Ngôn Tình Bí Mật Không Thể Tiết Lộ - Little Antelope

Discussion in 'Truyện Drop' started by Little Antelope, Aug 7, 2023.

  1. Little Antelope

    Messages:
    76
    Chương 10: Vụ án 1- Ai mới là người đáng thương?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chúc buổi tối tốt lành tới mọi người, tôi là người dẫn chương trình thời tiết ngày hôm nay. Tối nay thành phố chúng ta sẽ đón một trận bão tuyết kèm theo gió lạnh từ phía bắc thổi xuống nên nhiệt độ sẽ giảm mạnh trong đêm nay. Mọi người xin chú ý an toàn khi đi ra ngoài và nhớ mặc ấm nhé!". Lời của phát thanh viên được phát ra từ đài trên chiếc taxi mà cô đang đi khiến cho cô không khỏi thầm than thở: "Có lẽ ngày mai sẽ lạnh lắm đây, lạnh như vậy đúng là chỉ muốn ở nhà chẳng muốn đi làm xíu nào."

    Do đột ngột có thông báo có bão tuyết nên mọi công sở trong thành phố cho phép công nhân được về sớm hơn mọi khi. Ai nấy cũng nhanh chân trở về nhà với người thân, các cửa hàng ven đường đều nhanh chóng thu dọn đồ nghề đóng cửa sớm.

    Lúc này đây toàn bộ thành phố như chìm vào yên lặng, trên phố không một bóng người và chỉ còn lại ánh sáng của cột đèn le lói trong đêm tối lạnh giá.

    "Cảm ơn chú, tiền xe của chú đây. Chú về cẩn thận nhé!". Trần Linh nói xong liền quay lưng bước vào nhà. Ngay khi vừa mở cửa bước vào, liền có tiếng nói vọng ra không giấu được sự cao hứng:

    "Linh, con về rồi hả?"

    "Vâng, con về rồi đây." Cô đáp.

    "Mau vào nhà đi, trời lạnh lắm đó. Mẹ có hầm canh bí đao mà con thích này, có cả xương nữa đó, bổ lắm." Mẹ cô vui vẻ nói.

    "Vâng, chờ con một chút..". Cuộc trò chuyện với đầy ắp tiếng cười, lộ ra vẻ đầm ấm của một gia đình mà bao người ao ước cứ thế kéo dài trong căn nhà nhỏ xinh.

    Cách đó không xa, sau bức tường nọ lộ ra một bóng người núp sau đó. Người nọ nhanh chóng đi qua con đường này nhưng khi nghe thấy cuộc trò chuyện của hai mẹ con cô lại đứng hình một lúc nhưng sau đó cũng bước nhanh qua.

    Bởi mục tiêu của người đó chưa hoàn thành.. không.. phải nói là mục tiêu đó chưa có chết.

    Reng.. reng..

    Tiếng chuông báo thức từ chiếc đồng hồ đang kêu vang lên thì đột nhiên có một bàn tay vươn ra vụt tắt đi.

    "A.. Sáng rồi sao.. Trời lạnh thế này đúng là chỉ muốn ở nhà ngủ thôi..". Cô than thở nói.

    Nhưng rốt cuộc cô cũng chỉ là một người làm công ăn lương thôi, không đi làm thì chỉ có nước cạp đất mà ăn.

    Trần Linh nhanh chóng đứng dậy vận động nhẹ nhàng một chút vào sáng sớm để xua tan cơn buồn ngủ. Xong xuôi cô nhanh chóng thay đồ xuống lầu ăn sáng rồi chuẩn bị đi làm.

    "Linh, mẹ nghĩ con nên gọi xe đi. Trời vẫn lạnh lắm, gió thổi suốt đêm qua vẫn chưa ngừng". Mẹ cô lo lắng nói.

    "Vâng con đã gọi rồi. Ăn sáng xong thì xe sẽ tới, mẹ đừng lo". Cô đáp lại.

    "Ừm, con cũng nhớ mặc ấm vào nhé."

    "Vâng, con biết rồi ạ!". Dù sao thì cô cũng hai mươi mấy tuổi rồi mà mẹ vẫn nhắc cô như con nít hà.
     
