Chương 50 Gia đình cô ấy rất giàu có Bấm để xem "Cái gì?" Bạch Bác Minh còn tưởng là mình nghe nhầm. Cao phu nhân cao cao tại thượng nói "Tập đoàn của hai nhà Thẩm, Tần đã đe dọa, kẻ nào dám hỗ trợ, thì kết cuộc của kẻ đó sẽ như nhau." Cao phu nhân không thể vì một chút hứng thú nhất thời của con cái, và chuyện hôn ước đáng xấu hổ này, mà đánh cược tất cả tài sản của nhà họ Cao! Bạch Tuyết Dung không ngờ Cao phu nhân lại từ chối một cách thẳng thừng như vậy, đôi tay dưới gầm bàn lặng lẽ nắm chặt lại. Đây rõ ràng là không nể mặt gia đình bọn họ! Cao Thiên Kiệt cũng khẽ hô một tiếng "Mẹ!" Vẫn là ông Cao đứng ra hòa giải, "Chuyện nay chúng ta để từ từ bàn bạc.. Ăn cơm trước, đồ ăn nguội cả rồi, lát nữa bàn tiếp!" "Đúng đúng.." Bạch Bác Minh là người từng trải, bưng ly rượu lên mời ông Cao "Quên cảm ơn việc thông gia đã giúp đỡ đặt phòng VIP cho bà nội Dung Dung, còn bảo bác sĩ chiếu cố bà ấy nhiều hơn.." Ông Cao vừa nghe xong liền nói "Đâu có đâu, phòng bệnh VIP của bệnh viện Hoa Nhạc khó đặt như vậy, sao chúng tôi có thể đặt được? Chúng tôi cũng đâu quen biết các lãnh đạo trong đó đâu." Nhà họ Bạch đồng loạt trợn tròn mắt: Vậy là ai đặt? Ai dặn dò bác sĩ phải chăm sóc tốt cho bà? Bất chợt, Bạch Bác Minh và Từ Nhược Văn đồng thời nhớ tới những gì mà Đường Thiếu Trạch đã nói.. chẳng lẽ thật sự là Giai Tịnh? Không lẽ là vậy? Phía bên kia. Giai Tịnh cùng cha mẹ ăn cơm xong, đang muốn rời đi, điện thoại đúng lúc rung lên, có chút việc phải xử lý. "Ba mẹ, hai người đi trước đi, con đi toilet một chút, chút nữa con quay lại." "Được, con cứ từ từ, không cần gấp!" Tống Giai Kì chờ cô đi rồi, lại nhỏ giọng nói với dì Lan "Bà ở lại đây chờ nó, bầu bạn với nó!" "Vâng, phu nhân." Dì Lan chờ ở trong phòng riêng, một lát sau, thấy Giai Tịnh từ toilet đi ra, lúc này mới tiến lên trước, cung kính nói "Giai Tịnh tiểu thư, xe của lão gia và phu nhân đang đợi cô ở bên ngoài!" "Được, đi thôi." Giai Tịnh vừa cầm điện thoại trả lời tin nhắn cho ai đó, vừa đi về phía trước. Vừa mới đi ra khỏi phòng được mấy bước, bỗng nhiên có mấy người từ góc đường đi ra, dì Lan vội vàng kéo góc áo của cô "Giai Tịnh tiểu thư, cẩn thận!" Mấy người vừa đi ra chính là người của nhà họ Cao và nhà họ Bạch. Từ Nhược Văn nhìn thấy Giai Tịnh đi ra từ phòng hạng nhất kia, tên người hầu ăn mặc lịch sự trước mặt còn gọi cô là "Giai Tịnh tiểu thư", cả người đều ngây ra. "Chờ chút.." Từ Nhược Văn hoàn toàn chưa tiếp thu được cách xưng hô này, chỉ vào Giai Tịnh hỏi dì Lan "Bà vừa gọi cô ta là gì? Cô ta là tiểu thư nhà các người sao?" "Các ngươi là ai?" Ánh mắt dì Lan có chút cảnh giác, hiển nhiên những người này không có ý tốt. Bà gọi tiểu thư nhà mình như thế nào, thì liên quan gì đến họ? Bạch Tuyết Dung ở bên cạnh vô cùng ngạc nhiên, cười gượng giải thích, "Lúc trước chị lớn lên trong gia đình chúng tôi." "Ồ, hai người là cha mẹ nuôi của Giai Tịnh tiểu thư?" Dì Lan chợt tỉnh ngộ, vẫn chưa biết đám người trước mắt này ngày xưa ăn hiếp tiểu thư nhà mình như thế nào, ngược lại lễ phép nói "Lão gia phu nhân của chúng tôi hai hôm trước còn đang thắc mắc, sao các người lại không nhận quà, và ba tỷ tiền mặt kia.." "Bà bà bà, bà đang nói gì vậy?" Từ Nhược Văn hết sức sửng sốt, còn tưởng là mình nghe nhầm. "Chính là quà cảm ơn hôm đó tài xế thay lão gia, phu nhân chúng tôi đưa tới! Ba mươi gian hàng kia đều nằm ở vị trí tốt nhất trung tâm thành phố, còn có ba mươi căn biệt thự kia, phong cảnh xung quanh đều rất tuyệt vời, còn có ba tỷ tiền mặt.." Nhà họ Bạch và nhà họ Cao nghe đến ngây người, người hầu này đang nói gì vậy? Tại sao họ nghe không hiểu gì hết vậy? "Còn có nhân sâm ngàn năm, linh chi trên thị trường muốn mua cũng không mua được. Đều là chút thành ý của lão gia và phu nhân chúng tôi! Các người không nhận, thật sự là quá khách sáo rồi!" Từ Nhược Văn nghe xong, chỉ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên! Mấy hộp quà rách nát hôm đó, vậy mà lại chứa nhiều đồ quý giá như vậy? Sao, sao tài xế kia lại không nói rõ chứ? Không đúng, gia đình ruột của Giai Tịnh không phải ở dưới quê sao? Sao nghe có vẻ còn giàu hơn bọn họ vậy? "Bà, lão gia phu nhân các người không phải ở huyện Đào Nguyên sao.." "Huyện Đào Nguyên là quê của lão gia phu nhân nhà tôi, bây giờ chúng tôi đang ở tại.." Thấy Dì Lan còn muốn nói tiếp, Giai Tịnh thản nhiên ngắt lời "Đi thôi, đừng phí lời với bọn họ." Dì Lan nhìn sắc mặt của Giai Tịnh tiểu thư, hình như Giai Tịnh tiểu thư không thích bọn họ? Chẳng lẽ trước kia bọn họ đối xử với nhau không tốt sao? Nhận ra được khả năng này, thái độ của dì Lan