Xuyên Không [Edit] Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa? - Quả Táo Tiểu Thư

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Hương Nhi, 31 Tháng năm 2023.

  1. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 30: Cõng đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi hắn trở lại Bút Mặc Trai với bộ dáng này, Trung Thúc đã sợ đến ngây người. Không nghĩ tới đại nhân nhà ông đầu óc chậm chạp thì thôi, vừa khai khiếu lại như đổi thành người khác ấy. Nhìn đại nhân nhà ông đang nở nụ cười đắc ý vì thực hiện được gian kế kìa, Trung Thúc yên lặng cúi đầu, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của bản thân.

    Kết quả, đại nhân nhà ông quả thật coi như không thấy ông, gọi cũng không thèm gọi, trực tiếp ngồi lên xe la rời đi.

    Trung Thúc..

    Thẩm Lệ giơ roi, xe la chạy bình ổn lại nhanh chóng, gió buổi sáng mơn man thổi lên mặt Chu Thanh, trong lòng nàng đang yên lặng tính toán xem hôm nay có thể bán được bao nhiêu tiền.

    Bên này, Chu Hoài Sơn trải qua ba ngày không ra khỏi cửa, cuối cùng cũng nhịn không nổi. Còn việc nhân vật thiết lập có sụp đổ hay không, lúc ăn mỳ sáng nay Chu Hoài Sơn đã nghĩ kỹ rồi. Người đã trung niên, ai còn không trải qua chút kích động làm thay đổi bản tính chứ nhỉ.

    Đầu tiên hắn đã trải qua việc cả nhà đại ca dội một chậu nước bẩn cho khuê nữ của hắn, lại trải qua việc mẹ hắn giả bệnh lừa gạt tình cảm chất phác đàng hoàng của hắn. Dưới sự kích thích tình cảm liên tiếp như vậy, tính cách phát sinh thay đổi bất ngờ cũng quá bình thường a.

    Sau khi tự thuyết phục chính mình, Chu Hoài Sơn chờ Chu Thanh, Chu Hoài Lâm vừa đi, liền mang theo Chu Bình ra cửa.

    Chu Bình cõng sau lưng một cái gùi nhỏ, trong gùi chứa lễ vật hôm qua Thẩm Lệ mang tới bái sư. Công tử là lượt đương nhiên sẽ không tự mình cõng gùi. Có chất tử bên cạnh không cần phải tự làm khổ mình nha.

    Còn Chu Bình.. Có thịt ăn, đừng nói một cái gùi, dù có mười cái gùi, hắn cũng cõng được. Có điều..

    "Nhị bá, chúng ta muốn đi đâu? Tại sao lại mang theo đồ của đại sư huynh đưa tới a?"

    Trên lưng có gà quay cùng giò, còn mang theo cả thịt Ngũ Hoa là tính làm gì?

    Chu Hoài Sơn sờ sờ đầu Chu Bình, mười phần nghiêm túc nói: "Ta đây không phải sợ chúng ta không ở nhà, đồ vật đặt trong phòng liền bị lấy trộm mất sao."

    Chu Bình lập tức nhìn về phía phòng Tôn thị cùng Vương thị.

    Sáng sớm nay Vương thị bị Thẩm Lệ đánh làm mắt cá chân sưng đỏ, bây giờ còn đau đến rơi nước mắt. Tôn thị đang bóp thuốc nặn chân cho con dâu, vừa nghe thấy lời này, Tôn thị lập tức đứng dậy nhìn Chu Hoài Sơn.

    "Ngươi đang nói gì đấy!" Tôn thị đen mặt, hai mắt như bốc hỏa.

    Sáng sớm xào xịt thơm như thế, vậy mà không thèm cho bà ta lấy một bát. Đúng là cái loại bất hiếu. Tôn thị nhịn cục tức này, đau ngực cho tới tận trưa.

    Tôn thị phát hỏa, Chu Bình lập tức muốn mắng, dù sao nhị bá chất phác trung thực, vô cùng có khả năng bị bà nội khi dễ a. Bà nội khi dễ nhị bá thì không sao, vạn nhất lại lấy mất đồ ăn thì gay to. Bảo vệ mỹ thực, là trách nhiệm của hắn.

    Nhưng mà, không đợi Chu Bình mở miệng, Chu Hoài Sơn đã cười hì hì nói: "Nương, ta là nói, ta định cõng thức ăn của mình ra ngoài ăn a, nương, đại tẩu, hai người cứ tiếp tục đi, ta không quấy rầy nữa."

    Nói xong, lôi kéo Chu Bình rời đi.

    Chu Bình.. Đây là lời mà nhị bá của ta nói ra sao? Sao lại giống như lời ta nói vậy! Chu Bình rất thông minh a, làm gì cần Chu Hoài Sơn kéo, Chu Hoài Sơn vừa mới nói xong, Chu Bình đã cõng cái gùi chạy thẳng ra ngoài.

    Tôn thị ngạc nhiên nhìn chằm chằm bóng dáng Chu Hoài Sơn chạy đi. Đây là lời mà đứa con trai trung thực của bà nói sao?

    Chấn kinh mất một khắc, Tôn thị mới phản ứng được, tức giận quơ lấy cây chổi bên cạnh muốn ném qua, nhưng một lớn một nhỏ đã sớm không còn bóng dáng, chọc cho Tôn thị hận đến mức cắn răng mắng to: "Thực sự là nghiệp chướng, nghiệp chướng a!"

    Vương thị vốn còn định khuyến khích Tôn thị, thừa dịp Chu Thanh không ở nhà, đi đến nhị phòng cướp thịt. Không ngờ, Chu Hoài Sơn thế mà đã cõng thịt đi mất! Cõng đi!

    "Nương, nhị bá đây là đề phòng chúng ta a." Vương thị ủy khuất rơi lệ.

    "Con thì không có gì, nhưng mà người, rốt cuộc là mẹ ruột của hắn a, sinh dưỡng một hồi, ta thực sự cảm thấy không đáng thay người, nương yên tâm, chúng ta cùng Viễn ca nhi nhất định sẽ hiếu thuận với người."

    Vương thị không khuyên giải còn tốt, càng khuyên Tôn thị càng tức.

    Thừa dịp Tôn thị chưa bùng nổ, Vương thị liền nói: "Nương, nhị đệ bây giờ có bản lãnh, thu đồ đệ, người xem, có thể để cho chất nhi nhà mẹ con cũng tới bái sư không, đứa cháu kia của con đã tiến bộ hơn nhiều, tiện đây cũng để cho nó thân cận hơn một chút với Thanh nha đầu."

    Lời này của Vương thị có ý tứ gì, Tôn thị nghe xong liền hiểu.

    "Được, chờ chân ngươi hết đau, ngươi đi nói với bên đó một tiếng."

    Vương thị lập tức đáp: "Không có chuyện gì, chân của con có thể đi, bây giờ con đi ngay."

    Vương thị còn hận không thể để cho Vương Cường lập tức vào ở, tiếp đó lập tức gieo họa cho Chu Thanh, sau đó cưới Chu Thanh đi. Không có Chu Thanh, Chu Hoài Sơn sẽ còn đọc sách sao? Đọc cái rắm đi thôi!

    Chu Hoài Sơn bị người tính toán lúc này đang dẫn theo Chu Bình lắc lư đi đến bên cạnh một dòng sông nhỏ.

    "Bình Nhi, đã ăn thịt nướng bao giờ chưa?"

    Thịt Ngũ Hoa có nạc có mỡ được nướng chín, bỏ thêm chút gia vị, khỏi phải nói thơm bao nhiêu!

    Chu Bình mở to đôi mắt sáng lấp lánh lắc lắc đầu, đừng nói thịt nướng, ngay cả thịt hắn còn ít được ăn đây này.

    "Nhị bá làm cho cháu ăn sao?"

    Mới mở miệng, nước miếng của Chu Bình đã chảy ra rồi.

    Chu Hoài Sơn trợn mắt trừng thằng nhóc một cái, ta mà làm, thì còn mang ngươi theo làm gì! Nhưng mà lời này hắn không thể nói.

    Tìm một gốc cây râm mát, Chu Hoài Sơn thoải mái ngồi xuống, chỉ huy Chu Bình: "Bỏ cái gùi xuống, đi nhặt chút củi khô về đây."

    Chu Bình nhanh nhẹn chạy đi, không lâu sau đã ôm một đống củi khô trở về.

    "Nhị bá, củi khô đây rồi, giờ ta nướng thịt?"

    Chu Hoài Sơn đưa tay vỗ đầu Chu Bình cười mắng: "Tuổi còn nhỏ, suốt ngày nhớ đến ăn."

    Chu Bình.. Ủy khuất hướng nhảy lùi về phía sau: "Không phải người bảo cháu đi nhặt củi sao?"

    Chu Hoài Sơn sâu xa nói: "Bảo ngươi đi nhặt củi, đó là muốn ngươi dùng nó làm bút để luyện tập viết chữ."

    Chu Bình.. Trừng to mắt nhìn Chu Hoài Sơn, khó tin, hỏi: "Chỉ muốn viết chữ, tại sao còn hỏi cháu có thích ăn thịt nướng không!"

    Chu Hoài Sơn.. Đó là bởi vì ta cho là ngươi sẽ nướng!

    "Đó là bởi vì hôm nay học viết ba chữ 'ăn thịt nướng' này a."

    Chu Bình..

    Chu Hoài Sơn dùng nhánh cây viết ba chữ 'ăn thịt nướng' lên mặt đất, nói: "Ừm, ngươi luyện tập đi, tuổi còn nhỏ phải biết chăm chỉ học tập!"

    Nói xong, Chu Hoài Sơn dựa lưng vào thân cây, cầm mấy nhánh cây Chu Bình nhặt về bắt đầu đan lồng dế. Một chiếc lồng dế đúng chuẩn không phải đan từ cành cây, nhưng bây giờ hắn cũng không thể để ý nhiều như vậy. Hắn muốn thử một chút, bây giờ xách theo chiếc lồng bắt chước ngày đó đi bắt dế, xem có thể xuyên trở về hay không. Thế là, một lát sau.

    Chu Bình đang nằm bò trên mặt đất quay lưng về phía Chu Hoài Sơn luyện tập viết chữ, chỉ nghe sau lưng 'tùm' một tiếng vang lên.

    Chu Bình quay đầu liền thấy Chu Hoài Sơn đã xách theo một cái lồng nhỏ nhảy thẳng xuống sông. Không hề nổi lên, trực tiếp chìm nghỉm xuống dưới sông luôn.

    "Nhị bá!" Chu Bình cả kinh, vội vàng muốn kéo Chu Hoài Sơn lên.

    Chu Hoài Sơn một tay chống đỡ lòng sông, đang chuẩn bị đứng lên, bỗng nhiên giật mình một cái. Bàn tay tùy ý khẽ chống xuống lòng sông của hắn, thế mà bắt trúng một con cá.

    Chu Hoài Sơn kích động bắt con cá lại, nổi lên, hô to về phía Chu Bình đang nghĩ cách cứu hắn: "Bình Nhi, nhị bá dạy ngươi bắt cá."

    Chu Bình.. Không phải bá dặn ta phải khắc khổ chăm chỉ học tập sao?

    Đầu đầy dấu chấm hỏi, Chu Bình nhìn chằm chằm Chu Hoài Sơn, ta hoài nghi vừa rồi bá đang gạt ta, nhưng mà ta lại không có chứng cứ. Có điều, thằng nhóc cũng chỉ là một đứa bé năm tuổi, một bên là nằm rạp trên mặt đất dùng gậy viết chữ, một bên là xuống sông mò cá, đây quả thực không cần chọn.

    Nước sông không tính là sâu, chỉ vừa tới bắp đùi Chu Hoài Sơn, cũng chính là đến hông Chu Bình. Một lớn một nhỏ, lắc tới lắc lui trong sông, thời gian cứ như vậy trôi qua trong tiếng cười nói vui vẻ của hai tên ăn chơi trác táng. Bắt được nửa giỏ cá, hai người ngồi phịch bên bờ sông, mỗi người cầm một cái đùi gà bắt đầu gặm.

    "Gà quay đại sư huynh mua ăn thật ngon a!" Chu Bình bắt chéo hai chân, híp mắt cảm khái.

    Ngửa đầu nằm xuống đất, Chu Hoài Sơn yên lặng thở dài: Lát nữa phải chơi nhiệt tình thêm một lúc, nếu không trời tối khuê nữ sẽ trở về a.
     
  2. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 31: Tượng đất

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ăn xong đùi gà, Chu Hoài Sơn uống vào mấy ngụm nước suối, lại nhìn Chu Bình cười hì hì nói: "Đã từng chơi tượng đất chưa?"

    Chu Bình vừa gặm xương gà, vừa trả lời: "Đương nhiên."

    "Vậy chơi qua đánh tượng đất chưa?"

    Chu Bình ngồi dậy nhìn Chu Hoài Sơn.

    Ba!

    Trong tay Chu Hoài Sơn đã cầm sẵn một nắm bùn, trực tiếp ném thẳng vào người Chu Bình. Ném xong, hắn quay người bật cười ha hả chạy đi.

    Chu Bình.. nhị bá của ta điên rồi?

    Cứ thế Chu Hoài Sơn cùng Chu Bình vui chơi sung sướng, rất nhanh đã hấp dẫn những đứa trẻ trong thôn tới. Hai người đánh nhau lập tức biến thành nhiều người hỗn chiến.

    * * *

    Mặt trời lặn về phía tây, sắc trời chuyển thành màu đen. Không còn ánh sáng, việc nhà nông liền không thể làm tiếp, người trong thôn lục tục rời đồng trở về nhà.

    Nhưng mà, thẳng đến rồi giờ ăn cơm, mấy đứa nhóc con trong nhà bình thường ngửi được mùi cơm liền gấp gáp quây quanh đòi ăn vậy mà vẫn không hề xuất hiện.

    "Nhuận tử, về nhà ăn cơm!"

    "Viên tử, về nhà ăn cơm đi!"

    "Thiết Đản tử, về ăn cơm!"

    "Nhị ca, Bình nhi, về nhà ăn cơm!"

    * * *

    Rất nhiều tiếng gọi bọn trẻ về nhà vang lên, xen lẫn trong đó là tiếng của Triệu thị. Chỉ là, mặc cho mọi người có gọi như thế nào, cũng không thấy bóng dáng của một đứa trẻ con nào trở về, các trưởng bối bắt đầu gấp gáp rồi, tất cả các nhà lập tức xuất động tìm kiếm. Một màn này vừa động, cơ hồ là non nửa cái thôn a.

    "Hài tử nhà ngươi cũng không trở về?"

    "Nhà ngươi cũng vậy sao?"

    "Bọn nhỏ có thể đi đâu a?"

    "Hẳn là đến phía sau núi rồi."

    "Ông trời ơi! Phía sau núi có sói đấy, còn có rắn độc a."

