Lúc này Thanh Phong cũng ra tay, hắn hóa Vũ Hóa Thiên Ti thành tấm vải lụa quấn vào Minh Thiên Thành và Phạm Lư đưa hai người họ lên áng mây hắn đang ngồi, rồi lại kết hợp linh lực của hỏa long trong CỬU LONG QUY NHẤT với đặc tính thủy của Vũ Hóa Thiên Ti để tạo ra một chiếc khăn ấm đắp lên vết thương hai người rồi bay đi tìm y quán.
Trên một hòn đảo trôi nổi lơ lửng giữa không trung, một tòa y quán tự Trung An nằm ngay vị trí trung tâm đảo. Tại một bàn thạch nằm ở phía sau y quán, Thanh Phong đang ngồi nhăm nhi chung trà, chiêm ngưỡng phong cảnh thì một bóng người từ sau lưng hắn tiến đến, cất tiếng, giọng nói người này trầm ấm lại thanh tao đến lạ lùng "Đạo hữu thật có nhã hứng, vậy chi bằng để ta bồi người vài chung trà.", người vừa lên tiếng là một nam tử thân vận áo vải xám, quần nâu, đầu đội y quan, trông độ đôi mươi, dáng người cao ráo, nước da đen tuyền, mái tóc suông mượt trải dài đến gót chân, ngũ quan trên gương mặt hài hòa mà tinh xảo, mắt hắn long lanh như tinh tú, trong trẻo hơn thủy kính, một ánh nhìn cũng khiến cho vạn vật say đắm, ngay cả Thanh Phong cũng mấy lần nhìn đến ngay người. Nói rồi người nọ ngồi xuống cạnh Thanh Phong, nhấc tay rót hai chung trà, Thanh Phong quay sang hỏi "Y Tiên đạo hữu, hai vị võ giả kia thương thế sao rồi?", người ngồi bên cạnh Thanh Phong chính là một lang y sỡ hữu y thuật cao minh, tu vi cao cường, danh xưng Thiên Trung Y Tiên.
Người này tính tình tao nhã, dịu dàng, đặc biệt trong mấy ngày ở cùng Thanh Phong phát hiện Y Tiên vào ban ngày thì nước da đen tuyền, tướng mạo tuyệt mỹ, càng về giữa trưa dung nhan càng tuyệt, còn về đêm nước da lại trắng như bạch ngọc, dung mạo cũng trở nên xấu xí vô cùng, đặc biệt càng về giữa đêm dung mạo ngày càng kinh dị dọa người. "Bọn họ thương thế cơ bản đã bình phục hoàn toàn, chỉ chờ nội công khôi phục thêm chút là có thể tỉnh lại rồi." Y Tiên lên tiếng, nói rồi cả hai người yên lặng cùng nhau thưởng trà ngắm cảnh.
Hồi lâu sau Thanh Phong quay sang hỏi
"Y Tiên đạo hữu, mấy ngày trước khi ta vô tình gặp và nhờ huynh trị cho hai vị võ giả kia, ta nhớ lúc đó huynh có nhắc đến việc nội công của họ và linh lực chúng ta khác đường vậy không biết chúng ta có thể luyện võ công của họ không?", nghe vậy Y Tiên lặng lẽ lấy từ trong tay áo ra hai cuộn thẻ tre đưa Thanh Phong rồi nói "Võ công của họ chúng ta có thể luyện nhưng muốn luyện tới trình độ của hai vị võ giả kia là không thể, nhưng chúng ta có thể lĩnh hội và tinh chỉnh võ công sao cho phù hợp với tu sĩ, gọi là tuyệt kỹ. Cuộn thẻ tre thứ nhất đây là một bộ võ công tên MAI VIÊN QUYỀN, cuộn thứ hai là tuyệt kỹ tên TẠC PHONG QUYỀN được tạo ra từ MAI VIÊN QUYỀN, hai môn này ta tặng cho đạo hữu, tất nhiên Thanh Phong đạo hữu nếu có lĩnh hội khác từ bộ võ công này cũng có thể tạo ra môn tuyệt kỹ mới.", Thanh Phong lặng nhìn Y Tiên, ánh mắt hai người chạm nhau trong giây lát, Thanh Phong đứng dậy chấp tay cảm tạ Y Tiên rồi bảo
"Ân tình này tại hạ xin ghi tạc trong lòng, ngày sau ắt có hậu báo.", "Thanh Phong huynh không cần câu nệ, thẻ tre này để ở chỗ ta cũng uổng phí chúng thôi, vậy chi bằng đưa cho huynh.", vừa nói Y Tiên vừa đứng dậy đưa hai tay đỡ lấy tay Thanh Phong, hắn để Thanh Phong ngồi xuống ghế sau đó lại nói "TẠC PHONG QUYỀN này năm xưa do tiểu muội ta tạo nên, đáng tiếc là họa phúc nan mai, môn tuyệt kỹ này bị người khác nhìn trúng nên ra tay cướp đoạt, sau trận chiến tiểu muội ta lâm trọng thương rồi lìa trần để lại cho ta môn tuyệt kỹ này, nay giao nó cho huynh, chỉ mong huynh có thể cùng nó tiêu dao khắp nơi, hỗ trợ cho huynh.", "Được, vậy tại hạ sẽ không phụ lòng của huynh." Thanh Phong lên tiếng, Y Tiên nhìn hắn cười cười lại bảo "Gì mà tại hạ chứ, mấy ngày nay ta cứ nghe huynh gọi đạo hữu xưng tại hạ mãi, từ giờ huynh cứ nói chuyện như bình thường là được. Ta thấy huynh rất hứng thú với hai cuộn thẻ tre này vậy chi bằng bây giờ huynh hãy luyện nó thử đi, ta ngồi đây vừa thưởng trà vừa xem huynh luyện võ thì còn gì bằng.",
"Được thôi, ta quả thật có hứng thú, nếu vậy ta sẽ cho huynh thấy vẻ tiêu soái của ta khi luyện quyền." nói rồi Thanh Phong cầm lấy một cuộn thẻ tre mà đọc.
MAI VIÊN QUYỀN, tương truyền đây là một môn võ công thượng thừa do một vị võ giả đại cao thủ tuổi xế chiều đã tạo nên khi ông canh giữ một vườn mai lâu rộng lớn. Môn võ này gồm tam chiêu lần lượt là MAI HOA TÁN THỦ, đòn thế nhanh nhẹn, trùng điệp tấn công, một đòn có thể hái toàn bộn hoa mai trên cây. MAI HOA LINH LUNG, thân thể vững chãi tựa nhành mai, rắn chắc như ngọc thạch. LẠC DIỆP TRÍCH MAI, một chiếc lá bị cuốn bay loạn trong gió lại cắt rơi một bông hoa, một chiếc lá trong tay lại trảm ngang thiên hạ.
Thanh Phong trầm ngâm xem cuộn tre hồi lâu rồi đặt lại xuống bàn, dựa vào cực cấp ngộ tính của hắn cùng với một ít nghiên cứu về võ thuật của kiếp trước Thanh Phong có thể phần nào nắm bắt được MAI VIÊN QUYỀN. Hắn vận linh lực lấy Vũ Hóa Thiên Ti hóa thành một bộ quần dài, áo ngắn sát tay quấn quanh cơ thể sau đó cởi bỏ Trầm Nguyệt Bào và Đạp Vân Hài với các món đồ khác, quần áo từ Vũ Hóa Thiên Ti mang theo sự mang mác của nước giúp Thanh Phong cảm thấy thoải mái khi luyện tập, hắn đi chân trần tiến đến một khoản đất trống phía trước bắt đầu luyện quyền, phía này Y Tiên ngồi thưởng trà, xem Thanh Phong luyện tập, thi thoảng lại lên tiếng chỉ điểm.
