Trọng Sinh [Edit] Vợ Cay Cú Đình Công: Vợ Yêu Của Tổng Tài - Bạch Đậu Đậu

Discussion in 'Đã Hoàn' started by Nghiên Di, Nov 3, 2021.

  1. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Last edited: Sep 8, 2023
  2. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 351: Cháu trai của Long Liên Tâm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bàn gia không đồng ý việc Đường Nhan trở về Đường gia, nhưng Đường Nhan cũng khiến Bàn gia trở tay không kịp, thừa dịp khi Bàn gian đang đàm phán với Bàn Giao Long, còn cả chuyện của Bàn Ngọc Long và Phạm Tình Dã, trong khoảng thời ngắn ông Bàn không nghĩ đến cô ta đang ở trong trung tâm ở cữ, vì vậy Đường Nhan đã lợi dụng sơ hở trở về Đường gia.

    Bàn Giao Long đang lấy lòng Đường Nhan, biết chuyện Đường Nhan trở về Đường gia nên giả vờ như không biết gì, khi về đến nhà cũng không nói Đường Nhan không còn ở trung tâm.

    Đường Nhan rất hài lòng với biểu hiện của anh ta, khi anh ta đến Đường gia để chăm sóc đứa nhỏ, cũng sẽ không mặt lạnh không để ý anh ta, cứ như vậy, Bàn Giao Long chơi đùa với đứa nhỏ, liền càng không nói chuyện này với gia đình.

    "Hôm nay hẳn là nên đón Tiểu Nhan từ trung tâm ở cữ về." Bà Bàn đang ăn cơm cũng không quên chuyện quan trọng này, nói.

    "Chỉ cần đón đứa nhỏ là đủ rồi." Ông Bàn lạnh lùng nói, "Bàn gia không chào đón cô ta."

    "Sao ông lại xấu tính như vậy? Mẹ của đứa nhỏ đương nhiên phải ở cùng nhau rồi!" bà Bàn rất không hài lòng với bộ dạng của ông Bàn. Bàn Giao Long không muốn nghe bố mẹ cãi nhau nên nhanh chóng ăn xong đi làm.

    Bà Bàn phớt lờ ông Bàn nói Đường Nhan không được phép vào, sắp xếp cho tài xế và quản gia đi cùng bà đến trung tâm ở cữ đón người.

    Khi đến trung tâm ở cữ, bà Bàn vừa bước vào cửa, nhân viên tư vấn ở quầy lễ tân đã lịch sự chào đón tôi: "Bà Bàn, có chuyện gì vậy?"

    Bà Bàn cảm thấy những lời này có chút khó hiểu.

    "Đón con dâu và cháu trai của tôi!"

    "Con dâu bà không phải đã làm thủ tục rời đi từ lâu rồi sao?"

    Bà Bàn nghe thấy, chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra, nhân viên đã nói tiếp: "Bà không biết à?"

    Bà Bàn trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, vỗ vỗ trán: "Ôi, xem lại trí nhớ của tôi, tôi quên mất, vừa hết tháng!"

    Nói liền đi ra ngoài, lên xe, cũng không dám hỏi nhân viên Đường Nhan rời đi lúc nào, vạn nhất bị nhân viên biết ngay cả con dâu mình hết tháng cũng không biết, một truyền mười, mười truyền trăm, đến lúc đó sẽ thành tin Bàn gia không cho con dâu và cháu trai vào cửa.

    Bà Bàn ôm đùi nghĩ ngợi, biết chắc chắn bây giờ Đường Nhan đang ở nhà mẹ đẻ, nhưng hôm nay bà không thể đi một chuyến tay không, vì vậy bảo tài xế lái xe đến Đường gia.

    Long Liên Tâm và bà cụ Đường đang cùng đứa bé chơi đùa, bà cụ nhìn thấy con của Đường Nhan liền rất thích, ngày vào cửa đã cho một hồng bao thật lớn, Long Liên Tâm mấy nay tựa như chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, không xem Đường Âm vào mắt.

    "Mẹ, mẹ xem bộ dáng của nó, thật giống Tiểu Nhan a!" Long Liên Tâm rõ ràng thấy đứa nhỏ giống Bàn Giao Long nhưng vẫn mở mắt nói dối, chỉ vì để cho bà cụ vui vẻ. Nếu bà cụ cho thêm một bì lì xì thì cũng coi như không vô ích.

    Đường Âm ở một bên nhìn Long Liên Tâm, trong lòng hận tại sao bà ta không chết sớm!

    Trên mặt lại làm bộ vui vẻ.

    "Bà nội, bà xem, cháu trai nhỏ của con sau này nhất định là một thiếu niên đẹp trai giàu có nổi tiếng ở thành phố A!"

    Đường Âm quả thật rất giỏi khoe khoang, lúc này đương nhiên phải khen cháu trai, như thể bầu không khí của cả nhà không thể hòa thuận hơn.

    Nhưng mục đích của Đường Âm chính là làm cho Long Liên Tâm cùng Đường Nhan chán ghét, ai cũng biết bọn họ muốn nhanh chóng loại bỏ lẫn nhau, lại muốn vì lợi ích của mình giả vờ gia đình hòa thuận, ghê tởm!

    Đường Nhan nghe Đường Âm nói, trong lòng không muốn nghe, cô từ đâu ra mà dám khen con trai cô ta đẹp? Không phải chỉ là cô ta đã đính hôn với Mạc Úc Sở, cả hai đều là con ngoài giá thú, vậy thì có gì mà vui chứ!

    "Nghe thấy chưa? Dì nhỏ khen con!" Long Liên Tâm giả bộ bắt được lời nói của Đường Âm, mặc dù bà ta không thích nghe, Đường Âm khen sao? Không cần nghĩ cũng biết đều là giả, đều là nói cho bà cụ nghe, ngược lại bà cụ sau khi nghe Đường Âm nói xong liền càng nghe càng cười vui vẻ.

    "Mẹ, đứa nhỏ này thật sự không giống người nhà họ Bàn, mà giống người Đường gia chúng ta!"

    Long Liên Tâm tiếp tục nói dối, Đường Âm ở một bên sắp nôn rồi, nhưng cô không thể bỏ lỡ cơ hội quan trọng như vậy, cô còn phải tìm cơ hội có thể làm cho Long Liên Tâm không thoải mái!

    Nghe Long Liên Tâm nói như vậy, bà cụ không ngừng gật đầu: "Thoạt nhìn giống người Đường gia, nhưng nó vẫn mang họ Bàn!"

    Bà cụ cười trêu chọc đứa bé, Đường Âm nghe thấy liền lên tinh thần.

    Sau khi Bàn Giao Long xử lý xong công việc của công ty, liền đến Đường gia trông nom đứa bé, vừa vào cửa, Đường Âm đã nảy ra một ý, cười nói.

    "Bà nội, này có là gì? Bà nói cháu trai nhỏ giống người Đường gia, về sau nó sẽ là cháu trai của con! Không có quan hệ với Bàn gia!"

    Bà cụ càng cười càng vui vẻ, vỗ vào mặt Đường Âm: "Tiểu Âm đừng nói bậy!"

    Mấy người đang cười cười nói nói, không có chú ý tới Bàn Giao Long vào cửa, nhìn thấy hắn tới xem đứa bé, bọn họ liền cảm thấy có chút xấu hổ, vừa rồi hắn không có nghe thấy những lời này đúng không?

    Bàn Giao Long nghe Đường Âm nói, đoán những gì họ vừa nói, chẳng lẽ bà cụ Đường muốn chiếm đứa con của Bàn gia?

    "Bà nội, mọi người đang nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy?" Bàn Giao Long cố ý hỏi, điều này khiến Long Liên Tâm yên tâm, cho rằng Bàn Giao Long không nghe thấy gì.

    "Chúng ta có thể nói chuyện gì đây? Tất cả chỉ là chơi với đứa nhỏ thôi mà!" Long Liên Tâm vội vàng thay bà cụ trả lời, sau đó cắn rứt lương tâm hỏi: "Con ở công ty không có việc gì chứ?"

    Khi Đường Nhan vừa mới gặp Bàn Giao Long, Long Liên Tâm đã có ấn tượng không tốt về cậu cả Bàn gia, mặc dù bây giờ thái độ của bà ta đã thay đổi, nhưng cũng chưa bao giờ dễ chịu như bây giờ.

    Nhìn thấy khuôn mặt nhân từ của mẹ vợ, Bàn Giao Long nghĩ đến những gì Đường Âm đã nói khi vào cửa, càng nghi ngờ Long Liên Tâm muốn đưa đứa bé vào Đường gia chứ không trả lại cho Bàn gian.

    "Tiểu Nhan, để anh ôm một lúc, em cũng mệt rồi!" Bàn Giao Long bình tĩnh hỏi Đường Nhan ôm đứa bé, quan hệ của Đường Nhan và anh ta gần đây đã dịu đi rất nhiều, sắc mặt của cô ta cũng tốt lên không ít.

    "Không có việc gì, anh vừa mới từ công ty trở về, nghỉ ngơi một chút rồi ôm, anh cũng mệt mỏi rồi!" Đường Nhan phi thường quan tâm Bàn Giao Long, còn nói nhiều như vậy.

    Bàn Giao Long trong lòng mất mát hơn, trong nhà ngoài bà Bàn vẫn ủng hộ anh ta, ông Bàn cả ngày nghĩ đến việc khiến anh ta ly hôn với Đường Nhan, bởi vì chuyện này Bàn Giao Long gần như cắt liên lạc với gia đình.

    Bây giờ xem ra, Đường Nhan cũng giống như Đường gia muốn chiếm đứa bé, anh ta ngay cả một sự trợ giúp bên ngoài cũng không có, nếu lúc này quay lại tìm ông Bàn hỗ trợ, nhất định sẽ bị mắng không bằng heo chó.

    Bàn Giao Long trong lòng đang phát sầu vì chuyện này, quản gia nói bà Bàn đã tới.

    Đường Nhan biết bọn họ nhất định đang tìm cô, nhưng người tới cũng không quá chán ghét.
     
  3. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 352: Đứa con của Bàn gia

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi bà cụ Đường nghe nói đó là bà Bàn, lại nhìn thấy vẻ không hài lòng rõ ràng trên mặt Long Liên Tâm, cũng đoán được đại khái, nhưng bây giờ hai nhà Bàn Đường vẫn là thông gia, vì vậy không có lý do gì để không cho họ vào.

    Đường Âm nhìn thấy cơ hội, ân cần nói với bà cụ: "Bà nội, cháu xuống lầu đón bà Bàn!"

    "Được, con mẹ con đi đi!" Bà cụ còn cố ý nhấn mạnh thay Long Liên Tâm đi đón Bà Bàn, điều này khiến Đường Âm âm thầm vui mừng.

    "Dì Bàn, dì đến rồi!"

    Đường Âm khách khí đi xuống cầu thang để gặp bà Bàn.

