Đam Mỹ Mafia Trọng Sinh Làm Trợ Lý Tổng Tài - Duylalung

Discussion in 'Chờ Duyệt' started by Duylalung, Jul 7, 2023.

  1. Duylalung

    Messages:
    3
    Chương 10: Cũng Xong Ngày Làm Việc Đầu Tiên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Minh Nhật tạm biệt, mai gặp." Chị Hoa nói với Minh Nhật.

    "Em chào hai chị, mai gặp." Minh Lâm gật đầu chào hai đàn chị, nhà của Minh Lâm không có Chị hay em gái chỉ có ba người anh trai và cậu là con nuôi thứ út nên lúc nãy được Chị Lan và chị Hoa bảo vệ trước giám đốc Lưu kia làm cậu có cảm giác được dựa dẫm, bản thân Minh Lâm là con trai của ông trùm, dù Cố gia đã có bước chuyển mình chân chính khi thành lập Cố Thị nhưng quản giáo trong nhà rất nghiêm, đặc biệt là ông Cố đã rèn luyện Minh Lâm khi mới lên sáu, nên từ nhỏ cậu đã sống trong khuôn phép, tình cảm thể hiện điều lén lúc, những món quà hay đồ chơi lúc nhỏ mà anh cả và anh ba cho cậu điều tranh thủ khi ông Cố đi ra ngoài giải quyết công việc mà mang đến cho cậu.

    Minh Lâm nhìn cửa phòng của Tuấn Khải, chắc hẳn hắn ta còn đang một núi công việc phải giải quyết ngoài giờ, cậu nhìn chút rồi thu dọn đồ bỏ vào túi ra thang máy xuống tầng trệt.

    "Cuối tuần này phải đi dán chiếc xe của Minh Nhật lại mới được." Minh Lâm vừa bước ra sảnh vừa lèm bèm, vì lúc nãy giải quyết chuyện của tên Giám đốc Lưu nên phòng Minh Nhật về trể hơn nên sảnh khá vắng chỉ có vài bảo vệ đi trực, gặp cậu thì cuối đầu chào, Minh Lâm cũng gật đầu chào lại làm họ có chút lúng túng xong cũng cười với cậu, dù là Mafia trong suy nghĩ của nhiều người có hơi lạnh lùng và khó gần thật nhưng gia giáo Minh Lâm học được cũng bản tính tốt riêng thì không thiếu, cậu rất khách sáo và hay chào hỏi mọi người, ai trong tổ chức cũng yêu thích cậu, chính vì tính cách hòa đồng, quan tâm người khác mà anh cả cùng anh ba rất thương cậu, chẳng biết khi biết tin cậu như vậy anh ba sẽ ra sao đây, anh ấy là người hiền nhất trong gia đình.

    Ra đến cổng công ty cậu thấy một xe đồ ăn nhanh, chẳng biết ai khiến mà cậu lại nghĩ đến tên Tuấn Khải kia, phần ký ức của Minh Nhật cho cậu biết cái tên tổng tài này do ăn uống thất thường và hay bỏ bửa nên bị đau dạ dày nặng, từ cơm trưa đến giờ cũng đã tám tiếng rồi, có khi hắn phải làm đến mười hai giờ khuya không chừng.

    Minh Lâm vừa bực mình nhưng cũng nghĩ chút vì đây là cây hái ra tiền duy nhất khi cậu sống lại với thân phận của Minh Nhật nên phải nịnh rồi, công việc tổng tài này Minh Lâm cũng làm được vài năm, nói là chức vị cao nhất nhưng cũng là người áp lực nhất khi đứng đầu công ty huống chi là cả một tập đoàn nên lượng công việc không ít, thế mà giờ cậu không còn nỗi lo đó mà lại bình dân hơn là cơm áo gạo tiền, phải vì tiền thưởng mà quan tâm hắn cơ đấy.

    Minh Lâm đến xe bán đồ ăn nhanh lưu động, dạng xe này rất nhiều và dành cho các tinh anh chạy Deadline cày xuyên đêm, cậu gọi một phần súp gà dễ ăn cùng một ly sữa bò nóng, bản thân trong lúc chờ làm món cũng gọi một ly sữa nóng, thật sự uống vào rất dễ chịu.

    Cậu cầm phần ăn lại lần nữa quay vào công ty, bảo vệ thấy cậu cũng chỉ gật đầu, tính tình trước đây của Minh Nhật không tốt lắm hay làm khó các bảo vệ vì hay cấm cậu đem các đồ cá nhân hay nói thẳng ra là đồ trang điểm, máy sấy, mặt nạ điện đến, cậu hay say việc vặt như bưng bê chuyển đồ cho họ làm nên hôm nay họ cũng coi như là cậu bị gì đó mà gật đầu cười với họ chứ không dám nói gì.

    Minh Lâm gõ cửa phòng của Tuấn Khải.

    "Ai đó." trong phòng có tiếng anh ta vọng ra.

    "Là.. em, Minh.. Nhật." xém chút nữa là nói ra Minh Lâm rồi, làm cậu giật cả mình nhưng cậu vẫn không quen lắm khi Minh Nhật đã quen xưng em với anh ta nên giờ cậu cũng phải gọi theo, xưng hô như vậy làm cậu rất ngại.

    "Vào đi, cửa không khóa."

    Minh Lâm bước vào và đúng như cậu đoán, trên bàn của anh ta là một xấp các tài liệu, bản thân anh ta cũng đã vừa xem máy tính vừa lật tài liệu ra xem, vẻ mặt có chút mệt mỏi, bơ phờ.

    "Có việc gì?" Tuấn Khải hỏi cậu nhưng mặt vẫn cuối vào tài liệu mà xem xét.

    "À, tôi.. à em lúc nãy nhìn thấy xe bán hàng đêm, xem ra cũng sạch sẽ, an toàn vệ sinh thực phẩm lắm, em có uống trước một ly sữa rồi mà hiện tại vẫn chưa sao, em có mua một phần ăn tối, anh lát tranh thủ ăn một chút nha, có súp gà với sữa bò còn nóng ăn cho ngon." Minh Lâm nói một tràng ra, cậu thầm mắn cái tên Minh Nhật này, nói thương nói yêu người ta mà chưa lần nào mua đồ ăn cho người ta để cậu giờ phải ngại ngùng như vầy.

    Tuấn Khải dừng lại một chút, ngẩn đầu lên nhìn cậu với khuôn mặt là vài chục dấu chấm hỏi.

    "Anh.. Anh đừng hiểu lầm, chỉ là em lo anh bị đau dạ dày, không hề có ý đồ gì khác cả, anh yên tâm." Minh Lâm có hơi chột dạ vì đúng là cậu có muốn lấy lòng anh ta thật.

    "Tôi biết rồi." Tuấn Khải nói xong cuối đầu tiếp tục công việc.

    "Vậy em về trước, tạm biệt." lời vừa dứt là Minh Lâm như bay ra cửa hai tay ôm tim, dù là làm chuyện tốt thật nhưng nói chuyện với Tuấn Khải cảm thấy áp lực thật, xong việc tốt thì cậu nhanh chóng về nhà, tối nay cậu có hẹn với Nhất Sinh.

