Chương 110: Nàng vẫn là thấy được nốt ruồi quen thuộc kia.
[HIDE-THANKS]
Quý Thanh Cừ luôn luôn cho là mình là người rất dễ sống chung, cũng rất ít sẽ có người nào cho mình sắc mặt, trực tiếp đến biểu đạt không thích đối với mình. Đặc biệt là trở thành tổng tài Quý thị ba năm nay, Quý Thanh Cừ không còn nụ cười và long lanh của trước đây. Ở trong mắt người của công ty, nàng còn lạnh hơn mấy phần so với Quý Hâm Thư, cũng là càng không ai sẽ từ chối nàng, làm nàng mất mặt.
Hiếm thấy lấy lòng lại bị chửi té tát, Quý Thanh Cừ lúng túng đến đứng tại chỗ, không tự biết đến giơ tay vò mặt. Kỳ thực vừa rồi nàng sẽ đi tới phát ra lời mời hoàn toàn là bản năng điều động, bản thân nàng cũng không có từng cẩn thận suy tư. Rất kỳ quái, trên người nữ nhân tên Kỷ Vong có một loại sức hấp dẫn kỳ quái, để Quý Thanh Cừ thấy cô sẽ không nhịn được muốn hiểu một ít chuyện liên quan đến cô thêm. Đương nhiên, phần khát vọng này cũng cùng cảm giác quen thuộc trên người cô thoát không khỏi quan hệ.
Quý Thanh Cừ sau khi bị cự tuyệt tự biết mất mặt, nàng quay người đi ngoài trấn An Tắc dạo một chút, ăn chút bữa sáng dân bản xứ khen ngon, lại ở vườn hoa nhỏ xung quanh tản bộ tiêu cơm, chuẩn bị đi trở về nơi ở chính mình. Con đường Trấn An Tắc hẹp, thêm nữa xe cộ ít, thường thường sẽ cho người một loại ảo giác con đường rất ngắn, thôn trấn rất nhỏ, đi lên cũng không có cảm thấy mệt.
Quý Thanh Cừ lười nhác đi dạo, công phu trong chốc lát trở về vườn hoa nhỏ trước căn nhà lớn, lấy ra chìa khóa chuẩn bị mở cửa, lúc này, gian phòng cách vách bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn. Bởi vì cửa sổ lầu hai mở ra, tiếng vang đó lại rất lớn, để Quý Thanh Cừ nghe được rõ rõ ràng ràng. Nàng nghĩ đến chân Kỷ Vong không tiện, ban ngày Lý Viện lại không ở, rất có thể là tự mình ở trong phòng té ngã rồi.
Nghĩ như vậy, Quý Thanh Cừ vội vàng chạy đến cửa nhà đối phương, cửa lớn khóa từ bên trong, nàng không có cách nào từ cửa đi vào, chỉ có thể đến phía sau hoa viên, nhìn có chỗ nào có thể vào. Ở sau hoa viên có một phiến cửa kính, bình thường đều là khóa lại, hôm nay đại khái là bởi vì Quý Hâm Thư đi ra ngoài đút chim nhỏ quên khóa cửa, vào lúc này vừa vặn để Quý Thanh Cừ có thể từ cửa kính đi vào. Nàng cũng không biết mình là nhiệt tình ở đâu ra, rõ ràng Quý Thanh Cừ cũng không phải người yêu thích lo chuyện bao đồng cái gì, nhưng mà.. Nhất cử nhất động đối phương lại không tên nhớ nhung liên luỵ nàng.
"Kỷ tiểu thư, ngươi có khỏe không? Ta nghe được âm thanh, ngươi có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Quý Thanh Cừ ở lầu một tìm một vòng, không thấy được người, nàng vội vàng lên lầu, vừa mới đi lên trên lầu, quả nhiên thì thấy được xe lăn lật ngã trên đất, mà Quý Hâm Thư té ngã ở chính giữa cầu thang. Cô nghe được thanh âm của mình, cơ thể hơi run, giẫy giụa dùng hai tay muốn đẩy lên thân thể. Nhưng tay trái của cô ở vừa rồi khẳng định bị va chạm, vào lúc này hơi dùng sức liền không ngừng mà phát run.
