Xuyên Không [Edit] Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Của Nhân Vật Phản Diện - Đoàn Tử Lai Tập

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Chauuyvu, 16 Tháng chín 2023.

  1. Chauuyvu

    Bài viết:
    0
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một đêm không có gì để nói.

    Ngày hôm sau khi gà gáy lần đầu, Lâm Sơ liền tỉnh.

    Có lẽ hôm qua bị kinh hách quá nhiều, đêm qua nàng ngủ không chút nào an ổn, trong mộng có dã thú đuổi theo nàng chạy, sau đó còn bị dã thú cắn cổ!

    Sau lưng toàn bộ bị mồ hôi lạnh làm ướt, từ trong chăn đứng lên, cảm giác lạnh lẽo làm cho nàng thanh tỉnh hơn vài phần.

    Chậm rãi phun ra một hơi thở nặng nề, Lâm Sơ đang định xuống giường, đột nhiên phát hiện bên cạnh mình có một người nằm, đại não nàng trong nháy mắt chết máy.

    Một màn đêm qua nhảy ra khỏi đầu, Lâm Sơ hận không thể ầm ầm đụng vào bức tường lớn bên cạnh.

    Tạo nghiệt a!

    Nàng quả nhiên làm một tay sai đáng chết!

    Phát hiện mình cướp phần lớn tấm chăn, mà trên người Yến Minh Qua chỉ dùng một chút góc chăn, Lâm Sơ cảm thấy nhân sinh càng u ám.

    Cũng may Yến Minh Qua hô hấp đều đều, không có dấu hiệu tỉnh lại, nàng thở phào nhẹ nhõm, thừa dịp chính chủ còn chưa phát hiện, vội vàng thanh lý hiện trường vụ án. Thật cẩn thận đem toàn bộ chăn dời về đắp cho Yến Minh Qua, lại nhẹ tay nhẹ chân xuống giường.

    Nghe thấy tiếng cửa lớn "Chi nha" mở ra rồi đóng lại, Yến Minh Qua vốn "ngủ say" xốc mí mắt lên, nhìn thoáng qua về hướng Lâm Sơ rời đi, biểu tình thập phần ghét bỏ: "Ngu xuẩn hết chỗ nói."

    Bữa sáng Lâm Sơ vẫn nấu cháo thịt nạc.

    Hầu hạ vị đại gia nào đó ăn điểm tâm xong, Lâm Sơ giặt sạch tấm đệm giường dính máu kia phơi ở trong sân.

    Lúc phơi đệm giường, Lâm Sơ ngoài ý muốn phát hiện dưới gốc cây trong sân có một đồng tiền có máu, đồng tiền một nửa lún sâu vào trong gốc cây, mặc cho nàng dùng sức thế nào cũng lấy không ra.

    Lâm Sơ đột nhiên nghĩ đến đêm hôm qua Triệu Nguyên chuẩn bị tới đột nhiên què chân.

    Góc độ này.. Đích thật có thể từ trong phòng ném ra.

    Trong lòng Lâm Sơ một trận lạnh lẽo, may mà hôm qua nàng không đứng sai đội..

    Hôm nay thời tiết không tệ, Lâm Sơ muốn đi ra chợ dạo, mua chút muối và đồ vật này nọ trở về.

    Lúc trước nàng mua một thùng lòng lợn, Lan Chi vì khoe khoang lại cho nàng một miếng thịt, ngày hôm qua đám người Triệu Nguyên lại đưa tới hai miếng thịt.. Mặc dù là mùa đông, nhưng nếu thịt không được xử lý tốt, để lâu vẫn sẽ bốc mùi.

    Dùng muối rửa thịt, sau đó dùng cành cây bách hun thành thịt khô, có thể bảo quản trong một thời gian dài.

    Sắp ra khỏi cửa, Lâm Sơ vẫn chào hỏi Yến Minh Qua đang nằm trên giường một tiếng, không chừng tên âm tình bất định này đột nhiên gọi tìm nàng.

    "Tướng công, ta đi chợ mua chút đồ ăn về."

    Đối với cách làm của nàng như vậy, Yến Minh Qua chỉ nhíu mày một chút.

    Lâm Sơ sờ không tới, Yến Minh Qua đây là cho phép nàng đi ra ngoài hay không cho phép nàng đi ra ngoài, nhưng vừa nghĩ đến người nấu cơm chính là mình, cũng không phải người kia, Lâm Sơ liền xách giỏ ra cửa.

    Để tránh lần trước ra ngoài bị xấu hổ, lần này Lâm Sơ đặc biệt đi chợ xa một chút.

    Tuy rằng nguyên chủ khét tiếng không tốt đẹp, nhưng ở quan ngoại này không nhất định ai cũng biết nàng, phần lớn đều chỉ là nghe nói qua có một người như vậy mà thôi.

    Có lẽ là do đánh thắng trận, Lâm Sơ phát hiện mọi người ở chợ ai nấy đều vui mừng khôn xiết.

    Nàng đi dạo một vòng, không tìm được chỗ nào có thể mua muối, thấy trên chợ có bán củ cải trắng, nghĩ đến đây là một trong những loại rau có thể bảo quản trong thời gian dài vào mùa đông, Lâm Sơ liền chọn hai quả to, lúc trả bạc thế nhưng chỉ cần hai văn rưỡi! Bà lão bán rau tìm không ra nửa văn tiền cho Lâm Sơ, liền cho nàng một nắm hành lá lớn.

    Củ cải xanh miết ở thời cổ đại rẻ như vậy sao?

    Lâm Sơ ôm củ cải đi thật xa còn liên tiếp quay đầu lại nhìn bà lão kia, sợ là lão nhân gia tính nhầm.

    Bất quá hiển nhiên là Lâm Sơ lo lắng nhiều.

    Đi được một đoạn đường, nàng suy nghĩ mình phải mua thêm mấy quả trứng gà trở về, vừa vặn nhìn thấy một đại nương bày hàng bán trứng gà, Lâm Sơ đi qua hỏi giá cả.

    "Hai văn tiền một quả, nếu tiểu nương tử mua mười quả, ta chỉ thu của ngươi mười chín văn tiền." Đại nương nói.

    Lâm Sơ cảm thấy tiểu thương thời cổ đại này cũng rất biết làm ăn.

    Bất quá ánh mắt của nàng lại bị con gà mái và tổ gà con trong lồng sắt bên cạnh đại nương hấp dẫn: "Đại nương, gà mái này có bán không?"

    Lúc này mới mở chợ liền có người đến thăm quầy hàng của mình, đại nương bán trứng gà nghe liền vui vẻ, nhiệt tình nói: "Aiz, bán, bất quá phải bán cùng với những con gà con này, nếu như nương tử muốn mua, ta tính cho ngươi rẻ hơn một chút, chỉ cần ba mươi lăm văn tiền!"

    Lâm Sơ vừa nghe, mắt đều trợn tròn, đây chẳng phải là, mười bảy mười tám quả trứng gà có thể đổi một con gà mái và một tổ gà con sao?

    Nghĩ như vậy, nàng liền hỏi ra: "Đại nương, bán như vậy có thiệt không?"

    Bên cạnh có một đại nương bán rau cười tiếp nhận lời nói: "Tiểu nương tử vừa nhìn liền biết không phải là người nông thôn, gà mái này a, lúc có thể đẻ trứng tất nhiên là tốt, nhưng gà mái vừa mới ấp ra gà con, trong vòng nửa năm sẽ không đẻ trứng, nuôi ở nhà a, còn phải ăn lương thực, gà con nở ra này nhất thời cũng không lớn, nhìn hơn mười con, cùng nhau ăn lương thực mấy tháng, đó mới là rất thiệt thòi!"

    Nghe giải thích như vậy, Lâm Sơ cũng hiểu vì sao gà mái và gà con này đều rẻ như vậy, chỉ riêng ăn lương thực mấy tháng đã khiến rất nhiều người chùn bước. Hơn nữa những con gà con này, cũng không nhất định đều có thể nuôi lớn, lúc Lâm Sơ học đại học, đã chọn qua khóa học về gia cầm, biết tỷ lệ sống sót sau khi gia cầm ấp nở rất thấp.

    Đại nương bán trứng gà có chút bất mãn nhìn về phía đại nương bán rau, bà ta sợ Lâm Sơ nghe xong những lời kia không chịu mua, vội nói: "Tiểu nương tử, nếu ngươi mua được a, ta dạy ngươi cách nuôi địa long, những con gà con này ăn địa long lớn lên a, so với ăn gạo ăn đậu còn tốt hơn!"

    Lâm Sơ buồn bực không biết địa long mà đại nương này nói là cái gì, đại nương thấy nàng không nói lời nào, cho rằng nàng vẫn là không muốn mua, nhẫn tâm nói: "Như vậy đi, chỉ cần ba mươi hai văn tiền!"

    Lâm Sơ quả thật có ý định mua một tổ gà con trở về, chờ những con gà con này lớn hơn, nàng có thể thu rất nhiều trứng gà, không cần ra ngoài mua nữa.

    Vì thế Lâm Sơ nói với đại nương: "Ta mua con gà mái này cùng mấy con gà con, bất quá đại nương phải đem cái lồng này bán luôn cho ta." Bằng không nàng làm sao mang về.

    Đại nương vẻ mặt tươi cười: "Tự nhiên tự nhiên!"

    Lâm Sơ cảm thấy người cổ đại vẫn rất thuần phác, nàng nói: "Ta mua thêm năm quả trứng gà nữa."

    "Được rồi!" Đại nương hiển nhiên rất cao hứng, lúc tính tiền, năm quả trứng gà chỉ tính với Lâm Sơ chín văn tiền.

    Lâm Sơ thuận tiện hỏi chỗ nào có thể mua muối, đại nương nói muối chỉ có trong cửa hàng mới có, nhiệt tình chỉ đường cho nàng.

    Lâm Sơ tay trái xách giỏ rau, tay phải xách lồng gà đi về phía đại nương chỉ.

    Phía sau vẫn có một bóng dáng lén lút, điều này làm cho Lâm Sơ nhíu nhíu mày.

    Nàng rẽ trái và rẽ phải, nhanh chóng biến mất trong đám đông.

    Người đi theo phía sau không thấy Lâm Sơ, vội vàng nhìn xung quanh, ý đồ tìm được bóng dáng Lâm Sơ.
     
  2. Chauuyvu

    Bài viết:
    0
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngươi đi theo ta làm gì?" Lâm Sơ đột nhiên xuất hiện sau lưng nàng ta.

    "..."

    Lan Chi kinh hô một tiếng, nhìn thấy là Lâm Sơ, mới trấn định lại, có chút xấu hổ kêu một tiếng: "Đàm Vân muội muội."

    Lâm Sơ đang kỳ quái vì sao Lan Chi hôm nay ra ngoài sao không mang theo nha hoàn kia, liền nghe Lan Chi che miệng kinh hô một tiếng.

    "Tuy rằng Yến bách hộ xưa nay có danh là thô bạo, nhưng làm thế nào ngay cả nữ nhân hắn cũng đánh.." Nàng ta nhìn vết thẹo trên trán Lâm Sơ cùng vết bầm tím trên cổ rõ ràng, bộ dáng lại hết sức đồng tình.

    Quan hệ của nguyên chủ cùng nàng ta từ khi nào tốt đến mức này? Lâm Sơ cảm thấy hôm nay Lan Chi có chút khó hiểu, kéo cổ áo mình lên trên: "Nếu ngươi không có chuyện gì khác, ta sẽ đi trước."

    "Chờ một chút!" Lan Chi lại gọi Lâm Sơ lại.

    Nàng ta bỏ một cái bình sứ trắng vào giỏ rau của Lâm Sơ, đáy mắt tràn ngập mê hoặc: "Muội muội cũng không nghĩ muốn khôi phục tự do sao?"

    Trong lòng Lâm Sơ cảnh giác mãnh liệt: "Có ý gì?"

    Lan Chi từng bước tới gần, dán vào lỗ tai Lâm Sơ nhẹ giọng nói: "Trong bình là thuốc có thể làm cho vết thương bị nhiễm trùng, hiện tại Yến bách hộ bị trọng thương, vết thương nhiễm trùng thối rữa.. Cuối cùng đi đời nhà ma, sẽ không ai nghi ngờ muội. Dung mạo của muội muội bực này, tài tình bực này, cũng không thể bị một tay mãng phu như Yến bách hộ đạp hư được, muội nên cân nhắc cẩn thận.."

    Nói xong câu này, nàng ta mỉm cười vỗ vỗ bả vai Lâm Sơ, từng bước thật sự rời đi.

    Lâm Sơ đứng tại chỗ, nhìn cái bình sứ trắng trong giỏ rau, khóe mắt co rút, rốt cuộc nàng cũng nhìn thấy một người còn thích tìm đường chết hơn nguyên chủ!

    Dám hạ độc cho nhân vật đại phản diện tương lai sẽ một tay che trời, rốt cuộc là có bao nhiêu chê bản thân sống lâu?

    Lâm Sơ rẽ trái rẽ phải rẽ vào một góc, đem thuốc trong bình sứ trắng kia đổ hết, sau đó đạp chiếc bình vỡ nát vào trong góc, mới một thân thoải mái rời đi.

    Loại đồ này một khi bị phát hiện liền giải thích như thế nào cũng không giải thích được, nàng vẫn là ném càng xa càng tốt.

    Bất quá.. Lan Chi là một nữ nhân trong nội trạch, vì sao lại muốn Yến Minh Qua chết?

    Lâm Sơ nhớ tới hôm qua đám Viên Tam đã nhắc tới, đại ca Triệu Nguyên đã cướp quân công của Yến Minh Qua mới được phong làm Thiên hộ hầu, mà Lan Chi gả cũng vừa vặn là một Thiên hộ hầu.

    Chẳng lẽ.. Lan Chi gả cho Triệu Đại Chí đó?

    Triệu Đại Chí sợ sau này Yến Minh Qua sẽ đem chuyện này bại lộ ra, cho nên muốn lợi dụng hắn đang bị bệnh mà muốn mạng của hắn?

    Mà Lan Chi tình cờ có "tiểu muội" là thê tử của Yến Minh Qua, vì thế đôi phu thê kia đã cùng âm mưu, mượn đao giết người..

    A nha má ơi, tặc tử thật đáng sợ!

    Lâm Sơ run lên khiến trên người nổi da gà, bước ra khỏi con ngõ nhỏ.

    Đến cửa hàng mua muối, Lâm Sơ mang giỏ rau và chuồng gà về nhà, từ xa nghe thấy tiếng chó sủa, bước vào cửa sân đã phát hiện hàng rào đổ nát đã được đóng đinh rất chắc chắn, trong sân còn có một con chó nhỏ màu xám, đôi mắt đen tròn xoe nhìn nàng chằm chằm, phát ra tiếng "sủa" non nớt với nàng, có lẽ là do nó cai sữa chưa lâu, tai chưa dựng lên được, rũ xuống hai bên đầu, nhưng lại cố tình làm ra bộ dáng "Ta rất hung dữ, ngươi đừng đến đây", trông thật ngu ngốc và dễ thương.

    Con chó ở đâu ra?

    Không quan trọng!

    Là một người hâm mộ lông tơ, Lâm Sơ hoàn toàn không thể chống cự lại được a!

    Nàng đặt giỏ rau và chuồng gà sang một bên, ôm chặt con chó nhỏ màu xám vào lòng xoa nắn một chút.

    Trời rất công bằng, trước kia nàng từng là nhân viên văn phòng siêng năng cần cù từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, vậy mà không nuôi nổi chó cũng không nuôi nổi mèo, hiện tại xuyên qua một quyển sách, thế nhưng cũng có thể nuôi một con chó!

    Đột nhiên có chút muốn khóc là thế nào?

    Con chó xám nhỏ được Lâm Sơ ôm trong lòng lúc đầu giãy giụa, tỏ ra mạnh mẽ và kiên cường, nhưng về sau có lẽ đã cam chịu số phận, trong cổ họng phát ra một loạt tiếng rên rỉ đáng thương.

    Tâm tình Lâm Sơ vui vẻ như bế nhi tử lên, xoa đầu con chó hỏi: "Có đói không?"

    Trong phòng, Yến Minh Qua nhiêm mặt nhìn Viên Tam đứng ở một bên: "Ta nhờ ngươi tìm một con chó giữ nhà, ngươi đi tìm đồ chơi gì về vậy?"

    Viên Tam xấu hổ xoa xoa cái ót: "Ta cảm thấy khá tốt.."

    Ánh mắt chết của Yến Minh Qua nhìn chằm chằm có lực sát thương quá mạnh mẽ, Viên Tam đành phải sờ mũi không nói gì.

    "Cái kia.. Đại ca, trong quân còn có việc, ta về trước, ta đi về trước đi, huynh nên dưỡng thương thật tốt đi." Không thể chịu nổi áp lực, Viên Tam quyết định bỏ chạy.

    Lúc ra ngoài, tình cờ gặp Lâm Sơ đang chơi đùa với chó, hắn ta chào hỏi: "Tẩu tử về rồi à."

    Lâm Sơ vẫn chưa biết xưng hô với các huynh đệ của Yến Minh Qua như thế nào, đành nói: "Viên huynh đệ cũng ở đây à? Ta vừa ra chợ mua đồ ăn trở về, ở lại ăn chút cơm rau dưa đi."

    Viên Tam liên tục xua tay: "Trong quân còn có việc phải làm, hôm khác có dịp sẽ quay lại."

    Lâm Sơ cảm thấy hắn ta tựa hồ đang chạy trối chết, bất quá có những chuyện không nên hỏi, nàng tuyệt đối sẽ không hỏi nhều.

    Hôm nay Viên Tam đến nhà, Lâm Sơ nhìn hàng rào gỗ quanh sân, trong lòng liền hiểu rõ.

    Bất đắc dĩ buông con chó ra, nàng đi vào phòng chính thu dọn đồ đạc, thấy Yến Minh Qua nửa ngồi ở đó liền thuận miệng hỏi: "Con chó đó là do Viên huynh đệ đưa tới sao?"

    Yến Minh Qua nghiêm mặt nói: "Nuôi mập lên thì hầm đi."

    Những lời này khiến hai tay của Lâm Sơ run rẩy, suýt chút nữa làm đổ một cân muối xuống đất.

    Đại ca, ngài là ác quỷ hả?
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng mười 2023
  3. Chauuyvu

    Bài viết:
    0
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nàng liếc mắt nhìn Yến Minh Qua một cái, cầu tình cho con chó đoản mệnh này: "Nuôi nó lớn một chút trong giữ nhà không phải rất tốt sao?"

    Yến Minh Qua cau mày, Lâm Sơ theo ánh mắt của hắn nhìn con chó đang nằm trên ngưỡng cửa bằng hai chân trước, cố gắng dùng vẻ mặt đáng thương mong được trở mình.

    Bộ dáng ngu ngốc này.. Cách bộ dáng dùng để trông giữ nhà còn có hơi xa.

    "Tùy ngươi." Lời tiếp theo của Yến Minh Qua khiến Lâm Sơ thở phào nhẹ nhõm.

    Nàng cũng mắt to trừng mắt nhỏ với con chó đang ghé vào ngưỡng cửa, thế nhưng lại sinh ra một loại cảm giác đồng bệnh tương liên.

    "Bữa trưa muốn ăn gì?" Lâm Sơ có chút lấy lòng hỏi.

    Yến Minh Qua: "Thịt."

    Lâm Sơ: "..."

    Được rồi, coi như nàng không có hỏi.

    Nàng bước ra ngoài mang theo giò lợn được quan kì bài kia đưa đến ngày hôm qua: "Ta có mua củ cải trắng, bữa trưa hôm nay sẽ ăn canh củ cải giò lợn."

    Yến Minh Qua nhìn bóng lưng mảnh khảnh của nàng biến mất ngoài cửa, ánh mắt sâu không lường được.

    Đi vào bếp, Lâm Sơ phát hiện bể nước cũng đã đầy nước, điều này khiến nàng rất vui mừng, dù sao giếng lấy nước cũng cách đây rất xa, tay chân nàng cũng gầy gò nên không thể đi được. Mỗi lần gánh không được bao nhiêu, đi tới đi lui cũng rất tốn thời gian.

    Lâm Sơ chỉ cắt được một phần giò lợn, nhờ có những con dao làm bếp dày và sắc bén ở quan ngoại này, cho nên Lâm Sơ đã có thể cắt được phần xương.

    Củ cải chín rất nhanh, nhưng thịt cần phải nấu một lúc, đến khi Lâm Sơ thấy thịt cũng đã chín, mới dùng lửa nhỏ chậm rãi đun.

    Đã hầm canh giò lợn, nên không cần nấu cháo.

    Lâm Sơ nấu cơm trắng, canh củ cải giò lợn trong nồi nhỏ đã được nấu chín kỹ, Lâm Sơ không cần mở nắp cũng có thể ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn.

    Rắc một ít hành lá lên trên để món ăn thêm thơm hơn.

    Lâm Sơ nhấp thử một ngụm canh, ngon đến mức bản thân muốn khóc.

    Con chó cũng ngửi thấy mùi hương, không ngừng xoay quanh chân Lâm Sơ, rên rỉ và tru lên.

    Lâm Sơ tìm thấy một cái chén gốm thô sơ bị nứt, múc vài củ cải cho vào, cho nó lại gần ngửi, sau đó nó không có hứng thú lùi lại, tiếp tục nhìn Lâm Sơ bằng ánh mắt rất đáng thương.

    Lâm Sơ không đành lòng nên đã ném một cục xương vào chén, con nhỏ màu xám vui vẻ phe phẩy cái đuôi và gặm xương.

    Lâm Sơ cảm thấy rất buồn cười.

    Nàng đổ đầy một cái chén to rồi cầm đi vào trong phòng.

    Yến Minh Qua cũng ngửi thấy được mùi thơm, nhìn thấy Lâm Sơ bưng một chén to canh giò lợn lớn như vậy, hắn liền nhướng mày.

    Bởi vì bàn trong phòng cách xa giường nên Lâm Sơ chỉ có thể đặt chén canh lên trên chiếc tủ ngắn cạnh giường trước, sau đó mới dời bàn qua.

    Lúc Lâm Sơ từ trong bếp bưng cơm lên, liền nhìn thấy có người nào đó trực tiếp bưng cái chén lớn kia lên cắn một miếng lớn.

    Yến Minh Qua cho rằng cả một chén kia là đều cho hắn sao?

    Trong lòng Lâm Sơ trầm mặc một giây, sau đó mới sắc mặt như bình thường bưng chén cơm đi tới.

    Nhưng khi Lâm Sơ nhìn thấy cái chén không mà Yến Minh Qua đặt trên bàn, sắc mặt liền thay đổi, hơn nữa cập nhật định nghĩa mới về cái thùng cơm.

    Bất quá nàng chỉ vừa vào phòng bếp bới cơm, hắn liền ăn xong chén canh giò lợn to này rồi?

    Lâm Sơ nhìn cái chén trống rỗng, trầm mặc một lát, nói: "Trong nồi còn có một ít, ta đi múc một chút."

    Yến Minh Qua tựa hồ cũng ý thức được mình một mình hắn ăn thức ăn của cả hai người, chờ Lâm Sơ bưng một chén canh giò lợn tới, hắn liền chuyên chú ăn cơm.

    Nửa chén cơm này của Lâm Sơ còn chưa xuống bụng, người đối diện đã lần thứ tư đẩy chén rỗng tới, ý bảo nàng vào phòng bếp múc cơm.

    Lâm Sơ sững sờ liếc nhìn chén này một cái, lại liếc mắt nhìn hình dạng đôi môi của Yến Minh Qua thập phần đẹp mắt, không nghĩ ra người này sao lại ăn nhanh như vậy.

    "À, không còn nữa sao?" Hắn thấy Lâm Sơ chậm chạp bất động, hỏi một câu.

    Lâm Sơ gật gật đầu sau lại lắc đầu, rồi đứng dậy đi ra ngoài, nhưng không mang cái chén kia đi theo, không bao lâu, nàng trực tiếp ôm nồi hấp cơm gỗ tới, sau đó cầm lấy cái chén kia, múc đầy một chén, đặt ở trước người Yến Minh Qua.

    Có cơm ăn, Yến Minh Qua cũng không nói nhảm nhiều, chỉ để ý vùi đầu ăn cơm, sau đó đũa chính xác gắp đi từng miếng thịt trong cái chén to..

    Hắn thích ăn thịt như vậy sao?

    Lâm Sơ nhìn thoáng qua chó màu xám nằm sấp trên cánh cửa trở mình không được, lại liếc mắt nhìn Yến Minh Qua một cái, đột nhiên cảm thấy hai cái này.. Mê hoặc tương tự.

    Lúc rửa chén, Lâm Sơ một tay vịn thắt lưng một tay chống lên bếp, nhìn nồi chén trống rỗng cùng cái nồi hấp gỗ kia, bắt đầu trầm tư, ngày hôm qua hắn bóp cổ mình có phải vì nấu cháo ít hay không, là không đủ ăn..

    Vốn tưởng rằng hôm nay cứ như vậy mà hữu kinh vô hiểm trôi qua, đến khi trời chạng vạng, trong sân đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

    Lâm Sơ chạy tới mở cửa.

    Chỉ thấy một nữ nhân xinh đẹp yếu đuối mang theo một đứa nhỏ, nữ nhân xinh đẹp kia sợ hãi hỏi nàng: "Xin hỏi nơi này là nhà Yến bách hộ phải không?"

    Lâm Sơ đánh giá nữ nhân này một cái, mặc dù một thân vải bố màu xanh khiến cho nàng ta thoạt nhìn có chút chật vật, nhưng không chút tổn hại khí chất của nàng ta, một đôi mắt thu thủy trong suốt, chỉ là nhìn người như vậy, tựa hồ đã nói hết thiên ngôn vạn ngữ.

    Nhân vật giống như Lâm muội muội này, ở nơi khí hậu quan ngoại này không thể nuôi được. Lâm Sơ nhìn lướt qua đôi giày thêu mài mòn nghiêm trọng của nàng ta, suy đoán nàng ta hẳn là từ trong quan nội tới.

    "Ách.. Phải, ngươi tìm ai?" Mí mắt phải Lâm Sơ giật rất mạnh.

    Nữ nhân xinh đẹp vừa nghe, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: "Ta tới tìm phu quân của ta."
     
  4. Chauuyvu

    Bài viết:
    0
    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phu.. Phu quân?

    Lâm Sơ hỗn loạn trong gió.

    Tiểu Bánh Bao đi theo nữ nhân xinh đẹp kéo ống tay áo của nàng ta, mở to đôi mắt to đen trắng rõ ràng hỏi: "Mẫu thân, phụ thân chính là ở chỗ này sao?"

    Nữ nhân xinh đẹp ôn nhu sờ sờ đầu Tiểu Bánh Bao: "Đúng vậy, Quân Diệp, chúng ta rất nhanh sẽ gặp được phụ thân của con."

    Lâm Sơ lúng túng đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy sét đánh giữa trời quang.

    Quân Diệp.. Hàn Quân Diệp?

    Nam chính trong nguyên tác đã xuất hiện!

    Như vậy nữ nhân xinh đẹp này.. Chính là mẫu thân của nam chính, là ánh trăng sáng của Yến Minh Qua, Giang Vãn Tuyết?

    Chờ đã!

    Giang Vãn Tuyết nói Yến Minh Qua là phụ thân của nam chính?

    Lâm Sơ cảm thấy đầu óc mình có chút không đủ dùng, trong nguyên tác giải thích quan hệ giữa Yến Minh Qua và nam chính đó là, nam chính là nhi tử của cố hữu Yến Minh Qua, cho nên dưới tình huống rất nhiều lần Yến Minh Qua có thể giết chết nam chính, nhưng vẫn lưu lại cho nam chính một cái mạng.

    Lúc Lâm Sơ đọc sách, chỉ coi như Yến Minh Qua nhìn trúng tình nghĩa của bằng hữu tốt ngày xưa, cảm thấy tên tặc tử nhân vật phản diện này còn mang thương cảm, không nghĩ tới.. Chân tướng sự tình dĩ nhiên là nam chính mới là nhi tử của hắn?

    Vị nhân huynh họ Hàn kia, trên đầu có chút màu xanh a.

    Khụ khụ, tuy rằng trên đỉnh đầu mình cũng là một mảnh thảo nguyên xanh..

    Oán thầm thì oán thầm, Lâm Sơ vẫn rất nhanh làm rõ suy nghĩ, nàng là vợ trước pháo hôi của nhân vật phản diện, khẳng định không sánh được với ánh trăng sáng của người ta a, không bằng thức thời một chút, làm vợ trước qua đường cũng tốt rồi.

    Vì thế Lâm Sơ bày ra khuôn mặt tươi cười: "Nương tử từ xa mà đến, thật sự là vất vả, tướng công ở trên chiến trường bị chút thương thế, hiện giờ không xuống giường được, không thể tự mình đến nghênh đón các người."

    "Yến ca ca bị thương?" Giang Vãn Tuyết với một đôi mắt thu thủy phóng đại, hiển nhiên thập phần giật mình.

    Yến ca ca..

    Lâm Sơ run rẩy đến cánh tay nổi da gà, trên mặt lộ ra bi thương hợp lý: "Đúng vậy.."

    Nàng dẫn Giang Vãn Tuyết và Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp đi vào phòng chính, Yến Minh Qua nhìn thấy Giang Vãn Tuyết, vẻ mặt trong nháy mắt sững sờ, kêu một tiếng "Vãn Tuyết".

    Giang Vãn Tuyết đỏ hốc mắt kêu một tiếng "Yến ca ca."

    Cảnh tượng một màn tình cảm, bất quá so với tưởng tượng của Lâm Sơ còn kém một chút.

    Ánh mắt Yến Minh Qua rơi xuống Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp, đáy mắt vĩnh viễn là mũi nhọn lạnh lẽo không phai tựa hồ đều lập tức thu lại: "Diệp Nhi cũng tới rồi?"

    Hắn cười rộ lên cực kỳ đẹp mắt, phảng phất là tuyết trên núi Côn Lôn được chiếu xuống một tia mặt trời, cực kỳ kinh diễm cùng rung động, ngược lại làm cho người ta tìm không thấy tính từ gì để biểu đạt cảm giác một khắc kia của mình.

    Yến Minh Qua giống như là một yêu nghiệt dựa vào hút máu người để nuôi dưỡng bản thân.

    Một ngày nọ, hắn lau khô vết máu trên môi của mình, ngươi lại phát hiện kỳ thật hắn thật sự có thể vũ hóa đăng tiên.

    "Yến thúc thúc.." Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp trốn sau lưng mẫu thân sợ hãi lộ ra một cái đầu.

    Theo tính cách của Tiểu Bánh Bao trước mắt đi theo mẫu thân.. Còn cách nam chính trưởng thành không thích nói nhiều còn có một khoảng cách a.

    Bên này là cảnh tượng cầm tay nhìn nước mắt ngưng nghẹn không nói gì, bên kia mạch não của Lâm Sơ hiển nhiên không cùng một kênh với bọn họ.

    Yến Minh Qua phát hiện mẫu tử Giang Vãn Tuyết đều đầu bù tóc rối, có chút chật vật, hắn nhíu mày: "Hàn huynh đâu?"

    Lâm Sơ đột nhiên cảm thấy lời này có chút không đúng, nàng dựng thẳng lỗ tai lên nghe kỹ.

    Giang Vãn Tuyết nghe được lời này của Yến Minh Qua, sắc mặt cũng thay đổi, ngập ngừng nói: "Phu quân.. Không phải chàng ấy cũng sống ở đây sao?"

    Yến Minh Qua nhíu mày không nói gì.

    Giang Vãn Tuyết lấy túi vải nhỏ đang đeo trên vai xuống, từ bên trong lấy ra một phong thư, muốn tiến lên đưa cho Yến Minh Qua tựa hồ lại kiêng kỵ cái gì đó, quay đầu đưa thư cho Lâm Sơ, Lâm Sơ phản ứng cực nhanh tiến lên vài bước đưa cho Yến Minh Qua.

    Chữ viết tay trên phong thư tinh tế lại thanh tú, không khó để tưởng tượng người viết ra chữ này là một tài tử tuấn tú.

    Bất quá Lâm Sơ cũng chỉ có thể nhìn ra chút cửa ngõ này, chữ kia viết lại chỉnh tề, nàng cũng không biết chữ Phồn Thể a!

    Yến Minh Qua mở thư ra nhanh chóng nhìn thoáng qua, hắn luôn luôn dáng vẻ biểu hiện hỉ nộ vô thường, cũng khiến Lâm Sơ đoán không chính xác được trong thư kia viết cái gì.

    "Thư này, là một tháng trước phu quân đã gửi cho muội.." Giang Vãn Tuyết nhỏ giọng nói, hốc mắt đỏ bừng, một bàn tay nắm chặt tay Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp, tựa hồ thập phần thấp thỏm.

    Yến Minh Qua đưa thư cho Lâm Sơ, Lâm Sơ hiểu ý trả lại cho Giang Vãn Tuyết.

    Yến Minh Qua mới nói: "Một tháng trước Hàn huynh đích thật là ở chỗ của ta, bất quá sau đó trong quân có việc, hắn bị phái đi Diêu Thành bên kia, ta còn tưởng rằng là Hàn huynh mang theo các người tới.."

    Nói tới đây, Yến Minh Qua tựa hồ cũng ý thức được cái gì, nhìn về phía Giang Vãn Tuyết: "Trong kinh đã xảy ra biến cố gì sao? Sao nàng lại mang theo Diệp Nhi một mình đi tới quan ngoại này?"

    Nước mắt Giang Vãn Tuyết lập tức trào ra, nàng ta nắm chặt tay nhi tử, giống như là nắm lấy hy vọng duy nhất của mình, nghẹn ngào nói: "Không phải là đại sự gì, chủ mẫu nói.. Muội ngăn cản tiền đồ của phu quân, muốn bán muội đi.. Đêm trước khi người ta đến nhận người, lão bộc trong nhà đập vỡ cửa phòng củi cứu muội ra, Yến ca ca có biết.. Từ ngày Vĩnh An Hầu phủ không còn, kinh thành cũng không còn chỗ dung thân của Yến thị bọn muội! Muội sợ bọn họ đối với Diệp Nhi bất lợi, lúc này mới mạo hiểm mang theo Diệp Nhi cùng nhau đến biên quan tìm phu quân.."

    Giang Vãn Tuyết ô ô khóc lên.

    Lâm Sơ chú ý tới, khi Yến Minh Qua nghe được câu "Vĩnh An Hầu phủ không còn", biểu tình liền phá lệ âm lãnh.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng mười 2023
  5. Chauuyvu

    Bài viết:
    0
    Chương 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quan hệ giữa hắn và Giang Vãn Tuyết.. Tựa hồ cũng có chút phức tạp, nguyên tác đối với quan hệ thế hệ trước của mấy người này, chỉ mấy nét khái quát ít ỏi, Lâm Sơ cũng không thể nào biết được.

    Bất quá trong nguyên tác có nhắc tới, mẫu thân Hàn Quân Diệp là làm thiếp cho người ta, bởi vì chủ mẫu rất ghen tị, phụ thân Hàn Quân Diệp lại thường xuyên không ở nhà, mẫu tử hai người không ít lần bị đối đãi hà khắc.

    Nghĩ tới nghĩ lui, điều duy nhất rõ ràng là.. Phu quân trong miệng Giang Vãn Tuyết không phải là Yến Minh Qua! Nhân vật đại phản diện không thích làm cha!

    "Mấy năm nay ở trên kinh. Khổ cho nàng.." Khi Yến Minh Qua nói lời này giọng có chút khàn khàn.

    Lời này đâm trúng điểm nước mắt của Giang Vãn Tuyết, nàng ta vừa lắc đầu vừa rơi lệ: "Không khổ, phu quân đối xử với muội rất tốt, biết Yến ca ca cũng còn sống.. Cả đời này của muội cũng có hy vọng.."

    Lâm Sơ yên lặng đứng ở một bên rất muốn làm tường nền, nhưng nàng phát hiện mình có chút phát sáng.

    Khóc trong chốc lát, Giang Vãn Tuyết cũng ý thức được lời nói kia của mình có chút không ổn, lau nước mắt cười với Lâm Sơ: "Khiến tẩu tử chê cười."

    Ánh mắt Yến Minh Qua cũng đảo qua, Lâm Sơ nhất thời đứng ngồi không yên, nàng rất muốn nói các người tiếp tục, coi như ta không tồn tại là được.

    Nàng lúng túng đi ra ngoài: "Ta đi vào bếp để chuẩn bị bữa tối."

    Chờ Lâm Sơ đi ra khỏi cửa phòng, Giang Vãn Tuyết mới thăm dò hỏi Yến Minh Qua một câu: "Yến ca ca, nàng ấy.. Có biết thân phận của huynh không?"

    Chữ "nàng ấy" đã thể hiện quan điểm của nàng ta về Lâm Sơ.

    Yến Minh Qua không có chính diện trả lời Giang Vãn Tuyết về vấn đề này, ngược lại nói: "Nàng là một nữ nhân, đường dài bôn ba tới quan ngoại này, thật sự là quá mức mạo hiểm, ngày sau không thể lỗ mãng được."

    "Biết rồi!" Trong ngữ khí trả lời của Giang Vãn Tuyết có vài phần hờn dỗi.

    Yến Minh Qua đột nhiên không nói lời nào, nàng ta cũng đột nhiên ý thức được, hiện giờ thân phận như vậy, lại dùng ngữ khí thế này thì không ổn, nhưng trong ánh mắt nhìn Yến Minh Qua vẫn có vài phần ai oán cùng buồn bã.

    Yến Minh Qua nói: "Nàng cũng mệt mỏi, bảo tẩu tử tìm cho nàng chỗ nghỉ ngơi trước."

    Chủ đề giữa bọn họ trong lúc đó đã kết thúc.

    Giang Vãn Tuyết biết tính tình của Yến Minh Qua, không dám sau khi hắn ra lệnh trục xuất khách còn nhiều lời, chỉ là mang theo đứa nhỏ đi đến cửa, vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn Yến Minh Qua một cái, ánh mắt có chút buồn rầu: "Yến ca ca.. Huynh vẫn còn oán trách sự lựa chọn của muội năm đó phải không?"

    * * *

    Trong nhà đột nhiên có khách nhân tới, Lâm Sơ cân nhắc, dù thế nào cũng phải ra tay làm mấy món ăn.

    Nàng đang bận rộn, không ngờ rèm cửa đã bị người ta vén lên.

    Thấy người tới là Giang Vãn Tuyết, Lâm Sơ thoải mái lộ ra một nụ cười: "Ngươi đi nghỉ đi, lát nữa là có thể ăn cơm."

    Giang Vãn Tuyết liếc mắt đánh giá phòng bếp bị dột tứ phía này, lại nhìn Lâm Sơ mặc quần áo vải thô, tầm mắt cuối cùng rơi xuống nồi nước dùng kia: "Đồ nấu ra như vậy, có thể ăn được không?"

    Mặc dù nhẹ giọng nói ra, nhưng vẫn khiến Lâm Sơ rất không thoải mái.

    Nàng nhìn Giang Vãn Tuyết một cái, không nói gì.

    Giang Vãn Tuyết lại không có ý từ bỏ, nàng ta nhìn chằm chằm Lâm Sơ: "Yến ca ca của ta là người tôn quý cỡ nào, ngươi lại hầu hạ huynh ấy như vậy sao?"

    Mẹ kiếp, lão nương cho ngươi một câu, ngươi thật đúng là làm lão nương mất bình tĩnh đúng không?

    Nàng đều tận tâm tận lực hầu hạ Yến Minh Qua như vậy, muội chỉ* ngươi còn muốn tới tìm?

    *muội chỉ: Chỉ là giấy. Cũng có thể hiểu là "hình nền và ảnh các mỹ nhân xinh đẹp", hoặc ám chỉ trực tiếp đến gái đẹp, ảnh gái xinh

    Lâm Sơ nhìn lướt qua đôi giày thêu mài mòn nghiêm trọng của nàng ta, sâu kín nói: "Kinh thành đến quan ngoại đường xa như vậy, giày của nương tử bị mòn rồi, có phải là đi bộ tới không?"

    Ngụ ý chính là, nhân sinh trên đời, ai mà không có thời điểm chật vật.

    Thần sắc vốn nhu mì của Giang Vãn Tuyết trong nháy mắt có chút khó coi.

    Con chó xám nhỏ vẫn còn đang nghịch trong đống rơm rạ ở phòng bếp, nghe thấy tiếng nói chuyện, liền chạy ra chơi.

    Giang Vãn Tuyết vừa đến nhà cũng có một lát, chó xám nhỏ ngoại trừ lúc đầu hướng sủa nàng ta hai tiếng, hiện tại ước chừng coi nàng ta là một thành viên trong nhà, ở dưới váy nàng ta vòng qua vòng lui, muốn chơi với nàng ta.

    "A! Cái gì vậy!"

    Ai ngờ Giang Vãn Tuyết lại sợ tới mức kêu lên kinh hãi một tiếng, vì đuổi chó xám chạy đi, đạp mạnh hai cước, chó xám nhỏ bị đá vào trong đống rơm rạ kêu thảm thiết liên tục.

    "Tiểu Xám!" Lâm Sơ vừa sợ vừa giận, vội vàng buông công việc trong tay xuống, nhìn Tiểu Xám cuộn tròn thành một đoàn.

    Trong đôi mắt đen trơn bóng của Tiểu Xám có nước, lông bên cạnh đôi mắt ướt sũng, giống như là khóc, suy yếu cuộn tròn thành một đoàn.

    Lâm Sơ nhẹ nhàng vuốt ve lưng nó, nó phát ra tiếng ô ô khiến người ta lo lắng.

    "Nương tử Yến gia, sao vậy?" Tống thẩm nhà hàng xóm nghe thấy tiếng Giang Vãn Tuyết thét chói tai, cho rằng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đến phòng bếp bên này xem một chút.

    Bởi vì giường trong nhà không đủ, vừa vặn nhà Tống thẩm có nhiều phòng khách, Lâm Sơ vì an trí mẫu tử Giang Vãn Tuyết, mới đi mượn một gian phòng từ nhà Tống thẩm.

    Dưới gối của phu thê Tống thẩm không có con, lại rất yêu thích đứa nhỏ, bộ dáng Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp đặc biệt lấy lòng, phu thê hai người một mực trêu chọc đứa nhỏ chơi đùa.

    Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp cũng đi theo Tống thẩm tới, thân thể nho nhỏ của cậu ôm lấy Giang Vãn Tuyết, gọi một tiếng "Mẫu thân", tầm mắt đề phòng lại có chút địch ý vẫn nhìn chằm chằm Lâm Sơ.

    Lâm Sơ sờ sờ lông trên lưng Tiểu Xám, mới đứng dậy, trên mặt là một nụ cười bất luận kẻ nào cũng không thể bắt lỗi được: "Nương tử này là từ kinh thành đến, chưa từng thấy qua chó cỏ ở nông thôn quan ngoại, cho nên bị dọa sợ."

    "Không phải! Nó cắn ta!" Giang Vãn Tuyết ôm con của mình, toàn bộ thân thể tựa hồ đều đang run rẩy, bộ dáng nhu nhược đến cực hạn.

    Ánh mắt Lâm Sơ gắt gao nhìn chằm chằm nàng ta, khóe miệng lại mang theo nụ cười, chẳng qua trong nụ cười mang theo một loại lãnh ý thấm người: "Cho nên mới nói nương tử bị dọa, con chó này còn chưa đầy một tháng, răng còn chưa mọc toàn bộ, cho dù là cắn người, cũng không đau."

    Tống thẩm là nông dân thật sự, vừa nhìn thấy con chó kia liền biết Lâm Sơ nói thật, cũng khuyên bảo theo: "Tiểu nương tử đừng bị súc sinh này dọa sợ, chó lớn như vậy, sẽ không cắn người."

    Lâm Sơ nói với Tống thẩm: "Làm phiền thẩm mang vị nương tử này đi qua nghỉ ngơi đi, bằng không tướng công sẽ nói cháu không tiếp đãi khách."

    Giang Vãn Tuyết không biết vì sao mình lại có chút sợ ánh mắt Lâm Sơ, toàn bộ hành trình không dám nhìn thẳng vào Lâm Sơ, được Tống thẩm đỡ, có chút hoang mang rời khỏi phòng bếp.
     
  6. Chauuyvu

    Bài viết:
    0
    Chương 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chờ phòng bếp chỉ còn lại một mình nàng, Lâm Sơ mới ngồi xổm trở về bên cạnh đống rơm rạ, nhìn con chó Tiểu Xám nói: "Không phải ta không làm chủ cho mày, vận mệnh của ta, cũng không kém mày bao nhiêu.."

    Nàng cười tự giễu hai tiếng, lấy tay ấn khóe mắt, ép trận chua xót trong mắt trở về, múc nước rửa tay, lúc này mới trở lại bên cạnh bếp tiếp tục bận rộn.

    Bởi vì nồi trong nhà không đủ dùng, Lâm Sơ đành phải đem món ăn xào lên trước, mới chuẩn bị lấy gạo nấu cơm.

    Rèm vải lại một lần nữa vén lên, Lâm Sơ dừng động tác trong tay ngẩng đầu nhìn một cái, thấy là Tống thẩm, còn có vài phần ngoài ý muốn: "Thẩm sao lại tới đây?"

    Tống thẩm cười nói: "Cháu là tân phụ, trong nhà Yến huynh đệ lại không có lão nhân giúp đỡ, sao có thể để cho một mình cháu lo liệu bữa cơm tối này, ta nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, lại đây xem có thể giúp chút gì hay không."

    "Trong nhà không có đồ ăn ngon gì, chẳng qua là làm chút cơm rau dưa mà thôi." Lâm Sơ có thể cảm giác được lời nói thân thiết kia của Tống thẩm, trong lòng đối với bà tăng thêm vài phần hảo cảm.

    Lâm Sơ vừa xào xong đồ ăn còn đặt ở trên bếp, Tống thẩm liếc mắt một cái liền nhìn thấy được.

    Một số món ăn không biết tên mà bà cũng chưa từng thấy qua, bất quá nhìn mâm cơm và màu sắc của món ăn liền biết hương vị khẳng định không kém. Một chén thịt chiên đến cháy vàng, lại trộn với tỏi thái lát, gừng thái sợi, hành lá lại xào một miếng, rưới nước sốt, đừng nói mùi thơm câu người, cho dù là màu sắc kia cũng đủ câu người rồi.

    Tống thẩm càng nhìn trên mặt kia tươi cười càng lớn: "Ta lại không biết Yến nương tử có một tay trù nghệ tốt như vậy."

    Nước trong nồi sắp sôi, Lâm Sơ chuẩn bị gạo, nghe vậy chỉ cười khẽ nói: "Tùy tiện nấu mấy món ăn gia đình, không thể lên mặt bàn được."

    Tống thẩm nhìn thấy trong nồi của Lâm Sơ nấu tất cả đều là gạo trắng, lông mày đột nhiên nhíu lại: "Nhiều người cùng nhau ăn cơm trắng như vậy, gạo nhà cháu không phải hai ngày sẽ bị ăn sạch hết sao?"

    Lâm Sơ phát hiện trong lời nói của Tống thẩm có gì đó khác thường, nàng nói: "Ngày mai cháu lên phố mua ít gạo về."

    Tống thẩm càng nhíu mày càng sâu: "Yến nương tử, cháu tuổi còn nhỏ, trong nhà cũng không có trưởng bối dẫn dắt, cháu đừng trách thẩm tử ta nhiều lời, hiện giờ Yến huynh đệ nguy nan, bốc thuốc ăn cơm, mọi thứ đều phải chi tiêu tiền bạc, trong nhà vốn là vất vả.."

    Tống thẩm nhìn thoáng qua bên ngoài phòng bếp, xác định xung quanh không có người mới hạ thấp giọng nói: "Thân thích lại đột nhiên tới nương nhờ các cháu, đối phương cô nhi quả mẫu, tuy nói trái phải chỉ có nhiều hơn một bộ chén đũa, nhưng bạc chỉ ra không vào được, cuộc sống sau này của các cháu như thế nào? Cháu thêm chút ngô vụn vào đi, cứ như vậy mà ăn cơm trắng thôi, gia sản lớn bao nhiêu mới có thể chống đỡ được a."

    Lâm Sơ ngây ngẩn cả người, nàng cho rằng Tống thẩm hẳn là rất thích Giang Vãn Tuyết, không ngờ Tống thẩm lại nói với nàng một phen như vậy.

    "Đa tạ thẩm nhắc nhở." Lâm Sơ chân thành nói lời cảm tạ.

    Dưới sự trợ giúp của Tống thẩm, Lâm Sơ nấu một nồi cơm ngô thơm ngát bốn phía, lại mang theo bánh kiều mạch, xem như có thể chính thức ăn cơm.

    "Ta đi bảo thúc của cháu thu dọn bàn!" Vẻ mặt Tống thẩm tươi cười đi ra ngoài.

    "Làm phiền thẩm rồi." Lâm Sơ cầm chén to vừa múc canh vừa nói.

    "Đứa nhỏ này, đều nói bà con xa không bằng láng giềng gần, còn khách khí với thẩm cái gì." Vén rèm lên, Tống thẩm đang chuẩn bị mở miệng kêu Tống đại thúc dọn bàn ra, lại nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng chính.

    "Yến ca ca, huynh có khát hay không, muội rót cho huynh một chén nước uống nhé?" Là giọng nữ dịu dàng mềm mại.

    Tống thẩm nhíu mày, dựa vào chân tường lại gần vài bước, cẩn thận nghe tiếng nói chuyện trong phòng.

    "Không cần, nàng mệt mỏi một ngày, đi nghỉ ngơi đi." Giọng Yến Minh Qua lãnh đạm.

    Nữ nhân đột nhiên khóc nức nở: "Yến ca ca, vì sao huynh lại đối xử với muội lạnh lùng như vậy? Huynh là còn trách muội đúng hay không?"

    Sắc mặt của Tống thẩm liền khó coi, lúc trước bà vốn tưởng rằng Giang Vãn Tuyết là một nữ nhân nhu nhược không nơi nương tựa, lại một mình mang theo con nhỏ, trong lòng không khỏi thương tiếc nàng ta vài phần. Nhưng nàng ta ở nhờ nhà người ta, nữ chủ nhân ở trong phòng bếp bận rộn, nàng ta chẳng những không tránh hiềm nghi, còn chui vào trong phòng ngủ của người ta, nói những lời này với trượng phu người ta..

    Đây đâu phải là chuyện mà một phụ nhân đàng hoàng làm ra được!

    Trong lòng Tống thẩm khinh thường, vừa vặn Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp thật lâu không thấy mẫu thân trở về, thấy Tống đại thúc khiêng bàn tới, liền cùng đi theo.

    Tâm tư đứa nhỏ vừa mẫn cảm lại đơn thuần, Tống thẩm đối xử tốt với Hàn Quân Diệp, cậu có thể cảm nhận được, liền chạy tới hỏi Tống thẩm: "Bà bà, có nhìn thấy mẫu thân của cháu không?"

    Ánh mắt Tống thẩm phức tạp nhìn thoáng qua phòng chính, cố ý phóng đại giọng nói: "Mẫu thân của cháu không có ở phòng bên kia sao? Hiện tại tối lửa tắt đèn, nàng ta đi chỗ nào rồi?"

    Giang Vãn Tuyết còn ở trong phòng nhìn ra ngoài cửa, sắc mặt có chút cứng ngắc.

    Vẻ mặt của Yến Minh Qua lạnh lùng: "Nàng trở về đi."

    Giang Vãn Tuyết miễn cưỡng duy trì một nụ cười: "Vậy Yến ca ca nghỉ ngơi thật tốt đi, Vãn Tuyết liền trở về trước."

    Nàng ta vừa bước ra khỏi cửa phòng, chỉ thấy Tống thẩm kéo Bánh Bao Hàn Quân Diệp ngồi trong sân, bên cạnh đặt một cái bàn gỗ, trước mặt là trượng phu Tống thẩm có đặt một vò rượu nhỏ cùng một cái chén rượu, còn chưa uống, người đã có chút say khướt.

    Nàng ta thế nhưng lại cùng một đám người thô bỉ như vậy ngồi cùng bàn! Phụ nhân ngu ngốc kia vẫn còn nắm tay nhi tử mình!
     
  7. Chauuyvu

    Bài viết:
    0
    Chương 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong nháy mắt trên mặt Giang Vãn Tuyết không thể khống chế được biểu tình ghét bỏ.

    Tống thẩm thấy nàng ta, tiếp tục lớn tiếng nói: "Vừa rồi ta còn thấy lạ không biết Hàn nương tử ngươi đi đâu đây, sao ngươi lại từ trong phòng Yến huynh đệ đi ra?"

    Trong lời này Tống thẩm có ý, sắc mặt Giang Vãn Tuyết trở nên có chút khó coi, nhưng rất nhanh lại xuất hiện một bộ mặt tươi cười: "Tống thẩm cũng tới rồi, ta đang chuẩn bị đi phòng bếp giúp tẩu tử, đi qua cửa phòng, nghe thấy Yến đại ca ho khan, lúc này mới đi vào đưa một chén nước."

    Tống thẩm nghe vậy chỉ hừ cười một tiếng, không nói gì.

    Sắc mặt Giang Vãn Tuyết có chút xấu hổ.

    Lúc này, phòng bếp truyền đến giọng Lâm Sơ: "Có thể ăn cơm rồi!"

    Tống thẩm nghe vậy, nhìn Giang Vãn Tuyết một cái, đứng dậy đi vào phòng bếp hỗ trợ bưng thức ăn. Giang Vãn Tuyết thấy vậy, cũng đi theo.

    * * *

    Trong nhà.

    Bởi vì hiện giờ Yến Minh Qua không thể xuống giường, nhiều người cùng nhau ăn cơm như vậy, đem kéo cái bàn đến trước giường thì không khỏi cũng quá thất lễ, Lâm Sơ liền múc một chén cơm, lại dùng một cái đĩa lớn đem đồ ăn mỗi món đều bỏ vào một ít, bưng cho Yến Minh Qua ăn một mình.

    Lâm Sơ đem đồ ăn đều đặt lên tủ thấp bên cạnh giường, toàn bộ hành trình không nói một lời.

    Tầm mắt Yến Minh Qua vẫn nhìn chằm chằm nàng, nàng cũng không có phản ứng gì.

    "Ta múc một chén cơm tới đây, ăn xong rồi tự chàng múc đi." Nàng xác định Yến Minh Qua đưa tay là có thể chạm đến chén đũa rồi mới nói.

    Yến Minh Qua thấy nàng nói xong liền xoay người, xem ra là muốn rời đi, rốt cuộc lên tiếng: "Nàng ấy là một thị thiếp của cố hữu của ta, ngươi không cần khắp nơi nhường nàng ấy."

    Trong đầu Lâm Sơ toát ra một dấu chấm hỏi thật lớn.

    Yến Minh Qua đột nhiên nói với nàng lời này là có ý gì?

    Sợ nàng hiểu lầm?

    A.. Nằm mơ ban ngày vẫn không tốt lắm.

    Như vậy chính là muốn cùng Giang Vãn Tuyết phân rõ giới hạn?

    Còn ánh trăng sáng thì sao?

    Trong lòng Lâm Sơ oán thầm không thôi, bất quá trên mặt vẫn là cười ha ha: "Tướng công nói gì thế, vị nương tử kia rất hiểu chuyện."

    Yến Minh Qua nhìn chằm chằm vào nàng, cau đôi mày đẹp lại, một lát sau dời ánh mắt, bưng chén cơm lên bắt đầu ăn, hiển nhiên tư thế không muốn nói chuyện với Lâm Sơ nữa.

    Lâm Sơ có chút không giải thích được, sờ sờ mũi lui ra ngoài.

    Trở lại trước bàn ăn, thấy sắc mặt của Tống thẩm cùng Giang Vãn Tuyết có chút cổ quái, Lâm Sơ không rõ cũng liền ngồi xuống.

    Thấy Lâm Sơ trở về, Tống thẩm mới cầm đũa lên, nhìn lướt qua Giang Vãn Tuyết biểu tình có chút u ám: "Tiểu nương tử, động đũa đi."

    Tống thẩm dùng đũa gắp một viên khoai tây nghiền thịt chiên đến cháy vàng bỏ vào chén của Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp: "Trẻ nhỏ ăn nhiều thịt, lớn lên mới có thể vừa cao vừa cường tráng như Yến thúc thúc."

    Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp có thể cảm giác được người lớn không thích hợp lắm, nhưng dù sao tâm tính của đứa nhỏ, một đường xóc nảy lưu lạc đi tới quan ngoại, trên đường chưa từng ăn mấy bữa ngon, bữa cơm trước mắt so với bọn họ ăn trước đó tốt hơn không biết bao nhiêu lần, lực chú ý của cậu cũng đặt vào thức ăn.

    Thấy Tống thẩm cho cậu thêm một viên thịt chiên đến cháy vàng, cậu liền gắp lên chuẩn bị ăn, Giang Vãn Tuyết ngồi bên cạnh cậu, thấy vậy dùng sức véo Bánh Bao Hàn Quân Diệp một cái.

    Đau đớn khiến thân thể nho nhỏ của Bánh Bao Hàn Quân Diệp co rúm lại một chút, vừa kinh hoàng vừa luống cuống nhìn mẫu thân của mình.

    Lâm Sơ cũng chú ý tới động tĩnh bên này.

    Khóe miệng Giang Vãn Tuyết giật giật, miễn cưỡng tính là ý cười: "Trẻ nhỏ kén chọn, ăn không quen cái này."

    Âm thanh của nàng ta nói chuyện rất thân thiện, nhưng giữa hai hàng lông mày không chút che dấu chán ghét những món thức ăn này.

    Sắc mặt Tống thẩm hoàn toàn trầm xuống, nói: "Hàn nương tử kế tiếp phải chịu ủy khuất rồi, ở quan ngoại chúng ta đều là những người thô bỉ, ngày thường làm sao có thể ăn được mấy thứ này, cũng là Yến nương tử hào phóng, mới nấu cho các ngươi ăn!"

    Sắc mặt Giang Vãn Tuyết khó coi, chỉ vùi đầu nhặt hạt cơm ăn không nói lời nào.

    Tầm mắt Lâm Sơ xoay quanh Tống thẩm và Giang Vãn Tuyết một lần, tuy rằng không biết vì sao hai người lại đến nước này, nhưng nhìn Giang Vãn Tuyết nhẫn nhịn, đáy lòng nàng chính là âm thầm sảng khoái!

    Một bữa cơm ngô vui vẻ ăn nhiều hơn nửa chén.

    Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp cũng giống như mẫu thân của mình không duỗi đũa lên bàn, khô cằn ăn hai chén cơm ngô.

    Bất quá từ ánh mắt cậu không ngừng bay về phía thịt kho tàu cùng viên khoai tây thịt nghiền liền biết, cậu rất muốn ăn.

    Bầu không khí lại quỷ dị.

    Sau bữa tối, Giang Vãn Tuyết liền kéo Bánh Bao Hàn Quân Diệp về phòng nghỉ ngơi, Tống thẩm giúp Lâm Sơ thu dọn chén đũa, ở trong phòng bếp, mới đem tất cả những chuyện không vui phun ra: "Thân thích kia nhà cháu.. Thật sự rất coi trọng!"

    Lâm Sơ nhận ra Tống thẩm không thích Giang Vãn Tuyết lắm, nhưng trực tiếp chửi bới với nàng ta như vậy, là Lâm Sơ không ngờ tới.

    Tống thẩm tiếp tục nói: "Cháu đừng trách thẩm lắm mồm, thân thích như vậy, về sau vẫn là nên ít lui tới! Đũa của ta còn chưa dùng qua, đã gắp một viên thịt cho đứa nhỏ, biểu cảm kia của nàng ta, giống như ta gắp một con ruồi cho đứa nhỏ! Nghèo túng thành như vậy còn coi trọng cái gì!"

    Lâm Sơ không tiện đáp lời, chỉ nghe thôi.

    Tống thẩm lại nói: "Cháu đứa nhỏ này tâm lớn, Yến huynh đệ là người tốt, nhưng có đôi khi vẫn phải đề phòng một chút.."

    Trước đó Lâm Sơ nghe được trong lời nói của Tống thẩm cố ý hạ thể diện của Giang Vãn Tuyết, biết Tống thẩm đây là đang đánh thức mình chú ý Giang Vãn Tuyết cùng Yến Minh Qua.

    A.. Tống thẩm đều có thể nhìn ra quan hệ giữa Yến Minh Qua và Giang Vãn Tuyết không đơn giản rõ ràng như vậy sao?

    Buổi tối lúc trở về phòng, Lâm Sơ cọ xát vẫn là cọ lên giường.

    Trong đầu nàng có chuyện nghĩ đến, quên mất bên cạnh có một Yến Minh Qua, sâu kín thở dài một hơi.

    Người vốn giống như đang ngủ đột nhiên mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn nàng: "Vì sao thở dài?"

    Ánh nến màu cam, làm cho đường cong vốn lạnh lùng cứng rắn trên mặt hắn tựa hồ đều nhu hòa vài phần. Lông mi của hắn là rất dài, bởi vì một nửa rũ mắt, dưới mí mắt vạch ra một phần bóng tối. Một đôi con ngươi đen như ngọc, giống như một cái giếng cổ sâu thẳm, một khi bị ánh mắt của hắn tập trung, sẽ đắm chìm trong đó. Dưới sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng màu sắc nhạt nhẽo dưới ánh nến trở nên hết sức mê người.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng mười 2023
  8. Chauuyvu

    Bài viết:
    0
    Chương 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Sơ cả kinh, lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có một người nằm.

    Nàng đè nén tất cả suy nghĩ trong lòng, bình tĩnh nói một câu: "Chính là cảm thấy Hàn nương tử là một nữ nhân yếu đuối, mang theo đứa con ngàn dặm xa cách đi tới quan ngoại này tìm trượng phu của nàng ấy, hiện giờ cũng không có nửa điểm tin tức của trượng phu nàng ấy, trong lòng nàng ấy sợ là không dễ chịu.."

    Giang Vãn Tuyết tiểu đả tiểu nháo* như thế, Lâm Sơ cũng không để trong lòng, nàng đang thay đổi cách hỏi thăm tin tức về Hàn Tử Thần.

    *tiểu đả tiểu nháo: Một thành ngữ, ý nói hoạt động ở quy mô nhỏ.

    Phụ thân của nam chính, trong nguyên tác tự nhiên là đã từng nhắc tới, thế tử Quốc công phủ Hàn Tử Thần, có danh hiệu "Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song", lại chết trận trong trận chiến Khương thành, Giang Vãn Tuyết cũng sẽ chết ở chỗ này, chỉ lưu lại một Hàn Quân Diệp mang theo huyết hải thâm cừu lớn lên.

    Hiện tại Giang Vãn Tuyết đã đi tới Khương Thành, Lâm Sơ đoán chừng trận chiến Khương Thành thảm thiết kia, hẳn là cũng sắp gần.

    Kỳ thật Lâm Sơ càng muốn hiểu rõ chính là, trong nguyên tác nhiều lần nhắc tới, Hàn Quân Diệp tận mắt nhìn thấy Yến Minh Qua giết chết phụ mẫu mình, trước kia Lâm Sơ cho rằng là giết vì tình, nhân vật đại phản diện mà, không chiếm được liền hủy diệt.

    Nhưng trong hiện thực, Yến Minh Qua và phu thê Hàn thị, rõ ràng giao tình không cạn, rốt cuộc là nguyên nhân gì, có thể để cho hắn giết Hàn Tử Thần cùng Giang Vãn Tuyết?

    Lời nói của Lâm Sơ khiến Yến Minh Qua có chút ngoài ý muốn, nghiêng đầu nhìn nàng một cái, phát hiện thần sắc của nàng cũng cực kỳ trịnh trọng, giống như là thật sự cực kỳ quan tâm Giang Vãn Tuyết.

    Yến Minh Qua nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, thu hồi ánh mắt: "Ta sẽ để cho người hỏi thăm tung tích Hàn huynh một chút."

    Chỉ một câu này, Lâm Sơ kết luận, lời Yến Minh Qua nói lúc trước đều là lừa Giang Vãn Tuyết.

    Một tháng trước Hàn Tử Thần căn bản không ở chỗ hắn! Bằng không Yến Minh Qua không có khả năng không biết Hàn Tử Thần đi đâu!

    Trong thư nhà của Hàn Tử Thần viết cho Giang Vãn Tuyết rốt cuộc nói cái gì, để cho Yến Minh Qua tiếp tục dệt lời nói dối này để ổn định Giang Vãn Tuyết?

    Không đúng!

    Lâm Sơ đột nhiên ý thức được một vấn đề khác, nàng thật cẩn thận nhìn Yến Minh Qua một cái: "Tướng công, Hàn nương tử làm sao biết chúng ta ở nơi này?"

    Chính là cho dù biết bọn họ ở chỗ này, từ kinh thành đến quan ngoại, lại gặp chiến loạn, phải liều mạng không ít, một mình Giang Vãn Tuyết mang theo đứa con ra ngoài, bản thân lại là một mỹ nhân, có thể bình yên đến Khương thành.. Thật sự là có chút ý vị sâu xa.

    "Đàm Vân." Yến Minh Qua đột nhiên gọi tên nàng.

    Lâm Sơ sửng sốt trong chốc lát mới phản ứng lại hắn đang gọi mình, nàng nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

    Bàn tay ấm áp của Yến Minh Qua nhẹ nhàng đặt sau gáy Lâm Sơ, cơ hồ là trong nháy mắt, lông tơ Lâm Sơ toàn bộ đứng lên.

    Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng: "Người thông minh, bình thường cũng không sống được bao lâu."

    Hàn ý từ mu bàn chân bò lên, rõ ràng đang nằm trong chăn ấm áp, Lâm Sơ lại cảm thấy cả người đều cứng ngắc đến lợi hại.

    Đây là một cảnh cáo.

    Nàng đã quá bất cẩn, vượt qua sợi dây an toàn để ở chung với Yến Minh Qua!

    Đêm tối phảng phất cho Yến Minh Qua chất dinh dưỡng, ánh nến rõ ràng chiếu theo, ngũ quan của Yến Minh Qua có một loại yêu dị nói không nên lời.

    Hắn nằm nghiêng, một tay chống đầu, nhìn Lâm Sơ giả vờ trấn định, khóe miệng cong lên một độ cong cực nông, bàn tay phủ lên cổ Lâm Sơ chậm rãi vuốt ve lên trên. Động tác rất ôn nhu, ánh mắt lại lạnh như băng mà tàn nhẫn: "Ngươi đoán xem, ngươi còn có thể sống bao lâu đây?"

    Yến Minh Qua như vậy, xa lạ mà lại cực kỳ nguy hiểm.

    Mặc dù là nằm, thân thể Lâm Sơ vẫn run rẩy giống như cái sàn, nàng cắn cắn đầu lưỡi, mùi máu tươi tràn ngập vào trong khoang miệng làm cho nàng miễn cưỡng bảo trì trấn tĩnh: "Ta sẽ sống đến ngày chàng không cần ta nữa."

    Câu trả lời này không thể nghi ngờ là làm cho Yến Minh Qua cảm thấy ngoài ý muốn, hắn lộ ra một nụ cười mê hoặc lòng người, đột nhiên đến gần Lâm Sơ, giống như đùa giỡn ở tai nàng hà một hơi, con ngươi nửa híp che đi thần sắc trong mắt không biết là lạnh như băng hay là trào phúng: "A, có chút ý tứ, ngươi nhu thuận đến mức.." Hắn mang theo ngón tay kén bạc vén mở vạt áo ở cổ của Lâm Sơ, sâu kín nói: "Khiến cho ta luyến tiếc giết ngươi!"

    Lâm Sơ không dám mảy may làm động tác nào, cả người cứng ngắc như tảng đá.

    Cũng may ngón tay hắn chỉ di chuyển ở xương quai xanh của nàng một phen, liền thu về.

    Lâm Sơ vừa thở phào nhẹ nhõm, ngọn nến trong phòng đột nhiên tắt, bốn phía lập tức lâm vào bóng tối tĩnh mịch, trái tim Lâm Sơ lại nhấc lên.

    Nàng giằng co hồi lâu, chỉ cảm giác được tiếng hít thở của người bên cạnh đều đều, mới chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí.

    Lại đi qua Quỷ Môn Quan một lần nữa!

    Tối nay được định sẵn là một đêm không ngủ!

    Ngày hôm sau gà gáy lần đầu, Lâm Sơ liền mang theo quầng thâm rời giường, lúc nằm trên giường kinh hồn bạt vía không ngủ được, đứng dậy mới cảm thấy đầu óc choáng váng, đầu óc cũng từng đợt trướng đau.

    Lâm Sơ không rảnh bận tâm đến những thứ này, đi vào phòng bếp lo liệu điểm tâm.

    Hôm nay cùng nhau ăn cơm chỉ có mẫu tử Giang Vãn Tuyết, Lâm Sơ vốn định đem bàn chuyển đến trong sân tiếp đón bọn họ dùng cơm, nhưng Giang Vãn Tuyết nói ra nói vào đều tỏ vẻ muốn cùng Yến Minh Qua dùng cơm.

    Nếu người khác đã không ngại, Lâm Sơ cũng không ngại khó mà dọn bàn, dứt khoát bày cơm ở phòng chính.

    Trong bữa cơm Giang Vãn Tuyết không tránh khỏi để cho Lâm Sơ không thoải mái, nhưng hôm nay tinh thần Lâm Sơ rất kém cỏi, căn bản không phản ứng.

    Một người không bao lâu nữa sẽ chết, có thể nhảy nhót cũng bất quá chỉ là châu chấu sau thu.

    Ăn điểm tâm không biết mùi vị, Lâm Sơ thỉnh thoảng dùng dư quang khóe mắt liếc Yến Minh Qua một cái, đêm qua hắn để lại cho nàng nỗi sợ hãi quá sâu, sáng nay lại giống như là thay đổi một người khác, phảng phất căn bản không nhớ rõ chuyện đêm qua.
     
  9. Chauuyvu

    Bài viết:
    0
    Chương 18

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hành động của Lâm Sơ rơi vào trong mắt Giang Vãn Tuyết, chính là ngày hôm qua Yến Minh Qua hẳn là đã quở trách Lâm Sơ, cho nên Lâm Sơ mới một mực cẩn thận hầu hạ Yến Minh Qua.

    Giang Vãn Tuyết nghẹn khuất cả đêm tâm tình đột nhiên thoải mái, Yến Minh Qua có thể vì nàng ta quở trách Lâm Sơ, có phải chứng tỏ hắn vẫn thích mình như trước đây không?

    Tâm tình nàng ta rất tốt dùng đũa chung gắp một viên thịt bỏ vào trong chén Yến Minh Qua: "Yến ca ca bị thương, phải bồi bổ thật tốt."

    Đũa chung này là ngày hôm qua Lâm Sơ nghe xong lời của Tống thẩm thì chuẩn bị, nàng sợ Yến Minh Qua muốn gắp thức ăn cho Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp, ngược lại không nghĩ tới bị Giang Vãn Tuyết cướp dùng trước..

    Giang Vãn Tuyết mỉm cười nhìn thoáng qua Lâm Sơ, nụ cười dịu dàng lại thuần khiết, giống như đang nói cho nàng biết, nàng ta chỉ gắp thức ăn cho Yến Minh Qua mà thôi, không có ý gì khác.

    Đáng tiếc Lâm Sơ căn bản không ngẩng đầu lên.

    Giang Vãn Tuyết chỉ coi là nàng thức thời không dám chính diện giao phong với mình, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn.

    Thẳng đến khi Yến Minh Qua gắp viên thịt kia lên, bỏ vào trong chén Lâm Sơ.

    Chỉ thấy Yến Minh Qua mặt mày mỉm cười nói với Lâm Sơ: "Đêm qua cùng ta nháo giận, đến bây giờ còn chưa tiêu?"

    Không chỉ có Lâm Sơ sửng sốt, Giang Vãn Tuyết cũng ngây ngẩn cả người.

    Hắn đã nhắc đến đêm qua, đó là một mối đe dọa thầm lặng.

    Lâm Sơ nhìn trong chén mình nhiều thêm một viên thịt, thấy chết không sờn gắp lên ăn luôn.

    Yến Minh Qua lại cười cực kỳ ôn nhu với Lâm Sơ, phảng phất giống như phu thê tình thâm với Lâm Sơ, sắc mặt Giang Vãn Tuyết càng thêm khó coi.

    Trong lòng Lâm Sơ một trận sợ hãi, không hiểu Yến Minh Qua này lại xướng khúc nào.

    Dày vò ăn điểm tâm xong, Lâm Sơ ở trong phòng bếp thu dọn, con chó Tiểu Xám lười biếng nằm sấp trong đống rơm rạ, gà mái trong sân mang theo hơn mười con gà con đi dạo khanh khách tìm sâu ăn.

    Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp cực kỳ hứng thú với những con gà lông màu vàng nhạt kia, ngồi xổm trên mặt đất nhìn cả buổi sáng.

    Lâm Sơ đang chuẩn bị tìm vài lá rau băm nhỏ cùng ngô vụn mang đi cho gà ăn, đột nhiên chợt nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp.

    Nàng nghĩ Giang Vãn Tuyết hẳn là ở bên ngoài nên không quản, bất quá Hàn Quân Diệp vẫn cứ khóc trong chốc lát, lại không nghe thấy âm thanh của Giang Vãn Tuyết, Lâm Sơ đành phải buông công việc trong tay đi ra khỏi phòng bếp.

    "Làm sao vậy?" Lâm Sơ thấy Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp ngồi trên mặt đất, mặt đầy nước mắt còn hoảng sợ.

    Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp vốn chán ghét Lâm Sơ, nhưng trong sân lại không có người lớn nào khác, cậu chỉ có thể giơ tay sưng đỏ cho Lâm Sơ xem.

    Lâm Sơ nhìn vết thương sưng đỏ trên tay cậu, lại nhìn gà mái bên cạnh, đại khái đoán được là chuyện gì xảy ra, Hàn Quân Diệp muốn lấy một con gà con chơi, bị gà mái mổ một ngụm.

    "Được rồi được rồi, không khóc, ta tìm cho ngươi chút thuốc đắp lên." Lâm Sơ kéo tay Hàn Quân Diệp đỡ cậu dậy, ngửi thấy trên người cậu có một mùi lạ, lúc này mới nhìn thấy chỗ cậu vừa ngồi có phân gà.

    Lâm Sơ nhất thời cảm thấy đau đầu, nàng hỏi: "Nương của ngươi ở đâu?"

    Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp chỉ thúc tha thúc thít khóc không nói lời nào.

    Giang Vãn Tuyết không quen thuộc địa phương, Lâm Sơ suy đoán nàng ta hẳn là ở nhà Tống thẩm, liền mang theo Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp đến nhà Tống thẩm.

    Ai ngờ Giang Vãn Tuyết cũng không có ở bên kia, trong lòng Lâm Sơ có chút nghi hoặc.

    Bất quá Giang Vãn Tuyết không có ở đây, Tống thẩm lại ở trong phòng bận rộn, tìm y phục cho Tiểu Bánh Bao chỉ có thể là mình.

    Đi vào phòng của mẫu tử Giang Vãn Tuyết, Lâm Sơ không muốn tùy tiện lật đồ của người ta, liền hỏi Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp có biết y phục của mình để ở đâu hay không.

    Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp phỏng chừng cũng chê phân gà trên y phục mình mất mặt, chỉ cho Lâm Sơ chỗ Giang Vãn Tuyết để bao đồ.

    Lâm Sơ cởi bỏ bao đồ, tìm ra một bộ y phục của Hàn Quân Diệp, lại trong lúc vô tình phát hiện một cái bình nhỏ bọc trong y phục.

    Nếu như là bình khác Lâm Sơ có lẽ còn không để ý, nhưng cái bình sứ trắng này.. Rõ ràng giống hệt bình nhỏ trước đó Lan Chi đưa cho mình!

    Trái tim Lâm Sơ đột nhiên nhảy có chút nhanh.

    Tuy tuổi của Hàn Quân Diệp còn nhỏ, nhưng tâm tư mẫn cảm, Lâm Sơ không dám biểu hiện quá mức dị thường, làm bộ như không nhìn thấy cái bình sứ trắng kia, nói với Hàn Quân Diệp ở một bên: "Trước tiên ngươi cởi ngoại bào bẩn ra."

    Nàng làm bộ muốn buộc chặt bao đồ, quả nhiên Hàn Quân Diệp không nhìn chằm chằm nàng nữa, cố gắng cởi áo khoác nhỏ trên người mình.

    Lâm Sơ liền thừa dịp khoảng trống này, cầm cái bình sứ trắng kia cất vào trong ống tay áo, lúc này mới đem bao đồ đặt trở lại trên ngăn tủ.

    Thay y phục cho Hàn Quân Diệp xong, lại bôi thuốc mỡ tiêu sưng lên tay cho cậu, Lâm Sơ mới về đến nhà.

    Hồ quân y vừa vặn đến nhà đổi thuốc cho Yến Minh Qua, mà Giang Vãn Tuyết lúc trước không thấy bóng người lại ở trong phòng bếp sắc thuốc, thấy được nàng, Giang Vãn Tuyết thân thiết gọi tẩu tử, mới cười nói: "Vừa rồi quân y đến đổi thuốc cho Yến đại ca, mang theo mấy gói thuốc tới đây, tẩu tử không ở trong nhà, ta cân nhắc Yến ca ca trong chốc lát phải uống thuốc, liền đi vào phòng bếp sắc thuốc trước."

    Nàng ta rụt rè nhìn Lâm Sơ một cái: "Tẩu tử sẽ không trách ta chứ?"

    Giang Vãn Tuyết đang khiêu khích cái gì, Lâm Sơ hoàn toàn không quan tâm, hiện tại trong đầu nàng đều là bình sứ trắng nhìn thấy trong bao đồ của Giang Vãn Tuyết..

    "Trong bình là thuốc có thể làm cho vết thương bị nhiễm trùng, hiện tại Yến bách hộ bị trọng thương, vết thương nhiễm trùng thối rữa.. Cuối cùng đi đời nhà ma, sẽ không ai nghi ngờ muội.."

    Lời nói của Lan Chi ngày đó lại một lần nữa vang vọng bên tai Lâm Sơ, tay chân Lâm Sơ có chút lạnh lẽo.

    Dường như Giang Vãn Tuyết cũng phát hiện Lâm Sơ khác thường, nhíu nhíu mày, bưng chén thuốc lướt qua nàng đi vào trong phòng: "Yến ca ca, muội đã nấu thuốc xong rồi."

    Lâm Sơ phản xạ có điều kiện hướng về phía người trong phòng rống một câu: "Đừng uống!"
     
  10. Chauuyvu

    Bài viết:
    0
    Chương 19

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tất cả ánh mắt đều đồng loạt nhìn về phía Lâm Sơ.

    Trong mắt Giang Vãn Tuyết nhanh chóng hiện lên cái gì đó, trên mặt lại có chút sợ hãi nhìn về phía Lâm Sơ, giống như Lâm Sơ vẫn ức hiếp nàng ta: "Vì sao tẩu tử không cho Yến ca ca uống thuốc do ta sắc?"

    Lời này của nàng ta là một câu hai nghĩa, vừa có ý là Lâm Sơ đang nhắm vào nàng ta, lại ám chỉ Lâm Sơ vì tranh giành tình cảm mà không để ý đến thân thể Yến Minh Qua.

    Ánh mắt Lâm Sơ phức tạp nhìn Giang Vãn Tuyết một cái, lập tức cũng lộ ra một nụ cười, chẳng qua ý cười còn chưa tới đáy mắt: "Hàn nương tử nói gì thế, thương thế của tướng công rất nghiêm trọng, xưa nay ta đều dựa vào canh giờ để sắc thuốc cho tướng công uống. Đều nói là thuốc có ba phần độc, buổi sáng tướng công mới uống thuốc, chén thuốc này.. Nên để lại cho đến trưa rồi mới uống đi."

    Có lẽ là do thần kinh căng thẳng, lòng bàn tay Lâm Sơ đều là mồ hôi.

    Làm trò trước mặt chính chủ.. Trong lòng Lâm Sơ vẫn thập phần thấp thỏm không yên.

    Ánh mắt của nàng lướt qua Giang Vãn Tuyết, giao với tầm mắt của Yến Minh Qua trên không trung, phát hiện Yến Minh Qua đang như có điều suy nghĩ nhìn nàng, khóe mắt kia lơ đãng tiết ra vài phần trêu chọc, trùng hợp với vẻ yêu dị khác thường của hắn vào đêm qua.

    Lâm Sơ đột nhiên rùng mình một cái, nàng có một loại ảo giác..

    Yến Minh Qua biết tất cả những gì Giang Vãn Tuyết đang làm!

    Thậm chí hắn còn đang chờ Giang Vãn Tuyết tự chui đầu vào lưới!

    Lời giải thích này của Lâm Sơ không thể hợp lý hơn, sắc mặt Giang Vãn Tuyết nhất thời có chút ngượng ngùng, bưng chén nước thuốc đen ngòm kia, tiến cũng không được, lui cũng không được, nàng ta nhìn về phía Lâm Sơ, trên mặt có một tia điềm đạm đáng thương, trong mắt lại có vài phần oán độc lạnh như băng: "Ta thấy ấm thuốc sắc trong phòng bếp rất sạch sẽ, cho rằng tẩu tử còn chưa sắc thuốc, khi đó tẩu tử lại không ở nhà, liền tự chủ trương đem thuốc sắc, không ngờ lại làm một chuyện ngu xuẩn."

    Lời nói của Giang Vãn Tuyết khiến Lâm Sơ dời đi tầm mắt giao nhau với Yến Minh Qua, nếu Yến Minh Qua không có vạch trần lời nói dối của nàng, Lâm Sơ cũng đã làm xiếc đủ rồi!

    Lời nói của Giang Vãn Tuyết nói ra ngoài đều ám chỉ nàng không sắc thuốc cho Yến Minh Qua, sáng sớm lại không biết không thấy bóng người, thanh danh bản thân nguyên chủ cũng không được tốt, nếu bị người ngoài nghe vào, không chừng sẽ nghĩ như thế nào.

    Lâm Sơ cười đến nheo mắt lại: "Mỗi lần sắc thuốc cho tướng công xong, ta đều đổ bã thuốc vào thùng nước, lại rửa sạch ấm thuốc, đã chuẩn bị thuốc lần sau sắc, không ngờ lại khiến Hàn nương tử hiểu lầm. Mới vừa rồi đứa nhỏ Quân Diệp kia bắt gà con bị gà mái mổ, khóc quá chừng, ta đau lòng đứa nhỏ kia, mới dẫn nó đến chỗ Tống thẩm tìm chút thuốc mỡ giảm đau cho nó."

    Nàng giả vờ nghi hoặc hỏi một câu: "Trước đó Hàn nương tử đã đi đâu vậy? Đứa nhỏ Quân Diệp kia a, khóc đến khàn giọng, cũng không thấy Hàn nương tử đi ra trấn an nó một câu."

    Lâm Sơ cố ý chọc điểm yếu của Giang Vãn Tuyết.

    Đối phó với loại Tiểu Bạch Liên khắp nơi giả vờ nhu nhược đáng thương, sau lưng lại người độc ác xấu xa, nhiều năm kinh nghiệm xem văn cung đấu trạch đấu nói cho Lâm Sơ biết, phải có khả năng diễn xuất tốt hơn nàng ta mới có thể giẫm đau chân nàng ta!

    Lúc trước nàng không biết trong nguyên tác thiết lập Giang Vãn Tuyết thế nào, dựa theo triết lý mẫu thân của nam chính đều nên là mỹ lệ thiện lương hiền thục, lại không rõ thái độ của Yến Minh Qua đối với Giang Vãn Tuyết, mới đối với nàng ta khắp nơi khách khí nhường nhịn, ai có thể ngờ lại để cho đối phương hếch mũi lên mặt!

    Lời nói của Lâm Sơ mang một phen giáp thương như vậy vốn làm cho sắc mặt Giang Vãn Tuyết cực kỳ khó coi, nhưng nghe được phần sau lại có vài phần bối rối: "Diệp Nhi.."

    Lâm Sơ nhân cơ hội tiếp nhận chén trong tay nàng ta, nói: "Đứa nhỏ ở trong nhà Tống thẩm, nếu Hàn nương tử lo lắng liền đi qua xem một chút đi."

    Trước mặt có chuyện của đứa nhỏ, Giang Vãn Tuyết cũng bất chấp những thứ khác, vội vàng ra khỏi cửa sân.

    Lâm Sơ nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, lúc ngước mắt lên, bất ngờ lại đụng vào ánh mắt ý vị thâm trường của Yến Minh Qua.

    Lâm Sơ hơi ngẩn ra, lập tức né tránh ánh mắt khiến nàng sợ hãi bất an.

    "Ta đem thuốc đổ trở lại trong ấm thuốc." Nàng tìm thấy một cái cớ để quay vào phòng bếp.

    Rời khỏi phạm vi tầm mắt của Yến Minh Qua, Lâm Sơ mới cảm thấy mình như được sống lại. Nàng ôm đầu ngồi trên ghế gỗ thấp, có chút ảo não với hành động vừa rồi của mình.

    Yến Minh Qua nói người thông minh đều sống không lâu, chính là đang cảnh cáo nàng không nên nhúng tay quá nhiều vào việc này.

    Nếu Yến Minh Qua đã nhận thấy Giang Vãn Tuyết không đơn giản, dựa vào cảnh giác của hắn, hẳn là đã đề phòng, nào cần mình giống như một chú hề nhảy nhót khắp nơi?

    Lúc trước còn đang chửi bới Giang Vãn Tuyết là châu chấu sau thu, hiện tại bản thân chỉ sợ phải chết ở trước Giang Vãn Tuyết luôn đi..

    Lâm Sơ vì bản thân đi tìm đường chết mà buồn rầu không thôi.

    Thời tiết lạnh giá, Tiểu Xám cũng không chạy ra ngoài, liền lui vào đống rơm rạ trong phòng bếp để sưởi ấm, thấy Lâm Sơ một mình ngồi ở phía sau bếp, liền cất chân ngắn đi tới bên chân Lâm Sơ liên tục cọ cọ, cái đuôi nhỏ dùng sức lắc lắc.

    Lâm Sơ vươn hai ngón tay gãi gãi lưng nó, Tiểu Xám thoải mái hừ hừ.

    Lâm Sơ chọc vào đầu xù xì của nó nói: "Mày nói xem tốt xấu gì ta cũng là nhân sĩ xuyên sách biết được toàn bộ nội dung cốt truyện, xem qua cung đấu trạch đấu cũng vô số kể, như thế nào.. Cũng không thể so với Tiểu Bạch Liên số không cao này trở thành vật hi sinh trước đi?"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...