không còn tốt như vậy nữa, theo sau Giai Tịnh rời đi. "Chờ chút, các người đừng đi chứ.." Từ Nhược Văn còn muốn đuổi theo để hỏi cho rõ ràng, liền nhìn thấy tài xế Lưu lần trước tặng quà cho bọn họ, tự mình khom lưng mở cửa xe cho Giai Tịnh.. Đó là một chiếc xe sang trọng dài, thân xe màu xanh lá cây, hai hôm trước vừa mới lên báo, là Rolls-Royce đặc biệt sản xuất cho một tỷ phú! Cả thế giới chỉ có một chiếc duy nhất! Trị giá 300 triệu! Còn chưa kịp nhìn rõ những người trong xe, chiếc xe sang dài kia đã hiên ngang rời đi, để lại đám người của nhà họ Bạch và nhà họ Cao hai mắt nhìn nhau, còn chưa kịp hoàn hồn. Quần áo, giày dép trên người bà người hầu kia mặc lúc nãy cộng lại cũng phải bốn năm ngàn! Rốt cuộc là loại gia đình gì, mới có thể sở hữu chiếc xe như vậy.. Từ Nhược Văn không dám nghĩ tiếp, biểu cảm của Bạch Bác Minh cũng phức tạp không kém! "Tham cái nhỏ để mất cái lớn, Bạch phu nhân, lần này các người thiệt thòi lớn rồi." Bà Cao như có ý ám chỉ gì đó để lại những lời này, khóe miệng còn lộ ra một nụ cười chế giễu, đi cao gót rời khỏi. "Thông gia thật ngại quá, hôm nay tâm trạng phu nhân ta không tốt lắm, ta về nhà dỗ dành trước.." Ông Cao túm lấy cánh tay con trai, không quên nói hai câu khách sáo, "Hẹn lần sau nha!" Sắc mặt người nhà họ Bạch khó xử đến cực điểm, phần nhiều là bởi vì Giai Tịnh, không quan tâm đến thái độ của Cao phu nhân cho lắm, tùy tiện đáp lại vài câu liền vội vàng về nhà. Trong chiếc xe sang trọng, Tống Giai Kì quan tâm hỏi: "Tịnh Tịnh à, có phải bụng con không khỏe không? Là do thức ăn hôm nay không tươi? Hay là?" "Chắc là do chị ăn sơn hào hải vị không quen, thích ứng là được rồi." Nghe Lê Thư Kỳ nói như vậy, dì Lan vội vàng giải thích "Phu nhân, vừa rồi bởi vì gặp được cha mẹ nuôi Giai Tịnh tiểu thư, cho nên chậm trễ một chút." "Gặp Bạch Bác Minh và Từ Nhược Văn sao?" Tống Giai Kì có chút bất ngờ. Dì Lan cũng ngạc nhiên hỏi "Phu nhân, bà quen bọn họ à?" Sao còn biết tên của họ? Ôi! Không nhắc tới bọn họ còn tốt, vừa nhắc tới bọn họ Tống Giai Kì liền sôi máu! Lúc trước nghe tài xế Lưu nói khi đưa quà đến nhà họ Bạch bọn họ một món cũng không nhận, còn tưởng là do bọn họ khách sáo! Nhưng sau khi nhìn thấy con gái bảo bối ăn mặc đơn giản, bọn họ cho người điều tra mới biết được, con gái bảo bối của bọn họ từ nhỏ ở nhà họ Bạch chịu rất nhiều ủy khuất! "Ba mẹ không ai yêu thương cả", nếu không phải do bà Bạch che chở cho cô.. Nể tình cô rất thích bà Bạch, Tống Giai Kì tạm thời không kiếm chuyện người nhà họ Bạch, nhưng không ngờ hôm nay con gái lại gặp bọn họ, ảnh hưởng đến tâm trạng nhiều như vậy! "Sau này nhìn thấy bọn họ không cần khách sáo, cũng đừng tiết lộ tình hình trong nhà." Tư liệu cho thấy người nhà họ Bạch tham lam vô độ, nịnh nọt, nịnh bợ, nếu sự giàu có bị lộ ra, bọn họ nhất định sẽ quấn lấy không thôi!
Chương 52 Trừ khi đó là cháu dâu Bấm để xem "Nhân vật lớn nào?" Bạch Bác Minh hoàn toàn không nghe thấy tin đồn này. "Nhân vật lớn này rất lợi hại, lúc còn trẻ lăn lộn trong thương trường, tạo ra đế quốc thương nghiệp khổng lồ! Sau đó, cháu trai của ông tiếp quản doanh nghiệp, mở rộng thêm bản đồ kinh doanh, tuổi còn trẻ, đã trở thành người giàu nhất thế giới!" "Bà nói Tư Thần Xuyên à?" Thân phận của Tư Thần Xuyên là người giàu nhất thế giới, ai cũng biết! Chỉ là anh rất ít khi lộ diện, truyền thông cũng chưa từng đăng ảnh của anh qua.. "Nhân vật lớn mà bà nói, là Tư lão tiên sinh? Ông ta bị bệnh phải nhập viện à?" Tin tức chấn động như vậy, sao chưa từng nghe ai nói qua? "Không có tường nào không thông gió.." Từ Nhược Văn kể lại toàn bộ sự việc "Cách đây không lâu Tư lão tiên sinh vừa bị bệnh nặng, đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan rồi, đúng lúc đó một học sinh trung học đi ngang qua, phẫu thuật cho ông ta.." Chính bởi vì tin tức này lộ ra ngoài, nên rất nhiều người mới biết thì ra Tư lão tiên sinh nằm ở bệnh viện Hoa Nhạc, nháo nhào chạy tới thăm. "Học sinh trung học nào, lợi hại vậy sao?" Bạch Bác Minh nghĩ thầm, có thể cứu sống được Tư lão tiên sinh, có nghĩa là tương lai sẽ rất huy hoàng.. Học sinh trung học cao lắm mới mười bảy mười tám tuổi, đã dám phẫu thuật cho Tư lão tiên sinh? Còn thành công cứu sống Tư lão tiên sinh? Nghĩ lại thì nuôi Giai Tịnh mười tám năm, không những không có gì xuất chúng, còn gây ra đủ thứ phiền phức cho ông! "Nghe nói Tư lão tiên sinh sắp xuất viện rồi, chúng ta phải nắm lấy cơ hội, tự mình tiến cử.." Từ Nhược Văn tính toán rất chu toàn. "Nhưng mà Tư lão tiên sinh chịu gặp chúng ta sao?" Bạch Bác Minh hiển nhiên có chút lo lắng. Nhân vật lớn như Tư lão tiên sinh, sẽ chịu gặp người giàu nhất đông thành? "Chúng ta có thể thử! Không thử sao biết được?" Từ Nhược Văn thầm nghĩ, nếu Tư lão tiên sinh nguyện ý giúp đỡ hậu bối một chút, nhà họ Cao cũng không dám vênh váo trước mặt bọn họ.. Sau này Dung Dung gả đến nhà họ Cao, cũng có thể yên tâm, sống một cuộc sống tốt.. "Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta tự mình chuẩn bị quà, ngày mai tranh thủ đến thăm." Bạch Bác Minh lấy lại niềm tin, đem hết tất cả đồ trân quý trong nhà ra. Ngày hôm sau. Giai Tịnh đến công ty làm cả ngày, vừa bước ra khỏi công ty đã nhận được lời mời kết bạn. [Cháu dâu, là ông nè.] Giai Tịnh: ? Chẳng lẽ là Tư lão tiên sinh kết bạn với cô? "Sao Tịnh Tịnh còn chưa chấp nhận yêu cầu kết bạn của ta.." Trong phòng bệnh, Tư lão tiên sinh thỉnh thoảng lại bật điện thoại lên, quay đầu chất vấn Châu quản gia bên cạnh "Không phải ông nói sau câu có thêm từ 'nè', từ 'nha' đồ, con gái sẽ thích sao? Ông nhìn xem Tịnh Tịnh còn chưa chịu chấp nhận yêu cầu kết bạn của ta, có phải nó tưởng ta bị biến thái hay không.." Châu Phương Niên nhịn cười "Nghe nói thiếu phu nhân đi làm rồi, chắc là đang bận, không thấy tin nhắn." "Đi làm? Đi làm cái gì? Trải nghiệm cuộc sống hay tiền tiêu vặt không đủ?" Tư lão tiên sinh còn chưa kịp hỏi rõ, đã thấy điện thoại sáng lên, ông nhìn một cái, kích động nói: "Chấp nhận rồi chấp nhận rồi! Cháu dâu chấp nhận yêu cầu kết bạn của ta rồi!" Ngón tay thon dài của Giai Tịnh chạm vào màn hình, gửi tin nhắn thắc mắc: "Ông hả?" [Bảo bối Tịnh Tịnh à, là ông nè, ông tìm A Xuyên đòi wechat của con, tiểu tử thúi này lúc đầu còn không nỡ đưa cho ông!] Tư lão tiên sinh gõ một đoạn tin nhắn. Giai Tịnh khẽ cười, quan tâm hỏi "Cơ thể ông hôm nay cảm thấy thế nào rồi?" [Đỡ hơn nhiều rồi!] Tư lão tiên sinh vừa mới gửi câu này đi liền vội vàng thu hồi, gửi biểu cảm ủy khuất: [Hôm nay không khỏe lắm, cũng không có ai đến thăm ông! Ông cô đơn quá! Tịnh Tịnh khi nào con đón ông xuất viện đây? ] Giai Tịnh cảm thấy thú vị "Ngày mai." [Tốt quá tốt quá! Mai mấy giờ? ] Tư lão tiên sinh ngóng chờ một lát, nhưng chưa thấy đối phương trả lời. Lúc này, xe của Tư Thần Xuyên đã đậu bên ngoài công ty. Giai Tịnh vừa lên xe, đã bị anh kéo vào trong lòng "Tin nhắn của ai đấy?" Nếu như anh nhìn không lầm, vừa rồi lúc rời khỏi công ty cô đang trả lời tin nhắn, khóe miệng còn nở nụ cười.. Ai có thể làm cho cô ấy cười vui vẻ như vậy? "Không phải anh đưa WeChat của em cho ông sao?" Giai Tịnh nhíu mày hỏi. "Một ngày ông gọi cho anh hơn hai mươi cuộc điện thoại." Tư Thần Xuyên cũng bị bám đến hết cách "Ông nói nhiều lắm, không có gì thì đừng để ý tới ông ấy." Giai Tịnh cảm thấy buồn cười, đây là lời cháu ruột nói sao? [Tịnh Tịnh? Con bận rồi à? ] [Ông nghe nói con đi làm rồi? Là đi trải nghiệm cuộc sống hay là tiền tiêu vặt không đủ? ] [Tiền tiêu vặt không đủ có thể tìm ông nè, muốn bao nhiêu? Ông chuyển cho con!] Tư Thần Xuyên thấy ông nội luôn uy nghiêm cường thế lại dùng giọng điệu như vậy, quả thực rất buồn cười "Ông vì em, còn học cách gõ chữ nữa." Sự thay đổi này thực sự rất lớn. Giai Tịnh dựa vào ghế ngồi, lười biếng trả lời: "Không cần, là trải nghiệm cuộc sống, kỳ nghỉ hè dài quá, cho qua thời gian thôi." [Muốn giết thời gian, có thể tới tìm ông nè! Ông dẫn con đi du lịch vòng quanh thế giới! Hay con muốn ở lại Thành phố K? Thành phố K có rất nhiều địa điểm tham quan, ông có thể dẫn con đi coi nè!] Giai Tịnh vừa định trả lời, điện thoại đã bị Tư Thần Xuyên giật lấy, chỉ thấy anh đè màn hình, âm thanh đầy hứng thú "Ông ơi, ông quấy rầy đến thế giới riêng tư của bọn con rồi." Tư lão tiên sinh không ngờ cháu trai đang ở cùng với cháu dâu, khóe miệng cười muốn toét ra, vội vàng cất điện thoại đi, không quấy rầy bọn họ nữa. Xem ra hôn sự này, tám chín phần thành rồi! "Ngày mai mấy giờ đến đón ông được?" Giai Tịnh giọng lười nhác. "Em quyết định đi." Tư Thần Xuyên trả lại điện thoại cho cô, chơi đùa với bàn tay nhỏ bé của cô "Nghe theo em." "Vậy buổi trưa ăn cơm xong qua?" Bởi vì buổi chiều còn phải đi làm, sợ ông chờ quá lâu.. "Được." Tư Thần Xuyên chơi đùa với ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của cô, mỗi một ngón đều đẹp mắt, ngay cả móng tay cũng được cắt sạch sẽ xinh đẹp. Cô gái này giống như có phép thuật vậy, sau khi nắm tay, sẽ không bao giờ bằng lòng buông ra.. Sáng hôm sau. Tư lão tiên sinh chải chuốt một phen, tinh thần phấn chấn, chờ Giai Tịnh đến.. Châu quản gia lại bước vào, bất lực nói: "Thưa ông, Trình tổng của tập đoàn Trình thị dẫn theo con gái đến thăm