Sáng sớm.
Trong phòng ngủ của Phó Kiêu.
Cục lông trắng như tuyết lấm la lấm lét từ trong ngực Phó Kiêu chui ra, lắc lắc bộ lông bị đè bẹp.
Xác nhận người đàn ông anh tuấn trên giường nhắm chặt hai mắt chỉ nhíu nhíu mày, cũng không tỉnh lại, Tiểu Đường Cao thở phào nhẹ nhõm, nhanh nhẹn từ trên người Phó Kiêu nhảy xuống, quen thuộc chuồn đến trước một đôi bình hoa nghe nói là đồ cổ Thanh Hoa trong phòng khách.
Con mèo trắng kiêu ngạo giơ lên cái đuôi bồng bềnh.
Làm sao cậu có thể đặt tất cả trứng của mình trong một giỏ?
Mấy tháng trước, cậu giấu cá khô nhỏ vào trong bình.
Cậu nuốt nước bọt.
Nghĩ mà buồn--
Số cá khô đó chỉ đủ cho cậu ăn một bữa.
Chẳng qua, có vẫn tốt hơn là không có gì.
Dùng để an ủi tâm hồn bị tổn thương của mình bây giờ là vừa.
Sau khi hạ quyết tâm, Tiểu Đường Cao chuẩn bị sẽ ăn cá khô nhỏ khi mọi người đang ngủ, sau khi ăn xong hủy thi diệt tích, giả vờ như không có gì xảy ra chạy trở lại phòng.
Cậu thở dài, hai móng vuốt nhung bám vào mép của bình, khéo léo lật người lại, định chui vào trong bình.
Hả --
Sắc mặt Tiểu Đường Cao có chút cứng ngắc.
Miệng bình nguyên bản rộng thùng thình lần này sao lại chật thế?
Không thể nào.
Vài tuần trước cậu vẫn còn chui vào trong đó.
Tiểu Đường Cao vẻ mặt dữ tợn, cậu hít vào một hơi, cố gắng chống eo, kéo thành một dải mèo dài, chui vào trong (❛ ֊ ❛„).
Cậu liền --
Sao cậu lại không thể đi xuống chứ?
Nằm xuống trong cái bụng rộng của chiếc bình.
Tiểu Đường Cao nhàn nhã vung móng vuốt, lôi cá khô nhỏ ra, liếm láp từng chút một.
Ăn xong, Tiểu Đường Cao thỏa mãn vươn vai, chuẩn bị trèo ra ngoài "sủng hạnh" một chiếc bình hoa khác.
Nhưng mà, hai chân trước của cậu đụng phải thành bình, Tiểu Đường Cao chuẩn bị nhảy lên trên--
Hừ, không được.
Không sao, thử lại lần nữa.
Hít sâu một hơi, nhảy --
Vẫn không được, một lần nữa.
* * *
Sau khi thử hơn mười lần, Tiểu Đường Cao kiệt sức dựa vào bình hoa, nhìn cái bụng tròn vo của mình, tuyệt vọng kêu lên một tiếng.
Bình thường cái bụng có thể miễn cưỡng chui lọt, giờ thế nào cũng không chui ra được!
Ai sẽ cứu cậu?
* * *
Nửa đêm, Phó Kiêu theo thói quen ôm cục long trắng vào trong ngực.
Nhóc con kia ngủ cũng không thành thật, hơi không chú ý, sẽ lăn đến dưới chân anh.
Nếu anh lúc ngủ không chú ý giẫm lên nó, nó có thể ghi hận nửa ngày, cho nên Phó Kiêu quen ngủ một lát, liền đem tiểu gia hỏa ra một lần nữa ôm vào trong ngực.
Nhưng mà, Phó Kiêu ôm vào khoảng không.
Người đàn ông đẹp trai từ trước đến nay ngủ nông nhíu mày, lập tức tỉnh táo lại.
Bật chiếc đèn bàn bên cạnh giường lên, đèn bàn hình học được thiết kế đơn giản phát ra ánh sáng ấm áp.
Phó Kiêu nhìn quanh, trong cái chén mềm mại không có gì.
Tiểu Đường Cao đi đâu rồi?
Cau mày, không để ý đến những thứ khác, Phó Kiêu đi chân trần nhìn xung quanh.
Cửa sổ đã được đóng lại, Tiểu Đường Cao không phải chạy ra ngoài.
Cánh cửa mở ra một khe hở?
Chẳng lẽ chạy ra ngoài?
Phó Kiêu đẩy cửa ra, phòng khách hình nhouw truyền đến tiếng mèo kêu như có như không.
Anh lần theo âm thanh để tìm.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra?
Làm thế nào mèo của mình lại ở trong cái bình?
Tiểu Đường Cao cũng nhận ra Phó Kiêu đang đến.
Cậu lúng túng giả vờ rằng đột nhiên có hứng thú với mép bình, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm hoa văn bình hoa vẫn không nhúc nhích.
Sao Phó Kiêu lại tới đây?
Cậu muốn gọi ông nội quản gia đến cứu cậu mà.
Rõ ràng ông nội quản gia mới ở lầu một.
Cho dù không phải ông nội quản gia, ai đến cũng được, sao lại là Phó Kiêu chứ (❛ ֊ ❛„).
Cậu cũng không thể để Phó Kiêu phát hiện bí mật của bình hoa.
Nghĩ tới đây, Tiểu Đường Cao dùng hết diễn xuất cả đời, cúi đầu làm bộ mình cảm thấy hứng thú với hoa văn trên bình hoa.
Phó Kiêu hướng Tiểu Đường Cao đáng thương nằm sấp trên bình hoa nói: "Lại đây, anh đưa nhóc trở về"
Tiểu Đường Cao mặc dù muốn chui qua, nhưng dựa vào lý trí còn sót lại không ngẩng đầu lên: "Meo Meo Meo --"
Không cần, ở đây rất tốt.
Lần sau cậu sẽ không ăn nhiều như vậy nữa.
Một giây sau, một đôi bàn tay rộng lớn vòng qua dưới hai chân trước của cậu.
Tiểu Đường Cao ngẩng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Phó Kiêu.
Phó Kiêu hơi dùng sức mới hiểu ra mọi chuyện, lắc đầu dở khóc dở cười nói: "Sao nhóc lại chạy vào đây?"
Tiểu Đường Cao cúi đầu, ngoan ngoãn cọ cọ trong lòng Phó Kiêu, meo meo biện giải, đôi mắt hạnh nhân thật lớn chột dạ nhìn về bình hoa bên kia.
Phó Kiêu sẽ không phát hiện ra chứ.
Đây là hàng tồn kho cuối cùng của cậu nha.
Thấy tiếng kêu của Tiểu Đường Cao tức giận mười phần, Phó Kiêu yên lòng, nhưng anh nhìn bộ dáng Tiểu Đường Cao chột dạ như kẻ trộm, anh nhướng mày, trong lòng bỗng nhiên chợt động.
Chẳng lẽ?
Phó Kiêu nhìn về phía một bình hoa khác --
Gần như bật cười thành tiếng.
Phó Kiêu nhìn mấy gói cá khô nhỏ tìm được trong bình hoa, lúc này mới thắc mắc không biết đến tột cùng là nuôi một con mèo, hay là một con cá khô tinh.
Làm sao có nhiều chỗ để cho nó giấu cá khô như vậy?
Tiểu Đường Cao bởi vì xấu hổ, đã không dám nhìn anh.
Đầu ngón tay Phó Kiêu nhẹ nhàng búng lên trán cục lông bị mắc kẹt trong bình.
Anh quá hiểu Tiểu Đường Cao, xấu hổ cũng chỉ là nhất thời.
Vài ngày tới, nhóc lừa đảo sẽ quên không còn gì.
Anh phải tìm cách để cho nó nhớ thật lâu.
Nghĩ như vậy, Phó Kiêu không vội vàng ôm Tiểu Đường Cao ra khỏi bình hoa, ngược lại xoay người rời đi.
Tiểu Đường Cao lo lắng vươn móng vuốt về phía Phó Kiêu rời đi: "Meo meo --"
Phó Kiêu, anh đừng đi.
Tiểu Đường Cao ủ rũ tựa đầu vào mép bình hoa.
Đây có phải là một hình phạt Phó Kiêu dành cho cậu?
Chẳng mấy chốc, Tiểu Đường Cao phát hiện mình đã nghĩ quá tốt cho Phó Kiêu.
Phó Kiêu đã cầm điện thoại quay lại.
Sau đó, những người hâm mộ Weibo của Tiểu Đường Cao đã chờ đợi món ăn mới nhất.