    Hiện đã bảy giờ ba mươi, Nhất Sinh như một cái đồng hồ sinh học mà đúng giờ có mặt, tay còn cầm theo vài lon bia cùng hộp gà nướng mà Minh Nhật trước đó rất thích, hai người quyết định ra ban công ngồi cho mát, uống vài ngụm bia làm Minh Lâm tỉnh người hẳn, trước đó vì áp lực công việc công ty và băng nhóm, trước khi ngủ cậu hay ra ban công hóng đó và uống một lon bia.

    "Minh Nhật nè, cậu không sao thật chứ, hôm nay tớ thấy cậu lạ lắm như một người khác á." Nhất Sinh đã uống ba lon bia nhưng vẫn rất tỉnh táo, dù gì anh cũng là dân kinh doanh mà.

    Minh Lâm đang uống một ngụm bia thì nghe anh ta nói mà muốn sặc, cậu thật sự là một người khác, cậu không phải là Minh Nhật.

    "Tớ đã không sao rồi, chỉ là muốn thay đổi hình tượng như idol của tớ thôi mà." Minh Lâm vẫn lấy lý do như đã nói trước đó, Nhất Sinh nghe vậy cũng chỉ mĩm cười gật gật mà uống một ngụm bia.

    "Nhất Sinh nè."

    "Hả?"

    "Cậu có nhớ chuyện hai ngày trước khi Minh.. à trước khi tớ mất tích không?" đây là lý do mà Minh Lâm muốn gặp riêng Nhất Sinh.

    "Có chứ?"

    "Vậy tớ có biểu hiện gì khác lạ không?" Minh Lâm không hiểu vì sao phần ký ức trước khi Minh Nhật xảy ra chuyện lại rất mờ hồ không nhớ gì nhiều cả.

    "Cậu say rồi đúng không? , hôm đó cậu tỏ tình với Tống tổng ở trước trung tâm hội nghị rất nhiều người, ai cũng nhìn thấy cả nhưng Tống tổng chỉ quay người rời đi xem như là từ chối, cậu sau đó cũng chạy đi đâu rồi không liên lạc được, tớ tới nhà cũng thấy khóa ngoài rồi, tớ còn lo cậu bị gì đấy." Nhất Sinh nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Minh Nhật nghĩ rằng cậu ta đã say rồi nên mới hỏi vậy.

    "Cậu có nhớ tớ gần đây xích mích với ai không?" Minh Lâm hỏi tiếp.

    "Chắc chỉ có cô Trương Linh bên Trương Thị mà thôi."

    Minh Lâm nhớ lại cô gái tên Trương Linh này, dáng vẻ sinh đẹp, là con cưng của Trương lão gia, được nhiều người ghép với Tuấn Khải nhất, nhưng không lẽ vì một việc tỏ tình của đàn ông với nhau mà cho người giết cậu sao, Mafia của cậu cũng không hoang đường như thế.

    "Còn ai nữa không?"

    "Tớ chỉ nhớ được cô ta là có cải nhau với cậu trong phòng thư ký, cậu không cho cô ta vào phòng chủ tịch, tinh đồn cậu và cô ấy không thuận nhau lang khắp cả tập đoàn mà."

    "Minh Nhật cậu sao vậy, hôm nay cậu hỏi những cậu lạ lắm, có việc gì sao?" Nhất Sinh biết Minh Nhật là nghiêm túc hỏi anh nên chắc chắn là có uẩn khúc gì.

    "Nếu tớ nói vào đêm đó có người không muốn tớ sống trên thế gian nữa nên đã đẫy tớ xuống sông thì cậu có tin không." Minh Lâm để lon bia xuống, nghiêm túc nhìn nói phương mà nói.

    "Ý cậu là có người muốn giết cậu?" Nhất Sinh vô thức làm rơi lon bia xuống, cũng may anh ta uống đã gần cạn.

    "Đã giết chứ không phải là muốn, hôm cậu điện thoại tớ liên tục đỗ chuông nhưng sau đó là thuê bao là vì tớ bị đẩy xuống sông ở ngoại ô, điện thoại của tớ có thể rơi xuống sông cùng tớ hoặc là bị lấy trước khi họ xô tớ xuống."

    "Cậu không sao chứ, có bị thương ở đâu không?" Nhất Sinh chồm người qua lây lây vai cậu còn định kéo áo lên kiểm tra thương tích thì bị Minh Lâm ngăn lại.

    "Cậu yên tâm, tớ không sao chỉ là có thể vì sự việc kinh hoàng quá nên phần ký ức đêm đó tớ không thể nhớ nhiều việc được." Minh Lâm đã đoán đúng, Nhất Sinh này rất tốt và quan tâm đến Minh Nhật, cậu có hơi tiếc cho tấm chân tình dù là tình bạn hay tình yêu này của anh ta, dù gì Minh Nhật ngồi đây không phải là Minh Nhật trước đó của anh ta nữa.

    "Cậu nói là bị đẩy xuống sông sao? Cậu không biết bơi cơ mà, có phải cậu lại bày trò lừa gạt tớ phải không?" chuyện có hơi quá sức tưởng tượng, dù gì đây cũng là xã hội pháp trị, sao có thể nói giết là giết, tính tình Minh Nhật đúng là không được lòng người ta nhưng đâu đến nước như vậy.

    "Tớ cũng biết là chuyện khó tin thật nhưng tớ không hề gạt cậu, tớ may mắn bám vào khúc gỗ nên vào bờ được, hơn nữa khu đó lao sậy nhiều không có camera, đường đó ít người qua lại vì cách đó không xa có đường xuyên tỉnh nên cây cầu đường đó cũng vắng, tớ không biết ai hẹn tớ đến hay là tớ bị bắt đến đó, quả thật lúc đó rất mơ hồ." Minh Lâm cố gắng giải thích gọn mà dễ hiểu nhất cho Nhất Sinh, anh ta đâu biết muốn một người biến mất với giới nhà giàu hay băng nhóm Mafia cậu là chuyện rất dễ, chỉ là không biết Minh Nhật đắc tội với ai.

    "Cậu nói thật?" Nhất Sinh lần nữa nghiêm túc hỏi cậu.

    "Thật, tớ chỉ có ấn tượng duy nhất là trên tay người đẩy tớ đeo một chiếc nhẫn hồng bảo thạch hình tròn hay bầu dục gì đó." Minh Lâm nhớ lại chiếc nhẫn đó hình như cũng thuộc loại quý giá, nên chắc chỉ có nhà giàu mới có, tất cả điều đang đổ dồn về người gây ra việc trên là Trương Linh nhưng động cơ của cô ta có hơi vô lý, dù tính tình con gái có hơi khó hiểu nhưng cậu cứ cảm thấy vướng mắc ở đâu.

    "Cậu nghĩ là Trương tiểu thư sao?"

    "Tớ cũng không chắc?"

    "Hay là Tống tổng?" Nhất Sinh cảm thấy vị kia hoàn toàn có khả năng, dù gì chuyện của Minh Nhật cũng làm anh ta mất mặt, phòng truyền thông còn phải xử lý các bài viết, ảnh chụp liên quan tới Minh Nhật tỏ tình với Tống tổng.

    "Tớ thấy không giống anh ta, chuyện vừa mới xảy ra tớ liền bị giết chẳng khác nào chỉ vào hung thủ là anh ta, dù không có bằng chứng thì cũng bị người ta vẽ ra là anh ta dùng tiền che đậy, danh tiếng của Tống thị chắc chắn bị giảm súc." Minh Lâm đã suy nghĩ cả tối đêm qua cùng hôm nay gặp Tuấn Khải thì cậu biết không phải anh ta hoặc là anh ta diễn hay quá, việc như vậy chỉ cần cho cậu nghĩ là xong, cần chi mà phải động tay chân ra tay như vậy, không giống một chủ tịch biết tính toán cho lắm nên loại anh ta ra trước.

