Chương 472: Vui vẻ Bấm để xem Các thôn dân thôn Thất Lí vui vẻ, người nhà họ Chu vui vẻ, Mãn Bảo cũng vui vẻ, ngay cả Dương huyện lệnh ở nha huyện cũng rất vui. Mà Bạch lão gia cũng rất vui, bởi vì hắn mới nói với nhà họ Chu và ba đứa trẻ, bảo bọn họ phơi lúa mạch mới rồi sàng chọn ra những hạt tốt nhất, có thể lấy giá hạt giống để bán cho hắn. Nhưng bây giờ không phải là 150 văn một đấu nữa, mà là 138 văn một đấu. Hơn nữa lần này hắn còn đề ra yêu cầu nghiêm ngặt với việc sàng chọn hạt giống, sở dĩ hắn tự tin như vậy, là bởi vì giá lương thực đã giảm rồi! Tuy giá lương thực ở vùng Ích Châu vẫn cao ngất, nhưng cũng đã là giảm xuống, mà ở huyện La Giang, giá lương thực lại giảm xuống rất nhiều, đã gần với giá lương thực bình thường của những năm trước. Cũng vì thế mà giá hạt giống cũng giảm xuống. Bọn Mãn Bảo cũng không phải không biết biến báo*, tuy rằng giá cả đã giảm xuống, nhưng bọn họ vẫn rất vui vẻ, bởi vì giá này đã kiếm được hơn giá bán lương thực bình thường rất nhiều. *Biến báo: Thay đổi tùy theo tình hình Ba đứa trẻ và người nhà họ Chu đều rất dễ thỏa mãn, nếu không phải Bạch nhị lang vô tình biết được giá cha cậu bán lại ra ngoài và nói cho hai đồng bọn nhỏ biết. Bạch nhị lang nhân lúc tiên sinh đi ra ngoài, lập tức bước đến giữa hai người nghiêm túc hỏi: "Các ngươi có biết hôm qua nhà ta có khách tới không?" Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo đang vùi đầu làm bài tập, bớt thời giờ trả lời: "Không biết." Tiên sinh đúng là càng ngày càng xấu, vì sao Bạch nhị lang ít bài tập như thế, mà bọn họ lại nhiều đến vậy? "Chính là chú Ngô đó!" Bạch nhị lang trực tiếp tiết lộ đáp án, nói: "Chú Ngô đến nhà ta mua lương thực, mua cả mạch giống mới cha ta mua từ chỗ chúng ta nữa. Sau đó ta cũng ăn cơm cùng bọn họ, các ngươi đoán cha ta bán bao nhiêu tiền cho chú Ngô?" Cuối cùng hai người cũng ngẩng đầu, nhưng lại đồng loạt lắc đầu. "Là 200 văn!" Bạch nhị căm giận, "Đợt trước đã bán 200 văn rồi, bây giờ vẫn là 200 văn, không phải cha nói giá lương thực trên huyện thành giảm rồi sao?" "Đúng là giảm rồi," Bạch Thiện Bảo nói: "Bạch trang đầu đã tự mình đi xem thử." "Thế vì sao giá cha ta bán cho chú Ngô lại không giảm?" Mãn Bảo suy nghĩ, nói: "Đây không phải là chuyện tốt sao?" "Nhưng giá chúng ta bán cho cha ta bị giảm rồi." Bạch Thiện Bảo: "Cho nên ngươi có nhớ bác họ bàn bạc mua bán với chú Ngô như nào không?" Bạch nhị lang khẽ chớp mắt: ".. Họ nói nhiều như vậy, sao ta phải nhớ?" Mãn Bảo thở dài, "Nếu ngươi nhớ, thì sau này chúng ta sẽ biết nói như thế nào với chú Bạch." Bạch Thiện Bảo đảo con ngươi, lén lút nói: "Tốt nhất là ngươi cũng kết bạn với chú Ngô kia đi, bởi vì sang năm, không chỉ có nông trang của chúng ta, mà còn có người trong thôn, thậm chí là người ngoài thôn đều có rất nhiều mạch giống mới, đến lúc đó chắc chắn bác họ sẽ còn ép giá nữa." Bạch nhị lang bắt đầu trầm tư. Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo lại cúi đầu làm bài tập tiếp, nói: "Có điều loại chuyện như này không cần quá miễn cưỡng, bởi vì việc quan trọng bây giờ của chúng ta vẫn là học tập. Cho nên bọn ta cảm thấy vẫn là giao chuyện ở nông trang cho Bạch trang đầu làm đi, nếu sau này còn có vụ buôn bán như vậy, cũng thử để ông ấy nói với bác họ là được." Bạch nhị lang ngẩn ngơ, "Ngươi, ngươi nghĩ sao mà nói giao là giao thế?" Bạch Thiện Bảo: "Việc này Mãn Bảo cũng đồng ý rồi, ngươi nhẹ nhàng nhất, không học nhiều bằng bọn ta, bài tập cũng ít hơn bọn ta, ngươi không biết bọn ta vất vả thế nào đâu." Mãn Bảo nói: "Chúng ta đã theo sát nông trang từ vụ đông