Ngôn Tình [Edit] Nữ Chủ, Phong Thái Của Cô Đâu Rồi? - Miêu Mao Nho

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Angels of Death, 4 Tháng tám 2020.

  1. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 30: Đi con đường của nam chính khiến nam chính không còn đường để đi (30)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bộ phim truyền hình đã bắt đầu quay, Ninh Mông cũng chỉ ngẫu nhiên không có việc gì làm đi loanh quanh trường quay, đáng được ăn mừng chính là mấy ngày nay Lãnh Vân Đình không đến gây phiền phức. Ninh Mông cũng không quan tâm đến nam chính giả hay, nam phụ thật hiểu rõ người mình thích là ai sẽ ảnh hưởng gì đến cốt truyện, cô chỉ quan tâm đến việc mình có thể sống sót là đủ rồi.

    Ninh Mông vừa đi vào tiểu khu đã nhìn thấy xe cảnh sát rời đi, an ninh ở đây rất tốt, thậm chí không có trộm cắp, nhìn xe cảnh sát kia rời đi, Ninh Mông mơ hồ có trực giác rằng đã xảy ra chuyện gì đó.

    Khi cô nhìn thấy một thiếu niên đang cuộn tròn trong một góc trước cửa nhà mình, cô dừng bước chân lại.

    Tiểu Dạng từ từ ngẩng đầu lên và thấy Ninh Mông, khóe môi cậu từ từ gợi lên một nụ cười. So với nụ cười như ánh mặt trời lúc trước thì tươi cười trên mặt cậu lúc này lại thấp thỏm lo âu, mong manh, yếu ớt khiến cho người ta dễ dàng cảm thấy đau lòng.

    Ninh Mông bất đắc dĩ dùng tay dỡ trán, cô lấy chìa khóa mở cửa: "Vào đi."

    Thẩm Dạng quen thuộc bước vào căn phòng, cậu rũ mắt xuống và nói: "Tôi cũng biết không nên quấy rầy chị, nhưng.. Tôi không biết có thể nói chuyện với ai."

    "Xảy ra chuyện gì?" Ninh Mông thuận tay đặt túi lên sofa, cô quay đầu lại, bình tĩnh nhìn cậu.

    Thẩm Dạng tránh ánh mắt của cô, cậu không dám nhìn thẳng vào cô, điều này thể hiện rằng chuyện cậu định nói rất nghiêm trọng: "Hôm nay.. Cảnh sát tới nhà."

    "Cảnh sát?" Ninh Mông cảm thấy khó hiểu: "Có chuyện gì sao?"

    "2 tuần trước, mẹ tôi phát hiện Tiểu Dục hẹn hò với một cô gái trong lớp, bà ấy cãi nhau với Tiểu Dục một trận, sau đó.. Tiểu Dục bỏ nhà đi."

    "Đến bây giờ cũng chưa về à?"

    Cậu lắc đầu: "Vẫn chưa."

    Một thiếu niên chưa tròn 18 tuổi đã bỏ nhà đi được 2 tuần. Mặc dù ở độ tuổi này lẽ ra cậu ta đã đủ lớn để tự chăm sóc bản thân nhưng đã hai tuần nay không có tin tức gì, đây luôn là một chuyện làm cho người ta cảm thấy lo lắng.

    Mà Ninh Mông nghĩ lại 2 tuần trước cuộc sống của Thẩm Dạng đã khá hơn, chẳng lẽ là bởi vì Thẩm Dục biến mất sao? Chuyện đó khiến cho mẹ của Thẩm Dục bắt đầu nhận ra rằng bà ta không không thể nặng bên này nhẹ bên kia nên bà ta đối xử tốt hơn với Thẩm Dạng?

    "Cảnh sát vẫn chưa có manh mối, mẹ rất buồn, tôi không biết phải làm sao.." Cậu rũ mắt xuống, cô đơn nói: "Tôi không thể giúp gì được, chị.. Tôi.. Tôi rất vô dụng phải không?"

    Nghe giọng điệu thận trọng của cậu, dường như nếu cô cho cậu một câu trả lời khẳng định, cậu sẽ bị đả kích mất hết niềm tin vào cuộc sống.

    Ninh Mông đi về phía trước mấy bước, cô giơ tay vỗ vỗ vai cậu: "Cậu đừng suy nghĩ nhiều, em trai cậu bỏ nhà đi không phải lỗi của cậu. Cậu ta đã là người lớn rồi, mọi quyết định dù tốt hay xấu đều do cậu ta phải tự gánh chịu hậu quả."

    "Nhưng.. Nếu lúc đó tôi chú ý hơn, có lẽ cậu ấy đã không rời đi."

    "Người muốn rời đi, dù cậu có chú ý đến đâu thì họ cũng sẽ tìm cơ hội rời đi." Ninh Mông khẽ mỉm cười: "Cậu không nên tự trách mình vì lỗi lầm của người khác, Thẩm Dạng, cậu phải tin rằng mình thật sự rất, rất tốt."

    "Tôi.. Rất tốt?" Cậu nhẹ nhàng ngước mắt lên, đôi mắt đen láy và trong sáng, có sự mờ mịt và thiếu tự tin.

    Môi trường sống trước đây của cậu quả thực đã khiến cậu trở nên tự ti.

    Ninh Mông nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, cậu rất tốt."

    Ánh mắt cậu sáng lên, bắt được sự đồng cảm nhất thời của cô, vì thế cậu có thể được một tấc lại muốn tiến một thước nói: "Vậy chị có thể ôm tôi một cái được không?"

    Ninh Mông không nói nên lời.

    Thiếu niên hơi nghiêng đầu, mái tóc đen tuỳ ý rải rác trên vầng trán hơi nhợt nhạt, tạo ra những khoảng tối không đều đặn, lần này giọng nói trầm thấp như món tráng miệng ẩn chứa cây anh túc: "Chị, chị có thể ôm tôi một cái được không?"

    Khiêu khích trái tim mọi người dường như là tài năng thiên bẩm của cậu.

    Ninh Mông xao động.

    Bàn tay hơi lạnh của thiếu niên ngập ngừng đưa ra nắm lấy tay cô, đồng thời giơ tay cô lên, cậu hơi cúi xuống, khóe môi cậu chạm nhẹ vào khớp ngón trỏ và ngón giữa của cô, môi cậu chạm vào làn da của cô, trong hoảng hốt biến thành màu đỏ yêu dã.

    "Chị.." Cậu hơi nhếch khóe môi: "Chị không muốn nếm thử cơ thể tôi sao?"

    Ninh Mông nuốt một ngụm nước miếng, bàn tay cô bị cậu nắm đang run lên.

    Cũng giống như trên chiến trường, sau khi nắm quyền kiểm soát tình thế, cậu biết mình có thể thừa thắng xông lên. Vì vậy, cậu lại tiến thêm một bước nữa, cúi xuống, từ từ áp đôi môi mỏng của mình vào một bên cổ cô, xuyên qua làn da mỏng manh của cô, cậu thậm chí có thể cảm nhận được nhịp đập của mạch máu cô.

    Thẩm Dạng chắc chắn đến mức chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để tốc độ ở đây nhanh hơn, cơ thể cậu hưng phấn đến phát điên.

    "Chị.."

    Ninh Mông cảm giác được hơi thở ấm áp của cậu phả vào cổ cô, khiến miệng cô đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

    "Ôm tôi một cái được không?" Cậu thì thầm, lại lần nữa gần sát cơ thể cô, như đang nói ra một bí mật, giọng điệu từ tốn và tao nhã: "Chị.."