  2. Little Antelope

    Messages:
    76
    Chương 11: Vụ án 1- Ai mới là người đáng thương?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bước ra ngoài cửa, một chiếc xe đã đậu sẵn ở đó, Trần Linh liền vội vàng lên xe để không muộn giờ làm.

    Hôm nay thành phố trông rất vắng người, hai bên đường ít người đến đáng thương, lâu lâu lại bắt gặp một vài công nhân dọn tuyết ở vệ đường cùng một vài chiếc xe đi lại trên đường cái. Không khí so với ngày hôm qua bớt nhộn nhịp đi hẳn, nhiệt độ giảm thấp ai nấy cũng chẳng muốn rời khỏi nhà.

    Đang ngồi ngắm nhìn xung quanh trên xe thì đột nhiên điện thoại của cô rung lên, có người gọi đến cho cô. Trần Linh nhanh tay lấy chiếc điện thoại từ trong túi xách, nhấc máy gọi:

    "Xin chào, cho hỏi là ai vậy?"

    Đầu dây bên đó nhanh chóng trả lời với một giọng nam quen thuộc.

    "Linh, anh là anh An đây. Có việc gấp, em mau đến đây nhanh một chút nhé." Mã Ý An bên kia nói. Giọng nói của anh vô cùng gấp gáp, có cả tiếng thở mạnh khiến cho cô hoài nghi anh ấy ở bên ngoài sao, không phải là sắp tới giờ làm việc rồi hay sao?

    "Anh An, anh đang ở ngoài sao?"

    "Phù.. ừ anh đang ở ngoài đây. Có việc gì anh nói sau nhé, dù gì thì anh cũng sắp về đến sở cảnh sát rồi." Mã Ý An nói.

    "Vậy được, hiện tại em cũng không tiện để trò chuyện lắm, có gì để sau vậy"

    "Ừm, anh cúp đây'. Nói xong anh liền tắt máy, chấm dứt cuộc trò chuyện.

    Thật sự đúng là không tiện để nói chuyện, đặc biệt là trong tình trạng anh An còn đang ở ngoài và cô cũng đang ở trên xe. Cả hai người đều có người ngoài bên cạnh nên nói chuyện là không nên. Mà khả năng cao là có liên quan đến vụ án lần này, nên phòng tránh tai nạn không đáng xảy ra.

    Mọi người sẽ cho rằng cô là đang suy diễn quá nhiều, nhưng sự thực không đơn giản như thế. Làm một pháp y lại còn hay dính dáng tới các vụ án lớn nhỏ cô nên phòng tránh các trường hợp sẽ xảy ra. Dù sao chị Điệp cũng đã nhắc nhở và nêu ví dụ cho cô rồi, vì vậy cảnh giác là không thể thiếu.

    Thời gian nhanh trôi đi, chớp mắt cô đã đến sở cảnh sát. Trần Linh sau khi trả tiền xe liền nhanh chóng bước vào trong nơi làm việc. Ở đó đã có sẵn Vân Khánh, Thẩm Điệp và Mã Ý An đang ngồi đó thảo luận một vấn đề gì đó.

    " A, Linh em đến rồi. Nhanh lên có chuyện gấp rồi. "Thẩm Điệp nói.

    Trần Linh nghe vậy không khỏi nhíu mày nhẹ một cái, cô thầm suy đoán đến chín phần là liên quan tới diễn biến của vụ án này.

    " Anh An cũng thông báo cho em rồi, nhưng cụ thể là gì thì đến đây em mới nghe được. Vậy chuyện gì đã xảy ra vậy mọi người? ". Cô nói

    Cô vừa dứt lời Mã Ý An liền đứng dậy ra hiệu cho cô ngồi xuống rồi đóng lại cánh cửa. Khuôn mặt anh có vẻ khá trầm lặng.

    " Chuyện là sáng nay sở của chúng ta có nhận được một cuộc điện thoại thông báo về việc phát hiện hai thi thể nam bị thương trầm trọng chôn vùi dưới tuyết."Mã Ý An nói.
     
  3. Little Antelope

    Messages:
    76
    Chương 12: Vụ án 1- Ai mới là người đáng thương?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mà sáng nay anh đi ra ngoài là để tới xem trước phòng trường hợp người nhà không muốn cho khám nghiệm như lần trước. Mà hai thi thể lần này, bước đầu đều phát hiện là do bị đâm nhiều nhát dẫn tới tử vong, bọn anh còn phát hiện ở một số nơi ở tay chân có vết bầm tím do ẩu đả mà thành. Anh Thừa Trạch còn thông báo rằng hai người đó cũng đều là học sinh của trường X hơn nữa là cùng lớp với các nạn nhân trước." Anh nói tiếp.

    "Vì thế sở của chúng ta đã nâng tầm nguy hiểm của vụ án này lên, phát đoán kết luận rằng đây là một vụ án giết người hàng loạt, chưa rõ hung thủ là ai, có bao nhiêu người và mục đích của kẻ đó là gì."

    "Nguy hiểm hơn là chúng ta chưa xác định được đối tượng tình nghi, nên khi làm việc mọi người nên cẩn thận một chút."

    Nghe vậy mọi người liền đồng ý với Mã Ý An.

    Nhưng đến thời điểm hiện tại sở cảnh sát Yên Sa vẫn chưa thu thập được bao nhiêu bằng chứng để xác minh thủ phạm. Đành ra mọi người có chút lo lắng về vụ án lần này. Không khí trong căn phòng liền trầm lắng xuống, cả ba người đang trầm mặc suy nghĩ thì Trần Linh buộc miệng hỏi Mã Ý An:

    "Vậy người nhà của hai nạn nhân lần này có cho phép chúng ta thực hiện khám nghiệm tử thi không đội trưởng?". Thường ngày cô luôn gọi anh chị với mọi người trong đội nhưng một khi gặp sự việc quan trọng cô sẽ thay đổi thái độ thành nghiêm túc để phù hợp với ngữ cảnh.

    "Chúng ta đã xin rồi. Nhưng người nhà họ lại khước từ, tận hai nhà luôn. Họ nói rằng không muốn thi thể hai người họ thêm tổn hại." Mã Ý An nói với vẻ mặt không vui nhưng biết làm sao đây, anh cũng không thể đến bức áp người ta được.

    "Nhưng mà, may rằng trước đó anh đã theo mọi người cùng đến đó để xem xét hai thi thể trước nên cũng phán đoán được phần nào rồi." Nói đến khúc này khuôn mặt của Mã Ý An có phần dãn ra ít cau có như vừa rồi.

    "Vậy có đầu mối quan trọng gì không đội trưởng?". Cô hỏi.

    "Không có gì cả, hai người họ đều không mang tí đồ gì phòng thân cả, hiện trường thì chẳng có gì. Có vẻ bão tuyết ngày hôm qua đã xóa đi khá nhiều dấu vết, dấu chân không còn luôn." Nghe thế cả ba người còn lại không khỏi cau có mặt mày lại.

    Vụ án lần này để lại dấu vết quá ít ỏi, không giúp ích được bao nhiêu cho công cuộc điều tra cả. Hung thủ này có vẻ là một người rất thông minh xảo quyệt, hắn ta chọn đúng mùa tuyết rơi để hạ thủ rất tiện cho việc che dấu hành tung. Thậm chí cách xử trí các nạn nhân không chỉ thô bạo, độc ác mà còn xử lí rất tốt sau khi thực hiện hành vi. Đến giờ họ chỉ nắm chắc được phần nào về hiện trường đầu tiên xảy ra vụ án là tại núi Tự Kiêm còn về việc các nạn nhân tử vong ở đâu, có đúng tại nơi phát hiện không thì không rõ.

    "Em nghĩ với từng đó bằng chứng thù chúng ta cũng có thể khoanh vùng đối tượng tình nghi rồi." Cô nói.
     
  4. Little Antelope

    Messages:
    76
    Chương 13: Vụ án 1- Ai mới là người đáng thương?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thật ra thì chị cũng có ý nghĩ giống em đó, Linh. Dù sao thì chúng ta cũng nên thử xem biết đâu có bất ngờ." Mộng Vân Khánh tán thành gật đầu nói.

    "Đúng vậy, thử chút cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian đâu, nhỉ đội trưởng Mã." Thẩm Điệp nói.

