Tiểu Đường Cao vốn định tối nay lại đến gần nhà Đặng Huy xem một chút, ai ngờ buổi chiều bầy mèo liền truyền đến tin tức không tốt.
Ngốc Xít đã biến mất!
Bánh kẹo nhỏ và Tiểu Hắc ngồi xổm trước cửa nhà Đặng Huy.
Tiểu Hắc uể oải nói: "Đều do tôi, vốn tôi cùng Ngốc Xít một tổ. Tôi đi bắt chim nhỏ, vừa quay đầu lại liền phát hiện Ngốc Xít không thấy đâu."
Tiểu Đường Cao lo lắng vẫy đuôi.
Không phải bọn họ làm lớn chuyện, mèo con vừa mới chạy thoát, Ngốc Xít liền không thấy đâu.
Hơn nữa Ngốc Xít là mèo rất dính người, đối với con người không có phòng bị gì, rất dễ bị con người lừa gạt.
Ngốc Xít là mèo chân ngắn trời sinh, ngay cả hàng rào cũng phải cố hết sức mới có thể đi qua, nếu nó gặp nguy hiểm có lẽ ngay cả con mèo nhỏ kia cũng không bằng, chạy cũng trốn không thoát.
Hắn cũng muốn tìm quản gia gia gia, nhưng Ngốc Xít là một con mèo hoang, cho dù là quản gia gia gia cũng không có lý do gì xông vào nhà Đặng Huy tìm Ngốc Xít ngốc nghếch.
Tiểu Đường Cao hạ quyết định tự mình lẻn vào xem trước, cậu hướng Tiểu Hắc nói: "Cậu ở chỗ này chờ, tôi đi vào xem, có tình huống gì không đúng, cậu lập tức đến nhà tôi tìm quản gia gia gia."
Tiểu Hắc chần chờ nói: "Quá nguy hiểm, tôi cùng cậu đi vào đi."
Con mèo trắng kiêu ngạo ngẩng đầu lên, vẫy đuôi lông xù: "Tôi là lão đại của cậu, đương nhiên là tôi đi." Nói xong mèo trắng như tuyết liền nhảy ra ngoài.
Tiểu Hắc ngây ngốc nhìn con mèo nhỏ hơn mình.
Cảm thấy bóng lưng của nó còn cường tráng hơn mèo Bò Sữa.
Có thể có một lão đại như vậy, cũng là bọn chúng may mắn đi!
Tiểu Hắc có chút cảm động nghĩ đến.
Một giây sau, mèo trắng uy phong lẫm lẫm đi xuống cầu thang trái phải vấp ngã cùng một chỗ, liên tục ngã mấy cái, mèo trắng đứng lên run rẩy tro bụi trên người, như không có việc gì tiếp tục đi về phía trước.
Tiểu Hắc thở dài.
Trong lòng gõ trống, như vậy thật sự không có vấn đề sao?
Tiểu Đường Cao cũng không phải lỗ mãng làm việc, cậu nhìn kỹ một chút, phát hiện gara không có xe, Đặng Huy hẳn là đã đi ra ngoài, cho nên hiện tại trong phòng cũng không có người.
Bây giờ đi vào là thời gian tốt nhất.
Theo cửa sổ nhà Đặng Huy thoáng khí, Tiểu Đường Cao nhảy vào nhà Đặng Huy.
Nhà Đặng Huy bố trí rất xa hoa, tựa như sợ người khác không biết mình có tiền, trong phòng không có chỗ nào đặc biệt.
Một góc phòng khách có một sợi dây thừng bẩn thỉu, sợi dây thừng đã bị cắn đứt.
Tiểu Đường Cao kề sát ngửi ngửi, trong mắt tức giận chợt lóe lên, chính là mùi máu của mèo con tam hoa.
Quả nhiên là Đặng Huy!
Nếu Ngốc Xít ở chỗ này sẽ bị nhốt ở nơi nào?
Tiểu Đường Cao tìm khắp nơi, rốt cục tìm được một gian phòng tối phía sau hành lang, phòng tối không dùng chìa khóa, Tiểu Đường Cao thở phào nhẹ nhõm, mở cửa phòng tối ra, vừa đi vào Tiểu Đường Cao liền ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc bên trong.
Đây là hương vị của đồng loại.
Đi đến cái bàn loang lổ còn dần dần có vết máu, Tiểu Đường Cao bật đèn lên, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người.
