường Âm cười cười, mấy ngày nay Mạc Úc Sở đối tốt với cô như thế nào, cô đã nhìn thấy rồi.

    Sau khi cô bị thương nhập viện, cô cũng biết chuyện Mạc Úc Sở phái người đến sòng bạc, thậm chí còn biết ông Đường cũng phái người đến, bây giờ cô cảm thấy mình rất hạnh phúc.

    Hai ngày sau, được sự đồng ý của bác sĩ, Đường Âm cuối cùng cũng được xuất viện, vốn dĩ cô muốn quay về nơi ở nhỏ của mình, nhưng lại cảm thấy ở đó chỉ có một mình mình, vẫn nên quay về Đường gia ở.

    "Tiểu Âm, con đã trở lại!" Long Liên Tâm nhìn Đường Âm được Mạc Úc Sở đỡ vào, cười nói, ngữ khí vô cùng thân thiết nhìn cô, trong lòng Đường Âm không khỏi khen ngợi một tiếng, công phu làm bộ vẫn rất tốt.

    Đương nhiên, Mạc Úc Sở sẽ không cùng Long Liên Tâm nhiều chuyện, hắn biết rất rõ tính tình của bọn họ, trực tiếp đỡ Đường Âm ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách.

    "Khi em ra ngoài có thể nhờ người hầu trong nhà giúp một chút, nếu không được thì gọi điện thoại cho anh." Mạc Úc Sở vô cùng quan tâm nói với Đường Âm, Đường Âm rất tự nhiên gật đầu.

    Long Liên Tâm nhìn Đường Âm ngồi xuống, lại nhìn Mạc Úc Sở, sau đó bưng một bát súp từ nhà bếp ra, cười nói với Đường Âm: "Tiểu Âm, đây là mẹ đặc biệt nấu món súp này cho con, con mau nếm thử đi." Đường Âm nhướng mày, món canh này có phải do bà ta nấu hay không, tạm thời cô chưa biết, nhưng cho dù là mua từ bên ngoài, hương vị cũng không tồi.

    "Mẹ thật sự làm món canh này sao?" Đường Âm không chút do dự nói, điều này khiến Long Liên Tâm sắc mặt tái nhợt, sau khi nhìn phản ứng của Mạc Úc Sở, phát hiện sắc mặt của anh vẫn thản nhiên, sau đó nói: "Con đứa nhỏ này đang nói gì vậy? Tất nhiên là mẹ nấu rồi."

    Nghe Long Liên Tâm nói như vậy, Đường Âm cũng không rối rắm, dùng thìa múc mấy ngụm, hương vị thật sự không ngon lắm, hẳn là Long Liên Tâm tự mình làm, nhưng hôm nay cô mới xuất viện, bà ta lại ân cần như vậy.

    Long Liên Tâm đợi Đường Âm uống xong, cười nói: "Trong nồi vẫn còn, nếu con muốn uống thêm thì để mẹ lấy cho con, không biết Mạc tổng có muốn uống không?"

    Mạc Úc Sở không nói gì, chỉ lắc đầu, anh không muốn nói chuyện với người phụ nữ này.

    "Được, hai đứa nói chuyện đi, mẹ đi trước." Đường Âm nhìn Long Liên Tâm ăn mặc không giống bình thường, cô luôn cảm thấy hôm nay nhất định sẽ xảy ra chuyện.

    Ngay sau đó, suy nghĩ của Đường Âm đã được chứng thực.

    "Đã trở về? Ông Đường!" Long Liên Tâm từ ngày hôm qua nhận được tin ông Đường trở về, đã sớm lên kế hoạch, dù sao bà ta cũng nhận được tin Đường Âm tức trở

    Nghe thấy tiếng cửa, Đường Âm và Mạc Úc Sở liếc nhìn nhau, sau đó nhìn thấy ông Đường từ cửa đi vào, Long Liên Tâm ở bên cạnh ông vẻ mặt rất vui mừng. Thấy họ như vậy, Đường Âm cuối cùng cũng hiểu tại sao hôm nay Long Liên Tâm lại như vậy.

    Thì ra là muốn đợi cha trở về, khó trách lại tự mình nấu canh, ăn mặc đẹp đẽ như vậy. Long Liên này chắc hẳn trong lòng vẫn đang suy nghĩ gì đó.

    "Các con không sao chứ?" ông Đường đi vào, ngồi ở trên sô pha, nhìn Đường Âm cùng Mạc Úc Sở, trong lòng đột nhiên dâng lên một ý nghĩ.

    "Hiện tại đã tốt hơn nhiều." Đường Âm trả lời.