    "Con là.. Tiểu Âm đúng không? Lâu rồi không gặp~!" Thấy Đường Âm xuống đón mình, bà Bàn rất hài lòng, không để quản gia dẫn bà lên, điều đó có nghĩa là Đường gia vẫn còn để ý bà thông gia này.

    "Đúng vậy, dì Bàn còn nhớ con chứ?" Đường Âm càng vui vẻ, giống như được dì Bàn nhớ tới là vinh hạnh: "Đi thôi, dì Bàn, chúng ta lên lầu đi."

    Đường Âm đưa bà Bàn lên lầu. "Bà nội, dì Bàn đến rồi!"

    "Ồ, lão thái thái dạo này khỏe không?" bà Bàn hỏi bà cụ trước!

    "Ta khỏe, rất khoẻ!" Bà cụ đương nhiên tỏ ra hòa ái.

    Long Liên Tâm không còn cách nào khác ngoài giả vờ đứng lên.

    "Bà thông gia đến rồi! Ngồi đi!"

    Đường Nhan ôm đứa nhỏ cũng không đứng dậy, nhưng cũng nể tình chào hỏi bà Bàn: "Mẹ."

    "Mẹ, sao mẹ lại ở đây?" Bàn Giao Long vốn tưởng bà Bàn đến trung tâm ở cữ không thấy Đường Nhan sẽ quay về, không ngờ bà lại đến Đường gia. Nhưng cũng tốt, nhanh chóng nghĩ biện pháp đưa đứa bé và Đường Nhan về, nếu không để ông Bàn biết, sẽ mất cả hai.

    Bà Bàn không ngờ vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Bàn Giao Long.

    Lúc sáng nói đi đón Đường Nhan, còn ở nhà ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra, hiện tại thế nhưng lại ở Đường gia chăm sóc con, chẳng lẽ biết ông Bàn không thích Đường Nhan nên đã đuổi Đường Nhan đến trung tâm ở cữ liền đưa Đường Nhan về Đường gia?

    Bà Bàn bây giờ hối hận vì đã không hỏi nhân viên khi Đường Nhan rời đi khi nào!

    "Đến thăm cháu trai của mẹ! Con đã đưa Tiểu Nhan đi mà cũng không nói một lời, hại mẹ đi một chuyến tay không đến trung tâm ở cữ!" Bà Bàn nghĩ chính con trai bà đã đón Đường Nhan, trong lòng càng lo lắng Đường gia đem Đường Nhan trở về, đó mới là chuyện lớn!

    Bàn Giao Long nghe vậy càng ủy khuất, rõ ràng Đường Nhan đã đem đứa nhỏ làm bia đỡ đạn về Đường gia, làm sao anh ta ngăn được? Cô muốn quay về Đường gia, anh có thể ngăn cản cô không?

    "Dì Bàn, dì hiểu lầm anh rể rồi, là bà nội nhớ cháu trai nên chị mới mang đứa bé về ở!"

    Đường Âm thấy tình hình càng ngày càng căng thẳng, nếu một lúc sau còn có mấy người vụng trộm nói chuyện thì không tốt! Bây giờ nói ra điều này không chỉ có thể giúp Bàn Giao Long bớt xấu hổ mà còn để bà Bàn biết Đường Nhan muốn tự mình quay về, Đường gia không đón! Bà Bàn tự nhiên nghe hiểu ý tứ đằng sau.

    Tuy ngoài mặt vẫn hòa nhã nhưng trong lòng không vui thì trách ai được? Không phải ông Bàn làm ầm lên như vậy nhất quyết không gặp Đường Nhan sao? Cho dù muốn thay mặt gia tộc nói chuyện với Đường gia, vẫn cảm thấy mình đuối lý.

    Nghe những lời của Đường Âm, Long Liên Tâm trong lòng mắng cô một vạn lần, tại sao ở đâu cũng có tiểu hồ ly tinh cô, vốn bà muốn nói là Bàn Giao Long đón Đường Nhan về, giờ thì tốt rồi, đều bị cô nói ra!

    "Bà thông gia, thực xin lỗi, tôi mang Tiểu Nhan về mà không báo cho bà biết!"

    Bà Bàn nghe Long Liên Tâm nói đều cảm thấy Long Liên Tâm đang ra oai phủ đầu.

    "Không sao, Tiểu Nhan thích ở đâu cũng được!" Bà Bàn không thể nói hôm nay đón Đường Nhan về.

    Vì lo lắng trong lòng, Bàn Giao Long không thích nghe những lời mẹ nói.

    "Mẹ, nếu không đón Tiểu Nhan và đứa bé về vài ngày, dù sao hai nhà chúng ta cũng không xa, đến lúc đó Tiểu Nhan ở chán, rồi trở về cũng như vậy!"

    Đường Nhan không ngờ Bàn Giao Long luôn lấy lòng cô ta, có thể nói như vậy, sắc mặt của lập tức trở lạnh xuống.

    Đương nhiên, Long Liên Tâm không thể đồng ý, tức giận nói: "Bà thông gia lo lắng cho cháu trai của bà sao? Nó là cháu trai của tôi, tôi làm sao có thể đối xử tệ bạc với nó?"

    Bà Bàn nhanh chóng cười theo: "Bà thông gia, đừng nghe Giao Long nói bậy, Tiểu Nhan thích ở đâu thì ở!"

    "Con ở lại đây với Tiểu Nhan không phải là tốt sao?" Bà Bàn quay đầu lại mắng Bàn Giao Long.

    "Được, mẹ." Bàn Giao Long thực sự khổ mà không nói ra được, nếu tiếp tục để đứa bé ở nhà họ Đường, không thể đảm bảo sau này nó có họ Bàn hay không.

    Đường Nhan nhìn bộ dạng của Bàn Giao Long, như thể hy vọng cô đến Bàn gia để chịu ánh mắt xem thường của ông Bàn, vốn ấn tượng đối với anh dần tốt lên lại nhanh chóng mất hết.

    Bàn Giao Long một câu đã đắc tội mọi người, Đường Âm chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng, Bàn Giao Long này ngay cả trên con đường theo đuổi vợ cũng bị mất IQ.

    "Tiểu Nhan, một thời gian nữa con cũng nên trở về Bàn gia, ở chỗ này mãi cũng không sao!" Bà cụ lên tiếng, bà Bàn cũng không dám đắc tội bà cụ, cho dù nói để Đường Nhan về Bàn gia, bà cũng không thể chấp nhận được.

    "Lão thái thái, nếu bà muốn đứa bé, để Tiểu Nhan sống ở đây, chúng ta sẽ thường xuyên tới thăm, không có việc gì!" bà Bàn chịu vạn phần không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể nén ở trong lòng.

    Đường Âm nhìn tình hình, Đường Nhan không có hy vọng bị đón về, còn muốn ở nhà với Long Liên Tâm gây sóng gió, hiện tại Long Mặc Nhiễm bận việc công ty, không có thời gian để ý đến Đường gia bọn họ lục đục.

    Mặc dù bà cụ và Long Liên Tâm vẫn để bà Bàn ở lại ăn cơm, nhưng bà Bàn vẫn kiên trì về Bàn gia, Bàn Giao Long một mình ở Đường gia không thể không tiếp tục lấy lòng Đường Nhan, cảm thấy có khổ mà không nói ra được.

    "Tiểu Nhan, ăn nhiều cái này đi, đây là món em thích nhất!"

    Đường Nhan giả vờ như không nghe thấy Bàn Giao Long nói, bế đứa bé ăn phần của mình.

    Đường Âm vui vẻ xem kịch, mặc dù Đường Nhan không bị đón đi, nhưng mối quan hệ của cô ta và Bàn Giao Long không tốt, điều này khiến Đường Âm rất vui, nếu không phải vì điểm mấu chốt về đạo đức của cô, cô cũng sẽ khiến Đường Nhan nếm trải những gì giống cô, nếm thử mùi vị Bàn Giao Long bị cướp đi, kiếp trước Đường Nhan không để ý đạo đức liêm sỉ, tranh giành Mạc Nhiên với cô, bây giờ dựa vào cái gì có thể sống cuộc sống hôn nhân tốt đẹp như vậy!

    Long Liên Tâm không quan tâm Đường Nhan đối xử với Bàn Giao Long như thế nào, bây giờ bà ta lại bắt đầu ghét Đường Âm, con hồ ly tinh này không đến công ty làm việc, cứ nhìn chằm chằm vào Đường Nhan và đứa bé, nếu cô có ý đồ xấu gì thì phải làm sao? Nếu con cái của Bàn gia xảy ra chuyện gì, họ sẽ không thể vênh váo tự đắc với Bàn gia nữa, Bàn gia sẽ càng có thể như ý nguyện để Bàn Giao Long ly hôn với Đường Nhan!

    Trong lòng Đường Âm nghĩ tiếp theo nên làm thế nào để chỉnh Đường Nhan, trong khi Long Liên Tâm nghĩ làm thế nào diệt trừ Đường Âm.
     
    Last edited by a moderator: Sep 11, 2023
  4. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 353: Cháu trai không trở về

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bà Bàn về đến nhà không nói một lời nào về chuyện Đường Nhan, nhưng ông Bàn đã mở miệng hỏi trước: "Không phải bà đi đón cháu trai à?"

    "Tôi đi rồi." bà Bàn lạnh nhạt trả lời, nếu không ông, Đường Nhan đã không trở về nhà mẹ đẻ ở lại!

    "Sao bà không đón về?"

    "Vậy thì phải trách ông trời đi. Đường Nhan biết bố chồng không muốn gặp nó nên đã ẵm đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ!"

    Ông Bàn nghe bà Bàn tức giận nói, cau mày không nói lời nào, cho dù Đường Nhan trở về nhà mẹ đẻ, cô ta còn có thể nghịch thiên sao?

    "Cô ta ở lại bao lâu tùy thích, không quay lại thì tốt, đứa bé vẫn thuộc về Bàn gia, Đường gia nguyện ý chăm sóc, tôi có thể tiết kiệm được lo lắng và tiền bạc."

    Nghe nói ông Bàn tàn nhẫn như vậy, bà Bàn vô cùng tức giận, không thèm để ý đến việc ông có muốn giữ thể diện hay không, trước mặt người hầu mắng: "Ông ăn cơm cũng làm lãng phí gạo của Bàn gia, ông cũng không còn khỏe mạnh, không có nghe nói ông muốn đi chết!"

    Người hầu nghe lời bà Bàn nói, đứng sang một bên cố nén cười, bà Bàn nói chính là những gì bọn họ muốn nói, nhưng chẳng qua không ai dám nói ông Bàn gia như vậy mà thôi.

    "Tiền đều là tôi kiếm, tôi không thể ăn của mình sao?" Ông Bàn cảm thấy những gì bà Bàn nói là vô lý còn khó nghe.

    "Tôi rút vốn thì ông tính là cái rắm gì!" bà Bàn không muốn cho lão già cứng đầu này chút mặt mũi nào, mặc dù hiện tại Bàn gia rất giàu có, nhưng một nửa tài sản đều là của bà, lúc trước cũng là bà mang theo của hồi môn hậu hĩnh tới Bàn gia, không ngờ ông Bàn vẫn không nhận ra ai lớn ai nhỏ!

    Ông Bàn như bị đâm thấu xương, cả giận nói: "Bà rút đi! Bà rút vốn của bà đi, đừng ở chỗ này của tôi nữa!"

    Bà Bàn lười tranh cãi với loại người này nên đóng sầm cửa bỏ đi.

    Bàn gia, ba người ở bên ngoài không về nhà, ông Bàn đành phải thay đổi thói quen về nhà, trực tiếp cùng người tình ở bên ngoài, ở nhà chỉ có một đám người hầu.

    Những người hầu ước rằng ông chủ sẽ không bao giờ trở lại, như vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều.

    Bất đắc dĩ, ngay khi tính toán của họ bắt đầu, bà Bàn đã quay lại. "Bà chủ đã trở lại!"

    "Ông chủ đâu?"

    "Mấy ngày rồi ông chủ chưa về!" Người hầu thành thật đáp.

    Bà Bàn biết ngay khi bà rời khỏi nhà, ông Bàn sẽ biến mất ngay lập tức, sẽ không ở nhà thêm nửa phút. Bà quay lại chỉ để xem có đúng như bà đoán không.

    Nếu ông Bàn đã không lưu tình, bà cũng không cần phải luôn nhân nhượng ông, buổi tối bà Bàn về nhà, ban ngày đến Đường gia để cùng Đường Nhan chăm sóc cháu trai.

    Sau khi kế hoạch được thực hiện, bà Bàn đột nhiên cảm thấy ông Bàn là dư thừa, không có ông mọi thứ đều ổn!

    Bàn Ngọc Long và Bàn Giao Long không biết chuyện gì đã xảy ra ở nhà, họ chỉ phát hiện ra ông Bàn ngày càng dành nhiều thời gian hơn ở công ty, Bàn Giao Long về nhà ăn tối, muốn nói với bà Bàn đứa bé ở Đường gia cũng không tốt, vừa đến nhà đã phát hiện chỉ có bà Bàn và anh ta ăn cơm.

    "Mẹ, sao ba không về ăn cơm?"

    Bàn Giao Long tò mò hỏi, trước kia ông Bàn thường ăn cơm ở nhà, bất kể thời tiết như thế nào, còn chuyên tâm hơn là đi làm.

    "Con ăn của con đi, sao lại quan tâm nhiều như vậy?" Nhắc đến ông Bàn, bà Bàn không vui, nhìn đứa con trai trước mặt còn nhớ đến người cha vô tình đó, liền chán ghét đứng lên. Bàn Giao Long nhìn sắc mặt của bà Bàn, biết mình nói sai nên vội chuyển chủ đề.

    "Mẹ.. ý con là.." Bàn Giao Long ấp a ấp úng: "Ý con là vậy, không thể để Tiểu Nhan tiếp tục ở lại Đường gia nữa!"

    Bà Bàn lúc này thực sự không hiểu nổi, đứa con trai này không phải ủng hộ Đường Nhan trở về nhà mẹ đẻ sao? Ngày nào cũng chạy đến Đường gia, bây giờ nói với bà không thể để Đường Nhan tiếp tục ở nhà mẹ đẻ sao?

    Có ý gì?

    "Con đang lên cơn động kinh gì vậy?"

    "Mẹ, sao con lại lên cơn động kinh? Mẹ không biết, bà cụ Đường rất thích đứa bé của nhà chúng ta, nếu ở lâu, họ sẽ không để nó họ Bàn nữa!"

    "Có thể sao?" bà Bàn không tin lắm, Đường gia sẽ không làm chuyện như vậy chứ?

    "Nghe Đường Âm nói chuyện, cũng không phải không có ý này! Mẹ, bây giờ đứa nhỏ ngay cả tên cũng chưa đặt! Thật nguy hiểm!" Bàn Giao Long càng nói càng cảm thấy đứa nhỏ này rất nhanh sẽ trở thành người Đường gia, tự dọa mình.

    Lúc này bà Bàn mới hiểu tại sao ngày đó ở Đường gia, Bàn Giao Long lại muốn mang đứa bé về.

    "Việc này cũng không khó, chỉ cần con chuyên tâm cùng Tiểu Nhan ở Đường gia, mẹ sẽ nghĩ biện pháp xử lý chuyện đứa nhỏ!"

    Sau khi Bàn Giao Long nghe bà Bàn nói như vậy, trong lòng cảm thấy bớt lo lắng hơn một chút, về phần ông Bàn đã đi đâu, anh ta cũng không có tâm tư quan tâm.

    Bà Bàn vốn định đến Đường gia ở với cháu vài ngày, Bàn Giao Long nói xong, bà suy nghĩ lại quyết định không đến Đường gia.

    "Quản gia, buổi chiều đi cục công an."

    Bà Bàn lên tiếng, quản gia sắp xếp xe. Về phần tại sao đến đồn cảnh sát, ông ta không quan tâm.

    Khi đến phòng quản lý hộ khẩu của Cục Công an, bà Bàn đã lấy giấy khai sinh của cháu trai mình ra.

    "Tôi muốn lập hộ khẩu cho cháu tôi".

    "Được, cháu của bà tên là gì?"

    "Nó tên là.." Bà Bàn nhất thời không nói nên lời, vội vàng đến đây nên quên chọn tên.

    Khi Đường Nhan mang thai, mỗi ngày ông Bàn đều tra từ điển để tìm những từ có nghĩa tốt, định đặt tên cho cháu trai, ông chọn trước một vài cái, Bà Bàn cũng không thèm để ý, bây giờ cũng không nghĩ ông Bàn lấy tên gì!

    "Tên là Bàn.. Tư Ngôn!"

    Bà Bàn nhất thời bội phục sự thông minh tuyệt đỉnh của mình! Sao có thể cho cháu trai một cái tên văn chương như vậy!

    Mang theo sổ hộ khẩu mới được bổ sung, bà Bàn mua rất nhiều thuốc bổ và đồ chơi trẻ em, vui vẻ đến Đường gia.

    Đường Nhan thấy mẹ chồng đến, còn xách đồ cho bà.

    "Mẹ, mẹ tới thăm đứa bé sao?"

    "Đến thăm con, đứa bé có người mẹ là con chăm sóc, mẹ rất yên tâm!" bà Bàn đặt lọ thuốc bổ xuống đất, người hầu vội vàng cất đi.

    "Bà thông gia, trong nhà không thiếu thứ gì, bà mang nhiều đồ như vậy không tốt!"

    Long Liên Tâm tâm tình cũng rất tốt, hôm nay bà cụ được Đường Âm đưa đến cửa hàng thẩm mỹ, tạm thời không về được, mẹ con bọn họ ở nhà cùng cháu trai, tâm trạng cũng không giống bình thường!

    "Có gì không tốt, hiện tại Tiểu Nhan là công thần của Bàn gia, phải ăn uống thật tốt!" lời nói của bà Bàn vào tai Long Liên Tâm và Đường Nhan rất hưởng thụ.

    "Bà thông gia, đừng đứng nữa, ngồi xuống nói chuyện đi!"

    Sau khi bà Bàn ngồi xuống, giống như có chuyện tốt.

    "Hôm nay tôi đặc biệt đi một chuyến đến văn phòng hộ tịch!"

    Trong một lúc, Long Liên Tâm không hiểu tại sao bà Bàn lại đến đó.

    Đường Nhan hiểu, nhất định bà đã đăng ký cho con mình.

    "Mẹ, chuyện hộ khẩu con cũng làm được, sao mẹ phải vất vả như vậy!"
     
  5. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 354: Bàn Tư Ngôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không vất vả! Con chăm sóc đứa bé sao có thời gian lo việc này? Những việc này lẽ ra phải làm từ lâu rồi. Kéo dài như vậy đều vì đầu óc mẹ không tốt, quên mất! Hôm nay coi như xong!"

    "Nhưng tên của đứa bé vẫn chưa được chọn!" Long Liên Tâm theo kịp dòng suy nghĩ của bà Bàn, nhớ ra một chuyện quan trọng.

    "Tôi ngẫu hứng nghĩ ra một cái tên gọi là Bàn Tư Ngôn. Vốn dĩ tôi muốn dùng tên của Tiểu Nhan, nhưng nó là con trai, vì vậy tôi đã đổi tên này, ý nghĩa vẫn như cũ!"

    Điều này có nghĩa gì, bà Bàn không nói, Long Liên Tâm và Đường Nhan có thể hiểu được, vì vậy họ tự nhiên thích bà Bàn làm những việc như vậy.

    "Ôi, Tiểu Nhan, nếu con không thích cái tên này, lát nữa có thể đổi!"

    Bà Bàn tinh tế về mọi mặt, quan tâm đến mọi khả năng mà Long Liên Tâm và con gái bà ta sẽ bắt lỗi.

    Đường Nhan nghe được ý nghĩa của cái tên này, cũng không có nói cô ta không thích, huống chi cô ta còn cảm thấy cái tên này nghe rất hay!

    "Bà thông gia, bà đặt gì cũng được! Lát nữa bà cụ trở về, bà có thể ở lại ăn cơm!"

    Bà Bàn thở phào nhẹ nhõm, chuyện đứa nhỏ họ Bàn sẽ không có vấn đề!

    Khi Bàn Giao Long trở lại, anh ta nhìn thấy mẹ mình đang trò chuyện cười đùa với Long Liên Tâm ở Đường gia, nghe thấy Đường Nhan gọi tên Bàn Tư Ngôn, biết chuyện gì đang xảy ra, bữa tối cũng trở nên ân cần hơn.

    Trên bàn ăn, Bàn Giao Long không ngừng gắp thức ăn cho Đường Nhan. "Nhan Nhan, món này ngon, đây. Nhan Nhan, món này bổ dưỡng và tốt cho sức khỏe của em, ăn nhiều chút." Bàn Giao Long nói, bản thân cũng không ăn được nhiều.

    Thấy con trai nhún nhường như vậy, bà Bàn cảm thấy rất khó chịu, lúc đầu còn nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng cuối cùng không chịu nổi nữa nên nói với Đường Nhan: "Tiểu Nhan, con phải hiểu chuyện một chút, Giao Long ở bên ngoài cũng không dễ dàng, con phải thông cảm, quan tâm nó, con xem nó luôn gắp thức ăn cho con, chính mình ăn không được nhiều, con đừng để nó gắp, con tự gắp.."

