Chương 10: Chúng ta cũng là bạn học một thời, lẽ nào còn lấy tiền vé vào cổng sao? Bấm để xem Studio chụp ảnh. Nhiếp ảnh gia búng tay một cái, tỏ ý part chụp hình này đã kết thúc, nhân viên trang điểm vây ở xung quanh ngay lập tức lấy đồ nghề đằng sau tiến lên sửa sang lại tạo hình cho Lệnh Sâm. Để không ảnh hưởng đến ánh sáng không dễ gì mới căn góc xong nên trợ lý đã bê một chiếc ghế cao qua để cho Lệnh Sâm ngồi ngay tại chỗ. Buổi chụp hình ngày hôm nay rất quan trọng, là bìa lớn cuối năm của một tập san thời trang nào đó trong nước, Lệnh Hưng Ngôn tất nhiên là phải có mặt ở đó. Anh ấy đứng sau máy tính xem ảnh chưa qua chỉnh sửa, ánh mắt sáng lên, đột nhiên phát hiện có chỗ không giống nhau nào đó. Bình thường khi làm việc Lệnh Sâm không bao giờ mang theo điện thoại vậy mà khi đang dặm lại lớp trang điểm lại nhìn điện thoại. Vẻ mặt còn vô cùng cạn lời. Lệnh Hưng Ngôn cảm thấy mới mẻ bèn đi lên trước nghiêng đầu nhìn xem. "Xem cái gì mà biểu cảm của em kỳ quái thế này.." Còn chưa nói hết, Lệnh Sâm đã cảm nhận được tầm nhìn của Lệnh Hưng Ngôn ngay lập tức ấn tắt màn hình. Động tác của Lệnh Hưng Ngôn khựng lại. Nếu như, vừa rồi anh ấy không nhìn nhầm thì.. Người nói chuyện wechat với Lệnh Sâm kia để hình đại diện nhân vật hoạt hình màu hồng. Lệnh Hưng Ngôn rụt cổ lại, hóng hớt nhìn Lệnh Sâm. "Chuyện gì thế này? Có gì mà anh không thể xem vậy?" Lệnh Sâm căn bản không thèm để ý đến anh ấy, đưa điện thoại cho trợ lý rồi nhắm mắt ngẩng đầu, ra hiệu nhân viên trang điểm có thể tiếp tục dặm lại lớp trang điểm. "Chao ôi." Vì thế Lệnh Hưng Ngôn lại chầm chậm lùi lại hai bước, quan sát Lệnh Sâm từ trên xuống dưới: "Thần thần bí bí, nữ thần trong lòng của em quay về rồi à?" Lời vừa dứt, lông mày của Lệnh Sâm bỗng nhiên nhíu lại. "..." Biểu cảm nhỏ nhoi biến đổi nhanh như chớp này đã kích thích trí tò mò của Lệnh Hưng Ngôn khiến anh ấy cảm thấy sự việc có chỗ không hợp lý. Biểu cảm và ngôn ngữ của anh ấy cùng lúc cứng lại, ánh mắt di chuyển từng chỗ, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Lệnh Sâm. Không lẽ.. thật sự bị.. một câu nói đùa của anh đoán trúng luôn rồi nhé? Chấn động trong lòng Lệnh Hưng Ngôn bắt đầu lan ra cả studio chụp ảnh. Đợi đến khi anh ấy phản ứng lại, ý thức được mình đã lỡ lời định cười cho qua thì đã có người phấn khích hỏi: "Người trong lòng gì cơ? Lệnh Sâm có người trong lòng hả?" Lúc này đây, lấy Lệnh Sâm và Lệnh Hưng Ngôn làm trung tâm, cả studio chụp ảnh sau ba giây vô cùng im lặng liền bùng phát sự tò mò hóng chuyện. Cũng không trách mọi người tò mò được. Nhân viên trong studio chụp ảnh này đều coi như là người trong giới giải trí, bọn họ đã nhìn thấy nhiều ngôi sao nam bề ngoài trong sạch nhưng sâu bên trong dơ bẩn rồi. Nhưng Lệnh Sâm thì trái lại, mấy năm đang lúc nổi tiếng này lại giống như chất cách ly với những tin đồn, ngay cả tin đồn vu vơ cũng không có. Hơn nữa cũng không phải thiết lập hình tượng, bọn họ đã từng hợp tác với Lệnh Sâm mấy lần, chụp hình ở nước ngoài cũng được hai lần. Tiếp xúc thời gian dài đừng nói bạn gái, ngay cả người tình mập mờ cũng không có. Vì thế, không ít người thầm phỏng đoán giới tính của Lệnh Sâm. Thế nên lúc này chợt nghe được người đại diện của Lệnh Sâm nói anh có nữ thần trong lòng, như này ai mà không tò mò không phấn khích cho được. Nữ thần trong lòng của ngôi sao nam đang nổi, ầy, điều này thú vị hơn nhiều hình tượng lạnh lùng gì đó. Studio chụp ảnh bắt đầu trở nên huyên náo, ngay cả tổng biên tập tới giám sát cũng đến bên cạnh Lệnh Sâm hỏi: "Thật hay giả đấy? Tôi đã nói trong album đầu tiên của cậu lại có nhiều bài tình ca chua xót thế mà. Chao ôi, mối tình đầu mà, viết thật chân thực." "Như nào? Có ảnh không?" Trong những tiếng ồn ào, Lệnh Sâm chậm rãi mở mắt, lạnh lùng nhìn về phía Lệnh Hưng Ngôn. Kẻ đầu têu chột dạ gãi cằm, ánh mắt né tránh, lớn tiếng nói: "Hóng hớt gì thế! Tôi thuận miệng nói một câu thôi mà, chúng ta mau chóng làm việc cho kịp thời gian nào!" Thế nhưng ai cũng có thể nhận ra sự chột dạ của anh ta, căn bản không ai thèm quan tâm. Nhiếp ảnh gia A Hằng lắc vòng eo cỡ ba mươi ba của mình đi đến trước mặt Lệnh Sâm, cúi người chua xót hỏi: "Này, người trong lòng khiến Lệnh Sâm nhà tôi nhớ mãi không quên có xinh không?" Lệnh Sâm chỉ lạnh lùng lườm anh ta một cái. Trong nháy mắt mọi người đều ngầm hiểu, không hỏi nhiều thêm nữa. Ở trong giới giải trí, câu hỏi kiểu này căn bản không nhận được câu trả lời. Mặc dù Lệnh Sâm đi theo con đường ca sĩ thực lực, nhưng fan bạn gái của anh cũng không kém các sao nam lưu lượng kia. Nhiếp ảnh gia bĩu môi, tất nhiên cũng nghĩ đến điều này, chỉ là anh ta cảm thấy không thú vị chút nào. Lúc này, Lệnh Sâm bất ngờ lên tiếng. "Cũng đã nói là người trong lòng rồi." Anh thản nhiên nói: "Cậu nói xem có xinh không?" - Chúc Ôn Thư bỗng nhiên hắt xì hơi liên tục. Cô Vương ở bàn làm việc bên cạnh quay sang, trêu đùa nói: "Ây, Tiểu Chúc, như này là có người đang nhớ em đấy." "Đừng nói thế." Chúc Ôn Thư cúi đầu tìm giấy ăn lau mũi, vẻ mặt tránh còn không kịp: "Hiện giờ em chỉ muốn sống đến khi chị Chung nghỉ xong kỳ thai sản quay lại thôi, những chuyện khác không có quan trọng thì đừng có tìm tới em mà." Cả văn phòng làm việc của tổ ngữ văn chỉ có Chúc Ôn Thư là giáo viên mới, nghe được lời này, tất cả đều bày ra nụ cười "thấy chưa, lúc đầu đã khuyên cô cẩn thận kẻo gánh thêm gánh nặng giáo viên chủ nhiệm thay thế mà cô không nghe". "Làm gì mà nghiêm trọng thế, chị làm chủ nhiệm lớp mười mấy năm không phải vẫn sống tốt đấy thôi." Cô Vương mở cốc giữ nhiệt nhấp một ngụm trà nóng, đột nhiên nghĩ ra gì đó, đá chân, dịch ghế đến bên cạnh Chúc Ôn Thư, đè thấp giọng hỏi: "Đúng rồi, Tiểu Chúc, có phải là em chưa từng yêu đương đúng không?" "Hả.." Động tác của Chúc Ôn Thư dừng lại, dùng khăn giấy che mũi, giọng nói ồm ồm hỏi: "Sao thế ạ?" "Chuyện gì thế này?" Cô Vương càng tiến gần hơn, hai mắt phát sáng, nốt ruồi ở nơi khóe miệng như ẩn như hiện: "Không thể nào, em không thiếu người theo đuổi mà? Có