Bài viết: 1 

Chương 120: Sắc dục trước khi thành thân.
[BOOK]Mục Trích.. mặt Mục Trích bùm một cái đỏ bừng lên nước mắt không tự giác ngừng lại.
Thẩm Cố Dung dựa người về phía trước cười nói: "Lúc trước ta nói với ngươi ta muốn suy nghĩ bây giờ ta đã nghĩ kỹ rồi."
Mục Trích ngơ ngác nhìn y: "Nhưng mà.. chẳng phải vẫn chưa tới nửa tháng hay sao?"
Thẩm Cố Dung nhíu mày: "Nhưng ta nghĩ kỹ rồi."
Mục Trích có chút sợ hãi y sẽ nói ra đáp án chính mình không muốn mà cúi đầu nhỏ giọng nói: "Sư tôn.. nghĩ kỹ chút nữa đi, ta không gấp."
Thực ra hắn rất gấp, gấp tới mức không thể chớp mắt tiếp theo liền biết được đáp án của Thẩm Cố Dung nhưng lại sợ Thẩm Cố Dung giống như lúc nãy không chút do dự vứt bỏ hắn.
Thẩm Cố Dung có lẽ đã nhìn ra hắn đang lo lắng điều gì mà cong môi cười cười rồi trực tiếp ấn vai Mục Trích đè hắn xuống giường tóc trắng trên vai rủ xuống tản ra trên má Mục Trích khiến cho trái tim Mục Trích bắt đầu đập loạn.
Hắn khô khan nói: "Sư, sư tôn.."
Thẩm Cố Dung giơ tay vén mớ tóc trắng rủ xuống ra sau tai thản nhiên nói: "Ta tưởng là ngươi đã biết được đáp án rồi."
Cả người Mục Trích cứng đờ nhìn y.
Thẩm Cố Dung dùng hành động thực tế chứng minh đáp án của chính mình.
Y cúi người phủ môi cho Mục Trích một nụ hôn triền miên.
Mục Trích bị y hôn đến thần hồn điên đảo chỉ biết ngơ ngác nhìn Thẩm Cố Dung.
Đôi mắt Thẩm Cố Dung sáng bừng ngậm môi hắn cắn một cái ậm ừ nói: "Ta đồng ý với ngươi."
Bên tai Mục Trích bỗng nhiên vang lên tiếng ong ong suýt chút đánh tới nứt màng nhĩ của hắn.
Thẩm Cố Dung thấy dáng vẻ ngu ngốc này của hắn thì cười không ngừng, y cũng không nhiều lời nữa mà dự định chừa chút thời gian cho tên ngốc này tiêu hóa.
Y đứng dậy khỏi giường khoác lên áo đỏ vứt bên cạnh quay đầu thản nhiên nói: "Ta sẽ về ngay."
Dứt lời liền xé rách Giới Tử của Mục Trích chậm rãi rời khỏi Phiếm Giáng Cư.
Bên ngoài Phiếm Giáng Cư, Ngu Tinh Hà đang trên linh thuyền trông mong nhìn về nơi quỷ thành cách đó không xa nghe thấy tiếng bước chân hắn vừa quay đầu liền thấy Thẩm Cố Dung mặc một bộ đồ đỏ rực.
Ngu Tinh Hà sửng sốt một lúc mới "Oa" một tiếng nước mắt rưng rưng từ trên linh thuyền nhảy xuống khóc nói: "Sư tôn! Ngài không sao rồi?"
Thẩm Cố Dung gật đầu một cái giơ ngón trỏ đặt lên môi thản nhiên nói: "Đừng khóc ta không thích người khác rơi nước mắt."
Ngu Tinh Hà lập tức liền ngừng khóc.
Thẩm Cố Dung "Trấn an" xong Ngu Tinh Hà nhàn nhã dạo chơi tới nơi quỷ thành cách đó không xa.
Phố hoa đăng bên trong quỷ thành vẫn đều là những ngọn hoa đăng được đốt cháy bằng quỷ hỏa Thẩm Cố Dung bước qua cổng thành đi vào mảnh đất năm xưa y đã rời đi trăm năm.
Y tựa như trăm năm trước vậy áo đỏ rực như lửa bước đi nhẹ nhàng đi qua cổng thành đi ngang qua vô số hoa đăng vô số quỷ hồn vừa quen thuộc vừa xa lạ cuối cùng ngay trong đám người đông nghịt dừng bước.
Cách đó không xa Thẩm Phù Tế đang cầm một ngọn đèn nhỏ vẫn trăm năm như một ngày nói với quỷ hồn đi ngang tìm kiếm đệ đệ muội muội của hắn.
Thẩm Cố Dung đứng cách mười bước bên ngoài cứ nhìn mãi rồi đột nhiên nở nụ cười.
Y giống như thiếu niên hăng hái bước chân dừng nhanh hơn, giày nện lên mặt đất phát ra tiếng cộc cộc, áo đỏ bị gió thổi bay phấp phới, một góc áo bào rộng quét qua hoa đăng bên đường làm cho quỷ hỏa hơi nhảy lên.
Thẩm Cố Dung giống như chạy qua khoảng thời gian trăm năm trong đám người gọi lớn một tiếng: "Huynh trưởng!"
Chung quanh toàn là người một tiếng này căn bản không biết đang gọi ai, Thẩm Phù Tế không biết tại sao nghe được câu này liền mờ mịt ngẩng đầu nhìn lại.
Một thiếu niên áo đỏ chạy về phía hắn, quần áo hào hoa chậm rãi trùng khớp với thiếu niên trong ký ức vỡ vụn.
Thẩm Cố Dung chạy tới dừng lại trước mặt Thẩm Phù Tế cười nói vui vẻ gọi hắn.
Huynh trưởng.
Thẩm Phù Tế ngẩn ngơ nhìn y chẳng biết tại sao lại đột nhiên lệ rơi đầy mặt.
Thẩm Cố Dung nhẹ nhàng vươn tay bê ngọn đèn nhỏ trong tay Thẩm Phù Tế lên đặt ở trước mặt hai người.
Y cười xán lạn một tiếng nói: "Huynh trưởng, ta về rồi."
Dứt lời, dựa tới bên ngọn đèn nhỏ Thẩm Cố Dung nhẹ nhàng thổi tắt ngọn đèn quỷ đã sáng suốt trăm năm.
Ta đã về rồi huynh không cần phải vì ta soi sáng con đường về nhà nữa.
Thẩm Phù Tế rơi nước mắt ngơ ngác nhìn y ngọn đèn được nắm trong tay suốt trăm năm cuối cùng cũng trượt khỏi lòng bàn tay rơi xuống đất, hắn lẩm bẩm nói: "Cố Dung."
