Chương 30: Báo cáo hành tung Bấm để xem "Ông nội muốn gặp em." Ánh mắt Tư Thần Xuyên rơi xuống trên người cô gái đối diện, giọng nói giàu từ tính ôn hòa lại mê hoặc lòng người, "Tiếp theo xem khi nào em rảnh, cùng đi gặp ông?" "Tịnh Tịnh a, nếu ông nội Tư muốn gặp con, vậy thì ngày khác chi bằng ngày mai, con xem ngày mai thế nào?" Tống Giai Kì thăm dò hỏi. "Nếu em không muốn lấy thân phận vị hôn thê tới, cũng có thể đại diện nhà họ Lê, tỏ lòng quan tâm một chút." Tư Thần Xuyên cả người tản mát ra khí tức quý phái trầm ổn, lấy lui làm tiến. "Chủ ý này rất tốt!" Lê Cẩm Hòa không ngờ tiểu tử này lại thông minh như vậy. "Đúng vậy, đại diện cho nhà họ Lê chúng ta, bày tỏ chút tâm ý.." Tống Giai Kì cũng phụ họa. Giai Tịnh: . Cho nên, không ai hỏi ý kiến của cô? "Vậy Tịnh Tịnh, ngày mai con đi thăm ông nội Tư, con đã về nhà hai ngày rồi, cũng đến lúc đi một chuyến rồi." Dù sao năm đó người ta đưa ra môn hôn ước này, điều kiện các mặt của A Xuyên cũng không tệ. Ông lão bây giờ còn đang nằm viện, nghe nói tình hình không lạc quan.. Thân là tiểu bối, vẫn phải đi thăm viếng, bày tỏ chút tâm ý. "Đúng, không sai, đi thăm một chút." Lê Cẩm Hòa cười sắp xếp nói, "Mang chút quà đi, không thể đi tay không.." "Quà thì không cần, người đến là được." Tư Thần Xuyên giọng nói trong suốt. "Không được không được, lần đầu tiên gặp mặt, lễ tiết không thể thiếu!" Lê Cẩm Hòa kiên trì nói. "Vậy giao cho anh sắp xếp." Đôi mắt Tư Thần Xuyên gợn lên chút nhu hòa, nhìn về phía Giai Tịnh, "Lát nữa hẹn thời gian cụ thể?" Khuôn mặt cô gái cao ngạo, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của cha mẹ, cuối cùng vẫn đồng ý "Được." Coi như đi xem tình hình hồi phục của Tư lão gia tử, dù sao hai ngày trước cũng nhận chi phiếu trống của người ta. Tư Thần Xuyên nói thêm vài câu liền đứng dậy, môi mỏng khẽ mở ra, "Vậy con cũng không quấy rầy nữa." "Vậy là đi rồi sao? A Xuyên, con tặng nhiều quà như vậy, đây là.." Tống Giai Kì còn chưa dứt lời, đã nhìn thấy Tư Thần Xuyên dừng bước nghiêng mặt, trầm giọng khẽ đáp, "Một chút quà nhỏ, không thành kính ý." "Tịnh Tịnh, con tiễn A Xuyên đi!" Giai Tịnh: . Tại sao cô phải tiễn? "Không cần, Lê tiểu thư xin dừng bước." Chữ "Lê" này có ý vị sâu xa. Nhìn ý cười như có như không trên khóe miệng Tư Thần Xuyên, Giai Tịnh nhướng mày, chẳng lẽ là trách cô chỉ nói cho anh biết tên, không nói cho anh biết họ sao? Thật ra cô cũng vừa mới đặt họ này, mới hai ngày thôi, còn chưa quen với cái họ này cho lắm. "Nghỉ ngơi sớm, vợ chưa cưới." Cái gì vợ chưa cưới? Cô có đồng ý không? Lê Cẩm Hòa và Tống Giai Kì nghe thấy, nhất thời lòng vui như nở hoa! Xem ra A Xuyên rất hài lòng với Tịnh Tịnh.. hướng phát triển này vượt quá mong đợi của họ! Lê Thư Kỳ ở lầu hai rốt cuộc cũng không kiềm chế được chạy xuống lầu, ở nơi không ai nhìn thấy, trực tiếp chạy về phía con đường nhỏ trong hoa viên, "A Xuyên.." Thấy Lê Thư Kỳ nhào tới, Trường Thanh chặn đường đi của cô lại, "Thư Kỳ tiểu thư có việc gì?" Lê Thư Kỳ nhìn bóng dáng Tư Thần Xuyên, trong lòng vô cùng dày vò, "A Xuyên, bệnh tình của ông nội chuyển biến xấu, đúng là do em tạo thành, em thật sự rất áy náy. Cám ơn anh lúc nãy không nói ra trước mặt ba mẹ, làm em khó xử.." Trường Thanh: . Thần gia chỉ là không coi cô ra gì mà thôi, cũng không phải là cố ý nể mặt cô.. "Nghe nói tình trạng của ông không tốt lắm, em muốn đi xem thử, ngày mai lúc anh đón chị, thiện thể mang theo em." "Không cần." Trong con ngươi trong suốt đen láy của Tư Thần Xuyên lộ ra một tia lạnh lùng, "Ông nội muốn gặp vợ chưa cưới." Không phải cô. Lê Thư Kỳ không gờ anh lại từ chối dứt khoát lưu loát như vậy, đau lòng đồng thời còn ôm một tia hy vọng, "Chị có thể làm vị hôn thê đi, em chỉ đại diện cho nhà họ Lê. A Xuyên, để em đi xin lỗi ông nội đi?" Lê Thư Kỳ mong đợi nhìn Tư Thần Xuyên, hy vọng anh có thể gật đầu đồng ý. Nhưng cả người Tư Thần Xuyên tản ra một luồng khí tức lạnh như băng, dưới hàng mi đen nhánh, một đôi mắt lạnh bắt đầu gợn sóng. "Có thể đại diện cho nhà họ Lê, chỉ có vợ chưa cưới của tôi." Đôi mắt của hắn sâu thẳm thêm vài phần, đường cong hàm sạch sẽ gọn gàng, âm thanh càng thêm vô tình. "A Xuyên.." Thấy Lê Thư Kỳ còn muốn đuổi theo bước chân của Tư Thần Xuyên, Trường Thanh lập tức ngăn cản nói: "Thư Kỳ tiểu thư, Thần gia là người đã có vợ chưa cưới, sau này xin hãy duy trì khoảng cách nhiều hơn." "Trường Thanh?" Lê Thư Kỳ không ngờ tên hạ nhân này lại dám ngăn cản cô! Trước khi Giai Tịnh chưa trở về, tên hạ nhân này