    "Nhanh, nhanh lên."

    Lao nhao, dưới sự dẫn dắt của tộc trưởng, đám đông giơ bó đuốc chạy về phía sau núi tìm kiếm.

    Chu Thanh cùng Chu Hoài Lâm ngồi trên xe la, từ xa trông thấy lít nha lít nhít điểm sáng từ những bó đuốc đang tới gần, cơ mặt giật giật, hỏi: "Tam thúc, thôn chúng ta đây là đang có lễ hội gì à?"

    Hình như trong trí nhớ thì hôm nay không có lễ hội gì kia mà.

    Chu Hoài Lâm lắc đầu: "Có thể là nhà ai làm mất đồ gì đó, mọi người đang đi tìm a."

    Đám người cùng xe la đi ngược chiều nhau, rất nhanh đã chạm mặt.

    Triệu thị nhìn thấy Chu Hoài Lâm, hai chân run rẩy như nhũn ra, lập tức nhào lên, vội vã nói: "Cha nó, không thấy nhị ca với Bình Nhi đâu, bọn họ có thể là đã lên phía sau núi rồi."

    Triệu thị bỗng nhiên nhào lên, dọa cho Chu Hoài Lâm giật nảy cả mình.

    Nhưng mà câu nói của nàng đã trực tiếp khiến Chu Hoài Lâm nhảy xuống khỏi xe la.

    "Cái gì?"

    Triệu thị khóc ròng nói: "Mấy đứa trẻ khác trong thôn cũng đều không thấy đâu, cha nó, có phải là.. phía sau núi còn có sói a!"

    Chu Hoài Lâm lập tức quay đầu nhìn Chu Thanh.

    Không đợi Chu Hoài Lâm mở miệng, Chu Thanh đã nhảy xuống xe, nói: "Ta và tam thúc cùng đi tìm."

    Nói xong, Chu Thanh nhìn về phía Thẩm Lệ nói: "Mình huynh có thể đuổi hai cái xe trở về không?"

    Thẩm Lệ gật đầu: "Các ngươi đi trước, ta đưa xe trở về rồi sẽ tới."

    Chia binh hai đường, lập tức hành động. Đi theo thôn dân, Chu Thanh nơm nớp lo sợ.

    Trong đám người, các nam nhân sắc mặt xanh xám không ngừng hô gọi tên bọn trẻ, các nữ nhân không nhịn được mà khóc lên. Nếu thật sự gặp phải sói..

    Mọi người một đường chạy về phía sau núi, lúc đến bờ sông nhỏ dưới chân núi, liền nghe được tiếng ồn ào. Là tiếng của bọn nhỏ. Vừa nghe thấy tiếng reo hò ầm ĩ kia, trái tim treo ngược cành cây của đám người mới dần bình ổn lại.

    Cùng lúc này, đầu bên kia lại là một bầu không khí khác.

    "Ha ha ha ha ha, Bình Tử, nếu ngươi mà không nói chuyện, ta cũng nhận không ra là ngươi a."

    "Ngươi cũng vậy, ha ha ha ha, toàn thân ngươi đều là bùn, thực sự là một tượng đất."

    "Cũng chỉ có Hoài Sơn thúc là còn có thể nhận được, người khác đều không phân biệt được rồi."

    * * *

    Trong bóng tối, bọn nhỏ đứng ở bờ sông nhỏ, đang không biết mệt mà bôi trát bùn lên người mình. Liếc nhìn lại, cao thấp một mảnh, tất cả đều là tượng đất, nếu như đứng yên bất động, thật chẳng khác gì mười tám bức tượng la hán trong chùa a.

    Trong đám tượng đất cao thấp lố nhố, Chu Thanh vừa nhìn liền nhận ra Chu Hoài Sơn. Muốn nhìn không thấy cũng khó a, vóc dáng lớn như vậy, chẳng khác nào hạc giữa bầy gà, lúc này hắn còn đang nhiệt tình vớt bùn bôi lên cánh tay mình. Chu Thanh tức đến nỗi thiếu chút nữa là ngất đi.

    Nhóm người lớn đốt đuốc đi tìm bọn nhỏ trong kinh hoảng, lúc này cũng mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.

    Mọi người..

    Mắt thấy con cháu nhà mình giống hệt con khỉ bùn trước mặt, không thể kìm nén được cơn tức giận trong đầu, chỉ muốn tiến lên đá cho nó một phát vào sau núi cho sói ăn luôn đi! Vừa rồi có bao nhiêu sợ hãi cuống cuồng, thì bây giờ có bấy nhiêu suy nghĩ muốn đánh người.

    Nhưng mà.. Một đám khỉ bùn đứng ở trước mặt, căn bản không phân rõ con nhà nào với con nhà nào a.

    Tộc trưởng đứng ở phía trước, nhìn tình hình trước mặt, tức giận đến rựng ngược cả râu, nhưng vướng quá nhiều trẻ con ở đây, không tiện phát hỏa với chúng, trực tiếp chạy về phía tên to đầu nhất ttong đám.

    "Ngươi là con nhà ai, lớn như vậy không đi theo cha mẹ ngươi xuống ruộng làm việc, chạy tới nơi này hồ nháo cái gì! Muốn hồ nháo cũng nhìn một chút a, sau núi này là chỗ các ngươi có thể tới sao?"

    Chu Thanh vội vàng tiến lên, đẩy Chu Hoài Sơn từ trong đống bùn ra.

    "Thật xin lỗi tộc trưởng, đây là cha cháu."

    Chu Hoài Sơn cúi đầu, tùy ý để Chu Thanh lôi kéo, Chu Thanh vừa nói xong, đám người cả kinh thiếu điều rớt cả tròng mắt ra ngoài.

    Gì? Ai? Là lão nhị khúc gỗ Chu gia kia á? Cái này..

    Nhìn tượng đất trước mặt, mọi người thực sự khó mà đánh đồng người này với Chu Hoài Sơn đàng hoàng kia được.

    Chu Hoài Sơn vừa đi ra, Chu Bình đã kéo lấy cái gùi ra theo, đứng ở bên cạnh Chu Hoài Sơn.

    Chu Bình vừa xuất hiện, Chu Hoài Lâm đã tiến lên một cước đạp vào người thằng nhóc: "Để cho ngươi ở nhà đi theo nhị bá học tập, ngươi lại chạy tới nơi này nuôi sói! Chán sống rồi sao!"

    Một cước đạp tới, nhìn thấy đồ trong gùi, Chu Hoài Lâm lại đá thêm một cước.

    "Đây là lễ vật đại sư huynh ngươi mang tới bái sư, ngươi mang theo ra đây làm gì?"

    Chu Bình ủy khuất, nói: "Là nhị bá bảo con mang theo, nhị bá nói, sợ chúng ta không ở nhà, sẽ bị bà nội cùng đại bá mẫu cầm đi."

    Đám người.. Chẳng lẽ Chu Hoài Sơn tới đây cùng bọn nhỏ làm càn, là vì tránh né tôn Thị cùng Vương thị? Chẳng lẽ hắn không thể ở lại trong nhà được nữa? Chu Hoài Sơn dù sao cũng là một người thành thật a, mọi người tình nguyện tin tưởng, Chu Hoài Sơn đi ra ngoài nghịch bùn, là vì ở nhà bị Tôn Thị cùng Vương thị không ngừng khi dễ, cũng sẽ không ai chịu tin, là Chu Hoài Sơn tự mình nguyện ý chạy tới đây. Nếu không thì tại sao đi ra ngoài còn phải cõng lễ bái sư theo cùng chứ. Mọi người cùng đồng tình nhìn về phía Chu Hoài Sơn.

    Tộc trưởng ho một tiếng, nói: "Ngươi cũng không nhìn xem đây là địa phương nào, bọn nhỏ không hiểu chuyện ngươi cũng biết lợi hại a! Đi, ta đi nói với cha ngươi một tiếng, về sau thành thật ở nhà chăm chỉ học tập."

    Nếu là Chu Hoài Sơn, hắn cũng không thể nào khiển trách gay gắt, dù sao cũng là một người lớn, còn là một người lớn đàng hoàng a.

    Chu Thanh áy náy cười với tộc trưởng, nói: "Lại gây thêm phiền toái cho tam gia."

    Tộc trưởng không nói gì, quay đầu nhìn về phía đám khỉ bùn đứng lố nhố phía xa, quát: "Còn chống mắt đứng đó làm cái gì, không mau đi về với cha mẹ các ngươi đi, chuẩn bị ăn roi đi là vừa!"

    Vừa được lời này, đám bùn khỉ lập tức nhấc chân đi về phía cha mẹ mình. Mỗi bước một không tình nguyện. Phảng phất như việc bọn chúng lề mà lề mề như vậy là có thể thoát được việc về nhà bị đánh a.

    Mọi người nhận được con cái nhà mình, cũng không lập tức về nhà, liền công nhiên diễn ra một màn đánh con tơi bời.

    Trong lúc nhất thời, dưới chân núi, từng tiếng kêu khóc thảm thiết liên tiếp vang lên.

    Chu Thanh lạnh lùng nhìn Chu Hoài Sơn, nghiến răng nghiến lợi, nói: "Ngươi biết ta bây giờ đang nghĩ gì không hả?"
     
  3. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 32: Cướp đồ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Hoài Sơn cúi đầu, hít sâu một hơi, yếu ớt nói: "Khuê nữ, nếu không thì ngươi cũng đánh ta mấy gậy cho bớt giận?"

    Chu Thanh tức giận trợn trắng mắt. Đánh cha trước mặt mọi người sao?

    Một đám phụ huynh sau khi đánh con cháu mình tơi bời xong, trong tiếng khóc kể thảm thiết của bọn trẻ liền hiểu được chân tướng câu chuyện. Con cháu nhà mình là bị Chu Hoài Sơn cùng Chu Bình hấp dẫn tới. Cho nên, con cháu nhà mình không phải đứa trẻ xấu không biết nghe lời.

    Đám người tức giận nhìn về phía Chu Bình.

    Chu Bình mới chịu một trận đòn nát cả đít, bây giờ lại hứng nhiều ánh mắt phẫn nộ như vậy, bắp chân liền run lên, không khỏi co rụt về phía sau, ấp ứng hỏi: "Đều nhìn ta làm gì?"

    Tộc trưởng mặt lạnh nhìn Chu Bình, quát: "Trong thôn đã dặn qua bao nhiêu lần, không cho phép đến phía sau núi chơi, tại sao ngươi lại tới? Nếu không phải là ngươi và nhị bá ngươi tới đây, bọn chúng có thể theo tới sao? Có biết nguy hiểm cỡ nào không!"

    Chu Bình.. Hắn là thời khắc ghi nhớ, không thể đến phía sau núi chơi. Nhưng từ nhà đi ra, nhị bá một đường đều lải nhải cái này cái kia ăn ngon, lại thêm mùi thơm của gà quay cùng giò trong gùi không ngừng bay thẳng vào mũi thằng nhóc. Mùi thơm kia không chỉ chui vào mũi, đoán chừng đã sớm tiến đầu óc, khiến cho nó làm gì còn có sức chú ý tới việc mình đi đến đâu. Hơn nữa..

    Các ngươi không trách người lớn đi cùng, vì sao lại trách một đứa bé như ta chứ hả! Ta còn là một đứa trẻ con đấy!

    Chu Hoài Lâm nhấc chân đạp một phát vào mông Chu Bình quát: "Về sau không cho phép đến phía sau núi nữa, nghe chưa?"

    Chu Bình ủy khuất gật đầu, nhìn về phía Chu Hoài Sơn.

    Chu Hoài Sơn..

    "Cái kia, Lâm, ngươi đừng đánh nó, cũng là ta, là ta muốn tới nơi này."

    Gương mặt trung thực của Chu Hoài Sơn, phối hợp với ngữ khí chân thành, ai nghe thấy cũng sẽ tin mấy lời này của hắn a! Rõ ràng là đang giúp Chu Bình giải vây.

    "Nhị ca, ngươi đừng che chở hắn, sau núi này nguy hiểm, nếu không dạy dỗ giáo huấn cho hắn biết lợi hại, về sau bị sói tha đi thì sẽ trễ."

    Chu Hoài Lâm lại giơ tay vỗ một phát vào sau gáy Chu Bình.

    Chu Hoài Sơn nheo mắt, vội vàng kéo Chu Hoài Lâm, nói: "Thật sự là tại ta, ta ở nhà đè nén quá, mới bảo Bình Tử dẫn ta đi loanh quanh, ngươi đừng đánh trẻ con."

    Dám làm dám chịu, ăn chơi là lượt cũng rất có nghĩa khí đấy.

    Chỉ là lời nói từ trong miệng một người thành thật Chu Hoài Sơn phát ra, ánh mắt mọi người nhìn hắn, lại càng có vẻ đồng tình. Chu Hoài Sơn nói mấy lời kia thật sự nhiều ẩn tình nha, tại sao ở nhà mình lại đè nén nhỉ. Nhất định là bị Vương Thị cùng Tôn thị khi dễ rồi. Gùi thức ăn kia chính là chứng cứ. Cho nên, nguyên nhân bọn nhỏ đến phía sau núi chơi, căn bản chính là do Tôn Thị cùng Vương thị.

    Một đám người, trùng trùng điệp điệp trở về thôn, đi thẳng đến cổng Chu Gia.

    Chu Gia.

    Sau khi Thẩm Lệ đem xe chạy về, nhớ lời Chu Thanh, vừa ngừng xe liền chạy ra.

    Chu Dao ôm giấy đỏ Chu Thanh mua xuống xe, đang đi về phía nhị phòng, liền bị Tôn thị từ đằng sau giơ chân ra ngáng một cái, lập tức lảo đảo mấy bước, ngã nhào trên đất.

    Đầu gối bị rách da, Chu Dao đau đến chảy cả nước mắt, có điều, dù là như thế, nàng vẫn gắt gao ôm chặt lấy cuốn giấy đỏ trong lòng.

    "Bà nội, bà làm gì thế?" Chu Dao một tay ôm giấy một tay chống đất đứng lên.

    Tôn thị hướng quát nàng: "Con trứng thối không có lương tâm, ăn một mình không thèm hiếu thuận trưởng bối, đưa đồ đang ôm trong lòng cho ta."

    Buổi sáng hôm nay không được ăn mỳ thịt, chính là cái gai đâm vào trong lòng bà ta. Không đánh được Chu Thanh, vậy thì đánh Chu Dao cũng có thể xả cơn giận này một chút.

    Trong lúc Tôn thị nói, Vương thị đã bê cái giỏ lớn trên xe la xuống.

    "Nương, trong này là bột mỳ cùng thịt."

    Giỏ lớn rơi xuống đất, Vương thị lập tức kéo cái giỏ về phía chính phòng. Nhiều thịt như vậy, chờ Viễn ca nhi trở về, có thể bồi bổ thật tốt cho thằng bé a.

