Chương 10: Vấn đầu quân cho Hồng Trác * * * Suối vàng cách nửa bước chân Bao điều nuối tiếc, luyến trần luyến gian. Tỉnh bừng khỏi giấc mơ tàn Vừa mừng vừa khóc vừa than vừa cười: "Ngước lên cúi xuống đất trời Xin cho Vấn hỏi lòng người cớ chi? Không bẳng đàn cá vô tri Không bằng con chó thấy nguy cứu giùm. Mà thôi, xin tự vả mồm Trách ta ngu muội bỏ hùm làm nai." Định thần Vấn bước ra ngoài Muốn xin cảm tạ quý ngài ban ơn. Người cười dẫn Vấn tham quan Bình Khang non nước chứa chan hữu tình. Phố hoa cũng rất phồn vinh Thành trì vững trãi, quân binh mạnh hùng. Rồi đưa Vấn gặp chủ công Chính người tên Trác họ Hồng, địch Cao. Vị Hồng Trác cũng nói mau: "Này chàng Sinh Vấn tài cao vang lừng Nghe danh ta đã vội ưng Cơ may gặp mặt phải mừng tiệc to. Cũng mong Vấn thuận ý cho Đầu quân cho Trác, đừng lo âu nhiều. Trác ta muốn đánh họ Cao Nếu Sinh Vấn giúp càng mau hoàn thành." Vấn liền từ chối thiệt nhanh: "Xin thưa tôi chẳng muốn tranh đấu gì. Tôi đang quyết chí hành vi Tiến ra phía Bắc vu vy xưa tình." Nghe xong Hồng Trác bất bình: "Cớ sao chàng Vấn vô tình vô tâm. Họ Cao dùng kế hiểm thâm Hại chàng trung nghĩa vì thầm ghét ganh. Kẻ như thế há anh minh? Rồi đây sẽ hại dân lành Thuận Dương. Vấn người tài đức phi thường Xin đừng thoái thác, đừng buông lời từ." Gật đầu Vấn nói lời ừ Mang ơn cứu mạng, xem như báo hoàn. *Rất xin lỗi vì sự sai lầm về độ tuổi của các nhân vật trong truyện. Hiện tại mình không thể sửa những chương đầu được nữa nên dùng đoạn này để chỉnh lại sai sót. - Cụ thể: Tuổi của Vũ Sinh Vấn và Bùi Lục Xuân (ở chương 2) khi có biến chiến tranh khiến cả hai chia cách lần lượt là 10 tuổi và 9 tuổi. Sau đó, Sinh Vấn theo học Thất Tài tám năm, như vậy, ở hiện tại (chương 10), Sinh Vấn 18 tuổi.
Chương 11: Vấn dẫn quân đánh thành Thuận Dương * * * Ngẩn ngơ thấy khác thế gian Tranh quyền đoạt lợi, Vấn màn để chi? Có thù đang muốn quên đi Oan oan tương báo bao thì cho xong. Nhưng ân cứu mạng khó vong Đành tuân Hồng Trác để lòng nhẹ yên. Ngày mai quân dẫn hàng nghìn Đánh sang thành Thuận dẫu phiền chúng dân. Cũng do Cao họ bất nhân Đẩy chàng đường chết mở dần chiến tranh. Vấn đưa quân đến cổng thành Sắc thương, giáp chắc, trời lành, thuận phong. Chủ Cao hội hợp bên trong Thái Tuân lên tiếng xung phong trận này: "Do tôi bất cẩn tính sai Để giờ Sinh Vấn tiếp tay quân thù Đã sai xin để sửa cho Giúp nhà Cao họ bớt lo bớt phiền. Lập công đại thắng đầu tiên Rồi về tiệc lớn nên duyên tơ hồng. Chủ thành lập tức yên lòng: " Thái Tuân trung dũng xứng chồng Song Lan. " Tuân mang vẻ mặt hung tàn Mang đao xuất chiến cùng dàn kỵ binh. Gặp nhau Tuân nói linh tinh: " Hỡi thằng Sinh Vấn vô tình thế ư? Thuận Dương vốn chốn tuổi thơ Có sao lại muốn bỏ thờ hại dân Nỡ quên gốc gác xuất thân Đạo làm người liệu có cần nữa chăng? Thứ mày cầm thú chẳng bằng Tao xin tiễn đến vĩnh hằng phủ âm. " Vấn nào có sợ lời hăm Lời người đê tiện để tâm làm gì? Cười nhè nhẹ ý khinh khi: " Luân thường báo ứng vẫn ghì phía trên. Xàm ngôn có giúp khá lên? Muốn thì đánh, sợ thì xin đầu hàng. Vấn ta ân oán rõ ràng Họ Cao mang tội, dân thường không lây.
Chương 12: Vấn quyết chiến với Tuân * * * Thái Tuân phóng ngựa như bay Mạnh hùng uy dũng được tày mấy ai. Bắt đầu trận đầu thật dài Người đâm kẻ chém chẳng ai nhịn nhường. Vấn gồng sức mạnh vung thương Tuân tung đao lớn, khó lường thắng thua. Nổi lên một trận gió to Thổi bùng đất cát mịt mù cảnh quan. Đao thương vẫn rất hung tàn Không ngừng va chạm vô vàn ánh kim. So tài đến tận buổi đêm Tướng tranh chưa mỏi, lính nghiêm mệt rồi. Vấn chờ có mỗi thế thôi Hô hào lệnh lính nổi hồi trống vang. Tuân nghe tiếng trống ngỡ ngàng Nhìn xa thì thấy lửa vàng rực lên. Địch quân tiếp viện đến bên Cùng nhau nhanh chóng tiến lên chiếm thành. Thái Tuân hoảng hốt chạy nhanh Lệnh quân mau mở cổng thành rút lui. Nhưng quân Vấn thế dập vùi Nhân thời lợi thế người xuôi vào thành. Thái Tuân tự đại khôn lanh Ai dè gặp Vấn vượt trình dụng quân. Cố tình chờ tối trời dần Viện binh tốc tiến hành quân âm thầm. Nước đi Tuân đã sai lầm Trận này đại bại cõi âm đang chờ. Tuân tâm ác, Vấn khó tha Vung thương đâm đến Tuân xa trần đời. Họ Cao thành chủ cạn lời, Quân hầu sợ hãi tự rời thoát thân, Trong khi quân địch rần rần Xông vào ồ ạt chiếm dần Thuận Dương. Vấn cho một tướng họ Chương Dẫn người đánh chặn Cao đường rút lui. Bất ngờ lại có dáng người Bái quỳ xin khấn Vấn ngài ban ơn. Hóa ra nữ tử Song Lan Nguyện dâng thân xác bảo hoàn mạng cha:
Chương 13: Song Lan xin Sinh Vấn tha cho cha * * * "Tướng quân tài đức vang xa Trọng tình trọng nghĩa xứng là kiệt anh. Nay ngài đã chiếm được thành Mong tha mạng đấng sinh thành của Lan. Thề làm trâu ngựa chẳng than Chuộc lầm lỗi phụ, mặc tàn hoa phai." Vấn nghe lời nói bên tai Nghĩ suy chẳng biết phải bày tính sao. Ngước lên nhìn ngắm trời sao Tình con hiếu thảo nỡ nào xuống tay. Vấn rằng: "Lan hãy đi ngay! Thuận Dương đã chiếm, việc này đã xong. Nhưng em phải nhớ cho thông Từ rày suốt kiếp phải lòng thiện lương." Lời này Lan chẳng có lường Có ngờ Sinh Vấn tình thương vô bờ. Dập đầu bái tạ đến ba Xong rồi Lan vội trốn xa nơi này. Vừa đi lệ ướt vai gầy Giọt mừng giọt tiếc giọt say giọt sầu. Nam thanh trúc, nữ ngọc châu Trách than duyên bạc chẳng câu hẹn thề. Cha già nặng lỗi mang về Phận con gánh giúp, tình ê cũng đành. Thả trôi cảm xúc xuân xanh Theo dòng nước mát, gió lành thổi xa. Chuyện nhà Cao tưởng đã qua Vấn phào hơi thở trí hòa ái tâm. Kế bên có tướng Chương Lâm Cũng người hào kiệt cũng tầm giỏi giang. Chương Lâm cất tiếng rõ ràng: "Tướng quân Sinh Vấn thiện lương khó tìm Vốn tôi kính, lại trọng thêm Đối nhân xử thế chuẩn tim thánh thần. Lâm tôi nể phục muôn phần Nguyện quy dưới trướng đoạt dần nghiệp to." Chương Lâm chẳng chút bong đùa Chân quỳ gối đất, môi khua thật lời. Mắt mang chí lớn ngời ngời Cũng mang khí chất của người quân trung.
