Ngôn Tình [Edit] Tiểu Kiều Nương Của Nhà Thợ Rèn - Tiểu Khẩu Thường Khai

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi THAI YEN NHI, 20 Tháng mười hai 2021.

  1. THAI YEN NHI

    Bài viết:
    70
    Chương 120: Trong đầu trong lòng đều nghĩ đến nữ nhân kia

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có lẽ là trong đêm gió lớn, có lẽ lại uống quá nhiều rượu, Lục Trạm cảm thấy trước mắt có hơi chóng mặt. Nàng đang ở trước mặt hắn, chớp mắt nhắm mắt nàng vẫn ở đó, trong lòng của hắn rất là sung sướng, lại nhếch môi cười ngây ngô.

    Nghe thấy hắn cười, Đỗ Tam Nương ngẩng đầu lên: "Huynh cười ngây dại cái gì vậy!"

    "Không có gì, chỉ là vui thôi." Hắn đáp, vừa nói, hắn vừa xoa tay.

    "Huynh có mệt không?" Đỗ Tam Nương nhớ cả ngày hôm nay hắn đều bận rộn, người khác đều đi nghỉ ngơi, còn hắn thì đứng im ở đây, mím môi lại tiếp tục nói: "Trong nhà không còn giường để cho hắn nghỉ ngơi."

    Lục Trạm thở ra khí tức ở nơi ngực bụng, hít thở sâu mấy ngụm không khí trong lành, cảm thấy đầu óc đã hơi tỉnh táo: "Không có việc gì, ta một đêm cũng không ngủ là chuyện bình thường!"

    Khóe miệng Đỗ Tam Nương giật, rốt cuộc không nói gì khác, chỉ là nói: "Trong nhà có nước nóng, huynh ngâm chân đi, ta về phòng đây."

    Lục Trạm đứng tại chỗ, nhìn nàng trở về khuê phòng của mình, rất nhanh cửa đóng lại, trước mắt đã không còn bóng dáng của nàng, Lục Trạm thở dài, bỗng nhiên trong lòng có cảm giác trống không, hắn tiếp tục ở trong sân hứng gió lạnh, dường như chỉ có như vậy mới có thể dập tắt ngọn lửa trong lòng mình.

    Đỗ Tam Nương vào phòng, thấy nương tựa ở đầu giường nhắm mắt lại, trong phòng vang lên tiếng lẩm bẩm của Đỗ Hoa Thịnh đang trên giường nhỏ, Đỗ Phong bị ép nửa người vào trong tường. Ngoại tổ mẫu nằm ngửa, Tứ Nương ngủ được khuôn mặt nhỏ đỏ lên, Đỗ Tam Nương kéo chăn mềm cho mọi người, lấy chiếc khăn trong tay Dương thị ra, hôm nay bà cũng thật sự đã mệt, nếu không sao lại ngủ nhanh như vậy.

    Đỗ Tam Nương ở trong tủ lấy chăn mền ra, đi ra ngoài phòng, Lục Trạm nghe thấy tiếng động, lập tức nhìn về phía nàng, vốn dĩ cảm xúc có hơi suy sụp giờ lại tăng vọt, đôi mắt sáng rực nhìn nàng: "Tam Nương, sao muội lại ra đây rồi?"

    "Suỵt.." Đỗ Tam Nương ra dấu, hạ giọng nói: "Nhỏ giọng một chút, mọi người đều ngủ thiếp rồi."

    "Huynh còn không mau rửa mặt? Đêm khuya rồi, trong đêm gió lớn, huynh cẩn thận đừng có ngã bệnh."

    Lục Trạm vội vàng đi vào phòng bếp, Đỗ Tam Nương ôm chăn mềm đi vào nhà chính, nàng ghép mấy ghế cao lại thành một chỗ, trải chăn trên đó, nghĩ đến hắn cao lớn như vậy mà cả một đêm lại chen chúc ở chỗ này, trong lòng Đỗ Tam Nương có hơi lo lắng cho hắn.

    Đỗ Tam Nương đi vào phòng bếp, thấy hắn ngồi trên ghế không hề di chuyển, đôi mày thanh tú nhíu lại, có chút không hài lòng: "Sao huynh còn ngồi đây, nước sắp lạnh rồi."

    "Ta muốn chờ rửa cùng với muội." Hắn vừa cười vừa nói, lúc này lại không có người nào ở đây, đương nhiên lá gan Lục Trạm lớn hơn một chút, nhìn nàng không chớp mắt.

    "Ta sớm đã rửa rồi!" Gương mặt Đỗ Tam Nương hơi nóng lên, cầm gáo múc nước trong chậu, nhưng dù như vậy, cũng cảm thấy ánh mắt như ngọn lửa kia, đốt nóng đến mức làm cho người ta hoảng sợ. Nàng cố ý lề mà lề mề, trong chậu bay ra một hơi nóng, nàng cúi đầu nói ra: "Huynh mau rửa sớm, rửa rồi nghỉ ngơi."

    "Ừm, được!" Lục Trạm miệng thì đáp ứng, nhưng lại không di chuyển.

    Đỗ Tam Nương cảm thấy lâu mà không thấy hắn đến liền ngẩng đầu nhìn hắn, ai ngờ Lục Trạm lại đang nhìn nàng, Đỗ Tam Nương cắn môi: "Huynh mau đến rửa, đã không còn sớm."

    "Tam Nương, có phải muội đang tránh né ta không?"

    Đỗ Tam Nương giận: "Ta tránh huynh gì chứ, đừng có hỏi lung tung!"

    "Hay là muội đang xấu hổ? Muội ở cùng với ta, có gì mà phải thẹn thùng chứ."

    Đỗ Tam Nương bị hắn nói mặt đỏ tới mang tai, trong lòng lại tức giận, nếu da mặt nàng mỏng, thì đã quay người bỏ đi!

    "Tam Nương.. Muội đừng giận, ta nghe theo muội là được."

    Lục Trạm chậm rãi cầm khăn lau mặt, lại nhìn nàng, ánh mắt kia thật sự là quá nóng rực, Đỗ Tam Nương muốn coi như không thấy cũng không được. Nàng thẹn quá hóa giận trừng mắt liếc hắn một cái, vậy mà hắn lại không chịu thu hồi lại, quả nhiên làm cho nàng tức giận đến nghiến răng: Còn nói nghe nàng, rửa mặt rửa đến mức rơi sự gian trá!

    Lục Trạm rửa mặt xong, lại lấy cái bát múc nước, nắm một ít muối súc miệng, thở mấy hơi, cảm thấy trong miệng không còn mùi gì lạ, cuối cùng hắn hài lòng, Tam Nương không thích người uống rượu, còn miệng người uống rượu quá hôi.

    "Tam nương, ta đã súc miệng rồi."

    Đỗ Tam Nương ừ một tiếng, trong lòng tự nghĩ nàng cũng đâu phải là không nhìn thấy, cần gì phải nói với nàng chứ? Bình thường cũng không ngốc, ngược lại làm chuyện ngu ngốc.

    Lục Trạm đi đến trước mặt nàng, đột nhiên ánh sáng trước mặt Đỗ Tam Nương bị che khuất, bóng dáng cao lớn kia, lồng ngực nở nang, làm cho lòng nàng hoảng sợ. Lục Trạm hắng giọng, nhìn mặt của nàng: "Tam Nương, ta.. Ta.."

    Đối diện với đôi mắt đen láy như quả nho của nàng, trái tim Lục Trạm đập thình thịch. Đỗ Tam Nương dựa ở lò sưởi phía sau, chẳng qua là giả vờ bình tĩnh nhìn hắn, trong lúc vô thức nàng cắn môi đến trắng bệch.

    Hầu kết Lục Trạm khẽ di chuyển, hắn nhìn chằm chằm hai cái răng nhỏ của nàng lộ ra ngoài, cảm thấy vô cùng hấp dẫn, hơi thở hắn có chút nặng nề, hơi thở thở ra cũng rất nóng rực, hơi thở phả ra ngoài còn mang theo mùi rượu, chỉ là cũng không biết giờ phút này có phải vì hormone quá thừa, nàng lại cũng không cảm thấy mùi rượu kia khó ngửi, ngược lại mang theo chút ngọt, tuy là có hơi xấu hổ, nhưng cũng không thể không nói trong lòng mơ hồ có chút chờ đợi.

    Chỉ là.. Đỗ Tam Nương cảm thấy răng mình bị cấn đau, tuy nói giữa bọn họ cũng từng có mấy lần như vậy, nhưng đều là chuồn chuồn lướt nước, mà đều là do nàng chủ động, bây giờ đổi thành người này, Đỗ Tam Nương cảm thấy trải nghiệm chẳng tốt đẹp chút nào.

    Hôn chỗ nào chứ, hoàn toàn chính là muốn ăn người, quan trọng là chẳng có chút kỹ thuật nào, trong lòng Đỗ Tam Nương đều sắp rơi nước mắt!

    Lục Trạm cảm thấy loại cảm giác này không giống như trước kia, mềm như vậy, tốt hơn so với tưởng tượng của hắn, chẳng trách Tam Nương mấy lần hôn hắn.

    Đỗ Tam Nương kìm nén một hơi, cả hơi thở đều không trôi chảy, nàng dùng lực cắn hắn một cái, hai tay đẩy hắn ra, Lục Trạm mở ra cánh cửa thế giới mới vẫn chưa thấy thỏa mãn, hắn cúi đầu xuống, thấy môi của nàng đỏ hơn lúc nãy, đừng nói đến trong lòng hắn cao hứng bao nhiêu.

    "Tam Nương.."

    Đỗ Tam Nương thở sâu, nói: "Rửa xong thì vào phòng ngủ, tạm thời ngủ một giấc trên ghế."

    Nói xong Đỗ Tam Nương bước chân muốn đi, Lục Trạm gọi nàng lại: "Tam Nương, dường như muội không có vui."

    Đỗ Tam Nương mím môi: Cho dù ai giống như là bị gặm xương, cũng sẽ không vui!

    "Ta, ta không phải cố ý, chỉ là.." Lục Trạm không muốn cợt nhả nàng, dù sao hai người bọn họ còn chưa thành thân, chỉ là một khắc này, đoạn dây cung trong đầu hắn bị cắt mất, nên lúc này mới làm ra chuyện như vậy, không ngờ đến chọc nàng không vui.

    Đỗ Tam Nương kêu lên một tiếng đau đớn, nàng liếc mắt nhìn hắn" "Ai dạy huynh, là huynh đệ tốt Hướng Tam của huynh sao?"

    Thật là một mớ hỗn độn!

    Lục Trạm lắc đầu: "Muội.. Không phải trước kia muội cũng hôn ta như vậy sao."

    Đỗ Tam Nương nghe vậy không nhịn được mà ho khan hai tiếng, không ngờ còn trách nàng?

    Đỗ Tam Nương nheo mắt lại, nếu như nàng là một liệt phụ trong trắng, thì bắt tay hay hôn một cái phải chờ đến khi thành thân, nàng đối với phương diện này chẳng qua là lý thuyết phong phú sao, thật sự thực tiễn kinh nghiệm là ít đến đáng thương, hơn nữa đối tượng là nam nhân còn thuần khiết hơn cả nàng, Đỗ Tam Nương có chút không nỡ, đến hôn cũng không biết, đêm động phòng hoa chúc sau này, chẳng phải là đừng có mong chờ, dựa vào vị huynh đệ vô cùng "thuần khiết" này, chỉ sợ muốn một lần thành công, sẽ rất khó khăn.

    "Tam Nương.." Lục Trạm thấy nàng nửa ngày không nói chuyện, tưởng nàng thật sự tức giận, trong lòng càng bối rối, không khỏi nắm tóc, không phải trong sách vẽ như vậy, tại sao hắn làm theo, lại chọc cho Tam Nương không cao hứng thế! Hơn nữa lần trước ở chỗ hắn, lần trước Tam Nương hôn hắn như thế, nàng nhẹ nhàng cắn, làm cho hắn cảm giác rất là khó chịu.

    "Nếu muội không vui, thì sau này ta sẽ không làm như vậy nữa."

    Miệng Đỗ Tam Nương phù một tiếng, vươn tay gõ hắn một chút: "Nhắm mắt lại."

    Mặc dù mình cũng không biết nhiều, nhưng tốt xấu gì thì lý thuyết vẫn cứng hơn, hơn nửa đời trước nàng cũng xem không ít cảnh hơn trong phim truyền hình, chung quy nàng học được một ít có thể bắt chước!

    Đỗ Tam Nương dùng chóp mũi khẽ chạm vào hắn, thời gian dần dần đi qua, động tác của nàng rất nhẹ, hoàn toàn dựa theo tưởng tượng cùng tiết tấu của mình, nghĩ đến đối phương là một nam nhân thuần khiết sạch sẽ như vậy, trong lòng nàng lại rất vui vẻ.

    Lục Trạm kìm nén tùy theo, trên thực tế hắn chẳng thấy hứng thú chút nào, ngược lại chọc cho ngọn lửa trong lòng hắn càng lớn, căn bản chỉ là gây ngứa thôi!

    Chờ cho đến khi Đỗ Tam Nương vui vẻ thỏa mãn, nàng mới rời khỏi, ngửa đầu nhìn xem hắn, thấp giọng nói: "Ta nghĩ, đây mới thật sự là hôn."

    Không còn là đơn thuần răng môi ma sát, thật đúng nghĩa là nụ hôn ướt át.

    Trong lòng Đỗ Tam Nương tuôn ra cảm giác nữ vương, rất tự hào.

    Trong cổ họng hắn vang lên tiếng ùng ục, miệng lớn hắn thở hổn hển, cảm giác này rất không bình thường, không giống như lần trước, thì ra hôn miệng còn có thể như vậy. Lục Trạm liếm môi một cái, có chút miệng đắng lưỡi khô, xúc cảm mềm mại kìa, đầu lưỡi mềm mại lại nghịch ngợm, dường như đang khiêu khích hắn.

    Thấy hơi thở hắn không bất ổn, con mắt hơi đỏ lên, Đỗ Tam Nương dường như cảm thấy mình đi quá xa, nàng vội vàng quay đầu bỏ chạy, để lại Lục Trạm một mình bị giày vò ở trong phòng! Lục Trạm cắn răng, nàng tuyệt đối là cố ý!

    Chờ lần sau hắn sẽ lấy lại danh dự.

    Sáng sớm hôm sau, sau khi Đỗ Tam Nương rời khỏi giường, đã thấy Lục Trạm ngồi xổm ở trong viện, Đỗ Tam Nương nhìn hắn, trên mặt còn có chút tiếc nuối. Chỉ là nghĩ đến cũng không phải chỉ có nàng chiếm tiện nghi, dựa vào cái gì phải chột dạ.

    Cả đêm hôm qua Lục Trạm đều ngủ không ngon, lúc đầu hắn cao như vậy mà cả ngươi co rút trên ghế rất là khó chịu, hết lần này tới lần khác trước khi ngủ nàng còn chạy tới chọc hắn, chọc xong thì chạy, để lại hắn ở đó không thể đi xuống được, lại ở trong viện gió mát thổi. Nhưng nhắm mắt lại, trong đầu trong lòng đều nghĩ đến nữ nhân kia, nàng làm những chuyện kia với hắn, đơn giản chính là một yêu tinh.

    Đỗ tam nương cố ý giả bộ như người không việc gì, đi đến lục trạm trước mặt, hỏi: "Tối hôm qua ngủ có ngon không?"
     
    LieuDuong thích bài này.
  2. THAI YEN NHI

    Bài viết:
    70
    Chương 121: Chúng ta sẽ lại có nhà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đôi mắt Lục Trạm thâm đen, trong mắt còn có tơ máu, trạng thái tinh thần có chút uể oải suy sụp. Đỗ Tam Nương còn có thể đàng hoàng trịnh trọng hỏi như vậy, Lục Trạm nhíu mày, ngược lại nhìn nàng tinh thần sảng khoái, dáng vẻ được nghỉ ngơi rất tốt, nữ nhân không có lương tâm này, trong lòng tuy nghĩ như vậy nhưng trong miệng lại nói ra: "Còn tốt, không sao hết."

    Đỗ Tam Nương mím môi một cái: "Vậy là tốt rồi, ta còn sợ là huynh không ngủ được, là nghĩ nhiều rồi!"

    Con mắt màu hổ phách của Lục Trạm nheo lại, khịt mũi một tiếng, Đỗ Tam Nương vuốt bím tóc của mình, ngón tay nàng di chuyển qua lại, đầu ngón tay nàng giống như một con chuồn chuồn còn sống, nàng lại thấp giọng nói: "Thật xin lỗi, tối hôm qua đều là lỗi của ta.."

    Nàng có chút sợ hãi, lại có chút thẹn thùng, thấy chuyện phát triển có chút vượt qua dự tính của nàng, liền lập tức chạy đi! Thực ra đêm qua nàng cũng ngủ không ngon, cũng phải đến nửa đêm mới ngủ được.

    Gương mặt Lục Trạm có chút căng cứng, đầu xoay sang chỗ khác, thấp giọng lẩm bẩm: "Không liên quan đến muội!"

    Thật sự mà nói, cũng là do hắn vô dụng, thậm chí đến cả nữ nhân cũng không bằng, chỉ sợ Tam Nương cười mình ở trong lòng, Lục Trạm hạ quyết tâm, quay về nhất định phải học tập thật giỏi.

    Dương thị đã rời giường từ sớm chuẩn bị điểm tâm cho mọi người, là mì sợi, Sử thị ở một bên nhóm lửa, hai người trò chuyện câu được câu mất. Nghe thấy bên ngoài dường như có tiếng của nữ nhi, Dương thị nhìn qua cửa sổ thấy nàng đang đứng chung với Lục Trạm, vội vàng mở miệng kêu: "Tam Nương, mau vào giúp, chuẩn bị ăn cơm rồi."

    Hai người này vừa sáng sớm đã ở chung một chỗ, chờ lát nữa bị mọi người nhìn thấy, chẳng phải sẽ chê cười nữ nhi nhà mình không có quy củ sao! Sử thị cười cười, nói ra: "Không có chuyện gì, sao lại kêu con bé. Con bé đang nói chuyện rất vui với Lục Trạm, cũng nên để bọn họ thân thiết một chút, bồi dưỡng tình cảm một chút."

    Dương thị cũng không rảnh tay, đổ mì đã nấu xong vào trong nồi: "Đã là một đại cô nương, đâu còn có thể làm việc theo tính tiền được, con bé cũng, phải kiềm chế lại. Nếu bởi vì không phải nhà chúng ta xảy ra việc như này, con còn không cho phép bọn họ tự qua lại với nhau."

    Sử thị lắc đầu: "Con lo lắng quá nhiều rồi, làm gì có nghiêm trọng như con nói. Tam Nương cùng Trạm ca nhi là người khuôn phép, con cũng đừng quá quan tâm!"

    Đỗ Tam Nương thấy Dương thị đang gọi mình, vội vàng dạ một tiếng, nhìn Lục Trạm một chút: "Vậy ta vào đây!"

    "Nương.."

    Dương thị nhìn nàng một cái, chỉ vào bát gia vị bên cạnh: "Chuẩn bị ăn cơm, đi gọi đệ đệ muội muội con dậy đi."

    Đỗ Tam Nương ồ một tiếng, chỉ đơn giản như vậy sao?

    Tứ Nương còn chưa tỉnh ngủ, vốn dĩ con nít ham ngủ, con bé gần như là mở mắt không ra, Đỗ Tam Nương đánh con bé đến mấy lần, lại dỗ dành, lúc này mới giúp con bé thay y phục xong, lại chải hai cái bím tóc nhỏ. Đỗ Phong ở một bên cười, chế nhạo con bé không còn nhỏ nữa mà còn để cho tỷ tỷ mặc giùm y phục, không làm cho người thích. Tứ Nương bị hắn nói đến rơi nước mắt, vốn dĩ đã ngủ không ngon, rất uất ức, Đỗ Tam Nương nói Đỗ Phong vài câu, lại vội vàng khen Tứ Nương là tiểu cô nương người gặp người yêu.

    Bây giờ trong nhà Đỗ Phong đi học, chỉ có Tam Nương cùng Tứ Nương ở đây, Đỗ Tam Nương lại lớn hơn con bé, lại thêm tuổi tâm lý nữa, thay vì đối đãi Tứ Nương là muội muội, chẳng bằng nói là đối xử giống nữ nhi hơn, hơn nữa dáng dấp tiểu cô nương rất xinh đẹp, lúc Đỗ Tam Nương rảnh liền thích mặc y phục cho Tứ Nương, ngay cả Dương thị cũng nói Tứ Nương hạnh phúc hơn Tam Nương, có tỷ tỷ ca ca che chở.

    Tứ Nương chạy ra phòng, thấy Lục Trạm trong sân, con bé thình thịch chạy tới, ngẩng đầu lên nói: "Tỷ phu, ca ca bắt nạt muội!"

    Tứ Nương rất dính Lục Trạm, cũng không sợ hắn, mỗi lần Lục Trạm đến Đỗ gia, con bé không ngừng líu ríu trước mặt Lục Trạm. Đỗ Tam Nương thấy Lục Trạm ôm Tứ Nương lên, nói gì đó với con bé, Đỗ Phong ở bên cạnh mở miệng cười, nàng nhìn thấy cảnh này có chút buồn cười, lại cảm thấy trong lòng ấm áp. Đừng nhìn dáng vẻ Lục Trạm cao lớn, tướng mạo cũng không phải là ôn hòa, nhưng hắn cũng rất kiên nhẫn với mấy đứa nhỏ, mặc kệ là đối Đỗ Phong hay là Tứ Nương, chưa hề thấy hắn không kiên nhẫn chút nào.

    Hắn thích hài tử, sau này cũng sẽ là một người cha tốt! Nghĩ tới đây, vành tai Đỗ Tam Nương hơi nóng lên, nàng hít thở sâu một hơi, đè suy nghĩ trong lòng xuống, đi qua chỗ bọn họ: "Tứ Nương, đừng nghịch nữa, chuẩn bị ăn sáng!"

    Ăn xong điểm tâm, người Dương gia cũng dần dần rời đi, Lục Trạm đi từ hôm qua còn chưa trở về, bây giờ ở Đỗ gia ăn điểm tâm, Đỗ gia lại không còn chuyện gì phải làm, dù Lục Trạm muốn ở lại, cũng không tìm được lý do nào, lề mà lề mề một lúc cũng phải đi, trước khi đi Lục Trạm còn nhìn Đỗ Tam Nương thêm vài lần.

    Đỗ Tam Nương vẫy tay, dặn dò hắn đi trên đường cẩn thận, cùng nói tạm biệt vối hắn, hắn đi vài bước lại quay đầu nhìn nàng, Đỗ Tam Nương đỏ mặt, trừng mắt liếc hắn một cái, người nhà nàng đều đang ở đây, lại bày ra dáng vẻ không nỡ là sao đây?

    Dương thị cùng Sử thị nói việc phải về nhà ngoại ở tạm một thời gian, đương nhiên Sử thị vô cùng đáp ứng, Dương thị nói là sẽ đưa một ít tiền, ngược lại Sử thị nói bà ấy vài câu. Mặc dù mẫu thân không muốn lấy tiền, nhưng Dương thị nghĩ đến dù sao mình cũng là nữ nhi đã gả ra ngoài, nhà mẹ đẻ cũng không giàu có, hơn nữa bây giờ là nhà của ca ca và đại tẩu, dù mẫu thân cùng đại ca thật lòng giúp đỡ nàng, nhưng vị đại tẩu kia, nế mà không đưa gì hết, chỉ sợ sau này sẽ bị nói này nói kia, nương cũng tuổi lớn, nếu vì vậy mà để đại tẩu oán hận nương thì cũng không tốt, vẫn là quay về tìm đại tẩu rồi nói sau.

    Một nhà Đỗ Hoa Thịnh gần như là dọn hết đồ đi, trong phòng cũng không có nhiều đồ, đối mặt với căn phòng trống không, Đỗ Tam Nương thật sự có chút không quen!

    Mặc dù Vương thị không có đến xem, nhưng cũng âm thầm nghe ngóng, nghe cả nhà Đỗ Hoa Thịnh kéo hết đồ vào trong thành, ngực bà ta lại đau, đứa con bất hiếu này, thật đúng là sẽ vào trong thành ở, cũng không nghĩ lại một chút, ban đầu là ai cưới nàng dâu cho nó, ai cho nó đất để xây nhà.

    Lúc một nhà Đỗ Hoa Thịnh dọn đi, Dương thị đem một vài thứ trong nhà chia cho nhà đại ca và tam đệ, mặc dù sau này bọn họ không còn liên quan gì đến Đỗ gia, nhưng đại phòng cùng nhị phòng lại không có thù hận gì với bọn họ, Mễ thị lau nước mắt, nói vài lời tạm biệt, mặc dù lúc ở chung, cũng đã từng cãi nhau, đấu nhau, nhưng trong đó vẫn có phần tình thân. Sau khi vào thành Dương thị sẽ cho bọn họ vào nhà chơi.

    Tứ Nương cắn môi, nước mắt rưng rưng mà hỏi: "Tỷ, chúng ta thật sự phải đi sao?"

    Đỗ Tam Nương sờ cái nhỏ của con bé: "Đúng vậy, phải đi, sau này sẽ không quay lại nữa!"

    Vương thị cũng đến đây, bà ta thấy Dương thị đang nói chuyện với hai nàng dâu của mình, trong lòng hít sâu một hơi, hung dữ nói: "Cũng không phải là sinh ly tử biệt, làm cho ai nhìn đây?"

    Ban đầu Dương thị còn có chút cảm xúc ly biệt, Vương thị vừa nói lời này xong, lại làm cho bà vững tâm hơn, bà nhìn về phía Vương thị, nói từng chữ từng câu ra: "Những vật này, hai chúng ta trả từng cái đều trả cho bà, về sau sinh lão bệnh tử, thì tuyệt đối đừng mang tin cho chúng ta biết, cho dù biết, phu thê chúng tôi cũng sẽ không đến đâu!"

    Đây chẳng phải là trù mình chết sớm sao? Vương thị tức giận đến mức run rẩy, căm hận nói: "Ngươi yên tâm, nếu ta có chết rồi, tuyệt đối sẽ không chào đón các ngươi đến. A, còn có, nữ nhi ngươi gả đi, cũng tuyệt đối đừng mang tin đến, càng đừng hi vọng chúng ta đến giữ thể diện cho các ngươi!"

    Dương thị cắn răng nói: "Ta còn sợ kẻ không biết xấu hổ như bà đến, bôi nhọ môn phong nhà ta!"

    Hai người nói qua nói lại, tranh đấu với nhau, thấy hai người họ sắp đánh nhau, người xung quanh tiến lên kéo lại và khuyên nhủ, lúc này mới tách hai người họ riêng ra.

    Dương thị ngồi lên xe lừa, Đỗ Hoa Thịnh đang đánh xe lừa rời đi, đi một đoạn đường, Dương thị mới nâng tay áo lên lau nước mắt, trong khoảng thời gian này bà toàn nhờ suy nghĩ phải tranh giành mới chống đỡ được, bây giờ thật sự phải rời khỏi nơi này, nửa đời người đã sống ở đây, sao không thể buồn chứ.

