Bài viết: 0 

Chương 10: Ngón Tay Cái - Vụ Án Phân Thây Đa Kao
Về tới nhà anh thả mình xuống ghế sô pha mắt nhắm lim dim chờ cho cơn đau đầu đi qua.
"Đồ ăn em mua cho anh." Tùng Lân đặt trước mặt Tùng Quân một bát sủi cảo mì to nghi ngút khói.
Mùi thức ăn thơm lừng xông lên tận mũi khiến Tùng Quân tỉnh táo hẳn, bụng anh bắt đầu biểu tình dữ dội. Một gắp, hai gắp, hết gắp này tới gắp khác chưa đầy 3 phút anh đã vét sạch tận đáy tô sủi cảo mì.
"Em mua cái này ở tiệm nào mà ngon vậy?"
Tùng Lân chỉ cười cười không trả lời mà tập trung lắp ráp mô hình người máy trên bàn. Tùng Quân giơ chân đạp nhẹ lên mặt Tùng Lân.
"Đang làm gì đấy?"
"Dơ.." Tùng Lân đánh mạnh vào chân Tùng Quân: "Anh tránh xa mô hình của em ra."
"Hàng của Ban Dai à? Tiền đâu em mua mấy thứ đắt tiền này?" Tùng Quân nhỏm người nhìn mô hình người máy màu trắng tay cầm kiếm dài bị Tùng Lân kéo ra xa.
"Tiền lì xì năm mới với tiền làm thêm." Tùng Lân ấp úng.
"Làm gì? Giới thiệu anh làm chung được không? Lúc rày hơi kẹt chút." Tùng Quân ợ ra một tiếng rõ to.
"Tởm thật." Tùng Lân khịt khịt mũi.
"Nhìn gì?" Tùng Quân nhướng mày khi thấy Tùng Lân đang nhìn anh kiểu đánh giá từ đầu xuống chân.
Phân vân một lúc Tùng Lân nhật xét: "Dáng đẹp, mặt đẹp nhưng da thì còn đen hơn da con chó mực nhà bà Tám mập, không làm được. Nếu là anh trai hàng xóm thì còn được." Tùng Lân tặc lưỡi mấy cái.
"Da này mà đen, da này gọi là da bánh mật, da bánh mật hiểu chưa thằng nhãi."
Tùng Quân ném cái gối về phía Tùng Lân nhưng cậu đã nghiêng người né tránh.
"Mà khoan anh hàng xóm nào?" Tùng Quân thắc mắc.
"Anh hàng xóm vừa dọn vào nhà 1707 đối diện, lúc chiều em phụ anh ấy chuyển đồ, xong việc anh ấy mời em ăn hoành thánh mì. Em định lấy tiền mua một phần cho anh nhưng anh trai hàng xóm nhanh tay trả tiền luôn."
Nhanh vậy đã có người chuyển vào rồi sao? Tùng Quân nghĩ trong bụng.
Cốp.. Tùng Quân ký lên đầu cậu em trai: "Bữa nay ăn chực qua tới nhà hàng xóm." Anh cầm tô đũa dơ đi thẳng vào trong nhà bếp. "Em không ăn chực là trả công phụ khiêng đồ." Tiếng Tùng Lân vang sau lưng anh.
Ngày tiếp theo, Tùng quân đang ngồi chú tâm đọc nghiên cứu khoa học phát họa gương mặt dựa vào xương trên cơ thể, Huy Đạt từ ngoài hớt hãi chạy vào.
"Sếp Quân đã tìm được ngón tay cái." Huy Đạt thở một cái lấy hơi: "Bên pháp y báo là có cơ hội tách được ADN vì vẫn còn xót lại một chút tủy bên trong."
* * *
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa khi thấy Trần Bảo Châu từ ngoài bước vào, không một ai nói lời nào không gian lặng thinh như tờ, Mạnh Cường có thể nghe được hơi thở của Tùng Quân đang đứng ngay bên cạnh.
"Đây là kết quả pháp y." Sếp Châu nói trong khi một tay nhét vào túi quần, tay còn lại cầm tập hồ sơ: "Đã xác định được mẫu AND của nạn nhân."
Tất cả mọi người đều vỡ òa sung sướng, Tùng Quân đấm mạnh vào lòng bàn tay phải, miệng kêu lên một tiếng "Yes" đầy thỏa mãn.
"Công lớn nhất lần này thuộc về Mạnh Cường." Sếp Châu cười rất tươi: "Chính cậu ta đã tìm thấy ngón tay cái."
"Quao." Phương Linh thốt lên: "Sư huynh anh giỏi quá!"
Đức Chinh và Huy Đạt phía sau lưng vỗ lên vai Mạnh Cường tỏ ý ngưỡng mộ. Khi nhìn qua phía Tùng Quân, thấy anh đang giơ cao ngón tay cái.
"Thưa Sếp Châu." Mạnh cường nói: "Công lao này không phải của riêng mình tôi, còn có sự giúp đỡ của Kiến Văn, nhờ cậu ấy nhớ ra khu vực Đa Kao thường có chó hoang nên chúng tôi mới lần ra dấu vết ngón tay của nạn nhân."
"Thế à!" Sếp Châu hướng mắt tìm thấy Kiến Văn đang đứng khuất ở phía xa: "Tôi sẽ biết phải làm gì với bảng đánh giá cuối năm của cả hai."
"Cám ơn Sếp Châu." Mạnh Cường và Kiến Văn cùng hô lớn.
"Sếp Châu đã xác định được danh tính của nạn nhân?" Tùng Quân trầm tư.
"Đây." Sếp Châu đặt tập hồ sơ vào tay anh: "Cậu tự xem đi!"
Chỉ mất vài chục giây, Tùng Quân đã tìm ra thông tin anh cần trên tờ giấy chi chít chữ và số.
"Nạn nhân là Đỗ Chiến Thắng." Tùng Quân đọc lớn cho mọi người cùng nghe.
"Đỗ Chiến Thắng.." Mạnh Cường hơi ngừng lại: "Chính là chồng của Hồ Diễm Liên."
"Có phải là.." Phương Linh cắn môi dưới: "Là người phụ nữ ngất xỉu ở" phòng lạnh "hôm trước?"
"Chính là cô ta." Tùng Quân xác nhận.
"Vậy đi." Sếp Châu bước ra đứng giữa: "Việc thông báo cho người nhà nạn nhân giao lại cho sếp Quân." Sếp Châu nói tiếp: "Mấy ngày qua mọi người cũng đã vất vả rồi, cơm trưa nay tôi bao."
Tất cả đồng loạt vỗ tay, cám ơn sự hào phóng của Trần Bảo Châu.
"Nhưng vụ án vẫn chưa kết thúc cần phải tìm ra hung thủ." Sếp Châu nói: "Mọi người phải cố gắng hơn nữa."
"Đồ ăn em mua cho anh." Tùng Lân đặt trước mặt Tùng Quân một bát sủi cảo mì to nghi ngút khói.
Mùi thức ăn thơm lừng xông lên tận mũi khiến Tùng Quân tỉnh táo hẳn, bụng anh bắt đầu biểu tình dữ dội. Một gắp, hai gắp, hết gắp này tới gắp khác chưa đầy 3 phút anh đã vét sạch tận đáy tô sủi cảo mì.
"Em mua cái này ở tiệm nào mà ngon vậy?"
Tùng Lân chỉ cười cười không trả lời mà tập trung lắp ráp mô hình người máy trên bàn. Tùng Quân giơ chân đạp nhẹ lên mặt Tùng Lân.
"Đang làm gì đấy?"
"Dơ.." Tùng Lân đánh mạnh vào chân Tùng Quân: "Anh tránh xa mô hình của em ra."
"Hàng của Ban Dai à? Tiền đâu em mua mấy thứ đắt tiền này?" Tùng Quân nhỏm người nhìn mô hình người máy màu trắng tay cầm kiếm dài bị Tùng Lân kéo ra xa.
"Tiền lì xì năm mới với tiền làm thêm." Tùng Lân ấp úng.
"Làm gì? Giới thiệu anh làm chung được không? Lúc rày hơi kẹt chút." Tùng Quân ợ ra một tiếng rõ to.
"Tởm thật." Tùng Lân khịt khịt mũi.
"Nhìn gì?" Tùng Quân nhướng mày khi thấy Tùng Lân đang nhìn anh kiểu đánh giá từ đầu xuống chân.
Phân vân một lúc Tùng Lân nhật xét: "Dáng đẹp, mặt đẹp nhưng da thì còn đen hơn da con chó mực nhà bà Tám mập, không làm được. Nếu là anh trai hàng xóm thì còn được." Tùng Lân tặc lưỡi mấy cái.
"Da này mà đen, da này gọi là da bánh mật, da bánh mật hiểu chưa thằng nhãi."
Tùng Quân ném cái gối về phía Tùng Lân nhưng cậu đã nghiêng người né tránh.
"Mà khoan anh hàng xóm nào?" Tùng Quân thắc mắc.
"Anh hàng xóm vừa dọn vào nhà 1707 đối diện, lúc chiều em phụ anh ấy chuyển đồ, xong việc anh ấy mời em ăn hoành thánh mì. Em định lấy tiền mua một phần cho anh nhưng anh trai hàng xóm nhanh tay trả tiền luôn."
Nhanh vậy đã có người chuyển vào rồi sao? Tùng Quân nghĩ trong bụng.
Cốp.. Tùng Quân ký lên đầu cậu em trai: "Bữa nay ăn chực qua tới nhà hàng xóm." Anh cầm tô đũa dơ đi thẳng vào trong nhà bếp. "Em không ăn chực là trả công phụ khiêng đồ." Tiếng Tùng Lân vang sau lưng anh.
Ngày tiếp theo, Tùng quân đang ngồi chú tâm đọc nghiên cứu khoa học phát họa gương mặt dựa vào xương trên cơ thể, Huy Đạt từ ngoài hớt hãi chạy vào.
"Sếp Quân đã tìm được ngón tay cái." Huy Đạt thở một cái lấy hơi: "Bên pháp y báo là có cơ hội tách được ADN vì vẫn còn xót lại một chút tủy bên trong."
* * *
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa khi thấy Trần Bảo Châu từ ngoài bước vào, không một ai nói lời nào không gian lặng thinh như tờ, Mạnh Cường có thể nghe được hơi thở của Tùng Quân đang đứng ngay bên cạnh.
"Đây là kết quả pháp y." Sếp Châu nói trong khi một tay nhét vào túi quần, tay còn lại cầm tập hồ sơ: "Đã xác định được mẫu AND của nạn nhân."
Tất cả mọi người đều vỡ òa sung sướng, Tùng Quân đấm mạnh vào lòng bàn tay phải, miệng kêu lên một tiếng "Yes" đầy thỏa mãn.
"Công lớn nhất lần này thuộc về Mạnh Cường." Sếp Châu cười rất tươi: "Chính cậu ta đã tìm thấy ngón tay cái."
"Quao." Phương Linh thốt lên: "Sư huynh anh giỏi quá!"
Đức Chinh và Huy Đạt phía sau lưng vỗ lên vai Mạnh Cường tỏ ý ngưỡng mộ. Khi nhìn qua phía Tùng Quân, thấy anh đang giơ cao ngón tay cái.
"Thưa Sếp Châu." Mạnh cường nói: "Công lao này không phải của riêng mình tôi, còn có sự giúp đỡ của Kiến Văn, nhờ cậu ấy nhớ ra khu vực Đa Kao thường có chó hoang nên chúng tôi mới lần ra dấu vết ngón tay của nạn nhân."
"Thế à!" Sếp Châu hướng mắt tìm thấy Kiến Văn đang đứng khuất ở phía xa: "Tôi sẽ biết phải làm gì với bảng đánh giá cuối năm của cả hai."
"Cám ơn Sếp Châu." Mạnh Cường và Kiến Văn cùng hô lớn.
"Sếp Châu đã xác định được danh tính của nạn nhân?" Tùng Quân trầm tư.
"Đây." Sếp Châu đặt tập hồ sơ vào tay anh: "Cậu tự xem đi!"
Chỉ mất vài chục giây, Tùng Quân đã tìm ra thông tin anh cần trên tờ giấy chi chít chữ và số.
"Nạn nhân là Đỗ Chiến Thắng." Tùng Quân đọc lớn cho mọi người cùng nghe.
"Đỗ Chiến Thắng.." Mạnh Cường hơi ngừng lại: "Chính là chồng của Hồ Diễm Liên."
"Có phải là.." Phương Linh cắn môi dưới: "Là người phụ nữ ngất xỉu ở" phòng lạnh "hôm trước?"
"Chính là cô ta." Tùng Quân xác nhận.
"Vậy đi." Sếp Châu bước ra đứng giữa: "Việc thông báo cho người nhà nạn nhân giao lại cho sếp Quân." Sếp Châu nói tiếp: "Mấy ngày qua mọi người cũng đã vất vả rồi, cơm trưa nay tôi bao."
Tất cả đồng loạt vỗ tay, cám ơn sự hào phóng của Trần Bảo Châu.
"Nhưng vụ án vẫn chưa kết thúc cần phải tìm ra hung thủ." Sếp Châu nói: "Mọi người phải cố gắng hơn nữa."
Last edited by a moderator: