Xuyên Không [Convert] Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Trêu Chọc - Thất Sắc Linh Lung

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Vân Phong Nam Thiên, 16 Tháng mười hai 2020.

  1. Vân Phong Nam Thiên

    Bài viết:
    92
    Chương 190. Nghe lén

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lý đại ca và Hiên Nhi tiểu thư đều có thần sắc khác nhau. Lý đại ca luôn tự nhiên vô tư dù đi đến đâu cũng đều rất cởi mở. Nhưng Hiên Nhi tiểu thư thì không như vậy, ta ta chỉ yêu thích vẻ đoan trang nghiêm túc, điều này cũng không thể trách nàng ta được. Ngay từ khi còn nhỏ, mẫu thân thân sinh của nàng ta đã dạy dỗ nàng ta như vậy rồi.

    Mẫu thân của nàng ta có xuất thân không tốt, địa vị lại thấp mặc dù xinh đẹp như hoa như ngọc và được xếp vào hàng hoa khôi nhưng lại có mặc cảm về thân phận, địa vị. Nên thứ mà bà ấy quan tâm nhất là tri thư đạt lễ và nhân phẩm. Từ khi còn nhỏ Hiên Nhi tiểu thư lớn lên trong môi trường như vậy nên trong hoàn cảnh hiện tại khó mà thích ứng được. Ở đây nàng ta luôn có cảm giác bất an và không biết phải nhấc tay đặt chân như thế nào cho hợp lễ nghi.

    Những người khác nhìn vào bộ dạng Lý đại ca luôn thấy khó chịu thế nhưng hắn ta lại không hề quan tâm, điều mà lúc này hắn ta để tâm đến là những món ngon trên bàn tiệc. Còn về phần Chu Tiêu thì toàn lực chú ý đến ánh mắt của tri phủ đại nhân khi nhìn thấy hắn.

    "Lý đại ca, ta rời đi một lát, rất nhanh thôi sẽ quay trở lại, các người cứ ăn trước đi!"

    Chu Tiêu nói xong rồi đứng dậy rời đi, Hiên Nhi tiểu thư nhìn theo Chu Tiêu, thấy Chu Tiêu đứng dậy nàng ta cũng muốn đứng dậy đi theo.

    "Ta.. ta muốn đi cùng, Chu Tiêu ca ca.."

    Biểu tình trên khuôn mặt của Hiên Nhi tiểu thư gần như muốn khóc, cho thấy trong hoàn cảnh này nàng ta không thoải mái và rất khó chịu. Đáng tiếc Chu Tiêu không phải đứng lên đi dạo, thế nên hắn lắc đầu đáp:

    "Hiên Nhi tiểu thư, ở đây có Lý đại ca chăm sóc cho tiểu thư, không cần phải lo lắng, ta đi một lát rồi quay về!"

    Hiếm khi Chu Tiêu đối xử hiền hòa với mình như vậy, còn không nóng nảy như trước khiến cho Hiên Nhi tiểu thư thụ sủng nhược kinh. Lý đại ca lại không quá để tâm đến chuyện này, hắn là người hào sảng lên ăn uống rất thoải mái, đến nỗi quanh miệng còn bóng loáng dầu mỡ.

    Hiên Nhi tiểu thư mặc dù không nói nhưng cũng lặng lẽ đứng cách xa hắn ta một chút vì cảm thấy xấu hổ. Lý đại ca quả thật không kiềm chế được trước đồ ăn đồ uống ngon như thế này. Còn về phía mỹ nhân dù cho là xinh đẹp tựa thiên tiên thì đối với lý đại ca mà nói cũng không thể ăn được mà có ăn được thì cũng không ngon!

    Chu Tiêu rời khỏi bèn đi theo hướng mà tri phủ đại nhân vừa rồi đi. Có lẽ là do hắn chậm chân hoặc do cấu trúc của phủ tri phủ phức tạp, thoáng chốc hắn đã không thấy bóng người đâu. Chu Tiêu tìm tới tìm lui không thấy đành phải dừng lại ngó trước nhìn sau vì sợ hạ nhân đi qua nhầm tưởng mình là người xấu, hắn đã trốn vào phía sau hòn non bộ.

    Hắn biết rất rõ, mặc dù không tìm thấy tri phủ đại nhân nhưng hắn tin khách hứa vẫn còn ở đại sảnh thì nhất định tri phủ đại nhân sẽ quay trở lại. Nghĩ vậy Chu Tiêu không nôn nóng nữa, hắn trốn trong chỗ khuất và bình tĩnh suy nghĩ về những gì đã xảy ra từ khi lúc hắn tỉnh dậy. Thời gian thoáng cái cũng đã nửa năm, hắn luôn tìm kiếm và đến tận hôm nay cuối cùng hắn cũng có chút ít manh mối về thân thế của hắn cho nên trong lòng hắn lúc này rất hồi hộp rất lo lắng.

    Sau khi tri phủ đại nhân vội vã chạy đến, đối với ngũ hoàng tử thập phần khách sáo. Dù sao thì ngũ hoàng tử lớn lên trong môi trường đầy dãy những mưu mô và lừa lọc nên trong mắt khó dung được bụi bặm. Tuy vậy cũng không có nghĩa là hắn ta không hiểu nhân tâm, thậm chí hắn ta còn hiểu rất rõ là đằng khác. Ngũ hoàng tử nhếch mép cười nửa vời nhìn về phía tri phủ đại nhân:

    "Đại nhân thật to gan, hôm nay là sinh thần nữ nhi của ngài, ta nhận được thiệp mời của ngài đến chúc mừng nhưng ngài lại.."

    Ngũ hoàng tử phất tay áo tức giận chỉ vào tri phủ đại nhân mà quát:

    "Ngài không những không dấu nàng ta đi mà ngay cả gặp cũng không cho. Bản điện hạ không hề trách cứ, còn đích thân đến gặp nói lời chúc mừng. Ấy vậy mà lại bị hại nhân chặn ngoài cửa, thử hỏi trong mắt ngài có còn vương pháp, có còn phụ hoàng của ta hay không?"

    Những lời buộc tội của ngũ hoàng tử đều là đại tội khiến cho tri phủ đại nhân chỉ biết cúi đầu kính cẩn giải thích:

    "Điện hạ thứ tội, thực tình hạ thần không có ý đó, hạ thần tận tâm trung thành với, có Nhật Nguyệt và thiên địa làm chứng, hạ thần.."

    "Dừng lại, đừng nói với ta mấy việc này, bản điện hạ muốn nghe, đại ca của ta cũng muốn nghe!

    Ngũ hoàng tử nói đến tại hoàng tử thì bất giác nổi lên cảm giác chán ghét theo bản năng, thế nhưng mà hắn vẫn phải nhẫn nhịn sự chán ghét này xuống mà tiếp tục nói:

    " Chúng ta đến đây là để chúc mừng sinh thần của lệnh thiên kim, ấy thế mà ngài lại không để nàng ta ra gặp khách điều này có phần không thỏa đáng cho lắm. Dù là người có rộng lượng đến đâu thì cũng thấy việc này không hợp tình hợp lý! "

    Những lời này của ngũ hoàng tử nghe thì rất thuyết phục, thế nhưng..

    " Người bệnh phải nằm nghỉ ngơi, không tiện gặp người khác. Tri phủ đại nhân, lệnh thiên kim đã uống thuốc ngày hôm nay rồi cũng vừa mới đi ngủ! "

    Đột nhiên ngũ hoàng tử cùng những người khác đang ở ngoài cửa viện đều nghe thấy âm thanh trong veo như tiếng suối chảy nếu nói là lạnh thì có chút lạnh, nhưng không lạnh như băng. Nếu nói là trầm ấm thì lại không ấm nồng như tra mà nó giống với hương bạc hà hơn.

    Ngũ hoàng tử ngay lập tức bị giọng nói này hấp dẫn, không nhịn được mà quay đầu lại, thấy một nữ tử vận y phục màu trắng xuất hiện. Nữ tử này đeo mạng che mặt, không rõ là nó vốn đã che mặt hay là vì tránh lây bệnh từ bệnh thiên kim mới đeo lên. Nhìn thấy nữ tử này vẻ mặt của hắn đột nhiên nghiêm túc.

    Thế nhưng, hắn đã nhanh chóng bắt bỏ suy đoán này, nếu đúng như vậy thì chắc chắn tri phủ đại nhân cũng bị mốc rồi. Ông ta yêu chiều nữ nhiên lúc này như thế nào thì cả Chu Quốc này đều rất rõ ràng. Ai cũng nói rằng sở dĩ tri phủ đại nhân yêu chiều nữ nhi như vậy là do phu nhân mà ông ấy nhất mực yêu thương sớm đã tạ thế. Nhìn tâm trạng của tri phủ đại nhân hôm nay không quá tốt, tuy hơi gầy xong cũng không có gì nghiêm trọng hẳn là nữ nhi của ông ấy vẫn ổn, khả năng là đã được chữa khỏi bệnh rồi.

    Ngũ hoàng tử kinh ngạc trước giọng nói trong veo như nước, nghe xong lại muốn nghe nữa, trong lòng có chút hưng phấn cái cảm giác này chính là cảm giác mà hắn ta thấy được khi gặp nữ tử ở khách điếm Duyệt Lai hôm qua. Và nàng ta cũng chỉ xuất hiện duy nhất một lần. Nghĩ đến đây ngũ hoàng tử không khỏi nhíu mày, chẳng trách mình phái người ra ngoài dò hỏi mà không dò la ra được nàng giống như nàng chưa từng tồn tại.

    Trước đây hắn luôn coi thường hành vi phóng túng của đại hoàng tử. Đại hoàng tử chưa từng khước từ một ai, ngàn hoa một bụi không từ bỏ bông nào. Bây giờ thì đến lượt hắn, liệu có giống như lời mẫu Phi nói với hắn rằng nam nhân trên đời này đều là những kẻ háo sắc. Ngũ hoàng tử rất không đồng tình với lời buộc tội như vậy, thậm chí còn bất mãn là đằng khác. Dưới ánh mắt của tri phủ đại nhân thì lại cho rằng sự xuất hiện của Tống Tương đã làm gián đoạn cuộc nói chuyện với vị ngũ điện hạ này đêm khiến cho vị ngũ điện hạ này mất hứng.

    Ngũ hoàng tử không nhận ra Tống Tương nhưng tri phủ đại nhân chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra nàng ta rồi. Nhìn vóc dáng, y phục, kiểu tóc đặc biệt là người có thể xuất hiện ở đây ngoại trừ nha hoàn của nữ nhi thì chỉ có thể là Tống Tương, Tống thần y mà thôi.