    Chu Dao vội vàng ngăn cản nàng ta.

    "Đại bá nương, đây là đồ của đại tỷ, chúng ta đã tách ra, ngài đang làm cái gì vậy!"

    Chu Dao đưa tay kéo cái giỏ, sau lưng đã bị Tôn thị dùng tay túm tóc nàng kéo giật về: "Ta là bà của ngươi, đại tỷ ngươi thì thế nào, còn chưa lấy chồng, nó chính là người Chu Gia!"

    Chu Dao bị đau, cuống quít bảo vệ tóc của mình, cuộn giấy đỏ ôm trong ngực liền rơi xuống đất. Tôn thị nhấc chân đá cuộn giấy bay ra ngoài.

    Nhìn cuộn giấy đỏ bị đá rơi tung trên đất, nhuốm bẩn không ít, Tôn thị lúc này mới cảm thấy ngụm ác khí trong lòng tản đi một chút, liền buông tóc Chu Dao ra, quay đầu đi về phía xe la.

    Trên xe còn có mấy cái giỏ to, bất kể trong đó là cái gì, đều mang đến chính phòng lại nói. Trông cậy vào mấy đứa vương bát đản không có lương tâm kia hiếu thuận, còn không bằng tự mình động thủ.

    Chu Dao đau lòng cuộn giấy kia, lại lo lắng cho cái giỏ đang bị Vương thị kéo đi, Tôn thị vừa buông lỏng tay, nàng lập tức chạy tới ôm lấy cuộn giấy, lại đuổi theo Vương thị.

    Vương thị cao lớn vạm vỡ, Chu Dao làm sao có thể rung chuyển nàng ta, bị Vương thị đẩy ngã.

    "Ngươi đúng là giỏi xen vào việc của người khác, ngươi cũng nói, đây là của đại tỷ ngươi chứ không phải của ngươi!" Vương thị trừng mắt nhìn Chu Dao, kéo giỏ liền đi.

    Mắt thấy Tôn thị lại dời một cái giỏ xuống xe, Chu Dao đã gấp đến bật khóc.

    "Bà nội, đại bá nương, đó là đồ của đại tỷ, là đồ của đại tỷ a."

    Nhưng mà, Tôn Thị cùng Vương thị không thèm để ý đến nàng.

    Chu Dao mắt thấy bản thân không ngăn được, liền bật khóc chạy ra ngoài. Vừa đi ra, đã thấy từ phía xa có một mảnh bó đuốc tới gần, Chu Dao lau nước mắt chạy tới.

    Triệu thị dẫn Chu Bình đi trong đám người, mấy lần muốn hỏi Chu Hoài Lâm chữ bán như thế nào, đáng tiếc người bên cạnh quá đông, cuối cùng cũng không dám hỏi. Đang đi tới, trông thấy một bóng người lảo đảo chạy tới, Triệu thị âm thầm giật mình. Hiểu con gái không ai bằng mẹ. Cho dù là cách khá xa, nàng cũng nhận ra được. Đó là Dao nhi của nàng.

    Nới lỏng bàn tay đang nắm lấy tay Chu Bình, Triệu thị lập tức đi ra khỏi đám người, chạy lên trước, hỏi: "Dao nhi? Dao nhi sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi?"

    Hành động đột ngột này của nàng hấp dẫn đám người. Người của Chu gia vội vàng đuổi theo Triệu thị chạy về phía Chu Dao.

    Chu Dao thở không ra hơi: "Đại tỷ, đại tỷ không xong, đồ tỷ mang về nhà, đều bị bà nội cùng đại bá nương đoạt rồi."

    Đám người..

    Quả là thế! Chu Hoài Sơn quả nhiên là bởi vì ở nhà không được mới phải ra phía sau núi! Đám người tức giận đi về phía Chu Gia. Đợi đến khi tộc trưởng mang theo mọi người tới Chu Gia, Tôn Thị cùng Vương thị đã sớm lấy hết đồ trên xe đi, hai mẹ con nhà này đang cầm một tảng thịt Ngũ Hoa, chuẩn bị làm mỳ thịt.

    "Nương, một lát nếu Thanh nha đầu náo, ngài cũng đừng sợ, chưa nghe nói con cháu ăn thịt cha mẹ ăn trấu, coi như có tách ra, nó cũng không chiếm lý!" Vương Thị nói dông dài.

    "Đây là nó nên hiếu thuận ngài."

    Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Tôn thị nói: "Ngươi đi xem, có phải là cha ngươi và Hải đã trở về không, múc nước cho họ tắm rửa trước đã."

    Hôm nay Chu Thanh và Chu Hoài Lâm vừa đi, Chu Bỉnh Đức cùng Chu Hoài Hải cùng đi lên trấn. Một là hỏi thăm xem bao giờ Chu Viễn được nghỉ học định kỳ, hai là mua cho thầy dạy của Chu Viễn chút lễ vật Trung thu. Sớm đi đặt mua còn có thể tiện nghi một chút.

    Vương thị vâng lời, thả mì vắt trong tay xuống rồi ra ngoài, vừa ra khỏi phòng bếp lọt vào trong tầm mắt là một mảnh đen kịt người đứng trong nội viện. Trước mắt chính là nhị phòng cùng tam phòng Chu gia.

    Nàng ta vừa ra ngoài, ánh mắt Chu Thanh dời từ xe la đến trên người nàng ta.

    Vương thị.. Khóe mặt giật một cái, hô: "Nương."

    Nghe Vương thị run run rẩy rẩy gọi, Tôn thị còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, cũng vội vàng đi ra, hỏi: "Như thế nào.."

    Lời còn chưa nói xong, đã bị tình cảnh trước mắt làm cho nghẹn ở cổ.

    "Đồ trên xe của ta đâu?" Chu Thanh đứng ở phía trước, nhìn chằm chằm Tôn Thị cùng Vương thị hỏi.

    Vương thị..

    Tôn thị..
     
  4. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 33: Làm chủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôn thị đã lường trước việc Chu Thanh muốn ồn ào, cũng đã chuẩn bị tốt đối sách. Thế nhưng.. sao lại có cả đống người ở đây thế này!

    Chu Thanh cũng không nói nhảm nhiều, quay đầu đi về phía chính phòng.

    Tôn thị đang trố mắt nhìn lập tức tiến lên ngăn cản nàng: "Ngươi muốn làm cái gì?"

    Chu Thanh nhìn chằm chằm Tôn thị, nói: "Bà nội, ta tôn kính ngài là trưởng bối, nhưng mà, không có đạo lý đã phân gia rồi mà ngài còn lấy đồ của ta chuyển đến phòng mình chứ."

    Việc Chu gia chia nhà, vốn là bí mật. Lần này..

    Thôn dân có mặt lập tức sôi nổi nghị luận.

    Sắc mặt Vương thị khó coi đứng ở đó, chỉ cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa.

    Tôn thị liếc nhìn thôn dân rồi lại nhìn Chu Thanh, sau đó đặt mông ngồi dưới đất, vỗ đùi gào khóc.

    "Mệnh của ta sao lại khổ như vậy a, một đứa cháu gái cũng dám trèo lên đầu ta ngồi, nhà người ta nuôi con phòng khi già cả, ta rốt cuộc đã tạo nghiệt gì, còn bị con cháu làm nhục a."

    Chu Thanh không để ý tới bà ta, nhấc chân tiến vào chính phòng. Mấy cái giỏ kia đang được đặt ngay ở giữa phòng. Chu Thanh kéo chúng ra ngoài, Chu Dao cùng Chu Bình vội vàng đến giúp đỡ.

    Tôn thị trở mình một cái đứng lên, nằm chặn ngay ở cửa ra vào.

    "Hôm nay nếu ngươi dám đem đồ đi, ta cũng không thiết sống nữa, ngươi giỏi thì vác đồ qua người ta đi, ta cũng chưa từng nghe nói qua, con cháu ăn ngon uống sướng, lại để cho cha mẹ già cả ăn trấu uống sương."

    Vương thị tựa như vừa nuốt trôi một cục nghẹn xuống khỏi cổ, vội vàng chạy đến trước mặt Tôn thị, quỳ xuống bên cạnh bà ta, gạt nước mắt khóc lóc.

    "Đều nói cha mẹ còn không phân gia, nhà mình cha mẹ cứng rắn lại không chịu nổi lòng dạ của nhị đệ, tam đệ, tách ra còn chưa tính, nhị phòng tam phòng sáng sớm ăn mỳ thịt, thế mà ngay cả một ngụm canh cũng không chừa lại cho cha mẹ già cả."

    "Ta chỉ là tẩu tử, không trông mong các ngươi chia cho ta, thế nhưng họ là cha mẹ của các ngươi a. Trước đó trong nhà có thứ gì tốt không phải đều chia bằng nhau hay sao, bây giờ cha mẹ già rồi, không làm được nữa, các ngươi liền tự mình chuyển ra ở riêng, cha mẹ nói một câu các ngươi liền lấy phân gia tới để cãi vã, trên đời có còn thiên lý nữa không a."

    Chu Thanh lạnh lùng nhìn Vương Thị cùng Tôn thị, đang muốn mở miệng, đã bị Chu Hoài Sơn dành trước một bước.

    Vương thị khóc, Tôn thị khóc, vậy Chu Hoài Sơn hắn cũng khóc. Hắn một thân bùn đất, đặt mông ngồi xổm trên mặt đất, khóc kể đến là đáng thương, chua xót.

    "Nhà ta buổi sáng đúng là ăn mỳ thịt, mà thịt đó là đồ đệ của ta hôm qua đưa tới làm lễ bái sư, vì sao không cho cha mẹ tự trong lòng các ngươi không phải là rõ nhất sao? Nương hôm qua giả bệnh, đại ca hôm trước hãm hại khuê nữ của ta, như thế nào? Các ngươi được khi dễ chúng ta, chúng ta lại có thể nhớ ân không thể mang thù sao? Nếu là như vậy, người không thiết sống, thì ta cũng chết cho các người vừa lòng!"

    Nói rồi, Chu Hoài Sơn đứng dậy bước qua Tôn thị đi vào chính phòng.

    "Khuê nữ, đưa giỏ cho ta."

    Chu Thanh cùng Chu Dao hợp lực, nâng cái giỏ lên, Chu Bình đỡ ở phía dưới, cái giỏ lớn cứ thế bị họ bê lên dời ra ngoài. Ngay trên đỉnh đầu Tôn thị, chuyển giao cho Chu Hoài Sơn. Chu Hoài Sơn đưa tay ra đỡ.

    Mẹ nó! Suýt nữa quên mất, mình là một công tử là lượt a! Nào có khí lực lớn như vậy!

    Chu Hoài Sơn tiếp lấy cái giỏ to, suýt chút nữa đã cầm không chắc để rơi xuống đầu Tôn thị. May mắn Chu Hoài Lâm cũng chạy tới, giúp đỡ nâng cái giỏ kia.

    "Nương, chuyện của chúng ta, nếu người cảm thấy hàng xóm láng giềng không đủ tinh tường, nhi tử không ngại nói tỉ mỉ nói cho họ nghe, người không cảm thấy mất mặt, nhưng nhi tử thì có đấy."

    Nói xong, Chu Hoài Lâm xách giỏ đi về phía nhị phòng.

    Nhà khác không tìm thấy con cháu, cả nhà ông bà, cha mẹ, thúc bá gấp gáp xuất động đi tìm. Nhà hắn tìm không thấy con cháu, cũng chỉ có một mình Triệu thị sợ hãi lo lắng, Vương thị cùng Tôn thị ở nhà lại vội vàng cướp đồ của con cháu mình!

    Đại giỏ vừa qua tay, Chu Hoài Sơn trực tiếp nằm xuống song song bên cạnh Tôn thị.

    "Chúng ta đều đừng sống nữa, ngược lại ta cũng không muốn sống, ta đã sớm không muốn sống nữa rồi."

    Từ lúc xuyên qua tới bây giờ, mỗi ngày đều bị buộc viết chữ, ăn gà còn phải lén lút, muốn dùng tiền còn phải tự kiếm. Hắn đường đường là một Hầu gia là lượt, mệnh sao lại khổ như vậy a! Càng nghĩ càng ủy khuất, Chu Hoài Sơn khóc nước mắt nước mũi đầm đìa.

    Tôn thị đột nhiên có chút sợ.

    Lão nhị đây là muốn làm gì? Ta không phải là thật sự chán sống a, nhưng nghe mấy lời này của lão nhị, giống như là thật sự không muốn sống a. Hơn nữa, bà ta luôn cảm thấy vừa rồi lão nhị thật sự muốn một giỏ trực tiếp đập chết mình.

    Có thể nằm liền nằm xuống, sao phải đứng lên?

    Các thôn dân..

    Lão nhị Chu gia thật quá ủy khuất a! Nhìn xem các ngươi đã bức một người thành thật trở thành các dạng gì rồi!

    Chu Thanh.. Cái oán niệm tràn đầy kia, rõ ràng là vì không muốn viết chữ, chỉ muốn ăn gà!

    Đang nháo, Chu Bỉnh Đức cùng Chu Hoài Hải đã trở về. Từ xa liền thấy người đứng đầy sân, chưa đi đến cổng đã nghe thấy tiếng khóc gào của Chu Hoài Sơn, đầu Chu lão gia tử lập tức to ra một vòng.

    Ông ta đen mặt tiến vào viện, ánh mắt những thôn dân vây xem đều đầy vẻ quái dị nhìn hai người họ, cũng đồng thời im lặng nhường ra cho hai cha con Chu lão gia tử một con đường.

    Tộc trưởng đứng ở phía trước nhất, nhìn thấy Chu Bỉnh Đức, liền thở dài một hơi. Đám người bọn họ tới đây, Chu Bỉnh Đức cùng Chu Hoài Hải đều không ở nhà, ông thật đúng là không có cách nào trực tiếp nói chuyện cùng Tôn thị.

    Bây giờ thấy Chu Bỉnh Đức, tộc trưởng lập tức đen mặt, nói: "Bỉnh Đức, chuyện nhà ngươi, theo lý chúng ta không nên nhúng tay, thế nhưng, mọi thứ cũng đều có mức độ thôi."

    Hai mắt Chu lão gia tử mờ mịt nhìn về phía cửa ra vào chính phòng.

    Mấy người Chu Thanh đã chuyển xong giỏ lớn, cửa ra vào chỉ còn lại Chu Hoài Sơn cùng Tôn thị song song nằm đó, tranh tài gào khóc.

    Vương thị quỳ gối bên cạnh vừa lúng túng lại vừa khó chịu, cố gắng kiếm cớ kể lể nhưng lại không nghĩ ra được gì. Mắt thấy Chu Hoài Hải trở về, vội vàng trở mình đứng lên, đi về phía Chu Hoài Hải.