Chương 14: Vấn và Lâm bàn luận thế sự * * * Vấn nghe hiểu chí anh hùng Nhưng đầu lại lắc lời không đồng tình: "Tôi mang ơn giúp tái sinh Nên tâm tận lực chiến chinh giúp Hồng. Thuận Dương giờ chiếm đã xong Sớm tôi dứt áo, chẳng mong lợi gì. Người thương xưa cũ đang ly Câu thề nguyên vẹn chẳng gì xẻ đôi." Vấn lần nữa ngước nhìn trời Sao nằm phương Bắc ánh ngời đợi ai? Nhưng Lâm biết Vấn nhân tài, Giọng văn như thể van nài khẩn xin: "Tình xưa còn giữ còn gìn Đúng tôi sáng mắt, không tin sai người. Nhưng ngài nên nghĩ cho đời Chứ đừng ích kỉ thảnh thơi một mình. Hãy nhìn thế thái nhân sinh Nơi đâu cũng khổ, yên bình nơi đâu? Mong Sinh Vấn thuận thỉnh cầu Mang tài mang đức giải sầu chiến tranh." Chương Lâm ánh mắt chân thành Như thay bá tánh dân lành muôn phương. Nhướng mày nhếch mép tinh tường, Vấn liền tỏ vẻ khiêm nhường trước sau: "Tôi nào tài đức quá đâu? Tướng quân đã nói những câu sơn hà! Thân tôi vốn kiếp không nhà Ăn xin đây đó, sao là minh quân? Thật tôi chỉ muốn cứu dân Muốn ban phước, chứ có cần vinh hoa. Chương Lâm tiếp tục lời ra: " Cứu dân, mang nghiệp lớn là tất nhiên. Ai nghe kẻ yếu huyên thuyên Ai nghe kẻ yếu vô quyền vô uy? Hiện nay vua trẻ trị vì Khắp nơi loạn lạc cũng vì lợi riêng. Thanh Oai, Thái Khẩu chưa yên Hồi Hồ, Phù Liệt nối liền Ái Châu. Tan tành đấu đá với nhau Chúng dân khổ ải càng lâu càng dài.
Chương 15: Hồng Trác bắt giữ Song Lan và cha * * * Nếu thiên hạ không có ai Đứng lên thống nhất, bi ai càng nhiều. Lời tôi nói chả mĩ miều Toàn là lời thật, là điều dân mong. " Vấn nghe Lâm tỏ ý xong Đăm chiêu gia quốc khó lòng nghĩ suy. Đêm hôm cây lá rầm rì Thức khuya cùng gió thầm thì vài câu. Bình minh thức tỉnh phép mầu Ánh dương soi rọi, xóa rầu xóa nghi. Chợt nhìn thấy ngọn Hổng kỳ Chủ Hồng đã đến thành trì Thuận Dương. Vấn liền gác mộng tứ phương Khi chào đón Trác, ngỡ ngàng làm sao! Đâu ngờ Hồng Trác thế nào Hiện đang bắt giữ họ Cao hai người. Song Lan lệ ướt còn rơi Cha nàng cúi mặt con ngươi tối sầm. Vấn đau im lặng như câm Ánh dương còn đó, xa xăm, chân trời. Họ Hồng há miệng to cười: " Ta nên xử tội các ngươi thế nào? " Họ Cao lớn tuổi quyết mau Rút gươm kề cổ định chào thế gian: " Lỗi to lỗi nhỏ khỏi bàn Chính ta mang tội, lan man chi phiền. Mạng này kết liễu quy tiên Còn con ta vốn chẳng liên can gì. Hãy tha cho kiếp nữ nhi. " Nói rồi Cao lão đã đi suối vàng. Nhưng Hồng Trác chẳng đàng hoàng Chết người mặc chết, chẳng thương chút nào. Trác còn ham muốn má đào Ép nàng Lan phải đem trao thân mình, Cưỡi dê cụ rước về dinh Ngày đêm dùng chữ tiết trinh hạ hầu. Vấn xem máu nóng dồn đầu Nhìn nhường quỳ gối trước tâu vài lời: " Chủ công đang trái đạo trời Thánh thần quở trách, quỷ người khó tha."
Chương 16: Hồng Trác đòi xử trảm Vấn * * * Trác liền tức giận quát la "Thằng này láo, muốn phản ta hay gì? Bây đau đem nó ra kia Trảm đầu thị chúng tỏ uy họ Hồng." Quân binh vây lấy rất đông Nhưng chàng Sinh Vấn võ công phi thường. Trong tay cầm chắc chiến thương Đối đầu trong lính chưa đường mạng vong. Còn lao đến sát họ Hồng Đâm thương xuyên ngực ròng ròng máu tuôn. Toàn quân hoảng vía lạc hồn Nhìn nhau ngơ ngác chân chôn nảy chồi. Chương Lâm chờ có thế thôi Tiến lên cất tiếng vang lời khuyên quân. "Vấn là quân tử nghĩa nhân Thạo thông binh pháp, xuất thần võ công. So bề cùng với họ Hồng Như trời so vực như rồng so giun. Hỡi ngàn huynh đệ lanh khôn Vũ Sinh Vấn có đáng tôn anh hào?" Gật gù quân lính xôn xao Chủ Hồng chết, có nơi nào dung thân? Đồng tình quy thuận kiệt nhân Phò người quân tử cũng quân tử rồi. Nghìn binh vạn lính chung lời Quỳ chân gọi Vấn là ngài chủ công. Vấn xuôi thiên ý nhân lòng Bình Khang, thành Thuận nằm trong Vấn quyền. Có điều Vấn chọn ưu tiên Để cho con hiếu con hiền tang cha. Cao Hồ vốn trốn đi xa Giờ quay trở lại xin tha xin hàng. Hồ thề mặc xác tan hoang Luôn theo muôn lệnh bạc vàng Vấn ca. Vấn cho phép chẳng ý tà Cho Hồ, Lan dựng lại nhà họ Cao. Chợt trời nổi gió hiu hiu Vong ân cảm tạ thật nhiều người dương. Tiếp theo nghĩ đến Bắc phương Nghiệp to chí lớn. Nhớ thương đông đầy.
Chương 17: Ngược dòng về nàng Lục Xuân * * * Ngược dòng sóng gió ở đây Họ Bùi tị nạn chỗ này chỗ kia May thay tránh số chia lìa Gia đình vẫn giữ yên bề đủ ba, Miệt mài tìm chốn xây nhà Quyết tâm dựng lại nghiệp gia từ đầu. Lánh sang thành lớn Ái Châu Nghìn màu hoa lệ vạn màu mê li. Thuộc quyền quan tốt Nguyễn Thi Dân an thập kỷ, thị phi mấy tuần. Tìm ra chỗ tốt nương thân Gia đình hợp sức chăm mần kinh doanh. Tám năm nghiệp đã đạt thành Nhà Bùi danh tiếng cả thành đều nghe. Riêng phần Bùi Lục Xuân thì Giỏi giang thi họa, cầm kỳ đều thông. Hiện đang đến tủi lấy chồng Thanh trong xuân sắc má hồng nguyệt hoa. Bao người công tử nghe qua Xiêu lòng mơ mộng giá mà nên duyên. Có chàng cậu ấm nhiều tiền Mang trăm sính lễ muốn liền rước dâu. Mẹ cha hỏi ý xem sau Xuân rằng: "Vấn ái nguyên câu vững vàng. Giàu nghèo ốm yếu chẳng màng Khi chàng bội bạc vội vàng mới thôi." Cha rằng: "Con dám cãi lời? Mẹ cha đặt xếp con trời cũng theo." Lục Xuân bướng bỉnh trả treo: "Cha trời nào trái đạo trời hả cha? Xưa kia Bùi Vũ thông gia Tình sâu nghĩa nặng mặn mà trước sau. Hứa lời con gả làm dâu Vậy giờ cha đã bỏ đâu nghĩa tình? Trời cao đất giám linh linh Cỏ cây hay biết cũng khinh nhà Bùi!" Mẹ cha đành chịu thua rồi: "Nhưng giờ thì phải phản hồi làm sao? Người ta cũng bậc thanh cao Nên từ nên chối như nào cho vuông?"