    " Ngũ điện hạ xin thứ tội, Nàng ta là được tiểu nữ mời đến.. "

    " Ta là đại phu, là người phụ trách chữa bệnh cho tiểu thư, sức khỏe của tiểu thư giờ không được tốt không tiện gặp khách. "

    Tống Tương tuy nói không nhiều, nhưng mọi thông tin hoàn chỉnh đã được nói ra rất rõ ràng cho ngũ hoàng tử biết. Ai ngờ ngũ hoàng tử nhìn chằm chằm vào chiếc khăn che mặt của Tống Tương không hề nhìn thấy sắc mặt đen thui của tri phủ đại nhân, thế nên ông ấy liền giả bộ ho khan vài tiếng để chuyển hướng chú ý của ngũ hoàng tử. Vậy mà không ăn thua thế là đành phải cắn răng hé miệng hỏi:

    " Ngũ điện hạ, đại sảnh còn nhiều khách nhân, bệ hạ muốn người đến đây là để mau hữu học hỏi việc quốc gia đại sự đây là một cơ hội tốt nên không thể lãng phí cho những điều nhỏ nhặt không quan trọng. "

    Ngũ hoàng tử sẽ cười, sau đó hắn mới chú ý đến lời nói của tri phủ đại nhân và đáp lại:

    " Thật sao? Ta thấy ngài rất hiểu tâm ý của phụ hoàng ta, chẳng lẽ ngài là con giun trong bụng của phụ hoàng sao? "

    Hắn ta đến đây chủ yếu là giám sát đại hoàng tử xem có làm ra chuyện xấu gì làm mất thể diện hoàng gia hay không. Thực sự khánh cũng không có ý định này, hắn chỉ muốn đi ra ngoài mở rộng tầm mắt nhưng đây cũng là trọng trách mà mẫu Phi hắn đã giao cho nên hắn chỉ có thể làm theo. Còn về phía tri phủ đại nhân nói đến việc giao du học hỏi chuyện quốc gia đại sự thì là điều cực kỳ vô nghĩa. Phụ hoàng giao một số chính sự cho đại ca, đối với hắn mà nói thì đại ca và tứ ca hắn đều không để vào trong mắt. Thực ra người mà hắn để tâm nhất cửu đệ, chẳng qua là bối cảnh nhà mẹ đẻ quá thấp, thấp nhất trong tất cả các hoàng tử. Hơn nữa mẫu thân của hắn lại sớm qua đời, vậy mà hắn có thể sống sót kỳ một cách kỳ diệu.

    " Ngũ điện hạ, thứ cho hạ quan nhiều lời.. thật sự là.. tiểu nữ chưa có hôn ước, nếu cứ như vậy xông vào khuê phòng sẽ làm tổn hại đến thanh danh của tiểu nữ, trừ phi.. "

    " Trừ phi cái gì? "

    Ngũ hoàng tử liếc mắt nhìn tri phủ đại nhân thập phân tò mò hỏi. Người duy nhất mà hắn để vào trong mặt ngoài phụ hoàng mẫu phi thì chính là lão cửu, còn lại là nữ tử mà hắn gặp hôm trước. Về phần những người khác đối với hắn chỉ là phù du mà thôi!

    " Nếu là ngũ điện hạ.. "

    Tri phủ đại nhân nói đến đây không nhịn được mà thở dài.

    " Chuyện này chắc chắn điện hạ sẽ tuyệt đối không chấp thuận, bởi vì như vậy sẽ ủy khuất ngài! "

    Tri phủ đại nhân tiếp tục nói. Ngũ hoàng tử sắp mặt trầm xuống, không hài lòng hỏi:

    " Nói mau, rốt cuộc là chuyện gì? "

    Hắn ta cực kỳ ghét những người nói năng lấp lửng, hắn ta nhìn tri phủ đại nhân bằng ánh mắt cảnh cáo thế rồi tri phủ đại nhân không còn cách nào khác đành phải miễn cưỡng nổi:

    " Ngũ điện hạ, dù cho nữ nhi của hạ thần không giống như các nữ tử khác nhưng trong lòng hạ thần tiểu nữ chính là tâm can bảo bối nếu vì chuyện điện hạ xông vào làm hỏng thanh danh của tiểu nữ thi hạ thần nhất định sẽ định xuống hôn ước của tiểu nữ với điện hạ. "

    Tri phủ đại nhân nói. Và rồi dáng vẻ cao cao tại thượng của ngũ hoàng tử bỗng nhiên cứng ngắc. Khóe miệng hắn co rút kịch liệt, hắn ta không ngờ tri phủ Giang Nam lại dám nói ra những lời như thế đối với hắn, mồ hôi trên trán ngũ hoàng tử nhỏ xuống liền lạnh ngắt.

    Ý của ngài là hôm nay Ta cứ nhất quyết xông vào để thấy dung nhan lệnh thiên kim thì nhất định phải định xuống hôn sự với nàng ta hay sao?"

    Ngũ hoàng tử nghi ngờ hỏi lại, không phải là vì hắn nghe không rõ mà là do hắn thấy chuyện này quá sức tưởng tượng của hắn.

    "Chuyện này, không liên quan đến hạ thần, là điện hạ nói đấy!"

    Tri phủ đại nhân vội vàng phủi sạch hoàn toàn quan hệ không có bất cứ cảm giác bị đè nén nào cả.
     
  2. Vân Phong Nam Thiên

    Bài viết:
    92
    Chương 191. Theo đuổi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngũ hoàng tử không nhịn được muốn phát hỏa, hắn cười lên rồi nói:

    "Ngươi, ngươi, ngươi giỏi rồi! Ngươi khiến bản điện hạ phải lau mắt mà nhìn!"

    Nói rồi hắn phất tay áo bỏ đi. Bấy giờ cả Tống Tương và tri phủ đại nhân mới thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng bất ngờ hắn vươn tay tập kích tới trước mặt Tống Tương, khiến cho tâm tình của tri phủ đại nhân nhảy dựng lên lộ rõ vẻ thất thố trên khuôn mặt. Rất nhanh ông ta đã trấn tĩnh trở lại, không hổ là con cáo già nhiều năm lăn lộn chốn quan trường. Bàn tay của ngũ hoàng tử nhắm thẳng vào mạng che mặt của Tống Tương. Tống Tương phản xạ cực nhanh, khi cảm nhận được bị tập kích thì lập tức xoay người lại tránh được bàn tay của ngũ hoàng tử. Tận đáy mắt của ngũ hoàng tử lóe lên tia kinh ngạc cùng với ngưỡng mộ, khuôn mặt hắn vốn dĩ đã rất tuấn tú rồi lại càng trở nên tuyệt mỹ vô song.

