Ngôn Tình Tiến Một Bước Chính Là Hạnh Phúc (Quyển 1) - Dạ Hồ Điệp

Discussion in 'Hoàn Thành' started by Dạ Hồ Điệp, Jul 27, 2018.

  1. Dạ Hồ Điệp Dạ Hồ Điệp

    Messages:
    151
    [​IMG]

    Chương 90: Tùy anh sắp xếp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trở về nhà Trọng Khang, Khải Phong liền kéo hai chiếc vali đi trước, thẳng vào phòng mình.

    Thấy người kia không có ý định kéo vali của cô trở sang phòng kế bên, cô liền tiến tới cầm lấy muốn kéo đi.

    Nhưng là, chân còn chưa kịp bước ra khỏi cửa, người kia nãy giờ đứng ở một bên liền lên tiếng gọi lại: "Diễm Linh!"

    Khóe miệng cô chợt co rút, có cảm giác không lành. Quả nhiên, lời tiếp theo mà người kia nói, khiến cô muốn tiến không được, muốn lùi không xong.

    "Em muốn đi nơi nào?"

    Nhắm mắt hít sâu một hơi, cô từ từ quay người lại đối diện anh, trả lời: "Trở về phòng của em".

    "Nhanh như vậy liền muốn chạy rồi?" Khải Phong cười như không cười hỏi.

    Mi tâm cô chợt nhíu lại, chính là câu nói kia thật sự là khó hiểu nha.

    "Lại đây! Anh muốn cùng em nói chuyện một chút!"

    "Oh!"

    Cô nhìn anh, chậm chạp gật đầu, sau mới từng bước đi về phía người kia. Mà người kia, đang dựa vào chiếc bàn dài liền kệ trang điểm, khoé miệng khẽ nhếch lên, tựa như thật hài lòng.

    Sau khi đã đứng đối diện, anh nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, lên tiếng: "Về việc sau này qua Mỹ sẽ kết hôn, em không phản đối sao?"

    "Dạ không!" Cô khẽ lắc đầu.

    "Vậy.. Bây giờ lễ đính hôn đã trở thành lễ Vu quy.. Em định khi nào sẽ.. kết hôn?" Anh lưỡng lự hỏi.

    "Em!"

    Cô ấp úng không biết phải nói thế nào. Chỉ là không ngờ đến sẽ thành kết quả này. Nhưng mà mọi việc đã định xong rồi, có muốn thay đổi e cũng không thể.

    Suy nghĩ lại thì cũng không có gì là không được, cô cũng không thấy có gì gượng ép cả. Vậy thì tiếp nhận và đi tiến tới thôi.

    Hít sâu một hơi, cô nói tiếp: "Tùy anh quyết định, anh muốn thế nào thì như thế ấy đi!"

    Khải Phong khẽ nhíu mày. Giọng điệu này sao lại có chút miễn cưỡng quá vậy.

    "Không cần làm theo ý anh. Em biết anh không thích em như vậy mà!"

    "Em không có!" Cô nhìn anh đăm chiêu. "Em đã nhận lời cầu hôn của anh rồi, thì việc kết hôn cũng là chuyện sớm muộn mà thôi. Cho nên, anh thấy lúc nào thích hợp thì làm. Em đều theo anh!"

    Anh nhìn cô một lúc rồi lên tiếng: "Vậy, anh và em đều sẽ làm theo ý của người lớn, có được không?"

    "Dạ!" Cô gật đầu.

    Như vậy cũng tốt, cô cũng không cần phải bận tâm đến vấn đề này. Nếu như ba mẹ hai bên muốn như vậy, thì cứ như thế mà định đi.

    "Cảm ơn em!" Anh vuốt ve mặt cô, dịu dàng nói.

    Cô lắc đầu: "Không cần nói câu này. Người nên nói là em!"

    Khải Phong mỉm cười ôm cô vào lòng. Giao phó cho người lớn sao? Mẹ anh chỉ hận không thể ngay lập tức muốn rước con dâu về nhà. Có lẽ sẽ rất nhanh, cô sẽ đường đường chính chính trở thành vợ của anh rồi.

    Buông cô ra, anh cất giọng: "Anh có thể hỏi em thêm một việc hay không?"

    Cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Chính là, cô có thể nói không hay sao?

    "Qua Mỹ rồi, em sẽ ở cùng anh có phải không?"

    Cô nhíu mày: "Chuyện này!"

    Vấn đề này, đúng thật là cô chưa từng nghĩ đến. Bây giờ nghĩ một chút cũng là vô cùng khó. Luận về phương diện nào cũng đều rất khó xử cho cô.

    Tính tình của anh, cô dĩ nhiên đã hiểu ita nhiều. Tựa như lúc trước còn ở Mỹ, công việc bận rộn như vậy mà vẫn cứ dành thời gian cho cô, ngày nào cũng phải gặp cô cho kỳ được. Nếu như sau này khi trở lại Mỹ rồi, nếu như anh vẫn tiếp tục như vậy, chẳng phải là sẽ mệt chết hay sao?

    Nhìn biểu hiện khó xử của cô, anh thêm lời: "Anh chỉ ở một mình mà thôi, không ở cùng ba mẹ, cho nên em không cần phải lo nghĩ đâu!"

    Nghe anh nói như vậy, cũng đều là vì cô mà nghĩ, cô còn có thể từ chối hay sao? Hơn nữa, cô và anh sau khi làm lễ Vu quy, thì cũng đã là một nửa vợ chồng rồi. Cho nên, cô dọn về ở với anh, cũng là lẽ thường mà thôi. Như vậy ngày nào cũng có thể gặp nhau rồi, anh sẽ không cần phải mất thời gian đi lại, sẽ có thêm thời gian nghỉ ngơi, cô cũng có thể chăm sóc cho anh trong việc ăn uống cùng việc nhà, mà cô, có việc để làm cũng sẽ không buồn chán.

    "Em không có ý này!" Cô lắc đầu.

    "Vậy?" Anh lo lắng hỏi lại.

    Cô nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu thay cho câu trả lời.

    Khóe miệng ai đó liền vẽ thành đường cong. Chính là không ngờ cô lại có thể đồng ý nhanh chóng như vậy. Cô đã đồng ý rồi, nhưng mà cửa ải của ba mẹ vợ tương lai vẫn phải được thông qua thì mới ổn.

    Ôm cô vào lòng, anh lên tiếng: "Mai anh sẽ nói với ba mẹ em, hy vọng họ sẽ không phản đối".

    "Dạ!"

    Cô vòng tay ôm lấy anh, trong lòng khẽ chảy qua một dòng nước ấm. Người đàn ông này, lúc nào cũng suy nghĩ chu toàn, việc gì cũng muốn được mọi người đồng ý rồi mới làm, lại cũng vì cô mà trả giá nhiều như vậy, cô há không thể vì anh mà đánh đổi hay sao?

    Đúng vậy, cho dù là phải đánh đổi cả cuộc đời sau này, cô cũng sẽ vui vẻ mà hưởng thụ những giây phút của hiện tại. Cho dù sau này kết quả như thế nào, là tốt, là xấu, cô cũng sẽ không bao giờ hối hận vì những gì đã làm.

    Ôm nhau một lúc, cô mới từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, cất giọng: "Đã không còn sớm, anh mau tắm rửa rồi đi ngủ thôi!"

    "Uhm!" Anh gật đầu, từ từ buông người trong lòng ra.

    "Vậy.. Anh tắm ở đây đi. Em qua phòng kế bên".

    "Lại muốn đi hay sao?" Anh hỏi.

    Cô khẽ lắc đầu cùng mỉm cười, chính là trông anh lúc này như một đứa trẻ lo được lo mất vậy.

    "Chỉ là phòng kế bên mà thôi. Tùy thời anh đều có thể sang bắt người không phải sao?" Cô cười lém lỉnh.

    "Phải không?" Khóe miệng anh cũng khẽ nhếch lên, câu nói kia khiến anh vui vẻ biết bao.

    "Được rồi, anh mau đi tắm".

    Cô đẩy anh vào nhà vệ sinh. Sau khi cánh cửa đóng, cô cũng kéo vali của mình trở về phòng của mình trước đó.

    Ít phút sau trở ra, anh cầm lấy điện thoại gọi cho JK. Sau đó tranh thủ mở laptop check mail mà JK cùng với Thomas đã gửi.

    CMC cùng với tên khốn Trần Trung Đức, xem như anh đã nắm trong lòng bàn tay. Đối phó với hắn, quả thật quá đơn giản rồi.

    Khoé miệng anh khẽ nhếch lên một nụ cười nham hiểm. Chính là anh sẽ không dễ dàng như vậy. Một đao giết chết sao? Chúng không đáng! Anh sẽ từ từ vui đùa, để cho chúng cũng phải chịu dày vò một chút, để cho chúng biết cái cảm giác sống không bằng chết là như thế nào.

    Phải rồi, nếu như để chính Trọng Hải ra tay có vẻ thú vị hơn đây! Dám xem thường gia đình vợ anh sao? Anh sẽ khiến chúng phải trả giá thật đắt, bù lại những tổn thương mất mát mà cô đã phải gánh chịu suốt bốn năm qua.

    Mở mail cuối cùng, là báo cáo về tình hình chi nhánh con của SLC. Tình hình không có gì đặc biệt, nhưng có vẻ CMC là đối tác lớn nhất ở đây. Xem ra, chi nhánh ở đây anh cần đích thân điều tra sâu rồi.

    Đọc hết báo cáo, Khải Phong khẽ nhíu mày, chính là việc mà anh nói Thomas điều tra kỹ lưỡng, kết quả lại không có sai sót. Điều này chứng tỏ, bên trong ắt có vấn đề. Vậy thì anh cũng đành phải đích thân ra mặt.

    Cầm lấy điện thoại, anh gọi một cuộc đường dài cho Thomas. Chỉ có thể xin lỗi cậu ta vào giờ này, bởi vì chuyện gấp gáp.

    Đường dây vừa thông, anh liền lên tiếng: "Thật xin lỗi, Thomas! Gọi cho anh vào giờ này!"

    Bên kia, giọng uể oải cất lên: "William, cậu thật sự là phá hủy giấc ngủ của tôi. Tôi cố gắng hoàn thành nhiệm vụ sớm để về Việt Nam. Cậu có biết tôi chỉ vừa ngủ được ba tiếng hay không?"

    "Tôi biết, chỉ đành phiền cậu mà thôi!" Khải Phong tỏ ra áy náy.

    "Được rồi, dù gì cũng bị cậu gọi dậy rồi. Nói đi, có chuyện gì mà cậu gấp gáp như vậy?"

    "Tôi vừa xem báo cáo về chi nhánh Việt Nam mà cậu gửi. Tôi e là có vấn đề!"

    "Có vấn đề?" Thomas đang nằm ườn liền ngồi phắt dậy, ngạc nhiên hỏi. "Không thể nào?"

    "Tôi nghĩ là vấn đề từ trong nội bộ rồi. Người gửi báo cáo với cậu cũng không nằm ngoài khả năng kia". Khải Phong không nặng không nhẹ nói lên quan điểm của mình.

    Thomas im lặng vài giây rồi lên tiếng: "Cũng có khả năng. Chính là bên Việt Nam tôi không quá để tâm, hoàn toàn giao phó cho cấp dưới. Đây là sơ sót của tôi".

    "Cũng không hoàn toàn là lỗi của cậu. Nếu như tôi không tình cờ phát hiện, thì có lẽ cũng chẳng để ý đến chi nhánh này".

    "Vậy, cậu tính giải quyết thế nào? Có cần tôi điều tra lại hay không?" Thomas cân nhắc.

    Khải Phong trầm ngâm vài giây rồi lên tiếng: "Nếu đã chuẩn bị qua đây thì tiện thể giải quyết luôn. Trước mắt, việc cậu về đây khoan báo với giám đốc bên đó, tôi muốn họ không kịp trở tay. Cậu lập một đội thanh tra cho tôi, cùng nhau trở về, tôi muốn thay máu toàn bộ. Chọn ra một người thích hợp am hiểu thị trường bên này tiếp quản vị trí giám đốc. Cậu hiểu ý tôi không?"

    "Tôi biết rồi". Thomas gật đầu. "Tôi cũng đang có ý đó".

    "Được, cứ như vậy tiến hành. Đội thanh tra cậu điều Alex vào cho tôi. Tôi có vài việc cần đến anh ấy".

    "Được. Không vấn đề".

    "Khi nào đến chỗ tôi?" Khải Phong hỏi.

    "Đang định trưa nay bay. Nhưng giờ thì, chắc là tối nay. Cần phải sắp xếp cho đội thanh tra nữa".

    "Uhm. Vậy cũng được. Qua tới đây, sắp xếp xong thì gọi cho tôi".

    "Tôi biết rồi". Thomas gật gù.

    "Vất vả cho cậu rồi". Khải Phong áy náy.

    "Khách sáo vậy sao?" Thomas khẽ nhếch miệng.

    "Vậy tôi cúp máy. Hẹn gặp lại cậu".

    "Được."
     
  2. Dạ Hồ Điệp Dạ Hồ Điệp

    Messages:
    151
    [​IMG]

    Chương 91: Cô trở bệnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kết thúc cuộc trò chuyện với Thomas, anh ngẫm nghĩ rồi gọi thêm một cuộc điện thoại nữa. Người nhận là một người phụ nữ.

    "Elena, lâu rồi không gặp. Cô vẫn khỏe chứ?"

    Bên kia, người phụ nữ tên Elena mỉm cười: "William. Mới sáng sớm gọi cho tôi có việc gì sao?"

    "Cũng không có gì, chỉ là muốn nhờ cô một việc mà thôi. Không biết cô có nhận lời giúp tôi hay không?"

    "Anh mà cũng có chuyện cần nhờ tôi sao?" Elena cười lớn. "Nói đi, có chuyện gì cần đến tôi, tôi dĩ nhiên không từ chối!"

    "Vậy tôi không khách sáo!" Khải Phong cũng cười to. "Muốn nhờ cô thiết kế áo cưới cho vợ tôi. Có điều hơi gấp đấy!"

    Elena đang ngồi trên ghế dựa liền ngồi thẳng dậy, nói chuyện nghiêm túc: "William, tôi không nghe nhầm có phải không?"

    "Elena, chuyện đại sự, tôi chưa từng nói giỡn!" Khải Phong cũng nói khá nghiêm túc.

    "Oh!" Elena tỏ ra hòa hoãn hơn, nói tiếp: "Chuyện tôi đã hứa, dĩ nhiên tôi sẽ thực hiện. Nói tôi nghe, khi nào cần?"

    "Ngày 9 tháng 9, Việt Nam".

    "Việt Nam sao?" Elena thắc mắc.

    "Uhm!" Khải Phong gật đầu. "Cô cũng sẽ về Việt Nam tham dự lễ đính hôn của tôi có phải không?"

    "Lễ đính hôn? Không phải là kết hôn sao?" Elena hỏi.

    "Uhm. Một thời gian nữa mới về Mỹ kết hôn".

    "Vậy thì.." Elena ngập ngừng. "Kết hôn tôi sẽ thiết kế lại được không? Thời gian hơi gấp rút, có thể sử dụng bộ sưu tập mới nhất hay không? Chỉ mới vừa được ra mắt hai tuần mà thôi!"

    "Cũng được". Khải Phong gật đầu.

    "Vậy tôi chuẩn bị một chút. Vài ngày nữa tôi sẽ mang đồ về Việt Nam cho vợ cậu chọn, có cần chỉnh sửa thì sẽ sửa ngay cho kịp, tiện thể tham dự hôn lễ của anh luôn. Thế nào?"