"Ngươi thế nào? Té đau nơi nào?" Quý Thanh Cừ không chút suy nghĩ, trực tiếp đi tới đem người nâng dậy. Từ đầu đến cuối Quý Hâm Thư trước sau cúi thấp đầu, dùng tóc dài che khuất cả khuôn mặt, không nhìn Quý Thanh Cừ cũng không nói chuyện. Đối với thái độ xa lánh của cô Quý Thanh Cừ cũng đã sớm không cảm thấy kinh ngạc, nàng đem xe lăn xếp đàng hoàng, đem Quý Hâm Thư nâng dậy để đến trên trên xe lăn.
"Kỷ tiểu thư, tủ thuốc trong nhà của ngươi đặt ở đâu?" Quý Thanh Cừ nghẹ giọng hỏi, ngữ khí rất mềm, để ngón tay Quý Hâm Thư run lên, cô giơ tay chỉ phòng ngủ của mình, Quý Thanh Cừ một bên đẩy cô đi đến trong phòng. Gian phòng của Quý Hâm Thư rất sạch sẽ, không có TV cũng không có bất kỳ thiết bị giải trí, ngoại trừ giường và bàn trang điểm cùng với một tấm bàn làm việc nho nhỏ cái gì đều không có. Quý Thanh Cừ liếc nhìn búp bê cô đặt ở trên giường, càng làm sự chú ý chuyển tới trên tủ thuốc.
"Ta nhìn tay của ngươi một chút." Quý Thanh Cừ ngồi ở bên sofa, liếc nhìn tay trái trên đầu gối buông xuống của Quý Hâm Thư. Nàng vừa thấy được người này vẫn dùng tay phải bưng lấy tay trái, rõ ràng cho thấy cái tay kia bị thương rồi. Quý Thanh Cừ vốn tưởng rằng còn phải tiêu hao một phen miệng lưỡi mới có thể làm cho đối phương tiếp thu ý tốt của chính mình, lại không nghĩ rằng con người này ngược lại nghe lời đến chủ động đưa tay qua.
Quý Thanh Cừ đem ống tay áo mỏng của cô kéo lên, vào mắt cũng không phải khuỷu tay đụng bị thương của cô, mà là vết sẹo to lớn mà dữ tợn kia của cổ tay cô. Đó là một cái vết tích hồng nhạt tươi mới, vết thương lại lớn lại thâm sâu, chỉ là nhìn là có thể nghĩ tới người này đã từng dùng sức lực và quyết tâm bao nhiêu cắt xuống đạo vết thương này. Cho dù hiện tại đã khép lại, nhưng Quý Thanh Cừ có thể nhìn ra đạo vết thương này tuyệt đối là đủ để trí mạng.
Tầm mắt của Quý Thanh Cừ ở trên vết thương kia dừng lại hồi lâu, lâu đến Quý Hâm Thư có chút không khỏe đến muốn đem tay rút trở về. Là cô quên đi, quên đi cái tay này còn có một đạo vết tích xấu xí như vậy. Quý Hâm Thư âm u rũ con mắt, rồi lại có chút vui mừng. Như vậy rất tốt, Thanh Cừ thấy được đạo vết thương này thì sẽ không dây dưa chính mình nữa.
Từ sau khi Quý Thanh Cừ chuyển tới đối diện, Quý Hâm Thư cảm giác tâm cảnh mình vẫn là loạn, cô sợ hãi khủng hoảng, rồi lại không thể không thừa nhận trong lòng bởi vì Quý Thanh Cừ đến có một tia vui ngầm. Cô quá mức nhớ nhung nàng, chỉ có thể từ một ít video internet và trên tin tức có được tin tức về nàng, biết nàng quản lý Quý thị rất tốt, cũng biết, nàng không cùng Trương Minh ở cùng nhau, chỉ là Quý Thanh Cừ đời sống tình cảm bây giờ đã cùng chính mình không liên quan rồi, Quý Hâm Thư cho rằng, chính mình sẽ nhớ nàng, chỉ là lấy thân phận của tỷ tỷ, tình yêu của cô đối với Thanh Cừ, đã sớm theo tử vong mà tiêu tán.
Quý Hâm Thư vô số lần tự nói với mình như thế, là lừa mình dối người cũng tốt là thôi miên cũng được, cô chính là cho rằng như thế.