Trong phòng nho nhỏ khắp nơi đều là vết máu, trên bàn đặt các loại đồ vật kỳ quái, trên công cụ kim loại có máu, trong phòng có một cái máy quay.
Quả nhiên là Đặng Huy --
Những mèo con mất tích kia, chỉ sợ đều dữ nhiều lành ít.
Nhưng tại sao Đặng Huy lại làm tổn thương chúng?
Trong góc đặt một cái lồng bẩn thỉu, phía trên che tấm vải không nhìn ra màu sắc, phía dưới lồng lan tràn vết máu.
Tiểu Đường Cao trong lòng thắt chặt, chẳng lẽ --
Ngốc Xít đáng yêu như vậy, chưa từng làm tổn thương ai.
Cậu run rẩy đi qua, dùng móng vuốt xốc tấm vải rách lên, trong lồng trống rỗng, Tiểu Đường Cao thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ở trong phòng từ đầu đến cuối dạo một vòng, cũng không có ngửi được mùi của Ngốc Xít
Cậu trở lại phòng tối và kiểm tra cẩn thận.
Camera trong phòng tối thu hút sự chú ý của cậu, chẳng lẽ Đặng Huy còn muốn quay lại?
Cậu tìm được một cái máy tính bảng trên bàn, mở máy tính bảng ra, bên trong đều là các loại video, Tiểu Đường Cao cố nén khó chịu mở ra một cái, sau đó trong video liền truyền đến tiếng kêu thê thảm của mèo con.
Vì xác định bên trong có Ngốc Xít hay không, Tiểu Đường Cao vẫn cố nén không thoải mái mở toàn bộ video ra.
Sau khi xem xong, Tiểu Đường Cao nghĩ không ra tại sao lại có người tàn nhẫn như vậy, những con mèo nhỏ kia cũng là sinh mệnh, có thể không thích, nhưng vì sao phải thương tổn chúng nó?
Chẳng lẽ chỉ là vì thỏa mãn khoái cảm vặn vẹo của bọn họ sao?
Đặng Huy mặt ngoài đạo mạo, sau lưng lại làm chuyện táng tận lương tâm như vậy.
Hạ quyết tâm đem chuyện này công bố ra, Tiểu Đường Cao ngậm máy tính bảng, chuẩn bị trở về đường cũ.
Ai ngờ cậu vừa chuẩn bị ra khỏi phòng tối liền phát hiện phòng khách truyền đến tiếng ồn ào.
Đặng Huy đã trở lại.
Tiểu Đường Cao quay lại phòng tối.
Cậu ngược lại không sợ Đặng Huy, một chọi một Đặng Huy không nhất định đánh thắng cậu, hơn nữa trên người cậu có định vị, nếu cậu mất tích lâu Phó Kiêu sẽ theo định vị tìm được cậu.
Nhưng Tiểu Đường Cao cũng không muốn cùng Đặng Huy xảy ra xung đột, dù sao cậu vẫn muốn mang máy tính bảng ra ngoài.
* * *
Bên ngoài Đặng Huy không phải trở về một mình, dường như còn có giọng nói của một cô gái.
Nhưng họ dường như đang tranh cãi.
Tiểu Đường Cao cẩn thận men theo góc tường đi ra, phát hiện Đặng Huy đang kéo quần áo Phương Vân, mà Phương Vân đang liều mạng giãy dụa hô: "Không cần..".
Phương Vân giờ phút này cơ hồ là tuyệt vọng, ai có thể tới cứu cô?
Cô là thực tập sinh của Tinh Thần, được phân vào tay Đặng Huy, đánh giá của Đặng Huy rất quan trọng đối với việc cô có thể ở lại công ty hay không, cho nên cô mới ủy khuất cầu toàn, mẹ cô còn sinh bệnh, thật sự quá cần công việc của Tinh Thần, cho nên cô không thể cùng Đặng Huy trở mặt.
Rõ ràng cô đã rất cẩn thận, sau khi chuyện ngày hôm qua phát sinh, cô cho tới bây giờ cũng sẽ không đơn độc cùng Đặng Huy ở cùng một chỗ.
Hôm nay, Đặng Huy bảo cô về nhà giúp hắn lấy một phần tư liệu, cô nghĩ là một mình trở về, cho nên đồng ý, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới Đặng Huy lại đi theo phía sau cô.
Chẳng lẽ thật sự không có cách nào sao?