Trong ảnh, con mèo trắng được một bàn tay thon dài nhấc lên, nửa người dưới của con mèo được nhấc lên với bình hoa lớn bị mắc kẹt, một góc bình đặt vài gói cá khô nhỏ.
Dưới ánh đèn flash, con mèo trắng xấu hổ lấy hai chân trước che mặt.
Như thể để những người khác không thể nhận ra con mèo là ai.
Trên Weibo vạch trần không thương tiếc--
[Đoán xem ai trốn trong bình hoa ăn vụng, kết quả ăn quá nhiều không ra được (❛ ֊ ❛„) ? ]
Một dãy bình luận nhanh.. 23333.
[Xử phạt công khai, không hơn thế.]
Sau khi Tiểu Đường Cao giành lại quyền kiểm soát Weibo của mình, việc đầu tiên cậu làm là xóa Weibo này, nhưng ảnh chụp màn hình của người hâm mộ đã lan truyền đến mọi ngóc ngách trên Internet (❛ ֊ ❛„).
* * *
Rất nhanh, Tiểu Đường Cao đã chính thức thích nghi với cuộc sống của đoàn làm phim.
Đạo diễn đặc biệt tìm cho Tiểu Đường Cao một trợ lý, trợ lý mỗi ngày làm công việc duy nhất chính là chiếu cố Tiểu Đường Cao.
Mỗi ngày, buổi sáng sau khi ăn điểm tâm xong, Tiểu Đường Cao tuần tra bầy mèo một lát, cảm thấy mỹ mãn nhìn đàn mèo ngày càng mập mạp, sau đó theo Phó Kiêu đi tập đoàn Tinh Thần.
Bởi vì đoàn làm phim gần đây đều ở trong Studio, Studio cách tập đoàn Tinh Thần không xa. Tuy rằng còn chưa đến phân cảnh của Tiểu Đường Cao, nhưng dù sao Tiểu Đường Cao cũng là một con mèo, cần phải làm quen với hoàn cảnh một chút, hiện tại mỗi ngày đều do trợ lý sinh hoạt của Phó Kiêu mang theo Tiểu Đường Cao đến đoàn làm phim.
Nói cách khác, khi Tiểu Đường Cao ở phim trường, bên cạnh cậu đều có hai trợ lý.
Lương của trợ lý Phó Kiêu đều do Phó Kiêu trực tiếp trả, bọn họ chỉ nhận mệnh lệnh của một mình Phó Kiêu, còn trợ lý hiện đang phụ trách chăm sóc Tiểu Đường Cao, Tiểu Đường Cao cũng biết, chính là Phương Vân, thực tập bị Đặng Huy quấy rối.
Bây giờ Phương Vân đã được chuyển đến làm trợ lý thực tập của Phó Kiêu.
Việc cần làm của cô là chăm sóc Tiểu Đường Cao.
Hôm nay cũng vậy, sau khi chơi với đoàn phim nửa ngày, thừa dịp Phó Kiêu vắng nhà, ở trong vòng tay nam thần Dung Hàng khá lâu, Tiểu Đường Cao theo Phương Vân bằng lòng trở về tập đoàn Tinh Thần.
Vừa đến thang máy, Phương Vân đã nhận một cuộc gọi, nội dung cuộc gọi có lẽ là bệnh tình của mẹ cô trở nặng, cần phải đến ngay.
Tiểu Đường Cao vểnh đôi tai nhọn lên, ngẩng đầu lo lắng nhìn cô bằng đôi mắt xanh biếc.
Cô không sao chứ?
Trong mắt Phương Vân đầy bối rối, cô và mẹ nương tựa lẫn nhau, muốn lập tức chạy đến nơi đó, nhưng vẫn nhớ tới bổn phận, phải đưa Tiểu Đường Cao về, còn phải xin phép thư ký Trương mới được.
Phương Vân mím môi hít một hơi thật sâu chuẩn bị bước vào thang máy.
Lúc này, tiếng nói của thư ký Trương từ phía sau vang lên: "Tôi cho cô nghỉ một ngày, cô về trước đi, giao Tiểu Đường Cao cho tôi".
Tiểu Đường Cao quay đầu, liền nhìn thấy thư ký Trương đứng cách đó không xa.
Đã đến giờ nghỉ trưa.
Thư ký Trương đang định ra ngoài thì nghe được điện thoại của Phương Vân.