rất cung kính với cô! "Nếu để cho người ta thấy được, ảnh hưởng không tốt." Trường Thanh bỏ lại những lời này, xoay người đi theo bước chân của Tư Thần Xuyên. Lê Thư Kỳ nhìn bóng lưng Tư Thần Xuyên, lớn tiếng hô, "A Xuyên, mặc kệ anh có tin hay không, em thật sự không hề muốn hại ông nội. Em không phải cố ý!" Trường Thanh: . Không lẽ Thư Kỳ tiểu thư tưởng Thần gia đối với cô lạnh lùng như vậy, là bởi vì chuyện của lão gia tử sao? Ai cũng nhìn ra được, Thần gia không có ý với cô! Ngược lại là Giai Tịnh tiểu thư kia.. Thần gia đối với cô ấy hình như có chút khác biệt. Trong phòng khách, Tống Giai Kì nhìn một đống quà gặp mặt trước mặt: "Tịnh Tịnh, A Xuyên tặng những món quà này.." "Ba mẹ xử lý đi." Giai Tịnh lên lầu, không ngờ nhận lại người thân còn có thêm một vị hôn phu, sự việc hình như phiền phức hơn nhiều so với cô tưởng. "A Xuyên.." Trong vườn hoa, Lê Thư Kỳ nhìn hướng Tư Thần Xuyên rời đi nhỏ giọng nức nở. Vú Trương đau lòng đỡ lấy cô, "Thư Kỳ tiểu thư, người đi xa rồi.." "Vú Trương, con phải làm sao đây.." Lê Thư Kỳ nâng đôi mắt đẫm lệ đáng thương lên, "A Xuyên đối với chị, hình như có chút khác biệt." "Trò chơi mới bắt đầu, ai thắng ai thua còn chưa chắc." Vú Trương khẽ vuốt ve lưng cô, lý trí phân tích, "Lục tiểu thư từ nhỏ lớn lên trong một gia đình nhỏ, cũng chỉ có gương mặt xuất chúng, những thứ khác, chưa chắc đã lọt vào mắt của Tư thiếu." Nước mắt của Lê Thư Kỳ kẹt trong hốc mắt, trong nháy mắt cảm thấy lời nói của vú Trương có lý. "Tôi nghĩ, không tới mấy ngày, Tư thiếu sẽ phát hiện, cô mới là vị hôn thê tốt nhất!" Dù sao Thư Kỳ tiểu thư từ nhỏ học cầm kỳ thư họa, là tấm gương của tiểu thư khuê các! Mà Lục tiểu thư chẳng qua là một cô gái đến từ một chỗ nhỏ. Nhà họ Tư là hào môn, người bước vào đều là người có giáo dục, có nội hàm, bọn họ không cần một bình hoa di động chỉ có vẻ ngoài! "Cho dù Tư thiếu thích, cũng là cảm giác mới mẻ nhất thời, chờ sau này lục tiểu thư làm ra trò cười, làm mất mặt nhà họ Tư, nhà họ Tư sẽ phát hiện, vị trí bên cạnh Tư thiếu, chỉ có cô thích hợp nhất!" Lê Thư Kỳ được vú Trương trấn an, tâm tình tốt hơn không ít. Phía bên kia. Giai Tịnh vừa trở về phòng không bao lâu, điện thoại di động liền rung lên. Đó là một chuỗi các con số quen thuộc, hôm nay vừa gọi qua một lần cho cô. Cô trượt qua nghe máy, chợt nghe thấy giọng nói vừa quen thuộc vừa trầm ấm từ đầu kia của điện thoại truyền đến. "Giai Tịnh." Thanh tuyến của Tư Thần Xuyên sạch sẽ trong suốt, rất có từ tính, "Anh đến nhà rồi." "..." Giai Tịnh theo bản năng hỏi, "Có việc gì?" Câu hỏi này, ngược lại làm cho Tư Thần Xuyên cảm thấy có chút thú vị, tiểu cô nương này không biết anh đang báo cáo hành tung?
Chương 32: Dựa vào vai anh ngủ quên Bấm để xem Lê Thư Kỳ nghĩ lại, đúng vậy, không có so sánh, người khác cũng không biết Giai Tịnh kém cỏi thế nào, mà cô xuất sắc cỡ nào! Vú Trương nói đúng, để cho nha đầu nhà quê này đi đụng độ, phải biết, Tư lão gia tử hô mưa gọi gió nửa đời người, rất xem thường loại ếch ngồi đáy giếng này! "Buổi trưa không cần gọi tôi ăn cơm." Lúc Giai Tịnh lên lầu tiện thể dặn dò người làm bên cạnh, về phòng khóa trái cửa lại ngủ! Vẽ bản thảo suốt đêm, cô quả thật mệt mỏi, vừa chạm gối đã tiến vào mộng đẹp. Lê Cẩm Hòa và Tống Giai Kì sau khi ngủ dậy, nghe nói con gái bảo bối ngay cả bữa trưa cũng không ăn, vội vàng gọi đầu bếp tới, "Là bữa sáng hôm nay không hợp khẩu vị của Tịnh Tịnh sao?" Đầu bếp Trương cảm thấy oan uổng, "Lục tiểu thư vì lời nói của thất tiểu thư nên mới rời khỏi chỗ ngồi, không liên quan đến chuyện bữa sáng.." "Thư Kỳ?" Lê Cẩm Hòa và Tống Giai Kì sửng sốt, lại vội vàng hỏi, "Thư Kỳ đã nói gì?" "Thất tiểu thư cũng không nói gì, chính là muốn lục tiểu thư dẫn theo cô cùng đi thăm Tư lão gia tử, nhưng lục tiểu thư không đồng ý.." Tống Giai Kì và Lê Cẩm Hòa liếc nhau, lúc này mở miệng nói, "Đi mời thất tiểu thư tới đây." Lúc Lê Thư Kỳ bị triệu tập, không ngờ Giai Tịnh ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng báo cáo với cha mẹ, mấy tuổi rồi còn giở tính không ăn cơm, nhất thời có chút tức giận! Nhưng bề mặt cô vẫn giả bộ điềm đạm đáng thương, ủy khuất lau nước mắt. "Ba, mẹ, con không nói gì quá đáng với chị, con chỉ hỏi chị có thể dẫn theo con hay không.." "Là ông nội Tư nhớ con, khoảng thời gian trước cứ nhắn tin cho con, bảo con đi thăm ông ấy, lúc đó con bận thi đại học không có thời gian đi.." Lê Thư Kỳ thấy bọn họ bán tín bán nghi, vội vàng lấy điện thoại di động ra, lật lịch sử trò chuyện