    Trước kia khi Đường Âm bị thương, ông biết Mạc Úc Sở đã nỗ lực rất nhiều để dạy cho Bạch Đường một bài học, người như thế rất thích hợp để giao phó Đường Âm cho anh ta.

    Nghĩ đến đây, ông Đường hạ quyết tâm, nói với hai người bọn họ: "Hôm nay cha trở về, cha nghĩ có một việc cần nói với các con, cha muốn hai đứa mau chóng kết hôn."
     
  9. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 418: Mau chóng kết hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cả Đường Âm và Mạc Úc Sở nghe nói như thế đều hơi ngạc nhiên, tại sao đột nhiên lại yêu cầu họ kết hôn càng sớm càng tốt? Long Liên Tâm đứng bên cạnh cũng có vẻ mặt u ám, mặc dù Đường Âm không có ở nhà, bà ta cũng có thể bớt một cái gai trong mắt, nhưng nếu Đường Âm gả đến Mạc gia, chẳng phải có nghĩa là sau này bà ta sẽ không thể ngẩng cao đầu trước mặt cô sao.

    "Làm sao vậy, hai đứa có ý kiến gì khác sao?" ông Đường nhìn Đường Ân cùng Mạc Úc Sở, mở miệng dò hỏi, hai người họ đã sớm đính hôn, lại kéo dài tới bây giờ, chỉ sợ có chút không ổn.

    Đường Âm lắc đầu, hôm nay cô nhất định sẽ không nói phản bác lại lời ông Đường, dù sao hôm nay ông Đường cũng có chút nghiêm túc, chuyện này hẳn là đã chắc như ván đã đóng thuyền.

    "Không biết, Đường tiên sinh là có sắp xếp gì?" Mạc Úc Sở nhìn Đường Âm, sau đó nhìn ông Đường hỏi, tuy lần trước ông Đường phái người tới, nhưng bây giờ lại vội vàng kết hôn như vậy, Mạc Úc Sở có chút bối rối.

    "Lần trước khi ở sòng bạc, ta biết cậu là thật lòng đối với Tiểu Âm, hơn nữa chuyện của các con kéo dài đã lâu, bây giờ cũng llà cơ hội tốt." ông Đường nhàn nhạt nói, cũng không đuổi Long Liên Tâm đi, Long Liên Tâm cũng ngồi đó thoải mái lắng nghe cuộc trò chuyện của ba người.

    "Đúng vậy, mẹ cũng cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt, Đường Âm vừa rồi mới gặp phải chuyện như vậy, hiện tại xuất viện liền lập tức kết hôn, cũng có thể coi như là phúc khí." Long Liên Tâm ở bên cười nói, bà ta rất tán thành hôn nhân của hai người.

    Nghe bà ta nói xong, Đường Âm có chút không nói nên lời, bà ta nói lời tốt đẹp, chẳng phải chỉ muốn lấy lòng ông Đường sao, lần trước để lại ấn tượng không tốt ở trước mặt ông Đường, bây giờ mới theo lời ông, để lại ấn tượng tốt hơn. Hơn nữa, bây giờ ông Đường để Long Liên Tâm ở đây, chẳng phải là bởi vì lần trước xảy ra chuyện gì, ông gần như đã quên sao?

    Khi ông Đường nghe những lời của Long Liên Tâm, liếc nhìn bà ta một cái rồi tiếp tục: "Đúng vậy, Tiểu Âm, mẹ con nói đúng, hơn nữa bây giờ đã đến lúc." Ông Đường vẫn đang thuyết phục hai người nên nhanh chóng kết hôn, Đường Âm thừa dịp nhìn Mạc Úc Sở, cô vẫn muốn biết ý kiến của Mạc Úc Sở.

    "Kỳ thực con có thể, chủ yếu là xem Đường Âm như thế nào." Mạc Úc Sở lại đem quyền lựa chọn giao cho Đường Âm, Đường Âm nghe được lời này nhíu mày, trước mặt nhiều người, hôm nay cô nhất định phải cho thấy thái độ của mình.

    Đường Âm nhìn Mạc Úc Sở, sau đó nhìn ông Đường, rồi chậm rãi nói: "Được, con có thể đồng ý." Sau khi Đường Âm nói xong, ông Đường rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì Mạc Úc Sở bây giờ vẫn ở đây, nếu Đường Âm nói điều gì đó không hay, ông vẫn có thể kịp thời giúp đỡ Mạc Úc Sở một chút.

    Nhưng bây giờ Đường Âm đã đồng ý cuộc hôn nhân của họ, đó là một chuyện vui lớn.

    "Cha biết, Tiểu Âm vẫn còn nhỏ. Đúng rồi, con nói với cha, không biết ở nhà trong thời gian này như thế nào?" Khi ông Đường nói điều này, ông vẫn liếc nhìn Long Liên Tâm vài lần, nghĩ chuyện xảy ra mấy ngày nay, Long Liên Tâm không cảm thấy bà ta đã làm bất cứ điều gì sai trái.

    Bà ta thậm chí còn cảm thấy gần đây mình đã làm rất nhiều cho Đường Âm, chắc chắn Đường Âm cũng sẽ không giống lần trước chửi bới mình.

    Long Liên thầm nghĩ trong lòng, bây giờ bà ta đang chờ đợi câu trả lời của Đường Âm.

    "Mẹ, gần đây trong nhà rất tốt, hôm nay mẹ còn làm canh cho con!" Đường Âm nhìn phản ứng của Long Liên Tâm, sau đó nói, nhìn thấy phản ứng của Long Liên Tâm, cô không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Vừa rồi lấy lòng cô không phải chỉ vì thời điểm này sao.

    Sau khi nghe những gì Đường Âm nói, ông Đường khá hài lòng, miễn là Long Liên Tâm ở nhà tốt, không làm hại con mình là được.

    "Làm mẹ, bà sớm nên như vậy!" ông Đường nhìn Long Liên Tâm nói, lần này ông cảm thấy Long Liên Tâm không tệ, Đường Âm nhìn Long Liên Tâm, nhướng mày nhìn Mạc Úc Sở, dường như đang nói, anh xem em đối nhân có được không?

    Lần này ông Đường trở về, sau khi nghe Đường Âm nói, vẫn có chút nhớ nhung Long Liên Tâm, nhìn ông Đường và Long Liên Tâm, Mạc Úc Sở đoán họ có chuyện muốn nói, liền nói với ông Đường, "Đường Âm, cô ấy vừa mới xuất viện, bác sĩ nói cô ấy cần nghỉ ngơi thật tốt, bây giờ con đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi trước."

    Mạc Úc Sở nói xong, ông Đường cũng gật đầu, bây giờ Đường Âm thực sự cần phải nghỉ ngơi thật tốt.

    "Con đưa Tiểu Âm đi lên nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày nay con vất vả rồi, đợi sắp xếp cho Tiểu Âm xong, con cũng nên đi nghỉ ngơi thật tốt đi." Đối với con rể tương lai, ông Đường cũng hiểu được, mấu chốt là mấy ngày gần đây, Mạc Úc Sở thực sự tận tâm hết sức với Đường Âm,

    Mạc Úc Sở gật đầu với ông Đường, sau đó đỡ Đường Âm lên lầu, đến phòng của Đường Âm.

    "Em còn tưởng rằng Long Liên Tâm hôm nay sao lại tốt như vậy, hóa ra biết tin cha trở về, liền giả bộ, mỗi lần bà ta đều làm rất tốt." Đường Âm nằm trên giường của mình, nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói.

    Mạc Úc Sở nghe xong cũng không có bình luận gì, chỉ nói: "Long Liên Tâm này rất thâm sâu, nhưng ông Đường cũng không phải cái gì cũng không biết."

    Điều này có thể đã động đến lòng Đường Âm, cô nhìn sang Mạc Úc Sở, sau đó nói: "Hôm nay em đã đồng ý kết hôn, nhưng đó chỉ là ước định bên ngoài thôi. Bây giờ em vẫn chưa nghĩ nhiều như vậy." Nghe những lời của Đường Âm, đôi mắt của Mạc Úc Sở có một chút cô đơn, nhưng anh nhanh chóng che lại, nhìn Đường Âm, không để ý lắm cười cười.

    "Không sao, chỉ cần em vui là được, như bây giờ, lập tức kết hôn thật sự không thích hợp." Nghe được Mặc Úc Sở hiểu cô, Đường Âm trong lòng vẫn rất vui vẻ, cô sợ Mạc Úc Sở không hiểu mình.

    Hai người im lặng một lúc, Đường Ân mới nhớ tới hôm nay ông Đường đột nhiên bảo cô kết hôn, sau đó nghi ngờ nói: "Hôm nay ba trở về sao lại đột nhiên muốn chúng ta kết hôn? Chuyện này có chút kỳ quái." Đường Âm nói xong liền nhìn Mạc Úc Sở, sau đó nói tiếp: "Em nghĩ chúng ta nên làm rõ chuyện này."