    Chu Hoài Hải đen mặt hỏi: "Đây là xảy ra chuyện gì?"

    Vương thị cúi đầu, ấp úng nửa ngày, mới nói: "Thanh nha đầu mua bột mỳ tinh cùng thịt, nương muốn lấy một ít làm mỳ thịt cho cha ăn, lão nhị cùng lão tam liền ồn ào."

    Tộc trưởng lập tức dùng ánh mắt sắc bén nhìn Vương thị. Dọa cho Vương thị phải chôn đầu thấp hơn.

    Tộc trưởng trừng Vương thị một cái, quay sang nói với Chu Hoài Hải: "Nếu như đã chia nhà, chuyện ăn uống đại phòng các ngươi nên tự mình gánh chịu, không có đạo lý chia nhà rồi còn ăn uống chung với nhà của anh em, chính ngươi không để ý, nhưng dù sao cũng nên để ý mặt mũi của Viễn ca nhi."

    Lời này của Tộc trưởng, cũng coi như là khó nghe. Mặt Chu Hoài Hải lập tức đỏ tới mang tai. Chỉ là, việc nhà hắn phân gia là bí mật, ai đã nói ra ngoài, sao tộc trưởng lại biết. Hơn nữa, coi như nương lấy thịt của Thanh nha đầu, thì cũng không tới phiên một nửa người của thôn này làm chủ cho Thanh nha đầu a. Chu Hoài Hải biết Vương thị đang nói láo.

    Bóng lưng Chu lão gia tử cứng đờ, cả người giống như bị sét đánh, trong đầu quanh quẩn hai chữ trong lời nói của tộc trưởng: Phân gia.

    Toàn thôn đều biết, Chu Bỉnh Đức ông không giữ được nhà, phân gia! Rõ ràng hôm qua đều đã đồng ý, ai cũng không được nói ra, sao bây giờ cả thôn đều biết hết rồi!

    Tộc trưởng nhìn Chu Bỉnh Đức, thở dài một hơi, nói: "Bỉnh Đức, ngươi cũng đừng trách ta không cho ngươi mặt mũi, đã tách ra, làm cha mẹ không thể thương nhớ đồ mà con cháu khổ cực kiếm được như vậy."

    Nhìn xem các ngươi đã bức Chu Hoài Sơn thành dạng gì rồi. Đi ra ngoài còn phải cõng theo cái gùi thịt.

    "Về sau, đồ của nhị phòng cùng tam phòng, phàm là mất cái gì, ta cũng sẽ tìm tới ngươi để hỏi, mấy lời này nặng nề, nhưng dù sao ta cũng phải cho người cả thôn một cái công đạo."

    Tộc trưởng nói xong, nặng nề hít vào một hơi, quay đầu vung tay lên, hô: "Tản đi, tản đi, trở về, bụng mình còn chưa ăn no đến nhìn nhà khác náo nhiệt làm gì, tản!"

    Tộc trưởng đã lên tiếng, không ai dám lưu lại thêm. Mọi người lao nhao nghị luận rời đi.

    Đợi đến khi đám người vừa đi, Chu Bỉnh Đức lửa giận ngập trời nhìn về phía đám con cháu trong sân.

    "Người nào nói, rốt cuộc là người nào nói?"

    Giống như dã thú bộc phát, hai mắt ông ta phun lửa giận.
     
  5. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 34: Lọt hố

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vương thị chỉ thẳng tay vào Chu Thanh, nói: "Nó nói, nó đứng ngay trước mặt mọi người nói nhà ta đã tách ra."

    Chu lão gia tử tức giận đến phát điên, quơ lấy cây chổi bên người lập tức quất vào Chu Thanh. Mặt mũi của Chu Bỉnh Đức ông, đã để con ranh con này vứt sạch rồi.

    "Sao vậy? Ông không hỏi cho rõ trắng đen đã đánh ta sao? Sao ông không hỏi xem vì sao ta lại nói ra, nếu không phải là bà nội cùng đại bá nương thừa dịp ta không ở nhà cướp đi đồ ta khổ cực mua về, ta có thể nói ra sao?"

    Chu Thanh vừa né tránh cây chổi của Chu lão gia tử, vừa vứt cuộn giấy đỏ bị Tôn thị giày xéo xuống trước mặt Chu lão gia tử.

    Phanh! Giấy đỏ rơi xuống đất, làm tung lên một mảnh tro bụi.

    "Đây là giấy ta bỏ tiền mua, bồi thường cho ta! Cướp đồ của ta còn muốn giày xéo giấy của ta, ông nội, các người có thể khi dễ người khác như vậy sao? Tộc trưởng còn chưa đi xa, nếu không thì đi mời lão nhân gia ngài ấy trở lại hỏi một chút!"

    "Ta mua thịt mua bột mỳ thì có gì sai, bạc là do ta khổ cực kiếm được, không có đạo lý bởi vì ta mua đồ tốt các người liền đến cướp a! Bồi thường tiền!"

    "Như thế nào, bọn họ có thể giật đồ nhưng ta không thể nói đã tách ra sao? Nếu ta không nói ta đã tách ra, hôm nay đồ họ cướp của ta, liệu có thể lấy về không? Muốn ta không nói, có bản lĩnh thì đừng đoạt a, mình làm việc trái với lương tâm, còn muốn chặn miệng người khác!"

    Chu Thanh giống như một con thú nhỏ bị chọc điên, nhìn chằm chằm Chu lão gia tử.

    Chu lão gia tử tức giận đến dựng cả râu, quát hỏi: "Không phải là bà cùng đại bá của ngươi chỉ lấy một chút bột mỳ cùng thịt thôi sao?"

    Chu Thanh cười lạnh: "Một chút? Ông nội, người tốt nhất hỏi rõ lại rồi hãy nói, bằng không, ta sẽ đi hỏi tộc trưởng cho rõ ràng đấy!"

    Chu Hoài Sơn kéo Chu Thanh, buồn bã nói: "Đi thôi, khuê nữ, đừng nói nữa, ông bà ngươi làm sao có thể tin tưởng ngươi mà không tin đại bá nương của ngươi chứ, bỏ đi, trở về thôi."

    Chu Hoài Sơn khom lưng nhặt từng tờ giấy đỏ bị làm hỏng dưới đất lên, nhìn Chu lão gia một cái, rồi kéo Chu Thanh rời đi. Làm một công tử là lượt thâm niên, thần thái ngữ khí nắm vô cùng chuẩn -- chua xót.

    Chu lão gia giật mình, nhìn Chu Hoài Sơn trung hậu một thân bùn đất nhem nhuốc, Chu lão gia tử chỉ cảm thấy tim đau, quay đầu nhìn về phía Vương thị.

    Vương thị dọa đến co rút bả vai, lùi về sau hai bước. Lúc nàng ta khuyến khích Tôn thị giật đồ, đã nghĩ đến Chu Thanh trở về sẽ nổi giận, nhưng nàng ta có thế nào cũng không ngờ đến việc, tộc trưởng mang theo người của nửa cái thôn tới a. Hơn nữa, tộc trưởng nói, muốn cho người trong thôn một cái công đạo. Bọn họ lấy đồ của Chu Thanh, thì liên quan gì đến người cả thôn chứ hả! Đây là chuyện nhà của nàng ta kia mà! Chưa thấy tộc trưởng nào mà lại nhúng tay vào chuyện riêng của nhà người ta! Còn mang theo người của cả thôn nhúng tay!

    Sắc mặt Vương thị trắng bệch, không dám nhìn Chu lão gia tử.

    Chu lão gia tử cầm cây chổi trong tay trực tiếp đập về phía Vương thị: "Nói!"

    Chu Bình liền nói: "Bà nội cùng đại bá nương lấy hết đồ của đại tỷ trên xe la đem đến chính phòng, người cả thôn đều nhìn thấy, tỷ ta ngăn lại còn bị bà nội đánh cho một trận."

    Chu lão gia tử đứng ở trong viện, tức nổ đom đóm mắt.

    "Không phải ngươi nói rằng chỉ lấy một chút sao? A? Đây chính là một chút? Các ngươi là muốn chọc ta tức chết mới cam tâm đúng không?"

    Làm bố chồng không tiện đánh con dâu, Chu lão gia tử gào thét xong, nhặt cây chổi lên đánh về phía Tôn thị.

    Tôn thị dọa đến lập tức trở mình đứng lên vừa chạy vào trong phòng, vừa hô: "Lão đại, mau giữ lấy cha ngươi, giữ chặt cha ngươi a."

    Chu Hoài Hải làm gì có tâm tư lo lắng cho Tôn thị, một tay túm lấy tóc Vương thị kéo về phòng mình.

    "Bà nương chết tiệt, mặt mũi của lão tử đều bị ngươi ném đi sạch sẽ rồi!"

    Nhớ lại ánh mắt mà người cả thôn vừa nhìn hắn, lại nghĩ đến những lời tộc trưởng nói với hắn, Chu Hoài Sơn hận không thể lập tức đánh chết Vương thị.

    "Sớm đã nói với ngươi rồi, để Vương Cường lấy Thanh nha đầu đi thì chuyện gì cũng sẽ được giải quyết, ngươi khăng khăng không nghe, nhất định phải náo ra nhiều ý đồ xấu như vậy, ngươi có bản lĩnh làm chuyện xấu thì phải có bản lĩnh giải quyết tốt hậu quả a! Đời trước lão tử đã gây cái nghiệt gì mà đời này cưới phải cái thứ sao chổi như ngươi hả!"

    Cưỡi trên người Vương thị, Chu Hoài Hải hung hăng đánh mấy quyền, sau khi phát tiết một trận, lại nghiến răng nghiến lợi cúi đầu nói xong, mới đứng dậy rời đi.

    Vương thị bị Chu Hoài Hải đánh mặt mũi bầm dập, đau đến không thở nổi, vậy nhưng nàng ta lại không thể lớn tiếng gào khóc. Nếu dám làm thế, mọi người sẽ biết nàng ta bị chồng đánh. Mọi người đã biết, khó tránh khỏi sẽ truyền đến tai Viễn ca nhi.

    Chính phòng, Tôn thị lại không thể bận tâm nhiều như vậy, bị Chu lão gia tử dùng cây chổi quật cho mấy lần, khóc gào đến rung cả nóc nhà, sợ là người của toàn thôn đều đã biết.

    Nhị phòng.

    Chu Thanh đau lòng ôm cuộn giấy đỏ, hốc mắt có chút cay cay. Cuộc sống này sao cứ luôn không như ý như vậy! Sao nàng không thể xuyên đến một nhà cưng chiềuu yêu thương nàng kia chứ? Nàng không sợ khổ cực, không sợ bị liên lụy, nhưng nàng xông pha chiến đấu ở phía trước, chính phòng cùng đại phòng lại ở phía sau làm yêu làm quái chỉ chực đâm sau lưng nàng vài nhát dao.. Thật sự là mệt lòng a.

    Chu Hoài Sơn đến cạnh giếng múc nước cọ rửa thân thể một hồi, đổi một bộ y phục sạch sẽ rồi vào nhà, nhìn thấy Chu Thanh ngồi ở trên giường một mặt khó chịu, Chu Hoài Sơn cẩn thận từng li từng tí dò xét bước qua, gọi: "Khuê nữ."

    Chu Thanh giương mắt nhìn Chu Hoài Sơn.

    "Chu Hoài Sơn, có phải ta bắt ngươi đọc sách viết chữ làm ngươi rất ủy khuất không?"

    Chu Hoài Sơn lập tức đứng thẳng tắp, tay phải nâng lên dựng lên ba ngón, hô: "Không, đọc sách khiến cho ta khoái hoạt."

    Chu Thanh.. Cõi lòng vừa rồi còn vô cùng phiền nào, lập tức lại cảm thấy có chút buồn cười.

    Chu Hoài Sơn cười hì hì lên giường, nói: "Khuê nữ, đừng khó chịu, chuyện nhân sinh không như ý, tám chín phần mười nhà đều phải trải qua, vì mấy người đó mà làm bản thân tức giận, không đáng."

    Chu Thanh nhìn Liễu Chu Hoài Sơn.

    Chu Hoài Sơn tiếp tục nói: "Trên đời này không đúng với sai, chỉ có mạnh cùng yếu. Ngươi mạnh, không ai có thể bắt nạt ngươi, ngươi yếu đuối, ngay cả con chó cũng có thể giẫm lên ngươi. Đối với chúng ta, có một đạo lý, ông bà nội ngươi xem thường chúng ta cùng tam phòng, cho nên liền dám khi dễ, nhưng nếu một ngày kia chúng ta có tiền đồ hơn đại phòng, bọn họ sẽ không dám nữa."

    "Chúng ta sao có thể có tiền đồ hơn đại phòng chứ? Đại bá là đồng sinh, đại ca cũng đang đọc sách trên trấn, qua Trung thu liền sẽ tham gia khoa cử." Chu Thanh yếu ớt nhìn Chu Hoài Sơn, nặng nề thở dài.

    "Ta đây không phải cũng đang dụng công sao, qua Trung thu, vạn nhất ta cũng có thể thi đậu thì sao?" Vì an ủi Chu Thanh, Chu Hoài Sơn vỗ ngực một cái, nói tiếp: "Khuê nữ, tin tưởng cha ngươi a."

    Chu Thanh lập tức nói: "Nếu ngươi đã hạ quyết tâm muốn đậu khoa cử, vậy vì sao còn đi chơi bùn."

    Chu Thanh đơn giản không thể hiểu được đầu óc của mấy tên ăn chơi là lượt. Người đã lớn tuổi như vậy, lại chơi bùn với một đám con nít, như vậy thật sự vui vẻ sao?

    Chu Hoài Sơn liền biết, quay tới quay lui, Chu Thanh cuối cùng nhất định sẽ cắn về chuyện này, một mặt vô tội thở dài nói: "Đều nói người đọc sách không thể quên đi gốc rễ vĩnh bảo sơ tâm, ta đây không phải đi tìm lại sơ tâm năm đó ta vứt bỏ sao."

    Chu Thanh..

    "Sơ tâm của ngươi bị ném trong bùn hả?"

    Chu Hoài Sơn nghiêm túc suy nghĩ, trả lời: "Ờm, trước kia lúc nguyên chủ bị thúc ép nghỉ học, liền đi ra phía sau núi đào cái hố chôn sơ tâm a."

    Chu Thanh.. Ta có quỷ mới tin!

    Móc cuốn《 Đại học》 trong ngực áo ra, Chu Thanh vỗ cuốn sách lên bàn, nói: "Đã tìm được rồi, vậy thì bắt đầu a! Sao chép đồng thời đọc hết toàn văn."

    Chép xong cuốn《 luận ngữ》trước kia, Chu Thanh liền phát hiện Chu Hoài Sơn căn bản không hề nhớ được gì trong đầu. Khảo thí thời cổ đại, thuộc hết toàn văn là cơ bản nhất.