phải là em yêu cầu quá cao không?" "Ừm phải." Chúc Ôn Thư lấy bút đỏ ra, lật bài tập về nhà, vừa chấm vừa nói: "Em yêu cầu quả thật có hơi cao." Cô Vương: "Em nói cho chị nghe thử đi? Ông xã chị là bác sĩ của bệnh viện số một, có rất nhiều học trò là bác sĩ trẻ, chắc chắn sẽ có người phù hợp với yêu cầu của em." Từ khi tốt nghiệp đại học, trung bình mỗi tháng Chúc Ôn Thư đều gặp được một Nguyệt Lão nhiệt tình, trả lời cũng coi như thuận buồm xuôi gió, nói cũng không cần suy nghĩ lại một lượt. "Người cao một mét tám, không được quá mập hay quá gầy, cho dù không có cơ bụng thì cũng phải có cơ ngực, nhan sắc phải là cấp hot boy trường, tuổi tác kém không quá ba tuổi, bằng cấp tối thiểu là có bằng đại học và thạc sĩ của các trường trong top 985 giống như em, ba mẹ tốt nhất là thành phần tri thức, thu nhập không yêu cầu quá đáng, nhưng phải có nhà có xe. Chị Vương, chị thấy có ai thích hợp không?" Cô Vương: "..." Cô ấy thầm nghĩ, yêu cầu này của em đâu có gọi là có chút cao, chỉ riêng dòng "hot boy trường" đã có thể không cần sàng lọc tiếp rồi. Nhưng nghĩ lại, những điều này đều tương ứng với bản thân Chúc Ôn Thư, dường như cũng không có gì quá đáng. Chẳng trách vẫn còn độc thân. "Cũng phải, không dễ tìm. Thế này đi. Có người phù hợp chị nhất định sẽ để ý cho em." "Làm phiền chị Vương rồi." Đối phó Nguyệt Lão nhiệt tình xong, vừa hay chuông hết giờ reo lên. Chúc Ôn Thư nhớ ra hôm nay mình suýt nữa đến muộn, bữa sáng còn chưa kịp ăn, vì vậy bỏ bút xuống đi đến căn-tin của trường, định mua chút sữa bánh mì để lấp đầy chiếc bụng. Vừa ra khỏi văn phòng làm việc chưa được hai bước thì Chúc Ôn Thư nghe thấy có người gọi cô. Vừa ngoảnh đầu lại, Chúc Khải Sâm sải đôi chân dài từ trong văn phòng làm việc đi ra, lên cơ cánh tay phô ra cơ bắp của mình. "Tôi cao 1m85, có cơ ngực cũng có cơ bắp, nhan sắc thì cậu hiểu đấy, trước đây mọi người đều gọi tôi là hot boy trường, cùng tuổi với cậu lại còn là bạn cùng trường, ba mẹ đều là bác sĩ, tiền lương của tôi không quá cao nhưng có nhà có xe. Như nào, ngày kia chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé?" Chúc Ôn Thư: "..." Nếu không phải bản thân muốn làm tấm gương sáng cho người khác thì cô nhất định sẽ một cước đạp bay người kia. "Cuối tuần nhé." Chúc Ôn Thư vẫy tay bảo anh ta tránh ra đừng có mà cản đường: "Bình thường đều có tiết, không bận sao mà chạy qua đây?" Chúc Khải Sâm cong mông chạy theo sau Chúc Ôn Thư xuống lầu. "Cuối tuần cục dân chính không làm việc, thế này đi, sức tôi nhiều để buổi chiều tôi chuyển cục dân chính lại đây luôn." Chúc Ôn Thư: "Theo đuổi được nữ thần chưa? Thầy Chúc Khải Sâm, năm sau cậu hai mươi sáu rồi, phải nắm chặt, đàn ông qua hai mươi lăm là xuống dốc lắm đấy." "..." Nhắc đến đây, Chúc Khải Sâm cáu kỉnh, lại bắt đầu nhổ mái tóc vốn đã không dày của mình. "Không phải tìm cậu nghĩ cách sao? Mấy ngày trước Tuyết Nhi nói với tôi, nếu như tôi dẫn cô ấy đi xem concert của Lệnh Sâm thì sẽ đồng ý hẹn hò với tôi, tôi nghĩ thầm chuyện này có to tát gì nên đã đồng ý ngay lập tức, ai ngờ được về nhà tìm kiếm một hồi, căn bản không mua nổi, vừa mở vé một giây đã sold out, điều này thích hợp không? Định mua vé chợ đêm, nhưng tôi không hiểu với sợ bị lừa, hơn nữa tôi thấy những tên buôn lậu qua tay kia đều bán bảy tám ngàn lận, sao không đi cướp tiền luôn cho rồi?" Từ chỗ Chúc Khải Sâm nghe được hai chữ "Lệnh Sâm", trái lại Chúc Ôn Thư cũng không có suy nghĩ gì đặc biệt cả. Cô và Chúc Khải Sâm là bạn thời đại học, cơ duyên thế nào lại quen biết nhau, cũng không biết có phải là do cùng họ mà hai người rất hợp nhau, sau này đều vào trường tiểu học thực nghiệm của thành phố Giang làm việc, tính toán đâu ra đấy thì cũng là bạn bảy tám năm rồi. Năm ngoái, Chúc Khải Thư nhìn trúng một cô giáo âm nhạc của trường trung học bên cạnh, dùng hết cách cũng chưa theo đuổi được, ngày ngày ở bên tai Chúc Ôn Thư nhắc cô giáo âm nhạc kia thích Lệnh Sâm bao nhiêu, nói Lệnh Sâm là người chỉ có một trên đời này. Chúc Ôn Thư thầm nói, cái này không phải vô nghĩa, trên thế giới không có hai lá cây nào hoàn toàn giống nhau cả, cậu có thể tìm được Lệnh Sâm thứ hai hay sao. Thế nhưng để tránh phiền phức không cần thiết, Chúc Ôn Thư chưa từng nói mối quan hệ giữa mình và Lệnh Sâm cho Chúc Khải Sâm biết. "Vậy cậu tìm tôi có tác dụng gì?" Chúc Ôn Thư nói: "Tốc độ tay của cậu không tranh được thì tốc độ tay của tôi có thể nhanh hơn cậu được sao?" Chúc Khải Sâm: "Cậu là tấm gương sáng cho người khác, nói chuyện sao lại dơ như thế?" Chúc Ôn Thư: "?" Chúc Khải Sâm: "Tốc độ tay nhanh chậm gì chứ." Chúc Ôn Thư: "..." Cô híp mắt nhìn bầu trời, nặng nề thở dài một hơi: "Chỉ cần cậu ở trước mặt giáo viên âm nhạc tỏ ra không biết xấu hổ bằng một nửa trước mặt tôi, còn không theo đuổi được à?" "Ầy, nói chuyện chính đi." Chúc Khải Sâm nói: "Không phải cậu nói bạn cùng phòng với cậu là một cô gái theo đuổi thần tượng sao? Cậu giúp tôi hỏi xem có cách nào mua được vé này không, tôi nghe nói có máy hay thứ gì đó, hoặc có cách nào khác nữa không?" "Lát nữa tôi sẽ hỏi giúp cậu." "Đừng lát nữa." Trong khi nói chuyện, hai người đã đi đến căn-tin, Chúc Khải Sâm mở tủ ướp lạnh lấy ra một chai sữa dinh dưỡng đưa cho Chúc Ôn Thư: "Cậu hỏi ngay bây giờ đi, dù sao cũng không có bận chuyện gì mà." Chúc Ôn Thư nhận lấy chai sữa, đi đến chỗ quầy hàng, cúi đầu chọn bánh mì. "Cậu vội cái gì mà vội, bạn cùng phòng của tôi còn chưa dậy." "Được, cậu đừng quên là được, tôi đi lên lớp đây." Sau khi Chúc Khải Sâm rời đi, Chúc Ôn Thư chậm rãi quay lại văn phòng làm việc, mới nhớ ra chuyện anh ta nhờ vả. Con người anh ta mặc dù nhìn trông không quá đáng tin nhưng đối với cô giáo âm nhạc này là nghiêm túc. Là bạn bè, nếu như Chúc Ôn Thư có thể giúp đỡ tất nhiên cũng sẽ dốc hết sức lực. Nghĩ đến đây, Chúc Ôn Thư lấy điện thoại ra. Trước khi tìm wechat của bạn cùng phòng, cô đã nhìn thấy cuộc trò chuyện với Lệnh Sâm trước tiên, bất ngờ bị nghẹn một lúc. Vậy mà cô lại quên không trả lời tin nhắn của Lệnh Sâm. Hơn nữa cuộc trò chuyện của bọn họ còn dừng lại ở trong bầu không khí rất không thân thiện. "Haizzz.." Chúc Ôn Thư nặng nề thở dài một hơi. Cô vừa nãy có phải đã nói hơi quá rồi không? Do dự một lát, cô mới gõ chữ. [Chúc Ôn Thư]: Xin lỗi, là tôi nói có hơi nhiều. [Chúc Ôn Thư]: Anh cũng lần đầu tiên làm bố, không có kinh nghiệm có thể hiểu được. Sau khi gửi tin nhắn đi, cô tiếp tục gõ chữ: Thế nhưng vẫn hi vọng sau này anh có thể --- [c]: Không sao, cô Chúc cũng lần đầu làm giáo viên, không có kinh nghiệm có thể hiểu được. [Chúc Ôn Thư]: . Hai người khi không lại im lặng rất lâu, Chúc Ôn Thư cảm thấy chủ đề câu chuyện này không có cách nào tiếp tục được nữa, thế nên quay sang tìm bạn cùng phòng Ứng Phi nói chuyện chính. [Chúc Ôn Thư]: Phi, hỏi cậu một chuyện này. [Chúc Ôn Thư]: Cậu biết vé vào cửa concert của Lệnh Sâm có cách mua nào khác không? Cách chính thức căn bản không tranh được. [Ứng Phi]: Concert noel của anh ta á hả? [Chúc Ôn Thư]: Quan tâm concert gì của anh ta, chỉ cần là concert của Lệnh Sâm là được. [Ứng Phi]: ? [Ứng Phi]: Cậu là fan của Lệnh Sâm? [Chúc Ôn Thư]: Không phải, hỏi giúp bạn bè thôi. [Ứng Phi]: Ồ [Ứng Phi]: Dọa tớ giật nảy mình. [Chúc Ôn Thư]: Sao thế? [Ứng Phi]: Không có gì. Một lát sau, Ứng Phi gửi tin nhắn thoại sang. "Tốc độ tay của fan anh ta nhanh như chó ấy, mua không được thì thôi, cũng không đáng xem." Chúc Ôn Thư cũng gửi lại tin nhắn thoại: "Vậy cậu có quen biết chỗ nào đáng tin không?" Ứng Phi: "Vé chợ đêm? Có thì có đó, nhưng người ta không bán vé của Lệnh Sâm." Chúc Ôn Thư: "Vì sao? Trừ fan ra không ai mua sao?" Ứng Phi nghẹn họng, thầm nói: "Tớ lại mong là vậy." "Bên anh ta ngăn chặn vé chợ đêm rất ác, không nhìn thấy ai lấy được vé của anh ta cả." "Là vậy sao.." Chúc Ôn Thư nói: "Được, vậy không có việc gì nữa." Vừa kết thúc cuộc trò chuyện với Ứng Phi, bên Lệnh sâm lại gửi tin nhắn đến. [c]: Cô Chúc, còn có chuyện gì khác không? [c]: Không có chuyện gì thì tôi off nhé? Chúc Ôn Thư chăm chú nhìn cuộc trò chuyện cân nhắc trong chốc lát, cẩn thận gõ từng chữ một. [Chúc Ôn Thư]: Có thì cũng có.. [c]: ? [Chúc Ôn Thư]: Chỉ là muốn hỏi xem, vé vào concert của anh ngoài nền tảng chính thức ra còn có chỗ nào khác để mua không? [c]: Là chuyện này thôi sao? [Chúc Ôn Thư]: Ừ ừ. [c]: Từ khi nào cô Chúc học được nói xa nói gần thế? [Chúc Ôn Thư]: ? [c]: Chúng ta là bạn học cũ, lẽ nào còn thu tiền vé của cô sao? [Chúc Ôn Thư]: Không phải, anh hiểu lầm rồi, tôi hỏi giúp bạn thôi. [c]: Người bạn này của cô không phải họ Chúc đâu nhỉ? [Chúc Ôn Thư]: .
Chương 11: Cô vậy mà vẫn còn độc thân cơ đấy? Bấm để xem Có một khoảnh khắc Chúc Ôn Thư rất hối hận vì sao mình lại đồng ý giúp Chúc Khải Sâm chuyện này. Hoặc là nói, tại sao lại muốn bớt chút chuyện mà trực tiếp liên hệ Lệnh Sâm cơ chứ. Bỏ đi. Chúc Ôn Thư thở dài một hơi, trực tiếp cắt ngang chủ đề cuộc trò chuyện này. [Chúc Ôn Thư]: Anh coi như tôi chưa hỏi đi. Lệnh Sâm không trả lời lại. Ánh nắng mùa thu sáng sủa, quầng sáng vụn vỡ xuyên qua khung cửa sổ chiếu xuống bàn làm việc, có giáo viên xuống lầu hái hoa quế đặt lên khiến cả văn phòng làm việc tràn ngập mùi hương nhàn nhạt. Dưới hoàn cảnh như này, ngay cả công việc vặt vãnh cũng không còn khiến người ta cảm thấy chán ghét nữa. Chúc Ôn Thư khẽ ngân nga giai điệu bài hát, chấm xong bài tập về nhà bèn đánh một dấu tích vào mục đầu tiên trong danh sách những việc cần làm. Mục tiếp theo là giao bài tập ngữ văn trong kì nghỉ lễ Quốc Khánh thông qua nhóm chat của lớp. Tâm trạng vốn dĩ đang thoải mái lại bị phủ lên một lớp sương mù khi thông báo nội dung bài tập về nhà với phụ huynh. Bài tập trong thời gian nghỉ lễ từ trước đến nay là do tổ bộ môn thống nhất sắp xếp. Bài tập ngữ văn lần Quốc Khánh này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là bảo bọn trẻ viết một bài văn ghi chép lại những việc trong khi đi du lịch mà thôi. Chỉ là hễ nghĩ đến trong bài văn của những đứa trẻ khác đều sẽ có sự xuất hiện bố mẹ hoặc ông bà nội, còn Lệnh Tư Uyên rất có khả năng lại chỉ có bảo mẫu chăm sóc khiến Chúc Ôn Thư cảm thấy vô cùng đáng thương. Nếu như cô không nhớ sai thì bản thân Lệnh Sâm cũng là gia đình đơn thân. Thế nhưng mấy năm cấp ba, hiểu biết về Lệnh Sâm của Chúc Ôn Thư cũng chỉ dừng lại đến đấy. Nhiều thông tin hơn vẫn là sau khi anh trở nên nổi tiếng, đủ loại thông tin bị tiết lộ với lai lịch không rõ. Nghe nói, mẹ anh qua đời rất sớm, còn bố anh gần như là một tên du côn, mê rượu, cờ bạc, bạo lực. Từ trước đến nay ông ta ngoài việc chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người bố ra, thì hai năm trước còn nhiều lần đến tìm Lệnh Sâm đòi khoản tiền phụng dưỡng kếch xù. Bối cảnh gia đình kiểu này, trong giới giải trí những năm trước đã không còn mới mẻ gì cả. Thế nên thường có người cho rằng công ty đứng sau Lệnh Sâm cố tình thiết lập hình tượng người đẹp mạnh mẽ đáng thương cho anh. Lời đồn đại dồn dập, nhưng Lệnh Sâm chưa bao giờ trả lời. Nhưng Chúc Ôn Thư biết, những điều này chắc chắn đều là thật. Những năm tháng cấp ba u ám ấy, quần áo anh cũ nát, trên mặt vết thương mới chồng vết thương cũ, chắc chắn đều là bằng chứng cho những đồn đại đó. Nếu đã như vậy, vì sao Lệnh Sâm còn không tiếp nhận bài học kinh nghiệm, làm một người bố có trách nhiệm? Chúc Ôn Thư nhớ rõ đợt thực tập kia, giáo viên hướng dẫn của cô từng nói với cô, bây giờ có rất nhiều phụ huynh không có trách nhiệm, khi cần thiết giáo viên nhất định phải hạ cái tôi xuống tận tình khuyên bảo để thuyết phục phụ huynh, nếu không những đứa trẻ kia thật sự không có ai quan tâm mất. Nhưng cũng có anh chị lớp trên nói với cô, giáo viên dạy dỗ học sinh, chỉ cần làm tốt nhiệm vụ dạy học là được, những thứ khác đừng quan tâm, nếu không vừa vất vả lại chẳng thu được lợi lộc gì. Haizzz. Chúc Ôn Thư thở dài một hơi, trong lòng là lương tâm và trách nhiệm của người giáo viên nhân dân, bèn lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Lệnh Sâm. [Chúc Ôn Thư]: Kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh anh có rảnh không? [c]: Không có. "..." [Chúc Ôn Thư]: Tôi hiểu hiện giờ anh đang nổi tiếng, công việc rất bận, nhưng thật sự không có một chút thời gian rảnh rỗi nào sao? [Chúc Ôn Thư]: Cho dù là một buổi tối? [c]: ? [Chúc Ôn Thư]: ? [c]: Xin lỗi. [c]: Tôi bán nghệ không bán thân. Chúc Ôn Thư: "..." Bàn tay cô càng nắm chặt hơn nữa. Lệnh Sâm trước kia rõ ràng không như thế này! Mặc dù bọn họ tiếp xúc không nhiều nhưng anh tuyệt đối không phải kiểu người này. Giới giải trí quả nhiên là thùng nhuộm lớn. Chúc Ôn Thư không muốn nói chuyện tiếp với anh nữa, trực tiếp sao chép nội dung bài tập về nhà gửi sang. [Các phụ huynh thân mến! Chúng ta sắp đón lễ Quốc Khánh tốt đẹp, trong những ngày gió thu quang đãng, cảnh sắc mùa thu hợp lòng người, khuyến khích mọi người đưa con trẻ ra ngoài chơi, thân thiết với tự nhiên, bài tập ngữ văn viết về một chuyến du lịch, chủ đề tự chọn, vườn thú hay vườn bách thảo đều được. Toàn thể nhân viên công chức của trường Tiểu học Thực Nghiệm thành phố Giang chúc mọi người Quốc Khánh vui vẻ!] Trước khi ấn nút gửi, Chúc Ôn Thư ngừng lại rồi xóa đi câu cuối cùng. Anh vẫn là đừng quá vui vẻ! - Bởi vì giáo viên được tính lương trong kỳ nghỉ, nên Chúc Ôn Thư không có ý định đi du lịch trong bảy ngày Quốc Khánh đông đúc này. Kế hoạch ban đầu là về nhà với ba mẹ, nhưng hai ông bà lại nổi ý đi chơi du lịch tự túc với đồng nghiệp, thế nên Chúc Ôn Thư chỉ có thể một mình đón lễ ở thành phố Giang. Mỗi ngày ở trên mạng nhìn cuộc sống chen chúc vỡ đầu sứt trán của người khác cũng không tồi. Chúc Ôn Thư đã mua rất nhiều hoa quả và đồ ăn vặt chất trong nhà, lấy toàn bộ phim với chương trình tạp kỹ ngày thường không có thời gian ra xem hết một lượt, từ sáng đến tối mặc đồ ngủ, chỉ có khi ra ngoài nhận đồ ăn và hàng mua trên mạng mới có thể khiến cô mở cửa nhà. Nghĩ kỹ lại dường như cuộc sống của cô hoàn toàn đã sao chép từ cô bạn cùng phòng kia. Nói đến người bạn thuê chung nhà Ứng Phi, lúc mới đầu Chúc Ôn Thư còn không hiểu nổi thói quen cuộc sống của cô ấy. Là một họa sĩ vẽ tranh minh họa toàn thời gian, thế nhưng công việc và cuộc sống của Ứng Phi đều ở trong phòng ngủ của cô ấy, trung bình hai ba ngày mới ra ngoài một lần, cả người nằm trên giường giống như bị tê liệt vậy. Đến lượt bản thân Chúc Ôn Thư, cô còn quá đáng hơn Ứng Phi, tròn trịa sáu ngày không gặp ai cả. Mỗi ngày đều dặn dò mười mấy phụ huynh, Chúc Ôn Thư cảm thấy bản thân giống như một bà mẹ già, một bên chăm mười mấy đứa trẻ, một bên còn phải lo lắng một nhóm phụ huynh, chẳng bên nào khiến cô đỡ lo cả. Đến ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ vẫn là Ứng Phi không nhìn nổi nữa mà kéo cô đi tắm nắng ở công viên gần đó. Không biết có phải do bọn trẻ đều được phụ huynh đưa đi du lịch hay không mà công viên hôm nay vô cùng yên tĩnh, ngay cả các ông bà già hay chơi cờ, đùa chim cũng không có mấy ai. Chỉ có vòng đu quay nổi tiếng nhất với tầm nhìn bao quát toàn bộ thành phố Giang mới có người tới chơi. Thời tiết hai mươi mấy độ, trong một năm cũng chỉ có mấy ngày như thế này. Chúc Ôn Thư và Ứng Phi mỗi người ngồi một ghế, ăn không ngồi rồi lãng phí hơn hai tiếng đồng hồ. Bóng mặt trời lặng lẽ di chuyển, và những chiếc lá rơi rụng bay lượn trong chùm ánh sáng lướt qua mũi của Chúc Ôn Thư. Cô mở mắt ra nhưng lại chẳng tìm được mục tiêu giữa không trung đầy nắng như này, phải mất một lúc sau cô mới lấy lại được suy nghĩ, dời mắt sang nhìn Ứng Phi. "Sáu giờ rồi, quay về chứ?" Ứng Phi cầm tờ báo đang che trên mặt, ậm ừ "ừm" một tiếng. Sau đó lại yên lặng năm phút mới lấy tờ báo ra. "Đi thôi." Mặt trời đã sắp xuống núi, hai người bước đi thong thả rời khỏi công viên, đi đến phố đi bộ ăn cơm tối, rồi mới quay về nhà. Mở cửa ra, khi đang cúi đầu thay giày thì Chúc Ôn Thư đột nhiên "a" lên một tiếng. "Sao thế?" Ứng Phi hỏi: "Dép lê bỏng chân à?" "Không phải." Chúc Ôn Thư vén ống tay áo lên, nhíu mày nói: "Không thấy vòng tay của tớ đâu nữa." "Hả? Rơi mất sao? Hay là khi ra ngoài cậu không đeo theo?" "Không thể nào, tớ không định ra ngoài nên mỗi ngày đều đeo mà." Mặc dù cô nói rất chắc chắn, thế nhưng Chúc Ôn Thư vẫn vào phòng ngó xem hộp trang sức. Thấy bên trong không có chiếc vòng tay kia, cô lại lục tung cả đầu giường với nhà vệ sinh. Ở phòng mình không tìm thấy, Chúc Ôn Thư lê dép lê vội vàng chạy đến phòng bếp với phòng khách để tìm, ngay cả ghế sô pha cũng bị lật tung. Thấy cô lo lắng như vậy, Ứng Phi cũng giúp đỡ tìm kiếm xung quanh. "Nó trông như thế nào?" "Vòng tay ngọc trai, thạch anh hồng." Hai người tìm một vòng trong nhà cũng không thấy, phán đoán cơ bản là rơi ở công viên hoặc là phố đi bộ. Ứng Phi nói: "Xem ra phải quay lại công viên một chuyến, chỉ là không biết có người nào nhặt mất không thôi." "Một mình tớ đi tìm." Chúc Ôn Thư thở dài: "Không phải cậu còn phải nộp bản thảo sao? Đi làm trước đi, nếu thực sự không tìm thì tính sau." "Không sao, dù sao không kéo dài đến tối thì tớ cũng sẽ không làm." Ứng Phi khoác áo khoác, vẫy tay với cô: "Đi thôi." Thực sự Chúc Ôn Thư không muốn làm phiền Ứng Phi đi cùng cô một chuyến này, nhưng cô thực sự rất thích chiếc vòng tay đấy, lại lo lắng một mình đi thì muộn, sợ có người nhặt mất. Vì thế hai người ra khỏi nhà thì chia nhau đi tìm, Ứng Phi đến phố đi bộ xem sao, còn Chúc Ôn Thư quay lại công viên. Ban ngày của mùa thu rất ngắn, Chúc Ôn Thư đi cực chậm, cả đường cúi đầu tìm đồ. Khi đến cửa công viên thì sắc trời đã gần tối rồi. Nhìn từ xa, vòng quay ở giữa công viên đã được bật đèn, đèn neon lấp lánh trong bầu trời đêm chưa tối hẳn. Cổng công viên vốn đang mở không hiểu sao lại quây hàng rào, bên cạnh có mấy người mang thẻ làm việc. Chúc Ôn Thư có chút khó hiểu, thăm dò đến gần mấy bước vẫn chưa kịp mở cửa thì đã có một người đàn ông đi lên ngăn cô tiếp tục đến gần. "Xin lỗi, bây giờ công viên đang được thuê, không thể tiến vào." "..." Chúc Ôn Thư gật đầu, nói được rồi quay người bước đi, lấy điện thoại gọi cho Ứng Phi hỏi có tìm được