Phương Vân nhìn con dao gọt hoa quả trên bàn trà, vươn tay cầm chuôi đao, nắm chặt trong lòng bàn tay, hướng về phía lưng Đặng Huy muốn đâm xuống --
Cho dù hôm nay liều mạng cá chết lưới rách cũng không thể làm cho Đặng Huy dễ chịu.
Cùng lắm thì chết cùng nhau!
Mà đúng lúc này, một đạo thân ảnh tuyết trắng nhảy lên, nhảy lên người Đặng Huy, hung hăng cho hắn một móng vuốt.
"..."
Đặng Huy kêu thảm thiết một tiếng, ôm mặt đứng lên.
Đó là con mèo trắng hôm qua.
Phương Vân còn có ấn tượng với con mèo kia, hôm qua cũng là con mèo kia cứu cô.
Phương Vân úc đầu sửng sốt, lập tức bật dậy, con mèo kia nhảy lên người Đặng Huy thì ném cho cô một tấm phẳng màu trắng, cô buông tay cầm dao ra, mờ mịt cầm cái máy tính bảng kia.
Con mèo nhỏ màu trắng quay đầu về phía cửa kêu meo meo với cô.
Phương Vân phản ứng lại, chạy tới cửa.
Đặng Huy muốn đuổi theo, con mèo lông dài thoạt nhìn tuyết trắng nhu nhược lại khom lưng hướng hắn gầm nhẹ ngăn cản đường hắn rời đi.
Hắn chần chừ Phương Vân liền chạy ra xa.
Đặng Huy ảo não đá bàn trà bên cạnh, nhìn chằm chằm con mèo trắng vừa nhìn đã rất nhu nhược, chỉ biết phô trương thanh thế lộ ra một tiếng cười quỷ dị.
Lông mèo trắng bồng bềnh sạch sẽ, diện mạo nũng nịu, vừa nhìn đã biết là mèo nuôi trong nhà, có thể có sức chiến đấu gì?
Vừa vặn đêm qua con mèo hắn nhặt được chạy đi, vậy thì dùng con mèo làm hỏng chuyện tốt của hắn thay thế đi.
Thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không có cửa ngươi hết lần này tới lần khác tiến vào.
Ông nhặt con dao gọt hoa quả trên mặt đất và từ từ đến gần.
Phương Vân chạy ra xa mấy trăm mét, mới phản ứng lại, cô chạy đi, con mèo nhỏ kia thì sao?
Đặng Huy nhất định sẽ không bỏ qua nó.
Cô nhìn xung quanh, thấy một người đàn ông ôm một con mèo màu cam đến, cô hoảng loạn chạy qua, thở hổn hển, không thành lời nói: "Cứu chúng tôi, bên kia, bên kia."
Nói xong nàng liền lôi kéo người đàn ông kia chạy đến nhà Đặng Huy.
Người đàn ông bị cô lôi kéo chính là Phó Duy, tuy rằng Phó Duy không hiểu ra sao, nhưng nhìn bộ dáng bối rối của cô gái vẫn đi theo.
Dọc theo đường đi Phương Vân cơ hồ muốn khóc.
Tiểu Bạch Miêu nhất định không cần có chuyện gì mới tốt, nếu Tiểu Bạch Miêu xảy ra chuyện, cô sẽ áy náy cả đời,
Đến cổng Đặng Huy, cửa nửa khép lại, Phương Vân đã nhìn thấy trên sàn đá cẩm thạch trắng có từng giọt máu.
Trong lòng Phương Vân lạnh lẽo.
Xong rồi!
Đã trễ!
Phó Duy nhíu mày đang muốn hỏi Phương Vân những vết máu kia.
Phương Vân bi phẫn nói: "Là tên cầm thú Đặng Huy làm!"
Phó Duy nhanh hơn Phương Vân một bước đẩy cửa ra, sau khi thấy rõ cảnh tượng bên trong, thần sắc lập tức trở nên rất đặc sắc.
Phương Vân khẩn trương nắm lấy cánh tay Phó Duy cơ hồ muốn khóc ra hỏi: "Mèo con còn sống không?"
Phó Duy thần sắc phức tạp đẩy cửa ra toàn bộ.
Cảnh tượng bên trong cửa khiến Phương Vân kinh ngạc.
