Trọng Sinh [Edit] Vợ Cay Cú Đình Công: Vợ Yêu Của Tổng Tài - Bạch Đậu Đậu

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Nghiên Di, 3 Tháng mười một 2021.

  1. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng chín 2023
  2. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 361: Ngô Thiên Ngọc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bà là ai? Tại sao chúng tôi phải tin tưởng bà?" Đường Nhan không chịu nổi loại người này, không khách khí hỏi.

    Người phụ nữ ở phía đối diện rõ ràng là không muốn nói chuyện với cô ta, chỉ đợi câu trả lời của bà Bàn.

    "Vậy chúng ta đi thôi." Bà Bàn hành động như thể sao cũng được. Nói xong định lên xe về nhà.

    "Từ từ."

    "Còn có cái gì?"

    "Khi nào bà nộp đơn ly hôn?"

    Người phụ nữ đó hận không thể để bà Bàn ly hôn với ông Bàn ngay lập tức.

    "Ông ấy đến gặp tôi, tôi sẽ phối hợp."

    "Bà không đồng ý thì sao ly hôn?"

    "Tôi đồng ý, chỉ cần ông ấy tới kêu tôi đi cục dân chính lấy giấy ly hôn là được."

    Bà Bàn đã ở cạnh ông Bàn nhiều năm như vậy, ông ấy chưa bao giờ để người khác truyền miệng, muốn ly hôn thì nên đích thân đến gặp bà, bây giờ không gặp được người lại có tin ly hôn. Rõ ràng đây là ý của người phụ nữ này, sau khi suy nghĩ cẩn thận bà Bàn cũng không kích động nữa, tỏ vẻ như sao cũng được.

    Về đến nhà, Đường Nhan vẫn lo lắng cho bà Bàn.

    "Mẹ, cha thật sự muốn ly hôn với mẹ sao?"

    "Phải gặp bố con thì mới biết được, chỉ nghe người phụ nữ đó nói thì không thể tin được." Bà Bàn hoàn toàn không lo lắng những chuyện này, nếu thật sự ly hôn, bà sẽ nắm giữ một nửa cổ phần trong công ty của Bàn gia, tài sản của bà sẽ vẫn như cũ chiếm đa số, nếu ông Bàn có thể buông bỏ điểm này, thì việc ly hôn cũng không thành vấn đề. Ông Bàn không biết bà Bàn gặp chuyện gì, chỉ thấy Ngô Thiên Ngọc tức giận quay lại.

    "Bà đi đâu mà không vui thế?"

    Ngô Thiên Ngọc giả vờ như không nhìn thấy ông ta, không nói gì, ông Bàn nghĩ lại đang đùa với mình nên cũng không nói nữa.

    Ngô Thiên Ngọc nhìn thấy ông như vậy, nghĩ đến bà Bàn liền nắm chắc thắng lợi, bà ta không kém hơn bà Bàn, tại sao bà ta chỉ có thể làm một tam!

    "Ông ly hôn đi, bà Bàn đã đồng ý rồi."

    Sau khi Ngô Thiên Ngọc nói những lời này, ông Bàn đột ngột đứng dậy.

    "Bà nói gì?"

    "Tôi đã hỏi bà ấy, bà ấy đồng ý ly hôn với ông." Ngô Thiên Ngọc cũng muốn biết, nếu bà Bàn lựa chọn ly hôn, liệu Ông Bàn có đồng ý hay không.

    Khi biết Ngô Thiên Ngọc đã đến gặp bà Bàn, ông Bàn nhận ra người phụ nữ trước mặt mình có chút bị điên cuồng, ham muốn danh vọng của bà ấy đã vượt qua ham muốn tiền bạc, nếu không phải ông cho bà ấy nhiều tiền như vậy, chất lượng cuộc sống cao cấp như vậy, mộ nhân viên nhỏ ở công ty như bà ta làm sao có thể có cuộc sống an nhàn sung sướng như vậy? Bây giờ lại mơ tưởng vị trí của bà Bàn, đúng là hy vọng hão huyền.

    Ông Bàn cũng sợ bà Bàn thực sự ly hôn với mình nên sau khi cân nhắc một hồi, ông đã bình tĩnh ngồi xuống, ông sẽ không đòi ly hôn với bà Bàn trừ khi bà Bàn tự mình đến tìm.

    "Sao ông không đi? Ông không muốn ly hôn?" Ngô Thiên Ngọc nghĩ nếu bà Bàn đồng ý ly hôn thì mọi thứ sẽ dễ dàng, nhưng bây giờ có vẻ như không phải vậy, là ông Bàn không muốn ly hôn.

    "Bà ta có gì tốt? Nếu ông thích bà ta nhiều như vậy, tại sao còn ở bên tôi?"

    Nghe Ngô Thiên Ngọc hỏi, ông Bàn muốn giữ im lặng, nhưng người phụ nữ trước mặt lại không nhận ra vị trí của mình.

    "Bà nghĩ bà tốt hơn bà ấy sao?" Ông Bàn hỏi lại Ngô Thiên Ngọc. Ngô Thiên Ngọc nhất thời không nói nên lời. Nhưng bà ta cảm thấy bà Bàn cũng không hơn gì mình!

    "Tôi.. Tôi làm sao không so với bà ta? Nếu bà ta tốt, sao ông đi ra ngoài không mang theo bà ta? Tôi khí chất hơn bà ta, học vấn hơn bà ta, trẻ tuổi hơn bà ta!"

    Ngô Thiên Ngọc càng nói càng tự tin hơn, bởi vì những điều này dường như không phải không tính là lợi thế.

    "Bà có sinh con cho tôi không?" một câu nói của ông Bàn khiến Ngô Thiên Ngọc hối hận vì đã không sinh con cho ông ta, lúc đó cảm thấy có con thật phiền phức, cảm thấy vài năm nữa ông Bàn sẽ ly hôn, bà ta có thể quang minh chính đại làm bà Bàn, lúc đó sinh cũng chưa muộn, không ngờ phải đợi tới hai mươi năm.

    "Tôi.." Ngô Thiên Ngọc không ngờ rằng không có con sẽ là một thiệt thòi.

    "Bà có bối cảnh gì? Bây giờ bà có tiền như vậy còn không phải dựa vào tôi cho bà tiền sao? Nếu ly hôn, tôi chỉ còn lại 30% cổ phần, bà còn ở bên tôi sao? Chúng ta là người nghèo nhất trong những người giàu có ở thành phố A, bà có còn muốn làm bà Bàn ở vị trí đó không?" Ông Bàn hỏi Ngô Thiên Ngọc, xem bà ta coi tuổi trẻ của mình là một lợi thế, thật ngu xuẩn.

    Đường Nhan thấy bà Bàn không để chuyện này trong lòng, hình như bà cũng không thèm quan tâm đến ông Bàn nên càng yên tâm, mọi người cũng không coi trọng ông ta, xem ông ta dùng cách nào đối phó mình.

    Bàn Giao Long không biết bà Bàn đến vườn rau đã gặp ai, nhưng nhìn thấy sắc mặt lạ lùng của Đường Nhan, sợ chọc giận cô, cả người đều trở nên thận trọng.

    Ngô Thiên Ngọc rất tức giận, ông Bàn trước đây muốn Bàn Giao Long ly hôn với Đường Nhan, nhưng bản thân ông lại không muốn ly hôn.

    "Chắc ông còn chưa biết, Đường Nhan đã trở lại Bàn gia, hôm nay cô ta cùng bà Bàn đi vườn rau hái rau!" Ngô Thiên Ngọc biết ông Bàn không thể chịu đựng được Đường Nhan, chỉ vì địa vị của Đường gia mới để Giao Long cưới cô, hiện tại cô con dâu ông ghét nhất đã ở nhà, xem ông làm sao có thể trốn ở đây.

    Ông Bàn biết những gì Ngô Thiên Ngọc nói nhất định là sự thật, nhưng trong một thời gian nữa ông sẽ không thể quay lại, nếu bây giờ ông quay lại, bà Bàn nhất định sẽ nghĩ ông quay lại tìm bà để ly hôn. Nếu nhắc lại chuyện này thì sẽ rất tệ, đến lúc đó trong nhà sẽ gà bay chó sủa, bây giờ Ngô Thiên Ngọc hận không thể đợi gia đình ông nhà tan cửa nát, nhưng bây giờ ông không thể để bà ta được toại nguyện.

    Đường Âm không biết ông Đường trở lại, vẫn đang trốn trong nhà của mình, sợ sau khi về nhà, Long Liên Tâm sẽ nói cô là sát tinh, đến lúc đó khiến lợi ích của mình bị tổn thất, sẽ không tốt lắm.

    Thấy Đường Âm đã mấy ngày rồi vẫn chưa về nhà, ông Đường cảm thấy Long Liên Tâm đã dùng thủ đoạn nào đó để ngăn cản Đường Âm về nhà.

    "Tôi nói, bà có thể sống tốt một chút, đừng dùng thủ đoạn ác độc nữa được không?" ông Đường phá lệ nói với Long Liên Tâm nhiều hơn một chút, nhưng vẫn là châm chọc nói.

    Long Liên Tâm ngẩn ra, không biết mình sao lại chọc tới ông.

    "Chuyện gì vậy?"

    "Chuyện gì bà không biết sao? Mấy ngày nay Tiểu Âm không về nhà, chẳng lẽ là con bé không muốn về sao? Nếu không phải bà gây khó dễ, con bé có thể có nhà không về sao?"

    Trên mặt Long Liên Tâm viết to chữ oan uổng, bà ta còn chưa kịp chỉnh Đường Âm, Đường Âm đã không về nhà, đây cũng là lỗi của bà ta sao?

    "Tại sao tôi lại gây khó dễ cho con bé? Ông hỏi mẹ, tôi có làm khó Tiểu Âm không?"

    Bà cụ Đường nghĩ lại Đường Âm quả thật đã lâu không có trở lại, trước kia cho dù công ty có việc, cũng sẽ không trì hoãn lâu như vậy.

    "Gọi Tiểu Âm, mấy ngày nữa về nhà." Bà cụ vừa lên tiếng, người hầu liền vội vàng gọi điện thoại cho Đường Âm, nếu không phải vì Long Liên Tâm, người hầu mới không dám lộ liễu đối tốt với Đường Âm.
     
  3. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 362: Sự hòa thuận của Bàn gia

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Ông Bàn về nhà, thấy Đường Nhan và cháu trai của mình ở nhà lập tức vui vẻ, chạy đến bên cháu trai của mình mà không cần nghĩ gì.

    "Ôi, cháu trai ngoan của ông, con có nhớ ông không? Ông nhớ con muốn chết." Ông Bàn bế cháu trai lên, mặc dù bây giờ cháu trai đã nặng hơn, thân thể mình cũng không còn tốt như trước, nhưng ôm cháu trai vẫn như rất vui vẻ, cơ thể đã sớm bị ông ta bỏ quăng ra sau đầu.

    "Cháu ngoan, con muốn ăn gì không? Đừng khách sáo nói với ông nội, con muốn ăn gì ông nội cũng đều cho con."

    Đường Nhan nhìn dáng vẻ của ông Bàn mà thở dài, người này rất hận cô ta, nhưng lại rất thích con mình.

    Cô ta cũng không biết phải làm sao, dù sao người này mỗi ngày đều kêu cô ly hôn.

    Đường Nhan cảm thấy dù sao bây giờ ông Bàn cũng chỉ quan tâm đến đứa cháu trai quý giá của mình, có lẽ không thể quan tâm cô ta, liền đến giúp bà Bàn.

    Ông Bàn thậm chí không nhận thấy rằng Đường Nhan vừa rồi đang nhìn ông, chỉ chăm chú chơi với cháu ngoan của mình.

    "Thế nào cháu ngoan, con có thích chiếc xe đẩy này không? Lúc trước khi ông nội nhìn thấy liền biết bảo bối nhà ta nhất định rất thích, vì vậy ông đã mua cho con." ông Bàn nói với cháu trai, tâm trí bây giờ đều là cháu trai.

    Cháu trai gật đầu, nó cũng rất thích ông nội, ông nội rất thích nó còn luôn mang thức ăn ngon cho nó.

    "Ân, cám ơn ông nội, ông nội đối với con thật sự rất tốt." Đứa cháu trai cười nói với ông nội, vừa ăn táo ông nội đút cho.

    Khi Ông Bàn nghe cháu trai nói ấy thích ông, đầu óc thiếu chút nữa nổ tung, nghe thích cháu trai nói thích mình liền vui mừng khôn xiết.

    Nhanh chóng hôn lên mặt cháu trai.

    Đứa cháu cũng cười khanh khách, ông Bàn nhìn thấy cảnh này càng vui hơn.

    "Ông nội, tiếp tục chơi với cháu đi, cháu chán muốn chết, may mắn là ông đã trở lại."

    Cháu trai ôn nhu nói, lọt vào tai ông Bàn mà nói chính là hoàn toàn không thể cưỡng lại được.

    "Con muốn chơi với ông nội? Được, hôm nay ông nội sẽ chơi với con, được không? Con muốn chơi bao lâu, hôm nay ông nội sẽ chơi với con bấy lâu. Ông nội thích chơi với con." ông Bàn cười nói, thần sắc đầy từ ái.

    Đứa cháu nghe ông Bàn nói đã bật cười, ông nội chơi cùng nó sẽ không buồn nữa, rất vui. "Sao con có thể không thích ông nội chơi với con? Ông nội mới đừng chê con phiền."

    Cháu trai nói xong, trên mặt nở nụ cười đáng yêu, khuôn mặt của đứa bé vốn đã mũm mĩm, giọng nói cũng dễ thương, cộng với những gì cháu trai nói, ông Bàn biểu thị mình cũng bị cháu trai bán manh.

    Đây là đứa bé đáng yêu như tiên nào đây, không hổ là cháu trai của ông ta, chỉ với ông mà thôi, quả nhiên là con trai vô dụng, hữu ích nhất chính là cháu trai.

    Ông Bàn đang nghĩ trong lòng, nghĩ ông nói một câu, con trai cãi lại một câu liền tức giận.

    Nhưng nhìn lại cháu trai yêu quý của mình, mọi thứ đều ổn, vội vàng đến chơi với cháu trai, nếu không trong lúc ông không chơi với cháu trai, cháu trai tức giận thì phải làm sao?

    Ông ấy không thể chịu đựng được điều này.

    Trong lòng thầm nghĩ, nhanh chóng chơi với cháu trai, chuyện Đường Nhan cùng con trai ly hôn đã sớm quên mất.

    Ông Bàn chơi với cháu trai rất lâu, chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn, những người hầu đi mời họ một già một trẻ ăn cơm.

    Ông Bàn chơi với cháu trai rất tốt, cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã chơi với cháu trai rất lâu.

    "Đã muộn rồi, chúng ta đi ăn cơm đi."

    Khi ăn, ông Bàn chú ý đến bà Bàn ở bên cạnh, bà không nói với ông lời nào, cả bữa ăn cũng không ai nói gì, vô cùng xấu hổ.

    Sau khi ăn xong bữa ăn xấu hổ lại khó có thể nuốt xuống này, cháu trai đã đi ngủ, cho dù ông Bàn không muốn nhưng, không nỡ xa cháu trai của mình, bây giờ nhưng thân thể của cháu trai mới là quan trọng nhất.

    Sau khi ông Bàn từ biệt cháu trai, đến phòng khách, trước khi đến đã nghe thấy phòng khách rất ồn ào náo nhiệt.

    Nhưng ông Bàn không nghĩ sau khi ông đến, toàn bộ đều im bặt.

    Bà Bàn làm ngơ ông Bàn, những người khác cũng vậy, họ không quan tâm đến ông Bàn chút nào.

    Điều này khiến ông Bàn rất bất lực nhưng ông cũng không còn cách nào khác, đành phải cũng không nói chuyện với bà Bàn.

    Ông Bàn nhìn Đường Nhan, nghĩ đến việc lại để Đường Nhan ly hôn, nhưng ngay khi ông muốn nói, liền nghẹn lại.

    Ông Bàn sợ mình sẽ ly hôn với bà Bàn nên không hề thúc giục Đường Nhan ly hôn với Bàn Giao Long.

    Ghét Đường Nhan thì ghét, nhưng bản thân ông Bàn cũng biết ông không thể chỉ vì ghét Đường Nhan trì hoãn bản thân.

    Ông Bàn nghĩ nếu ông lại nói về việc ly hôn của Đường Nhan, bà Bàn nhất định sẽ yêu cầu để cô ta bà bà Bàn cùng ly hôn.

    Ông cũng không thể vì một tai nạn để bà Bàn ly hôn với mình.

    Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ông Bàn cảm thấy bất lực, nhưng ông không thể làm gì được, ông cũng không thể thay đổi quan điểm của bà Bàn, phải không?

    Nhìn bầu không khí khó xử, ông Bàn biết nơi này tạm thời không chào đón ông, ông không cần phải quay lại đây để tự làm mình mất mặt.

    Ông chủ yếu là bởi vì nếu bây giờ ông đi, nhìn Đường Nhan, ông sợ nếu không cẩn thận sẽ trực tiếp phun ra lời nói khiến Đường Nhan ly hôn.

    Ông Bàn tỏ vẻ bây giờ ông gần như đã có phản xạ có điều kiện.

    Ông sợ nếu ông nói chuyện, làm bà Bàn mất hứng, bà sẽ lại nói về việc ly hôn, ông Bàn tỏ vẻ ông không thể chịu được.

    Ông cũng không muốn mình đã trung niên lại ly hôn.

    Ông Bàn đã quay trở lại, ông không muốn cuộc ly hôn mà ông tưởng tượng thành sự thật.

    Đường Nhan nhìn thấy bố chồng quay trở lại như vậy liền cảm thấy rất kỳ lạ, trong lòng nghĩ ông Bàn xuất hiện hẳn là vì muốn đến thăm cháu trai của mình.

    Bà Bàn nhìn bộ dáng ông Bàn quay lại cũng hiểu được ý nghĩ kỳ quái của Đường Nhan.

    "Haizzz, ông Bàn thực sự rất yêu cháu trai của mình. Này con không biết lại không nhận ra, lại đi nữa. Cũng không có cách nào, ông ấy chỉ yêu cháu trai của mình."

    Sau khi bà Bàn âm dương quái khí nó, Đường Nhan nói theo bà Bàn.

    "Ông Bàn cũng không thể bận tâm đến thứ yêu thích này, phải không?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng chín 2023
  4. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 363: Nỗi sợ của ông Bàn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ông Bàn sợ bà Bàn sẽ ly hôn với mình nên ở nhà không còn bắt nạt Đường Nhan nhiều như vậy nữa.

    Ông Bàn nhìn đồ ăn Đường Nhan nấu, mặc dù trong lòng vẫn không quá muốn ăn, nhưng thấy bà Bàn phớt lờ mình, ông Bàn cuối cùng cũng ăn.

    Sau khi ông Bàn ăn đồ ăn của Đường Nhan, lại trộm nhìn bà Bàn một lần nữa.

    Bà Bàn vẫn phớt lờ ông Bàn, ông Bàn đành phải cúi đầu ăn.

    Ông Bàn muốn đổ lỗi cho Đường Nhan, nói thức ăn của cô mặn và không ngon.

    Nhưng ông Bàn nghĩ, nếu ông ta thực sự làm như vậy, bà Bàn nhất định sẽ lại nói về việc ly hôn, làm ông Bàn bị dọa.

    Vì vậy, trong suốt suốt thời gian ông chỉ có thể không làm gì ngoài việc ăn. Đại khái là bởi vì ông Bàn chuyên tâm ăn cơm, sợ mình quá tốt, mới không kén chọn đồ ăn Đường Nhan nấu, bữa cơm hôm nay bọn họ ăn rất ngon, cũng không có gì không vui. Lý do chính là ông Bàn không nói Đường Nhan nhanh chóng ly hôn.

    Đường Nhan ăn bữa ăn này với sự sợ hãi, vì sợ ông Bàn mất hứng sẽ khuyên Bàn Giao Long ly hôn với cô ta. Hoặc cô ta làm chỗ nào không tốt chọc phải ông Bàn.

    Bà Bàn không nói gì, im lặng ăn cơm như thường lệ.

    Sau khi ăn xong, ông Bàn cảm thấy rất buồn chán nên đi xem TV, Đường Nhan lúc này cảm thấy khát nước, muốn đi uống nước.

    Đường Nhan đang rót nước, tình cờ đứng trước TV, lúc này ông Bàn cũng không vui lắm.

    Đột nhiên muốn chửi vào mặt Đường Nhan, nhưng lúc này bà Bàn dường như chú ý đến cảnh này và ho một tiếng.

    Ông Bàn sợ bà Bàn ly hôn nên đã kìm lại lời nói.

    Ông Bàn bấm vào chiếc điều khiển từ xa của TV trên tay. Tắt TV đi.

    Sau khi tắt TV, ông Bàn rất buồn chán nên định lên thăm cháu trai mới sinh của mình.

    Ông sợ mình ở lại đây, khi nhìn thấy Đường Nhan sẽ không nhịn được nói cô ly hôn.

    Đường Nhan nhìn ông Bàn đi lên, biết ông Bàn sẽ đi tìm cháu trai của mình.

    Cầm ly nước trong tay, Đường Nhan cảm thấy bây giờ cô đi lên cũng không được, ở lại đây cũng không được.

    Bà Bàn nhìn Đường Nhan, nói.

    "Tiểu Nhan, đến ngồi với mẹ nghỉ ngơi một chút." bà Bàn ân cần nói.

    Đường Nhan gật đầu, nói đã hiểu, đi đến nơi mà bà Bàn chỉ.

    Bà Bàn dịu dàng nói với Đường Nhan: "Đường Nhan, con đừng bận tâm đến cha con, mặc kệ ông ấy đi. Nếu ông ấy thực sự làm chuyện khiến con không thoải mái thì nói với mẹ, mẹ sẽ giúp con giải quyết, được không?"

    Bà Bàn nói xong, lại nắm lấy tay Đường Nhan, nắm thật chặt. Đường Nhan cảm thấy bà Bàn thực sự tốt với cô. Ngay cả khi ông Bàn thực sự đã làm điều gì đó sai trái, bà Bàn vẫn đang cố gắng hết sức để bù đắp những lỗi lầm này.

    Đường Nhan cười nói với bà Bàn không sao, cô không quan tâm, biết bà Bàn sẽ bảo vệ cô.

    Bà Bàn nghe Đường Nhan liền cười.

    "Tiểu Nhan, con đang nói cái gì vậy? Ý con là mẹ sẽ bảo vệ con sao? Đây không phải là việc mà mẹ chồng mẹ nên làm sao? Vốn là con vất vả đến nhà chúng ta, sinh cho mẹ cháu trai, không có công lao cũng có khổ lao. Lại nói công lao của con cũng không ít."

    Những gì bà Bàn nói đều tràn đầy sự chân thành đối với Đường Nhan.

    Nghe những lời này, Đường Nhan cảm thấy trong lòng ấm áp.

    Đường Nhan nhỏ giọng cảm ơn bà Bàn.

    "Sao con lại cảm ơn mẹ? Chẳng phải mẹ vừa nói với con sao? Đây là việc mẹ nên làm mà." bà Bàn nói xong lại lấy một quả táo cho Đường Nhan ăn.

    "Con đó, lần sau nếu khát thì nói với mấy vú nuôi, để họ mang đến cho con, con đi một quãng đường xa như vậy tới đây phiền phức lắm."

    Bà Bàn nói với Đường Nhan. Đường Nhan gật đầu nói cô ta biết. Bà Bàn lại nói: "Trước hết con đừng về phòng, ông Bàn không phải đang lên nhìn cháu trai ông ấy sao, con cứ ngồi đây xem tivi với mẹ cho thoải mái, như thế nào? Con muốn xem gì? Nói cho mẹ biết mẹ mở cho con, con đừng đi mở TV, cẩn thận phóng xạ, chú ý thân thể."

    Những lời của bà Bàn đều là quan tâm tỉ mỉ về Đường Nhan, Đường Nhan cảm thấy ấm áp khi nghe những lời của bà Bàn.

    "Vâng, được, con muốn xem một chương trình tạp kỹ?"

    Đương nhiên là bà Bàn là đồng ý, ngay lập tức mở cho Đường Nhan.

    Một bên khác.

    Lúc này, ông Bàn vừa vẹn nhìn thấy cháu trai của mình lúc này vẫn đang ngủ.

    Ông Bàn nghĩ cháu trai của mình thật dễ thương.

    Lặng lẽ chọc vào mặt cháu trai, thật mềm, ông Bàn cảm thấy cực kỳ đáng yêu nên ngồi trên ghế nhìn cháu trai, cảm giác như ngắm cả ngày cũng không chán.

    Tay cháu trai bởi vì mới sinh ra không lâu nên cuộn, nho nhỏ, giống như không cẩn thận sẽ bị thương.

    Ông Bàn vươn tay nắm lấy tay cháu trai, tay của cháu trai thật nhỏ nhắn đáng yêu, ông cảm thấy thật có thể khiến nó trở nên đáng yêu.

    Vừa nắm tay cháu trai, ông vừa thủ thỉ cháu trai hãy lớn nhanh lên, nghĩ sau khi cháu trai lớn lên, ông có thể dẫn cháu trai đi chơi cùng.

    Ông sẽ đưa cháu trai của mình đi khắp thế giới, biến cháu trai của mình trở thành đứa bé đáng ghen tị nhất.

    Khi cháu trai lớn lên, nó nhất định sẽ trở thành một đứa bé ngoan ngoãn và đẹp trai.

    Nghĩ đến đây, ông Bàn lại chọc vào mặt cháu trai mình.

    Chắc cháu trai không thoải mái nên nhíu mày, ông Bàn nhìn thấy cảnh này liền cảm thấy vô cùng đáng yêu.

    Sau khi nhìn cháu trai một lúc, ông đi xuống, không làm phiền giấc ngủ của cháu mình.

    Khi ông đi xuống, Đường Nhan và Bà Bàn đang vừa xem TV vừa tán gẫu. Có lẽ đang nói về một cái gì đó trên TV.

    Bà Bàn đang cười nhưng khi nhìn thấy ông Bàn cười, nụ cười ngay lập tức tắt ngúm.

    Đường Nhan cũng cảm thấy kỳ lạ, khi cô nhìn ông Bàn cũng không cười được.

    Ông Bàn cảm thấy hơi xấu hổ, không để ý đến họ, cũng không bắt lỗi Đường Nhan vì sợ xảy ra chuyện, bà Bàn vẫn ở đó, sợ bà đề nghị ly hôn.

    Bà Bàn phớt lờ ông Bàn, ôn nhu nói với Đường Nhan.

    "Đường Nhan, đừng sợ, có mẹ ở chỗ này, ông ấy không dám nói gì con, con cứ ở đây đi."

    Đường Nhan gật đầu, nhưng có ông Bàn ở bên trong lòng cô ta vẫn cảm thấy không vui khi.

    Nói với bà Bàn. "Con về phòng trước."
     
  5. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 364: Bàn Ngọc Long bị đánh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bà Bàn gật đầu đồng ý.

    Bàn Ngọc Long thấy Đường Nhan sẽ không bị ông Bàn để ý, cảm thấy hy vọng của anh và Phạm Tình Dã đã đến.

    Trong lòng nghĩ sớm thương lượng với ông Bàn về quan hệ của anh với Phạm Tình Dã.

    Một lúc sau, Bàn Ngọc Long đến gặp ông Bàn, nói với ông Bàn.

    "Ba, con có chuyện muốn bàn với ba, có thể không?" Bàn Ngọc Long nói chuyện, sau khi nói xong lại quay sang nhìn bà Bàn.

    Bà Bàn gật đầu với con trai, như thể nói rằng bà là chỗ dựa của Bàn Ngọc Long, con cứ yên tâm muốn nói với ông ấy cái gì thì nói.

    Bàn Ngọc Long nhờ sự động viên của bà Bàn mà trở nên can đảm hơn, nói với ông Bàn về chuyện của anh với Phạm Tình Dã.

    Ban đầu, ông Bàn không biết Bàn Ngọc Long đang nói về điều gì, tâm trạng và vẻ mặt của ông tương đối bình tĩnh. Nhưng sau khi nghe Bàn Ngọc Long nói, nhịp tim của ông tăng nhanh, khuôn mặt bừng, lông mày nhíu lại.

    Nhìn ông như vậy, Bàn Ngọc Long đại khái là biết ba mình sẽ nói cái gì, cho nên cúi đầu chịu mắng, cảm thấy mình còn trẻ, chuyện này cũng nên cẩn thận bàn bạc, không thể kích động giống như hôm nay.

    Ông Bàn lớn tiếng mắng Bàn Ngọc Long.

    "Người phụ nữ đó đã ly hôn rồi, anh thực sự cho rằng cô ta là người tốt sao? Nếu anh thật sự muốn kết hôn, tôi có thể tìm cho anh một người tốt hơn, phù hợp hơn với anh. Người như Phạm Tình Dã anh vẫn nên là bỏ những suy nghĩ đó đi."

    Tâm trạng bây giờ của ông Bàn hiện rất không tốt.

    Tại sao con trai ông đều như vậy? Chọn con dâu khiến ông không hài lòng, đây là muốn chọc giận ông, ông rõ ràng là vì lợi ích của con trai mình, nhưng các con trai đều từng người một khiến ông tức giận.

    Ông Bàn tức giận cầm lấy những đồ vật gần đó ném lên người Bàn Ngọc Long.

    Ông Bàn không hề nể tình, không chút nương tay tức giận, như thể Bàn Ngọc Long đã làm điều gì đó để đào mộ tổ mình.

    Nhìn thấy cảnh này, bà Bàn vội chạy đến kéo con trai đến bên mình, xoa đầu đứa con trai vừa bị ông Bàn đánh.

    "Ngọc Long, con không sao chứ? Để mẹ xem con có bị thương không?"

    Bàn Ngọc Long lắc đầu, nói với bà Bàn anh vẫn ổn.

    Bàn Ngọc Long thực sự không ngờ ông Bàn qua chuyện của Đường Nhan vẫn không đồng ý với quan hệ của anh với Phạm Tình Dã. Nghĩ đến đây, ánh mắt Bàn Ngọc Long tối sầm lại.

    Chẳng lẽ anh và Phạm Tình Dã thật sự hữu duyên vô phận sao? Anh không muốn nhìn thấy cảnh này, anh không thể chấp nhận cuộc sống tương lai không có Phạm Tình Dã.

    Nhìn đôi mắt ảm đạm của con trai, bà Bàn đau lòng.

    Nghĩ đến con trai mình đáng thương như vậy, là một người mẹ, bà muốn gắng sức vì con mình.

    Bà Bàn lớn tiếng nói với ông Bàn: "Tôi ủng hộ con trai mình. Chẳng phải tôi đã nói với ông về chuyện của Đường Nhan sao? Chuyện của Bàn Ngọc Long cũng vậy. Tôi tôn trọng ý kiến của thằng bé. Nếu ông tiếp tục như vậy thì đừng sợ tôi sẽ làm điều gì đó không tốt cho ông."

    Bà Bàn tuyệt đối ủng hộ con trai, chỉ cần ông Bàn còn phản đối, bà Bàn sẽ mắng ông.

    Ông Bàn làm sao có thể chấp nhận những gì Bàn Ngọc Long nói, vội vàng nói với bà Bàn.

    "Phạm Tình Dã trước đây đã ly hôn. Đừng nhìn bây giờ cô ta không tồi, nhưng cưới là tuyệt đối không được. Tôi không đồng ý với quan hệ giữa Bàn Ngọc Long và Phạm Tình Dã." ông Bàn nói đến đây, nói như chém đinh chặt sắt, một Đường Nhan đã làm ông ta đủ mệt rồi, sau thêm một Phạm Tình Dã, sau này còn có chỗ cho ông ta không?

    Hai đứa con trai của ông cũng vậy, không đứa nào có thể khiến ông bớt lo lắng.

    Bà Bàn nghe xong câu nói của ông Bàn liền mắng: "Tôi đánh gãy chân ông đấy, con trai tôi thích người nào thì lấy người đó, hơn nữa ông nói lời này là có ý gì? Ông đây là vì con trai sao?"

    Vừa nói, bà Bàn vừa tiến đến nắm lấy tay con mình, nói anh yên tâm, có mẹ ở đây rồi.

    Bà Bàn mỉm cười với Bàn Ngọc Long.

    Bàn Ngọc Long bật cười khi thấy mẹ đối xử với mình tốt như vậy, may mắn là mẹ có cảm tình với Phạm Tình Dã. "Cảm ơn mẹ."

    Bàn Ngọc Long từ tận đáy lòng nói những lời này.

    Bà Bàn nghe Bàn Ngọc Long nói câu này trong lòng rất vui.

    "Đứa ngốc, mẹ là mẹ của con, mẹ tôn trọng ý kiến của con cái không phải là bình thường sao? Nếu con thích Phạm Tình Dã thì con cứ tự nhiên, chuyện gì cũng đừng sợ, hết thảy đã có mẹ." bà Bàn ôn nhu nói chuyện với, vui vẻ cực kỳ.

    Bàn Ngọc Long gật đầu.

    Ông Bàn nhìn thấy cảnh này không vui lắm, tại sao họ không biết ông đang suy nghĩ cái gì, hắn sai sao?

    Bàn Ngọc Long mỉm cười cảm ơn mẹ, người cha như ông đã gì sai? Anh vì con của mình chẳng lẽ là sai sao? Vì con mình vui mà lại dung túng sao?

    "Bà nói vì tốt cho Bàn Ngọc Long? Chẳng lẽ chính là vì để nó vui vẻ sao? Những sự thật khác đều không cần nghĩ đến phải không? Phương pháp giáo dục của bà hoàn toàn sai lầm, bà như vậy sẽ hủy hoại Ngọc Long bà có biết không?" ông Bàn lớn tiếng nói.

    Bàn Ngọc Long trộm nhìn bà Bàn nhỏ giọng nói.

    "Mẹ, mẹ đừng nghe bố bên kia đánh rắm, bố nói gì cũng không đúng, không có Phạm Tình Dã con sẽ đau khổ lắm không phải sao?" Bàn Ngọc Long nói.

    Bà Bàn nghe giọng nói của con trai mình phía sau, gật đầu.

    "Con trai, mẹ biết, mẹ cũng cảm thấy bố con bên kia đang đánh rắm, chúng ta để ông ấy đánh rắm đi, mặc kệ ông ấy."

    Bà Bàn nói với con trai, còn cười bảo anh yên tâm, bà hiểu.

    Bàn Ngọc Long gật đầu.

    Ông Bàn thấy bọn họ trò chuyện, không biết họ đang nói cái gì, họ vừa nói chuyện lại vừa cười.

    Bà Bàn nói với ông Bàn: "Tôi bỏ qua chuyện của ông, tôi mắng chết ông, con trai tôi thích ai nó thích, nó đã lớn rồi, nó thích ai thì nó tự quyết định. Chúng tôi không có quyền xen vào đúng không?"

    Bà Bàn nói xong liền đi uống chút nước cho đỡ khát, nói lâu như vậy làm bà mệt chết.

    Sau khi uống nước, bà Bàn quay lại nói.

    "Bàn Ngọc Long bây giờ đã trưởng thành, nó có thể tự quyết định, chúng ta không có quyền kiểm soát nó, ông cũng vậy, đừng trách tôi không khách khí với ông." bà Bàn nói.

    Ông Bàn không nói nên lời, dù sao ông vẫn sợ bà Bàn sẽ ly hôn với ông, nếu đến lúc đó thật sự nổ ra cảnh ly hôn thì sẽ không hay lắm.

    Ông Bàn đành phải nói.

    "Bà tự ngẫm lại rốt cuộc là nó tự hủy hoại mình hay để bây giờ để bọn nó vui vẻ." ông Bàn nói, cảm thấy bất lực.

    Bà Bàn trả lời: "Tôi không cần phải suy nghĩ. Con trai tôi nghĩ thế nào tôi đều vĩnh viễn đồng ý với quan điểm của con tôi."

    Sau khi bà Bàn nói xong, nhìn Bàn Ngọc Long, Bàn Ngọc Long cũng mỉm cười với bà Bàn.
     
  6. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 365: Danh nhân quốc tế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phạm Tình Dã xuất hiện trên các tạp chí quốc tế.

    Vì được lên tạp chí quốc tế Phạm Tình Dã được nhiều người chú ý.

    [Phạm Tình Dã rất đẹp, thần tiên tỷ tỷ đẹp như vậy, ta có thể nha.]

    [Lầu trên, người này chúng ta chỉ có thể nghĩ, không thể có được.]

    [Ừ, cô ấy vừa đẹp vừa có tiền, dáng người cũng đẹp như trời ban.]

    Phạm Tình Dã cũng xuất hiện trên tạp chí trực tuyến, mọi người về cơ bản đang thảo luận về Phạm Tình Dã.

    Phạm Tình Dã phát hiện ra điều này nhưng cô không để ý.

    Dù sao người khác thảo luận về cô không phải chứng minh cô có năng sao?

    Hơn nữa, người khác bàn tán về mình, cô cũng không biết xấu hổ đi bịt miệng người ta sao?

    Nhưng chỉ nói một chút mà thôi.

    * * *

    Lam Lâm nhìn thấy Phạm Tình Dã được đăng trên các tạp chí quốc tế, không chỉ vậy, hiện tại trên mạng cơ bản đều đưa tin về Phạm Tình Dã, nói không ghen tị là giả.

    Nghĩ tới đây, Lam Lâm ném cái chén trong tay xuống.

    Dựa vào cái gì? Tại sao Phạm Tình Dã lại may mắn như vậy? Rốt cuộc cô ta có gì tốt? Rõ ràng cái gì cô ấy cũng tốt hơn Phạm Tình Dã, tại sao cô không được đăng trên tạp chí quốc tế? Không được dân mạng khen ngợi.

    Cô hận, cũng cảm thấy rất ghen tị, lướt điện thoại một lúc lại thấy tin tức của Phạm Tình Dã.

    Bây giờ sức nóng của Phạm Tình Dã lớn như vậy, cô không thể không ghen tị.

    Không được, cô phải làm gì đó..

    Lam Lâm cầm điện thoại cho cho tài xế taxi.

    Nói chuyện với tài xế taxi về giá cả, nói với tài xế taxi để anh ta đến cho Phạm Tình Dã một cái thống khoái.

    Người lái xe taxi vẫn còn rất sợ hãi nên yếu ớt nói chuyện với Lam Lâm.

    "Cô Lam Lâm, trong nhà tôi có già có trẻ, còn một mình tôi chăm sóc. Cô bỏ qua cho tôi đi, đây chẳng khác gì trực tiếp phá gia đình tôi. Nếu không hay là cô thôi đi?"

    Người lái xe taxi nói với Lam Lâm, cầu xin cô tìm người khác.

    Lam Lâm ban đầu không có tâm trạng tốt, nhưng bây giờ tài xế taxi cũng không hoàn thành nhiệm vụ mà cô giao, điều này trực tiếp khiến cô cảm thấy tồi tệ hơn.

    Lam Lâm cầm chiếc cốc bên cạnh lên đập xuống, sau đó đẩy cái bàn trực tiếp rơi xuống đất, hiện tại cảnh tượng rất lộn xộn.

    Lam Lâm đầu tóc rối bù, sắc mặt tái nhợt, có lẽ là quá tức giận, không có vài phần nhân khí.

    Không còn cách nào khác, Lam Lâm càng tức giận hơn, nếu tài xế taxi không muốn đến giúp cô ta, cô ta chỉ có thể tìm người chuyên nghiệp hơn.

    Lam Lâm gọi một cuộc gọi, sau đó lên mạng, nhấp vào trang web, đem những gì cô ta muốn làm đưa lên, hơn nữa còn cho mức giá thích hợp.

    Không lâu sau, một sát thủ đến nhận nhiệm vụ.

    Sau khi Lam Lâm nhìn sát thủ nhận nhiệm vụ, trước đưa cho sát thủ một khoản tiền đặt cọc, sau đó cũng chỉ có thể chờ.

    Nhìn vào bức ảnh của Phạm Tình Dã trên điện thoại, Lam Lâm nghĩ dù sao thì cô cũng sẽ chết sớm. Nghĩ đến đây, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, không còn tức giận nữa.

    Người hầu đi tới, nhìn thấy Lam Lâm làm mặt đất bừa bãi như vậy, biết đối phương hiện tại nhất định tâm tình không tốt, liền không nói nữa, cẩn thận xóa đi cảm giác tồn tại của mình.

    Cũng cố gắng không làm cho âm thanh dọn dẹp quá lớn.

    Lam Lâm thấy đám người hầu rụt rè như vậy, nếu như trước kia sẽ nổi ý xấu trêu cợt bọn họ, nhưng hiện tại cô ta không có hứng.

    Liền tức giận nói: "Nhanh lên nhanh lên, mau dọn sạch cho tôi, làm sao vậy? Không có tay sao? Mau dọn đi!"

    "Vâng, tôi hiểu rồi, xin đợi một chút, tôi sẽ cố gắng làm nhanh nhất có thể."

    Người hầu thấp giọng nói, sợ đối phương tức giận, bất luận như thế nào? Theo nghề này đôi khi cũng bị ăn chửi, nhưng không thể không nói giá khá cao, công việc cũng không quá mệt.

    Đối với cô ấy mà nói, đây quả thực là một công việc rất tốt, dù sao gần đây cô ấy nhất định sẽ không thể tìm được công việc thứ hai như thế này.

    Một bên khác.

    Lúc này, Phạm Tình Dã đang nghịch điện thoại di động ở nhà, cảm thấy buồn chán, hình như một lúc sau WB đã quẹt cho mình.

    Nhìn thấy ảnh của mình, cảm thấy rất vui nên bấm vào bên dưới, định xem người khác nhận xét về mình như thế nào?

    [Trời ơi, đây là tiên nữ gì vậy? Với diện giá trị nhan sắc cao cấp này, ta có thể, ta có thể, ta có thể.]

    [Nghe nói chưa? Tỷ tỷ này không những giàu cỡ, cũng rất có năng lực, hơn nữa ngoại hình còn đẹp? Quả thực là ông trời cho cô ấy thức ăn vậy. 】

    Phạm Tình Dã bật cười trước nhận xét về việc cho cô ăn, không nghĩ tới trong lúc nhất thời liền ấn like cho người đó, nhưng cô quên mất cô đang sử dụng nick chính của mình.

    Vì vậy, không bao lâu bên kia đã trả lời cô.

    [Trời ơi, người ta thực sự ghé qua cho tôi một like, vui quá, vui quá.]

    [Trâu bò, nhanh lên để ta hút vận may của lầu trên đi, lầu trên, hy vọng ngài có thể chúc tôi thi đậu.]

    Phạm Tình Dã nhìn thấy cảnh này cũng bật cười, thích những bình luận trong bài viết mà cô thấy thú vị.

    Tình cờ Lam Lâm cũng nhìn thấy cảnh này.

    Lúc đầu tâm trạng cô ta không tốt nên cô ta đăng nhập vào tài khoản, đăng những điều không hay về Phạm Tình Dã dưới bình luận này.

    [Thực sự không phải ta nói nha, ngươi xem ảnh trước đây của cô ta chưa? Ta cảm thấy trước đây cô ta không được đẹp lắm, bây giờ chắc chắn là phẫu thuật thẩm mỹ.]

    Lam Lâm cảm thấy cô ta truyền tin này ra ngoài, Phạm Tình Dã ít nhiều cũng sẽ bị mắng đi?

    Nhưng cô ta không ngờ những người được gọi là cư dân mạng lại bình luận như vậy.

    [Nữ 18 biến lớn, càng thay đổi càng đẹp, biết không? Phạm Tình Dã khi lớn lên nhất định sẽ càng xinh đẹp hơn, dù sao đường nét trên khuôn mặt cô ấy trước đây không có nảy nở mà thôi, nhưng cũng không xấu! Nhìn cô như thế này, lầu trên có phải là ghen tị với Phạm Tình Dã không.]

    [A, các ngươi có phát hiện ra không? Đây là nick ẩn danh.]

    [Ừ, ừ, loại người gì mà lại đây nói chuyện? ]

    [Mọi người mau đi thôi, chỉ là loại người giấu đầu lộ đuôi này, nếu nói chuyện với cô ta, cô ta sẽ không mang điểu các ngươi đi.]

    Phạm Tình Dã nhìn sự bảo vệ của cư dân mạng mà trong lòng ấm áp, cô cũng tình cờ nhìn thấy bức ảnh này, cảm thấy mình như trẻ lại.

    Nhưng ai đã làm điều đó?

    Phạm Tình Dã nghĩ một lúc, sau đó ngừng nghĩ, dù sao thì nó cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cô.
     
  7. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 366: Lam Lâm thuê sát thủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bàn Ngọc Long vì cãi nhau với ông Bàn nên tâm trạng không tốt, gọi điện cho Phạm Tình Dã, muốn dẫn cùng Phạm Tình Dã ra ngoài một lúc.

    Phạm Tình Dã đồng ý, để Bàn Ngọc Long buổi chiều đến nhà đón cô.

    Bàn Ngọc Long và Phạm Tình Dã đã có một cuộc nói chuyện vui vẻ.

    Ông Bàn nhìn thấy cảnh họ gọi.

    Ông Bàn không đồng ý với việc Bàn Ngọc Long hẹn hò với Phạm Tình Dã, mắng Bàn Ngọc Long vì coi những gì trước đây ông ta nói là vô nghĩa?

    Ông Bàn lo lắng chỉ vào Bàn Ngọc Long bắt đầu nói.

    "Bàn Ngọc Long, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi? Anh coi lời tôi là cái rắm sao? Tôi không đồng ý hôm nay anh ra ngoài tìm Phạm Tình Dã. Hôm nay anh ở đây, anh đi ra ngoài thì đừng nhận người cha này nữa, tôi cũng không có đứa con trai như anh."

    Ông Bàn nói, còn gõ lên bàn trà, bà Bàn cau mày.

    "Ba, con và Phạm Tình Dã thật tình yêu nhau, ba không thể nghĩ như vậy, ba làm như vậy là đang hại con sao?"

    Bàn Ngọc Long có chút tức giận, tại sao ông Bàn cái gì cũng muốn quản anh, việc yêu đương của anh liên quan gì đến ông Bàn?

    Bàn Ngọc Long lại nói với ông Bàn: "Hôm nay con phải ra ngoài tìm Phạm Tình Dã? Mặc kệ ba nói như thế nào."

    Ông Bàn nghe Bàn Ngọc Long nói ngay lập tức lo lắng, vỗ bàn trà, lớn tiếng nói muốn thể hiện sự uy nghiêm của mình.

    "Tôi không đồng ý. Nếu anh còn nói thế nữa, hôm nay tôi sẽ nhốt anh trong phòng, anh có tin không?"

    Bà Bàn xem cuộc trò chuyện của Bàn Ngọc Long với ông Bàn, trực tiếp ra tay bảo vệ con trai mình.

    "Bàn Ngọc Long muốn đi ra ngoài liền để cho nó đi ra ngoài, tôi ủng hộ nó đi ra ngoài, nếu ông không để cho nó đi ra ngoài tìm Phạm Tình Dã, cũng đừng trách tôi không khách khí."

    Bà Bàn hung dữ nhìn ông Bàn nói, một bộ bảo vệ con.

    Bà Bàn nói, nhìn Bàn Ngọc Long, nói với anh không có chuyện gì, mọi việc có bà lo.

    Bàn Ngọc Long mỉm cười với bà Bàn, cảm ơn bà.

    Một lúc sau, bà Bàn lại bắt đầu mắng mỏ ông Bàn, nói ông một chút cũng không tôn trọng con cái.

    Ông Bàn sợ ly hôn nên chỉ có thể không nói gì.

    Ở phía bên kia, Lam Lâm đã gọi cho sát thủ để thảo luận về việc hôm nay giết Lam Lâm.

    Sát thủ nói với Lam Lâm đừng lo, hôm nay hắn sẽ đối phó với Phạm Tình Dã, yên tâm.

    Lam Lâm chỉ có thể dặn cầu sát thủ làm mọi việc sạch sẽ, không để nước bẩn dính lên người cô ta.

    Hung thủ nói: "Tiểu thư xin yên tâm, cho dù bị phát hiện, chúng tôi cũng rất có nguyên tắc, sẽ không tiết lộ thông tin khách hàng, xin cô cứ yên tâm."

    Lúc này Lam Lâm mới yên tâm.

    "Làm cho xong việc, tiền không thành vấn đề, biết chưa." Lam Lâm nói, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.

    Người đối diện nghe thấy Lam Lâm không nói chuyện, liền nói: "Đã như vậy, ta cúp điện thoại trước, tiểu thư xin chờ tin tức."

    "Được."

    Sau khi nói chuyện với sát thủ, Lam Lâm bắt đầu chuẩn bị, thu dọn đồ đạc và định đến nhà Phạm Tình Dã chờ đợi.

    Sau khi chờ một lúc, sát thủ phát hiện Bàn Ngọc Long đã đến nhà của Phạm Tình Dã.

    Sát thủ nghĩ người đã đi vào, Phạm Tình Dã một hồi sẽ ra ngoài, vì vậy sát thủ bắt đầu càng thêm tỉnh táo.

    Phạm Tình Dã nhìn thấy Bàn Ngọc Long đến chào anh, cũng chú ý đến vẻ mặt của Bàn Ngọc Long không được tốt lắm.

    "Ngọc Long, sao sắc mặt anh tệ như vậy? Có chuyện gì không ổn, nói cho em biết là như thế nào." Phạm Tình Dã ôn nhu nói, lại đi rót nước cho Bàn Ngọc Long.

    Sau khi Bàn Ngọc Long uống nước, anh kể về cuộc cãi vã của mình với ông Bàn mấy ngày nay.

    "Anh thật sự không nghĩ qua chuyện của Đường Nhan mà ba anh vẫn như vậy, may mà mẹ anh ủng hộ chúng tôi, nếu không anh thật sự không biết nên chuyện của chúng ta nên làm thế nào bây giờ."

    Bàn Ngọc Long nói về sự phiền lòng gần đây của mình.

    Phạm Tình Dã yên lặng lắng nghe những lời của Bàn Ngọc Long, sau đó nói với Bàn Ngọc Long.

    "Không sao, chúng ta vẫn còn thời gian mà không phải sao? Từ từ, không sao? Ông Bàn không đồng ý với chuyện của chúng ta, chẳng phải vẫn còn bà Bàn đó sao? Em tin không bao lâu ông Bàn sẽ đồng ý. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, phải không?"

    Phạm Tình Dã cầm tay Bàn Ngọc Long an ủi, Bàn Ngọc Long nghe Phạm Tình Dã nói cũng đã bình tĩnh lại, cảm thấy bớt khó chịu hơn trước.

    "Mong là như lời em nói, em có biết bố anh đã trở thành cái gì không? Sau khi nghe chúng ta nói chuyện điện thoại, ông ấy đi thẳng tới, suýt chút nữa khóa cửa không cho anh ra ngoài. Nếu không có mẹ anh thì không biết bây giờ làm sao anh tới tìm em."

    Bàn Ngọc Long nói, bày tỏ sự chán nản trong lòng.

    Phạm Tình Dã nghe Bàn Ngọc Long nói về ông Bàn cũng trở nên sợ hãi, sao có thể có một người đáng sợ như vậy? Đứa con đã làm ra chuyện gì với ông ta.

    "Cái này.. ông Bàn đi hơi quá rồi, em cũng không nghe tiếp được nữa." Phạm Tình Dã nói, ăn quả táo trong tay.

    Bàn Ngọc Long cũng bất đắc dĩ thở dài, Phạm Tình Dã nhìn dáng vẻ của Bàn Ngọc Long, cảm thấy trong lòng cũng không tốt, vì vậy nói chuyện với Bàn Ngọc Long, nghĩ nhanh chóng gác lại chủ đề này.

    "Mà này, anh có bao giờ nghĩ đến buổi hẹn hò của chúng ta không? Nói chuyện này trước đi. Đừng nghĩ đến những chuyện phiền toái trong nhà, phiền toái lắm đúng không?"

    Phạm Tình Dã nói, thành công thay đổi chủ đề, một lúc sau Bàn Ngọc Long không nghĩ về ông Bàn, bắt đầu tập trung suy nghĩ anh và Phạm Tình Dã sẽ đi đâu chơi.

    Phạm Tình Dã cười nói: "Chúng ta đi xem phim đi, em thấy bộ phim này cũng rất hay, trên mạng cũng có rất nhiều người đánh giá tốt."

    Bàn Ngọc Long gật đầu, nếu Phạm Tình Dã thích thì bọn họ phải đi xem, họ đã mua vé trực tuyến, định xem bộ phim này.

    "Giá vé này còn có chút lương tâm." Phạm Tình Dã bắt đầu lầm bầm lầy bầu.

    Bàn Ngọc Long gật đầu mỉm cười, bảo Phạm Tình Dã thu dọn đồ đạc ngay bây giờ để họ có thể nhanh chóng đi xem phim.

    Phạm Tình Dã cũng gật đầu.

    "Được, anh chờ em một lát, em đi chuẩn bị đây."

    Bàn Ngọc Long gật đầu, lặng lẽ đợi Phạm Tình Dã tắm rửa sạch sẽ.

    Phạm Tình Dã đã thu dọn xong đồ đạc, bọn họ bắt đầu đi ra ngoài, tên sát thủ đang định nghỉ ngơi một lúc thì thấy Phạm Tình Dã đi ra, nhìn bức ảnh quả thực là cô, sát thủ liền bật người lên tinh thần.

    Phạm Tình Dã và Bàn Ngọc Long đang lái xe phía trước, sát thủ nhìn thấy thời cơ, thời cơ thích hợp sát thủ bắt đầu đâm vào xe của Phạm Tình Dã.

    Thật trùng hợp, lúc đó Bàn Ngọc Long đang lái xe cho Phạm Tình Dã, khi bị va chạm, anh đã lái xe lùi lại, đâm vào người Lam Lâm phái đến vào bệnh viện.
     
  8. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 367: Tai nạn xe

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bàn Ngọc Long vì chuyện này suýt phải vào tù, vẫn là Phạm Tình Dã cử người đưa anh ra ngoài.

    Phạm Tình Dã kiên nhẫn nhẹ nhàng nói với Bàn Ngọc Long.

    "Không sao, yên tâm, mọi chuyện sẽ tốt lên, yên tâm, không có chuyện gì, em biết không phải anh cố ý."

    Phạm Tình Dã nắm tay Bàn Ngọc Long, cố gắng truyền cho Bàn Ngọc Long một chút dũng khí để anh không còn sợ hãi như bây giờ.

    Bàn Ngọc Long vì sự cố trước đó vẫn còn sợ hãi, những cảnh trước đó vẫn đang diễn ra trước mắt anh.

    Phạm Tình Dã nhìn cơ thể Bàn Ngọc Long run rẩy, cũng không biết làm gì.

    Chỉ có thể ôm Bàn Ngọc Long cho anh một chút dũng khí để anh không sợ hãi như vậy, Phạm Tình Dã vỗ nhẹ vào lưng Bàn Ngọc Long, cảm thấy lúc này Bàn Ngọc Long có chút giống một đứa bé.

    "Phạm Tình Dã, anh rất sợ. Những cảnh tượng đó vẫn hiện lên trước mắt anh, như thể chúng sẽ nuốt chửng anh. Anh cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh cảm thấy như mình sẽ phát điên mất."

    Bàn Ngọc Long nhỏ giọng nói, Phạm Tình Dã cảm thấy nếu không phải cô đang đứng bên cạnh cẩn thận lắng nghe, cô sẽ không thể nghe được Bàn Ngọc Long nói.

    Phạm Tình Dã an ủi.

    "Không sao, không sao, ôm một cái, không phải còn có em ở đây sao? Có chuyện gì em và anh cùng gánh vác. Không sao. Đừng sợ, qua rồi, hết thảy đều qua rồi, nếu như chuyện đã thành như vậy, chúng ta nên dũng cảm đối mặt, phải không?" Phạm Tình Dã nói, lại giúp Bàn Ngọc Long đứng dậy.

    Bàn Ngọc Long không phải là rất nặng, nhưng Phạm Tình Dã dù sao cũng chỉ là một cô gái, phải cố gắng rất nhiều mới giúp Bàn Ngọc Long đứng dậy.

    Nhìn thấy Phạm Tình Dã vất vả như vậy, Bàn Ngọc Long chỉ có thể tạm thời lên tinh thần một chút.

    Phạm Tình Dã thấy trạng thái tinh thần của Bàn Ngọc Long tốt hơn nhiều cũng cười.

    "Anh xem, anh như này không phải là làm được rồi sao? Kế tiếp chuyện chúng ta phải làm kỳ thực rất đơn giản, nhiệm vụ là chúng ta là phải đối mặt với hắn, chúng ta phải đối mặt khó khăn." Phạm Tình Dã nói xong, nhìn khuôn mặt tuyệt vọng của Bàn Ngọc Long liền bất đắc dĩ, tạm thời không đề cập đến chuyện này, muốn để Bàn Ngọc Long bình tĩnh lại trước.

    Bàn Ngọc Long gật đầu, nhưng anh vẫn mất hồn mất vía, Phạm Tình Dã nhìn Bàn Ngọc Long.

    "Bàn Ngọc Long, trước kia anh không phải là người như vậy, anh có thể làm được, có chuyện gì chúng ta cùng đối mặt." Phạm Tình Dã vội vàng nói.

    Thấy Phạm Tình Dã lo lắng cho mình như vậy, Bàn Ngọc Long không muốn Phạm Tình Dã buồn nên gật đầu.

    Phạm Tình Dã lúc này mới cười, gọi taxi cho Bàn Ngọc Long, đưa tiền và địa chỉ của Bàn Ngọc Long cho tài xế, đồng thời đưa cho ông chủ một ít tiền bảo ông chăm sóc Bàn Ngọc Long.

    Nói với người lái xe tâm trạng của Bàn Ngọc Long hiện giờ không tốt, xin hãy chăm sóc cho anh.

    Được, nói với Phạm Tình Dã rằng không có vấn đề, còn khen Phạm Tình Dã là một cô gái tốt, Bàn Ngọc Long có một người bạn gái như cô thực sự có phúc.

    Phạm Tình Dã nghe vậy cũng đỏ mặt.

    "Không có, sư phụ, xin hãy giúp tôi chăm sóc bạn trai của tôi. Gần đây tâm trạng anh ấy không đặc biệt tốt, tinh thần tương đối thấp."

    Người lái xe cười nói: "Tôi biết rồi, cô gái như cô bây giờ thực sự rất ít, như vậy đi, vì tình yêu của cô với bạn trai, tiền cô đưa cho tôi tôi sẽ không lấy ha?"

    Ông chủ lái xe cũng là một người thật thà, thích cô gái có giáo dưỡng, vì vậy nói Phạm Tình Dã ông không muốn tiền của Phạm Tình Dãy, nhưng thực tế bây giờ ông đang thiếu tiền, số tiền mà Phạm Tình Dã đưa có thể cứu ông một đoạn thời gian, nhưng suy nghĩ hồi lâu, ông vẫn không có ý định đi cầu cái vận may này.

    Phạm Tình Dã cũng thấy cuộc sống của người lái xe không dễ dàng.

    Tài xế quần áo rách nát, hơi bạc màu, chắc là giặt nhiều lần.

    Phạm Tình Dã cũng trả lời: "Sư phụ, đừng lo lắng, số tiền này là phần ông nên có, nếu ông không lấy tôi sẽ buồn."

    Phạm Tình Dã nói xong rời đi.

    Người lái xe không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhận tiền, lái xe ổn định, còn an ủi Bàn Ngọc Long nói dù có chuyện gì xảy ra, anh ta phải nhìn về phía trước, mọi thứ sẽ ổn thôi.

    Người lái xe cũng biết Bàn Ngọc Long có thể không nghe những gì ông nói bây giờ, nhưng vẫn nói chuyện, hy vọng Bàn Ngọc Long có thể ổn hơn.

    Mặc dù Bàn Ngọc Long không nói, nhưng vẫn lắng nghe những gì người lái xe nói, biết những gì người lái xe nói cũng là tốt cho mình.

    Sau khi người lái xe đưa Bàn Ngọc Long đến nhà, khi xuống xe Bàn Ngọc Long còn cảm ơn người lái xe.

    Người lái xe trả lời: "Cảm ơn gì, đây là điều tôi nên làm."

    Sau khi Bàn Ngọc Long đi, người lái xe thầm nói, ông thực sự đã gặp một người tốt.

    * * *

    Sau khi sự việc này xảy ra, ông Bàn đã rất tức giận, liên tục mắng Bàn Ngọc Long không khiến ông bớt lo.

    Bàn Ngọc Long cũng biết mình thật sự làm sai, không trả lời, cúi đầu nghe ông Bàn mắng.

    Ông Bàn lại mắng.

    "Không phải tôi đã nói với anh hôm nay không được ra ngoài sao, anh muốn chọc giận tôi sao?" ông Bàn lớn tiếng mắng.

    Bà Bàn nhìn mà muốn bảo vệ con trai, nhưng bà cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này, con trai bà lần này thực sự đã làm sai, chỉ có thể chờ sau khi chuyện qua đi an ủi con mình.

    Ông Bàn mắng Bàn Ngọc Long rất lâu.

    Bàn Ngọc Long cũng ở đó nghe mà không nói gì.

    Sau khi ông Bàn mắng liền đi xem cháu trai mình để thuận khí, thằng nhóc này thực sự không để ông bớt lo, vẫn là cháu trai tốt hơn.

    Bà Bàn đến bên Bàn Ngọc Long nói: "Con trai, chuyện này có chút nghiêm trọng, nhưng mẹ cũng biết là con không cẩn thận. Con yên tâm, mọi chuyện rồi sẽ qua. Bây giờ con không nên hèn nhát như vậy, con phải đứng lên?"

    Bàn Ngọc Long nghe mẹ nói: "Được mẹ, con biết rồi, lòng con bây giờ thật sự có chút loạn, mẹ có thể để con một mình bình tĩnh lại được không?"

    Bàn Ngọc Long bây giờ rất khó chịu, anh muốn ngủ một giấc thật ngon để không phải suy nghĩ về bất cứ điều gì.

    Bà Bàn cũng biết tâm trạng của Bàn Ngọc Long không tốt nên cũng không nói chuyện với anh nữa, đang chuẩn bị ăn cơm thì thấy Bàn Ngọc Long đã ngủ nên cũng không gọi anh đi ăn.

    Lầm bầm lầu bầu nói.

    "Con trai, con không được ngã xuống như thế này."

    Bà Bàn nói xong cũng biết con mình không phải loại người như vậy, Ngọc Long của bà nhất định sẽ đứng lên.

    Ngày hôm sau khi Bàn Ngọc Long tỉnh dậy, đã trở lại bộ dạng ban đầu, anh cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.

    Bàn Ngọc Long điều tra ra Lam Lâm đã cử người, Lam gia đã xảy ra một vụ bê bối, tác động kinh doanh đã giảm đi một nửa.
     
  9. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 368: Xin lỗi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kể từ khi vụ ám sát Phạm Tình Dã của Lam Lâm bị bại lộ, nhà họ Lam đã xảy ra tai tiếng, việc làm ăn đương nhiên không tốt, điều này cũng khiến danh tiếng của nhà họ Lam bị tổn hại, có thể phải làm việc thiện một thời gian dài mới có thể cải thiện tình hình. Các đối tác làm ăn cũng không muốn hợp tác với Lam thị, nếu Lam thị muốn tiếp tục hợp tác thì phải giảm lợi ích của mình, nhưng họ không còn cách nào khác.

    "Lam Lâm! Con làm chuyện này đã gây ra rất nhiều phiền toái cho gia đình! Nếu con làm việc gì thì phải cẩn thận, hiểu không?" Ông Lam tức giận đập bàn.

    "Con xin lỗi, bố, con không cố ý. Con không ngờ người lái xe lại là Bàn Ngọc Long. Con chỉ muốn người phụ nữ Phạm Tình Dã đó chết mà thôi. Con xin lỗi, con xin lỗi. Con không ngờ làm vậy lại ảnh hưởng đến nhà ta." Lam Lâm bị dọa đến khóc như hoa lê đái vũ.

    "Đúng vậy, chồng, Lâm Lâm chắc chắn không cố ý. Vì người mình thích không nên trả giá hết thảy sao? Dùng mọi thủ đoạn sao? Lâm Lâm chỉ thích Bàn Ngọc Long mà thôi, ghen tị với tiện nhân Phạm Tình Dã đó, Tạp chí Quốc tế ngay từ đầu nên thuộc về Lâm Lâm. Là tiện nhân đó đoạt đi, Lâm Lâm chỉ trả thù một chút. Đừng tức giận." Bà Lam vỗ vào lưng ông Lam khuyên nhủ.

    "Đừng dùng thủ đoạn của bà để dạy dỗ nó, bà cho là trước kia bà làm chuyện gì tôi đều không biết sao? Tôi chỉ không nói mà thôi." Ông Lam lạnh lùng nói. "Nếu bà còn dạy nó như vậy nữa thì đừng trách tôi tự mình dạy nó làm thế nào làm người thừa kế đủ tư cách."

    Bà Lam bị nói mặt lúc xanh lúc trắng, dù sao bản thân bà cũng là tiểu tam thượng vị, dùng không ít thủ đoạn mới có thể làm cho vợ đầu xuống đài, bây giờ ông Lam nói như vậy, chính bà cũng chạnh lòng. Chỉ có thể khô khan nói: "Hiểu rồi, tôi sẽ không dạy nó như vậy nữa." Sau đó không dám nói nữa, run rẩy ngồi đó.

    "Như vậy là tốt nhất. Còn có, Lam Lâm, lần này là ba giúp con thu dọn cục diện rối rắm, lần sau con sẽ không như vậy may mắn, hiểu chưa?" ông Lam đối với Lam Lâm sắc mặt không tốt. Cô ấy là con gái, ông Lam có chút trọng nam khinh nữ.

    "Con hiểu rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa." Lam Lâm nức nở nói.

    "Được, ngày mai phải đi xin lỗi cô Phạm, hiểu chưa? Ba sẽ dẫn con đi cùng, đừng giở trò gì." ông Lam cảnh cáo. "Lần này khôi phục một ít thanh danh cho Lam gia, hiểu không? Biểu hiện hành khẩn một chút."

    Thật ra, ông Lam không cảm thấy Lam Lâm làm ra chuyện tội ác tày đình gì, ngược lại ông còn rất che chở Lam Lâm, dù sao cũng là máu mủ ruột thịt của mình, nhưng không thể thừa kế Lam gia mà thôi. Hơn nữa ông Lam nghĩ con mình làm sai rồi thì làm sai, sao phải xin lỗi, chẳng qua là ngại việc này bị dư luận biết, Lam gia bị thiệt hại, không thể không đi xin lỗi, để quần chúng cảm nhận được thành ý của Lam gia, cứu vãn công việc kinh doanh, nhân tiện cứu lại hình tượng của Lam gia trong mắt quần chúng.

    "Nhưng.. nhưng." Lam Lâm bất mãn nói.

    "Nhưng cái gì? Con ngay cả ba cũng không nghe?" ông Lam nhướng mày cắt ngang câu nói còn dang dở của Lam Lâm.

    "Không có gì, cha, con hiểu rồi, con sẽ đi xin lỗi." Lam Lâm không dám trái lời cha, đành phải đồng ý.

    "Ừm, cũng gần như vậy. Để ba xem mẹ con dạy con thà thể hiện sự chân thành, biết không?" ông Lam có chút vừa lòng nói.

    Bà Lam đang nghe, vì ông Lam mới nhắc đến bà nên bà không dám xen vào, khiến ông Lam không vui, ông Lam đột nhiên nhắc đến bà, hơi bối rối, may mà ông Lam không không nói gì bà, tâm tình lúc này mới bình tĩnh lại.

    Lam Lâm trong lòng vui vẻ, biết ông Lam cũng không cho rằng cô ta sai nên mới đi xin lỗi, chỉ là cô ta chưa chuẩn bị kỹ càng, bị người bắt được nhược điểm nên mới đi xin lỗi, vẻ mặt vui vẻ nói: "Bố, con biết rồi, con gái hiểu ý bố."

    "Con hiểu là tốt rồi, đi ngủ đi, sáng mai đến Phạm gia." Ông Lam hài lòng gật đầu, để Lam Lâm đi ngủ.

    Sáng sớm hôm sau, ông Lam đưa Lam Lâm đến Phạm gia tìm Phạm Tình Dã xin lỗi, Phạm Tình Dã mặc dù không vui lắm nhưng cố kỵ người ngoài nên đành phải để họ vào.

    Trong phòng khách, người hầu của nhà họ Phạm rót trà cho hai cha con nhà họ Lam và Phạm Tình Dã, rồi rời đi.

    "Ông Lam, các người tìm tôi có chuyện gì sao?" Phạm Tình Dã cười giả tạo hỏi.

    "Cô Phạm, không phải con gái tôi làm sai chuyện gì, kêu nó tới xin lỗi cô sao?" Ông Lam cười, cố gắng tỏ ra tử tế.

    "Là như vậy chị Phạm, là em không hiểu chuyện, đắc tội với chị. Thực xin lỗi, chân thành xin lỗi chị, hi vọng chị có thể tha thứ cho em." Lam Lâm biểu hiện thực sự giống xin lỗi, còn đứng lên cúi đầu xin lỗi Phạm Tình Dã.

    "Hừ, không phiền cô tới xin lỗi tôi, người lái xe không phải tôi, bị đụng cũng không phải tôi, nếu cô muốn xin lỗi thì tìm lầm người rồi, hơn nữa, ai là chị của cô? Cô Lam vẫn là đừng thấy sang bắt quàng làm họ, mẹ tôi chỉ sinh một đứa con là tôi, ông Lam và cô Lam, xin mời trở về đi." Phạm Tình Dã cười lạnh, không khách khí đuổi khách. Hai cha con nhà họ Lam nói chuyện thật hay, lễ chịu nhận lỗi đều không có, còn xin lỗi, thật sự cho rằng cô là ngốc bạch ngọt sao, thật sự cho rằng cô ta không biết trong lòng bọn họ đang nghĩ gì sao?

    "Cái này.. Cô Phạm, thật xin lỗi, lần này tôi tới đây vội vàng, không có chuẩn bị lễ vật, thực xin lỗi, vậy xin hãy nói cho tôi biết con gái tôi đụng phải ai?" ông Lam vội vàng hỏi.

    "Không có gì, cậu hai Bàn gia Bàn Ngọc Long, muốn ông xin lỗi thì đi tìm anh ấy, ông xin lỗi cũng phải mang theo lễ vật, đừng như hôm nay, cái gì cũng không mang mà há mồm nói đến nhận lỗi, nếu để người khác biết lại thành trò cười, ông nói có đúng không?" Phạm Tình Dã không chút do dự nói.

    "Vâng vâng vâng, là tôi vội vàng thất lễ, cô Phạm thật xin lỗi." Ông Lam tái mặt, cười xin lỗi. Vốn chỉ là làm cho có mà thôi, sao phải phí công đi chuẩn bị quà xin lỗi? Phạm Tình Dã này cũng thực không để ý cấp bậc lễ nghĩa để chỉ ra nó.

    "Cô Phạm, thật xin lỗi, là tôi không nhắc nhở bố. Ông ấy mỗi ngày đều bận rộn như vậy, là lỗi của tôi." Lam Lâm vội vàng giúp ông Lam tìm một cái cớ, nhận lỗi thay. Trong lòng ông Lam cũng có ấn tượng tốt với Lam Lâm, cô con gái này không tệ, lại biết giúp ông nhận lỗi.

    "Không có gì, chỉ là chuyện vặt, không cần để ý, các người đi đi, thứ lỗi tôi không tiễn xa được, cũng thứ lỗi tôi tiếp đãi không chu toàn." Phạm Tình Dã lạnh mặt nói, cô tất nhiên hiểu ý của cha con nhà họ Lam.

    "Làm sao có thể, cô Phạm, cô lo lắng nhiều quá, chúng tôi đi trước." Ông Lam kéo Lam Lâm ra khỏi Phạm gia.

    Sau khi họ rời đi Phạm Tình Dã gọi điện cho Bàn Ngọc Long, nói với anh cha con Lam gia nhất định sẽ đến gặp anh xin lỗi, để anh chuẩn bị thật tốt.

    Mọi người đều biết Lam gia đang nghĩ gì, Bàn Ngọc Long cũng hiểu khi cha con Lam gia đến xin lỗi, nhưng Phạm Tình Dã chỉ muốn gọi điện thoại để phàn nàn mà thôi.
     
  10. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 369: Lại xin lỗi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Việc kinh doanh của Lam gia vì vụ tai nạn xe bị ảnh hưởng rất nhiều. Lam Lâm cũng rất buồn rầu.

    Cô ta cũng không biết vì sao gần đây mình làm gì cũng không thuận lợi, bây giờ Lam gia lại xảy ra tai tiếng, công việc kinh doanh giảm đi một nửa.

    Lam Lâm cũng bị ảnh hưởng ở một mức độ nhất định, vì vậy trước mắt cô ta cùng sống chết với Lam thị.

    "Không được, cứ để Lam thị trong tình trạng này, ngay cả tôi cũng không biết sẽ biến thành cái dạng gì. Không thể để chuyện này tiếp tục như thế này được."

    Lam Lâm nói, trong lòng tràn đầy oán hận, tại sao ông trời lại đối xử với cô ta như vậy?

    Tại sao Lam Lâm lại nghĩ rằng vận may của cô ta không tốt?

    Không thể như vậy nữa, Lam Lâm cảm thấy cô ta phải làm gì đó để bản thân không bị bàn tán như thế này, vì vậy Lam Lâm đã gọi điện cho Phạm Tình Dã.

    Giả tình giả ý nói: "Phạm Tình Dã, xin chào, tôi là Lam Lâm, chuyện lúc trước thật xin lỗi cô, tôi xin lỗi."

    Phạm Tình Dã thắc mắc tại sao Lam Lâm đột nhiên gọi cho cô?

    "Có chuyện gì, cô nói đi." Phạm Tình Dã lúc này cũng có chút mệt mỏi, gần đây có quá nhiều việc cần cô quan tâm.

    Lam Lâm nghe Phạm Tình Dã lạnh lùng nói với mình, trong lòng thầm nghĩ Phạm Tình Dã có gì tốt? Chỉ là may mắn mà thôi.

    Nhưng bây giờ cô ta không thể trực tiếp nói với Phạm Tình Dã như vậy, Lam Lâm chỉ có thể giả vờ cô ta và Phạm Tình Dã là chị em tốt.

    "Ân.. Phạm Tình Dã, tôi tới đây là để xin lỗi cô, thực xin lỗi. Lúc trước bởi vì ghen tị cô mà làm vài chuyện không tốt, sau này tôi thật sự hối hận, nhưng may mắn hiện tại cô không có chuyện gì sao? Thực may mắn." Lam Lâm nói, như thể Phạm Tình Dã thật may mắn, còn cô ta có bao nhiêu vô tội, cô ta không muốn Phạm Tình Dã chết, Phạm Tình Dã lại suýt chết.

    "Phạm Tình Dã, tôi thực sự xin lỗi cô, chuyện lúc trước tôi thực sự xin lỗi. Tôi hứa lần sau sẽ không tái phạm, tôi thực sự vì quá ghen tị với cô mới làm ra chuyện như vậy, cô tha thứ cho tôi đi, sau này tôi sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa." Lam Lâm lại nói.

    "Cô vẫn là xin lỗi Bàn Ngọc Long trước đi, lúc trước tôi đã nói, cô lại đây xin lỗi tôi cũng vô dụng, người bị đâm không phải tôi."

    Lam Lâm nhìn Phạm Tình Dã không muốn để ý đến cô ta, mặc dù cô ta rất tức giận, nhưng nếu yêu cầu cô ta xin lỗi người dựa vào việc kết hôn với Đường Nhan mới trở thành một thương gia giàu có hạng hai như Bàn Ngọc Long, đây đúng là khảo nghiệm, cô ta cảm thấy được giá trị con người đang bị hạ xuống.

    Phạm Tình Dã suy nghĩ một lúc, hỏi Lam Lâm: "Cô định làm gì? Có gì muốn nói thì cứ nói đi, đừng đến đây nhiều như vậy."

    Lam Lâm cảm thấy Phạm Tình Dã nói như vậy có thể là thật sự trong lòng có chút dao động, liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói với Phạm Tình Dã những gì cô ta muốn làm, Lam Lâm nghĩ cô ta sẽ mất nhiều thời gian, nhưng không ngờ nó lại trôi qua dễ dàng như vậy.

    Lam Lâm mỉm cười, giả vờ ân cần nói: "Phạm Tình Dã, sau này tôi sẽ đến gặp Bàn Ngọc Long để xin lỗi, cô có thể giúp tôi nói với anh ấy trước đừng làm tôi khó xử được không?"

    Phạm Tình Dã hiểu những lời của Lam Lâm, dù sao cô cũng sẽ là người truyền tin, thôi, dù sao cũng không khó, Phạm Tình Dã định đồng ý.

    "Được, nhưng Bàn Ngọc Long bên kia rốt cuộc làm gì không liên quan gì đến tôi, biết không? Tôi chỉ phụ trách truyền tin."

    Lam Lâm tỏ vẻ có thể, rất vui khi Phạm Tình Dã giúp đỡ cô ta.

    Phạm Tình Dã không để ý đến Lam Lâm ừ một tiếng, cúp điện thoại.

    Sau đó, Phạm Tình Dã gọi cho Bàn Ngọc Long.

    Bàn Ngọc Long nhận cuộc gọi của Phạm Tình Dã, nghe Phạm Tình Dã nói với anh về việc Lam Lâm gọi cho cô hôm nay.

    Bàn Ngọc Long không vui nói: "Lam Lâm người đó không thích hợp, bất kể cô ta nói gì với em, em cũng đừng tin, biết không?"

    Bàn Ngọc Long nói.

    Phạm Tình Dã nghe Bàn Ngọc Long nói, nói với Bàn Ngọc Long: "Ngọc Long là như vậy, Lam Lâm không nói với em quá nhiều, chỉ nói em rằng vụ tai nạn xe là cô ta không cố ý, nói rất ân hận. Lam Lâm còn nhờ em nói với anh cô ta sẽ đến xin lỗi anh, xảy ra chuyện như vậy cô ta cũng rất xin lỗi."

    Bàn Ngọc Long không có ý định buông tha Lam Lâm như vậy, nói với Phạm Tình Dã: "Tính cách của Lam Lâm không phải là người sẽ xin lỗi, cô ta sợ Lam thị của cô ta có vấn đề gì, muốn che chở Lam thị. Phạm Tình Dã, em đừng để ý đến cô ta."

    Phạm Tình Dã nói với Bàn Ngọc Long: "Lam Lâm cũng nói chuyện lần này không phải cô ta cố ý, hơn nữa cô ta không định xin lỗi anh sao? Chúng ta không thể làm việc tuyệt tình như thế vậy, phải không? Lam Lâm lần này thực sự là bất cẩn."

    Bàn Ngọc Long nghĩ, Phạm Tình Dã quá ngây thơ, Lam Lâm thực sự không cố ý mà còn phái sát thủ?

    "Cô ta không phải cố ý đến bệnh viện sớm để gặp người đó sao? Không phải cô ta đã gọi cho em vài phút trước sao? Phạm Tình Dã, gần đây em rất yên ổn đúng không? Lam Lâm này chính là muốn lừa em?"

    Giọng nói của Bàn Ngọc Long tràn đầy ý muốn nói với Phạm Tình Dã rằng Lam Lâm không thể tốt hơn được, cô ta đang cố tình hãm hại Phạm Tình Dã.

    Nhưng Phạm Tình Dã vẫn không tin, cô cảm thấy Lam Lâm vẫn có tâm, cô ta sẽ không hại cô, chỉ là cô ta quá ghen tị, ai lỡ làm sai chuyện gì cũng không bao giờ có lỗi, không phải sao?

    Phạm Tình Dã dứt lời, Bàn Ngọc Long cảm thấy rất bất lực, vì vậy anh chỉ có thể tàn nhẫn nói với Phạm Tình Dã: "Phạm Tình Dã, nếu bây giờ anh thực sự buông tha Lam Lâm, vậy nếu lần sau thực sự xảy ra chuyện như vậy, người hiện đang nằm viện không phải người cô ta sắp xếp, mà là em, em có biết không? Cô ta muốn hại em."

    Phạm Tình Dã sửng sốt, trong lòng nhảy dựng lên, Bàn Ngọc Long nói cũng không phải là không có lý, nếu như người vào bệnh viện lần này không phải là bởi vì ngoài ý muốn mà trở thành người Lam Lâm phái tới, thì người hiện đang nằm viện cũng có thể là các cô.

    Bàn Ngọc Long lại nói. "Em có nhìn ra không, Lam Lâm không thích em, cô ta ghét em, em nghĩ em giúp cô ta cô ta có thể đối tốt với em sao? Đừng có ngu ngốc, đừng để bị Lam Lâm dùng làm con cờ, biết không?"

    Phạm Tình Dã không có gì để nói, chỉ có thể cúp điện thoại, muốn ở một mình.

    Bàn Ngọc Long bất lực nhìn chiếc điện thoại đã cúp máy, hy vọng Phạm Tình Dã sẽ suy nghĩ kỹ về việc này.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...