ra. "Hai người xem, đây là tin nhắn ông nội Tư gửi cho con, ngày tháng phía trên có thể chứng minh, thật sự là ông nội Tư nhớ con, gọi con nhiều lần." "Con cũng là hôm nay rảnh rỗi, mới muốn đi cùng.." Tống Giai Kì không ngờ sự thật lại như vậy, xem ra là bọn họ suy nghĩ nhiều, Thư Kỳ sao lại giành vị hôn phu với Tịnh Tịnh chứ? Là họ hiểu lầm rồi! Giai Tịnh không biết buổi sáng đã xảy ra chuyện gì, khi cô ngủ dậy, đồng hồ đã chỉ vào một giờ chiều. Rửa mặt thay quần áo đơn giản, vừa mở cửa phòng, liền nghe thấy động tĩnh dưới lầu. "A Xuyên à, tối qua con mang nhiều quà như vậy cho Tịnh Tịnh, hôm nay lại mang những thứ này cho chú và dì, trong lòng chú dì rất băn khoăn. Lần sau đến nhà chú dì tuyệt đối đừng khách sáo, đều là người một nhà, không cần mang quà." "Con còn chuẩn bị cả quà gặp mặt với ông nội cho Tịnh Tịnh. Làm sao mà được chứ! Hai ta đã cho người chuẩn bị quà rồi, lần này không thể để con tốn phí nữa!" Giai Tịnh nghe đến đây, ánh mắt mang theo nghi hoặc. Tư Thần Xuyên tới rồi? Chẳng phải hẹn trước cửa nhà sao? Sao anh ấy vào nhà rồi? "Chú dì nặng lời rồi, Tịnh Tịnh là vợ chưa cưới của con, quà gặp mặt của cô ấy, theo lý nên do con chuẩn bị." Tư Thần Xuyên vừa dứt lời, liền chú ý tới Giai Tịnh từ trên cầu thang đi xuống, một đôi chân dài vừa nhỏ vừa trắng, ăn mặc giản dị, ngũ quan thanh lệ xuất chúng, không biết có phải do ngủ không đủ giấc hay không, đuôi mắt xinh đẹp mang theo một tia nóng nảy. Cô như vậy, không hiểu sao có chút đáng yêu. "Tịnh Tịnh, con dậy rồi sao? Giờ này chắc đói rồi nhỉ." Lê Cẩm Hòa và Tống Giai Kì vội vàng tiến lên quan tâm, "Ăn chút gì trước rồi mới đi, đồ ăn đều hâm nóng cho con rồi." "Con không đói." Giai Tịnh chỉ muốn mau chóng đến bệnh viện, sau đó trở về xử lý công việc, ngày mai thứ hai phải đến công ty cha cho cô xem thử, không có nhiều thời gian xử lý chuyện riêng. Nhưng Tống Giai Kì sợ cô đói bụng: "Nhà bếp đã chuẩn bị xong rồi! Con ít nhiều ăn một chút, vừa lúc A Xuyên tới, hai người các con cùng nhau ăn, có bạn." "Đúng đúng, A Xuyên bình thường đều ăn ở tập đoàn, chắc chắn là ăn không no, hai người các con cùng nhau ăn một chút." Cứ như vậy, hai người ăn xong mới ra ngoài. Mà phía bên kia. Tư lão gia tử không ngừng soi gương, "Lão Văn, mau nhìn xem tóc ta có rối hay không, quần áo chỉnh tề chưa.." Biết được hôm nay muốn gặp cháu dâu, trong lòng ông kích động không thôi. Châu quản gia có chút bất đắc dĩ, "Lão gia tử, ngài đã soi không dưới tám trăm lần, không biết còn tưởng ngài muốn gặp vợ mình.." "Đi ra!" Tư lão gia tử thu gương lại, thúc giục nói, "Mau ra cửa xem bọn họ đến chưa?" "Tôi đã nói với Trường Thanh, trước khi xuất phát nhắn tin cho tôi." Châu quản gia vừa dứt lời, điện thoại di động vang lên một tiếng, nhận được một tin nhắn mới! Là Trường Thanh nhắn. Nói là chuẩn bị xuất phát, mười phút nữa sẽ đến bệnh viện. "Mau mau, mau đi nghênh đón!" Tư lão gia tử vô cùng kích động, thúc giục Châu quản gia, "Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi đi!" Bên trong một chiếc xe sang trọng. Giai Tịnh có hơi buồn ngủ, theo xe xóc nảy, dần dần khép mắt lại. "Thần gia, phía trước là.." Trường Thanh còn chưa nói hết, đã nghe thấy Tư Thần Xuyên nhỏ giọng nhắc nhở: "Đừng lên tiếng." Trường Thanh nhìn qua gương chiếu hậu, lúc này mới phát hiện Giai Tịnh tiểu thư đang ngủ. Lúc xe chậm rãi dừng lại, đầu Giai Tịnh ngã sang một bên, Tư Thần Xuyên đưa tay nhẹ nhàng đỡ lấy mặt cô. Khuôn mặt của cô mềm mại trơn nhẵn, dưới hàng lông mày thanh tú, lông mi đen nhánh cong vút nhẹ nhàng khép lại, giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn. Rõ ràng là mặt mộc, lại đẹp như tiên gián trần, không thể bắt bẻ. Ánh mắt Tư Thần Xuyên miêu tả ngũ quan của cô, tới gần cô, đem bả vai cho cô mượn, để cô ngủ thoải mái hơn một chút. Ánh mắt Trường Thanh trợn tròn, Thần gia chẳng phải có bệnh yêu sạch sẽ sao? Vậy mà lại chủ động tới gần cô.. Thật không thể tin được! Châu quản gia chờ ở ngoài xe nhìn thấy một màn này, ngạc nhiên đến mức cằm sắp rơi xuống! Ông cho rằng mình già hoa mắt, dụi dụi mắt, thiếu gia thật sự đem bả vai cho một cô gái mượn, còn dùng một ánh mắt cưng chiều chưa từng có nhìn cô.. Chẳng lẽ thiếu gia động lòng với tiểu nha đầu này? Tiểu nha đầu này là thần thánh phương nào? * * * Không biết ngủ bao lâu, Giai Tịnh mở mắt ra, phát hiện mình tựa vào vai Tư Thần Xuyên ngủ thiếp đi. Và chiếc xe đã đậu trong nhà để xe ở bệnh viện từ lâu. "Tôi ngủ thiếp đi rồi sao?" Cô nhìn thấy đồng hồ trên xe