Nợ nhau một đời yêu đương Tác giả: Thiện Ái Thể thơ: Lục Bát Đôi lời: Sau khi đọc Lục Vân Tiên Tôi ngồi hứng thú, quyết liền viết thơ. Bởi tôi có tính mộng mơ Cứ hay tơ tưởng chuyện hư vô thường. Giới thiệu: - Sau khi đọc xong Lục Vân Tiên, tôi muốn đua đòi viết truyện thơ kiểu như thế. Dù biết trình độ còn non kém. - Tác phẩm này là một truyện thơ viễn tưởng về thời phong kiến, ở một thế giới xa lạ không liên quán đến thế giới thực. Mọi sự trùng hợp nếu có thì chỉ là trùng hợp. - Truyện thơ nói về một cặp đôi thanh mai trúc mã được đính ước từ nhỏ nhưng bị chia lìa do chiến tranh loạn lạc.
Chương 1: Khởi đầu * * * Ngồi nghiêng ngả khúc tình ca Lắm điều nghĩ ngợi chuyện ta chuyện người, Sẵn tay chấp bút đôi lời Câu vần nhịp chữ nối dài thành thơ. Kể trong vũ trụ bao la Chuyện hành tinh nhỏ cách xa nơi này, Đâm chồi sự sống hàng ngày Con người tồn tại đọa đầy nhân gian. Người hung ác, kẻ xảo gian Thế nhân tự hại điêu tàn trách ai. Thời kỳ phong kiến đương thời Có tranh có đấu giành đời làm vương. Khởi đầu ở phố Thuận Dương Dân lành chăm chỉ, thiện lương yêu đời. Kinh doanh xây dựng cơ ngơi Họ Vùi họ Vũ rạng ngời thanh danh, Gia tài giàu có nhất thành Lại là hảo hữu, kết thành tình thân. Cứ như trời đất ban ân Họ Bùi tiểu nữ tuyệt trần sắc hoa. Con trai họ Vũ hiền hòa Khôi ngô tài trí sớm đà kiệt anh. Họ Bùi họ Vũ quyết nhanh Định thay tụi nhỏ, kết thành thông gia. Thanh mai trúc mã vườn hoa Nam tên Sinh Vấn, nữ là Lục Xuân. Vấn than: "Song phụ bắt tuân Tuổi anh bảy đã bắt mần phu thuê. Chuyện người lớn đáng trách chê Tương lai rồi hẳn yên bề thất gia." Lục Xuân đáp lại câu ca: "Tuy em sáu tuổi nhưng mà biết thương. Anh Sinh Vấn bậc phi thường Còn em tệ chẳng đáng màng sao anh?" Xua tay Vấn vội dỗ dành: "Em Xuân tuyệt sắc, đẹp xinh nhất đời. Nếu em đã nói thật lời Ta vui xin quyết cùng người nên duyên." Nam kì tài nữ thuyền quyên Nhưng đang thế loạn, lương duyên có thành?"
Chương 2: Biến chiến tranh * * * Mấy khi thiên hạ thái bình Tranh quyền đoạt lợi tan tành chúng dân. Đương kim thánh thượng biệt trần Con trai lên thế, loạn thần khởi binh. Tân hoàng đế là Quang Minh Tuổi còn non trẻ, chiến chinh chưa rành. Vậy nên lắm kẻ phản nhanh Chiếm vài vùng đất biến thành của riêng. Và rồi chiến trận liên miên Lan ra khắp chốn, đến miền Thuận Dương. Nhà tan cửa đổ nát đường Phố hoa hóa bãi chiến trường xác xơ. Gái trai, già cõi, trẻ thơ Bi ai xác chết bền bờ suối trong Gia đình ly biệt đau lòng Âm dương chia tách, muôn trùng cách xa. Xui thay duyên kiếp tình hoa Họ Bùi tị Bắc, Vũ gia Nam đường. Lục Xuân buồn bã khóc thương: "Mến yêu trao Vấn biết đàng tính sao? Anh ơi dẫu ở phương nào Nghĩa tình em giữ dạt dào mãi thôi. Mai sau tuổi lớn trải đời Hẹn xin gặp lại trọn lời thương xưa." Gia đình cứ ngỡ Xuân bừa Dè đâu nàng thật mãi chưa quên thề. Sau này qua vạn bồn bề Tuổi xuân hai sáu chẳng hề lòng thay. Nhưng là chuyện của tương lai Giờ đang họ Vũ đường dài tị Nam. Giữa đường gặp cướp tham lam Giết người cướp của, có làm phước chi. Tội cho Sinh Vấn cô nhi Mẹ cha bỏ xác bởi vì cứu con. Mạng Sinh Vấn cũng may còn Nhưng đơn độc giữa núi non trùng trùng. Đến đêm thân tủi lệ ròng Ngước nhìn sao sáng phẫn cùng cỏ cây. "Trách đời số kiếp đọa đày Ta thề sống tiếp tương lai báo thù."