    "Tớ có thể giúp gì cho cậu." Nhất Sinh khui một lon bia khác ra uống một hơi.

    "Tớ chỉ muốn nói cho cậu biết là có người hại tớ, tớ cũng không muốn cậu dính vào chuyện này, chỉ là cậu có thể cho thám tử hay người nào tin cậy điều tra dùm tớ vài thông tin không?" Minh Lâm căn bản không thể lôi Nhất Sinh vào, dù gì chưa biết hung thủ là ai phải đảm bảo an toàn cho cả Nhất Sinh.

    "Được, cậu yên tâm, từ giờ tớ sẽ bảo vệ cậu." giọng nói Nhất Sinh có phần chậm rãi.

    Minh Lâm nhìn đóng vỏ bia chỗ anh ta mà ngán ngẩm, nói là uống chơi mà làm tận bảy lon rồi, mắt cũng đỏ ngầu không biết cậu nói nãy giờ có lọt tay anh ta không đây.

    Cậu nào biết đôi mắt đỏ ngầu kia không phải vì say mà vì tức giận, khuôn mặt của anh cũng đỏ bừng, có người lại dám động đến tính mạng của Minh Nhật, thật sự quá tàn độc.

    Thấy anh ta một hơi uống hết một lon nữa còn định khui thêm nên Minh Lâm đã nhanh tay giành lon bia kia lại.

    "Cậu điên hả, chỉ uống chơi thôi mà, ngày mai còn làm việc nữa đấy."

    "À.. à tớ có hơi quá chén rồi, cậu cũng phải tự bảo vệ mình đó, tớ về đây, cậu nghĩ ngơi đi." Nhất Sinh đứng lên, anh có hơi loạng choạng.

    "Anh như vầy sao lái xe về được."

    "Tớ đi taxi về vậy."

    "Cậu cũng ở một mình mà như vầy sao được, cậu ở lại đây ngủ đi, sáng mai về nhà lấy đồ sau." Minh Lâm thấy Minh Nhật và Nhất Sinh điều ở một mình, nếu không xảy ra chuyện như thế có lẽ hai người họ đã chung nhà rồi cũng nên, tiếc thật.

    "Vậy.."

    "Vậy cái gì mà vậy, tớ lấy chăn, cậu lấy bộ đồ ngủ tớ mới mua mặc kìa, đi rửa mình cái đi rồi ngủ." Minh Lâm bận rộn lấy chăn lấy quần áo cho anh ta, cũng may là hôm qua cậu có mua thêm vài bộ đồ mới, nếu để anh ta mặc đồ ngủ hoa lá cành trước đó của Minh Nhật thì cậu sẽ cười đến sáng mất.

    Nhất Sinh cũng ngoan ngoãn làm theo những gì cậu nói rồi chui vào chăn ngủ, Minh Lâm thấy vậy cũng tắt đèn vào phòng của Minh Nhật, cậu suy tư về Minh Nhật và cũng đang muốn biết Cố gia giờ đang ra sao, Bố và các anh như thế nào, có phải Minh Nhật đã sống lại trong cơ thể của mình không, cậu ta yếu đuối như vậy mà sống ở đó chắc cũng bị hại nữa rồi, cậu thở dài một hơi rồi đưa tay tắt đèn ngủ kéo chăn lên đắp.

    Tại phòng của vị tổng tài kia, Tuấn Khải vẫn đang cấm đầu làm việc, giấy tờ, tài liệu một sắp dày nhưng đâu đó trên bàn tiếp khách có hộp đồ ăn đã được mở nắp ăn sạch, ly sữa bò bên cạnh cũng đã cạn từ lúc nào, phòng làm việc của chủ tịch Tuấn Khải vẫn sáng đèn đến tận nữa khuya.
     
    chiqudoll, Tamnhien97 and LieuDuong like this.
    Last edited: Aug 4, 2023
  2. Duylalung

    Messages:
    3
    Chương 11: Buổi Sáng Yên Bình Hiếm Có Của Minh Lâm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Minh Lâm theo thói quen dậy từ sớm, cậu tập vài động tác thể dục buổi sáng rồi pha một tách cafe, thuận tay pha thêm một ly trà rừng cho Nhất Sinh.

    "Chào buổi sáng, cậu hôm nay thức sớm nhỉ." Nhất Sinh đầu tóc có chút rối chào cậu rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh.

    "Chào buổi sáng." Minh Lâm nhìn đồng hồ chỉ đúng sáu giờ sáng, đúng là có sớm thật với Minh Nhật lúc trước nhưng cũng thấy Nhất Sinh là người vô cùng nguyên tắc, dù hôm qua có say đến đâu thì đồng hồ sinh học của anh ta vẫn hoạt động đúng giờ đấy chứ.

    Minh Lâm vừa nhấp caffe rồi nói với hướng Nhất Sinh là có pha cho anh ta cốc trà rừng, điện thoại trên bàn bỗng sáng màng hình, cậu cầm lên mở máy có tin nhắn từ Tuấn Khải với nội dung làm cậu hơi sững người.

    "Hôm nay có cuộc hẹn với Gia Hoa, giúp tôi chuẩn bị tài liệu 10 giờ xuất phát."

    Minh Lâm trả lời rồi đứng thừ người ra, cậu biết Gia Hoa, thậm chí còn biết rất rõ vì đó là công ty mà anh cả của cậu làm chủ, không ngờ chỉ mới hai ngày cậu đã có lý do chín đáng bước vào công ty của Cố Thị, phải chuẩn bị thật kỹ để thâm dò mới được.

    Nhất Sinh uống tách trà còn ấm cậu vừa pha cho, nhìn thân hình cô quạnh đang nhìn về khoản không vô định ngoài ban công.

    "Cậu sao thế? Vẫn còn nghĩ đến ai hại cậu à, cậu yên tâm tớ sẽ nhờ bạn tớ làm thám tử điều tra cho." Nhất Sinh cầm tách trà đi đến bên cạnh cậu.

    "Tớ không sao đâu, chỉ hơi lo lắng thôi." Minh Lâm rất nhạy, cậu nhanh chóng tìm lý do thuyết phục nói với Nhất Sinh.

    "Yên tâm."

    "À lát cậu cho tớ đi nhờ xe nhé, tớ còn ám ảnh chuyện hôm rồi nên hơi ngại chạy xe." Minh Lâm nói dối không chớp mắt, cậu là đang không dám ngồi lên chiếc xe Doreamon của Minh Nhật cơ.

    "Được chứ." Nhất Sinh uống cạn cốc trà rồi chuẩn bị xuống hầm lấy xe.

    Chỗ của Minh Nhật ở có phần xa công ty hơn nhưng vì giá nhà trả góp ở đây rẽ nên đành xa chút không sao, nên hai người xuống hầm lấy xe, đầu tiên là tới nhà Nhất Sinh trước, đến nơi anh ta lên phòng thay đồ còn Minh Lâm ngồi trong xe chờ.

    Chưa đầy mười lăm phút Nhất Sinh đã xuất hiện với diện mạo bảnh bao, làm ai cũng ngoái nhìn chàng trai có khuôn mặt khôi ngô, thân hình cao cùng bộ tây trang nhưng đang vội chạy về chiếc Mec đen càng làm người ta cuốn hút nhìn theo.

    Đến cả Minh Lâm ở trong xe cũng phải so anh ta khí chất cũng không thua gì Tuấn Khải, chỉ là nhan sắc của tên Tuấn Khải kia là dạng tạc tượng rồi, bà Mụ nắn hắn quá khéo và đầu thai quá giỏi, nếu Nhất Sinh làm tổng tài thì cũng một chín một mười với anh ta.

    "Làm cậu đợi lâu rồi, thang máy có hơi đông nên phải chờ chút." Nhất Sinh hối hả mở cửa lên xe, tay còn cầm cả cà vạt chưa đeo để lên hộp xe, đủ biết anh ta gấp thế nào rồi.

    "Không sao, còn sớm lắm mà, cậu không cần vội vậy đâu." Minh Lâm chỉnh máy lạnh của xe lên một chút nhìn anh ta ra mồ hôi trán coi kìa.

    "Cậu định ăn sáng không?" Nhất Sinh hỏi cậu vì trước đây Minh Nhật muốn giữ dáng nên ăn kiêng còn ăn không theo khoa học nhịn cả ăn sáng.

    "Ăn chứ, bánh mì, cậu thấy sao?" Minh Lâm cũng có tập luyện nên trước giờ cậu điều ăn đúng cử nhưng đó là ở Cố gia còn bây giờ cậu không cần phải kỹ luật thép nữa, hôm qua trong giờ giải lao ở phòng cậu thấy người ta quảng cáo bánh mì, cũng nhiều năm rồi cậu chưa ăn lại món ăn cực phẩm đó nên có chút muốn ăn.

    "Tớ cũng lâu rồi chưa ăn, tớ nghe em gái nói có tiệm bánh mì truyền thống gần công ty chúng ta."

    "Vậy đến đó đi."

    Hôm nay là ngày thứ hai Minh Nhật đến công ty sớm làm bảo vệ mới đến ca ngơ ngát rồi cũng gật đầu chào cậu, còn tận 45 phút nữa mới đến giờ mở cửa mà nhưng thay vì vào trong luôn thì Minh Lâm chào họ rồi đi cùng Nhất Sinh ra ngoài, chuyện là quán gần trụ sợ của tập đoàn nên cả hai quyết định gửi xe vào hầm xe rồi đi bộ đến quán, đỡ phải quay đầu xe, xem như vận động một chút buổi sáng vậy.

    "Còn có vụ xếp hàng sao?" Minh Lâm biết văn hóa xếp hàng mua đồ giới trẻ rất nhiều nhưng người nhanh gọn như cậu ghét phải chờ đợi, nhưng biết sao được, cậu là Minh Nhật mà Minh Nhật rất rãnh không phải một Cố Minh Lâm như cậu vừa lo công ty vừa quản lý đám đàn em trong thế giới ngầm bận không kịp ngủ đâu chứ.

    "Còn kịp mà, coi như hôm nay cậu và tớ trải nghiệm vậy." Nhất Sinh nhìn đồng hồ, cũng còn sớm, hàng còn bảy người nữa chắc cũng nhanh thôi.

    Trong hàng có người mặc áo dài chắc là cô giáo, có cụ bà dắt theo đứa cháu, có các anh như bận đồ của công nhân, Minh Lâm nhìn lên bảng ghi thì biết sao lại có nhiều người đến như vậy, giá chỉ mười hai nghìn với ổ bánh mì ú ụ ở giữa trung tâm thì đúng là rẻ thật, lúc này cậu mới nhớ đến gì đó mở điện thoại vào phần group chat nhóm phòng thư ký.

    "Các chị ăn bánh mì với uống sữa đậu nành không? Em đang xếp hàng mua ở chỗ hot gần tập đoàn nè." nói về khéo léo trong ứng xử chắc phải cho Minh Lâm mười điểm không có nhưng, khi còn là Cố thiếu gia cậu cũng có group với anh cả và anh ba, ai đi đâu cũng điều nhắn tin hỏi muốn mua quà gì hay ăn gì, nên thành thói quen của cậu rồi.

    Rất nhanh đã có chị Lan rồi chị Hoa vào trả lời nhờ cậu mua giúp, hai chị điều có con nhỏ nên mỗi buổi sáng là một cuộc chiến để dỗ con dậy, đánh răng, thay đồ, ăn sáng rồi nhiệm vụ chồng cảc chỉ là đi làm sẵn chở con đến trường nên nhiều lúc vợ chồng không trể giờ làm là may rồi nói gì đến hai vợ chồng cùng đứa con nhỏ ngồi ăn sáng nhàn hạ được.

    Rất nhanh đã đến lượt của Minh Lâm và Nhất Sinh, mua đồ xong cậu cùng anh ngồi ở ghế đá gặm bánh mì.

    "Cậu có ấn tượng lại đêm đó cậu đến cầu bằng gì không? Nếu cậu nói đoạn đường đó vắng không ai đi lại thì phải có ai đưa cậu đến hay bắt cậu đến đó." Nhất Sinh vừa ăn vừa phân tích.

    "Hình như là một chiếc xe hơi màu đen nhưng tớ không chắc mình từ chiếc xe đó bước xuống." theo trí nhớ của Minh Nhật thì khi cậu ta định xoay lại thì bị đẩy xuống nên chỉ nhìn thấy chiếc nhẫn hồng bảo thạch phớt qua bóng chiếc xe màu đen ở sau người đó rồi rớt xuống sông.

    "Nơi đó không có Camera nên bây giờ phải điều tra đêm đó cậu đã ở đâu mà không về nhà và Trương tiểu thư có dính gì đến chuyện cậu bị vậy không?"

    "Cứ từ từ thôi, cậu ăn đi, chỗ này làm ngon thật." Minh Lâm giụt Nhất Sinh ăn nhanh, bánh mì còn nóng giòn ăn đã thật, chuyện Minh Lâm để tâm nhất chính là trưa nay cậu được đến Gia Hoa.

    Hai người ăn xong cũng gần đến giờ làm, cứ thế hai chàng trai nào đó tay cầm túi tay cầm bọc bánh mì bước vào tập đoàn Tống Thị.

    "Minh Nhật, em đúng là đổi tính rồi nha, còn biết quan tâm hai bà chị già này ăn gì chưa nữa." chị Hoa cầm bánh mì và ly sữa đậu nành còn ấm mà nói với cậu.

    "Em không biết con của chị hôm nay gọi mãi chẳng chịu thức, chị loay hoay mãi xuýt đến muộn cả chấm công.. à cảm ơn em." chị Lan vừa thở dốc nói với chị Hoa rồi đưa tay nhận đồ ăn sáng của Minh Nhật rồi cám ơn, chị Lan đã có bé thứ hai nhưng vì còn nhỏ đi nhà trẻ nên mỗi ngày vợ chồng chị chiến đấu với cô công chúa nhỏ cả buổi sáng.

    "Không có gì đâu mà." Minh Lâm nói với hai chị xong thì có tiếng gõ cửa, là cậu nhân viên hôm qua của giám đốc Lưu.

    "Chào Anh, Chị em được phòng nhân sự luân chuyển đến phòng thư ký, mong các Anh, Chị giúp đỡ ạ." Nguyễn Ngôn nghiêng người cuối đầu chào ba người bọn họ.

    "Có hơi trịnh trọng rồi phải không?" chị Lan nhìn cậu ta không chóp mắt, tự nhiên có người nghiêm túc như mình lúc làm việc làm bản thân chị Lan cũng có chút bỡ ngỡ.

    "Em vào đi, cứ thoải mái nhé, phòng tụi chị vui vẻ lắm, tạm thời em ngồi làm việc ở đây, cạnh chị trước để quen việc." chị Hoa đứng lên chỉ về chỗ cậu ta làm việc, vì chị Lan là thư ký thường xuyên đi công tác giải quyết các vấn đề của chi nhánh trong nước và quốc tế nên có nhiều bảo mật, nên cần phải xem cậu bạn này một thời gian trước khi chính thức dùng cậu ta.

    Nguyễn Ngôn gật đầu ngồi vào chỗ làm việc, được chị Hoa giới thiệu những điều cần lưu ý trước, chị Lan thì vừa ăn vừa xem lại thông tin trên máy tính, Minh Lâm cũng không rãnh việc, cậu in tài liệu chuẩn bị cùng tổng tài thân yêu đến Gia Hoa của anh cả.

    Nhưng đời ai biết được chữ ngờ, đúng chín giờ thang máy tin một cái thì Tuấn Khải đã một tay ôm trán đi vội vào phòng chủ tịch còn nói Minh Lâm lấy hộp y tế đến, chị Hoa nhanh tay đến tủ mở cửa lấy hộp y tế đưa cho Minh Lâm rồi đẩy cậu vội theo sau vào phòng Tuấn Khải.

    Chuyện quá nhanh nên Minh Lâm cũng chỉ biết là có thể anh ta bị thương, là trúng đạn hả rồi sau đó cậu mới nhớ đây là Tống Thị không phải thế giới ngầm của Cố Gia mà có súng cơ chứ, lúc này Tuấn Khải mới để tay xuống, nói cậu xử lý vết thương hộ anh ta, trán bên phải của Tuấn Khải hơi sưng nhưng ở giữa bị rách một đường máu chảy cũng kha khá.

    Minh Lâm nhanh tay lấy bông gòn cùng thuốc đỏ lau xung quanh vết thương, rồi cẩn thận dùng gạt y tế chậm nhẹ vào vết thương, tiếp đó mà đổ một ít thuốc sát trùng lên vết thương, cậu là rất thành thục và cẩn thận, tỉ mỉ vì chuyện này quá quen với cậu rồi, khuôn mài của Tuấn Khải có hơi nhíu, răng cắn chặt, có lẽ vì mặt mũi tổng tài nên cố nhịn, Minh Lâm vệ sinh xong rắc một chút thuốc bi lên vết thương rồi dùng gạt y tế băng lại dán hai miếng băng keo cố định.

    "Xong rồi ông chủ." Minh Lâm nhìn thành quả mình mà tự đắc, nếu không làm Mafia thì cậu học Y dược rồi làm bác sĩ băng bó gì cũng nên.

    "Cảm ơn." Tuấn Khải cầm điện thoại lên xem, đưa tay sờ vào trán, còn nghĩ rằng Minh Nhật trước mặt từng học Y cơ đấy, vốn vì sợ chị Lan chị Hoa sợ chuyện máu me nên đành nhờ cậu ta vào giúp anh lau vết thương cầm máu, không ngờ cậu ta còn giúp anh vệ sinh vết thương, sát trùng, thoa thuốc rồi dán lại khéo như vậy.

    "Cậu có tay nghề đấy." Tuấn Khải bồi thêm một câu.

    "Vậy cuộc hẹn với Gia Hoa lát nữa sao đây anh?" Minh Lâm lòng như đánh trống, không biết anh ta sẽ quyết định thế nào.

    "Gia Hoa là công ty độc lập nhưng ít nhiều cũng dính đến Cố Thị, tôi nhất phải đến đó rồi, vết thương này chi là việc cỏn con mà thôi." Tuấn Khải vừa sờ trán vừa nói chuyện với cậu.

    "Vâng ạ, em chuẩn bị tài liệu xong hết rồi ạ, có gì lát em đi cùng anh ạ." một câu mà cả ba chữ "ạ" đủ thấy sự cung kính, nghe lời của Minh Lâm ngay lúc này để được đi đến công ty anh cả rồi.

    "Mà ông chủ, sau anh bị thương ở trán vậy?" Minh Lâm để ý không chỉ trán mà cả mặt kính điện thoại cũng nát theo.

    "À không có gì, tôi chỉ không chú ý va vào tường thôi, không có việc gì rồi, cậu ra ngoài đi." Tuấn Khải lúng túng đứng lên quay lưng về phía cậu, Minh Lâm cũng gật đầu dạ dạ rồi ôm hộp y tế ra ngoài, chuyện cậu đang vui là sắp được gặp anh cả mà thôi.

    "Sao rồi, Tống tổng bị sao thế?" chị Hoa hỏi ngay khi Minh Lâm vừa bước ra.

    "Chắc nhìn điện thoại xem công việc rồi va vào gì đó nên vậy, không sao rồi." Minh Lâm vui vẻ xếp tài liệu để lát mang đi.

    "À, bị nhẹ cũng đỡ, đi đứng phải cẩn thận." chị Lan chốt lại một câu rồi cũng cấm đầu vào máy tính làm việc, chị Hoa cũng in vài tài liệu chỉ dạy cho nhân viên mới.

    Cửa phòng vừa mới đóng lại Tuấn Khải là ngồi xuống ghế thở ra một hơi, chung quy là anh ta có một tài khoản phụ để xem tin tức nội bộ của tập đoàn cũng như xem mong muốn của nhân viên như thế nào, hôm nay như thường lệ anh ta đến hầm xe gửi xe rồi đi đến thang máy riêng, vừa đi vừa dành chút thời gian xem tin tức.

    "Hôm nay tớ có việc đến công ty sớm, vô tình thấy được tình đồng nghiệp trong tập đoàn chúng ta thật đẹp nhưng hai soái ca này ở phòng ban nào đấy, họ đẹp mà soái thật."

    Dưới dòng bình luận là vài bức ảnh hai chàng trai ở hầm xe, một người đang ngước cổ lên, một người đang chăm chú thắt cà vạt cho người còn lại, vừa điện ảnh lại vừa tình cảm.

    "Là giám đốc Trần phòng kinh doanh phải không?"

    "Hình như là vậy đấy."

    "Bình thường thấy anh ta ít cười cứ ngầu ngầu, không ngờ lúc cười lại đẹp trai như vậy."

    "Rất soái."

    "Ai cho tôi biết người bên cạnh là ai được không?"

    "Đẹp trai như thế mà chưa gặp bao giờ nhỉ?"

    "Chắc là nhân viên mới đấy."

    "Tớ nhìn dáng người sao giống trợ lý Diệp vậy."

    "Anh ta không có cái vẻ đẹp, khí chất đó đâu."

    "Nhưng trong họ cũng đẹp đôi nhỉ."

    "Đúng là rất đẹp luôn."

    "Ôi, mình cũng muốn được thắt cà vạt như vậy."