đã chỉ vào ba giờ, ý thức được mình dựa vào vai anh trong một thời gian dài như vậy, "Xin lỗi, sao không gọi tôi dậy?" "Tối qua ngủ muộn lắm sao?" Tư Thần Xuyên ngữ khí không có chút trách cứ nào, ngược lại còn rất ôn hòa, "Muốn cho em ngủ thêm một chút." "Nếu Giai Tịnh tiểu thư đã tỉnh rồi, Thần gia, hai người đi trước, tôi cầm quà gặp mặt đi theo hai ngươi." "Ừm." Trường Thanh đang định đi lấy đồ, chợt nghe Giai Tịnh nói một câu, "Quà gặp mặt tôi chuẩn bị rồi." Hắn sửng sốt, giống như Tư Thần Xuyên, đều cảm thấy ngoài ý muốn, hắn thấy bất ngờ đồng thời lặng lẽ đánh giá Giai Tịnh. Cả người cô từ trên xuống dưới ngay cả một cái túi cũng không mang theo, cái gọi là quà gặp mặt, ở đâu? "Thần gia, thật sự không lấy quà gặp mặt mà ngươi đã chuẩn bị sao?" Trường Thanh có hơi nghi ngờ. "Ừm, nghe Tịnh Tịnh." Tư Thần Xuyên bồi bên cạnh tiểu nha đầu, hai người sánh vai đi về phía trước, nhan sắc của họ hấp dẫn vô số ánh mắt.
Chương 34: Dây chuyền kim cương bà nội tặng Bấm để xem "Con con con.." Thằng nhóc thối này, cố ý đẩy ông vào hố lửa! Ngược lại, ánh mắt Giai Tịnh ở một bên lưu chuyển, khóe môi khẽ nhếch lên, "Thuốc không cần thêm nữa, chỉ là rượu thì không thể uống nữa." "Đúng đúng." Tư lão gia tử gật đầu, "Tịnh Tịnh nói đúng." Châu quản gia ở bên liên tục gật đầu, "Thiếu phu nhân, sau này tôi nhất định sẽ trong coi lão gia tử." "..." Giai Tịnh bất đắc dĩ, thản nhiên sửa lại "Gọi con Giai Tịnh là được rồi." "Không không không, tiểu nhân nào dám gọi thẳng tên của thiếu phu nhân." Khóe miệng Tư Thần Xuyên nhếch lên, nói sang đề tài khác "Không phải ông trong ứng ngoại họp với ông nội, ông nội có thể uống được rượu sao?" "Tiểu nhân cam đoan sau này tuyệt đối không tái phạm nữa!" "A đúng rồi!" Tư lão gia tử đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ tinh xảo, mở khóa ra, là một cái vòng cổ vương miện xinh đẹp. "Vòng cổ này là sợi dây chuyền mà bà nội A Xuyên thích nhất trong số của hồi môn của bà ấy. Bà ấy từng nói, nếu có một ngày, A Xuyên chủ động dẫn con gái đến gặp người nhà, nhất định phải đưa thứ này cho nó." Vương miện do 999 viên kim cương hàng đầu làm thành trong vô cùng xa xỉ xinh đẹp. Giai Tịnh biết sợi dây chuyền này năm đó chấn động toàn cầu, bởi vì dùng kim cương tốt nhất, mời nhà thiết kế hàng đầu, ở thời đại đó, một sợi dây chuyền như vậy đã tốn ba tỷ! "Quà quý giá như vậy, con không thể nhận.." Giai Tịnh đang từ chối, thì nghe Tư lão gia tử nói, "Đây là quà gặp mặt của bà nội A Xuyên tặng cho cháu dâu, con nhất định phải nhận! Nếu bà ấy ở đây, chắc chắn sẽ tự tay đeo cho con.." Nói đến bạn già, Tư lão gia tử đột nhiên có chút bi thương. Giai Tịnh phát hiện ánh sáng trong mắt ông ảm đạm xuống, có vẻ như rất buồn, không nhịn được quay đầu nhìn về phía Tư Thần Xuyên. Tư Thần Xuyên nhàn nhạt giải thích, "Mấy năm trước bà nội bị tai nạn xe, bây giờ còn là người thực vật." Tuy không chết, nhưng cũng không khác gì người chết. Không thể di chuyển, không thể nói chuyện, không có ý thức đau đớn.. Tuy họ đã mời vô số danh y, nhưng không ai ngoại lệ, đều không có cách nào với bệnh tình của bà nội. "A Xuyên, con đeo cho Tịnh Tịnh đi." Tư lão gia tử thấy Giai Tịnh không chịu nhận, lại đưa hộp quà cho Tư Thần Xuyên, lẩm bẩm nói, "Ông nội cũng không biết còn có thể sống thêm mấy ngày nữa, có thể nhìn thấy hai con kết hôn hay không.. Nhiều lần ông nội đều cảm thấy mình sắp không được nữa, nếu không phải nghĩ đến bà nội các con.." Giai Tịnh nghe nói như vậy, không hiểu sao có chút xúc động. "Được rồi lão gia tử, hôm nay thiếu phu nhân đến, chúng ta không nói chuyện này." Châu quản gia sợ lão gia tử bi thương quá độ, bệnh tình lại nặng thêm. "Đúng đúng, Tịnh Tịnh đến, không nói mấy chuyện này!" Tư lão gia tử lại nở nụ cười. "Nào, anh đeo cho em." Ngón tay thon dài gầy gò của Tư Thần Xuyên lấy vòng cổ ra, cả người tới gần Giai Tịnh. Giai Tịnh có thể ngửi thấy mùi hơi thở trong trẻo trên người anh, cô muốn từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ mong của lão gia tử, nhớ tới những gì anh vừa nói, cuối cùng, vẫn không đành lòng mở miệng. "Rất đẹp." Ánh mắt Tư Thần Xuyên miêu tả ngũ quan của cô gái, dung mạo cô gái thanh lệ, đôi mắt hữu thần, vương miện xinh đẹp tinh xảo rơi trên cổ tuyết trắng nõn thon dài của cô, phảng phất như vì thiết kế riêng cho cô vậy. "Rất thích hợp với em." Lông mày Tư Thần Xuyên thoáng nhướng lên, ánh mắt ôn hòa như nước. "Nếu bà nội các con nhìn thấy cảnh này thì tốt rồi." Nghe Tư lão gia tử nói như