Hiện Đại [Edit] Nhặt Được Bạn Trai Ven Đường - Kiều Tây Nhiễm

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Angels of Death, Jul 27, 2020.

  1. Angels of Death The Very Important Personal

    Messages:
    80
    Chương 48: Quá khứ của anh (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Chiên Min's

    Beta: Thất Sắc

    Cô lẳng lặng lắng nghe, không nói gì.

    "Sống tại khu của người da đen đương nhiên sẽ không an toàn. Nơi này thường xuyên xảy ra các vụ cướp bóc linh tinh, thậm chí còn vài lần một tuần. Tuy tôi cũng là người da đen những cũng không thích việc đó chút nào. Hôm nay chúng ta còn tính là may mắn, chỉ gặp vài kẻ cướp, đưa chúng vài chục đô la là có thể giải quyết nhưng đôi khi gặp phải lúc không có tiền thì chúng ta thật sự sẽ bị đánh thảm."

    "Có một hôm, Hàn Tại quay về bị thương rất nghiêm trọng, tôi hỏi cậu ấy bị làm sao thì cậu ấy không hé răng nửa lời, im lặng bỏ vào phòng. Cô biết không, thật ra lúc đó tôi cũng muốn làm bạn với cậu ấy đã gõ cửa phòng muốn đưa cậu ấy ít thuốc, lúc trước cậu ấy vẫn luôn từ chối nhưng hôm đó thì không, tôi thật sự cảm thấy rất vui."

    "Tại sao anh lại nghĩ đến việc muốn làm bạn với anh ấy?" Nghe thấy quá khứ của anh được kể ra từng chữ một từ miệng Denzel giống như đang vạch ra những vết sẹo trên người cô, những vết sẹo đau âm ỉ.

    "Tuy bề ngoài Hàn rất lạnh lùng, cũng ít nói chuyện với tôi nhưng khi sống chung cậu ấy đã âm thầm giúp tôi rất nhiều việc, như giặt quần áo còn mua thuốc cho tôi khi tôi bị thương nữa, nên tôi mới muốn làm bạn với cậu ấy. Mặc dù tiếng anh của cậu ấy thật sự rất kém." Anh ta cau mày có chút ghét bỏ nói.

    "Sau những ngày tháng chưa kịp thích ứng quan hệ của chúng tôi cũng bắt đầu tốt hơn, đột nhiên một ngày cậu ấy nói muốn thay đổi, muốn sống nghiêm túc hơn. Có lẽ có một số sai lầm sẽ được tha thứ, tôi không biết vậy nghĩa là gì nên chỉ nói vậy cứ làm đi. Sau này chúng tôi bắt đầu nỗ lực nghe giảng, làm thêm thậm chí để đối phó với những người da đen kia còn đi học Taekwondo. Hàn làm đúng như lời cậu ấy nói, càng ngày càng trở nên tốt hơn."

    "Khi đó nhất định rất vất vả."

    Denzel lại cười nói: "Đôi khi cũng vất vả, nhưng đó làm niềm vui của cuộc sống. Tôi kể cho cô quá khứ của Hàn Tại không phải muốn cho cô gánh nặng gì, chỉ muốn cho cô hiểu hơn về cậu ấy, có thể cùng nhau vượt qua những cửa ải khó khăn, qua ánh mắt cậu ấy tôi có thể thấy được cô rất quan trọng."

    Cô hơi gật đầu: "Tôi biết." Đây là lời hứa với Denzel, cũng là lời hứa với Hàn Tại.

    Denzel từ trên sô pha đứng dậy, giơ tay sờ ngực: "Cậu ấy cần cô hiểu mình bằng cả trái tim, chúc hai người may mắn."

    "Denzel, cảm ơn anh." Cô thật sự nên cảm ơn anh ta nhiều.

    "Tôi hy vọng hai người có thể tiếp tục đi cùng nhau."

    "Nhất định." Cô chưa bao giờ chắc chắn như ngày hôm nay.

    Denzel rời đi, đến chỗ bạn của mình.

    Khi Mộc Thanh Khê vào phòng ngủ Hàn Tại đã ngủ say, trên mặt vẫn còn vết thương như cũ.

    Cô tìm một chỗ ngồi xuống bên mép giường, nhìn khuôn mặt không tính là đẹp đẽ của anh. Cách một khoảng cô nghiêm túc đánh giá bộ mặt anh, cô muốn hiểu biết hơn về anh, không chỉ là ngoài mặt.