    Đỗ Tam Nương im lặng đưa khăn cho bà, Dương thị thút tha thút thít khóc, Tứ Nương nhìn cũng khóc theo, Đỗ Hoa Thịnh cả một đường thở dài, một lát sau, mới nói: "Không phải bà khuyên ta thả lỏng tinh thần sao, sao bà lại khóc rồi? Đợi chút nữa nếu nương hỏi, thì biết nói sao đây."

    Dương thị cầm khăn cẩn thận lau mắt: "Sao ta lại khóc, nói muốn đuổi đi thì đuổi chúng ta đi, nói muốn lấy về thì lấy về, chúng ta bị uất ức lớn như vậy, ta còn có thể không khóc sao?"

    Trong khoảng thời gian này tất cả mọi người trôi qua rất đè nén, cho đến khi hôm nay một nhà bọn họ rời khỏi nơi này, dù bình thường Dương thị là một người không chịu thua kém, cũng không dễ dàng yếu thế trước mặt người khác, lúc này thừa dịp không có ai nên thả lỏng bản thân ra, Đỗ Tam Nương luôn hoài nghi Dương thị có nhịn đến gần chết không!

    Bà khóc như vậy, ngược lại Đỗ Tam Nương đã yên tâm, nàng vỗ nhẹ lưng Dương thị: "Nương, chờ nhà kia sửa xong, chúng ta sẽ lại có nhà."

    Dương thị lau mặt: "Đúng đúng, ngày khác ta tìm người sửa phòng ở!"

    Đến Dương gia, không ít người dòng họ Dương thị đều đến đây, bởi vì bọn họ đến đây, Sử thị còn cố ý để cô vợ trẻ chuẩn bị một ít bàn thức ăn ngon, buổi tối ăn cơm xong, Dương thị vào phòng đại đẩu, cùng bà ta nói không ít lời, lại cho tiền, mặc dù ngoài miệng đại tẩu nói không muốn, đều là người một nhà không thể như vậy mà nhiều thứ khác nữa, rốt cuộc vẫn là nhận tiền. Dương thị thấy bà ta nhận, trong lòng cũng yên tâm, bọn hắn ở chỗ này không phải một ngày hai ngày, nhanh thì cũng phải nửa tiếng, dù là họ hàng, thời gian dài cũng khó tránh khỏi có mấy lời, hơn nữa từ trước đến giờ đại tẩu chính là người không chịu thiệt thòi, còn không bằng nói rõ ràng trước, tránh khỏi quay đầu cau mặt.

    Ngày hôm sau rời giường, Dương thị kéo Đỗ Hoa Thịnh đi vào thành, Lục Trạm thấy Đỗ Tam Nương không đến, trong lòng có chút mất mác, nghe cha mẹ nói muốn tìm người sửa phòng ốc, hắn lập tức dẫn bọn họ đi tìm thợ, hai bên nói xong giá cả, thương lượng ngày nào khởi công.

    Vốn dĩ hôm nay Đỗ Tam Nương cũng muốn vào thành, nhưng bị Dương thị giữ lại, nhờ nàng giúp ít việc, dù hôn sự nàng còn chưa chính thức định ngày, nhưng chẳng qua còn 2, 3 tháng nữa, nên là phải nắm chắc, đặc biệt là việc thêu thùa, phải tốn chút sức, mặc dù cha mẹ lục Trạm mất sớm, nhưng Nhị thúc nhị Thẩm của hắn thì cũng giống song thân Lục Trạm, mấy đồ vật chẳng những phải tự tay Đỗ Tam Nương làm, hơn nữa còn phải tốn nhiều tâm tư.

    Đỗ Tam Nương đã sớm bắt đầu may hỉ phục, chẳng qua chỉ còn mấy mũi kim nữa là xong, nếu nương đã không muốn nàng đi cùng, lúc này nàng cũng nghe lời ngoan ngoãn chờ ở trong nhà.
     
    LieuDuong thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...