Hôm nay bản thân cô lên lầu, bởi vì không ăn điểm tâm, đầu có chút choáng, không kiểm soát tốt khả năng hỗ trợ của xe lăn, mới có thể té ngã ở giữa cầu thang. Quý Hâm Thư vốn là có thể tự mình đứng dậy, lúc trước khi té ngã cô cũng là chật vật đến bò lên, một lần nữa ngồi trở lại. Nhưng mà cô không nghĩ tới Quý Thanh Cừ nghe thấy, càng không có nghĩ tới đối phương sẽ đi qua. Quý Hâm Thư chán ghét như vậy, cô không muốn Quý Thanh Cừ tới nữa, như vậy chỉ có thể nhiễu loạn lòng an tĩnh của chính mình.
"Vẫn may đụng không phải quá nghiêm trọng, ma sát một ít, máu đã ngừng rồi." Quý Thanh Cừ nhìn khuỷu tay của Quý Hâm Thư, sau khi phát hiện vết thương không phải quá nghiêm trọng thở phào nhẹ nhõm. Nàng bôi lên thuốc, lại dùng băng gạc đem vết thương cột lại, buộc lại một cái gúc bươm buớm đẹp đẽ tinh xảo.
Trong quá trình này, Quý Hâm Thư trước sau cúi đầu, chỉ thỉnh thoảng sẽ giương mắt, lén lút từ khe hở sợi tóc đến nhìn gương mặt của Quý Thanh Cừ. Ba năm không gặp, Quý Hâm Thư phát hiện thay đổi của Thanh Cừ thật sự rất nhiều. Nàng so với trước đây càng thành thục, cũng càng thêm đẹp rồi, chỉ là gầy rất nhiều, nhìn qua không quá giống như trước người luôn yêu thích làm nũng đối với mình, ít đi chút yêu diễm và kiều mị, khí chất càng lệch về lãnh diễm.
Cô cho rằng tầm mắt của chính mình đầy đủ bí mật, nhưng Quý Thanh Cừ đã từng là nhà nhiếp ảnh, đối với ống kính và tầm mắt càng mẫn cảm, trong nháy mắt nàng ngẩng đầu lên, Quý Hâm Thư đột nhiên cúi đầu, tránh né hai người bốn mắt nhìn nhau. Quý Thanh Cừ ở trong nháy mắt đó nhanh chóng bắt lấy nốt ruồi dưới khóe mắt của Quý Hâm Thư, cho dù chỉ là nhìn thoáng qua, nàng vẫn là thấy được nốt ruồi quen thuộc kia.
Quý Thanh Cừ hơi sửng sốt, tim đập ở trong nháy mắt đột nhiên dừng lại, sau đó lại đột nhiên tăng nhanh. Nàng hô hấp nặng mấy phần, không ngừng mà ở trong óc nhớ lại nhìn thoáng qua chính mình vừa thấy. Nàng nỗ lực để cho mình biểu hiện bình tĩnh, trên bề ngoài không có bất cứ rung động gì, nhưng trong lòng lại là dời sông lấp biển. Nàng cau mày nhìn người tên "Kỷ Vong" trước mặt này hồi lâu, trong lòng lại là chờ mong, vừa sợ là chính mình nghĩ sai rồi.
"Cái tay khác của ngươi có sao không? Ta giúp ngươi xem một chút đi." Quý Thanh Cừ sau khi bình phục tâm tình, có ý định đưa tay đi kéo tay phải Quý Hâm Thư, đối phương tựa hồ có điều phòng bị, lập tức né tránh.
"Không có chuyện gì, không cần làm phiền ngươi, ta rất cảm tạ sự giúp đỡ của ngươi, nếu không có chuyện gì, ta muốn nghỉ ngơi rồi."
Quý Hâm Thư lạnh giọng nói qua, ngữ khí và thái độ đều là cảm giác tránh xa người ngàn dặm. Quý Thanh Cừ thấy cô mâu thuẫn cũng không nhiều lời gì, chỉ đem tủ thuốc để lên, liền đứng dậy rời khỏi nhà của Quý Hâm Thư. Ở sau khi đi ra ngoài, Quý Thanh Cừ che lấy trái tim kinh hoàng, kích động trở lại nhà mình. Nàng chạy lên lầu, gấp gáp đến thở hổn hển, bấm số điện thoại của Đường Khởi.
