Ngôn Tình [Edit] Nữ Chủ, Phong Thái Của Cô Đâu Rồi? - Miêu Mao Nho

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Angels of Death, 4 Tháng tám 2020.

  1. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 40: Cuộc đời Thẩm Dạng (Ngoại truyện) (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tại sao mày không thể cười?"

    "Mẹ.." Đứa bé co ro cuộn tròn ở trong góc, người đầy vết bầm tím, cậu cố gắng nhếch khóe môi lên, cố nặn ra nụ cười: "Con có thể cười.."

    Cậu rất cẩn thận tươi cười nhưng lại đón nhận một cái tát mạnh hơn của người phụ nữ, cậu choáng váng, tiếng ù tai dường như làm cậu cảm thấy bớt đau hơn một chút.

    "Tiểu Dạng, mẹ thích nhất chính là nụ cười vui vẻ." Người phụ nữ âu yếm xoa đầu đứa bé đứng bên cạnh, lúc này mẹ thật sự rất giống một người mẹ yêu thương, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng: "Giống như Tiểu Dục vậy, khi Tiểu Dục cười, thằng bé trông rất giống ba."

    Hai tay nhỏ nhỏ của Tiểu Dục cầm cốc kem, cậu ta tựa vào người mẹ, mỉm cười giống như một thiên thần.

    "Tiểu Dạng.." Người phụ nữ nhẹ nhàng nói: "Vì con không thể là một đứa trẻ dễ khiến cho người thích ở trong gia đình này, vậy thì con háy sống như một con chó đi."

    Sau đó, người phụ nữ lại véo má cậu con trai nhỏ rồi vui vẻ nói: "Con ngoan lắm, Tiểu Dục, khi mẹ nghỉ mẹ sẽ đưa con đi bơi."

    "Dạ! Mẹ thật sự quá tốt bụng!"

    Tiếng cười ở đó không bao giờ có thể lan sang nơi khác.

    Cậu bé im lặng rúc vào góc tường, vốn dĩ cậu không có năng lực cũng như tư cách để phản bác.

    Vì tính cách quá mức trầm tính không giống như ba nên cậu không được mẹ yêu quý, cho dù ba cậu đã lừa dối mẹ cậu khi bà còn mang thai và đòi ly hôn, cho dù sau này người đàn ông ấy bị tai nạn xe cộ mà chết đi thì người phụ nữ "si tình" này vẫn cứ theo đuổi bóng hình người đàn ông đó.

    Nói chính xác hơn, đối với bà ta, so với người đàn ông sẽ phản bội bà ta thì người đàn ông được bà ta đích thân huấn luyện và nuôi dưỡng có vẻ an toàn và tốt hơn.

    Nhưng đáng tiếc, cho dù là song sinh nhưng không có nghĩa là cả hai đứa trẻ đều có thể trở thành đứa con "yêu thích" của bà ta.

    "Cho dù bây giờ chúng ta vẫn chưa làm tốt nhưng chúng ta cũng phải tin vào chính mình. Chỉ cần từ giờ trở đi luôn cố gắng thì một ngày nào đó chúng ta sẽ có thể thay đổi vận mệnh của mình như những người nổi tiếng đó."

    "Thay đổi vận mệnh".

    Khi còn học tiểu học, đây là lần đầu tiên cậu nghe được những lời này từ một giáo viên, sau giờ học, đây cũng là lần đầu tiên cậu đến gặp giáo viên và hỏi: "Làm sao số phận.. Có thể thay đổi được?"

    Cô giáo còn rất trẻ, ra trường không lâu thì đến làm việc, nhưng cũng có đủ kiên nhẫn với trẻ con, rất thông cảm với cậu bé luôn ăn mặc rách rưới này, nên cô nói với giọng dịu dàng: "Chỉ cần con có tấm lòng nhân hậu, dù làm việc gì cũng đừng dễ dàng bỏ cuộc. Nếu con sẵn lòng giúp đỡ người khác thì người khác cũng sẵn lòng giúp đỡ con. Một ngày nào đó, con sẽ thấy con có nhiều bạn bè hơn, con đường phía trước trở nên suôn sẻ hơn rất nhiều, vận mệnh của con cũng tự nhiên thay đổi."

    Cậu có vẻ không hiểu hết nhưng dường như bắt được một tia hy vọng và sẵn sàng làm điều đó.

    Nhưng nhiều khi, người tốt chỉ được khen thưởng trong một xã hội lý tưởng, cậu đã từng làm cái gọi là "việc tử tế", nhưng điều người khác dành cho cậu không phải là sự tôn trọng và giúp đỡ mà là vì vẻ ngoài của cậu, vì có những tin đồn không hay về cậu, họ nói cậu là kẻ dối trá, kẻ trộm, kẻ đạo đức giả.

    Khi cậu nhặt được chú mèo con dưới mưa, cậu ngồi xổm trong ngõ và ngâm mình trong mưa cùng mèo con, cậu chợt hiểu rằng không phải cuộc đời nào cũng có thể hạnh phúc.

    Tuy nhiên, ngay khi cậu sắp bước sang tuổi 18, cậu đã gặp được một người đặc biệt, so với những "người tốt" chỉ đứng ở xa để thông cảm đồng tình với cậu thì cô có vẻ "liều lĩnh" hơn, cô thật sự đã đến gần cậu.
     
    Coan đin, Tieuholii, chiqudoll1 người nữa thích bài này.
  2. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 41: Cuộc đời Thẩm Dạng (Ngoại truyện) (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những gì giáo viên dạy cậu quá lý tưởng và sẽ không bao giờ thành hiện thực, cái gọi là "lòng tốt" chỉ là để người khác nghĩ rằng cậu "tốt bụng" mà thôi, nếu là người bị người khác bắt nạt, mà lại nhu nhược không nơi nương tựa yếu đuối, bất lực thì càng có thể khơi dậy sự đồng cảm của một người, vậy tại sao cậu không thể dùng một số thủ đoạn nhỏ để khiến cô nhúng tay can thiệp từ từ và lún sâu hơn vào chuyện của cậu chứ?

    Người ta nói con người phải nỗ lực để thay đổi vận mệnh của mình, đây không phải là một loại nỗ lực khó khăn sao? Nhưng cố tình, nếu cậu muốn cô có thể mạnh dạn đặt chân vào cuộc sống của cậu, thì cậu phải từ bỏ một số giam cầm cùng trói buộc không cần thiết.

    Đó là một đêm không trăng, ánh đèn trong phòng đã mất đi hơi ấm.

    Con dao bếp sắc bén rơi xuống đất, người phụ nữ choáng váng đột nhiên căng thẳng ngồi xổm xuống, hoảng sợ nhìn người nằm trên vũng máu, không kiềm chế được mà hét lên: "Tiểu Dục.. Mẹ không phải cố ý! Tiểu Dục!"

    Thẩm Dục chỉ có thể há hốc mồm thở dốc, một chữ cũng nói không nên lời.

    "Mẹ ơi, phải gọi 120."

    Bên cạnh có người đưa điện thoại di động đến trước mặt cho bà ta, người phụ nữ dường như đã tỉnh táo lại, bà ta cầm lấy điện thoại di động, cuống quít vội vàng bấm số, tuy nhiên, khi bà ta đang định bấm nút gọi thì lại có một giọng nói yếu ớt vang lên bên cạnh tai bà ta..

    "Khi Tiểu Dục khỏe lại, sẽ rời bỏ chúng ta như ba sao?"

    Bàn tay người phụ nữ cầm điện thoại dừng lại cho đến cuối cùng, dưới ánh mắt tuyệt vọng của Thẩm Dục, bà ta đặt điện thoại xuống, dùng giọng bình tĩnh khác thường thì thầm: "Không, Tiểu Dục sẽ không rời xa chúng ta."

    Chỉ sau đêm đó qua đi, rất nhiều chuyện đã thay đổi, Thẩm Dục bỏ nhà đi ra ngoài, Thẩm Dạng trở thành con trai yêu quý nhất của Thẩm Thanh, Thẩm Thanh càng ngày càng mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ.

    Mỗi ngày nhắm mắt lại, bên tai bà ta dường như đều nghe thấy giọng nói của Thẩm Dục, khi tỉnh dậy, bà ta luôn có thể nhìn thấy đồ đạc của Thẩm Dục đặt ở đầu giường của bà ta, cho đến một ngày, bà ta nhìn thấy một tờ giấy nhắn.

    "Mẹ đã hứa sẽ đưa con đi bơi trong kỳ nghỉ lễ. Mẹ quên rồi à?"

    Đó là nét chữ của Thẩm Dục.

    Cho dù là do bị kích thích mà phát điên cũng tốt, hay do bị bệnh tâm thần ngay từ đầu cũng vậy, tóm lại là sau đó bà ta đã chết và chìm xuống đáy nước cùng với thi thể của đứa con trai yêu quý nhất của mình.

    Thời gian trôi qua, tin tức nhỏ nhặt này chẳng mấy chốc giống như một hòn đá chìm xuống đáy biển mà không tạo ra một gợn sóng nào.

    Điều mà mọi người quan tâm nhất lúc này chính là cuộc cạnh tranh bí mật giữa Lãnh Vân Đình, chủ tịch xí nghiệp Lãnh thị và Nghê Lưu Bích, người đứng đầu nhà họ Nghê, cả hai ngấm ngầm cùng tranh giành một người phụ nữ.

    Lãnh Vân Đình mắng Nghê Lưu Bích là một kẻ què không thể đứng dậy, Nghê Lưu Bích cười và chế nhạo Lãnh Vân Đình là đồ cũ không thể bán được. Bọn họ đấu võ mồm, đấu tới đấu lui túi bụi, một phóng viên giải trí cố ý tìm cơ hội phỏng vấn đượng sự Tô Thiên Thiên, một trong những người có liên quan.

    "Không biết cô Tô nghĩ gì về chủ tịch Lãnh Vẫn Đình và anh Nghê Lưu Bích?"

    Tô Thiên Thiên hừ lạnh một tiếng: "Nếu bọn họ có thể trở nên có trách nhiệm với xã hội giống như Ninh Mông, tôi nghĩ bọn họ sẽ càng đáng được người khác tôn trọng hơn."

    Tô Thiên Thiên nói xong liền chuẩn bị rời đi, phóng viên theo sát nói: "Cô Tô, xin nói thêm một hai câu.."

    Tô Thiên Thiên lấy ra một tấm thẻ ném vào tay phóng viên, cô ấy lạnh lùng nói: "Nếu không tiêu hết tiền trong thẻ thì đừng đến làm phiền tôi."

    Phóng viên choáng váng, nhịp tim chậm lại vài giây rồi bắt đầu tăng tốc, anh ấy ngơ ngác cầm micro và nói dứt khoát: "Một người phụ nữ ngầu như vậy thì cần đàn ông làm gì?"

    Sau khi tắt đoạn video đang được tìm kiếm nóng bỏng này, Ninh Mông lười biếng nghiêng người nằm trên ghế sô pha, tựa đầu vào lòng người đàn ông, chán nản nhìn chằm chằm vào tay Thẩm Dạng đang cầm bút, như bị ma quỷ ám ảnh, cô cầm lấy tay cậu.

    Thẩm Dạng ngừng động tác, cậu cúi đầu nhìn cô.

    Ninh Mông bĩu môi hỏi cậu: "Chị là người đẹp hơn hay là luận văn đẹp hơn?"

    "Đây là bài tập ngày mai phải nộp." Cậu dùng một tay vuốt tóc bên tai cô, thì thầm: "Chờ em làm xong, em sẽ chơi với chị."

    "Chị không cần em chơi với chị." Ninh Mông nhìn chằm chằm tờ giấy trên bàn một lúc, mới ngồi dậy nói: "Viết một bản luận văn còn chưa đủ sao? Tại sao em lại viết ba bốn bản sao? Em lại làm bài tập về nhà cho người khác à?"

    Sau khi Thẩm Dạng vào đại học, thỉnh thoảng cậu sẽ làm bài tập cho người khác, theo cậu nói, những tên giàu có thế hệ thứ hai trong trường có quá nhiều tiền để nhờ người làm bài tập cho họ. Thu nhập của cậu rất đáng kể, mặc dù Ninh Mông nói có thể nuôi nổi cậu nhưng cậu nói muốn kiếm được hũ vàng đầu tiên, ít nhất tiết kiệm một ít tiền mua sữa bột cho con sau này.

    Ninh Mông biết Thẩm Dạng có rất nhiều ý tưởng, ví dụ như hiện tại cậu đang nghiên cứu khoa học máy tính, đối với thị trường trò chơi di động rất lạc quan, cô biết tương lai chờ khi cậu có đủ tài chính, sẽ gây dựng sự nghiệp cùng với những người có cùng chí hướng.

    Khóe môi Thẩm Dạng hơi nhếch lên: "Em có tài bắt chước chữ của người khác, sao lại không dùng chứ?"

    "Nhưng chị không nghĩ em cần phải mệt mỏi đến thế."

    "Em không thấy mệt." Cậu cười nói: "Trước tiên em phải tiết kiệm đủ tiền mua sữa bột cho con đã."

    Cậu lại nói những lời này, Ninh Mông bất đắc dĩ thở dài: "Bây giờ em còn trẻ, chị cũng không già lắm, đối với chuyện trẻ con này, chúng ta nên có kế hoạch lâu dài."

    "Kế hoạch lâu dài?" Khóe mắt Thẩm Dạng hơi cong lên, cậu cúi người xuống, đặt đôi môi mỏng lên tai cô, hạ giọng nhẹ nhàng hỏi: "Mông Mông, chị thích lâu dài sao?"

    Khuôn mặt già của Ninh Mông đỏ bừng, cậu luôn rất kiêu ngạo khi nói đến phim khiêu dâm nhưng cô cũng không chịu thua, cô đẩy cậu ngồi xuống ghế sô pha. Ninh Mông vuốt cằm cậu, quyến rũ cười nói: "Loại chuyện này thăm dò sâu cạn không phải sẽ biết được rất rõ sao?"

    Ánh mắt của Thẩm Dạng dường như sáng hơn một chút, cậu tự giác nằm yên cũng không giãy giụa, bộ dáng vô cùng hợp tác.

    Có vẻ như hôm nay bọn họ sẽ lại có một trận chiến cả ngày.
     
    Coan đin, Tieuholii, chiqudoll1 người nữa thích bài này.
  3. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 42: Làm giàu ở tiểu thuyết ngựa giống (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nàng du hành xuyên thời gian.

    Sau khi nhận ra mình không hề bị hoa mắt, nàng mở to mắt xác thật đã nhìn thấy một căn phòng cổ kính, Ninh Mông lại nhắm hai mắt lại.

    Tuy nàng không biết kiếp trước mình đã trải qua những gì nhưng nàng có thể đoán được, có lẽ nàng sống rất thọ rồi chết tại nhà. Dù sao thì nàng cũng là một người lanh trí nên nàng bình tĩnh nhắm mắt lại, chờ đợi lát nữa có người gọi mình là "Tiểu thư" hoặc "Phu nhân" theo kịch bản xuyên qua.

    Nhưng Ninh Mông đợi đến khi mặt trời lặn ở Tây Sơn rồi cũng không đợi được có ai xông vào gọi nàng là "Tiểu thư" hay phu nhân gì đó, nàng đoán chắc là do mình không gây ra tiếng động nào.