Chương 18: Muốn cưới Lục Xuân thì tài nghệ phải cao hơn cô * * * Chuyện này Xuân đã trước lường Vẹn tròn tính toán đủ đường xong xuôi: "Xin cha ra nói với người Xuân con chỉ lấy anh tài hơn Xuân. Ngâm thơ đối chữ luận văn So quyền đấu kiếm, thắng Xuân cưới liền." Mặt trưng vẻ rất tự tin Phượng hoàng cao quý, sắc phiền thế nhân. Cậu kia nghe cũng rần rần Thử tài xạ thủ của Xuân cỡ nào. Nàng liền đồng ý thiệt mau Giương cung ba mũi ghim vào hồng tâm. Ngỡ ngàng cậu ấm sai lầm Chịu thua quay bước cúi gầm mặt đi. Và rồi danh tiếng vang uy Hồng nhan xuất chúng thách thi anh tài. Sau thêm lắm vị tới lui So cao so thấp đoạt thời rước dâu. Kẻ tranh cờ, kẻ họa màu Kẻ đàn khúc hát, kẻ rầu ngâm thơ. Vài chàng khoẻ mạnh bất ngờ Dáng người cao lớn bắp cơ to đùng. Mời Xuân thi đấu võ công Luận đao, múa kiếm, bắn cung, túc cầu. Ngậm ngùi kết quả như nhau Lục Xuân giữ vững tình sâu chờ chồng. Tiếng tăm rộng khắp Tây Đông Nguyễn Thi hài tử cũng lòng xuyến xao. Mang danh công tử Nguyễn Hào Phong lưu tuấn tú nhà giàu quyền to. Hào ta cũng lấy làm lo Sợ rằng yếu kém cũng thua trước nàng. Nên Hào chăm chỉ tháng trường Học đây học đó tăng cường khả năng. Vào khi tháng tám trong trăng Hào mang lễ vật đến mừng trung thu. Vào xin được phép chuyện trò Tâm tình đôi sự nhỏ to với nàng. Lục Xuân đón khách đàng hoàng Trong khi dạ đã tính đường đuổi đi.
Chương 19: Lục Xuân - Nguyễn Hào * * * Nói cho Hào biết thể thi: "Đàn, cờ, thơ, vẽ chọn gì cũng theo. Đấu quyền chọi cước cứ kêu Chỉ cần tuân thủ giao kèo mà thôi Xuân thua xin nguyện trao đời Thắng thì công tử xin mời về cho." Hào nghe đổ giọt nước lo Khoe khoang đôi chút để phô bày mình: "Luật thi anh đã rõ rành Còn em có biết tốt lành đang đây? Cha anh lãnh đạo thành này Quyền to thế lớn tiền tài bao la Liệu em có thể cho ta Thêm nhiều cơ hội để mà khó thua." Mày Xuân chau chẳng chút đùa: "Luật không di dịch giữ cho công bằng! Môn thi đã chọn chưa chăng Thắng nhanh thua sớm đỉnh trăng về vừa. Giỏi giang có sợ bại ư, Hay đơn thuần chỉ kẻ hư cậy quyền. Gian bằng thế, lận bằng tiền Con quan thế ấy cũng phiền dân thôi." Nghe xong Hào cạn hết lời Vạ mồm nói bậy để rồi nhục thân Trí khôn chưa biết mấy cân Thắng thua đã rõ chả cần thử thi Hào liền cáo biệt rời đi Vô cùng xấu hổ, sót gì luyến lưu. Lục Xuân túc trí đã mưu Càng thêm vang dội càng nhiều uy danh.