đến nay, Bạch trang đầu cũng biết nên xử lý việc ở nông trang thế nào, sao chúng ta còn phải đi quản lý từng chuyện làm gì?" Có thời gian đó, còn không bằng để bé đọc thêm một chút sách y. "Vậy sao vừa nãy các ngươi còn bảo ta đi tìm chú Ngô." "Đó không phải là ta vội vàng nghĩ cách cho ngươi sao?" Mãn Bảo hùng hồn nói: "Sau đó bọn ta lại nghĩ, như thế sẽ làm chậm trễ việc học của ngươi.." "Sẽ không làm chậm trễ việc học của ta đâu." "Đó là vì ngươi có quá ít bài tập," Bạch Thiện Bảo oán giận nói: "Đến cuối những việc đó còn không phải lại là ta và Mãn Bảo đi giúp ngươi?" Cậu nghiêng đầu cho Bạch nhị lang xem, "Ngươi xem có phải ta bị rụng tóc rồi không? Chính là vì học tập quá nhiều đó." Bạch nhị lang nhìn đỉnh đầu đen tuyền của cậu, phẫn nộ nói: "Nói linh tinh, tóc ngươi có ít đi chút nào đâu, hơn nữa bây giờ đã là mùa thua, đến lúc đổi mùa, tóc ta cũng rụng đó biết không?" Chờ đến khi Trang tiên sinh ngâm trà quay về, ba đứa trẻ đã cãi nhau ầm ĩ. Ông đứng ở cửa, ho một tiếng thật mạnh. Trong thư phòng lập tức yên tĩnh lại, Bạch nhị lang lấy tốc độ nhanh như chớp về lại vị trí của mình, mà Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo cũng thấp hèn cúi đầu tiếp tục làm bài tập. Lúc này Trang tiên sinh mới thong dong trở về vị trí của mình, chắp tay sau lưng đứng phía sau nhìn bài tập của bọn họ. "Hai ngày nữa là đến trung thu, vi sư nhớ là các con đã mấy tháng không được nghỉ rồi?" Ba đứa trẻ đồng loạt ngẩng lên, hung hăng gật đầu! Trang tiên sinh thấy bọn họ như vậy thì buồn cười, vì thế nói: "Được rồi, trung thu lần này sẽ cho các con nghỉ ba ngày, bắt đầu từ ngày mai, chờ hết trung thu thì trở lại học." Mãn Bảo lập tức nói: "Tiên sinh, ba ngày nghỉ sao mà đủ ạ, đã lâu rồi người chưa về nhà, nên nghỉ ngơi thêm mấy ngày ạ." Bạch Thiện Bảo: "Đúng vậy, đúng vậy, hơn nữa ăn trung thu xong rất mệt, cũng phải nghỉ ngơi hai ngày mới được ạ." Bạch nhị lang cũng nói: "Tiên sinh, đã lâu rồi người chưa về, chắc chắn là mấy sư huynh sẽ giận lắm, cho nên vẫn nên ở thêm hai ngày đi ạ." Trang tiên sinh nghe vậy thì thấy hơi do dự, chủ yếu là ánh mắt của ba đứa trẻ quá sáng, nỗi mong chờ trong mắt kia làm ông cũng không đành lòng từ chối. "Được rồi, vậy cho nghỉ bốn ngày, mười bảy này nhất định phải quay về học." Ba đứa trẻ hoan hô, tỏ vẻ không thành vấn đề. Chờ đến khi Trang tiên sinh tuyên bố tan học, ba người lập tức ân cần thu dọn hành lý cho Trang tiên sinh, Trang tiên sinh ngứa mắt vô cùng, chờ đến khi bọn họ thu dọn gần xong thì lập tức đuổi người đi, tự mình làm nốt. Ba người vui sướng cõng rương đựng sách ra ngoài, vừa ra khỏi cửa Mãn Bảo đã nói với Bạch nhị lang: "Bạch nhị, chúng ta đi tìm cha ngươi đi, bảo ông ấy trả tiền cho chúng ta." Bạch nhị lang hung hăng gật đầu, "Ta muốn đi Ích Châu!" Cho nên có lẽ sẽ cần rất nhiều tiền. Bạch Thiện Bảo cũng nói: "Ta cũng đi, Mãn Bảo, ngươi có đi không?" Mãn Bảo lắc đầu, "Ta không đi, ta muốn vào huyện thành mua đồ." "Mua gì? Ích Châu không có sao?" "Chắc là có, nhưng Ích Châu xa quá, ta không muốn ra tận đấy mua." Lần này Bạch lão gia không trả tiền hàng luôn, không phải là vì thiếu tiền, mà là vì muốn cho ba đứa trẻ cảm nhận một chút xem nợ tiền hàng là như thế nào. Có những lúc, không phải ngươi bán đồ đi, là lập tức có thể lấy luôn được tiền về. Có thể là vì không muốn để lộ ra, cũng có thể là vì muốn cho ba đứa trẻ đồng ý, nên hắn cũng không trả tiền cho nhà họ Chu ngay. Ba đứa trẻ không lo lắng gì, nhưng Chu lão đầu lại rất lo, ông cảm thấy cơ nghiệp nhà Bạch địa chủ lớn như vậy, giàu có như vậy, thế mà còn thiếu chút tiền này của ông, làm mấy ngày nay ông ăn không ngon miệng, ngủ không ngon giấc, sáng nào tỉnh dậy cũng nhìn về phía nhà họ Bạch, như thể sợ Bạch lão gia bỏ trốn suốt đêm.
Chương 474: Kinh ngạc vui mừng hoảng sợ đan xen Nội dung HOT bị ẩn: Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
Chương 476: Coi trọng Bấm để xem Tuy Chu lão đầu bảo mua rất nhiều thứ, nhưng đều là đồ tạp hóa, trên cơ bản đều tập trung ở ba bốn cửa hàng, mà trùng hợp hơn là, ba bốn cửa hàng kia đều cách nhau không xa. Hạt giống rau, lu chậu và mấy thứ khác đều có trong cửa hàng tạp hóa, kim chỉ cũng không thiếu. Cho nên Chu tứ lang và Chu ngũ lang cõng sọt, trực tiếp dẫn theo bọn trẻ đến cửa hàng tạp hóa cách gần nửa con phố, chọn hết những đồ cha già yêu cầu ra, sau đó mặc cả. Đúng là Chu tứ lang mặc cả rất lợi hại, gom hết đồ lại, nói qua nói lại với chưởng quầy vài câu đã bớt được tám văn tiền. Đừng xem thường tám văn tiền này, cửa hàng tạp hóa đều là buôn bán nhỏ, trên cơ bản thường là lãi ít tiêu thụ mạnh, tám văn đã là không ít. Chu tứ lang rất hài lòng, Mãn Bảo cũng rất hài lòng. Mọi người mang đồ về để lên xe bò, giao cho Chu nhị lang trông xong thì lại vui vẻ đi dạo phố tiếp. Chu tứ lang sờ túi tiền của mình, nói với Mãn Bảo: "Ta muốn đi mua đồ cho tứ tẩu muội, chúng ta đến tiệm vải đi." "Không đi, muội muốn đến cửa hàng bạc, huynh tự đi đi." Chu tứ lang ngẩn ra, hỏi: "Muội đến cửa hàng bạc làm gì? Đổi tiền đồng hả?" "Không, muội muốn đi mua vòng tay." Mãn Bảo nói: "Muội muốn mua cho mẫu thân và đại tẩu mỗi người một cái vòng tay, còn là vòng tay vàng." "Thế mấy người nhị tẩu thì sao?" "Các nàng vòng bạc." Chu tứ lang: ".. Muội như thế là một chén nước không giữ được thăng bằng." Mãn Bảo suy nghĩ, nói: "Muội có phải chủ nhà đâu, có cân bằng hay không cũng đâu quan trọng?" Vì thế Chu tứ lang cũng không đi tiệm vải nữa, đi theo bọn họ đến cửa hàng bạc xem náo nhiệt. Chủ yếu đây cũng là chuyện lớn, hắn rất sợ Mãn Bảo chịu thiệt. Hắn thoáng nhìn túi của Mãn Bảo, hỏi: "Muội mang theo bao nhiêu bạc?" Mãn Bảo sờ túi, nói: "Không ít ạ." Đoàn người nhà họ Chu phần phật ùa vào cửa hàng bạc, dọa hết cả khách hàng và tiểu nhị bên trong. Chủ yếu là do bọn họ có quá nhiều người, hơn nữa nhìn quần áo cũng không giống như người có thể mua nổi trang sức, nhưng khí thế của bọn họ lại không yếu, không giống người tới nghịch ngợm gây sự. Tiểu nhị nhất thời sững sờ tại chỗ, chưởng quầy lén trừng mắt nhìn hắn một cái, bảo hắn tiếp những khách kia, còn mình thì tươi cười lên đón, nhìn về phía Chu tứ lang có vẻ giống người ra quyết định, "Mấy khách quan muốn mua gì?" Mãn Bảo đứng bên cạnh Chu tứ lang ngước đôi mắt sáng lấp lánh nói: "Vòng tay ạ!" Lúc này chưởng quầy mới cúi đầu nhìn Mãn Bảo, cười hỏi, "Tiểu nương tử muốn mua vòng tay gì?" Mãn Bảo đã lướt qua hắn nhìn về phía cái khay để trên quầy, bên trong là từng hàng vòng tay vàng xếp ngay ngắn. Mãn Bảo thầm kinh ngạc cảm thán, tiến lên nhìn thử. Chưởng quầy lập tức cười nói: "Đây là vòng tay vàng, có đủ các mẫu mã." "Là vàng ròng* ạ?" *Vàng nguyên chất, có độ tinh khiết cao. "Đương nhiên, cửa hàng bạc này của chúng tôi đã buôn bán vài chục năm ở huyện La Giang này rồi, cái này mấy khách quan cứ yên tâm, trang sức mạ vàng cũng có, nhưng mà là ở khay này." Mãn Bảo nhìn sang, phát hiện hình như mạ vàng còn đẹp hơn vàng ròng. Bé không khỏi giơ tay sờ, nhìn về phía mấy người Chu tứ lang. Bọn họ cũng ngạc nhiên nhìn, "Hình như mạ vàng còn đẹp hơn vàng ròng." Mãn Bảo kiên định xoay đầu về nhìn vòng tay vàng ròng, nói: "Nhưng giá trị không bằng, đây là bên ngoài vàng ngọc bên trong thối rữa." Chưởng quầy: . Người nhà họ Chu có một loại tin tưởng mù quáng đối với Mãn Bảo, thấy bé nói như vậy, mọi người cũng không nhìn vòng mạ vàng nữa, cùng nhau vây xem vòng vàng ròng kia. Chưởng quầy thấy thế, lập tức giao cái khay kia cho tiểu nhị, để hắn mang đi. Mãn Bảo giơ cái mũm mĩm của mình lên hỏi chưởng quầy, "Cháu có thể đeo thử không ạ?" Chưởng quầy cười gật đầu nói: "Đương nhiên có thể, tiểu nương tử thích cái nào thì có thể đeo thử xem." Mãn Bảo sớm đã ghi tạc kiểu dáng cái vòng kia của mẫu thân trong lòng, bé liền tìm theo kiểu dáng đó, kết quả tìm hết cả khay cũng không tìm được cái giống vậy, nhưng lại thấy vài mẫu khá đẹp. Ít nhất Mãn Bảo cũng thấy đẹp hơn cái cha chọn. Bé bắt đầu rối rắm. Chu tứ lang thúc giục bé, "Muội chọn nhanh lên, muốn kiểu gì?" Chưởng quầy cảm kích nhìn Chu tứ lang. Mãn Bảo nói: "Mẹ và đại tẩu đều thích kiểu của cha chọn." "Thôi xin, mắt thẩm mỹ kia của cha.." Chu tứ lang ngẫm nghĩ, cảm thấy kiểu cha hắn chọn cũng được, vì thế sửa lời: "Đừng nói là mẹ và đại tẩu, ngay cả ta cũng thích, phàm là bạc thì ta đều thích, cho dù muội cho ta một cái vòng bạc xấu xí thì ta cũng vui vẻ vô cùng." Chu tứ lang nói: "Cho nên quan trọng không phải là kiểu dáng, mà vì nó là bạc, còn là thứ có thể đeo trên tay." "Là như thế ạ?" Mãn Bảo không khỏi nhìn đám Chu ngũ lang. Mọi người đồng loạt gật đầu, hiển nhiên rất tán thành lời Chu tứ lang nói. Mãn Bảo liền xoa tay nhăm nhe nói: "Vậy muội phải chọn thật cẩn thận, đây chính là quà tặng đầu tiên muội mua cho mẹ và đại tẩu đấy." "Hả, hoa lần trước muội tặng không phải món quà đầu tiên sao?" Mãn Bảo nói: "Lần đó không tính." "Được rồi, vậy hy vọng lần sau muội cũng không nói lần này không tính." Lúc này chưởng quầy mới biết, tiểu nương tử này không chọn vòng cho mình, mà là chọn cho người nhà. Hắn càng phấn khởi, vì thế nói: "Tiểu nương tử, chỗ tôi còn có một khay vòng tay khá đẹp, tôi lấy ra để cô xem cùng luôn nhé?" Nếu là mua trang sức cho mình, có khả năng sẽ chỉ ngắm chứ không quyết định mua, nhưng nếu mua trang sức cho người khác, thì trong tình huống bình thường nhất định sẽ mua. Hai khay vòng vàng được đặt trước mặt Mãn Bảo, Đại Nha, Nhị Nha và Tam Nha cùng bước lên chọn giúp cô nhỏ, dưới sự nỗ lực của bốn tiểu cô nương, cuối cùng Mãn Bảo cũng đã chọn được hai trong số mấy chục cái vòng vàng mà mọi người đều nhất trí cho rằng là đẹp. Sau đó bé dùng cổ tay núng nính của mình đeo thử. Tuy rằng tay khá mũm mĩm, nhưng tuổi bé không lớn, vẫn khá khác biệt với tay của người trưởng thành. Mãn Bảo nhìn trái ngó phải, cuối cùng kéo Chu ngũ lang lên đeo thử. Chu ngũ lang: . Chưởng quầy: . Thật ra ngoài những người cực béo, trên cơ bản thì ai cũng có thể đeo được vòng tay này. Mãn Bảo đeo vòng vào tay Chu ngũ lang, hỏi mọi người: "Đẹp không?" Mọi người đồng loạt gật đầu: "Đẹp!" Sáng long lanh, vàng lấp lánh, đúng là đẹp nha, nhìn mà chỉ muốn cắn một miếng. Chu ngũ lang cũng nghiêm túc ngắm nghía, gật đầu nói: "Ta cũng thấy đẹp." Mãn Bảo hỏi chưởng quầy, "Cái vòng này bao nhiêu tiền ạ?" Chưởng quầy cười, "Tôi phải cân thử đã." Chưởng quầy lấy một cái cân nhỏ để cân vòng cho bọn họ, "Cái này nặng sáu chỉ, cái này nặng năm chỉ năm. Tính cả tiền công làm và mấy thứ hao tổn, thì cái này tám lượng, cái này bảy lượng 300 văn tiền." Mọi người líu lưỡi, thế này cũng đắt quá rồi đó. Chu tứ lang đếm ngón tay tính thử, bước lên thì thầm vào tai Mãn Bảo: "Mãn Bảo, không phải sáu chỉ vàng mới bằng sáu lượng bạc sao?" Mãn Bảo gật đầu, đúng là thế không sai, cho nên bé cũng cảm thấy công làm của bọn họ rất đắt.
