Đam Mỹ [Edit] Xuyên Thành Sư Tôn Nghề Nghiệp Vô Cùng Nguy Hiểm - Nhất Tùng Âm

Discussion in 'Đã Hoàn' started by Nina Duong, Jun 7, 2023.

  1. Nina Duong

    Messages:
    1
    Chương 150: Phiên ngoại thứ năm Huynh tẩu [BG]
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kinh Châu, Thành Hàn Chi.

    Tuyết lớn tung bay Thẩm Phù Tế cầm dù bê một cuộn tranh Hoa Lan đi qua con ngõ âm u chỉnh sửa vạt áo rồi đứng ở cửa sau của một tòa nhà.

    Thân thể cao gầy, trăng thanh gió mát.

    Có một đám thiếu niên đi ngang qua liếc thấy hắn liền cười trêu ghẹo: "Lại tới chờ tiểu thư Sùng Vân sao?"

    Thẩm Phù Tế từ tốn lễ độ cười, nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy."

    "Ha ha ha." Đám thiếu niên nói, "Ngày nào huynh cũng tới đây, không tặng hoa lan thì tặng tranh hoa lan toàn bộ thành Hàn Chi đều biết cả."

    Thẩm Phù Tế cũng không để ý mấy kiểu trêu ghẹo này, cười nói: "Sùng Vân thích hoa lan."

    Đám thiếu niên cười ha ha rời đi.

    Thẩm Phù Tế lại đợi nửa khắc, bên trong cửa đột nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân.

    Thẩm Phù Tế vẫn luôn bình tĩnh cuối cùng cũng hơi hoảng loạn vội sửa sang lại tóc tai kiểm tra hết cả người thấy không có gì không ổn mới cười đi về phía cửa.

    Cửa nhanh chóng được mở ra.

    Thẩm Phù Tế cười nói: "Sùng.."

    Ánh mắt rơi trên người tới nụ cười của hắn cứng đơ lời vừa tới miệng lập tức đảo một vòng gian nan nói: "Bác Sùng."

    Người tới mặc một thân áo gấm cơ thể cao lớn vẻ mặt thờ ơ.

    Cha Sùng lạnh lùng nói: "Chính là nhóc con nhà ngươi ngày nào cũng tới làm phiền con gái ta?"

    Thẩm Phù Tế cười tới mặt cứng đơ, nhỏ giọng nói: "Là con."

    Cha Sùng tức tới trợn mắt khí thế trên người không giận mà uy: "Gan của ngươi to quá ha! Nhà ngươi ở đâu? Họ gì tên gì?"

    Thẩm Phù Tế vẫn còn là một thiếu niên chưa cập quan có chút chống không nổi khí thế của cha Sùng ngay lập tức giống như một đứa trẻ của tư thục kể sạch sành sanh gia thế của chính mình.

    Cha Sùng cười một tiếng: "Nhóc con nhà họ Thẩm à.."

    Đúng lúc này từ trong cửa truyền tới một loạt tiếng bước chân lộc cộc trong trẻo, chẳng mấy chốc liền có một thiếu nữ xinh đẹp mặc một bộ áo lam từ trong chạy ra, vẻ mặt của nàng xấu hổ đỏ bừng nhanh tay túm lấy cánh tay của cha Sùng kéo vào trong.

    "Cha! Cha ở đây làm gì?"

    Cha Sùng bị lôi kéo đi không hiểu gì nhưng vẫn dịu dàng nói: "Bé con à, chẳng phải con nói không thích tên nhóc này cứ bám lấy con sao? Cha giúp con đuổi hắn đi bảo đảm sau này sẽ không tới làm phiền con nữa!"

    Sùng Vân vừa thẹn vừa giận, tức tới mức giậm chân không dám nhìn Thẩm Phù Tế chỉ có thể đẩy phụ thân của mình vào trong phủ.

    "Đừng gọi con là bé con!"

    Cha Sùng không hiểu lắm: "Tại sao thế bé con?"

    Sùng Vân: "..."

    Sùng Vân sắp xấu hổ khóc luôn.

    Nàng dùng hết sức đẩy cha Sùng vào trong nhà đóng cửa lại cho tới khi cha Sùng nhỏ giọng lẩm bẩm đi xa nàng mới lặng lẽ thở phào một hơi.

    Thẩm Phù Tế nhìn thấy nàng, đôi mắt vốn dịu dàng lại càng dịu dàng hơn tựa như có thể chảy ra nước, hắn ôn nhu nói: "Sùng Vân."

    Cơ thể Sùng Vân cứng đờ nghiêng đầu qua một đôi mắt long lanh nước nhìn hắn không biết là do xấu hổ hay là tức giận.

    Thẩm Phù Tế hơi hoảng loạn, hắn lẩm bẩm nói: "Nàng tức giận à?"

    Gương mặt yêu kiều của Sùng Vân đỏ bừng, nàng hừ một tiếng nói: "Sau này huynh đừng tới tìm ta nữa."

    Đôi mắt Thẩm Phù Tế có chút ảm đạm khẽ nói: "Sùng Vân ghét ta sao?"

    "Chán ghét." Sùng Vân dậm chân vành mắt đỏ hoe, "Ghét chết huynh rồi, ta không muốn nhìn thấy huynh nữa."

    Thẩm Phù Tế cảm thấy chính mình chưa từng trêu chọc hoa bướm càng không làm bất cứ chuyện thất đức nào, không hiểu thiếu nữ đến cùng ghét điều gì của mình, hắn không dám rời đi chỉ thế thể nghĩ cách dỗ cho người trong lòng vui vẻ.

    "Nàng chán ghét điều gì của ta?" Thẩm Phù Tế hết sức cẩn thận nói, "Nàng nói đi ta có thể sửa."

    Sùng Vân cũng không nói rõ được là do đâu rõ ràng nàng cực kỳ thích thiếu niên trước mắt này nhưng không hiểu sao chính là không muốn quá dễ dàng đồng ý với hắn.

    Sùng Vân vắt óc suy nghĩ khó khăn lắm mới chỉ ra một khuyết điểm của Thẩm Phù Tế: "Không lãng mạn."

    Thẩm Phù Tế vội nói: "Ta có thể học."

    Sùng Vân: "Quá yêu thích hoa lan."

    Thẩm Phù Tế ngẩn ngơ nghe không hiểu lắm: "Hả?"

    Sùng Vân trừng mắt liếc hắn, vành tai đỏ bừng nói: "Mỗi lần huynh tới đều tặng hoa lan, ta nghe nói từ nhỏ huynh đã thích hoa lan ngày nào cũng ở trong nhà trồng mãi, mùa xuân trồng, mùa hạ trồng, ngoại trừ mùa đông ra thì không có lúc nào huynh mà huynh không trồng, huynh.. huynh đến cùng là thích ta hay là thích hoa lan?"

    Thẩm Phù Tế: "..."

    Thẩm Phù Tế khô khan nói: "Ta ta.. Ta tưởng nàng sẽ thích."

    Sùng Vân tức giận nói: "Huynh có thời gian trồng đám hoa lan kia còn không bằng nghĩ làm sao để ở bên cạnh ta!"

    Đôi mắt Thẩm Phù Tế bỗng mở to.

    Sùng Vân nói xong lập tức hối hận, nàng vốn đỏ mặt ngay lập tức càng đỏ tới mức nhỏ ra máu, nàng "A a" hai tiếng chân tay luống cuống nói: "Ta ta ta! Ta nói giỡn câu vừa nãy không phải là ta nói!"

    Thẩm Phù Tế nhìn nàng.

    Sùng Vân hoảng tới dậm chân mãi mà con đường ngày tuyết vốn rất trơn, nàng gấp gáp dậm hai lần chân liền bị trượt lập tức ngã cắm mặt xuống đất.

