Ngôn Tình Thiên Kim Quay Lại, Tư Thiếu Cưng Chiều Vợ - Tô Tô

Discussion in 'Truyện Drop' started by Doremon98, Apr 13, 2023.

  1. Doremon98

    Messages:
    0

    Chương 60 Sàn nhà cứng quá, không ngủ được


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng nước tí tách từ phòng tắm truyền ra, trên cửa kính phản chiếu một thân hình cao lớn.

    Giai Tịnh không để ý đến việc này, mở điện thoại xử lý việc riêng, một lát sau, nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm, lúc này mới bình thản ngước nhìn. Tóc của Tư Thần Xuyên ướt sũng, anh mặc bộ đồ ngủ màu trắng, toàn thân đều toát ra vẻ nam tính.

    Đúng lúc này, điện thoại của Giai Tịnh vang lên, là một dãy số rất dài, không giống số điện thoại bình thường.

    Cô thu ánh nhìn của mình lại, bình tĩnh nghe máy "Anh nói đi."

    Người trong điện thoại không biết đã nói gì, Giai Tịnh đi ra ban công "Cho nên?"

    Không lâu sau, một đôi tay từ phía sau ôm lấy cô, hơi thở của Tư Thần Xuyên nhẹ nhàng phà vào tai cô, làm cô tự nhiên có chút ngứa ngáy.

    Anh tham lam ngửi mùi thơm xung quanh tai cô, giống y như một con mèo đang làm nũng vậy.

    Giai Tịnh có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể anh, đặc biệt là chỗ nào đó, cô nói với người trong điện thoại "Tôi biết rồi, ừm, cúp máy đây."

    "Là con trai sao?" Tư Thần Xuyên mơ hồ nghe được thanh âm ở đầu bên kia, là giọng nam, nhất thời hơi ghen.

    Vừa rồi tiểu nha đầu thấy anh tắm rửa xong đi ra, ánh mắt còn dừng lại vài giây, kết quả điện thoại vừa gọi tới, cô ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp ra ban công nói chuyện điện thoại.

    "Bạn." Giai Tịnh cũng không biết vì sao phải giải thích với anh, giọng điệu có chút bất đắc dĩ "Buông tay ra."

    "Bạn gì?" Tư Thần Xuyên lại cúi đầu ngửi mùi thơm trên cổ cô, đối với anh mùi hương này có sức hấp dẫn rất lớn.

    Bị nhiệt độ nóng bỏng của anh ôm lấy, cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh, cơ thể của Giai Tịnh dâng lên cảm giác lạ thường.

    "Là người bạn bình thường hay là người bạn quan trọng? Hả?" Động tác của anh vẫn tiếp tục, giọng nói vừa trêu chọc vừa ham muốn.

    "Không tính là bình thường được."

    Dù sao thì cũng cùng cô vào sinh ra tử rất lâu rồi, cũng coi như là hoạn nạn có nhau.

    "Nói vậy là rất quan trọng sao?" Tư Thần Xuyên đưa mắt lên đánh giá nhan sắc xinh đẹp của cô, càng ghen tuông hơn "Có quan trọng hơn anh không?"

    "Tư Thần Xuyên." Giai Tịnh muốn thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng anh ôm rất chặt, giọng điệu Giai Tịnh có phần bất đắc dĩ "Chúng ta mới quen nhau được mấy ngày?"

    "Đối với anh mà nói, phảng phất như mấy năm vậy."

    Sự nam tính trên người anh, và sự dịu dàng ôn nhu đặc biệt dành cho nữ, kết hợp với nhau rất hài hòa, tỏa ra sự mạnh mẽ, dịu dàng và cuốn hút, thân thể to lớn, xém chút nữa nhấn chìm cô.

    "Em khát rồi." Giai Tịnh đẩy anh ra, vào phòng rót nước uống, khuôn mặt bỗng chốc nóng bừng lên.

    "Đêm nay anh ngủ ở đâu?" Tư Thần Xuyên theo sau cô, cỗ khí khô nóng kia còn chưa tiêu tán hết, ngược lại càng lúc càng mạnh mẽ.

    "Giường và sàn nhà, anh chọn một chỗ đi."

    "Giường." Tư Thần Xuyên nhìn về phía cô, phát ra lời mời "Cùng nhau."

    "Anh nằm mơ đi!" Giai Tịnh đặt ly nước xuống, thấy trên giường chỉ có một cái gối, một tấm chăn nhỏ, hơn nữa phòng ngủ rộng rãi ngay cả ghế sô pha cũng không có, nhất thời hiểu ra được gì đó.

    "Vậy anh ngủ trên sàn nhà." Tư Thần Xuyên ngồi xuống đất, nhường tấm chăn và cái gối duy nhất cho cô "Anh chưa buồn ngủ, em ngủ trước đi."

    Lúc này, ngọn đèn cầm tay tản ra ánh sáng mờ nhạt, cổ kính không còn điện, cả phòng ngủ chìm trong bóng tối.

    Giai Tịnh đắp chăn nằm xuống, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh bên tai.

    Tư Thần Xuyên ngồi ở bên giường, bàn tay to nhẹ nhàng xoa tóc cô "Ngủ ngon."

    Tay của Giai Tịnh bị anh nắm lấy, bất tri bất giác tiến vào giấc mộng đẹp.

    Sáng hôm sau, tiếng đánh răng rửa mặt từ nhà vệ sinh vọng lại, Giai Tịnh dần dần mở mắt ra.

    Trời đã sáng rồi, ánh sáng từ rèm cửa xuyên qua, tựa như mộng cảnh.

    Không lâu sau, tiếng đánh răng rửa mặt trong nhà vệ sinh ngưng lại, một bóng người đi ra "Dậy rồi sao?"

    Cô ngồi trên giường, mái tóc dài mềm mượt xõa trên vai, bộ dáng vừa ngây thơ vừa đáng yêu kia, khiến anh không nhịn được nhếch khóe môi, ánh mắt trìu mến.

    "Sao không ngủ thêm chút nữa?" Anh vẫn mặc bộ đồ ngủ màu trắng tối hôm qua, nhưng mùi hương nam tính trên người anh toát ra, kết hợp với bầu không khí lạnh lùng cao quý, thể hiện ra sự hấp dẫn khó có thể diễn tả được.

    Thấy anh từng bước đi tới, Giai Tịnh leo xuống giường, giọng điệu thờ ơ "Lát nữa còn phải đi làm."

    Cô vừa bước chân, đột nhiên đá trúng cái gì đó.

    Là đồ ngủ nam tối hôm qua còn dư lại, bị Tư Thần Xuyên cuốn đại thành cái gối đặt trên mặt đất, tối hôm qua anh thật sự nằm trên sàn nhà lạnh lẽo này cả đêm sao?

    Một cảm giác nói không nên lời dâng lên trong lòng Giai Tịnh, không biết là áy náy hay bất an.

    Trên bàn ăn.

    Tư Vĩnh Chiêu cười tủm tỉm nhìn hai người dậy sớm, nhìn thế nào cũng thấy xứng đôi!

    Ông vui vẻ cười "Sao không ngủ thêm chút nữa?"