    Tuấn Khải vừa đi vừa phóng to ảnh ra xem, đúng là dáng vẻ Minh Nhật thật, dù mọi người chưa quen nhưng hình ảnh Minh Nhật ngày hôm qua vẫn luôn đậm sâu trong tâm trí anh, cậu vừa sáng, tinh tế lại còn biết quan tâm người khác nữa, nhìn cử chỉ hai người trong ảnh đúng như một cặp thật, càng nhìn càng thấy họ đẹp đôi thật.

    Tuấn Khải vừa chẳng biết trong lòng khó chịu chuyện chi mà bức bối, chân cũng vô thức bước nhanh hơn nhưng rồi "rầm" anh va vào góc cột gần thang máy, ngay cạnh góc với lực đi hơi mạnh nên trán va vào, tay cầm điện thoại cũng bị đè ép vào cột nên buông điện thoại rớt xuống rồi anh ta lùi một bước thì xong, vừa hay đẫm lên chiếc điện thoại vừa rơi, thế mới có cảnh tổng tài tay ôm trán tay cầm điện thoại đi nhanh từ thang máy thẳng vào phòng chủ tịch không để ai thấy dáng vẻ ấy của anh ta.
     
    chiqudoll, Tamnhien97 and LieuDuong like this.
    Last edited: Aug 7, 2023
  3. Duylalung

    Messages:
    3
    Chương 12: Gặp Nhưng Chẳng Dám Nhận Nhau

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đúng mười giờ, phòng chủ tịch mở cửa, vị tổng tài xuất hiện với một bông băng trên trán.

    "Minh Nhật, xe chuẩn bị xong chưa." Tuấn Khải gõ gõ bàn Minh Lâm đang ngồi.

    "Dạ xong rồi anh, tài xe đang chờ, văn kiện cũng chuẩn bị đầy đủ rồi anh." Minh Lâm vui vẻ đứng lên gật đầu trình bày.

    Tuấn Khải gật đầu rồi tiến về phía cửa, Minh Lâm nhanh tay ôm xấp tài liệu, lách mình mở cửa nghiêng đầu mời chủ tịch đi trước.

    Tuấn Khải có hơi sựng lại rồi cũng nhấc chân bước qua cửa, sau đó cậu chạy nhanh đến thang máy bấm tầng cho anh ta.

    Chẳng biết Minh Nhật hôm nay tại sao lại nhiệt tình như thế, lúc trước nói thích anh cũng đâu có niềm nỡ như vậy, Tuấn Khải cứng đờ như robot bước vào thang máy, Minh Lâm cũng bước vào bấm tầng trệt rồi nở một nụ cười công nghiệp lộ nguyên hàm răng trắng điều.

    Thấy chị Hoa và chị Lan đứng ở mép cửa nhìn theo nên thư ký mới cũng nhìn theo rồi nói nhỏ.

    "Thư ký chủ tịch làm vậy có gì lạ sao?" Cậu thấy việc như vậy rất là bình thường, nhân viên nịnh sếp có sao đâu.

    "Minh Nhật lúc trước không giống với người mà cậu gặp hôm qua và hôm nay đâu, trước đây cậu ấy chỉ chăm làm đẹp và không giao lưu với chủ tịch vậy đâu, cậu ta trăm điều sợ, cậu ta giỏi văn kiện, xử lý hợp đồng còn nói chuyện mất lòng người nghe lắm." Chị Lan phân tích.

    "Chứ cái trán máu me kia thì Minh Nhật đã la oai oái có khi lăng đừng ra xỉu rồi, không điềm tĩnh băng bó rồi vui vẻ niềm nỡ như lúc nãy đâu." Chị Hoa cũng tiếp vô.

    Nguyễn Ngôn chỉ mới gặp Minh Nhật hôm qua, từ cử chỉ, lời nói điều đanh thép mạnh mẽ không giống lời đồn trước đó trong công ty.

    "Em thấy anh ấy rất tốt, anh ấy rất giỏi." Nguyễn Ngôn không khỏi tán khen người cứu cậu hôm qua, còn có tác phong làm việc chăm chỉ và tính tình vui vẻ của anh ta nữa, cậu rất ngưỡng mộ.

    Chị Hoa nhanh tay kéo cậu ấy vào trong phòng thư ký.

    "Đây đây, xem tài liệu này, chỉ cần em chăm chỉ sẽ không kém Minh Nhật đâu, cố lên."

    Xe đã chờ sẵn, Minh Lâm lần nữa nhanh tay mở cửa xe cho Tuấn Khải vào xe rồi bản thân nhanh chân lên phó lái.

    Đi được một lúc, Tuấn Khải nghe Minh Lâm trình bày các thông tin về doanh số, qui mô công ty liên kết với Gia Hoa rất sốt sắng, có thể nói dùng 100% năng lực để trình bày, đến tài xế cũng không khỏi há hốc mòm lâu lâu liếc qua nhìn cậu, người gì vừa giỏi vừa đẹp, giọng nói cũng rất hay.

    Tuấn Khải nhịn không được nữa mà cắt ngang câu cậu đang nói.

    "Rốt cuộc là muốn xin gì mà hôm nay lại nhiệt tình như vậy, cậu lại đánh ai trong tập đoàn rồi à." Tuấn Khải thấy từ sáng cậu đã cười đến mức miệng rộng tới vành tai rồi, tâm trạng xem ra rất tốt còn cung kính với anh.

    "Chủ tịch à, chẳng phải anh nói em thực tập làm thư ký riêng cho anh thử hai tháng sao, em phải nắm bắt cơ hội chứ anh." Lý do bao biện cho Minh Nhật vô cùng hoàn mỹ vì sự thật Minh Nhật rất thích tiền, còn lý do của Minh Lâm vui là vì cậu được đến gặp anh cả, nếu đối phương là chủ tịch của Tống Thị thì chủ tịch của Gia Hoa nhất định sẽ tiếp đón, mà chủ tịch của Gia Hoa chính là anh cả.

    "Tôi thấy không giống lắm, cậu là đang mong đến Gia Thị thì phải." Tuấn Khải nhắm nghiền mắt nói với cậu.

    Minh Lâm thoáng sững người, đúng là người đứng đầu Tống Thị, đọc được cả suy nghĩ của người khác.

    "Đây, đây là lần đầu tiên em được đi sang công ty khác mà, phải hứng khởi rồi, hì hì." Trong trí nhớ của Minh Nhật thì cậu ta chỉ làm ở văn phòng, ra ngoài thường đại diện là chị Lan hoặc chị Lan đi cùng nhưng đây là lần đầu Minh Nhật được đi cùng.

    Tuấn Khải chỉ ừm nhẹ một tiếng rồi im lặng, anh phát hiện bản thân luôn phân tâm khi nói chuyện hay làm gì dính đến Minh Nhật, mới chỉ hai ngày nhưng từ một Minh Nhật nhàm chán lại triệt để thu hút anh.

    Xe đến trước Gia Hoa đã có hàng người đứng đón, kính cẩn gật đầu chào Tống tổng khi anh vừa xuống xe, Minh Lâm biết những người này, điều là cấp cao trong công ty ra đón.

    Cửa phòng họp được đẩy ra, ở phía đối diện bàn đã có người chờ sẵn, sau khi thấy họ thì đứng lên gật đầu chào Tuấn Khải.

    "Tống tổng mời ngồi." Người nói là Cố Minh Hạo là anh cả của Minh Lâm.

    Tuấn Khải gật đầu lại và ngồi xuống, còn Minh Lâm cũng nhanh chân đứng phía sau anh ta.

    "Giới thiệu với Tống tổng, đây là anh Cố Minh Hàm là phó chủ tịch hội đồng quản trị của Gia Hoa sẽ cùng họp với chúng ta." Anh cả nhanh chóng giới thiệu rồi nhìn qua phía Tuấn Khải và cậu trai đi cùng.

    "Đây là thư ký riêng của tôi, cậu cũng ngồi đi." Tuấn Khải giọng nói có hơi khác, vẻ lạnh lùng toát ra làm người ta nổi da gà.

    Minh Lâm nghe vậy liền dạ một tiếng rồi gật đầu ngồi xuống, ở đây thân phận cậu thật khác, là nhỏ bé nhất ở phòng này.

    Minh Lâm nhìn qua anh cả và anh ba, vì anh ba là giảng viên nến chức vị phó chủ tịch kia cũng chỉ làm cảnh, không ngờ hôm nay cậu lại may mắn gặp được cả anh ba.

    Nhìn họ còn khoẻ mạnh mà cậu thầm vui trong lòng nhưng cũng nhìn ra hai người khuôn mặt không có thần sắc lắm, quần thâm khá đậm ở mắt vừa nhìn đã biết chủ nhân của chúng rất mệt mỏi, không lẽ là chưa tìm thấy được thân xác của Minh Lâm cậu.

    Buổi họp diễn ra nhanh chóng, Tuấn Khải đôi lúc góp lời vào bản hợp đồng được lên, dù chỉ là hạn mục nhỏ nhưng cũng cho thấy sự hợp tác của hai tập đoàn Tống Thị và Cố Thị, hai ông trùm trong ngành xuất nhập khẩu.

    Vì là lần đầu hợp tác nên Tuấn Khải cũng nể mặt cùng ăn trưa ở phòng ăn của Gia Hoa, dù Gia Hoa chỉ là một công ty nhỏ của Cố Thị nhưng đãi ngộ nhân viên rất tốt, phòng ăn cũng một chín một mười với Tống Thị.

    Dù là chủ tịch nhưng họ vẫn phải xếp hàng gọi món, chỉ là ai thấy cũng nhường nên rất nhanh đã đến lượt họ, anh cả đứng ngang hàng với Tuấn Khải gọi món trước, rồi đến lượt cậu và anh ba gọi món.

    Vì lịch sự nên Cố Minh Hàm để cậu gọi món trước.

    "Lấy cho tôi một phần ức gà, một phần cải bông luộc cùng ít muối tiêu cùng một trái hạnh nhé." Minh Lâm cố ý gọi món gợi nhớ, không biết anh ba có để ý gì không?

    Cố Minh Hàm thoáng ngưng động, tay cầm khay cơm cũng hạ xuống, mắt nhìn vội về hướng âm thanh đó được phát ra.

    "Em à không cậu Minh Nhật, cậu người Miền Nam sao?"

    Từ nhỏ cậu cùng các anh học ở Miền Nam nên tên gọi các món có khác với người thành phố, lúc trước em trai của anh cũng hay gọi quả tắc là trái Hạnh đúng chất miền Nam, từ lúc mới gặp Minh Nhật anh đã có cảm giác quen thuộc chẳng hiểu, tác phong đi đứng cầm bút cũng rất giống với Minh Lâm.

    "Anh Minh Hàm, anh sao vậy, em người ở tỉnh lên." Minh Lâm thấy rõ sự bất ngờ của Minh Hàm nhưng thấy anh đang gắn gượng như vậy chắc là rất mệt rồi, nên cậu cũng không muốn gợi lại ký ức cho anh, cũng chẳng dám hói tình hình hiện tại của Minh Lâm ra sao.

    "Tôi chỉ hơi mệt một chút, à phải rồi, cậu có phong thái và cách nói giống với một người em của tôi."

    Minh Lâm chỉ cười cười rồi nhận khay cơm ra bàn ngồi, lát sau Minh Hàm cũng mang khay cơm đến ngồi đối diện cậu.

    "Anh Hàm có vẽ không khoẻ lắm, anh cần nghĩ ngơi không?" Tuấn Khải nhanh mắt nhận ra biểu hiện của Minh Hàm.

    "À tôi không sao, cảm ơn anh Tống, tôi ăn một chút rồi vào phòng nghĩ ngơi." Minh Hàm gượng cười trả lời.

    "Em không sao chứ? , hay là anh lấy cháo cho em, tối nay đừng đến đó kiểm tra nữa." Minh Hạo cũng rất lo cho cậu em trai này.

    "Em khoẻ mà, em phải đến đó."

    "Anh ăn chút gì đi rồi vào phòng nghĩ ngơi." Minh Lâm bất ngờ lên tiếng, phải hiểu rằng thân phận cậu không có tiếng nói ở bàn ăn toàn cấp cao này.

    "Cảm ơn cậu." Minh Hàm cười mĩm nhìn cậu.

    Ăn xong Tuấn Khải cùng Minh Lâm ra xe, hai người họ được chủ tịch và phó chủ tịch Gia Hoa ra tận cửa tiễn.

    "Cảm ơn hai người, hẹn gặp lại." Tuấn Khải gật đầu nói với hai người họ rồi lên xe.

    "Hẹn gặp lại." Minh Hạo cũng nói với anh rồi cuối đầu nhìn anh lên xe, Minh Lâm cũng gật đầu chuẩn bị lên xe thì quay lại.

    "Anh Minh Hàm, giữ sức khoẻ nha, chúc anh mau khoẻ lại." Nói xong cậu nhanh chóng lên xe.

    Xe lăn bánh, cậu nhìn kín chiếu hậu, thân ảnh hai người anh đứng đó dần mờ nhạt, liệu cậu nói cậu là Minh Lâm các anh có tin không?

    Còn trước cổng của Gia Hoa có hai thân ảnh đang nhìn theo bóng xe đó.

    "Cậu bạn Minh Nhật đó, rất giống Minh Lâm nhà chúng ta, em nhớ thằng bé quá." Minh Hàm vừa nói giọng nghẹn lại.

    "Yên tâm, Minh Lâm của chúng ta sẽ khoẻ mạnh trở về, đội tìm kiếm đã mở rộng khu vực tìm, có thể đã có ngư dân nào đó cứu Minh Lâm về rồi vì thế chúng ta vẫn chưa tìm được cũng nên." Minh Hạo nhìn chiếc xế hộp xịn dần khuất bóng, không chỉ Minh Hàm mà Minh Hạo cũng cảm giác được cậu thiếu niên kia cử chỉ lời nói làm gợi nhớ đến đứa em vì bảo vệ anh mình mà rơi xuống vực sâu, đó là thằng bé anh thương yêu nhất trên đời, nó nhất định phải còn sống.
     
    Last edited by a moderator: Aug 13, 2023
  4. Duylalung

    Messages:
    3
    Chương 13: Có Chút Dao Động

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên xe về tập đoàn Tống Thị, Minh Lâm bỗng nhiên lại trầm tư và ít nói hẳng, khuôn mặt cậu đăm chiêu nhìn ngoài cửa kín.

    Tuấn Khải dù đang xem tài liệu nhưng vẫn phân tâm về cậu trợ lý cứ thở dài kia.

    "Sao? Cậu tương tư thiếu gia nào bên Gia Hoa à, sao lúc đầu vui vẻ mà về lại như người thất tình vậy."

    Minh Lâm lúc này mới lấy lại tinh thần nhưng cũng không muốn giải thích.