    Thẩm Phù Tế giật mình lập tức đi lên trước nhanh tay đón Sùng Vân vào lòng.

    Hai người ôm lấy nhau ngã xuống nền tuyết.

    Tuyết trắng bay phấp phới trong ngõ tối không nghe thấy gì cả hai người chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.

    Im lặng một lúc sau Sùng Vân đột nhiên đứng dậy đẩy Thẩm Phù Tế ra, gương mặt đỏ bừng xoay người qua chỗ khác mắng hắn: "Đồ háo sắc!"

    "Hả?" Thẩm Phù Tế bị dọa giật nảy mình vội bò dậy nhỏ giọng nói, "Xin lỗi, ta không phải cố ý."

    Hắn đang nói liền nhìn tranh trên mặt đất vội khom lưng nhặt lên nhưng mà bức tranh kia đã bị hai người đè hỏng không thể dùng làm quà tặng.

    Sùng Vân đang chờ hắn dỗ mình không ngờ liếc thoáng qua phát hiện hắn thế mà lại đang nhìn bức tranh rách của hắn.

    Sùng Vân nghĩ thầm tức chết ta rồi tức chết ta rồi!

    Nàng lạnh lùng đạp lên bậc thềm nói: "Sau này huynh đừng tới đây nữa."

    Thẩm Phù Tế vội nói: "Sùng Vân, Sùng Vân."

    "Dẹp ý nghĩ này đi!" Sùng Vân vừa tức vừa buồn, "Nếu huynh muốn ta đồng ý với huynh trừ phi ngày đông hoa lan nở rộ khắp thành!"

    Dứt lời nàng đẩy cửa đi vào đóng sập cửa rầm một tiếng.

    Thẩm Phù Tế: "..."

    Thẩm Phù Tế ôm bức tranh nát của hắn có chút mất hồn mất vía quay về.

    Lúc vừa rời khỏi ngõ nhỏ đột nhiên có người nói chuyện sau lưng hắn: "Tỏ tình thất bại à?"

    Thẩm Phù Tế vừa quay đầu liền phát hiện một thiếu niên áo đỏ tóc trắng đang đứng sau lưng vẻ mặt tươi cười nhu thuận nhìn hắn.

    Thẩm Phù Tế chớp chớp mắt xác nhận mình không quen biết y.

    "Đệ đang nói chuyện với ta sao?"

    "Đúng vậy." Thẩm Cố Dung biến thành hình dáng thiếu niên mười sáu tuổi mỉm cười nói, "Ta nhìn thấy huynh bị từ chối."

    Thẩm Phù Tế không hiểu sao không thể sinh ra tâm tình xa cách với y, do dự một lúc mới khẽ thở dài một hơi nói: "Để đệ chê cười rồi."

    Thẩm Cố Dung nhảy nhót tới trước mặt hắn nghiêng đầu hỏi: "Vậy huynh muốn từ bỏ sao?"

    "Sao có thể?" Thẩm Phù Tế buộc miệng thốt ra ngẫm nghĩ rồi mới giải thích, "Sùng Vân chỉ là có tính hơi mất tự nhiên chút thôi qua mấy ngày hết giận rồi thì ta lại tới tìm."

    Thẩm Cố Dung cười không ngừng trước giờ chưa từng biết huynh trưởng nhà mình còn có thể bị ép nhận thua như thế.

    Ngay lúc Thẩm Cố Dung đang vui gần chết thì Thẩm Phù Tế đi tới vô cùng quen thuộc mà xoa xoa móng vuốt lạnh buốt của y nhướng mày nói: "Trời lạnh thế này sao không mặc nhiều chút?"

    Thẩm Cố Dung cứng đơ, nụ cười trên mặt suýt chút không giữ nổi.

    Thẩm Phù Tế cởi áo khoác trên người khoác lên trên vai Thẩm Cố Dung bất đắc dĩ nói: "Nhà của đệ ở đâu ta đưa đệ về."

    Thẩm Cố Dung sửng sốt một lúc mới giơ tay lau lau giọt nước mắt không tồn tại trên mắt nức nở nói: "Nhà ta bị ác bá chiếm mất, còn có một tên đàn ông họ Mục thèm khát cơ thể ta muốn bắt ta đi làm tiểu thiếp, ta tốn biết bao nhiêu cực khổ mới có thể trốn thoát."

    Thẩm Phù Tế: "..."

    Thẩm Phù Tế vừa nhìn liền biết y nói dối nhưng không hề tức giận mà nén ý cười giơ tay xoa xoa đầu của y nói: "Nếu không còn chỗ nào để đi nữa thì tới nhà ta ở mấy ngày đi, tiểu thiếp."

    Thẩm Tiểu Thiếp: "..."

    Thẩm Cố Dung vui mừng hớn hở đi theo Thẩm Phù Tế về nhà.

    Không biết có phải là thiên đạo sắp xếp hay không mà cha Thẩm mẹ Thẩm đều là cha mẹ của Thẩm Cố Dung Thẩm Phù Tế kiếp trước, Thẩm Cố Dung bước vào trong phủ đệ nhìn thoáng qua suýt chút bật khóc may mà nhịn xuống được.

    Cha Thẩm mẹ Thẩm năm đó sau khi chết ở trong Hồi Đường Thành rất lâu cho tới khi quỷ tu tiến vào Hồi Đường Thành bắt quỷ hồn về tu luyện trong số đó có bọn họ.

    Sau khi Thẩm Cố Dung cứu họ về phát hiện hồn phách của họ suýt chút bị xé rách ngay cả duy trì hình dáng linh hồn cũng không được nữa y hết cách chỉ đành phải dùng linh lực ôn dưỡng hồn thể của hai người tiếp đó đưa vào vòng luân hồi.

    Thẩm Cố Dung nhìn hai người cực kỳ giống với kiếp trước trong mắt tràn ngập nước mắt, cố giữ không cho nước mắt rơi xuống nhìn thoáng qua cực kỳ đáng thương.

    Cha Thẩm mẹ Thẩm đang đánh cờ trong lúc vô ý liếc thấy y nghi ngờ hỏi: "Phù Tế, đứa trẻ này từ đâu tới thế?"

    Thẩm Phù Tế cất dù thản nhiên nói: "Nhặt được ở bên ngoài suýt chút bị người ta bắt đi làm tiểu thiếp."

    Thẩm Cố Dung: "..."

    Thẩm Cố Dung suýt chút bật cười.

    Mẹ Thẩm nhìn thấy y không hiểu sao cảm thấy thân thiết, dịu dàng cười vẫy tay với y nói: "Đứa trẻ đáng thương, tới đây."

    Thẩm Cố Dung vội chạy tới, đôi mắt ngập nước nhìn nàng.

    Mẹ Thẩm xoa xoa tay của y đau lòng nói: "Lạnh thế này qua đây hơ chút lửa. Tạo nghiệp mà, đứa trẻ ngoan thế này sao lại có người muốn hại chứ?"

    Đôi mắt của Thẩm Cố Dung ngay lập tức nhịn không nổi nữa nước mắt rơi lộp bộp xuống.

    Mẹ Thẩm còn tưởng là mình nói trúng chuyện đau lòng của y mà vội dỗ dành y: "Được rồi đừng khóc nữa, khóc tới ta đau lòng luôn."

    Cha Thẩm ở bên cạnh chậm rãi nói: "Đứa trẻ xa lạ, nàng đau lòng gì chứ? Nàng nên đau lòng cho Phù Tế chút đi, cả ngày chạy ra ngoài ngay cả vợ cũng cưới không nổi."

    Thẩm Cố Dung mờ mịt nghiêng đầu nhìn cha Thẩm.

    Cha Thẩm: "..."

    Cha Thẩm bị nghẹn một lúc giống như bị gì đó đâm vào tim hừ một tiếng nghiêng đầu đi mất tự nhiên nói: "Đau lòng, đau lòng đi vậy."