Thẩm Cố Dung cầm tay hắn để đôi tay lạnh lẽo của hắn dán lên gương mặt ấm áp của mình nhẹ nhàng cọ cọ, y cười nói: "Là ta."
Bàn tay Thẩm Phù Tế run rẩy chạm vào y, mặt quỷ bằng giấy trên mặt đã ướt đến không còn gì, hắn nghẹn ngào nói: "Cố Dung.. ta tìm thấy Cố Dung rồi."
Hắn ở trong quỷ thành chờ suốt trăm năm mỗi một ngày đều lặp lại một chuyện như nhau tất cả mọi người đều khuyên hắn đừng đi tìm người không còn ở trong quỷ thành nữa, phu nhân của hắn cũng luôn khuyên hắn hãy cùng đầu thai chuyển thế không cần vì một người không biết sống chết ra sao mà bồi thường nhiều năm như thế.
Nhưng Thẩm Phù Tế xưa nay cố chấp ai nói gì cũng không nghe.
Nhưng hắn cứ tìm, tìm mãi, tìm bao nhiêu năm như thế cũng không tìm thấy bất cứ dấu vết gì cả.
Dần dà đến nỗi Thẩm Phù Tế còn bắt đầu nghi ngờ chính mình có phải là thật sự có đệ đệ muội muội hay không.
Nếu thật sự có thì tại sao hắn liều mạng như thế cũng tìm không thấy.
Hắn sợ những gì người khác nói là sự thật, sợ hãi mình tìm kiếm trăm năm ngàn năm cũng tìm không thấy hai người kia hắn sợ hãi chính mình ở quỷ thành lãng phí nhiều thời gian như thế mỗi ngày đều lặp lại việc như nhau như thế hỏi những người giống nhau cuối cùng lại trở thành trò cười của người khác.
Hắn sợ hãi chấp nhất của chính mình sẽ hại phu nhân xa cách với hắn, vứt bỏ hắn một mình ở lại nơi quỷ thành này đi đầu thai chuyển thế trước.
Hắn sợ hãi..
Hắn sợ hãi quá nhiều thứ, sợ hãi suốt bao nhiêu năm như thế cuối cùng hôm nay cũng đã có được đáp án muốn có nhất.
Thẩm Cố Dung đệ đệ của hắn ở trước mặt hắn cười với hắn vẫn như trước đây.
Thẩm Phù Tế khóc không thành tiếng, giấy mặt quỷ trên mặt chậm rãi rơi xuống lộ ra một gương mặt tuấn mỹ.
Hắn nhớ ra mình rồi nhớ ra Thẩm Cố Dung rồi nhớ lại tất cả mọi thứ khi còn sống.
Mặt Thẩm Cố Dung dán lên tay huynh trưởng cười nói: "Huynh trưởng, lần này có phải là đã tìm ta rất lâu rồi không?"
Tay Thẩm Phù Tế run run nức nở nói: "Đúng."
Hắn giơ một bàn tay khác vỗ nhẹ lên đầu Thẩm Cố Dung sức lực vốn không mạnh hắn lẩm bẩm nói: "Sao đệ lại tham chơi đến vậy?"
Thẩm Cố Dung cười thoải mái: "Huynh trưởng ta sai rồi sau này ta sẽ không như thế nữa tha thứ cho ta đi."
Cuối cùng Thẩm Phù Tế giơ tay lên ôm đệ đệ ham chơi trăm năm vào lòng.
Ở nơi Thẩm Phù Tế nhìn không thấy Thẩm Cố Dung vẫn luôn cười đột nhiên chảy hai hàng nước mắt nhưng rất nhanh liền y lau sạch lần nữa biến thành bộ dáng cười nói vui vẻ.
Thẩm Phù Tế hỏi: "Cố Dung, đệ sống tốt không? Tịch Vụ sống chung với đệ sao?"
Thẩm Cố Dung vội vui vẻ nói: "Tịch Vụ ở chung với ta, bọn ta sống rất tốt."
Thẩm Phù Tế lau khô nước mắt cười nói: "Vậy là tốt rồi."
Thẩm Cố Dung giơ tay giúp hắn lau giọt nước mắt lại rơi xuống rồi giống như khi còn bé nhõng nhẽo mềm giọng nói: "Huynh trưởng sống chung với bọn ta đi, chúng ta cùng rời khỏi nơi này được không?"
Thẩm Phù Tế vẫn luôn rơi nước mắt nghe vậy khẽ cười: "Cố Dung, ta đã chết rồi."
Thẩm Cố Dung mặc kệ: "Ta có thể giúp huynh trưởng làm bất cứ chuyện gì."
Thẩm Cố Dung không thể làm cho người chết sống lại, phàm nhân bình thường cũng không thể tu quỷ đạo nhưng Thẩm Cố Dung mặc kệ, chỉ cần y muốn cho dù có phải lật tung tam giới lên thì cũng phải tìm được cách giúp huynh trưởng thoát khỏi quỷ thành.
Thẩm Phù Tế lại lắc đầu hắn nói: "Ta chậm trễ nhiều năm như thế nên đầu thai chuyển thế rồi."
Lời này vừa nói ra nụ cười Thẩm Cố Dung vẫn luôn cố giả vờ cứng đờ trên mặt, y mờ mịt nói: "Huynh trưởng.. phải đi sao?"
Thẩm Phù Tế: "Phải."
Thẩm Cố Dung suýt chút sụp đổ.
Thẩm Phù Tế nói: "Ta đối với phàm thế đã không còn gì lưu luyến đầu thai chuyển thế là chuyện sớm muộn mà thôi nhưng mà Vọng Lan.."
Thẩm Cố Dung vội nở nụ cười mà Thẩm Phù Tế thích nhất ôn nhu nói: "Vọng Lan sao rồi?"
"Nó là đứa trẻ chưa thể chào đời của ta năm đó." Thẩm Phù Tế nói, "Nó vẫn luôn muốn ra khỏi Phong Đô nhìn thế giới bên ngoài, Cố Dung nếu như có thể.."
"Được," Thẩm Cố Dung lập tức ngắt lời hắn, cũng mặc kệ chính mình có làm được hay không y nắm tay huynh trưởng kìm nén tiếng khóc nói: "Gì cũng được, chỉ cần là điều huynh trưởng kỳ vọng thì Cố Dung đều có thể làm được."
Lúc này Thẩm Phù Tế mới như trút được gánh nặng mà cười cười.