    Chu Hoài Sơn.. Không phải nguyên chủ chôn sơ tâm trong hố, hình như là hắn đem mình đẩy vào hố a. Bỗng nhiên rất muốn giống mấy đứa nhỏ kia, chịu một trận đánh cho tê người a! Một trận không giải quyết được, thì hai ba trận cũng không sao, hắn đỡ được.

    Chu Thanh thấy Chu Hoài Sơn đang nhìn quyển sách kia bằng ánh mắt thâm cừu đại hận, cắn răng nói: "Ngươi cho rằng bọn chúng chịu một trận đánh cho tê người, về nhà cũng không cần học tập sao?"

    Chu Hoài Sơn..
     
  6. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 35: Chia tiền

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Hoài Sơn nhấc bút lên bắt đầu chép sách, còn Chu Thanh cầm túi tiền đi đến tam phòng. Lúc Chu Thanh đi vào, hai vợ chồng tam phòng đang phối hợp tẩm quất cho Chu Bình.

    Chu Bình gào lên như sói tru, thấy Chu Thanh đi vào, lập tức nhảy tót ra sau lưng Chu Thanh, rên rỉ: "Đại tỷ, cứu mạng a."

    Chu Thanh đưa tay vỗ lên đầu Chu Bình, nói: "Đến sau núi chơi, đánh ngươi cũng không oan."

    Chu Bình đau khổ nói: "Đại tỷ, nhị bá cũng đi mà, là đại bá dẫn ta đi đấy chứ."

    "Không có ngươi, nhị bá ngươi có điên mới đi chơi bùn?" Chu Hoài Lâm thở hồng hộc trừng Chu Bình, giơ tay muốn đánh hắn tiếp.

    Chu Thanh.. Thật đúng là điên rồi mà.

    "Tam thúc, ta đến chia tiền." Chu Thanh đến cùng vẫn là bảo vệ Chu Bình, nói: "Đừng đánh nữa, Bình nhi cũng biết sai rồi, về sau chắc chắn sẽ không đi nữa."

    Chu Hoài Lâm trừng Chu Bình một cái, Chu Thanh dùng ngón tay trỏ ra hiệu cho Chu Bình.

    Chu Bình tội nghiệp nhận sai: "Cha, ta thật sự không đi nữa đâu mà."

    Triệu thị liền nói: "Nể mặt đại tỷ ngươi, tạm tha cho ngươi một lần, còn dám đi nữa ta đánh gãy chân của ngươi!"

    Chu Thanh đổ túi tiền lên giường, thành công ngăn chặn miệng của tất cả mọi người.

    Triệu Thị cùng Chu Bình trừng lớn mắt, trăm miệng một lời, kêu lên: "Oa, nhiều như vậy!"

    Chu Dao vừa vặn giặt xong y phục cho Chu Bình đi vào, trợn cả mắt lên, hô: "Nhiều vậy sao!"

    Một phòng toàn người, đều cúi đầu chăm chú đếm tiền, một túi tiền đồng, Chu Thanh đếm từng đồng một, nói: "Tổng cộng là, 2870 văn."

    Một ngàn văn tiền cũng chính là một lượng bạc.

    "Gần ba lượng bạc? Nhiều như vậy?" Triệu thị nghẹn họng trân trối nhìn Chu Hoài Lâm.

    Chu Hoài Lâm cười nói: "Còn chưa tính số tiền chúng ta mua bột mỳ cùng thịt, lại mua 5 cuộn giấy đỏ to đấy."

    Nghe thấy vậy, Chu Bình lập tức nhảy dựng lên, hỏi: "Cha, nói như vậy, thị cùng bột mỳ trong sọt kia, chúng ta cũng có sao?"

    Chu Dao cũng mong chờ nhìn sang.

    Chu Hoài Lâm gật đầu cười nói: "Nhà cúng ta với nhà đại tỷ ngươi, mỗi bên một nửa."

    Nói rồi, Chu Hoài Lâm lấy từ trong ngực ra một cây cây trâm gỗ, đưa cho Triệu thị, nói: "Cái này cho nàng."

    Triệu thị lập tức đỏ mặt, vuốt cây trâm, cúi đầu nói nhỏ: "Bọn nhỏ còn ở đây."

    Chu Bình nháy nháy mắt, một mặt không hiểu hỏi: "Chúng ta cũng không cướp của người, nương, người đề phòng chúng ta làm gì?"

    Triệu thị..

    Chu Thanh.. Phốc ha ha ha.

    Chu Bình thành công hóa giải sự ngượng ngùng của Triệu thị.

    Chu Thanh bắt đầu chia tiền.

    "Dựa theo trước đó đã nói, nhà tam thúc bốn phần, ta và cha sáu phần, có điều chúng ta dùng xe la của Thẩm Lệ, chữ cũng là hắn viết, hôm nay hắn cũng đi bán cùng chúng ta, ta không thể dùng hắn không công được, vậy tam thúc vẫn là bốn phần, ta và cha ta cũng bốn phần, còn lại hai phần cho hắn, mọi người xem.."

    Chu Hoài Lâm lập tức nói: "Chia cho Thẩm Lệ ta không có ý kiến, nhưng mà không thể lấy phần đó từ chỗ hai cha con cháu được."

    Triệu thị cũng gật đầu, chẳng biết từ lúc nào, nàng đã cài cây trâm gỗ lên mái tóc, nhìn còn rất đẹp mắt.

    "Đúng vậy a, Thanh nha đầu, việc này là cháu khơi mào, sao có thể để cho cháu phải chịu thiệt thòi."

    Chu Thanh liền cười nói: "Đây có gì mà gọi là ăn thiệt thòi chứ, cứ dựa theo ta nói mà làm thôi, ngày tháng sau này còn dài lắm, ta phân chia theo lao động, trong lòng ai cũng sẽ thoải mái."

    Chu Thanh đưa 1148 văn tiền tam phòng nên có cho Triệu thị.

    Triệu thị cười nhận lấy: "Lát nữa ta làm mỳ thịt, Thanh nha đầu không được cự tuyệt nhé."

    Chu Thanh cười hì hì nói: "Có mỳ thịt ăn ai lại đi cự tuyệt nha."

    Người một nhà nói đùa vài câu, Chu Hoài Lâm đưa phần thịt của nhà mình về tam phòng, Chu Thanh dẫn Chu Dao cùng Chu Bình đến nhị phòng nhà Chu Thanh cắt giấy, Triệu thị bắt đầu nấu cơm.

    Phía sau núi.

    Ánh trăng chiếu vào rừng rậm, từng đốm sáng xuyên qua tán cây chiếu lên người Thẩm Lệ. Trước mặt hắn có một người trẻ tuổi toàn thân y phục màu xám đứng thẳng ở đó, nhìn bộ dáng cũng chỉ tầm mười lăm mười sáu tuổi, thế nhưng thần sắc lại cực kì lão luyện thành thục.

    "Đại nhân, lúc thôn dân đến bờ sông phía sau núi chơi bùn, có ba con sói, năm con rắn tính toán tập kích, đều bị ti chức chặn lại, may mắn là bọn họ nhiều người lớn tiếng, chúng ta nghe thấy động tĩnh liền đi xem một chút nên mới phát hiện nguy hiểm, nếu không, chỉ sợ là đã xảy ra chuyện."

    Thẩm Lệ nhìn lướt qua đám thi thể động vật trên đất.

    "Về sau, chiếu ứng thêm một chút a, đừng để bị phát hiện là được."

    "Vâng."

    Thì ra lúc hắn muốn đến hội họp với Chu Thanh, có điều vừa đến bờ sông liền phát hiện tín hiệu mà thuộc hạ để lại, mắt thấy mấy người Chu Hoài Sơn đích xác không có gì đáng ngại liền không tiến lên tìm Chu Thanh nữa, mà đổi thành lên núi. An bài đêm huấn hôm nay xong xuôi, Thẩm Lệ xuống núi. Thuận tay còn bắt hai con gà rừng, xách về Chu Gia.

    Lúc Thẩm Lệ đến, Chu Thanh đang giúp Triệu thị bưng đồ ăn từ phòng bếp về, liếc nhìn thấy Thẩm Lệ, lập tức cười hỏi: "Ăn cơm chưa?"

    Thẩm Lệ lắc đầu, cực kì thành thực nói: "Không có."

    Tiếp đó liếc mắt nhìn thức ăn trong tay Chu Thanh.

    Chu Thanh liền cười nói: "Tính toán không bằng xảo hợp, ăn chung mỳ thịt với chúng ta nhé."

    Nói xong, Chu Bình từ trong nhà chạy đến, reo: "Oa, đại sư huynh bắt gà rừng sao! Lát nữa chúng ta nướng ăn đi, ta nghe nói gà rừng không thể nuôi được đây, bắt được là phải ăn."

    Chu Dao đưa tay vỗ đầu Chu Bình mắng: "Cái kiểu ngụy biện ở đâu ra đấy."

    Chu Bình ôm đầu nhảy đến bên cạnh Thẩm Lệ, cười hì hì nói: "Không phải ngụy biện, thật sự đó, gà rừng tính tình rất lớn, không nuôi nổi."

    Thẩm Lệ đưa hai con gà cho Chu Bình, cười nói: "Được, lát nữa chúng ta nướng."

    Chu Bình vui mừng hớn hở nhận lấy gà rừng, Thẩm Lệ cười cười đi về phía Chu Thanh: "Ta bưng cho."

    Chu Thanh vội nói: "Cũng không nặng, huynh đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm."

    Cuối cùng Thẩm Lệ vẫn tiếp chậu đồ ăn trong tay Chu Thanh, Chu Thanh đi bên cạnh Thẩm Lệ hỏi: "Huynh bắt được gà rừng ở đâu thế?"

    "Phía sau núi a."

    "Huynh leo lên ngọn núi đó hả?" Chu Thanh biến sắc, ngữ khí cũng nghiêm túc hơn hẳn.

    "Huynh từ huyện thành tới nên không biết, ngọn núi phía sau thôn chúng ta có rất nhiều dã thú cùng rắn độc, nghe nói còn có sói."

    Thẩm Lệ quay đầu nhìn Chu Thanh, hỏi: "Cô nương là đang lo lắng cho ta sao?"

    Chu Thanh.. Nói nhảm, chẳng lẽ lo lắng của ta không đủ rõ ràng sao? Nếu ngươi để cho sói ăn mất, ai tới phụ đạo bài tập cho cha ta?

    Không đợi Chu Thanh mở miệng, Thẩm lệ đã nở nụ cười cưng chiều, nói: "Được, ta đã biết, về sau ta sẽ không đi bắt gà rừng nữa, thức ăn này bưng về đâu?"

    "Trong phòng tam thúc, đúng rồi, lát nữa ta sẽ chia tiền cho huynh."

    Thẩm Lệ nghi hoặc, hỏi: "Tiền gì?"

    Chu Thanh liền cười nói: "Tiền hôm nay bán chữ đấy, chữ kia hơn phân nửa là do huynh viết mà."

    Thẩm Lệ cũng không cự tuyệt, chỉ mỉm cười, nói: "Được."

    Chu Thanh.. Thống khoái như vậy? Nàng còn tưởng rằng Thẩm Lệ sẽ từ chối một chút kìa, đang vắt hết óc suy xét xem khuyên thế nào để hắn nhận lấy.

    "Sư phó chép sách cho Vân Hải Thư cục, vất vả như thế mà được có 200 văn, bằng không, để sư phó chép sách cho Bút Mặc Trai chúng ta đi, Bút Mặc Trai trả nhiều hơn một chút a."

    Hôm nay, Trầm Lệ đã muốn nói chuyện này, chỉ là một mực không có cơ hội mở miệng.

    Chu Thanh lắc đầu: "Nếu là trước kia thì có lẽ vẫn được, hiện tại ông ấy là sư phó của huynh, đưa sách ông ấy chép cho cửa hàng huynh, ta cũng cảm thấy khó chịu, lại nói, chưởng quỹ của Vân Hải Thư cục là người không tệ, chờ đi lại nhiều hơn, ta sẽ xin hắn đề cử cho cha ta một thư viện."
     
  7. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 36: Chuẩn bị

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Thanh nói như vậy, Thẩm Lệ liền hiểu được ý tứ của nàng. Nàng đây là vừa ý giao thiệp với chưởng quỹ của Vân Hải Thư cục?

    "Tuổi của sư phó đã lớn, chưởng quỹ chưa chắc sẽ phát thiện tâm ban một lần ân tình này."

    "Thử một chút xem sao, chuyện do người làm mà."

    Hai người đang nói chuyện, Triệu thị từ trong nhà đi ra, nói: "Sao hai ngươi không bưng đồ ăn vào phòng, còn đứng đó nói gì thế, đồ ăn nguội cả mất."

    Thẩm Lệ quay đầu nhìn Chu Thanh.

    Chu Thanh cười nói với Triệu thị: "Tới đây, tam thẩm."

    Nói rồi, nhấc chân nhanh nhẹn đi qua.

    Trong lòng Thẩm Lệ xẹt qua một tia thất vọng. Thất vọng? Thất vọng cái gì? Chẳng lẽ hắn còn hi vọng nhìn thấy một tia đỏ ửng xấu hổ trên mặt Chu Thanh hay sao! Tâm tư thoáng qua, hắn lắc đầu cười cười, bưng chậu đồ ăn đi theo Chu Thanh vào nhà.

    Buổi sáng được ăn mỳ thịt, mọi người đều ăn no đến căng bụng, nhất là Chu Bình, một hơi ăn liền ba bát. Nhưng đến buổi tối, Chu Bình nhớ tới gà rừng nướng, chỉ ăn một bát liền giương mắt nhìn Thẩm Lệ.

    "Đại sư huynh, huynh ăn xong chưa, lúc nào chúng ta nướng gà vậy?"

    Chu Hoài Sơn cũng nhì sang Thẩm Lệ. Mỳ xào thịt mặc dù ăn ngon, nhưng gà rừng nướng lại càng ngon hơn a.

    Thẩm Lệ.. Ta không ăn xong cũng phải ăn xong a.

    Cũng may trong chén đã không còn mỳ, uống nốt canh trong chén, Thẩm Lệ gác đũa, nói: "Bây giờ liền đi?"

    Chu Hoài Sơn cùng Chu Bình tức khắc nhất loạt đứng dậy.

    Ánh mắt Chu Thanh vèo một phát bắn về phía Chu Hoài Sơn: Chú ý nhân vật thiết lập của ngươi.

    Chu Hoài Sơn.. Mẹ nó, suýt nữa thì quên mất.

    "Ta đi chép sách."

    Chu Hoài Lâm đưa tay vỗ đầu Chu Bình, nói: "Ngươi xem nhị bá ngươi đi, lại nhìn lại mình một chút, suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn!"

    Chu Hoài Sơn..

    Chu Thanh..