    "Thôi được, dù sao chúng ta tạm thời cũng không có việc gì để làm." Mã Ý An trả lời.

    "Thật ra thì từ đầu em không quá chắc chắn cho lắm về việc thủ phạm cố ý nhằm tới nhóm học sinh cùng thuộc trường lớp. Nhưng sau khi hung thủ giết thêm hai nam sinh nữa thì ý nghĩ của em càng chắc chắn hơn, em tin rằng mọi người đều nghĩ như vậy đúng chứ?". Cô nói.

    "Đúng là như vậy, nhưng dù thế ta vẫn không chắc chắn lắm về thủ phạm." Mã Ý An nói.

    "Em tán thành với anh, nhưng nhờ đó chúng ta cũng có thể tạm thời ngăn chặn hành vi tàn sát của hắn bằng cách bảo vệ các nạn nhân còn lại." Trần Linh trả lời.

    Nghe đến thế mọi người liền tỉnh ngộ ra điều gì đó, liền cùng nhau bật dậy đồng thanh nói với cô: "Đúng vậy, sao anh/chị không nghĩ ra từ đầu nhỉ."

    "Để anh đi nói chuyện này với đội trưởng Minh, có ý kiến này thì chúng ta có thể sẽ có thêm thời gian để xác định thủ phạm rồi." Mã Ý An mặt mày hớn hở nói với mọi người. Cả ba người còn lại liền gật đầu tán thành đốc thúc anh nhanh đi tìm người.

    Nhưng họ vẫn còn không biết rằng điều đó cũng chỉ giúp họ cầm cự được một thời gian ngắn. Trò vui vẫn còn phía sau..

    Tại một khu chợ tấp nập người qua lại, Châu Minh Tiến đang cùng mẹ của mình dọn hàng để bán cá kiếm tiền.

    Người trong khu chợ này gặp mẹ con cậu cũng đều thân thiện gật đầu chào hỏi. Họ ngưỡng mộ và khâm phục cậu vì Châu Minh Tiến là người đã thi đỗ trường X, chứng tỏ tương lai việc thi đại học của cậu sẽ rất thuận lợi, dễ thi đỗ các trường đại học danh giá, nói tóm lại là họ cũng muốn làm thân với cậu, bởi vì có khả năng cao là cậu sẽ kiếm được một công việc tốt trong tương lai. Vả lại thấy người tài thì ai mà chả muốn hưởng chút hào quang may mắn.

    Đến chỗ mẹ cậu thường xuyên bán hàng, hai người liền nhanh tay chuẩn bị hàng hóa, bày ra phía trước. Xong xuôi, hai người liền bắt đầu rao bán bằng lời như bao người khác trong chợ. Do hôm nay là ngày chủ nhật vậy nên khách mua đồ đến nhiều hơn mọi ngày vì thế mà việc buôn bán đắt khách hẳn ra, Châu Minh Tiến vừa lớn tiếng rao hàng xong lại vừa nói chuyện với người mua còn mẹ cậu ngồi xử lí cá mà khách mua.
     
  5. Little Antelope

    Messages:
    76
    Chương 14: Vụ án 1-Ai mới là người đáng thương?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai mẹ con cứ như vậy mà làm đến chiều tối, cá còn lại cũng bán sắp hết chỉ còn vài con lẻ tẻ. Mẹ cậu cũng bắt đầu phụ con mình rao bán số cá còn lại với giá rẻ để nhanh chóng ra về.

    Đột nhiên Châu Minh Tiến nhìn thấy một đôi giày da bóng loáng và một vài đôi giày có nhãn hiệu rất đắt đỏ trên thị trường hiện ra trong tầm mắt, cậu liền tò mò ngước lên nhìn xem.

    "Yô, học bá lại đi bán cá ở chợ thế này sao, haha.." Dạ Chiến cười cợt nói.

    Lập tức phía sau lưng của hắn liền vang lên các tiếng cười khúc khích. Bọn chúng thấy Dạ Chiến trêu chọc cậu thì cũng đồng loạt thi nhau trào phúng cậu như những con linh cẩu đói bụng lâu ngày.

    "Mọi ngày còn không thèm coi chúng ta ra cái gì, tưởng là công tử nhà ai cơ, hóa ra.. cũng chỉ là thằng bán cá tanh tưởi, haha.." Một tên trong số bọn chúng nói.

    "Đúng đấy, trông nó bẩn thật đấy người toàn vẩy cá với máu cá, kinh chết đi được." Lại một người chen vào nói tiếp. Theo sau đó là hàng loạt tiếng cười khiến cho cậu muốn điên lên xông đến đánh cho bọn chúng, nhưng mẹ cậu cũng đang ở đây.

    "Các cô cậu ăn nói kiểu gì thế, đều là người có ăn có học mà lại thế à!". Mẹ cậu ngồi bên cạnh nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện mà phẫn nộ nói. Bà vốn rất tự hào khi con trai mình có thể thi vào một ngôi trường danh giá nhưng lại có phần lo lắng về việc con mình sẽ bị bắt nạt tại đó. Dù sao thì bà cũng vốn nghe được rất nhiều lời nói về việc có nhiều cậu ấm cô chiêu bắt nạt các học sinh khác như con bà. Dẫu vậy bà vẫn phải bảo vệ con mình trước khi sự việc đi quá xa.

    "Này bà cô bẩn thỉu kia, ăn nói thế với bọn tôi kiểu thế đấy hả, còn muốn bán hàng không đấy!". Dạ Chiến tức giận nói.

    "Cháu mới là người quá đáng trước, ăn nói với bạn học kiểu gì vậy." Bà phản bác lại.

    "Bạn học á, thằng con của bà còn không đủ tư cách xách giày cho tôi đâu, nói chi đến làm bạn, hừ.." Dạ Chiến trả treo lại mới vẻ mặt khinh bỉ.

    "Nếu không phải bạn thì cậu đừng đến đây trêu trọc Minh Tiến làm gì, mau đi về đi." Bà nói.

    "Đi về? Bà làm gì có quyền đuổi tôi, chỉ cần tôi thích là tôi có thể mua lại cả cái khu chợ này đó. Đến lúc đấy người cút đi đầu tiên sẽ là mẹ con bà đấy, bà già bán cá tanh tưởi!". Hắn ta nói tiếp.

    Châu Minh Tiến biết rõ những gì mà hắn ta nói là sự thật, cả cái thành phố này ai cũng biết cậu công tử út của nhà họ Dạ rất mạnh tay vào các cuộc ăn chơi trác táng của mình. Bố mẹ cậu ta thậm chí còn chẳng quan tâm tới hắn sẽ và đang làm gì. Nếu như đến lúc mà hắn mua lại khu chợ này thì khả năng cao việc buôn bán của nhà cậu sẽ ảnh hưởng rất nặng nề. Cậu không thể điều đó xảy ra được, phải ngăn chặn trước khi Dạ Chiến thực sự có ý định mua lại nơi này.

    Nhưng cậu rốt cuộc phải làm gì cơ chứ, cậu chẳng thể làm gì ngay lúc này. Biết trước như thế thì cậu đã không từ chối mấy yêu cầu của hắn ta rồi.

    Trong lúc Châu Minh Tiến mải mê nghĩ cách đối phó với Dạ Chiến và đám bạn của hắn ta thì có tiếng chuông điện thoại vang lên. Dạ Chiến liền rút điện thoại từ trong túi quần ra xem. Sau khi nhìn thấy dòng tên hiện trên màn hình điện thoại hắn không khỏi thầm chửi thề một câu.

    "Ai gọi cho mày vậy? Đúng lúc đang vui mà..'Một tên trong bọn nói.
     
  6. Little Antelope

    Messages:
    76
    Chương 15: Vụ án 1-Ai mới là người đáng thương?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mẹ kiếp, ông già gọi, chắc lại sắp bị chửi rồi đây." Hắn ta vừa chửi rủa vừa nói. Sau đó hắn ta liền nhấc máy trả lời.

    Lập tức bên đầu kia liền phát ra tiếng nói uy nghiêm của một người đàn ông nói với hắn ta:

    "Dạ Chiến! Mày xem xem mày cùng đám bạn của mày gây ra họa gì cho tao nữa rồi hả. Tao đã dặn mày là làm gì thì làm đừng có động đến mấy cái trò cờ bạc, đầu tư bịp bợm đấy rồi cơ mà!" Ông hét lớn.

    "Ông bị điên à? Tôi đã làm cái quái gì đâu?" Hắn ta cũng không yếu thế mà quát lớn lại với ông ta.

    "Không làm cái gì hả! Vậy hai tỷ trong tài khoản của tao chạy đi đâu rồi, nó mọc chân chắc!".

    Đến đây hắn ta dường như mới nhớ ra điều gì đó cười cười nói lại với ông bố của hắn:

    "À, số tiền đấy hả, tôi đem đi đầu tư vào một dự án rồi, có thể thu lại lợi nhuận cao đấy!"

    "Cao, cao cái khỉ gì! Mẹ nó, mày có biết đấy là lừa đảo không hả! Giờ cái dự án đấy làm gì còn người đầu tư nữa mà mày lại cắm đầu vào đấy hả, bao nhiêu tiền của tao đấy!" Ông ta nói với giọng cực kỳ giận dữ.

    "Hả, cái gì cơ, lỗ rồi á.. Thôi dù sao thì ông cũng kiếm lại được mà, lo gì. Cứ coi đây như là vốn đầu tư cho sự nghiệp của con trai ông đi. Thôi nhá đi chơi đây." Dạ Chiến nói với thái độ dửng dưng.

    "Mày cút ngay về đây cho tao, mang cả lũ bạn chết tiệt của mày đến đây. Nếu không phải tại cái lũ kia đầu têu thì làm sao tiền của tao lại mất trắng như thế!" Ông ta nói tiếp.

    Nghe đến đây Dạ Chiến không khỏi đau đầu với ông bố của mình. Kiếm lúc nào không kiếm lại đúng lúc đang vui. Hừ..

    Dẫu thế hắn ta cũng rất sợ ông ta, sợ ông đóng băng thẻ ngân hàng của hắn, không cho hắn ra ngoài chơi nữa nên Dạ Chiến cũng đành dẫn theo lũ bạn rời đi trong sự tiếc giận.

    "May cho mày đấy thằng bán cá!"

    Châu Minh Tiến không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi thoát được một kiếp nạn.

    Một vài ngày sau đó, đám bạn của Dạ Chiến và hắn ta cứ hễ tan học là lại đeo bám theo cậu, hết làm phiền hai mẹ con ảnh hưởng đến việc bán hàng của họ thì thôi đi. Đành đây lâu lâu hắn lại thấy quá nhàm chán sẽ đem một vài con cá trong thùng nghịch chết, hay khi mẹ con cậu cố ý xua đuổi, lảng tránh hắn đi thì đám bạn của hắn sẽ xông đến phá đồ nhà cậu. May mắn là quanh khu chợ cũng có người bảo vệ an ninh trông coi nên khi thấy thế thì họ cũng nói đỡ giúp hai mẹ họ, dù sao cũng không thể lấn quá sâu vào vũng bùn này, sẽ không tốt cho họ.
     
  7. Little Antelope

    Messages:
    76
    Chương 16: Vụ án 1-Ai mới là người đáng thương?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đến tháng sau, do đây là tháng thi cử nên bọn hắn cũng không tới khu chợ nữa nên việc buôn bán của mẹ cậu lại đi vào quỹ đạo ngày trước, cố gắng bù đắp lại tổn thất trước kia. Nhưng điều đó không có nghĩa là bọn hắn sẽ tha cho cậu, mà đây còn là cơ hội để bọn hắn hành hạ cậu không lo người làm phiền đến.

    Những ngày sau đó nếu không phải là sai sử đi mua đồ hộ, làm bài tập hộ thì cũng là bắt nạt đánh đập cậu. Nhưng mọi việc dần như đang đi quá xa, bọn chúng dần dần áp dụng việc bắt nạt cậu như một việc xả stress, thú vui của cả bọn.

    Mọi thứ dường như đang lên đến đỉnh điểm..