    "Sàn nhà cứng quá, không ngủ được."

    Một câu của Tư Thần Xuyên khiến Tư Vĩnh Chiêu và Châu quản gia nhìn nhau, tối qua thiên thời địa lợi nhân hòa, cơ hội tốt như vậy, cái đầu gỗ này sao lại lịch sự như vậy, ngủ trên sàn nhà?

    "Không, không phải có giường sao?" Tư Vĩnh Chiêu trong lòng tức giận vì mọi chuyện không như mong muốn, cậu không biết nằm lên sao? Còn cần lão già ta dạy cậu à?

    "Giường nhường cho con rồi." Giai Tịnh ngước lên "Cửa phòng là sáng nay sửa xong sao?"

    "Hả? Đúng vậy.." Tư Vĩnh Chiêu có chút chột dạ, thật ra là ông sai người mở cửa bằng chìa khóa vào lúc bình minh, cũng không biết cháu dâu có phát hiện ra hay không.

    "Ồ, con không nghe thấy tiếng động gì." Giai Tịnh ngồi xuống, bình thản ăn sáng, không truy cứu vấn đề này nữa.

    "Tịnh Tịnh, tối hôm qua cúp điện không làm con sợ đấy chứ? Ông cũng không biết tại sao thiết bị cung cấp điện lại đột nhiên bị trục trặc! Ông đảm bảo với con lần sau khi con đến đây tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra những việc như vậy nữa."

    "Ồ, không sao đâu." Giai Tịnh sớm đã biết âm mưu của ông, không nói rõ ra.

    Tư Vĩnh Chiêu nhìn cô gái ngoan ngoãn hiểu chuyện trước mắt này, lại nhìn cái tên đầu gỗ này, tự nhiên thấy bực mình hết sức.

    Cơ hội tốt như vậy, cũng không biết nắm bắt!

    Ăn sáng xong, Tư Thần Xuyên đưa Giai Tịnh đi làm.

    Châu quản gia nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, âm thầm lấy túi xách của nữ ra "Lão gia, thiếu phu nhân quên lấy túi rồi."

    Vốn dĩ vừa nãy ông có thể nhắc nhở, nhưng vì để thiếu gia có cớ tìm thiếu phu nhân trả túi, cho nên ông làm bộ như không phát hiện ra.

    Chờ người đi rồi mới nói.

    "Rất tốt!" Tư Vĩnh Chiêu không ngờ lão Châu nhanh trí như vậy, hài lòng nói "Để mốt A Xuyên đem đi đưa cho nó, lại có thêm một cơ hội gặp mặt.."

    "Lão gia tử, ngài vì hôn sự của thiếu gia, thật đúng là chăm lo hết sức."

    "Ngươi không phải cũng vậy sao.." Tư Vĩnh Chiêu nhìn hướng bọn họ rời đi "Trải qua tối hôm qua, cũng không biết Tịnh Tịnh còn bằng lòng đến chỗ ta hay không. Nó có nhìn thấu âm mưu của ta hay không?"

    "Chuyện tối qua cùng lắm là do trùng hợp, thiếu phu nhân đơn thuần như vậy, chắc là sẽ không nghĩ đến những trường hợp khác.."

    "Chỉ mong là vậy!" Tư Vĩnh Chiêu thầm nghĩ, nếu tiểu nha đầu không tới nữa, sau này chỉ có thể giả bệnh.. Haizz, vì đứa cháu trai kém cỏi này, thật là khó khăn quá đi!

    Trên xe.

    Tư Thần Xuyên nhìn cô gái bên cạnh, trong đầu lại nhớ tới bộ dạng mặc áo sơ mi tối qua của cô.

    Khuôn mặt trắng nõn kia, xương quai xanh mê người, còn có đôi chân vừa dài vừa mảnh khảnh kia..
     
  2. Doremon98

    Messages:
    0
  3. Doremon98

    Messages:
    0

    Chương 62 Cô muốn sa thải là sa thải à?


    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vậy cô có ý gì?" Hồ Siêu Hoa bất mãn hỏi.

    "Đường đường là một phó tổng, ngay cả phép lịch sự cũng không biết! Công ty mời ông về để làm giá, để ra uy à? Có bản lĩnh thì ông bảo tổng công ty đem vị trí này của tôi nhường cho ông ngồi! Nếu không có bản lĩnh thì an phận chút cho tôi! Gặp chuyện gì không biết tự mình giải quyết, chạy đến đây khóc lóc um xùm có tác dụng gì à?"

    "Cô.." Hồ Siêu Hoa giận đến mức nói không nên lời, không ngờ đây là một quả ớt nhỏ, rất khó đối phó.

    "Chờ ông học được cái gì gọi là lễ phép và tôn trọng, thì ông mới có tư cách gõ cửa phòng tôi! Cút ra ngoài!"

    "..."

    Hồ Siêu Hoa nhất thời cứng họng, tức giận phất tay áo rời đi.

    Ân Phán Hy sợ hãi nhìn về phía Hồ Siêu Hoa, lại nhìn tổng giám đốc trước mắt, thật là ngầu quá đi..

    Tầm nhìn của Giai Tịnh quay về bản thảo "Vừa rồi nói đến đây, thiết kế tay áo bong bóng của cô, còn có cách bố trí của chiếc váy này, nên sửa thành như vậy."

    Ân Phán Hy không còn tâm trạng nghe nữa rồi, nhìn khí thế mạnh mẽ của cô gái, nuốt nước bọt, ngầu quá, lúc nào, cô mới có thể ngầu như vậy..

    "Hiểu chưa?" Giai Tịnh đưa mắt nhìn về phía cô.

    "Hiểu, hiểu rồi.." Ân Phán Hy từ chuyện ban nãy hoàn hồn lại "Em về sửa đổi ngay."

    Sau khi Ân Phán Hy ôm bản thảo rời đi, Hạ Vĩnh Trác giơ ngón tay cái lên đi tới trước mặt Giai Tịnh.

    "Giai tổng, cô cũng ngầu quá rồi đấy chứ? Tôi làm ở đây một năm rồi, chưa từng thấy qua bộ dạng chịu thiệt của Hồ tổng!" Hạ Vĩnh Trác cảm thấy trong lòng vô cùng sảng khoái "Lần này coi như anh ta đá vào tấm ván sắt rồi!"

    "Tôi là tấm ván sắt à?"

    "Không không không.." Hạ Vĩnh Trác vội vàng nói "Nhưng Hồ tổng có thù tất báo, sau này có thể sẽ gây khó dễ cho cô.. Giai tổng cô phải cẩn thận!"

    "Anh ta muốn gây khó dễ là gây khó dễ sao? Trông tôi ngu ngốc như vậy sao?"

    Hạ Vĩnh Trác rất ngưỡng mộ nhìn cô, tuổi còn trẻ, sao lại oai như vậy!

    "Sau này đừng có thể loại chó mèo gì cũng thả vào, ảnh hưởng đến tâm trạng."

    "Vâng!"

    Sau khi Hạ Vĩnh Trác rời đi, Giai Tịnh nghiêng người ra sau, mạnh mẽ tựa vào ghế, xem xét báo cáo lúc trước của công ty.

    Lúc này điện thoại rung lên.

    Cô vừa nhìn, là tin nhắn wechat của Tư Thần Xuyên, còn có của cha mẹ, còn chưa kịp trả lời, tiếng gõ cửa đã vang lên.

    "Giai tổng, bộ trưởng Hạ của bộ phận nhân sự tìm cô." Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Hạ Vĩnh Trác, nghe có vẻ không ổn lắm.

    "Để cô ta vào."

    Giai Tịnh buông điện thoại xuống, đưa mắt nhìn về phía người phụ nữ tóc ngắn hùng hổ trước mắt.

    Thoạt nhìn cô không quá hai mươi mấy tuổi, nhưng toàn thân lại toát ra khí thế mạnh mẽ của một nữ cường nhân.

    "Giai tổng mới nhậm chức, thật là uy phong quá đi!"

    Hạ Mạnh Di nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt Giai Tịnh, vỗ bàn làm việc cái rầm "Lúc công ty vừa mới thành lập, tổng công ty phái tôi tới trông coi nơi này, bây giờ Giai tổng muốn sa thải là sa thải sao? Sao, công ty là nhà cô mở à, cô muốn làm gì thì làm à? Cô có coi tổng công ty ra gì không hả?"

    Cô nói đến đây, còn phẫn nộ trừng mắt nhìn Giai Tịnh, hiển nhiên có chút bất mãn với quyết định của Giai Tịnh.

    Không ít nhân viên trốn bên ngoài nhìn trộm đều sợ hãi, bàn làm việc của Giai tổng cô muốn vỗ là vỗ sao? Lá gan của cô cũng to quá rồi. Ngay cả Giai tổng mà cô cũng dám trừng mắt!

    Giai Tịnh đương nhiên biết cửa phòng làm việc vẫn còn đang mở, bên ngoài có tới mười mấy đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô, Hạ Vĩnh Trác cầu xin đám người này rời khỏi, nhưng đám người này thích hóng hớt, rất muốn biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, ai nấy đều không chịu rời khỏi.

    Ánh mắt của Giai Tịnh nhìn về phía người phụ nữ trước mắt, uể oải nói: "Người không coi tổng bộ ra gì là cô, cô Hạ, tôi đã xem bảng chấm công của cô rồi, cô không có gì muốn nói sao?"

    "Nếu Giai tổng đã xem qua bảng chấm công của tôi, vậy cô ắt hẳn biết rõ hơn bất cứ ai, một năm nay tôi siêng năng cần cù, một ngày đến trễ hay về sớm gì cũng không có!"

    "Mỗi ngày người đi làm sớm nhất là tôi! Người tan ca trễ nhất cũng là tôi!"

    "Sự cống hiến của tôi đối với công ty, tất cả đều được ghi chép lại trong sổ sách!"

    "Mà cô, vô duyên vô cớ đuổi việc tôi! Cô có tin là tôi làm lớn chuyện này lên không, lên tổng công ty kiện cô để cô không thể ở lại đây làm nữa!"

    Bên ngoài văn phòng cực kì xôn xao, bộ trưởng Hạ thật là nóng tính, dám nói chuyện với Giai tổng như vậy.

    Chẳng qua là ăn hiếp Giai tổng tuổi còn nhỏ!

    Cũng không biết Giai tổng có sợ hay không.

    Giai Tịnh không chút để tâm đánh giá cô, chậm rãi nói "Cô nói những lời này, bản thân cô có tin không?"

    "Cô.." Hạ Mạnh Di nhất thời có chút bất mãn "Cô có ý gì!"

    "Chi bằng hỏi những người đang ở bên ngoài, một năm có mấy ngày thấy cô có mặt ở công ty?"

    "Làm sao, Giai tổng muốn thông đồng với đám người bên ngoài, hợp tác để vu oan cho tôi sao?" Hạ Mạnh Di cười lạnh một tiếng "Tất cả những chuyện xảy ra hôm nay tôi đều sẽ thành thật báo cáo lên tổng công ty, tôi sẽ cho cô biết, tùy tiện đuổi việc người phải trả giá như thế nào! Muốn đuổi tôi đi sao? Ah, tôi khuyên cô nên suy nghĩ xem làm thế nào để bảo vệ vị trí hiện tại của cô!"

    Hạ Mạnh Di buông lời cay đắng xong, đang định rời đi, giọng uể oải của Giai Tịnh liền vang lên.

    "Từ từ đã."

    Giai Tịnh có chút hứng thú nhìn bóng dáng của cô, giống như một nữ hoàng cao cao tại thượng "Chuyện này quả thật phải báo cáo với tổng công ty một tiếng, nếu không, bọn họ còn không biết con sâu này một năm ăn bao nhiêu gạo của công ty, lãng phí bao nhiêu lương thực."

    "Cô, cô có ý gì?" Hạ Mạnh Di quay đầu lại, đôi mắt phẫn nộ trừng mắt nhìn cô chằm chằm "Bớt ngậm máu phun người đi!"

    "Tôi đã kiểm tra hệ thống chấm công, có dấu vết từng bị sửa đổi qua."

    Giai Tịnh quay máy tính về phía cô, ngón tay thon dài gõ vài cái trên bàn phím.

    "Cô là bộ trưởng bộ phận nhân sự, có quyền đăng nhập vào hệ thống chấm công, thực hiện thao tác thay đổi lịch sử chấm công.. Mặc dù cô đã xóa dấu vết sửa đổi, nhưng có thể phục hồi nhanh chóng bằng cách sử dụng công thức ADS, kết hợp với một loạt các câu lệnh."

    Giai Tịnh khôi phục lại hoàn toàn bảng chấm công hàng năm, nhếch khóe môi nói "Đây là thời gian làm việc thật sự của cô, một năm 365 ngày, cô chỉ đi làm có 78 ngày."

    Tất cả mọi người bên ngoài đều bị sốc!

    Tuy bọn họ nhiều lần nhìn thấy Hạ Mạnh Di không đến làm việc, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, tỷ lệ tham dự của cô thấp đến vậy!

    Chỉ có 78 ngày!

    "Cô nhận lương cả năm và toàn bộ các phí khác của công ty, còn có tiền thưởng người cần cù nhất của năm, nhân viên ưu tú của năm, cộng lại hơn năm mươi vạn, đủ để kết tội cô rồi."

    "Cô, cô vu khống tôi.." Sắc mặt Hạ Mạnh Di tái mét, không thể tin được cô gái trước mắt này, vậy mà có thể khôi phục lại số ngày làm việc thật sự của cô!

    Nhưng bất luận thế nào, những chuyện này đều đã qua rồi, chỉ cần cô cắn chặt răng không chịu thừa nhận, công ty làm gì được cô?

    Chẳng lẽ chỉ dựa vào hồ sơ chấm công phục hồi lại của cô gái này, có thể nói lên được cái gì chứ?

    Cô ta biết lập trình, bảng chấm công này cũng có thể là do cô ta viết bừa! Để đổ oan cho nhân viên cũ!