Chương 3: Sinh Vấn nhận Thất Tài làm thầy * * * Giữa vùng rừng núi hoang vu Thân cô thế độc, đại thù trả sao? Bụng Sinh Vấn đói móc meo Có khi sẽ sớm vượt rào mệnh ranh. Bỗng lao xao bụi cỏ xanh Lợn rừng béo bở thình lình lao ra. Bất ngờ nên Vấn hét la Nhưng suy tính lại, lợn là thức ăn. Phải tìm cách để mà săn Cứu nguy bụng đói thêm lần tái sinh. Vấn bèn nhặt đá xung quanh Ném vào con lợn nhiệt tình tấn công. Lợn rừng đau đớn hóa khùng Đôi chân xồng xộc húc tung nhóc tì. Vũ Sinh Vấn biết nghĩ suy Nhắm thời cơ chuẩn rồi thì né ngay. Theo đà lợn húc vào cây Vật liền ra đất mạng này hiến dâng. Vấn ta thắng trận lâng lâng Mang đi nhóm lửa, cùng trăng tiệc tùng. Bỗng dưng có kẻ vui chung Từ đâu bước đến xin dùng thịt thơm. Vấn vô tư mang thiện tâm Cho liền miếng thịt, măm măm miệng cười. Đâu hay tâm địa người đời Màu đen màu trắng biết coi thế nào. Gã xô cho Vấn ngã nhào Rồi đem trói chặt mang vào chợ buôn. Giữa đường gặp vị thánh tôn Vẻ ngoài bụi bặm thân hồn lang thang. Ăn xin xó chợ đầu đường Lại tường võ nghệ, cũng tường thư văn. Tung quyền đấm kẻ ác nhân Cứu Sinh Vấn khỏi gian truân lòng người. Vị ăn xin gọi Thất Tài Ngồi nghe Vấn kể chuyện dài bi thương. Vấn quỳ cảm tạ đàng hoàng Xin cùng phiêu bạt muôn phương cùng Tài. Tài cười vui vẻ nhận lời Từ đây Sinh Vấn sang đời ăn xin. Có chăng trời định cái duyên Vấn theo Tài học đánh quyền viết văn. Vấn rằng: "Tài nghệ xuất thần Có sao thầy lại chẳng cần hoa vinh?" Thất Tài ngáp miệng đinh ninh: "Ta đây chỉ muốn an bình trong tâm. Xưa kia cũng có tiếng tăm Làm quan làm tướng có tầm vươn xa. Nhưng mà kẻ ghét hại ta Khiến lâm nghịch cảnh, vật vờ tử sinh. Thôi thì thế thái nhân tình Chẳng thèm quản nữa, yên bình ngao du."
Chương 4: Sinh Vấn tạm biệt Thất Tài, về quê trả thù xưa * * * Bao mùa đông hạ xuân thu Kẻ lang kẻ bạc phập phù khắp nơi. Vấn nay tráng kiệt hơn người Song toàn văn võ dù người hám hôi. Bao đêm lặng lẽ nhìn trời Sao cha, sao mẹ, sao người vấn vương. Mấy lần thầm khóc nhớ, thương Núi xa tặc khấu, phố phường ánh hoa. Thất Tài sầu não chỉ ra: "Muộn phiền trần thế, chẳng tha người nào. Mau mang thất lục đi theo Oán ân phải báo, thề yêu phải tròn." Lệ ròng Vấn tạ sư tôn: "Bao năm dạy dỗ trò khôn nhờ thầy. Võ văn tôi luyện đủ đầy Đức ân vô lượng đời này không quên." Tài hừ lạnh nhạt đi liền Từ đây khác hướng, rủi hên khó lường. Chỉ mong trò giữ thiện lương Giữa nghìn thế thái vạn đường ác tâm. Theo thầy rèn giũa tám năm Vấn giờ xuất chúng vượt tầm phàm nhân. Hận thù đốt cháy đôi chân Trước tiên trừ lũ bất nhân giết người. Thuận Dương khi trước tả tơi Bỗng nay trở lại rạng ngời như xưa. Chỉ có tiếc nuối vô bờ Bởi nhà Bùi họ bây giờ xa yên. Vấn đi tìm hiểu thông tin Thuận Dương đang thuộc dưới quyền họ Cao.