    Thật ra, cô đã cảm nhận được điều gì đó, kể từ khi đến Philadelphia anh dường như trầm mặc hơn rất nhiều, suy nghĩ cũng ngày càng nặng nề hơn.

    "Không thể đứng ở phía trước bảo vệ anh nhưng ít nhất hãy để em làm chỗ dựa cho anh nhé."

    Hàn Tại ngủ dậy sớm hơn Mộc Thanh Khê, vừa mở mắt đã thấy một người nằm bên cạnh, trong lòng anh cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

    Anh đột nhiên nhớ đến ngày hôm qua cô ở trước mặt mình khóc như mưa, tuy có chút đau lòng nhưng cũng cảm thấy rất vui, nếu nói lúc trước kia tình cảm cô đối với anh còn chưa xác định thì chính thời khắc đó anh lại có thể xác định một trăm phần trăm.

    Lúc Mộc Thanh Khê tỉnh lại, thấy anh đang nhìn mình, cô quay sang đối mặt với anh: "Anh tỉnh dậy khi nào vậy?"

    "Vừa mới dậy."

    Cô nhìn kỹ mặt anh một chút: "Vết thương trên người đã đỡ hơn so với hôm qua chưa?"

    "Rồi." Mắt anh vẫn không rời cô.

    Mộc Thanh Khê bị anh nhìn đến có chút xấu hổ, ngồi dậy: "Anh nằm thêm một lúc đi, em đi làm bữa sáng."

    Anh không ngăn cản, để cô xốc chăn xuống khỏi giường.

    Bởi vì nguyên liệu nấu ăn có hạn nên cô chỉ làm món sandwich đơn giản.

    Denzel canh thời gian, xác định hai người đã xuống giường mới trở về nhà, vừa lúc kịp giờ ăn sáng.

    Khóe miệng Hàn Tại vẫn còn vết thương, không dám có động tác mạnh, Mộc Thanh Khê liền lấy sandwich cắt thành từng miếng nhỏ rồi đưa cho anh.

    Denzel ngồi một bên có chút ngưỡng mộ mà nói: "Hai người như vậy làm tôi cũng muốn tìm bạn gái."

    Mộc Thanh Khê chỉ cười không nói, Hàn Tại trêu chọc: "Vậy thì mau tìm một người đi."

    "Nào có dễ như vậy, yêu đương bây giờ phải gặp đúng lúc, giống như hai người vậy."

    Hai người ăn ý nhìn nhau, đáy mắt Hàn Tại không giấu được sung sướng: "Ở Trung Quốc chúng tôi có một câu nói, thiên thời - địa lợi - nhân hòa."

    Không biết Denzel nghe có hiểu không, anh ta bất ngờ gật đầu: "Nói rất có lý."

    Mặt Mộc Thanh Khê hơi đỏ lên, cô nói sang chuyện khác: "Khi nào chúng ta về New York?"

    Hàn Tại vừa ăn sandwich vừa nói: "Mấy ngày nữa, chúng ta ở lại đây chơi mấy ngày."
     
    LieuDuong likes this.
  2. Angels of Death The Very Important Personal

    Messages:
    80
    Chương 49: Về muộn (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở trong ấn tượng của Mộc Thanh Khê, người da đen đều giống như cô đã gặp ngày hôm qua, bạo lực, thô lỗ và lười nhác nhưng Denzel lại cho coi một ấn tượng hoàn toàn ngược lại. Anh ta thông minh, lại rất đàng hoàng. Hiện tại còn học tiến sĩ ở trường Penn, có thể nói anh ta đã lật đổ hết những ấn tượng vốn có của cô đối với người da đen.

    Hàn Tại không nhịn được cong khóe miệng, lại không ngờ ảnh hưởng đến vết thương miệng, anh khẽ kêu lên một tiếng.

    Mộc Thanh Khê thấy vậy liền nhẹ giọng nói: "Chậm một chút." Trong giọng nói lộ rõ vẻ lo lắng.

    Hàn Tại gật đầu, sự sung sướng và thâm tình trong ánh mắt không thể nào xóa bỏ được.

    Denzel nhìn bộ dạng của anh thì không khỏi lắc đầu, xem ra lần này Hàn Tại đã gặp một người khiến anh cam tâm tình nguyện khuất phục.

    Ăn sáng xong Denzel đến trường học còn Hàn Tại thì gọi điện cho Hàn Tri ở New York.

    "Tiểu Tri, bọn anh có khả năng phải chậm vài ngày mới trở về New York được."