vậy, khóe môi Tư Thần Xuyên nhẹ nhàng nhếch lên "Hôm nào Tịnh Tịnh rảnh, con dẫn cô ấy cùng đi thăm bà nội." Giai Tịnh: ? "Được được được, cái này được!" Tư lão gia tử vui mừng biết mấy "Đến lúc đó chúng ta cùng đi! Tịnh Tịnh à, con xem ông nội còn mấy ngày nữa có thể xuất viện?" Giai Tịnh trả lời, "Nếu tình hình ổn định, qua ba ngày nữa là được." Đến lúc đó đi xem bệnh tình của bà nội một chút, nói không chừng có thể giúp được. Nghe thấy tiểu cô nương đồng ý, tâm tình lão gia tử lại tốt hơn không ít, lải nhải tán gẫu một hồi lâu, trước khi đi, Giai Tịnh từ trong túi áo lấy ra một cái bình nhỏ tinh xảo. "Ông nội, cái này cho ông." Tư lão gia tử không ngờ mình cũng có quà, vui mừng nhận lấy, đầy mong đợi hỏi, "Đây là gì vậy?" "Tiểu Điềm Hoàn, một tháng ăn một viên, ăn liền nửa năm, đảm bảo ông khỏe mạnh hẳn, sống đến một trăm tuổi." "Ha ha ha ha, trên đời này còn có loại đồ tốt này? Chắc là đắt lắm, phải không? Tịnh Tịnh, con lấy đâu ra bảo bối này?" Thứ bây giờ ông muốn nhất chính là "Sống lâu trăm tuổi"! Không ngờ Tịnh Tịnh như con sâu trong bụng ông, biết ông quan tâm cái gì! "Bây giờ ông có thể ăn một viên không?" Tư lão gia tử vội vàng mở ra, vốn định đổ một viên ra, không ngờ kích động, đổ rất nhiều viên trong lòng bàn tay. Trường Thanh nhìn thoáng qua đồ án chữ "Thọ" trên viên thuốc, tròng mắt thiếu chút nữa rơi xuống, đây chẳng phải là "Trường thọ hoàn" gây chấn động trong buổi đấu giá sao? Nghe nói ăn vào có thể đảm bảo sức khỏe khỏe mạnh, kéo dài tuổi thọ, ba đến năm tháng chỉ bán đấu giá một viên.. Một viên có giá 5 triệu.. Điều quan trọng là, thứ đắt tiền lại hiếm có như vậy, Giai Tịnh tiểu thư sao lại có nhiều như vậy? Nhìn số lượng này, Giai Tịnh tiểu thư ít nhất phải liên tục mua mười năm tám năm mới có nhiều thuốc như vậy chứ? Thế nhưng, tuổi này của Giai Tịnh tiểu thư vốn không dùng đến thứ này a.. Tại sao cô ấy có thể chi nhiều tiền như vậy để mua những viên thuốc nhỏ mà không có tác dụng? Luôn mang theo bên mình? Trừ khi.. Tất cả những viên thuốc nhỏ này đều do chính cô ấy làm? Cho nên muốn bao nhiêu có bấy nhiêu! Ý thức được khả năng này, Trường Thanh khó tin nhìn Tư Thần Xuyên, Tư Thần Xuyên hiển nhiên cũng nhận ra lai lịch của loại thuốc này, ánh mắt thâm thúy không ít. Xem ra tiểu nha đầu này tám chín phần mười chính là dược thần nổi danh trong ngành -- "Tấn tiên sinh". Trước kia không ít thuốc bán chạy trong hội đấu giá, hẳn là xuất phát từ tay cô.. Điều này cũng có thể giải thích tại sao cô ấy lại xuất hiện tại nhà thờ Hortz gần buổi đấu giá vào ngày hôm đó. Bởi vì ngày hôm đó, cô cũng đi đấu giá. Nghĩ đến điểm này, khóe miệng Tư Thần Xuyên khẽ nhếch lên, không ngờ tiểu nha đầu này có nhiều thân phận như vậy, hết cái này đến cái khác, khiến người ta bất ngờ. "Lão gia tử, ông lời rồi!" Trường Thanh nhịn không được trong lời nói có ý riêng. "Thì đúng rồi còn gì." Tư lão gia tử nếm thử một viên "Còn rất ngọt, đúng là lời rồi! Cháu dâu bảo bối một lần cho nhiều như vậy, ngon quá! Tịnh Tịnh à, cái này ăn nhiều có hại không? Mỗi ngày ông ăn một viên được không?" Trường Thanh: "Đừng.." Tư Thần Xuyên: "Không được." Tư lão gia tử nghi hoặc nhìn hai người bọn họ "Vì sao?" Trường Thanh muốn nói lại thôi, tiểu điềm hoàn đắt như vậy, một ngày một viên, cũng lãng phí quá.. Tư Thần Xuyên bổ sung, "Tịnh Tịnh đã nói rồi, một tháng chỉ có thể ăn một viên." "Thôi được.."
Chương 36: Nắm tay cô không buông Bấm để xem "Bỏ đi." Bạch Bác Minh không muốn nhiều chuyện, bây giờ thân phận người giàu nhất Đông Thành bày ở đây, ông cần thể diện, không muốn làm quá khó coi trước chốn đông người. Nhưng Từ Nhược Văn suy đoán, "Bác sĩ Đường có phải thấy nha đầu chết tiệt đó có chút nhan sắc, muốn theo đuổi nó, cho nên anh hùng cứu mỹ thay cô ta nói vài câu tốt không? Tôi đã nói rồi, mấy lần trước thái độ của hắn đối với chúng ta kém như vậy, chắc là chịu ảnh hưởng của nha đầu chết tiệt kia.." "Đừng nói nữa, vào thăm mẹ." "Cũng không biết khi nào mẹ tỉnh lại, di chúc tôi mời người soạn thảo xong rồi, chỉ cần bà ký tên, đem tài sản đứng tên để lại cho chúng ta và Dung Dung, vậy thì tảng đá trong lòng tôi có thể buông xuống rồi.." "Nhỏ giọng một chút!" Bạch Bác Minh quay đầu lại trừng mắt nhìn cô một cái "Bà sợ người khác nghe không thấy à?" Từ Nhược Văn vội vàng bịt miệng, đóng cửa phòng bệnh lại. * * * Giai Tịnh không biết mục đích chuyến đi này của bọn họ, nói với Đường Thiếu Trạch phía sau "Tôi còn có việc, anh đi trước đi." "Vậy báo cáo bệnh tình của