Thẩm Cố Dung để Thẩm Phù Tế tìm kiếm suốt trăm năm, bây giờ ý nguyện của Thẩm Phù Tế tất nhiên là y không có bất kỳ tư cách can thiệp nào cho dù đi chuyển thế y cũng không dám mở miệng nói huynh trưởng ở lại.
Y cố cong môi nở nụ cười nhìn Thẩm Phù Tế ngập ngừng nói: "Khi nào huynh trưởng đi?"
Có thể chậm một chút không?
Thẩm Phù Tế ngẫm nghĩ đang muốn nói chuyện đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng gọi.
"Phù Tế."
Thẩm Phù Tế quay đầu nhìn lại trong ánh đèn đuốc sáng trưng cô gái mặc áo lam vươn tay về phía hắn gọi tên hắn.
Đó chính là phu nhân của Thẩm Phù Tế.
Gương mặt nàng thanh tú là người duy nhất trong toàn bộ Phong Đô không có giấy mặt quỷ bởi vì nàng nhớ rõ tất cả.
Mấy năm nay nàng liều mạng thuyết phục Thẩm Phù Tế cùng mình đi chuyển thế nhưng lại chỉ nhận được câu nói kia "Cố Dung Tịch Vụ vẫn chưa về nhà."
Cố Dung, Tịch Vụ..
Vẫn chưa về nhà.
Được, vậy thì chờ.
Thẩm Phù Tế tìm trăm năm nàng cũng chờ suốt trăm năm.
Thẩm Phù Tế thấy nàng thì đột nhiên bước nhanh lên trước ôm lấy nàng vào lòng.
Nước mắt của cô gái trước mắt như chuỗi trân châu rơi xuống nhìn thấy Thẩm Phù Tế cuối cùng cũng ôm nàng trong lúc hoảng hốt hình như nàng biết cách đối mặt với Thẩm Phù Tế của hiện tại, nàng có thể giống như lúc còn sống mà vô cớ gây sự có thể giống như trước bày ra tính tình đại tiểu thư của mình.
Bởi vì nàng biết người đàn ông trước mắt này sẽ lại dung túng chính mình.
Trong chốc lát những oán hận vẫn luôn đè nén trong suốt trăm năm này bỗng bộc phát, nàng giơ tay vùng vẫy như không cần mạng nữa mà đánh lên ngực Thẩm Phù Tế vừa khóc vừa mắng hắn.
"Khốn nạn.. khốn nạn."
Thẩm Phù Tế ôm chặt lấy nàng không chịu buông tay để mặc cho nàng đánh không ngừng.
"Ta là tên khốn nạn là ta có lỗi với nàng."
Ngay khoảnh khắc hắn chết đi tất cả ký ức khi còn sống đều bị xoắn nát chỉ còn sót lại một chấp niệm là tìm Cố Dung mà thôi.
Lúc này ký ức bỗng khôi phục hắn mới nhớ tới rốt cuộc mình đã phụ lòng người con gái này bao nhiêu.
Cô gái bị hắn ôm chặt lấy tất cả vùng vẫy đánh đấm đều chậm rãi ngừng lại nàng khóc ròng nói: "Kiếp sau ta sẽ không thích chàng nữa ta mệt lắm rồi, thích chàng quá mệt mỏi."
"Được." Thẩm Phù Tế nhẹ nhàng vuốt tóc nàng dịu dàng nói, "Muội không cần phải thích ta, chờ kiếp sau đổi lại ta sẽ chờ muội, ta sẽ quấn chặt lấy muội không buông, chờ đến khi muội bằng lòng thích ta mới thôi."
Nàng cứ khóc mãi rồi đột nhiên nín khóc mỉm cười chôn mặt vào trong lòng Thẩm Phù Tế, vẫn còn đang mắng hắn: "Khốn nạn."
Thẩm Cố Dung cách đó không xa ngơ ngác nhìn bọn họ.
Nhìn bọn họ ôm nhau khóc nhìn bọn vẫy tay về phía chính mình nhìn bọn họ và Thẩm Vọng Lan căn dặn xong tất cả..
Cuối cùng hồn phách tiêu tán rời khỏi nhân gian đầu thai chuyển thế.
Ngay giây phút Thẩm Phù Tế hoàn toàn biến mất kia Thẩm Cố Dung vẫn luôn giả bộ đột nhiên gục xuống trong một mảnh trần thế phồn hoa yên lặng rơi lệ.
Cho dù kiếp sau chuyển thế nữa thì huynh trưởng.. cũng không còn là huynh trưởng của y nữa.
Đời này y cũng không còn cách nào bồi thường cho Thẩm Phù Tế bất cứ vật gì.
Nhà của y cũng không còn nữa.
Như lời thủy quỷ nói đời này của y giống như một chiếc thuyền con cô độc lênh đênh trên biển cả mênh mông không bao giờ có thể cập bờ.
Thẩm Cố Dung mất hồn mất vía ra khỏi Phong Đô, lúc này Mục Trích đã kịp phản ứng lại sốt ruột hoảng loạn chạy ra ngoài từ phía xa nhìn thấy y lập tức xông tới: "Sư tôn!"
Thẩm Cố Dung im lặng không nói gì đi qua rủ mắt dụi đầu vào trong ngực Mục Trích chôn đầu vào trong ngực hắn cắn vạt áo của hắn lẩm bẩm nói: "Mục Trích, ta không còn nhà nữa."
Mục Trích sững sờ.
Mục Trích trong chốc lát không biết nên an ủi thế nào.
Thẩm Cố Dung đứng thẳng lên khóe mắt còn mang theo chút ửng đỏ.
Mục Trích không biết phải làm sao mới có thể làm cho vẻ bi thương trên mặt của y tan biến nên chỉ đành phải vụng về ôm y cúi đầu hôn lên khóe mắt y ngập ngừng nói: "Ta.. ta sẽ luôn ở bên cạnh sư tôn."
Giọng nói của Thẩm Cố Dung khàn khàn nói: "Thật không?"
Mục Trích hận không thể phát lời thề bằng máu: "Thật!"
Thẩm Cố Dung thở phào một hơi nhỏ bé không ai có thể nghe thấy rồi chậm rãi thu lại tâm tình của mình.
Huynh trưởng đã không chút tiếc nuối rời đi, mình không thể cứ gượng dậy không nổi, như thế cũng chẳng có tác dụng gì.
Bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là giết chết Ly Canh Lan thay người trong toàn thành báo thù rửa hận.
Trăm năm này Thẩm Cố Dung học được nhiều nhất chính là làm như thế nào trong khoảng thời gian ngắn nhất khống chế cảm xúc của chính mình.