    "Em nào với tới hai vị thiếu gia bên Gia Thị ạ, em không xứng."

    Tuấn Khải cười khổ trong lòng, vậy hóa ra anh đây là tổng tài của Tống Thị lại được cậu với tới đấy, nếu biết người biết ta như vậy sao còn đi tỏ tình với anh.

    "Hôm nay có tài liệu cần giải quyết, cậu ở lại tăng ca với tôi."

    Minh Lâm vừa bị thực tế đã kích, mà quay lại nhìn tên Tuấn Khải kia, cậu mơ hồ thấy trên đầu hắn có hai cái sừng như ác quỷ vậy nhưng miệng lại công nghiệp mà đáp.

    "Dạ vâng Tống Tổng."

    Tuấn Khải có nhiều việc cần giải quyết nên nói với cậu vài câu lại quay về xem sắp tài liệu.

    Vê đến Tống Thị, cửa thang máy vừa mở, Tống tổng vẫn lạnh lùng tiêu soái như mọi ngày bước vào phòng, còn người đi sau là Minh Nhật như đã bị rút toàn bộ sức lực, dáng vẽ hoạt bát lúc sáng đã không còn.

    "Đúng là trợ lý tổng tài không dễ thở." Nguyễn Ngôn nhích ghê nói nhỏ với Chị Hoa.

    "Bán mình cho tư bản là thế đấy, nên đừng hỏi tại sao lương thưởng của Minh Nhật luôn cao, còn sống là may rồi."

    Minh Lâm như cái xác không hồn bước vào bàn làm việc, chuyện bản thân chưa có tin tức mới, chuyện của Minh Nhật càng không có tâm hơi, ấy vậy mà giờ còn áp lực tài chính, cơm áo gạo tiền đè nặng đôi vai, cứ tưởng sau khi sống lại thân xác của Minh Nhật sẽ không phải tăng ca làm việc như hồi làm ông trùm, ai có ngờ lại phải tăng ca nhưng kiếm tiền cho người khác chứ không phải cho bản thân.

    Đúng 18h, mọi người thu xếp công việc về với gia đình, còn Minh Lâm đang gõ gõ tra tra tài liệu, đôi mắt cậu đỏ ngầu nhưng xem ra rất trách nhiệm, cậu kiểm tra rất kỹ.

    Làm việc không để ý giờ giấc, Minh Lâm nhin lên đồng hồ đã 20h.

    "Đã tối vậy sao? , mình có hơi đói bụng rồi." Minh Lâm tự hỏi tự độc thoại một mình.

    Cậu nhìn phòng Tuấn Khải vẫn sáng đèn, mà tất nhiên nó sẽ sáng, hắn ta làm gì mà về sớm được, nhìn được một lúc thì có một suy nghĩ lé lên trong đầu cậu, dường như tên Tuấn Khải này không có cô bạn gái nào nhỉ, trong trí nhớ của Minh Nhật cũng không có, chỉ là đồn đoán nhưng người cạnh Tuấn Khải như Minh Nhật sao lại không biết được hắn có hay không chứ, mà tuổi này chắc phải có vị hôn thê rồi chứ.

    Cậu vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo rồi đến thang máy, bấm tầng G rồi đi như chạy đến xe bán đồ ăn nhanh, cô chủ quán còn nhớ cậu, một cậu trai trẻ đẹp trai, lễ phép như vậy làm cô có ấn tượng.

    "Hôm nay tăng ca à, nay có súp bóng cá đấy, con muốn thử không?"

    Minh Lâm đói đã lâu, ngưởi mùi nồi súp sôi ùng ục kia quá là thơm, cậu gọi ngay một thố đặc biệt.

    "À hai thố nha cô, một thố không để ngò thơm ạ" Minh Nhật định ăn tại đây nhưng lại nhớ tới máy rút tiền trên kia, anh ta khỏe thì cậu mới có lương cao được.

    Còn phần vì sao lại một phần không để ngò vì sáng nay cậu vào thấy đồ ăn cậu mua lúc tối đã sạch nhưng phần ngò được vớt ra để riêng nên chắc là anh ta không ăn ngò rồi, cái giá của sếp lớn chính là không cho người lạ vào phòng nên Minh Lâm phải thay các cô lau công mà vệ sinh, cũng mai là giờ có Nguyễn Ngôn hỗ trợ.

    Minh Lâm đã đá trước một chén nên tinh thần đã thoải mái hơn rất nhiều, cậu vui vẽ xách hai túi đồ ăn mà một lần nữa lên tầng cao nhất.

    Đến trước phòng của Tuấn Khải, cậu điều chỉnh lại cảm xúc mà gõ cửa, bên trong chậm chạm mà lên tiếng.

    "Vào."

    Minh Lâm lại nở nụ cười công nghiệp mà bày đồ ăn cậu mua cho anh ta, biểu cảm này của Minh Lâm làm Tuấn Khải phải lấy tay xoa xoa thái dương, một ngày của Minh Nhật này thật quá nhiều cung bật cảm xúc, lúc thì như máy nói, lúc thì nhiệt tình, lúc thì đánh nhau, lúc thì suy tư còn giờ lại vui vẽ.

    "Lát anh rãnh tay ăn nhé, còn nóng sẽ nhanh hơn, hôm nay có best saler là súp bống cá, anh dung thử nha.

    " Ừm "

    " Vậy em ra người là việc tiếp. "

    " Ừm "

    Minh Lâm gật đầu và bước ra ngoài, vừa đóng cưa thì tay cậu nắm chặt thành nắm đấm, chưa bao giờ cậu phải lấy lòng người khác như vậy, lại còn bày đồ ăn sẳn rồi này nĩ người ta ăn, nếu anh cả mà biết được chắc sẽ tức anh ách cho mà coi.

    Suy tư là vậy nhưng mùi súp quá thơm, cậu quăng sự liêm sĩ lúc nãy mà ngồi vào bàn, vừa ăn vừa xem tài liệu.

    Ở trong phòng, Tuấn Khải cũng vì mùi hương của thố súp mà để tài liệu lại, bước đền bàn nhìn bàn ăn mà Minh Lâm đã sắp sẵn, có súp, có gà tầm vị, một ly sữa đậu còn bốc khói.

    " Lần đầu thấy cậu ta tinh ý như vậy. "Tuấn Khải nhìn thố súp không có cọng ngò nào, đưa lên miệng hup thử, đúng là tinh hoa âm thực vào thẳng vị giác, kích thích cái đói còn cào của bao tử, chưa đầy năm phút thì anh ta đã dọn sạch đồ ăn.

    Ngồi trên sofa Tuấn Khải nhìn xuyên qua lớp kín là một thiếu niên đang vừa ăn vừa cầm but kiếm tra tài liệu, là do không để ý hay vốn dĩ Minh Nhật luôn chăm chỉ như vậy nhỉ, dáng vẻ tập trung công việc của cậu vừa buồn cười vì vừa thổi nguội vừa húp, còn mắt thì nhìn chăm chăm tài liệu.

    " Cái dáng vẽ này thật không giống với Minh Nhật chút nào, nhưng cái dáng vẽ vì trai lúc ở Gia Hoa thì vẫn rõ là Minh Nhật."Tuấn Khải chẳng biết tại sao mà anh lại để ý mấy chi tiết đó, chắc vì nhiều việc quá nên anh bị gì rồi thì phải.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...