Phương Vân kinh ngạc, cô không ngờ thư ký Trương vốn luôn khó nói chuyện lại dễ dàng để cô rời đi như vậy, phải biết rằng thư ký Trương có tiếng xấu trong nhân viên, đối xử với Phó tổng và họ như hai người.
Khi Phó tổng họp, thư ký Trương hận không thể, đem ghế dựa đều mở ra cho Phó tổng.
Mà đối với bọn họ từ trước đến nay không nể mặt mũi, bất kỳ chuyện vặt vãnh nào đều sẽ bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu.
Cô lộ vẻ cảm kích, giao bánh kẹo nhỏ cho Thư ký Trương, trong lúc bối rối muốn chạy tới cửa.
"Chờ một chút." Thư ký Trương nhíu mày gọi.
Phương Vân quay đầu nhìn thư ký Trương, trong lòng có chút thấp thỏm.
Chẳng lẽ thư ký Trương hối hận, muốn thu hồi thiện tâm khó có được?
Thư ký Trương nói: "Cô đi như vậy trên đường không biết phải chậm trễ bao nhiêu thời gian, tôi bảo tài xế đưa cô qua."
Trong lòng Phương Vân buông lỏng, thư ký Trương vẫn là gương mặt nghiêm túc, nhưng Phương Vân lại cảm thấy, hình như thư ký Trương cũng không phải giống như suy nghĩ của mọi người, cô há miệng nói: "Cái này phiền anh quá."
Thư ký Trương tuy rằng là trợ thủ đắc lực của Phó tổng, nhưng để tài xế đưa cô là một thực tập sinh nho nhỏ cũng không tốt lắm. Cô cũng không thể gây rắc rối cho thư ký Trương.
Thư ký Trương giống như nhìn ra, không kiên nhẫn nói: "Tinh Thần lớn như vậy, nhiều tài xế, làm nhân viên Tinh Thần, trong nhà có việc gấp, tài xế rảnh rỗi chở cô một chuyến, coi như là phúc lợi."
Tiểu Đường Cao từ trên người Phương Vân nhảy lên người thư ký Trương: Meo Meo kêu 2 tiếng.
Mấy giờ rồi, về nhanh đi.
Huống chi, thư ký Trương có nhiều quyền hành ở Tinh Thần hơn Phương Vân tưởng.
Trong cốt truyện ban đầu, Tiểu Đường Cao nhớ rõ nói đơn giản một câu, trước khi Phó Kiêu bị tai nạn xe cộ không lâu, cũng từng đột nhiên mất tích một đoạn thời
Trong cốt truyện ban đầu, Tiểu Đường Cao nhớ thoáng qua có nhắc đến không lâu trước khi gặp tai nạn xe cộ, Phó Kiêu cũng mất tích một thời gian, ngay cả Phong Giai Minh cũng không gặp được Phó Kiêu trong khoảng thời gian đó.
Chỉ có thư ký Trương phụ trách công việc của tập đoàn.
Tập đoàn vận hành tốt dưới sự kiểm soát của bí thư Trương, không có vấn đề gì xảy ra.
Điều này cho thấy địa vị của thư ký Trương trong Tinh Thần.
Nhưng không biết vì sao, kiếp trước trong lúc Phó Kiêu bị tai nạn xe cộ, thư ký Trương ở nhà bị tấn công, xảy ra tai nạn, cũng là bởi vì chuyện này, một thời gian tập đoàn không có lãnh đạo. Cũng chính bởi vì trong thời gian dài tập đoàn nhất thời như rắn mất đầu, Phó lão gia mới cho Phó Duy đứng đầu.
Đây cũng là một sự trùng hợp?
Tiểu Đường Cao cau mày nghĩ.
Nếu thực sự có âm mưu chống lại Phó Kiêu, thì đó là ai?
Hơn nữa, ai có thể tấn công thư ký Trương tại nhà của mình?
* * *
Sau khi Phương Vân rời đi, thư ký Trương ôm Tiểu Đường Cao hướng cổng tập đoàn đi đến.
Hắn vốn xuống lầu chính là có việc, dứt khoát mang theo bánh kẹo nhỏ đi ra, đợi lát nữa bận rộn xong, lại đem bánh kẹo nhỏ lên.