Từ từ mở mắt ra, Phạm Lư dáo dác nhìn bốn phía, chỉ thấy hắn đang nằm trên một chiếc giường bằng tre mộc mạc trong một căn phòng nho nhỏ thoang thoảng hương thảo dược. Hắn ngồi dậy kiểm tra thương thế trên cơ thể, bỗng sắc mặt hắn loé lên một tia hoảng hốt, đưa tay chộp lấy thanh kiếm của bản thân được đặt gần đấy rồi lao ra khỏi phòng. Bên ngoài, mặt đất được bao phủ bởi một lớp sương trắng xóa, giơ tay không thấy được năm ngón, bộ áo trắng của bệnh nhân trên người làm cho Phạm Lư như hòa vào khoảng không mù mịt phía trước. Hắn vung tay ném lại túi tiền của bản thân vào phòng rồi chăm chăm phía trước mà chạy, chân hắn chạm đất không lưu vết, đạp vào lá khô không lưu âm, nhìn như rẽ sương mà bay. Bỗng một bàn tay đen kịt từ trong sương xuất hiện chộp lấy vai hắn, từ hướng bàn tay truyền đến một âm thanh trầm ấm "Dừng ở đây được rồi, nếu ngươi còn chạy nữa sẽ rơi xuống mất.", vô thanh vô tức bị một bàn tay chụp lấy, Phạm Lư không khỏi sợ hãi kinh hô "Ngươi là kẻ nào, mau thả ta ra nếu không thì đừng trách", dứt lời, lưỡi kiếm của nàng liền bật ra khỏi võ kề vào cỗ người phía sau. "Cô nương không cần sợ hãi, ta là lang y đã chữa trị cho cô.", nương theo thanh âm vang lên là một bóng người khôi ngô tuấn tú hiện ra trước mắt Phạm Lư, nàng thất thần trong chốc lát rồi tức giận nói "Ta là nam nhân, ngươi đừng nói lung tung.". Người vừa giữ lại Phạm Lư ấy chính là Y Tiên, Y Tiên cười cười ôn nhu bảo "Thất lễ, thất lễ, ngươi là nam nhân, ta gọi nhầm rồi.", nói rồi Y Tiên bỏ tay ra khỏi vai Phạm Lư rồi phẩy nhẹ trong không trung, chỉ thấy mây mù tứ phía dần dần tan biến. Thấy cảnh này Phạm Lư âm thầm kinh hãi trong lòng, nàng nhìn Y Tiên rồi lại nhìn về phía trước mặt mình, phía trước là một bầu trời trộng mênh mông, dưới chân là một khoảng đất nhỏ nằm giữa nàng và mặt đất vạn trượng phía dưới. "Đa tạ đại hiệp đã giữ ta lại." Phạm Lư quay lại chấp tay đa tạ Y Tiên, giọng nói lẫn ánh mắt của nàng đầy vẻ bình thản nhưng mồ hôi trên người không ngừng tuông ra phản chiếu nội tâm kinh sợ. Y Tiên lẳng lặng nhìn nàng rồi bảo "Trời sắp bình minh, ngươi hãy theo ta chiêm ngưỡng đi, nhân tiện gặp lại tên kia, hắn đã tỉnh lại xấp xỉ thời gian một nén hương rồi.", nghe vậy Phạm Lư liền hiểu hắn trong lời nói của Y Tiên là ai, ánh mắt nàng đượm buồn, nàng là người đã thách đấu Tiềm Long Hạ Sơn nên trận chiến ấy mặc dù là hòa nhưng trên danh nghĩa nàng đã bại, dù vậy nàng vẫn tin tưởng khả năng của mình không kém chi hắn, nhưng giờ đây Minh Thiên Thành đã tỉnh lại trước chứng tỏ nội công hắn khôi phục nhanh hơn nàng, đả bại nàng ở tại điều này.