* * *
Con mèo màu trắng đưa lưng về phía bọn họ, tuy rằng có chút chật vật, chân sau bên trái có một vết máu chói mắt, lại đứng trên người đại nam nhân nằm sấp trên mặt đất, mà Đặng Huy, một nam nhi bảy thước, thống khổ nằm sấp trên mặt đất che mặt đầy vết máu, áo sơ mi trên người cũng bị móng vuốt sắc bén xé ra, lộ ra từng đạo vết máu.
Đặng Huy lúc này đang thống khổ cuộn mình cùng một chỗ, hắn thấy có người đến, hoảng sợ nói: "Cứu --"
Hắn còn chưa nói xong, mèo trắng lại hạ một móng vuốt xuống.
Dưới dâm uy của mèo trắng, Đặng Huy không dám động cũng không dám phát ra thanh âm, hắn chỉ cần nói chuyện hoặc động, sẽ hung hăng cào.
Hắn liều mạng nháy mắt với Phó Duy và Phương Vân, hy vọng bọn họ có thể cứu hắn khỏi tay ma quỷ này.
Mà mèo trắng nhỏ bất lực yếu đuối lại đáng thương lúc này đang thập phần ghét bỏ ngồi xổm trên lưng gã, khó xử dùng quần áo gẫ cẩn thận lau móng vuốt của mình, nó quay đầu nhìn Phó Duy cùng Phương Vân ở cửa --
Động tác lau móng vuốt của Tiểu Đường Cao trong nháy mắt có chút cứng ngắc.
Cậu như không có chuyện gì giẫm lên mặt Đặng Huy, đi đến bên cạnh Phương Vân, an ủi dùng móng vuốt vỗ vỗ cô gái vừa mới bị kinh hách.
Không sao đâu!
Phương Vân sửng sốt, sau đó mạnh mẽ ôm lấy con mèo trắng, nhào đầu lên người nó, khóc không thành tiếng. Chỉ có chính cô mới biết được, vừa rồi cô thiếu chút nữa gặp phải cái gì, vừa rồi một đao kia nếu đâm xuống, cô cả đời này đều bị tên cặn bã này hủy đi.
Mèo con được ôm trong ngực thuần thục vỗ vỗ Phương Vân, thở dài, liếm liếm nước mắt Phương Vân.
Đừng khóc nữa!
Mẹ tôi nói rằng nước mắt của mỗi cô gái là rất quý giá.
Đừng rơi xuống một cách dễ dàng.
Chẳng qua, Tiểu Đường Cao quay đầu nhìn con mèo trong ngực Phó Duy, đó là Ngốc Xít!
Tiểu Đường Cao lập tức hiểu được, Phó Duy chính là chủ nhân trong miệng Ngốc Xít.
Mà Phó Duy vẻ mặt hoảng sợ nhìn Tiểu Đường Cao.
Con mèo của anh trai hắn quả nhiên là một con quái vật!
Phó Duy sờ sờ mimi vừa mới đeo thẻ mèo trong ngực, nhìn con mèo mềm mại đáng yêu của mình, thở phào nhẹ nhõm, không phải tất cả mèo đều giống như con mèo của anh trai hắn đều là quái vật.
Tâm tình Phó Duy thật sự phức tạp, vốn cảm thấy Phương Vân là người bị hại, nhưng hiện tại nhìn Đặng Huy, da mặt hắn có dày đến đâu cũng không nói nên lời này.
Phó Duy kiên trì hỏi Đặng Huy: "Làm sao vậy?"
Đặng Huy nói với vẻ mặt máu: "Tôi..".
Hắn còn chưa nói xong một chữ, con mèo con màu trắng trong lòng Phương Vân mắt hạnh màu lam thật lớn không chút để ý nhìn về phía Đặng Huy, Đặng Huy không tự chủ được run rẩy.
Phó Duy: .
Anh ta vừa thấy một con mèo đe dọa một người, phải không?
Phó Duy chỉ có thể mở miệng trước: "Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Đặng Huy đã nhận ra Phó Duy, Phó Duy làm Phó gia nhị công tử cũng đi công ty vài lần, Đặng Huy cắn răng đứng lên, hắn cũng không thể để Cho Phương Vân nói trước, vạn nhất bị Phó Duy biết, hắn ở Tinh Thần làm sao còn có quả ngon gì để ăn.