"Thư ký Đường, giúp ta điều tra một chút trấn An Tắc nữa, trọng điểm điều tra một người phụ nữ tên là Kỷ Vong."
Hết chương 110
Hiếm thấy lấy lòng lại bị chửi té tát, Quý Thanh Cừ lúng túng đến đứng tại chỗ, không tự biết đến giơ tay vò mặt. Kỳ thực vừa rồi nàng sẽ đi tới phát ra lời mời hoàn toàn là bản năng điều động, bản thân nàng cũng không có từng cẩn thận suy tư. Rất kỳ quái, trên người nữ nhân tên Kỷ Vong có một loại sức hấp dẫn kỳ quái, để Quý Thanh Cừ thấy cô sẽ không nhịn được muốn hiểu một ít chuyện liên quan đến cô thêm. Đương nhiên, phần khát vọng này cũng cùng cảm giác quen thuộc trên người cô thoát không khỏi quan hệ.
Quý Thanh Cừ sau khi bị cự tuyệt tự biết mất mặt, nàng quay người đi ngoài trấn An Tắc dạo một chút, ăn chút bữa sáng dân bản xứ khen ngon, lại ở vườn hoa nhỏ xung quanh tản bộ tiêu cơm, chuẩn bị đi trở về nơi ở chính mình. Con đường Trấn An Tắc hẹp, thêm nữa xe cộ ít, thường thường sẽ cho người một loại ảo giác con đường rất ngắn, thôn trấn rất nhỏ, đi lên cũng không có cảm thấy mệt.
Quý Thanh Cừ lười nhác đi dạo, công phu trong chốc lát trở về vườn hoa nhỏ trước căn nhà lớn, lấy ra chìa khóa chuẩn bị mở cửa, lúc này, gian phòng cách vách bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn. Bởi vì cửa sổ lầu hai mở ra, tiếng vang đó lại rất lớn, để Quý Thanh Cừ nghe được rõ rõ ràng ràng. Nàng nghĩ đến chân Kỷ Vong không tiện, ban ngày Lý Viện lại không ở, rất có thể là tự mình ở trong phòng té ngã rồi.
Nghĩ như vậy, Quý Thanh Cừ vội vàng chạy đến cửa nhà đối phương, cửa lớn khóa từ bên trong, nàng không có cách nào từ cửa đi vào, chỉ có thể đến phía sau hoa viên, nhìn có chỗ nào có thể vào. Ở sau hoa viên có một phiến cửa kính, bình thường đều là khóa lại, hôm nay đại khái là bởi vì Quý Hâm Thư đi ra ngoài đút chim nhỏ quên khóa cửa, vào lúc này vừa vặn để Quý Thanh Cừ có thể từ cửa kính đi vào. Nàng cũng không biết mình là nhiệt tình ở đâu ra, rõ ràng Quý Thanh Cừ cũng không phải người yêu thích lo chuyện bao đồng cái gì, nhưng mà.. Nhất cử nhất động đối phương lại không tên nhớ nhung liên luỵ nàng.
"Kỷ tiểu thư, ngươi có khỏe không? Ta nghe được âm thanh, ngươi có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Quý Thanh Cừ ở lầu một tìm một vòng, không thấy được người, nàng vội vàng lên lầu, vừa mới đi lên trên lầu, quả nhiên thì thấy được xe lăn lật ngã trên đất, mà Quý Hâm Thư té ngã ở chính giữa cầu thang. Cô nghe được thanh âm của mình, cơ thể hơi run, giẫy giụa dùng hai tay muốn đẩy lên thân thể. Nhưng tay trái của cô ở vừa rồi khẳng định bị va chạm, vào lúc này hơi dùng sức liền không ngừng mà phát run.
"Ngươi thế nào? Té đau nơi nào?" Quý Thanh Cừ không chút suy nghĩ, trực tiếp đi tới đem người nâng dậy. Từ đầu đến cuối Quý Hâm Thư trước sau cúi thấp đầu, dùng tóc dài che khuất cả khuôn mặt, không nhìn Quý Thanh Cừ cũng không nói chuyện. Đối với thái độ xa lánh của cô Quý Thanh Cừ cũng đã sớm không cảm thấy kinh ngạc, nàng đem xe lăn xếp đàng hoàng, đem Quý Hâm Thư nâng dậy để đến trên trên xe lăn.