    "Vậy thì còn gì bằng!" Khải Phong tỏ vẻ mừng rỡ.

    "Nè, tôi không quen ai ở Việt Nam, cho nên, anh phải sắp xếp chỗ ở cho tôi đấy!" Elena cười hòa ái.

    "Không thành vấn đề. Đó là điều dĩ nhiên".

    "Ok. Quyết định như vậy".

    "Ok!"

    Tắt điện thoại, Khải Phong nhìn đồng hồ hiển thị, cũng đã điểm 10 giờ 30, thời gian cũng đã qua một giờ, vậy mà người anh muốn thấy vẫn còn chưa có xuất hiện. Khẽ thở dài trong lòng, xem ra cô vẫn còn khá e thẹn, đành phải đi bắt người thôi.

    Khóe miệng khẽ nhếch lên, anh liền đi sang phòng kế bên tìm người. Kết quả lại chẳng thấy bóng dáng người đâu.

    Ra cầu thang nhìn lên sân thượng, không có ánh đèn, hẳn là cô không có lên đó rồi. Quyết định đi xuống lầu dưới là sáng suốt. Quả nhiên, cô đang ở trong nhà ăn. Thế nhưng, sắc mặt có vẻ không ổn lắm.

    Anh từ từ bước đến bên cạnh cô, đang định lên tiếng hỏi han thì chị dâu của cô, Thảo Nhi đã cầm một ly nước màu vàng vàng đưa đến cho cô, cất giọng: "Uống ly nước đường đỏ này đi, sẽ ổn thôi!"

    Cô mỉm cười: "Cảm ơn chị!"

    "Uhm". Thảo Nhi gật đầu. "Uống xong lên ngủ một giấc là khỏe thôi".

    Sau đó quay sang người đàn ông vừa mới bước vào, gật đầu chào hỏi, lên tiếng: "Đợi con Bé uống xong, phiền cậu đưa nó lên phòng".

    Khải Phong nhíu mày: "Cô ấy bị gì vậy?"

    Thảo Nhi nhìn sang cô em chồng, xong mới trả lời: "Không có gì. Chỉ là nguyệt sự đến mà thôi. Có điều, hậu vận của bốn năm về trước khiến nó không được ổn, hiện tại đã là đỡ lắm rồi. Trước đây còn.."

    "Chị!" Cô lên tiếng cắt ngang. "Không cần nói những điều này".

    Thảo Nhi chợt nhíu mày. Cũng biết rằng con Bé vẫn không thích nói đến chuyện trước đây, nhưng là vấn đề sinh lý này, cô nghĩ cần phải nói cho cậu ta biết, để sau này cậu ta còn biết đường chăm sóc con Bé vào những ngày này. Nếu chẳng may sơ sảy, không biết chừng sẽ gặp nguy hiểm.

    "Bé à!" Thảo Nhi khuyên. "Chuyện này chị không thể không nói. Sau này em qua Mỹ rồi, chị với mẹ không ở cạnh em, ai sẽ lo cho em chứ? Sẽ rất nguy hiểm có biết không?"

    Nghe Thảo Nhi nói như vậy, Khải Phong mi tâm nhíu chặt. Nguy hiểm? Đây là chuyện gì chứ?

    "Chị có thể nói rõ hay không?" Anh lên tiếng hỏi. "Chị cứ kệ cô ấy. Chuyện liên quan đến cô ấy, tôi cần phải biết".

    Thảo Nhi cân nhắc. Nhìn cô em chồng rồi quay sang nhìn người đàn ông kia, thở dài rồi lên tiếng: "Nguyệt sự của nó thường không đều. Có khi một tháng, có khi hai ba tháng mới đến một lần. Nhưng là mỗi lần đến kỳ, nó sẽ vô cùng khổ sở. Hiếm lắm mới có lần nó bình thường. Chính là có lần, nó đau cùng xuất huyết quá nhiều đến ngất xỉu. Cũng may lúc ấy trong nhà có người, nếu không, hậu quả thật không lường được. Tính tình nó hẳn cậu cũng biết, lúc nào cũng cắn răng chịu đựng một mình. Haizzz.. Cả nhà đều hết cách!"

    "Là như vậy sao?" Khải Phong băn khoăn. "Không thể chữa trị sao?"

    Thảo Nhi lắc đầu: "Đây là vấn đề tâm sinh lý, có lẽ do ảnh hưởng của chuyện năm đó. Không có cách nào chữa khỏi hoàn toàn, chỉ có thể làm giảm cơn đau nhất thời mà thôi. Hơn nữa, uống quá nhiều thuốc giảm đau là không tốt, chỉ có thể dùng nước đường đỏ để xoa dịu đôi chút mà thôi".

    Khải Phong lúc này dường như đã hiểu. Phải chăng đó cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước cô bất chợt biến mất ba ngày? Vấn đề này, anh cần phải lưu ý nhiều hơn mới được.

    "Tôi biết rồi. Cảm ơn chị!" Anh gật đầu.

    Thảo Nhi nở nụ cười hòa nhã: "Vậy cậu ở đây với con Bé. Đợi nó uống xong rồi cậu đưa nó lên phòng giúp tôi. Tôi đi trước".

    Nói dứt lời, cô nhìn sang Diễm Linh rồi trở về phòng của mình.

    Thảo Nhi đi rồi, Khải Phong liền đi đến ngồi bên cạnh cô, lên tiếng hỏi: "Em sao rồi?"

    Cô nở nụ cười gượng gạo: "Em không sao, anh không cần để ý lời chị ấy nói. Chị ấy làm lớn chuyện mà thôi!"

    Vuốt ve mặt cô, anh cất giọng: "Nhìn sắc mặt em xem, còn mạnh miệng".

    "Em không sao thật mà!" Cô cười còn khó coi hơn cả khóc.

    "Được, vậy thì mau uống hết ly nước, rồi lên phòng nghỉ ngơi".

    "Dạ!"

    Cô gật đầu rồi ngoan ngoãn uống ly nước đường đỏ. Qua một lúc, sự khó chịu cũng dần lắng xuống, sắc mặt cũng không còn khó coi như trước. Cô quay sang nhìn người bên cạnh, lên tiếng: "Em ổn rồi. Lên phòng thôi!"

    Khải Phong gật đầu đỡ cô đứng dậy. Những tưởng sẽ có thể bước đi, nào ngờ cơn choáng váng nhất thời kéo đến khiến cô xây xẩm, liền vịn vào cánh tay người bên cạnh mà bấu víu.

    Khải Phong liền nhíu mày. Ổn rồi mà thế này sao?

    Không cần suy nghĩ thêm, anh liền bế bổng cô lên khi mà cô còn chưa kịp định thần, mạnh mẽ bước về phía cầu thang hướng lên lầu mà đi.

    Thấy anh hành động bất ngờ như vậy, cô liền la lên: "Khải Phong, không cần, em tự đi được!"

    "Không cần cậy mạnh với anh có được không?"

    Người nọ miệng thì nói, chân vẫn cứ bước đi chưa dừng nửa nhịp. Chính là, cho dù cô có nói gì đi chăng nữa, anh vẫn là phải bồng cô về đến nơi, không để cho cô lại kì kèo thêm nữa.

    Bước vào phòng, đặt thẳng cô nằm trên giường của mình, sau đó kéo mền đắp lại để giữ ấm. Xong xuôi, anh ngồi kế bên mép giường, dịu dàng nói: "Đã đỡ hơn chưa? Còn khó chịu chỗ nào hay không?"

    "Không có!" Cô lắc đầu. "Em thật sự không sao mà. Ngủ một giấc là sẽ không sao nữa!"

    "Được, vậy nhắm mắt ngủ đi. Sức khỏe là quan trọng, những việc khác, không cần nghĩ ngợi gì nữa có biết không?"

    "Anh không ngủ sao?" Cô nhỏ giọng hỏi.

    Khóe miệng khẽ nhếch lên, nhìn cô đầy ý vị, cũng không nói câu gì mà trực tiếp vén mền chui vào. Đây chính là câu trả lời của anh.

    Cô nằm đó, thoáng sững sờ, nhưng sau đó liền mỉm cười, không khó đoán người kia sẽ làm như vậy.

    Ôm chặt lấy cô, để cô gối đầu lên cánh tay mình, cất giọng: "Ngoan, nhắm mắt lại ngủ đi. Nếu thấy khó chịu phải nói anh có biết không?" Rồi in xuống trán cô một nụ hôn.

    Cô nằm trong lòng anh trúc trắc gật đầu, trong lòng thấy ấm áp vô cùng. Có một người quan tâm đến mình như vậy, còn trông mong gì hơn.

    Cô nhẹ nhàng khép mắt lại, khóe miệng vẽ lên một đường cong, rồi dần chìm vào giấc ngủ.

    Còn người đàn ông kia thì lại khác, cứ trằn trọc cả đêm, suy nghĩ về bệnh tình của cô. Vấn đề này, anh thật sự không có bất cứ một khái niệm nào trong đầu, bởi vì anh chưa từng có đối tượng nào để quan tâm. Nhưng mà bây giờ, có lẽ anh cần phải hỏi chuyên gia về lĩnh vực này, nếu như bệnh tình này nghiêm trọng, anh phải can thiệp thôi, không thể để cô chịu đựng như vậy được.

    Còn người đàn ông kia..

    Ánh mắt anh bất chợt trở nên rét lạnh, không ngờ hắn lại khiến cho cô khổ sở như vậy, cả thể xác lẫn tinh thần đều phải chịu dày vò.

    Trần Trung Đức, anh đợi nhận trừng phạt đi!
     
  3. Dạ Hồ Điệp Dạ Hồ Điệp

    Messages:
    151
    [​IMG]

    Chương 92: Ra mắt Nội

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một đêm trôi qua yên bình không mộng mị, cũng không có nửa đêm thức giấc. Có thể nói, đây chính là kỳ tích trong suốt bốn năm qua của cô.

    Từ từ mở đôi mắt, nhìn những tia nắng đầu ngày xuyên qua tấm rèm cửa sổ hắt vào trong phòng, lại nhìn sang bên cạnh, cô khẽ nhoẻn miệng cười. Chính là, người đàn ông kia, suốt cả đêm đều ôm cô như vậy sao?

    Nhìn dáng vẻ khi say giấc của anh, cô chợt thấy lòng vô cùng yên bình. Có lẽ, đây chính là mong ước của tất cả phụ nữ trên đời đi, mỗi khi thức giấc đều ở trong vòng tay của người mình yêu thương! Niềm hạnh phúc này, có chăng thật nhỏ nhoi, nhưng tựa như lại quá xa vời!

    Cô cũng chưa từng nghĩ đến, đúng hơn là không dám nghĩ, bản thân lại có thể có được sự hạnh phúc này, thật sự có chút không chân thực.

    Thế nhưng, chiếc nhẫn hiện hữu trên ngón vô danh bàn tay trái, lại như đang nhắc nhở cô, đây là sự thật, là sự thật!

    Nhẹ nhàng đưa bàn tay mang nhẫn lên, chạm vào gương mặt tuấn mỹ hiện ý cười. Xúc giác dưới lòng bàn tay truyền đến vô cùng chân thực. Chính là, người đàn ông này là của cô, mà cô, cũng đã thuộc về anh rồi.

    Qua một lúc, khi mà cô đã muốn rút tay về, người đàn ông kia lại nhanh chóng giữ lấy, đôi mắt cũng từ từ mở ra, chính là không để cho cô có cơ hội trốn thoát.

    Khóe miệng anh khẽ mân thành hình vòng cung, cất giọng dịu dàng: "Dậy rồi sao?"

    Cô bất chợt cảm thấy bối rối, chính là cảm giác chột dạ khi bị bắt quả tang đang làm loạn. Liền sau đó nở nụ cười gượng gạo, ấp úng lên tiếng: "Em.. đánh thức anh sao?"

    Anh khẽ lắc đầu: "Không có. Em còn khó chịu hay không?"

    "Dạ không! Đã không còn vấn đề". Cô mỉm cười trả lời.

    "Vậy thì tốt! Nếu thấy có vấn gì phải nói với anh có biết không?"

    "Dạ!" Cô gật đầu. "Vậy dậy nha. Xuống nhà ăn sáng rồi đến thăm nội em".

    "Thật sự đi được sao? Để vài ngày nữa có được hay không?" Anh cân nhắc.

    "Em thật sự không sao mà. Không cần quá lo lắng như vậy. Nội em chờ đã lâu, anh thật sự không muốn ra mắt?" Cô cười lém lỉnh.

    Nhẹ nhéo mũi cô một cái, anh cất giọng: "Cũng biết nói câu này rồi?"

    "Huh!" Cô xoa xoa đầu mũi.

    "Vậy được rồi, dậy thôi. Để cháu rể còn ra mắt nội!"

    * * *

    Sau khi dùng bữa sáng, Khải Phong cùng Diễm Linh đi một vòng siêu thị mua quà biếu rồi mới lái xe về phía ngoại thành. Bà nội cô cũng không thích sống ở thành phố, lại thích nơi nào thư thái có ruộng vườn để có thể vận động một chút lúc tuổi già.

    Lái xe tầm một giờ đồng hồ, khu trang viên của nhà nội cô cũng hiện trong tầm mắt. Nội chỉ sống một mình cùng với cô giúp việc trong căn nhà lớn. Nếu không có sân vườn để trồng rau trồng hoa, có lẽ sẽ vô cùng buồn chán rồi.

    Xe dừng lại trước cánh cổng sắt lớn, cô giúp việc nghe thấy liền chạy nhanh ra mở. Thấy người đến là cô, bà ấy liền tỏ ra vô cùng vui vẻ.

    "Cô út đến rồi à? Bà cụ mong cô lắm đấy!"

    Diễm Linh lúc này đang đứng trước cánh cổng, liền mỉm cười: "Cô Tư, người khỏe!"

    "Nào, vào đi thôi. Bà cụ đang ở vườn sau đấy!" Cô Tư vừa nói vừa mở cánh cổng lớn ra để cho xe chạy vào.

    Đóng cánh cổng lại, khi mà bà ấy quay đầu lại, nhìn thấy cậu thanh niên lạ mặt vô cùng khôi ngô tuấn tú, lần đầu tiên đến đây, lại đi cùng cô út nhà mình, thì ngỡ ngàng không thôi.

    Diễm Linh ở một bên nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô Tư thì bước đến bên cạnh, lên tiếng: "Cô cứ gọi anh ấy là Khải Phong. Hôm nay con đưa anh ấy đến ra mắt nội".

    "Thật sự?" Cô Tư càng tỏ ra ngạc nhiên hơn.

    "Dạ!" Cô mỉm cười. "Cô mừng cho con có phải không?"

    "Dĩ nhiên cô Tư mừng cho con!" Bà ấy nói với giọng run run, chính là quá đỗi vui mừng. "Bà nội con mà biết, còn mừng hơn cô đấy. Nào, vào đi thôi!"

    Cô gật đầu đi đến bên cạnh Khải Phong đang đứng ở phía trước chờ cô với túi lớn túi nhỏ. Nhìn thấy cô đi tới, anh mỉm cười hòa nhã, gật đầu chào người phụ nữ trung niên đang đi cạnh cô.

    "Khải Phong, đây là cô Tư. Cô ấy là người chăm sóc cho nội em đã lâu, cũng giống như người trong nhà. Anh cứ gọi cô Tư là được!"

    "Cô Tư, người khoẻ!" Khải Phong mỉm cười chào hỏi.

    "Uhm! Cô Tư khoẻ!" Cô Tư có vẻ kích động rồi.

    Cầm lấy một túi giấy trên tay Khải Phong, cô đưa cho bà ấy, lên tiếng: "Con có chút quà biếu cô. Cô nhận cho con vui ạ!"