bà Bạch.." "Nếu không có tình trạng đặc biệt gì, anh xem là được." "Được." Đường Thiếu Trạch lúc này mới chú ý tới người đàn ông đang chờ ở phía trước, tóc ngắn gọn gàng dứt khoát, thân hình thon dài, cả người tỏa ra khí thế quý phái. Tại sao lại là anh ta? Tư Thần Xuyên? Từ sau khi cứu Tư lão gia tử, Giai Tịnh hình như rất thân thiết với người đàn ông này? Tư Thần Xuyên nhìn thấy Đường Thiếu Trạch, ánh mắt chỉ quét một chút liền rơi xuống người Giai Tịnh, giống như không xem hắn ra gì, nhẹ giọng hỏi cô gái trước mắt "Gặp phiền phức à?" "Không có." "Có việc có thể nói với anh, anh xử lý." Giai Tịnh nâng ánh mắt lên, nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Tư Thần Xuyên, thản nhiên mở miệng nói "Không có gì, gặp phải hai con chó. Tôi vào xem ông nội." "Được." Ánh mắt Tư Thần Xuyên theo cô vào phòng bệnh, sau đó ngước mắt lên, nhìn về phía Đường Thiếu Trạch cách đó không xa. Đường Thiếu Trạch không biết mình có nên chào hỏi hay không, người đàn ông trước mắt, ngay cả ông nội thấy cũng phải kính sợ ba phần.. Vào lúc anh do dự, Tư Thần Xuyên đã thu hồi ánh mắt, đi theo Giai Tịnh vào phòng bệnh. "Tịnh Tịnh, không gặp chuyện gì chứ?" Tư lão gia tử vừa nhìn thấy cháu dâu liền quan tâm nói. "Không có." "Có chuyện gì nói cho A Xuyên biết, nó sẽ xử lý! Nếu kết quả nó xử lý con không hài lòng, thì tìm ông nội! Ông nội làm chỗ dựa cho con!" Đôi mắt trong suốt của Giai Tịnh lộ ra ánh sáng trong trẻo "Được." Lúc chia tay, Tư lão gia tử lưu luyến không rời, dặn dò "Tịnh Tịnh, đừng quên chúng ta đã hẹn, ngày mốt xuất viện, con nhất định phải đến nha." "Con nhất định đến." Sau khi rời khỏi bệnh viện, Giai Tịnh hỏi về bệnh tình của bà nội Tư. "Bị tổn thương não." Tư Thần Xuyên trầm giọng khẽ đáp, "Ngoại trừ có thể tự động hô hấp, chớp mắt ra, các triệu chứng khác không khác gì người thực vật." Nói một cách đơn giản, bà giống như một cái cây sống. Giai Tịnh nghe hiểu, cô nhớ tới rất lâu trước, cô đã từng điều trị một trường hợp khó giải quyết, bệnh nhân kia cũng bởi vì tổn thương não mà biến thành người thực vật. Tuy cuối cùng chữa khỏi, nhưng phải phối hợp rất nhiều thuốc, có loại thuốc rất hiếm, có loại ở khu bất hợp pháp ngoài biên giới, tóm lại rất phiền toái, không dễ. "Cùng ăn cơm tối?" Giai Tịnh nhìn đồng thời, vừa định nói ba mẹ còn ở nhà chờ cô, liền thấy Tư Thần Xuyên lấy điện thoại di động ra, gọi một số. "Chú, là con." "Buổi tối con và Tịnh Tịnh ăn ở bên ngoài." "Được, con sẽ chăm sóc tốt cô ấy." Thấy anh nói hai lời cúp điện thoại, nội tâm Giai Tịnh: . Anh chàng này có được cô đồng ý không? "Muốn ăn gì?" Tư Thần Xuyên mở cửa xe, chờ cô lên xe. Giai Tịnh: . "Món Trung hay món Tây?" Giai Tịnh: . "Món Nhật?" Giai Tịnh: . "Hay là muốn ăn thứ khác?" "Tùy." Chân dài Giai Tịnh bước lên xe, không suy nghĩ về vấn đề này nữa. Sau khi Tư Thần Xuyên lên xe, thấy cô đưa tay muốn tháo sợi dây chuyền kia, theo bản năng nắm lấy tay cô. Bàn tay nhỏ bé đột nhiên bị bàn tay to của anh bao bọc, Giai Tịnh sửng sốt nhìn anh giải thích "Cái này tôi nhận lấy không tốt." "Không ai có tư cách có nó hơn em." Tư Thần Xuyên nhìn ánh mắt cô, gằn từng chữ, "Anh biết em còn nhỏ, chưa suy nghĩ đến chuyện kết hôn, không sao, không vội." "..." Giai Tịnh chỉ cảm thấy thứ quý giá như vậy đeo trên cổ cô quá chói mắt, người nghe nói qua sợi dây chuyền này đều biết thứ này đại diện cho cái gì! Thấy cô vẫn muốn tháo xuống, Tư Thần Xuyên lấy lui làm tiến "Nể mặt trái tim ông nội không tốt, đeo trước? Hai ngày nữa ông nội xuất viện, thấy em không đeo sẽ đau lòng." "..." Giai Tịnh bị những lời này làm rung động, tay vừa rời khỏi vòng cổ, đã bị anh thuận thế nắm lấy. Tư Thần Xuyên nghiêm túc nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, mềm mại, đột nhiên không muốn buông ra. Giai Tịnh không thể rút tay về, chỉ có thể nói "Buông ra." Bàn tay lớn của Tư Thần Xuyên bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô, không có ý định buông ra, ngược lại bình tĩnh nhìn phía trước "Mượn anh nắm một lát." "..." Anh có lễ phép không? "Em quen với Đường Thiếu Trạch lắm sao?" Tư Thần Xuyên đột nhiên hỏi. Giai Tịnh: ? Trường Thanh lái xe ở phía trước không ngờ Thần gia và Giai Tịnh tiểu thư tiến triển nhanh như vậy, kích động đến tay lái sắp nắm không vững! Đáng tiếc đường đêm nay không có đất lầy lội, bằng không giống như lần trước gập gềnh chao đảo, đem Giai Tịnh tiểu thư đảo vào trong ngực Thần gia thì tốt biết mấy. Giai Tịnh thản nhiên mở miệng nói "Nói chuyện qua mấy