    "À đúng rồi, tôi đã trích xuất ra toàn bộ camera giám sát có liên quan đến cô trong vòng một năm nay, số ngày cô xuất hiện ở công ty, vừa vặn 78 ngày, có phải là vu khống hay không, đến cục cảnh sát, cảnh sát sẽ tự biết điều tra rõ ràng."

    "Cô, cô muốn làm gì.."

    "Đương nhiên là đem những chứng cứ này đưa cho cảnh sát, là đen hay trắng, chúng ta ở đây tranh luận không có ý nghĩa gì, giao cho cảnh sát rất nhanh sẽ có kết luận."

    "Cô.."
     
  4. Doremon98

    Messages:
    0
  5. Doremon98

    Messages:
    0

    Chương 64 Tâm trạng của thần gia đang rất tốt


    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ba cứ không hiểu, sao tỷ lệ thất thoát nhân viên của công ty lại cao như vậy, thì ra là do cô ta ở sau lưng giở trò!"

    "Cô ta quả thật đã làm không ít chuyện sai trái."

    Ngoại trừ những gì Giai Tịnh nói lúc nãy, còn có một số chuyện, đã vi phạm pháp luật nghiêm trọng.

    Chứng cứ đều giao cho cảnh sát rồi, thứ chờ đợi Hạ Mạnh Di, sẽ là ngục tù tăm tối.

    "Nhà họ Lê chúng ta có nhiều sản nghiệp như vậy, các lãnh đạo tập đoàn không thể chú ý hết từng vấn đề nhỏ của từng công ty con, đặc biệt là công ty nhỏ như vậy.."

    Vốn tưởng rằng phái một số nhân viên có kinh nghiệm, có năng lực đi trông coi, ít nhiều gì có thể bớt chút chuyện, không ngờ rằng..

    "Tịnh Tịnh, con rất có thiên phú kinh doanh, có con trở về căn nhà này, gánh nặng trên vai anh trai con cũng có thể nhẹ hơn chút, chờ con thích ứng với công ty này rồi, ba sẽ cho con công ty lớn hơn, cho con nhiều công ty hơn, sau này con và anh trai cùng nhau làm cho nhà họ Lê ngày càng phát triển lớn mạnh.."

    "Đừng.."

    Công ty này đã đủ để cô bận rồi, mặc dù tất cả đều là những chuyện nhỏ nhặt, nhưng cũng mất không ít thời gian của cô. Cô không có thời gian để xử lý việc riêng của mình.

    "Năng lực của con, mọi người đều thấy rõ."

    Lúc trước Lê Cẩm Hòa ném công ty này cho cô, không trông chờ vào việc cô có thể làm tốt, chỉ là cho cô chơi đùa mà thôi.

    Thậm chí đã chuẩn bị sẵn cho trường hợp bị phá sản.

    Nhưng không ngờ, mới có mấy ngày, cô đã đem công ty chỉnh đốn lại thành một nơi có nề nếp đàng hoàng, người nên sa thải thì sa thải, người nên tuyển dụng thì tuyển dụng.

    "Tịnh Tịnh, tối qua ở nhà Tư lão tiên sinh, ngủ có quen không?" Lê Cẩm Hòa kỳ thật muốn hỏi Tư lão tiên sinh đối với cô có tốt hay không, tối hôm qua cụ thể đã xảy ra chuyện gì.

    Nhưng Giai Tịnh thản nhiên nói "Đều rất tốt."

    Phía bên kia.

    Tư Thần Xuyên nhìn chằm chằm vào khung chat rất lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được gọi cho tiểu nha đầu.

    Giai Tịnh đang nói gì đó với Lê Cẩm Hòa, điện thoại đột nhiên rung lên vài cái, cô vừa nhìn, thì ra là Tư Thần Xuyên gọi tới.

    "Ba, con vừa nhận được một cuộc điện thoại."

    "Được, con mau nghe máy đi. Ba cúp máy đây, tối nay nhớ về nhà sớm đấy!"

    Lê Cẩm Hòa muốn bảo người làm một bữa tối thịnh soạn cho cô, đãi cô một bữa ngon, đứa trẻ này hôm qua ở chỗ Tư lão tiên sinh, cũng không biết có ăn no hay không.

    "Vâng." Giai Tịnh kết thúc cuộc gọi, lại nghe tiếp cuộc gọi của Tư Thần Xuyên: "Có việc gì?"

    "Đang bận gì vậy?"

    "Vừa mới xử lý xong việc của công ty, chưa nói được mấy câu với ba em, thì anh đã gọi tới."

    Nghe thấy là ba cô, tâm trạng Tư Thần Xuyên tốt hơn một chút "Thấy em không trả lời, định hỏi xem em có cần anh giúp gì không?"

    "Không cần."

    "Buổi trưa muốn ăn gì?"

    Giai Tịnh suy nghĩ một chút rồi nói "Ăn gì cũng được."

    Cùng anh trò chuyện một hồi, mãi đến khi Hạ Vĩnh Trác đến đưa đơn mua hàng của công ty, Giai Tịnh mới kết thúc cuộc gọi.

    Khu biệt thự Bỉ Ngạn.

    Lê Thư Kỳ vừa từ bên ngoài về, trong tay xách theo một túi đồ ăn lớn "Ba, mẹ, con mua cho hai người thứ hai người thích nhất đây.."

    Không ai trả lời.

    Lúc này Tống Giai Kì thấy Lê Cẩm Hòa nói chuyện điện thoại xong, vội vàng hỏi: "Tịnh Tịnh không sao chứ?"

    Toàn bộ tâm tư của bà đều đặt lên người Giai Tịnh.

    "Không sao không sao! Là Tịnh Tịnh, đã bắt được con sâu lớn của công ty! Bà không biết bộ trưởng bộ nhân sự Hạ Mạnh Di trước kia được tổng công ty phái xuống, lại dám tự ý thay đổi bảng chấm công, cả năm chỉ đi làm có 78 ngày, lại lãnh lương cả năm và toàn bộ các phụ phí khác của chúng ta, ồ phải rồi, còn có tiền thưởng hàng năm nữa.."

    Tống Giai Kì không ngờ còn có chuyện này, theo bản năng hỏi: "Vậy Tịnh Tịnh làm sao phát hiện được vậy?"

    "Cái này tôi cũng không biết, chỉ nghe người trong công ty nói Tịnh Tịnh tốt bụng, vốn dĩ định buông tha cho Hạ Mạnh Di, nhưng Hạ Mạnh Di lại tìm đến tận văn phòng, còn vỗ bàn làm việc của Tịnh Tịnh, nói rất nhiều câu khó nghe, vì e ngại là có rất nhiều người đang hóng hớt ở bên ngoài, Tịnh Tịnh mới đem chứng cứ ném ra trước mặt cô ta, báo cảnh sát xử lý."

    "Tịnh Tịnh được quá.. Giỏi quá đi!" Tống Giai Kì không ngờ khi bị cấp dưới đã bị đuổi việc gây khó dễ, Tịnh Tịnh lại có thể dễ dàng ứng phó, tố chất tâm lý này mạnh quá.

    "Thất tiểu thư thật sự quá giỏi giang! Tuổi còn nhỏ, cứ như là một kỳ tài kinh doanh vậy!"