    Đường Nhan nghe bà Bàn nói mình bắt Bàn Giao Long gắp thức ăn liền nhịn không được ngắt lời bà Bàn: "Mẹ, con tôn trọng mẹ, gọi mẹ là mẹ, nhưng mẹ đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Đây là Đường gia, không phải Bàn gia, còn có, con kêu anh ấy gắp thức ăn? Từ đầu đến cuối đều không nói một lời, anh ấy nguyện ý gắp thức ăn, mẹ không nhìn thấy sao? Con không thông cảm cho anh ấy? Khi con ở cữ, các người có thông cảm cho con không? Mẹ tự hỏi lương tâm của mình đi, khi con ở cữ, Bàn gia các người có ai đến không, không một ai tới."

    Bà Bàn bị Đường Nhan nói đến sắc mặt tái nhợt, cố kỵ đây là Đường gia, ý nghĩ mang cháu trai về Bàn gia không bùng nổ, chịu đựng tức giận, sắc mặt cầu hòa nói, "Tiểu Nhan, mẹ không có ý này, mẹ nhất thời ăn nói vụng về, không có ý khác, nếu con tức giận, ở đây mẹ xin lỗi con."

    Đường Nhan không nói, Đường Âm vội vàng nói: "Đúng vậy, chị, dì không phải không thích chị, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, anh rể đối với chị tốt như vậy, chị nên theo anh ấy về nhà đi."

    "Ai là chị cô? Tôi và cô cùng một mẹ sinh ra sao? Chẳng qua là con gái ngoài giá thú mà thôi. Như thế nào, sau khi ta kết hôn, chỉ có Bàn gia là nhà của tôi? Đường gia không còn là nhà của tôi sao?" Đường Nhan cười như không cười nói.

    Đường Âm bị Đường Nhan nói đến đỏ mặt, bởi vì những gì cô ta nói là sự thật, hơn nữa bọn họ không muốn nhìn thấy cô. Bà Bàn và Bàn Giao Long cũng không xen vào, Bàn Giao Long sợ Đường Nhan tức giận, bà Bàn sợ bà nói thay cho Đường Âm sẽ đắc tội mẹ con con gái Đường Nhan, khả năng mang theo cháu trai trở lại Bàn gia có thể nhỏ hơn.

    "M.. phu nhân, tiểu thư, thực xin lỗi, là con nói sai, lần sau sẽ không như vậy." Đường Âm vừa nói một chữ liền vội sửa miệng.

    Bà cụ đang ăn cơm vui vẻ, nghe thấy những lời như vậy liền bỏ đũa xuống, sắc mặt không không vui đứng lên, bàn ăn lại yên tĩnh trở lại.

    Sau bữa tối, bọn họ ở trong phòng khách nói chuyện một hồi, nhìn sắc trời càng ngày càng tối, từ trong xanh biến thành đen kịt, trên trời đầy sao lấp lánh, vầng trăng vây quanh, Long Liên Tâm rốt cuộc nhịn không được lại nói: "Bà thông gia, xem ra thời gian đã muộn, mau trở về đi."

    "Bà thông gia, đây, vị kia nhà tôi thật sự rất nhớ cháu trai, bà xem nếu không thì để Tiểu Nhan đưa cháu trai trở về Bàn gia gia?" bà Bàn vẻ mặt đau khổ nói, nhưng trong lòng đang nghĩ nên làm thế nào đưa cháu nội về nhà.

    "Đúng vậy, mẹ, khó giải thích với chú Bàn, để chị mang theo Bàn tiểu thiếu gia trở về đi." Đường Âm như bàn tính, vừa nghĩ đến Đường gia, vừa nghĩ đến cách đuổi Đường Nhan ra khỏi Đường gia.

    "Bà thông gia, chuyện này tôi không thể quyết định, phải xem bọn nhỏ nghĩ như thế nào." Long Liên Tâm nhấp một ngụm trà nhàn nhạt nói.

    "Được, được, Tiểu Nhan, con nghĩ sao về việc trở về sống? Giao long làm con tức giận, mẹ sẽ giúp con đánh nó." Bà Bàn đành phải giả vờ như tốt với Đường Nhan.

    "Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Con chỉ nhớ mẹ, muốn ở bên mẹ nhiều hơn, mấy ngày nữa con sẽ về, mẹ đưa Giao Long về trước đi." Đường Nhan cũng nhìn thấu kế hoạch của bà Bàn, mỉm cười dịu dàng nói.

    "Chuyện này.." Bà Bàn cau mày nói, nghĩ cũng không nên quản quá chặt, đành phải đồng ý, "Được, vậy con ở Đường gia một thời gian, vài ngày nữa mẹ gọi Giao Long đến đón con."

    "Không cần, hết tháng không phải cũng tự con trở về sao? Con ó thể tự mình trở về." Đường Nhan cười nói.

    Hai người họ Bàn nghe vậy sắc mặt tái nhợt, nhưng không nói được lời nào, hoang mang rối loạn quay về Bàn gia. Đường gia chỉ còn lại có Đường Nhan, Đường Âm và Long Liên Tâm, Long Liên Tâm tiếp tục kiềm chế tính tình: "Tiểu Nhan, đi ngủ trước đi, mẹ nói chuyện riêng với Đường Âm."

    Sau khi Đường Nhan trở lại phòng, Long Liên Tâm một tay vỗ bàn nói: "Đường Âm, cô muốn làm phản sao? Cô nói cái gì vậy? Cố kỵ bà thông gia ở đây, tôi không nói gì cô, Bàn gia đối xử với Tiểu Nhan không tốt, cô còn muốn Tiểu Nhan nhanh chóng về Bàn gia, cô đang âm mưu cái gì!"

    "Mẹ, không phải, con chỉ muốn anh rể và chị mau chóng hòa giải, không có ý gì khác." Đường Âm run rẩy trả lời.

    "Tốt nhất là như vậy, đừng để tôi phát hiện cô có tâm tư gì. Nghe hiểu không?" Long Liên Tâm tựa hồ tin tưởng nói.

    "Hiểu rồi mẹ, mẹ trở về phòng nghỉ ngơi đi." Đường Âm yếu ớt nói.

    Nhìn thấy Long Liên Tâm trở lại phòng, trong mắt Đường Âm lộ ra một tia hung ác, nhưng bất đắc dĩ nghĩ, lần này bà may mắn, nếu không..

    Ngày hôm sau, Long Liên Tâm nhìn thấy Đường Âm liền tức giận, nghĩ ra một cách. Vì vậy, vào buổi chiều, Long Liên Tâm tìm một bậc thầy phong thủy nổi tiếng ở thành phố A nói: "Tiên sinh, như thế này, cháu trai của tôi gần đây không thể ngủ ngon. Ông xem là có chuyện gì đang xảy ra."

    Thầy phong thủy gật đầu, nhìn quanh toàn bộ biệt thự, giả vờ thần bí: "Phong thủy này tự nhiên không có vấn đề gì, nhưng.."

    "Nhưng cái gì? Đại sư, mau nói cho tôi biết." Long Liên Tâm vội vàng hỏi, dù sao bà ta chỉ có một đứa cháu trai này, cho nên rất lo lắng.
     
  6. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 355: Sát tinh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cháu trai phu nhân ngủ không ngon nguyên nhân không phải do phong thủy, mà là do một người. Người này trời sinh có sát khí, chính là sát tinh, chỉ cần tìm được người này, đem cô ta tránh xa cháu của bà là được. Giấc ngủ của tiểu thiếu gia sẽ ngày càng ngon hơn." thầy phong thủy vừa nói vừa vuốt bộ râu dài.

    "Được, được, được, ngươi kêu mọi người trong nhà tập hợp trong đại sảnh, động tác nhanh lên." Long Liên Tâm sau khi nghe thầy Phong Thủy nói thì vô cùng lo lắng, trên mặt có chút kích động.

    Một lúc sau, tất cả những người hầu đều ở trong đại sảnh, ngoại trừ Đường Âm.

    "Đại sư, ông xem, tất cả mọi người đều ở chỗ này, ông xem xem là ai." Long Liên Tâm hỏi.

    Thầy phong thủy cũng không vội, chậm rãi nhìn mọi người nói: "Phu nhân, ở đây không có sát tinh, bà nghĩ lại trong nhà còn có người nào không có ở đây không?"

    Long Liên Tâm cười khổ nói: "Ông không phải làm tôi khó xử sao? Tôi làm sao nhớ rõ có nhiều người hầu như vậy?"

    Người hầu bên cạnh vội vàng thấp giọng nhắc nhở: "Phu nhân, tiểu thư Đường Âm không có ở đây."

    "Sao lại quên mất nha đầu chết tiệt này?" Long Liên Tâm kinh ngạc nói.

    "Vậy phu nhân, sát tinh này không thể nghi ngờ chính là người gọi là tiểu thư Đường Âm, bà mau chóng xử lý đi." Thầy phong thủy ở một bên cũng nghe được, nhắc nhở Long Liên Tâm.

    "Được, cám ơn đại sư, tôi đi lo liệu, ngươi tới tiễn đại sư ra ngoài, thuận tiện thanh toán cho đại sư." Long Liên Tâm phất phất tay.

    Khách sạn chủ đề của Mạc Nhiên và Long Mặc Nhiễm trong thời gian mở cửa thử nghiệm đã kín chỗ.

    Bản thân sự nổi tiếng đã không nhỏ, cộng với dịch vụ xuất sắc và sự xuất hiện của những người phục vụ, nó đã nhận được một nhóm khách hàng trung thành.

    Mà nhóm khách hàng thân thiết này cũng mạnh tay rủ bạn bè, đồng nghiệp đến đây ăn tối vì người phục vụ nói nếu họ thấy dịch vụ và món ăn của họ tốt, hãy quảng cáo nhiều hơn.

    Ngoài ra, trang trí cũng cao cấp, giá cả cũng không đắt đã thu hút một nhóm khách hàng mới, họ đã trở thành khách sạn nổi tiếng nhất gần đó.

    Cứ tiếp tục như vậy, danh tiếng của họ ngày càng tăng, khách sạn cũng được xếp hạng, nhiều người đến đây đi chơi hoặc công tác cũng đến đây nghỉ ngắn ngày.

    Hai người bọn họ nhìn chăm chú vào hoạt động của dự án, vì sợ lần đầu tiên có thể xảy ra sai sót.

    Cho dù hiện tại khách sạn làm ăn không tồi, đánh giá tích cực cũng không ngừng, còn có không ít người tới muốn cùng bọn họ hợp tác, theo lý mà nói, bọn họ cũng nên an tâm.

    Nhưng họ vẫn còn lo lắng, sợ sẽ có điều gì đó xảy ra, vì vậy ngay cả khi đó là một doanh nghiệp tương đối nhỏ, họ sợ gây ra tác động tương đối lớn và thảo luận kỹ lưỡng.

    Lúc này họ đang có một cuộc họp.

    "Tôi nghĩ cái này tôi đã nói qua không phải chỉ một lần, mặc dù khách sạn chúng ta hiện tại phát triển tốt, nhưng chúng ta cũng không thể cứ buông lỏng như vậy, hiện tại khách sạn chúng ta đang trong thời điểm phát triển mấu chốt." Mạc Nhiên nói ra.