    Chữ cuối cùng vang lên ở cuối, hấp dẫn khiến cho người mơ màng.

    Lý trí của Ninh Mông mách bảo cô nên rút lui ra phía sau mới đúng, nhưng cảm xúc đã khống chế cô, cô đưa tay ra, lúc cô ôm lấy eo thiếu niên trẻ như mất trí, tay Ninh Mông run lên.

    Cái.. Cảm giác tưởng chừng như không tồn tại ở nhân gian này chính là thuộc về thân thể người trẻ tuổi sao?
     
    Coan đin, TieuholiiLieuDuong thích bài này.
  2. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 31: Đi con đường của nam chính khiến nam chính không còn đường để đi (31)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chỉ số lý trí đang điên cuồng giảm xuống, khi nó gần đến mức âm, Ninh Mông đẩy Thẩm Dạng ra, cô nhảy lên ghế sô pha, vẻ mặt kinh hãi nói: "Cậu, cậu, tránh xa tôi ra một chút!"

    Thẩm Dạng ngây thơ nhìn cô, trong đôi mắt trong sáng hiện lên sự tổn thương.

    Ninh Mông, một người phụ nữ có thể chẻ gạch bằng tay không và dám giẫm lên gián, không hiểu sao lại trở thành người bị dắt mũi khi gặp thiếu niên tưởng chừng như vô hại này.

    Giống như bây giờ.

    "Chị.." Thẩm Dạng nhỏ giọng nói: "Chị không thể ở bên cạnh tôi sao?"

    Giọng điệu kéo dài khác thường của cậu dường như đang nói lên một bí mật mà chỉ cô mới được phép biết, đó là một lời mời, cậu đang mời cô cùng cậu chìm xuống dưới ranh giới đạo đức.

    Khi một bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng chạm vào mắt cá chân của cô, cơ thể Ninh Mông gần như run lên trong giây lát.

    Thẩm Dạng nhẹ nhàng vuốt ve làn da ở chân cô, cậu nghiêng đầu nhìn thẳng vào cô, giọng nói lười biếng trầm thấp nhẹ nhàng vang lên: "Chị, chị không muốn tôi sao?"

    Trong lòng Ninh Mông cảm thấy tim đập nhanh, cô tựa người vào ghế sofa, bầu không khí khó tả nào đó khiến cô cảm giác lúc này cơ thể mình như bị bất động, không thể cử động. Cậu giống như một loại thuốc kích thích tình dục hình người, đôi mắt cậu chỉ nhìn như thế này thôi cũng khiến cô có cảm giác như không thở được.

    "Nhưng tôi thật sự rất muốn chị.." Giọng cậu lại càng nhỏ nhẹ hơn, khóe môi nhợt nhạt hơi nhếch lên thành một vòng cung ngây thơ. Giống như một đứa trẻ có khát vọng tri thức mãnh liệt, cậu không che giấu chút nào hỏi: "Sau này khi chạm vào nơi này của chị.."

    Đầu ngón tay của cậu từ từ chạm vào làn da trên bắp chân cô, lưu luyến cảm giác tuyệt vời do hành động táo bạo hơn của cậu mang lại. Biểu cảm của cậu càng trở lên dịu dàng và chăm chú hơn khi đầu ngón tay cậu chạm tới bắp chân cô, cậu mỉm cười: "Và khi chạm vào nơi này.. Có phải chị sẽ không thể không nhịn được nghĩ đến tôi phải không?"

    Hai chân của Ninh Mông trở nên mềm nhũn, may mắn là hai tay cô còn bám vào thành ghế sofa nên không té ngã.

    Trước khi cậu làm điều gì quá đáng hơn, cô đã lấy lại tinh thần và trốn vào góc ghế sofa, kìm nén hơi thở gấp gáp của mình, lúc này Ninh Mông nhìn Thẩm Dạng như thể nhìn thấy một loại quái vật nào đó.

    Thẩm Dạng từ từ buông thõng bàn tay thất bại của mình xuống, cậu không tiến lên nữa mà nghiêm trang đứng tại chỗ, nghiêng nửa đầu, khóe môi nở nụ cười dịu dàng. Nhưng giọng nói của cậu dường như đã được lập trình sẵn, không có âm điệu và rất bình tĩnh: "Chị.. Hãy để tôi thuộc về chị."

    Dưới ánh mắt hoảng sợ của Ninh Mông, cậu bình tĩnh cởi áo khoác đồng phục học sinh ra, thấy cậu chuẩn bị cởi áo phông trắng, tốc độ Ninh Mông cực nhanh vọt qua, cầm lấy áo khoác khoác lên người cậu.

    Cô nắm chặt cổ áo khoác, các đốt ngón tay trắng bệch, khóe môi mím lại run rẩy.

    Thẩm Dạng lặng lẽ nhìn cô gần trong gang tấc như vậy, dùng đầu óc thông minh của cậu suy nghĩ một lát rồi đưa ra đáp án: "Hóa ra là chị thích tự mình làm hơn?"

    "Im ngay!" Ninh Mông suýt nữa phun ra những lời này nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của cậu, cô thật sự không thấy cậu ghê tởm, rốt cuộc, cô nhắm mắt lại, vùi đầu vào ngực cậu như muốn từ bỏ việc điều trị, giọng nói tự ghê tởm bản thân nghe như bị bóp nghẹt: "Chuyện như vậy.. Đợi cậu trở thành người lớn rồi hãy nói!"

    Thẩm Dạng chớp chớp mắt, vẻ mặt của cậu rất bình tĩnh, cậu vươn tay ôm lấy cơ thể cô, giọng điệu bình tĩnh nhưng lại nói rất nhanh nhưng được một tấc lại muốn tiến một thước nói: "Tôi hôn chị một cái được không?"
     
    Coan đin, TieuholiiLieuDuong thích bài này.
  3. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 32: Đi con đường của nam chính khiến nam chính không còn đường để đi (32)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ninh Mông quả quyết đẩy cậu ra, lạnh lùng tàn nhẫn nói: "Xin hãy kiềm chế."

    Thẩm Dạng tỏ vẻ vô cùng đáng thương nhìn cô.

    Ninh Mông ngồi trên ghế sô pha với ý chí sắt đá, cô khoanh tay, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chúng ta phải thỏa thuận ba điều."

    Cậu bước tới, ngồi xổm xuống bên cạnh cô, một tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, ngẩng đầu lên, mắt trông mong nhìn cô như thể không rành thế sự vậy: "Thỏa thuận ba điều là gì?"

    Ninh Mông cố gắng kiềm chế bản thân không cúi xuống nhìn cậu, nếu không khi nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung và ngây thơ của cậu, cô sẽ không nhịn được tâm viên ý mãn, đánh mất lý trí. Đặc biệt là bộ dáng khi cậu dựa vào cô như thế này, cô sẽ có ảo giác rằng cậu là một chú chó lớn, cô thật sự muốn sờ vào cậu.

    Ninh Mông ho nhẹ một tiếng, mắt nhìn thẳng và nói: "Đầu tiên, dù làm việc gì thì cậu cũng phải đặt việc học lên hàng đầu."

    "Được." Cậu ngoan ngoãn gật đầu.

    Ninh Mông nói thêm: "Thứ 2, tôi có thể cho phép cậu đến tìm tôi, nhưng cậu không thể để người khác biết rằng cậu đến tìm tôi."

    Lần này cậu lại nghi ngờ hỏi: "Tại sao?"

    "Không có lý do gì." Vẻ mặt của Ninh Mông vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng thì đang gào thét, tất nhiên là bởi vì cô không muốn bị người khác nói là trâu già gặm cỏ non!

    Thẩm Dạng không hỏi thêm nữa mà ngoan ngoãn gật đầu: "Tôi đã biết."

    "Thứ 3.." Ninh Mông hắng giọng, cuối cùng vẫn nhìn vào khuôn mặt của cậu: "Nếu một ngày nào đó cậu thấy trò chơi tình ái này không còn thú vị nữa, cậu có thể rời đi bất cứ lúc nào."

    "Chị cảm thấy.. Tôi chỉ đang chơi một trò chơi sao?" Mắt cậu hơi loé một cái, tầm mắt nhìn cô quá tập trung khiến cho nó có chút quỷ dị.

    Ninh Mông suy nghĩ hoàn toàn có lý trí: "Dù sao cậu cũng chưa thành niên, cũng chưa đi sâu vào thế giới này, cũng chưa quen biết nhiều người, việc cậu ảo tưởng về tình yêu vì tò mò là điều bình thường, nên tôi không loại trừ khả năng cậu đang ảo tưởng."

    "Nếu như tôi thật sự đang ảo tưởng.. Thì chị vẫn nguyện ý lãng phí thời gian với tôi sao?"

    "Đây không phải là lãng phí thời gian." Ninh Mông giải thích: "Tôi phải thừa nhận, tôi không hề chán ghét cậu tiếp cận. Quả thật, tôi không biết tôi có ấn tượng tốt với cậu có phải chỉ vì cậu còn trẻ, hứng thú với việc đó hay không? Có thể cậu đang ảo tưởng về tình yêu nên nếu một ngày nào đó cậu gặp được người mình thật sự thích và muốn kết thúc trò chơi tình yêu cún con này thì tôi sẽ ủng hộ cậu rời đi."

    Thẩm Dạng vẫn không nhúc nhích hai ba giây mới từ từ đứng lên, cậu thay đổi tư thế khiến cho Ninh Mông phải ngẩng đầu nhìn, sau đó cô cảm nhận được một luồng áp lực.

    Cậu gọi cô: "Mông Mông."

    Sự thay đổi xưng hô đột ngột khiến cô căng thẳng không thể giải thích được, dường như người trước mặt không còn là thiếu niên trẻ nữa mà là một người đàn ông trưởng thành.

    "Cho dù chị coi đây là một trò chơi.." Cậu từ từ cúi xuống, đưa tay sờ lên sườn mặt của cô, khi tay cậu trượt đến một bên cổ cô, đầu ngón tay cậu lại chạm vào xương quai xanh của cô. Dường như hài lòng khi cảm nhận được cơ thể cứng ngắc của cô, giọng nói lười biếng mệt mỏi của cậu vang lên bên tai cô: "Tôi cũng tuyệt đối không bao giờ để trò chơi này kết thúc."

    Hơi thở ấm áp của cậu khiến cô vô thức run lên.

    Cậu lại hơi cúi đầu và đặt một nụ hôn ấm áp lên trên chiếc cổ mịn màng của cô.

    Ninh Mông sững sờ.

    Cậu đã men theo làn da trắng nõn trên cổ cô lên, mò mẫm đến bên tai cô, nhẹ nhàng cắn vào vành tai đáng yêu kia của cô.

    Chết tiệt!

    Cậu học kiểu lãng mạn trong tiểu thuyết ngôn tình này ở đâu thế?

    Ninh Mông theo bản năng đưa tay muốn đẩy cậu ra nhưng cậu đã chuẩn bị sẵn sàng, khi cô giơ tay lên, cậu cũng tìm được môi cô, với sự bốc đồng và liều lĩnh của một thiếu niên trẻ, cậu liều lĩnh không màng tất cả đẩy nụ hôn sâu hơn.

    Nhịp tim của Ninh Mông tăng nhanh, cậu dùng một tay bảo vệ đầu cô, đè cô xuống ghế sô pha mềm mại, mà bàn tay cô định đẩy cậu ra đã trở nên yếu ớt vo lực đang đặt lên trên ngực cậu.

    Cậu hôn mà không hề có chút kỹ thuật đáng nói nào, nhưng nó vẫn kích thích hormone trên khắp cơ thể cô.
     
    Coan đin, TieuholiiLieuDuong thích bài này.
  4. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 33: Đi con đường của nam chính khiến nam chính không còn đường để đi (33)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay là một ngày đẹp trời, đoàn phim tranh thủ quay thêm vài cảnh nữa, mọi người đều có vẻ rất bận rộn.

    Trên mặt Nghê Lưu Bích nở nụ cười hoàn mỹ: "Nếu như cô cảm thấy chán, chúng ta có thể đi nơi khác nhìn xem."

    Tô Thiên Thiên nói cho có lệ: "Không chán."

    Cô ấy nhìn xung quanh, hình như đang tìm ai đó, cuối cùng khi nhìn thấy một người phụ nữ ngơ ngác ngồi trong góc, Tô Thiên Thiên vui vẻ chạy tới: "Cô Ninh!"

    Ninh Mông phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn thấy một người quen thuộc, cô mỉm cười nói: "Đã lâu không gặp."

    "Đúng vậy, không ngờ lại gặp được cô ở đây. Đúng là duyên phận."

    Nghê Lưu Bích đi sau một bước, anh hơi khựng lại, Tô Thiên Thiên gần như là có thời gian thì chạy đến đây đi dạo, làm gì có duyên phận nào? Vừa nhìn thấy Ninh Mông, sắc mặt Nghê Lưu Bích lập tức trở nên khó coi. Người phụ nữ quỷ quyệt này khó đối phó hơn so với những đối thủ mà anh từng gặp trước đây, nhẹ thì bị cô làm cho nhồi máu cơ tim, nặng thì phải nhập viện, nếu nói cô không có liên hệ gì với những thành viên khác của nhà họ Nghê, anh tuyệt đối không tin.

    "Này, anh Nghê cũng đến đây sao?" Ánh mắt của Ninh Mông nhìn vào cái chân đã được bó bột cố định bằng thạch cao của Nghê Lưu Bích, cô quan tâm hỏi: "Chân của anh chắc là không sao phải không."

    Không đợi Nghê Lưu Bích lên tiếng, Tô Thiên Thiên vui vẻ nói: "Không sao, anh ấy không cảm thấy đau, cô không cần lo lắng."

    Nghê Lưu Bích không nói nên lời, đây vẫn là lần đầu tiên anh cảm thấy kế hoạch giả vờ tàn phế ban đầu của mình là một nước đi không tốt, cho dù anh muốn giả vờ đáng thương để lấy được sự đồng cảm của người khác cũng không được.

    "Vậy thì tốt rồi." Ninh Mông cũng không có nghĩ nhiều, nhẹ nhàng cười cười.

    Tô Thiên Thiên nhìn chằm chằm cổ của Ninh Mông, cô ấy nghi ngờ nói: "Nơi này bị muỗi đốt à? Có màu hồng hồng kìa."

    "Hôm qua lúc đi ngủ tôi quên đóng cửa sổ, không có gì nghiêm trọng đâu." Ninh Mông mỉm cười kéo cổ áo lại, vẻ mặt cô vẫn không thay đổi.

    Đêm qua cô làm đúng trách nhiệm của một người trưởng thành, không làm gì quá đáng với Thẩm Dạng, nhưng nếu có người nhắc đến, ít nhiều gì cô vẫn cảm thấy có chút chột dạ.

    Dù sao Nghê Lưu Bích cũng là người có "kiến thức rộng rãi", anh nhìn thoáng qua cũng có thể thấy sự việc không hề đơn giản, anh cười tao nhã nói: "Tôi đoán hôm qua cô Ninh chắc chắn không nghỉ ngơi tốt."

    "Còn tạm được."

    Sắc mặt của Ninh Mông rất bình tĩnh, nhưng lại khiến Nghê Lưu Bích có cảm giác như bị đấm vào bông.

    Chúng ta vừa nói thời tiết tốt, nhưng lúc này mây đen đột nhiên kéo tới, một trận mưa tầm tã lớn trút xuống khiến mọi người trở tay không kịp.

    Ninh Mông vội vàng nắm lấy tay Tô Thiên Thiên: "Mau vào trong!"

    Tô Thiên Thiên cúi đầu nhìn tay Ninh Mông đang nắm, một tay ôm ngực, không khỏi nhếch lên khóe môi, đi theo Ninh Mông vào gian phòng bên cạnh.

    Hôm nay vì đi cùng Tô Thiên Thiên muốn để cho hai người có một thế giới riêng nên Nghê Lưu Bích không dẫn theo trợ lý Tống, anh ngồi một mình trên xe lăn: "..."

    Có phải các cô đã quên điều gì không?

    "Cô sao rồi? Trên người có bị ướt nhiều không?" Ninh Mông quan tâm nhìn Tô Thiên Thiên: "Có cần tôi sắp xếp đưa cô đi đến trung tâm thương mại mua quần áo không?"

    Nghe này, đây có phải là điều mọi người nói không?

    Tô Thiên Thiên cúi đầu, mím môi, lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Tôi không sao, không làm phiền cô."

    Người bên ngoài bắt đầu thu dọn đồ đạc, sau đó lại vang lên một tiếng "lộp bộp".

    Tô Thiên Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó đi đến gần Ninh Mông và nói: "May mắn chúng ta đi vào sớm. Bên ngoài bắt đầu mưa đá. Thời tiết thay đổi quá nhanh."
     
    Coan đin, TieuholiiLieuDuong thích bài này.
  5. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 34: Đi con đường của nam chính khiến nam chính không còn đường để đi (34)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thời tiết tháng 6 luôn thay đổi thất thường." Ninh Mông nói xong, hơi nhíu mày: "Cô có cảm thấy chúng ta bỏ quên gì không?"

    "Có sao?" Tô Thiên Thiên suy nghĩ một lát, khi cô ấy nhìn thấy Nghê Lưu Bích đang gian nan dùng sức đẩy xe lăn về phía trước, sắc mặt của cô ấy khựng lại.

    Nghê Lưu Bích chú ý tới ánh mắt của Tô Thiên Thiên, anh hơi ngẩng đầu lên, nước mưa trộn lẫn với đá rơi vào trên người anh, tóc dính vào mặt, anh ở trong tình trạng hỗn loạn như vậy nhưng anh vẫn nở nụ cười dịu dàng, khiến cho khuôn mặt hoàn hảo như ngọc của anh làm người ta càng thêm đau lòng và áy náy.

    Tuy nhiên, Tô Thiên Thiên vội vàng kéo tay Ninh Mông, ngăn cản không cho Ninh Mông quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Chúng ta không quên gì cả, mưa to quá, chúng ta vẫn nên đợi mưa tạnh rồi mới đi ra ngoài."

    Tô Thiên Thiên kéo rèm xuống, đóng cửa lại, động tác nhanh nhẹn gọn gàng như thể đã được huấn luyện, cô ấy nhìn Ninh Mông rồi mỉm cười: "Phòng này nhỏ quá, nếu như lại thêm một người nữa vào trú mưa thì sẽ chật lắm."

    Ninh Mông nhìn xung quanh vắng vẻ bởi nơi này dùng để làm quán cà phê đóng phim, tâm trạng có chút khó hiểu.

    Nghê Lưu Bích tạo hình dịu dàng và u sầu ở trong mưa nhìn cửa sổ quán cà phê đóng chặt kia, mưa đá rơi xuống người anh không chút thương tiếc, anh im lặng.

    "Ôi chao! Anh Nghê!" Mai Lao Phách cầm ô ở bên kia nhanh chóng chạy tới: "Sao anh lại ngây ngốc đứng ở bên ngoài chịu mưa đá thế?"

    Nghê Lưu Bích cảm thấy cổ họng nghẹn lại.

    Lời này nói ra giống như là đang nói lẻ có tiền cổ quái vậy.

    Mai Lao Phách tốt bụng đẩy chiếc xe lăn nhưng anh ấy đẩy quá nhanh khiến cho bánh xe va vào đá gây chấn động mạnh. Một tiếng "Rầm", người đàn ông ngồi trên xe lăn ngã úp mặt xuống đất.

    "Nghê, Nghê, anh Nghê!" Mai Lao Phách vội vàng ngồi xổm xuống: "Anh không sao chứ?"

    "Tôi.. không sao.." Nghê Lưu Bích từ từ ngẩng đầu, trên mặt anh vẫn nở nụ cười hoàn mỹ.

    Tuy nhiên, máu trên trán trộn lẫn với nước mưa chảy xuống, Mai Lao Phách bị cảnh tượng kinh hoàng này làm cho sợ hãi, anh ấy lùi lại một bước, ánh mắt lại nhìn vào chân Nghê Lưu Bích, anh ấy gân cổ hét toáng lên: "Anh Nghê! Chân của anh đang chảy máu!"

    Nghê Lưu Bích ôn nhuận như ngọc, trên khuôn mặt tái nhợt cười tươi như thánh phụ, anh nói: "Không sao đâu, tôi không đau."

    Ôi!

    Môi anh đang trở nên trắng bệch rồi đấy?

    Đối mặt với ánh mắt hoảng sợ của Mai Lao Phách, Nghê Lưu Bích âm thầm không cam lòng nhận thua, Ninh Mông, người phụ nữ đáng ghét và đầy mưu mô kia, tất cả những điều này chẳng lẽ cũng đều là một phần trong kế hoạch của cô sao?

    A, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ để lộ ra bất kỳ sơ hở nào!

    Nghê Lưu Bích đột nhiên cảm giác có người nắm lấy tay mình, kéo anh về phía trước, anh sửng sốt một lát, sau đó hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"

    Mai Lao Phách cúi cổ, kẹp ô dưới cánh tay, thở hổn hển nói: "Tôi không thể để anh ở đây một mình được. Anh đi tránh mưa trước rồi gọi bác sĩ đến khám đi, anh Nghê, tôi không ôm được anh, những người khác đang thu dọn đạo cụ nên tôi chỉ có thể kéo anh vào, dù sao chân anh cũng không thấy đau, anh đừng để ý khi tôi hành động vô lễ nha."

    Hai chân anh cọ xát xuống mặt đất, cho dù quần âu của Nghê Lưu Bích được làm từ loại vải tốt nhất thì anh vẫn cảm thấy đau rát.

    Cơ thể Nghê Lưu Bích khẽ run lên nhưng anh vẫn phải tự nhắc nhở mình chịu đựng, anh nghiến răng nghiến lợi, lần thứ hai anh hoài nghi liệu quyết định giả tàn tật của mình có phải là một quyết định sáng suốt hay không.

    Ninh Mông còn không biết nam chính thật sự đang ở bên ngoài bị người tra tấn, di động của cô nhận được một cuộc gọi, là Thẩm Dạng gọi đến, cô liếc nhìn Tô Thiên Thiên rồi nhận điện thoại: "Alo?"