    "Con bé này, khách sáo làm gì chứ!" Cô Tư mỉm cười nhận lấy.

    "Chỉ là chút quà mà thôi". Đưa những túi còn lại cho cô Tư, cô nói tiếp: "Còn những đồ này là để tẩm bổ, cô làm cho nội giúp con, cô cũng dùng luôn nhé!"

    "Được, cô biết rồi!" Cô Tư cầm lấy, sau đó lên tiếng: "Trưa nay ở lại dùng cơm với nội luôn nhé!"

    Diễm Linh gật đầu: "Dạ! Phiền cô rồi!"

    Cô Tư vỗ nhẹ vào bàn tay cô. "Con Bé này!"

    "Vậy con xuống vườn sau ạ!"

    "Uhm! Đi đi!"

    Vùng ngoại thành đất đai không đắt đỏ như ở thành phố, hơn nữa nơi này là của tổ tiên để lại, cho nên khá rộng lớn.

    Căn nhà trệt có diện tích cũng không tính là quá lớn nằm ở giữa vườn. Hai bên hông là cây cảnh xuyên suốt, nào dâm bụt, tre, trúc, còn có cả tơ hồng vàng óng quấn quanh rặng dâm bụt. Sắc xanh, đỏ, vàng quyện vào nhau vô cùng bắt mắt.

    Đi hết dọc hông nhà là vườn sau. Nơi này bà nội cô dùng làm vườn tược. Phía trên là những thửa rau xanh um tươi tốt, cùng với những giàn bầu, bí, mướp vô cùng sai trái. Một góc bên trái được rào lại cẩn thận để nuôi gà, vịt. Sau cùng là một vườn cây ăn trái với đủ loại, cho trái quanh năm.

    Có lẽ một phần do nơi đây khí hậu tốt, đất cũng tốt nên mới có thể trồng được nhiều loại cây quả như vậy. Nào đu đủ, xoài, ổi, nhãn, thanh long, chuối, dừa.. Ngay đến dưa hấu, chôm chôm, điều, cũng vô cùng tươi tốt.

    Khải Phong nhìn thấy cũng phải trầm trồ: "Nơi này thật lý tưởng nha. Anh chưa từng nhìn thấy nhiều cây cối như vậy".

    Cô mỉm cười: "Là do nội cùng cô Tư trong lúc rảnh rỗi thì trồng trọt cho vui. Nơi này đất cũng tốt cho nên cây nào cũng có thể trồng được. Nội chính là có sở thích như vậy".

    "Nội anh cũng như vậy. Tiếc là ở Mỹ không thể thứ gì cũng tự trồng, tự nuôi được".

    "Dạ!"

    "Nếu nội anh mà đến được nơi này, có lẽ sẽ không muốn về nữa!" Khải Phong cười.

    "Được mà. Nếu nội muốn ở đây, nội em dĩ nhiên vô cùng vui mừng vì có người bầu bạn!"

    "Này.. Anh sẽ không khách sáo đâu!"

    "Dĩ nhiên là vô cùng hoan nghênh!"

    Lúc này hai người cũng đã nhìn thấy bóng dáng bà cụ đang săm soi giàn bầu bí. Giàn không cao lắm nên bà cụ có thể ngẩng đầu là cho thụ phấn được.

    Cô từ từ đi đến, lên tiếng gọi: "Nội!"

    Bà cụ nghe thấy liền quay đầu lại. Nhìn thấy người đến là đứa cháu gái bảo bối, bà liền vui vẻ không thôi: "Bé à! Nội mong con thật lâu!"

    Nhìn sang người đứng bên cạnh cô cháu gái, bà cụ tỏ ra ngạc nhiên, hỏi: "Đây là?"

    Cô mỉm cười trả lời: "Con giới thiệu với nội, anh ấy là Khải Phong, là cháu rể của nội!"

    "Con chào nội! Nội khỏe ạ!" Khải Phong lễ phép chào hỏi.

    "Cháu rể?" Bà cụ thắc mắc.

    "Dạ! Hôm nay con đưa anh ấy đến ra mắt nội. Chính là, hai tuần nữa, tụi con sẽ đính hôn ạ!"

    "Đính hôn?" Bà cụ tỏ ra càng ngạc nhiên hơn.

    "Dạ!" Cô mỉm cười gật đầu.

    "Tụi con quen nhau ở Mỹ. Anh ấy cũng chỉ vừa về Việt Nam không lâu!"

    "Là như vậy?" Bà cụ vẫn chưa hết nghi vấn.

    "Dạ, nội!" Cô vẫn nở nụ cười hòa nhã.

    "Được, được. Vậy là tốt. Cháu gái bảo bối của nội cuối cùng cũng chịu thành gia lập thất rồi!" Bà cụ vỗ nhẹ vào tay cô mỉm cười. "Nào, đi vào trong nhà nói chuyện. Để nội mang kính nhìn cháu rể của nội một chút".

    "Nội!" Cô làm nũng.

    "Nội chỉ nhìn mà thôi, có gì phải xấu hổ đây?" Bà cụ mỉm cười.

    Quay sang cậu thanh niên vẫn đứng ở một bên, bà cụ cất giọng: "Con xem, lớn bằng này rồi mà còn nhõng nhẽo!"

    Khải Phong mỉm cười: "Cô ấy là đang xấu hổ!"

    "Oh!" Bà cụ gật đầu. "Phải rồi, là xấu hổ. Ha ha!"

    "Hai người chọc con!" Cô mè nheo.

    "Con Bé này!"

    Bà cụ tỏ ra vô cùng vui vẻ. Cô cháu gái bảo bối cuối cùng cũng tính đến chuyện chung thân đại sự rồi. Trong lòng bà cũng như trút đi được một tảng đá lớn.

    Còn đứa trẻ kia, bà cũng nên tìm hiểu một chút, chỉ mong nó thật tâm yêu thương cháu gái của bà mà thôi.
     
  4. Dạ Hồ Điệp Dạ Hồ Điệp

    Messages:
    151
    [​IMG]

    Chương 93: Đây gọi là duyên phận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trở vào trong phòng khách, bà cụ lấy chiếc kính lão đeo lên, xong hướng ánh mắt về phía cậu thanh niên đang ngồi đối diện.

    Mi tâm bà cụ bất giác nhăn lại, tỏ vẻ hoảng hốt cùng ngạc nhiên. Chính là, cậu ta có phần quen mắt.

    Nhìn vẻ mặt của bà cụ, Diễm Linh cùng Khải Phong đồng thời trao đổi ánh mắt. Chính là không hiểu vì sao nội lại tỏ ra thảng thốt như vậy.

    Cô lên tiếng: "Nội!"

    Bà cụ giật mình hồi hồn, mắt vẫn dán chặt vào đứa cháu rể tương lai, nhưng miệng thì lại nói với cô cháu gái: "Bé à, con vào phòng nội, lấy cho nội cuốn album hình bìa gỗ màu đen, hình của ông nội con đó. Mang ra đây cho nội!"

    Diễm Linh mày khẽ nhíu lại nhìn bà cụ, xong cũng đứng lên đi vào trong lấy đồ mà bà cần.

    Cô đi rồi, bà cụ cất giọng, nói với người còn ngồi lại: "Nói cho nội biết, họ tên đầy đủ của con là gì?"

    Khải Phong lúc này cũng là có vài phần ngạc nhiên cùng khó hiểu, mi tâm nhíu lại, nhưng vẫn mỉm cười trả lời: "Dạ, nội! Con tên Đào Khải Phong".

    "Họ Đào sao?" Bà cụ băn khoăn, lại hỏi tiếp: "Ba con tên gì?"

    Khải Phong mặc dù thấy bắt đầu hỗn loạn, xong cũng vẫn lên tiếng trả lời: "Dạ, ba con tên Đào Khải Minh".

    Bà cụ định tiếp tục hỏi, nhưng là ngay lúc này, cô cháu gái đã cầm cuốn album đi ra, cất giọng hỏi: "Có phải cuốn này không nội?"

    Bà cụ quay đầu nhìn qua, gật đầu: "Đúng rồi. Đưa cho nội".

    Bà cụ cầm lấy, bắt đầu lật tìm. Qua đến gần nửa cuốn, bà cụ mới ngẩng đầu lên hỏi Khải Phong: "Ông nội con có phải là Đào Chính Toàn hay không?"

    Khải Phong mắt mở to vì ngạc nhiên, chính là, vì sao bà cụ lại biết ông nội anh đây?

    "Dạ phải!" Anh gật đầu. "Nội biết ông con sao?"

    Bà cụ mỉm cười, đưa cuốn album đến trước mặt anh, chỉ vào tấm hình trên đó, cất giọng: "Con xem, đây có phải ông còn lúc còn trẻ hay không?"

    Khải Phong nhận lấy, nhìn vào nơi bà cụ chỉ, gật đầu: "Dạ phải. Đây là ông nội con lúc sinh thời".

    Anh suy nghĩ một chút, nhớ ra điều gì đó, liền lên tiếng: "Hình như con đã từng nhìn thấy tấm hình này. Phải rồi, bà nội con còn giữ. Vậy đây là?"

    Bà cụ mỉm cười: "Là ông nội con Bé!"

    "Thật vậy chăng?" Anh ngẩng đầu lên hỏi.

    "Con khá là giống ông nội con lúc còn trẻ. Lúc đầu nhìn con, ta lại cứ ngỡ là ông ấy, nên có vài phần ngạc nhiên".

    Bà cụ cười hòa nhã rồi nói tiếp: "Ông nội con và ông nội con Bé khi ấy nhập ngũ cùng thời điểm, là anh em đồng hương. Đến khi giải ngũ trở về, lấy vợ cùng chung một làng, đã thân càng thêm thân".

    Bà cụ hoài niệm về quá khứ, vui vẻ kể lại: "Khi đó hai nhà chúng ta định rằng, khi có con cái, sẽ định ước cho bọn trẻ, trở thành thông gia. Tiếc thay, đứa con gái lớn của ta cách ba của con những năm tuổi, nó dĩ nhiên không chịu gả, đứa sau lại là con trai, chính là ba của con bé. Mà ông nội con, lại cũng là hai đứa con trai, cho nên nguyện vọng này không thành".

    Bà cụ nhìn hai đứa nhỏ trước mặt, nở nụ cười hiền hòa, nói tiếp: "Hai ông cụ già vẫn là không chịu từ bỏ, nhất là ông nội của con, nói rằng đời con chúng ta không được, đời cháu nhất định phải thành. Ông nội con lại không may mất sớm. Khi ấy mẹ con cũng chỉ vừa mang thai con mà thôi. Nhưng là, trước khi ông ấy mất, đã bắt ông cụ nhà ta phải giữ lời hứa này, nếu không, ông chết không thể nhắm mắt.

    Vợ chồng ta dĩ nhiên là vẫn nhớ chuyện đính ước đó. Chỉ là sau khi ông con mất không lâu, gia đình con lại chuyển đi nơi khác. Khi đó, con Bé còn chưa ra đời nữa. Thế là mối hôn sự này cũng từ đó đứt đoạn.

    Nhưng mà con xem, ông nội hai con trên trời linh thiêng, đưa hai đứa ở hai nơi xa xôi như vậy tìm được nhau, cuối cùng mối hôn sự này cũng đã thành. Hai đứa nói xem, có phải là duyên phận hay không? Bây giờ, hai ông ấy đều có thể yên nghỉ được rồi!"

    Bà cụ nước mắt đã muốn chảy xuôi. Chính là, điều mà bà áy náy suốt bao năm qua cuối cùng cũng đã đến. Bây giờ bà có nằm xuống cũng đã thấy vô cùng an lòng.

    "Nội!" Cô nắm lấy tay bà cụ, vỗ về.

    "Nội không sao. Nội chỉ là vui mừng quá mà thôi!" Mà cụ cười hiền từ.

    Quay sang nhìn Khải Phong, bà lên tiếng hỏi: "Bà nội con thế nào rồi? Vẫn khỏe có phải không?"

    Anh gật đầu trả lời: "Dạ, nội con vẫn khỏe. Nội mà hay tin này, có lẽ cũng sẽ vui mừng không thôi!"

    "Gần ba mươi năm rồi ta chưa gặp bà ấy. Bây giờ bà ấy ở đâu? Có ở cùng con hay không?"

    "Dạ, gia đình con đều ở Mỹ. Nội sẽ nhanh gặp được bà ấy thôi!"

    "Phải, phải. Nói với bà ấy, nhất định phải ở chơi với ta ít ngày, ta có nhiều chuyện muốn nói cùng bà ấy!" Bà cụ vui mừng quá, giọng nói cũng muốn run rẩy.

    "Dạ, con sẽ gọi điện cho nội. Có lẽ nội sẽ muốn nhanh một chút về gặp người!"

    "Được, được. Ta đợi tin của con!"

    * * *

    Sau khi dùng bữa trưa cùng bà cụ, Khải Phong và Diễm Linh cáo từ trở về để bà cụ nghỉ ngơi, hơn nữa, họ còn có việc cần phải làm, đó là đi chọn nhà hàng tổ chức hôn lễ.

    Nội thành thành phố thì không thiếu nhà hàng có thể tổ chức, nhưng mà cái người đàn ông kia lại không thấy hài lòng. Không phải quá nhỏ thì cũng là không có khách sạn.

    Thế là đi suốt cả một buổi, lướt qua hơn hai mươi nhà hàng lớn nhỏ, vẫn không tìm được nơi nào vừa ý.

    Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của anh, cô cũng chỉ biết lắc đầu: "Khải Phong, không cần quá câu nệ như vậy. Chọn một nhà hàng có khách sạn là được. Nếu đi xa quá, em sợ mọi người sẽ mệt chết!"

    "Nhưng mà không thể qua loa như vậy được!" Anh vẫn là không chịu thỏa hiệp.

    Nắm lấy bàn tay người nọ, cô làm nũng: "Ở Việt Nam như vậy là tốt rồi, không thể so với bên Mỹ được. Lễ kết hôn em chiều theo ý anh được không? Bây giờ thì.. thời gian gấp rút, anh nhượng bộ một lần này thôi, có được không? Hơn nữa, em là nhà gái, em không câu nệ, anh sao lại quá cầu kì làm chi a!"

    Nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của cô, anh cất giọng cưng chiều: "Anh sợ em chịu thiệt thòi mà thôi! Lỡ để ba mẹ vợ hiểu lầm, nghĩ rằng anh không yêu chiều con gái họ, lại không chịu gả con gái cho anh thì sao?"

    "Em theo anh là được chứ gì!" Cô cất giọng ngọt ngào.

    "Phải không?" Anh giơ tay điểm lên mũi cô.

    Cô mỉm cười. Chính là thấy vui vẻ vô cùng.

    "Vậy, thêm một ngày suy nghĩ nữa được không? Ở đây có tài liệu của họ, đưa cho ba mẹ em quyết định?"

    "Được, đều theo ý em!" Anh gật đầu.

    "Cảm ơn anh!"

    "Ngốc ạ. Cảm ơn cái gì!"

    "Vậy bây giờ trở về nhà ba mẹ đi. Chắc mọi người cũng đang đợi!" Cô nói.

    "Được!"

    Sau khi đã khiến người đàn ông khó tính kia thỏa hiệp, cô cùng anh trở về. Lúc này về tới cũng đã qua bảy giờ.

    Bước vào phòng khách, một vị khách không mời mà tới xuất hiện khiến Khải Phong trên trán xẹt qua ba vạch đen. Người đến chính là JK, người mà anh mới vừa nói đến tối hôm qua.