    Lúc này, Long Mặc Nhiễm đang ngồi cạnh Mạc Nhiên đã bị Mạc Nhiên thu hút.

    Trộm nhìn vào mắt Mạc Nhiên, cô tự hỏi tại sao Mạc Nhiên lại đẹp như vậy, khuôn mặt này quả thực là do chúa tạc nên.

    Long Mặc Nhiễm sững sờ nhìn khuôn mặt đẹp như tiên này, lúc này Mạc Nhiên đang hỏi Long Mặc Nhiễm nghĩ sao về chuyện này, quay lại thì thấy một người đang nhìn mình chằm chằm, suýt chút nữa thì phá lên cười, bởi vì bộ dạng nhìn ngơ ngác của cô như một chú cún con.

    Long Mặc Nhiễm lúc này mới rùng mình một cái, vừa rồi xảy ra chuyện gì, sao lại cô mất trí như vậy? Nhất định là gần đây quá bận, hôm nay nên đi ngủ một giấc thật tốt.

    "Xin lỗi, gần đây tôi nghỉ ngơi không tốt, có chuyện gì sao?"

    "Cũng không có gì quá quan trọng, nếu hôm nay cô Long mệt mỏi, dù sao nội dung đại khái cũng đã giải thích rõ ràng, mọi người cứ tự suy nghĩ đi, cuộc họp hôm nay sẽ kết thúc." Mạc Nhiên phân phó cho mọi người, cười.

    Vâng, những nhân viên khác gật đầu, đi ra ngoài thầm thảo luận về việc hai người họ ngọt ngào như thế nào.

    "Anh có nhìn thấy ánh mắt của cô Long khi nhìn Mạc tổng không? Trời ơi, toàn màu hồng."

    "Long tổng mệt, Mạc tổng liền cho nghỉ họp. Trời ạ, thiên vị quá đi. Còn vị kia nhà tôi, cũng không phải chỉ tệ hơn một chút."

    "Vị kia nhà cô có thể.."

    Long Mặc Nhiễm đang muốn đi ra ngoài, nghe được ngoài cửa bàn tán xôn xao, lỗ tai đỏ lên, cúi đầu, nắm chặt hồ sơ ghi chép, hiển nhiên là thẹn thùng.

    Nhìn thấy cảnh này, Mạc Nhiên ghé môi vào tai Long Mặc Nhiễm, nhẹ nhàng nói: "Đừng lo, họ chỉ là tung tin đồn bừa bãi."

    Tai cô tê dại, giọng nói của Mạc Nhiên vốn đã từ tính, điều này càng khiến cô khẩn trương hơn.

    Nhìn con chó con như vậy, Long Mặc Nhiễm khẽ cười.

    "Anh.. anh cười cái gì?"

    "Không có gì, nghĩ đến một con chó ngốc."

    "Con chó ngốc thì liên quan gì đến tôi?"

    Long Mặc Nhiễm không tranh cãi với anh nữa, nhanh chóng chạy ra ngoài, không biết là vì sợ hay ngại.

    "Đúng vậy, buồn ngủ, nhất định là như vậy, không phải vì Mạc Nhiên, mình với anh ấy chỉ là bạn mà thôi." Long Mặc Nhiễm nhiều lần tự an ủi mình.

    Ngày hôm sau, Long Mặc Nhiễm vừa tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng gõ cửa, cảm thấy kỳ lạ, mở cửa hóa ra lại là Mạc Nhiên.

    "Anh.. sao anh lại ở đây?" cô tay chân luống cuống.

    "Như thế nào? Không dẫn tôi đi tham quan sao? Không hoan nghênh sao?"

    Mạc Nhiên giơ tay lên, có cháo và bánh bao.

    "Cảm ơn."

    Sau khi bước vào, Mạc Nhiên đi thẳng vào phòng ăn, đặt đồ ăn mang theo xuống, sau đó vào bếp lấy một cái bát.

    Long Mặc Nhiễm liên tục nói anh đến là tốt rồi.

    "Cảm ơn."

    "Đừng chỉ nói cám ơn, đến, mau ăn điểm tâm đi. Gần đây không phải nói không nghỉ ngơi sao? Tôi cho em nghỉ một ngày, nghỉ ngơi thật tốt."

    Long Mặc Nhiễm ngạc nhiên, Mạc Nhiên lại nhớ lời cô nói, điều này không phải tán tỉnh sao?

    Không được, cô phải dè dặt, không được quan tâm đến nó, chỉ là một người bạn đến ăn cơm mà thôi.

    Mạc Nhiên thực sự không có ý gì với cô, nhưng Mạc Nhiên thực sự rất đẹp trai.

    * * *

    Ăn xong, Mạc Nhiên thu dọn rác đi ra ngoài, trước khi đi còn nhiều lần dặn dò Long Mặc Nhiễm nên nghỉ ngơi thật tốt, nếu không ngày mai sẽ bị phân tâm trong công việc.

    Long Mặc Nhiễm nhớ tới nguyên nhân khiến mình mất tập trung ngày hôm qua, mặt càng nóng hơn.

    Người như Mạc Nhiên thực sự phù hợp để làm bạn trai, Long Mặc Nhiễm thừa nhận cô có thể thích Mạc Nhiên một chút, nhưng cô không dám nói ra.

    Long Mặc Nhiễm nói chuyện về Mạc Nhiên với Đường Âm, hơn nữa chỉ nói với cô.

    Ngoài mặt, Đường Âm giả vờ cô không thể quan tâm đến chuyện của họ, vì vậy không cần phải nói với côy.

    Nhưng trong lòng đang suy nghĩ cẩn thận về việc có nên để Long Liên Tâm và Đường Nhan biết hay không.

    Nếu để họ biết chuyện này, không biết bộ dạng của họ sẽ như thế nào.

    Thực sự muốn xem sẽ xảy ra chuyện gì.
     
  7. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 356: Tìm Đường Âm xin lời khuyên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Long Mặc Nhiễm gọi điện cho Đường Âm, phát hiện Đường Âm vẫn không trả lời lời của mình, chẳng lẽ con gái đều là sinh vật đột nhiên mất trí như vậy sao?

    Cũng không biết cô ấy đang nghĩ gì? Thôi để cô tiếp tục suy nghĩ, Long Mặc Nhiễm cũng lười thảo luận vấn đề này với Đường Âm.

    Đứng dậy bỏ đi.

    Ngay khi Đường Âm tỉnh lại, phát hiện Long Mặc Nhiễm đã đi rồi, thật không may, cô vẫn muốn biết thêm nhiều điều để Long Liên Tâm và Đường Nhan có thể biết.

    Thôi thôi. Đường Âm nghĩ, dù sao vẫn còn nhiều thời gian, cùng lắm thì lần sau gặp Long Mặc Nhiễm hỏi một chút không phải là được rồi sao?

    Sau khi suy nghĩ, cô rời nhà hàng.

    Bởi vì đã biết chuyện của Long Mặc Nhiễm và Mạc Nhiên, tâm trạng của cô bây giờ đặc biệt tốt, khí sắc cũng tốt hơn, những người hầu đều khen cô hôm nay xinh đẹp hơn.

    Giờ khắc này, Đường Âm thật sự vui vẻ, hoàn toàn quên mất vừa rồi chính mình đang suy nghĩ nên nói cho Đường Nhan chuyện của bọn họ như thế nào.

    Long Mặc Nhiễm không biết Mạc Nhiên có thích mình hay không, cảm thấy Mạc Nhiên đối với mình như vậy tốt, có lẽ chỉ là bởi vì quan hệ bạn bè với cô mà thôi, cũng không có gì.

    Trở về nhà, Long Mặc Nhiễm sau khi dùng bữa xong liền đi giải quyết công việc còn dang dở.

    Cuối cùng sau khi hoàn thành công việc, cô nghĩ, tất nhiên tốt nhất là cô nên ngủ một giấc thật ngon, nhưng Long Mặc Nhiễm cảm thấy bây giờ cô không thể phá vỡ nó, vì vậy cô bật TV để xem các chương trình tạp kỹ.

    Lúc đầu Long Mặc Nhiễm xem khá nghiêm túc, nhưng không bao lâu cô phát hiện mình đã thay đổi, trong lòng bắt đầu nghĩ đến khuôn mặt của Mạc Nhiên.

    Làm sao có thể? Long Mặc Nhiễm vỗ đầu mình. Cô không thể nghĩ về anh như thế này nữa. Đúng vậy, cô thích xem các chương trình tạp kỹ. Bây giờ không phải là lúc để nghĩ về những thứ khác.

    Nhưng những lời nói và khuôn mặt của Mạc Nhiên không thể thoát khỏi tâm trí của Long Mặc Nhiễm.

    "Mạc Nhiên.. Thật tệ, đây có thể là lý do tại sao mình nghĩ quá nhiều." Long Mặc Nhiễm nghĩ thầm.

    Làm sao một người như Mạc Nhiên có thể thích một người như cô? Không có khả năng.

    Nhưng nghĩ lại những gì Mạc Nhiên và cô đã trải qua trước đây, còn có khi Mạc Nhiên đối xử với cô, giọng điệu của anh thực sự rất dịu dàng, đúng không?

    Long Mặc Nhiễm bắt đầu tẩy não hết lần này đến lần khác, nhưng cô vẫn có chút hứng thú với Mạc Nhiên.

    Long Mặc Nhiễm không còn cách nào, cô không thể nghĩ như thế này nữa. Chỉ có thể tắt TV đi ngủ, sau khi rửa mặt, cảm thấy tim đập thình thịch cuối cùng cũng đỡ hơn, suy nghĩ trong tim đã bớt đi rất nhiều, nhưng vẫn còn sót lại chút dư ảnh.

    Long Mặc Nhiễm nằm xuống giường, nhắm mắt lại, đếm cừu và chìm vào giấc ngủ.

    Trong giấc ngủ, Long Mặc Nhiễm mơ thấy mình ở cùng Mạc Nhiên và có thêm một cục cưng, anh rất hạnh phúc.

    Cứ như vậy, trong giấc mơ Long Mặc Nhiễm và Mạc Nhiên đã trải qua vô số chuyện, cùng nhau chăm đứa bé, cùng nhau đưa đứa bé đi du lịch vô cùng hạnh phúc.

    Ngày hôm sau, Long Mặc Nhiễm tỉnh lại thiếu chút nữa ngất xỉu, hôm qua sao cô có thể mơ giấc mơ như vậy, cô.. cô lại nằm mơ thấy mình và Mạc Nhiên ở cùng nhau.

    Đừng nghĩ nữa, Long Mặc Nhiễm vỗ vỗ đầu, nhìn thời gian, phát hiện đã muộn, hiện tại theo lý cô nên đi khách sạn làm việc.

    Long Mặc Nhiễm vội vàng đứng dậy, chăn bông cũng không thu dọn, đại khái rửa mặt, đánh phấn nền, tô son, đánh má hồng, uốn mi rồi đi ra ngoài.