    Ninh Mông mở mắt và ho khan mấy tiếng, bên ngoài vẫn không có phản ứng, nàng cau mày nghĩ thầm, đây thật sự không giống kịch bản bình thường. Nàng xốc chăn ngồi dậy, xuống giường, đi ra mở cửa.

    Khung cảnh bên ngoài là những đỉnh núi bị mây và sương mù lượn lờ bao phủ, với những con hạc trắng bay qua đường chân trời, những đỉnh núi nhỏ lơ lửng trên bầu trời. Hiện tượng trái ngược với khoa học này khiến Ninh Mông dụi dụi mắt, sau khi xác định mình không nhìn nhầm thì nàng trầm mặc đứng yên.

    Chấm trắng nhỏ ở phía chân trời càng lúc càng lớn, cuối cùng đập xuống đất một tiếng, khiến Ninh Mông sợ hãi lùi lại một bước.

    Thì ra người rơi xuống là một thiếu nữ mặc áo trắng, nàng ấy sờ đầu mình kêu đau rồi nhặt thanh kiếm mới rơi xuống ở bên cạnh lên, nàng ấy phát hiện ra Ninh Mông đang đứng ở cửa. Thiếu nữ làm người thấy thương kinh ngạc một chút: "Tam sư thúc, về sau ta chắc chắn sẽ chăm chỉ luyện ngự kiếm chi thuật! Thúc đừng nói cho sư phụ ta biết!"

    Hả, Tam sư thúc!

    Lần đầu tiên Ninh Mông biết được thân phận của mình, mặc dù khác với kịch bản mà nàng đã nắm giữ nhưng nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, ngập ngừng hỏi: "Sao ngươi lại đến tìm ta?"

    "Lâm Phóng đã đến Thái Cực tông của chúng ta!"

    Ninh Mông cảm thấy cái tên này nghe quen quen: "Ngươi đang nói ai?"

    "Lâm Phóng!"

    "Việc hắn đến có liên quan gì đến ta?"

    Cô nương ấy chớp chớp mắt: "Lúc trước Tam sư thúc nói muốn hủy hôn ước với Lâm Phóng. Lần này Lâm Phóng đến Thái Cực tông chúng ta chắc chắn là muốn nói về chuyện hủy hôn ước."

    Thái Cực tông, Lâm Phóng hủy hôn ước..

    Trong đầu Ninh Mông bỗng nhiên xuất hiện một câu chuyện cũ.

    《 Ta cuồng 》 là một tiểu thuyết ngựa giống nói về việc thăng cấp và chiến đấu với quái vật, nhân vật nam chính Lâm Phóng là thiếu gia Lâm gia, một cao thủ tu tiên, sinh ra đã có thể chất linh thể, đồng nghĩa với việc hắn sẽ là một thiên tài tu luyện hiếm có, trăm năm khó gặp. Lão tông chủ Dương Nhất chân nhân của Thái Cực tông cảm thấy người này là một hạt giống tốt, tiền đồ vô hạn nên đã tự mình quyết định việc Lâm Phóng kết thân với nữ đệ tử của mình từ khi còn bé.

    Thái Cực tông là môn phái tu tiên lớn nhất, không phải ai cũng có cơ hội có quan hệ với Thái Cực tông chứ đừng nói đến việc liên quan đến đệ tử thân truyền của lão tông chủ, tất nhiên, Lâm gia sảng khoái tiếp nhận hôn ước này.

    Nhưng số phận của nam chính lại đầy rẫy những khúc mắc, một lần ngoài ý muốn, Lâm Phóng từ một thiên tài tu luyện trở thành một kẻ vô dụng, toàn bộ linh lực đều biến mất. Bị gia tộc bỏ rơi, lúc đó Ninh Mông đã trở thành Hạo Nguyệt tiên tử nổi tiếng trong Tu Tiên giới, thậm chí còn được mệnh danh là nữ nhân xinh đẹp nhất. Ngoài ra, nàng còn là một thiên tài tu luyện, từ lâu nàng đã kiêu ngạo ngạo mạn vì được mọi người yêu mến tung hô, nàng tất nhiên sẽ không chấp nhận việc mình có một vị hôn phu vô tích sự như vậy được.

    Nhưng điều mà Hạo Nguyệt tiên tử không biết là sau này Lâm Phóng lại có một phen kỳ ngộ, liên tục thăng cấp, khó gặp được đối thủ, sau khi Hạo Nguyệt tiên tử thua Lâm Phóng trong một trận thi đấu, Hạo Nguyệt tiên tử dần dần động lòng với Lâm Phóng, nhưng vào thời điểm này, Lâm Phóng đã có tiểu gia bích ngọc thanh mai, Thánh nữ Ma tộc quyến rũ vũ mị. Ngoài ra còn có thiên kim thế gia băng thanh ngọc khiết, Hoàng nữ thanh thuần khả ái của Yêu giới.. Trong số những nữ nhân này, Hạo Nguyệt tiên tử - người từng coi thường Lâm Phóng, giống như bụi trên mặt đất. Nàng bị Lâm Phóng nhục nhã, bị người khác coi như trò đùa, cả đời cũng không được Lâm Phóng yêu thích, cho nên cả đời cũng theo đó mà đau buồn.
     
    Coan đin, TieuholiiLieuDuong thích bài này.
  4. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 43: Làm giàu ở tiểu thuyết ngựa giống (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vốn dĩ vị hôn thê này quả thực là của nữ chủ, nhưng không chịu nổi nữ phụ trọng sinh, hơn nữa xà vào lòng nam chủ. Vì vậy, nữ phụ bề ngoài trông có vẻ lạnh lùng và cao ngạo nhưng thực chất lại trở thành một kỹ nữ trà xanh mắt chó coi thường người khác.

    Thiếu nữ nhìn thấy sắc mặt của Tiểu sư thúc thay đổi, cuối cùng nàng lại tự vào nhà tìm đồ, nàng ấy tò mò hỏi: "Tam sư thúc, ngươi đang tìm gì vậy?"

    "Kiếm."

    "Tam sư thúc tìm kiếm làm gì?"

    Vẻ mặt Ninh Mông kiên định nói: "Giết hắn."

    Thiếu nữ bị dọa cho sợ hãi nói: "Tam sư thúc, xin đừng làm loạn! Tục ngữ nói, không làm ăn được còn có nhân nghĩa, giải trừ hôn ước mà thôi, không cần thiết phải giết người nha!"

    Ninh Mông tìm kiếm hồi lâu cũng không tìm được kiếm của mình ở đâu, nàng tiếc nuối thở dài, hiện tại nam chủ vẫn là kẻ vô dụng, bây giờ đúng là cơ hội tốt để giải quyết hắn.

    Thiếu nữ cẩn thận nắm lấy tay Ninh Mông: "Tam sư thúc, chúng ta tới đó trước đi."

    Ninh Mông đành phải tạm thời dừng ý tưởng nguy hiểm đó lại, nhưng câu hỏi đặt ra, nếu nàng không ngự kiếm phi hành thì làm sao bây giờ?

    Nhưng không ngờ, khi nàng đứng ở rìa núi, đối mặt với cơn gió lạnh thổi qua, trong cơ thể nàng đã có một luồng linh lực mơ hồ lưu động, ngay lập tức, gió lạnh xung quang lộ ra hàn ý kiếm trước mặt nàng.

    Ninh Mông rất ngạc nhiên nhưng sắc mặt của nàng từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh, dù có bao nhiêu cảm xúc cũng không thể hiện ra ngoài, vì vậy, cô nương tên Huỳnh Hỏa kia cũng không nhận ra sự khác thường của Tam sư thúc nhà mình ngày hôm nay.