ông, còn có Trương tổng của Tập Đoàn Quảng Viên và vợ của ông cũng dẫn theo con gái chờ bên ngoài.. Ngoài ra còn có long lão gia tử của nhà họ Long dẫn theo cháu gái đến gặp, Quách lão thái thái của nhà họ Quách dẫn cả bốn đứa cháu gái của mình đến.." "Không gặp không gặp không gặp!" Người mà Tư lão tiên sinh muốn gặp là Giai Tịnh, không phải những người ngoài này! Mục đích của những người này rất rõ ràng, không phải chính là muốn đem con gái, cháu gái của mình gả vào nhà họ Tư sao? Tưởng ông già, hồ đồ rồi nhìn không ra à? "Vậy tôi đi từ chối khéo với bọn họ trước, nói là ngài còn đang nghỉ ngơi.." "Ra ngoài nói, hôm nay ta không gặp ai cả!" Trừ phi là cháu dâu tới.. Tư lão gia tử suy nghĩ một chút, bổ sung "Bảo họ đừng chặn trước cửa, đừng có cản đường cháu dâu ta." "Vâng." Châu quản gia ngoài miệng đồng ý, nhưng trong đầu vẫn nghĩ cái cớ để từ chối khéo người ngoài cửa. Đến trưa, người ngoài cửa thay đổi hết nhóm này đến nhóm khác, đều nghe danh đến thăm Tư lão tiên sinh.. Người quen, người không quen, bên trong ba lớp bên ngoài ba lớp, bu đầy cả hành lang!
Chương 54 Quả nhiên quan hệ không bình thường Bấm để xem "Giai Tịnh!" Từ Nhược Văn không nhịn được lên tiếng "Cô, cô.." Giai Tịnh nghe thấy âm thanh, quay đầu lại nhìn bà một cái, trong mắt lộ vẻ xa cách và lạnh nhạt, chỉ một giây đã thu hồi ánh nhìn, ngoan ngoãn theo Châu quản gia đi vào trong. Những người khác không biết mối quan hệ của bọn họ, thấy người nhà họ Bạch quen biết cô gái này, đồng loạt nhìn người nhà họ Bạch với cặp mắt khác! Người nhà họ Bạch tự cảm thấy mình hơn những người khác đồng thời, lại không nhịn được suy đoán, Giai Tịnh rốt cuộc vào đó bằng cách nào.. Sao cô quen biết nhân vật như Tư lão tiên sinh cơ chứ? "Ông." Giai Tịnh vừa vào phòng bệnh liền lễ phép chào hỏi. "Bảo bối Tịnh Tịnh à, cuối cùng con cũng tới rồi! Ông trông mòn con mắt, cuối cùng cũng trông được con rồi!" Tư Vĩnh Chiêu bảo cô ngồi xuống đồng thời không nhịn được nghi hoặc "Sao chỉ có một mình con đến? A Xuyên đâu?" "Anh ấy tạm thời có việc quay lại công ty rồi." "Tiểu tử thối này!" Tư Vĩnh Chiêu thầm giận, khỏi cần nói, tiểu tử thối này chắc chắn là chán Tịnh Tịnh rồi! Mới có mấy ngày đã bỏ mặc người ta rồi.. Cô gái đẹp lại có y thuật tinh xảo như Tịnh Tịnh, nó đi đâu mới tìm được! Vốn còn tưởng là hôn sự của bọn họ tám chín phần thành rồi.. Bây giờ xem ra, còn chưa biết được! "Lão Châu, gọi điện thoại cho A Xuyên!" Tư Vĩnh Chiêu tức giận "Trong mắt tiểu tử thối này chỉ có công việc!" Phải nói nó mới được! Cô gái xinh đẹp như vậy bày trước mặt nó, nó còn có tâm tư để xử lý những chuyện khác! Thật ra Tư Thần Xuyên quả thật không có tâm tư để làm việc, nhưng nếu anh không xử lý xong, thì tối nay không thể ăn tối cùng tiểu nha đầu rồi. Để dành nhiều thời gian bên tiểu nha đầu hơn, chỉ có thể từ bỏ việc đón ông xuất viện.. Nhưng ông không biết, còn tưởng anh không thích Tịnh Tịnh, tiếp xúc với nhau chán rồi, cố ý lạnh nhạt Tịnh Tịnh.. "Không sao đâu, để anh ấy bận đi." Bớt đi tên dính người này, Giai Tịnh cảm thấy thoải mái biết bao. Nhưng Tư Vĩnh Chiêu lại nghe thành, nha đầu này đang nói đỡ cho A Xuyên, hiền thục quá đi! "Thằng nhóc A Xuyên từ nhỏ đến lớn đã trải qua quá nhiều chuyện, tạo nên tính cách lạnh lùng, ít nói, sau này có dịp ông sẽ kể con nghe về chuyện trước kia của nó." Giai Tịnh không hứng thú với quá khứ của Tư Thần Xuyên, nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn gật đầu, làm bộ dạng của một đứa trẻ ngoan. Bên ngoài phòng bệnh. Bạch Tuyết Dung phát hiện, từ sau khi Giai Tịnh đi vào, ánh mắt Cao Thiên Kiệt chưa từng rời khỏi phòng bệnh đó. Cô thừa nhận, Giai Tịnh hôm nay rất đẹp, tuy ăn mặc đơn giản, tóc cũng tùy ý búi cao, nhưng ngũ quan xuất chúng kia, và khí chất lạnh lùng toát ra từ bên trong, quả thật làm người ta sáng mắt. Thấy mọi người đều nghĩ đến Giai Tịnh, cô không nhịn được cắn chặt môi dưới, nhỏ giọng nói "Cuộc sống riêng tư của chị thật sự rất phức tạp.." "Con nói sao?" Từ Nhược Văn còn tưởng cô biết nội tình gì, vội vàng truy hỏi. Không chỉ Từ Nhược Văn, Bạch Bác Minh và người nhà họ Cao đều bị những lời này của cô thu hút, nhìn về phía cô! Bạch Tuyết Dung tựa như tìm được sự tồn tại của mình, nhỏ giọng nói: "Lúc trước con và anh Thiên Kiệt nhìn thấy chị đỡ một người đàn ông lên khách sạn, người đàn ông kia đã già đến mức không đi nổi rồi.." "Ở khách sạn hầu hạ lão già xong, chị lại leo lên một chiếc xe sang, đi tiếp người đàn ông khác.." "Bây giờ chị có thể vào trong phòng bệnh kia, không biết là có quan hệ không rõ ràng gì với Tư lão tiên