không. [Ứng Phi]: Không tìm được, phố đi bộ đông người quá, tớ đã tìm mấy vòng rồi, nếu như thật sự rơi ở đây chắc chắn đã có người nhặt mất rồi. Chúc Ôn Thư nắm chặt điện thoại, chần chừ quay người lại. Đi mấy bước lại không cam tâm quay đầu nhìn cửa cổng viên. Chiếc vòng tay này là món quà năm ngoái khi cô vào nghề đã dùng tiền lương tháng đầu tiên mua tặng cho bản thân, kỷ niệm giấc mơ trở thành giáo viên của bản thân đã thành sự thật. Đối với Chúc Ôn Thư hiện giờ mà nói, đó là một món đồ rất quan trọng. Hôm nay đột nhiên làm mất khiến Chúc Ôn Thư không cam tâm từ bỏ như vậy. Hơn nữa công viên đột nhiên được bao hết, trái lại cũng là chuyện tốt, ít nhất lượng khách cũng sẽ ít hơn, giảm khả năng vòng tay bị nhặt mất. Thời gian trôi qua, Chúc Ôn Thư đã quay người đi về phía hàng rào. "Cho hỏi khi nào hoạt động của các anh kết thúc vậy? Tôi muốn vào tìm món đồ quan trọng." "Điều này.." Người đàn ông liếc nhìn đồng hồ, lại quay sang thì thầm mấy câu với đồng nghiệp, lúc này có chút khó xử nhìn sang Chúc Ôn Thư: "Không nói trước được, chúng tôi vừa mới làm việc thôi, nhanh nhất cũng phải hai ba tiếng đồng hồ mới chụp xong, chậm thì có lẽ phải đến nửa đêm." Hai ba tiếng đồng hồ.. Nghĩ đến sáng mai còn phải đi làm, Chúc Ôn Thư bắt đầu cảm thấy lúng túng. "Cô gái, hay là ngày mai cô lại đến." Thấy cô buồn rầu, người đàn ông vội nói: "Hơn nữa chỗ này rất tối, bây giờ cho dù vào trong cô cũng không tìm được, chi bằng ngày mai rồi tới." Cũng chỉ có thể như thế. Chúc Ôn Thư bước từng bước nặng nề, cúi đầu thất vọng. "Vậy buổi tối các anh.." Nói được một nửa, Chúc Ôn Thư phát hiện ánh mắt của nhóm người nhân viên này đột nhiên dừng lại một chỗ, sau đó đi đến kéo hàng rào ra. Theo tầm nhìn của bọn họ, Chúc Ôn Thư quay người nhìn thấy một chiếc xe thương vụ màu đen chầm chậm lái đến, vì thế ngay lập tức tự giác lùi lại một bước, nhường đường cho bọn họ. Thế nhưng chiếc xe này lại chậm rãi dừng lại ở bên cạnh cô. Chúc Ôn Thư ngẩn người một lát, tiếp đó lùi lại ra sau một bước ngay lập tức. Chiếc xe vẫn kề cà không di chuyển. Sau đó, cửa xe hạ xuống. Cảnh đêm mông lung, trong xe chỉ bật một chiếc đèn nhỏ. Nhưng Chúc Ôn Thư vẫn có thể nhìn rõ, chìm trong bóng tối là khuôn mặt của Lệnh Sâm. Anh ngồi xe, nghiêng đầu nhìn sang, ánh sáng yếu ớt trong con ngươi đen láy cực kỳ hút người. Khuôn mặt phía trước mắt này thực sự rất khó để xuyên không thời gian tương ứng với thiếu niên trong ký ức của cô. Đột nhiên bốn mắt nhìn nhau, Chúc Ôn Thư vẫn còn đang choáng váng không thể giải thích được. Gió lạnh hiu hiu, bốn phía yên tĩnh chỉ có tiếng kêu của côn trùng. "Cô Chúc, cô còn nhìn nữa thì tôi phải thu phí rồi." Chúc Ôn Thư: '..' Chúc Ôn Thư bừng tỉnh, mặt không đổi sắc nhìn sang chỗ khác. Thực ra Chúc Ôn Thư không quá bất ngờ khi Lệnh Sâm xuất hiện ở đây, cảnh sắc ban đêm của công viên này rất nổi tiếng, ngày thường có không ít người tới đây lấy cảnh làm nền. Khi nhìn thấy hàng rào cô đã biết chắc chắn có đoàn đội minh tinh nào đến đây chụp ảnh cho coi. Không ngờ lại trùng hợp đến thế, vậy mà khi mình cùng đường bí lối lại gặp được người quen. Thế nên, Chúc Ôn Thư điều chỉnh cảm xúc, cố gắng bày ra dáng vẻ hết sức ngạc nhiên quay sang nói: "Lệnh Sâm? Sao anh lại ở đây thế!" Lệnh Sâm khẽ lườm cô, trong lòng đã rõ khẽ hừ một tiếng, hất hất cằm với cô. "Lên xe đi." "Được." Trong xe ngoài tài xế ra cũng chỉ có một mình Lệnh Sâm. Chúc Ôn Thư ngồi ở ghế sau, ngẩng đầu đang định nói chuyện với anh.. Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Lệnh Sâm lại đột ngột thu lại tầm nhìn, nhắm mắt ngồi ngủ trên ghế dựa. Cả đoạn đường không có nói lời nào, coi cô như không khí vậy. Cũng không hỏi cô ở đây làm gì sao? Bầu không khí khó hiểu trở nên có chút ngượng ngùng. Chúc Ôn Thư nhìn Lệnh Sâm muốn nói lại thôi, ngẫm nghĩ chủ động lên tiếng có làm phiền đến anh không. Lúc này, Lệnh Sâm dường như cảm nhận được ánh mắt của Chúc Ôn Thư, đột nhiên mở mắt nhìn sang cô, như bừng tỉnh hiểu ra hỏi: "Đúng rồi, cô đến đây làm gì?" "..." Chúc Ôn Thư: "Tôi đến tìm đồ." "Ồ." Lệnh Sâm không có biểu cảm ngạc nhiên gì, quay đầu nhìn cửa xe, giọng điệu bình thản: "Đồ gì?" "Một chiếc vòng tay, chắc là buổi chiều rơi ở đây, vừa nãy quay lại tìm nhưng không ngờ không được vào trong." Chúc Ôn Thư nói: "Cảm ơn anh đã đưa tôi vào trong." Lệnh Sâm đột nhiên quay đầu nhìn cô nhưng lại không nói gì. Một lúc sau: "Muộn như vậy vẫn còn tìm?" Mặc dù ánh mắt Chúc Ôn Thư vẫn luôn nhìn về phía trước, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được, sau khi cô nói một chiếc vòng tay thì ánh mắt của Lệnh Sâm không còn lim dim nữa mà trực tiếp dừng tại sườn mặt cô. Cô cảm giác có chút không tự nhiên, cúi đầu vuốt tóc. "Ồ, không tìm được thì tôi không ngủ được." Lệnh Sâm: "Rất đặc biệt sao?" "Ừm." Chúc Ôn Thư gật đầu: "Đặc biệt đắt." "..." Xe hơi chầm chậm lái về phía vòng đu quay. Chúc Ôn Thưu quan sát con đường bên ngoài xe, dự tính nên xuống xe ở đâu để tiện cho cô tìm kiếm. Người đàn ông bên cạnh lạnh lùng lên tiếng: "Bạn trai tặng à?" Sự chú ý của Chúc Ôn Thư hoàn toàn ở chỗ đường đi, thuận miệng trả lời: "Bạn trai gì chứ, tôi tự mua đấy." Không gian khoang xe nhỏ hẹp đều phóng to từng tiếng động nhỏ. Sau một lúc im lặng, Chúc Ôn Thư nghe được một tiếng giống như tiếng cười của anh. "Không ngờ cô vẫn còn độc thân cơ đấy?" Giọng điệu gì đây? Không hiểu sao Chúc Ôn Thư lại nghe ra ý trào phúng "cô thật tệ mà, bao nhiêu năm như thế vẫn còn độc thân." "Ừ, coi là vậy đi." Lệnh Sâm: "Cái gì coi là vậy cơ?" Chúc Ôn Thư chậm rãi quay sang nhìn anh. "Không khác anh lắm, năm ngoái vừa ly hôn còn mang theo hai đứa con."
Chương 12: Bạn học cấp ba bình thường Bấm để xem Bởi vì một câu "không khác anh cho lắm" kia khiến tài xế trước giờ vẫn luôn xem mình là không khí cố gắng che giấu sự kinh ngạc của bản thân, thế nhưng nó vẫn thể hiện ở chân của anh ta. Với một cú đạp phanh đột ngột, Chúc Ôn Thư suýt va vào lưng ghế phía trước. Ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt kinh ngạc trong gương chiếu hậu của tài xế, Chúc Ôn Thư cười tươi nói: "Anh à, tôi đùa thôi." Tài xế có chút ngượng ngùng, liếc nhìn Lệnh Sâm muốn nói rồi lại thôi, sau đó mới cứng ngắc quay đầu tiếp tục lái xe. Sau khi ngồi thẳng, Chúc Ôn Thư nghiêng đầu nhìn Lệnh Sâm. Anh cũng đang ung dung ôm cánh tay nhìn cô, khóe miệng vẽ lên nụ cười xem trò, giống như người suýt nữa bị lộ bí mật không phải anh vậy. "Cô Chúc, cơm có thể ăn bừa nhưng không được nói bừa đâu." Chúc Ôn Thư không ngờ Lệnh Sâm lại giấu việc này kín như vậy, ngay cả tài xế nhà mình cũng không biết. Nghĩ kỹ lại thì cũng hợp lý. Việc kiểu này thêm một người biết sẽ thêm một phần nguy hiểm. "Xin lỗi, tôi biết rồi." Sau mấy giây, chiếc xe chầm chậm dừng trong khoảng đất trống dưới vòng đu quay. Có mấy chiếc xe bảo mẫu dừng lại ở chỗ không xa, bên cạnh chất đống đủ loại thiết bị quay chụp, những người đeo thẻ làm việc qua lại không ngớt trong đó. Cửa xe mở ra, Chúc Ôn Thư đứng dậy quay sang nói với Lệnh Sâm: "Vậy tôi xuống xe trước nhé." Lệnh Sâm "ừm" một tiếng, không nhìn cô thêm lần nào. Bởi vì mặc váy dài nên hành động của Chúc Ôn Thư không quá thuận tiện. Cô cúi đầu nâng tà váy, chầm chạp duỗi chân bước xuống. Đợi cửa xe đóng lại, Lệnh Sâm vẫn luôn lười biếng ngồi đấy, đột nhiên thẳng lưng, sau nhìn ra ngoài cửa sổ xe, mấy ngón tay bất giác gõ lên đùi theo tốc độ hỗn loạn. Một lát sau, anh bất ngờ vươn tay nhấn nút mở cửa, một giây trước khi nhấn lại dừng lại, trầm ngâm chốc lát, đành thở dài một hơi, ngồi trở về chỗ cũ. - Hai chân Chúc Ôn Thư vừa đứng vững thì gặp người đàn ông đang đi đến phía mình. Hai người đều sững sờ. Người đàn ông nhìn trông khoảng ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, trên khuôn mặt hiện ra sự kín đáo cùng thận trọng, nhìn vậy rất có cảm giác áp bách. Hơn nữa, không biết tại sao Chúc Ôn Thư luôn cảm thấy người đàn ông này rất quen mắt, giống như đã từng gặp ở đâu đó. Nghĩ đến đây, Chúc Ôn Thư nhìn anh ta thêm lần nữa. Người đàn ông cũng mang theo ánh mắt dò xét, không che giấu mà quan sát cô. "Xin chào, cho qua một chút." Sực tỉnh lại, Chúc Ôn Thư phát giác bản thân nhìn người ta có chút hơi lâu, thế nên chào hỏi anh ấy một câu theo phép lịch sự. Anh ấy cũng không nói gì, chỉ gật đầu, sau đó nghiêng người tránh ra. Sau khi Chúc Ôn Thư rời đi, Lệnh Hưng Ngôn trực tiếp lên xe. Mông vừa chạm vào nệm ghế liền cảm thấy còn chút hơi ấm sót lại, ngay lập tức anh ấy chỉ vào bóng lưng của Chúc Ôn Thư, hỏi Lệnh Sâm: "Ai đấy?" Cửa xe chưa đóng, Lệnh Sâm nghiêng đầu, tà váy màu trắng trong tầm mắt dần dần biến mất. Im lặng một lúc, Lệnh Sâm thu lại ánh mắt, đều đều trả lời: "Bạn học cấp ba." Giọng điệu của anh bình thản, nhưng Lệnh Hưng Ngôn bỗng ngồi thẳng lại, mở to mắt nhìn chằm chằm Lệnh Sâm. Lệnh Sâm nhìn anh ấy, nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Bạn học cấp ba bình thường." Lúc này, Lệnh Hưng Ngôn mới thả lỏng, ngồi trở lại chỗ. Không thể trách anh ấy nhạy cảm được, từ khi làm người đại diện của Lệnh Sâm, tóc của Lệnh Hưng Ngôn cũng đã trắng đi mấy cọng. Không cần phải nói đến loại công việc thương vụ bận đến nỗi chân không chạm đất, ở trong thời đại lấy lưu lượng làm chính này, cánh truyền thông đã trăm phương nghìn kế muốn moi được một chút tin tức yêu đương từ trên người Lệnh Sâm để hoàn thành KPI. May thay Lệnh Sâm không khiến anh ấy lo lắng về mặt này, dần dà, anh ấy đã yên tâm để mặc cho đám paparazzi theo gót chụp trộm ảnh. Có thể bắt được màn anh anh em em của Lệnh Sâm với minh tinh nữ nào thì bản thân Lệnh Hưng Ngôn nhất định là người đầu tiên lao tới hiện trường để ăn dưa. Nhưng từ ngày biết được mối quan hệ của Lệnh Sâm với "người trong lòng" kia ở studio chụp ảnh, Lệnh Hưng Ngôn bắt đầu có chút ngồi không yên. Vừa lo lắng, vừa tò mò. Thực sự anh ấy cũng không rõ câu chuyện của Lệnh Sâm với "người trong lòng" kia, hồi đại học anh ấy cũng không tiếp xúc với Lệnh Sâm nhiều, dù sao cũng kém mấy tuổi cơ mà. Cho đến năm nọ, công ty của Trương Du Minh ký hợp đồng với Lệnh Sâm, chuẩn bị sáng tác album "Bạn học Tiểu Tàm". Sau cơm no rượu say, Trương Du Minh hỏi Lệnh Sâm có phải bài hát này viết cho một cô gái nào đó đúng không. Lệnh Sâm không phủ nhận, nhưng lại trả lời bốn chữ: "Bạn học cấp ba." Lệnh Hưng Ngôn đi chung, nửa chân cũng chưa bước vào vòng giải trí đã ngay lập tức thẳng lưng vểnh tai nghe, chuẩn bị rửa tai lắng nghe câu chuyện tình yêu của minh tinh nổi tiếng trong tương lai. Thế nhưng Trương Du Minh không hỏi thêm nữa, chỉ mỉm cười, tỏ ý mình hiểu rồi. Mà Lệnh Sâm cũng giống như nút miệng hồ lô, trong hơn năm năm sau đó, anh cũng không tiết lộ một chữ liên quan đến chuyện này. Vì thế, mấy ngày nay Lệnh Hưng Ngôn vô cùng rối ren. Lo lắng là lỡ như Lệnh Sâm và người trong lòng kia xảy ra chuyện gì bị khui ra, từ trước đến nay Lệnh Hưng Ngôn chưa từng xử lý scandal kiểu này nên rất thấp thỏm, lo trước tính sau nên khống chế tình hình như thế nào. Tò mò chính là, bạch nguyệt quang khiến Lệnh Sâm nhớ mãi không quên nhiều năm như thế rốt cuộc là ai. Là người phụ nữ xa lạ vừa xuống khỏi xe Lệnh Sâm sao. Khi mặt đối mặt nhìn thấy khuôn mặt cô thì một suy nghĩ không biết từ đâu nảy ra trong đầu Lệnh Hưng Ngôn. * * * Đây chính là "Bạn học Tiểu Tàm" của Lệnh Sâm. Suy nghĩ này chẳng qua cũng chỉ là trực giác của Lệnh Hưng Ngôn. Anh ấy lăn lộn trong giới giải trí những năm này, từng thấy minh tinh nữ muôn hình muôn vẻ, xinh đẹp đường hoàng, xinh xắn đáng yêu, cũng có lạnh lùng như thần tiên. Nhưng khí chất trí thức giống như Chúc Ôn Thư vẫn là lần đầu tiên anh ấy gặp. Chỉ một ánh nhìn là biết cô gái này rất sạch sẽ, không phù hợp với bầu không khí danh lợi xa hoa đồi trụy của giới giải trí. Nếu như đặt gương mặt không trang điểm này vào giới giải trí, không cần thiết công ty thiết lập hình tượng, mọi người đều sẽ tự tặng cho cô danh hiệu "người tình trong mộng". Nhưng Lệnh Sâm nói cô chỉ là "bạn học cấp ba bình thường." Lệnh Hưng Ngôn vừa thở phào lại vừa tò mò hơn nữa. Bạn học nữ như vậy cũng chỉ là bình thường, vậy người trong lòng của anh rốt cuộc là thần thánh phương nào. "Vậy sao cô ấy ở trên xe em?" Lệnh Hưng Ngôn hỏi. "Tình cờ gặp, cô ấy vào tìm chút đồ." Lệnh Sâm dường như không muốn nói nhiều đến bạn học cấp ba bình thường này, anh hạ cửa sổ xe xuống để gió lùa vào, chuyển sang chủ đề khác: "Không phải bảo anh đưa con trai ra ngoài chơi à, sao lại qua đây?" "Ngủ rồi, buổi chiều đưa thằng bé về quê chơi cả buổi, mệt chết anh rồi." Lệnh Hưng Ngôn lại chỉ người đàn ông tóc dài ngoài cửa xe: "Tuy nhiếp ảnh gia Tạ là bậc thầy về ý tưởng, nhưng anh thấy không yên tâm, phải qua xem sao." "Ừm.." Tầm nhìn của Lệnh Sâm trở nên không có mục đích, lúc nhìn nhân viên bận rộn, lúc nhìn Lệnh Hưng Ngôn, rồi đột nhiên lại quay đầu nhìn vòng đu quay ở phía xa. "Vậy anh cảm thấy bộ đồ hôm nay của em thế nào?" Lệnh Sâm bất ngờ hỏi. Lệnh Hưng Ngôn không hiểu ý của anh, nghi hoặc nghiêng đầu. "Là bộ này nè." Lệnh Sâm chỉ vào mình: "Thế nào? Do nhà tạo hình mới đến phối đấy." "Cũng được." Lệnh Hưng Ngôn ôm cánh tay quan sát Lệnh Sâm: "Đơn giản hơn nhà tạo hình lúc trước, nhưng rất hợp với em." "Vậy sao?" Lệnh Sâm hạ giọng thì thầm: "Em cảm thấy bình thường." Mới đầu Lệnh Hưng Ngôn cho rằng Lệnh Sâm không hài lòng với nhà tạo hình này, đột nhiên lại cảm thấy không đúng. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, nhà tạo hình này thật sự rất lợi hại. Mặc dù mới đến hơn một tháng, nhưng mỗi lần tạo hình đều khiến trước mắt người ta sáng ngời. Lệnh Sâm cũng không phải người thẩm mỹ bình thường, sao đột nhiên lại bắt đầu làm khó rồi? "Anh thấy rất đẹp mà." Lệnh Hưng Ngôn chau mày: "Em không hài lòng ở đâu?" Một lúc sau, Lệnh Sâm mới đưa ra câu trả lời: "Nói không nổi." "..." Lệnh Hưng Ngôn mặc kệ anh, bận rộn trả lời tin nhắn. Một lúc sau lại nghiêng đầu nhìn Lệnh Sâm, ánh sáng lờ mờ, khiến mặt anh trở nên u tối.
Chương 13: Bạn học cấp ba bình thường (2) Bấm để xem Chúc Ôn Thư bật đèn flash của điện thoại tìm hơn một tiếng cũng không tìm thấy bóng dáng của vòng tay đâu, bên Ứng Phi cũng truyền đến tin xấu. Nhác thấy đã sắp tới chín giờ, trong công viên im lặng như tờ, chỉ nghe được tiếng côn trùng kêu. Chúc Ôn Thư ngồi trên ghế dài hồi lâu mới từ từ chấp nhận kết quả không tìm lại được chiếc vòng tay kia. Bỏ đi, chắc chắn là có người nhặt mất rồi. Chúc Ôn Thư nặng nề thở dài, vừa đứng dậy rời đi, vừa lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho mẹ. [Chúc Ôn Thư]: Vòng tay thạch anh hồng con mua năm ngoái bị mất rồi ạ. [Chúc Ôn Thư]: Không biết có người nào thương con mua cho con một chiếc mới không nhỉ? [Mami]: Được chứ. [Mami]: Tìm bạn trai mua cho. [Chúc Ôn Thư]: Con làm gì có bạn trai? [Mami]: Vậy làm gì có người thương con? [Chúc Ôn Thư]: . Sau khi bị mẹ từ chối, Chúc Ôn Thư ngẩng đầu lên nhìn về phía vòng đu quay. Đó là nơi duy nhất cô chưa từng tìm qua, bởi vì Lệnh Sâm làm việc ở bên kia nên cô không có ý định đi đến đó. Hơn nữa hy vọng cũng không lớn, dù sao buổi chiều cô và Ứng Phi cũng chỉ là đi qua một vòng, không đến mức lại trùng hợp như vậy đâu. Nhưng mà.. Dù sao tới cũng đã tới rồi, Chúc Ôn Thư vươn cổ, đi về phía bên kia. Hiện trường quay phim bận rộn hơn nhiều so với suy nghĩ của Chúc Ôn Thư, toàn bộ sân chơi gần như bị chiếm dụng, các loại thiết bị chưa từng thấy đặt đầy khu đất trống. Mà nhân viên có mặt ít nhất cũng có hai ba mươi người. Chúc Ôn Thư không hiểu nổi, Lệnh Sâm chỉ là chụp mấy tấm ảnh thôi sao lại cần nhiều người như vậy. Cô đứng ở xa nhìn một lát, thấy ánh đèn thay đổi tới lui, mà Lệnh Sâm bị vây quanh giữa đám người, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy thân hình. Nào hay Chúc Ôn Thư đã chậm rãi di chuyển đến bên cạnh trường quay tự bao giờ. Đứng ở phía sau một tốp nhân viên công tác, hành động của Chúc Ôn Thư rất câu nệ, chỉ muốn nhìn lướt qua mặt đất, nhưng lại bất giác bị người đàn ông đứng dưới tấm bảng thu hút. Bóng đêm dày đặc, đầy màn sao, ánh đèn neon lấp lánh chuyển động. Trong ánh sáng rực rỡ này, người đàn ông được mọi người vây quanh mặc một bộ vest màu đen đơn giản. Tất cả sự chú ý của mọi người và ánh sao trên trời đều bị anh hấp dẫn, chân dài tùy ý gác lên, lười biếng tựa vào bên lan can. Đèn flash của máy ảnh liên tiếp lóe sáng, song Lệnh Sâm chưa từng chớp mắt một lần. Giống như, trời sinh anh chính là người tồn tại vì ống kính. Nhưng Chúc Ôn Thư biết, anh từng có quá khứ ảm đạm không ánh sáng, cùng những điều hiện giờ Lệnh Sâm thoải mái thể hiện, hoàn toàn là hai người khác nhau. Cũng vào giờ khắc này, Chúc Ôn Thư đột nhiên có một loại cảm giác thời gian và không gian bị cắt đứt. Nhìn những nhân viên bận rộn này, cô cảm giác rõ ràng Lệnh Sâm và người bình thường như cô dường như sống trong hai thế giới khác nhau. Thật thần kỳ. Những người đã từng ở trong một lớp học nhỏ, ngoảnh lại có thể nhìn thấy nhau, thế nhưng bây giờ lại giống như cách nhau cả một dải ngân hà. Chúc Ôn Thư đang đắm chìm trong suy nghĩ về cuộc sống, cũng không biết bên cạnh mình đã xuất hiện một người tự lúc nào. Theo góc chụp của nhiếp ảnh gia thay đổi, có người nâng bảng sáng đi lại, Chúc Ôn Thư theo đám người lùi ra vài bước. Quay đầu lại, phát hiện người đàn ông cô gặp lúc xuống xe lúc trước đang đứng bên cạnh cô. Người này quá quen mắt rồi. Chúc Ôn Thư cảm thấy nhất định mình đã gặp qua anh ấy ở nơi nào đó, nhưng thế nào cũng không nhớ ra. Bởi vậy, cô không tự chủ được mà nhìn Lệnh Hưng Ngôn nhiều hơn mấy lần. Có thể là cảm giác được ánh mắt của cô, Lệnh Hưng Ngôn quay đầu lại: "Đồ đạc của cô tìm được chưa?" "Hả?" Chúc Ôn Thư không nghĩ tới người này biết cô đến làm gì, hơi ngẩn người rồi mới nói: "Vẫn chưa." Lệnh Hưng Ngôn gật đầu: "Tôi là người đại diện của Lệnh Sâm." Chúc Ôn Thư không rõ anh ấy chỉ đơn thuần giới thiệu bản thân hay là đang ám chỉ cô cái gì, suy nghĩ một lát, cô nói: "Tôi đứng ở chỗ này sẽ không ảnh hưởng đến công việc của các anh chứ?" "Không sao." Lệnh Hưng Ngôn ôm cánh tay, đầu