    Dưới ánh đèn lộ ra làn da trắng như ngọc, nước da mịn màng không chút tì vết, rất tinh xảo tà mị nhưng tuyệt nhiên không hề có vẻ yếu đuối mảnh mai của nữ nhân.

    "Rất tốt, người có thể tránh được ta!"

    Ngũ hoàng tử khẽ cười nói rồi chậm rãi rút tay về.

    "Vừa rồi là ta đã lỗ mãng mong cô nương bỏ qua cho!"

    Vừa nói, ánh mắt ngũ hoàng tử trở nên lạnh băng, bàn tay lại một lần nữa tập kích về mạng che mặt của Tống Tương. Kiếp trước Tống Tương là đặc công tinh anh, nàng tinh thông nhất là cận chiến nên bất luận đối phương có nhanh đến đâu thì phản ứng của nàng vẫn nhanh hơn đối phương một bậc. Ngay lập tức Tống Tương ngẩng đầu lên lại né tránh được chảo thủ của ngũ hoàng tử. Trong lòng ngũ hoàng tử vô cùng kinh ngạc, chỉ là một nữ nhân ngay cả một chút nội lực cũng không có thế mà hết lần này đến lần khác tránh thoát được bàn tay của hắn. Hắn hừ lạnh một tiếng, ngón tay thon dài khẽ chống cằm nghiêm túc suy nghĩ. Không chỉ mình hắn mà ngay cả thái giám luôn đứng bên cạnh cũng không khỏi sửng sốt. Hắn chỉ nghĩ vị Tống đại phu này có một thân y thuật cao minh ấy thế mà còn ẩn giấu thân thủ tốt như vậy.

    Bấy giờ Tống Tương mới chợt nhận ra vị ngũ hoàng tử này. Hôm qua bọn họ vừa lướt qua nhau, sở dĩ nàng nhớ rõ như vậy là do ánh mắt của hắn nhìn nàng chẳng khác nào ánh mắt của nam nhân đối với nữ nhân trong lòng.

    Tuy rằng Tống Tương chưa từng ăn thịt heo nhưng không phải là chưa từng thấy heo chạy. Nam nhân lần đầu tiên gặp nữ nhân vậy và nhìn bằng ánh mắt như vậy chắc chắn hắn đã động lòng.

    Nàng phỏng đoán rằng, hắn đã nghi ngờ nàng chính là nữ tử hắn từng gặp, thế nên hắn mới hết lần này đến lần khác thăm dò nàng. Đáng tiếc nàng sẽ không cho hắn được như ý nguyện, hơn nữa bây giờ nàng đã biết thân phận của hắn hiển nhiên không đời nào nàng tự gỡ mạng che mặt xuống. Tất nhiên việc này chỉ giải quyết được vấn đề trước mắt, còn về sau đây không phải là một biện pháp tốt.

    Tống Tương liếc mắt nhìn tri phủ đại nhân, ông ta đương nhiên biết nàng đến đây cùng huyện lệnh, mà huyện lệnh lại là kẻ không biết giữ mồm miệng, vì quyền lực ông ta sẵn sàng bán rẻ cả chính mình.

    Nghĩ đến đây Tống Tương chợt thấy đau đầu, nàng trừng mắt lộ rõ vẻ hung dữ nói:

    "Công tử, thỉnh tự trọng! Không nên làm ra sự tình mất mặt như vậy!"

    Nói xong nàng cũng không quan tâm đến vẻ mặt đang nhăn nhúm rất khó coi của ngũ hoàng tử mà quay người lại nói chuyện với tri phủ đại nhân hết sức tự nhiên, như thể sự việc phát sinh vừa nãy không liên quan gì đến nàng.

    "Đại nhân, tiểu nữ muốn hỏi một vài chuyện liên quan đến lệnh ái, nếu có người ngoài ở đây e là.."

    Nói đến đây trên mặt Tống Tương lộ vẻ thẹn thùng, tri phủ đại nhân ngay lập tức hiểu ý.

    "Điện hạ, chuyện liên quan đến tiểu nữ mong điện hạ không làm khó, hạ quan sẽ nhanh chóng quay trở lại!"

    Nói xong tri phủ đại nhân cũng không nhìn sắc mặt ngũ hoàng tử mà kéo Tống Tương vào trong nội viện.

    Ngũ hoàng tử nhìn cánh cửa khép chặt, hắn rất muốn nghe động tĩnh bên trong nhưng không thể nào nghe được. Hắn sửng sốt khi bản thân hắn lại có ý nghĩ như vậy. Ngày thường hắn tâm khí cao ngạo không ở lại biến thành cái bộ dạng hèn mọn như lúc này.

    "Tống thần y! Thân thể tiểu nữ có gì trở ngại hay sao?"

    Trong khi tri phủ đại nhân lo lắng hỏi thì Tống Tương chỉ nhàn nhã lắc đầu. Tri phủ nhìn thấy nàng như vậy càng trở nên gấp gáp đến nói cũng không được lưu loát:

    "Chuyện này.. chẳng phải ngày vừa mới nói.."

    Tống Tương lúc này Mới thành khẩn nói:

    "Thật ra ta chỉ là muốn tránh đụng độ với ngũ hoàng tử mà thôi!"

    Cơ mặt của tri phủ đại nhân lúc này mới giãn ra, nhưng trong lòng vẫn nghi hoặc hỏi:

    "Sao vậy? Không lẽ Tống thần y sớm biết ngũ hoàng tử, có chuyện gì xảy ra với ngày ấy hay sao?"

    Lúc này sắc mặt của tri phủ đại nhân lộ rõ vẻ nghi hoặc. Phải chăng đây chính là lý do vì sao nàng ta mang mạng che mặt. Hơn nữa ngũ hoàng tử nổi danh là không có hứng thú với nữ sắc vậy mà hôm nay liên tục làm ra những hành động thất lễ.