    Mẹ Thẩm bật cười.

    Thẩm Cố Dung chưa từng tốt đến thế dựa vào việc làm cho Mục Trích thân bại danh liệt mà thành công ổn định đứng vững trong nhà họ Thẩm.

    Phòng khách nhà họ Thẩm không có địa long Thẩm Phù Tế chỉ đành dắt y đi ngủ cùng mình một đêm.

    Địa long: Một phương pháp sưởi ấm thời cổ đại, làm một đường ống đốt lửa ở lối vào cho hơi nóng thông vào các phòng.

    Thẩm Cố Dung vui mừng hớn hở đi ngủ cùng với huynh trưởng.

    Thẩm Phù Tế kéo dém chăn cho y dịu dàng hỏi: "Nhà đệ còn có ai?"

    Thẩm Cố Dung chớp chớp mắt nói: "Còn có một muội muội và một cháu nhỏ, qua mấy ngày nữa ta sẽ bảo bọn họ tới đây."

    Thẩm Phù Tế dở khóc dở cười: "Tới đây làm gì? Kết bè nhóm tới ăn nhờ ở đậu sao?"

    Thẩm Cố Dung cười nói vui vẻ: "Huynh trưởng chắc chắn sẽ thích!"

    Thẩm Phù Tế không hiểu sao cảm thấy nhóc con này không biết đã mình ăn cổ gì rồi, sao mà không thể từ chối y chút nào.

    Thẩm Cố Dung kéo hắn xuống cũng giúp hắn dém chăn cười nói: "Huynh trưởng nhanh ngủ đi."

    Thẩm Phù Tế bất đắc dĩ nói: "Đừng gọi lung tung."

    Thẩm Cố Dung đành phải uất ức nói: "Vậy ta gọi bằng gì?"

    Thẩm Phù Tế vừa nhìn thấy biểu cảm này của y không hiểu sao lại cảm thấy chua xót chỉ đành thở dài nói: "Được rồi, đệ thích gọi là gì thì gọi đi."

    Thẩm Cố Dung vui vẻ nói: "Huynh trưởng!"

    Thẩm Phù Tế: "Ừm."

    "Huynh trưởng huynh trưởng!"

    "Ừm."

    "Huynh trưởng huynh.."

    "Ngủ đi."

    "..."

    Thẩm Cố Dung sợ rồi, "Vâng."

    Lúc sắp ngủ Thẩm Cố Dung cọ tới bên tai Thẩm Phù Tế nhỏ giọng nói: "Huynh trưởng ngày mai phải dậy sớm nha."

    Thẩm Phù Tế: "Hửm? Tại sao?"

    Thẩm Cố Dung tỏ vẻ thần bí nói: "Ta tặng huynh trưởng một món quà lớn."

    Thẩm Phù Tế không rõ lắm nhưng thấy Thẩm Cố Dung có dáng vẻ của một đứa trẻ giấu đường thì bất đắc dĩ cười.

    Món quà lớn gì chứ đứa trẻ lớn chừng này đồ vật thích nhất chắc chỉ là mứt quả gì đó thôi.

    Thẩm Phù Tế cũng không để trong lòng chẳng mấy chốc đã ngủ say.

    Sáng sớm hôm sau Thẩm Phù Tế đúng giờ thức dậy đi rửa mặt định đi chờ Sùng Vân tiếp.

    Thẩm Phù Tế nghĩ thầm: "Lần này không mang theo gì đi cả vậy."

    Sau khi hắn rửa mặt xong Thẩm Cố Dung vẫn còn đang nằm ngủ trên giường.

    Thẩm Phù Tế đi qua đó quen thuộc mà kéo ra một góc chăn lộ ra một cái đầu lông xù nhỏ.

    "Dậy đi." Thẩm Phù Tế nói, "Chẳng phải đệ nói hôm nay sẽ tặng cho ta một món quà lớn sao? Định vừa ngủ vừa cho ta sao?"

    Thẩm Cố Dung vẫn còn buồn ngủ ậm ừ nói: "Cầu xin đó, huynh trưởng để ta ngủ thêm lát nữa đi."

    Thẩm Phù Tế: "Không được, dậy nhanh lên."

    "Hu hu, muốn ngủ, ngủ thêm một khắc nữa."

    Thẩm Phù Tế vừa tức vừa cười nhìn thấy y buồn ngủ như thế thì chỉ đành đắp lại chăn lại.

    "Chỉ phá lệ lần này thôi."

    Thẩm Cố Dung lập tức nói: "Đa tạ huynh trưởng!"

    Thẩm Phù Tế bất đắc dĩ đứng dậy đi ra ngoài.

    Hôm nay vẫn chưa có tuyết trong không khí truyền tới một mùi thơm kỳ lạ có chút quen thuộc.

    Thẩm Phù Tế nghi ngờ đẩy cửa ra ngoài nhìn lướt qua sân vườn dưới chân đột nhiên cứng đơ.

    Mặt tuyết trong sân mọc ra vô số hoa lan cho dù có là mùa đông lạnh giá thì vẫn nở rộ như ban đầu.

    Thẩm Phù Tế: "..."

    Thẩm Phù Tế: "!"

    Thật sự gặp quỷ rồi! "

    Hắn vội chạy ra khỏi sân nhưng tất cả những nơi đi qua toàn là hoa lan khắp mặt đất.

    Vẫn chưa ra khỏi cửa Thẩm Phù Tế đã nghe thấy gã sai vặt phấn khích hét to với hắn:" Thiếu gia! Chuyện lạ nha! Hôm nay khắp cả thành thành Hàn Chi nở đầy hoa lan, bây giờ đã truyền khắp nơi rồi! Ngài muốn đi ngắm hoa lan sao? "

    Thẩm Phù Tế:"... "

    Cả thành?

    Lời nói của Sùng Vân đột nhiên vang vọng bên tai.

    " Nếu huynh muốn ta đồng ý với huynh thì trừ phi ngày đông giá rét khắp cả thành nở rộ hoa lan. "

    Thẩm Phù Tế:"... "

    Hắn còn đang nằm mơ sao?

    Thẩm Phù Tế mặt không cảm xúc véo mình một cái, dùng sức hơi mạnh đau đến mức kêu" Hít "một tiếng.

    Không phải mơ.

    Thẩm Phù Tế ngạc nhiên hồi lâu đột nhiên nhấc chân chạy đi.

    Thành Hàn Chi quả nhiên khắp nơi đều nở rộ hoa lan, loại gì cũng có tụ tập vô số người ở bên đường ngắm hoa.

    Nhưng Thẩm Phù Tế vẫn luôn yêu thích hoa lan lại không có tâm tình nhìn, không ngừng bước nhanh chóng chạy tới trước cửa Sùng phủ.

    Sùng Vân mặc một bộ đồ lam đang đứng ở cửa ngơ ngẩn nhìn hoa lan nở rộ khắp thành.

    Thẩm Phù Tế vui vẻ chạy qua đó:" Sùng Vân! "

    Sùng Vân khẽ giật mình nhìn thấy hắn theo bản năng đỏ mặt nhưng rất nhanh liền hoàn hồn thẹn quá thành giận:" Thẩm Phù Tế, huynh đến cùng là dùng yêu pháp gì? "

    Thẩm Phù Tế hết sức vô tội:" Không, không phải ta mà. "

    Sùng Vân tức gần chết:" Nếu không phải là huynh vậy thì không tính nữa. "

    Thẩm Phù Tế có chút nóng nảy:" Nhưng quả thực ngày đông hoa lan đã nở rộ khắp thành mà, Sùng Vân.. "

    Sùng Vân hừ:" Hoa lan nở tính là gì, nếu huynh đã có bản lĩnh đến thế thì ngày mai lại cho hoa Tịch Vụ nở rộ cho ta xem thử nha. "

    Thẩm Phù Tế:" Chuyện.. "

    Bây giờ hắn cũng không biết cảnh cả thành nở rộ hoa lan đến cùng là làm như thế nào?