sinh hay không, hay là cặp kè với người có tiền nào, lấy thân phận tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ vào thăm Tư lão tiên sinh.." "Bất luận là trường hợp nào, đều khiến người ta cảm thấy tiếc nuối.." "Chị vốn dĩ rất xuất sắc, vì ở lại thành phố K, thật sự đã làm quá nhiều chuyện sai lầm." Bạch Tuyết Dung nói đến đây, còn giả vờ thở dài, bộ dạng vô cùng đau lòng. Từ Nhược Văn không dám tin vào tai mình "Cuộc sống riêng tư của nha đầu chết tiệt này thật sự phức tạp đến vậy sao?" Nếu như lấy thân phận tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ đi vào, cũng không sợ làm bẩn mắt Tư lão tiên sinh, ảnh hưởng đến việc hồi phục của Tư lão tiên sinh! "Gia đình ruột của Giai Tịnh có vẻ rất giàu có, chắc là sẽ không chấp nhận những việc làm như vậy." Nghe Cao Thiên Kiệt nói vậy, Bạch Tuyết Dung kinh ngạc một chút "Anh Thiên Kiệt, anh đang nói đỡ cho chị sao? Nếu gia đình ruột của chị thực sự giàu có như vậy, sao gia đình chị ấy có thể đồng ý cho chị ấy phục vụ một lão già ở khách sạn chứ? Hôm đó anh cũng nhìn thấy rồi, động tác thân mật của chị với lão già kia, như tình nhân vậy.." Bạch Tuyết Dung không nói còn đỡ, nói xong Cao Thiên Kiệt liền nhớ tới đôi tay trắng nõn của Giai Tịnh đỡ lão già kia, trong lòng nhất thời không thoải mái. Bạch Tuyết Dung nhân cơ hội thêm dầu vào lửa "Nếu như gia đình ruột của chị thật sự giàu đến vậy, tùy tiện là có thể lấy ra mấy tỷ tiền mặt. Vậy cha mẹ chị, chí ít cũng phải là người giàu nhất tỉnh, thậm chí là người giàu nhất quốc gia này.." "Nhưng hiển nhiên, khả năng này rất thấp. Chiếc xe sang màu xanh lá cây nước Anh hôm đó, cũng có thể là xe của lão già nào đó.. Người hầu kia, cũng có khả năng là đang nói dối.." "Ta thấy lạ, nếu như gia đình ruột của nó thật sự giàu có như vậy, sao nó lại đến bệnh viện canh chừng bà tỉnh lại, đã canh hết mấy lần rồi!" Từ Nhược Văn âm thầm cân nhắc nói "Chắc chắn là nó đang chờ bà tỉnh lại, làm chủ cho nó, để nó ở lại nhà họ Bạch.." Nói như vậy, cha mẹ Giai Tịnh quả thật không có tiền.. Đúng lúc này, mấy vệ sĩ nhận được tin, bắt đầu "xua đuổi" người bên ngoài. "Hôm nay Tư lão tiên sinh không gặp bất cứ ai, mời mọi người về cho, đừng đứng ở đây, không khí không lưu thông." "Nhưng vừa rồi cô gái kia đi vào.." Bạch Tuyết Dung ôn nhu tươi cười mở miệng "Anh ơi cho hỏi, cô gái bên trong có quan hệ gì với Tư lão tiên sinh vậy? Anh có thể tiết lộ chút không?" Vệ sĩ thấy bộ dạng dối trá của cô, bỗng nhiên cảm thấy phản cảm, phải biết rằng bọn họ ở nhà họ Tư nhiều năm rồi, loại trà xanh như vậy không thấy một ngàn, cũng được hơn trăm người rồi. Thấy vệ sĩ không để ý tới cô, Bạch Tuyết Dung có chút xấu hổ, nhiều ánh mắt đang nhìn như vậy, cô không xuống được, chỉ có thể mặt dày nói "Anh ơi, thật không giấu gì, cô gái kia là chị tôi.." "Nếu là chị cô, thì cô về cô tự hỏi cô ấy." Vệ sĩ chặn họng cô chỉ bằng một câu nói. Từ Nhược Văn kéo Bạch Tuyết Dung lại, không muốn để cô làm mất mặt. Nhưng Cao phu nhân nhìn không quen bộ dạng mất mặt của cô gái này, trong lòng cảm thấy phản cảm. Không ít người đã rời khỏi, không ít người còn canh chừng ở gần đó chờ Tư lão tiên sinh đi ra. Một lát sau, cửa phòng bệnh mở ra. Giai Tịnh đỡ Tư Vĩnh Chiêu đi ra, tất cả mọi người đều ngây người! Lão tiên sinh tinh thần khỏe mạnh, đang cười tủm tỉm nói gì đó với cô gái, cô gái ngoan ngoãn gật đầu, nhìn rất hài hòa ấm áp, như người một nhà vậy! Mấy người phụ trách của mấy công ty nhỏ sửng sốt một lúc, vội vàng xông lên tìm Tư lão tiên sinh.. Tất cả đều bị vệ sĩ chặn bên ngoài. "Tư lão tiên sinh, ngài muốn xuất viện sao?" "Không biết ngài có thể cho tôi năm phút được không?" "Tôi chỉ cần một phút là được!" "Tư lão tiên sinh, Tư lão tiên sinh!" Tư Vĩnh Chiêu không thèm để ý đến giọng nói phía sau, cười nói vui vẻ với cô gái bên cạnh, cùng nhau đi về phía thang máy. Châu quản gia xách hành lý theo sau bọn họ, bộ dạng một người hầu trung thành. "Quan hệ của chị và Tư lão tiên sinh quả nhiên không đơn giản.."