"Kỷ tiểu thư, tủ thuốc trong nhà của ngươi đặt ở đâu?" Quý Thanh Cừ nghẹ giọng hỏi, ngữ khí rất mềm, để ngón tay Quý Hâm Thư run lên, cô giơ tay chỉ phòng ngủ của mình, Quý Thanh Cừ một bên đẩy cô đi đến trong phòng. Gian phòng của Quý Hâm Thư rất sạch sẽ, không có TV cũng không có bất kỳ thiết bị giải trí, ngoại trừ giường và bàn trang điểm cùng với một tấm bàn làm việc nho nhỏ cái gì đều không có. Quý Thanh Cừ liếc nhìn búp bê cô đặt ở trên giường, càng làm sự chú ý chuyển tới trên tủ thuốc.
"Ta nhìn tay của ngươi một chút." Quý Thanh Cừ ngồi ở bên sofa, liếc nhìn tay trái trên đầu gối buông xuống của Quý Hâm Thư. Nàng vừa thấy được người này vẫn dùng tay phải bưng lấy tay trái, rõ ràng cho thấy cái tay kia bị thương rồi. Quý Thanh Cừ vốn tưởng rằng còn phải tiêu hao một phen miệng lưỡi mới có thể làm cho đối phương tiếp thu ý tốt của chính mình, lại không nghĩ rằng con người này ngược lại nghe lời đến chủ động đưa tay qua.
Quý Thanh Cừ đem ống tay áo mỏng của cô kéo lên, vào mắt cũng không phải khuỷu tay đụng bị thương của cô, mà là vết sẹo to lớn mà dữ tợn kia của cổ tay cô. Đó là một cái vết tích hồng nhạt tươi mới, vết thương lại lớn lại thâm sâu, chỉ là nhìn là có thể nghĩ tới người này đã từng dùng sức lực và quyết tâm bao nhiêu cắt xuống đạo vết thương này. Cho dù hiện tại đã khép lại, nhưng Quý Thanh Cừ có thể nhìn ra đạo vết thương này tuyệt đối là đủ để trí mạng.
Tầm mắt của Quý Thanh Cừ ở trên vết thương kia dừng lại hồi lâu, lâu đến Quý Hâm Thư có chút không khỏe đến muốn đem tay rút trở về. Là cô quên đi, quên đi cái tay này còn có một đạo vết tích xấu xí như vậy. Quý Hâm Thư âm u rũ con mắt, rồi lại có chút vui mừng. Như vậy rất tốt, Thanh Cừ thấy được đạo vết thương này thì sẽ không dây dưa chính mình nữa.
Từ sau khi Quý Thanh Cừ chuyển tới đối diện, Quý Hâm Thư cảm giác tâm cảnh mình vẫn là loạn, cô sợ hãi khủng hoảng, rồi lại không thể không thừa nhận trong lòng bởi vì Quý Thanh Cừ đến có một tia vui ngầm. Cô quá mức nhớ nhung nàng, chỉ có thể từ một ít video internet và trên tin tức có được tin tức về nàng, biết nàng quản lý Quý thị rất tốt, cũng biết, nàng không cùng Trương Minh ở cùng nhau, chỉ là Quý Thanh Cừ đời sống tình cảm bây giờ đã cùng chính mình không liên quan rồi, Quý Hâm Thư cho rằng, chính mình sẽ nhớ nàng, chỉ là lấy thân phận của tỷ tỷ, tình yêu của cô đối với Thanh Cừ, đã sớm theo tử vong mà tiêu tán.
Quý Hâm Thư vô số lần tự nói với mình như thế, là lừa mình dối người cũng tốt là thôi miên cũng được, cô chính là cho rằng như thế.