    Suy cho cùng, Hạo Nguyệt tiên tử nổi tiếng là người cao ngạo lạnh lùng.

    Trong cơ thể của Ninh Mông vẫn có bản năng làm đệ tử Tiên gia, nàng không cần suy nghĩ nhiều, cơ thể của nàng đã phản ứng trước một bước, đây là chuyện tốt đối với nàng, sẽ không làm hư nhân cách của nàng.

    Chủ phong của Thái Cực Tông gọi là Nhật Chiếu Phong, đại điện trên Nhật Chiếu Phong gọi là đại điện Nhật Chiếu, hôm nay trong tiền sảnh đại điện đang có một số nhân vật lớn của Thái Cực Tông ngồi. Tất cả đều mỉm cười nhìn người trẻ tuổi đứng giữa đại điện kia, nụ cười còn hiền lành hơn cả phụ mẫu của người ta.

    Tuy nhiên, người trẻ tuổi kia luôn có vẻ mặt ủ rũ, khuôn mặt hắn tuấn tú, hắn chỉ đứng ở chỗ này mà không nói lời nào, giống như chi lan ngọc thụ, hắn có thể khiến trái tim thiếu nữ của các cô nương rung động.

    Lúc Ninh Mông đi vào đại điện, nàng chỉ hờ hững liếc nhìn người thanh niên này, nàng nhìn lên tiền điện thì nhìn thấy một nam nhân với mái tóc bạc, dung nhan đẹp như tranh vẽ đang ngồi ở tiền điện. Có một thanh niên khác có mái tóc đen dài, khuôn mặt trẻ con nhưng vẻ mặt khá nghiêm túc. Đây chắc chắn là người đứng đầu hiện tại của Thái Cực Tông – Thanh Quân chân nhân. Và nhị trưởng lão Thái Cực Tông - Đan Chu.

    "Đại sư huynh, nhị sư huynh." Ninh Mông cũng là người nắm giữ Thần Nhãn, nàng có thể dễ dàng suy ra mối quan hệ giữa hai người với bản thân.

    Thanh Quân nheo mắt, mỉm cười hiền lành: "Sư muội, Lâm công tử tới đây để bàn chuyện quan trọng với muội."

    Ninh Mông nhìn nam nhân trẻ tuổi đứng bên cạnh.

    Lâm Phóng cũng nhìn nàng, đây là lần đầu tiên Lâm Phóng gặp Ninh Mông, hắn luôn biết mình có một vị hôn thê mà người bình thường không thể sánh bằng.

    Hắn cũng đã nghe nhiều người nói vào tai mình rằng vị hôn thê sắp cưới của hắn đẹp như thế nào và nàng đã đột phá được cảnh giới gì trong tu luyện.

    Lúc đó họ còn nói hắn và Hạo Nguyệt tiên tử là trời đất tạo nên một đôi.

    Nhưng vì Kim Đan của hắn đã bị phá hủy, hắn trở thành một kẻ vô dụng, những người đó nói rằng nếu hắn còn muốn ở bên Hạo Nguyệt tiên tử, hắn chính là một con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.

    Không lâu sau, hắn nhận được tin tức Ninh Mông muốn hủy bỏ hôn ước.
     
    Coan đin, TieuholiiLieuDuong thích bài này.
  5. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 44: Làm giàu ở tiểu thuyết ngựa giống (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Phóng thừa nhận dung mạo của Hạo Nguyệt tiên tử quả thực là đệ nhất mỹ nhân như trong miệng người khác khen ngợi, nhưng dù khuôn mặt nàng có đẹp đến mấy thì cũng không giấu được sự thật, mắt chó coi thường người khác, cũng là hạng người nông cạn, Lâm Phóng lấy ra một miếng ngọc bội rồi lạnh lùng nói: "Đây là tín vật lúc trước khi hai nhà đính hôn, bây giờ ta sẽ trả lại cho ngươi."

    Ninh Mông bình tĩnh cầm lấy ngọc bội.

    Lâm Phóng lại duỗi tay ra: "Ngọc bội của ta."

    "Xin lỗi, không tìm thấy."

    Ninh Mông nói thật, nàng hoàn toàn không biết về ngọc bội, nhưng Lâm Phóng nghe được lời này lại nghĩ chỉ sợ nàng đã vứt ngọc bội kia đi từ lâu!

    Lâm Phóng cũng là một nam nhân có cốt khí, mấy ngày nay tới giờ, hắn chịu không ít ánh mắt soi mói xem thường của người khác, hiện tại lại bị nữ nhân này sỉ nhục. Sắc mặt hắn tức giận đến tái mét: "Giỏi lắm Hạo Nguyệt tiên tử, nàng đúng là mắt chó coi thường người khác!"

    Những lời nói mất kiểm soát của Lâm Phóng đã thành công thay đổi bầu không khí yên tĩnh trong đại điện.

    Đan Châu mặc đồ đen tức giận đập bàn: "Lâm công tử, xin chú ý lời nói."

    Thanh Quân, người mặc đồ trắng, vẫn nheo mắt mỉm cười nhưng nụ cười trên môi đã nhạt hơn rất nhiều.

    Ninh Mông mặt lạnh lùng, cho nên cũng không ai có thể thấy được biểu cảm của nàng có gì thay đổi, nàng vươn ra ngón tay chỉ vào mặt mình: "Ta? Mắt chó?"

    "Hừ!" Khuôn mặt của Lâm Phóng có vài phần dữ tợn: "Tường đổ mọi người đẩy, kể cả mọi người đều khen ngợi Hạo Nguyệt tiên tử thì sao chứ? Nàng và đám hoa leo đầu tường nịnh nọt có khác gì nhua đâu chứ!"

    Ninh Mông nghi ngờ tên nam chủ này bị mù, sau khi nàng xuyên qua đã soi gương, dung mạo thân thể này giống hệt nàng, trước nay nàng chưa bao giờ hoài nghi sự xinh đẹp của mình. Nhưng người này lại nói đôi mắt xinh đẹp của nàng là mắt chó, Ninh Mông khẽ cau mày nói: "Lâm công tử, ta nghĩ ngươi cần tìm đại phu khám một chút."

    "Ngươi không cần mỉa mai ta như vậy." Lâm Phóng giống như núi lửa phun trào, hắn ngẩng đầu, nói từng chữ một: "30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, đừng ức hiếp thiếu niên nghèo khó, Lâm Phóng ta một ngày nào đó sẽ đứng ở phía trên các ngươi!"

    Giọng nói của hắn vang vọng trong đại điện, những lời nói kiên quyết và lạnh lùng như vậy, thật sự khiến lòng người run rẩy.

    Thanh Quân ngồi ở tiền điện mỉm cười nhìn Đan Châu ở bên cạnh, ông ấy nhỏ giọng hỏi: "Sư đệ, gần Thái Cực Tông của chúng ta có sông không?"

    Đan Châu cũng nhỏ giọng nói: "Sư muội chúng ta chưa bao giờ ghét bỏ hắn là người nghèo."

    Lông mày Ninh Mông khẽ co giật, nàng đưa tay ra chặn đường Lâm Phóng, người đang giả vờ lạnh lùng chuẩn bị rời đi.

    Lâm Phóng dùng ánh mắt không thiện ý nhìn Ninh Mông: "Ngươi còn muốn làm gì?"

    "Ngươi nói nhiều như vậy, giờ đến lượt ta nói mấy câu." Vẻ mặt Ninh Mông bình tĩnh nói: "Xin hỏi sau khi lập hôn ước, chúng ta đã gặp nhau bao nhiêu lần rồi?"