    "Không phải sao! Có đầu óc làm ăn như vậy, chắc chắn là theo gen của Lê tiên sinh cùng Lê phu nhân rồi."

    "Quả nhiên là con gái ruột của nhà họ Lê. Xuất chúng y như anh nó vậy!"

    "Chúc mừng Lê tiên sinh và Lê phu nhân, có được một đứa con gái ưu tú xinh đẹp như vậy, đem công ty giao cho cô ấy, sau này hai người có thể yên tâm rồi.."

    Lê Cẩm Hòa và Tống Giai Kì nghe những lời khen ngợi của người hầu, trong lòng cũng vui không kém.

    Lúc trước đem công ty nhỏ kia ném cho Tịnh Tịnh, vốn dĩ định để cô giết thời gian, không ngờ cô lại làm tốt đến vậy..

    Thật sự khiến người ta phải nhìn cô bằng con mắt khác.

    Lê Thư Kỳ trốn ở một góc nghe lén không ngờ lần này lại khiến Giai Tịnh nổi bật hơn, trong lòng cô rất ghen ghét đồng thời, trên mặt lại cười, xách đồ đi vào.

    "Ba, mẹ, con về rồi đây, xem con mang đồ tốt gì cho hai người này?"

    "Là điểm tâm của nhà hàng gia thịnh?"

    Một người hầu tinh mắt, phát hiện trên túi có in tên nhà hàng, khen ngợi nói "Lê tiên sinh và Lê phu nhân thật sự rất có phúc, một đứa con gái có đầu óc kinh doanh, đứa con gái còn lại lại chu đáo như thế, giống như là áo len dày trong mùa đông giá lạnh vậy!"

    "Đúng đó, tôi nghe nói đồ của nhà hàng gia thịnh rất khó mua, cho dù có là tiểu thư nhà giàu đi chăng nữa, đến đó cũng phải xếp hàng chờ tới lượt!"

    "Kỳ Kỳ, con đi xếp hàng sao?" Tống Giai Kì nghe đến đây, nhất thời có chút đau lòng.

    "Chỉ cần ba mẹ ăn vui vẻ, xếp hàng bao lâu cũng không thành vấn đề." Lê Thư Kỳ lấy đồ ra, mỉm cười nói "Nhân lúc còn nóng ba mẹ mau ăn đi!"

    Thực ra là cô bảo vệ sĩ đi xếp hàng, vệ sĩ lấy được đồ ăn đưa cho cô, cô mới đích thân xách về nhà..

    Từ đầu đến cuối, cô cũng không tốn bao nhiêu công sức, không ngờ Tống Giai Kì lại bị cảm động nhanh vậy.

    Xem ra sau này có thể dùng chiêu này nhiều hơn để làm cho bọn họ vui lòng.

    "Con là thiên kim tiểu thư nhà họ Lê, sau này những chuyện này để cho người hầu đi làm."

    Nghe Lê Cẩm Hòa nói như vậy, Lê Thư Kỳ lại ôm ông "Con biết ba thương con.. Đây cũng là nhân lúc chị không có ở đây con mới dám ôm ba như vậy.. Được rồi, mau ngồi xuống ăn đi!"

    Lê Cẩm Hòa vừa nghe xong, nhất thời cảm thấy áy náy, vốn dĩ đứa nhỏ này, được bọn họ coi như con gái ruột nuôi lớn.

    Bây giờ Tịnh Tịnh đã quay về rồi, địa vị của nó quả thật không như trước kia.

    Trong lòng chắc là rất ủy khuất.

    "Tuy Tịnh Tịnh đã trở về, nhưng con vẫn là con gái của chúng ta, sau này con kết hôn, ba mẹ sẽ không bạc đãi con đâu." Tống Giai Kì sờ đầu cô, bà rất có tình cảm với đứa con gái này.

    "Cảm ơn ba, cảm ơn mẹ!" Lê Thư Kỳ nở nụ cười ngọt ngào "Con cái gì cũng không cần, chỉ cần có thể cả đời ở bên cạnh hai người, báo hiếu với hai người, thì con đã mãn nguyện rồi.."

    "Đứa trẻ ngốc." Tống Giai Kì nở nụ cười, trong lòng chua xót, đứa nhỏ này quá hiểu chuyện rồi.

    Phía bên kia.

    Trường Thanh đem văn kiện đưa đến trước mặt Tư Thần Xuyên "Thần gia, phần này cần chữ ký của ngài.. Tôi đã coi qua rồi, không có vấn đề gì."

    Loại hợp đồng nhỏ giống như này, Trường Thanh đều sẽ thay Tư Thần Xuyên xem qua trước một lần.

    Bình thường Tư Thần Xuyên bận rộn, loại hợp đồng cấp thấp này cũng lười tự mình xử lý..

    Tư Thần Xuyên khẽ nhếch khóe môi, vung bút lên, cái tên rõ ràng dứt khoát liền xuất hiện trên hợp đồng.

    "Thần gia, hôm nay tậm trạng của ngài rất tốt nhỉ?"
     
  6. Doremon98

    Messages:
    0
  7. Doremon98

    Messages:
    0

    Chương 66 Ở lại xem họ thể hiện tình yêu à?


    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiểu nhân trông coi Thư Kỳ tiểu thư lớn lên, đương nhiên là có cảm tình rồi! Mặc kệ sau này Thư Kỳ tiểu thư cần tiểu nhân làm gì, tiểu nhân đều sẽ bất chấp gian nguy, nhảy vào dầu sôi lửa bỏng."

    Lê Thư Kỳ nghe hắn nói như vậy, nhìn vú Trương một cái, như đang hỏi vú Trương, lời này của ông có đáng tin hay không.

    Vú Trương gật đầu, biểu thị người này có thể tin tưởng được.

    Lê Thư Kỳ lúc này mới tiến lên, mỉm cười nói "Vậy sau này trong nhà có nhất cử nhất động gì, ông phải báo cho tôi biết đầu tiên."

    "Đương nhiên rồi." Trần quản gia nhìn về phía cô, trong mắt lộ ra vẻ hiền hậu "Đừng nói trong nhà, Thư Kỳ tiểu thư ở bên ngoài có cái gì cần tiểu nhân cống hiến sức lực, cứ việc mở miệng."

    "Tôi quả thật có một việc cần nhờ ông giúp.." Lê Thư Kỳ ra hiệu bảo hắn tới gần, nhỏ giọng nói cái gì đó.

    Không lâu sau, Trần quản gia liền đến báo cáo "Thư Kỳ tiểu thư, buổi trưa Tư thiếu sẽ ăn cơm ở nhà hàng cáp treo."

    Lê Thư Kỳ vừa nghe, có chút kích động "Tin này có đáng tin không?"

    "Đương nhiên."

    Lê Thư Kỳ không ngờ chuyện đầu tiên giao cho ông đã làm xong nhanh như vậy, tốt như vậy!

    Cô lấy ra một tấm thẻ ngân hàng "Sau này ông biểu hiện tốt, tôi sẽ gửi tiền vào trong đó."