ngón tay ở khuỷu tay khẽ gõ hai cái: "Cô là bạn học cấp ba của Lệnh Sâm?" Chúc Ôn Thư gật đầu: "Ừ, đúng vậy." "Vậy cô có biết lúc em ấy học cấp ba có.." Lệnh Hưng Ngôn ngập ngừng trong chốc lát, giống như đang suy nghĩ từ ngữ: "Thích cô gái nào hay không?" "Hả?" Vấn đề này đến quá bất ngờ không kịp đề phòng, trong đầu Chúc Ôn Thư lại không tự chủ được mà bắt đầu hồi tưởng lại. Cô gái Lệnh Sâm thích? Có không? Anh có gần gũi với bạn nữ nào không? Chờ đã - Cô gái hồi cấp ba Lệnh Sâm thích, không phải là mẹ của Lệnh Tư Uyên sao? Thì ra ngay cả người đại diện của anh cũng không biết những chuyện xưa này? Chúc Ôn Thư chần chừ, đắn đo nhìn Lệnh Hưng Ngôn, từ từ nói: "Xin lỗi, tôi không rõ, tôi với cậu ấy hoàn toàn không thân." Lệnh Hưng Ngôn nghe thấy lời này trái lại có chút kinh ngạc, nhướng mày. Sau khi quan sát Chúc Ôn Thư vài lần, sau đó cười ha ha nói: "Lần đầu tiên gặp được bạn học cấp ba của Lệnh Sâm, nên tôi tùy tiện tán gẫu đôi câu, cô đừng khẩn trương." "Vâng.." Chúc Ôn Thư gật đầu, thấp giọng nói: "Thời gian không còn sớm, vậy tôi không quấy rầy công việc của mọi người nữa." Lệnh Hưng nói: "Ừm." Trước khi đi, Chúc Ôn Thư suy nghĩ xem có nên chào hỏi Lệnh Sâm hay không, dù sao cũng là anh dẫn cô vào. Nhìn về phía điểm tập trung trong tầm mắt mọi người, quay phim cũng vừa vặn nghỉ ngơi giữa chừng, Lệnh Sâm đứng tại chỗ không nhúc nhích, rũ mắt nhìn điện thoại di động, lực chú ý căn bản không ở chỗ mọi người xung quanh. Mấy nam nữ xúm bên cạnh anh sửa sang lại kiểu tóc quần áo, thoạt nhìn cũng không rảnh rỗi. Chúc Ôn Thư nghĩ, lúc này mình tùy tiện đi lên nói chuyện với anh cũng rất xấu hổ, vẫn là bỏ đi. Vì thế, Chúc Ôn Thư quay đầu đi về phía cổng công viên. Bước lên con đường trở về, Chúc Ôn Thư vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, muốn đấu tranh một chút. Tại thời điểm này, điện thoại di động đột nhiên rung lên. [c]: Đi rồi à? Chúc Ôn Thư thờ ơ gõ chữ. [Chúc Ôn Thư]: Ừm. [c]: Tìm được chưa? [Chúc Ôn Thư]: Không tìm được, bỏ đi, ngày mai hơn bảy giờ tôi phải đi dạy rồi. [c]: Xem ra cũng không quá quan trọng. Mất vòng tay vốn rất khó chịu, Lệnh Sâm còn ở đây nói lời lạnh lẽo, Chúc Ôn Thư hừ một tiếng, lạnh lùng gõ chữ. [Chúc Ôn Thư]: Không quan trọng thì tối nay tôi sẽ quay lại tìm sao? [c]: Vậy sao cô không tìm lắc tay nữa? [c]: Trái lại, lại đứng im như phỗng xem tôi chụp ảnh? Chúc Ôn Thư: "?" Đứng im như phỗng? Sao từ miệng anh nói lại giống như bản thân thèm muốn vẻ đẹp của anh thế. [Chúc Ôn Thư]: Chỉ vì tôi chưa tìm chỗ của anh thôi. [c]: Bây giờ nghỉ giải lao, quay lại tìm? Chúc Ôn Thư suy nghĩ một chút về tình hình của trường quay. Vòng tay có quý giá đến đâu, cũng không quý đến mức khiến cô đi qua tìm kiếm trong một đám người xa lạ đang làm việc. Rất xấu hổ đó. [Chúc Ôn Thư]: Nếu không thì bỏ đi, vừa rồi tôi đã xem một chút rồi, bên chỗ anh chắc hẳn cũng không có. Đi thêm vài bước nữa dọc theo con đường. [c]: Dây chuyền của cô thật sự bị rơi ở đây sao? Chúc Ôn Thư cầm điện thoại di động, cẩn thận đọc những lời này của Lệnh Sâm trong lúc lâu. Nhìn thế nào cũng cảm giác như anh đang nghi ngờ mục đích hôm nay cô xuất hiện ở chỗ này vậy. Không phải là cảm thấy cô cố ý tìm một cái cớ đến thăm anh chứ? Thật sự làm minh tinh đã lâu, nên nhìn ai cũng cảm thấy là fan của mình. Chúc Ôn Thư thầm nghĩ nói nhiều sai nhiều, lười nói nhảm, trả lời anh qua loa có lệ là được. [Chúc Ôn Thư]: Ai nha, mấy giây trước tôi vừa cúi đầu đã nhìn thấy. [Chúc Ôn Thư]: Cuối cùng cũng tìm được rồi. [Chúc Ôn Thư]: Cảm ơn anh nhé. [c]: ? [c]: Cô thật giỏi. Có thể là do chột dạ, Chúc Ôn Thư cứ cảm thấy câu "cô thật giỏi" của Lệnh Sâm có chút khó hiểu.. - Từ khi làm giáo viên chủ nhiệm lớp, chất lượng giấc ngủ của Chúc Ôn Thư giảm sút không phanh, đêm nay càng nặng hơn. Sáng sớm hôm sau, Chúc Ôn Thư nhìn chằm chằm khuôn mặt tiều tụy, đến trường sớm như thường lệ, đến phòng học nhìn thoáng qua tình hình của học sinh, sau đó trở lại văn phòng, xử lý một đống chuyện vặt vãnh. Vừa mới mở máy tính ra, nhìn cổ tay trống rỗng của mình, Chúc Ôn Thư ngẩn người một lát. Hay là cô mua lại một sợi khác vậy. Dù sao một năm này khi đi dạo phố cũng không gặp được cái nào thích hơn cả. Lại nghĩ đến tuần sau sẽ phát lương, Chúc Ôn Thư cũng không có gì phải do dự thêm nữa, lập tức lấy điện thoại di động ra bắt đầu xem cửa hàng flagship. Hơn mười phút sau, Chúc Ôn Thư lục lọi cửa hàng, lại hỏi dịch vụ khách hàng, sau khi xác định chiếc vòng đeo tay kia đã hết hàng, cuối cùng nản lòng buông điện thoại xuống. Trong khi đó, một cái đầu nhỏ đột nhiên xuất hiện bên bàn cô. "Á." Chúc Ôn Thư bị Lệnh Tư Uyên dọa giật nảy mình: "Sao em lại tới đây?" Lệnh Tư Uyên cẩn thận đặt cuốn sách bài tập trên bàn: "Em nộp bài tập về nhà ạ." "Được." Chúc Ôn Thư nghĩ thầm, hẳn là cậu bé lại suýt đến trễ, cũng không hỏi nhiều, chỉ sờ đầu cậu: "Sắp lên lớp rồi, em mau trở về phòng học đi." "Dạ vâng ạ." Lệnh Tư Uyên vừa đi, Chúc Ôn Thư chống hai má, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, ngón tay xoay bút, bắt đầu tự an ủi bản thân. Rất nhiều người đều nói thạch anh hồng kêu gọi sự đào hoa, nếu đã mất, vậy nhất định là giúp cô đỡ mối đào hoa rách nát rồi. Ừ, vậy cũng khá tốt. Nghĩ đến đây, Chúc Ôn Thư buông tay, thuận thế đặt bài tập về nhà của Lệnh Tư Uyên sang một bên. Vừa chạm vào thì cô phát hiện cảm giác sờ vào không đúng. Có một chỗ gồ ghề ở giữa quyển vở, trông giống như đang kẹp cái gì đó. "Uyên Uyên!" Chúc Ôn Thư quay đầu gọi Lệnh Tư Uyên: "Trong sổ bài tập của em có gì đó này?" Đúng lúc này chuông vào lớp vang lên, Lệnh Tư Uyên cũng đã chạy đến cửa văn phòng lại vội vàng nói: "Là chú.. bố bảo em mang nó đến cho cô!" Lệnh Sâm? Chúc Ôn Thư không rõ nguyên nhân, nhìn chằm chằm quyển sách bài tập hai lần, rồi mới mở ra. Mặt trời mùa thu tươi sáng xuyên qua những chiếc lá, chiếu loang lổ trên bàn làm việc của cô. Chiếc vòng tay thạch anh hồng bị mất một đêm kia được kẹp trong vở bài tập của Lệnh Tư Uyên, tỏa ra ánh sáng lung linh