Chương 477: Mua Bấm để xem Chưởng quầy thấy thế thì cười, giải thích: "Tiểu nương tử, cô xem hình vẽ chạm khắc trên vòng tay này đi, đây đều do các nghệ nhân bậc thầy khắc từng đường một đấy, mỗi đường khắc đều có hao hụt vàng, cho nên chút hao tổn và công chạm khắc này không thể gọi là đắt đâu. Cô cứ đi xem thử mấy châu huyện khác xem, mấy cửa hàng bạc khác chào giá chỉ có cao hơn, chứ không bao giờ thấp hơn chúng tôi đâu." Mãn Bảo để vòng vàng xuống trước, nói: "Cháu còn muốn xem vòng bạc nữa." Chưởng quầy cũng không ngại, cho rằng bé định đổi vàng thành bạc, vì thế bảo tiểu nhị mang hai khay vòng bạc lên. Đám Mãn Bảo lại cẩn thận chọn lựa, bé cảm thấy vòng của mỗi đại tẩu không thể giống nhau được, nếu không chẳng may lẫn với nhau thì biết làm sao đây? Cả đại tỷ nữa, phải mua bốn cái lận, nếu không cẩn thận để hai cái cạnh nhau, vậy sẽ không phân rõ là của ai. Vì thế bé cẩn thận chọn lựa. Nhị Nha, Tam Nha và Tứ Đầu liền vô cùng có quyền lên tiếng, bởi vì đây là đồ mua cho mẹ mình, vì thế đẩy đại tỷ đã được cho ý kiến chọn vòng ra, đứng rịt bên cạnh cô nhỏ mình. Chu tứ lang cũng sấn lên xem, hắn lựa một cái vòng có hình hoa mai, cầm tới đưa cho Mãn Bảo, nói: "Tứ tẩu muội thích cái này, thật, ta không lừa muội." Dù sao cũng là vợ của hắn, Mãn Bảo quyết định nghe hắn, vì thế cầm đặt sang một bên, sau đó chọn cho nhị tẩu và tam tẩu. Vòng tay bạc rẻ hơn rất nhiều, Mãn Bảo vừa hỏi giá mới phát hiện, bốn cái vòng bé chọn đều chỉ hơn hai lượng một chút mà thôi. Bé liền tò mò hỏi, "Lần trước cha cháu cũng mua vòng tay ở đây, sao lại mất tận ba lượng 700 văn ạ?" "Cha cháu?" Mãn Bảo gật đầu. Chưởng quầy liền trầm mặc nhìn Mãn Bảo một lúc, sau đó quay sang nhìn Chu tứ lang và Chu ngũ lang, sau khi nhìn hết cả đám trẻ bọn họ một lượt thì cuối cùng cũng nhớ ra cái gì, "Hình như là sau Đoan Ngọ, tiệm chúng tôi có bán một cái vòng ba lượng 700 văn, tôi nhớ là do một lão hán mua, thật ra ông ấy đã đến xem rất nhiều lần.." Mãn Bảo gần như không chút nghĩ ngợi đã gật đầu, "Đúng đúng đúng, đó chính là cha cháu." Chưởng quầy nhìn bọn họ, tim nhảy lên, nói: "Cái vòng kia của ông ấy đắt hơn một chút, bởi vì nó khá nặng.." "Rõ ràng nhìn rất nhỏ mà." Chưởng quầy nói: "Đây là kĩ thuật khó, cho nên giá thủ công của nó cũng đắt hơn vòng bạc khác một chút." Người nhà họ Chu bèn không khỏi trầm tư, cha (ông nội) biết điều này không? Không phải là ông thấy vòng tay này mảnh, cho nên theo bản năng cảm thấy là rẻ nhất chứ? Chưởng quầy thấy bọn họ yên lặng kì lạ, lòng càng đề phòng hơn, không phải bọn họ cũng định.. Mới nghĩ đến đây, Chu tứ lang liền nhìn về phía Mãn Bảo, "Chọn xong rồi?" Mãn Bảo gật đầu. Chu tứ lang liền cười hì hì bước lên một bước, thay thế vị trí của Mãn Bảo, đầy mặt tươi cười nói: "Chưởng quầy, ngài xem chúng tôi mua nhiều như thế, liệu ngài có thể tính rẻ cho chúng tôi chút không?" Chưởng quầy: . Hắn biết ngay! Lần trước cha bọn họ cũng y như vậy, vì mua một cái vòng tay mà mặc cả tận ba ngày. Chưởng quầy hít sâu một hơi, cố nặn nụ cười nói: "Công tử, tiểu nương tử, mấy cái giá này đều là giá cố định rồi, nếu có thể bớt chắc chắn tôi đã bớt, có điều.." Thấy sắc mặt Chu tứ lang đang dần thay đổi, ông nói nhanh: "Tuy giá không thể bớt, nhưng tôi có thể tặng thêm cho mọi người một ít đồ." Mãn Bảo tò mò hỏi, "Đồ gì ạ?" Chu tứ lang đang định tiếp tục mặc cả: . Chưởng quầy lập tức bảo tiểu nhị mang một cái khay nhỏ lên, bên trong có rất nhiều trang sức nhỏ, ví dụ như trâm cài trên đầu, hoặc là hoa tai nhỏ. Hoa tai hầu như đều là bạc, nhưng