    Thẩm Lệ lanh lẹ giết gà nhổ lông, Chu Bình đã ôm tới một đống củi khô. Tìm một cây gậy tương đối to khỏe, Thẩm Lệ xuyên gà rừng vào đó, gác trên đống lửa bắt đầu nướng. Cây gậy được xoay đều trên lửa, thịt gà được đốt nóng, không bao lâu, mùi thịt đã tỏa ra thơm phức.

    Chu Bình ngồi xổm ở bên cạnh đống lửa, trông coi gà nướng, nói: "Đại sư huynh, thơm quá a, huynh đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

    Thẩm Lệ..

    "Chuẩn bị?"

    Chu Bình nhìn chằm chằm gà nướng, nói: "Đúng a, chuẩn bị ăn gà."

    Thẩm Lệ.. làm sao để chuẩn bị sẵn sàng, chẳng lẽ bây giờ liền há miệng chờ sẵn à?

    Nhìn Chu Bình, Thẩm Lệ vừa xoay cây gậy, vừa nói: "Đại tỷ ngươi đang làm cái gì?"

    Chu Bình nhìn chằm chằm gà nướng, không chớp mắt trả lời: "Đoán chừng là ở trong phòng cùng tỷ của ta cắt giấy."

    Thẩm Lệ liền hỏi: "Ngươi bảo đại tỷ ngươi dời cái bàn ra ngoài, ở đây nướng gà, ta ở bên cạnh vừa vặn nhờ ánh lửa viết chữ, không chậm trễ công phu, nàng và nhị tỷ ngươi cũng có thể cắt giấy, còn bớt tốn nến."

    Chu Bình nghe xong, lập tức liền đứng dậy, nói: "Được, huynh đừng ăn vụng đấy nhé."

    Thẩm Lệ.. A? Khóe miệng giật một cái, nhìn về phía con gà tròn quay kia. Dù ta có muốn ăn vụng, cũng không biết xuống miệng ở chỗ nào kìa.

    Chu Hoài Lâm giúp đỡ mấy người Chu Thanh mang cái bàn đến bên cạnh đống lửa.

    Chu Thanh cùng Chu dao cắt giấy, Chu Hoài Lâm thay Thẩm Lệ đi qua quay gậy nướng gà, Thẩm Lệ rửa tay nhờ ánh lửa bắt đầu viết Phong Tự. Triệu thị ngồi bên cạnh đống lửa cầm khung thêu thùa.

    Mắt thấy đã vào thu, nàng phải dành thời gian làm cho Chu Thanh cùng Chu Dao một bộ y phục, Chu Bình ngược lại là dễ nói, liền mặc y phục hồi nhỏ của Chu Thanh, Chu Dao là được.

    Mẹ của Chu Thanh mất sớm, những năm này xiêm y của nàng đều là do một tay Triệu thị làm.

    Chu Hoài Sơn một thân một mình ở trong phòng chép sách, thỉnh thoảng ghé vào trên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đầy mắt ghen ghét.

    Ghen ghét hơn Chu Hoài Sơn, còn có Vương thị. Bị Chu Hoài Hải đánh cho một trận, khuôn mặt Vương thị sưng phù như cái đầu heo, không mất ba, năm ngày căn bản không có cách nào đi ra ngoài. Nằm ở trên giường, bụng Vương thị sôi lên ục ục vì đói. Nàng ta nghĩ thế nào cùng không thông, vì cái gì tộc trưởng lại mang theo nửa số người của thôn tới nhà nàng ta để làm chủ cho Chu Thanh. Đến cùng là vì cái gì? Không có tộc trưởng xen vào việc nhà của họ, chuyện ngày hôm nay căn bản sẽ không đến kết quả này. Còn nữa, Chu Hoài Hải đi đâu? Làm sao còn không trở lại? Bên ngoài, mùi gà nướng thơm nức bay vào trong phòng, bụng Vương thị kêu càng rộn rã hơn.

    Tôn Thị cùng Chu lão gia tử lại không hề đói bụng.

    Triệu thị làm mỳ thịt, Chu Hoài Lâm cũng đưa qua cho hai ông bà hai bát. Tôn thị chỉ ăn mấy miếng đã hết bay cả chén của mình. Ăn xong liền nằm ngay đơ ở trên giường, bị Chu lão gia tử đánh cho mấy cây chổi lên người, bây giờ toàn thân bà ta vẫn còn đau rát. Đều do con tiểu tiện nhân Chu Thanh kia, nếu không phải là tại nó, bà tuổi đã cao làm sao phải chịu tội như vậy!

    Lão tam cũng không phải là thứ tốt đẹp. Cũng là loại vương bát đản không có lương tâm. Lão đại bị chọc tức bây giờ còn chưa trở về, cũng không biết đã ăn cơm chưa, nghe động tĩnh bên ngoài, Tôn thị chỉ hận không thể bóp chết Chu Thanh.

    Chu lão gia tử ngồi ở trên giường, nhìn chằm chằm khoảng không trước mặt, trong lòng vô cùng khó chịu. Người của toàn thôn đều biết nhà ông đã tách ra. Ông có lỗi với liệt tổ liệt tông Chu gia a.

    Bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười nói của mấy người Chu Thanh, Chu lão gia tử quay đầu nhìn sang. Nhìn nhóm người bên cạnh đống lửa, lại nhìn lão nhị trong nhị phòng, lão nhị hẳn là đang chăm chỉ học tập a. Những năm này, không phải là ông sai thật rồi chứ. Vì đại phòng, ông không để ý đến nhị phòng cùng tam phòng quá nhiều. Bây giờ..

    Chu lão gia tử nặng nề thở dài một hơi, quay đầu xuống đất, kéo cửa tủ lấy ra hộp tiền.

    Tôn thị nghe được động tĩnh, trở mình ngồi lên, hỏi: "Ông làm cái gì đấy?"

    Chu lão gia tử tức giận nói: "Bà hủy một cuộn giấy của Thanh nha đầu."

    Tôn thị lập tức nổi đóa, bật dậy đi chân trần qua níu lấy hộp tiền, gào lên: "Thế nào? Ông thân là ông nội, còn phải đi xin lỗi một đứa cháu như nó sao?"

    Gương mặt Chu lão gia tử nóng ran, trong lòng càng khó chịu lợi hại.

    "Giấy đó là Thanh nha đầu bỏ tiền mua, dù không nói xin lỗi, thì cũng nên bồi thường cho nó ít bạc."

    Tôn thị lập tức gắt: "Phi, đúng là nó bỏ tiền mua, nhưng nó kiếm được tiền có hiếu thuận ông không? Không hề, một miếng thịt cũng không nỡ cho ông ăn đâu, ông nhớ nó là cháu gái của ông, nhưng nó đâu có nhớ rằng ông là ông nội nó hả."

    Chu lão gia tử..

    Sáng sớm Chu Thanh làm mỳ thịt, không bưng tới một bát, trong lòng của ông ta đích thật là không thoải mái.

    Thế nhưng..

    "Nhà an vạn sự hưng, đưa cho ta." Chu lão gia tử đưa tay muốn lấy hộp tiền.

    Tôn thị vội ôm hộp tiền nhảy lên giường, nói: "Trừ phi hôm nay ông đánh chết ta, bằng không nghĩ cũng đừng nghĩ, đây chính là tiền để cho Viễn ca nhi đọc sách, bây giờ ông mặt nóng đi dán mông lạnh, bọn chúng có thèm để ý đến ông đâu, về sau Viễn ca nhi có tiền đồ, chẳng lẽ ông không đi theo hưởng phúc?"

    Tôn thị trừng Chu lão gia tử.

    "Sao ông lại nghĩ không thông như thế, lại nói, hôm nay nó có thể chịu bao nhiêu ủy khuất chứ, thế mà lại đứng ngay trước mặt bao người tuyên bố chuyện nhà này đã phân gia! Sao nó lại có thể nói ra được hả! Ta là bà nội nó, ăn chút thịt cùng bột mì của nó mà cũng không được sao? Có đến nỗi nó phải gọi người của cả thôn tới không!"

    Vừa nhắc tới chuyện này, Tôn thị lại cảm thấy đau ngực.

    Bà ta chỉ không rõ, tộc trưởng là điên rồi à, sao lại mang theo một nửa người trong thôn để ý tới việc riêng của nhà bà ta.

    Nhắc đến chuyện phân gia, sắc mặt Chu lão gia tử lập tức trở nên khó coi.

    "Nếu không phải là do bà.."

    Tôn thị gân cổ, đánh gãy lời Chu lão gia: "Ta nhắc lại, tiền này là để cho đại tôn tử của ta đọc sách, ông nghĩ cũng đừng nghĩ."

    Chu lão gia tử nhìn chằm chằm Tôn thị, Tôn thị một bước cũng không nhường, hai người giằng co phút chốc, Chu lão gia tử thở ra một hơi.

    Thấy thái độ này của Chu lão gia tử, gáng nặng trong lòng Tôn thị liền được giải khai, nhìn về phía chén mì kia, nói: "Mỳ này ông có ăn không?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng sáu 2023
  8. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 37: Nướng thịt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chuyện phân gia huyên náo khắp thôn người người đều đã biết, Chu lão gia tử nào có tâm tình ăn cơm, ông nặng nề thở dài một hơi, ngồi xuống kháng.

    Trong lòng Tôn thị cũng giống như mảnh ruộng bị cày xới tung cả lên.

    Tôn thị nhìn chồng một hồi, nói: "Nếu ông không ăn, ta liền giữ lại cho lão đại, vừa rồi huyên náo, lão đại bỏ ra ngoài bây giờ còn chưa trở về."

    Vừa nghĩ tới Chu Hoài Hải đói bụng ở bên ngoài, Tôn thị đau lòng ứa nước mắt.

    Chu lão gia tử quay đầu nhìn Tôn thị, nói: "Về sau, bà cũng phải đau lòng lão Nhị, lão Tam đi."

    Tôn thị lập tức hừ lạnh, nói: "Bọn chúng đáng giá để cho ta đau lòng sao? Bọn chúng bất hiếu với ta còn trông cậy ta đau lòng thế nào cho chúng! Chưa nghe nói qua, cha mẹ già cả còn phải chạy theo lấy lòng con cháu đâu."

    Chu lão gia tử đến cùng cũng không bồi thường cuộn giấy đỏ kia cho Chu Thanh.

    Lời Tôn thị nói, có một câu là đúng, đây là tiền đi học của Chu Viễn, phải cho Chu Viễn a. Tách ra, học phí của Chu Viễn, hai ông bà bọn họ và đại phòng phải lo. Ai! Tâm tình Chu lão gia tử tích tụ đến là khó chịu.

    Vừa rồi tức giận, đuổi đánh Tôn thị, bây giờ tỉnh táo lại, ông cũng không cảm thấy Tôn thị quá sai. Xét đến cùng, cũng là sai ở chỗ nghèo, nếu nhà ông không nghèo, thì sẽ không có những thứ chuyện bát nháo này.

    Chu Thanh cũng không thật sự trông cậy vào ông bà nội có thể bồi thường cho nàng. Cuộn giấy bị Tôn thị hủy đi kia, hai mép giấy đều bị mài mòn nghiêm trọng, nàng chỉ có thể cắt đi, một cuộn giấy toàn bộ được cắt thành từng tấm cỡ nhỏ.

    Thẩm Lệ viết chữ rất nhanh, hai người Chu Thanh cùng Chu Dao cắt giấy cũng cung cấp không kịp cho Thẩm Lệ viết.

    "Ta tới cắt, cô nương đi nghỉ ngơi một chút đi." Thẩm Lệ viết xong tờ giấy đỏ cuối cùng, gác lại bút nói với Chu Thanh.

    "Ta không mệt, huynh nghỉ một lát a, chờ ta cùng Dao nhi cắt nhiều một chút huynh hãy viết."

    Thẩm Lệ còn muốn nói nữa, bên kia Chu Hoài Lâm đã mở miệng: "Gà như vậy là đã chín chưa?"

    Chu Bình lập tức gọi Thẩm Lệ: "Đại sư huynh, huynh mau nhìn xem, gà đã chín chưa?"

    Thẩm Lệ đành phải quay đầu đi xem. Dùng đao cắt thử thịt gà, thịt bên trong đã đổi màu, nói: "Chín rồi, có thể ăn."

    "Oa!"

    Chu Bình lập tức nhảy lên, có chút kích động quá mức, suýt chút nữa đã ngã sấp mặt vào đống lửa.

    Chu Hoài Lâm đưa tay kéo thằng nhóc lại, Chu Bình khoa tay múa chân nhảy nhót như con khỉ nhỏ xung quanh.

    "Ăn gà! Ăn gà! Ăn gà!.."

    Triệu thị đặt cái mâm lớn ở bên cạnh, Thẩm Lệ dùng đao cắt gà thành từng miếng, Chu Bình dẫn đầu cầm lên hai cái đùi gà rừng.

    Chu Hoài Lâm đưa tay vỗ vào đầu hắn, quát: "Thả xuống! Trưởng bối còn chưa động, ngươi gấp cái gì!"

    Chu Bình ủy khuất nắm đùi gà, nói: "Con mang đi cho sư phó a."

    Chu Hoài Lâm..

    "Đi đi."

    Chu Bình quay đầu bỏ chạy.

    Chu Hoài Lâm đang nằm bò thèm thuồng nhìn ra bên ngoài, lập tức đoan đoan chính chính ngồi lên, bày ra bộ dáng nghiêm túc chép sách.

    "Nhị bá, ăn gà."

    Chu Bình chạy tới, trực tiếp giơ đùi gà đến trước mặt Chu Hoài Sơn.

    Chu Hoài Sơn giả vờ giả vịt chậm rãi gác bút, nói: "Ta mải mê viết chữ, không nghĩ tới thời gian trôi qua nhanh như vậy, gà đã nướng chín rồi."

    Tiếp nhận gà đùi, Chu Hoài Sơn cắn một cái. Mùi thịt lập tức tràn ngập mỗi một xó xỉnh trong khoang miệng. Hắn lập tức kinh ngạc, gà nướng này so với lúc hắn vẫn là Hầu gia ăn còn thơm ngon hơn a!

    Chu Bình ghé vào kháng, một đôi mắt đen láy nhìn Chu Hoài Sơn, trong miệng gặm một cái đùi khác, nói: "Nhị bá, ăn ngon a."

    Chu Hoài Sơn gật gật đầu.

    Chu Bình liền nói: "Nhị bá, người nói thịt ngũ hoa nướng, ăn có ngon không nhỉ?"

    Chu Hoài Sơn nhồm nhoàm nhai thịt, trả lời: Thịt Ngũ Hoa nướng ngon a~~~

    Chu Bình ăn xong đùi gà, lúc từ nhị phòng đi ra, trong tay xách theo một miếng thịt Ngũ Hoa, dáng vẻ nghênh ngang.