Chương 56 Chỉ thiếu việc trực tiếp đuổi khách nữa thôi Bấm để xem "Việc này cần phải báo cáo với Hồ tổng à?" Giai Tịnh nhếch khóe môi lên "Tôi nghe nói Hồ tổng thường xuyên không ở công ty, không biết tôi là người mới đến, làm người phụ trách của công ty chưa được lâu, có thể hỏi một chút không?" Hồ Siêu Hoa kéo ghế ra, kiêu ngạo ngồi trước mặt Giai Tịnh "Nếu chuyện lớn nhỏ của công ty tôi đều phải trông coi, vậy tôi sớm đã mệt chết rồi. Giai tổng mới nhậm chức chưa lâu, còn chưa biết nhiều về chuyện của công ty.." "Cho nên lúc Hồ tổng không ở công ty, đã đi đâu?" "Bàn chuyện làm ăn với tổng giám đốc công ty khác, gặp thương nhân vật liệu, sao, Giai Tổng ngay cả việc này cũng phải quản à?" "Đương nhiên rồi." Giai Tịnh nhếch khóe môi nở nụ cười "Bàn chuyện làm ăn gì, mua bán thứ gì, toàn bộ mọi việc phải hỏi cho rõ ràng, nếu không coi như vô cớ vắng mặt." "Ồ." Hồ Siêu Hoa cười cười "Ý của Giai Tổng là, mỗi ngày tôi đều phải có mặt ở nơi làm việc?" "Không chỉ riêng mình anh, mà tất cả mọi người trong công ty, trong giờ làm việc, đều phải có mặt ở vị trí làm việc!" Nụ cười của Giai Tịnh càng tươi. Hồ Siêu Hoa ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm cô gái trước mắt, đột nhiên nở nụ cười. "Giai Tổng bây giờ là người phụ trách cao nhất của công ty, lời cô nói, đương nhiên tôi phải nghe theo." "Nếu không còn việc gì nữa, tôi về văn phòng trước đây." "Ngài yên tâm, sau này mỗi ngày tôi đều ở trong công ty làm việc, sẽ cùng Giai Tổng quản lý tốt công ty này." Câu cuối cùng, Hồ Siêu Hoa cố ý nhấn mạnh, hình như muốn ám chỉ gì đó. Không ngờ Giai Tịnh lại có hứng thú, nhếch khóe môi lên "Ông lo thân mình cho tốt đi rồi nói sau." Thấy ông đứng dậy rời đi, Giai Tịnh nhìn bóng lưng ông: "À phải rồi, quên nói với Hồ tổng.." Hồ Siêu Hoa dừng bước. Giai Tịnh gằn từng chữ "Người của tôi, chỉ có tôi mới được phép sai bảo." Hồ Siêu Hoa liếc nhìn Hạ Vĩnh Trác đang đứng trước cửa, trong lòng bất mãn. "Hồ tổng nghe rõ chưa?" "Biết rồi." Hồ Siêu Hoa tức giận phất tay áo rời đi. Hạ Vĩnh Trác nhìn cô gái trong phòng làm việc, không ngờ cô lại ngầu như vậy! Làm sao đây! Được một cô gái che chở, anh ta có chút rung động! Khê viên. Tư Vĩnh Chiêu ngắm nhìn hoa cỏ trong vườn, tự mình lấy kéo trong tay người làm vườn "Để tôi tỉa!" "Ôi lão gia à, ngài từ từ thôi! Cơ thể của ngài còn chưa khỏi hẳn đâu.." Châu quản gia ở bên cạnh vội vàng nói "Ngài muốn tỉa thế nào, dặn dò tôi một tiếng là được rồi.." "Tôi muốn tỉa nó trở nên đáng yêu chút." "Đáng yêu?" Châu quản gia còn tưởng rằng mình nghe nhầm, hai mắt nhìn nhau với mấy người làm vườn. Tư Vĩnh Chiêu ra tay với cây xanh yêu quý của mình, sau khi tu sửa một phen, cảm thấy không đủ hoàn hảo, lại tỉa thêm mấy nhát nữa "Thế nào?" "Lão gia, ngài đem cây xanh yêu quý của ngài tỉa thành hình con thỏ?" Châu quản gia bừng tỉnh ngộ "Ngài chuẩn bị thứ này để tối nay cho thiếu phu nhân ngắm sao?" Tư Vĩnh Chiêu rất hài lòng với hiệu quả cắt tỉa, cười tủm tỉm nhìn kiệt tác của mình. Vì để Giai Tịnh thích nơi này hơn, ông ra lệnh cho mấy người làm vườn cắt tỉa toàn bộ hoa cỏ cây cối trong đình viện thành hình dạng đáng yêu, sau đó lại sai người quét dọn sạch sẽ nhà cửa, trang trí một phen. Cứ như là tối nay không phải cháu dâu tới, mà là khách quý chí cao vô thượng tới vậy! "Lão gia, Thư Kỳ tiểu thư tới rồi." Đột nhiên, một người giúp việc chạy tới báo "Có dẫn cô ấy vào không ạ?" "Sao cô ta lại đến đây?" Châu quản gia đoán được vài phần, nhìn Tư Vĩnh Chiêu một chút. Tư Vĩnh Chiêu đúng lúc cắt tỉa mệt rồi, ngồi trên ghế mây "Để cô ấy vào đi, người đâu, lên chút trà và điểm tâm." Lê Thư Kỳ đi theo người giúp việc đi dạo một vòng, khó khăn lắm mới tới trước mặt Tư Vĩnh Chiêu, ánh mắt cô đỏ lên, âm thanh nghẹn ngào! "Ông ơi!" Cô vừa đến đã không nhịn được lau nước mắt nói "Nhìn thấy ông khỏe mạnh, tinh thần phấn chấn ngồi đây, con cảm thấy áy náy đồng thời, lại mừng cho ông.." "Sao lại khóc rồi?" "Lần trước là con không tốt! Vốn định giúp ông bình phục nhanh hơn, không ngờ ích tâm tán kia lại có vấn đề.." Lê Thư Kỳ thật sự không có mặt mũi nào để gặp ông "Hại ông vô cớ chịu tội. May mà ông phúc lớn mạng lớn!" "Ha ha ha.." Tư Vĩnh Chiêu cười hiền "Chuyện đã qua rồi, không cần phải nhắc lại nữa." Không phải ích tâm tán có vấn đề, là thân thể ông yếu quá không bổ nổi. Nhưng ông lười giải thích những điều này với Lê Thư Kỳ. Lúc này, đầu bếp đã chuẩn bị xong thực đơn, đem tên món ăn đưa cho Tư Vĩnh Chiêu xem qua. "Tốt lắm, tốt lắm.." Tư Vĩnh Chiêu nhìn từ đầu đến cuối "Món tráng miệng sau bữa ăn này có phải làm bằng bột socola không? Tịnh Tịnh không thích ăn cái này, đổi thành vị dâu đi." Lê Thư Kỳ vừa nghe, Giai Tịnh? Cô ấy sẽ đến đây ăn tối à? Sao có thể như vậy được? Sao ông lại biết khẩu vị của cô ấy? "Trái cây cũng chuẩn bị nhiều chút! Nhớ cắt thành hình dạng dễ thương!" Tư Vĩnh Chiêu đưa thực đơn qua, tâm tình rất tốt nói "Những thứ khác không có vấn đề gì, mau đi chuẩn bị đi!" Lê Thư Kỳ duy trì nụ cười vừa phải "Ông ơi, tối nay có khách quý đến thăm à? Nãy con thấy có không ít người hầu đang quét dọn, bố trí sân vườn, tình hình này là.." "Chị gái con! Ông mời cô ấy tối nay