bảo đẹp thì vẫn là trâm hoa đẹp hơn, hơn nữa con gái nhà bọn họ cũng không có lỗ tai. Vì thế mọi người nhất trí nhìn trâm hoa. Chu tứ lang hỏi, "Các người tặng mấy đôi? Có phải mỗi người bọn tôi ở đây đều có?" Chưởng quầy: ".. Công tử cứ đùa, ở đây có bốn vị tiểu nương tử, vậy tôi tặng bốn đôi hoa tai hoặc bốn đôi trâm hoa là được." Bọn Đại Nha nghe thế thì mắt sáng lấp lánh. Mãn Bảo thấy các bé thích thì vung tay nhỏ nói: "Mua!" Ba tiểu cô nương thấp giọng hoan hô, sấn lên chọn lựa. Con gái không có ai không thích đẹp, ngay cả Mãn Bảo cũng chọn vài cặp trâm hoa cài thử lên đầu, sau đó hỏi các bé xem có đẹp không. Người nhà họ Chu đương nhiên sẽ gật đầu nói đẹp, còn chưởng quầy, chưởng quầy đứng ở bên cạnh nhìn. Tuy bốn vị tiểu nương tử đều rất hưng phấn, nhưng cũng rất có giáo dưỡng, cũng không bày vương vãi các vật phẩm trang sức trong khay, mà là cầm một đôi thử trước, thử xong cất lại mới lấy đôi khác. Cho nên cả quá trình chưởng quầy đều cười tủm tỉm. Các bé cũng không chọn lâu, rất nhanh cả bốn đều chọn ra được cái mình thích nhất, cũng được đối phương tán đồng, vì thế Mãn Bảo không mặc cả nữa, khoát tay nói: "Tính tiền đi ạ." Tiểu nhị bên cạnh xem đến ngây người, cảm thấy chưởng quầy cũng quá là giỏi, thế mà có thể nhìn ra được thổ hào*. * Thổ hào: Phú hào địa chủ có quyền thế ở nông thôn, trong xã hội cũ, ý chỉ người giàu. Tuy rằng chỗ này của bọn họ là cửa hàng bạc, nhưng huyện La Giang chỉ to từng đấy, khách hàng mỗi ngày của bọn họ cũng rất có hạn. Không phải là chưa từng có người khách nào mua một lần vài món như bọn Mãn Bảo, người hào phóng hơn bọn họ hắn cũng từng gặp rồi, nhưng chưa từng gặp người giàu có hào phóng nào mặc quần áo vải bông đã giặt đến cũ mèm, đám huynh đệ và cháu đi cùng đều mặc vải bố, còn có cả mảnh vá. Tận đến khi Mãn Bảo móc từ trong túi mình ra ba thỏi bạc, lại lấy thêm ba xâu tiền, lúc này hắn mới chắc chắn, người ta thật sự có tiền. Chưởng quầy cười tủm tỉm nhận tiền, lấy hộp ra đựng cẩn thận mấy cái vòng tay bọn họ lựa chọn. Bởi vì bé hào sảng, chưởng quầy còn cố ý tặng thêm cho bé một cặp trâm hoa. Tổng cộng là 25 lượng 300 văn, định mức buôn bán ngày hôm nay cũng đủ để hắn đóng cửa về nhà ăn cơm, hắn không vui mừng mới là lạ. Chu tứ lang lấy một mảnh vải buộc mấy cái hộp rồi để trước ngực mình, cũng vui vẻ vô cùng, hắn khoát tay nói: "Đi, chúng ta đến tiệm vải!" "Tứ ca, huynh định mua vải dệt cho tứ tẩu ạ?" "Không, ta không mua cho tứ tẩu muội, mà mua cho cháu trai muội," Chu tứ lang nói: "Cháu trai muội phải chuẩn bị quần áo mặc mùa đông, mua cho hắn bộ quần áo nào dày, mềm một chút." Mãn Bảo: ".. Thật muốn nói cho tứ tẩu biết." Chu tứ lang: "Muội đừng lẻo mép, nếu không sau này bọn ta cãi nhau thì đều là do muội." Mọi người nói cười đi về phía tiệm vải, kết quả chưa đi được bao xa đã thấy đằng trước có không ít người tụm lại, còn có tiếng quát mắng không nhỏ. Chu tứ lang còn chưa nói lời nào, Chu lục lang đã cùng mấy đứa trẻ chen vào xem náo nhiệt. Chu tứ lang lẩm bẩm một tiếng, một tay ôm rịt lấy đồ trong ngực, một tay nắm chặt lấy tay Mãn Bảo, lại bảo lão ngũ để ý kỹ Tứ Đầu và Tam Nha, sau đó cũng chen vào. Đám người đang vây quanh một tiệm tạp hóa, Chu tứ lang biết nhà này, trước kia bọn họ cũng hay tới đây mùa đồ, đồ nhà bọn họ khá tốt, có điều giá cũng cao hơn mấy tiệm tạp hóa khác. Cho nên người nhà họ Chu thích hàng rẻ tiền trừ khi cần mua một số đồ đặc biệt không có ở tiệm khác, nếu không sẽ rất ít đến đây. Vừa vào thì thấy một đám tráng hán vô cùng quen mắt đang cầm gậy gõ gõ đánh đánh, người cầm đầu nói: "Ta cũng không làm khó các ngươi, thiếu gia của cửa hàng các ngươi nợ sòng bạc chúng ta, cho nên giờ các ngươi dọn thì dọn, không muốn dọn cũng phải dọn."
Chương 478: Gặp Bấm để xem "Ngươi nói láo!" Người sau quầy hàng vừa tức vừa sợ, la lên: "Ngươi cũng đâu có thư khế của cửa hàng chúng ta, ngươi nói là của ngươi thì là của ngươi hả?" *Thư khế: Giấy giao ước với nhau trong việc mua bán. (Cre: Vtudien.com) Tráng hán liền giơ tờ giấy trong tay ra, nói: "Đây là giấy nợ do thiếu gia nhà các ngươi tự tay viết, giờ hắn vẫn chưa trả tiền, phải dùng cửa hàng để bù, mau cút ra ngoài cho ta, bọn ta sẽ thu cửa hàng này." Chu tứ lang đứng ngoài đám đông lập tức cúi đầu xuống, kéo Mãn Bảo định đi. Thảo nào cảm thấy quen quen, hóa ra là bọn họ. Mãn Bảo cũng cảm thấy bọn họ quen mắt, chẳng qua chuyện này đã qua được mấy năm, bé đã không còn nhớ rõ dáng vẻ của bọn họ. Nhưng dù bé không nhớ rõ dáng vẻ bọn họ, thì cũng rất quen thuộc với việc bọn họ làm, bé ngẩng đầu nhìn về phía tứ ca, thở dài nói: "Tứ ca, sau này huynh không thể học theo thiếu gia nhà bọn họ đâu đấy." Chu tứ lang trầm trọng gật đầu, hắn đã sớm hối hận rồi, nếu lúc trước không dính đến chuyện này, cũng không đến mức mỗi lần gặp chuyện liên quan đến đánh bạc thì người nhà đều nhìn chằm chằm vào hắn. Thật là rầu chết mất. Chu tứ lang lên đón đám người Chu ngũ lang cũng đang say xưa xem trò hay, "Mau đi thôi, chúng ta về tìm nhị ca, lát nữa ăn cơm trưa, tứ ca mời mấy đứa ăn bánh bao." Mấy đứa đang xem trò hay lập tức lấy lại lý trí, vì thế cùng nhau chen ra ngoài. "Tứ thúc, người mời bọn con ăn bánh bao thật ạ?" "Ừ." Bây giờ giá lương thực đã giảm xuống, giá bánh bao cũng giảm, cho nên hắn vẫn mời được. "Ăn bánh bao chay hay là bánh bao thịt ạ?" Chu tứ lang khẽ cắn môi, nghĩ đến túi tiền của mình, nói: "Một nửa thịt một nửa chay." Mọi người hoan hô, ngay đến Mãn Bảo cũng vô cùng phấn khởi, còn đề yêu cầu, "Tứ ca, muội còn muốn một bát canh nóng." "Chúng ta mang nước đi mà." "Nước không ngon bằng canh." "Muội cũng kén chọn thật đấy," Chu tứ lang nói: "Được rồi, uống thì uống." Mọi người kéo tay nhau định đi, kết quả lại thấy hai người chạy như bay đến đây, phi vào giữa làm bọn họ bị tách ra, một người còn không có mắt, trực tiếp đâm vào người Mãn Bảo. Chu tứ lang lập tức đỡ lấy Mãn Bảo, thấy bé xoa bả vai có vẻ đau thì tức giận vô cùng, trực tiếp quay người đá vào mông người kia, làm người đó ngã úp xuống đằng trước.. Người kia nằm sấp trên mặt đất, người đỡ hắn cũng bị kéo ngã xuống theo, mơ mơ màng màng mới tỉnh táo lại một chút, trợn to mắt rồi bò dậy. Người đỡ giận dữ, xoay người định ra tay với Chu tứ lang. Chu tứ lang còn hung dữ hơn, trừng mắt mắng: "Nhìn cái gì mà nhìn, không có mắt hả? Có muốn ta moi nó ra để rửa cho ngươi không, đám người bọn ta lù lù ra đấy mà người không nhìn thấy hả?" Chu ngũ lang và Chu lục lang đẩy đám cháu ra phía sau, bẻ khớp tay, hỏi: "Muốn đánh nhau hả? Muốn đánh nhau phải không?" Vừa nhìn đã biết vô cùng thành thạo. Sắc mặt người đỡ vô cùng khó coi, co rúm lại một lúc, sau đó thu hồi sắc mặt, không dám tranh chấp với huynh đệ nhà họ Chu, quay người định dìu người đang chật vật bò dậy kia. Nâng người dậy xong, khi người đó vén tóc tai rũ rượi ra, Chu ngũ lang liền thấy rõ mặt hắn, kinh ngạc "A" một tiếng, không kìm được nói: "Đây không phải là Thạch đại ca ư?" Thạch Hiểu Ân nhấc mí mắt lên nhìn bọn họ, nấc cụt một tiếng: "À, là Chu ngũ hả, ngươi lại vào thành bán gà trống hả?" Chu ngũ lang còn chưa kịp trả lời, người trong cửa hàng đã chạy ùa ra đây, chưởng quầy vội vàng đỡ Thạch