    "Tiểu nhân không cần tiền của Thư Kỳ tiểu thư." Trần quản gia vội vàng thể hiện lòng trung thành "Có thể cống hiến cho Thư Kỳ tiểu thư, đã là phúc phận mấy kiếp của tiểu nhân rồi."

    "Cầm lấy." Lê Thư Kỳ đương nhiên là muốn thưởng cho ông "Chờ sau này tôi kết hôn với Tư thiếu, ông và vú trương, đều có thể theo tôi đến nhà họ Tư để hưởng phúc."

    "Cám ơn Thư Kỳ tiểu thư!" Trần quản gia nhận tấm thẻ, nhất thời cực kỳ vui mừng.

    Lê Cẩm Hòa và Tống Giai Kì dạo một vòng hoa viên về, nhìn thấy Lê Thư Kỳ ăn mặc cực kì xinh đẹp, giống như một đóa hoa sen trắng nở rộ vậy, không nhịn được hỏi "Kỳ Kỳ, con ăn mặc như vậy.. là muốn đi đâu vậy?"

    "Có một người bạn thân sắp kết hôn rồi, con đi chúc mừng cô ấy."

    Lê Thư Kỳ mặc lễ phục lộng lẫy, tóc búi lên, trang sức đeo trên người lấp lánh rực rỡ.

    Cô từ nhỏ đã được nuông chiều lớn lên, trên người luôn tỏa ra khí chất hơn người được chăm sóc tỉ mỉ bởi tiền bạc và các loại sản phẩm chăm sóc da tinh xảo.

    Thấy cô còn trang điểm tinh tế, Tống Giai Kì cười nói: "Kỳ Kỳ đẹp quá."

    "Bảo bối chúng ta cưng chiều mười mấy năm, có thể không xinh đẹp sao!" Lê Cẩm Hòa vui vẻ cười ha hả "Để lão Lưu đưa con đi."

    "Không cần đâu, hôm nay để Trần quản gia đưa con đi." Lê Thư Kỳ cười nói "Như vậy bạn thân mới cảm thấy con coi trọng cô ấy!"

    "Được được được.. Lão Trần, ông đưa Kỳ Kỳ qua đó đi.."

    Nhà hàng cáp treo, qua tên gọi có thể thấy được, thực khách được phục vụ bữa ăn trong khoang thủy tinh.

    Một cáp treo tổng cộng có 28 khoang, mỗi khoang khoảng 25 mét vuông, khi cáp treo lên đến nơi cao nhất, cách mặt đất ước chừng khoảng 128m, có thể nhìn thấy cảnh đẹp phồn hoa của nửa tòa thành phố, còn có thể thấy mặt biển xanh biếc..

    Kể từ khi xây dựng đã trở thành địa điểm hot mà các streamer và người dẫn chương trình thường xuyên đến để check in.

    Bởi vậy nên chỗ ngồi có hạn, chỉ mỗi việc đặt chỗ thôi đã phải chờ đến tận nửa năm!

    Là địa điểm rất được ưa chuộng.

    Lê Thư Kỳ không xuống xe, cô ngẩng đầu nhìn cái cáp treo khổng lồ trước mặt, nghi hoặc hỏi "Trần quản gia, sao trên kia không có bóng người nào hết vậy?"

    Giữa trưa, sao lại không có ai đến nhà hàng nổi tiếng này để ăn cơm?

    A Xuyên đâu?

    Vẫn chưa tới à?

    "Kỳ lạ, cáp treo này sao lại không cử động, hỏng rồi sao?"

    "Thư Kỳ tiểu thư, cô có điều không biết, người bình thường muốn lên đó ăn cơm, một là phải chờ nổi, hai là phải có đủ tiền trả. Bởi vì một bữa cơm trị giá lên đến 6999, đây vẫn còn là mức hao phí thấp nhất.."

    6999, đối với Lê Thư Kỳ mà nói bất quá chỉ là mấy đồng bạc lẻ, nhưng đối với những người bình thường mà nói, đã là một hai tháng lương.

    Một lúc sau, một chiếc xe sang dài đập vào mắt Lê Thư Kỳ, ánh mắt của cô lập tức sáng lên, là Tư Thần Xuyên tới rồi!

    Biển số xe này, cô sẽ không bao giờ nhận nhầm được!

    "Tư thiếu!" Trần quản gia cũng nhận ra rồi "Là xe của Tư thiếu! Thư Kỳ tiểu thư, cô thấy không, Tư thiếu tới rồi."

    Xe sang dài chạy qua trước mặt họ và dừng ở lối vào.

    Trường Thanh xuống xe, cung kính mở cửa xe sau.

    Nụ cười của Lê Thư Kỳ còn chưa kịp hiện lên, đã nhìn thấy một cô gái từ trên chiếc xe sang dài bước xuống, khuôn mặt tươi đẹp kia, không phải là Giai Tịnh thì còn là ai nữa?

    Sao cô ấy lại ở trên xe của A Xuyên?

    Chẳng lẽ, cô ấy tới cùng A Xuyên?

    Không đợi Lê Thư Kỳ suy nghĩ rõ ràng, Tư Thần Xuyên đã xuống xe, bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ của Giai Tịnh, cùng đi vào lối đi an toàn của cáp treo.

    Trần quản gia hiển nhiên cũng rất sửng sốt, Tư thiếu sao lại tới đây ăn trưa cùng Thất tiểu thư?

    Lúc trước cũng đâu nhận được tin gì đâu..

    Lại nhìn sắc mặt Thư Kỳ tiểu thư qua kính chiếu hậu, có vẻ không tốt lắm.

    Làm sao đây?

    Lê Thư Kỳ lúc này mới phản ứng lại, vì sao cáp treo không cử động, bên trong một người cũng không có, là bởi vì Tư Thần Xuyên bao sân rồi!

    Anh ấy muốn ăn cơm một mình với Giai Tịnh, không muốn bị người khác quấy rầy!

    "Thư Kỳ tiểu thư, với tầm nhìn hạn hẹp của tiểu nhân.. cô cũng có thể vào ăn cùng, dù sao đó cũng là chị mình."

    Trần quản gia to gan, nói ra suy nghĩ của mình "Cô đi vào, mới có thể ngăn cản sự tiến triển tình cảm của bọn họ.."

    Phải, có lý.

    Lê Thư Kỳ thầm nghĩ, không thể để cho bọn họ cô nam quả nữ ở chung một chỗ với nhau được, lỡ đâu nảy sinh chuyện gì thì..

    Cô xuống xe, cả người trang điểm ăn mặc lộng lẫy đúng lúc bị Giai Tịnh ngồi trong khoang thủy tinh để ý tới, trong đầu Giai Tịnh nổi lên mấy dấu chấm hỏi.

    Ăn mặc thế này, là định đi dự đám cưới à?

    Trang sức trên người dưới ánh mặt trời chói tới mức làm người ta không mở mắt lên được.

    Từ trên xuống dưới chỉ có hai chữ: Khoe khoang.

    Lê Thư Kỳ đi tới lối vào, bị nhân viên lễ tân lễ phép ngăn lại.

    Trần quản gia vội vàng bước tới, hắng giọng "Vị này là thiên kim tiểu thư của nhà họ Lê!"