    "Sắp muộn rồi." Long Mặc Nhiễm nghĩ, nhanh chóng đi tới khách sạn.

    Sau khi chào hỏi những người khác, cô bắt đầu công việc của mình, nhưng cô không biết sao lại thế này, cô lại nghĩ về Mạc Nhiên.

    Cô nên làm gì đây?

    Long Mặc Nhiễm cảm thấy có lẽ cô đã thực sự thua rồi, cô thực sự yêu Mạc Nhiên.

    Sau khi tan sở, Long Mặc Nhiễm cảm thấy rất cô đơn, cô thấy mình thực sự không thể từ bỏ Mạc Nhiên như thế này. Nếu cô cố gắng hết sức, Mạc Nhiên cũng sẽ thích cô. Ở bên cô, các con.. Khi đó, chỉ cần họ yêu nhau, thì đó không phải là vấn đề.

    Nhưng cô cũng biết cô.. Nhấc điện thoại lên, nhìn vào khuôn mặt bình thường của mình, làm sao có thể thu hút Mạc Nhiên? Nếu Mạc Nhiên thực sự yêu cô, mới là có quỷ.

    Cứ như vậy, một ngày hôm nay Long Mặc Nhiễm làm việc về cơ bản đều thất thần, sau khi phục hồi lại tinh thần còn tự mắng mình một lúc.

    Mạc Nhiên cũng nhận thấy tình trạng của Long Mặc Nhiễm hôm nay không được tốt lắm nên đã lo lắng hỏi.

    "Cô Long, hôm nay cô làm sao vậy? Có chuyện gì thì nói với tôi." Mạc Nhiên hỏi, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

    Long Mặc Nhiễm nhìn vào mắt Mạc Nhiên, không biết tại sao cô lại nhớ tới giấc mơ ngày hôm qua, giấc mơ đó khiến mặt cô lúc này gần như đỏ bừng.

    "Không sao, không sao, hôm nay tôi nóng trong người, uống nhiều nước một chút là được, anh đừng lo lắng." Long Mặc Nhiễm cười nói.

    "Được, tôi hiểu rồi, hy vọng cô có thể chú ý cơ thể. Cơ thể là rất quan trọng, biết không?" Mạc Nhiên nói với Long Mặc Nhiễm.

    Long Mặc Nhiễm gật đầu, Mạc Nhiên nhìn vẻ ngoài dễ thương của Long Mặc Nhiễm, sờ vào đầu cô.

    Long Mặc Nhiễm rất ngạc nhiên, nhưng Mạc Nhiên lại chạm vào đầu cô vì tình yêu của anh trai dành cho em gái mình chứ không phải tình cảm khác, nghĩ đến đây Long Mặc Nhiễm thất vọng, nhưng không bị Mạc Nhiên phát giác.

    "Tôi đi làm đây. Tạm biệt anh Mạc." Long Mặc Nhiễm nói.

    Mạc Nhiên gật đầu. "Tạm biệt."

    Anh nhìn Long Mặc Nhiễm bước đi, định thần lại, nhìn vào đôi tay của mình, đó là đôi tay mà anh đã dùng để vuốt tóc Long Mặc Nhiễm.

    "Làm sao bây giờ, Long Mặc Nhiễm thực sự càng ngày càng dễ thương, cô ấy thực sự là một cô bé rất bắt mắt." Mạc Nhiên thầm nghĩ.

    * * *

    Sau khi tan sở, tâm trạng Long Mặc Nhiễm không được tốt lắm, ra ngoài nghịch điện thoại di động.

    Không biết tại sao hôm nay cô thực sự rất khó chịu, cô cần trút bầu tâm sự với ai đó.

    Nhưng cô biết tìm ai để trút bầu tâm sự bây giờ? Xung quanh cô không có ai để trút bầu tâm sự, nếu có thì cô hẳn là nhặt được bảo vật rồi.

    "Haizzz." Long Mặc Nhiễm oán giận, tại sao không có ai có thể lắng nghe cô.

    Lúc này, bóng dáng Đường Âm lóe lên trước mặt Long Mặc Nhiễm.

    Phải, Đường Âm không phải là người cô cần tìm bây giờ sao?

    Vì vậy, Long Mặc Nhiễm đã đi tìm Đường Âm trò chuyện, tâm trí cô đều là Đường Âm, cô thực sự phải tìm ai đó để trút bầu tâm sự, nếu không trút bầu tâm sự, cô sẽ phát điên.

    Nhà Đường Âm, Đường Âm khi thấy Long Mặc Nhiễm liền cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao hôm nay Long Mặc Nhiễm lại đến nhà cô?
     
  8. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 357: Vượt qua xiềng xích

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chị Tiểu Nhiễm, tại sao hôm nay chị lại nổi giận? Chị đến nơi này của em làm gì?" Đường Âm hỏi.

    "Chị, chị tới đây là có lý do, chị có chuyện muốn trao đổi, gần đây tâm trạng rất phiền muộn."

    Đường Âm đi tới cẩn thận nhìn Long Mặc Nhiễm, phát hiện trên người cô ấy bây giờ không có một tia sinh khí, rất đáng sợ, là chuyện gì đã khiến một người hoạt bát thành một người đầy tâm sự như vậy.

    "Không sao, không sao, chị cứ coi nơi này của em như nhà của mình, muốn nói gì cứ nói, em nghe, mau nói đi."

    "Ừm, được, cảm ơn."

    Đường Âm lắng nghe Long Mặc Nhiễm nói xong những suy nghĩ trong đầu, bây giờ trong lòng cô ấy rất rối rắm.

    Đường Âm đang lắng nghe những lời của Long Mặc Nhiễm nói, thực sự rất vui khi nghe được điều đó.

    Nghe những lời của Long Mặc Nhiễm, cô cảm thấy như mình đang nghe ai đó đang phải lòng.

    "Đường Âm, làm sao bây giờ? Em mau giúp chị, bây giờ chị đã bị chuyện này làm cho khó chịu."

    Long Mặc Nhiễm lo lắng nhìn Đường Âm, lúc này Đường Âm cảm thấy mình giống như một vị thần, cô ấy thực sự cần Đường Âm.

    Đường Âm nhìn Long Mặc Nhiễm đang nhìn cô, cảm thấy bất lực.

    Đường Âm liền chỉ cho Long Mặc Nhiễm.

    "Long Mặc Nhiễm, thực ra em có một đề nghị cho chị, nhưng em sợ chị không muốn làm."

    Đường Âm nói chuyện như lọt trong sương mù.

    Long Mặc Nhiễm đâu phải loại người có thể chờ đợi?

    "Nói đi, Đường Âm, em nói cho chị biết trước đi, được không? Em nói cho chị biết, chị mới biết có nên nghe theo em hay không."

    "Đề nghị của em là chị, Long Mặc Nhiễm theo đuổi Mạc Nhiên, như vậy mọi chuyện sẽ ổn thôi?"

    Đường Âm nói xong liền đi rót cho mình một cốc nước khác, uống cạn.

    "Không đời nào." Long Mặc Nhiễm tỏ vẻ đề nghị của Đường Âm thực sự khiến cô ấy bị sốc.

    Đường Âm nhìn thấy cơ hội, khuyến khích Long Mặc Nhiễm.

    "Bà cô của em, chị cứ làm theo lời con. Kỳ thật, nếu chị làm theo lời em, sau này chị sẽ rất hạnh phúc. Nếu không làm theo lời em, sau này chị sẽ hối hận."

    Đường Âm nói xong liền đi lấy nước, để Long Mặc Nhiễm tự mình suy nghĩ, dù sao chuyện này không liên quan gì đến cô, phải không? Chuyện của họ vẫn nên để họ tự giải quyết.

    Có làm theo lời cô hay không là lựa chọn của cô ấy, không liên quan gì đến cô.

    Sau khi Đường Âm trở lại, thấy Long Mặc Nhiễm vẫn đang suy nghĩ.

    Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Long Mặc Nhiễm, Đường Âm thầm nghĩ, cô sẽ không bị một đứa bé dễ thương như Long Mặc Nhiễm dụ dỗ chứ?

    "Thế nào? Có làm hay không?"

    Đường Âm cười nói với Long Mặc Nhiễm.

    "Ừm, cũng có chút, chị cảm thấy đề nghị của em cũng không tệ, chị không thể như vậy nữa, chị nên thử phá bỏ cái trói buộc này."

    Đường Âm nghe Long Mặc Nhiễm nói xong liền cười, lúc này mới thôi.

    "Làm sao vậy? Hiện tại chuyện của Mạc Nhiên đã giải quyết xong, nhưng em đói bụng, nếu không chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi. Hôm nay em giúp chị nhiều như vậy, một bữa cơm cũng không quá đi?" Đường Âm cười nói. Long Mặc Nhiễm gật đầu cười.

    "Không nhiều, đi thôi, ra ngoài ăn cơm, muốn ăn cái gì cũng được."

    Đường Âm cười: "Được, để xem em có ăn hết tiền của chị không."

    "Ha ha, em cứ yên tâm ăn đi."

    * * *

    Sau khi ra ngoài, họ đến phố ẩm thực và trò chuyện.

    "Đường Âm, em muốn ăn cái gì? Mau nói, nói xong chúng ta liền đi ăn."

    Đường Âm suy nghĩ một chút, đáp: "Đi ăn lẩu đi, lẩu uyên ương đi, hôm nay em muốn ăn cả hai nồi."

    "Được, em có thể ăn thoải mái, không cần lo lắng tiền." Long Mặc Nhiễm nói.

    "Đã như vậy thì em cảm tạ chị." Đường Âm cười nói. Ăn uống xong, họ chia tay nhau.

    Trước khi đi, Đường Âm có nói hy vọng Long Mặc Nhiễm có thể suy nghĩ về những gì cô nói hôm nay.

    Long Mặc Nhiễm gật đầu tỏ vẻ cô ấy đã biết.

    Ngày hôm sau

    Ngay khi thức dậy vào ngày hôm nay, Long Mặc Nhiễm đã có động lực, cô sẽ tấn công Mạc Nhiên.

    Lúc ăn sáng, Long Mặc Nhiễm đợi Mạc Nhiên ra ngoài.

    Mạc Nhiên nhìn Long Mặc Nhiễm cảm thấy kỳ lạ, tại sao hôm nay cô lại đến đây đợi anh ta?

    "Có chuyện gì vậy? Long Mặc Nhiễm, công việc xảy ra chuyện gì sao?" Mạc Nhiên nói, giọng nói đầy từ tính, nghe rất dễ chịu.

    Long Mặc Nhiễm ở một bên cảm thấy tai mình sắp nổ tung.

    Long Mặc Nhiễm không để ý rằng mặt cô giờ đã đỏ bừng.

    Nhưng cảnh tượng này Mạc Nhiên lại thấy rõ ràng.