    "Mông Mông.."

    Giọng nói của cậu sa sút, Ninh Mông cảm thấy có chuyện gì đó không đúng: "Sao vậy?"

    "Không thấy mẹ.." Giọng nói nhẹ nhàng từ tốn của cậu mang theo ngữ điệu lười biếng quỷ dị: "Chỉ còn lại một mình tôi, tôi sợ lắm, chị có thể quay về.. Hôn tôi được không?"
     
    Coan đin, Tieuholii, LieuDuong1 người nữa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng mười một 2023
  6. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 35: Đi con đường của nam chính khiến nam chính không còn đường để đi (35)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời tiết âm u dường như càng khiến bầu không khí trở nên áp lực hơn.

    Thẩm Dạng cuộn tròn trên ghế sô pha, lặng lẽ nhìn hạt mưa ngoài cửa sổ, nghe tiếng mưa rơi, trong ánh sáng mờ ảo, bóng dáng của cậu trở nên mờ ảo, toát ra một vẻ quyến rũ nguy hiểm.

    Cậu có vẻ chán nản, trên khuôn mặt vô cảm tràn ngập "không còn chuyện gì vui trên đời", khi cậu đếm đến số 1653 ở trong lòng, cánh cửa được mở ra từ bên ngoài.

    Chỉ trrong nháy mắt này, ánh mắt cậu dao động, trên khuôn mặt sạch sẽ hiện lên một tia sợ hãi thấp thỏm lo âu: "Mông Mông.."

    Trong giọng nói trầm thấp của cậu ẩn chứa sự bất lực bàng hoàng, ngay cả một con mèo con bị bỏ rơi bên đường cũng không yếu ớt đáng thương như cậu.

    Ninh Mông vội vàng trở về, cô để ô che mưa ở cửa, cũng không thay giày mà chạy tới chỗ cậu, nhìn thấy cậu bèn hỏi: "Rốt cuộc là tình huống như thế nào?"

    Cô vừa đi đến ghế sô pha, đã bị cậu ôm chặt lấy eo cô, mặt cậu áp vào ngực cô: "Mẹ mất tích rồi.."

    Cậu hoảng sợ giống như một con thú con bị thương đang tìm kiếm sự an ủi, nhìn bộ dáng đáng thương của cậu bây giờ, sao có thể giống như đang mượn cớ lợi dụng cô?

    Ninh Mông tạm thời kiềm chế không đẩy cậu ra, cô cúi xuống nhìn đỉnh đầu cậu, không muốn thừa nhận bị cậu toàn tâm toàn ý dựa vào cô như vậy. Điều này khơi dậy tình mẫu tử của cô, cô hắng giọng, vẻ măt chính trực thẳng thắn hỏi lại cậu: "Cậu nghĩ tại sao mẹ cậu mất tích?"

    "Bình thường bà ấy sẽ về nhà vào giờ này." Cậu thì thầm: "Nhưng hôm nay bà ấy vẫn chưa trở về."

    Cho nên cậu cho rằng mẹ cậu đã mất tích, hơn nữa dưới tình huống bất lực cậu đến nhà cô, hôm qua cậu mới lấy được chìa khóa nhà của cô, lúc này cậu cũng không lãng phí những gì vừa lấy được chút nào.

    Ninh Mông chỉ có thể an ủi: "Mẹ cậu đã trưởng thành rồi, hơn nữa bây giờ cũng chưa muộn, cho nên bà ấy về muộn một chút cũng không có vấn đề gì."

    "Nhưng bà ấy đã gửi cho tôi một tin nhắn lạ."

    "Tin nhắn gì?"

    Thẩm Dạng lấy điện thoại từ trong túi ra, ấn vào màn hình rồi ngẩng đầu nhìn cô, cậu đặt điện thoại vào tay cô.

    "Tiểu Dạng, đã đến lúc mẹ nên đi làm những gì mẹ phải làm."

    Ninh Mông khẽ nhíu mày nhìn tin nhắn trong điện thoại, tin nhắn này không đầu không đuôi, quả thực khiến người ta suy nghĩ rất nhiều.

    "Tôi nghĩ.." Thẩm Dạng lặng lẽ nói: "Mẹ, có lẽ vì Tiểu Dục mất tích nên mẹ cũng có những suy nghĩ tiêu cực."

    "Vậy chúng ta đi báo cảnh sát trước nhé."

    Cậu ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ."

    "Đi, chúng ta đến đồn cảnh sát đi." Ninh Mông đang định quay người thì bị cậu nắm lấy tay, cô không thể cử động được, quay đầu nhìn lại đã nhìn thấy khuôn mặt không chút biểu cảm của thiếu niên trẻ, cô khó hiểu hỏi lại: "Sao vậy?"

    Cậu khẽ mím môi, không nói gì nhưng có vẻ không vui.

    Ninh Mông chợt nhớ ra điều gì đó, cô bất đắc dĩ xoa trán, nhưng cô cũng tự nhủ, dù sao bạn trai cô còn trẻ, thích được chiều chuộng nên cô cúi người hôn lên môi cậu.

    Lúc này khoé mắt của Thẩm Dạng hơi cong cong, cậu ngoan ngoãn xuống ghế sofa, nắm tay cô đi ra khỏi nhà.

    Ninh Mông thấy bộ dạng cả người nhẹ nhàng của cậu, cô hoài nghi cậu là đang đi dạo chơi ngoại thành hay là đi báo cảnh sát vậy.

    Nhưng suy cho cùng, mẹ của Thẩm Dạng cũng là người lớn, bà ta phải chịu trách nhiệm về hành động của mình, tuy nhiên, xét đến việc một trong những đứa con trai của bà ta mất tích, người ở đồn cảnh sát vẫn quyết định điều tra tung tích của người này.
     
    Coan đin, TieuholiiLieuDuong thích bài này.
  7. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 36: Đi con đường của nam chính khiến nam chính không còn đường để đi (36)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thật không may, khi cảnh sát muốn điều tra tung tích của Thẩm Dục, camera cộng đồng ở tiểu khu này tình cờ bị hư cả tháng và các tư liệu hồ sơ trước đó đã biến mất. Vì vậy, cảnh sát không thể xác định được Thẩm Dục có trở về nhà hay rời nhà vào ngày anh ta mất tích hay không.

    Lần này họ muốn tìm ra tung tích của mẹ Thẩm Dục, cũng đáng tiếc là trời mưa to, tình hình khá khắc nghiệt kèm theo mưa đá đã làm hỏng hệ thống giám sát trước cửa tiểu khu nên không thể xác định được mẹ Thẩm Dục có về nhà trong thời gian đó hay không.

    Tình hình khó khăn đồng nghĩa với việc tìm kiếm người chỉ có thể tạm thời dừng lại.

    Khi chú cảnh sát nhìn thấy tuổi trên chứng minh thư của Thẩm Dạng, ông ấy ân cần nói: "Tôi có thể giúp cháu liên lạc với những người thân khác để chăm sóc cho cháu."

    "Cảm ơn chú, nhưng cháu không cần." Thẩm Dạng bình tĩnh nói: "Mối quan hệ giữa mẹ cháu và những người thân đó không tốt, hơn nữa mấy ngày nữa cháu cũng tới tuổi trưởng thành nên không cần người giám hộ."