    Với thân phận và địa vị của nhà họ Lê gia ở trong nước, vào nhà hàng này, tương đương với việc quảng cáo cho bọn họ.

    Nhưng nhân viên lễ tân xin lỗi nói "Xin lỗi Lê tiểu thư, hôm nay đã có người bao sân rồi, thật sự rất tiếc, chỉ có thể mong cô quay lại vào lần sau rồi."

    "Thật không giấu diếm gì, cô gái trong kia, là chị họ của tôi, người đàn ông kia, tôi cũng quen biết."

    Lê Thư Kỳ nói đến đây, tháo chiếc nhẫn kim cương trên tay xuống, nhét vào tay nhân viên lễ tân, mỉm cười nói "Là như vậy, tôi tìm bọn họ có việc, cô cứ yên tâm, nếu bọn họ có trách tội, toàn bộ tôi sẽ gánh vác."

    Nhân viên lễ tân nào dám nhận đồ của cô, dù sao thân phận của Tư thiếu đang bày ngay trước mắt, nếu lén thả người vào, làm hỏng chuyện tốt của Tư thiếu..

    Nhân viên lễ tân vội vàng trả lại đồ đạc "Xin lỗi, Lê tiểu thư, xin đừng làm chúng tôi khó xử."

    Nói đến đây, cô vội vàng đóng cửa lại, chỉ sợ Lê Thư Kỳ sẽ xông vào.

    "Cái thứ không biết tốt xấu này!" Trần quản gia có chút tức giận, đang định lấy thân phận của Lê Cẩm Hòa ra hù dọa cô.

    Nhưng ánh mắt Lê Thư Kỳ ảm đạm "Bỏ đi, bọn họ không dám đắc tội với A Xuyên đâu, chúng ta đi thôi.."

    "Cứ, cứ vậy mà đi sao?"

    "Nếu không thì sao? Ở lại xem bọn họ thể hiện tình cảm à?" Lê Thư Kỳ nhìn Trần quản gia một cái, giọng điệu có chút oán giận "Lần sau nghe ngóng cho rõ ràng một chút!"
     
  8. Doremon98

    Messages:
    0
  9. Doremon98

    Messages:
    0

    Chương 68 Cửu của thiên trường địa cửu


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đưa Giai Tịnh đến trước cửa công ty, tay Tư Thần Xuyên vẫn không nỡ buông ra, cúi đầu nói với cô gái trong lòng "Lát nữa anh sẽ đến đưa trà chiều cho em, em có món gì đặc biệt muốn ăn không?"

    "Anh rảnh lắm sao?"

    "Đúng lúc không có việc gì để làm."

    Trường Thanh ngồi ở ghế lái nghe thấy những lời này, vẻ mặt sửng sốt, Thần gia, buổi chiều ngài có tận hai cuộc họp cần phải họp, có ba đối tác cần phải gặp mặt, ngoài ra còn có mười mấy văn kiện cần ngài định đoạt..

    Ngài có chắc là không có việc gì để làm không?

    "Em không đói."

    Giai Tịnh vừa định xuống xe, Tư Thần Xuyên đã đưa tay ôm chặt lấy cô "Cho anh ôm chút nữa thôi."

    "Sắp trễ rồi!"

    "Chỉ một lát thôi."

    Tư Thần Xuyên hít một hơi thật sâu hương thơm trên người cô, rất dễ ngửi, làm cho người ta lưu luyến không quên.

    "Chiều nay đừng đưa đồ ăn đến cho em." Giọng điệu Giai Tịnh có chút bất đắc dĩ "Hơi bận."

    "Có cần anh giúp không?"

    "Không cần."

    Giai Tịnh bị anh quấy rầy một hồi lâu, cuối cùng lấy được tay ra khỏi tay anh, vội vàng đi về phía công ty.

    "Thần gia, sao tôi cảm thấy Giai Tịnh tiểu thư hình như hận không thể đi nhanh một chút vậy.." Trường Thanh nhìn theo bóng lưng rời đi của Giai Tịnh, lại nhìn vào kính chiếu hậu, Tư Thần Xuyên chưa từng rời mắt khỏi cô nửa giây.

    "À đúng rồi Thần gia, cái này là thứ quản lý nhà hàng bảo tôi giao cho ngài.." Trường Thanh mở điện thoại lên, gửi mười mấy tấm ảnh qua wechat của Tư Thần Xuyên.

    Là hình bọn họ cùng nhau ăn cơm ở trên cáp treo trưa nay, tuấn nam mỹ nữ, rất đẹp mắt.

    Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Tư Thần Xuyên tự mình cũng không dám tin, khi anh nhìn về phía Giai Tịnh, ánh mắt lại ôn nhu và cưng chiều đến vậy.

    Tuy Giai Tịnh đang nghiêng mặt nhìn phong cảnh bên ngoài, không chú ý tới ánh mắt của anh.

    Nhưng điều này cũng không cản trở đến việc anh chuyên tâm nghiêm túc thưởng thức dung nhan của cô.

    Lúc đó cô ấy đang nghĩ gì, ánh mắt sạch sẽ không nhiễm một chút tạp chất, giống như dòng suối trong suốt vậy.

    Ngón tay thon dài của Tư Thần Xuyên lướt màn hình, lại nhìn những bức ảnh khác, mỗi góc độ đều chụp không tệ, anh thản nhiên nói một chữ: "Thưởng."

    Trường Thanh lập tức chuyển 10.000 đồng cho quản lý nhà hàng.

    "Kỳ thật Thần gia, tôi cũng chụp mấy tấm.." Trường Thanh đem ảnh chụp lén của mình gửi cho Tư Thần Xuyên xem.

    Là ảnh sau đó Tư Thần Xuyên ôm Giai Tịnh ngắm nhìn phong cảnh.

    Hai người trai tài gái sắc, thoạt nhìn trời sinh một cặp.

    "Thần gia, tôi đính chính trước là, tôi không phải là muốn được lợi gì, chỉ là cảm thấy hai người rất đẹp nên mới chụp.." Trường Thanh chỉ sợ Thần gia trách tội, dù sao thì anh cũng chụp lén trong tình trạng mà Tư Thần Xuyên không biết chuyện gì.

    Nhưng Tư Thần Xuyên một câu cũng không nói, qua hai giây, điện thoại của Trường Thanh liền đinh một tiếng, nhận được một tin nhắn chuyển khoản wechat.

    Anh trợn tròn mắt, 99999, 5 số 9!

    Thần gia vậy mà lại một lần chuyển cho anh nhiều tiền như vậy? Đây là phần thưởng sao?

    Anh đè nén sự kích động trong lòng đồng thời, có chút khó hiểu hỏi "Nhưng Thần gia, con số này có nghĩa là gì vậy.."

    Tư Thần Xuyên lưu từng tấm ảnh về máy, không chút để tâm nói: "Là tôi và Tịnh Tịnh, cửu của thiên trường địa cửu."

    "..."

    Hắn chỉ hỏi ý nghĩa của con số thôi, không hiểu sao tự nhiên lại ăn một miệng cơm chó?

    Tư Thần Xuyên đem hai tấm ảnh yêu thích nhất thiết lập thành khóa màn hình và hình nền màn hình chính, sau đó lại nhìn về phía công ty của cô gái, ánh mắt có chút lưu luyến không nỡ "Trở về tập đoàn đi."