    Tống Tương trầm ngâm suy nghĩ không biết phải trả lời như thế nào với tri phủ đại nhân cho phải. Chẳng nhẽ lại phải nói ra với tri phủ đại nhân rằng ngũ hoàng tử sớm có ý với nàng mà bản thân nàng không ham vinh hoa phú quý, thích tự do tự tại không muốn biến mình thành chim hoàng yến bị nhốt trong lồng son.

    Đối với đám con cháu hoàng gia đó, Tống Tương không muốn dính líu đến, thậm chí còn muốn tránh càng xa càng tốt.

    Đối với nàng mà nói những thứ mà tự bản thân mình làm ra vẫn hơn, còn tất cả vinh hoa phú quý của bọn họ ban cho chỉ đều là gánh nặng mà thôi.

    "Đại nhân, vừa rồi ngày cũng nói chỉ cần ta chữa khỏi bệnh cho tiểu thư, ngày sẽ đáp ứng cho ta một nguyện vọng."

    Đôi mắt trong veo đen láy của Tống Tương nhìn chằm chằm vào tri phủ đại nhân có chút khẩn trương mà nói. Bởi vì ánh mắt trong suốt pha thêm vẻ lạnh lùng khiến cho người đối diện buông lỏng cảnh giác.

    "Đương nhiên, Tống thần y có nguyện vọng gì?"

    Ánh mắt tri phủ đại nhân loé lên liền nói:

    "Ta biết rồi, Tống thần y nhất định nhìn ra ngũ hoàng tử đã đến tuổi thành thân nhưng Trong cung chưa có chính Phi, ngay cả thiếp thất cũng không có nên ngài sợ tin đồn về ngũ hoàng tử giống như cửu hoàng tử phải không?"

    Đầu óc Tống Tương vẫn đang rất bối rối không biết suy nghĩ của mình đã bay đến nơi nào, chợt nàng nàng nghe được ba chữ cửu hoàng tử bất ngờ nàng buột miệng nói:

    "Cửu hoàng tử!

    Bất ngờ sắc mặt tri phủ đại nhân lập tức thay đổi, dường như đã nghĩ ra được một việc gì đó rất quan trọng, rất vội vàng muốn rời khỏi đây. Tống Tương đang muốn hỏi thêm nhưng thấy bộ dạng hấp tấp của ngày ta như vậy thì không muốn tiếp tục dây dưa nữa mà nói:

    " Đại nhân, chuyện này rất đơn giản, chỉ cần ngài đáp ứng với ta là không tiết lộ bất cứ tin tức gì của ta cho ngũ hoàng tử ta sẽ rất cảm kích! "

    Tri phủ đại nhân ngẩn người, ông ta đã sẵn sàng tư tưởng nếu như nàng muốn leo cao ông ta nhất định sẽ nói những lời tốt đẹp. Chỉ có điều đối với thân phận của nàng đừng nói là hoàng tử phi ngay cả làm thiếp cũng không có tư cách.

    Tri phủ đại nhân cảm thấy thân phận của Tống Tương ở cạnh những vị kia không xứng, thế nhưng tại sao nàng lại có thái độ như bây giờ.

    " Có việc gì mà khiến Tống thần y phải kiêng kỵ như vậy? "

    Tống Tương lắc đầu tỏ vẻ không muốn nói nhiều, đáp lại:

    " Đại nhân, ta chỉ cần ngài đáp ứng duy nhất một nguyện vọng này thôi có được không? "

    Tri phủ đại nhân thấy không thể kiên trì hỏi thêm được gì nữa bèn gật đầu đáp ứng:

    " Có thể! Thế nhưng Tống thần y nói cho ta biết tại sao được không? Ta thật sự không nghĩ ra được lý do vì sao? "

    Tống Tương biết không trả lời là không được bèn hỏi ngược lại tri phủ đại nhân một câu:

    " Đại nhân nghĩ dược mà tiểu thư uống có những loại gì? Tại sao lại hợp như vậy? "

    "... "

    Nghe đến đây tri phủ đại nhân liền sáng tỏ ý tứ của Tống Tương.

    " Được rồi! Ta hiểu ý của Tống thần y. "

    Tri phủ đại nhân trả lời, tuy rằng ngoài mặt có phần e ngại thế nhưng trong lòng lại âm thầm tán thưởng nàng.

    " Vậy chuyện của tiểu nữ.. "

    Tri phủ đại nhân nghe đến đây không nói gì tỏ vẻ ngầm đồng ý, ông thấy như vậy mới là tốt nhất. Thế nên ông không tiếp tục ở lại mà vội vàng bước đến đại sảnh đón khách. Đột nhiên giữa đường bị ngũ hoàng tử chặn lại. Ngũ hoàng tử nheo mắt lại, ánh mắt lãnh đạm, nụ cười giễu cợt trên mặt không còn nữa mà thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc quấn lấy tri phủ đại nhân hỏi:

    " Ngươi mau nói cho ta biết nàng là ai, từ đâu đến, cha mẹ nàng còn hay không? "

    Ngũ hoàng tử nóng lòng muốn biết nữ nhân kia là ai, bàn tay vô thức nắm lấy cổ áo của tri phủ đại nhân từ lúc nào mà không hay biết.

    " Điện hạ, chuyện này.. "

    Lúc này tri phủ đại nhân thấy bối rối, cuối cùng ông cũng đã hiểu vì sao Tống thần y lại vội vàng đưa ra điều kiện với mình như vậy. Thì ra nàng ta sớm đoán được sẽ phát sinh sự tình này.

    Tống thần y không hề tiết lộ danh tính, hạ Quang cũng chỉ biết có như vậy!