    Mộc Thanh Khê ngồi bên cạnh anh, mơ hồ nghe được bên kia nói: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"

    "Không có gì, chỉ là có chút vấn đề nhỏ phát sinh, phải mất vài ngày mới giải quyết được, cho nên bọn anh sẽ về chậm vài ngày."

    "Anh có muốn em đến đó.."

    Hàn Tại vội vàng đánh gãy ý nghĩ của cô: "Không cần, không cần phải đến đâu. Vấn đề sẽ được giải quyết nhanh thôi."

    ".. Vậy được."

    "Bên phía ông Hill có tin tức gì không?"

    "Trước mắt thì không có, nhưng mọi chuyện đã ở trong tầm tay, em nghĩ không lâu nữa sẽ có động tĩnh thôi."

    "Chuyện này em tiếp tục quan sát, có tin tức gì thì báo cho anh."

    "Được."

    "Cứ trước như vậy đi."

    Sau khi cúp máy Mộc Thanh Khê không nhịn được mà hỏi: "Bên phía ông Hill anh rốt cuộc đã có cách gì?"

    Hàn Tại nhướng mày hỏi: "Muốn biết sao?"

    Tuy rằng trên mặt anh vẫn còn vết thương nhưng cái điệu bộ lúc nãy vẫn rất đẹp trai, Mộc Thanh Khê gật đầu.

    "Em có nên bày tỏ một chút gì không?"

    "Bày tỏ cái gì?"

    Anh ghé sát mặt một ít, tay chỉ chỉ vào chỗ không bị thương trên khuôn mặt, ý tứ rất rõ ràng.

    ".. Ừm, bây giờ em không muốn biết nữa. Để em bôi thuốc cho anh."

    Nói rồi cô đứng dậy, đi đến lấy hòm thuốc đặt trên ngăn tủ.

    Tuy rằng cả hai đều không mở miệng nói ra nhưng quan hệ giữa hai người rõ ràng đã tiến triển thêm một bước, chỉ là cô có chút không quen với kiểu thân mật như vậy.

    Cô cầm hòm thuốc đến bên cạnh Hàn Tại, làm như không có chuyện gì mà bôi thuốc cho anh.

    Hàn Tại biết cô rất dễ xấu hổ nên cũng không miễn cưỡng, chỉ có thể chờ cô chậm rãi thích nghi với mối quan hệ của hai người.

    "Hôm nay có muốn ra ngoài đi dạo không?" Anh hỏi cô.

    "Bỏ qua đi, bộ dạng của anh như vậy sao có thể ra ngoài được. Vẫn nên ở lại nơi này nghỉ ngơi, chờ vết thương nhanh khỏi rồi về New York."

    "Được. Nếu lần sau em muốn anh lại cùng em đến đây."

    Do dự một chút, Mộc Thanh Khê hỏi: "Anh.. Không phải là không thích tới Philadelphia này sao?"

    "Tại sao lại nói như vậy?" Anh cho rằng mình đã che giấu rất tốt, không nghĩ đến bị cô nhìn ra.

    "Từ khi tới Philadelphia, em phát hiện anh trầm mặc hơn lúc bình thường rất nhiều."

    Anh cười nói: "Em hiểu anh như vậy sao?"

    Cô không biết cái này có tính là hiểu không, vốn gì cô đối với việc này rất mẫn cảm. Tự nhiên cô có thể cảm nhận được sự thay đổi rất nhỏ trong cảm xúc của anh: "Có phải thế không?"

    "Ừm?" Hàn Tại tỏ vẻ không hiểu ý tứ trong lời nói của cô.

    Không quá vướng bận lời nói của cô, Hàn Tại nói tiếp: "Thật ra cũng không thể nói là ghét hay thích, chỉ là ở nơi này đã xảy ra quá nhiều chuyện nên tâm trạng tự nhiên cũng bị ảnh hưởng nhiều."

    Anh đã trải qua những ngày tồi tệ ở đây nhưng cũng trải qua những ngày vui vẻ nhất. Lúc mới đến cuộc sống ở đây có thể nói làm rất u ám nhưng sau khi quen dần anh lại cảm thấy mình thật sự được tự do, không có sự ràng buộc lý luận của ông nội cũng không có những áp lực.

    "Hôm qua em đã nghe Denzel kể về cuộc sống ở Mỹ của anh lúc trước."

    "Cậu ta thật sự đã kể cho em nghe hết rồi sao, thật đúng là không biết che giấu cái gì."

    "Là em hỏi anh ấy, em muốn biết về quá khứ của anh."

    Nghe cô nói như vậy, nếu anh không vui chính là đang nói dối: "Anh thật sự rất vui, anh muốn cho em biết về quá khứ của anh, biết về tương lai của anh. Không chỉ muốn em biết, anh còn muốn em ở trong đó, cũng có một chút tiếc nuối vì đã không thể đưa em vào quá khứ của anh được."

    Cô ngẩng đầu nhìn, chăm chú nhìn đôi mắt của anh: "Vậy quá khứ của anh như thế nào?"

    "Em không phải đã biết hết rồi sao?"

    "Em muốn nghe chính anh nói." Mộc Thanh Khê muốn nghe anh tự nói về quá khứ của mình, cô cảm giác đó mới là cái anh đang sống.

    "Được, anh không thể không nói với em rằng lúc anh đến Mỹ, anh hoàn toàn không hề biết một chút tiếng Anh nào. Cũng vì lí do này mà anh đã gặp rất nhiều khó khăn, mỗi khi mua đồ đều phải khoa tay múa chân với người bán hàng một lúc lâu, cho nên khi đó anh cảm thấy rất vất vả."

    "Vậy làm cách nào anh lại nói tiếng Anh lưu loát như vậy?"
     
    LieuDuong likes this.
  3. Angels of Death The Very Important Personal

    Messages:
    80
    Chương 50: Về muộn (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lúc đó tiếng Anh không tốt nên không thể học đại học được, cho nên phải đi học tiếng nửa năm. Thật ra anh cũng không thích học chút nào, nhưng hoàn cảnh bắt buộc phải học, về sau nghe nhiều nên tự nhiên cũng nói được."

    "Đó thật sự không dễ dàng."

    "Được nhiên là không dễ dàng, lúc trước anh chính là một học sinh hư chính hiệu, ở trong trường chưa bao giờ học tập, khiến cho thầy giáo đặc biệt đau đầu."

    "Thật sự không thể tưởng tượng." Cô thật sự không cách nào đem hình tượng học sinh hư so sánh với anh lúc này.

    "Sau khi vào đại học Penn, anh đã thuê một căn nhà với Denzel."

    "Ừm, em có nghe Denzel nói. Anh lúc đó thực sự vô cùng cao lãnh."

    Hàn Tại cười ra tiếng: "Cậu ta nói vậy sao?"

    Cô nghiêm túc gật đầu.

    "Có lẽ lúc đó quá vất vả, dùng hết sức bình sinh để có thể thích nghi với cuộc sống hoàn toàn khác với Trung Quốc, cho nên cũng không có thời gian chú ý đến người khác." Thật ra lúc đó cảm xúc của anh rất tệ, trong lòng rất oán hận Hàn Trung Viễn, không hiểu vì sao ông có thể ném anh đến Mỹ một cách nhẫn tâm như vậy.

    Đặc biệt là khi anh mới đến sống ở khu người da đen, bị một đám da đen chặn cướp, vì không có một xu dính tính mà bị đánh tới tấp một trận rồi ném vào đống rác. Lúc đó anh có chút hận Hàn Trung Viễn.

    Anh không biết Mộc Thanh Khê và Denzel đã nói những chuyện gì, nhưng anh cũng không muốn để cô biết quá nhiều, mặc kệ là xuất phát từ sự tự tôn hay là vì không muốn khiến cho cô lo lắng.

    "Sau đó thì sao?"

    "Sau đó, sau đó thì vào đại học Penn. Cùng Denzel trở thành bạn, anh cũng bắt đầu thay đổi hoàn toàn, nghiêm túc học hành. Ở phương diện học tập, thật ra anh cũng được coi là khá thông minh."

    Mộc Thanh Khê nhịn không được cười ra tiếng, tán đồng mà nói: "Thật đó, anh rất có thiên phú. Bằng không sao có thể vào trường Kinh doanh Wharton, hơn nữa bây giờ cũng là một người tài trong số người tài."

    Anh kéo cô vào lòng ngực, cô không quá ngượng ngùng, thuận thế dựa vào vai anh.

    "Cho nên, em phải ngoan ngoãn dựa cây đại thụ là tôi đây."

    "Được, trong trường hợp Thịnh Thanh Đường kinh doanh không nổi nữa, em còn có cây đại thụ để dựa vào. Em hẳn phải nghĩ cách hối lộ anh một chút nhỉ."

    "Đương nhiên rồi."

    * * *

    Mộc Thanh Khê không quá vướng bận về quá khứ của Hàn Tại, tuy anh nói rất nhẹ nhàng nhưng từ lời của Denzel thì cô biết anh không hề ổn một chút nào. Quá khứ của anh cô không có cách nào tham dự vào, cô vĩnh viễn không thể hiểu được tâm trạng của anh lúc đó.

    Cô muốn nghiêm túc tham dự vào tương lai của anh, mặc kệ vui hay không vui cô cũng sẽ ở bên anh, ít nhất sẽ không để anh cô độc.

    Hai người ở lại nhà Denzel dưỡng thương năm sáu ngày, trong lúc đó gần như không hề ra khỏi cửa, phần lớn thời gian chỉ ở trong phòng xem phim nhựa.

    Trong khoảng thời gian này, Hàn Tri có gọi điện thoại đến một lần, nói với Hàn Tại một số chuyện có liên quan đến công việc, nhân tiện cũng thúc giục bọn họ nhanh chóng trở về.

    Thật ra, mỗi ngày ở đây, Hàn Tại đều cảm thấy rất thoải mái, phần lớn thời gian Denzel đều không có ở nhà, cho nên trên cơ bản đây là thế giới của hai người họ.

    Nhưng mà, thời gian đang không ngừng trôi đi, Những ngày tháng như vậy tuy thanh nhàn, nhưng còn có rất nhiều việc đang đợi bọn họ trở về xử lý.

    Vết thương trên mặt Hàn Tại cũng đã tốt lên rất nhiều, ít nhất sẽ không giống như lúc đầu, nhìn qua làm cho người ta có chút sợ hãi.

    Tối nay, ba người ăn chung với nhau bữa cơm tối cuối cùng, Denzel có chút tiếc nuối nói: "Tôi thật sự hy vọng hai người có thể ở lại đây thêm một khoảng thời gian nữa."

    "Chúng tôi cũng muốn ở lại thêm một khoảng thời gian, nhưng mà còn rất nhiều việc cần phải trở về xử lý, Denzel, cảm ơn anh mấy ngày nay đã cho chúng tôi ở lại." Mộc Thanh Khê cảm thấy thật may mắn khi Hàn Tại có được một người bạn như Denzel.

    "Có cái gì đâu mà cảm ơn, hoan nghênh hai người lần sau lại đến nhà tôi chơi."

    "Thanh khê, không cần khách sáo với cậu ta như vậy." Hàn Tại tùy ý nói.

    "Hàn nói đúng, không sai đâu, không cần khách sáo với tôi."

    Hai người ăn ý liếc nhau, dù sao bọn họ cũng đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, hiểu rất rõ tính cách của đối phương.

    Sáng hôm sau, hai người đi tới ga tàu Philadelphia.

    Trên xe, Mộc Thanh Khê hỏi Hàn Tại: "Có muốn mua cái mũ che lại một chút hay không?" Vết thương trên mặt anh vẫn còn rất rõ, trên đường đi đã có không ít người nhìn chằm chằm.

    "Em cảm thấy việc này cần thiết không?"

    "Có, gương mặt này của anh đúng là có chút gây sự chú ý."

    "Gây sự chú ý? Cách dùng từ này hình như không tốt lắm."

    "Bộ dạng này của anh đúng là không giống người tốt."

    Vì thế, trước tiên hai người đi đến một nơi gần đó để chọn mua mũ.

    Vốn nghĩ rằng đây chỉ là một việc đơn giản, chỉ là đi chọn mua cái mũ có thể che khuất gương mặt anh mà thôi, nhưng cô đã xem thường trình độ bắt bẻ của Hàn Tại.

    Sau khi thử hết mấy cái mũ, Mộc Thanh Khê khuyên: "Em cảm thấy anh đội cái nón này khá hợp."

    Tác giả có lời muốn nói: Có tiểu thiên sứ nào đang đọc sao?

    Bán dễ thương, lăn lộn cầu lưu trữ, cầu bình luận..
     
    LieuDuong likes this.
  4. Angels of Death The Very Important Personal

    Messages:
    80
  5. Angels of Death The Very Important Personal

    Messages:
    80
  6. Angels of Death The Very Important Personal

    Messages:
    80
  7. Angels of Death The Very Important Personal

    Messages:
    80
  8. Angels of Death The Very Important Personal

    Messages:
    80
  9. Angels of Death The Very Important Personal

    Messages:
    80
  10. Angels of Death The Very Important Personal

    Messages:
    80
Trả lời qua Facebook
Loading...