    Lâm Phóng chưa kịp trả lời, Ninh Mông lại lên tiếng: "Chúng ta thậm chí chưa bao giờ gặp nhau, chính những trưởng bối đã lập hôn ước và đưa chúng ta đến với nhau. Đúng vậy, sư phụ của ta cho phép ta kết thân với ngươi vì ngươi là thiên tài trong tu tiên. Nhưng Lâm gia của ngươi sao lại không phải là thấy ta là đệ tử thân truyền của Thái Cực Tông và có tương lai tu luyện đầy hứa hẹn mới nguyện ý đính thân với ta chứ?"

    Lâm Phóng nói một cách không vui: "Trong mắt ngươi, hôn ước chỉ là một cuộc giao dịch?"

    "Tại sao không phải là giao dịch chứ?" Ninh Mông bình tĩnh nói: "Cuộc đính thân của ta với ngươi đều có lợi cho Lâm gia và Thái Cực Tông chúng ta. Vốn dĩ chúng ta cũng không phải lưỡng tình tương duyệt mới đính thân, chỉ giống như làm ăn buôn bán, ta muốn mua một con heo giống nhưng hóa ra con heo giống kia đã bị thiến, ta còn còn cần thiết trả tiền mua sao?"

    Thanh Quân mỉm cười như thường lệ.

    Đan Châu ho khan một tiếng.

    Sắc mặt của Lâm Phóng trở nên tái nhợt xanh mét: "Ngươi coi ta thành lợn giống?"
     
    Coan đin, TieuholiiLieuDuong thích bài này.
  6. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 45: Làm giàu ở tiểu thuyết ngựa giống (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không phải ta nói mà chính là ngươi nói." Ninh Mông chán nản bĩu môi: "Nói thẳng ra, cái hôn ước này là bình đẳng, đôi bên cùng có lợi. Ngươi lại dám nói, nếu ta chỉ là một đệ tử bình thường của Thái Cực Tông, Lâm gia các ngươi còn cho phép ngươi kết thân với ta không?"

    Lâm Phóng không thể phản bác.

    Gia tộc lớn từ trước đến nay đều là như vậy, dù là chuyện nhỏ cũng sẽ theo đuổi lợi ích tối đa, đây chính là lý do một gia tộc có thể tồn tại lâu dài không suy.

    Lời nói tiếp theo của Ninh Mông càng tàn nhẫn hơn: "Chỉ là vấn đề trao đổi lợi ích mà thôi. Ngươi lại còn muốn ta thực hiện theo hôn ước và theo ngươi sau khi ta phát hiện ngươi không có giá trị, ngươi diễn cũng không tránh khỏi quá nhiều rồi."

    "Ngươi!" Lâm Phóng chỉ vào mặt Ninh Mông, không nói nên lời.

    Ninh Mông bình tĩnh chớp mắt nhưng lời nói của nàng có thể khiến người ta tức chết: "Ninh Mông ta xứng đáng có được một nam nhân tốt hơn."

    "Ngươi.. ngươi.. ngươi.." Lâm Phóng liên tục nói ra từ "ngươi" mấy lần nhưng tức giận đến mức không nói được một câu hoàn chỉnh.

    "Hay!" Đan Châu kích động đứng lên vỗ tay: "Sư muội nói hay lắm!"

    Thanh Quân kéo góc áo Đan Châu, mỉm cười dịu dàng: "Sư đệ, bình tĩnh."

    Đan Châu không giấu được sự phấn khích và ngồi xuống lần nữa.

    Lâm Phóng tức giận đến toàn thân run rẩy.

    Ninh Mông tiếp tục nói: "Đừng nói hôn ước của chúng ta chỉ là một giao dịch, cho dù không phải giao dịch thì sao ngươi phải để một cô nương theo ngươi khi ngươi đang ở trong tình trạng tồi tệ nhất? Phải chăng chỉ vì tình yêu hão huyền hư vô mờ mịt gì đó sao? Tình yêu có thể làm như cơm ăn không? Có thể dùng làm củi, làm gạo, làm dầu, làm muối được không? Trên đời quả thực có người cao thượng nhưng điều này không có nghĩa là ngươi có thể dùng ý tưởng này để yêu cầu toàn bộ nữ nhân trên đời này phải làm như vậy."

    Lời nói của Ninh Mông vang dội có khí phách: "Tại sao một cô nương được phụ mẫu yêu thương nuôi nấng ở nhà lại phải chịu khổ vì một nam nhân không có quan hệ huyết thống với mình chứ? Chỉ vì sau này nam nhân có rất lớn khả năng sẽ có tam thê tứ thiếp yêu mình sao? Có rất nhiều câu chuyện tương trợ khi hoạn nạn nhưng cái kết hoạn noạn có nhau đó lại rất ít người nhắc đến, ngươi có biết tại sao không?"

    "Tại, tại sao?" Bị khí thế của Ninh Mông ảnh hưởng, Lâm Phóng vô thức có ảo giác bản thân tự ti kém một bậc.

    Ninh Mông nói: "Bởi vì sau khi nam nhân có thân phận thấp kém đó trở nên giàu có, hắn vừa cảm thấy thê tử của hắn sẽ không bao giờ rời bỏ hắn, đồng thời hắn còn có thể tìm thêm hồng nhan tri kỷ khác nữa."

    Lâm Phóng lại nghĩ đến những trưởng bối trong gia tộc hắn cũng có tam thê tứ thiếp, mặt hắn đỏ lên.

    Nhưng Ninh Mông vẫn từng bước ép sát: "Nam nhân muốn nữ nhân phải xinh đẹp, toàn tâm toàn ý tận tụy với mình, còn muốn nữ nhân không rời không bỏ khi mình nghèo túng. Chuyện mà ngay cả mẫu thân cũng không nhất định có thể làm được nhưng lại yêu cầu nữ nhân khác làm nhiều chuyện như vậy, ngươi hãy tỉnh lại đi, trên đời này làm gì có nhiều chuyện tốt đến như vậy?"

    Lâm Phóng không khỏi lùi về sau mấy bước.

    "Đặc biệt trong việc chọn hôn phu, nữ nhân muốn sống tốt thì nhất định không thể bảo sao nghe nghe đấy như vậy. Tiêu chuẩn đạo đức của người khác cũng đại biểu có thể kiềm chế bản thân mình, ví dụ như nếu bây giờ giải trừ hôn ước với ngươi, đó là vì ta không còn nhìn thấy hy vọng gì ở trên người ngươi, ta muốn trong tương lai sống thoải mái và tươi đẹp, điều đó có gì sai sao? Nếu ngươi từ bỏ bản thân theo đuổi một cuộc sống tốt hơn, thì còn ai sẽ trân trọng ngươi trong tương lai nữa?"

    Lâm Phóng á khẩu không nói nên lời.

    "Tam sư thúc nói hay lắm!"

    Ngoài cửa vang lên một trận náo động, hóa ra ở trong bất tri bất giác, đám đệ tử đang núp ở ngoài cửa xem náo nhiệt đều nhịn không được kích động lên tiếng.

    Vẻ mặt của các nam đệ tử rất kỳ quái, trong khi các nữ đệ tử lại kích động như được truyền máu gà.
     
    Coan đin, TieuholiiLieuDuong thích bài này.
  7. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 46: Làm giàu ở tiểu thuyết ngựa giống (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Phụ thân ta đã định cho ta một hôn ước nhưng nam nhân đó quá xấu! Ta sai khi thích nam nhân đẹp trai sao? Ta quyết định không nhượng bộ nữa, ta sẽ xuống núi để hủy bỏ hôn ước! Tam sư thúc, cảm ơn ngươi!"

    Một cô nương chạy vọt tới nắm lấy tay Ninh Mông với vẻ mặt cảm kích, nàng ấy rất nhanh lại hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang quay đầu lại rời đi.

    Lại có một thiếu nữ khác xông vào: "Hôn phu của ta ra vào kỹ viện nhiều lần, các trưởng bối nói với ta rằng hôn ước đã được định ra. Lẽ ra ta nên nhẫn nhịn chịu đựng, đợi đến khi ta thành thân thì tốt rồi, nhưng ta không muốn chịu đựng nữa! Tiểu sư thúc, chính lời sư thúc nói đã khai sáng cho ta!"

    Nàng ấy ôm Ninh Mông, quay người chạy vội ra ngoài.

    Lần này là Huỳnh Hỏa chạy vào, nàng ấy kích động ôm lấy Ninh Mông: "Tam sư thúc, ta không muốn gả cho tiểu tử nghèo khổ đó, sau này ta chắc chắn sẽ theo đuổi một cuộc sống tốt đẹp hơn!"

    Nói xong, Huỳnh Hỏa cũng chạy ra ngoài.

    Lâm Phóng bị người xông vào từ từ ép ra khỏi đại điện, vẻ mặt hắn rất mê mang bối rối, lời nói của Ninh Mông lại khiến cho tam quan của hắn sụp đổ.

    Ở tiền điện, vẻ mặt của Đan Châu cũng thay đổi.

    Thanh Quân nâng tách trà lên, mỉm cười dịu dàng nhìn khung cảnh ồn ào trước mặt.

    "Sư đệ, đệ có cảm thấy việc này cũng rất thú vị không? Chỉ là hơi ngang ngược không quy củ một ít mà thôi. Sư đệ, hôm nay đệ cũng đừng so đo."

    Đan Châu nghiêm mặt nói: "Không phải vấn đề quy củ, chỉ là lời nói hôm nay của sư muội khiến cho rất nhiều đệ tử quyết tâm muốn hủy bỏ hôn ước."

    "Không sao cả, không có hôn ước thì càng chuyên tâm tu đạo."

    "Sư huynh!" Đan Châu lại hoảng sợ đập bàn đứng lên: "Nếu đệ tử không chịu gả ra, số lượng người của Thái Cực Tông sẽ không thể giảm xuống, tông môn chúng ta đã một tháng rồi cũng chưa được ăn thịt!"

    Có một vết nứt trên nụ cười hoàn hảo trên khuôn mặt của Thanh Quân.

    Đúng vậy, Thái Cực Tông của bọn họ vẫn còn nghèo.

    Mặc dù người Thái Cực Tông cũng thường xuống núi diệt yêu trừ ma nhưng họ thường làm như vậy chỉ vì họ là đệ tử của Tiên gia và là người tu đạo, không mất thể diện đi đòi tiền được, cho nên Thái Cực Tông vốn không có thu nhập, chỉ dựa vào tiền nhang đền nên càng ngày càng trở nên nghèo khó.

    Suy cho cùng, nếu người ta muốn cầu thần bái phật thì vẫn thích đến Thính Âm Tự hơn, số người sẵn sàng đến Thái Cực Tông để dâng hương đưa tiền nhanh đèn ít hơn nhiều so với số người đến Thính Âm Tự. Ngoài ra, những người của Thái Cực Tông cũng không có việc gì liền thích đánh nhau luận bàn, nếu binh khí của họ bị hỏng thì họ phải đến Tàng Tâm Cốc để sửa chữa. Sửa chữa đồ đạc ở Tàng Tâm Cốc không hề rẻ.

    Số tiền mua binh khí không hề nhỏ, những năm tháng gần đây, Thái Cực Tông càng ngày càng nợ Tàng Tâm Cốc nhiều tiền, người của Thái Cực Tông càng ngày càng ít có khả năng ngẩng cao đầu trước mặt những người ở Tàng Tâm Cốc.

    Vì thiếu tiền nên Thái Cực Tông đã có thời gian ngay cả tiền mua thịt cũng không nổi, cũng từ 10 năm nhận đệ tử một lần biến thành 12 năm một lần, rồi 15 năm một lần, chỉ là để giảm bớt dân số, nhưng bây giờ những nữ đệ tử đó đều hủy bỏ hôn ước, Nhị trưởng lão Đan Châu cũng không vì những nữ đệ tử này có thể tập trung hơn vào tu luyện mà vui vẻ.

    Điều khiến Đan Châu tuyệt vọng hơn nữa chính là lời nói của Ninh Mông nghe có vẻ vô lý nhưng không thể phản bác lại được truyền ra ngoài từ Thái Cực Tông. Trong lúc nhất thời những cô nương chỉ biết nghe theo lời phụ mẫu, lời người mai mối dường như đều đã thức tỉnh, họ đều sôi nổi nói rằng muốn hủy bỏ hôn ước và theo đuổi một cuộc sống tốt đẹp hơn.

    Chẳng phải nữ nhân xinh đẹp cho nên muốn gả cho nam nhân có tiền là không được sao?

    Nữ nhân thích nam nhân đẹp trai, vậy chẳng phải họ nên cưới một nam nhân đẹp trai thì không được sao?

    Dựa vào cái gì mà người đời yêu cầu nữ nhân phải cùng nam nhân không rời không bỏ vượt qua khó khăn, nhưng lại không bao giờ yêu cầu nam nhân phải hết lòng toàn tâm toàn ý với nữ nhân chứ?

    * * *

    Các loại âm thanh giống như lửa thiêu thảo nguyên, trở thành làn sóng quét qua toàn bộ thiên hạ, cũng vạ lây ảnh hưởng đến Thái Cực Tông, bởi vì rất nhiều nam đệ tử của Thái Cực Tông đã bị từ hôn, không có thê tử nên không thể lập gia đình, tất nhiên bọn họ sẽ không dọn ra ngoài khỏi Thái Cực Tông.

    Đan Châu đã mất vài ngày ôm bàn tính tính toán chi phí cho tiêu, nóng nảy đến độ tóc của hắn đã bạc đi mấy cọng.
     
    Coan đin, TieuholiiLieuDuong thích bài này.
  8. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 47: Làm giàu ở tiểu thuyết ngựa giống (8)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ninh Mông cũng dần dần nhận ra có điều gì đó không ổn, bởi vì mỗi lần nàng đến nhà ăn lấy đồ ăn, không chỉ đối mặt với ánh mắt ngưỡng mộ của các nữ đệ tử, nàng còn phải đối mặt với ánh mắt tràn ngập oán hận của các nam đệ tử, quan trọng hơn là nàng chưa bao giờ nhìn thấy thịt trong bữa ăn của mình!

    Nàng đi tìm Huỳnh Hỏa người mà nàng thân thiết nhất: "Đồ ăn ở Thái Cực Tông của chúng ta có phải hơi tệ rồi không?"

    Khi đó Huỳnh Hỏa đang ngồi trên ghế ăn rau xanh, nghe vậy, vẻ mặt nàng ấy cay đắng nói: "Còn không phải vì chúng ta không có tiền sao, không những không có tiền mà còn nợ người ta ở bên ngoài rất nhiều."

    Ninh Mông không ngờ rằng tông môn lớn nhất này, đồng thời cũng là tông môn sẽ thành trở ngại lớn nhất cho việc thăng cấp của nam chủ trong tương lai lại nghèo đến mức không đủ tiền mua thịt ăn. Mặc dù họ đã tích cốc nhưng điều đó không có nghĩa là những người tích cốc rồi sẽ không thích ăn thịt.

    Ninh Mông dạo quanh một vòng các ngọn núi lớn của Thái Cực Tông, nàng quan sát thăm dò rõ ràng tình trạng nơi đó, lúc đó đã là ban đêm, nàng tìm được nơi ở của nhị sư huynh Đan Châu, lúc nàng đẩy cửa vào, khiên cho một thân trơn bóng của Đan Châu cả kinh, hắn vội vàng lấy chiếc chăn trên giường quấn quanh người.

    Đan Châu tức giận không thể át nói: "Sư muội, muội không biết gõ cửa sao?"