    Đường Âm nói xong, ánh mắt nhìn đến Mạc Úc Sở, anh gật đầu, đồng ý với ý tưởng của Đường Âm.
     
  10. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 419: Kết hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai ngày nay ông Đường luôn lo lắng chuyện hôn nhân của Đường Âm và Mạc Úc Sở, tuy ông biết hai người họ yêu thương nhau, nhưng ông vẫn hy vọng cô con gái út này sớm kết hôn, Mạc Úc Sở là người đàn ông đáng để phó thác cả đời, nhìn thấy con gái đã tìm được tình yêu đích thực của mình, trong lòng ông cũng rất an tâm.

    "Tiểu Âm.. nếu không hai ngày nữa, con mời Úc Sở đến nhà ta ăn một bữa cơm đi." Ông Đường lúng túng gõ cửa Đường Âm, khi nói lời này có chút do dự, nhưng Đường Âm đã thoải mái nói được.

    Bên kia ông Đường có chút kinh ngạc, không ngờ Đường Âm lại đồng ý nhanh như vậy, vốn tưởng Đường Âm sẽ do dự một chút, quả nhiên con gái ông không vậy, rất dứt khoát, trong lòng ông cũng được an ủi rất nhiều.

    Nhưng sau khi đồng ý chuyện này, Đường Âm có chút do dự, khi nói với ông Đường, cô chưa nghĩ tới, bây giờ nghĩ lại, thật sự có chút phiền phức, nếu Mạc Úc Sở không muốn tới, chẳng phải là cô rất xấu hổ sao, nghĩ đến đây cô không khỏi toát mồ hôi hột, nhưng cô vẫn không nhịn được muốn đánh cược một phen.

    "Nếu anh muốn đến nhà em ăn cơm.. lỡ như ông ấy muốn nói chuyện kết hôn thì sao?" Đường Âm đang suy nghĩ thì đã vô tình gọi điện thoại.

    Đầu dây bên kia chờ hồi lâu cũng không bắt máy, cô cũng không biết xảy ra chuyện gì, trong lòng có chút sốt ruột, nhưng cuối cùng đầu dây bên kia cũng bắt máy, sau khi nghe thấy giọng nói của Đường Âm, đầu dây bên kia cười thỏa mãn.

    "Em tìm anh có chuyện gì? Em nhớ anh sao?" Mạc Úc Sở vừa mới hỏi xong, đầu bên kia truyền đến một âm thanh thẹn thùng làm nũng, Đường Âm rõ ràng có chút ngượng ngùng.

    "Anh còn trêu chọc em, nhưng lần này em thật sự có chuyện nghiêm túc muốn nói với anh, chuyện này rất quan trọng, kỳ thật chuyện này.. Nếu như anh không muốn cũng không sao, em cũng sẽ không ép anh. Em biết anh bận nhiều việc.."

    Cô không biết bắt đầu nói từ đâu. Có nói đến chuyện chính không? Mạc Úc Sở ở đầu dây bên kia không cảm thấy sốt ruột, vừa mở văn kiện vừa nghe Đường Âm nói, anh cảm thấy lúc Đường Âm nói chuyện có một mị lực độc đáo hấp dẫn mình, giọng nói ở đầu dây bên kia hơi ngây ngốc, vì vậy chỉ cần nghe thôi là anh đã đắm chìm trong đó rồi.

    "Em có gì muốn nói cứ nói đi. Dù sao chỉ cần là điều em muốn, em đều sẽ làm, anh có thể vì em vào nơi nước sôi lửa bỏng, những chuyện nhỏ này cũng không tính là gì.."

    Mạc Úc Sở vừa nói xong, Đường Âm ở đầu dây bên kia đã vui đến mức không thể ngậm miệng lại, nhưng cô vẫn muốn giữ hình tượng nên ho nhẹ một tiếng, đầu óc nhanh chóng chuyển động, lại quên mất vừa rồi mình gọi điện thoại để nói gì, cô thật sự có chút ngốc.

    "Đúng rồi, cha em nói ông ấy muốn mời anh đến nhà em dùng bữa, nhưng em nghĩ bữa ăn này không chỉ đơn giản như vậy. Em nghĩ đây nhất định là Hồng Môn Yến, khi tới anh vẫn nên cẩn thận một chút. Em cũng không biết rốt cuộc ông ấy muốn làm gì, nhưng em có thể đảm bảo một điều. Khi anh đến nhất định sẽ bị ông ấy hỏi đến choáng váng.. Bố em cũng đã có tuổi, ông ấy chỉ hơi lo lắng cho cuộc hôn nhân của chúng ta, nếu anh không thể ứng phó được thì có thể tìm em."