Dưới tàng cây bên cạnh tập đoàn Tinh Thần, một thiếu nữ mặc váy dâu tây sáng màu, chạy tới gọi: "Anh hai"
Tiểu Đường Cao ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời, thiếu nữ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, trắng nõn gầy yếu, đôi mắt to sở sở động lòng người, mặt mày cùng thư ký Trương giống nhau đến mấy phần, lại hoàn toàn khác biệt.
Đây có phải là em gái của thư ký Trương không?
Con mèo trắng quay đầu đánh giá qua lại giữa hai người.
Con mèo trắng quay đầu lại nhìn hai người bọn họ.
Tràn đầy tinh thần, cô gái đưa cho thư ký Trương một hộp giữ nhiệt, nhướng mày nói: "Anh hai, đây là canh ngọt ướp lạnh em làm cho anh, anh chờ lát nữa nhớ phải uống nha."
Trong giọng nói của thư ký Trương mang theo vài phần trách cứ, nhưng mặt mày lại nhu hòa nói: "Hiếm khi nghỉ ngơi sao lại không ở nhà nghỉ ngơi một chút, từ xa chạy tới."
Cô gái cười: "Anh hai mỗi ngày làm việc vất vả hơn, em ở nhà rảnh rỗi làm điểm tâm cho anh một chút cũng không thấy vất vả."
Thư ký Trương thở dài không thể làm gì được: "Lần sau em đừng thế nữa."
Dù vậy, hắn cũng biết em gái sẽ không nghe lời mình.
Nhìn em gái mình ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn, thư ký Trương vừa vui mừng vừa khổ sở.
Đáng buồn là, em gái hắn trưởng thành hơn nhiều so với các bạn cùng trang lứa.
Cô bé hai mắt sáng ngời không khỏi nhìn Tiểu Đường Cao, giống như rất muốn sờ bộ lông trắng như tuyết mềm mại của Tiểu Đường Cao, nhưng cô rất có giáo dục lại không làm.
Thư ký Trương nhìn thấy trong mắt mang theo ý cười nói: "Đây là con mèo của Phó tổng, tên là Tiểu Đường Cao, rất ngoan ngoãn nghe lời."
Tiểu Đường Cao mười phần nể mặt đem đầu tiến lại.
Ngón tay mềm mại của thiếu nữ nhẹ nhàng sờ sờ trên bộ lông dày trắng như tuyết, trong miệng nhịn không được nói: "Thật đáng yêu nha"
Tiểu Đường Cao chột dạ tỏ vẻ, cậu cũng chỉ đáng yêu.
Thư ký Trương lại ôn nhu tỉ mỉ dặn dò cô vài câu, nghiêm túc dặn dò cô chú ý an toàn.
Tiểu Đường Cao lười biếng nằm trong lòng thư ký Trương.
Không nghĩ tới thư ký Trương nghiêm túc lại là một cô em gái hoạt bát như vậy.
Hai người nói chuyện với nhau.
Không ai để ý, phía xa một người trung niên mặc áo sơ mi trắng ố vàng, trên mặt có quầng thâm dày đặc đang nhìn bí thư Trương và em gái, hai mắt sáng lên, hàm răng ố vàng lẩm bẩm nói: "Hắc hắc, nhóc con, cuối cùng cũng để cho tao tìm được mày."
* * *
Sau khi tiễn em gái, thư ký Trương ôm Tiểu Đường Cao trở về tập đoànTinh Thần.
Trước khi bước vào tòa nhà, một giọng nói khàn khàn vang lên từ phía sau: "Tiểu Phóng."
Nghe được cái tên nhiều năm chưa từng nghe qua kia, bước chân thư ký Trương dừng lại, trong lòng cười lạnh, thanh âm này nằm mơ hắn cũng sẽ không quên, hắn bình tĩnh quay đầu nhìn người đàn ông bơ phờ phía sau.
Thật đúng là nó.
Gã nhìn quần áo của thư ký Trương từ trên xuống dưới, ánh mắt tham lam dán chặt vào chiếc đồng hồ đeo tay trên cổ tay thư ký Trương, khom người, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt nói: "Nhìn xem Tiểu Phóng nhà chúng ta, thật có tiền đồ nha, nhà họ Trương chúng ta cuối cùng cũng có thể cảm thấy tự hào."
Nói xong, gã vươn tay, muốn vỗ vỗ bả vai thư ký Trương giống như một trưởng bối.