    "Ta vốn định gõ cửa nhưng không ngờ vừa gõ cửa liền mở." Ninh Mông vô tội nói, mà sự thật cũng đúng là như thế.

    Khi Đan Châu đang nghi ngờ liệu mình đã khóa cửa hay chưa, hắn cảm thấy dưới chân lạnh lẽo nên quấn chăn chặt hơn một chút, khuôn mặt non nớt trẻ con của hắn đang cố tỏ ra nghiêm túc, nhưng vì vẻ ngoài hiện tại của hắn nên trông có vẻ hơi buồn cười.

    "Nửa đêm nửa hôm ngươi đến phòng ta làm gì? Ngươi ra khỏi đây ngay cho ta!"

    Ninh Mông trực tiếp nói rõ ràng: "Sư huynh yên tâm, muội không có hứng thú với thân thể của huynh."

    "Ngươi câm miệng!" Đan Châu thẹn quá hóa giận, trong lòng đang suy nghĩ về sau có nên cấp cho Ninh Mông một khoản ngân sách ít hơn hay không.

    Ninh Mông hỏi: "Nhị sư huynh, sao huynh không mặc quần áo?"

    Vẻ mặt Đan Châu thay đổi thất thường: "Quần áo của ta đã giặt rồi."

    Ninh Mông trăm triệu lần không ngờ được Thái Cực Tông của bọn họ lại nghèo đến mức ngay cả nhị trưởng lão cũng không có quần áo để thay tắm rửa!

    Làm giàu là điều cần thiết!

    "Nhị sư huynh, chúng ta phải nghĩ cách kiếm tiền."

    "Muội cho rằng ta không muốn sao?" Khi nhắc đến chuyện này, Đan Châu dường như đã già đi 10 tuổi: "Chúng ta đã thử rất nhiều phương pháp nhưng trong ngành hương liệu chúng ta thua Thính Âm Tự một bước, về mặt du lịch chúng ta kém Bách Hương đảo một bước, xét về việc diệt yêu trừ ma lại có các đạo quan lớn lớn nhỏ nhỏ cạnh tranh kinh doanh với chúng ta, muốn kiếm tiền rất khó."

    "Đó là bởi vì phương pháp của huynh không đúng."

    Đan Châu hỏi: "Sao lại không đúng?"

    "Nhị sư huynh, muốn giàu thì phải làm đường."

    "Cái gì?" Lần đầu tiên Đan Châu nghe thấy câu này nên hắn có chút bối rối.

    Ninh Mông ngồi xuống ghế, nàng bình tĩnh phân tích: "Con đường đi của Thái Cực Tông chúng ta không hề dễ dàng, chúng ta thường xuyên phải ngự kiếm phi hành hoặc dùng pháp bảo để phi hành. Mà đối với rất nhiều người ngay cả pháp bào cũng không có, hơn nữa cũng không thể đằng vân giá vũ, bọn họ không biết làm gì, chỉ có thể thở dài hy vọng, cứ như vậy làm sao có thể nổi tiếng được?"

    Đan Châu dường như đã hiểu ra, hắn cũng trở nên nghiêm túc, quấn chăn vào người, ngồi đối diện với Ninh Mông: "Sư muội, muội cảm thấy chúng ta phải xây đường trước sao?"

    "Đúng vậy."

    "Nhưng làm đường tốn rất nhiều tiền. Không có tiền thì phải làm sao bây giờ?"

    "Vậy thì chúng ta sẽ tìm kiếm sự tài trợ."

    "Tìm tài trợ?"

    Ninh Mông nhìn về phương xa, từ tốn nói: "Nhị sư huynh, chẳng lẽ huynh quên mất bên cạnh chúng ta có một tên ngu ngốc giàu có Tàng Tâm Cốc rồi sao?"
     
    Coan đinTieuholii thích bài này.
  9. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 48: Làm giàu ở tiểu thuyết ngựa giống (7)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh mắt thường ngày tràn đầy nghiêm túc của Đan Châu, vào giờ phút này cũng bị Ninh Mông lây nhiễm, lộ ra sự gian xảo của một thương nhân.

    Tàng Tâm Cốc ở bên cạnh Thái Cực Tông, chỉ cần phi vài phút là đến.

    Lần đầu tiên Ninh Mông đi đến Tàng Tâm Cốc, nàng đã bị ấn tượng bởi lối trang trí lộng lẫy ở đây.

    Tàng Tâm Cốc giỏi chế tạo binh khí, hầu như tất cả những người có thể kể tên trên đường đều cầm trong tay binh khí do Tàng Tâm Cốc sản xuất. Người ta nói rằng Tổ sư gia của Thái Cực Tông và Tổ sư gia của Tàng Tâm Cốc là bạn tốt của nhau nên cả hai đã thành lập tông phái xây dựng ở bên cạnh nhau. Điều đáng tiếc là theo năm tháng qua đi, một trong hai tông phái đã trở nên vô cùng nghèo khó, còn tông phái kia lại trở nên vô cùng giàu có đến chảy cả mỡ.

    "Đại sư huynh, khối tinh quặng này ta nên làm như thế nào?"

    Một thân mặc quần áo màu vàng tôn lên vóc dáng mảnh khảnh của nam nhân, mái tóc đen dài được buộc lại thành kiểu đuôi ngựa bằng một dải ruy băng khảm những viên đá quý màu vàng. Quân tử đoan chính nói năng lưu loát: "Kho hàng đã đầy rồi, mang những tinh quặng này và nhiều thiên tơ tằm đi luyện chổi đi."

    Ninh Mông thấy được Đan Châu đang đi bên cạnh mình chợt khựng lại một chút.

    Vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi kia của Đan Châu dường như chỉ là ảo giác, hắn nhanh chóng trở lại với vẻ mặt nghiêm túc và cứng nhắc thường ngày.

    Đan Châu dùng vẻ mặt bình thường chào hỏi: "Tùng Hạc sư điệt, đã lâu không gặp."

    "Thì ra là Đan Châu sư thúc và Ninh sư thúc của Thái Cực Tông." Nam nhân nhẹ nhàng lễ phép trả lời.

    Tùng Hạc là đại sư huynh của Tàng Tâm Cốc và là đệ tử thân truyền duy nhất của Crưởng môn. Bởi vì chưởng môn Tàng Tâm Cốc thường xuyên thích bế quan nên mọi việc lớn nhỏ trong Tàng Tâm Cốc đều do Tùng Hạc xử lý.

    Tùng Hạc hỏi: "Không biết hai vị đại giá quang lâm, là có việc gì quan trọng?"

    Giọng điệu của Tùng Hạc khá cảnh giác bởi vì hắn biết những người từ Thái Cực Tông đến đây chắc chắn sẽ không mang lại ích lợi gì, không phải vay tiền thì cũng chính là muốn mua binh khí nợ trả sau.

    Đan Châu ở trên loại chuyện này thì da mặt rất dày, hắn hắng giọng nói: "Lần này ta đến đây là muốn thảo luận với Tàng Tâm Cốc các ngươi về cách tăng cường sự nổi tiếng của 2 tông phái chúng ta."

    "Nổi tiếng?" Tùng Hạc cảm thấy kỳ lạ: "Tàng Tâm Cốc không phải là không nuôi sống được người nhà của mình, cần sự nổi tiếng để làm gì?"

    Nụ cười trên mặt Đan Châu cứng lại một chút, cho nên hắn nói hắn ghét nhất những người giàu có này! Cả người đều là mùi tiền!

    Ninh Mông đã quan sát một vòng ở quảng trường, nàng cũng đã biết rõ ràng tình hình nơi đây.

    Sau đó nàng lên tiếng nói: "Không lẽ Tàng Tâm Cốc không muốn nhiều cô nương đến đây thăm quan sao?"

