Chương 40: Mang trong mình khiếm khuyết Bấm để xem - Đồ ngốc! Sao lại không biết chăm sóc bản thân như vây.. Trần Cảnh Lam loáng thoáng nghe thấy tiếng anh, nửa thực nửa ảo. Anh đừng có mà ảo tưởng tự luyến! Không có anh, cô chăm sóc bản thân rất tốt, chỉ là đã vô tình bỏ đi một vài thói quen.. Những thói quen khiến cô nhớ về anh, những thói quen khóa chặt cô trong chiếc tủ quá khứ đầy ắp màu hồng mà cô không cần nữa. Cô là người cầu toàn, thứ cô cần là một sự chắc chắn trong tình yêu. Anh không cho cô được thì đừng tốn công đeo bám làm phiền. Như vậy, cả hai sẽ rất mệt.. Bụng dưới nhói một cái khiến Trần Cảnh Lam giật mình tỉnh giấc. Cô không dám thở mạnh, nhìn lên đồng hồ vẫn đang chạy đều đều. Trong căn phòng vắng lặng, những tiếng tích tắc vang lên thật rõ. Bây giờ mới có năm giờ sáng! Trần Cảnh Lam gắng gượng ngồi dậy. Cô lục tìm lọ thuốc trong tủ đầu giường nhưng không thấy. Bất quá, Trần Cảnh Lam đành gọi điện thoại cho Thiệu Ninh. Hôm qua cô đau đến không biết gì, chẳng biết lọ thuốc trên bàn Thiệu Ninh đã cất đi hay chưa. Mặc dù phá đám giấc ngủ của người khác là việc không nên nhưng Trần Cảnh Lam cũng không phải con người mình đồng da sắt. Đau mãi thế này, cô không chịu được. - Alo? Thiệu Ninh uể oải bắt máy, nghe giọng điệu chắc là cậu ấy mắt nhắm mắt mở đưa lên nghe chẳng thèm nhìn tên. - Lọ thuốc hôm qua cậu đã cất chưa? Nghe giọng Trần Cảnh Lam, Thiệu Ninh đã tỉnh táo hơn phần nào. - Cất rồi! Cậu hỏi làm gì? - Ở đâu? - Lại đau à? Trần Cảnh Lam ừ một tiếng thật nhẹ. Thiêu Ninh bật dậy, lục đục chạy đi lấy thuốc rồi lao như bay vào phòng Trần Cảnh Lam. - Đánh răng rửa mặt rồi ăn tạm chút gì đã. Để bụng đói uống thuốc là không ổn. Trần Cảnh Lam rệu rạo cả người nhưng vẫn nghe lời Thiệu Ninh, cố gắng nhấc chân lết vào trong phòng tắm. Thiệu Ninh chuẩn bị thật nhanh một chiếc bánh mì kẹp thịt cùng ly sữa nóng. Trần Cảnh Lam trở ra, ngồi xuống giường để thở. Chết tiệt! Cái sức khỏe lão hóa trước tuổi này.. Cô uống ngụm sữa cho ấm dạ dày rồi cố gắng ăn được nửa già cái bánh mì. Uống thuốc vào rồi là sẽ không sao! Mặc dù phải thừa nhận cô cực kì ghét cảm giác nóng rực đến khó chịu khi thuốc từ miệng trôi xuống dạ dày. Nó âm ỉ mãi không chịu dứt khiến bao tử của cô nhộn nhạo. Nhưng dù không thích, Trần Cảnh Lam cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Chỉ có uống thuốc cô mới có thể kìm hãm cơn đau. - Xin lỗi vì gọi cậu vào giờ này.. Chờ cơn đau lắng xuống, Trần Cảnh Lam mới có thể cất lời. Thiệu Ninh che miệng ngáp dài, nói: - Biết lỗi thì nằm gọn vào cho mình ngủ! Trần Cảnh Lam liền cười. Cô với tay, đẩy gối của mình qua một bên. Thiệu Ninh leo lên giường không chút khách khí. Cậu ấy nằm xuống mé giường còn lại, trở về với giấc ngủ chưa đẫy. - Hôm qua anh ấy có nói gì không? Trần Cảnh Lam buột miệng hỏi. Nhớ lại hôm qua, lúc cô gặp Diệp Dương quả là không được tỉnh táo cho lắm. Anh vừa đưa lên phòng, cô cũng mệt quá nên ngủ luôn. Vì vậy sau đó xảy ra chuyện gì, Trần Cảnh Lam rốt cuộc không hề hay biết. - Không có! Đưa cậu lên phòng xong anh ta chỉ dặn mình phải chăm sóc cậu cẩn thận, sau đó về luôn. Thiệu Ninh trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh, thuận miệng đáp. Nhìn những tia sáng yếu ớt đầu ngày xuyên vào phòng qua khe rèm bị hở, Trần Cảnh Lam sực nhớ ra chuyện của Đinh Trang. - Hôm nay chị Đinh Trang sẽ bắt đầu điều trị. Thiệu Ninh cũng vì câu nói ấy mà tỉnh luôn. Cậu ấy gác tay lên trán, thở dài: - Mấy vị bác sĩ anh Trình đưa về lần trước chẳng mấy ăn thua. Lần này liệu có bao nhiêu phần trăm hi vọng? - Chuyên gia trị liệu lần này là người của Diệp Dương. Thiệu Ninh thoáng qua vài giây sững sờ. Cậu ấy nghiêng đầu nhìn Trần Cảnh Lam: - Thật à? Trần Cảnh Lam không đáp, chỉ thở dài một cái thật nhẹ. - Vị chuyên gia ấy trông như thế nào? Độ tuổi trải đời có dày dặn không? - Mới qua hai mươi tám cái thanh xuân! Trần Cảnh Lam đáp lại, nhẹ tênh. Đình An bằng tuổi với Diệp Dương, hình như là cậu đã nói như vậy. - Bạn ơi đừng đùa! Trần Cảnh Lam nhìn Thiệu Ninh bằng ánh mắt mà chỉ có cảnh sát dùng khi hỏi cung tội phạm. Biết cô không có ý bông đùa, cậu ấy như hóa đá. - Người đó rốt cuộc là ai vậy? - Trợ lí của Diệp Dương! Thiệu Ninh lại hỏi một tràng để bới móc thông tin. Không để cậu ấy có cơ hội hành hạ hai lỗ tai, Trần Cảnh Lam liền kể sơ qua về lí lịch của Đình An, đại khái cũng như những gì cậu từng nói với cô. - Mình cảm thấy nên tin tưởng. Trần Cảnh Lam chốt lại một câu. Thiệu Ninh ngứa miệng liền đùa: - Trực giác của cậu đã rất lâu không dùng đến. Liệu có đáng tin không? - Cậu học lối kháy khỉa đó ở đâu vậy hả? - Cậu chứ ai! Trần Cảnh Lam thôi không thèm đấu khẩu. Cô đột nhiên sa vào trầm ngâm. - Cậu nói xem, anh ấy đột nhiên nhảy ngành, rốt cuộc vì cái gì? Thiệu Ninh thu lại vẻ đùa cợt rất nhanh. "Anh ấy" mà Trần Cảnh Lam nhắc tới, Thiệu Ninh cũng tinh ý đoán ra được ngay. Qua chuyện Trần Cảnh Lam kể về Đình An, cậu ấy biết cô đã bắt đầu để tâm đến Diệp Dương. Bao năm nay Trần Cảnh Lam dửng dưng hờ hững nhưng trong lòng đâu có giây phút nào quên được Diệp Dương. Cô chỉ có thể lừa được người ngoài mà thôi. - Mình nghĩ gì không quan trọng. Quan trọng là suy nghĩ của cậu! Chuyện của Trần Cảnh Lam và Diệp Dương có đi đến đâu hay không phụ thuộc vào anh một phần, phần còn lại hoàn toàn do Trần Cảnh Lam nắm giữ. Cũng giống như trái tim, để có thể trở nên hoàn thiện, nó cần có sự cộng hưởng giữa hai nửa. Nếu nửa này gần, nửa kia xa, hoặc giả một nửa nguyên vẹn, nửa kia tan vỡ thì trái tim ấy mãi mãi sẽ mang trong mình khiếm khuyết.
Chương 41: Kiên nhẫn chờ đợi Bấm để xem Thiệu Ninh kê tay ra sau gáy, ngẫm nghĩ. - Sao tự nhiên mình thấy tên của vị chuyên gia này quen quen. Trần Cảnh Lam thôi không nghĩ vẩn vơ. Cô cười nhạt, chọc Thiệu Ninh một câu: - Đừng thấy người sang bắt quàng làm họ! - Mình nói thật đấy! Trần Cảnh Lam khép mắt: - Trên đời thiếu gì người trùng tên trùng họ. Thiệu Ninh không đáp, chợt lâm vào suy tư. Đúng là ở đời trùng tên trùng họ là điều khó tránh nhưng tại sao cậu ấy lại thấy cả tên cả họ của người này đều quen thuộc đến lạ. Nguyễn Đình An.. cứ như đã nghe qua ở đâu rồi. Mặt trời ngày đông không đủ ấm để sưởi cho vạn vật. Khí lạnh vẫn len lỏi vào không gian, xuyên qua từng ngõ ngách. Mặc dù Đinh Trang đã mặc một chiếc áo len thổ cẩm cực kì ấm những vẫn bị Diệp Trình bắt mặc thêm áo khoác ngoài. Cậu lúc nào cũng lo lắng cho cô đến mức thái quá. Nhưng cũng hẳn là vì sự thái quá đó mà Đinh Trang động lòng, tình nguyện trao gửi trái tim cho người con trai chất phác ấy. Cũng bởi vì sự lo lắng của cậu mà cô thấy áy náy. Áy náy vì đã làm khổ cậu quá nhiều, áy náy vì đã bắt cậu phải đợi quá lâu. Nhưng Diệp Trình không cho phép cô buông tay. Cậu túm chặt lấy cô như một nhà sưu tầm đá quý bảo vệ viên ngọc độc nhất vô nhị. Với Đinh Trang, cô còn hơn thế! Đúng bảy giờ sáng, Diệp Trình đưa Đinh Trang đến căn hộ mà Đình An đang ở. Vừa hay khi ấy Đình An đã quân tư trang đầy đủ, luôn có thể ứng chiến bất cứ lúc nào. - Việc điều trị cần có không gian yên tĩnh, vì vậy anh tạm thời có thể về. Diệp Trình lo lắng nhìn Đinh Trang. Cô gật đầu, nói khẽ: - Em không sao! Diệp Trình đành nghe lời, trở về tập đoàn xử lí công việc. Người cậu ở công ti mà hồn thì đã lưu lại chốn nào. Hẳn là vì thế mà hôm nay Diệp Trình làm việc không mấy tập trung. - Anh ấy rất lo cho chị. Đình An rót chén nhân trần nóng hổi, đẩy về phía Đinh Trang. Cô cười: - Chính vì thế nên tôi mới muốn chữa trị thật nhanh. - Chỉ cần chị hợp tác, trị liệu ắt sẽ thành công. Đinh Trang cầm lấy chén trà. Mùi nhân trần dịu nhẹ tỏa ra, thoang thoảng bên cánh mũi. - Cậu bây giờ là người nắm lấy đầu dây sự sống của tôi. Sao tôi có thể không nghe lời! Đình An chỉ cười: - Không đến mức ấy! Đợi khi Đinh Trang cảm thấy thoải mái, Đình An đặt trước mặt cô cuốn note nhỏ cùng cây bút bi. - Hãy viết ra đây những điều chị lo lắng! Đinh Trang do dự, cố gắng lấy thật nhiều sự dũng cảm. Cô cầm lấy cuốn note, viết một cách dè dặt. - Thả lỏng người, điều chỉnh suy nghĩ. Đừng quá gượng ép bản thân, phải chiều theo não bộ. Đinh Trang hít sâu, dành ra vài phút điều chỉnh. Đình An cũng không tạo thêm áp lực, nhường cho Đinh Trang quyền chủ động trong mọi tình huống. Dần dần, Đinh Trang lấy lại được tự tin. Cô đã có thể thẳng thắn chia sẻ với Đình An những vướng mắc mình gặp phải những vấn đề khiến bản thân cô lo toan mà không rõ lí do. Như nhiều ngành nghề khác, làm về tâm lí cũng phải biết tiến biết lùi, biết nặng biết nhẹ, thậm chí còn phải nhìn vào thái độ, cảm xúc của người khác để ứng biến cho phù hợp. Đó chính là độ khó đặc thù của tâm lí học. Nó thiên về cảm xúc con người, tuy vẫn có sự xuất hiện của lí lẽ nhưng vẫn phải chịu sự điều khiển, chi phối của tâm tư thái độ. Tâm lí là một cái gì đó vô hình, còn luật pháp lại là thứ hữu hình. Bề ngoài, hai thứ ấy nhìn có vẻ chẳng chút liên quan, nhưng nếu biết cách vận dụng kết hợp, hoàn toàn có thể xoay chuyển trụ vững trong mọi tình huống. Kết thúc quá trình điều trị hai tháng, Đinh Trang đã hoàn toàn thoát được cái gông tâm lí. Đối với việc yên bề gia thất của Diệp Trình và Đinh Trang, mỗi khi nhắc đến chị ấy cũng không còn né tránh như trước nữa. Diệp Trình hạnh phúc, ai nấy cũng vui mừng. Lê Minh Trí ngưỡng mộ Đình An đến độ đã có lần nảy ra ý định bái sư. Đình An cười, bảo: - Tôi không có ý định truyền thụ kiến thức! Cậu biết Lê Minh Trí chỉ đùa vui mà thôi. Mỗi người đều có một ngành nghề khác nhau, đều có một thế mạnh khác nhau, ai lại có thể nỡ lòng từ bỏ lĩnh vực mình am tường để nhảy sang một ngành vốn dĩ đã mù tịt. Chỉ có Đình An và Diệp Dương, những con người mang trong mình nhiều nỗi niềm khó nói mới bất đắc dĩ phải làm như thế. Dạo gần đây, Thiệu Ninh và Trần Cảnh Lam thường xuyên đến tìm Đinh Trang, cốt là để giúp chị ấy chuẩn bị một phần về việc hôn lễ. Bao nhiêu lần gặp là bấy nhiêu lần Thiệu Ninh hỏi về việc điều trị. Đinh Trang mỗi khi nhớ lại đều cười rất tươi. Chị ấy bảo cách thức chữa trị của Đình An hoàn toàn khác biệt so với những vị bác sĩ trước đây. Họ đều là người trung niên có tuổi trong nghề, còn Đình An lại là lớp trẻ của thời đại mới, vì thế cách thức nhìn nhận cũng sẽ có phần khác nhau. Đương nhiên, Đình An thoáng hơn rất nhiều. Cậu để cô chủ động nhìn nhận bản thân, giúp cô thấy được những ưu, khuyết điểm, những điều mà cô vướng mắc. Đình An có thể chỉ được coi là người tác động, nhưng cái cách cậu tác động lại khiến người được điều trị nhìn cậu bằng con mắt khác, rằng cậu chính là vị cứu tinh, rằng cậu chính là ân nhân đã kéo họ ra khỏi vũng lầy đang ra sức nuốt họ. Đinh Trang cũng thế. Cô coi trọng Đình An cả về nhân cách lẫn con người cậu. Cậu có một sự kiên nhẫn mà ít ai có, cậu có một sự nhã nhặn ôn hòa mà ít ai đạt được. Trong suốt hai tháng ấy, Trần Cảnh Lam đều đặn chủ nhật nào cũng đến chỗ Diệp Dương để hoàn thành trách nhiệm của một thực tập sinh. Cô không đi anh cũng sẽ đến tận nhà lôi đi, chính vì thế Trần Cảnh Lam chỉ còn nước phục tùng. Thái độ của Diệp Dương đối với cô vẫn rất tự nhiên, hẳn là vì thế mà khiến cô đâm ra suy nghĩ. Cô hành xử với anh như thế liệu có thỏa đáng? Cô đẩy anh ra xa như vậy liệu anh cảm thấy thế nào? Dần dà, lớp màng ngăn cách giữa Trần Cảnh Lam và Diệp Dương cũng trở nên mỏng hơn, chỉ là cô ngây thơ không biết. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, thế nhưng rơm này lại hơi khó cháy. Ban đầu nó bị một lớp băng bao phủ, sau đó lớp băng ấy tan dần thành nước. Lửa dù có to đến đâu, có liếm đến rơm đi chăng nữa cũng vẫn phải kiên nhẫn chờ đợi. Hôn lễ được diễn ra vào một ngày cuối đông, có mặt đầy đủ bạn bè cùng gia đình hai bên. Thiệu Ninh ngắm đi ngắm lại tấm thiệp cưới trên tay, cực kì hài lòng về cách bài trí.
Chương 42: Không tha một ai Bấm để xem - Cậu xem! Bùi Đinh Trang-Nguyễn Diệp trình! Nhìn thế nào cũng thấy đẹp đôi! Gần đó, Trần Cảnh Lam đang ngồi trước bàn trang điểm, gần như bị bu kín bởi chuyên viên trang điểm cùng nhà tạo mẫu tóc. Sớm biết làm phù dâu vất vả cỡ này cô đã nhường cho Thiệu Ninh! Cảnh này trông giống gì nhỉ? À, chó sói diệt mồi! - Ngắm nữa cậu không sợ bị lác mắt à? Trần Cảnh Lam cuối cùng cũng có thể thoát khỏi "đàn chó sói". Cô lại gần Thiệu Ninh, trêu một câu. Thiệu Ninh ngửa mặt lên, tròn mắt nhìn Trần Cảnh Lam: - Tiên nữ nhà ai giáng trần thế này? - Vớ vẩn! Trần Cảnh Lam quay mặt đi, gò má hơi ửng đỏ. Thiệu Ninh vẫn chưa nhìn đã. Cậu ấy đứng dậy đi xung quanh Trần Cảnh Lam một vòng. Chiếc váy phù dâu trắng tinh dài qua đầu gối, mái tóc đen mượt được uốn lọn, điểm xuyết trên đầu còn có chiếc kẹp đá hình lá olive. Đẹp! Quá đẹp! Thiệu Ninh định rút điện thoại, nào ngờ bị Trần Cảnh Lam lườm cho một cái: - Cậu dám chụp, đừng trách mình! Thiệu Ninh cười trừ, kéo tay cô đi tìm Đinh Trang. Vừa tầm, chị ấy đã ra. - Chị là cô dâu hay em là cô dâu đây? Đinh Trang nhìn Trần Cảnh Lam, trêu một câu. Phù dâu xinh hơn cô dâu ấy à? Làm gì có chuyện! Thiệu Ninh cười ha ha, liền mau chóng quay về nhà thờ chiếm chỗ. Trần Cảnh Lam để cho Đinh Trang nói chuyện với bố một lúc. Giây phút đồng hồ điểm đến giờ lành, người đàn ông trung niên cầm tay con gái dẫn vào lễ đường. Với tư cách là phù dâu, Trần Cảnh Lam đi theo phía sau. Bóng người ở cửa vừa xuất hiện, nhạc trong thánh đường đã đổi giai điệu khác. Thánh thót, êm nhẹ, mang lại niềm hạnh phúc cùng một chút gì đó không thể diễn tả thành lời. - Từ giờ ta giao con gái ta cho con. Hãy yêu thương, chăm sóc nó! Đừng khiến nó phải đau khổ! Bố Đinh Trang đặt tay chị ấy lên tay Diệp Trình, nói lời gửi gắm. Cậu cười, đáp lại: - Con xin hứa! Giờ đây, trên lễ đường chỉ còn đôi uyên ương đứng ở hai bên cùng với cha chủ trì ở giữa. Phù dâu và phù rể trở về ghế ngồi, tạm thời được nghỉ ngơi. Đầu ghế dãy bên này, Trần Cảnh Lam ngồi. Đầu ghế dãy bên kia là chỗ của Diệp Dương. Cô là phù dâu, anh là phù rể. Mặc dù không nói ra nhưng trong tâm can Trần Cảnh Lam buộc phải thừa nhận một điều, vẻ đẹp của Diệp Dương đúng là liều kịch độc không có thuốc giải. Có anh ở đây, Diệp Trình như có thêm một đối thủ đọ về nhan sắc. Chỉ tiếc cậu là hoa đã có chủ, vì vậy mọi sự chú ý từ phái đẹp đều đổ hết lên người Diệp Dương. Trẻ có già có, trung niên cũng chẳng từ. Anh chuốc độc dược không tha một ai! Sau khi hai bên đọc lời thề nguyện, cha chủ tọa tuyên bố: - Mời hai người trao nhẫn cho nhau! Trần Cảnh Lam và Diệp Dương liền đứng dậy thực hiện nghĩa vụ cao cả. Khi hai chiếc nhẫn được lồng vào hai nhón áp út, tiếng vỗ tay giòn giã vang lên. Cha chủ tọa tuyên bố: - Từ giờ, hai người chính thức trở thành vợ chồng! Mọi người ai nấy cũng hạnh phúc cho đôi bạn trẻ. Khỏi phải nói, Diệp Trình là người sung sướng nhất. Từng bông hoa tươi nhỏ li ti bay lên không trung, rơi xuống vị trí của Đinh Trang và Diệp Trình. Trần Cảnh Lam không tham dự trò chơi bắt hoa. Cô ra một góc, tranh thủ thời gian ngắm qua khu vườn nhỏ của nhà thờ. Mặc dù thời tiết đang trong ngày đông nhưng nơi đây vẫn có hoa nở rộ, chỉ là không được tươi tốt như độ xuân về. Thực ra, cô có lí do để không tham dự cùng mọi người. Hoa không vào tay cô thì chẳng nói làm gì, lỡ rơi trúng rồi cô biết trao cho ai? Trong khóm hoa thưa thớt, Trần Cảnh Lam vô tình nhìn thấy một vài bông phấn điệp. Sắc hoa màu xanh lam trở nên nổi bật giữ một bầy hoa khác loài. Trần Cảnh Lam vừa vui lại vừa thắc mắc. Với khí hậu ở Việt Nam, rất khó cho loài hoa này sinh sôi nảy nở. Hơn nữa trời cũng đã vào đông, mà hoa phấn điệp thường ra vào mùa hè. Mặc kệ là vì lí do gì, chỉ cần có hoa để ngắm Trần Cảnh Lam cũng đã đủ toại nguyện. - Không biết lạnh à? Một chiếc áo bông chợt hạ xuống vai Trần Cảnh Lam. Cô thoát khỏi sự thất thần, nhìn lên Diệp Dương đang chỉnh lại áo choàng vừa khoác lên cho cô. Trần Cảnh Lam hiếu kì nhìn về phía xa. Trò bắt hoa còn chưa kết thúc, Diệp Dương ra đây làm gì? - Cảm ơn anh! Trần Cảnh Lam kéo sâu vạt áo bông. Hơi ấm len lỏi truyền vào tay cô, đủ biết chiếc áo đã được ủ kĩ cỡ nào. - Hoa phấn điệp sao? Diệp Dương cúi xuống ngắt một bông lên xem thử. Trần Cảnh Lam liền cau mày: - Sao anh cứ thích phá hoại thiên nhiên thế? Diệp Dương giơ ra bông phấn điệp nhỏ xinh, thản nhiên đáp: - Chỉ là bông hoa thôi mà? Trần Cảnh Lam vẫn không thôi hậm hực: - Chỉ là con khỉ! Anh có biết phấn điệp ở Việt Nam rất khó tìm không? Em kiếm đỏ mắt mới thấy. Giờ anh ngắt rồi, em ngắm bằng cái gì? Không phải vẫn còn có người đẹp hơn cả phấn điệp đang đứng đây đó sao? Diệp Dương cười, bảo: - Không lo! Mùa hè năm sau anh đưa em đi Saitama.
Chương 43: Đặc biệt nhường nào Bấm để xem Ai cũng biết thành phố Saitama của Nhật Bản nổi tiếng là thủ phủ của hoa phấn điệp. Đến đó, bạn sẽ được ngắm nhìn cả một rừng hoa được nhuộm bởi sắc xanh vô cùng đặc trưng. Nhắc đến phấn điệp, người ta sẽ nghĩ đến Saitama. Trần Cảnh Lam bĩu môi. Cô thèm vào mà nhờ anh đưa đi! Đợi cô đi làm có tiền, khi ấy muốn đi đâu chẳng được. Diệp Dương bật cười, cẩn thận cài lên tóc Trần Cảnh Lam bông phấn điệp nhỏ xinh. Cô không kịp né, lại ngại vì có khách khứa nên cũng đành đứng yên. Giọng anh trầm đều, phả vào tai cô nghe mới thật êm dịu: - Kiểm tra bài cũ! Trần Cảnh Lam ngẩn người. Diệp Dương hình như trở thành người cuồng công việc rồi thì phải. Ở đâu anh cũng có thể lôi ra được. Trần Cảnh Lam liền hắng giọng, đọc một tràng. Anh tưởng làm khó cô mà dễ à? Nằm mơ đi! Những bài Diệp Dương giao cho cô đã học thuộc thông hiểu gần hết rồi. Anh kiểm tra thế kiểm tra nữa cô cũng chẳng sợ. Diệp Dương xem chừng rất hài lòng: - Giỏi! Anh định xoa đầu Trần Cảnh Lam, nhưng cô đã mau chóng né kịp. - Này! Cô dâu chú rể đã về một nhà rồi, phù dâu phù rể cũng thành đôi luôn đi! Từ xa, giọng Đình An vọng lại thật lớn. Trong phút chốc, Diệp Dương và Trần Cảnh Lam bỗng trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn. Dù có trốn tránh đến mấy, chỉ cần bạn mang trong mình một chút nổi bật liền sẽ thu hút vô cùng, có trốn cỡ nào cũng vẫn không thể thoát khỏi kiếp nạn như minh tinh màn bạc. Diệp Dương nhìn ra, chỉ cười một cái thật nhạt. Trần Cảnh Lam không dám quay lại. Trong lòng cô, cảm xúc đã trở nên hỗn độn. Gần đó, những ánh mắt nhìn về phía Diệp Dương đã đầy ắp sự ủ dột thất vọng. Ủ dột vì không lọt được vào mắt anh, thất vọng vì anh đã là hoa có chủ. Họ nhìn Diệp Dương suốt, sao có thể không thấy thái độ cưng chiều của anh dành cho Trần Cảnh Lam. Anh chưa bao giờ cười với ai, chưa bao giờ nhìn ai bằng ánh mắt ấm áp đến thế. Vì vậy, chỉ cần lướt qua thôi họ cũng biết trong lòng Diệp Dương, Trần Cảnh Lam đặc biệt nhường nào. Đương nhiên, đê xua đuổi ong bướm qua đường, Diệp Dương cũng không ngại mà tung chiêu bày tỏ tình cảm công khai, nhẫn tâm sát thương ngàn vạn trái tim đang thầm thương trộm nhớ. Thật may Trần Cảnh Lam lại rất biết hợp tác. Không biết nếu cô phát hiện bản thân bị anh lợi dụng làm bia đỡ đạn, Diệp Dương sẽ phải hứng chịu bao nhiêu đòn nặng. Nghe thấy chuông điện thoại, Đình An đành phải rời khỏi cuộc chơi, đi tìm một không gian yên tĩnh. Hóa ra là mẹ cậu gọi! Mẹ Đình An không giống bố cậu. So với tính cách khắt khe có phần áp đặt của bố Đình An, bà lại rất thoải mái, biết tôn trọng ý kiến của con trai. Hẳn là vì thế mà đối với mẹ, Đình An luôn có được sự gần gũi nhất định. - Mẹ khỏe không? - Mẹ ổn! Đầu dây bên kia vọng lại tiếng phụ nữ dịu dàng. - Chủ nhật này con có rảnh không? Đình An ngẫm nghĩ một hồi. Trước đây, mỗi sáng chủ nhật cậu sẽ qua nhà đón Trần Cảnh Lam đến chỗ Diệp Dương. Nhưng nhiệm vụ ấy đã bị anh nhanh chóng cướp mất. - Con rảnh! - Vậy về nhà một chuyến nhé! Mẹ giới thiệu cho con một cô gái. Diện mạo, gia thế, học vấn mẹ đã xem qua rồi. Bát tự cũng rất hợp với con! Nghe giọng bà vui vui, cậu cũng không nỡ phá hủy tâm trạng. - Con bé học luật đấy, tương lai sẽ rất xán lạn! Phải rồi, tên là Phan Thiệu Ninh! Mẹ cho con biết tên trước để lúc gặp mặt dễ bề xưng hô. - Mẹ à, con.. - Thống nhất vậy nhé! Mẹ đi chuẩn bị vài thứ. Lời còn chưa kịp mở, điện thoại đã bị cúp. Đình An thở dài. Cậu tính ra cũng đã gần ba mươi rồi, với tư cách là một bà mẹ, mẹ cậu lo lắng là chuyện đương nhiên. Nhưng dựng vợ gả chồng đâu phải chuyện đùa, sao có thể nói gặp mặt là gặp mặt. Thế này cũng làm khó cậu quá rồi! Hôn lễ kết thúc, Diệp Trình và Đinh Trang đặt vé đến một thị trấn nhỏ ở Thụy Sĩ để hưởng tuần trăng mật. Trần Cảnh Lam và Thiệu Ninh lại đâm đầu vào học, còn Diệp Dương và Đình An tiếp tục bị bủa vây bởi những vụ kiện tụng. Kết thúc buổi học sáng ở Học viện Tư pháp, đến chiều Trần Cảnh Lam và Thiệu Ninh lại rủ nhau đến thư viện. Hôm nay Thiệu Ninh trông có vẻ thiểu não. Cậu ấy dù đọc ba, bốn cuốn sách cũng không vào đầu được chữ nào. - Sao thế? Thiệu Ninh bò ra bàn, uể oải đáp: - Thật chẳng hiểu mẹ mình nghĩ gì nữa! Trần Cảnh Lam không đáp nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía Thiệu Ninh, có ý lắng nghe. Cậu ấy thở dài: - Yêu đương là phải tự nguyện xuất phát từ hai phía, không nên có gượng ép mới phải. Cậu nói đúng không? Trần Cảnh Lam gật đầu. - Vậy mà mẹ mình vẫn bắt mình đi xem mắt. Ôi! Trời xanh liệu có thấu! Trần Cảnh Lam nghĩ ngợi một hồi. Làm con nhà giàu chưa chắc đã sung sướng. Cứ như cô, dù thiếu thốn về mặt vật chất nhưng vẫn có thể tự do về mặt tình cảm, không phải nhận bất kì sự áp đặt nào. Như vậy hóa ra lại tốt. - Cậu có quyền từ chối. Thiệu Ninh lắc đầu bất lực: - Cậu không biết đâu! Mẹ mình thích chơi bài đánh đòn tâm lí. Trần Cảnh Lam đáp: - Hôn nhân gượng ép là trái pháp luật. Bản thân cậu học luật chẳng lẽ không biết? - Biết chứ! Đương nhiên là biết! Nhưng chẳng phải học ngành này sợ nhất là hai chữ "người thân" đó sao?
Chương 44: Kiếp nạn đã được định sẵn Bấm để xem Trần Cảnh Lam không phản bác, về vấn đề này cô cũng xem như có đồng quan điểm cùng với Thiệu Ninh. Ngành luật tuy làm việc dựa trên luật pháp và lí lẽ nhưng khi dính líu đến người thân thì muôn phần rắc rối. Đã ai làm luật mà không bị người thân làm phiền nhờ vả? Đã ai làm luật mà không phải cắn răng tư vấn cho người thân hàng tiếng đồng hồ mà chẳng hề nhận được một đồng thù lao? Đó vẫn chưa phải là tất cả. - Cậu học luật, sau này làm luật. Thân là cha mẹ ai lại đi làm thế. Nói trắng ra, Trần Cảnh Lam vẫn khuyên Thiệu Ninh nói rõ quan điểm, lí lẽ với mẹ của cậu ấy. Xem mắt cũng được thôi, nhưng kết hôn thì vẫn phải do hai bên đồng thuận. Thiệu Ninh chống tay, nheo mắt nhìn Trần Cảnh Lam: - Tư vấn cho người khác thì thông thạo thế! Đến lượt mình thì suốt ngày ngậm tăm! Lèo lái vấn đề chẳng logic gì cả! Có điều, Trần Cảnh Lam và Diệp Dương đã tiếp xúc một thời gian dài. Vậy mà chuyện của hai người họ vẫn cứ nhùng nhằng chẳng biết đi đến đâu. - Khúc mắc trong lòng mình vẫn còn quá nhiều.. Thiệu Ninh nghe ra vấn đề, thẳng thắn khuyên nhủ: - Khúc mắc của cậu chính là năm năm qua chứ gì? Nếu muốn biết, cậu có thể hỏi thẳng anh ta. Nếu không cậu hoàn toàn có thể tìm kiếm câu trả lời từ người đã tiết lộ cho cậu về chuyện của Diệp Dương! Trần Cảnh Lam ngẩn người. Tìm Đình An ư? Bảo cô tìm Đình An để hỏi tường tận về những gì Diệp Dương đã trải qua trong năm năm vừa rồi? Tìm Đình An để tháo gỡ nút thắt cuối cùng trong lòng cô? - Mai là chủ nhật, vừa hay cậu sẽ đến chỗ Diệp Dương để học. Chi bằng nắm bắt thời cơ? Trần Cảnh Lam lắc đầu: - Chắc mai mình không đi! - Vì sao? Trần Cảnh Lam không đi, Diệp Dương nhất định sẽ đến tận nhà áp giải. Cô được lĩnh giáo rồi mà vẫn chưa biết sợ hay sao? Trần Cảnh Lam lâm vào suy tư: - Gần đây, mình có cảm giác như đang bị theo dõi.. Thiệu Ninh sửng sốt, suýt chút nữa thì hét toáng lên. Cậu ấy ghìm giọng, hỏi nhỏ: - Có chắc không? Ai lại đi theo dõi cậu chứ? Trần Cảnh Lam chỉ gật đầu, không đáp. Đã mấy ngày nay, hễ đi ra ngoài là cô lại cảm nhận được có người bám theo, chỉ có điều không biết vì lí do gì. Trần Cảnh Lam không đắc tội với nhiều người cho lắm, ngoại trừ Hà Đông Oanh lúc nào cũng có địch ý với cô và một vài tên thanh niên bị Trần Cảnh Lam "bắt nạt" trong quán cafe gần trường. Nhưng cô biết Hà Đông Oanh không bao giờ làm trò thậm thụt. Có bất mãn gì cô nàng cũng chỉ tìm đến Trần Cảnh Lam trút giận bằng ngôn từ. Còn mấy tên thanh niên ở quán cafe nhiều lắm thì gặp mặt Trần Cảnh Lam được hai ba lần. Chẳng biết chúng có nhớ mặt ghi thù hay không. Ra khỏi thư viện, điện thoại Trần Cảnh Lam chợt reo. Cô nhìn cái tên hiện trên màn hình, chần chừ chưa bắt máy. - Hay là cứ nói thẳng cho anh ta biết? Làm sao mà được.. Trước sự gợi ý của Thiệu Ninh, Trần Cảnh Lam do dự. Trước sau gì cũng không giấu được, cô đành nghe máy. - Nhớ lịch sáng mai đấy! Không để Trần Cảnh Lam mở lời, Diệp Dương đã chiếm quyền chủ động. Nếu là người khác chắc có lẽ đã mắng cô xa xả vì tội để họ phải chờ máy lâu. - Mai.. chắc em xin nghỉ.. - Lí do? Lời cô vừa dứt, Diệp Dương đã bắt đầu truy rõ ngọn ngành. Trần Cảnh Lam vẫn phân vân, không biết liệu có nên nói thật cho anh biết hay không. Cô ghét việc làm liên lụy người khác, cũng ghét việc người khác vì mình mà lao tâm khổ tứ. - Em có chút việc.. - Cụ thể! Trần Cảnh Lam lại bị ép cho cạn lời. Anh tấn công quá nhanh, không chừa cho cô thời gian chuẩn bị. - Sao thế? Nói đi! Anh biết cô chỉ viện cớ nên giọng điệu ắt có vài phần châm chọc. - Thực ra thì.. Trần Cảnh Lam ngập ngừng. Sự căng thẳng khiến hô hấp của cô nhanh hơn bình thường. Diệp Dương hẳn là rất thích dồn người khác vào thế tiến thoái lưỡng nan. - Em.. có cảm giác như đang bị theo dõi.. Đầu dây bên kia im lặng một lúc. Ước chừng nửa phút sau, chất giọng trầm đều vang lên thật chậm: - Mai anh vẫn sẽ đến đón em! Trần Cảnh Lam không mấy ngạc nhiên. Cô chỉ ồ một tiếng thật nhẹ, chủ động cúp máy. - Sao rồi sao rồi? Thiệu Ninh huých tay Trần Cảnh Lam hỏi vội. Cô thở dài, chẳng thể nặn một ra nụ cười. - Đường Tăng không thể thoát khỏi kiếp nạn đã được định sẵn! Tối hôm ấy, Trần Cảnh Lam và Thiệu Ninh đều phải lao đầu vào lo mỗi người một việc. Cô gấp rút chuẩn bị cho buổi học sáng mai. Không đúng! Là cả ngày mai với Diệp Dương. Thiệu Ninh tất bật chạy tới chạy lui, lôi hết đống đồ trong tủ ra thử từng bộ một. Đến khi me cậu ấy trong video call gật đầu hài lòng, Thiệu Ninh mới có thể vừa khóc vừa sắp lại tủ quần áo. Bị bắt tội như thế, có ai lại không cáu. Sớm, hai chiếc xe hơi đã lần lượt đỗ trước cổng nhà. Một chiếc của Diệp Dương, chiếc còn lại là của nhà Thiệu Ninh.
Chương 45: Khinh địch là dại Bấm để xem Hai người chia tay, mỗi người đi một ngả. Thiệu Ninh vẫn không cam lòng, cứ xị mặt ra với Trần Cảnh Lam. Cô trông thấy liền bảo: - Mình bắt nạt cậu à? Thiệu Ninh bấy giờ mới vùa khóc vừa cười, chính là cái kiểu vừa vui vừa cáu. Trần Cảnh Lam lên xe Diệp Dương, là chiếc Benz màu trắng có tích hợp cả xe kín lẫn mui trần. Anh giàu nhưng lại không hề phung phí tiền bạc. Quanh đi quẩn lại, Diệp Dương chỉ có vỏn vẹn hai chiếc xe. Một chiếc Limousine dùng cho công việc và chiếc Benz trắng để thuận tiện đi lại. Trần Cảnh Lam nhìn vào gương chiếu hậu. Nơi khúc ngoặt cách đó không xa, một dáng người cao lớn lấp ló sau bức tường. Mũ của chiếc áo jacket màu vàng nghệ được trùm lên, che kín cả khuôn mặt. Mấy ngày trước cũng chính là người này liên tục bám theo Trần Cảnh Lam mỗi khi cô ra ngoài. Mặc dù phát hiện ra nhưng Trần Cảnh Lam vẫn im hơi lặng tiếng, không hề để lộ chút sơ hở. Vậy nên chắc có lẽ người ấy vẫn chưa biết là đã bị cô phát giác. Nếu nhận ra rồi hắn hoặc là đã dừng việc theo dõi, hoặc cũng có thể đã làm những việc mà bản thân trù tính từ trước. Tiếng động cơ giòn giã vang lên. Xe lăn bánh, đi thật nhanh. Từng lớp lá vàng dưới lòng đường bị bánh xe quét qua, vang lên những thanh âm xào xạc, khô khốc. - Này! Đi nhanh như vậy.. anh muốn tự sát à? Trần Cảnh Lam hoang mang nhìn lên phía trước. Diệp Dương lái xe cực lụa, băng qua lố nhố những xe lớn xe bé mà không sinh chút va chạm. Nhưng cái mạng nhỏ này, cô vẫn còn rất yêu quý nó.. Diệp Dương cười nhạt: - Chỉ là muốn kiểm tra trình độ của cậu bạn theo dõi em. Trần Cảnh Lam ngạc nhiên. Hóa ra anh đã để ý từ lâu rồi, còn biết đó là ai. Đi với Diệp Dương, Trần Cảnh Lam luôn có một sự an tâm kì lạ. Cô cảm thấy dù cho trời có sập xuống, dù cho sóng thần từ biển quét vào, chỉ cần có anh ở đây, cô nhất định sẽ không sao cả. - Bà chằn như em mà cũng sợ mấy loại theo đuôi đấy à? Hừ! Cô rút lại những suy nghĩ vừa rồi! Trần Cảnh Lam nghe được ý tứ châm chọc rõ ràng. Cô cáu, quắc mắt nhìn anh: - Phòng còn hơn chữa! Khinh địch là dại! Trần Cảnh Lam phớt lờ, mặc kệ Diệp Dương ngồi đó cười ha ha. Cô dù có học luật thì cũng chỉ là con gái chân yếu tay mềm. Người vừa nãy nhìn qua đã đủ biết vóc dáng to cao nhường nào, cô thì lại bé nhỏ gầy còm, sợ rằng dù có tung ra mấy chiêu Taewondo cũng chỉ đủ để gãi ngứa cho hắn. Cho xe vào gara dưới tầng, Diệp Dương đưa Trần Cảnh Lam lên nhà trên. Cô cứ dính sát lấy anh, cứ như trên người anh đang gắn một cục nam châm mặt S, còn của cô được ghi mặt N. Trần Cảnh Lam vừa ngồi xuống sofa, Diệp Dương liền đặt trước mặt cô chiếc li sứ đang bốc hơi nghi ngút. Anh bảo: - Trà gạo rang gừng, tốt cho sức khỏe! Mùi thơm dịu nhẹ lan tỏa, đưa đến cánh mũi Trần Cảnh Lam. Cô ngửi. Quả nhiên rất thơm! - Về kẻ theo dõi, em thấy thế nào? Trần Cảnh Lam cầm ly lên thổi nhẹ mấy cái. - Là kẻ nguy hiểm! Hắn to cao, em bé tí. Nếu phải đụng mặt đấu tay đôi, em thua chắc! Đúng là rất biết "nhìn xa trông rộng"! Thấy anh cười, cô cau chặt mày liễu: - Em đã bảo phòng còn hơn chữa! Diệp Dương gật đầu, cố nhịn cười. - Trên đường đi em thấy gì không? Trần Cảnh Lam ngẫm nghĩ: - Đoạn đường đầu có một chiếc taxi cứ bám theo chúng ta, nhưng sau đó lại không thấy nữa. Em không chắc có phải tên đó hay không.. - Sau đó? - Sau đó không có gì bất thường. Diệp Dương gật đầu: - Chiếc taxi lúc đầu đúng là bám theo chúng ta. Còn sau đó, hắn đổi xe khác để tiếp tục theo dõi mà không bị phát hiện. Trần Cảnh Lam sửng sốt. Quả là một tên theo dõi có đầu óc chiến lược. Cơ mà, cách thức này có hơi rắc rối và tốn thời gian. - Em thấy không khả quan cho lắm! Diệp Dương: - Thực tế, hắn bám theo chúng ta đến tận đây. Trần Cảnh Lam lại lục ra nhiều nghi vấn: - Hắn sao có thể nhận ra xe của anh? - Biển số. Cũng có thể do hắn đã biết rõ nơi chúng ta đến. Trần Cảnh Lam lo lắng, thở dài một cái. - Tóm lại, tên này không thể xem thường. Sống lưng Trần Cảnh Lam lạnh toát, dường như ly sứ trên tay cô cũng nguội đi phần nào. Cô ngẫm nghĩ giây lát, liền hỏi: - Có nên.. nói cho cả Đình An không? Diệp Dương hơi đổ người về trước, hai bàn tay đan lại vào nhau: - Tạm thời chưa cần. Cậu ấy đang bận việc gia đình. Nhắc đến việc gia đình, Trần Cảnh Lam lại nhớ tới Thiệu Ninh. Chẳng biết hiện giờ cậu ấy ra sao rồi. Mà Đình An bận việc, chắc cô sẽ phải tìm hôm khác để hỏi chuyện. - Trước mắt, để đảm bảo an toàn anh sẽ gắn thiết bị định vị vào đông hồ của em. Trần Cảnh Lam ngoan ngoãn tháo đồng hồ đưa cho Diệp Dương. Anh cầm vào phòng, một lúc lâu sau mới đem trả cho cô. Trần Cảnh Lam suýt thì buột miệng hỏi "anh biết làm không đấy?". Nhưng cô chợt nhớ trước đây người đàn ông này vốn là thiên tài IT, mấy chuyện vặt vãnh này sao làm khó được anh. Trần Cảnh Lam còn nhớ không lâu trước đây cô đã vô tình nghe Đình An nói chuyện riêng với Lê Minh Trí. Cậu bảo: - Hiện tại, trình độ về IT của Diệp Dương nhiều nhất cũng chỉ bằng một nửa của cậu. Được đến một nửa cũng đã giỏi lắm rồi! Bầu không khí đã vì thế mà trầm đi rất nhiều. Chỉ một câu nói của Đình An đã khiến Lê Minh Trí phải suy nghĩ, cô phải suy tư. Cho đến bây giờ, Trần cảnh Lam vẫn không tài nào hiểu được lí do vì sao Diệp Dương lại chọn ngành luật, từ bỏ lĩnh vực IT mà anh vốn đã chạm đến đỉnh cao. Bỏ đi chính là vứt chúng lại đắng sau, là không tiếp tục lấn sâu, dừng lại ở một mốc, là hoàn toàn tách khỏi chúng giống như thể xác chia lìa linh hồn. Khi Diệp Dương lựa chọn từ bỏ IT, liệu anh đã cảm thấy thế nào? Có luyến tiếc, day dứt hay cũng chỉ như phủi bụi trên quần áo? Diệp Dương từ phòng sách đi ra. Anh đặt xuống bàn xấp tài liệu dày bằng nửa bàn tay, nói: - Về chuyện theo dõi, tạm thời gác lại. Nên tập trung vào vấn đề chính. Cô biết Diệp Dương không phải là người dễ bị xao nhãng. Dù có bao nhiêu vấn đề xảy ra đi chăng nữa, anh vẫn có thể sắp xếp chu toàn, làm việc đâu ra đấy. Anh có nguyên tắc của anh. Trần Cảnh Lam gật đầu, ngồi nhìn Diệp Dương rút ra hai tệp giấy mỏng. - Thời gian tới em sẽ thi, nên chú trọng việc ôn tập! Trần Cảnh Lam vẫn chăm chú lắng nghe. Rời khỏi công việc, đối với cô Diệp Dương có vẻ dễ dãi. Nhưng khi đã vào chuyện, cần nghiêm túc anh chắc chắn sẽ nghiêm túc, cần khắt khe anh ắt có khắt khe.
Chương 46: Mạo hiểm một lần Bấm để xem Anh giao tài liệu cho cô, lại quay ra vùi đầu vào laptop. Trong khi giảng dạy cho Trần Cảnh Lam, Diệp Dương luôn biết cách không để thời gian chết. Có lúc anh rảnh tay pha cho cô ly trà, cũng có lúc lại tranh thủ quay ra giải quyết công việc. Khi ấy, trong mắt Trần Cảnh Lam, Diệp Dương không hiểu sao lại trở nên chói lòa. Chẳng biết từ bao giờ cô đã không còn ghét bỏ anh. Chẳng biết từ bao giờ năm năm phải chịu khổ đau ấy lại là thứ mà Trần Cảnh Lam muốn khai quật để tìm hiểu quá khứ của Diệp Dương. Cô thừa nhận mình không còn sức chạy nữa rồi! Cô lùi một bước, anh lại đến gần cô những hai, ba bước, làm mọi cách để kéo cô xích lại gần anh. Trái tim vẫn còn dính chút dung dịch tình yêu lại một lần nữa yếu mềm, xao xuyến. Cô từng bước phục tùng, tự tay phá đi rào cản mình tạo ra. Cô muốn thử mạo hiểm một lần, muốn thử tin người đàn ông này thêm một lần nữa. Thiệu Ninh liên tục thở ngắn than dài, đến nỗi lúc về tới cổng nhà họ Phan, người tài xế nhìn cô, mặt mày méo xệch: - Ninh à, cháu đã thở dài năm mươi cái rồi đấy! Thiệu Ninh lại thở dài thêm cái nữa. Cô cũng chẳng còn sức mà khóc than ai oán. Xe vừa dừng trước đại sảnh, Thiệu Ninh đã nhìn thấy bóng dáng mẹ đứng ở bậc tam cấp cao cao. Cô mở cửa xe, thở dài cái nữa rồi bước xuống. - Con gái mẹ về rồi! Bà ôm cô, âu yếm. Đáp lại sự nhiệt tình ấy, Thiệu Ninh chỉ vâng môt tiếng nhạt thếch. Còn tưởng cô không biết bà vui mừng thế này là vì điều gì? Chỉ tại buổi xem mắt vô vị tốn thời gian ấy, bà lại nỡ lòng chơi đòn tâm lí với cô. Đúng là không công bằng! - Ơ hay con bé này! Sao cứ như con nhà đói ăn thế? Tươi tỉnh lên xem nào! Thiệu Ninh nhếch môi cười một cái, như cố tình muốn chọc tức mẹ. Mặc cho bà cứ đi theo lải nhải, cô quay người, thẳng tiến đi lên lầu. Bây giờ, về phòng khóa cửa là an toàn nhất. Đồng hồ điểm mười giờ trưa Trần Cảnh Lam mới buông tệp tài liệu trên tay xuống. Cô chớp mắt, thấy hơi khô. Ở ghế bên cạnh, Diệp Dương vẫn đang gõ bàn phím laptop liên tục. Trần Cảnh Lam thầm bội phục trong lòng. Anh đỉnh thật, làm việc suốt mấy tiếng đồng hồ mà không biết mệt, trong khi cô chỉ có mấy tập tài liệu mà đã hoa hết cả mắt. Diệp Dương nâng tay nhìn đồng hồ, nói: - Buổi sáng học đến đây thôi! Trần Cảnh Lam cười tươi, gật đầu ngay lập tức. Cô nhấc người thay đổi tư thế. Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi! Diệp Dương đặt laptop lên bàn, nhìn Trần Cảnh Lam, hỏi: - Trưa nay muốn ăn gì? Đối với câu hỏi này, Trần Cảnh Lam cũng không quá xa lạ. Từ khi trở thành thực tập sinh của Diệp Dương, cô thường tiêu tốn thời gian bữa trưa ở chỗ của anh. Mọi khi có Đình An thuyết phục, Trần Cảnh Lam mới gượng ép ăn cùng. Dần dà, cô đâm ra cũng thấy quen. - Cơm ở nhà hàng lần trước có vẻ ngon. Anh hiểu ý cô, liền gọi điện đặt hàng. Đây có thể được coi là quán ruột của Diệp Dương, một nhà hàng năm sao chính hiệu. Nơi đây làm đủ các món ăn của năm quốc gia: Anh, Pháp, Mĩ, Bỉ, Ý, lại có đầu bếp tay nghề cao trực tiếp trổ tài. Cái miệng của Diệp Dương từ trước đến nay vốn đã khó chiều. Thỏa mãn được vị giác của anh e rằng tìm đỏ cả mắt cũng chẳng được mấy nơi. Trần Cảnh Lam lục tìm điện thoại nhắn tin cho Thiệu Ninh. Không thấy cậu ấy trả lời, cô lại tự túc đi tìm thú vui khác. Chưa đầy mười lắm phút sau, chuông cửa đã reo lên mấy hồi. Nhân viên giao hàng đem cơm tới rồi! Với họ, Diệp Dương có thể nói vừa là khách quen, vừa là khách đặc biệt. Chính vì thế, thái độ cũng như quy cách phục vụ không phải ai cũng dễ dàng nhận được. Cô nghe Đình An nói trong một lần đến đó ăn cơm, Diệp Dương đã có lòng giúp họ giải quyết vụ tranh chấp bất ngờ phát sinh. Vậy là từ đó, họ mang ơn anh. Đình An cũng nói đặt cơm ở nhà hàng này bình thường nhanh cũng phải gần một tiếng hoặc chậm hơn chút mới có thể nhận được. Nhưng chỉ cần Diệp Dương nhấc máy gọi, dù họ có ở tận mũi Cà Mau cũng sẽ tự giác ship về cho anh bằng phương tiện hỏa tốc. Khi ấy Trần Cảnh Lam mới hiểu được thế nào là con người có quyền có tiền có địa vị. Diệp Dương đặt trước mặt Trần Cảnh Lam chiếc hộp gỗ tròn chạm trổ nét hoa văn cổ xưa. Cô vẫn mải mê xem điện thoại, không hề hay biết. - Có tin anh làm cho bộ phim ấy biến mất không? Nghe thấy lời đe dọa, Trần Cảnh Lam mới chịu ngẩng lên. Cô lườm Diệp Dương, vội tắt điện thoại. Trần Cảnh Lam mở nắp hộp cơm, ồ lên ngạc nhiên. Thực đơn hôm nay cũng phong phú thật! Bài trí đẹp mắt, món nào món nấy vẫn còn nóng hổi. Không để dạ dày có cơ hội mè nheo, Trần Cảnh Lam mau chóng dùng bữa. Tháng này cô lại lên một cân, hẳn là vì bị Diệp Dương đầu độc. Đi theo anh đúng là lợi bất cập hại, khéo có khi cô sớm thành con heo lăn. Thiệu Ninh ngủ li bì từ sáng đến tận ban chiều. Tới khi tỉnh dậy, đồng hồ đã điểm sáu giờ tròn chĩnh. Cô mở điện thoại, nhìn thấy tin nhắn của Trần Cảnh Lam, đại khái là để hỏi thăm tình hình.