qua đây ăn tối." Tư Vĩnh Chiêu cười ha hả cảm khái nói "Không ngờ đến cuối cùng, nó mới là vị hôn thê của A Xuyên! Kỳ Kỳ à, xem ra kiếp này chúng ta không có duyên, con không làm cháu dâu của ông được rồi.." "Kỳ Kỳ sao lại có phúc khí như chị được.." Nội tâm Lê Thư Kỳ ít nhiều có chút không cam tâm! Giai Tịnh, lại là Giai Tịnh! Từ sau khi Giai Tịnh xuất hiện, cô không có chuyện nào vừa ý cả! "Con là một đứa trẻ ngoan, sau này nhất định sẽ tìm được một gia đình tốt, gả cho một người chồng tốt. Thời gian không còn sớm nữa, ông nội phải đi xem những nơi khác bố trí ra sao trước đã!" Tư Vĩnh Chiêu nhìn thời gian, một tiếng nữa Tịnh Tịnh sẽ tới! Ông rất coi trọng "Tịnh Tịnh lần đầu tiên tới đây, không thể để lại ấn tượng không tốt cho nó.." Trong lời nói, dường như rất coi trọng cháu dâu này! Thấy ông muốn đứng dậy rời đi, Lê Thư Kỳ vội vàng mở miệng "Ông ơi.." "Còn có việc gì sao?" Tư Vĩnh Chiêu quay đầu lại, cười tủm tỉm nhìn cô, tuy là bộ dạng hiền lành, nhưng luôn cảm thấy không giống như trước kia. "Con vừa giành giải nhất trong cuộc thi piano.. Vốn dĩ còn định đàn cho ông nghe, giúp ông giải tỏa áp lực.." Lê Thư Kỳ muốn cho Tư Vĩnh Chiêu biết, về phương diện tài nghệ, cô giỏi hơn Giai Tịnh! Nhưng Tư Vĩnh Chiêu dường như không coi trọng điều đó, cười hiền "Ông không có áp lực gì phải giải tỏa cả." "Nếu như ông không vội, thì cứ nghe con đàn một khúc đi? Ông có sở thích tao nhã, nhạc hay mấy năm nay ông nghe không ít, vừa hay có thể chỉ bảo khuyết điểm cho con.." "Hôm nay ông có việc bận rồi.. Tối nay là ngày A Xuyên dẫn vị hôn thê về nhà ăn cơm, ông không thể giữ con ở lại được, tránh để người ta nói ra nói vào." Lê Thư Kỳ: ! Ý của ông là, ngay cả một bữa cơm cũng không thể mời cô được sao? Chẳng lẽ là sợ Giai Tịnh biết, trong lòng để ý? Ông còn suy nghĩ cho đứa nhà quê kia! "Con bây giờ lớn rồi, ông không dám gọi con đến đây nhiều, sợ sau này bên nhà chồng con biết con thường xuyên chạy tới đây, có cớ để làm khó con." Lê Thư Kỳ còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe ông nói "Lão Châu à, ông ở lại chơi với Kỳ Kỳ đi, ta qua bên kia xem chút."
Chương 58 Hao tâm tổn trí Bấm để xem Ăn xong cơm, Tư Vĩnh Chiêu dẫn Giai Tịnh đi khắp nơi tham quan, cuối cùng lên tầng cao nhất nhìn ra xa. "Trời tối, nơi quá xa không nhìn thấy được, ban ngày đẹp hơn, có thể nhìn thấy hoa cỏ xinh đẹp, suối nhỏ, còn có núi cao ở ngoài xa, Tịnh Tịnh, khi nào rảnh con nhất định phải đến xem." "Vâng." Giai Tịnh nhìn thời gian, giọng nhẹ nhàng "Thời gian không còn sớm nữa, con phải về rồi." "Đừng về chứ.." Tư Vĩnh Chiêu có hơi luyến tiếc "Ở lại chơi thêm chút nữa đi?" "Lần sau con đến thăm ông tiếp." Thấy Giai Tịnh muốn đi, Tư Vĩnh Chiêu vội vàng nháy mắt với Châu quản gia, Châu quản gia ngầm hiểu ý, lập tức lén lút sai người chuẩn bị. Giai Tịnh được Tư Thần Xuyên nắm lấy tay, vừa mới ngồi thang máy tới phòng khách ở tầng một, bỗng nhiên toàn bộ bóng đèn của nguyên căn biệt thự bị dập tắt. "Có chuyện gì vậy?" Tư Vĩnh Chiêu biết rõ rồi còn hỏi "Đang yên đang lành sao tự nhiên mất điện rồi?" "Thật kỳ lạ, bọn tôi ở đây nhiều năm như vậy, chưa từng xảy ra tình trạng này! Tôi đi xem thử xem chỗ nào xảy ra vấn đề, lão gia, thiếu gia, thiếu phu nhân cứ yên tâm đừng nóng vội, tôi đi xíu quay lại ngay." Châu quản gia làm bộ như không biết gì, nhanh chóng đi xuống lầu. "A Xuyên, con dẫn Tịnh Tịnh ra sô pha ngồi chút đi." Tư Vĩnh Chiêu lại quay đầu dặn dò người hầu ở bên cạnh "Đi tìm chút nến, đèn pin đem qua đây." "Lão gia, trước đây ngài không phải sưu tập qua mấy cây đèn pin rất đẹp sao?" Có người hầu dựa trên lời nói đã được dặn từ trước giả vờ hỏi. "À đúng đúng, ta cất ở đâu rồi, mau đỡ ta đi tìm thử xem." Tư Vĩnh Chiêu cũng kiếm cớ rời khỏi. Phòng khách lớn như vậy chỉ còn Tư Thần Xuyên và Giai Tịnh. Tư Thần Xuyên nhếch khóe môi, biệt thự rõ ràng có máy phát điện, cho dù cúp điện, cũng không đến nỗi một cây đèn cũng không có. Ông cố ý tạo cơ hội cho bọn họ ở riêng với nhau sao? Giai Tịnh đợi một hồi lâu, nhìn đồng hồ "Tám giờ rưỡi rồi, chúng ta đi thôi." Quá muộn cha mẹ sẽ lo lắng. Tư Thần Xuyên kéo cô vào trong lòng "Còn sớm, ở bên anh thêm xíu nữa đi." "Hôm nay đã ở bên anh bao lâu rồi?" "Mới có mấy tiếng, không đủ." Tư Thần Xuyên ôm cô chặt hơn chút, "Muốn ở bên em thêm chút nữa." Giai Tịnh: . Sao tên này như kẹo cao su vậy? Trước kia rõ ràng rất lạnh lùng.. "Anh buông tay ra, lát nữa ông nhìn thấy.." "Ông mà nhìn thấy thì sẽ càng mừng hơn." Trên lầu. Châu quản gia trốn ở trong góc nhìn thấy lão gia được người dìu lên, vội vàng nhỏ giọng nói "Lão gia, bên này!" Tư Vĩnh Chiêu nhanh chóng bước qua, chen bên cạnh ông nhìn xuống dưới lầu "Thế nào thế nào, tiến triển ra sao rồi?" "Hai người chỉ đang trò chuyện, không có tiến triển thực tế gì." "Cái tên A Xuyên đầu gỗ này! Tối như vậy, sao không hôn lên!" Tư Vĩnh Chiêu suy nghĩ một chút "Chẳng lẽ là bầu không khí không đủ sao? Kêu người lấy mấy cây đèn cánh hoa, và nến LED xuống." "Vâng." Rất nhanh, phòng khách đã được người ta treo đèn cánh hoa xinh đẹp lên, trên mặt bàn cũng bày nến LED, bầu không khí mờ ảo lãng mạn. "Đợi chút." Giai Tịnh kêu một người hầu đang bố trí nến lại "Giúp tôi nói với ông một tiếng, tôi phải về rồi." Người hầu đối mặt với tình huống bất ngờ này, nhất thời có chút lúng túng "Thiếu phu nhân, đã cúp điện rồi, trễ chút rồi hẵn về đi?" "Muộn quá rồi." "Nhưng cửa lớn khóa rồi, cô không ra được đâu." Giai Tịnh: ? "Tất cả cửa trong nhà đều được đặc biệt chế tạo, là cửa công nghệ, nếu mất điện, cửa không mở được đâu." "Loại cửa này không phải có cổng USB sao? Sạc nguồn điện trực tiếp vào là được rồi." Giai Tịnh đưa ra phương án đối phó. Nhưng người hầu trả lời: "Không có cổng USB.." "Vậy chìa khóa dự phòng?" "Chìa khóa, chìa khóa mất rồi.." "Vậy.. Tháo cục pin không có điện bên trong khóa cửa ra, thay pin mới vào là được rồi." "Cũng không còn dư cục pin nào.." Giai Tịnh: . Cửa gì thế này? Cái gì cũng không có hết vậy? Nhìn thấy ánh mắt tránh né của người hầu, Giai Tịnh lập tức hiểu ra được điều gì, khóe môi nhếch lên. "Tóm lại, cô nói với ông một tiếng giúp tôi." Giai Tịnh đứng lên, đang định rời khỏi. "Thiếu phu nhân, cô chờ chút, để tôi báo với lão gia một tiếng. Cô, cô đừng có đi chứ.." Thấy Giai Tịnh quyết tâm rời khỏi, người hầu vội vàng chạy đi tìm Tư Vĩnh Chiêu. Tư Vĩnh Chiêu nghe cô nói xong, cười ha hả quơ tay "Không sao không sao, ta đã sai người tháo cổng USB ra, chìa khóa dự phòng và pin cũng sai người cất đi rồi, nó không ra ngoài được đâu, trừ phi có điện trở lại." Giai Tịnh đi tới trước cửa, phát hiện cổng USB có dấu vết bị tháo dỡ, chìa khóa dự phòng và pin dự phòng cất trong cửa cũng không thấy đâu, rõ ràng là bị người ta lấy đi rồi. Cô nhếch khóe môi, nhìn về phía người đàn ông trước mặt "Ông vì anh, thật đúng là hao tâm tổn trí." "Là vì em." Tư Thần Xuyên ôm lấy cô, từng chữ nói "Anh rất thích em, muốn giữ em ở lại." A, ở lại để cho tên này chiếm tiện nghi sao? Sao mà được! Ngón tay thon dài của cô nhấn vào khóa mật khẩu, tít tít tít, rất nhanh, cánh cửa đã được mở ra. Mấy người hầu xung quanh đều ngây người, Thiếu phu nhân làm sao hay vậy? Cửa này rõ ràng đã khóa rồi.. Lão tiên sinh không phải nói, không có điện là tuyệt đối không mở được sao? Tư Thần Xuyên không ngờ cô có thể phá giải hệ thống bên trong, trực tiếp làm vô hiệu mật khẩu, tiểu nha đầu này biết rất nhiều thứ đấy chứ. "Em ấn bậy đấy, đi thôi." Giai Tịnh bước ra khỏi cửa trước, nhưng chưa đi được mấy bước, đột nhiên nghe thấy âm thanh. "Thiếu phu nhân khoan đi đã, lão gia đột nhiên lên cơn tim cảm thấy không khỏe, mời cô qua xem một chút!" Giai Tịnh: ? Bất luận là thật hay giả, Giai Tịnh lại vội vàng quay trở về. Người hầu cầm một cây đèn cổ kính dẫn đường ở phía trước, dẫn cô đến phòng Tư Vĩnh Chiêu. "Ôi chao trái tim của tôi.." Tư Vĩnh Chiêu nằm trên giường lại bắt đầu giả bệnh. "Ông ơi, ông không khỏe chỗ nào vậy?" Ngón tay Giai Tịnh vừa đặt lên cổ tay ông, lập tức hiểu ra được điều gì đó. "Thiếu phu nhân, thế nào, lão tiên sinh có ổn không?" Khóe môi Giai Tịnh nhếch lên, thu tay lại, lười biếng nói "Rất ổn, nếu muốn nói gì đó, thì là tối nay ăn nhiều quá, no căng bụng rồi." Tư Vĩnh Chiêu và Châu quản gia không ngờ Giai Tịnh nhanh như vậy đã biết ông giả bệnh, nhất thời có chút xấu hổ. "Ông à, ông nghỉ ngơi cho tốt." Giai Tịnh không nói thẳng, ôn hòa nói "Con thật sự phải về rồi, trễ chút nữa cha mẹ sẽ lo lắng." "Thiếu phu nhân, cô cứ ở lại đi! Lỡ đâu nửa đêm lão gia lại xuất hiện tình trạng đột xuất gì, trong thời gian ngắn chúng tôi cũng không tìm được bác sĩ.." Châu quản gia cực lực giữ cô lại nói. "Đúng đúng đúng, con cứ ở trong căn phòng phía nam lầu ba, A Xuyên ở phía bắc, các con tách nhau ra ở." Tư Vĩnh Chiêu bổ sung. "Chủ yếu là trong nhà đã lâu không náo nhiệt như vậy! Cô và thiếu gia bình thường công việc bận rộn, cũng không biết lần sau khi nào mới có thể đến thăm lão tiên sinh.." "Con là con dâu của nhà họ Tư, ở nhà họ Tư, hợp tình hợp lý! Nếu con cảm thấy không danh chính ngôn thuận, ông lập tức sai người làm giấy chứng nhận kết hôn cho hai người!" Giai Tịnh: . Cũng không cần phải làm đến mức này đâu.