Thẩm Cố Dung nhàn nhạt nở nụ cười không nghĩ nhiều nữa.
"Đúng rồi có một việc nhỏ còn chưa nói với ngươi."
Mục Trích thấy tâm tình của y tốt hơn chút mới yên lòng tùy ý hỏi một câu: "Việc nhỏ gì?"
Thẩm Cố Dung không biết từ đâu ôm tới một đứa bé trắng nõn như ngọc giơ lên trước mặt Mục Trích nghiêm túc nói: "Ngươi phải làm mẹ rồi."
Mục Trích: "..."
Mục Trích: "?"
Thẩm Cố Dung trêu Vọng Lan: "Vọng Lan gọi mẹ Mục đi."
Vọng Lan rất nghe lời cha hai giọng nói vang vọng có lực: "Mẹ Mục!"
Mẹ Mục: "..."
Mặt Mục Trích đỏ bừng cố gắng nhịn xuống, gian nan nói: "Sư tôn, đây là.. ai?"
Thẩm Cố Dung ôm Vọng Lan giải thích: "Con của huynh trưởng ta, Thẩm Vọng Lan."
Sau khi Thẩm Phù Tế rời đi Thẩm Cố Dung đi tới bên cạnh Thẩm Vọng Lan đang nước mắt đầm đìa dùng cơ duyên cướp được của Triêu Cửu Tiêu trong bí cảnh Cô Hồng lừa gạt nó đi theo mình.
Sau khi Vọng Lan nuốt cơ duyên vậy mà lại trực tiếp biến thành hình người, sinh hồn trên người và quỷ khí giao thoa cực kỳ quái lạ.
Thẩm Cố Dung quá mức kinh hãi dò xét một lượt lúc này mới phát hiện cơ duyên hôm đó thiên đạo ban cho Triêu Cửu Tiêu hóa rồng vậy mà lại có thể làm cho đứa trẻ này trở thành một kỳ tài tu quỷ đạo.
Có hơi thở sinh hồn và cơ thể, Thẩm Vọng Lan có thể tự do ra vào Phong Đô, Thẩm Cố Dung giữ được lời hứa với huynh trưởng dẫn nó ra ngoài để bên cạnh mình.
Bởi vì hơi thở trên người Thẩm Cố Dung giống với Thẩm Phù Tế nên Thẩm Vọng Lan cứ nhận y thành cha nên Thẩm Cố Dung dứt khoát để nó gọi như thế.
Y là cha vậy Mục Trích chính là mẹ.
Rất tốt.
Mục Trích đáng thương vừa mới cập quan liền vô duyên vô cớ có một đứa con.
Nhìn thấy Mục Trích im lặng Thẩm Cố Dung nghi ngờ nói: "Ngươi không vui sao?"
Thẩm Cố Dung ôm Vọng Lan cọ mặt với khuôn mặt tròn vo của nó nói: "Ngươi nhìn đi bọn ta rất giống nhau."
Mục Trích không nói gì.
Bớt đi một Ngu Tinh Hà bây giờ lại tới cái tên Thẩm Vọng Lan tới tranh tình cảm với hắn sao?
Mục Trích không thích bất cứ đứa nhóc con nào có thể tranh tình cảm của sư tôn, hắn đều không thích.
Có lẽ Thẩm Cố Dung đã nhận ra mà thả Thẩm Vọng Lan xuống nói: "Đi ra ngoài chơi đi."
Thẩm Vọng Lan vẫn còn đang rất ham chơi không khác gì Thẩm Cố Dung khi còn bé vừa nghe thấy có thể đi chơi liền lập tức vui mừng hớn hở ra ngoài chơi.
Thẩm Cố Dung cùng Mục Trích đi tới Phiếm Giáng Cư rửa mặt, rửa sạch hết vết nước mắt bám trên mặt mới ngồi trên đệm êm lười biếng chống cằm thản nhiên nói: "Nổi giận với một đứa trẻ làm gì?"
Mục Trích cầm khăn giúp y lau nước dính trên năm ngón tay giữ im lặng không nói gì.
Thẩm Cố Dung nói: "Trước kia lúc ngươi vẫn còn là một đứa trẻ mới nhỏ như này."
Thẩm Cố Dung giơ tay so sánh vẽ một độ cao tầm eo mình: "Nhào vào trong lòng ta mà còn phải nhón chân nữa."
Thẩm Cố Dung sau khi dung hợp ký ức liền xem lại những chuyện của hai người trong suốt mấy chục năm qua ngoài ý muốn thấy thú vị, y lúc mười sáu tuổi tâm trí vẫn còn ngây thơ và non nớt, những hành động cử chỉ lúc đó được Thẩm Cố Dung xem lại cảm thấy cực kỳ buồn cười.
Nhưng quả thực trăm năm này của Thẩm Cố Dung chính là ký ức vui vẻ nhất.
Mục Trích không thích nhất là Thẩm Cố Dung coi hắn là một đứa trẻ, tay đang cầm tay Thẩm Cố Dung dừng lại cúi đầu nhỏ giọng nói: "Sư tôn, trước kia ta có xin người một lời hứa người còn nhớ không?"
Thẩm Cố Dung nghiêng đầu: "Chính là cái sau khi lịch luyện trở về sao?"
Mục Trích gật đầu.
Thẩm Cố Dung tùy ý nói: "Nhớ chứ, bây giờ ngươi muốn gì nói ra đi sư tôn gì cũng có thể cho ngươi."
Y vẫn còn nhớ câu chuyện xấu hổ lúc trước chính là một lời hứa của Mục Trích đổi lấy một viên Mộc Hoạn Châu cho nên cho rằng lần này chắc vẫn là mấy thứ đồ chơi nhỏ nên cứ thế giang hai tay cho Mục Trích nhìn xem đồ vật trên người mình, Mộc Hoạn Châu, ngọc bội trên eo và ngọc cốt biểu thị "Trên người sư tôn có gì thấy thích thì đều có thể lấy đi."
Y vừa giang tay ra ống tay áo rộng rũ lên giường êm lộ ra đoạn eo tuyệt mỹ câu mất hồn phách người ta, Mục Trích vừa nhìn thoáng qua liền suýt chút tắt thở.
Mặt hắn đỏ bừng khẽ nói: "Ta muốn.. ưm."
Thẩm Cố Dung nghe không rõ nên khẽ nghiêng người nói: "Gì? Mục cô nương, lớn tiếng chút."
Mục cô nương: "..."
Mục Trích dự định để sư tôn nhìn thử xem hắn có phải là Mục cô nương hay không.