    Chẳng lẽ là..

    Tiểu thiếp?

    Thẩm Phù Tế đối với suy nghĩ này có chút dở khóc dở cười nhưng Sùng Vân đã thở hồng hộc chạy vào trong phủ mặc kệ hắn.

    Thẩm Phù Tế chỉ đành phải thất vọng quay về.

    Hôm sau, hoa Tịch Vụ nở rộ khắp cả thành Hàn Chi.

    Thẩm Phù Tế:"... "

    Sùng Vân:"... "

    Sùng Vân sắp khóc luôn rồi.

    " Huynh làm hoa Quỳnh nở rộ cho ta! "

    Thẩm Phù Tế kinh ngạc nói:" Chuyện.. chuyện này quả thật không được! "

    Ngày thứ hai, khắp thành nở rộ hoa Quỳnh nở suốt một ngày.

    Sùng Vân:"... "

    Thẩm Phù Tế:"... "

    Thẩm Phù Tế kinh ngạc thế này đến cùng là làm sao làm ra được?

    Thẩm Cố Dung ngồi trên ngọn tháp cao của thành Hàn Chi lắc lư đôi chân chống cằm, trên đầu ngón tay có một luồng linh lực trút xuống, trong đôi mắt là tràn ngập vẻ dịu dàng hiếm thấy.

    Năm nay mùa đông của Thành Hàn Chi là một mùa đông kỳ lạ nhất bởi vì trong ngày tuyết rơi dày đặc mà khắp cả thành nở rộ các loại hoa không giống nhau suốt hai tháng cho tới khi lập xuân lúc này mới ngừng lại.

    Tất cả mọi người sớm đã không còn vì thấy chuyện lạ mà cảm thấy kinh ngạc nữa.

    Mùa xuân Thẩm Phù Tế bê một chậu phong lan cho Sùng Vân.

    Sùng Vân trừng mắt liếc hắn lần này cũng không nổi nóng như lúc trước nữa trái lại vành tai đỏ bừng vươn tay ra nhận lấy.

    Trên mặt Thẩm Phù Tế bỗng nổi lên một vẻ hết sức vui vẻ.

    Hắn đang muốn đi ôm Sùng Vân đột nhiên có người ôm chặt bắp đùi của mình hắn giật mình cúi thấp đầu nhìn.

    Thẩm Vọng Lan trông mong nhìn hắn, giọng nói bập bẹ gọi:" Cha ơi! "

    Thẩm Phù Tế:"... "

    Thẩm Phù Tế:"? "

    Hắn kinh hãi phản ứng đầu tiên chính là rũ sạch quan hệ không thể để cho Sùng Vân hiểu lầm:" Con, con đừng có gọi lung tung nha! "Ta không phải là cha của con!"

    Thẩm Phù Tế kinh hoảng nhìn về phía Sùng Vân liều mạng khoát tay: "Sùng Vân, muội nghe ta giải thích! Ta, ta thật sự không biết nó!"

    Sùng Vân chỉ vào đứa trẻ kia tức giận mắng: "Huynh và nó lớn lên giống nhau đến thế, như là đúc từ một khuôn ra huynh còn nói không quen nó?"

    Thẩm Phù Tế gần như sắp khóc luôn rồi: "Sùng Vân.."

    Sùng Vân ném chậu lan trong tay vào trong lòng Thẩm Phù Tế vô cùng tức giận xách váy chạy về.

    Thẩm Phù Tế cứng đơ tại chỗ.

    Thẩm Vọng Lan nghi ngờ nói: "Ôi, sao mẹ lại đi về rồi? Vọng Lan rất nhớ mẹ nha!"

    Thẩm Phù Tế: "..."

    Thẩm Phù Tế có chút tuyệt vọng.

    Đây đến cùng là thế giới như thế nào đây, tại sao tất cả chuyện lạ đều xảy ra xung quanh hắn?

    Thẩm phủ, Thẩm Cố Dung đang giúp huynh trưởng tưới hoa lan trong sân đột nhiên có một người dán sát sau lưng một bàn tay nắm lấy cổ tay của y nhẹ nhàng dùng sức.

    Thẩm Cố Dung vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Mục Trích hết sức uất ức nhìn y.

    Thẩm Cố Dung nhíu mày: "Sao rồi?"

    Mục Trích cắn vào gáy Thẩm Cố Dung ậm ừ nói: "Người nên quay về rồi, đã đi ra ngoài rất lâu rồi.."

    Thẩm Cố Dung cười một tiếng đang muốn mở miệng liền nghe Mục Trích nhẹ nhàng phun ra hai chữ.

    "Tiểu thiếp."

    Thẩm Cố Dung: "..."

    Thân bại danh liệt.. là chính ta mới đúng.
     
    LieuDuong likes this.
  2. Nina Duong

    Messages:
    1
    Chương 151: Phiên ngoại thứ sáu nhật ký ở Ly Nhân Phong.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Cố Dung và Mục Trích đã hợp tịch hai ba năm rồi nhưng mỗi lần quay về Ly Nhân Phong, Mục Trích vẫn bị đám sư bá trợn mắt tức giận nhìn.

    Mục Trích cũng không để ý lắm ở ngay trước mặt của đám sư bá tiến lùi vừa đủ không kiêu ngạo không tự ti nhưng vừa quay đầu tới bên cạnh Thẩm Cố Dung liền uất ức tựa như trời sắp sập vậy, giống như toàn bộ thế giới đều làm khó Mục Trích nhỏ của y.

    Thẩm Cố Dung bị Mục Trích ám chỉ bóng gió tố khổ mấy lần, bất đắc dĩ chỉ đành phải tự quay về Ly Nhân Phong cố gắng khuyên bảo các sư huynh.

    Mục Trích muốn đi theo nhưng Thẩm Cố Dung sợ hắn lại bị đám Hề Cô Hành ức hiếp mà dỗ hắn ở lại Đầm Lầy.

    Mục Trích đóng kịch đóng quá độ: "..."

    Hắn hết cách chỉ đành *đánh vỡ răng và máu nuốt ngược vào trơ mắt nhìn Thẩm Cố Dung rời đi.

    *đánh vỡ răng và máu nuốt ngược vào: Bất đắc dĩ mà phải cực kỳ hết sức nhẫn nhịn

    Thẩm Cố Dung chậm rãi về tới Ly Nhân Phong, Ly Sách tới đón y, suốt cả quãng đường đều đang nói không ngừng với Thẩm Cố Dung rằng sư huynh Tam Thủy của hắn đến cùng lợi hại bao nhiêu vân vân mây mây.

    Thẩm Cố Dung nhíu mày nói: "Tam Thủy tiến bộ rồi."

    Ly Sách từ nhỏ đã sùng kính Ôn Lưu Băng nghe y nói thế ôm quyền nói: "Sư huynh Tam Thủy vốn đã rất tiến bộ rồi."

    Thẩm Cố Dung cười cười.

    Chẳng mấy chốc y đã tới chỗ ở của Hề Cô Hành.

    Hề Cô Hành đang luyện kiếm liếc mắt thấy y tới liền lườm rồi tùy tiện nói: "Tới rồi."

    Thẩm Cố Dung đi qua ngồi trên băng ghế đá bên cạnh: "Ừm."

    Hề Cô Hành thu kiếm về rồi liếc thoáng qua nói: "Mục Trích không về cùng với đệ sao?"

    "Không."

    "Chậc." Hề Cô Hành ngồi đối diện y giúp y rót trà, "Chẳng phải hắn dính đệ dính tới mức thành gì đó rồi hả, sao lại nỡ để cho đệ một mình ra ngoài?"