    Ánh mắt Tùng Hạc lập tức thay đổi: "Ninh sư thúc nói vậy là có ý gì?"

    "Từ trước đến nay Tàng Tâm Cốc luôn nam nhiều nữ thiếu, tỷ lệ nam nữ mất cân bằng nghiêm trọng, việc lập gia đình cho các đệ tử luôn là một vấn đề lớn."

    Nói cách khác, dù họ có bao nhiêu tiền đi chăng nữa, nếu không có thê tử giúp họ tiêu thì họ sẽ luôn không có cảm giác thành tựu.

    Tàng Tâm Cốc chuyên luyện trọng kiếm, nhưng nghề rèn cũng là một nghề nghiệp theo đuổi, vì vậy các thiếu nữ thường thích đến Bách Hương đảo, nơi có thể chữa bệnh cứu người và cầm được cây sáo. Ngay cả khi đánh nhau, việc cầm một cây sáo trông vẫn đẹp hơn nhiều so với việc làm nghề nguội đầy cơ bắp vung tay cầm một thanh kiếm nặng được làm từ sắt.

    Chính vì điều này mà Tàng Tâm Cốc luôn ở trong tình trạng dương thịnh âm suy, nên các nam đệ tử cũng rất khao khát đến Bách Hương đảo hơn. Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ Tàng Tâm Cốc sẽ gặp phải tai họa diệt môn, không có nữ nhân, cho dù có nhiều núi vàng bạc hơn đi nữa thì ngồi trên vô số khu mỏ để làm gì?

    Tùng Hạc không ngờ Ninh Mông liếc mắt một cái đã nhìn ra nguy cơ của Tàng Tâm Cốc, hắn dùng ánh mắt dò xét nhiều hơn nhìn Ninh Mông: "Ninh sư thúc muốn nói cái gì?"

    "Chúng ta có thể hợp tác, đôi bên cùng có lợi." Đan Châu cảm thấy tự hào vì mình đã lấy lại được một phần lãnh thổ. Thái độ của Đan Châu quả nhiên là tràn ngập trí tuệ, hắn nói một cách bí ẩn: "Muốn dụ dỗ nữ nhân thì phải làm đường trước đã."
     
    Coan đinTieuholii thích bài này.
  10. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 49: Làm giàu ở tiểu thuyết ngựa giống (8)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đan Châu không hổ là trưởng lão, khả năng suy luận từ một ra ba của hắn cũng rất mạnh mẽ.

    "Đúng vậy, cần phải làm đường." Ninh Mông gật đầu nói tiếp: "Tại sao những cô nương xinh đẹp kia lại muốn đến Bách Hương đảo? Chẳng phải là bởi vì tất cả nam đệ tử Bách Hương đảo đều ở trên bến đò, tự mình chèo thuyền nhỏ đưa các cô nương ra đảo, sông nước rét lạnh, đám nam đệ tử kia có thể thuận thế cởi áp choàng khoác lên trên người các cô nương, vì vậy những cô nương đó sẽ đột nhiên có thiện cảm với bọn họ?"

    "Thật hèn hạ!" Tùng Hạc vô cùng căm phẫn, giống như Thái Cực Tông ghen tị đỏ mắt với tiền của Tàng Tâm Cốc, Tàng Tâm Cốc cũng ghen tị đỏ mắt với tỷ lệ kết hôn của Bách Hương đảo.

    Ninh Mông rất có tinh thần trọng nghĩa nói: "Đường đi của Thái Cực Tông cũng chính là đường đi tới Tàng Tâm Cốc của ngươi, nhưng đường núi kia lại dốc, chúng ta có thể bay lên thì tốt rồi, nhưng khi những cô nương xinh đẹp đó nhìn thấy con đường núi này, tất nhiên họ sẽ không còn hứng thú đi đến đây nhìn xem nữa, mà các nàng sẽ chuyển hướng đến Bách Hương đảo."

    Tùng Hạc cau mày: "Đúng thế."

    "Nhưng chúng ta có thể cải thiện tình hình bằng cách xây dựng đường sá." Ninh Mông thản nhiên nói: "Chỉ cần đường được sửa xong, đệ tử Tàng Tâm Cốc sẽ đến ngã tư chào đón lữ khách. Khi các cô nương không đi nổi nữa, bọn họ lại tốt bụng cõng cô nương lên núi, dưới sự tiếp xúc với cô nương như thế này.."

    Đôi mắt của Tùng Hạc sáng lên: "Đó là một cơ hội!"

    "Chính là như vậy đó." Ninh Mông lại thở dài: "Thái Cực Tông chúng ta chỉ muốn có thể thuận đường gia tăng thêm một ít tiền nhang đèn, nhưng làm đường đối với Tàng Tâm Cốc các ngươi chính là chuyện lớn để có thể làm cho con cháu thịnh vượng."

    Ninh Mông không giấu diếm việc Thái Cực Tông sẽ lợi dụng lấy được lợi ích, nàng hào phóng nói thẳng như vậy, điều này sẽ khiến cho người ta thả lỏng cảnh giác, sắc mặt của Tùng Hạc trở nên nghiêm trọng, hắn nói: "Chuyện này ta sẽ bàn bạc với các trưởng lão trước khi đưa ra quyết định."

    "Vậy chúng ta chờ tin tốt của ngươi."

    Lúc rời khỏi Tàng Tâm Cốc, Đan Châu nhìn chằm chằm khuôn mặt Ninh Mông hồi lâu không nói nên lời, hắn cũng không ngờ sự việc lại thuận lợi như vậy. Hắn vẫn còn nhớ lần hắn mua nợ binh khí của Tàng Tâm Cốc, nghĩ đến tư thế hèn mọn của mình, chính hắn cũng cảm thấy đau lòng cho bản thân mình.

    Nhưng chẳng bao lâu, Đan Châu nhận ra một vấn đề khác: "Sư muội, nếu người dân Tàng Tâm Cốc đứng ở ngã tư để chào đón lữ khách, họ không đến Thái Cực Tông của chúng ta thì phải làm sao bây giờ?" `

    Mục đích ban đầu là để nhận được sự giúp đỡ từ những kẻ ngu ngốc và giàu có ở Tàng Tâm Cốc, để thu hút khách hàng cho Thái Cực Tông của họ nhưng nếu tất cả khách hàng đều chạy đến Tàng Tâm Cốc thì chẳng phải sẽ phản tác dụng sao?

    "Sư huynh yên tâm." Ninh Mông nhìn về phương xa, cười thần bí: "Chúng ta còn có vũ khí bí mật."

    Tiền của nữ nhân là thứ dễ kiếm được nhất, tất nhiên nàng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này để kiếm tiền làm giàu và ăn thịt mỗi ngày.

    Mà ở bên kia, Thanh Quân đang uống trà trong căn phòng đầy thỏ tai trắng, hắn đột nhiên cảm thấy ớn lạnh. Đánh giá từ kinh nghiệm nhiều năm và sự nhạy bén trong từ Tiên Thiên chi cảnh của hắn thì chắc chắn có ai đó đang tính kế hắn.

    Hắn đặt tách trà xuống, tuỳ tay cầm túi tiền khô quắt lên, lấy ra ba đồng tiền duy nhất ném lên bàn, ung dung cười nói: "Là quẻ hung rồi."

    Một con thỏ ở bên cạnh nhảy lên đùi hắn, hắn nhanh chóng đưa tay chạm vào phần lông trên người con thỏ, đôi mắt cong lên thành một vòng cung rất đẹp: "Lông xù xù.. Thật thoải mái."

    Điềm báo đại hung gì hiện ra cũng chẳng là gì trước sự yêu thích vô bờ bến đối với mao nhung này.
     
    Coan đinTieuholii thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...