    Trường Thanh rõ ràng cảm nhận được giọng điệu của anh có chút nhớ nhung, chậc, Giai Tịnh tiểu thư mới đi chưa được bao lâu, nhanh như vậy đã bắt đầu nhớ cô rồi sao?

    Tập đoàn Tư Thị.

    Lê Thư Kỳ chuẩn bị sáu phần trà chiều cho sáu quầy lễ tân, các cô ai nấy cũng vui mừng không thôi.

    "Thư Kỳ tiểu thư, đã lâu không gặp cô! Cô vừa đến là lại mua thứ gì đó cho chúng tôi!"

    "Còn là đồ của Tụ Phúc Lâu, quý giá quá rồi, chúng tôi ăn đồ ăn quý giá như vậy trong lòng sao mà chịu nổi."

    "Chúng tôi cũng có lộc ăn quá rồi, mấy năm nay Thư Kỳ tiểu thư không ít lần mang thức ăn đến cho chúng tôi."

    "Đã lâu không gặp, Thư Kỳ tiểu thư vẫn xinh đẹp như ngày nào!"

    "Có Tư thiếu phu nhân như vậy là phúc khí của chúng tôi! Không chỉ ra tay hào phóng, bộ dạng xinh đẹp, các loại tài nghệ lại càng đè bẹp những thiên kim tiểu thư kia!"

    * * *

    Lê Thư Kỳ nghe các cô khen ngợi, nở nụ cười, trách móc nói "Trong trà chiều đâu có thêm mật ong đâu, nhìn các cô ai náy miệng ngọt xớt vậy~"

    "Thư Kỳ tiểu thư, cô đúng là càng ngày càng xinh đẹp rồi, có thể nói cho chúng tôi biết rốt cuộc làm như thế nào không?"

    Một trong những lễ tân nổi lên vẻ hám đẹp, hai tay chống cằm, thưởng thức diện mạo của Lê Thư Kỳ, trắng quá đi, một hột mụn cũng không có.

    "Tôi khuyên cô đừng không biết tự lượng sức mình, sản phẩm chăm sóc da bình thường của Thư Kỳ tiểu thư chắc chắn là rất đắt tiền, chúng ta nào có thể dùng được."

    Lê Thư Kỳ nghe các cô cãi nhau, mỉm cười, đang muốn nói cái gì đó, đột nhiên chú ý tới các cô đều đứng lên, thần sắc kích động sửa sang lại dáng vẻ, cung kính hô một tiếng: "Xin chào Tư tổng!"

    Lê Thư Kỳ quay đầu lại nhìn, thì ra là Tư Thần Xuyên đã trở về.

    "A Xuyên!"

    Lê Thư Kỳ còn chưa kịp chạy tới, mấy lãnh đạo đã đi trước cô một bước.

    Bọn họ nhìn thấy Tư Thần Xuyên, lập tức xông tới báo cáo tình huống khẩn cấp, mọi người nhanh chóng bước về phía thang máy, tựa như không ai để ý tới vừa rồi có tiếng gọi Tư Thần Xuyên.

    Ngược lại Trường Thanh, ở lại cản trước mặt Lê Thư Kỳ "Thư Kỳ tiểu thư cô tới rồi sao? Tìm Thần gia có việc gì?"

    "Đây là trà chiều tôi mua cho A Xuyên, còn có một phần của cậu, tôi có chút việc muốn nói với A Xuyên." Lê Thư Kỳ nhìn bóng lưng đi về phía thang máy kia, có chút vội vã, nhưng Trường Thanh không cho cô tiến lên, cô cũng không còn cách nào khác.

    "Tôi tìm A Xuyên thật sự có việc."

    "Thần gia đang có tình huống khẩn cấp phải xử lý."

    "Tôi có thể chờ."

    "Thần gia nhất thời bận không xuể, Thư Kỳ tiểu thư vẫn là nên về nhà chờ trước đi, có chuyện gì cũng có thể gọi điện cho Thần gia, hoặc là gửi tin nhắn cho Thần gia."

    "Không sao, tôi lên đó chờ, có một số lời tôi muốn nói trực tiếp với anh ấy."

    Lê Thư Kỳ một lòng muốn tiến về phía trước, nhưng Trường Thanh một mực ngăn cản "Thư Kỳ tiểu thư có chuyện gì chi bằng nói cho tôi biết trước, tôi có thể giúp Thư Kỳ tiểu thư chuyển lời.."

    Lê Thư Kỳ bị anh ngăn cản có chút không vui, nhưng vẫn ngại thân phận của anh, vẫn nở một nụ cười vừa phải "Trợ lý Trường là muốn một mực ngăn cản tôi sao?"

    "Xin lỗi, là tôi sợ Thư Kỳ tiểu thư chờ một cách vô ích.."

    "Tôi đã nói là không sao rồi, anh ấy bận bao lâu, tôi chờ bấy lâu!" Lê Thư Kỳ đi thẳng qua người anh, bước về phía thang máy.

    Trường Thanh niệm tình cô là con gái nuôi của nhà họ Lê, không làm cô mất mặt tại chỗ, nhưng cô không chịu nghe lời khuyên, đi lên trên đó chính là tự chuốc lấy phiền phức cho bản thân.

    Trong lòng Thần gia chỉ có Giai Tịnh tiểu thư, căn bản không có ai khác..

    Thấy Lê Thư Kỳ đi vào trong thang máy, anh chỉ có thể đi theo sau.

    Sáu nhân viên tiếp tân không biết đã xảy ra chuyện gì, mơ hồ cảm thấy trong đó có nội tình gì.

    "Các cô nói xem, Tư tổng có phải không thích Thư Kỳ tiểu thư không?"

    "Không phải chứ? Thư Kỳ tiểu thư ưu tú như vậy, về ngoại hình, học thức, tài nghệ, gia cảnh.. Thế gian chọn không ra được người thứ hai!"

    "Nhưng vì sao trợ lý Trường lại ngăn cản cô ấy?"

    "Tư tổng chắc là không phải cố ý lạnh nhạt với Thư Kỳ tiểu thư đâu, các cô cũng thấy rồi, vừa rồi anh ấy vừa vào cửa, đã có nhiều giám đốc điều hành tìm anh xử lý công việc như vậy, trợ lý Trường chắc cũng là suy xét đến điểm này mới không muốn để cho Thư Kỳ tiểu thư phí công chờ đợi."

    "Anh ta đối với ai cũng có bộ dạng lạnh như băng, phảng phất trong mắt chỉ có công việc! Chúng ta đã làm ở đây bao nhiêu năm rồi, Tư tổng đã nhìn qua chúng ta chưa?"

    "Đúng là không có thật."

    "Cho nên, tình cảm vợ chồng của người ta rất tốt, chưa tới lượt chúng ta quan tâm đâu!"
     
    Annie Dinh, THG Nguyen and LieuDuong like this.
  10. Doremon98

    Messages:
    0
    Annie Dinh, THG Nguyen and LieuDuong like this.
Trả lời qua Facebook
Loading...