Hôm nay bản thân cô lên lầu, bởi vì không ăn điểm tâm, đầu có chút choáng, không kiểm soát tốt khả năng hỗ trợ của xe lăn, mới có thể té ngã ở giữa cầu thang. Quý Hâm Thư vốn là có thể tự mình đứng dậy, lúc trước khi té ngã cô cũng là chật vật đến bò lên, một lần nữa ngồi trở lại. Nhưng mà cô không nghĩ tới Quý Thanh Cừ nghe thấy, càng không có nghĩ tới đối phương sẽ đi qua. Quý Hâm Thư chán ghét như vậy, cô không muốn Quý Thanh Cừ tới nữa, như vậy chỉ có thể nhiễu loạn lòng an tĩnh của chính mình.
"Vẫn may đụng không phải quá nghiêm trọng, ma sát một ít, máu đã ngừng rồi." Quý Thanh Cừ nhìn khuỷu tay của Quý Hâm Thư, sau khi phát hiện vết thương không phải quá nghiêm trọng thở phào nhẹ nhõm. Nàng bôi lên thuốc, lại dùng băng gạc đem vết thương cột lại, buộc lại một cái gúc bươm buớm đẹp đẽ tinh xảo.
Trong quá trình này, Quý Hâm Thư trước sau cúi đầu, chỉ thỉnh thoảng sẽ giương mắt, lén lút từ khe hở sợi tóc đến nhìn gương mặt của Quý Thanh Cừ. Ba năm không gặp, Quý Hâm Thư phát hiện thay đổi của Thanh Cừ thật sự rất nhiều. Nàng so với trước đây càng thành thục, cũng càng thêm đẹp rồi, chỉ là gầy rất nhiều, nhìn qua không quá giống như trước người luôn yêu thích làm nũng đối với mình, ít đi chút yêu diễm và kiều mị, khí chất càng lệch về lãnh diễm.
Cô cho rằng tầm mắt của chính mình đầy đủ bí mật, nhưng Quý Thanh Cừ đã từng là nhà nhiếp ảnh, đối với ống kính và tầm mắt càng mẫn cảm, trong nháy mắt nàng ngẩng đầu lên, Quý Hâm Thư đột nhiên cúi đầu, tránh né hai người bốn mắt nhìn nhau. Quý Thanh Cừ ở trong nháy mắt đó nhanh chóng bắt lấy nốt ruồi dưới khóe mắt của Quý Hâm Thư, cho dù chỉ là nhìn thoáng qua, nàng vẫn là thấy được nốt ruồi quen thuộc kia.
Quý Thanh Cừ hơi sửng sốt, tim đập ở trong nháy mắt đột nhiên dừng lại, sau đó lại đột nhiên tăng nhanh. Nàng hô hấp nặng mấy phần, không ngừng mà ở trong óc nhớ lại nhìn thoáng qua chính mình vừa thấy. Nàng nỗ lực để cho mình biểu hiện bình tĩnh, trên bề ngoài không có bất cứ rung động gì, nhưng trong lòng lại là dời sông lấp biển. Nàng cau mày nhìn người tên "Kỷ Vong" trước mặt này hồi lâu, trong lòng lại là chờ mong, vừa sợ là chính mình nghĩ sai rồi.
"Cái tay khác của ngươi có sao không? Ta giúp ngươi xem một chút đi." Quý Thanh Cừ sau khi bình phục tâm tình, có ý định đưa tay đi kéo tay phải Quý Hâm Thư, đối phương tựa hồ có điều phòng bị, lập tức né tránh.
"Không có chuyện gì, không cần làm phiền ngươi, ta rất cảm tạ sự giúp đỡ của ngươi, nếu không có chuyện gì, ta muốn nghỉ ngơi rồi."
Quý Hâm Thư lạnh giọng nói qua, ngữ khí và thái độ đều là cảm giác tránh xa người ngàn dặm. Quý Thanh Cừ thấy cô mâu thuẫn cũng không nhiều lời gì, chỉ đem tủ thuốc để lên, liền đứng dậy rời khỏi nhà của Quý Hâm Thư. Ở sau khi đi ra ngoài, Quý Thanh Cừ che lấy trái tim kinh hoàng, kích động trở lại nhà mình. Nàng chạy lên lầu, gấp gáp đến thở hổn hển, bấm số điện thoại của Đường Khởi.
"Thư ký Đường, giúp ta điều tra một chút trấn An Tắc nữa, trọng điểm điều tra một người phụ nữ tên là Kỷ Vong."
Hết chương 110