    Nhìn thấy Khải Phong, JK liền hồ hởi vồ đến: "William, chờ anh thật lâu nha!"

    "Vì sao cậu lại ở đây?" Khải Phong nhíu mày.

    JK thản nhiên trả lời: "Thì cậu em vợ của anh mời tôi tới".

    Nhìn thấy người đẹp kế bên, JK mắt chợt mở to, cất giọng: "Wow.. Đây đích xác là chị dâu có phải hay không? Ngoài đời đẹp hơn trong hình nhiều nha!"

    JK chìa bàn tay ra trước mặt cô, hớn hở: "Chị dâu, cứ gọi em là JK là được. Rất vui được gặp chị!"

    Khải Phong đánh vào cái bàn tay muốn làm loạn của JK, trách mắng: "Cậu đứng đắn cho tôi. Không thì cuốn xéo ngay tức khắc!"

    JK nhăn nhó, nhìn sang Diễm Linh đang mở to mắt vì ngạc nhiên, kể khổ: "Chị dâu, chị xem, anh ấy luôn bắt nạt em. Chị phải giúp em đòi lại công đạo nha!"

    "Anh là JK?" Cô lên tiếng hỏi.

    "Đúng, đúng!" JK gật đầu như trống bỏi. "Chị dâu biết em sao?"

    Cô lắc đầu, dội cho JK một gáo nước lạnh: "Không biết! Mới nghe anh ấy nhắc tới hôm qua mà thôi".

    JK vẻ mặt ỉu xìu, thở dài: "Xem ra ở đây, chỉ có mỗi cậu Kevin là hoan nghênh tôi!"

    "Cậu biết vậy là tốt!" Khải Phong không ngại tạt thêm cho cậu ta một gáo nước nữa.

    "Chị, anh rể! Hai người về rồi?" Trọng Hải lúc này từ trong bếp đi ra, thấy hai người họ liền lên tiếng.

    "Sao em lại đưa cậu ta đến đây?" Khải Phong hỏi cậu em vợ.

    "Anh ấy nói buồn chán nên muốn đi theo em, em cũng hết cách". Trọng Hải nhún nhún vai.

    "Hôm qua anh đã báo trước với em rồi. Bây giờ xem ra cậu ta sẽ xem nơi này là nhà mình. Cho dù em đuổi thế nào cũng không đi đâu!" Khải Phong không ngại nói ra sự thật.

    "Hai người đang nói gì vậy?"

    JK vốn không hiểu tiếng Việt. Nhìn hai người kia nói thứ ngôn ngữ cậu ta không hiểu, cho nên liền thắc mắc. Khải Phong chính là biết rõ, cho nên mới không ngại nói ra những lời kia ở trước mặt anh ta.

    Khải Phong nói tiếng mẹ đẻ của JK: "Nói cậu nhanh một chút cuốn gói, không khéo có người chịu không nổi cầm chổi quét đi!"

    "William, anh không nên đối với tôi như vậy nha. Dù sao tôi sang đây cũng là vì cậu!"

    "Câm miệng!"

    JK còn chưa nói hết câu, Khải Phong đã lên tiếng quát khiến cậu ta im bặt. Chính là nếu như không khâu cái miệng cậu ta lại, cậu ta ăn nói lung tung thì hỏng bét.

    "Cậu cẩn thận lời nói của mình. Tốt nhất câm miệng cho tôi!"

    JK biết điều lập tức làm động tác kéo khóa miệng. Cậu ta chính là biết lúc nào nên giỡn, lúc nào nên nghiêm túc, cái gì nên nói, cái gì không nên nói vào đúng lúc, đúng thời điểm, cho nên mới khiến Khải Phong xem trọng. Nếu không, cậu ta thực sự bị ném lên sao hỏa lúc nào cũng không hay rồi.
     
    Last edited: Nov 7, 2018
  5. Dạ Hồ Điệp Dạ Hồ Điệp

    Messages:
    151
    [​IMG]

    Chương 94: JK làm loạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hai đứa về rồi à!"

    Nghe tiếng ồn ào ngoài phòng khách, Trọng Huy từ trong thư phòng đi ra, thấy Khải Phong cùng Diễm Linh đã trở về, liền lên tiếng.

    "Dạ, ba. Con mới về!" Cô trả lời.

    Trọng Huy mỉm cười: "Về rồi thì vào ăn cơm tối thôi. Mẹ con chắc cũng dọn xong rồi đấy!"

    "Dạ!" Cô trả lời.

    Quay sang người bên cạnh, cô mỉm cười: "Khải Phong, vào ăn tối thôi!"

    Nhận được ánh mắt của người đối diện, cô cũng mỉm cười hòa ái cất giọng Anh ngữ: "JK, ăn tối cùng gia đình tôi chứ?"

    JK dĩ nhiên không từ chối, khóe miệng kéo căng ra trả lời: "Dĩ nhiên không! Chị dâu thật là tốt!"

    "JK, cậu muốn ăn đòn sao?" Khải Phong nghiến răng.

    JK điếc không sợ súng trả lời: "William, đây là nhà chị dâu nha. Là chị dâu mời tôi chứ không phải cậu mời. Cho nên.. phản đối vô hiệu".

    Nói dứt lời, JK liền choàng vai Trọng Hải tiến về phía nhà ăn, mặc cho người kia bắn ánh mắt hình viên đạn về phía anh ta.

    Khải Phong nhìn sang cô nở nụ cười gượng gạo: "Cậu ta tính tình không được tốt lắm, em không cần để ý. Cứ mặc cậu ta đi".

    Diễm Linh mỉm cười lắc đầu: "Anh ấy vui tính mà. Rất hợp với Trọng Hải không phải sao?"

    Khải Phong cũng lắc đầu: "Anh chỉ e hai người đó hợp lại, không cần thêm con vịt cũng đã thành cái chợ rồi!"

    "Em cũng nghĩ như vậy! Thôi kệ bọn họ. Mình vào trong đi, mọi người chắc đang đợi rồi".

    "Uhm!"

    Anh gật đầu rồi cùng cô bước vào nhà ăn.

    Quả nhiên không ngoài dự đoán, nhà ăn lúc này giống như một cái chợ con. Tiếng tây tiếng ta loạn cả lên. Mà cái vị khách không mời kia cứ huyên thuyên mãi, trong khi hai vị trưởng bối cứ há hốc miệng không hiểu ra ngô ra khoai, khiến cái người phiên dịch đâm ra cũng không được vui cho lắm. Bởi cái tên JK kia nói những ngôn từ vô cùng khó hiểu, người phiên dịch cũng chẳng biết phải phiên dịch như thế nào cho đúng.

    Khải Phong cùng Diễm Linh ngồi vào bàn, nhìn nhau lắc đầu. Cũng không đành lòng để Trọng Hải phải khó xử, Khải Phong bèn lên tiếng: "JK, cậu không cần cứ huyên thuyên mãi như vậy, không thấy Kevin đang nhăn nhó hay sao? Dùng những ngôn từ này, tôi nghe còn chẳng hiểu nữa nói chi ai".

    Sau đó anh quay sang ba mẹ vợ tương lai, giải thích: "Cậu ta chỉ là muốn biết những món ăn này tên gì, dùng nguyên liệu nào mà cậu ta chưa từng thấy bao giờ mà thôi. Hai bác không cần để ý đến cậu ta, cậu ta vốn nói nhiều đến nỗi không tự chủ được cái miệng".

    Trọng Huy cùng Mộc Diệp nghe vậy liền bật cười, chính là không nghĩ anh lại nói bạn mình như vậy, mà quá ư hạ thấp như thế. Nhưng mà nói vậy cũng không sai, từ lúc cái cậu JK này tới đây, cái nhà này náo nhiệt hẳn lên. Nhưng mà náo nhiệt quá thành ra ồn ào, cũng không phải là hay.

    JK ở một bên không hiểu cái người kia đang nói cái gì, liền chọt chọt người ngồi bên cạnh, lên tiếng hỏi: "Nói anh biết, cái người kia đang nói gì với ba mẹ em mà họ cười như thế?"

    Trọng Hải ngớ người, không biết phải trả lời như thế nào, liền cười trừ: "Anh ấy đang phiên dịch cho anh mà!"

    "Vậy sao?" JK thắc mắc. "Bộ anh nói những lời này mắc cười lắm hay sao?"

    "Cũng có". Trọng Hải suy nghĩ rồi gật gật đầu.

    "Oh!" JK mặt ỉu xìu chống cằm suy nghĩ về những gì mình vừa nói.

    Trọng Huy mỉm cười lên tiếng: "Mời cả nhà dùng cơm".

    Lúc này, Khải Phong cũng hướng về JK, đanh giọng: "JK, cậu lo ăn cơm và bớt nói lại giúp tôi, ok?"

    JK giơ tay đầu hàng, tiếp tục làm động tác kéo khóa miệng.

    Khải Phong hài lòng, dịch chuyển ánh mắt bất đắc dĩ nhìn sang bên cạnh, ý nói, cậu ta như vậy, anh cũng hết cách.

    Cô không nói gì chỉ khẽ mỉm cười. Xem như đã được lĩnh giáo.

    JK sau khi đã nếm thử các món trên bàn, không khỏi trầm trồ, liền ngẩng đầu bắn ánh mắt về phía Khải Phong, muốn lên tiếng.

    Nhìn cái vẻ mặt muốn nói lại không dám nói của JK, Khải Phong đặt đôi đũa trên tay xuống, lên tiếng: "JK, cậu muốn nói gì sao?"

    "Tôi muốn nói với bác gái!" JK dè dặt lên tiếng.

    "Được, nói đi". Khải Phong gật đầu.

    JK nhìn sang Diễm Linh, sau đó nhìn lại cái người đàn ông mặt lạnh kia, cuối cùng lại nhìn lại cô, cất giọng: "Chị dâu, phiền chị nói với bác gái, đồ ăn bác ấy nấu vô cùng xuất sắc, hơn hẳn nhà hàng năm sao ở The Wind luôn!"

    Diễm Linh khẽ mỉm cười, sau đó nói lại với Mộc Diệp khiến bà thật vui vẻ.

    Khải Phong cũng làm lơ cậu ta, xem như cậu ta cũng biết điều, ăn chùa cũng không quên lên tiếng khen gia chủ.

    Dùng xong cơm tối, Khải Phong và Diễm Linh vào thư phòng bàn bạc cùng Trọng Huy và Mộc Diệp về khoản nhà hàng, tránh cho cái tên JK nhiều chuyện ăn nói lung tung.

    Cuối cùng nhờ có hai vị trưởng bối, người đàn ông khó tính kia cũng chịu thỏa hiệp chọn một nhà hàng khách sạn không quá xa nhà của ba mẹ cô, tiện cho việc đi lại giữa đôi bên.

    Đến khi trở ra phòng khách, tên JK kia vẫn một mực ngồi đó ăn vạ, còn chưa chịu cút về, Khải Phong liền đi đến lôi anh ta ra ngoài nói chuyện.

    Nhìn ánh mắt sắc lạnh của người nọ, JK khóe miệng giựt giựt, chính là biết mình sắp bị đem ra xử tử. Lệnh vua khó cãi, anh ta không muốn cũng phải nhấc đít theo sau hầu.

    Sau khi đã không còn ai, JK nhăn nhó gãi gãi đầu, đoán ý tứ của người kia: "William, anh không cần tỏ thái độ này với tôi nha!"

    Khải Phong bắn ánh mắt hình viên đạn về phía JK cất giọng: "JK, tôi đã nói với cậu thế nào? Cậu sao không chịu quản cái miệng của mình lại chứ?"

    JK thè lưỡi, chính là biết mình sai rồi: "William, coi như lần này là tôi sai, tôi lỡ lời, nhưng là vẫn chưa có nói gì mà. Sẽ không có lần sau, ok?"

    "Cậu dám có lần sau?" Khải Phong đanh giọng.

    "Sẽ không!" JK vội xua xua tay, làm sao dám chọc vào con cáo già anh nữa chứ.

    Đùa giỡn đủ, JK bắt đầu nghiêm túc: "William, việc cậu nhờ tôi đã tra ra. Quả nhiên là do người trong phòng kỹ thuật làm. Tay nghề của anh ta cũng chẳng ra gì. Có điều Kevin còn non tay quá nên không thể tự mình xử lý".

    "Tôi biết. Vậy thủ phạm là ai, có thấy mặt được không?" Khải Phong hỏi.

    "Tôi đã ghi hình lại, gửi cho anh rồi".

    "Tốt!" Khải Phong gật đầu. "Vậy việc chỉ dạy cho Kevin, cậu giúp tôi một chút".

    "Không thành vấn đề. Cậu ta rất có thiên phú, có điều không có người dẫn dắt nên chưa thể phát huy sở trường mà thôi".

    "Được. Vậy giao nó cho cậu".

    "Vậy.." JK lập lờ. "Tôi có thể đến đây ăn ké hay không? Bác gái nấu ăn thật sự không chê vào đâu được. Dù sao thời gian ở đây cũng không nhiều, anh đừng hẹp hòi với tôi có được không?"

    "JK!" Khải Phong nghiến răng.

    "Năn nỉ anh đó. Tôi ở đây một mình sẽ buồn chết mất!" JK chắp tay xin luôn rồi.

    Khải Phong nhíu mày nhìn cậu ta một lúc rồi mới lên tiếng: "Cậu đi hỏi bác gái đi xem họ có đồng ý không. Nếu họ cho phép, tôi cũng không phản đối. Có điều!"

    Khải Phong nở nụ cười gian xảo, nói tiếp: "Báo với cậu một tin, ngày mai Thomas sẽ về tới đây. Cho nên, cậu cứ ở yên đó mà đợi điện thoại của anh ta, rồi cùng tôi đến chi nhánh SLC xử lý công vụ. Nếu cậu muốn trốn thì nhớ trốn thật xa, đừng để tôi bắt được cậu. Nếu không, cậu tự hậu quả!"

    "William!" JK phồng mang. "Tôi chỉ xin ăn mà anh nỡ lòng nào đưa tôi vào hang hùm như vậy chứ? Anh thật sự không phải người!"

    "Tôi có nói tôi là người sao?" Khải Phong nhếch miệng cười. "Việc đến SLC, khoan nói cho Kevin biết, để cậu ta cứ như bình thường đến công ty, tránh gây náo loạn. Tôi muốn những người kia không có thời gian chuẩn bị".

    "Tôi hiểu rồi!" JK gật gù.

    "Cậu về giúp tôi chuẩn bị tư liệu về nhân sự, mai sẽ phải dùng đến".

    "Tư liệu nhân sự?" JK cao giọng hỏi. "Cái này anh phải giao cho Thomas chứ sao lại là tôi chứ?"

    "Thomas đang trên máy bay rồi. Cậu bảo anh ta chuẩn bị thế nào?"

    "Nhưng mà tôi lấy ở đâu ra chứ?" JK mặt ỉu xìu.

    "Đó là chuyện của cậu". Khải Phong liếc cậu ta một cái rồi nói tiếp: "Tổng bộ của tôi mà cậu còn dám mò vào, huống chi là cái chi nhánh cỏn con này".

    JK thật muốn cắn vào lưỡi. Tự mình lấy đá đập chân mình. JK nghiến răng ken két tự nói với chính mình: William, anh đúng là con cáo già.

    Thì ra con cáo già kia đã biết cậu ta mò vào mà còn giả vờ không biết. Mà cậu ta cũng chỉ mới vào được một cửa đã bị anh ta tống khứ ra ngoài, còn tặng cho cậu một món quà lớn nữa chứ, khiến nguyên một dàn máy tính của cậu ta trở thành phế liệu.