Chương 5: Sinh Vấn tòng quân để tham gia đánh cướp * * * Chợ phiên hội họp làu bàu Nói rằng thành chủ họ Cao chiêu hùng. Tuyển người hợp sức đánh cùng Dẹp yên giặc cướp ở vùng núi bên. Vấn nghe hai mắt sáng lên Hỏi thăm đây đó đến liền góp quân. Trên đường Vấn gặp Thái Tuân So về võ nghệ chẳng phần kém hơn. Tuân đường cũng muốn diệt gian Lập công đánh cướp, thăng quan trong thành. Cả hai chung bước đi nhanh Dựa vào sức mạnh sớm thành quân binh. Ba ngày sau trước cổng thành Sẵn sàng lực lượng, chiến chinh lên đường. Dẫn đầu đi đánh bạo cường Tên Hồ, Cao họ, tinh tường lâm sơn. Luôn mong hưng thịnh dân an Là con trai trưởng của quan chủ thành. Đích thân quyết đánh tan tành Cái phường giặc cướp chuyên hành người dân. Hồ thưa: "Các vị quân nhân Tham gia chiến đấu dễ chân biệt trần. Nhưng sơn tặc mãi loạn quần Nên cần phải diệt để dân an lòng. Thưởng cho những bậc anh hùng Giết nhiều cướp nhất, lập công giúp đời Sẽ thăng quan chức cao vời Sẽ ban phú quý, rạng ngời thanh danh." Người nghe khí thế tăng nhanh Đoàn quân lên núi dẹp bình ác gian. Bao năm cửa nát nhà tan Ôm nghìn uất hận, vô vàn đau thương. Vấn cầm chắc cán mũi thương Lửa thù hừng hực, sẵn sàng tiên phong. Cao Hồ lập tức thuận lòng Ban cho ngựa tốt để cùng xông pha. Vấn lên ngựa phóng đi xa Chông gai phía trước xem là hư vô. Dưới chân bay mịt bụi mù Phía sau đoàn lính trầm trồ ngợi khen. Cứ như chàng Lục Vân Tiên Oai phong lẫm liệt, địa thiên nhường đường.
Chương 6: Đánh tan sơn tặc * * * Cướp này cũng chả tầm thường Chục năm giết chóc khó lường thấp cao. Chúng xây cổng kín tường rào Lại đông kẻ gác báo mau tình hình: "Bẩm thưa Trại Chủ anh minh Cao Hồ dưới núi kéo binh nghìn thằng. Đang cho đứa nhóc trẻ măng Một mình một ngựa hung hăng tiến vào." Tên trùm tức giận kêu gào: "Có chăng tên khốn họ Cao khinh thường? Băng tao trăm đứa can trường Há chi sợ hãi nhún nhường oát con? Để tao cho nó trận đòn Chặt đầu đem dọa thằng con chủ thành." Nói xong trại chủ xuất chinh Lấy đao lên ngựa tự mình đánh nhau. Thấy tên ác bá năm nào Vấn cho nỗi hận dâng trào trong tim. Cường hào cứ nghĩ thắng êm Còn chàng Sinh Vấn chẳng thèm nhẹ tay Ngọn thương lập tức vung ngay Toi đời trại chủ, chẳng hay đất trời. Bọn kia thấy thế rụng rời Tay chân run rẩy cạn lời thốt ra. Cao Hồ dưới núi được đà Đoàn quân xuất kích xông pha diệt tàn. Riêng Sinh Vấn đứng khóc than: "Thù cha thù mẹ đã hoàn trả xong Cường hào ác tặc mạng vong Phía nơi chín suối có trông có cười?" Dẹp yên tặc khấu hại đời Chúng dân hồ hởi ngàn lời ngợi khen. Riêng uy danh Vấn vô biên Can trường trung dũng huyên thiên lời đồn. Cao thành chủ xử thế khôn Định phong chức tướng giữ luôn bên mình Để mai sau lắm biến binh Có hiền tài cạnh trợ mình chiến tranh. Vấn vui dự tiệc linh đình Cùng Hồ rượu thịt, vô tình gặp Lan.
Chương 7: Cao Song Lan ngỏ lời thương Vấn * * * Song Lan xinh đẹp hoa hờn Dáng người nhã nhặn cả vườn thẹn e. Vẻ thanh tú cả thành mê Đều mong sánh phận phu thuê cùng nàng. Tiệc mừng chiến thắng vẻ vang Lần đầu gặp Vấn lỡ làng tình duyên. Trai tài gái sắc định liền Chủ thành muốn gả gái hiền cho trai. Song Lan e thẹn thuận lời Nào ngờ Vấn lại xin người thứ tha: "Thưa, nàng bảo ngọc quý hoa Thất phu như Vấn chỉ là áo ôn. Làm sao xứng với gia môn Lòng tôi còn đã thả hồn phương xa." Song Lan buồn bã kêu ca: "Uy danh chàng Vấn vang xa khắp thành, Cớ sao hạ thấp thân mình? Huống chi chàng sẽ sớm thành tướng quân. Thiếp đây xin hứa ân cần Ngày đêm bên cạnh phu quân hạ hầu." Lời hay ý đẹp đã tâu Nhưng Sinh Vấn vẫn chẳng cầu công danh. Xưa vườn hoa dưới trời xanh Có câu hẹn ước duyên lành chưa quên. Thù vừa báo đã lòng yên Giờ nên Bắc tiến dẫu biền biệt đâu. Thề non hẹn biển nguyên câu Vấn xin vẫn giữ dẫu lâu, bẽ bàng. Cúi đầu cảm tạ mến thương Vấn mong chỉ sớm ngộ nàng Lục Xuân. Vô tư lời thật chẳng ngần Định ngày mai mặc gian truân lên đường. Vẫn là người dạ khó lường Vấn làm thành chủ Thuận Dương nổi hờn: "Song Lan sắc đẹp trời ban Vậy mà nhãi Vấn chẳng thèm để tâm. Có chăng là nó khinh thầm Khinh nhà Cao họ chỉ tầm bình dân?" Và rồi tính kế hại nhân Thiện lương nhân nghĩa chẳng phân chẳng bàn.
Chương 8: Nhà họ Cao hại Sinh Vấn * * * Đêm hôm Vấn ngủ an nhàn Đâu hay có kế chu toàn hại anh. Thái Tuân đang gặp chủ thành Chủ Cao chiêu dụ Tuân thành quân trung: "Thằng Sinh Vấn mạng khắc xung Sớm hay muộn cũng họa vùng Thuận Dương. Có thành phía Bắc: Bình Khang Họ Hồng làm chủ đang đường đánh ta. Chẳng may thằng Vấn khôn ra Đầu quân Hồng Trác, đúng là nguy nan. Thế nên tính trước vẫn hơn Để Thuận Dương giữ bình an lâu dài. Thấy Tuân cũng bậc anh tài Lập công xử Vấn liền bài làm quan. Hứa cho gả cả Song Lan Cùng nhau sống kiếp ngập tràn vinh hoa." Vô vàn lợi lộc phơi ra Đầu Tuân gật xuống chẳng giờ nghĩ thêm. Lẽ thường dục vọng khó kiềm Huống chi Tuân vốn đang tìm công danh. Vấn kia tài giỏi đã đành Lại còn tuấn tú, biết tranh thế nào? Thôi thì thuận nước xuôi theo Kế thâm giết Vấn rồi trèo lên cao. * * * Nắng mai đã vội lên mau Anh chàng Sinh Vấn cũng đâu chậm chờ. Gió sương thoảng nhẹ lửng lơ Ngựa phi rời chốn tuổi thơ tơ hồng. Khi ngang rừng vắng người không Bỗng nhiên một đám giương cung sẵn chờ Tên bay trăm mũi bất ngờ Ngựa đau hí lớn rồi từ trần dương. May thay Vấn võ cao cường Dễ dàng tránh né dễ dàng phản công. Rất nhanh cả lũ mạng vong Chỉ còn Sinh Vấn kiêu hùng vẻ vang. Lúc này tiếng ngựa tiếp sang Thái Tuân chạy đến bàng hoàng phút giây. Tưởng đâu giết được Vấn ngay Nhè đâu đều bỏ cái thây chốn này.
Chương 9: Vấn bị thương được người Bình Khang cứu * * * Chàng Sinh Vấn nào có hay Thái Tuân trước mặt cũng bầy hại anh. Thái Tuân lanh lẹ lời nhanh: "Mừng thay cậu Vấn vẫn bình vẫn an. Tôi nghe bọn họ Cao bàn Định toan ám hại thế gian anh hùng. Nên tôi vội vã theo cùng Để còn trợ lúc khốn cùng nguy nan." Vấn nghe chẳng biết thiệt gian Ôm tay cúi xuống cảm ơn bạn hiền. Thời cơ đến thật tự nhiên Tuân lôi thanh kiếm chém liền vào lưng. Vấn đau vội chạy vào rừng Ròng ròng máu đổ rưng rưng lệ sầu. Thái Tuân đuổi sát phía sau Trước kia chung hướng, giờ đâu còn tình? Hỏi đời thế thái nhân sinh: "Cỏ cây hoa lá bất bình giúp tôi?" Vấn va phải đá ngã rồi Lăn vòng xuống nước sông trôi hướng nào. Một đàn cá lớn xuôi theo Vô tình cuốn Vấn đưa vào bờ xa. Bỗng đâu có chó lần ra Sủa lên mấy tiềng kêu ca gọi người. Chủ con chó tìm đến nơi Thấy Sinh Vấn sắp trần đời biệt ly. Vội vàng đưa đến lương y Cho chàng lần nữa thoát nguy mạng cùng. Thái Tuân như đã mất công Vì người cứu Vấn họ Hồng hầu nhân.