    Thẩm Cố Dung nói: "Lời này huynh nói sai rồi, bọn ta là đạo lữ lại không phải là hoa sen bingdi cứ dính lấy nhau làm gì."

    *Hoa sen bingdi: Là một loài sen có nguồn gốc từ Trung Quốc mang một đôi hoa trên mỗi cuống hoa

    Hề Cô Hành cười nhạt nói: "Ta thấy hắn hận không thể cùng đệ trở thành hoa sen bingdi vĩnh viễn suốt kiếp không xa rời nhau."

    Thẩm Cố Dung cảm giác được địch ý trong giọng nói của Hề Cô Hành liền thở dài một hơi nói: "Sư huynh, ta nhớ lúc trước huynh rất thích Mục Trích mà, sao bây giờ lại bài xích hắn tới vậy?"

    Nói tới chuyện này Hề Cô Hành liền tức tới không chỗ phát tiết: "Ta thích vẻ ngoan ngoãn nghe lời có nề nếp của hắn, đệ nhìn hắn bây giờ đi! Làm là chuyện người làm sao? Mạo phạm sư tôn cũng không biết là lá gan ở đâu ra?"

    "Bình tĩnh bình tĩnh." Thẩm Cố Dung trấn an hắn, "Sư huynh đừng tức giận chúng ta nói chuyện đàng hoàng nào."

    Hề Cô Hành không kiên nhẫn nói: "Nói gì, không có gì để nói cả."

    Thẩm Cố Dung nói: "Mục Trích là đạo lữ của ta huynh sớm muộn gì cũng phải chấp nhận hắn."

    Hề Cô Hành tức giận nói: "Ta chấp nhận hắn làm gì? Chấp nhận chuyện hắn đại nghịch bất đạo mạo phạm đệ sao?"

    Thẩm Cố Dung nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ta không để ý."

    Hề Cô Hành giơ tay làm như muốn đánh: "Đệ muốn chọc ta tức chết sao, một chút tiền đồ cũng không có chỉ cần đồ đệ dỗ ngọt mấy câu đã dỗ đệ đi mất!"

    Thẩm Cố Dung né tránh nói: "Sư huynh, ta cũng không phải là một đứa trẻ."

    Hề Cô Hành tức điên lên: "Đệ cũng biết đệ không phải là một đứa trẻ mà suốt ngày còn dung túng cho đồ đệ làm loạn, đệ nhìn cổ đệ đi cũng không che cho kỹ rồi hẵng ra ngoài, sao, đệ định nói với ta hắn ở trên giường giày vò đệ như thế nào sao?"

    Thẩm Cố Dung: "..."

    Hề Cô Hành: "..."

    Hề Cô Hành vừa nổi giận lên thì có chút không lựa lời mà nói có rất nhiều lần nói sai, lời này vừa nói ra hắn lại hối hận rồi.

    Hai người hai mặt nhìn nhau.

    Thẩm Cố Dung không chút dấu vết kéo lại cổ áo nhỏ giọng nói: "Sư huynh, cho ta mượn một bộ áo bào được không ta còn muốn đi tìm các sư huynh khác nữa."

    Hề Cô Hành: "..."

    Hề Cô Hành tức tới mức lấy ra một cái áo khoác ném lên người y nổi giận mắng: "Cút cút cút!"

    Thẩm Cố Dung thấy nói không thông Hề Cô Hành liền vội khoát áo khoác chạy mấy.

    Thôi vậy dù sao tính Hề Cô Hành đối xử với mình cũng không dễ chịu gì, không khác gì thái độ đối với chuyện chấp nhận hay không chấp nhận Mục Trích.

    Thôi cứ mặc kệ thế đi.

    Thẩm Cố Dung ôm ý nghĩ như thế lồng tay vào ống tay áo đi tìm Nhị sư tỷ.

    Ly Sách dẫn y đi tìm Tố Tẩy Nghiên nửa đường gặp Thẩm Tịch Vụ, Tịch Vụ nhìn thấy huynh trưởng thì hết sức vui vẻ, vui mừng hớn hở muốn dẫn đường cho huynh trưởng.

    Thẩm Cố Dung xoa xoa đầu của Thẩm Tịch Vụ, cười nói: "Tịch Vụ bây giờ cao lên không ít?"

    Đứa trẻ loắt choắt lúc này đã biến thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, Thẩm Tịch Vụ cười rộ lên nhún nhảy dẫn đường: "Huynh trưởng lâu rồi không tới Tịch Vụ nhớ huynh lắm đó."

    Thẩm Cố Dung: "Ta sai rồi ta sai rồi sau này ta sẽ thường xuyên tới."

    Lúc này Thẩm Tịch Vụ mới gật đầu.

    Thẩm Tịch Vụ suốt ngày đi theo Tố Tẩy Nghiên di chuyển khắp tam giới nên quỷ khí và những u sầu sớm đã tiêu tan ngay cả dục vọng độc chiếm khác thường kia cũng tan đi không ít.

    Thẩm Cố Dung rất vui mừng, y không muốn thế giới của Thẩm Tịch Vụ chỉ có một mình y, nàng nên đi nhìn xem thế giới bên ngoài tâm cảnh càng khoáng đãng hơn chút.

    Tịch Vụ dẫn y tới Phong Vũ Đàm Tố Tẩy Nghiên đang cùng Triêu Cửu Tiêu bàn bạc chuyện đi bí cảnh Cô Hồng lần sau nhìn thấy Thẩm Cố Dung tới thì hơi nhướng mày nói: "Thập Nhất quay về rồi."

    Thẩm Cố Dung cám ơn Thẩm Tịch Vụ xong chậm rãi đi tới.

    Triêu Cửu Tiêu hóa thành hình người khoanh chân ngồi bên cạnh Phong Vũ Đàm trên người khoác một bộ đồ trong đơn giản mỏng manh, hắn nhìn thấy Thẩm Cố Dung bọc kín kẽ vô cùng thì hừ một tiếng chế giễu nói: "Có lạnh đến thế không? Cơ thể của ngươi quá yếu rồi."

    Thẩm Cố Dung biết trong miệng hắn xưa nay không thể nói ra mấy lời tốt đẹp nên cũng mặc kệ mà càng cuốn áo choàng chặt hơn.

    "Các huynh đang nói gì thế?"

    Tố Tẩy Nghiên dịu dàng nói: "Nói về chuyến vào bí cảnh Cô Hồng lần sau."

    Thẩm Cố Dung nói: "Chẳng phải còn rất nhiều năm nữa sao?"

    Triêu Cửu Tiêu hừ nói: "Ta phải chuẩn bị cho việc phi thăng, mấy loại không thể phi thăng như ngươi.."

    Tố Tẩy Nghiên liếc mắt nhìn hắn Triêu Cửu Tiêu tự cảm thấy mình nói sai mà mất tự nhiên ngậm miệng ậm ừ nói: "Ta.. ta không phải có ý đó."

    Thẩm Cố Dung cũng không để ý: "Không sao-- cho nên các huynh định làm thế nào có cần ta giúp không?"

    Triêu Cửu Tiêu sửng sốt: "Ngươi đồng ý giúp?"

    "Tất nhiên." Thẩm Cố Dung gật đầu, "Một chuyện nhỏ bé thế này có gì mà không muốn các huynh tìm ta qua đó là được rồi."

    Tố Tẩy Nghiên cười cười như có điều suy ngẫm mà nhìn Thẩm Cố Dung, liếc nhìn dáng vẻ vui vẻ của Triêu Cửu Tiêu thì đột nhiên mở miệng nói: "Bây giờ Thập Nhất có chuyện gì cần bọn ta giúp đỡ không?"

    Triêu Cửu Tiêu cũng khẽ giật mình nhanh chóng thu hết vẻ vui vẻ trên mặt lại, vành tai đỏ bừng ác long gầm thét: "Ta biết ngay ngươi không có ý tốt mà! Sẽ không dễ dàng giúp đỡ ta!"

    Thẩm Cố Dung bất đắc dĩ nói: "Cũng không phải là chuyện lớn gì chính là muốn xin các huynh lần sau gặp được Mục Trích đừng có lạnh nhạt với hắn nữa."

    Lời này vừa nói ra Tố Tẩy Nghiên nhịn không nổi nở nụ cười: "Ta đối với hắn rất dịu dàng mà."

    Thẩm Cố Dung nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhưng Mục Trích cứ nói là huynh càng đáng sợ hơn."

    Mỗi lần Mục Trích đi tới Tố Tẩy Nghiên đều đối với Mục Trích dịu dàng nhất nhưng Mục Trích lại cảm thấy Tố Tẩy Nghiên là nghệ nhân đối xử xa cách với hắn nhất vốn không hề thật lòng chấp nhận hắn mà hoàn toàn chỉ xem hắn như một người ngoài.

    Trong nụ cười kia đều có chứa đao chỉ là ngay trước mặt Thẩm Cố Dung nên không nỡ lộ ra mà thôi.

    Nụ cười trên mặt Tố Tẩy Nghiên cứng đơ.

    Triêu Cửu Tiêu cười lạnh một tiếng nói: "Hắn vô duyên vô cớ kéo bối phận của ta xuống thấp một bậc, ta không nuốt hắn đã tốt lắm rồi đừng mơ mấy thứ khác, không có cửa đâu!"

    Tố Tẩy Nghiên do dự hồi lâu mới nói: "Thập Nhất không phải là bọn ta không thích hắn mà là.."

    Hắn thở dài một hơi nói: "Đệ gần như tính là mấy người bọn ta nhìn mà lớn lên nếu như đệ cưới một người về Ly Nhân Phong thì bọn ta chắc chắn sẽ không có bất kỳ ý kiến gì nhưng đệ lại theo đồ đệ dọn ra khỏi Ly Nhân Phong tới đầm lầy Đào Châu một nơi xa như thế lâu thật lâu mới về một lần.."

    Thẩm Cố Dung nghe thế hơi dao động.

    Tố Tẩy Nghiên thử chọn lọc từ ngữ: "Đệ hiểu không? Chính là con gái sau khi xuất giá mà cách nghĩ của nhà mẹ đẻ chính là cách nghĩ của bọn ta bây giờ."

    Con gái Thẩm: "..."

    Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc: "À, vậy các sư huynh vẫn già mồm à."

    Tố Tẩy Nghiên nở nụ cười: "Như thế cũng hết cách rồi nha cải trắng khó khăn lắm mới nuôi lớn bị.. trộm mất, đổi thành ai cũng sẽ khó mà bình thường được đó."

    Thẩm Cố Dung cảm thấy nhị sư huynh là định nói "Cải trắng nuôi lớn bị heo ủi."

    Triêu Cửu Tiêu ở bên cạnh quái gở nói: "Mà ngươi còn là ngươi bị đè nữa chứ."

    Thẩm Cố Dung: "..."

    Thẩm Cố Dung một tay túm lấy cổ áo ngạc nhiên nhìn bọn họ.

    Tố Tẩy Nghiên thở dài một hơi từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một đôi bao tay mỏng nhẹ nói: "Che lại tay đi, Mục Trích gặm tay của đệ như gặm giò heo hay sao?"

    Thẩm Cố Dung: "..."

    Mặt Thẩm Cố Dung đỏ bừng nhanh tay túm lấy bao tay mang vào.

    Thẩm Cố Dung vội vàng tạm biệt hai vị sư huynh rồi ở bên ngoài điều chỉnh cảm xúc hồi lâu mới tùy ý tìm một tiểu đồng để nó dẫn y đi tìm Lâu Bất Quy.

    Lâu Bất Quy đang chế thuốc liếc nhìn y rồi sau đó vội lạch cạch loạch xoạch đảo một đơn thuốc rồi gấp gáp đưa cho Thẩm Cố Dung.

    Thẩm Cố Dung nghi ngờ nhận lấy: "Đây là để trị bệnh gì?"

    Lâu Bất Quy nghiêm túc nói: "Túng dục quá độ."

    Thẩm Cố Dung: "..."

    Thuốc lập tức từ trên tay Thẩm Cố Dung rơi xuống.

    Thẩm Cố Dung không chút cảm xúc: "Sư huynh, huynh đang nói gì vậy sư huynh."

    Lâu Bất Quy nhìn thấy vẻ mặt của y thì khô khan nói: "Ta, ta cũng đâu có nói sai đâu?"

    Thẩm Cố Dung biết trong đầu của Lâu Bất Quy chứa không nổi gì cả nên chỉ bất đắc dĩ xoa xoa ấn đường nhặt thuốc lên, gương mặt đỏ bừng ném vào trong giới tử ậm ừ nói: "Ta, ta sẽ uống."

    Lúc này Lâu Bất Quy mới vui vẻ.

    Hắn kéo tay Thẩm Cố Dung để y ngồi xuống rồi chớp chớp mắt nói: "Thập Nhất tìm ta có gì không?"

    Thẩm Cố Dung nói rõ nguyên nhân mình đến.

    Lâu Bất Quy nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi nói: "Ta không hề lạnh nhạt với hắn."

    Thẩm Cố Dung thở phào một hơi y biết rằng trong đầu của Lâu Bất Quy vốn chứa không nổi từ lạnh nhạt.

    Sau đó lại nghe Lâu Bất Quy nói: "Nhưng hắn cướp mất Thập Nhất rồi nên ta vẫn không thích hắn."

    Thẩm Cố Dung bị chặn họng một lúc.

    Lâu Bất Quy rất ít khi rõ ràng bộc lộ cảm xúc của mình cũng rất ít khi nói thẳng rằng ghét một người.

    "Sau khi Thập Nhất và hắn kết thành đạo lữ thì không quay về Ly Nhân Phong nữa." Lâu Bất Quy nhỏ giọng nói, "Có phải là hắn bắt giam đệ lại không?"

    Thẩm Cố Dung vội nói: "Không có, không có đâu."

    Mặc dù dục vọng chiếm hữu của Mục Trích rất mạnh nhưng còn chưa tới mức bắt giam y lại bằng không Thẩm Cố Dung sớm đã đánh cho hắn khóc luôn rồi.

    Lâu Bất Quy xoắn tay rầu rĩ nói: "Vậy nếu sau này Thập Nhất không thích hắn nữa thì ta.. ta giúp đệ độc chết hắn."

    Thẩm Cố Dung: "..."

    Thập sư huynh, có chút đáng sợ.

    Lâu Bất Quy nhìn thấy vẻ mặt của y thì lúc này mới ý thức được lời nói của mình có hơi sai sai, hắn có chút hoảng hốt gấp tới mức sắp khóc luôn.

    "Xin, xin lỗi, ta nói sai rồi." Lâu Bất Quy nghẹn ngào nói, "Thập Nhất không thích độc, ta, ta sau này sẽ không nghiên cứu độc nữa, hức."

    Thẩm Cố Dung nhớ lại những lời nói mà Lâu Bất Quy từng nói với y sau khi nghiên cứu ra Ly Hồn ở Phong Vũ Đàm, nhìn thấy hắn như thế thì lúc này mới ý thức được Lâu Bất Quy vẫn luôn khổ sở về chuyện này.

    Khổ sở biết bao năm rồi.

    Thẩm Cố Dung do dự hồi lâu nhẹ nhàng giơ tay xoa xoa đầu Lâu Bất Quy nhẹ nhàng nói: "Đây không phải là lỗi của huynh."

    Lâu Bất Quy mờ mịt nhìn y.

    Thẩm Cố Dung nói: "Nghiên cứu độc gì là tự do của huynh, huynh không hề sai, sai là người đã dùng độc lạc lối."

    Lâu Bất Quy không thể hiểu được câu nói này, nghiêng đầu nhìn y hồi lâu có chút nóng nảy nắm góc áo của y muốn y giải thích rõ ràng cho mình hiểu.

    Thẩm Cố Dung dứt khoát nói thẳng luôn: "Ta không trách sư huynh."

    Lâu Bất Quy thì thào lặp lại: "Không, không trách ta?"

    Thẩm Cố Dung nói: "Đúng vĩnh viễn không trách sư huynh."

    Lâu Bất Quy gian nan lý giải ý này, Thẩm Cố Dung cũng không gấp kiên nhẫn chờ nửa khắc Lâu Bất Quy mới huhu nhỏ giọng khóc.

    Thẩm Cố Dung dỗ hắn: "Được rồi, đừng khóc nữa."

    "Không khóc, ta không khóc." Lâu Bất Quy rất dễ dỗ bảo không khóc liền không khóc còn nghe lời hơn cả Mục Trích, hắn lau khô nước mắt chỉ chốc lát đã khôi phục sự vui vẻ, nói, "Sau này ta không trừng Mục Trích nữa ta sẽ đối xử đàng hoàng với hắn."

    Thẩm Cố Dung thấy mình bôn ba cả buổi cuối cùng cũng có người bị mình thuyết phục được, suýt chút nữa nước mắt lưng tròng.

    Y cùng Lâu Bất nghiên cứu độc một lúc mới rời khỏi Ly Nhân Phong đi một vòng tới Nhàn Vân Thành.

    Vừa tới y quán Lâm Quan, Lâm Thúc Hòa còn không thèm nghiên cứu gì cả trực tiếp nói thẳng: "Không thể nào, đệ đi đi."

    Thẩm Cố Dung: "..."

    Mặt Thẩm Cố Dung u ám luôn: "Sư huynh, ta còn chưa nói gì cả."

    Lâm Thúc Hòa bảo Hoa Dung Nguyệt Mạo quạt giúp hắn, lười biếng nói: "Ta biết đệ muốn nói gì, tên oắt con Mục Trích kia ta vốn nhìn không vừa mắt rồi, muốn bảo ta đối xử tốt với hắn, không có cửa, ta không hạ độc hắn đã tốt lắm rồi."

    Thẩm Cố Dung: "..."

    Tại sao tên nào tên nấy cũng hung tàn như vậy?

    Thẩm Cố Dung chỉ đành nói đạo lý với hắn, dong dài lải nhải luyên thuyên.

    Lâu Thúc Hòa không nghe không nghe sao cũng không bị thuyết phục.

    Thẩm Cố Dung hết cách chỉ đành đi tới thành Tuế Hàn.

    Kính Chu Trần kinh ngạc nói: "Đệ thế mà còn phải khuyên ta sao? Ta đối với Mục Trích chỉ có thể tốt như thế thôi mà? Ta gần như đưa hết toàn bộ gia tài của ta cho hắn rồi một số tư thế đều là ta vẽ cho hắn đó.."

    Thẩm Cố Dung: "..."

    Thẩm Cố Dung lạnh lùng nói: "Ta tới là để bảo sư huynh sau này cứ đối xử lạnh nhạt với Mục Trích đi, đừng nói chuyện với hắn nữa."

    Kính Chu Trần: "..."

    Thẩm Cố Dung bận rộn hồi lâu thể xác tinh thần đều mệt mỏi, ỉu xìu ủ rũ quay về đầm lầy.

    Mục Trích thấy y quay về lập tức "Oẳng" một tiếng đón tiếp: "Sư tôn về rồi!"

    Thẩm Cố Dung mệt mỏi nhìn hắn một cái: "Ừm."

    Mục Trích thấy dáng vẻ này của y liền biết chuyện không thành nhưng hắn cũng không nhụt chí trái lại mỗi lần tới Ly Nhân Phong rồi bị đám người kia chọc tức xong quay về sư tôn kiểu gì cũng thương tiếc mà khao thưởng hắn, buổi tối làm trò mèo gì cũng hết sức phối hợp.

    Mục Trích thích cực.

    Nhưng bây giờ hắn lại không thể bày ra dáng vẻ vui vẻ nên chỉ đành cố tỏ vẻ ảm đạm rũ mắt nói: "Các sư bá vẫn không thích ta."

    Thẩm Cố Dung an ủi hắn: "Bọn họ sẽ thích, lần này cũng rất có hiệu quả Thập sư thúc của ngươi sau này sẽ thay đổi thái độ với ngươi, lần sau ngươi sẽ biết thôi."

    Mục Trích bi thương gật đầu.

    Thẩm Cố Dung biết Mục Trích muốn gì nhất nên chỉ đành chọn cái hắn muốn mà cho, lúc song tu cực kỳ phối hợp muốn làm tư thế gì liền làm tư thế đó bị ép quá mức cũng không mở miệng xin tha mà chỉ miễn cưỡng chịu đựng tới lúc thật sự không thể chịu nổi nữa mới nhỏ giọng nức nở cực kỳ mê người.

    Mục Trích hận không thể có thêm mấy vị sư bá đối xử lạnh nhạt với hắn.
     
    LieuDuong likes this.
  3. Nina Duong

    Messages:
    1
    Chương 152: Phiên ngoại thứ bảy Lâm Hạ Xuân.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Vọng Lan bởi vì là thai quỷ sau lại bởi vì cơ duyên mà biến thành người nên vẫn luôn tu luyện tới kết đan mới từ từ lớn lên.

    Khi hắn ba mươi tuổi thì cơ thể vẫn là dáng vẻ thiếu niên mười sáu tuổi, vô cùng non nớt.

    Để ăn mừng hắn kết đan Thẩm Cố Dung dẫn hắn tới Kiếm Các mua kiếm.

    Tướng mạo của Thẩm Vọng Lan cực kỳ giống với Thẩm Phù Tế nhìn thì ôn nhu ấm áp như ngọc nhưng thực tế thì lại có tính nói chêm chọc cười, người không thân với hắn gần như đều bị lừa qua.

    Hai người tới Kiếm Các, Các chủ vui mừng hớn hở tới đón bọn họ.

    Thẩm Cố Dung thản nhiên gật đầu lồng tay vào ống tay áo rộng dẫn theo Thẩm Vọng Lan quen thuộc đi tới Kiếm Trủng.

    Thẩm Vọng Lan từ bé đã theo Thẩm Cố Dung lớn lên sau đó lại bái nhập vào môn hạ của Lâm Thúc Hòa đệ nhất thần y trong tam giới, người cả tam giới đều biết, rồi bởi vì Thẩm Cố Dung quá mức cưng chiều Thẩm Vọng Lan cộng thêm vẻ ngoài của hai người cực giống nhau nên có rất nhiều người cho rằng đây là con riêng của Thẩm Cố Dung.

    Các chủ thấy Thẩm Thánh quân dẫn theo tiểu Thánh quân tới chọn kiếm liền biết là đơn hàng lớn mà vứt bỏ xe lăn đi như bay giới thiệu kiếm với Thẩm Vọng Lan lần đầu tiên tới Kiếm Trủng.

    "Tiểu Thánh quân là tu quỷ đạo tốt nhất đừng chọn hung kiếm để tránh khó thuần phục."

    Thiếu niên ngọc thụ chi lan hơi nhướng mày cả người tinh thần phấn chấn phong thái tao nhã: "Ta muốn chọn hung kiếm."

    *ngọc thụ chi lan: Con em có tiền đồ.

    Các chủ khẽ giật mình rồi mới ngon ngọt khuyên can: "Tiểu thánh quân, hung kiếm này ngài thật sự khống chế không nổi.."

    Thẩm Cố Dung lườm hắn.

    Các chủ lập tức đổi giọng nói: "Nhưng dựa vào tu vi và thiên phú của tiểu Thánh quân thì kiếm nào mà không khống chế nổi, ngài có thể chọn hung kiếm xếp hạng gần cuối như thế sẽ.."

    Hắn còn chưa nói xong Thẩm Vọng Lan giơ tay vừa chỉ vừa tùy tiện nói: "Ta muốn Lâm Hạ Xuân."

    Các chủ: "..."

    Ngay cả Thẩm Cố Dung cũng khẽ nhướng mày: "Con chắc chứ?"

    Mấy chục năm trước Thẩm Cố Dung đã giải trừ khế ước với Lâm Hạ Xuân, Lâm Hạ Xuân lẻ loi một mình làm ổ ở trong Kiếm Trủng vô cùng thoải mái sống qua ngày, hết sức hài lòng.

    Bởi vì Lâm Hạ Xuân là kiếm mà Thẩm Cố Dung từng dùng qua có uy danh của Thẩm Cố Dung không có ai dám tới ký khế ước với hắn dẫn đến Lâm Hạ Xuân trải qua cuộc sống thoải mái không ai quấy rầy rất lâu.

    Mà ngày tháng tốt đẹp của hắn sẽ kết thúc trong hôm nay.

    Lâm Hạ Xuân không biết đã ngủ bao lâu trong lúc mơ màng bị người ta gượng ép đánh thức.

    Tính tình của hắn tốt cũng không có tức giận khi rời giường mà chậm rãi thong dong ở trong thức hải biến thành hình người, nhìn thấy thiếu niên xông vào trong kiếm hải của hắn thì bỗng sững sờ.

    Lâm Hạ Xuân ngủ tới ngơ luôn, nhận không ra ai ngây ngốc nói: "Thánh quân?"

    Thẩm Vọng Lan cong mắt cười với hắn: "Không phải nha, ta là tiểu Thánh quân."

    Có lẽ là Lâm Hạ Xuân không ngờ có người không sợ mất mặt gọi chính mình là tiểu Thánh quân nên ngây ngốc một lúc Thẩm Vọng Lan đã nhẹ nhàng qua tới nắm lấy vạt áo của hắn mỉm cười nói: "Chú ơi, con tìm thấy chú rồi."

    Lâm Hạ Xuân ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu mới ý thức được đứa trẻ này chính là Thẩm Vọng Lan năm đó Thẩm Cố Dung bảo hắn đưa tới Ly Nhân Phong.

    Hắn "Ồ" một tiếng nói: "Ta có thể quay về ngủ không?"

    "Không thể." Thẩm Vọng Lan cười nói, "Con muốn chú làm kiếm bản mệnh của con."

    Lâm Hạ Xuân nghiêng đầu nhẹ nhàng từ chối: "Ta không muốn."

    Thẩm Vọng Lan nhướng mày khí thế hừng hực tất cả đều là ý chí hăng hái mà Lâm Hạ Xuân khó chống đỡ nhất: "Nhưng con muốn chính là chú."

    Lâm Hạ Xuân rất buồn ngủ cảm thấy làm kiếm linh quá phiền phức nhưng cảm thấy từ chối nhóc con cố chấp này hình như càng phiền phức hơn cho nên chỉ đành phải nhíu mày khổ sở ngẫm nghĩ chỉ chốc lát đã mệt rồi.

    "Ta mệt quá." Lâm Hạ Xuân nói, "Ta không muốn nghĩ, không muốn chọn, ngươi tha cho ta đi."

    "Chú chỉ muốn sợ phiền phức đúng không?" Thẩm Vọng Lan hỏi.

    Lâm Hạ Xuân gật đầu: "Đúng."

    Thẩm Vọng Lan ôn nhu dỗ hắn: "Chỉ cần chú làm kiếm của con, con sẽ không để chú làm bất cứ chuyện gì, chú muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu, được không?"

    Lâm Hạ Xuân nghi ngờ nhìn hắn muốn hỏi "Vậy ngươi lấy ta làm gì" nhưng lời này vẫn chưa nói ra hắn đã cảm thấy quá phiền phức.

    "Thật ư?"

    Đồng tử Thẩm Vọng Lan khẽ động cười khẽ: "Thật."

    Lâm Hạ Xuân lười chất vấn tiếp nên gật đầu nói: "Được."

    Thẩm Vọng Lan híp mắt.

    Một lát sau Thẩm Vọng Lan nắm Lâm Hạ Xuân từ trong bên trong Kiếm Trủng đi ra hướng về phía Thẩm Cố Dung lộ ra một nụ cười đắc ý.

    Thẩm Cố Dung không ngờ Lâm Hạ Xuân thế mà lại lần nữa nhận chủ, kinh ngạc nói: "Sao con thuyết phục được hắn vậy?"

    Gương mặt Thẩm Vọng Lan tràn đầy vẻ vô hại cười: "Con hứa với hắn là làm kiếm của con, hắn có thể ngủ bao lâu thì ngủ ai cũng không quấy rầy hắn."

    Thẩm Cố Dung: "..."

    Đó quả thật là điều kiện mà Lâm Hạ Xuân sẽ đáp ứng.

    Thẩm Cố Dung thở phào một hơi nói: "Vậy sau này con phải đối xử với hắn thật tốt hắn thật sự rất sợ phiền phức."

    Thẩm Vọng Lan cong môi cười một tiếng: "Tất nhiên."

    Hắn nhẹ nhàng sờ soạng thân kiếm Lâm Hạ Xuân trong mắt đều ánh lên vẻ nhu hòa.

    Thẩm Vọng Lan ở Hồi Đường Thành chờ đợi trăm năm lần đầu tiên chân chính bước ra chính là nắm tay Lâm Hạ Xuân mà bước ra.

    Khi đó hắn lần đầu tiên nhìn thấy mặt trời mọc, nhìn thấy phồn hoa bên ngoài, nhìn thấy ngàn vạn hồng trần chảy qua kẽ tay.

    Lâm Hạ Xuân nắm tay của hắn, vẻ mặt không cảm xúc đi về phía trước.

    Thẩm Vọng Lan lần đầu tiên nhìn thấy thế giới mới ngay cả bùn cát dưới chân cũng cảm thấy cực kỳ mới lạ hắn thì thào hỏi Lâm Hạ Xuân: "Chú ơi, con đang nằm mơ sao?"

    Lâm Hạ Xuân cảm thấy trẻ con thật phiền phức mấy chuyện nhỏ này cũng muốn hỏi.

    Hắn dừng chân giơ tay gõ Thẩm Vọng Lan một cái có lẽ là nửa chừng hắn liền lười cho nên đánh cũng không đau.

    Lâm Hạ Xuân nói: "Đau, thì không phải là mơ."

    Thẩm Vọng Lan xoa xoa trán giương mắt nhìn Lâm Hạ Xuân.

    Lâm Hạ Xuân hơi đau đầu nhưng lại không thể chống lại biểu cảm này nên dứt khoát khom lưng ôm hắn lên vì hắn mà dùng giọng nói lười đến mức không muốn mở miệng giảng giải.

    "Đó là mặt trời mọc."

    "Đó là biển lớn."

    "Đó là phồn hoa."

    Đó là thế gian phồn hoa.

    Chuyện làm Thẩm Vọng Lan cả đời đều nhớ nhiều nhất chính là lần đầu tiên hắn rời khỏi Hồi Đường Thành, một người đàn ông lười từ trong xương chịu đựng cơn buồn ngủ ôm hắn vào lòng giúp hắn giảng giải ba ngàn thế giới.

    Bàn tay non nớt của hắn nắm lấy vạt áo của người đàn ông.

    Mấy chục năm sau hắn đã trưởng thành tay nắm chuôi kiếm Lâm Hạ Xuân bọc lấy toàn bộ nó trong lòng bàn tay ấm áp.

    Ta tìm thấy ngươi rồi.
     
    Alissa likes this.
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...