    Chỉ xét vẻ bề ngoài thì Thẩm Dạng có vẻ là một học sinh ngoan ngoãn, tuy không nói nhảm, cợt nhả hết bài này đến bài khác nhưng vẫn có sự lừa đảo trong đó, ví dụ như chú cảnh sát cũng cảm thấy cậu là một thanh niên sống nội tâm, không muốn làm phiền người khác, cũng như việc trong lớp có học sinh thích nổi bật trước mặt thầy, cũng có học sinh im lặng làm tốt việc riêng của họ mà những người khác không biết.

    Xét đến Thẩm Dạng sinh ra trong một gia đình đơn thân, không có gì khó hiểu khi mối quan hệ giữa gia đình cậu và những người thân đó không tốt, hơn nữa cậu quả thực không còn trẻ nên chú cảnh sát cũng không nói gì nhiều.

    Ninh Mông dẫn Thẩm Dạng về nhà, cô nhìn chằm chằm thiếu niên ngồi trên ghế làm bài thi hồi lâu, cuối cùng cô hỏi: "Có vẻ như cậu không hề nóng nảy chút nào?"

    "Là Mông Mông nói mẹ đã trưởng thành rồi, bà ấy phải có trách nhiệm với bản thân mình." Thẩm Dạng rũ mắt xuống, bắt đầu di chuyển cây bút trong tay, sự tập trung của cậu khiến người ta cảm thấy một khi nói chuyện sẽ quấy rầy đến việc học của cậu.

    Ninh Mông bưng một đĩa xoài cắt sẵn tới, cô ngồi xuống cạnh cậu, cô liếc nhìn bài thi vật lý cậu đang làm, cô bỏ ý định hỏi vì cô biết từng chữ Hán nhưng khi những chữ Hán này ghép lại với nhau, cô lại trở thành "mù chữ".

    "Trước khi mẹ cậu về, cậu có thể ở lại đây với tôi."

    "Được." Cậu trả lời mà không ngẩng đầu lên.

    Ninh Mông chỉ lo cậu sống một mình sẽ sợ hãi gì đó, cô vốn tưởng rằng dựa vào tính tình trước đây của cậu, cậu sẽ bám víu, nhưng cuối cùng mọi sự chú ý của cậu đều đổ dồn vào bài thi.

    Cảm xúc trong lòng của cô bắt đầu trở nên khó tả hơn, Ninh Mông kéo chiếc ghế lại gần cậu một chút, cô ho nhẹ một tiếng: "Ừm.. Học tập cũng khá vất vả."

    "Còn tạm ổn."

    "Vậy rồi, cậu có hiểu hết các bài học không?"

    "Ồ, tôi biết tất cả các chủ đề thầy dạy."

    "Vậy thì tốt rồi.." Ninh Mông lén liếc mắt một cái, nhưng cậu vẫn quay mặt về phía cô, cô chỉ có thể cười nói: "Cậu thích học là chuyện tốt, tự học là chuyện tốt."

    Hiển nhiên Thẩm Dạng cũng cảm thấy như vậy nên gật đầu tỏ vẻ đồng tình.

    Ninh Mông ngồi một lát, bỗng nhiên cảm thấy mình so với một tờ giấy quá bi ai, cô cảm thấy tốt nhất không nên quấy rầy cậu học tập.

    Khi cô chuẩn bị rời đi, Thẩm Dạng đột nhiên đặt bút xuống, ôm chặt lấy cô, vùi đầu vào cổ cô.

    Ninh Mông bình tĩnh hỏi: "Không học nữa à?"

    Cậu nắm chặt tay cô, trầm giọng nói: "Lượng điện không đủ, muốn nạp điện.."

    Ninh Mông không nói nên lời.
     
    Coan đin, TieuholiiLieuDuong thích bài này.
  8. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 37: Đi con đường của nam chính khiến nam chính không còn đường để đi (37)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mông Mông, đừng ghen tị." Một tay Thẩm Dạng nhẹ nhàng xoa đầu Ninh Mông, cậu nói bằng giọng điệu như dỗ dành trẻ con: "Tôi là của chị, vĩnh viễn là của chị.."

    Ninh Mông không nói nên lời, cô đột nhiên có ảo giác mình mới là người nhỏ tuổi hơn, một lúc sau, cô đang định nói gì đó thì điện thoại di động của Thẩm Dạng lại vang lên.

    Đó là cuộc gọi từ đồn cảnh sát, cô chợt có một dự cảm không lành.

    Tuy nhiên, Thẩm Dạng vẫn bình tĩnh nhấc máy và trả lời cuộc gọi.

    Không có tin tức gì về Thẩm Dục và mẹ của Thẩm Dục, thời gian trôi qua, mọi người dường như đều cho rằng có điều gì đó bất ngờ đã xảy ra với họ. Và khi một thi thể trôi nổi trên sông được tìm thấy, sự việc tưởng như là một vụ mất tích bỗng nhiên thay đổi bản chất.

    "Thẩm Thanh là gì của cậu?"

    "Bà ấy là mẹ tôi."

    Trong không khí trang nghiêm của căn phòng, đối mặt với sự thẩm vấn của cảnh sát, phản ứng của Thẩm Dạng rất bình tĩnh, cảm giác thờ ơ như người ngoài.

    Có 2 cảnh sát, một nam một nữ, nam cảnh sát phụ trách thẩm vấn, nữ cảnh sát phụ trách ghi chép, người trước sắc mặt nghiêm túc, người sau lại có thái độ dò xét Thẩm Dạng nhiều hơn.

    "Cậu có biết mẹ cậu đã làm gì với anh trai cậu không?"

    Nghe được câu hỏi này, tay của Thẩm Dạng ở trước người vô thức nắm chặt, cậu hơi rũ mắt xuống, nữ cảnh sát cẩn thận quan sát phản ứng của cậu, xác định cậu đang căng thẳng, cô ấy liếc nhìn đồng nghiệp ngồi gần đó.

    Nam cảnh sát lại nói: "Cậu có thể nói cho tôi biết tất cả những gì cậu biết. Đừng sợ. Chúng tôi là những người có thể giúp cậu."

    Lông mi Thẩm Dạng khẽ run lên, dường như đang ở trong trạng thái hoảng sợ thấp thỏm lo âu, nhưng cậu lại không biết nên diễn tả cảm xúc này của mình thế nào, người quan sát kỹ có thể tự nhiên đoán được từ phản ứng của cậu rằng môi trường sống của cậu không bình thường.

    Một lúc sau, Thẩm Dạng từ tốn nói: "Mẹ rất tức giận khi biết Tiểu Dục có bạn gái ở trường.."

    "Bà ấy tức giận vì Thẩm Dục yêu sớm à?"

    Thẩm Dạng trả lời: "Tôi không biết, mẹ tôi chỉ vừa buồn vừa giận.. Bà ấy luôn miệng nói Tiểu Dục không nên rời xa bà ấy, cũng không thể rời xa bà ấy.."

    Cho dù cậu nói thế nào đi chăng nữa thì điều này nghe có vẻ sai.

    Nam cảnh sát lại hỏi: "Trước khi em trai cậu xảy ra chuyện, cuộc sống của cậu không tốt lắm phải không?"

    Thẩm Dạng gật gật đầu, cậu nửa cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Mẹ không thích tôi là vì tôi không biết cách lấy lòng mẹ, tôi không bằng Tiểu Dục."

    "Nhưng cách đây không lâu, bà ấy có vẻ rất tốt với cậu."

    "Mẹ nói mẹ chỉ có tôi thôi."

    "Vậy.." Nam cảnh sát suy nghĩ một chút rồi đặt vài tấm ảnh trước mặt Thẩm Dạng: "Chúng tôi tìm thấy những chiếc túi nhựa này ở con sông cách nơi tìm thấy thi thể của Thẩm Thanh không xa."

    Trong ảnh, chiếc túi nhựa màu đen vừa được trục vớt đã lấm lem bùn đất, trên đó có vết nước như đang chảy khiến người ta cảm thấy kỳ quái.

    Thẩm Dạng nhìn những bức ảnh này, không nói gì.

    Nam cảnh sát nói: "Túi tuy bị hư hỏng nhưng bên trong vẫn còn sót lại mô người. Dựa trên việc điều tra vùng nước và những manh mối thu được, chúng tôi có lý do để tin rằng Thẩm Dục đã chết và.. Bị phanh thây."

    Hai chữ đó thành công khiến Thẩm Dạng toàn thân cứng đờ, ánh mắt cậu hoảng sợ, như bị mắc kẹt trong ký ức đau đớn khủng khiếp nào đó, rơi vào một loại tra tấn.
     
    Coan đin, TieuholiiLieuDuong thích bài này.
  9. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 38: Đi con đường của nam chính khiến nam chính không còn đường để đi (38)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nữ cảnh sát an ủi cậu rất đúng lúc: "Cậu đừng sợ, nghĩ ra gì thì cứ nói cho tôi biết, chuyện của Thẩm Dục, cậu biết được bao nhiêu?"

    Có lẽ là giọng nói nhẹ nhàng của nữ cảnh sát mang lại cho người ta cảm giác êm dịu có tác dụng trấn an, cảm xúc của Thẩm Dạng dần dần bình tĩnh lại, nhưng tay cậu vẫn vô thức run rẩy, dường như cậu đang muốn cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trong giọng nói vang lên lại có gì đó phập phồng vẫn là bán đứng cậu.

    "Hôm đó Tiểu Dục về rất muộn, mẹ và Tiểu Dục cãi nhau, tôi không muốn hai người cãi nhau, nhưng tôi không có cách nào cả, tôi trốn trong phòng, sau đó.. Bên ngoài không còn tiếng động nữa, tôi tưởng mẹ tôi và Tiểu Dục đã cãi nhau xong nên tôi lặng lẽ lén lút mở cửa đi tới phòng khách, sau đó tôi nhìn thấy Tiểu Dục đã ngất xỉu trên sàn nhà, và.. Trong tay mẹ tôi đang cầm con dao phay làm bếp.."

    Nam cảnh sát nhíu mày: "Thẩm Dục bị thương do mẹ cậu gây ra, cậu không nghĩ ngăn cản lại sao?"

    "Tôi.. Không dám.." Thẩm Dạng mím môi nhẹ, giọng nói trở nên nhỏ hơn: "Từ nhỏ đến lớn, mẹ tôi đã dạy dỗ tôi là bà ấy sinh ra tôi và nuôi tôi, thật sự không dễ dàng chút nào. Bà ấy vốn có thể không sinh ra tôi, hoặc là sau khi sinh ra tôi thì có thể ném tôi vào thùng rác nhưng bà ấy vẫn cố gắng chịu vất vả để nuôi tôi lớn. Vì vậy tôi phải biết ơn bà ấy suốt cuộc đời, cả đời này tôi không thể làm trái bất kỳ quyết định nào của bà ấy, nếu không.."

    "Nếu không thì sao?"

    "Nếu không.." Các đốt ngón tay của Thẩm Dạng trở nên trắng bệch: "Nếu không bà ấy sẽ không chút do dự vứt bỏ tôi. Tôi không thể bị mẹ vứt bỏ.."

    Nữ cảnh sát ghi vào sổ rằng bà ta là một "người mẹ rất thích kiểm soát, đứa trẻ bị bạo hành tâm lý và thể xác trong nhiều năm đã phát triển tính cách hèn nhát, phục tùng và vặn vẹo".

    Nam cảnh sát tiếp tục hỏi: "Chuyện gì xảy ra tiếp theo?"

    Thẩm Dạng từ tốn nói: "Sau đó.. Tôi nhìn thấy máu, tôi rất sợ.. Tôi muốn đưa Tiểu Dục đi bệnh viện nhưng mẹ tôi đã gọi tôi vào phòng, nói sẽ đưa Tiểu Dục đi đến bệnh viện nên tôi vào phòng, sau đó.. Tôi nghe thấy tiếng lách cách."

    "Ngày hôm sau cậu không thấy Thẩm Dục, cậu có thấy kỳ lạ không?"

    "Tôi hỏi mẹ thì mẹ nói Tiểu Dục đang ở bệnh viện, sau đó lại nói Tiểu Dục tức giận bỏ đi.."

    "Cậu có bao giờ nghi ngờ những lời này không?"

    Thẩm Dạng lắc đầu nói: "Không bao giờ được nghi ngờ lời mẹ nói, bởi vì lời mẹ nói đều đúng."

    "Vậy.. Tâm trạng của mẹ cậu dạo gần đây có gì bất thường không?"

    Thẩm Dạng dừng một chút rồi nói: "Có lúc mẹ tôi nói, mẹ chỉ có tôi, sẽ đối xử tốt với tôi, có lúc mẹ sẽ ôm tôi gọi tên Tiểu Dục. Sau này.. Bà ấy nói bà ấy nghe thấy Tiểu Dục gọi bà ấy.."

    Nam cảnh sát trầm ngâm một lát rồi nói: "Tuy ở bên bờ sông không có camera nhưng chúng tôi phát hiện được trên đường dẫn ra sông có camera. Camera cho thấy mẹ của cậu đã xách túi của mình ra sông vào đêm ngày 13, vì vậy chúng tôi có lý do để tin rằng bà ấy đã nhảy xuống sông do bị kích thích tinh thần."

    Ánh mắt Thẩm Dạng có chút hoảng hốt, giống như những con thú nhỏ bị nhốt mất chủ, một khi không có người chỉ bảo mệnh lệnh thì chúng sẽ không biết phải làm sao.

    Sau khi ghi "không có ý thức chủ quan" vào sổ biên bản, nữ cảnh sát đặt bút xuống.

    Nam cảnh sát bên cạnh trầm ngâm một lúc rồi nói: "Cậu có thể về. Nếu có chuyện gì chúng tôi sẽ liên lạc lại với cậu sau."
     
    Coan đin, TieuholiiLieuDuong thích bài này.
  10. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 39: Đi con đường của nam chính khiến nam chính không còn đường để đi (39)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Dạng nhẹ nhàng nói: "Vâng" rồi đứng dậy đi về phía cửa.

    Nam cảnh sát bên kia đột nhiên nhớ ra điều gì đó, anh ấy vội nói: "Có lẽ cậu cần chúng tôi giúp cậu liên lạc với một người giám hộ."

    "Không." Thẩm Dạng đi tới cửa, một tay nắm lấy nắm cửa, cậu hơi cúi đầu, không quay đầu lại, dịu dàng nói: "Hôm nay tôi đã đủ 18 tuổi rồi. Tôi không cần người giám hộ."

    Ánh sáng chiếu vào người cậu như được phủ một lớp sương mù không ai có thể nhìn xuyên qua.

    Nhưng ngay sau đó, thiếu niên quay lại và nói một cách ngượng ngùng, thái độ biết ơn: "Cảm ơn chú cảnh sát."

    Cậu giống như một thiếu niên bình thường nhất, mở ra cánh cửa cuộc đời mà không biết gì về tương lai và từ từ tiến về phía trước.

    Trong phòng, nam cảnh sát nhịn không được nói: "Cậu ta thật sự là người kỳ lạ nhất mà tôi từng gặp trong suốt những năm làm việc của mình.. Nhưng kỳ lạ là gì thì tôi không thể tả được. Thế nào, cô quan sát sao rồi?"

    "Đúng như tôi đoán, đứa trẻ này bị chấn thương tâm lý nặng nề." Nữ cảnh sát nhìn hồ sơ của cô ấy, cau mày, cô ấy thường chuyên quan sát tâm lý tội phạm. Sau khi điều tra tình hình của nhà họ Thẩm, cô ấy rất nhạy cảm với tình trạng bất thường của gia đình này, Thẩm Dạng là người sống sót duy nhất, nhất định phải là mục tiêu quan sát quan trọng.

    "Cậu ấy coi mẹ mình là người duy nhất và không dám nghi ngờ hay không tuân theo bất kỳ quyết định nào của mẹ mình. Điều này cũng quyết định rằng khi cậu ấy gặp phải điều gì đó bất lợi cho mẹ mình, cậu ấy sẽ vô thức trốn tránh và từ đó vô thức lựa chọn cục diện có lợi cho mẹ mình. Tình hình, về cơ bản, không phải cậu ấy không muốn cứu Thẩm Dục, mà là cậu ấy không dám, có lẽ hoàn cảnh trưởng thành của cậu ấy quyết định sự nhận thức của cậu ấy, cho dù mẹ cậu ấy có làm gì, cậu ấy cũng không có quyền can thiệp, cũng không thể can thiệp."

    Nam cảnh sát nghe xong hỏi: "Vậy ý kiến của cô là cậu ấy sẽ không phải chịu một phần trách nhiệm pháp lý sao?"

    "Tình trạng tinh thần của cậu ấy không được tốt, thời điểm xảy ra vụ việc còn chưa đủ tuổi thành niên. Việc cậu ấy chịu trách nhiệm vì việc thấy ch·ết mà không cứu mạng sống của em trai là không thực tế. Hơn nữa, tôi nghĩ cậu ấy cần một bác sĩ chuyên môn để tiến hành đánh giá tâm lý rồi điều trị, nếu không cậu ấy sẽ sống trong cái bóng của mẹ mình đến hết đời.."

    Cái bóng?

    Đó là lẽ tự nhiên, ở đâu có ánh sáng tất nhiên sẽ có bóng tối.

    Ninh Mông chống cằm, lo lắng sốt ruột ngồi ở trên ghế trong đại sảnh, không biết qua bao lâu rồi, cô cảm thấy bóng tối buông xuống trước mắt, lúc cô ngước mắt lên liền nhìn thấy bóng người quen thuộc. Cô lập tức hỏi: "Thế nào rồi? Cậu có phải gánh chịu chuyện này không?"

    "Không." Thẩm Dạng mỉm cười, giọng nói trầm thấp quyến rũ.

    Dưới ánh sáng, bóng tối của cơ thể cậu bao bọc cơ thể cô trong đó, giống như một sự kiềm chế hay một cái lồng, nhưng cô không để ý đến điều đó, cô chỉ lo lắng và quan tâm xem cậu có ổn không.

    Tâm trạng của Thẩm Dạng rất vui vẻ, cậu nắm lấy tay Ninh Mông và nở nụ cười sạch sẽ mà thuần túy: "Hôm nay là sinh nhật của tôi.. Có thể dẫn tôi đến nhà chị nghỉ qua đêm được không?"

    Không biết cô đã nghĩ gì nhưng khuôn mặt của Ninh Mông bỗng đỏ bừng: "À thì.. Tốt hơn là chúng ta nên bàn bạc thêm về chuyện này."

    "Vậy chúng ta quay về thảo luận nhé."

    Thẩm Dạng vui vẻ nắm tay Ninh Mông đi ra khỏi đồn cảnh sát.

    Buổi chiều, trời bắt đầu mưa nhưng về đêm lại là một đêm đẹp trời, thưa thớt trăng và sao.

    "Trước tiên để tôi nói rõ cho cậu biết. Dù cậu đã trưởng thành nhưng dù sao cậu vẫn còn trẻ. Dù cậu có làm gì đi chăng nữa, cậu cũng không thể theo đuổi sự mới lạ. Cậu phải cân nhắc nhiều khía cạnh, chẳng hạn như việc học tập, Cuộc sống tương lai của cậu.."

    "Tiểu Nguyệt."

    Ninh Mông bị cắt ngang dừng lại một chút: "Cái gì?"

    "Đây có phải là một cái tên hay không?"

    "Tên gì?"

    Thẩm Dạng thản nhiên mỉm cười: "Tên con gái chúng ta."

    Ninh Mông suýt nữa sặc nước miếng.

    "Người xưa gọi trăng là thuyền quyên, vậy sẽ gọi con gái chúng ta là Tiểu Nguyệt."

    "Này, cậu đừng nghĩ đến chuyện xa xôi như vậy chứ?"

    "Nhưng từ giây phút đầu tiên nhìn thấy chị, tôi đã suy nghĩ rất xa rất xa rồi." Thẩm Dạng rũ mắt nhìn cô, trong mắt tràn ngập ánh trăng dịu dàng: "Mông Mông, điều tôi nghĩ còn xa hơn những gì chị nghĩ."

    Ninh Mông bỗng nhiên nói không hết câu, cô lúng túng trong chốc lát, cô liếc nhìn cậu và hỏi: "Vì sao phải đặt tên con gái là Tiểu Nguyệt?"

    "Bởi vì mẹ con bé là mặt trăng lớn."

    Ninh Mông phản ứng một chút, sau đó cảm thấy lạnh sống lưng: "Ý của cậu là.. tôi giống như ánh sáng trong cuộc đời cậu?"

    Thẩm Dạng cười không nói gì.

    Cô không hiểu sao lại cảm thấy cậu càng ngày càng thần bí, bỏ qua chủ đề này, cô bị cậu dẫn đi lạc đường, cô rất có hứng thú nói: "Gọi con gái tôi là Tiểu Nguyệt cũng được, nhưng gọi con trai tôi như vậy chẳng phải là không thích hợp sao? Cậu nghĩ nên đặt tên gì cho con trai mình? Cậu nghĩ nên gọi thằng bé là gì?"

    "Kéo chân sau."

    Ninh Mông cảm thấy cổ họng nghẹn lại: "Cậu có thể đối xử tốt hơn với con trai được không?"

    "Có lẽ có thể." Thẩm Dạng dừng lại, cậu hơi cúi người, đến gần mặt cô, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, mới hạ giọng: "Trừ phi.. Mẹ của thằng bé ở trong đêm nay muốn tôi."

    Ninh Mông từ từ giơ đôi tay run rẩy lên che mặt.

    Thiếu niên cười lớn, cậu nắm lấy tay cô, bỏ tay cô ra, cúi đầu hôn lên môi cô, cảm nhận hơi thở ấm áp và sạch sẽ giữa môi cô.

    Trên con đường vắng, bóng dáng họ trải dài, đan xen vào nhau khiến không thể phân biệt được.

    Cô quả thực giống như ánh trăng kia, nhưng không có nghĩa là cô cần đóng vai trò là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời của ai đó, cô chỉ cần luôn ở nơi cậu có thể nhìn thấy và chạm vào là được.

    Vì vầng trăng đẹp nhất nên thuộc về đêm tối nhất.
     
    Coan đin, TieuholiiLieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...