Hắn mặt không cảm xúc ngẩng đầu mang tai đỏ bừng trầm giọng nói: "Ta muốn người."[/BOOK]
[BOOK]Mục Trích.. mặt Mục Trích bùm một cái đỏ bừng lên nước mắt không tự giác ngừng lại.
Thẩm Cố Dung dựa người về phía trước cười nói: "Lúc trước ta nói với ngươi ta muốn suy nghĩ bây giờ ta đã nghĩ kỹ rồi."
Mục Trích ngơ ngác nhìn y: "Nhưng mà.. chẳng phải vẫn chưa tới nửa tháng hay sao?"
Thẩm Cố Dung nhíu mày: "Nhưng ta nghĩ kỹ rồi."
Mục Trích có chút sợ hãi y sẽ nói ra đáp án chính mình không muốn mà cúi đầu nhỏ giọng nói: "Sư tôn.. nghĩ kỹ chút nữa đi, ta không gấp."
Thực ra hắn rất gấp, gấp tới mức không thể chớp mắt tiếp theo liền biết được đáp án của Thẩm Cố Dung nhưng lại sợ Thẩm Cố Dung giống như lúc nãy không chút do dự vứt bỏ hắn.
Thẩm Cố Dung có lẽ đã nhìn ra hắn đang lo lắng điều gì mà cong môi cười cười rồi trực tiếp ấn vai Mục Trích đè hắn xuống giường tóc trắng trên vai rủ xuống tản ra trên má Mục Trích khiến cho trái tim Mục Trích bắt đầu đập loạn.
Hắn khô khan nói: "Sư, sư tôn.."
Thẩm Cố Dung giơ tay vén mớ tóc trắng rủ xuống ra sau tai thản nhiên nói: "Ta tưởng là ngươi đã biết được đáp án rồi."
Cả người Mục Trích cứng đờ nhìn y.
Thẩm Cố Dung dùng hành động thực tế chứng minh đáp án của chính mình.
Y cúi người phủ môi cho Mục Trích một nụ hôn triền miên.
Mục Trích bị y hôn đến thần hồn điên đảo chỉ biết ngơ ngác nhìn Thẩm Cố Dung.
Đôi mắt Thẩm Cố Dung sáng bừng ngậm môi hắn cắn một cái ậm ừ nói: "Ta đồng ý với ngươi."
Bên tai Mục Trích bỗng nhiên vang lên tiếng ong ong suýt chút đánh tới nứt màng nhĩ của hắn.
Thẩm Cố Dung thấy dáng vẻ ngu ngốc này của hắn thì cười không ngừng, y cũng không nhiều lời nữa mà dự định chừa chút thời gian cho tên ngốc này tiêu hóa.
Y đứng dậy khỏi giường khoác lên áo đỏ vứt bên cạnh quay đầu thản nhiên nói: "Ta sẽ về ngay."
Dứt lời liền xé rách Giới Tử của Mục Trích chậm rãi rời khỏi Phiếm Giáng Cư.
Bên ngoài Phiếm Giáng Cư, Ngu Tinh Hà đang trên linh thuyền trông mong nhìn về nơi quỷ thành cách đó không xa nghe thấy tiếng bước chân hắn vừa quay đầu liền thấy Thẩm Cố Dung mặc một bộ đồ đỏ rực.
Ngu Tinh Hà sửng sốt một lúc mới "Oa" một tiếng nước mắt rưng rưng từ trên linh thuyền nhảy xuống khóc nói: "Sư tôn! Ngài không sao rồi?"
Thẩm Cố Dung gật đầu một cái giơ ngón trỏ đặt lên môi thản nhiên nói: "Đừng khóc ta không thích người khác rơi nước mắt."
Ngu Tinh Hà lập tức liền ngừng khóc.
Thẩm Cố Dung "Trấn an" xong Ngu Tinh Hà nhàn nhã dạo chơi tới nơi quỷ thành cách đó không xa.
Phố hoa đăng bên trong quỷ thành vẫn đều là những ngọn hoa đăng được đốt cháy bằng quỷ hỏa Thẩm Cố Dung bước qua cổng thành đi vào mảnh đất năm xưa y đã rời đi trăm năm.
Y tựa như trăm năm trước vậy áo đỏ rực như lửa bước đi nhẹ nhàng đi qua cổng thành đi ngang qua vô số hoa đăng vô số quỷ hồn vừa quen thuộc vừa xa lạ cuối cùng ngay trong đám người đông nghịt dừng bước.
Cách đó không xa Thẩm Phù Tế đang cầm một ngọn đèn nhỏ vẫn trăm năm như một ngày nói với quỷ hồn đi ngang tìm kiếm đệ đệ muội muội của hắn.
Thẩm Cố Dung đứng cách mười bước bên ngoài cứ nhìn mãi rồi đột nhiên nở nụ cười.
Y giống như thiếu niên hăng hái bước chân dừng nhanh hơn, giày nện lên mặt đất phát ra tiếng cộc cộc, áo đỏ bị gió thổi bay phấp phới, một góc áo bào rộng quét qua hoa đăng bên đường làm cho quỷ hỏa hơi nhảy lên.
Thẩm Cố Dung giống như chạy qua khoảng thời gian trăm năm trong đám người gọi lớn một tiếng: "Huynh trưởng!"
Chung quanh toàn là người một tiếng này căn bản không biết đang gọi ai, Thẩm Phù Tế không biết tại sao nghe được câu này liền mờ mịt ngẩng đầu nhìn lại.
Một thiếu niên áo đỏ chạy về phía hắn, quần áo hào hoa chậm rãi trùng khớp với thiếu niên trong ký ức vỡ vụn.
Thẩm Cố Dung chạy tới dừng lại trước mặt Thẩm Phù Tế cười nói vui vẻ gọi hắn.
Huynh trưởng.
Thẩm Phù Tế ngẩn ngơ nhìn y chẳng biết tại sao lại đột nhiên lệ rơi đầy mặt.
Thẩm Cố Dung nhẹ nhàng vươn tay bê ngọn đèn nhỏ trong tay Thẩm Phù Tế lên đặt ở trước mặt hai người.
Y cười xán lạn một tiếng nói: "Huynh trưởng, ta về rồi."
Dứt lời, dựa tới bên ngọn đèn nhỏ Thẩm Cố Dung nhẹ nhàng thổi tắt ngọn đèn quỷ đã sáng suốt trăm năm.
Ta đã về rồi huynh không cần phải vì ta soi sáng con đường về nhà nữa.
Thẩm Phù Tế rơi nước mắt ngơ ngác nhìn y ngọn đèn được nắm trong tay suốt trăm năm cuối cùng cũng trượt khỏi lòng bàn tay rơi xuống đất, hắn lẩm bẩm nói: "Cố Dung."
Thẩm Cố Dung cầm tay hắn để đôi tay lạnh lẽo của hắn dán lên gương mặt ấm áp của mình nhẹ nhàng cọ cọ, y cười nói: "Là ta."
Bàn tay Thẩm Phù Tế run rẩy chạm vào y, mặt quỷ bằng giấy trên mặt đã ướt đến không còn gì, hắn nghẹn ngào nói: "Cố Dung.. ta tìm thấy Cố Dung rồi."
Hắn ở trong quỷ thành chờ suốt trăm năm mỗi một ngày đều lặp lại một chuyện như nhau tất cả mọi người đều khuyên hắn đừng đi tìm người không còn ở trong quỷ thành nữa, phu nhân của hắn cũng luôn khuyên hắn hãy cùng đầu thai chuyển thế không cần vì một người không biết sống chết ra sao mà bồi thường nhiều năm như thế.
Nhưng Thẩm Phù Tế xưa nay cố chấp ai nói gì cũng không nghe.
Nhưng hắn cứ tìm, tìm mãi, tìm bao nhiêu năm như thế cũng không tìm thấy bất cứ dấu vết gì cả.
Dần dà đến nỗi Thẩm Phù Tế còn bắt đầu nghi ngờ chính mình có phải là thật sự có đệ đệ muội muội hay không.
Nếu thật sự có thì tại sao hắn liều mạng như thế cũng tìm không thấy.
Hắn sợ những gì người khác nói là sự thật, sợ hãi mình tìm kiếm trăm năm ngàn năm cũng tìm không thấy hai người kia hắn sợ hãi chính mình ở quỷ thành lãng phí nhiều thời gian như thế mỗi ngày đều lặp lại việc như nhau như thế hỏi những người giống nhau cuối cùng lại trở thành trò cười của người khác.
Hắn sợ hãi chấp nhất của chính mình sẽ hại phu nhân xa cách với hắn, vứt bỏ hắn một mình ở lại nơi quỷ thành này đi đầu thai chuyển thế trước.
Hắn sợ hãi..
Hắn sợ hãi quá nhiều thứ, sợ hãi suốt bao nhiêu năm như thế cuối cùng hôm nay cũng đã có được đáp án muốn có nhất.
Thẩm Cố Dung đệ đệ của hắn ở trước mặt hắn cười với hắn vẫn như trước đây.
Thẩm Phù Tế khóc không thành tiếng, giấy mặt quỷ trên mặt chậm rãi rơi xuống lộ ra một gương mặt tuấn mỹ.
Hắn nhớ ra mình rồi nhớ ra Thẩm Cố Dung rồi nhớ lại tất cả mọi thứ khi còn sống.
Mặt Thẩm Cố Dung dán lên tay huynh trưởng cười nói: "Huynh trưởng, lần này có phải là đã tìm ta rất lâu rồi không?"
Tay Thẩm Phù Tế run run nức nở nói: "Đúng."
Hắn giơ một bàn tay khác vỗ nhẹ lên đầu Thẩm Cố Dung sức lực vốn không mạnh hắn lẩm bẩm nói: "Sao đệ lại tham chơi đến vậy?"
Thẩm Cố Dung cười thoải mái: "Huynh trưởng ta sai rồi sau này ta sẽ không như thế nữa tha thứ cho ta đi."
Cuối cùng Thẩm Phù Tế giơ tay lên ôm đệ đệ ham chơi trăm năm vào lòng.
Ở nơi Thẩm Phù Tế nhìn không thấy Thẩm Cố Dung vẫn luôn cười đột nhiên chảy hai hàng nước mắt nhưng rất nhanh liền y lau sạch lần nữa biến thành bộ dáng cười nói vui vẻ.
Thẩm Phù Tế hỏi: "Cố Dung, đệ sống tốt không? Tịch Vụ sống chung với đệ sao?"
Thẩm Cố Dung vội vui vẻ nói: "Tịch Vụ ở chung với ta, bọn ta sống rất tốt."
Thẩm Phù Tế lau khô nước mắt cười nói: "Vậy là tốt rồi."
Thẩm Cố Dung giơ tay giúp hắn lau giọt nước mắt lại rơi xuống rồi giống như khi còn bé nhõng nhẽo mềm giọng nói: "Huynh trưởng sống chung với bọn ta đi, chúng ta cùng rời khỏi nơi này được không?"
Thẩm Phù Tế vẫn luôn rơi nước mắt nghe vậy khẽ cười: "Cố Dung, ta đã chết rồi."
Thẩm Cố Dung mặc kệ: "Ta có thể giúp huynh trưởng làm bất cứ chuyện gì."
Thẩm Cố Dung không thể làm cho người chết sống lại, phàm nhân bình thường cũng không thể tu quỷ đạo nhưng Thẩm Cố Dung mặc kệ, chỉ cần y muốn cho dù có phải lật tung tam giới lên thì cũng phải tìm được cách giúp huynh trưởng thoát khỏi quỷ thành.
Thẩm Phù Tế lại lắc đầu hắn nói: "Ta chậm trễ nhiều năm như thế nên đầu thai chuyển thế rồi."
Lời này vừa nói ra nụ cười Thẩm Cố Dung vẫn luôn cố giả vờ cứng đờ trên mặt, y mờ mịt nói: "Huynh trưởng.. phải đi sao?"
Thẩm Phù Tế: "Phải."
Thẩm Cố Dung suýt chút sụp đổ.
Thẩm Phù Tế nói: "Ta đối với phàm thế đã không còn gì lưu luyến đầu thai chuyển thế là chuyện sớm muộn mà thôi nhưng mà Vọng Lan.."
Thẩm Cố Dung vội nở nụ cười mà Thẩm Phù Tế thích nhất ôn nhu nói: "Vọng Lan sao rồi?"
"Nó là đứa trẻ chưa thể chào đời của ta năm đó." Thẩm Phù Tế nói, "Nó vẫn luôn muốn ra khỏi Phong Đô nhìn thế giới bên ngoài, Cố Dung nếu như có thể.."
"Được," Thẩm Cố Dung lập tức ngắt lời hắn, cũng mặc kệ chính mình có làm được hay không y nắm tay huynh trưởng kìm nén tiếng khóc nói: "Gì cũng được, chỉ cần là điều huynh trưởng kỳ vọng thì Cố Dung đều có thể làm được."
Lúc này Thẩm Phù Tế mới như trút được gánh nặng mà cười cười.
Thẩm Cố Dung để Thẩm Phù Tế tìm kiếm suốt trăm năm, bây giờ ý nguyện của Thẩm Phù Tế tất nhiên là y không có bất kỳ tư cách can thiệp nào cho dù đi chuyển thế y cũng không dám mở miệng nói huynh trưởng ở lại.
Y cố cong môi nở nụ cười nhìn Thẩm Phù Tế ngập ngừng nói: "Khi nào huynh trưởng đi?"
Có thể chậm một chút không?
Thẩm Phù Tế ngẫm nghĩ đang muốn nói chuyện đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng gọi.
"Phù Tế."
Thẩm Phù Tế quay đầu nhìn lại trong ánh đèn đuốc sáng trưng cô gái mặc áo lam vươn tay về phía hắn gọi tên hắn.
Đó chính là phu nhân của Thẩm Phù Tế.
Gương mặt nàng thanh tú là người duy nhất trong toàn bộ Phong Đô không có giấy mặt quỷ bởi vì nàng nhớ rõ tất cả.
Mấy năm nay nàng liều mạng thuyết phục Thẩm Phù Tế cùng mình đi chuyển thế nhưng lại chỉ nhận được câu nói kia "Cố Dung Tịch Vụ vẫn chưa về nhà."
Cố Dung, Tịch Vụ..
Vẫn chưa về nhà.
Được, vậy thì chờ.
Thẩm Phù Tế tìm trăm năm nàng cũng chờ suốt trăm năm.
Thẩm Phù Tế thấy nàng thì đột nhiên bước nhanh lên trước ôm lấy nàng vào lòng.
Nước mắt của cô gái trước mắt như chuỗi trân châu rơi xuống nhìn thấy Thẩm Phù Tế cuối cùng cũng ôm nàng trong lúc hoảng hốt hình như nàng biết cách đối mặt với Thẩm Phù Tế của hiện tại, nàng có thể giống như lúc còn sống mà vô cớ gây sự có thể giống như trước bày ra tính tình đại tiểu thư của mình.
Bởi vì nàng biết người đàn ông trước mắt này sẽ lại dung túng chính mình.
Trong chốc lát những oán hận vẫn luôn đè nén trong suốt trăm năm này bỗng bộc phát, nàng giơ tay vùng vẫy như không cần mạng nữa mà đánh lên ngực Thẩm Phù Tế vừa khóc vừa mắng hắn.
"Khốn nạn.. khốn nạn."
Thẩm Phù Tế ôm chặt lấy nàng không chịu buông tay để mặc cho nàng đánh không ngừng.
"Ta là tên khốn nạn là ta có lỗi với nàng."
Ngay khoảnh khắc hắn chết đi tất cả ký ức khi còn sống đều bị xoắn nát chỉ còn sót lại một chấp niệm là tìm Cố Dung mà thôi.
Lúc này ký ức bỗng khôi phục hắn mới nhớ tới rốt cuộc mình đã phụ lòng người con gái này bao nhiêu.
Cô gái bị hắn ôm chặt lấy tất cả vùng vẫy đánh đấm đều chậm rãi ngừng lại nàng khóc ròng nói: "Kiếp sau ta sẽ không thích chàng nữa ta mệt lắm rồi, thích chàng quá mệt mỏi."
"Được." Thẩm Phù Tế nhẹ nhàng vuốt tóc nàng dịu dàng nói, "Muội không cần phải thích ta, chờ kiếp sau đổi lại ta sẽ chờ muội, ta sẽ quấn chặt lấy muội không buông, chờ đến khi muội bằng lòng thích ta mới thôi."
Nàng cứ khóc mãi rồi đột nhiên nín khóc mỉm cười chôn mặt vào trong lòng Thẩm Phù Tế, vẫn còn đang mắng hắn: "Khốn nạn."
Thẩm Cố Dung cách đó không xa ngơ ngác nhìn bọn họ.
Nhìn bọn họ ôm nhau khóc nhìn bọn vẫy tay về phía chính mình nhìn bọn họ và Thẩm Vọng Lan căn dặn xong tất cả..
Cuối cùng hồn phách tiêu tán rời khỏi nhân gian đầu thai chuyển thế.
Ngay giây phút Thẩm Phù Tế hoàn toàn biến mất kia Thẩm Cố Dung vẫn luôn giả bộ đột nhiên gục xuống trong một mảnh trần thế phồn hoa yên lặng rơi lệ.
Cho dù kiếp sau chuyển thế nữa thì huynh trưởng.. cũng không còn là huynh trưởng của y nữa.
Đời này y cũng không còn cách nào bồi thường cho Thẩm Phù Tế bất cứ vật gì.
Nhà của y cũng không còn nữa.
Như lời thủy quỷ nói đời này của y giống như một chiếc thuyền con cô độc lênh đênh trên biển cả mênh mông không bao giờ có thể cập bờ.
Thẩm Cố Dung mất hồn mất vía ra khỏi Phong Đô, lúc này Mục Trích đã kịp phản ứng lại sốt ruột hoảng loạn chạy ra ngoài từ phía xa nhìn thấy y lập tức xông tới: "Sư tôn!"
Thẩm Cố Dung im lặng không nói gì đi qua rủ mắt dụi đầu vào trong ngực Mục Trích chôn đầu vào trong ngực hắn cắn vạt áo của hắn lẩm bẩm nói: "Mục Trích, ta không còn nhà nữa."
Mục Trích sững sờ.
Mục Trích trong chốc lát không biết nên an ủi thế nào.
Thẩm Cố Dung đứng thẳng lên khóe mắt còn mang theo chút ửng đỏ.
Mục Trích không biết phải làm sao mới có thể làm cho vẻ bi thương trên mặt của y tan biến nên chỉ đành phải vụng về ôm y cúi đầu hôn lên khóe mắt y ngập ngừng nói: "Ta.. ta sẽ luôn ở bên cạnh sư tôn."
Giọng nói của Thẩm Cố Dung khàn khàn nói: "Thật không?"
Mục Trích hận không thể phát lời thề bằng máu: "Thật!"
Thẩm Cố Dung thở phào một hơi nhỏ bé không ai có thể nghe thấy rồi chậm rãi thu lại tâm tình của mình.
Huynh trưởng đã không chút tiếc nuối rời đi, mình không thể cứ gượng dậy không nổi, như thế cũng chẳng có tác dụng gì.
Bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là giết chết Ly Canh Lan thay người trong toàn thành báo thù rửa hận.
Trăm năm này Thẩm Cố Dung học được nhiều nhất chính là làm như thế nào trong khoảng thời gian ngắn nhất khống chế cảm xúc của chính mình.
Thẩm Cố Dung nhàn nhạt nở nụ cười không nghĩ nhiều nữa.
