Tự Truyện Thằng Lớp Phó Cá Biệt - TrungDavil

Discussion in 'Truyện Drop' started by TrungDavil, Apr 6, 2023.

  1. TrungDavil

    Messages:
    0
    Chương 10: Bước đầu kế hoạch.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau cuộc nói chuyện đó em cũng hiểu về bọn lớp em hơn. Và tiếng trống cũng vang lên, mọi người vào lớp luôn vì sau tiết chào cờ không có được ra chơi mà lên lớp học luôn. Bọn em cũng kéo nhau vào lớp, lúc đi qua khối 10 các em học sinh chào rối rít. Em lắc đầu ngao ngán, trường này ma cũ bắt nạt ma mới kinh khủng hơn em nghĩ. Đi qua khối 11 thì bình thường lại, dù gì bọn nó cũng gọi là học sinh cũ rồi, cơ mà cũng vẫn tránh ra một con đường cho bọn em đi. Lớp khác thì em không rõ cơ mà lớp em thì em nghĩ bọn nó sẽ biết, vì đơn giản từ khi học lớp 10 bọn nó đã dám chiến với lớp trên, ít nhiều cũng sẽ thành một chủ đề để các em khóa sau bàn luận. Về tới lớp thì cả lớp cũng gần đông đủ, mọi người thấy em đi cùng "tổ đội bàn cuối" thì cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên. Lúc này người đứa nào cũng quần áo xộc xệch, mặt mũi tím bầm. Mỗi hai bà con gái kia là đỡ hơn tí. Em ngồi bàn đầu nên tác phong nhanh gọn, ngồi xuống trước. Vừa đặt mông xuống thì nghe thấy tiếng quát từ đằng sau vọng lên:

    - Bọn mày làm sao ấy, thằng lính mới kia bật bọn mày à? Thằng chó này.

    Em quay lại thì thấy tổ đội cuối lớp đang can thằng Bảo bò với một vài đứa nữa, chắc bọn nó tưởng bọn em đánh nhau nên xồn lên vậy. Nhìn lướt qua đám người còn lại trong tổ đội cuối lớp thì còn 2 bạn nữ nữa, thằng Bảo với 3 bạn nam nữa. Em cũng lười giải thích, việc giải thích thằng Hải spy sẽ làm thay em, thằng đó ngoài việc thánh nắm bắt thông tin ra nó còn là thằng thánh buôn chuyện nữa. Em tự nhủ rằng có chuyện buồn thà nhảy sông quách cho xong chứ không đi tâm sự với nó. Dại gì chứ, sáng mai cả huyện biết em có chuyện buồn ấy chứ.

    Tiết học tới và cũng không có gì đáng kể, đơn giản là em nằm ngủ. Giáo viên chắc cũng chán chả thèm nói, vì em nghe văng vẳng bên tai tiếng bọn nó nô đùa ầm ĩ cả lên, có khi giáo viên còn không biết em là học sinh mới ý. Xong giờ ra chơi đến, em vẫn đang say giấc thì một giọng nói vui vẻ đầy năng lượng vang lên:

    - Ê ông ngố, dậy xuống căn tin chơi.

    Em ngẩng mặt lên thì thấy Kiều Diễm đang cười, bên cạnh nguyên tổ đội bàn cuối đang nhìn em. Em để ý thằng Bảo tuy có còn khó chịu với em nhưng nó không nói ra lời như trước nữa, ừ thì đi. Trước khi bước ra khỏi lớp em cố đảo mắt qua, muốn tìm Huyền My và tốp nữ nói chuyện kéo gần khoảng cách tí cơ mà không thấy trong lớp, kế hoạch bước đầu chưa thực hiện được. Còn tốp bắt nạt kia em tính mấy hôm nữa thằng Huy sói đi học lại, chắc mấy ngày cũng đủ em bình phục em sẽ nói chuyện với bọn nó. Kế hoạch xóa bỏ mâu thuẫn và đoàn kết lớp lại em đã lên sẵn rồi, chỉ là chưa tới lúc thực hiện được thôi. Nói chuyện với cánh Huyền My em nghĩ cũng sẽ khoai, vì con gái thù dai hơn con trai nhiều, tất nhiên quan trọng em không có tầm ảnh hưởng gì tới họ, họ đâu quan tâm em nghĩ gì đâu, nên bước đầu phải tiếp cận được hội đó đã. Còn đám thằng Huy sói thì em thấy đơn giản hơn, con trai với con trai, không biết các bác nghĩ sao chứ em có quan điểm "chỉ có đấm nhau thật đau mới thân được". Không nghĩ lan man nữa em đi cùng tổ đội xuống căn tin, căn tin ở tầng 1 của tòa nhà khối 11. Được cái bọn em gần tòa khối 11 nên đi tí là tới, chỉ có leo từ tầng 3 xuống thôi. Xuống đây ấn tượng của em là khá rộng, giờ này có rất đông học sinh và bàn ghế. Em với Kiều Diễm lại mua nước, em nhận là hôm nay em mời, ra mắt mọi người nên bọn nó cũng không cản. Còn lí do sao lại là em với Kiều Diễm đi á, đơn giản em chưa quen nên ngại ngại, còn Kiều Diễm là người em thấy thoải mái nhất, thân nhất nên em nhờ, vậy thôi. Đang ngồi uống nước vui vẻ thì "choang". Rồi tiếng cười của thằng Hải spy vang lên:

    - Hehe lại có đánh nhau xem rồi. - Nói xong đã thấy nó chạy lại chỗ gây ra tiếng động rồi.

    Em chẳng quan tâm, bọn mày thích làm gì thì làm, đừng nhắm vào tao và bạn bè tao là được, cơ mà trong lòng em cũng nghĩ thêm, công nhận trường này đánh nhau ghê thật, ngày vài vụ, riêng em đã 3 trận rồi còn gì. Đúng là sự thật còn đáng sợ hơn lời đồn. Cũng phải thôi, trường em là học sinh nào không thi đỗ cấp 3 chính chuyên thì mới vào, chứ bình thường chẳng ai thèm học. Nói gì thì nói cứ bảo trường bổ túc bằng cấp vẫn bằng trường chính chuyên, cơ mà bằng là bằng thế nào được, ít nhiều vẫn có khác biệt, đơn giản môi trường lúc học đã khác rồi. Em không có ý gì đâu, bản thân em cũng là tốt nghiệp bổ túc mà, mong mấy bác ví dụ có ai đọc được học bổ túc đừng chửi em. Một lát sau thằng Hải spy về bàn, ra là hai ông lớp 11 đánh nhau, choảng vỡ chai nước. Và rồi cứ thế thôi, vào tiết em ngủ, hết tiết đi xuống căntin với đám bạn. Đến lúc ra về, em đi sang chỗ Huyền My, thật ra lúc đầu khi vừa hỏi ra Huyền My là ai em khá bất ngờ. Công nhận phố, toàn gái xinh, lớp em nhìn chả thấy bà nào xấu, toàn bà xinh như hotgirl. À em bất ngờ là vì Huyền My xinh vậy sao lại phải luỵ anh lớp trên như thế, người như nàng ta đầy trai theo, thật đúng con gái khó hiểu. Em đi sang bàn My nói:

    - Huyền My ơi tớ nhờ một tí được không?

    My quay sang nhìn em, ánh mắt dò xét kiểu đéo hiểu kiểu gì thằng này quen biết gì mà bắt chuyện như đúng rồi. Vì My ngồi giữa lớp, đằng sau còn mấy bàn nên đa số ánh mắt nhìn về phía em. Cả Kiều Diễm thấy vậy cũng có vẻ không vui nhìn em định nói gì nhưng bị Bảo Ngọc lôi đi, nàng còn nhìn em gật đầu một cái. Em phải công nhận Ngọc lạnh lùng ít nói nhưng ánh mắt để ý, suy nghĩ sắc bén thật. Chỉ nhìn qua lúc em cố hỏi lại thằng Hải spy tính cách người cầm đầu các tốp của lớp, nhìn qua khuôn mặt em trầm tư lúc đó, nhìn tính em lạnh lùng mà tự dưng đi bắt chuyện với người khác (sau này nàng kể lại với em) mà đã biết được ý định cũng như suy nghĩ của em, đáng sợ. Lúc này em mới hiểu câu nói "đằng sau sự thành công của một người đàn ông là một người phụ nữ giỏi". Mọi người trong lớp cũng dần đi về, chỉ còn lại em với Huyền My và mấy người gần nhà nhỏ còn ở lại xem em định làm gì. Lúc này Huyền My mới nói:

    - Có chuyện gì thế. - Má nó chớ cũng lạnh lùng không kém Bảo Ngọc anh em ạ, em tự hỏi liệu có phải gái xinh ai cũng cao ngạo vậy không, rồi cũng tự lắc đầu luôn, Kiều Diễm xinh mà loi choi chứ đâu có vậy, chắc đa số thôi, đa số thôi.

    Em cố mỉm cười xoa xoa tóc tỏ vẻ ngại ngùng, em ít khi cười lắm: À mình mới lên đây ở, phải tự nấu nướng. