Trọng Sinh [Edit] Vợ Cay Cú Đình Công: Vợ Yêu Của Tổng Tài - Bạch Đậu Đậu

Discussion in 'Đã Hoàn' started by Nghiên Di, Nov 3, 2021.

  1. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Last edited: Nov 14, 2023
  2. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 401: Kinh doanh khách sạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ khi tiếp xúc với Bạch Đường, cuộc sống của Mạc Tửu càng ngày càng phát ra, mặc dù Bạch Đường là vì tiếp cận mình, nhưng Mạc Tửu cũng thu được không ít chỗ tốt, anh ta cảm thấy người phụ nữ này thật sự ngu ngốc, nhưng lợi ích cô ta mang lại cũng vô cùng lớn, người phụ nữ này đối với anh là nói có thể có có thể không, nhưng xem ra thái độ của Bạch Đường hoàn toàn khác.

    Bạch Đường chỉ muốn trả thù Đường Âm và Mạc Úc Sở, cô ta không ngờ Mạc Tửu sẽ vô tình kiểm soát nhiều tiền như vậy, nhưng cô ta không quan tâm, vì cô ta có rất nhiều tiền, sau khi cô ta mở sòng bạc, cuộc sống tuy xa hoa lãng phí nhưng cũng không ngu ngốc đến mức cho tiền vô ích, mỗi khi nghĩ đến chuyện này, liền tức giận, nhưng nghĩ đến dáng vẻ của Mạc Tửu quả thực có phần giống anh trai mình, mặc dù chỉ là con nuôi, nhưng càng nhìn càng cảm thấy thoải mái.

    "Anh thiếu tiền." Sau khi Mạc Tửu gửi tin nhắn, Bạch Đường ở đầu dây bên kia liền trả lời.

    "Thiếu bao nhiêu?" Mặc dù Bạch Đường trả lời gọn gàng lưu loát, nhưng trong lòng lại bắt đầu quặn đau, bởi vì mỗi lần Mạc Tửu muốn tiền của cô ta sẽ không chỉ là một chút, người đàn ông này quả thực không phải đèn cạn dầu, trong lòng cô ta cũng biết rõ trước đây mỗi lần đưa cho người đàn ông này một khoản tiền đều có cảm giác như mình bị lừa.

    Nhưng người đàn ông này không biết biết đến tột cùng có ma lực gì, câu dẫn cô thần hồn điên đảo, cô còn tưởng mình là người câu dẫn Mạc Tửu, không ngờ Mạc Tửu đã khống chế cô gắt gao.

    "Lần trước chẳng phải anh đã nói với em rồi sao, anh đã trả một trăm vạn cho ông chủ quán bar, nhưng lần trước anh vô tình làm vỡ một món đồ cổ trong quán họ, món đồ cổ đó rất có giá trị, tôi đã ở quán họ giải thích cả nửa ngày nhưng không thể giải thích được, ông chủ thực sự rất keo kiệt. Lúc đó không cho anh đi, nhưng anh nói với ông ấy là anh cầm đồ đi cầm cố, ông ấy mới thả tôi đi, vụ này ầm ĩ, không tin cứ hỏi hàng xóm xung quanh có nghe thấy không, lúc đó thiếu chút nữa anh đã bị bỏ tù rồi."

    Mặc dù những lời Mạc Tửu nói rất chính đáng và đàng hoàng, không có chút sơ hở nào, nhưng Bạch Đường cũng không còn ngốc như lần đầu gặp Mạc Tửu, cô cần phải điều tra thêm, nhưng sau khi do dự một chút, bên kia Mạc Tửu lại gửi một tin nhắn khác.

    "Nếu em không muốn cho tôi mượn tiền, vậy thì quên đi, sau này cũng không cần cho anh mượn tiền, chúng ta quen biết lâu như vậy, vì sao không xóa bỏ nghi ngờ lẫn nhau đi, như vậy đối với anh và em đều tốt. Em biết con người anh mà. Nếu anh có thể không làm phiền người khác, anh sẽ cố gắng hết sức để không làm phiền người khác, nếu anh thực sự làm phiền em, khiến em cảm thấy không thoải mái, em có thể nói với tôi, mặc dù anh biết chắc chắn em sẽ không tin vào những gì anh nói. Nhưng anh chỉ là muốn hỏi mượn tiền của em, sau này nhất định sẽ trả lại, em yên tâm."

    Mỗi lần Mạc Tửu nói những lời như vậy, Bạch Đường đều giống như kẻ ngốc bị móc câu, lần này cũng không ngoại lệ, sau khi nghe xong những lời này, cô suýt chút nữa cho rằng Mạc Tửu sẽ từ bỏ mình, người đã gắn bó lâu như vậy, vứt bỏ thì trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.

    Hơn nữa cô còn muốn báo thù Mạc Úc Sở và Đường Âm, nghĩ đến đây cô không khỏi tức giận, nhưng không phải keo kiệt với Mạc Tửu, mà là chính mình.

    "Không phải anh và ông chủ trước kia vẫn ổn sao? Nếu như không phải vì em, anh cũng sẽ không ở đây nợ người khác nhiều tiền như vậy, nếu không trả chỉ sợ chuyện này sẽ thành chuyện lớn."

    Cô đang tự thuyết phục mình trong khi đấu tranh trong lòng.

    "Nếu em đã đồng ý, vậy anh cũng không có gì để nói, sau này đừng nhắn tin quấy rầy anh nữa." Mạc Tửu vừa dứt lời, đột nhiên phát hiện trong tài khoản của mình lại có thêm hai trăm vạn.

    Không hổ là phú bà, vừa nghĩ tới đây trong lòng liền cảm thấy đắc ý, thầm nghĩ tuy rằng người phụ nữ này không tin mình, nhưng với năng lực ít ỏi của mình, vẫn có thể dễ dàng gài bẫy được người phụ nữ này.

    "Em biết anh không dễ dàng, nếu không vì em, anh cũng sẽ không đập đồ cổ của người khác, mau đi bồi thường cho họ đi."

    Bạch Đường vừa gửi tin nhắn, đầu bên kia Mạc Tửu tựa hồ đã biến mất, không đáp lại cô một câu, Mạc Tửu không có lấy tiền để tiêu xài cho cô, cho dù tiêu xài là là tiêu xài cho Mạc gia.

    Anh đã mở một khách sạn, hiện tại thông qua tiền của Bạch Đường điều hành công việc kinh doanh khách sạn một cách tốt đẹp.

    Thực ra Bạch Đường hiểu rõ chuyện này hơn ai hết, chẳng qua cô chỉ là giả ngu mà thôi, cô cung cấp cho Mạc Tửu một nền tảng tài chính tốt hơn, còn Mạc Tửu lại cho cô ta tình yêu giả dối mà cô ta muốn, đây cũng là đôi bên cùng có lợi. Mặc dù trong lòng Mạc Tửu cũng đang cố nén buồn nôn, nhưng trong lòng anh vẫn phải thừa nhận rằng tiền của Bạch Đường giống như là không hề cạn.

    Khách sạn kinh doanh càng ngày càng tốt, Mạc Tửu cần càng ngày càng nhiều vốn, sòng bạc của Bạch Đường cũng làm ăn phát đạt, tiền lời không nhỏ.

    "Sao anh lại như thần long thấy đầu không thấy đuôi." Bạch Đường suy nghĩ hồi lâu mới gửi đi, đầu bên kia Mạc Tửu rất nhanh trả lời.

    "Bởi vì có một số việc nhỏ cần phải làm, hơn nữa gần đây anh rất cần tiền, cho nên vì tiền mà phải bôn ba bên ngoài. Em biết anh chưa bao giờ muốn lấy tiền của người khác, em cũng biết con người anh ghét những người tham tiền. Sao anh có thể nói với em. Quên đi, em sẽ không hiểu anh đâu. Không phải anh muốn trả lại tất cả số tiền đã nợ em trước đây sao, nhưng gần đây anh rất cần tiền nên có thể sẽ mất nhiều thời gian."

    Câu nói này vừa nói xong, Bạch Đường liền mềm lòng, vội vàng nói: "Không sao, nếu anh không trả, coi như là em cho anh tiền, huống hồ em là thật lòng thất anh, sao anh không trực tiếp hỏi em?"

    Mạc Tửu cố nén cười trong lòng, nghẹn thật sự rất khó chịu, người phụ nữ này miệng toàn là dối trá, sao có thể tin người phụ nữ này, nói tóm lại, nếu cô thật sự tin, vết xe đổ của anh trai anh coi như là đánh rắm sao.

    Người phụ nữ này vì cái gọi là thích mà làm bất cứ chuyện gì, thậm chí hãm hại anh trai anh, thật sự không có chuyện gì mà cô ta không dám làm.

    "Khi nào anh không trực tiếp hỏi em? Chẳng qua là ta gần đây bận rộn, bôn ba bên ngoài, hơn nữa cũng tiêu rất nhiều!"

    Hàm ý trong lời nói không thể rõ ràng hơn.
     
  3. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 402: Hiểu lầm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Em biết khách sạn của anh, trước đây em đã đầu tư rất nhiều tiền cho anh."

    Tiền lời của sòng bạc của Bạch Đường ngày càng tốt, vì vậy đã tăng cường đầu tư vào Mạc Tửu, trong đó cũng không thiếu tiền Mạc Tửu kiếm được từ đây mà không cần làm gì, nhưng sòng bạc của Bạch Đường đang hoạt động tốt, vì vậy anh tự nhiên rất vui trong lòng, dù sao cũng là Khương thái công câu cá, một người thích đánh một người thích bị đánh, cả hai đều không chịu thiệt.

    "Dù sao ông chủ nhất định sẽ tống tiền anh một hồi, lần này anh tuyệt đối không tiếp nhận lòng tốt của em, tuy chuyện này có liên quan đến em, nhưng anh biết em nhất định không muốn nhúng tay vào chuyện này. Anh sẽ không kéo em vào cùng, dù sao giữa chúng ta cũng không có gì, em chỉ cần nhớ kỹ điều này là được, giữa anh và em không có khả năng, hơn nữa anh căn bản cũng không yêu em, đừng níu kéo như vậy."

    Mặc dù trong lời nói của Mạc Tửu có chút lạnh lùng, nhưng suy cho cùng đều là lời từ đáy lòng, nhìn thấy Bạch Đường vì mình mà chậm rãi sa vào trong đó, trong lòng biết không thể cho người phụ nữ này thêm cái gì.

    Nhưng khi anh nghĩ người phụ nữ này đã cho anh một số tiền lớn, anh lại không thể cho bất cứ thứ gì, sau này người phụ nữ này nhất định sẽ dựa vào điều này để níu kéo, trong lòng anh sẽ không vui.

    "Níu kéo cái gì? Đơn giản là em thích anh thôi, chẳng lẽ có gì sai sao?" Nghe thấy Bạch Đường đang định hét lên ở đó, anh vội vàng đem điện thoại kéo ra xa, nhưng tiếng hét đầu dây bên kia cũng không vì chuyện này mà yếu đi. Mạc Tửu không khỏi nhíu mày.

    "Cô kích động cái gì, vốn là cô tiếp cận tôi trước, tôi nói lời này không có ý gì khác. Dù sao thì khách sạn cũng đã đi vào hoạt động. Hai chúng ta coi như là một nửa quan hệ hợp tác. Tôi nên thẳng thắn với cô." Mạc Tửu nói xong lời này, cả người dựa vào trên giường, bộ dạng như cá chết.

    Bạch Đường bên kia tuy rằng là tiếp cận, nhưng cũng vì trả thù hai người kia nên bây giờ chưa muốn lộ nguyên hình, mà mặc dù Mạc Tửu tỉnh táo, nhưng vẫn là nguyện ý nhảy vào cạm bẫy.

    Bạch Đường không vì chuyện vặt vãnh này mà rút vốn, cũng không vì chuyện này mà cắt đứt liên lạc với Mạc Tửu, vẫn rình rập như cũ. Mọi thứ trong khách sạn chủ đề của Mạc Nhiên đều ổn định, nhưng bởi vì gần đây hắn quá bận rộn, căn bản không có liên hệ nào với Mạc Úc Sở và Mạc Tửu, đang định lên kế hoạch đi chơi với Long Mặc Nhiễm.

    Nhưng do công việc của khách sạn mà kéo dài. Quan hệ của Mạc Úc Sở và Đường Âm không có bất kỳ vấn đề gì, cuộc sống của mọi người đã đi đúng quỹ đạo, chỉ có Mạc Tửu vẫn đang cố gắng thoát khỏi sự càn quấy của Bạch Đường.

    Sáng nay Mạc Tửu ăn xong bữa sáng liền vội vã chạy tới khách sạn, vừa mở cửa đã thấy một người phụ nữ đứng ngoài cửa, người phụ nữ này toàn thân che kín mít.

    Khẩu trang và mũ che kín hết nửa khuôn mặt, căn bản không phân biệt được là ai, Mạc Tửu nhìn thấy một màn này, không khỏi lui hai bước vào trong phòng, mà người phụ nữ lại ngẩng đầu lên.

    "Cô là ai? Sao cô biết nhà tôi?" Vừa nói đến đây, người phụ nữ trước mặt đã tiến lên hai bước, anh vội vàng chạy vào nhà, sau đó đóng sầm cửa lại, còn người phụ nữ kia điên cuồng gõ cửa.

    "Là tôi!" Thanh âm của người phụ nữ cơ hồ như bị ép vào mép cửa, giống như thanh âm của cô đã có chút khàn khàn, Bạch Đường vừa nói ra câu này, suýt chút nữa kêu lên đau đớn.

    Mà Mạc Tửu ở trong phòng dù sao cũng không muốn mở cửa, nghĩ tới đối mặt với người phụ nữ này, trong lòng vẫn có chút bất an, bản thân không thích người phụ nữ này lắm, nhưng người phụ nữ này luôn quấy rầy anh. Cũng không vòng vo, một người đàn ông phải đường đường chính chính, anh đẩy cửa ra, mà người phụ nữ nhanh chóng nắm bắt cơ hội, vội vã chạy vào.

    "Khách sạn của anh có vấn đề.. Ở đây không tiện nói, chúng ta vào rồi nói." Lời này vừa dứt, người phụ nữ ăn mặc kín mít ở cửa đã đẩy Mạc Tửu đi vào. Mạc Tửu còn chưa kịp phản ứng, bị đẩy lui về phía sau, nhanh chóng nhường ra một con đường.

    Người phụ nữ quang minh chính đại tiêu sái bước vào, liếc nhìn trái phải rồi lấy từ trong túi ra một thứ gì đó.

    "Đây là nhà của tôi, cô có chuyện gì thì nói mau nói, xong việc thì mau cút khỏi đây, nếu không hôm nay cô xông vào nhà riêng, cẩn thận tôi.."

    Trước khi nói hết câu, người nọ đã ngắt lời cô.

    "Tôi nói đều là sự thật, anh không cần nghi thần nghi quỷ như vậy, em là vì tốt cho khách sạn của anh, phỏng chừng có người tại khách sạn của động tay chân vào nước trà, anh nhìn đi."

    Người phụ nữ vừa dứt lời, Mạc Tửu vội vàng hỏi: "Khách sạn của chúng ta sao có thể xảy ra chuyện? Cô mau thành thật nói cho tôi biết, rốt cuộc cô muốn làm gì? Tôi nói cho cô biết, tôi không thích cô, đã sớm có người trộm mất trái tim tôi."

    Bạch Đường vừa định lăn lộn, nhưng nghe được lời này, cô càng thêm tức giận, nếu không phải uống trà của khách sạn, giọng của cô sẽ không đột nhiên khàn khàn như vậy, trên mặt dần dần xuất hiện một mảnh hỗn độn, thực sự khiến người ta bực bội.

    Mạc Nhiên vẫn đang bận rộn với khách sạn chủ đề của mình, nhưng anh đã cùng Long Mặc Nhiễm đi chọn một số món quà để gặp gỡ những người quen cũ, Long Mặc Nhiễm nhìn cái này muốn mua, nhìn cái kia cũng muốn mua, Mạc Nhiên mỉm cười sờ đầu cô.

    "Đừng tham lam như vậy, cái này còn chưa đủ sao?"

    Vừa dứt lời, ánh mắt Mạc Nhiên nhìn người ra vào trung tâm mua sắm chợt sững lại, trên tay cầm một món quà nhỏ đã treo lơ lửng trên không, Long Mặc Nhiễm ở bên cạnh phất phất tay trước mặt anh, nhưng người đàn ông hoàn toàn không có phản ứng, còn tưởng cô đang ngây người, nhưng Mạc Nhiên đã nắm lấy tay cô: "Anh.. anh thật không ngờ.."

    Còn Long Mặc Nhiễm bị nắm lấy tay, cả khuôn mặt có chút đỏ ửng, bĩu môi làm nũng, nhưng Mạc Nhiên lại buông tay cô ra.

    "Không ngờ cái gì? Anh đột nhiên nhìn thấy cái gì? Vừa rồi anh không để ý tới em, em còn tưởng anh bị người nào đó câu mất hồn rồi, em suýt bị dọa sợ."

    Cô còn chưa nói xong, Mạc Nhiên nắm lấy tay cô ngậm miệng lại, ánh mắt vẫn không ngừng dõi theo người đàn ông trong trung tâm mua sắm.

    Người đó chính là Mạc Tửu, bên cạnh Mạc Tửu là một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, trông rất quen mắt, phải một lúc lâu sau hắn mới nhận ra người này là Bạch Đường, nhưng Mạc Tửu cũng không phản đối. Chỉ là trong cảm thấy khó hiểu, nghĩ rằng chắc hẳn Mạc Tửu đã có tình mới, đang kinh ngạc sao vết thương tình cảm của cậu có thể lành nhanh như vậy, vẻ mặt tràn đầy cảm xúc.
     
  4. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 403: Xen vào việc của người khác

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chuyện của Bàn gia đã đi đến hồi kết, nhưng đối với Đường Âm mà nói thì không phải là chuyện tốt, Đường Âm vẫn còn hơi lo lắng, bởi vì Long Liên Tâm và cô con gái quý giá của bà ta đối phó cô, điều đó đủ khiến cô kiệt quệ về tinh thần và thể xác. Chuyện của Bàn gia lần này còn khiến cô không thở nổi.

    Người cầm quyền của Bàn gia chính là bà Bàn, bà Bàn nhất định rất thích Đường Nhan, mấy ngày nay không thấy Đường Nhan trở về Đường gia. Lần trước mắng hai mẹ con khiến họ sợ hãi, nhưng bây giờ nhìn lại, Long Liên Tâm nhất định sẽ khiến cô ở Đường gia nửa bước cũng khó đi, mà cô con gái quý giá của bà ta cũng không ngoại lệ.

    Đường Nhan khi trở lại Đường gia có chút vấn đề, bởi vì bà Bàn đã giữ cô ta ăn cơm, nhưng cô ta vẫn nghĩ về Đường Âm và Long Liên Tâm, lo lắng từ chối.

    Mặc dù bà Bàn hơn ai hết hiểu rõ Đường Nhan là con gái Đường gia nhưng bà vẫn rất thưởng thức Đường Nhan, ngày thường Đường Nhan rất thanh nhã, thoạt nhìn chính là tiểu thư khuê các, có giáo dưỡng, hơn nữa ngày thường sẽ không điên cuồng như những thiên kim khác.

    "Sao không ở lại ăn đi, bàn đồ ăn này là chuẩn bị cho con, nếu con đi rồi, bữa ăn này còn có ý nghĩa gì. Hai đứa con trai quý của mẹ cũng không phải đèn cạn dầu, một đứa hai đứa đều hận không thể khiến mẹ ngậm miệng, nhưng mẹ chỉ mong Tiểu Nhan đến, nếu Tiểu Nhan đến, bữa ăn của chúng ta mới có ý nghĩa."

    Bà Bàn vừa nói xong, ông Bàn đã định phản bác, tuy rằng ông Bàn không có nhiều ý kiến với Đường Nhan, nhưng lời nói của bà Bàn đã làm tổn thương người vô tội, đặc biệt là người đang ở nhà dưỡng thương.

    Lúc trước làm loạn đòi ly hôn giữa ông và bà Bàn rất nghiêm trọng, bây giờ cũng bồn chồn không yên, nhưng bà Bàn chỉ liếc mắt một cái, liền hừ lạnh một tiếng.

    "Nếu Tiểu Nhan phải đi, sao không để tài xế đưa con đi? Mẹ vẫn lo cho việc đi lại của con, nếu có chuyện gì xảy ra thì vẫn có người chiếu cố cho mình. Quên đi. Con xem mọi người đều hận mẹ không thể rời đi sớm một chút, mẹ liền cùng con đi đến Đường gia, như vậy mẹ cũng yên tâm hơn."

    Bà Bàn nói lời này rõ ràng có ý khác, nhưng ông Bàn vẫn chuyên tâm ăn cơm trong bát của mình, như thể không phải nói về mình.

    Khi Đường Nhan nghe thấy điều này, cô ta mím môi và cười. Khi hai người đến Đường gia, bà Bàn ở trước cửa còn do dự một lúc, ấn tượng của bà đối với Đường gia chỉ là vì hai đứa con trai. Đường Âm đang suy nghĩ chuyện công ty, trên bàn còn một tập văn kiên nên không hề phát hiện bà Bàn bước vào.

    "Thì ra là Tiểu Nhan trở về!" Long Liên Tâm vừa ra khỏi phòng liền bị hai người bọn họ làm cho cả kinh, vui mừng khôn xiết, còn không quên liếc nhìn Đường Âm đang đọc tài liệu bên cạnh.

    "Khụ khụ.. Tiểu Âm, con cũng tới đây đi."

    Đường Âm ban đầu hơi bực bội, bởi vì mỗi mục dữ liệu trong hồ sơ đều chứng minh một điều giống nhau, đó là có một sơ hở nhỏ trong công ty của cô, hiện tại cô vẫn chưa điều tra ra, vì vậy lúc đọc văn kiện càng tức giận hơn. Nghe thấy câu này càng không muốn nói chuyện, mà Long Liên Tâm bên cạnh lại đổ thêm dầu vào lửa.

    "Sao con có thể đối xử với chị gái mình như vậy? Chị gái con vất vả mới có thể trở về, con không muốn gặp chị gái mình như vậy sao? Chẳng lẽ ngày thường con cũng như vậy, khó trách bình thường con.."

    Lời còn chưa nói hết đã bị ánh mắt sắc như dao của Đường Âm làm cho sợ hãi ngậm miệng lại, bà Bàn ở bên cạnh chưa từng thấy qua tính tình kiêu ngạo như vậy, vừa khâm phục nhưng cũng không hài lòng, Đường Nhan bên cạnh cười cười, tiến lên hai bước.

    "Mẹ đừng giận mẹ nữa. Mấy ngày em đều mắng mẹ mấy lần nhưng mẹ không làm gì cả. Chị biết là em ghét mẹ con chị, nhưng chị sẽ không trách em, em chính là em gái tốt của chị."

    Đường Nhan vỗ vỗ lưng Đường Âm, Đường Âm cũng không muốn nói chuyện với cô ta, chỉ đảo mắt xem thường, bỏ tay cô ta ra khỏi vai mình, cúi đầu tiếp tục nghiên cứu văn kiện, mấy số liệu này làm cô có chút tức giận, nhưng Đường Nhan giống như có chỗ dựa, nói chuyện cũng trở nên cứng hơn.

    "Rốt cuộc em còn muốn gì nữa? Mẹ chị đã xin lỗi em rồi, hai ngày nay sao em lại nóng nảy như vậy, mắng mẹ tôi đến phát khóc. Hai ngày trước mẹ còn nói với chị, gần đây nhất định vì chuyện của công ty nên mới như thế, tha thứ cho em, không ngờ em lại có thể vô lý như vậy, mặc dù mẹ chị có thể chịu đựng, nhưng chị vẫn đứng về phía mẹ, chị không thể dễ dàng tha thứ cho em!"

    Lời còn chưa dứt, Long Liên Tâm giả vờ vỗ vỗ lưng Đường Nhan nói: "Không sao, đừng trách em gái con, những chuyện này mẹ đều có thể hiểu được, dù sao người trẻ tính tình nóng nảy một chút cũng không sao cả, nhưng mẹ chỉ có thể nói đến đây, còn lại tùy thuộc vào em gái con."

    Bà Bàn bên cạnh không chịu nổi cơn tức giận này, nhìn thấy Đường Nhan ngày thường kiêu ngạo như thiên nga trắng lại bị người này chọc giận, bà tức giận đến mức chỉ muốn kéo người này ra khỏi đống văn kiện.

    Vốn là đang ở một bên xem kịch, nhưng hình như hai người này đang giận Đường Âm, mà Đường Âm vẫn đang tự đắc đọc tài liệu, hận không thể cho người này một trận tơi bời.

    "Tôi nói cho cô biết, tôi mặc kệ thái độ của bọn họ đối với cô thế nào. Đây là con dâu của tôi, tôi đương nhiên phải bảo vệ. Để tôi nói cho cô biết chuyện này. Nếu cô còn nói với Tiểu Nhan của chúng ta như vậy, đừng trách tôi không khách khí với cô, người trẻ tuổi, tôi khuyên cô nên thành thật.."

    Bà Bàn còn chưa nói xong, Đường Âm đã đóng tài liệu lại, nằm trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần, khi Bà Bàn nói xong, ánh mắt đã trở nên lạnh lùng.

    "Các người rốt cuộc còn muốn thế nào, nói xấu tôi hay dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy để vu khống tôi? Tôi thực sự rất coi thường các người. Tôi không chỉ coi thường các người mà còn lo lắng cho chỉ số thông minh của các người, một người ngu ngốc không đáng sợ, một nhóm người ngu ngốc thì thực sự vô phương cứu chữa."

    Đường Âm nói xong liền mang tài liệu trở về phòng, vốn định nghiên cứu kỹ tài liệu, nhưng lúc này tức giận đến đọc cũng không đọc được, vốn ở nhà còn phải đề phòng Long Liên Tâm và Đường Nhan động thủ với mình, bây giờ lại có thêm bà Bàn, rất khó đối phó.

    Bà Bàn giống như mù bảo vệ Đường Nhan, sau này Đường Nhan có lẽ sẽ ở Bàn gia, chỉ có thể trơ mắt nhìn bà cụ Đường và Long Liên Tâm.
     
  5. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 404: Tài khoản nước ngoài

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Long Liên Tâm nghĩ nghĩ, nếu nhiều tiền như vậy ở trong tài khoản trong nước thì mặc kệ như thế nào, chỉ cần có người muốn tra sẽ tra ra, nếu như vậy, rủi ro quá cao, hơn nữa còn phải tìm cách chuyển các tài khoản này với rủi ro thấp hơn. Long Liên Tâm suy nghĩ một lúc, quyết định sử dụng một phương pháp an toàn hơn chuyển toàn bộ số tiền vào tài khoản nước ngoài của bà ta, như vậy, nếu họ thực sự muốn tra tài khoản của mình, cũng sẽ rất khó tra ra được tài khoản nước ngoài ở trong nước.

    Long Liên Tâm ban đầu không muốn làm điều này, nhưng nhìn thấy địa vị của Đường Âm trong Đường gia ngày càng quan trọng, trái lại con gái mình Đường Nhan lại phải chịu ủy khuất lớn như thế nào, bà ta không thể nuốt trôi cục tức này. Vạn nhất nếu sau này địa vị của Đường Âm ở Đường gia cao lên, như vậy đối với bà ta mà nói là trăm hại mà không có một lợi, thay vì làm như vậy, cũng không bằng hoàn toàn từ bỏ Đường gia.

    Long Liên Tâm sau đó bí mật chuyển tất cả tiền riêng của mình vào tài khoản nước ngoài của bà ta, sau khi nhìn thấy tài khoản được chuyển, bà ta nở một nụ cười yên tâm, bây giờ sẽ không có ai đến làm phiền bà ta nữa.

    Bên kia, Đường Âm đang ngồi trên ghế vẻ mặt phiền muộn, cô đã nhận ra tài khoản của Long Liên Tâm nhất định có gì đó không ổn, nhưng tại sao cô không tra được tài khoản của bà ta, điều tra những cái khác cũng vậy, chẳng lẽ tiền của bà ta căn bản là không có trong tài khoản của bà ta?

    Đúng rồi, có phải bà ta còn tài khoản nước ngoài không, nếu bà ta có tài khoản nước ngoài, ở đây kiểm tra tài khoản trong nước của bà ta cũng vô dụng. Nếu bà ta không ngốc, có lẽ đã chuyển tiền vào tài khoản ở nước ngoài, cô mới không tin bà ta chỉ ngồi chờ chết, cái gì cũng không làm.

    Nghĩ đến đây, Đường Âm cảm thấy có chút khó làm, nếu cô ở trong nước muốn chuyển tài khoản nước ngoài cũng rất khó, hơn nữa gần như là không thể, vậy cô nên làm cái gì bây giờ? Cô cũng không thể cứ như vậy trơ mắt nhìn bà ta có chút mờ ám nhưng không thể làm cái gì. Dù sao Đường gia cũng là nhà của cô, hơn nữa bây giờ cha đối với cô vẫn rất tốt, nếu Đường gia vì Long Liên Tâm mà xảy ra chuyện gì, cô không có cách nào tha thứ cho bản thân mình.

    Đường Âm muốn xem có nơi nào để kiểm tra tài khoản nước ngoài của bà ta không, nhưng sau khi thử một lúc lâu, cô phát hiện ra không có cách nào để kiểm tra tài khoản nước ngoài của một người, chỉ có những người ở nước ngoài mới có thể kiểm tra tài khoản nước ngoài.