Hắn nhìn chiếc máy tính bảng trong tay Phương Vân trong lòng hoảng hốt, rất nhanh lại trấn định lại, chỉ cần không xem video đó chính là một cái máy tính bảng bình thường, ánh mắt hắn vừa chuyển, đổi trắng thay đen nói: "Nhị công tử, cậu làm chủ cho tôi nha. Người phụ nữ này là thực tập sinh tôi nhận, bình thường không bị kiềm chế, câu tam đáp tứ. Hôm nay đi theo tôi về nhà, nói muốn gần gũi hơn với tôi."
"Tôi là người có bạn gái, đương nhiên cự tuyệt, nhưng cô ấy lại tự mình kéo quần áo của mình ra, nói nếu tôi không đáp ứng cô ấy, cô ấy sẽ nói với người khác tôi muốn ép buộc cô ấy, tôi thật sự là oan uổng."
"Sau đó không biết từ đâu chạy tới một con mèo điên, liều mạng công kích tôi. Tôi không biết gì hết."
Phương Vân khóc lóc nói: "Anh nói dối!"
Đặng Huy lạnh lùng nói: "Tôi không nói dối, bằng không cô làm sao có thể đến nhà tôi đây? Chẳng lẽ tôi còn có thể ép buộc một người sống sờ sờ đến nhà tôi sao?"
"Rõ ràng chính là anh bảo tôi đến lấy văn kiện." Giọng Phương Vân càng nói càng nhỏ, cô cũng ý thức được Đặng Huy bảo cô trở về lấy đồ căn bản không ai biết, Đặng Huy là cố ý, hắn đã sớm lên kế hoạch.
Phương Vân tuyệt vọng nghĩ, cho dù cô kiện Đặng Huy cũng không có bất kỳ chứng cứ nào.
Đáy mắt Đặng Huy một tia mỉa mai, phối hợp với khuôn mặt đầy vết máu của hắn có vẻ đặc biệt quỷ dị: "Cô nhưng đừng vu hãm tôi, mọi người đều biết văn kiện trong công việc của tôi chưa bao giờ mang về nhà, làm sao có thể để cô giúp tôi lấy đồ."
Phó Duy chần chờ nhìn Phương Vân, ở vị trí này của hắn, hắn cũng từng gặp qua một ít nữ nhân bày mưu tính kế, hắn quả thật cũng không thể loại trừ khả năng Phương Vân mưu tính.
Bây giờ mỗi bên đều có đạo lý riêng.
Tiểu Đường Cao khiếp sợ nhìn Phó Duy.
Loại lời quỷ quái này hắn cũng tin?
Ngốc Xít trong lòng Phó Duy ngây ngô tuyệt vọng che trán lại.
Cảm thấy chủ nhân của mình thật mất mặt thì làm sao bây giờ.
Đặng Huy không chịu buông tha nói: "Phương Vân, tôi xem cô cùng con mèo này là quen biết, tôi còn chưa cùng cô tính toán nợ nần con mèo này làm tôi bị thương."
* * *
"Ai muốn tính sổ với mèo của tôi?" Giọng nam lạnh lùng từ bên ngoài truyền ra, dưới chân hắn chính là Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc làm tốt lắm!
Trong mắt Tiểu Đường Cao vui vẻ, từ trong ngực Phương Vân chui ra, mạnh mẽ nhảy xuống đất.
Lập tức mèo con màu trắng vừa mới rơi xuống đất đi liên tục hai bước, giống như là nhớ tới cái gì đó, động tác cứng đờ, sau đó khập khiễng chân sau, khập khiễng đáng thương hướng Phó kêu meo meo đi qua.
Phó Duy: .
Anh ta thề rằng chân trái của con mèo vẫn còn tốt!
Phó Kiêu tiếp được Tiểu Đường Cao, mèo con vốn luôn sạch sẽ, xinh đẹp lúc này trên người bẩn thỉu, bộ lông bồng bềnh bết máu dính lại với nhau, đặc biệt là chân sau bên trái còn có một vết thương tuy rằng không tính là rất sâu, nhưng quả thật khiến Phó Kiêu cực kỳ đau lòng.
"Phó tổng." Đặng Huy hoảng hốt trên mặt.
Hắn nhìn Phó tổng lại nhìn con mèo trong lòng hắn.
Trách không được con mèo kia có chút quen mắt, không nghĩ tới lại là nó.
* * *
Là con mèo của Phó tổng!