lần." Lúc trước tiểu tử kia không phục y thuật của cô, sau khi bị cô ngược vài lần, ngoan ngoãn cúi đầu xưng thần. "Vậy em thích người học y nhiều hơn một chút, hay là người không học y?" Giai Tịnh: ? Trường Thanh: Phụt.. Thần gia, anh còn nói anh không ghen, không ghen anh có thể hỏi ra câu này? Anh ghen lên trời luôn rồi! "Ý anh là sao?" Giai Tịnh không hiểu lời nói của anh, thấy ánh mắt anh trông có vẻ như rất quan tâm, trong nháy mắt hiểu rõ "Học y, so với không học, chẳng phải tốt hơn một chút sao? Không có việc gì còn có thể trao đổi một chút, học hỏi lẫn nhau." Tư Thần Xuyên theo bản năng nắm chặt tay cô, giọng điệu có chút chua xót "24 giờ đều bàn về y học? Không mệt sao?" "Sao có thể, nói chuyện đều là đề tài hứng thú, hơn nữa, tán gẫu nhiều, hai người còn có thể cùng nhau tiến bộ." Thấy Giai Tịnh nhíu mày, Tư Thần Xuyên không nhịn được khẽ nhếch môi, biết tiểu nha đầu này đang trêu chọc anh. Biết rõ cô cố ý, nhưng ở trong lòng anh, lại giống như đánh đổ nước đường, cảm giác ngọt ngào đang lan tràn. "Thần gia, phía trước chính là quán ăn Tinh Không!" Trường Thanh nói đến đây, không nhịn được nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, "Giai Tịnh tiểu thư, đây chính là nhà hàng Thần gia chúng tôi thích nhất, trước giờ anh ấy chưa từng dẫn bất kỳ cô gái nào tới!" Giai Tịnh thấy thú vị "Nói cách khác, những nơi khác không thích đều dẫn cô gái đi qua?" "Không không không không, đương nhiên là không." Xe của Trường Thanh còn chưa dừng lại, quản lý đã tinh mắt phát hiện. Mới chớp mắt, quản lý nhà hàng đã tự mình chạy ra nghênh đón. "Tư thiếu, đã lâu không gặp.. Vị này là.."
Chương 38: Đừng cử động, anh sợ làm em đau Bấm để xem Đôi mắt của cô dưới ánh sáng của pháo hoa trong suốt, chỉ là nhìn kỹ, hình như có một tia ưu thương? Tư Thần Xuyên còn muốn nhìn lại, phát hiện tia ưu thương kia thoáng qua, giống như pháo hoa trên trời, tìm không thấy bóng dáng nữa. Dưới ánh trăng một sáng một tối của pháo hoa, gương mặt của Giai Tịnh được chiếu sáng, thanh tú tuyệt tục, vẻ đẹp cao quý lãnh nhiên kia, tựa như trăng sáng trong trẻo, không ai có thể sánh được. "Những thứ này đều là anh chuẩn bị sao?" Giai Tịnh nhìn pháo hoa trên bầu trời. "Ừm." Tư Thần Xuyên cũng không biết tiểu nha đầu bề ngoài vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo này rốt cuộc có thích bất ngờ trước mắt hay không "Bây giờ cảm thấy học y tốt, hay là không học y tốt?" Giai Tịnh cảm thấy buồn cười, cố ý nói, "Học y, thật tế, hữu dụng." Ngụ ý là nói anh không đủ thật tế, cứ chuẩn bị mấy thứ vô dụng? "Mặt hữu dụng em còn chưa thấy." Tư Thần Xuyên đột nhiên nhẹ giọng ở bên tai cô nói một câu như vậy. Giọng nói trầm ấm trong veo của anh giống như đang ám chỉ cái gì đó, Giai Tịnh đỏ mặt, thế nhưng lại nghĩ đến thứ không nên nghĩ.. Không biết qua bao lâu, trần nhà từ từ khép lại, ánh đèn trong phòng từng tầng từng tầng sáng lên. Đợi đến khi ánh đèn trong phòng hoàn toàn hồi phục, nghệ sĩ violin cách đó không xa khom người tạ lễ, đang chuẩn bị rời khỏi sân khấu, ánh mắt trong lúc vô tình nhìn thấy Giai Tịnh, sợ hết hồn, đây chẳng phải là nửa sư phụ của cô sao? Đã từng chỉ điểm violin của cô, nhưng không chịu nhận cô làm đồ đệ, không ngờ lại gặp ở đây! Giai Tịnh cũng không ngờ nghệ sĩ violin người Pháp vất vả chỉ điểm nửa tháng, thế nhưng lại kéo khúc nhạc cô chỉ điểm khó nghe như vậy.. Lúc nãy cô còn đang suy nghĩ ở đâu mời nghệ sĩ violin, mất hứng như vậy? "Quen biết à?" Tư Thần Xuyên thấy Giai Tịnh nhìn nghệ sĩ violin. Giai Tịnh khẽ nhếch khóe môi "Nghệ sĩ violin nổi tiếng Siscati, ai không biết?" Siscati vội vàng dùng tiếng Trung nói "Không không, nặng lời rồi, gần đây không luyện đàn tốt, nếu có mang đến trải nghiệm không tốt, xin hãy lượng thứ cho." "Đi xuống đi." Tư Thần Xuyên không biết giữa các cô đã xảy ra chuyện gì, nắm tay Giai Tịnh không buông. Thấy Giai Tịnh không có ý định truy cứu, Siscati đi xuống, lấy điện thoại di động ra, "Tiền bối, tôi không biết là cô! Nhất thời bị người ta mời tới, còn tưởng là người có tiền không hiểu âm luật tiêu tiền tìm tôi tiêu khiển.. Cho nên không coi trọng.." Giai Tịnh nhận được wechat của cô, đơn giản trả lời mấy chữ, "Rất tệ." "Tôi nhất định sẽ cố gắng luyện tập." Giai Tịnh thu hồi điện thoại di động, không trả lời "Đi thôi." Bạch Tuyết Dung ngồi đối diện nhà hàng Tinh Không, đã ăn đến no căn cả bụng, vẫn không đợi được Giai Tịnh đi ra. Dung Dung, hôm nay khẩu vị của em rất tốt, có muốn ăn thêm một chút nữa không? Gọi