    "Nhị bá nói, mọi người đang ăn gà cao hứng, dứt khoát liền nương thêm miếng thịt Ngũ Hoa này a, một lần ăn đủ."

    Chu Hoài Sơn trong phòng.. Ta không có nói như vậy!

    Chu Thanh..

    Nướng Ngũ Hoa a~~~thật hoài niệm!

    Chu Dao, Chu Hoài Lâm, Triệu thị..

    Đồng loạt đưa tay đánh Chu Bình: "Rốt cuộc là ngươi muốn ăn hay là nhị bá ngươi hả!"

    Chu Thanh vội vàng bảo vệ Chu Bình, tiếp lấy thịt Ngũ Hoa trong tay hắn, nói: "Là cha ta bảo nướng, mọi người đánh Bình Tử làm gì."

    Nàng cũng muốn ăn.

    Nói xong nhìn về phía Thẩm Lệ, hỏi: "Cái này có nướng được không?"

    Thẩm Lệ nhìn miếng thịt Ngũ Hoa, đương nhiên là nướng được.

    "Cũng không khó khăn, không bằng cô nương giúp ta một tay." Sờ cằm một cái, Thẩm Lệ nói.

    Chu Hoài Lâm lập tức liền dành: "Để Thanh nha đầu nghỉ ngơi một chút, ta giúp ngươi, ta sẽ theo ngươi học, về sau ngươi không ở đây, ta sẽ nướng cho họ ăn."

    Thẩm Lệ.. Có thể cự tuyệt không?

    Cuối cùng, Thẩm Lệ dẫn theo Chu Hoài Lâm tiến vào phòng bếp, mấy người Chu Thanh vây quanh đống lửa cười cười nói nói ăn gà. Ăn tết cũng chưa từng được ăn nhiều thịt như vậy a!

    Trong nhà không có vỉ nướng thịt, Thẩm Lệ cắt thịt Ngũ Hoa thành từng khối mỏng nhỏ, xuyên vào nhánh cây, xem như thịt dê mà nướng.

    Đợi đến khi thịt Ngũ Hoa được gác trên đống lửa, bị nhiệt lượng thiêu đốt, thịt Ngũ Hoa lập tức phát ra tiếng tí tách, từng giọt mỡ xèo xèo nhỏ xuống than đỏ bên dưới, mùi thơm nồng lan tỏa khiến cho người ta không khỏi nuốt nước miếng.

    Chu Hoài Sơn tội nghiệp ghé vào trên cửa sổ, trợn cả mắt lên.

    Chu Thanh suy nghĩ, lần sau vào thành, tìm xem có cửa tiệm nào bán vỉ nướng thịt không mới được. Kiếm được tiền chính là vì để có thể tiêu tiền a. Không có tiền thì thôi, nhưng nếu trong tay có tiền, Chu Thanh không muốn ủy khuất chính mình, huống chi trong phòng còn có một tên ăn chơi là lượt a, không cho hắn ăn thịt mà bắt hắn viết chữ không bằng muốn mệnh của hắn.

    Thịt xiên rất nhanh chín, nướng xong, Chu Bình cầm một nắm xiên chạy về nhị phòng, những người khác vây quanh đống lửa vừa ăn vừa trò chuyện.

    Thẩm Lệ ngồi bên cạnh Chu Thanh, đưa cho nàng một xiên thịt.

    "Bây giờ trong nhà có hai chiếc xe la, lát nữa các cô cắt nhiều giấy thêm một chút, ta đều viết ra, đến mai tam thúc một chiếc xe, ta cùng cô nương một chiếc xe, chúng ta chia nhau ra hẳn là có thể bán nhiều thêm một chút."

    Chu Thanh ăn thịt xiên, ngửa đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, ánh sao sáng làm cho người ta phải mê luyến.

    "Ngày mai huynh bắt đầu phụ đạo bài tập cho cha ta nhé, mắt thấy sắp đến thời điểm khảo thí đồng sinh năm nay, nếu năm nay ông ấy không trúng, chỉ sợ sang năm càng khó."

    Hôm nay ở chung cả một ngày với Thẩm Lệ, Chu Thanh cũng coi như quen thuộc hơn với hắn rất nhiều, nói chuyện cũng không khách khí như trước nữa.

    Thẩm Lệ.. Có thể cự tuyệt sao?

    Cắn một miệng thịt xiên lớn, nhai nhai, nói: "Được, ta tranh thủ giúp sư phó thi đậu đồng sinh. Về sau cô nương có tính toán gì hay không?"

    Chu Thanh nhìn Thẩm Lệ.

    Nghênh tiếp đôi mắt sáng lấp lánh của Chu Thanh, Thẩm Lệ ôn nhu nở nụ cười: "Chờ sư phó thi đậu đồng sinh, hai ngươi có nghĩ tới việc dời đến huyện thành ở không?"

    Chu Thanh bật cười, đáp: "Giá nhà ở đó đắt cỡ nào a, huynh nói giống như ta có thể mua được ấy, cha ta đã trúng đồng sinh, thì sẽ ở luôn tại thư viện, không cần phải chuyển vào thành, chờ ông ấy trở thành tú tài rồi nói sau."

    Thẩm Lệ cười cười không nói tiếp.

    Cứ như vậy tại dưới bầu trời đầy sao, ngồi sát cạnh Chu Thanh bên đống lửa, vừa nghe tiếng cười nói vui vẻ bên tai vừa ăn thịt xiên, Thẩm Lệ chỉ cảm thấy nhân sinh chỉ tuyệt vời đến mức ấy mà thôi. Thì ra, thỏa mãn cùng hạnh phúc, lại đơn giản như vậy.

    Ăn xong thịt xiên, mọi người lại vây quanh đống lửa, Chu Thanh cùng Chu Dao tiếp tục cắt giấy, Thẩm Lệ tiếp tục viết chữ, Chu Hoài Lâm thu thập đống bừa bộn mọi người vừa bày ra.

    Chu Bình đang đứng ở bên lửa dùng cây nhỏ đốt chơi, đưa mắt nhìn liền phát hiện có người tiến vào viện: "Thành Vũ ca?"
     
  9. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 38: Mắt mù

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Thanh quay đầu nhìn thấy Thành Vũ đi vào, cười hỏi: "Đã trễ như vậy ngươi còn tới, có chuyện gì thế?"

    Thành Vũ tới chính là đến tìm nàng.

    Thành Vũ cầm trong tay tầm mười xuyên chim sẻ nướng, có chút ngượng ngùng gãi gãi sau gáy, nói: "Cái kia, nhà ta buổi tối nướng chim sẻ, còn lại một chút ta mang cho mọi người."

    Ngượng ngùng nhìn Chu Thanh, Thành Vũ nói với Chu Bình: "Bình Tử, cho ngươi."

    Chu Bình đã ăn no thịt gà cùng thịt Ngũ Hoa nướng, bây giờ bụng còn tròn vo, căn bản không muốn động, từ chối: "Thành Vũ ca, cho tỷ của ta a, ta không ăn."

    Thành Vũ trừng to mắt khó tin nhìn Chu Bình. Ngày trước ngươi mà thấy thịt thì còn thân hơn thấy mẹ ruột đấy, hôm nay lại không ăn?

    Thấy Chu Bình thật sự không nhúc nhích, Thành Vũ lại nhìn sang Chu Thanh.

    Chu Thanh vội tiếp lấy chim sẻ nướng, ngửi ngửi, rồi khen: "Thơm quá."

    Thẩm Lệ vèo một cái, quay đầu nhìn Chu Thanh.

    Thành Vũ trừng Thẩm Lệ, nói với Chu Thanh: "Mai có vào thành không? Ta tới đón tỷ."

    "Không được, mai ta và tam thúc đi bán chữ, chờ lúc nào vào thành ta ta sẽ nói với ngươi."

    Thành Vũ muốn hỏi, cái ông chủ kia có đi bán chữ cùng ngươi hay không, nhưng lời nói đã đến bên miệng rồi lại cảm thấy ngại ngùng, đứng một hồi, đành biệt xuất một câu: "Ta giúp tỷ cắt giấy nhé?"

    Thẩm Lệ lập tức liền nói: "Đã viết 600 tấm Đại Phong, 600 tấm trung phong, 1000 tấm Tiểu Phong, cổ tay có hơi đau, ta nghỉ ngơi một chút đã."

    Viết nốt chữ trong tay, Thẩm Lệ nhìn Thành Vũ một cái, sau đó gác lại bút, bóp nặn cổ tay của mình, một mặt biểu lộ: Ai ui đau quá, đau chết mất.

    "Đã nhiều như vậy a, vậy thì không viết nữa, cũng quá nhiều rồi."

    Chu Thanh chỉ lo cắt giấy cũng không đếm, nghe Thẩm Lệ nói, không khỏi cảm khái, Thẩm Lệ viết chữ nhanh hơn nhiều so với cha nàng. Học bá chính là học bá a. Thành Vũ trừng Thẩm Lệ, luôn cảm thấy tên này là cố ý. Thật sự không phải là thứ tốt đẹp gì! Nhưng Chu Thanh cũng đã nói không viết nữa, hắn có thể nói thế nào.

    Hắc hắc cười ngây ngô một tiếng, Thành Vũ lại gãi gãi sau gáy, nói: "Cái kia, Thanh tỷ, vậy ta đi về trước nhé."

    Chu Thanh cười tiễn Thành Vũ ra cổng, dặn dò: "Trời tối, đi đường chậm một chút nhé."

    Hai người cùng đi ra phía cổng, Thành Vũ quay đầu liếc mắt nhìn, quả nhiên thấy ông chủ kia đang nhìn qua bên này, thấy hắn nhìn sang ánh mắt tên đó cũng không tránh ra.

    Nắm chặt quả đấm một cái, Thành Vũ nói với Chu Thanh: "Thanh tỷ, sao ông chủ kia lại ở nhà tỷ suốt thế?"

    Chu Thanh liền cười nói: "Huynh ấy là đồ đệ của cha ta, một mình mới đến thôn nên còn chưa quen, cơm tối liền đến đây ăn."

    Thành Vũ cắn răng nói: "Ta xem hắn chính là không có lòng tốt, Thanh tỷ, tỷ vẫn là đề phòng một chút."

    "Đi thôi, trong lòng ta tự biết mà."

    "Thanh tỷ, chờ ta hết bận, ta và tỷ cùng đi bán chữ a."

    Chu Thanh không nghĩ nhiều, chỉ coi là Thành Vũ cũng muốn tìm việc làm, đáp: "Sau khi nhà ngươi làm xong vụ thu, khi đó còn ai mua Phong Tự nữa đâu, đợi đến cuối năm bán câu đối xuân ta sẽ gọi ngươi đi cùng."

    "Được, Thanh tỷ, ta đi a." Nghe được lời này của Chu Thanh, Thành Vũ cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.

    Tiễn Thành Vũ xong, chờ Chu Thanh trở về, Thẩm Lệ lại đang viết chữ.

    "Vừa rồi không phải cổ tay đau ư, sao lại viết nữa rồi?" Chu Thanh hỏi Thẩm Lệ.

    "Dù sao cũng phải viết cho xong chỗ giấy đã cắt chứ."

    "Không cần đâu, đến mai lại viết tiếp, đừng để bản thân bị mệt, cũng không còn sớm nữa."

    Trầm Lệ cúi đầu viết chữ, cũng không tiếp lời.

    Chu Thanh bỏ mấy xiên chim sẻ nướng vào cái mâm vừa rồi dùng đựng thịt, cùng Chu Dao bó gọn những chữ viết xong thành từng cuốn, đặt gọn vào giỏ trúc. Chu Hoài Lâm đem tất cả giỏ trúc đến tam phòng. Triệu thị thu thập kim khâu dắt Chu Bình đi nấu nước chuẩn bị rửa mặt.

    Mọi người đều bận bịu việc của mình, đợi đến khi trước mặt chỉ còn lại Chu Thanh, Thẩm Lệ bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Cô nương thích ăn chim sẻ nướng à?"

    Chu Thanh.. A?

    Thẩm Lệ cầm bút, quay sang chỉ chỉ xiên chim sẻ nướng Chu Thanh thả vào cái mâm khi nãy.

    Chu Thanh theo ánh mắt của hắn nhìn sang, đáp: "Huynh nói chỗ chim sẻ nướng kia sao, Thành Vũ thường mang tới cho ta, nếu ta không nhận, hắn sẽ buồn a."

    Thẩm Lệ liền nói: "Vậy cô nương thích ăn gà rừng, thịt nướng hay chim sẻ nướng hơn?"

    "Đương nhiên là gà nướng." Chu Thanh không hề nghĩ ngợi, thốt ra.

    Có gà ăn, ai lại thích chim sẻ ít thịt kia chứ.

    Thẩm Lệ cảm thấy hài lòng, liếc nhìn chỗ chim sẻ nướng kia, đáy mắt cũng đầy ý cười, nói: "Buổi tối ta chưa ăn no."

    "Vậy huynh nếm thử cái này nhé?"

    Thẩm Lệ gác bút cầm lên một chuỗi, ngửi ngửi mùi sau đó ăn một miếng, một mặt ghét bỏ, nói: "Không ngon bằng ta nướng."

    Chu Thanh..

    Thẩm Lệ ăn xong chim sẻ nướng, Chu Thanh cùng Chu Dao cũng thu thập chữ xong, Chu Thanh tiễn Thẩm Lệ ra về rồi đi vào nhị phòng.

    "Viết được bao nhiêu rồi?" Chu Thanh ngồi ở bên cạnh kháng, nhìn Chu Hoài Sơn vẫn còn đang viết chữ hỏi.

    Chơi một ngày bùn, còn khóc thét rất lâu, Chu Hoài Sơn đã mệt đến mức sắp tan thành từng mảnh, thêm vào việc vừa rồi mới nướng gà cùng thịt Ngũ Hoa, bên ngoài khí thế ngất trời, hắn nào có tâm tư viết a.

    Nghênh tiếp ánh mắt Chu Thanh, Chu Hoài Sơn vô thức co rút về phía sau, dùng giọng như tiếng muỗi kêu đáp: "Khuê nữ, hôm nay cơ thể ta thật sự không thoải mái, hình như bị trúng gió rồi, một mực choáng đầu.."

    Lúc Chu Hoài Sơn lải nhải, Chu Thanh đã kéo lấy trang giấy hắn đang chép. Ròng rã một canh giờ rưỡi, chính là 3 giờ, hắn mới viết được một trang giấy. Một luồng hỏa khí lập tức xông lên đầu Chu Thanh.

    "Lúc ngươi chơi bùn tại sao không nói bị cảm nắng a, lúc ăn gà ăn thịt sao lại không bị cảm nắng a, thế mà bảo ngươi viết chữ, ngươi lại bị ốm?"