    Cô vừa dứt lời, đầu dây bên kia liền cười, Mạc Úc Sở khi cười có một sức hấp dẫn riêng, Đường Âm nghe được nụ cười ở đầu dây bên kia không khỏi cảm thấy vui vẻ.

    "Nếu cha em muốn chúng ta kết hôn sớm hơn, thì chúng ta hãy làm sớm hơn. Dù sao thì cũng không có gì phải lo lắng. Chuyện này không phải đã quyết định xong sao? Hơn nữa, giữa chúng ta không phải là tình yêu sao? Chẳng lẽ em không thích anh sao?"

    Giọng điệu ở đầu bên kia là một câu hỏi, nhưng khi Đường Âm nghe thấy điều này, trong lòng lại rạo rực vui vẻ.

    Hai ngày sau, Đường gia tổ chức yến tiệc náo nhiệt, khi Long Liên Tâm đang nói chuyện, bà ta không khỏi hướng về phía Đường Âm và Mạc Úc Sở, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng bà ta phải thừa nhận hai người này quả nhiên là trai tài gái sắc, chí ít so với con gái bà lo lắng bao nhiêu năm còn thích hợp hơn.

    Giờ khắc này, rốt cuộc tảng đá trong lòng bà ta cũng rơi xuống, cuối cùng bà ta cũng vượt qua được bao nhiêu năm đau khổ, nếu người phụ nữ này lấy chồng, sẽ không có ai tranh đoạt gia sản với bà ta.

    Phần tài sản còn lại thuộc về bà ta và con gái, nghĩ đến đây liền không khỏi phấn khích hơn, thái độ đối với Đường Âm cũng tốt hơn nhiều, ít nhất là tốt hơn nhiều so với bình thường.

    "Tiểu Âm sắp kết hôn.. Mẹ làm mẹ con nhiều năm như vậy nhưng lại không yêu thương con thật tốt, giờ con phải lấy chồng mẹ thật sự có chút buồn, con xem mẹ uống rượu nên lại nói nhiều rồi, quả thực phải.."

    Long Liên Tâm giả vờ là một người mẹ hiền lành ở trước mặt ông Đường rơi nước mắt, nhưng ánh mắt ông Đường chưa từng dừng trên người bà ta dù chỉ nửa giây, Đường Nhan ở một bên hừ lạnh một tiếng, cũng không biết rốt cuộc là đang rối rắm cái gì.

    "Đám cưới này nhất định phải thật đẹp. Đã là con gái của cha, cha sẽ để cho con có một hôn lễ hạnh phúc nhất!"

    Khi ông Đường nói lời này có chút dõng dạc, hai mắt sáng ngời, nhưng Long Liên Tâm ở bên lúc này lại chủ động đến kinh ngạc, ngay cả Đường Âm cũng kinh ngạc, không biết người được gọi là mẹ cô tột cùng là bị bệnh gì.

    "Hôn lễ này để tôi sắp xếp. Tôi nhất định sẽ làm cho hôn lễ này thật huy hoàng, để khi Tiểu Âm kết hôn sẽ có một hôn lễ huy hoàng, để những kẻ coi thường chúng ta đều nhìn thấy!"

    Long Liên Tâm nói xong lời này, sắc mặt Đường Nhan có chút kỳ quái, Đường Nhan liên tục cúi đầu ăn cơm, không nói một lời.

    Nhưng cô ta biết người được gọi là em gái mình sắp kết hôn, trong lòng cô ta rất vui, dù sao cũng không ai tranh đoạt gia sản với cô ta, nhưng khi nghĩ đến người đàn ông mà mình lấy làm chồng, cô ta không khỏi tức giận, bởi vì cô nhìn ra được, đàn ông này quả thực tốt hơn rất nhiều.

    "Sao Tiểu Nhan suốt ngày ăn rau vậy? Hai ngày nữa em gái con kết hôn, có thể con không thể thường xuyên gặp được con bé, không gặp được con bé, chẳng lẽ con không đau lòng sao?" Long Liên Tâm vội vàng dùng khuỷu tay chọc Đường Nhan ở bên cạnh một cái.

    Đường Nhan có chút choáng váng, đại khái là uống rượu xong mặt đỏ lên, vội vàng bưng qua rượu, miễn cưỡng nói vài câu.

    "Nếu em gái chị sắp kết hôn, vậy chị chúc em trăm năm hạnh phúc, chỉ vậy thôi, chén này chị cạn, các em tùy ý."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...