    "Chính là, Mạc Nhiên, hôm nay anh ăn cơm cùng tôi đi, đồng nghiệp ăn cùng tôi hôm nay có việc bận."

    Mạc Nhiên nhìn những đồng nghiệp đã đi xa thực sự đã đi cùng những người khác.

    "Còn tưởng có chuyện, đi thôi, tôi đi cùng cô." Mạc Nhiên cười nói.

    Nụ cười này càng khiến Long Mặc Nhiễm mê mẩn.

    "Cảm ơn."

    Long Mặc Nhiễm cảm thấy cái nháy mắt với đồng nghiệp của cô cuối cùng cũng có ích, xem ra đồng nghiệp của cô thật sự rất tốt, sau này nếu có việc cần, cô nhất định phải cảm ơn đồng nghiệp cho đàng hoàng.

    Sau đó, Long Mặc Nhiễm ăn cơm với Mạc Nhiên.

    "Cảm ơn anh vì hôm nay đã ăn cùng tôi."

    "Không sao. Dù sao thì bình thường tôi cũng ăn một mình. Hôm nay có cô ăn cùng, là tôi nên cảm ơn cô mới đúng."

    "Trước kia anh đều ăn một mình, nếu không sau này anh ăn cơm với tôi đi, không phải anh cũng một mình sao?" Long Mặc Nhiễm nói, trong lòng thầm nghĩ đây thật là một cái ý kiến hay.

    Sau khi Mạc Nhiên đồng ý, liên tục mấy ngày sau thời gian đi ăn là thời gian Long Mặc Nhiễm thích nhất.

    Đây là thời điểm tốt nhất để kết thân với Mạc Nhiên ở khoảng cách xa, hơn nữa mỗi ngày đều có thể.

    Không bao lâu sau, số lần tăng lên, Long Liên Tâm nhìn thấy Mạc Nhiên cùng cô ăn tối!

    Long Liên Tâm nhìn thấy một màn như vậy, bởi vì trong nhà hàng vẫn còn rất nhiều người, bà ta không thể đến đó mắng cô, như vậy hình tượng của bà ta sẽ không còn nữa.

    Đợi sau khi ăn xong, xung quanh Long Mặc Nhiễm không có ai, Long Liên Tâm đi đến trước mặt Long Mặc Nhiễm, nhìn Long Mặc Nhiễm, chỉ hận không thể rèn sắt thành thép.

    Long Mặc Nhiễm cảm thấy rất kỳ lạ, cô không chọc giận Long Liên Tâm, dì làm sao vậy?

    "Long Mặc Nhiễm, dì nói với con, con tránh xa Mạc Nhiên xa một chút. Dì nghĩ trong lòng con hẳn là phải hiểu, nhà chúng ta có thù oán với Mạc Nhiên. Hắn đối với chị Tiểu Nhan của con như vậy, không phải dì đã nói với con rồi sao? Làm sao con vẫn thích hắn như thế này? Con không nghe những gì dì tôi nói sao!" Long Liên Tâm nói với Long Mặc Nhiễm.
     
  9. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 358: Đường Nhan báo thù Đường Âm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Đường Nhan biết chuyện này, cô ta cũng rất đau lòng, nhớ lại trước đây Mạc Nhiên đối xử với mình như thế nào, cô ta hạ mình cố gắng sống ở Mạc gia, thật là một ý nghĩ ngu xuẩn!

    Bây giờ em họ của mình lại thích chồng cũ của mình, sao có thể xảy ra chuyện như vậy?

    Nếu chỉ như thế này thì không sao, cùng lắm thì cô ta đổi ý thì có bỏ đi không?

    Nhưng nếu Đường Âm là người xúi giục Long Mặc Nhiễm, Đường Nhan phát hiện cô ta sẽ không kìm được tức giận.

    Đường Âm, sao cô ta dám xúi giục loại chuyện này, nghĩ như vậy Đường Nhan càng ghét Đường Âm hơn.

    Đường Nhan thề nếu cô ta không để Đường Âm phải trả giá đắt vì chuyện này, cô ta sẽ không phải là người, sẽ không mang họ Đường.

    Bên này Đường Nhan và Long Liên Tâm tức giết Đường Âm và Long Mặc Nhiễm, khiến họ phải trả giá.

    Mà bên kia thì hoàn toàn trái ngược.

    Bây giờ Đường Âm vẫn đang thầm cười trong lòng, Long Liên Tâm và Đường Nhan đã biết chuyện của Long Mặc Nhiễm và Mạc Nhiên.

    Cô muốn làm cho Đường Nhan cảm thấy ghê tởm, mà người khiến cô ta cảm thấy buồn nôn chính là chồng cũ và em họ của cô ta, để một tiểu thư được nuông chiều như cô ta phải nếm trải những đau khổ ở kiếp trước mà cô đã trải qua. Đường Nhan, sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến cô nhận ra hại tôi là chuyện ngu ngốc cỡ nào!

    "Chuyện của chị gần đây thế nào? Tiến triển với Mạc Nhiên thế nào?" Đường Âm mỉm cười nói chuyện.

    Long Mặc Nhiễm suy nghĩ một chút rồi nói với Đường Âm: "Gần đây chị đã mời anh ấy ăn cơm, đã có thể gặp Mạc Nhiên nhiều hơn, nhưng thực sự rất tiếc, nhà của chị và anh ấy không tiện đường, nếu không thì chị đã rủ anh ấy cùng tan sở, có lẽ quan hệ có thể tốt hơn."

    Nghe Long Mặc Nhiễm nói, Đường Âm cảm thấy tiến triển hiện tại của họ rất tốt, không phải là loại rác rưởi khiến người ta không thể chịu nổi, chỉ mong khi Đường Nhan thấy quan hệ giữa Long Mặc Nhiễm và Mạc Nhiên ngày càng tốt hơn, cô ta có thể chúc phúc cho em gái bên chồng cũ!

    "Không sao, chị Tiểu Nhiễm. Thật ra em những gì chị đang làm thực sự tốt hơn nhiều so với những gì trước đây em nghĩ. Em nghĩ chị chỉ nhìn nam thần của mình từ xa và muốn ở bên anh ấy thôi." Đường Nhan nói.

    "Xem em nói cái gì, trong lòng em chị là đồ bỏ đi như vậy sao?" Long Mặc Nhiễm cười nói, giả bộ như bây giờ rất tức giận.

    "Được rồi, được rồi, chị Tiểu Nhiễm, chị đừng quá đau lòng, không phải vì em biết chị là một cô gái thẹn thùng sao?" Đường Âm thuyết phục.

    Hy vọng nói như vậy, tâm trạng của Long Mặc Nhiễm sẽ tốt hơn, nhưng Đường Âm cũng cảm thấy Long Mặc Nhiễm đang cố ý trêu chọc cô.

    Đương nhiên cô biết, nhưng bọn họ cũng không phải là bởi vì Đường Nhan cùng Long Liên Tâm bất mãn mà tâm tình không tốt.

    Đường Âm nói: "Chị Tiểu Nhiễm, hôm nay chị đến nhà em ăn cơm đi. Chị muốn ăn gì nói cho em biết, em mua làm cho chị. Hôm nay chúng ta ăn uống no say nhé?"

    Long Mặc Nhiễm gật đầu nghe Đường Âm nói.

    "Được, chiều nay tan sở chị sẽ chạy đến nhà em ngay, được không?" Long Mặc Nhiễm đáp.

    Đây là lần đầu tiên Đường Âm mời người khác đến nhà mình ăn cơm, vốn dĩ cô coi ngôi nhà này là nơi của riêng một mình cô, nhưng bây giờ xem ra, linh đài này trong thời gian ngắn không thể yên tĩnh được. Dù sao cảm xúc của Long Mặc Nhiễm sẽ dần thay đổi, việc xin lời khuyên của cô là điều tất yếu.

    "Còn muốn ăn cái gì chị chưa nghĩ ra, em đi mua đồ em thích ăn trước, chuyện của chị em không cần lo lắng, chị không kén ăn."

    Đường Âm gật đầu tỏ vẻ cô hiểu.

    "Nhưng chị nên nói cho em biết một ít, nếu không chủ nhà như em làm gì còn mặt mũi với khách như chị?" Đường Âm nói.

    "Không sao, nếu vậy thì trong lúc làm việc nghĩ ra cái gì, chị sẽ nói cho em, được không?" Long Mặc Nhiễm đáp, sau đó đi đút khoai tây chiên cho Đường Âm.

    "Nếu chị đã nói như vậy, em cũng không thể làm gì được không phải sao? Làm việc chăm chỉ, buổi tối em cho chị ăn món ngon." Đường Âm mỉm cười nói với Long Mặc Nhiễm.

    Cứ như vậy, hai người họ ngừng nói chuyện.

    Phía bên kia Đường Nhan và Long Liên Tâm cũng đang trò chuyện.

    Nhưng họ là một sự kết hợp mà cả hai bên đều không hài lòng.

    Đường Nhan hỏi Long Liên Tâm: "Mẹ, hiện tại chuyện sắp thành như vậy, mẹ cảm thấy nên làm cái gì bây giờ? Mau nghĩ biện pháp đi, không thể tiếp tục để Mặc Nhiễm như vậy."

    Long Liên Tâm lúc này đã rất khó chịu, làm sao có thể nghĩ ra ý tưởng nào?

    "Bây giờ trong đầu mẹ không có cái gì ý tưởng, nếu không con nói đi." Long Liên Tâm nói.

    Đường Nhan quên mất, tâm tình Long Liên Tâm bây giờ không tốt, trước đây mẹ cô ta đều là người nghĩ, cô ta làm, nhưng bây giờ thì ngược lại.

    Nhưng bây giờ chuyện đã như thế này, họ phải làm gì đó, không phải sao?

    "Thế này thì sao, mẹ về nhà làm loạn, sinh bệnh gì đó rồi nói cho bà nội biết Đường Âm là sát tinh."

    Long Liên Tâm chỉ có thể gật đầu, dù sao hiện tại bà ta cũng không thể làm gì khác.

    Hơn nữa bây giờ bà ta không thể nghĩ ra cách nào khác, bây giờ đây là cách duy nhất.

    "Ừm, mẹ hiểu rồi. Mẹ về nhà ngay. Yên tâm, mẹ sẽ không để con khốn Đường Âm cảm thấy khá hơn đâu."

    Long Liên Tâm nói với Đường Nhan, trong mắt bà ta tràn đầy sự chán ghét đối với Đường Âm.

    Bây giờ bà ta nóng lòng đến nổi da gà, người này khiến con gái bà ta cũng không vui, ngày nào cũng gọi bà ta là mẹ, thật sự rất khó chịu!

    "Mẹ, bây giờ mẹ có thể về rồi, về càng sớm càng tốt." Đường Nhan giả vờ ôm con đi ra ngoài mua sắm một hồi rồi mới quay về Đường gia.