    Chu Hoài Sơn nhíu mày nhìn Chu Thanh, nói khẽ: "Khuê nữ, nói nhỏ chút, để cho người ta nghe thấy thì nhân vật chúng ta thiết lập sẽ sập đấy."

    Chu Thanh tức giận vỗ bàn.

    "Ngươi sợ nhân vật thiết lập sụp đổ thì phải chăm chỉ học tập mới phải chứ! Ta chỉ hỏi ngươi một câu, rốt cuộc là ngươi muốn làm ruộng hay là đọc sách?"

    Chu Hoài Sơn đầy mặt khó xử, đáp: "Không có lựa chọn khác sao? Ta thật sự không học không được à?"

    Chu Thanh chỉ muốn dùng một cục gạch chụp chết hắn.

    "Vừa rồi là ai nói đọc sách khiến cho người khoái hoạt, là ai nói phải học tập thật giỏi tranh thủ trở nên mạnh mẽ! Ta mặc kệ ngươi có phải nói thật hay không, từ mai trở đi, ngươi lo dùi mài kinh sử cho ta, Thẩm Lệ sẽ phụ đạo bài tập cho ngươi, nếu ngươi dám lề mà lề mề đùa đông nghịch tây không phối hợp.."

    Không đợi Chu Thanh nói xong, Chu Hoài Sơn mở to hai mắt đầy vẻ kinh ngạc nhìn nàng.

    "Khuê nữ, ngươi nói gì? Thẩm Lệ phụ đạo ta?"

    Chu Thanh ừ một tiếng.

    "Hắn là đồ đệ của ta!"

    "Hắn đã qua thi Hương!"

    Chu Hoài Sơn.. trợn ngược hai mắt, ngã thẳng cẳng ra sau. Qua thi Hương? Tên tiểu khốn kiếp kia đã qua thi Hương thì tới bái hắn làm thầy để làm gì! Đầu óc có bệnh sao! Ăn no rửng mỡ à!

    Nộ khí công tâm, Chu Hoài Sơn vỗ kháng một cái, lại ngồi lên, nói: "Khuê nữ, ta nói con nghe, tiểu tử kia tuyệt đối có vấn đề, ta thấy không nên thu hắn làm đồ đệ, đến mai ta sẽ nói với hắn một tiếng, trả lại lễ bái sư cho hắn, bảo hắn xéo đi."

    Chu Thanh lạnh mắt nhìn Chu Hoài Sơn.

    Chu Hoài Sơn bày ra bộ dáng người từng trải nói: "Khuê nữ, con nghĩ đi, hắn là một ông chủ trong huyện thành, còn là tên học bá đã qua thi Hương, hắn êm đẹp mà ăn chơi đến chết sao lại chạy đến thôn bái ta làm thầy! Hắn nhất định là rắp tâm bất lương."

    Chu Thanh cười ha ha.

    "Trước đây ngươi nói như thế nào ấy nhỉ."

    Chu Hoài Sơn vỗ trán một cái, nói: "Trước đây mắt của ta bị mù a!"

    Ta mà biết hắn là một tên học bá, ta có thể lưu hắn sao?

    Chu Thanh..

    "Ngày mai ngươi trả lại lễ bái sư của hắn cũng được, vừa vặn, ta mời hắn làm gia sư cho ngươi, để hắn làm sư phó cho ngươi!"

    Chu Hoài Sơn..
     
  10. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 39: Mưa to

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu như thời gian có thể quay lại thì tốt biết bao. Ngày đó, đêm đó, hắn nhất định bảo trì lý trí tỉnh táo cơ trí, nhất định sẽ không thu cái tên học bá khốn kiếp kia làm đồ đệ a. Nhìn Chu Thanh, Chu Hoài Sơn bi thương lăn lê bò toài khắp giường.

    Chu Thanh vỗ bàn một cái, nói: "Hôm nay ta đã nói cả rồi đấy, từ mai trở đi, nếu Thẩm Lệ mà nói với ta một câu ngươi không chịu phối hợp, ngươi xem ta thu thập ngươi thế nào!"

    Chu Hoài Sơn tuyệt vọng gục đầu.

    "Ta là cha ngươi! Ngươi muốn cùng ngoại nhân khi dễ ta sao?"

    Chu Thanh thật sự rất muốn chụp cho hắn một cục gạch a.

    "Ngươi tốt nhất tin tưởng ta nói là làm."

    Vì phòng ngừa bản thân dưới cơn xúc động mà làm ra chuyện gì đại nghịch bất đạo, Chu Thanh quẳng ra câu nói này rồi quay đầu đi ra. Để lại Chu Hoài Sơn một mình yên lặng hối hận trong phòng. Hắn cho là hắn tự nhiên kiếm được một gã sai vặt, không ngờ.. lại mời tới một tiên sinh!

    Ảo não tuyệt vọng Chu Hoài Sơn thương tâm ước chừng thời gian một chén trà, sau đó hỏa tốc ngủ thiếp đi.

    Sáng sớm hôm sau, Triệu thị dậy thật sớm làm cơm, Chu Thanh cùng Chu Hoài Lâm ăn xong liền xuất phát. Thôn phụ cận đều đã từng đến bán cả rồi, may mà có xe la, bọn họ dự định đi đến mấy thôn xa hơn một chút.

    Thẩm Lệ đã đến từ rất sớm. Lúc tới, trong tay còn xách theo hai tảng thịt heo, giao cho Triệu thị. Đây là hắn dùng tiền Chu Thanh chia cho mua của đồ tể trong thôn.

    "Tam thẩm, ta ở một mình, đun nấu cũng không thuận tiện, người xem, có thể tiện tay cho ta góp gạo ăn chung được không?"

    Triệu thị cười ha hả đáp ứng: "Chuyện này thì có gì không thể, ngươi quá khách khí."

    Cùng Triệu thị hàn huyên phút chốc, Thẩm Lệ tiến vào nhị phòng. Vì có thể để cho Chu Hoài Sơn thi đậu đồng sinh, Thẩm Lệ muốn tiến hành kiểm tra sư phó một chút. Kết quả kiểm tra.. Chu Hoài Sơn ngoại trừ chữ viết bá khí uy vũ, còn lại trình độ học hành, thì không khá khẩm hơn Chu Bình bao nhiêu. Qua Trung thu không bao lâu là sẽ thi, đối mặt với Chu Hoài Sơn, Thẩm Lệ chỉ cảm thấy áp lực cực lớn. Nhưng hắn đã đáp ứng Chu Thanh. Đã đáp ứng, thì nhất định phải làm được.

    Không có cách nào, chỉ có thể ủy khuất Chu Hoài Sơn ngày đêm học hành cực khổ.

    Chu Bình không ngờ đại sư huynh của hắn lại có học vấn cao thâm như thế, sau khi Thẩm Lệ bắt đầu phụ đạo bài tập, Chu Bình vô cùng kính nể nâng khuôn mặt nhỏ, hết sức chuyên chú lắng nghe. Có hắn ở bên cạnh, da mặt Chu Hoài Sơn có dày hơn nữa, cũng không dám quá mức a. Lại thêm việc Thẩm Lệ giảng bài, vui vẻ hài hước, tứ thư ngũ kinh được hắn nói ra rất thú vị dễ hiểu, Chu Hoài Sơn nghe còn cảm thấy hấp dẫn, mỗi tội thời gian học tập quá dài.

    Ròng rã một ngày nghe Thẩm Lệ dạy học, buổi tối Thẩm Lệ viết Phong Tự, hắn lại phải chép sách, hơn nữa còn là không thể lười biếng.

    Chu Thanh cầm cây gậy nhỏ ngồi ở bên cạnh hắn nhìn chằm chằm, phàm là lười biếng, cây gậy trong tay Chu Thanh sẽ trực tiếp quất lên cánh tay hắn.

    * * *

    Thời gian lưu chuyển, chớp mắt đã đến trước Trung thu một ngày. Chu Viễn ở thư viện gửi lời nhắn về, nói kì nghỉ định kì Trung thu sẽ không về nhà, muốn theo đồng môn đi du lãm kiến thức mấy ngày, hỏi xin trong nhà năm lượng bạc.

    Trung thu cũng là thời điểm ngày mùa đang vội thu hoạch. Năm nay trong tay nhị phòng, tam phòng có chút tiền, mướn thêm mấy người, chỉ tốn ba ngày công phu liền thu xong lương thực. Đại phòng cùng chính phòng vốn cũng định mướn người, mặc dù thuê không nhiều, nhưng cũng chỉ tốn ba, năm ngày cũng có thể dẹp xong, có điều bây giờ lập tức không còn năm lượng bạc, chỉ có thể từ bỏ việc thuê người, tự mình xuống ruộng.

    "Cha, hôm nay người xem thế nào đi."

    Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến nay, Chu Hoài Hải không phải xuống ruộng, ngày đầu tiên làm chưa đầy một canh giờ đã cảm thấy mệt đến mức mạng cũng không còn rồi.

    Thở hồng hộc ngồi trên bờ ruộng, Chu Hoài Hải chỉ mây đen trên đỉnh đầu, nói: "Đây là muốn trời mưa a."

    Chu Hoài Hải vừa nói xong, không đợi Chu lão gia tử đáp lại, bỗng nhiên gió lớn nổi lên bốn phía. Cuồng phong phần phật, cuốn tung cả cỏ khô đất vàng, cơ hồ trong nháy mắt, trời đất mù mịt một mảnh, không còn nhìn rõ thứ gì.

    "Cha!"

    Trong cơn gió lớn, Vương thị hoảng sợ la lên. Lúa mạch bọn họ cắt còn chưa được buộc lại, gió lớn vừa thổi, tất cả lúa đã cắt đều bị cuốn đi.

    Tôn thị gấp gáp giậm chân, muốn nhảy lên cướp lúa về, nhưng sức người làm sao đọ nổi với sức trời. Gió càng thổi càng lớn, trên trời mây đen cũng càng ngày càng nặng, đang giữa trưa mà bầu trời lại tối tăm như lúc nửa đêm. Sấm sét vang dội, trời sắp mưa tầm tã.

    "Cha, gió này thổi đến người đứng còn không vững a." Chu Hoài Hải ngồi xổm trên mặt đất không dám đứng dậy.

    "Ta trở về thôi, loại khí trời này, có cố gắng thu lương cũng không được bao nhiêu, đừng cố gắng không là bị thổi lên trời mất."

    Chu lão gia tử nhìn qua mảnh ruộng còn rất nhiều lúa mạch chưa kịp thu hái, trong lòng đau đến nhỏ máu. Những năm qua, có lão Nhị lão Tam xuống đất, lúa nhà ông đã sớm thu xong từ lâu rồi. Nhưng bây giờ..

    "..."

    Chu lão gia tử đang do dự, Vương thị chợt hét thảm một tiếng, một cơn gió mạnh cuốn nàng ta bay đi, may là có Chu Hoài Hải ở bên cạnh, kịp thời kéo lấy nàng ta.

    Mắt thấy như thế, Chu lão gia tử đành phải nặng nề thở dài, nói: "Về nhà trước đã."

    Chu Hoài Hải thở phào một hơi, nhấc chân liền đi.

    Tại Chu Gia.

    "Nhị bá, gió lớn như vậy, đại tỷ không sao chứ?" Chu Bình đứng dưới mái hiên, vẻ mặt buồn thiu.

    Chu Hoài Sơn nhìn bầu trời đen thui, nói: "Không được, ta phải đi tìm Thanh nha đầu."

    "Để ta đi." Sắc mặt Thẩm Lệ không dễ nhìn hơn Chu Hoài Sơn, âm trầm, lo lắng.

    "Tam thúc cũng không có ở đây, vạn nhất trong nhà có chuyện gì, có sư phó dễ đối phó hơn, ta đi tìm người."

    "Trong nhà có thể có chuyện gì, có thể quan trọng hơn khuê nữ ta sao." Chu Hoài Sơn trợn mắt nhìn Thẩm Lệ, quay đầu vào nhà cầm áo tơi.

    Thẩm Lệ đến cùng vẫn ngăn Chu Hoài Sơn lại.

    "Sư phó, hai người chúng ta cũng chạy đi một hướng tìm, thì có khác gì một mình ta đi đâu, mưa gió lớn như vậy, nếu như trên đường người lại có chuyện gì ngoài ý muốn, ta biết ăn nói thế nào với Thanh nhi."

    Lòng nóng như lửa đốt, Chu Hoài Sơn cũng không chú ý cách gọi Thanh nhi kia của Thẩm Lệ.

    "Sư phó nghe ta, ta đi tìm, nhất định sẽ đem người bình an trở về."

    Nói rồi, cũng không cầm áo tơi, Thẩm Lệ quay đầu chạy ra ngoài. Hắn cũng không lập tức đi tìm Chu Thanh, mà là lên phía sau núi, chọn năm thủ hạ có công phu tốt nhất, sau đó mang theo cùng xuất phát.

    Mưa rào xối xả, ào ào rơi xuống, chỉ trong nháy mắt, trên mặt đất liền bùn sình khó mà tiến lên. Chu Hoài Lâm nhảy xuống xe, kéo la tiến lên, đời này, hắn đều chưa từng thấy qua cơn mưa lớn như vậy.

    "Tam thúc, ta trước tiên tìm một nơi tránh mưa đi đã." Chu Thanh ngồi trên xe la, lau nước mưa trên mặt, lớn tiếng nói: "Phía trước hình như có một cái miếu hoang."

    "Được, Thanh nha đầu cháu ngồi cho vững."

    Chu Hoài Lâm lôi kéo xe la đội mưa tiến lên, miếu hoang cách đó không xa, thế nhưng đường lầy trơn trượt rất khó đi, đi ước chừng mất gần nửa canh giờ mới đến.

    "Mưa này thật là lớn a, tam thúc." Vừa vào miếu, Chu Thanh lập tức vặn bớt nước trên y phục xuống.

    Chu Hoài Lâm đứng ở cửa miếu, trên mặt có vẻ u sầu nồng đậm: "Mưa này, nhất thời nửa khắc sợ là không dừng được, chúng ta không thể quay về, cũng không biết trong nhà như thế nào, phòng ở của chúng ta, chỉ sợ không chịu được cơn mưa này."

    Mấy ngày trước Chu Thanh có nhắc đến việc phải sửa lại nóc nhà, Chu Hoài Lâm lại nói mùa này không có mưa to, chờ hết bận Trung thu rồi sửa. Bây giờ..

    Chu Hoài Lâm lo lắng bồn chồn, trong cơn hoảng hốt hắn nhìn thấy bên ngoài có người đang tiến đến.

    Chu Hoài Lâm thu lại tâm tư, ngưng thần nhìn ra bên ngoài: "Thanh nha đầu, cháu xem nơi đó có phải là có người không?"

    Chu Thanh quay đầu nhìn sang, đập vào mắt đã thấy Vương Cường từ trong màn mưa đi tới.

    Chu Thanh..

    Trùng hợp như vậy?
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...