    Vào một giờ kiểm tra nọ, khi đang làm bài thi một cách mệt mỏi sau bao ngày bị đéo bám thì đột nhiên tên Dạ Chiến sau lưng cậu huých vào lưng cậu một phát ý đồ bảo cậu quay xuống. Do không thể làm trái ý hắn, cậu đành bất lực quay lưng một chút xuống. Ngay lập tức hắn liền nói thì thầm bên tai cậu:

    "Viết đáp án ra giấy đưa cho tao. Chống cự không tốt đâu."

    Ngay khi hắn gọi cậu là cậu đã biết rõ ý đồ của hắn ta rồi. Mặc dù trong thâm tâm Châu Minh Tiến không hề muốn thực hiện mệnh lệnh này nhưng lí trí luôn lấn át đi tình cảm trong cậu. Cậu phải làm theo hắn nói nếu không thì gia đình cậu sẽ có kết cục không tốt. Sau khi viết đáp án của mình ra một tờ giấy cậu liền lén lút đưa xuống ngăn bàn cho hắn ta. Điều này mọi học sinh trong đây đều thấy rõ nhưng ai biểu gia thế của Dạ Chiến quá mức hiển hách có thể đè chết bọn họ bằng một ngón tay cơ chứ. Đám bạn của hắn thấy thế cũng tỏ vẻ muốn chép cùng, cũng đá nhẹ vào chân hắn ra hiệu, mặt khác thì lại che dấu hành vi gian lận của hắn.

    Mọi chuyện dường như sẽ xong xuôi nếu không có sự xuất hiện của hiệu trưởng đi giám sát ngang qua phòng học này. Ông trông qua khung cửa sổ ngoài lớp và nhìn thấy rõ hành vi trên liền xông vào lớp bắt ngay tại trận cho dừng lại bài thi.

    Mà cậu và hắn ta đều bị gọi lên khiển trách tại văn phòng giáo viên.

    Lúc đó dường như mọi sự uất hận trong lòng cậu muốn trào dâng lên và bộc phát ra. Cậu muốn nói rằng mình bị bạo lực học đường, gia đình thì bị đe dọa sống trong lo sợ. Nhưng rồi ai sẽ chấp nhận cứu giúp cậu chứ, đến cả những nhân viên bảo an tại khu chợ kia cũng e dè thế lực bọn chúng.

    Ngay lúc này sẽ chẳng ai tới cứu giúp cậu cả..

    Hiệu trưởng nhờ với giáo viên chủ nhiệm gọi phụ huynh của hai người lên làm việc. Nhưng người đến lại chỉ có mình mẹ cậu, còn hắn ta chỉ có một cuộc gọi điện thoại là có thể giải quyết nhanh chóng, hắn chỉ cần viết một bảng kiểm điểm là có thể rời khỏi đó.

    Trong căn phòng này rốt cuộc cũng chỉ còn lại mẹ con cậu, Châu Minh Tiến không dám nhìn vào mắt bà, cậu sợ bà thất vọng, sợ bà lo lắng, sợ bà bất bình cho mình rồi càng tiến sâu vào bãi bùn lầy này không thoát ra được.

    Ông hiệu trưởng mở lời nói: "Cháu Minh Tiến đây, đã phạm phải nội quy nhà trường cố ý chép bài làm tổn hại kết quả học tập của bạn học khác. Nhưng do phụ huynh của bạn Dạ Chiến đã nói rằng sẽ bỏ qua cho nên chúng tôi cũng không truy cứu nữa. Em Minh Tiến chỉ cần viết bảng kiểm điểm và xin hứa trước toàn trường sẽ không tái phạm nữa là được."

    Mẹ của Châu Minh Tiến nghe thế không khỏi ngạc nhiên và khinh bỉ người trước mặt này. Rốt cục đứng trước quyền thế mọi thứ từ sai trái cũng sẽ biến thành lẽ phải mà thôi.
     
  8. Little Antelope

    Messages:
    76
    Chương 17: Vụ án 1-Ai mới là người đáng thương?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng vẫn còn một số người luôn tin tưởng vào công lý trên đời này. Và trong đó có mẹ cậu đây. Bà nghe hiệu trưởng nói thế liền phản bác lại:

    "Làm ảnh hưởng đến kết quả học tập của học sinh khác không phải là tên kia sao, con tôi đã làm cái gì cơ chứ mà phải nhân sai. Muốn xin lỗi thì cũng phải là tên đó." Bà giận dữ quát lớn.