    Tri phủ đại nhân khẽ đáp lại, nhưng khi nhìn khuôn mặt của ngũ hoàng tử lúc này tràn ngập thất vọngthì ông ta liền khéo léo chuyển chủ đề.

    * * *

    " Điện hạ, trong yến tiệc hạ quan thấy Sa Thần đã trở lại! "

    Ngũ hoàng tử nghe xong cả người run lên, trong giây lát tinh thần trấn tĩnh trở lại như không phải việc gì lớn lao.

    Xoảng!

    " Sa Thần, không có khả năng, hắn sớm chết rồi! Ta thấy là do ngươi già rồi nên mới hoa mắt nhìn nhầm! "

    Ngũ hoàng tử tỏ vẻ không mấy để tâm, hắn chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi rời đi. Chu Tiêu nấp sau hòn non bộ nghe được hết toàn bộ câu chuyện của bọn họ. Hắn ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, nếu đúng như hắn phán đoán thì" Sa Thần "trong lời tri phủ đại nhân nói chính là hắn. Qua phản ứng của ngũ hoàng tử hắn khẳng định bọn hắn là người quen cũ. Chu Tiêu không muốn ở lại yến tiệc nữa bởi hắn có dự cảm rất xấu, nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây nếu không sẽ gặp phiền toái. Ngay lập tức hắn xoay người quay lại yến tiệc trước khi ngũ hoàng tử và tri phủ đại nhân quay trở lại. Chu tiêu vội vàng kéo Lý đại ca cùng Hiên Nhi tiểu thư rời đi.

    " Ta còn chưa ăn no, có chuyện gì vậy? "

    Lý đại ca vừa gặm đùi gà vừa ngơ ngác hỏi, Chu Tiêu không kịp giải thích mà cũng không thể giải thích được chỉ nói:

    " Mau rời đi trước, rồi nói sau!"
     
    LieuDuong thích bài này.
  3. Vân Phong Nam Thiên

    Bài viết:
    92
    Chương 192. Rời đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người chăm sóc cho thiên kim tri phủ là Khổng ma ma, nhìn thấy tiểu thư nhà bà giống như bị ma ám không khỏi bất an bình thường là khuôn mặt ngây ngô như hài tử bỗng chốc trở nên hoảng hốt sợ hãi, thi thoảng còn gọi tên của một ai đó.

    "Ta hận ngươi."

    Khổng ma ma vừa đau lòng vừa sợ hãi trái tim giống như bị ai đó bóp nát. Tiểu thư nhà bọn họ từ khi nào lại nói được một câu hoàn chỉnh như vậy, thanh âm mềm mại trong trẻo mang âm điệu rất đặc trưng của nữ tử Giang Nam.

    Khổng ma ma chưa từng nghĩ đến tiểu thư nhà bà lại đang gặp ác mộng, trong mộng nàng ta gặp một nam nhân vận y phục sang trọng, hắn mang mặt nạ đang hôn mê bất tỉnh. Nàng ta băn khoăn nên hay không nên cứu nam nhân này. Nàng ta rất tò mò khuôn mặt phía sau mặt nạ, nghĩ ngợi một chút nàng ta vươn tay định gỡ mặt nạ xuống thì bất ngờ nam nhân đó nắm chặt lấy bàn tay của nàng ta, nàng ta hoảng sợ kêu lên một tiếng.

    Từ trong cơn mơ nàng ta tỉnh lại, trên mặt vẫn còn hiện rõ ràng vẻ sợ hãi, ngay sau đó khôi phục dáng vẻ ngây ngô thường ngày. Khi nàng ta nhìn thấy Khổng ma ma thì liều mạng ôm lấy bà ấy mà khóc rống lên.

    Khổng ma ma đưa ánh mắt cầu cứu về phía Tống Tương, Tống Tương chau mày suy nghĩ, nàng cũng không thể lý giải được vì sao, trên thế giới này có rất nhiều thứ không thể giải thích được rõ ràng. Giống như việc nàng đến với thế giới này. Những người khác nhau đều bắt buộc phải đi những con đường của riêng mình thế nên nàng giả vờ như không thấy mà mang chiếc lồng vẹt tiến đến.

    Thiên kim tri phủ nhìn thấy con vẹt bảo bối của mình thì tâm tình liền tốt trở lại, còn nói một câu với con vẹt bảo bối khiến cho Khổng ma ma toàn thân sởn da gà.

    Ba người Chu Tiêu quay về tới quán trọ bèn thảo luận về việc quay trở về. Lý đại ca đồng ý tuyệt đối, Hiên Nhi tiểu thư còn cho rằng Lý đại ca sẽ phản đối, chỉ cần như vậy nàng ta có thể ở thêm một ngày nữa. Khi đến đây nàng vốn có suy nghĩ sẽ mua một chút trang sức với y phục ở Giang Nam, ấy thế mà chưa kịp thăm thú xung quanh thì nhanh như vậy đã phải trở về quả thực trong lòng nàng ta không nỡ.

    Lý đại ca thấy nàng ta do dự liền xen vào nói thêm:

    "Hay là chúng ta ở lại thêm một ngày nữa!"

    Vẻ mặt bối rối của Lý đại ca ai nhìn cũng ra y chẳng có gì hiếm lạ, của ngon vật lạ ở Giang Nam sao có thể so sánh với phủ của tri phủ đại nhân, thế nên y không hề hối tiếc về chuyến áp tiêu lần này.

    Chu Tiêu truyền tin cho khách nhân yêu cầu áp tiêu, chẳng mấy chốc có một tiểu tử lạ mặt bước vào quán trọ Duyệt Lai đưa ngân phiếu cho Chu Tiêu. Chu Tiêu nhận ngân phiếu xong, Lý đại ca nóng lòng thúc giục hắn mở ra. Chu Tiêu mở ra bên trong có ba tờ ngân phiếu một nghìn lượng bạc. Lý đại ca cao hứng, cầm lấy ba tờ ngân phiếu reo hò, không ngờ chuyến áp tiêu lần này ủa long môn tiêu cục lại nhận được khoản tiền lớn như vậy.

    "Nếu như chuyến tiêu nào cũng được như lần này thì chẳng phải chúng ta phát tài rất dễ dàng. Biết như vậy thì tiêu cục nên sớm chuyển đến Giang Nam."

    Nghe đến đây Hiên Nhi tiểu thư đang buồn bực, đôi mắt bỗng sáng lấp lánh. Trong lòng nàng ta có dị động, như nếu được như vậy nàng ta sẽ giống như các vị quý nữ ở kinh thành. Ngày ngày được thảo luận về mẫu y phục, trang sức, hương liệu, son phấn mới nhất. Nghĩ đến đây Hiên Nhi tiểu thư không khỏi hưng phấn, khuôn mặt nhỏ của nàng ta bỗng đỏ ửng lên.

    Thúy Nhi thấy một màn này thì sửng sốt, không hiểu vì sao tiểu thư nhà nàng ta đột nhiên như vậy thành gia nàng ta chỉ gãi gãi đầu chứ không hỏi thêm câu nào.

    Chu Tiêu nhận thấy bọn họ không muốn rời đi sớm, hơn nữa hắn lại không thể nói rõ ràng được những nghi ngờ trong lòng hắn, sau khi suy nghĩ kỹ hắn liền đưa ra quyết định:

    "Vậy chúng ta sẽ ở thêm một ngày nữa, nhưng sáng sớm hôm sau chúng ta bắt buộc phải trở về."

    Chu Tiêu nói.

    Lý đại ca cùng Hiên Nhi tiểu thư cao hứng đồng ý gật đầu đến cả trăm lần, vừa rồi bọn họ nhận được ba nghìn lượng bạc cho chuyến áp tiêu lần này, dù cho có thêm cả Chu Tiêu và Hiên Nhi tiểu thư đi chăng nữa thì khi chia ra bọn họ vẫn được một khoản bạc rất lớn, tính ra mỗi người cũng được ít nhất là năm mươi lượng bạc. Chừng đó cũng thỏa sức cho bọn họ ăn chơi một ngày ở Giang Nam. Lý đại ca thì nghĩ đến việc mua rượu ngon, Hiên Nhi tiểu thư lại nghĩ đến y phục, trang sức xinh đẹp. Chu Tiêu bèn nhắc nhở.

    "Lý đại ca, Hiên Nhi tiểu thư, hai người sớm ra ngoài đi rồi mau chóng quay trở lại nghỉ ngơi giữ sức ngày mai chúng ta phải lên đường sớm!"

    Chu Tiêu nói xong bèn cầm lấy trường kiếm giắt ngang hông, lý đại ca nhìn thấy thì ngờ vực hỏi:

    "Đệ muốn đi cùng với chúng ta sao?"

    Chu Tiêu lắc đầu đáp:

    "Ta còn có việc khác phải làm!"

    "Này, này!"

    Lý đại ca đang định rủ hắn đi dạo giải quyết, ai ngờ chưa kịp mở miệng đã không thấy tăm hơi hắn đâu. Lý đại ca đương nhiên không vừa ý biển trách cứ vài lời trước mặt Hiên Nhi tiểu thư.

    "Kì thật Chu tiểu huynh đệ cái gì cũng tốt, nhất là cái khoản che giấu cảm xúc, bất luận có chuyện gì xảy ra đều không thể hiện lên mặt đặc biệt chưa từng chia sẻ với ai!"

    Lý đại ca vừa nói vừa thở dài, còn Hiên Nhi tiểu thư lại có suy nghĩ khác hoàn toàn với lý đại ca, trong đầu nàng ta thoáng nhớ lại hành vi khác thường của Chu Tiêu trên yến tiệc mà ý tứ đáp lại:

    "Cũng không hẳn là như vậy, Chu Tiêu ca ca là người có chủ kiến, nhất định là do thời cơ không thích hợp nên chưa thể nói rõ ràng cho chúng ta biết, Đến một lúc nào đó Chu Tiêu ca ca nhất định sẽ nói ra."

    Lý đại ca biết Hiên Nhi tiểu thư một lòng ái mộ Chu tiểu huynh đệ, nên không phản đối, đương nhiên càng không tin tưởng vào mấy lời của một nữ hài tử. Chu Tiêu là nhân trung long phượng, không biết hắn sẽ ở lại Long Môn tiêu cục được bao lâu.

    "Lý đại ca, chúng ta mau đi thôi, Chu Tiêu ca ca nói rồi chúng ta phải nhanh chóng quay lại để nghỉ ngơi."

    Hiên Nhi dịu dàng nói, rồi nở một nụ cười ngọt ngào khiến cho Lý đại ca sửng sốt một hồi.

    Chu Tiêu lẻn vào phủ tri phủ, hắn phải mò mẫm tự dò đường vì không biết bố trí ở trong phủ như thế nào. Sau một hồi tìm kiếm hắn đã tìm đến được thư phòng của tri phủ. Trời cũng tối dần, ngoài đại sảnh khách khách nhân dần tan hết, Chu Tiêu đến sát thư phòng của tri phủ nhặt lên một viên sỏi cầm trong tay.

    Ngay sau đó hắn nghe được rất rõ ràng tiếng nói chuyện từ bên trong. Thì ra là quản gia đang bẩm báo sự tình với tri phủ đại nhân, cuối cùng ông ta nhịn không được mà lên tiếng hỏi:

    "Đại nhân, hôm nay hoàng thượng phái nhị vị hoàng tử đến, ngài coi trọng vị nào hơn?"