    Vất vả hồi lâu, không thu được kết quả gì Đường Âm có chút thất vọng, sao có thể thành ra thế này, chẳng lẽ thật sự không có cách nào ngăn cản bà ta sao? Lúc này, Đường Âm đột nhiên nghĩ đến Long Mặc Nhiễm, đúng vậy, Long Mặc Nhiễm hẳn là có biện pháp kiểm tra tài khoản ở nước ngoài của người khác, nếu cô nhớ không lầm, cha của Long Mặc Nhiễm hẳn là ở nước ngoài, Long Mặc Nhiễm hẳn là hữu dụng cho mình.

    Nghĩ đến đây, Đường Âm đã thay đổi vẻ chán nản vừa rồi, hai mắt sáng ngời, định nhanh chóng gọi điện thoại cho Long Mặc Nhiễm, bảo cô ấy kiểm tra tài khoản ở nước ngoài của Long Liên Tâm xem có gì bất thường không. Nghĩ đến đây, Đường Âm lại gặp chút rắc rối, dù sao Long Liên Tâm cũng là cô của Long Mặc Nhiễm, nếu cô thực sự nhờ Long Mặc Nhiễm tìm tài khoản của Long Liên Tâm, liệu Long Mặc Nhiễm có giúp cô không?

    Nhưng bây giờ cô không quan tâm nhiều như vậy, cô phải tìm tài khoản nước ngoài của Long Liên Tâm, kiểm tra xem có gì bất thường không, cô thực sự lo lắng về việc Long Liên Tâm sẽ làm gì, nếu bà ta thực sự làm gì đó, như vậy đối với Đường gia nhất định là trăm hại mà không một lợi. Cô tuyệt đối không thể để bà ta tiếp tục như thế này, cái gì cũng không quản không để ý.

    "Alo, Mặc Nhiễm, em là Đường Âm, em gặp phải một số khó khăn, chị có thể giúp em không?" Thực ra khi gọi cho Long Mặc Nhiễm, Đường Âm vẫn có chút bất an, cô không chắc Long Mặc Nhiễm có giúp mình không.

    "Làm sao vậy?" giọng Long Mặc Nhiễm có chút lười biếng, tựa hồ còn chưa có tỉnh ngủ.

    Long Mặc Nhiễm dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, đêm qua cô ngủ quá muộn nên sáng nay đã đến giờ này rồi mà vẫn chưa tỉnh. Nếu không phải Đường Âm đột nhiên gọi điện thoại, chỉ sợ cô còn có thể ngủ rất lâu.

    "Mặc Nhiễm, chị có thể giúp em tra tài khoản nước ngoài của một người không?" Đường Âm ngập ngừng nói, như thể nói ra lời này rất khó khăn. Trong lòng Đường Âm, cô thực sự không muốn Long Mặc Nhiễm vì chuyện của mình mà rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Nhưng nếu không phải cô thực sự không còn cách nào khác, cô sẽ không đến tìm Long Mặc Nhiễm, nhờ Long Mặc Nhiễm tra tài khoản nước ngoài của Long Liên Tâm.

    "Tra của ai? Không sao, chuyện của em là chuyện của chị, nói cho chị biết tra tài khoản của ai, chị nhất định sẽ tra cho em." Long Mặc Nhiễm vỗ vỗ ngực mình, sau đó dụi hai mắt, ngáp một cái, hôm nay thực sự rất muốn ngủ. Sau này buổi tối cô không thể ngủ muộn như vậy nữa, nếu không phải nghe thấy nhạc chuông, bỏ lỡ điều gì thì sao?

    "Tài khoản nước ngoài của Long Liên Tâm." Đường Âm buông xuống bất an trong lòng, kiên định nói ra một câu, vô luận như thế nào, nếu như Long Liên Tâm thật muốn làm gì Đường gia, cô nhất định sẽ không bỏ qua, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Bây giờ cô chỉ có thể cố gắng hết sức để tìm ra rốt cuộc Long Liên Tâm muốn làm cái gì.

    "A? Cô của chị? Xảy ra chuyện gì sao?" Nghe thấy cái tên này, Long Mặc Nhiễm hoàn toàn tỉnh táo lại, khi cô ấy nghe Đường Âm nói kiên định như vậy, Long Mặc Nhiễm biết, chỉ sợ dì của mình lại gây ra phiền toái gì, ngàn vạn lần đừng ảnh hưởng đến nhà cô là tốt rồi.

    "Tôi chỉ cảm thấy tài khoản của bà ấy có vấn đề, nhưng tài khoản trong nước của bà ấy không có gì bất thường, vì vậy em muốn kiểm tra tài khoản nước ngoài của bà ấy xem có phải bà ấy lại làm ra chuyện gì không." Đường Âm nói ra mục đích của mình, chính là hy vọng Long Mặc Nhiễm có thể tự mình ước tính, cô không muốn giấu Long Mặc Nhiễm để Long Mặc Nhiễm giúp cô kiểm tra tài khoản của Long Liên Tâm, nếu Long Mặc Nhiễm không muốn giúp, cô có thể tìm cách khác, tìm người khác giúp đỡ.

    "Không sao, chuyện của em là chuyện của chị, không phải lúc trước chị đã nói rồi sao? Chị sẽ nhờ cha chị ở nước ngoài kiểm tra giúp em, em nên cảm thấy may mắn khi cha chị ở nước ngoài, nếu không cho dù chị muốn giúp em cũng không thể giúp được." Long Mặc Nhiễm biết Đường Âm tìm cô ấy giúp, nhất định là bất đắc dĩ. Nếu có thể không làm phiền người khác, Đường Âm sẽ không làm phiền người khác, cho nên Long Mặc Nhiễm cũng biết chuyện này nhất định rất quan trọng, mặc dù nhờ cô kiểm tra tài khoản cô của cô, cô cũng sẽ giúp Đường Âm.
     
  6. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 405: Long Mặc Nhiễm giúp đỡ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Long Mặc Nhiễm nói những lời này, rõ ràng cảm thấy đầu dây bên kia tạm dừng một chút, thực ra trong lòng Long Mặc Nhiễm không cho rằng cô của cô ấy tốt. Vai diễn của bà ấy như thế nào, trong lòng cô ấy biết rất rõ. Hơn nữa, với tính cách của Đường Âm, nếu không có bằng chứng, tuyệt đối sẽ không bao giờ dễ dàng tra tài khoản của người khác. Vì vậy, khi Đường Âm gọi điện cho mình nhờ giúp tra tài khoản của Long Liên Tâm, Long Mặc Nhiễm biết cô của mình chắc chắn đã làm điều gì đó có lỗi với Đường gia. Long gia từ trước đến giờ công tư rõ ràng, huống chi trước đây cô ấy đã được Đường Âm giúp đỡ, hiện tại cô cần người giúp đỡ, cô ấy không thể khoanh tay ngồi nhìn.

    Sau khi Đường Âm nhận được sự đảm bảo chắc chắn như vậy từ Long Mặc Nhiễm, cô rất cảm động, như thể có một dòng nước ấm áp từ lòng bàn tay lặng lẽ truyền qua toàn bộ cơ thể cô. Đường Âm biết lần này cô nợ Long Mặc Nhiễm một ân tình, nếu sau này Long Mặc Nhiễm cần cô giúp đỡ, cô nhất định sẽ giúp, bất kể là gì.

    "Cám ơn." Mặc dù trong lòng có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng khi đến miệng, Đường Âm cũng chỉ nhẹ giọng nói cám ơn.

    "Không đúng. Em vẫn không phải là một người chị em tốt. Nếu chị giúp em một việc, em vội nói lời cảm ơn, quan hệ giữa hai chúng ta sẽ xa lánh." Sau khi Long Mặc Nhiễm nghe tiếng cảm ơn liền cảm thấy không được tự nhiên, Đường Âm vĩnh viễn không cần nói lời cảm ơn, hai người là chị em tốt.

    "Được rồi, được rồi, em sai rồi." Đường Âm cũng biết tính khí của Long Mặc Nhiễm nên vội vàng xin lỗi, nhưng trong lòng quả thực rất cảm động.

    Sau khi cúp điện thoại, Long Mặc Nhiễm mặc quần áo vào rồi gọi điện cho bố ở nước ngoài. Trong khoảng thời gian vài giây chờ kết nối cuộc gọi, trong lòng Long Mặc Nhiễm đã tưởng tượng ra hàng ngàn thứ, rốt cuộc cô cô đã làm gì? Đường Âm sẽ tra tài khoản của bà ấy, nếu bà ấy thực sự đã làm điều gì đó có lỗi với Đường gia, như vậy cô và cha nên làm gì? Điều này sẽ có tác động gì đến công việc kinh doanh của nhà họ Long và Đường gia? Cô thực sự không dám nghĩ nhiều. Cũng chỉ có thể âm thầm hy vọng trong lòng rằng cô cô không làm điều gì đặc biệt.

    Mặc dù trước khi bắt máy trong lòng Long Mặc Nhiễm đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng sau khi bắt máy, Long Mặc Nhiễm lập tức bình tĩnh lại nội tâm, trở lại vẻ nghiêm túc khi giải quyết việc.

    "Bố, bố ở nước ngoài thế nào? Có tốt không?" Long Mặc Nhiễm biết muốn nhờ bố giúp thì trước tiên phải cho bố ăn một ít mật, vì vậy nhanh chóng bắt đầu 360 độ không góc chết hỏi thăm, như thể rất quan tâm đến cuộc sống của cha mình ở nước ngoài.

    Cha của Long Mặc Nhiễm đang giải quyết công việc ở nước ngoài, đột nhiên nhận được cuộc gọi từ con gái, ông cảm thấy hơi ngạc nhiên, sau khi nhận được cuộc gọi từ con gái, cô con gái hỏi ông dạo này thế nào, khiến suýt nữa rơi nước mắt. Nhưng một lúc sau, cha của Long Mặc Nhiễm nghĩ lại, ông ở nước ngoài đã lâu như vậy, con gái cũng không hỏi han nhiều về tình hình của ông, sao hôm nay lại đột nhiên hỏi xem ông thế nào. Chồn chúc tết gà, nhất định không có ý tốt.

    "Sao hôm nay lại đột nhiên nghĩ đến việc gọi cho ba? Có phải là có chuyện muốn nhờ ba giúp không? Hay là tiền riêng không đủ?" cha của Long Mặc Nhiễm sau khi nghĩ lại cũng không còn vui lắm, vì thế liền hỏi.

    "Ai nha, cha thật thông minh, sao cha biết con gái bảo bối của ba muốn nhờ ba giúp?" vẻ mặt Long Mặc Nhiễm rất ngạo kiều, không hổ là cha cô, nhanh như vậy liền nhìn thấu ý định của mình thật sự không dễ dàng. Nhưng cô biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Không phải lâu rồi cô không liên lạc với ba sao? Cô vừa gọi điện ông liền cảm thấy cô muốn đòi tiền, cô là người nông cạn như vậy sao? Được rồi, trước đây xác thực cô có chút nông cạn, nhưng hiện tại cô đã trưởng thành rồi được không, sao ông có thể tiếp tục nghĩ mình như vậy, thật là quá đáng, không được, cô nhất định phải lên án ông.

    "Nói cho cha biết, con muốn cha giúp gì?" Cha của Long Mặc Nhiễm lúc đầu sắc mặt rất vui vẻ, nhưng sau khi nghe được câu trả lời của con gái mình, nháy mắt liền không còn vui nổi nữa. Con gái ông thực sự rất thành thực, cho dù lừa ông cũng không được sao? Không thể chấp nhận được.

    "Ba giúp con kiểm tra tài khoản của cô đi. Kiểm tra tài khoản của cô ở nước ngoài." Khi Long Mặc Nhiễm nói, cô vẫn có chút không chắc chắn, cô không biết liệu cha có giúp kiểm tra tài khoản của cô hay không.

    "Có chuyện gì xảy ra sao? Tại sao muốn tra tài khoản của cô con?" Cha của Long Mặc Nhiễm ở đầu bên kia điện thoại im lặng, giả vờ như có chuyện trong lòng. Long Liên Tâm là người như thế nào, trong lòng ông vẫn rất rõ ràng, chẳng lẽ lần này bà ấy lại phạm phải sai lầm sao?

    "Ôi, bố, không phải con muốn kiểm tra tài khoản của cô, mà là người Đường gia muốn tra tài khoản của cô, con cũng không biết rốt cuộc cô đã làm gì." Long Mặc Nhiễm làm nũng nói với cha, cô biết cha cô mềm không ăn cứng có lẽ ông sẽ không cưỡng lại được yêu cầu của cô, trực tiếp giúp cô tra tài khoản cô của cô.

    "Được rồi, cha sẽ tra cho con, nếu tra được cái gì, cha sẽ gửi trực tiếp vào điện thoại của con." Sau khi cúp cuộc gọi, cha của Long Mặc Nhiễm ngồi trên ghế, thở dài một lúc lâu. Long Liên Tâm lần này nhất định không được gây phiền phức cho Long gia, ông biết rõ Long Liên Tâm có nhiều tâm tư. Từ nhỏ bà đã rất háo thắng, luôn ở sau lưng giở một ít thủ đoạn, lúc trước ông còn cho rằng chỉ là bà còn nhỏ không biết gì, có chút bốc đồng, nhưng bây giờ xem ra ông đã nghĩ quá mức đơn giản rồi.

    Sau khi cúp điện thoại, Long Mặc Nhiễm cũng thở phào nhẹ nhõm, thật tốt, hiện tại cha cô đã đồng ý giúp đỡ nên cô không phải lo lắng nữa, hơn nữa đây là một trong số ít lầm Đường Âm nhờ cô giúp đỡ. Hôm nay thật rất có ý nghĩa kỷ niệm, nhất định phải xem hôm nay là ngày gì, rồi đặt làm ngày kỷ niệm, sau này hàng năm đều sẽ kỷ niệm ngày hôm này.

    Sau khi giúp Đường Âm, Long Mặc Nhiễm cảm thấy trong lòng có cảm giác thành tựu, cả ngày nhẹ nhõm. Đây có phải là cảm giác giúp đỡ người khác không? Được rồi, khó trách trước đây Đường Âm luôn giúp cô.
     
  7. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 406: Bất ngờ gặp nhau

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Long Mặc Nhiễm đã đợi cả buổi sáng, cuối cùng nhận được tin nhắn của cha cô từ nước ngoài. Sau khi nhấp vào bức ảnh trong tin nhắn, Long Mặc Nhiễm sững người tại chỗ. Sao có thể như vậy, tài khoản nước ngoài của cô cô có rất nhiều vốn lưu động, nguyên nhân không rõ. Tiền của bà ấy đến từ đâu? Số tiền lớn như vậy không thể nói đến là đến được, chẳng lẽ bà ấy chuyển từ tài khoản của Đường gia sao? Đây không phải là chuyện nhỏ, cô phải nói ngay với Đường Âm, để cô ấy tìm cách giải quyết.

    Nghĩ đến đây, Long Mặc Nhiễm nhanh chóng đặt tất cả đồ đạc trên tay xuống, gửi tin nhắn cho Đường Âm, sau đó gọi điện cho Đường Âm bảo Đường Âm đọc tin nhắn, khi nói chuyện, trong lòng Long Mặc Nhiễm cảm thấy rất có lỗi, dù sao đó cũng là cô của cô. Chuyện bà ấy làm khiến cô cảm thấy hơi khó chịu. Hơn nữa bà ấy làm những chuyện này cũng có quan hệ với chị em tốt của cô, thậm chí có thể nói là có quan hệ với em gái nhà mình. Nhưng rõ ràng cô của cô đã vào Đường gia, hơn nữa bà ấy cũng có quan hệ chặt chẽ với Đường gia, tại sao bà ấy lại làm ra chuyện như vậy?

    Sau khi Đường Âm nhận được tin nhắn từ Long Mặc Nhiễm, cả ngươi cô như rơi vào hầm băng, quả nhiên đúng như cô nghĩ, Long Liên Tâm người phụ nữ này chưa bao giờ sống yên nổi một ngày. Bà ta lấy đâu ra số vốn lưu động lớn như vậy, chính cô cũng không tin bà ta có được nó thông qua các thủ đoạn hợp pháp.

    Đột nhiên, một ý nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu Đường Âm: Chẳng lẽ Long Liên Tâm đang dần ăn mòn Đường gia? Tất cả số tiền này có thể được chuyển ra từ vốn lưu động trong công ty của Đường gia? Nếu thật sự là như vậy, bên trong công ty Đường gia nhất định có vấn đề, có lẽ không bao lâu nữa, căn bệnh này sẽ bùng phát từ bên trong công ty. Chỉ sợ mục đích của Long Liên Tâm là hủy hoại Đường gia chỉ trong chốc lát, hơn nữa cũng sẽ không làm liên lụy đến bà ta.

    Nghĩ đến đây, trong lòng Đường Âm tràn đầy tức giận, cô tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra, nếu Long Liên Tâm dám làm như vậy, nhất định phải gánh lấy hậu quả.

    Mạc Úc Sở đến gặp Mạc Tửu vì một số việc trong công ty, sau đó thương lượng với Mạc Tửu. Vô luận như thế nào, Mạc Tửu cũng là em trai anh, anh thật sự sẽ không mặc kệ Mạc Tửu. Mặc dù trước đó anh thật sự rất giận Mạc Tửu, nhưng hai người dù sao cũng là anh em, anh cũng không thể thật sự không quan tâm cậu, để cậu tự sinh tự diệt.

    Trùng hợp thay, lúc này Bạch Đường cũng tới tìm Mạc Tửu, nhưng vừa nhìn thấy bóng dáng cao lớn thẳng tắp trong văn phòng, liền ngây người tại chỗ, sao có thể như vậy được? Tại sao Mạc Úc Sở lại ở đây, hiện tại cô không thể vào, cô không thể để Mạc Úc Sở biết cô đang ở cùng em trai anh. Chuyện này vẫn chưa thể bại lộ, phải đợi đến cuối cùng mới có thể tiết lộ hết chuyện này, đến lúc đó nhìn vẻ mặt của Mạc Úc Sở mới thực sự khiến cô vui sướng.

    Nghĩ đến đây, Bạch Đường không tiếp tục đi vào, cũng may hai người trong văn phòng không chú ý tới cô, Bạch Đường rón rén đi ra hành lang trước cửa văn phòng. Đi trên đường, Bạch Đường vẫn không thể bình tĩnh lại, không biết tại sao vừa rồi khi nhìn thấy Mạc Úc Sở, tim cô lại đập nhanh như vậy. Mặc dù Bạch Đường không muốn thừa nhận sự thật này, nhưng Bạch Đường không thể phủ nhận trong lòng cô vẫn còn Mạc Úc Sở.

    Nghĩ nghĩ, Bạch Đường không muốn ở lại công ty nữa, liền chạy ra ngoài, không muốn Mạc Úc Sở đi ra nhìn thấy cô, nếu bị bắt được, kế hoạch của cô còn có thể tiếp tục thực hiện sao? Đường không thể đảm bảo điều đó.

    Bên kia, Đường Âm sau khi nhìn thấy số tiền thanh khoản lớn như vậy trong tài khoản nước ngoài của Long Liên Tâm mơ hồ cảm thấy bất an, nhưng lại không biết phải giải quyết thế nào nên muốn tìm Long Mặc Nhiễm để bàn bạc. Dù sao Long Liên Tâm vẫn là cô của Long Mặc Nhiễm, hơn nữa Long Mặc Nhiễm đã giúp cô tra tài khoản nước ngoài của Long Liên Tâm, nếu sau khi tra được cô không quan tâm đến Long Mặc Nhiễm thì không hợp tình hợp lý.

    Đường Âm cảm thấy Long Mặc Nhiễm hẳn là ở trong công ty của Mạc Nhiên, vì vậy vội vã đến công ty của Mạc Nhiên, muốn nhanh chóng thảo luận vấn đề này với Long Mặc Nhiễm. Chuyện này nhất định phải giải quyết càng sớm càng tốt, tuyệt đối không được chậm trễ, Long Liên Tâm là người phụ nữ có mưu sâu kế độc, nếu như chuyện này chậm trễ, không biết Long Liên Tâm sẽ làm ra chuyện gì?

    Từ khi Đường Âm đọc tài khoản nước ngoài, tim vẫn đập nhanh không ngừng, cô cũng không biết mình bị làm sao, nhất thời cũng không dám dừng lại, vội vàng đi tìm Long Mặc Nhiễm.

    Khi đi được nửa đường, Đường Âm đột nhiên nhìn thấy một bóng người rất quen thuộc phía trước đang lao về phía mình. Sau khi nhìn kỹ, Đường Âm mới phát hiện bóng người này hóa ra là Bạch Đường, thật kỳ lạ vì sao cô ta lại ở đây? Đường Âm cảm thấy hôm nay mình thực sự xui xẻo, gặp phải nhiều chuyện làm người ta khó chịu, lại không thể làm gì.

    Sao cô lại gặp Bạch Đường, cô ta đang đi đâu? Hơn nữa phương hướng nhìn Bạch Đường không phải cùng hướng với công ty của Mạc Tửu sao? Nhưng hôm nay Mạc Úc Sở không phải đến công ty của Mạc Tửu sao? Chẳng lẽ Bạch Đường tới đó tìm Mạc Úc Sở, hai người họ có gặp mặt không? Hiện tại Mạc Úc Sở thế nào? Bây giờ Đường Âm chỉ cảm thấy trong đầu rất hỗn loạn, đủ thứ đan xen vào nhau, điều này khiến cô càng cảm thấy phiền muộn, nghĩ đến việc Mạc Úc Sỡ gặp người phụ nữ đó, trong lòng cô liền cảm thấy khó chịu không hiểu nổi, mặc dù trong lòng rất tin tưởng Mạc Úc Sở, nhưng từ sau chuyện của Bạch Đường, cô luôn cảnh giác với Bạch Đường.

    Đường Âm hít một hơi thật sâu, cảm thấy hiện tại chuyện của Bạch Đường không là gì so với chuyện của Long Liên Tâm, hiện tại đã rất nghiêm trọng. Đường Âm cảm thấy dòng tài khoản trong tay mình cũng rất đáng ngờ, có thể coi là chứng cứ, nhưng không còn chứng cứ nữa. Cô sợ người Đường gia sẽ không tin cô, nếu hành động thiếu suy nghĩ ngược lại sẽ bứt dây động rừng.

    Nghĩ đến đây, Đường Âm cảm thấy đầu đều muốn trướng, nhưng Đường gia như thế nào cũng nhà của cô, cô sẽ không để cho Long Liên như tằm ăn rỗi chậm rãi ăn hết Đường gia, tuổi trẻ nhất định sẽ trả giá cho hành động của mình, nhưng bây giờ cô có chút bất lực, cô chỉ có thể từ từ bắt đầu với những người xung quanh Long Liên Tâm, chỉ hy vọng có thể tìm được nhiều bằng chứng hơn.
     
  8. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 407: Bạch Đường ra tù

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Âm nhìn thấy Bạch Đường cùng Mạc Tửu tán gẫu, tựa hồ quan hệ rất tốt.

    Cô không biết Bạch Đường cùng Mạc Tửu có tiếp xúc, nhưng nhìn thấy một màn này, cô vẫn là theo bản năng cảnh giác.

    Đường Âm nhanh chóng rời khỏi nơi này, muốn nhanh chóng nói chuyện này với Mạc Úc Sở.

    Khi đến nhà Mạc Úc Sở, Đường Âm vội vàng gõ cửa, lúc này Mạc Úc Sở không biết ai đến, nhưng nghe tiếng dồn dập thì cũng biết đối phương hiện tại đang rất vội.

    Mạc Úc Sở cảm giác được đối phương tìm mình, lập tức đem chuyện trong tay buông xuống.

    Sau khi mở cửa, nhìn thấy Đường Âm vẻ mặt vội vàng, có lẽ là do cô đến hơi vội vàng, mái tóc trông có vẻ lộn xộn.

    Thấy Đường Âm xuất hiện, Mạc Úc Sở vội vàng mời Đường Âm vào.

    Rót cho Đường Âm một ly nước, nhìn Đường Âm bây giờ mệt mỏi như vậy, liền bảo cô nghỉ ngơi trước, nghỉ ngơi xong rồi có chuyện thì nói với anh một chút cũng không sao?

    Đường Âm gật đầu, đưa tay lấy nước của Mạc Úc Sở.

    Mạc Úc Sở chọn một chiếc ghế dài nhỏ và ngồi lên đó, ở một bên quan sát tình hình hiện tại của Đường Âm.

    Đợi Đường Âm uống xong nước, thần sắc có vẻ tốt, Mạc Úc Sở nói trước: "Anh còn tưởng hôm nay ai tới nhà tìm anh, thật không nghĩ tới là em, hôm nay tới nhà anh có chuyện gì thì nói đi."

    Mạc Úc Sở nói xong liền cầm hạt dưa, vểnh tai lên nghe Đường Âm nói.

    Đường Âm nói với Mạc Úc Sở: "Mạc Úc Sở, anh có biết Mạc Tửu và Bạch Đường có quan hệ gì không?"

    Mạc Úc Sở lắc đầu, cảm thấy Đường Âm chỉ đơn giản là nói linh tinh.

    "Anh không biết, quan hệ giữa Bạch Đường và Mạc Tửu là gì? Hai người bọn họ có thể có quan hệ gì?" Mạc Úc Sở cảm thấy hơi khó hiểu với lời nói của Đường Âm.

    Sau đó lại hỏi: "Đường Âm, hôm nay em nói chuyện có vài phần không thích hợp, đầu tiên là vội vàng gõ cửa, sau đó lại hỏi anh Bạch Đường cùng Mạc Tửu có quan hệ gì, em có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng nói quanh co lòng vòng như vậy, anh nghe có chút mệt mỏi, được không?" Mạc Úc Sở nói.

    Đường Âm nghe lời Mạc Úc Sở, cũng không tiếp tục lòng vòng, trực tiếp nói với Mạc Úc Sở những gì cô thấy ngày hôm nay.

    "Hôm nay em vô tình nhìn thấy Mạc Tửu và Bạch Đường đang nói chuyện," Đường Âm nói.

    Mạc Úc Sở kinh ngạc, không phải chỉ là nói chuyện phiếm sao, có gì kỳ quái?

    "Chỉ nói chuyện mà cảm thấy người khác có quan hệ với nhau, không phải là quá kỳ lạ sao?" Mạc Úc Sở nói ra nghi ngờ trong lòng.

    Đường Âm trả lời: "Mạc Úc Sở, lúc đầu suy nghĩ của em cũng không khác mấy so với suy nghĩ của anh, em còn tưởng Bạch Đường đang hỏi đường gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ quen thuộc của hai người bọn họ, em liền biết chắc chắn không này tuyệt đối không đơn giản như vậy."

    Nghe Đường Âm nói như vậy, Mạc Úc Sở nói: "Theo em nói thì Bạch Đường có vấn đề?"

    Đường Âm gật đầu, Mạc Úc Sở nói với Đường Âm anh đã biết về chuyện này, để Đường Âm yên tâm, anh sẽ cẩn thận điều tra chuyện này.

    Đường Âm gật đầu, tỏ vẻ Mạc Úc Sở biết thì tốt, nói với Mạc Úc Sở nếu đã như vậy thì cô rời đi trước.

    Mạc Úc Sở gật đầu, vẻ không có gì, Đường Âm hãy yên tâm, anh sẽ giải quyết vấn đề này.

    Đường Âm nói với Mạc Úc Sở rằng sau khi nhìn thấy Bạch Đường, cô cảm thấy ngoại trừ việc này mình không thể làm gì khác.

    Sau khi Đường Âm đi ra ngoài, Mạc Úc Sở giải quyết xong chuyện của mình liền cầm điện thoại gọi cho Mạc Tửu.

    "Alo, là ai?" Mạc Tửu hỏi.

    Mạc Úc Sở trả lời: "Anh, Mạc Úc Sở."

    Mạc Tửu tự hỏi tại sao hôm nay Mạc Úc Sở lại gọi cho anh ta.

    "Có chuyện gì vậy?" Mạc Tửu hỏi Mạc Úc Sở.

    Mạc Úc Sở nói: "Mạc Tửu, bây giờ cậu đang ở đâu? Anh có chuyện tìm cậu."

    Mạc Tửu kinh ngạc, vì sao muốn mặt đối mặt nói chuyện với cậu?

    Nhưng cũng không nghĩ nhiều, nói với Mạc Úc Sở: "Bây giờ em đang ở khách sạn, nếu anh có chuyện muốn nói với em thì đến quán cà phê gần đó đi."

    Mạc Tửu nói xong đứng dậy, chuẩn bị một chút rồi đến quán cà phê.

    Mạc Úc Sở gật đầu, nói được với Mạc Tửu.

    Sau khi đồng ý gặp nhau ở quán cà phê, Mạc Úc Sở và Mạc Tửu lại nói chuyện.

    "Mạc Tửu, cậu đến đó chờ anh trước, anh sẽ đến ngay." Mạc Úc Sở mở cửa, lấy chìa khóa định ra ngoài.

    Mạc Tửu nói được

    * * *

    Địa điểm: Quán cà phê

    Mạc Úc Sở đến quán cà phê, không thấy Mạc Tửu, lại gọi cho cậu, hỏi hiện tại cậu đang ở đâu?

    Mạc Tửu nói ra vị trí hiện tại của mình.

    Cậu cũng hỏi Mạc Úc Sở thích uống gì.

    Sau khi Mạc Úc Sở cảm ơn xong, liền đi thẳng vào vấn đề, hỏi Mạc Tửu: "Mạc Tửu, có phải cậu giấu anh chuyện gì không?"

    Nghe vậy, Mạc Tửu cảm thấy hôm nay Mạc Úc Sở có gì đó không ổn.

    Mạc Tửu nói: "Sao anh lại nói vậy?"

    Nhịp tim của cậu đập nhanh, không biết có phải giống như cậu nghĩ hay không?

    Mạc Úc Sở nhìn Mạc Tửu giả bộ không biết gì, hỏi thẳng vào vấn đề.

    "Hôm nay anh nghe được một ít chuyện về cậu, cậu có muốn biết không? Đây là chuyện có liên quan tới cậu."

    Mạc Úc Sở nhấp một ngụm cà phê, có lẽ là đã để lâu, cà phê vốn nên nóng bây giờ đã ở nhiệt độ bình thường.

    Nghe Mạc Úc Sở nói, trong lòng Mạc Tửu đoán được Mạc Úc Sở muốn nói cái gì.

    Nhưng cậu vẫn trấn định bản thân, ngoài mặt giả vờ như không biết gì.

    "Ồ thật sao? Nếu anh đã nói như vậy, em thật sự có chút hứng thú." Mạc Tửu vẫn giả bộ không biết.

    Nhìn Mạc Tửu như vậy, Mạc Úc Sở biết cậu đang giả vờ không biết gì.

    "Thật sao? Cậu có hứng thú? Anh cũng hiểu được một người đàn ông như cậu hẳn là có hứng thú, nhưng hôm nay nghe nói quan hệ của cậu và Bạch Đường hình như không tệ."

    Mạc Úc Sở nhìn Mạc Tửu, phát hiện ánh mắt Mạc Tửu không đúng, đồng tử giãn ra, có chút kinh ngạc.

    Nhưng chỉ trong vài giây, Mạc Úc Sở đã nhận thấy vẻ mặt của Mạc Tửu đã trở lại như trước.

    Mạc Úc Sở cười khẽ một tiếng, lại nói: "Mạc Tửu cậu nghĩ chuyện này thế nào? Ở đây cậu là nhân vật chính sao? Cậu không có gì muốn nói sao?"

    Mạc Tửu cười với Mạc Úc Sở: "Em còn tưởng là chuyện gì, hóa ra là chuyện này, Mạc Úc Sở chúng ta từ khi nào lại nghe những lời bậy bạ này? Cái này không giống với anh bình thường."
     
  9. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 408: Bàn Ngọc Long và Phạm Tình Dã cử hành hôn lễ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe Mạc Tửu nói, Mạc Úc Sở cũng biết Mạc Tửu nhất quyết không thừa nhận mình và Bạch Đường có quan hệ.

    Bất đắc dĩ nói với Mạc Tửu: "Xem ra là anh nghĩ nhiều rồi, nhưng mà, Mạc Tửu, cậu cũng không phải đứa bé, cậu nên biết mình nên làm cái gì không nên làm cái gì."

    Mạc Úc Sở nhìn Mạc Tửu đầy ẩn ý.

    Mạc Tửu gật đầu, biểu thị cậu hiểu Mạc Úc Sở nói.

    Mạc Úc Sở đứng dậy: "Cậu biết là tốt rồi, anh còn có việc riêng, không quấy rầy cậu nữa."

    Mạc Úc Sở nói xong, định rời đi, nói: "Anh đi trước, cậu uống cà phê một mình đi."

    Mạc Tửu cũng đứng lên nói: "Anh từ xa tới đây như vậy, em không tiễn anh có chút thất lễ?"

    Có thể nhìn ra Mạc Tửu quyết tâm giả bộ cái gì cũng không biết.

    "Được, nếu đã như vậy, anh liền như cậu mong muốn, thế nào?" Mạc Úc Sở nói xong đứng sang một bên chờ Mạc Tửu đi.

    Mạc Tửu cũng cười theo Mạc Úc Sở.

    Bàn Ngọc Long và Phạm Tình Dã đã tổ chức hôn lễ.

    Hôm nay là ngày bắt đầu hôn lễ, bà Bàn rất vui, gần như đi không nghỉ suốt một ngày.

    Mà hiện tại tâm trạng ông Bàn không tốt, nhưng hiện tại ông không còn cách nào, là hôn lễ, ông không thể mất mặt mà đi làm loạn.

    Mặc dù ông tỏ vẻ trong lòng ông vẫn có chút không hài lòng với việc Bàn Ngọc Long kết hôn với Phạm Tình Dã, nhưng bây giờ ông không thể làm gì.

    Mặt khác, sáng sớm Phạm Tình Dã và các phù dâu bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ.

    Đường Nhan vừa nói chuyện với Phạm Tình Dã về các việc cần chú ý cho đám cưới, vừa mặc quần áo cho Phạm Tình Dã.

    Không thể không nói, váy cưới thực sự rất khó mặc, Phạm Tình Dã đã mất một thời gian dài chỉ để mặc váy cưới.

    Phạm Tình Dã lắng nghe những lời của Đường Nhan, mỗi khi cô ta nói đến trọng điểm, Phạm Tình Dã đều gật đầu tỏ vẻ cô đã hiểu.

    Đường Nhan cũng nhìn ra được tâm tình của Phạm Tình Dã bây giờ rất tốt, nói xong một số chuyện quan trọng lại đi trêu chọc cô.

    "Để tôi đi xem tân nương của chúng ta. Không tệ, thật sự rất tốt. Nhìn xem Phạm Tình Dã nhà chúng ta là người đẹp nhất trong khán phòng, làm nổ tung mắt người khác không phải là nằm mơ đâu."

    Phạm Tình Dã nghe Đường Nhan nói như vậy liền đỏ mặt, vốn tưởng rằng da mình không mỏng như vậy, nhưng lần này hai gò má thật sự rất nóng.

    Nhìn thấy Phạm Tình Dã đỏ mặt, Đường Nhan cười nói với các phù dâu xung quanh: "Cô dâu của chúng ta xấu hổ, xấu hổ còn rất đẹp, đến lúc đí nhất định là người đẹp nhất."

    "Đúng vậy, Phạm Tình Dã cuối cùng đã kết hôn với Bàn Ngọc Long, tôi đã chờ đợi rất lâu. May mắn các người đã không từ bỏ nhau, vì vậy hôm nay tôi mới có thể gặp các người." một trong những phù dâu nói.

    Phạm Tình Dã nghe phù dâu nói, mỉm cười với cô ấy, nói rằng tâm trạng cô ấy bây giờ cũng rất tốt.

    Bà Bàn đi tới, thấy bây giờ bọn họ làm mọi chuyện rất tốt, thấy Đường Nhan bận rộn ở bên cạnh liền nói với Đường Nhan: "Đường Nhan, con đừng bận rộn ở đây nữa, con của con vừa tỉnh dậy, khóc tìm mẹ, con mau đi xem đi."

    Phạm Tình Dã nghe lời của bà Bàn, đi đến chỗ Đường Nhan nói: "Bây giờ cũng không còn chuyện gì quan trọng nữa, chị đi xem con mình trước đi, không phải nó khóc rất to sao? Trong nhà cách âm không tốt, đừng để đứa trẻ làm phiền người khác."

    Đường Nhan gật đầu, nói với bà Bàn cô ta đi xem con trai rồi sẽ về ngay.

    Sau khi bà Bàn gật đầu, Đường Nhan lập tức đi ra ngoài.

    Bà Bàn nhìn phía sau Phạm Tình Dã rời đi, quay đầu cười với Phạm Tình Dã. "Để mẹ xem đây là ai? Đây không phải cô dâu của chúng ta sao? Hôm nay ăn mặc rất đẹp."

    Phạm Tình Dã lại đỏ mặt, nói với bà Bàn. "Thật sao? Tại sao con cảm thấy mình vẫn như trước."

    Khi những người xung quanh nghe thấy Phạm Tình Dã nói như vậy, đều nói: "Phạm Tình Dã, sao cậu có thể nghĩ như vậy? Hôm nay cậu rất đẹp. Đương nhiên, trước đây cậu cũng rất đẹp."

    "Đúng vậy, Phạm Tình Dã vốn đã rất đẹp rồi rồi. Cách ăn mặc này khiến cô ấy trông càng đẹp hơn."

    Bà Bàn thấy ngôi nhà náo nhiệt như vậy cũng rất vui, bà đã mong chờ ngày này từ lâu.

    Bà đã lo lắng về việc Phạm Tình Dã kết hôn với Bàn Ngọc Long trong một thời gian dài, bây giờ cuối cùng họ đã tu thành chính quả, bà muốn không vui cũng khó.

    "Cuối cùng các con cũng đã kết hôn rồi. Thấy các con tu thành chính quả, mẹ thực sự rất vui, sau này cuộc sống của cậu nhất định sẽ càng ngày càng tốt."

    Phạm Tình Dã lắng nghe những lời của bà Bàn, cười nói: "Cảm ơn mẹ, tôi cũng tin rằng cuộc sống của chúng con sẽ ngày càng tốt hơn."

    * * *

    Đường Âm cũng đến dự đám cưới của Phạm Tình Dã hôm nay, cũng tặng một món quà.

    Phạm Tình Dã nhìn thấy một màn như vậy, trả lời: "Tôi thực sự không nghĩ cô có thể đến lễ cưới của tôi, hoan nghênh hoan nghênh."

    Đường Âm nghe những lời của Phạm Tình Dã, cười: "Để tôi xem, rất đẹp, chúc cô hạnh phúc."

    "Ừ, được, yên tâm." Phạm Tình Dã nghe những lời của Đường Âm cười.

    Đường Âm nhìn Phạm Tình Dã, bây giờ cô cũng không có gì muốn làm.

    Vừa đi vừa nói: "Tôi còn có một số việc phải làm, hiện tại tặng quà xong, tôi đi trước."

    Phạm Tình Dã gật đầu, đi đến chỗ Bàn Ngọc Long nói hôm nay là ngày vui lớn của họ, để Bàn Ngọc Long tiễn Đường Âm với tư cách là chủ nhà.

    Bàn Ngọc Long gật đầu đồng ý, sau đó đi tạm biệt Phạm Tình Dã, nói anh ấy đi tiễn Đường Âm một lúc rồi quay lại.

    Phạm Tình Dã gật đầu bảo anh ta nhanh lên.

    Đường Âm đến đám cưới, sau khi tặng quà liền rời khỏi hiện trường.

    Khi đi ra ngoài có một tai nạn xe cộ.

    Mà chuyện này bọn người Phạm Tình Dã không biết.

    Đám cưới của họ lúc này đã bắt đầu, những vị khách khác nhìn họ bằng ánh mắt ghen tị.

    Phạm Tình Dã nổi bật cả về nhan sắc lẫn năng lực, còn Bàn Ngọc Long cũng là một tài năng xuất chúng hiếm có.

    Họ bắt đầu trao nhẫn.

    Kết thúc hôn lễ vào buổi tối, Phạm Tình Dã cảm thấy mình thực sự sắp chết vì kiệt sức.

    Không phải cô chưa từng kết hôn, nhưng khi cưới Mạc Tửu, cô cũng không mệt mỏi như bây giờ.
     
  10. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 409: Đường Âm nhập viện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Long Liên Tâm sớm biết Đường Âm bị tai nạn xe đang ở trong bệnh viện.

    Long Liên Tâm dự định nói với Đường Nhan về việc nhập viện của Đường Âm.

    "Đường Nhan, chính là, Đường Nhan hôm nay nhập viện, con đi xem một chút đi." Long Liên Tâm vừa đi tới trước mặt Đường Nhan, liền nói cho Đường Nhan bà ta có lời muốn nói với cô ta.

    Đường Nhan đặt công việc của mình, mang Long Liên Tâm ra ngoài vì sợ giọng nói của Long Liên Tâm sẽ làm phiền con của cô ta.

    "Hay là chúng ta ra ngoài nói chút chuyện đi? Bây giờ con trai con còn đang ngủ, vừa rồi đừng đánh thức nó."

    Đường Nhan chỉ vào con trai mình cho Long Liên Tâm xem.

    Long Liên Tâm cũng nhìn sang, phát hiện lúc này con của Đường Nhan đang ngủ say.

    Thấy con của Đường Nhan ngủ say như vậy, Long Liên Tâm cũng cảm thấy không tiện quấy rầy đứa nhỏ.

    Trả lời: "Nếu đã như vậy, chúng ta ra ngoài nói chuyện trước đi? Mẹ vẫn cảm thấy chuyện này khá nghiêm trọng."

    Giọng nói của Long Liên Tâm trở nên hơi dồn dập, rõ ràng bà ta đang vội vã đi tìm Đường Nhan, có thể thấy được chuyện bà ta muốn nói với Đường Nhan nghiêm trọng cỡ nào.

    Đường Nhan nhìn Long Liên Tâm, nhanh chóng đi ra ngoài với Long Liên Tâm.

    Cô ta ra ngoài hỏi Long Liên Tâm muốn nói gì với cô ta, được biết Đường Âm đã nhập viện.

    "Đường Nhan, Đường Âm nhập viện rồi, rất nghiêm trọng, con đi xem một chút đi." Long Liên Tâm nói thẳng vào vấn đề. Trong khi nói chuyện, Long Liên Tâm còn cố gắng thuyết phục Đường Nhan bằng cách ra hiệu miêu tả bộ dạng bây giờ của Đường Âm, miêu tả rất đáng sợ.

    Đường Nhan nghe tin Đường Âm bị tai nạn thì cảm thấy kỳ lạ, hôm qua Đường Âm đi đám cưới của Phạm Tình Dã, sao hôm nay lại đến bệnh viện?

    "Sao có thể? Hôm qua Đường Âm không phải còn tốt sao?" Đường Nhan kỳ quái hỏi, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Long Liên Tâm, rõ ràng có thể là xảy ra chút ngoài ý muốn.

    Hơn nữa nghe Long Liên Tâm khoa tay múa chân, nghĩ đến hiện tại thương thế của Đường Âm tương đối nghiêm trọng.

    Xảy ra chuyện lớn như vậy làm sao cô ta có thể ở lại đây chăm sóc con mình?

    Nhanh chóng nắm lấy tay của Long Liên Tâm nói.

    "Xảy ra chuyện gì?" Đường Nhan rất vội vàng nói, điều này có thể thấy bây giờ cô ta đối với chuyện của Đường Âm có bao nhiêu coi trọng.

    Long Liên Tâm thở dài kể sự tình với Đường Nhan.

    "Đường Nhan, là thế này. Hôm qua, không phải Đường Âm đến hôn lễ của Phạm Tình Dã cùng Bàn Ngọc Long sao?"

    Đường Nhan gật đầu: "Đúng vậy, chuyện này con biết, nhưng con nhớ rõ lúc đó tình trạng của Đường Âm rất tốt, không đến mức như mẹ nói? Có phải mẹ cố ý lừa con không?"

    Đường Nhan trực tiếp nói ra sự nghi ngờ của mình.

    Bất kể như thế nào, Long Liên Tâm cũng không ngờ Đường Nhan sẽ bà lừa cô ta.

    Long Liên Tâm vội vàng lắc đầu biểu thị mình không có, vội vàng giải thích chuyện Đường Âm đã nhập viện.

    "Mẹ cũng không biết chi tiết. Dù sao, sau khi Đường Âm rời khỏi đám cưới của Phạm Tình Dã và Bàn Ngọc Long, không lâu sau Đường Âm đã gặp tai nạn."

    Nghe những lời của Long Liên Tâm, Đường Nhan vẫn cảm thấy không thực tế, vận may của Đường Âm cũng quá tệ đi.

    "Đường Nhan, sao con có thể nghĩ mẹ như vậy? Mẹ là mẹ ruột của con, cho con biết chuyện của Đường Âm chính là để con đi nhìn Đường Âm."

    Sau khi nói xong, Long Liên Tâm đi tới chỗ Đường Nhan nói: "Đường Nhan, mẹ đã già như vậy rồi, được chứ? Bất kể tôi nói thế nào, mẹ sẽ không lừa con."

    Đường Nhan gật đầu, biểu thị đã hiểu.

    Lại nói với Long Liên Tâm: "Con đi nói với người khác trước, nhờ bọn họ chăm sóc con trai con, sau đó sẽ đi nhìn Đường Âm?"

    Nghe những lời của Đường Nhan, Long Liên Tâm biết cô ta sẽ đến thăm Đường Nhan, cực kỳ vui vẻ.

    "Được, mẹ chờ con."

    Phạm Tình Dã vội vàng nhìn thấy Đường Nhan vội vàng liền hỏi đã xảy ra chuyện gì?

    "Cái kia? Chuyện gì xảy ra? Cậu nói cho tớ biết đi, tại sao tớ cảm thấy cậu rất vội vàng?" Phạm Tình Dã nói.

    Đường Nhan nhìn về phía Phạm Tình Dã, vội vàng nói: "Ngày hôm qua không phải Đường Âm đã đến hôn lễ của cậu sao? Nhưng sau khi cô ấy đi, tớ cũng không biết cô ấy đã xảy ra chuyện gì, dù sao cô ấy đã gặp tai nạn xe."

    Phạm Tình Dã nghe Đường Nhan nói, trong lòng nhất thời cảm khái, cô nhớ hôm qua Đường Âm không có việc gì, trạng thái cũng tốt, nhưng là đột nhiên xảy ra chuyện, hiện tại liền đi bệnh viện.

    Có chút cảm khái, mọi người không bao giờ biết tiếp theo họ sẽ gặp phải gì.

    "Tình huống của Đường Âm thế nào rồi? Cậu có biết không?" Phạm Tình Dã hỏi Đường Nhan, cô cũng có chút lo lắng, dù sao một giây trước Đường Nhan không phải vẫn đang tốt trong hôn lễ của mình sao?

    Đường Nhan lắc đầu: "Tớ thật sự không biết, bất quá tớ nghe Long Liên Tâm miêu tả, xem ra sự tình tương đối nghiêm trọng, Tình Dã, bây giờ tớ không tiện nói chuyện với cậu, tớ phải đi xem tình hình của Đường Âm."

    Phạm Tình Dã cũng gật đầu.

    "Nếu là như vậy, cậu mau đi xem một chút, tớ cũng cảm thấy có chút nghiêm trọng, dù sao cũng là tai nạn xe cộ, Đường Âm thật sự xui xẻo, làm sao đột nhiên lại nhập viện?"

    Sau khi Phạm Tình Dã dứt lời, định vào phòng của Đường Nhan để chăm sóc con trai của cô ta.

    Đường Nhan thấy Phạm Tình Dã chăm sóc con trai mình cũng cảm thấy yên tâm.

    "Phạm Tình Dã, vậy phiền cậu, có cậu ở đây, tớ yên tâm hơn. Tớ phải đi xem Đường Âm, đứa bé phải phiền cậu rồi."

    Phạm Tình Dã mỉm cười nói không có việc gì, đều là người một nhà, không có gì, để Đường Nhan cũng chú ý, đừng để xảy ra chuyện gì.

    Đường Nhan gật đầu, đi ra ngoài, theo Long Liên Tâm đến thăm Đường Âm.

    * * *

    Một bên khác.

    Bà cụ cũng lo lắng về vụ tai nạn xe của Đường Âm, nói chuyện này với ông Đường.

    "Trước đó là Đường Âm đi xem hôn lễ của người khác, vừa ra ngoài không bao lâu thì xảy ra tai nạn xe, điều này thật sự khiến mẹ lo lắng."

    Bà cụ nói xong, lời nói tràn đầy vẻ lo lắng cho Đường Âm.

    Ông Đường chỉ ở một bên nghe bà cụ nói, không biểu đạt gì.

    "Không sao, mẹ đừng lo lắng, hết thảy đều sẽ không có chuyện gì, Đường Âm mệnh tốt, nhất định sẽ không có chuyện gì." nhìn thấy bà cụ lo lắng như vậy liền an ủi bà cụ

    Bà cụ nghe ông Đường nói như thế liền gật đầu. "Hi vọng như vậy. Hi vọng Đường Âm có thể sớm khỏe lại."

    Ông Đường lại đi an ủi bà cụ.

    Bà cụ cũng biết ông Đường đang an ủi mình nên cười với ông Đường: "Mong là giống như con nói".
     
Trả lời qua Facebook
Loading...