Tiểu Đường Cao cọ cọ một chút từ trong lòng thư ký Trương đứng lên --
Hả?
Lời này, chẳng lẽ..
Thư ký Trương không chút lưu tình lùi lại phía sau một bước nói: "Thế nào? Ông mới ra tù?"
Người đàn ông trung niên sắc mặt cứng đờ, cứng ngắc đặt nửa bàn tay đang giơ lên xuống, gượng cười nói: "Nói chuyện với ba, sao càng lớn càng không hiểu chuyện, nhất định là mẹ con mấy năm nay nói xấu ba với con, làm hỏng quan hệ cha con chúng ta --"
Gã chưa nói hết, thư ký Trương đã ngắt lời: "Tôi không có cha. Còn mẹ tôi, ông không đáng nhắc đến bà ấy."
Tiểu Đường Cao ngẩng đầu nhìn thư ký Trương.
Người trước mắt này là cha của thư ký Trương sao?
Cậu cảm thấy mối quan hệ của họ rất xấu.
Nhưng Tiểu Đường Cao lại thấy thư ký Trương không phải người xấu, nhất định là có bí mật gì đó.
Nghĩ đến đây, Tiểu Đường Cao lại nằm trong lòng thư ký Trương.
Cha Trương sắc mặt lập tức trầm xuống.
Thằng nhóc này thật không biết điều.
Thư ký Trương không muốn cùng người trước mặt nói nhiều, lại sợ hai người tranh cãi dọa đến Tiểu Đường Cao, liền ôm Tiểu Đường Cao trong long định rời đi.
Cha Trương thật vất vả đi tìm đến, còn chưa đòi tiền, sao có thể để thư ký Trương bỏ đi như vậy.
Gã vội vàng vươn tay nắm lấy cánh tay thư ký Trương.
Tiểu Đường Cao nằm trong lòng thư ký Trương suýt nữa thì ngã xuống, may mà cậu nhanh chân túm lấy quần áo thư ký Trương, nhảy lên vai thư ký Trương.
Thư ký Trương vuốt ve Tiểu Đường Cao một cái, cười lạnh hất tay ra, không thèm nhìn cha Trương phụ.
Nhưng thư ký Trương dù sao cũng là người lớn, cha Trương gầy còm tiều tụy, một cái hất tay như vậy làm cha Trương ngã lăn ra đất, cha Trương không đứng dậy, thấy mọi người chung quanh nhìn sang, tròng mắt đảo một vòng, ngã xuống đất: "Ôi."
Gã nằm trên mặt đất rên rỉ.
Thư ký Trương không thích thủ đoạn của hắn, trực tiếp cười nhạo: "Còn không đứng dậy nữa, tôi gọi bảo vệ."
Bởi vì cố kỵ Tiểu Đường Cao, thực ra hắn không dùng bao nhiêu sức.
Ông Trương thấy người xung quanh nhìn qua, cúi đầu đau khổ nói: "Tiểu Phóng, Ba biết con trách ba không làm tròn trách nhiệm của người cha không chăm sóc tốt anh em con, nhưng ba muốn nuôi gia đình, mấy năm nay là ba không đúng, ba hiện tại chỉ muốn sống tốt cùng con với tiểu Du, cả nhà đầy đủ."
Nghe được lời nói vô sỉ của gã, thư ký Trương tức giận ngược lại bật cười.
* * *
Trong những năm này, ngoại trừ những năm tháng ngồi tù, người đàn ông trước mặt gần như mục nát trong sòng bạc, có khi nào hoàn thành một phần trách nhiệm.
Thấy người đàn ông trước mặt dáng vẻ như một vũng bùn nhão, thư ký Trương lắc đầu, ngẩng đầu chuẩn bị gọi bảo vệ tới.
Nói thêm một câu hắn đều cảm thấy lãng phí.
"Có chuyện gì ở đây vậy?"
Một giọng nói quen thuộc truyền đến.
Tiểu Đường Cao quay đầu lại.
Là Phong Giai Minh.
Phong Giai Minh nhíu mày nhìn cảnh tượng trước mặt.
Vừa đến đã thấy thư ký Trương đang cãi nhau với một ông già.
Thư ký Trương, cô cũng có chút hiểu biết về người này --
Một người rất mạnh mẽ.
Anh ta chỉ có sắc mặt tốt với những người có ích với mình, rất chu đáo với Phó Kiêu.
Nhưng đối với cấp dưới rất hiếm khi có sắc mặt tốt, cấp dưới của anh ta rất khổ sở, anh ta cũng rất ít khi cười với cô.
Cô vốn không muốn xen vào việc của người khác, nhưng cô thật sự không đành lòng nhìn một ông lão đầu tóc bạc phơ, quần áo xộc xệch đáng thương nằm trên mặt đất.
Cô ra hiệu cho trợ lý của mình để nâng ông già lên.
Thư ký Trương vừa nhìn thấy là Phong Giai Minh, thản nhiên nói: "Có chút việc riêng không liên quan đến Phong tiểu thư."
Phong Giai Minh bị đánh trả đột ngột, trong lòng cảm thấy không vui, ngoài mặt vẫn nói: "Tôi không quan trọng, chỉ là nơi này ở cổng tập đoàn Tinh Thần, mỗi ngày lui tới không biết bao nhiêu phóng viên, nhỡ bị chụp ảnh thì không hay đâu."
Thư ký Trương nói: "Bây giờ tôi lập tức gọi bảo vệ đưa ông ta đi."
Cha Trương cũng không muốn nửa xu còn chưa lấy được đã bị đuổi đi, thấy bên cạnh có người muốn đứng ra lo liệu chuyện này, liền nói: "Tiểu Phóng, ba biết con sẽ không tha thứ cho ba. Ban đầu ba không muốn làm phiền con, nhưng ba thực sự bị bệnh nặng, nếu không phải không có cách nào, ba sẽ không tới tìm con, chỉ vì chúng ta là người một nhà, cho ba ít tiền để ba mua thuốc là được."
Ông lão run lẩy bẩy vươn đôi tay gầy guộc, lưng còng trông rất tội nghiệp, nhìn Tiểu Đường Cao béo ú trong lòng thư ký Trương, nói: "Mèo của con nhìn quý giá như vậy, cho ba một chút thôi tiền là đủ."
Lần này động tác ngôn từ, đã hấp dẫn không ít người dừng chân, nhỏ giọng chỉ trỏ.
Thư ký Trương thấy thói đạo đức giả của ông ta, trong lòng cười lạnh.
Người đàn ông đó luôn như vậy.
Mỗi lần sau khi đánh mẹ và anh, ông ta luôn một bộ dáng đạo đức giả như vậy với hàng xóm của mình.
Hắn thấy thật kinh tởm.
Không muốn dây dưa nhiều, thư ký Trương trực tiếp gọi bảo vệ tới.
* * *
Các nhân viên bảo vệ vừa thấy là thư ký Trương, lập tức theo yêu cầu của thư ký Trương đuổi ông già ra ngoài.
Phong Giai Minh thấy thư ký Trương lại đối với người cha già của mình như vậy, không khỏi nhíu mày nói với bảo vệ: "Dừng lại."
Động tác của mấy bảo vệ hơi dừng lại, thấy thư ký Trương không có ý ngăn cản, liền không dừng lại.
Trong lòng họ biết rõ.
Tuy rằng Phong tiểu thư thường xuyên ra vào tập đoànTinh Thần, nhưng Thư ký Trương mới là người phụ trách công việc của Tinh Thần.
Phong Giai Minh thấy bảo vệ hoàn toàn không thèm nghe mình nói, tức giận hỏi Thư ký Trương: "Anh đối xử với cha anh như vậy sao?"
Thư ký Trương lười biếng xoa đầu Tiểu Đường Cao: "Đây là chuyện riêng của tôi, không cần Phong tiểu thư quan tâm."
Phong Giai Minh cắn môi vặn lại: "Đã là chuyện riêng của anh, tại sao lại dùng bảo vệ của tập đoàn?"
Thư ký Trương kỳ quái liếc cô một cái: "Ông ta không phải nhân viên của tập đoàn, ở cổng tập đoàn lại làm ầm ĩ lên, bảo vệ mời ông ta ra ngoài không đúng à?"
Cha Trương thầm mắng thằng nhóc này mười năm không gặp, tính tình thật là cứng rắn, thấy cô gái nhỏ muốn giúp đỡ cũng không nhịn được nữa, sắp bị bảo vệ áp giải ra ngoài, ông ta vội vàng cầu cứu Phong Giai Minh: "Xin cô giúp tôi."
Phong Giai Minh bực vì bảo vệ không nghe lời, lại thấy thái độ của thư ký Trương đối với người lớn tuổi quá tệ, cô nín thở nói với thư ký Trương: "Anh nói ông ấy không phải Tinh Thần thì không được vào. Vậy được rồi, tôi để ông ấy làm trợ lý, giúp tôi lái xe, vậy cuối cùng ông ấy cũng là người của Tinh Thần phải không?"
Tình cờ là mới đây tài xế của cô đã xin nghỉ dài hạn.
Trợ lý cảm thấy không ổn khuyên nhủ: "Phong tiểu thư --"
Phong Giai Minh chịu đủ mọi chuyện bất lợi, trong lòng không vui, người chung quanh càng phản đối, cô càng muốn làm, lạnh lùng nói: "Sao, chuyện này tôi cũng không làm được sao?" Có thể giải quyết được sao?
Lần này vừa có thể giải quyết vấn đề cấp bách thiếu tiền của ông Trương, vừa có thể giúp mình tìm lại thể diện.
Cô cảm thấy rất tốt.
Trợ lý không dám nói gì nữa.
Hài lòng, cô hỏi cha Trương: "Ông có biết lái xe không?"
Cha Trương phụ gật đầu nói: "Có, có, có."
Phong Giai Minh thở phào nhẹ nhõm, trong giọng nói có chút đắc thắng phản bác thư ký Trương: "Anh có có ý kiến gì không?"
Thư ký Trương không thể tin nhìn Phong Giai Minh, lắc đầu.
Phong Giai Minh có thực sự biết cô ta đã thuê loại người nào không?
Ngay cả Lưu manh vô lại cũng không có cách nào hình dung người kia.
Phong Giai Minh sợ là tự bê đá đập chân mình.
Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến hắn?
Thư ký Trương nhìn ông Trương, tựa tiếu phi tiêu cười với Phong Giai Minh: "Đã là tài xế thì phải tuân theo quy định của công ty, nếu tôi nhớ không lầm thì tài xế của nghệ sĩ chỉ có thể ở trong văn phòng ở tầng hầm của Tinh Thần."
Công ty con thuộc Tinh Thần có tính tự chủ rất lớn, cũng thường xuyên có quan hệ làm ăn với tập đoàn, tài xế của công ty con có thể vào tòa nhà, Phong Giai Minh tốt xấu gì cũng là chị đại của công ty quản lý, chút đãi ngộ này vẫn có.
Tay hắn có dài đến đâu cũng không quản được người của chi nhánh.
Tuy nhiên, lái xe phải ở trong một khu vực cố định.
Chỉ cần hắn muốn, cha Trương cả đời cũng đừng hòng nhìn thấy hắn.
Cha Trương muốn dựa vào chuyện này để ngăn cản hắn là một ý kiến sai lầm.
Anh quay sang Phong Giai Minh nói đầy ẩn ý: "Thuê người như thế nào là quyền của Phong tiểu thư, nhưng nếu nhân viên của Phong tiểu thư xuất hiện ở nơi không nên thì đừng trách tôi."
Nếu người nọ vẫn dây dưa không rõ, hắn cũng không ngại lần thứ hai để cho người kia vào tù lần nữa.
Người kia mấy năm nay phạm phải không ít chuyện.
Phong Giai Mính trong lòng chột dạ, ngoài mặt cố gắng trấn định nói: "Như vậy không cần thư ký Trương quan tâm, bất quá thư ký Trương tốt xấu gì cũng là thư ký Phó tổng của tập đoàn Tinh Thần, như vậy đối với cha mình, không sợ bị người khác biết, ảnh hưởng đến danh dự của tập đoàn sao?"
Sau lưng Phong Giai Minh, ông Trương nghe thấy lời này, trong mắt toát ra tham lam không giấu được.
Thư ký của chủ tịch?
Có người nói với gã con gã có tiền đồ, gã còn không tin.
Hiện tại xem ra, tên nhóc này so với mình nghĩ còn tốt hơn.
Hắn tham lam nhìn thư ký Trương cùng con mèo trắng trong ngực hắn.
Ngay cả tiểu súc sinh kia cũng là một bộ dáng quý giá vô cùng.
Thằng nhóc này thật sự là không có lương tâm, thế nhưng đối với gã như vậy.
Không biết thằng nhóc thối kia đã gặp may mắn gì.
* * *