    Tri phủ đại nhân vừa viết vừa nói ra những điều mà ông ta nhìn thấy vào sáng nay:

    "Đại hoàng tử tận tâm che giấu thực lực, nhìn thì có vẻ thờ ơ lãnh đạm với thiên hạ nhưng thực chất lại là kẻ giấu kín tâm tư nhiều hơn bất cứ ai. Ngươi từng thấy ong bò vẽ chưa, tâm tư của hắn không thua kém loại ong đó là bao. Còn về ngũ hoàng tử, hắn rất được sủng ái, lúc nào cũng kêu ngạo cao cao tại thượng, không cần nữ sắc, à, không phải, hiện tại hắn đã động lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên với Tống thần y."

    Nghĩ đến đây tri phủ đại nhân không khỏi chạnh lòng.

    "Hai vị hoàng tử này ta đều không vừa ý, người khiến ta thưởng thức duy chỉ có cửu hoàng tử mà thôi! Ai?"

    Tri phủ đại nhân chợt nghe thấy động tĩnh nhỏ bên ngoài liền cảnh giác nghe ngóng xung quanh rồi hét lên, Chu Tiêu căn bản không nghe hết câu khi nghe đến Tống thần y thì trong đầu hắn chỉ suy nghĩ đến vị Tống thần Ý kia, trùng hợp một nỗi vị thần y kia cũng là nữ nhân cũng mang họ Tống.

    Thấy bản thân sắp bị phát hiện, Chu Tiêu vội vàng bỏ đi, tuy nhiên hắn không rời đi mà đi tìm vị Tống thần y trong lời tri phủ đại nhân vừa nhắc đến. Không hiểu vì sao, trong lòng Chu Tiêu vẫn dự cảm rằng vị Tống thần y đó chính là Tống Tương, nhưng lại thấy không có khả năng vì nàng nói nàng đi chữa bệnh cho ân sư của huyện lệnh.

    Đại hoàng tử, ngũ hoàng tử sau khi dự yến tiệc cũng chia nhau rời đi, đại hoàng tử cùng mọi người sôi nổi nghị luận khiến cho ngũ hoàng tử chướng mắt nên rời đi trước.

    Hắn ngồi trong xe ngựa trong lòng trấn tĩnh lại khiến cho xung quanh cũng thấy an tĩnh lạ thường, lúc này trong đầu hắn lại xuất hiện một bóng dáng xinh đẹp chỉ có điều nàng mang mạng che mặt khiến cho nàng càng trở nên thần bí hắn cảm thấy người chia mặt kia chính là nữ tử mà hắn gặp được ở khách điếm Duyệt Lai. Vừa rồi hắn cũng ngửi thấy được trên người nàng mùi dược liệu, mà nàng lại là đại phu.

    Nghĩ đến đây ngũ hoàng tử trở nên kích động, thậm chí còn không để tâm đến lễ nghi mà trực tiếp ra lệnh cho phu xe đánh xe quay đầu lại. Phu xe nào dám cãi lệnh, ngay lập tức quay đầu xe trở lại phủ tri phủ.

    Không chờ người thông báo mà ngũ hoàng tử hùng hổ xông vào phủ tri phủ, quản gia nhận được tin vội vàng đi đến liền ngơ ngác khi thấy khí thế bức người của ngũ hoàng tử. Ông ta chỉ có thể vừa tươi cười vừa hỏi:

    "Điện hạ, người quên thứ gì sao?"

    Ngoại trừ khả năng này thì quản gia thật sự nghĩ không ra khả năng nào khác. Ngũ hoàng tử không rảnh cùng ông ta nói những lời dư thừa liền hỏi:

    "Nàng ở đâu?"

    Quản gia nghi ngốc giây lát hỏi:

    "Ai?"

    Ngũ hoàng tử hừ lạnh một tiếng ánh mắt trở nên lạnh băng chất vấn:

    "Ngươi còn muốn hỏi là ai? Đương nhiên là nữ thần y mang mạng che mặt!"

    Quản gia suy tư một hồi trả lời:

    "Mang mạng che mặt? Tống thần y xinh đẹp tựa thiên tiên sao phải mang mạng che mặt?"

    Trên mặt ngũ hoàng tử lúc này không lộ ra một chút biểu tình, thấy quản gia không để ý để liền xông vào, lúc này quản gia muốn tiến đến cản mà cả không được. Nơi đầu tiên mà hắn tiến vào là cây xích đu, lúc đó các nàng chơi xích đu rất vui vẻ, giọng nói trong trẻo thánh thót truyền đến tai hắn rất êm tai.

    "Ngũ hoàng tử, không thể được, không thể được a!"

    Quản gia nhìn theo hướng hắn đi đến, quả thật không thể ngăn được. Trong phòng mọi người đều nghe thấy tiếng bước chân dồn dập bên ngoài chuyển đến. Ngũ hoàng tử đẩy cửa một tiếng "ầm" vang lên, hắn đang định xông vào thì chỉ thấy thiên kim tri phủ đang chơi với con vẹt trên giường. Hắn đưa mắt khắp phòng nhìn không thấy nàng liền hỏi.

    "Người đâu?"

    Đâu chỉ riêng ngũ hoàng tử, ngay cả lão luyện như Khổng ma ma cũng bị dọa cho hoảng sợ nhưng không quên lao về phía trước mặt ngũ hoàng tử ngăn chặn.

    "Mau tìm cho ta! Hôm nay ta nhất định phải tìm bằng được nàng!"

    Ngũ hoàng tử luyến thắng nói, chỉ chớp mắt Tống Tương biến mất khỏi căn phòng, có thể thấy bản lĩnh của nàng so với hắn chỉ hơn chứ không kém. Khi Tống Tương nghe được động tĩnh bên ngoài thì nàng rất bất ngờ thẩm chỉ lộ rõ vẻ khẩn trương sợ sệt.
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng tư 2023
Trả lời qua Facebook
Đang tải...