    Phải biết rằng dàn máy tính kia không đáng bao nhiêu tiền, chỉ là dữ liệu trên đó là vô giá. Hơn hết, công sức cậu lập trình là có một không hai. Vậy mà cái người kia chỉ trong vòng mười phút phá hủy cả cơ ngơi của cậu.

    Cho nên từ đó về sau, có cho cậu mười lá gan cũng không dám đứng trước cửa nữa chứ đừng nói phá cửa mà vào.

    Thấy JK không dám hó hé thêm câu nào nữa, Khải Phong mới hài lòng cho qua: "Cứ quyết định như vậy. Ngày mai gặp".

    Nói dứt lời, Khải Phong liền đi vào trong nhà không hề quay lại, để mặc JK đứng như trời trồng.

    JK cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhún nhún vai, thở phào nhẹ nhõm, bởi vì con cáo già kia đã chịu bỏ qua chuyện cũ, nếu không, hậu quả như thế nào, cậu ta thật sự sẽ không gánh nổi.
     
  6. Dạ Hồ Điệp Dạ Hồ Điệp

    Messages:
    151
    [​IMG]

    Chương 95: Thomas cũng nhiều chuyện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    8 giờ sáng, Thomas sau khi sắp xếp cho đoàn thanh tra công ty xong xuôi, liền gọi cho Khải Phong.

    "William, bên tôi đã xong, khi nào xuất phát?"

    Khải Phong lúc này đang ăn sáng, nhìn đồng hồ nơi cổ tay rồi lên tiếng: "Bên này mấy giờ bắt đầu làm việc?"

    "Giống như giờ bên Mỹ, 10 giờ". Thomas trả lời.

    "Vậy, cậu cùng mọi người nghỉ ngơi đi, sắp xếp đúng 10 giờ có mặt tại công ty là được. Còn cậu cùng Alex, phiền qua đón tôi".

    "Không vấn đề. Vậy tầm một tiếng nữa tôi sẽ có mặt ở chỗ cậu".

    "Được, cứ như vậy".

    Sau khi cúp điện thoại, Khải Phong quay sang người bên cạnh, mỉm cười lên tiếng: "Lát nữa anh sẽ phải đến công ty Trọng Hải trình diện, có thể đến chiều tối mới về được".

    "Nhanh như vậy phải đến công ty rồi sao?" Diễm Linh thắc mắc.

    Khải Phong gật đầu: "Uhm, xin chuyển công tác mà, Thomas đã sắp xếp xong".

    "Vậy anh cứ làm việc của mình đi. Tối em đợi anh ở nhà ba mẹ có được không?"

    "Được".

    Nhớ ra một chuyện, anh nói tiếp: "Phải rồi, anh quên nói với em, Trí Đức cũng mới vừa về tới, lát nữa sẽ ghé đây".

    "Thật như vậy?" Cô tỏ ra ngạc nhiên.

    "Uhm. Mới có chỉ thị hôm qua mà thôi". Anh mỉm cười trả lời.

    Khoảng một giờ sau, Thomas cùng Trí Đức đã có mặt ở nhà Trọng Khang. Trọng Khang hay tin cũng tỏ ra vô cùng vui vẻ. Chính là anh em đã mấy năm chưa gặp, làm sao lại không mừng đây.

    "Trọng Khang, Diễm Linh! Hai anh em vẫn khỏe chứ? Cậu mợ cùng gia đình nữa?" Trí Đức vui vẻ chào hỏi.

    "Dạ, cảm ơn anh. Mọi người đều khỏe". Cô trả lời.

    "Hôm qua anh vừa biết tin vui nha. Con Bé này, vậy mà không chịu gọi điện báo cho anh. Anh là người cuối cùng biết tin đó!" Trí Đức không vui nói với cô.

    "Dạ, tại em cũng chỉ vừa mới quyết định mà thôi. Hôm qua bận quá nên cũng chưa kịp gọi cho anh mà thôi". Cô mỉm cười giải thích.

    Trí Đức mỉm cười: "Anh chỉ đùa mà thôi. Anh mừng cho em!"

    "Cảm ơn anh!"

    Nãy giờ mải nói chuyện với anh họ mà quên mất ở đây còn có một người nữa, cô liền gượng gạo lên tiếng chào hỏi: "Anh là Thomas có phải không?"

    Thomas nãy giờ bị xem như không khí, ngồi một bên nghe, chằm chằm nhìn về phía người phụ nữ duy nhất ở đây ngầm đánh giá. Anh dĩ nhiên biết cô là gì của cái tên William kia. Có điều, hình như cô bé này tuổi khá nhỏ đây, trông baby như thế kia mà.

    Thomas âm thầm lắc đầu trong lòng, William à William, cậu quả nhiên là thích gặm cỏ non. Bao nhiêu năm không thấy bóng hồng nào, hóa ra là cậu đợi thỏ con trưởng thành.

    Nghe người đẹp nói chuyện với mình bằng Anh ngữ, Thomas thoáng kinh ngạc, chính là không nghĩ cô bé này lại phát âm chuẩn như vậy.

    Thomas nhìn Diễm Linh, mỉm cười trả lời: "Anh là Thomas, rất vui được biết em!"

    "Dạ. Nghe William nói nhiều về anh. Bây giờ mới có dịp gặp mặt."

    "Cậu ta mà cũng nhắc đến anh à?" Thomas tỏ ra ngạc nhiên.

    Nhìn sang người đang ngồi bên cạnh cô, Thomas trêu chọc: "William, cậu mà cũng nhắc đến tôi sao?"

    Khải Phong nhếch miệng trả lời: "Cậu không cần dát vàng lên mặt mình, chỉ là em cô ấy hiếu kỳ với cậu mà thôi".

    "Vậy sao?" Thomas mặt buồn so, sau lại mỉm cười. "Em sao? Oh! Tôi nổi tiếng như vậy?"

    "Đơn giản là vì cậu làm việc ở SLC, em trai cô ấy cũng làm ở SLC, cho nên biết cậu không có gì đáng ngạc nhiên cả". Khải Phong mặt không biến sắc nói.

    Thomas bĩu môi: "William, cậu không cần cứ mở miệng lại tanh như vậy có được không?"

    Khải Phong quyết định dừng đề tài ở đây: "Được rồi. Không còn sớm, đi thôi!"

    Nhìn quanh không thấy JK, Khải Phong lên tiếng hỏi: "JK đâu?"

    Thomas lên tiếng trả lời: "Nó ở lại cùng với đám người kia, lát sẽ cùng họ chờ ở cổng công ty".

    "Uhm!" Khải Phong gật đầu.

    Quay sang người bên cạnh, anh mỉm cười: "Anh tới công ty, tối gặp lại".

    Nhìn Trọng Khang, anh cũng gật đầu lên tiếng: "Tôi có việc, đi trước".

    "Được, cậu đi làm việc của mình đi". Trọng Khang mỉm cười nói. Sau đó nói với người anh họ: "Trí Đức, tối cùng Khải Phong ghé nhà dùng cơm nhá, ba mẹ em chắc cũng muốn gặp anh".

    "Được". Trí Đức gật đầu mỉm cười.

    Kết thúc cuộc trò chuyện, ba người đàn ông tiến về chiếc xe đã đợi sẵn ngoài cổng.

    Sau khi an vị trên xe, Thomas không nén được sự hiếu kỳ nãy giờ, lên tiếng hỏi: "William, gu của cậu thật đặc biệt!"

    "Thomas, cậu muốn nói gì cứ việc nói thẳng đi". Khải Phong nhíu mày.

    Thomas quay sang Trí Đức đang ngồi cạnh nhìn một cái, sau mới nhìn người ngồi phía sau, ngập ngừng nói: "William, vợ cậu.. Em gái Alex.. thoạt nhìn trông thật baby nha!"

    Trí Đức liếc mắt sang người ngồi cạnh, thoáng nở nụ cười.

    Khải Phong cũng cười như không cười, trả lời: "Cậu nghĩ như vậy à?"

    Thomas không ngần ngại gật đầu: "Tôi nghĩ phải nhỏ hơn cậu cả chục ấy nhỉ? Có khi nào vừa mới đủ tuổi kết hôn liền bắt người luôn hay không, cho nên bấy lâu mới giấu người như vậy?"

    Khải Phong khóe miệng khẽ nhếch lên, nhưng lại không có lên tiếng trả lời câu hỏi của Thomas, mà đùn đẩy cho người ngồi phía trên: "Vậy.. cậu hỏi Alex không phải sẽ rõ hơn à?"

    Thomas nhìn người vừa phát ngôn, sau đó lại nhìn người ngồi cạnh, cất giọng hỏi: "Alex, nói cho tôi biết một chút. Vì sao cả hai người đều có vẻ mặt này chứ?"

    Trí Đức nhoẻn miệng cười: "Cậu muốn biết điều gì?"

    "Alex à!" Thomas kéo dài câu nói: "Tôi muốn biết gì, anh biết rõ ràng mà".

    "Em gái tôi sao? Cậu muốn biết gì về nó?"

    "Tất cả". Thomas mắt không chớp trả lời.

    Nhìn vẻ mặt của Thomas, Khải Phong không nhịn được lên tiếng: "Thomas, từ lúc nào cậu giống cái tên JK kia vậy? Cậu ta gặp LiLy cũng không có hỏi han nhiều như cậu, chỉ tập trung ăn uống là tốt rồi!"

    "Nó gặp rồi?" Thomas thắc mắc.

    "Uhm!" Khải Phong gật đầu. "Tối hôm qua mới đến nhà cô ấy ăn trực".

    "Này.." Thomas cười gian xảo. "William, tôi cũng muốn đến nha!"

    "Miễn đi!" Khải Phong không nói hai lời, lập tức từ chối.

    "Keo kiệt". Thomas bĩu môi.

    Nhớ ra vấn đề còn đang dang dở, Thomas tiếp tục chất vấn Trí Đức: "Alex, anh còn chưa nói cho tôi biết về em gái anh nha".

    "Cậu muốn biết con bé bao nhiêu tuổi sao?" Trí Đức hỏi. "Vậy, đoán xem!"

    Thomas ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời: "Trên dưới 20 thôi. Tôi nghĩ vậy".

    Khẽ liếc mắt qua người ngồi bên dưới, Thomas nhếch khóe miệng: "Này, sẽ không phải là dưới chứ hả? William, cậu sẽ không thích gặm cỏ non như thế phải không?"

    "Tôi giống trâu già lắm hay sao?" Khải Phong trợn mắt nói.

    "William, đây là cậu tự nói nha". Thomas cười vang.

    "Thomas, cô ấy đã 27 tuổi!" Khải Phong cười như không cười lên tiếng.

    Thomas lúc này há hốc miệng, mắt mở to, không dám tin những gì mình vừa nghe, liền hỏi người bên cạnh: "Alex, cậu ta đang nói đùa có phải không?"

    Trí Đức không cần suy nghĩ liền gật đầu cái rụp. Em gái anh bao nhiêu tuổi, anh dĩ nhiên là người rõ ràng.

    "Oh my God!" Thomas cảm thán. "Trên đời này tồn tại người như vậy sao? Trông còn trẻ hơn cả Tracy nữa. Thật không thể tin được!"

    "Điều cậu không tin còn nhiều lắm!" Khải Phong không khách sáo nói thẳng. "Còn nhớ bài thi của một cậu sinh viên Việt Nam vào bốn năm trước hay không? Khi đó cậu đã đưa cho tôi xem qua".

    Ngẫm nghĩ vài giây, Thomas gật đầu: "Uhm. Là bài thi duy nhất tôi đưa cho cậu xem nên nhớ rõ, vô cùng xuất sắc. Ý tưởng này, thật không phải tầm thường".

    "Cậu sinh viên đó chính là em trai cô ấy, mà người đưa ra ý tưởng đó lại là chị của cậu ta, là người cậu đang muốn tìm hiểu".

    Lần này Thomas còn tỏ ra ngạc nhiên hơn. Không chỉ riêng Thomas, người ngồi cạnh cậu ta, Trí Đức, cũng ngạc nhiên không kém. Cô em gái này của anh.. Còn cái gì con bé không biết nữa hay không.

    "William, bài thi đó là của Trọng Hải sao?" Trí Đức hỏi.

    "Uhm!" Khải Phong gật đầu. "Tôi cũng chỉ mới biết. Cũng là cậu ta tự khai việc Diễm Linh cho cậu ta ý tưởng".

    "Con Bé biết IT, tôi thật sự vô cùng bất ngờ". Trí Đức nói ra sự thật.

    "Chính tôi cũng không ngờ cô ấy lại giỏi như vậy. Tôi cũng muốn biết, còn việc gì cô ấy không biết hay không? Thật sự không thể tìm ra khuyết điểm của cô ấy!" Khải Phong cũng cảm thán trong lòng.

    "Nè William, vợ cậu thật sự không tầm thường!" Thomas không tiếc lời tán thưởng.

    "Phải!" Khải Phong gật đầu. "Cô ấy thông thạo mấy ngôn ngữ, từ kinh tế, IT, kiến trúc đến cơ khí, cô ấy đều am hiểu, ngay đến khoản nữ công gia chánh cũng đều xuất sắc đến không thể tìm ra khuyết điểm. Nhiều lúc tôi cũng không dám tin trên đời này có người toàn năng như vậy, mà còn là phụ nữ. Cậu nói xem!"

    Thomas tặc lưỡi thán phục: "Chậc, cuối cùng cũng bị cậu thu phục. Không biết cậu là có phúc hay cô ấy nợ cậu đây?" Kèm theo là nụ cười gian xảo.

    Khải Phong không chần chừ nhoẻn miệng cười: "Là tôi có phúc!"

    "Vậy cậu điều cô ấy về làm thư ký cho cậu không phải rất tốt à, công việc của tôi cũng có thể được giảm nhẹ một chút, có thời gian mang vợ về nhà chứ!"

    "Thomas, vợ là để yêu chứ không phải để hành. Cho nên, công việc của cậu, cậu vẫn phải làm thôi. Muốn san sẻ công việc? Cậu tự đào tạo người hoặc tôi tìm người giúp cậu, cậu tự chọn".

    "Để tôi tự chọn đi! Khỏi phiền cậu!"
     
  7. Dạ Hồ Điệp Dạ Hồ Điệp

    Messages:
    151
    [​IMG]

    Chương 96: Cuộc càn quét bắt đầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xe chạy không quá 30 phút đã nhìn thấy tòa nhà SLC. Thấy vẫn còn dư ra mười phút mới đến 10 giờ, Khải Phong yêu cầu xe đỗ cách công ty một đoạn, anh có chuyện cần nói.

    Xe vừa dừng lại, Khải Phong liền lên tiếng: "JK, tài liệu tôi cần đã có hay chưa?"

    JK gật gù chỉ vào chiếc iPad: "Đã xong, đều lưu giữ ở đây".

    "Tốt!" Quay sang Thomas, anh hỏi: "Thomas, đã chọn ra người thích hợp hay chưa?"

    Thomas gật đầu: "Có điều, tôi đang phân vân giữa hai người, một là nhân viên của chi nhánh, hai là người ở trụ sở. Tôi cần xem biểu hiện của họ rồi mới quyết định được. Nhưng tôi hiện nghiêng về người bên trụ sở hơn".

    "Uhm. Việc này cũng không gấp. Từ từ chọn cũng được. Laptop cùng iPad mới sản xuất đã mang về kho hay chưa?"

    "Đã nhập kho. Tùy thời đều có thể sử dụng".

    "Vậy tốt rồi. Việc còn lại, sau khi đến công ty tôi sẽ phân phó. Thân phận của tôi, vẫn như cũ không công khai. Chỉ cần nói tôi là người chịu trách nhiệm cao nhất là được."