    "Phụ huynh của em Minh Tiến xin hãy bình tĩnh. Chúng tôi đã tra xét rõ ràng rồi thì mới nói chứ, chính mắt tôi đã chứng kiến thấy mà." Ông ta chắc nịch khẳng định nói.

    "Ông nói dối, Minh Tiến tính cách như thế nào tôi biết rõ hết. Thằng bé sẽ không bao giờ làm việc đó, các người đừng có thấy nó hiền mà đổ oan cho nó. Cái tên họ Dạ kia phẩm hạnh chẳng ra thứ gì, suốt ngày đeo bám hành hạ chúng tôi khéo khi con tôi còn bị nó bắt nạt không hay..". Nói chưa hết câu thì ông ta gầm lên nói chen vào.

    "Bà im đi! Bà đừng có đổ oan cho chúng tôi và em Dạ nữa. Mọi việc đều do chính mắt tôi nhìn thấy đấy, tôi khẳng định một lần nữa là em Châu Minh Tiến mới là người sai!".

    "Tôi không tin, chỉ dựa vào lời nói của cá nhân ông thì tôi sẽ không tin." Bà nói.

    "Vậy thì tôi sẽ chứng minh cho bà thấy." Nói xong ông ta liền đứng dậy đi đến bên bàn làm việc dùng điện thoại để bàn gọi cho một giáo viên kêu một học sinh trong lớp đến nói chuyện.

    Chỉ vài phút sau liền có hai người một nam một nữ đến văn phòng. Hai người bọn họ lễ phép chào hỏi rồi bắt đầu trả lời vấn đề của ông hiệu trưởng.

    "Thưa cô mặc dù cô không tin nhưng chính mắt em đã nhìn thấy bạn Minh Tiến cố ý nhét đáp án vào hộc bàn của bạn Dạ Chiến ạ." Đào Song nói.

    Nghe thế nam sinh còn lại liền gật đầu tán thành: "Đúng là như vậy, cháu ngồi cạnh bạn Minh Tiến cũng đã nhìn thấy."

    Nghe được đáp án mình muốn tên hiệu trưởng liền cho hai người đó đi về lớp rồi bắt đầu nói chuyện với hai mẹ con tiếp. Mẹ cậu vốn dĩ không tin cả hai người kia bởi lúc trước khi tên Dạ Chiến đến khu chợ thì cũng có hai người đó góp mặt. Nhưng giờ biết làm sao, chẳng có ai chịu thanh minh cho con trai bà, công lý đang dần tước bỏ bà.

    Mà Châu Minh Tiến ngồi nghe hai con người kia nói xong cũng chẳng bất ngờ lắm. Bởi vì trong cả cái lớp đó ai cũng là một đám phần tử của Dạ Chiến, chúng sẽ không vì một tên nghèo hèn như cậu mà bỏ một cây tiền như hắn để cứu lấy cậu đâu. Cứ thế mọi chuyện dần đi đến hồi kết nhưng ít nhất thì cậu cũng có mẹ tin cậu.

    Ra về, mẹ cậu ngỏ ý muốn cậu đổi trường khác học. Nhưng cậu lại không muốn bỏ một nơi có chất lượng giáo dục cao như nơi đây. Vậy nên mẹ cậu liền đổi sang cách khác là muốn cậu đổi lớp khác. Nghe đến đây cậu cũng gật đầu đồng ý nhưng phải chờ đến lúc nhà có tiền đã thì mới tính được.

    Sau ngày hôm đó, cậu đã bị nêu danh trước và phải xin lỗi hắn ta trước toàn trường. Một số người thì cười vào mặt cậu, lại có số ít cảm thấy bất bình cho cậu không tin đây là việc cậu làm, ai mà chả biết Dạ Chiến là một tên xấu xa chẳng có gì ngoài bề thế.

    Vì thế một vài tuần sau các người bất bình cho cậu đã lập một nhóm để đăng bài chê bai về Dạ Chiến trên mạng xã hội. Nó nhanh chóng được thu hút đông đảo và chia sẻ cao. Đến nỗi còn truyền đến tai của mẹ Dạ Chiến.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...