Phó Kiêu nhìn Phương Vân vẻ mặt đầy nước mắt, chán ghét nhìn Đặng Huy, tối hôm qua thư ký Trương đã điều tra ra rất nhiều chuyện của Đặng Huy, anh tiếp nhận Tinh Thần từ tay Phó lão gia tử, chi nhánh đầu tư vẫn là nguyên lão công ty phụ trách, anh không tiện lão gia tử vừa đi liền động đến nguyên lão, kéo dài đến bây giờ, nhưng anh tuyệt đối không nghĩ tới những thủ hạ của nguyên lão quản lý nội bộ lại hỗn loạn đến mức này.
Anh cũng nên chỉnh đốn những chi nhánh kia một chút, loại người như Đặng Huy ở Tinh Thần, quả thực là sỉ nhục của Tinh Thần.
Anh quay đầu nhìn về phía Phương Vân.
Phương Vân thấp giọng nói: "Phó tổng." Cô ở tập đoàn Tinh Thần, đương nhiên biết Phó Kiêu là một nhân vật lợi hại cỡ nào, cô nằm mơ cũng không nghĩ tới có cơ hội nói chuyện với Phó Kiêu.
Phó Kiêu gật gật đầu với Phương Vân, hạ thấp giọng nói: "Tôi cho cô hai lựa chọn, thứ nhất loại chuyện phát sinh ở Tinh Thần, tôi sẽ bồi thường cho cômột khoản tiền, sau đó tất cả mọi chuyện đều coi như chưa từng xảy ra, đương nhiên Đặng Huy tôi sẽ xử lý. Thứ hai, tôi cung cấp cho cô một đội ngũ luật sư, cũng như tất cả các chi phí của vụ kiện, giúp cô truy tố Đặng Huy. Cô không cần phải căng thẳng, chọn điều cô muốn."
Ánh mắt Phương Vân lộ vẻ xúc động.
Phó tổng đây là tin tưởng cô sao?
Phương Vân nhìn Đặng Huy vẻ mặt kinh hoảng, trong mắt dần dần kiên định: "Tôi chọn loại thứ hai."
Phó Kiêu khẽ gật gật đầu, đáy mắt lóe lên tia tán thưởng.
Đặng Huy kinh hoảng nói: "Phó tổng không phải như vậy."
Trong giọng phó Kiêu mang theo chán ghét nhàn nhạt: "Có phải hay không trên tòa án tự nhiên sẽ biết."
Đặng Huy thất hồn lạc phách ngồi xổm trên mặt đất, xong rồi hắn thật sự xong rồi, hắn cố gắng trấn định nghĩ đến, bọn họ không có chứng cớ, muốn kiện mình làm sao có thể dễ dàng như vậy.
Nếu đã cùng Phó Kiêu trở mặt.
Đặng Huy cũng không che giấu nữa, vẻ mặt hắn đầy máu hướng Phó Kiêu âm dương quái khí nói: "Nhưng phó tổng, mèo của anh cào tôi chuyện này nói như thế nào? Tôi sẽ kiện mèo nhà anh cố tình tấn công người."
Phó Duy nhịn không được phụ họa nói: "Đại ca, mèo nhà anh quả thật phải quản giáo một chút, dã tính quá mạnh."
Đặng Huy mặt bị cào cũng không phải giả.
Phó Kiêu lạnh lùng nói: "Ai nhìn thấy mèo nhà tôi tập kích anh ta. Tiểu Đường Cao nhà tôi rất ngoan, nó nhỏ như vậy, làm thế nào để đánh thắng hắn, cậu nói đùa à? Hắn sợ là bị những con mèo hoang khác cào, định đổ oan trên người Tiểu Đường Cao đi."
Tiểu Đường Cao phối hợp với lời của Phó Kiêu, mở to đôi mắt xanh thẳm, vẫy đuôi, vô tội hướng mọi người meo meo một tiếng.
Cậu đáng yêu như vậy, làm sao có thể cào người đây?
Đặng Huy đỏ mặt nói: "Anh ỷ thế hiếp người."
Phó Kiêu đau lòng nhìn vết thương của Tiểu Đường Cao, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng: "Anh cảm thấy đây chính là ỷ thế hiếp người sao? Ngày mai anh không cần đến để làm việc, bây giờ tôi thông báo cho anh, anh bị sa thải."
Phó Duy hít sâu một hơi, công ty có quy chế công ty, tùy ý sa thải như vậy không tốt, hắn hướng Phó Kiêu nói: "Đại ca, như vậy tổn hại đến chế độ công ty, không tốt."
Phó Kiêu nhàn nhạt nhìn hắn một cái: "Ở công ty tôi chính là chế độ."
Phó Duy cả người chấn động, hắn hít sâu một hơi, hắn vẫn kiên trì nói: "Sự tình còn chưa có chứng cớ, anh không thể tùy ý đuổi việc nhân viên.
Trong mắt Đặng Huy sáng lên ánh sáng bong bóng:" Đúng, không thể như vậy. "
Phó Kiêu nhìn Phó Duy ý vị thâm trường nói:" Cậu làm sao biết tôi không có chứng cớ? "
Sắc mặt Đặng Huy cứng đờ, không có khả năng, bọn họ không thể có chứng cớ.
Ngốc Xít từ trên người Phó Duy giãy ra, thân thiết ghé vào Tiểu Hắc liếm tới liếm lui.
Móng vuốt Ngốc Xít vô tình giẫm lên công tắc máy tính bảng.
Đoạn video bị Tiểu Đường Cao tạm dừng trong máy tính bảng lại tiếp tục phát, tiếng mèo thê lương trong video truyền ra.
Đặng Huy sắc mặt trắng bệch, liền lết nhanh tới muốn cướp lại máy tính bảng.
Phó Duy lại vội vàng nhặt máy tính bảng lên trước một bước, nhìn Đặng Huy trong video tàn nhẫn tra tấn những con mèo nhỏ kia, trong lòng hắn một trận ác hàn, nổi lên một trận ghê tởm.
Sao có người có thể biến thái thành như vậy.
Phó Kiêu che lỗ tai Tiểu Đường Cao lạnh lùng nói với Phó Duy:" Đây có tính là chứng cớ không? Nếu không đủ, tôi còn có rất nhiều bằng chứng ở đó. "
Đặng Huy giống như một vũng bùn rơi xuống đất.
Đội ngũ luật sư của Phó Kiêu lợi hại đến mức nào, hắn thập phần rõ ràng, hắn bị kết án cơ hồ là chắc chắn.
Hắn ta biết hắn ta đã xong.
Sự tình được giải quyết hoàn mỹ, Tiểu Đường Cao được băng bó vết thương xong thậm chí còn kịp xem một tập phim cẩu huyết" Tình yêu thủy tinh ".
Tổng giám đốc phản diện tàn nhẫn trong phim truyền hình biến những người đối lập với mình thành cột xi măng, chìm xuống biển sâu.
Nhìn làm Tiểu Đường Cao thổn thức không thôi.
Nghe Phó Minh Minh nói, nhân vật tổng giám đốc phản diện này bởi vì những chuyện xấu mình làm mà trả giá đắt.
Cho nên chuyện vi phạm pháp luật thật sự không thể làm nha.
Ngậm cá khô nhỏ tăng cường dinh dưỡng cho cậu dưỡng thương, bánh kẹo nhỏ Tiểu Đường Cao nhảy xuống sô pha, đi liên tục vài bước, mới sực nhớ tới thiết lập chân trái phía sau của mình bị thương.. thiếu chút nữa quên mất.
Hồ nghi nhìn trái nhìn phải nhìn thoáng qua, Tiểu Đường Cao phát hiện cũng không có ai nhìn thấy, mới yên lòng, giơ chân sau bên trái được băng bó lên, khập khiễng nhảy đến thư phòng Phó Kiêu.
Cậu thật sự là quá cơ trí, làm bộ bị thương rất lợi hại, kết quả Phó Kiêu chẳng những không mắng cậu, còn bảo phòng bếp cải thiện bữa ăn cho cậu nha.
Tiểu Đường Cao dương dương đắc ý đi đến cửa thư phòng, đang chuẩn bị chui vào, bỗng nhiên nghe được trong thư phòng, truyền đến tiếng đối thoại như có như không của Phó Kiêu:" Đặng Huy "," Biển "," Xi măng".
Tiểu Đường Cao mãnh liệt giật mình, nhớ tới tình cảnh trong phim truyền hình vừa rồi! Chẳng lẽ Phó Kiêu muốn biến Đặng Huy thành cột xi măng, chìm xuống biển?
Cậu khóc lóc nghĩ.
Ôi trời!
Đại Tất Thối!
Anh không thể làm việc bất hợp pháp, làm loạn kỷ cương!
Nếu bị anh nhốt trong ngục, phần cá khô nửa đời còn lại của tôi thì sao?
Tôi sẽ không đi ngục giam để kiếm ăn nha!
* * *