    "Ok!"

    Mọi người đều đồng thanh đáp.

    Nhìn đồng hồ nơi cổ tay, Khải Phong nói tiếp: "Những người kia đã đến hay chưa?"

    "Đã đợi ở cổng công ty được một lúc rồi". Thomas trả lời.

    Khải Phong gật đầu, vô cùng hài lòng với sự sắp xếp này. Anh lên tiếng: "Vậy đi thôi".

    Xe dừng lại trước cổng chi nhánh SLC. Nơi đây chỉ cao tầm mười tầng, so với trụ sở ở Mỹ chỉ bằng một phần năm diện tích, nhưng ở Việt Nam thì tương đối lớn.

    Hiếm có công ty nào ở Việt Nam có một tòa nhà độc lập, đa số chỉ gồm vài tầng của một tòa lớn mà thôi. Cho nên tên tuổi SLC ở Việt Nam cũng không phải dạng tầm thường.

    Một đoàn người comple chỉnh tề đồng loạt xuất hiện ở đại sảnh công ty khiến đội ngũ lễ tân không biết phải tiếp đãi như thế nào.

    Một cô lễ tân có vẻ như chức cao nhất trong hàng ngũ lễ tân mạnh dạn đi đến trước đoàn người, cất giọng tiếng anh non nớt.

    "Xin chào, các vị cần giúp gì không ạ?"

    Cũng may cô ta còn biết nhìn người mà bắt chuyện, toàn người tây thế kia mà. Nếu chẳng may nói tiếng bản địa, cô ta sẽ ngay tức khắc phải cuốn gói rời khỏi rồi.

    Thomas mặt không chút biểu cảm lên tiếng: "Gọi cho giám đốc điều hành, ngay lập tức trình diện. Cứ nói tôi là Thomas Jowett từ tổng bộ SLC ở Mỹ".

    Nhìn nét mặt lạnh băng cùng giọng nói lạnh lẽo của người vừa xưng là Thomas Jowett, cô lễ tân cũng không dám hai lời, lập tức trở lại bàn trực gọi điện thoại lên tầng cao nhất.

    Ngay lúc cô lễ tân vừa rời đi, đám người Thomas liền tiến đến ghế sofa tiếp khách gần đó.

    Cả đoàn gần hai mươi người toàn cư dân nước ngoài comple chỉnh tề tụ lại một chỗ khiến cả công ty nhộn nhạo cả lên. Mà cái người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm đeo chiếc kính mát màu trà không thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng vẫn toát lên khí chất hơn người lại khiến cả một đám nhân viên bất luận trai gái, già trẻ đều phải xầm xì bàn tán.

    Khóe miệng người đàn ông mang kính màu trà khẽ nhếch lên, chính là nghe rõ ràng họ đang nói gì, và dĩ nhiên là hiểu toàn bộ.

    Trí Đức cũng vinh dự được ngồi cùng với người kia, nghe đám nhân viên khen ngợi anh ta, trong lòng cũng chỉ biết lắc đầu cảm thán. Chính là, phụ nữ Việt Nam sao lại mê trai đến sỗ sàng như vậy đây. Chỉ có em gái anh, nhìn thấy cậu ta lại muốn xa cách. Haizzz.. Đúng là mỗi người mỗi tính mà.

    Chưa đầy năm phút, một người đàn ông trung niên tầm trên dưới bốn mươi mồ hôi nhễ nhại chạy xồng xộc đến sofa tiếp khách. Hắn nhìn một đoàn người trước mặt mà sững sờ, vội vàng quệt mồ hôi trên trán, đi đến trước mặt Thomas kính cẩn chào.

    "Ngài Thomas, đến sao không thông báo để chúng tôi tiếp đón? Thất lễ rồi!"

    "Không cần!"

    Thomas đứng dậy lên tiếng. Sau đó đi đến trước mặt vị giám đốc điều hành chi nhánh, ra lệnh: "Thông báo cho tất cả các phòng ban, trong vòng mười phút, toàn bộ đều phải có mặt ở đại sảnh. Nhân viên nào vắng mặt không có lý do, lập tức khai trừ".

    Viên giám đốc mắt trợn tròn, vâng dạ gật đầu. Liền sau đó hớt hải chạy đến bàn lễ tân gọi điện thoại đến phòng trực, thông báo qua loa phát thanh. Thời gian chỉ có mười phút, ông ta chỉ có thể làm như vậy mà thôi.

    Mười phút trôi qua, nhân viên các phòng ban vẫn chưa thể vào quy củ khiến người đàn ông đeo kính màu trà khẽ nhíu mày.

    Mười phút mà Thomas đưa ra đã là quá nhiều. Tác phong như vậy, thật sự khiến anh không hài lòng, nhất định phải chỉnh đốn.

    Cả đại sảnh chật kín người, ai nấy đều nhao nhao cả lên vô cùng ồn ào mất trật tự.

    Điều này cũng không có gì khó giải thích, bởi vì, đây là lần đầu tiên toàn bộ nhân viên công ty bị điều động có mặt tại đại sảnh, hơn nữa lại không báo trước. Cho nên ai nấy đều bàn tán lý do vì sao, cũng là lẽ thường.

    Thomas cũng không nhịn được đi đến trước mặt đoàn nhân viên hét lớn: "Im lặng!"

    Giọng Anh ngữ đanh thép vang lên, cũng không cần dùng đến loa phóng thanh, trong tíc tắc đều khiến cả đại sảnh im thin thít. Hơn bảy trăm nhân viên đều lặng yên không một tiếng động.

    Phòng kỹ thuật được ưu tiên đứng ở vị trí đầu góc bên phải, cho nên có thể nhìn rõ ràng những nhân vật quyền uy đang hội tại sofa tiếp khách.

    Trọng Hải tuy không đứng ở hàng đầu nhưng vẫn có thể nhìn rõ đám người comple chỉnh tề, phần đông là người tây. Trong phút chốc, mắt cậu ta mở lớn hết cỡ, miệng há hốc không thốt lên lời.

    Trong lòng cậu ta tri hô: Ông trời ơi, JK, anh Trí Đức, còn có.. Người mang kính màu trà kia, không phải ông anh rể của cậu thì còn ai vào đây!

    Vì sao hôm qua gặp hai người họ, đâu có nói hôm nay sẽ đến công ty chứ? Mà anh Trí Đức, về đây lúc nào sao cậu cũng không biết? Bây giờ lại cùng nhau xuất hiện, đây là chuyện gì xảy ra?

    Bỗng dưng nghe thông báo tụ họp ở đại sảnh đã khiến cậu tràn đầy nghi vấn. Bây giờ gặp những người này, cậu lại cảm thấy ngạc nhiên gấp bội phần.

    Cái chính là, ông anh rể của anh lại khác biệt nhất trong đám người kia, một mình ngồi chính giữa, lại còn đeo chiếc kính mát, tựa như muốn không ai nhìn rõ mặt, lại như đang thể hiện quyền uy. Xem ra, anh ấy thật sự không tầm thường chút nào.

    Sau khi cả đại sảnh đều im phăng phắc, Thomas bắt đầu lên tiếng: "Ai là giám đốc bộ phận nhân sự?"

    Một người đàn ông trung niên nghe được điểm danh liền run rẩy tiến về phía Thomas, lên tiếng: "Là tôi".

    Nhìn biểu hiện kinh sợ của người nọ, Thomas mi tâm nhíu lại. Đã leo lên được chức giám đốc mà thái độ làm việc như thế này hay sao? Thật sự quá mất mặt.

    "Lập tức đi kiểm tra nhân sự các phòng ban rồi làm thành báo cáo cho tôi. Những ai vắng mặt không lý do, lập tức khai trừ. Danh sách nhân viên công ty bao gồm lý lịch cùng chế độ lương thưởng, tất cả đều phải đầy đủ. Ông có 30 phút".

    "Chuyện này!"

    Người được gọi là giám đốc nhân sự ấp úng lên tiếng. Chỉ cho hắn ba mươi phút, hắn làm sao xuất trình được đây chứ? Thật sự là làm khó hắn mà!

    "Ông có quyền không làm, lập tức thu dọn phòng làm việc!" Thomas không nhanh không chậm nói.

    Nghe được lời này, hắn không muốn cũng phải muốn, không thể cũng phải thành có thể, nếu không muốn mất chén cơm. Hắn khó khăn lắm mới leo lên được vị trí này, hắn không thể chỉ vì vậy mà rời khỏi.

    "Tôi lập tức đi làm!" Hắn vâng dạ trả lời, ba bước thành hai bước cùng nhân viên phòng ban của hắn đi làm việc được giao.

    Phòng nhân sự đi rồi, Thomas lập tức lên tiếng: "Giám đốc phòng kế hoạch!"

    Rút kinh nghiệm người đi đầu, giám đốc phòng kế hoạch nhanh chóng lấy lại bình tĩnh lên trình diện. Hắn ta cũng không gọi là lớn tuổi, chỉ ngoài bốn mươi nhưng nét mặt có vẻ già nua hơn những người khác.

    Mạnh dạn trình diện, hắn lên tiếng: "Là tôi".

    Nhìn sự bình tĩnh hiện trên nét mặt người nọ, Thomas xem như cảm thấy hài lòng, gật đầu: "Danh sách đối tác trong vòng năm năm, kế hoạch thị trường trong vòng hai năm, tất cả lập thành báo cáo cho tôi. Ông có 30 phút".

    "Được, tôi lập tức đi làm". Ông ta không nói hai lời, lập tức gật đầu rồi cùng nhân viên phòng ban rời khỏi.

    Thomas nhìn quanh một lượt những người còn lại ở đại sảnh. Sau đó cất giọng: "Trừ phòng kỹ thuật, tất cả các phòng ban còn lại trở về phòng làm việc của mình đợi lệnh. Công việc trong sáng nay đều dừng lại".

    Quay lại nhìn về phía đoàn thanh tra, anh nói tiếp: "Jonathan, tiến hành thanh tra tổng thể!"

    Người đàn ông tóc nâu tên Jonathan nghe gọi tên, lập tức cùng đoàn người còn lại đi làm việc được giao.

    Lúc này, ở đại sảnh người đã đi gần hết, chỉ còn lại nhân viên phòng kỹ thuật cùng vị giám đốc điều hành đang không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

    Cuộc càn quét, bây giờ mới chính thức bắt đầu.
     
  8. Dạ Hồ Điệp Dạ Hồ Điệp

    Messages:
    151
    [​IMG]

    Chương 97: Thừa nhận Trọng Hải

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thomas nhìn vị giám đốc điều hành, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười mỉa. Chính là, hắn ta chẳng bao lâu nữa sẽ được cuốn gói về nhà ăn cơm. Nhưng mà, khả năng này có vẻ thấp, bởi vì, hắn ta không chừng sẽ được ăn cơm miễn phí. Ăn ở đâu, ai cung cấp, có lẽ không cần phải nói trắng ra.

    "Lập tức chuẩn bị phòng hội nghị. Ông, toàn bộ nhân viên phòng kỹ thuật, cùng những người đứng đầu các phòng ban, tất cả đều phải có mặt ở đó".

    Hắn ta đưa tay lên trán lâu mồ hôi, sau đó gọi điện thoại cho phòng hậu cần chuẩn bị phòng hội nghị.

    Hắn ta đi rồi, nhân viên phòng kỹ thuật hơn một trăm người liền đưa mắt nhìn nhau tỏ vẻ không hiểu, nhưng cũng không một ai dám lên tiếng hỏi.

    Trọng Hải tuy đối với bốn người còn lại thì đã quen biết ba, nhưng cũng không dám hó hé nửa câu, chỉ đứng im lặng theo dõi giống như các đồng nghiệp của mình. Bởi vì cậu hiểu, công việc là công việc, cá nhân là cá nhân, không thể vì có quan hệ mà phá vỡ kỷ luật được. Cho nên, im lặng lúc này là thượng sách.

    Không quá mười phút, vị giám đốc điều hành đã trở lại lên tiếng: "Đã xong, bây giờ có thể đến phòng hội nghị".

    "Tốt!" Thomas gật đầu. "Tất cả những ai cần có mặt, 30 phút nữa đều phải có mặt".

    "Được. Thang máy bên này, mời!" Hắn ta gật gù, hướng bàn tay về phía đường đến thang máy.

    Đến lúc này, Khải Phong mới từ từ đứng lên, đi đến bên cạnh Thomas. Thế nhưng anh chỉ dừng lại ở đó không có ý đi tiếp, nhìn viên giám đốc điều hành, bắn ánh mắt sắc lạnh về phía hắn.

    "Vị này là?"

    Tuy cách một lớp kính nhưng ở khoảng cách gần như vậy, hắn dĩ nhiên có thể nhìn rõ ràng cặp mắt lạnh lẽo kia. Hắn ta thoáng run rẩy mà đổ mồ hôi lạnh. Đáng sợ, thật sự vô cùng đáng sợ.

    Thomas giúp hắn giải đáp thắc mắc: "Ông không cần biết ngài ấy là ai, ông chỉ cần biết một điều, mọi lời ngài ấy nói, là mệnh lệnh buộc phải thi hành".

    Viên giám đốc lau mồ hôi, gật gật đầu.

    Trao ánh mắt cảnh cáo đến người giữ chức vị cao nhất ở chi nhánh SLC, Khải Phong mới quét mắt về đám nhân viên phòng kỹ thuật, mở miệng nói câu đầu tiên tính từ lúc bước vào đại sảnh.

    "Ai là giám đốc phòng kỹ thuật?"

    "Là tôi!" Một người đàn ông cũng tầm bốn mươi tuổi, đứng hàng đầu lên tiếng, đồng thời tiến về phía trước.

    Khải Phong gật đầu, nói tiếp: "Phó giám đốc?"

    "Là tôi!" Một người nữa vâng dạ tiến lên.

    "Trưởng phòng các bộ phận?"

    Những người giữ chức trưởng phòng đồng loạt tiến lên.

    "Trưởng phòng các bộ phận, lập tức tiến hành đánh giá nhân viên trong tổ, bao gồm ưu khuyết điểm mỗi người, lập thành báo cáo. Kết thúc hội nghị phải giao nộp".

    Nhìn sang hai vị giám đốc cùng phó giám đốc phòng kỹ thuật, anh nói tiếp: "Hai anh biết công việc của mình là gì rồi đúng không?"

    Hai người đàn ông vừa được nhắc tới quay sang nhìn nhau, sau đó cùng nhìn người vừa phát ngôn, đồng loạt gật đầu. Đến lúc này, dĩ nhiên họ biết họ phải làm gì, nếu không, họ có thể ngay lập tức cuốn gói rời khỏi.

    "Tốt!" Khải Phong gật đầu. "Những ai có nhiệm vụ lập tức thi hành. Điều thiết yếu là, toàn bộ đều làm việc ở phòng hội nghị. Các anh tự sắp xếp".

    Đưa ánh mắt về đám nhân viên còn lại, Khải Phong nói tiếp: "Tôi muốn đi tham quan phòng kỹ thuật".

    Nhìn thấy người kia nãy giờ vẫn còn chưa hết bàng hoàng, anh khẽ nhếch miệng, cất giọng tiếng Việt: "Hà Trọng Hải, cậu dẫn đường cho tôi!"

    Cả đám người có mặt ở đại sảnh, bao gồm cả vị giám đốc điều hành cũng há hốc miệng vì kinh ngạc. Họ chính là không tin cái người kia lại nói tiếng Việt, lại vô cùng chuẩn, hơn nữa lại chỉ đích danh tên một nhân viên của phòng kỹ thuật. Thử hỏi, họ không bàng hoàng mới là lạ.

    Sau câu nói của người kia, mọi ánh mắt đồng loạt hướng về phía đương sự, vậy mà đương sự lại cứ đơn thuần chỉ vào chính mình, tỏ vẻ ngạc nhiên.

    Khải Phong biết cậu ta lúc này khá là sửng sốt, có lẽ một phần sẽ không tin ở nơi này mà anh lại chỉ đích danh cậu ta. Nhưng anh chính là muốn như vậy, mục đích là để cho trên dưới công ty biết quan hệ không bình thường của cậu ta cùng đám người của anh, để họ biết rằng, em vợ của anh không dễ bị ăn hiếp.

    Khải Phong kiên nhẫn, mỉm cười tiếp tục lên tiếng: "Thế nào, không muốn dẫn đường cho anh?"

    "Không có, không có". Trọng Hải xua xua tay, nói tiếp: "Em dĩ nhiên muốn. Nhưng mà anh rể!"

    Đang nói đến đây, Trọng Hải bỗng nhiên im bặt, vội che miệng lại, chính là biết mình đã lỡ lời. Cậu thật muốn vả vào miệng mình, ở nhà cứ một câu anh rể, hai câu anh rể, riết thành thuận miệng, nói ra không kịp suy nghĩ.

    Mọi ánh mắt một lần nữa đổ dồn về phía Trọng Hải, có điều lần này ai nấy đều mở thật to, tựa như đang muốn nghe cậu ta nói tiếp lời nói dang dở.

    Trọng Hải mỉm cười gượng gạo, gãi gãi đầu: "Tôi lỡ lời, mọi người không cần nhìn tôi như vậy nha!"

    "Được rồi!" Khải Phong lên tiếng giải vây: "Mọi người đi làm việc của mình đi. Trọng Hải, dẫn đường".

    Nghe chỉ thị, mọi người ai nấy đều tản ra đi về hướng thang máy. Cuối cùng chỉ còn Trọng Hải ngây như phỗng đứng tại chỗ không biết nên tiến hay lùi.

    Khải Phong đành lên tiếng gọi: "Trọng Hải, em lại đây".

    Đã gọi đích danh rồi, cậu dĩ nhiên không thể cứ đứng ở đó, từng bước tiến đến đứng trước mặt bốn người họ.

    Khải Phong nhoẻn miệng cười: "Ở nhà nói nhiều lắm mà, sao bây giờ lại ngây ngốc như vậy đây?"

    "Anh rể, không cần nói như vậy nha. Hôm qua có nghe anh nói gì đâu, sao hôm nay bất ngờ xuất hiện, lại kinh thiên động địa như vậy, em vẫn còn bàng hoàng đây này".

    Nhìn sang người bên cạnh, cậu nói tiếp: "Anh Trí Đức, về đây cũng không báo cho em hay".

    Trí Đức mỉm cười trả lời: "Đi gấp quá cho nên chưa kịp báo. Không vui khi gặp anh à?"

    "Sao lại không vui. Vui đến thốn tim đây này!"

    "Cái thằng này". Trí Đức đấm nhẹ vào ngực cậu em họ.

    "Nè, nãy giờ ba người các cậu nói gì vậy, tôi không hiểu nha!" JK nãy giờ không nói được câu nào, cứ bị bỏ mặc, không vui xen vào. "Thomas, anh có hiểu không?"

    Thomas gật gù: "Hiểu một chút".

    "A!" JK la lên. "Mai tôi đi học tiếng Việt. Tôi khinh bỉ mọi người".

    Trọng Hải nghe đến tên Thomas, liền ngạc nhiên ra mặt: "Anh chính là Thomas?"

    "Là anh!" Thomas gật đầu.

    "Nghe danh đã lâu, hôm nay mới được gặp anh, thật là vinh hạnh". Trọng Hải miệng nói, đồng thời đưa tay ra ngụ ý xã giao.

    Thomas mỉm cười bắt tay cậu ta: "Không dám".

    Quay lại nhìn Khải Phong, Trọng Hải nói tiếp: "Anh rể, hôm nay đến công ty là vì việc gì vậy? Kinh động cả công ty luôn. Em vẫn chưa hiểu được mục đích của mọi người. Em nghĩ là trên dưới công ty đều đang thắc mắc giống em nha".

    "Anh làm lớn như vậy mà còn chưa hiểu hay sao?" Khải Phong hỏi.

    Trọng Hải suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Em nghĩ là thanh tra. Thế nhưng, công ty vẫn hoạt động bình thường mà, đâu có sai sót gì mà phải thanh tra!"

    "Nè!" JK xen vào. "Yêu cầu hai người nói Anh ngữ cho tôi. Tôi nghe không hiểu gì hết".

    "Nể tình tôi, nói Anh ngữ đi!" Thomas cũng thêm lời giúp. "Tôi cũng không có thông thạo tiếng Việt nha".

    Thomas đã lên tiếng, Khải Phong cũng đành thuận theo, nói Anh ngữ: "Sai sót sao? Trên dưới công ty đều có sai sót. Nhất là phòng kỹ thuật của em".

    "Phòng kỹ thuật sao?" Trọng Hải thắc mắc.

    "Đúng vậy. Cho nên lần này bọn anh đột ngột đến là để trên dưới công ty không có sự chuẩn bị. Còn vấn đề ở đâu, sau hôm nay em sẽ rõ ràng thôi".

    "Oh!"

    "Đúng vậy!" Thomas thêm lời. "Hiện tại không phải một hai câu là có thể giải thích được. Sau hôm nay, công ty sẽ có biến cố lớn, em cứ ngồi xem là được".

    "Nhưng mà anh rể, lúc nãy em lỡ lời gọi anh là anh rể, có ảnh hưởng gì hay không?" Trọng Hải nhíu mày hỏi.

    "Không vấn đề gì cả. Em cứ yên tâm. Nếu ai có hỏi, em muốn nói như thế nào tùy em".

    "Oh!"

    "Được rồi, bây giờ dẫn bọn anh đi phòng kỹ thuật, anh muốn kiểm tra một chút. Lát nữa để ý bọn anh làm việc mà học hỏi có biết chưa? Sau hôm nay, em sẽ tạm ngưng làm việc ở công ty, chỉ cần đi theo bọn anh là được".
     
  9. Dạ Hồ Điệp Dạ Hồ Điệp

    Messages:
    151
    [​IMG]

    Chương 98: Bắt đầu tra xét

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tạm ngưng việc ở công ty? Vì sao chứ?" Trọng Hải nghe vậy liền thắc mắc.

    "Sắp tới em sẽ cùng anh qua Mỹ không phải sao? Cho nên công việc ở đây em không cần phải làm nữa. Chỉ cần đi theo JK, Trí Đức học hỏi là được. Sau này gặp Andrew rồi, em sẽ trực tiếp đi theo anh ta". Khải Phong giải thích.

    "Nhưng mà chưa có lệnh điều động mà. Em tự ý ngưng làm việc sao được!"

    Thomas cười thành tiếng: "Lời anh rể em nói chính là lệnh điều động. Tập làm quen đi nhóc".

    "Huh?" Trọng Hải ngạc nhiên. "Anh rể, anh giữ chức vụ gì ở trụ sở vậy? Em chưa nghe anh nói bao giờ".

    Khải Phong nhếch miệng cười: "Đoán xem!"

    Trọng Hải suy nghĩ rồi trả lời: "Giám đốc bộ phận nào đó sao?"

    "Tiếp tục đi!" Thomas khích lệ. "Cao hơn nữa!"

    "Giám đốc phòng kỹ thuật?"

    Thomas lắc đầu: "Chưa đúng. Cao hơn nữa".

    "Giám đốc điều hành?"

    "Được rồi!" Khải Phong lên tiếng cắt ngang. "Anh giữ chức vụ gì không quan trọng, rồi từ từ em sẽ biết thôi. Bây giờ đưa bọn anh lên phòng kỹ thuật đã. Thời gian không còn nhiều".

    "Dạ!" Trọng Hải gật đầu. "Các anh đi theo em".

    Phòng kỹ thuật của chi nhánh SLC Việt Nam gồm năm tầng lầu, là phòng ban có nhiều người nhất, cũng được chia thành nhiều bộ phận nhất, mỗi bộ phận phụ trách một khâu riêng biệt, số nhân viên mỗi bộ phận cũng không giống nhau.

    Bước vào tầng đầu tiên thuộc phòng kỹ thuật, Khải Phong lẫn Thomas đều nhíu mày như nhau.

    Khải Phong tuy đã biết trước nhưng vẫn không khỏi ngỡ ngàng. Riêng Thomas thì lại khó lòng tiếp nhận.

    Thứ nhất, thiết bị cung cấp cho nhân viên phòng kỹ thuật hoàn toàn bị tráo đổi, đến khi anh cho điều tra thì kết quả sai sự thật. Xem như là thất trách của anh.

    Thứ hai, môi trường làm việc quá mức thiếu thốn cùng không thoải mái. Cho dù không được như ở Mỹ, cũng không thể nào tệ hại đến mức đó.

    Hàng năm đều xuất một khoản chi phí dùng cho việc cải tạo môi trường làm việc, cho nên, không thể xảy ra tình trạng bàn làm việc không được tốt, ghế ngồi lại kém như vậy.

    Phòng kỹ thuật là cốt cán, đòi hỏi vận dụng chất xám đến mức tối đa, cho nên anh đều tạo môi trường làm việc tốt nhất cho họ, một mặt thể hiện sự đãi ngộ của công ty, mặt khác là giúp cho họ có thể thoải mái, như vậy năng suất làm việc mới phát huy tối đa.

    Xuyên suốt năm tầng của phòng kỹ thuật, tất cả đều như nhau khiến Khải Phong vô cùng bực bội. Anh tiếp tục đi tiếp những phòng ban còn lại để xem xét, kết quả đều giống nhau.

    "Trọng Hải, đưa anh đến phòng làm việc của giám đốc điều hành". Khải Phong nhíu mày lên tiếng.

    Trọng Hải thoáng ngạc nhiên nhưng cũng không phản đối: "Được, anh theo em. Là tầng cao nhất".

    Thang máy đi thẳng lên tầng mười.

    Tiến vào phòng làm việc của giám đốc điều hành, tất cả mọi người đều nhíu mày ngoại trừ Trọng Hải, bởi vì cậu ta đã từng bước vào đây vài lần.

    Cả văn phòng hơn hai trăm mét vuông, chỉ có thể dùng hai chữ 'xa hoa' để hình dung.

    Chiếc ghế bàn làm việc bằng da thật vô cùng đắt đỏ. Khắp phòng trang trí không biết bao nhiêu đồ thủ công mỹ nghệ đắt tiền. Có cả một bộ đánh golf trong nhà, bộ phóng phi tiêu để giải trí, phòng nghỉ cũng toàn những đồ xa xỉ đắt tiền.

    Thứ đáng giá hơn cả là tủ rượu ở trong phòng nghỉ ngơi kia. Có lẽ hắn ta cố tình giấu diếm sợ người khác phát hiện nên mới sử dụng phòng nghỉ làm nơi chứa.

    Mấy trăm chai rượu đắt tiền được lưu giữ. Khải Phong nhìn tên hãng cùng năm sản xuất ở vài chai, liền nhíu mày. Chính là từ đâu hắn ta có được những chai rượu giá trên trời như vậy?

    Chỉ là giám đốc điều hành của một chi nhánh mà lại sở hữu một khối tài sản như vậy, quả không đơn giản. Đến ngay bản thân anh, là chủ của nó, mà còn không dám phô trương như vậy!

    Không cần suy nghĩ thêm, Khải Phong lập tức ra chỉ thị: "JK, lập tức điều tra người này, gia sản của hắn phải thật cặn kẽ, bao gồm cả trong nước lẫn nước ngoài. Nếu có hành vi vi phạm, lưu lại bằng chứng cho tôi. Cậu cần bao nhiêu thời gian?"

    JK suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Tối đa ba ngày".

    "Được, cậu làm càng nhanh càng tốt cho tôi". Khải Phong gật đầu.

    "Để tôi xem máy tính của hắn một chút, xem có thông tin gì không!"

    JK lên tiếng, đồng thời ngồi vào bàn làm việc của hắn. Cảm giác dễ chịu khi ngồi vào chiếc ghế da khiến JK cũng phải thốt lên: "William, cái ghế này thật tốt nha. Có vẻ còn tốt hơn cái ghế của cậu".

    JK quay lại nhìn lên thành ghế, đọc chữ trên đó, tri hô: "Là của Ý nha. Hàng nhập khẩu, còn là hàng đặt. Tôi cũng muốn có một cái".

    "JK!" Khải Phong nhíu mày. "Lo làm việc của cậu đi".

    Nhìn vào đồng hồ trên cổ tay, Thomas lên tiếng: "Đã đến giờ rồi. William, đi tới phòng hội nghị thôi".

    "Được!" Khải Phong gật đầu. Sau đó quay sang hỏi Trọng Hải. "Phòng hội nghị ở đâu?"

    "Lầu bên dưới". Trọng Hải trả lời.

    "Uhm!" Nhìn sang JK, anh lên tiếng: "JK, tôi đi trước, xong thì cậu xuống tầng dưới".

    "Tôi biết rồi". JK gật đầu rồi chuyên tâm làm việc của mình.

    Bước vào phòng hội nghị, những người cần có mặt đều đã vào vị trí của mình, không cần phải đợi nhắc nhở.

    Khải Phong, Thomas cùng Trí Đức an vị tại hàng ghế trên cùng, đối diện với đoàn người bên dưới.

    Trọng Hải đang định đi xuống dãy ghế dành cho nhân viên phòng kỹ thuật thì Khải Phong gọi lại: "Trọng Hải, lại đây".

    Nghe gọi tên, Trọng Hải ngơ ngác nhìn người vừa gọi mình, ra điều không hiểu.

    Khải Phong kiên nhẫn nói: "Lại ngồi cạnh Thomas theo dõi cuộc họp. Không hiểu chỗ nào thì ghi lại, Thomas sẽ giải thích cho em sau".

    "Oh!" Trọng Hải gật đầu.

    Cậu cũng hết cách nha, đây là bị anh rể bắt buộc ngồi ở hàng ghế danh dự chứ cậu thật sự không muốn trở thành tâm điểm bàn tán của mọi người bên dưới đâu.

    Đúng như Trọng Hải nghĩ, ngay từ lúc cậu bị Khải Phong gọi đích danh, cậu đã trở thành tâm điểm của cuộc bàn tán, suy đoán quan hệ của cậu với những người kia. Đến khi bước vào đây, một lần nữa được chỉ định, mọi người có lẽ cũng đã ít nhiều nắm được tình hình.

    Cho nên hiện tại, điều mà mọi người thắc mắc nhất chính là người đàn ông mang kính màu trà kia, mà Trọng Hải lại vô tình gọi là anh rể, ắt hẳn chức vị vô cùng cao, còn cao đến mức nào, những người như bọn họ không có tư cách bàn luận.

    Sau khi hội trường đã ổn định, Thomas bắt đầu lên tiếng, thông qua micro trước mặt.

    "Bây giờ, các phòng ban bắt đầu lên báo cáo".

    Cầm đống tài liệu trên tay xem xét, cả Khải Phong lẫn Thomas, mi tâm càng lúc càng nhíu chặt. Số liệu báo cáo trên tay cùng với số liệu mà Thomas đã đưa trước đó hoàn toàn không trùng khớp, hơn nữa lại sai lệch khá lớn.

    Khải Phong không nén được tức giận, lập tức lên tiếng quát: "Dừng lại!"

    Cả hội trường trong phút chốc im bặt, không ai dám hó hé nửa câu. Chính là, giọng hét kia có bao nhiêu phẫn nộ, ai nấy đều có thể nghe ra.

    Nhìn đám người bên dưới, Khải Phong cất giọng lạnh lẽo: "Giám đốc phòng hành chính!"

    Người được gọi liền đứng dậy, tiến về phía trước.

    Khải Phong giơ bản báo cáo trên tay, nói với người nọ: "Đây là báo cáo thu chi trong hai năm qua? Anh chắc chắn không có sai sót phải không?"

    Người nọ gật đầu: "Đúng vậy!"

    Khải Phong nhếch miệng cười, nói tiếp: "Bảng lương của nhân viên cũng không có sai sót phải không?"

    Hắn ta khẽ liếc mắt nhìn qua vị giám đốc điều hành, xong lại gật đầu: "Đúng vậy!"

    "Trả lương cho nhân viên vào tài khoản ngân hàng cũng dựa trên bảng lương này phải không?"

    Hắn ta thoáng sững sờ, mồ hôi lạnh toát ra từ sóng lưng, sau cũng gật đầu khẳng định: "Đúng vậy!"

    "Tốt!"

    Khải Phong nhếch miệng cười mỉa mai. Nếu như đã cho hắn cơ hội, hắn không nắm bắt thì đừng trách anh tàn nhẫn.

    "Trọng Hải". Khải Phong gọi cậu em vợ.

    "Dạ!" Trọng Hải vội vàng đứng dậy.

    "Hôm qua cuối tháng, vừa được phát lương có phải không?" Anh hỏi.

    "Đúng vậy!" Trọng Hải gật đầu.

    "Công ty chuyển cho em bao nhiêu? Anh muốn biết con số chính xác".

    "Oh! Để em kiểm tra một chút".

    Trọng Hải gật đầu, lấy điện thoại ra kiểm tra, sau đó lên tiếng: "Hai mươi sáu triệu một trăm tám mươi hai nghìn bảy trăm ba mươi hai Việt Nam đồng".
     
  10. Dạ Hồ Điệp Dạ Hồ Điệp

    Messages:
    151
    [​IMG]

    Chương 99: Căn nguyên của vấn đề

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi nghe Trọng Hải nói ra con số chính xác, Khải Phong khóe miệng khẽ nhếch lên, bắn ánh mắt sắc lạnh về phía người được gọi là giám đốc phòng hành chính.

    Mà hắn ta, sau khi nghe Trọng Hải nói, liền run lẩy bẩy, mồ hôi đã muốn thấm ướt phần lưng áo, thế nhưng toàn thân hắn lại cảm thấy vô cùng ớn lạnh. Bởi vì hắn biết, hắn đã phạm phải tội gì.

    Khải Phong cũng không nói gì đến hắn, nhìn vào bảng lương trước mặt, tiếp tục cất giọng: "Nguyễn Thế Quân".

    Người tên Nguyễn Thế Quân nghe gọi tên lập tức đứng dậy: "Là tôi!"

    "Lương của anh?" Khải Phong hỏi.

    Cậu ta lục tục kiểm tra điện thoại, sau đó trả lời: "Ba mươi triệu bảy trăm năm mươi chín nghìn sáu trăm ba mươi bảy Việt Nam đồng".

    Khải Phong gật đầu, khoát tay ý bảo đã xong việc của cậu ta.

    Nhẹ nhàng dựa lưng vào thành ghế, hai tay khoanh lại trước ngực, nhìn chằm chằm vào người trước mặt. Qua một lúc mới lên tiếng: "Anh có giải thích gì hay không?"

    Hắn ngây như phỗng đứng tại chỗ, không biết phải phân bua như thế nào. Chính là nói ra cũng chết, nói sai sự thật cũng chết, hắn thà im lặng cam chịu trừng phạt.

    Thấy hắn vẫn không chịu nói câu nào, Thomas cũng chỉ biết lắc đầu. Hắn ta phải biết rằng, William đã cho giải thích có nghĩa là cậu ta đã cho cơ hội, vậy mà hắn không chịu nắm bắt cơ hội hiếm hoi này, anh cũng không còn cách cứu hắn. Hắn chính là ngồi chờ ăn cơm tù đi.

    "Anh đi xuống đi". Thomas không cảm xúc lên tiếng.

    Cùng lúc đó, Trọng Hải trong lòng tràn ngập nghi vấn, quay sang hỏi người bên cạnh: "Thomas, chuyện này là sao vậy?"

    Thomas mỉm cười trả lời: "Tiền lương em nhận được không khớp với trong bảng lương mà bọn anh nhận được".

    "Em không hiểu? Vì sao không khớp?" Trọng Hải thắc mắc.

    "Trong bảng lương là một con số cao hơn nhiều số với mức lương thực tế em nhận được. Như vậy đã hiểu vì sao cậu ta lại tức giận hay chưa?"

    Trọng Hải gật gù: "Mấy ngày trước anh ấy cũng hỏi em về vấn đề này, lúc đó anh ấy cũng cho rằng thấp. Bây giờ thì em hiểu rồi".

    "Uhm. Những công ty khác anh không biết, có điều, mức lương nhân viên phòng kỹ thuật của công ty mình là cao nhất, có thể sánh ngang với giám đốc hoặc trưởng phòng".

    "Thật sự?" Trọng Hải sửng sốt.

    "Không cần ngạc nhiên như vậy. Sau này qua Mỹ rồi, em sẽ còn nhận được nhiều đãi ngộ không tưởng, cứ từ từ lĩnh ngộ đi".

    "Oh!"

    Trọng Hải gật gù. Từ từ lĩnh ngộ? Ngày nào cũng lĩnh ngộ kiểu này, chắc cậu sẽ tổn thọ mất thôi.

    Khải Phong nhìn sang vị giám đốc điều hành đang có vẻ run rẩy. Phòng hội nghị có điều hòa mà không hiểu vì sao hắn cứ liên tục vã mồ hôi. Đây chẳng khác nào nói lên rằng, hắn là có tật rục rịch, tự tố cáo mình, lạy ông tôi ở bụi này hay sao?

    Khẽ nhếch khóe miệng, anh lên tiếng: "Giám đốc điều hành!"

    "Có.. có.. tôi!" Hắn ta run rẩy đáp.

    Khải Phong cười như không cười hỏi: "Ông có thể nói cho tôi biết, ai là người chịu trách nhiệm nhận và phân phối vật tư máy móc cho nhân viên làm việc hay không?"

    "Là.. Là.. Bộ phận.. hậu cần!" Hắn ấp úng trả lời.

    "Bộ phận hậu cần?" Anh hỏi lại.

    "Đúng vậy!" Hắn khẳng định.

    Nở nụ cười mỉa mai, Khải Phong bắn ánh mắt về phía giám đốc phòng hậu cần, cất giọng lạnh lẽo: "Giám đốc hậu cần, anh nói có phải không?"

    "Dạ.. Dạ!" Hắn run rẩy gật đầu.

    Giám đốc hậu cần là một tên bụng phệ trên dưới năm mươi tuổi. Nếu nhìn kỹ có thể thấy, khuôn mặt hắn ta cùng với vị giám đốc điều hành có năm phần giống nhau.

    Anh liếc mắt vào danh sách nhân viên, quả nhiên hai người này có chút quan hệ.

    Nhìn thẳng viên giám đốc hậu cần, anh cất giọng: "Ông nói cho tôi biết, laptop mà tôi cấp cho nhân viên phòng kỹ thuật, tất cả đã đi nơi nào rồi?"

    Khải Phong vừa dứt lời, cả phòng hội nghị liền nhao nhao cả lên. Giám đốc các phòng ban nhìn nhau dò hỏi. Đám nhân viên phòng kỹ thuật lại tỏ ra ngờ vực không hiểu.

    Viên giám đốc hậu cần lúc này run rẩy sợ hãi đến đỉnh điểm. Hắn nhìn qua giám đốc điều hành cầu cứu nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu khó hiểu.

    Hắn vốn dĩ không hiểu, chính bản thân ông ta còn chưa lo được thì làm sao lo nổi cho hắn đây! Chỉ mong hắn hiểu, đừng làm ra hành động chó cùng rứt giậu là được.

    "Nói!"

    Khải Phong đã không còn kiên nhẫn, đập xấp tài liệu thật mạnh lên bàn. Chỉ một từ duy nhất cũng khiến cả phòng hội nghị im phăng phắc, ai nấy đều không dám hó hé câu nào.

    Viên giám đốc hậu cần lúc này mồ hôi nhễ nhại, hắn bây giờ cũng đã hiểu vì sao giám đốc hành chính trước đó lựa chọn im lặng, cho nên bây giờ, hắn cũng dứt khoát im lặng.

    Thomas nhìn hắn, cũng chỉ biết lắc đầu. Cả một đám ngu ngốc, đây là do các người tự chịu.

    Nhìn biểu hiện dù chết cũng không hé răng của hắn, Khải Phong thấy dù có tức giận nữa cũng chẳng ích gì, vậy thì anh cũng chẳng thèm chơi đùa cùng bọn họ.

    "Cút ra ngoài!"

    Không giống như viên giám đốc hành chính, Thomas chỉ nói đi xuống, riêng với hắn ta, anh lại nói 'cút'. Điều này chứng tỏ, hắn ta chỉ có đường chết mà thôi vì đã đụng phải giới hạn của anh.

    Sau khi đã hạ hỏa, Khải Phong quay sang bên cạnh hỏi: "Thomas, người anh chọn ở đây là ai?"

    Thomas lật tìm trong đống hồ sơ nhân viên, đưa cho anh, trả lời: "Là người này. Giám đốc phòng kế hoạch. Năng lực cũng không tồi. Thị trường ở Việt Nam là do một tay người này lấy về. Có điều, để bổ nhiệm lên chức giám đốc điều hành, cần phải đào tạo thêm".

    Khải Phong liếc mắt qua lý lịch của người này, sau đó gật đầu: "Uhm. Trước mắt cứ như vậy đi".

    Nhìn xuống đám nhân viên bên dưới, Khải Phong lạnh nhạt nói: "Những ai cần giao nộp báo cáo, lên cả đi! Riêng phòng kỹ thuật, cứ ngồi yên đó!"

    Cả đám người lục tục rời vị trí đang ngồi, tiến đến trước mặt Khải Phong tường trình.

    Nhìn đống tài liệu trên bàn, Khải Phong cùng Thomas cũng muốn nản. Chính là, báo cáo mà bọn họ đưa lên quá ư dày, không ai dạy họ báo cáo là phải vắn tắt cùng xúc tích hay sao? Cả một chồng như vậy, anh xem cả ngày cũng chưa xong. Thật không hiểu vì sao bọn họ lại có thể leo lên vị trí này được!

    Liếc sơ qua chồng văn kiện, anh lấy ra một báo cáo mỏng nhất. Nhìn tờ bìa, sau đó mở ra xem nội dung bên trong. Cũng tạm được, ít nhất anh hiểu được, người này tương đối có kiến thức.

    "William!" Thomas nhìn sang người bên cạnh chờ đợi chỉ thị.

    Khải Phong không nói gì, chỉ gật đầu một cái.

    Làm việc với nhau bao nhiêu năm, có những việc anh không cần lên tiếng, Thomas cũng sẽ hiểu ý của anh. Đây gọi là sự làm việc ăn ý mà không phải ai cũng có được. Chính vì vậy, Khải Phong mới có thể để cho anh ta quyết định thay mình, hơn nữa là tin tưởng tuyệt đối.

    Thomas gật đầu với anh, sau đó nhìn về đám có chức vị cao trong công ty, lên tiếng: "Được rồi, tất cả trở về phòng làm việc của mình đi, sẽ có người nói cho các vị phải làm gì!"

    Đám nhân viên nhìn nhau rồi lục tục rời khỏi phòng hội nghị.

    Lúc này JK cũng vừa lúc tiến vào, đi đến trước mặt Khải Phong, lên tiếng chỉ đủ cho mấy người họ nghe: "Đã xong. Hắn ta cũng gan lớn lắm, nhưng không phải chỉ có một người. Tôi cũng đã tra ra đầy đủ".

    "Tôi biết". Khải Phong khẽ gật đầu.

    "Vấn đề này tương đối lớn, có lẽ sẽ phải nhờ pháp luật can thiệp. Tôi đã gọi cho James rồi, anh ta cũng nói như vậy. Sau khi chuẩn bị đủ tài liệu cần thiết, anh ta sẽ lập tức đến chỗ chúng ta". JK nghiêm túc nói.

    "Tốt! Càng ngày càng được việc rồi đó!" Thomas châm chọc.

    "Này, không phải sao?" JK cười ngoác miệng, sau lại thấy có gì đó không đúng, vội đính chính: "Thomas, tôi không phải nhân viên của cậu, cậu đừng có việc gì cũng đẩy lên đầu tôi. Tôi chỉ làm việc cho William, chuyện khác không cần bàn".

    "Cũng như nhau thôi không phải sao?" Thomas cười gian xảo.

    "Được rồi!" Khải Phong lên tiếng cắt đứt cuộc đấu khẩu. "Chuyện đó để bàn sau. JK, bây giờ có việc giao cho cậu đây".

    "Không vấn đề!" JK nhanh nhẩu trả lời.

    "Ngồi đi". Anh nói với JK sau đó nhìn về đám nhân viên phòng kỹ thuật bên dưới, bắt đầu lên tiếng: "Trưởng phòng các tổ, giao báo cáo lên đây".

    Hơn chục người lục tục tiến lên rồi trở về. Thế nhưng Khải Phong nhìn cũng không nhìn qua sấp tài liệu kia, liền cất giọng: "Trong số các nhân viên ở đây, có ai không hài lòng với chế độ của công ty hay không?"

    Không một ai dám lên tiếng, kể cả người giữ chức vụ cao nhất trong đám nhân viên kia.

    Khải Phong nhìn vào đồng hồ nơi cổ tay, cũng đã qua giờ nghỉ trưa. Được rồi, mọi việc tạm dừng ở đây, để cho bọn họ ăn uống nghỉ ngơi lấy lại tinh thần, sau đó sẽ tiếp tục.

    "Trọng Hải!" Anh lên tiếng gọi cậu em rể.

    "Anh rể, có chuyện gì sao?" Trọng Hải thắc mắc.

    "Em đến nói với đồng nghiệp của em, nếu có điều gì không hài lòng, thắc mắc hoặc có yêu cầu gì, họ cứ thoải mái lên tiếng, anh sẽ xem xét và làm theo yêu cầu của họ".

    "Oh!" Trọng Hải gật đầu.

    Thomas cũng thêm lời: "Em nói với họ cứ thoải mái không cần căng thẳng, bọn anh đến đây chủ yếu cũng vì bọn họ. Nhìn xem, vẻ mặt của họ thật sự là.. Anh cũng không biết phải dùng từ ngữ nào để hình dung".

    "Để tôi cùng Trọng Hải đến nói với họ!" Trí Đức luôn im lặng từ khi bước vào đây, lúc này cũng lên tiếng: "Một số người trong đó tôi đã từng làm việc chung một thời gian, có thể sẽ hữu ích, một mình Trọng Hải cũng sẽ khó nói cho họ hiểu".

    Khải Phong lưỡng lự một chút rồi gật đầu: "Được, vậy nhờ anh!"

    "Không vấn đề!" Trí Đức vui vẻ lên tiếng.

    "Vậy bọn tôi đợi anh ở bên ngoài rồi cùng đi ăn trưa". Thomas nói.

    "Được, quyết định như vậy".

    Nhìn về phía nhân viên bên dưới, Thomas lên tiếng: "Tạm thời kết thúc ở đây. Ba giờ chiều phiền mọi người trở lại đây tiếp tục!"
     
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...