đại gia, nước mắt nước mũi chảy xối xả, "Thiếu gia, bọn họ nói muốn thu cửa hàng đi.." Tráng hán thu nợ cũng cầm gậy gỗ bước ra, không khách khí nói: "Thạch đại gia, ngươi đang nợ tiền của bọn ta đấy." Thạch Hiểu Ân chẳng thèm để ý khoát tay nói: "Được rồi, được rồi, không phải chỉ là 50 lượng bạc thôi sao, các ngươi thu cửa hàng bù vào là được mà?" Chưởng quầy suýt thì tức ngất, "Thiếu gia, cho dù cửa hàng này của chúng ta không đến 200 lượng, thì ít nhất cũng phải được 180 lượng, sao ngài có thể vì trả 50 lượng mà đưa cả cửa hàng cho người ta chứ?" Thạch Hiểu Ân khẽ khựng lại, nhìn về phía tráng hán, "Vậy các ngươi bù lại giá chênh lệch cho ta?" Tráng hán cười lạnh, "Thạch đại gia, sòng bạc chúng ta chỉ biết thu nợ, chứ không phải nơi thay ngài mua bán cửa hàng. Nói thật, buôn bán ở đây cũng chẳng ra gì, nói không chừng là do phong thủy không tốt đấy, đừng nói là 200 lượng, ngài thử nói ra ngoài xem, xem 100 lượng có người mua không?" Thạch Hiểu Ân trầm mặc, nhìn về phía chưởng quầy. Chưởng quầy tức giận đến run cả tay, nói: "Thiếu gia, ngài nghĩ cách khác đi, dù sao cửa hàng này không thể để bị lấy không như vậy, như thế thì oan quá!" Thạch Hiểu Ân liền ngồi bệt xuống ngạch cửa cửa hàng, hỏi người vây xem, "Các ngươi có ai muốn mua cửa hàng không? Bán 180 lượng." Không ai trả lời. Một lúc lâu sau mới có người nói: "Thạch đại gia, nếu cửa hàng này của nhà ngươi bán từ từ, có lẽ còn có người mua với giá 180 lượng, bây giờ đột nhiên bán gấp như vậy, cho dù có người muốn mua, thì cũng không lấy đâu ra được nhiều tiền như vậy trong thời gian ngắn đâu." "Vậy được, 150 lượng." Thạch Hiểu Ân cực kỳ hào phóng hô lên. "Thiếu gia!" Chưởng quầy không ngờ hắn nói giá như vậy, không khỏi gọi hắn. Nhưng mà chưởng quầy đã suy nghĩ nhiều rồi, cho dù Thạch Hiểu Ân đã giảm giá xuống 150 lượng thì cũng không có người nào mở miệng nói mua. Sắc mặt chưởng quầy phức tạp, cũng không biết là nên thấy may mắn hay nên tức giận. Thạch Hiểu Ân nhìn quanh một vòng, lại chậm rãi kêu lên: "Vậy 120 lượng." Giá này làm đám người xôn xao, ngay đến đám Chu tứ lang vốn định đi rồi cũng không khỏi dừng bước, rối rít tò mò đứng lại xem. Thạch Hiểu Ân đợi nửa ngày, thấy không ai hé răng, liền nói: "Thế 100 lượng thì sao?" "Thiếu gia!" Chưởng quầy trực tiếp quỳ xuống trước mặt Thạch Hiểu Ân. Giá này làm đám người bàn tán càng sôi nổi hơn, ngay đến Chu tứ lang cũng dao động, có điều hắn cũng chỉ dao động một chút, sờ túi của mình, lại nhìn túi của Mãn Bảo, liền áp suy nghĩ xuống. Thấy vẫn không ai mua, Thạch Hiểu Ân liền bĩu môi, nói với chưởng quầy: "Ông xem, ông nói 200 lượng, bây giờ ta giảm xuống một nửa cũng chẳng có ai mua, vậy lại giảm thêm một nửa nữa thì có gì khác đâu? Dù sao cũng đều là nửa giá, được rồi, mau thu cửa hàng đi.." Thấy Thạch Hiểu Ân thế mà không giảm giá nữa, mọi người đều sợ ngây người, 100 lượng đến 50 lượng còn có một khoảng lớn mà, sao không tiếp tục hô nữa? Cho dù hô 60 lượng mới có người mua, thì hắn cũng nhiều ra được 10 lượng không phải sao? Nhưng hiển nhiên, dù đang lưu lạc đến nông nỗi bị đòi nợ, thì Thạch Hiểu Ân vẫn vô cùng kiêu ngạo, dường như cũng chẳng để 50 lượng kia vào mắt, huống chi 10 lượng. Vì thế trong đám người có người không đứng yên được nữa, vội vàng hô lên: "Ta mua với giá 100 lượng!" "Ta cũng ra 100 lượng!" "Là ta ra giá trước." "Thế ta ra 105 lượng!" "Ta ra 110!" Tráng hán thu nợ: . Chu tứ lang đã từng dao động: . Mãn Bảo thì tiếc nuối thở dài, vẻ mặt đồng tình nhìn Thạch đại gia: . Bé lắc đầu như người lớn, nói với các ca ca: "Chúng ta đi thôi."