cho em thêm một ly kem nữa nha? "Cao Thiên Kiệt không biết suy nghĩ âm u trong lòng cô, còn tưởng mấy thứ này phù hợp với khẩu vị của cô. " Không cần đâu. "Bạch Tuyết Dung mặt ngoài mỉm cười. Ăn nữa cô sẽ ói mất, nếu không phải vì chờ Giai Tịnh đi ra, cô tuyệt đối sẽ không ăn nhiều như vậy! " Không ăn nữa sao? Vậy chúng ta đi thôi? Đi dạo bên bờ sông. " Cao Thiên Kiệt thấy không còn sớm, gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền, sau đó nắm tay Bạch Tuyết Dung rời khỏi nhà hàng. Bạch Tuyết Dung đi từng bước nhỏ, còn đang lề mề, trong lòng có chút tiếc nuối, không thể tận mắt để anh Thiên Kiệt thấy Giai Tịnh đi làm về, thật đáng tiếc. Đúng lúc này, thang máy VIP của nhà hàng Tinh Không đối diện đột nhiên mở ra, một người đàn ông cao lớn đẹp trai đi ra với Giai Tịnh, tuy chỉ có một hai giây, nhưng Bạch Tuyết Dung vẫn sợ ngây người! Cho dù cách xa như vậy, nhưng dáng người, hình dạng, khí trường của người đàn ông đó, hoàn toàn hơn hẳn so với Cao Thiên Kiệt! Tuy không nhìn rõ ngũ quan cụ thể, nhưng Bạch Tuyết Dung nhìn ra được người đàn ông đó rất trẻ! Cô thật sự rất kinh ngạc, không cách nào hình dung được cảm giác lúc này! Người đàn ông kia, có phải là anh trai của Giai Tịnh không? Gia đình nguyên sinh của Giai Tịnh kém như vậy, rất có thể cô và anh trai làm việc ở đây! Nghĩ như vậy, trong lòng cô dễ chịu hơn một chút, nhưng vẫn không cách nào giải thích được động tác của người đàn ông kia, hình như anh đang dắt Giai Tịnh đi ra.. Có phải cô ấy nhìn nhầm không? Giữa anh em với nhau, sao có thể nắm tay nhau chứ? Cách khoảng cách xa như vậy, chỉ nhìn thấy một hai giây, không thấy rõ tình hình cụ thể.. " Dung Dung, em sao vậy? " " Không.. "Bạch Tuyết Dung không dám nói lại nhìn thấy chị, sợ Cao Thiên Kiệt cho rằng ngày nào cô cũng nhìn chằm chằm chị gái, nhưng hướng người đàn ông kia cùng Giai Tịnh rời đi, hình như là đi đến bãi đỗ xe dành riêng cho nhà hàng Tinh Không. " Anh Thiên Kiệt, em đột nhiên nhớ tới dưới chân núi có một cửa hàng bánh ngọt, em muốn mua ít đồ ăn cho ba mẹ, cũng mua một ít cho ba mẹ anh? " " Không cần, buổi tối ba mẹ anh không ăn đồ ngọt, bá phụ bá mẫu muốn ăn, anh mua cho họ là được rồi. "Cao Thiên Kiệt lái xe đến chân núi, đi vào cùng cô. Bạch Tuyết Dung giả vờ chọn món tráng miệng, ánh mắt thỉnh thoảng quét về phía con đường bên ngoài, từ đỉnh núi xuống chỉ có một con đường để đi, mặc kệ Giai Tịnh ngồi taxi, đi xe đạp, hay là lái xe điện nhỏ, nhất định sẽ đi qua cửa hàng bánh ngọt này! Nhưng Bạch Tuyết Dung chọn qua chọn lại, chờ qua chờ lại, ngoại trừ một chiếc xe sang trọng ra, không nhìn thấy xe nào khác. Chẳng lẽ Giai Tịnh đi bộ? " Vị tiểu thư này, là đồ ngọt trong cửa hàng chúng tôi không có thứ cô thích sao? "Chủ tiệm thấy Bạch Tuyết Dung cả người hàng hiệu, chọn một cái bánh ngọt lại mất nửa giờ, không nhịn được lên tiếng hỏi. " À không phải, tôi đột nhiên nhớ tới, ba mẹ tôi đi dự tiệc từ thiện, chắc bên kia có rất nhiều đồ ăn, tôi không mang cho họ nữa. " Bạch Tuyết Dung kéo Cao Thiên Kiệt ra khỏi cửa hàng bánh ngọt, lên xe, lại nhìn gương chiếu hậu, thật sự không có bóng người! Giai Tịnh đó, quả nhiên là đi bộ! Mà lúc này, Giai Tịnh ngồi trong chiếc xe sang trọng mà Bạch Tuyết Dung vừa nhìn thấy, nhìn người đàn ông trước mắt" Giờ có thể buông ra rồi? " Không phải nói chỉ nắm một hồi, giờ nắm cả đêm rồi! Còn chưa nắm đủ? Tư Thần Xuyên khẽ nhếch khóe môi" Nắm vị hôn thê của mình, không hợp lý? " " Tôi không phải vị hôn thê của anh. " Đây là thời đại gì, còn có loại chuyện chỉ hôn này nữa? Điều quan trọng là loại đàn ông thời đại mới như anh đã tiếp nhận giáo dục đại học, thế nhưng lại không từ chối loại hôn nhân được sắp đặt sẵn này! Lạ thật đấy! " Tay đều bị em nắm rồi, còn không muốn chịu trách nhiệm? "Tư Thần Xuyên nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay nhỏ bé của cô, ôn nhu nói" Muộn rồi. " Giai Tịnh muốn rút tay về, lại bị anh nắm chặt" Đừng nhúc nhích. " Giọng nói trêu người của anh mang theo một tia hấp dẫn, tiến đến bên tai cô nói," Anh sợ làm em đau."Những lời này dừng lại bên tai cô, dường như lại có ý khác. Lê Thư Kỳ thỉnh thoảng nhìn đồng hồ đeo tay, đã tám giờ tối, sao con nhỏ nhà quê kia còn chưa về? Chẳng lẽ hôm nay mất mặt ở chỗ ông nội Tư, không dám về nhà? Nếu vậy, thì chuyện thú vị hơn nhiều! Trong chốc lát cô muốn nhìn bộ dáng khó xử của con nhà quê kia!
Chương 39: Chồng chưa cưới của cậu nắm tay người đàn bà khác Please login and pay 500 xu to view this content.