    "Yên tâm đi, mẹ trở về nhà của mẹ." sau khi Long Liên Tâm trở về, Đường Âm không có ở nhà, vậy phải làm sao bây giờ? Người không có ở nhà, bà ta không thể nói cô là sát tinh đi? Như vậy bà cụ không nói mình bị điên mới là lạ!

    Khi Đường Nhan trở về nhà, phát hiện mẹ mình đang ở nhà, nhưng Đường Âm không có ở đó, cảm giác cũng giống như Long Liên Tâm.

    Nghĩ đến Đường Âm, tâm trạng củaĐường Nhan liền không tốt, lập tức cầm cốc ném xuống đất.

    "Chết tiệt, Đường Âm, cô cho rằng như vậy có thể thắng tôi sao? Tôi nói cho cô biết, không có khả năng, cả đời này cô cũng không thể đánh lại tôi, cô đánh không lại tôi.. Tôi.. mạnh hơn cô."

    "Tiểu Nhan, con làm sao vậy?" Bà cụ nghe Đường Nhan mắng Đường Âm, thật sự nhìn không được.
     
  10. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 359: Sát tinh tiếp chiêu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bà nội, không có chuyện gì, con chỉ là không cẩn thận đụng phải." Đường Nhan đành phải tìm cớ thoái thác. Bà cụ quá lười giáo huấn cô ta.

    Đường Nhan lập tức bắt đầu nghĩ cách đối phó Đường Âm, bây giờ cô ta thực sự ghét Đường Âm, cô ta ghét Đường Âm không chỉ không nể mặt mà còn ngấm ngầm để Long Mặc Nhiễm làm loại chuyện đó.

    Nhưng bây giờ Đường Âm và Long Mặc Nhiễm đang thưởng thức bữa ăn của họ. Sau khi hai người dùng bữa xong, Long Mặc Nhiễm định đến Đường gia để gặp Bàn Tư Ngôn.

    "Tiểu Âm, chúng ta trở về đi?"

    "Chị Tiểu Nhiễm, em còn có việc ở công ty, tạm thời không về, chị về trước đi."

    Long Mặc Nhiễm nghĩ Đường Âm thực sự bận rộn, nhưng thực tế cô cố ý không về.

    Long Mặc Nhiễm trở lại Đường gia, vốn vẫn được rất hoan nghênh, nhưng khi bước vào cửa, cô cảm thấy một bầu không khí khác, Long Liên Tâm đang uống trà, như thể không nhìn thấy cô.

    Đường Nhan đang bế đứa bé trong lòng, thấy cô đi vào liền bế đứa bé đi thẳng vào phòng.

    Tất cả những điều này trông rất khác, Long Mặc Nhiễm cũng biết đó là vì Mạc Nhiên, Long Liên Tâm chắc chắn đã nói với Đường Nhan về điều đó, nhưng Đường Nhan không liên quan gì đến Mạc Nhiên, tại sao phải bận tâm cô và Mạc Nhiên?

    Bà cụ Đường không biết chuyện gì xảy ra, nhưng khi thấy Long Mặc Nhiễm quay lại, vẫn nở nụ cười hiền từ: "Tiểu Nhiễm đã về rồi?"

    Long Mặc Nhiễm nở một nụ cười ngọt ngào đáp lại bà cụ, người duy nhất đối xử tốt với cô như mọi khi. Sau đó, cô không để ý đến Long Liên Tâm và Đường Nhan, quay trở lại phòng dành cho khách nghỉ ngơi.

    Ban đầu, cha cô bảo cô phải hòa thuận với dì, nhưng bây giờ xem ra, dì chỉ quan tâm đến con gái mình, hoàn toàn không coi trọng cháu gái, thái độ thay đổi ngay lập tức.

    Đường Âm biết Long Mặc Nhiễm trở lại Đường gia sẽ bị coi thường, nếu lúc này cô đi theo trở về, cũng sẽ bị Đường Nhan không chút khách khí mắng, cô sẽ không tức giận như vậy! Sau khi Long Liên Tâm trở về, Đường Âm đến ở với Mạc Úc Sở một lúc.

    "Sao gần đây em không đến gặp anh?" Mạc Úc Sở có cảm giác như đã nhiều năm không gặp Đường Âm.

    "Em ở nhà với bà nội." Đường Âm không nói gì về hai mẹ con Long Liên Tâm gây chuyện trong nhà.

    "Vậy hôm nay không cần ở cùng bà nội sao?"

    "Mấy ngày nay chắc là không cần đâu. Chị em và đứa nhỏ đều ở nhà, cũng đủ bồi bà nội rồi!" Đường Âm tuy nói lời này, nhưng sắc mặt lại không tốt.

    "Không phải vì em ghét Đường Nhan nêm mới không ở nhà sao?"

    Mạc Úc Sở biết quá rõ ràng mối quan hệ giữa Đường Âm và Đường gia, chính là hận muốn rút gân lọc da!

    "Ôi, anh biết đấy, em làm gì họ cũng không hài lòng. Nếu không có bà nội, em không biết mình có thể sống đến ngày hôm nay hay không. Còn có thể đính hôn với anh, nằm mơ cũng không được!"

    Mạc Úc Sở cảm thấy Đường Âm nói rất đúng, bà cụ Đường đối với cô rất tốt, bất kể như thế nào, Đường Âm đều có thể phân biệt tốt xấu, biết cảm kích!

    "Có thể anh không biết, gần đây mẹ con chị em cùng Long Mặc Nhiễm kết thù, còn cho rằng em khiến bọn họ thành như vậy!" Đường Âm cố ý khơi mào chủ đề.

    Mạc Úc Sở không hiểu tại sao Long Liên Tâm có thể có mâu thuẫn với cháu gái mình?

    "Ba người bọn họ đều là họ hàng, có thù gì?"

    "Còn không phải vì cậu hai Mạc gia nhà anh sao?" Đường Âm lắc đầu không nói nên lời: "Long Mặc Nhiễm và Mạc Nhiên rất thân thiết! Long Liên Tâm cho rằng điều này sẽ khiến con gái bà ta không vui, thậm chí Đường Nhan còn cho rằng Long Mặc Nhiễm không đúng!"

    Mạc Úc Sở nghĩ hoàn toàn ngược lại.

    "Hai người họ hẳn là nên vui. Mạc gia mà Đường Nhan không thể giành được, dựa vào Long Mặc Nhiễm có thể coi là thành công, coi như là thu hoạch. Sao phải bận tâm đến những điều trước đó! Hơn nữa, chẳng phải con của Đường Nhan có em họ chăm sóc không phải sẽ đáng tin hơn sao?"

    Mạc Úc Sở từ lợi ích của Mạc gia lên tiếng, dù sao cũng không nên đánh giá thấp thực lực của Long Mặc Nhiễm, chỉ là mới tới thành phố A còn chưa bộc lộ tài năng. Nếu Mạc gia có thể nắm được Long Mặc Nhiễm, tương lai sẽ là một nhà đầu tư lớn!

    Đường Âm hiểu tất cả ý của Mạc Úc Sở, nhưng nó không liên quan gì đến cô, những điều có thể khiến Long Liên Tâm không thoải mái mới là những điều cô muốn làm.

    "Nhưng chuyện này với việc em không về nhà thì có liên quan gì?" Mạc Úc Sở quay lại câu hỏi trước đó.

    "Vừa mới nói, Long Liên Tâm nghĩ em là người đã khuyến khích Long Mặc Nhiễm chống lại bà ta, trước đó bà ta đã cố ý đến gặp thầy bói nói em là sát tinh, khắc Đường gia! Chỉ là bà ta không biết quản gia nói chuyện này với em mà thôi! Nếu bây giờ em quay lại, sẽ giống như đụng phải họng súng. Tôi có thể tưởng tượng sau khi Long Mặc Nhiễm trở lại, Long Liên Tâm và Đường Nhan sẽ không cho cô ấy cái nhìn tốt!"

    "Ồ, nếu không trở về em chẳng những không cần nhìn đến bọn họ, còn có thể ở tránh cái gọi là sát tinh?"

    "Thông minh, bọn họ muốn dùng lý do này gây bất lợi cho em, nhưng bọn họ không tìm thấy cơ hội!" Đường Âm cười đắc ý.

    Nhìn bộ dạng mẹ con Long Liên Tâm như bị ma bóp cổ, bà cụ Đường biết có điều gì đó khiến họ không vui, nhưng bà không quan tâm họ có vui hay không. Rõ ràng là một ngày tốt, không gây chuyện với Đường Âm, bây giờ lại muốn gây chuyện với Long Mặc Nhiễm, ngay cả cháu gái của mình cũng không buông tha, trong lòng đều là chất độc!

    Long Mặc Nhiễm ở trong phòng gửi tin nhắn cho Mạc Nhiên.

    "Anh Mạc, anh có bận không?"

    "Chăm con." ban đầu Mạc Nhiên nhận được tin từ Long Mặc Nhiễm, rất vui, muốn nói điều gì đó với cô, nhưng khi nhìn thấy Mạc Bất Phục, mái tóc lúc trước bị Đường Nhan nuôi như con trai mà bị cắt ngắn đã dài ra trông dễ thương và đáng yêu. Mạc Nhiên không đủ tự tin để nói bất cứ điều gì với Long Mặc Nhiễm, vì vậy anh chỉ nói chăm con, để Long Mặc Nhiễm biết khó mà lui, dù sao thì ai muốn làm mẹ kế của người khác đâu!

    Long Mặc Nhiễm nhìn thấy Mạc Nhiên nói anh đang chăm con, biết đó là con của Đường Nhan. Trong lòng rất khó chịu, Đường Nhan sinh con cũng không thèm để ý, hiện tại mỗi ngày đều ôm con trai ở nhà mẹ đẻ, còn nhìn mình chằm chằm!

    "Anh không để người hầu chăm sao?"

    Long Mặc Nhiễm theo bản năng thay đổi chủ đề, không muốn nói về Mạc Bất Phục.

    "Lúc đi làm anh mang đến cho người hầu, bây giờ nghỉ ngơi, dành thời gian cho nó nhiều hơn."

    Vì Mạc Nhiên đã ra tù, không thể được coi là một doanh nhân có tư cách, nhưng anh chắc chắn là một người cha có tư cách. Sự quan tâm và yêu thương của anh cho Mạc Bất Phục là một trong những người cha tốt nhất ở Thành phố A.

    Long Mặc Nhiễm không biết nên nói về cái gì, vì đứa bé là con của Đường Nhan nên không muốn nói chuyện. Nhưng còn quá sớm để nói về tình yêu vào lúc này! Đây là cách duy nhất để trò chuyện.

    Thấy Long Mặc Nhiễm hồi lâu không trả lời, Mạc Nhiên biết có lẽ là không thích tình cảnh hiện tại của mình nên đã phớt lờ anh. Trong lòng cũng không rõ là hy vọng Long Mặc Nhiễm sẽ cho anh một cơ hội, hay hy vọng cô biết khó mà lui.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...