"Đúng rồi có một việc nhỏ còn chưa nói với ngươi."
Mục Trích thấy tâm tình của y tốt hơn chút mới yên lòng tùy ý hỏi một câu: "Việc nhỏ gì?"
Thẩm Cố Dung không biết từ đâu ôm tới một đứa bé trắng nõn như ngọc giơ lên trước mặt Mục Trích nghiêm túc nói: "Ngươi phải làm mẹ rồi."
Mục Trích: "..."
Mục Trích: "?"
Thẩm Cố Dung trêu Vọng Lan: "Vọng Lan gọi mẹ Mục đi."
Vọng Lan rất nghe lời cha hai giọng nói vang vọng có lực: "Mẹ Mục!"
Mẹ Mục: "..."
Mặt Mục Trích đỏ bừng cố gắng nhịn xuống, gian nan nói: "Sư tôn, đây là.. ai?"
Thẩm Cố Dung ôm Vọng Lan giải thích: "Con của huynh trưởng ta, Thẩm Vọng Lan."
Sau khi Thẩm Phù Tế rời đi Thẩm Cố Dung đi tới bên cạnh Thẩm Vọng Lan đang nước mắt đầm đìa dùng cơ duyên cướp được của Triêu Cửu Tiêu trong bí cảnh Cô Hồng lừa gạt nó đi theo mình.
Sau khi Vọng Lan nuốt cơ duyên vậy mà lại trực tiếp biến thành hình người, sinh hồn trên người và quỷ khí giao thoa cực kỳ quái lạ.
Thẩm Cố Dung quá mức kinh hãi dò xét một lượt lúc này mới phát hiện cơ duyên hôm đó thiên đạo ban cho Triêu Cửu Tiêu hóa rồng vậy mà lại có thể làm cho đứa trẻ này trở thành một kỳ tài tu quỷ đạo.
Có hơi thở sinh hồn và cơ thể, Thẩm Vọng Lan có thể tự do ra vào Phong Đô, Thẩm Cố Dung giữ được lời hứa với huynh trưởng dẫn nó ra ngoài để bên cạnh mình.
Bởi vì hơi thở trên người Thẩm Cố Dung giống với Thẩm Phù Tế nên Thẩm Vọng Lan cứ nhận y thành cha nên Thẩm Cố Dung dứt khoát để nó gọi như thế.
Y là cha vậy Mục Trích chính là mẹ.
Rất tốt.
Mục Trích đáng thương vừa mới cập quan liền vô duyên vô cớ có một đứa con.
Nhìn thấy Mục Trích im lặng Thẩm Cố Dung nghi ngờ nói: "Ngươi không vui sao?"
Thẩm Cố Dung ôm Vọng Lan cọ mặt với khuôn mặt tròn vo của nó nói: "Ngươi nhìn đi bọn ta rất giống nhau."
Mục Trích không nói gì.
Bớt đi một Ngu Tinh Hà bây giờ lại tới cái tên Thẩm Vọng Lan tới tranh tình cảm với hắn sao?
Mục Trích không thích bất cứ đứa nhóc con nào có thể tranh tình cảm của sư tôn, hắn đều không thích.
Có lẽ Thẩm Cố Dung đã nhận ra mà thả Thẩm Vọng Lan xuống nói: "Đi ra ngoài chơi đi."
Thẩm Vọng Lan vẫn còn đang rất ham chơi không khác gì Thẩm Cố Dung khi còn bé vừa nghe thấy có thể đi chơi liền lập tức vui mừng hớn hở ra ngoài chơi.
Thẩm Cố Dung cùng Mục Trích đi tới Phiếm Giáng Cư rửa mặt, rửa sạch hết vết nước mắt bám trên mặt mới ngồi trên đệm êm lười biếng chống cằm thản nhiên nói: "Nổi giận với một đứa trẻ làm gì?"
Mục Trích cầm khăn giúp y lau nước dính trên năm ngón tay giữ im lặng không nói gì.
Thẩm Cố Dung nói: "Trước kia lúc ngươi vẫn còn là một đứa trẻ mới nhỏ như này."
Thẩm Cố Dung giơ tay so sánh vẽ một độ cao tầm eo mình: "Nhào vào trong lòng ta mà còn phải nhón chân nữa."
Thẩm Cố Dung sau khi dung hợp ký ức liền xem lại những chuyện của hai người trong suốt mấy chục năm qua ngoài ý muốn thấy thú vị, y lúc mười sáu tuổi tâm trí vẫn còn ngây thơ và non nớt, những hành động cử chỉ lúc đó được Thẩm Cố Dung xem lại cảm thấy cực kỳ buồn cười.
Nhưng quả thực trăm năm này của Thẩm Cố Dung chính là ký ức vui vẻ nhất.
Mục Trích không thích nhất là Thẩm Cố Dung coi hắn là một đứa trẻ, tay đang cầm tay Thẩm Cố Dung dừng lại cúi đầu nhỏ giọng nói: "Sư tôn, trước kia ta có xin người một lời hứa người còn nhớ không?"
Thẩm Cố Dung nghiêng đầu: "Chính là cái sau khi lịch luyện trở về sao?"
Mục Trích gật đầu.
Thẩm Cố Dung tùy ý nói: "Nhớ chứ, bây giờ ngươi muốn gì nói ra đi sư tôn gì cũng có thể cho ngươi."
Y vẫn còn nhớ câu chuyện xấu hổ lúc trước chính là một lời hứa của Mục Trích đổi lấy một viên Mộc Hoạn Châu cho nên cho rằng lần này chắc vẫn là mấy thứ đồ chơi nhỏ nên cứ thế giang hai tay cho Mục Trích nhìn xem đồ vật trên người mình, Mộc Hoạn Châu, ngọc bội trên eo và ngọc cốt biểu thị "Trên người sư tôn có gì thấy thích thì đều có thể lấy đi."
Y vừa giang tay ra ống tay áo rộng rũ lên giường êm lộ ra đoạn eo tuyệt mỹ câu mất hồn phách người ta, Mục Trích vừa nhìn thoáng qua liền suýt chút tắt thở.
Mặt hắn đỏ bừng khẽ nói: "Ta muốn.. ưm."
Thẩm Cố Dung nghe không rõ nên khẽ nghiêng người nói: "Gì? Mục cô nương, lớn tiếng chút."
Mục cô nương: "..."
Mục Trích dự định để sư tôn nhìn thử xem hắn có phải là Mục cô nương hay không.
Hắn mặt không cảm xúc ngẩng đầu mang tai đỏ bừng trầm giọng nói: "Ta muốn người."[/BOOK]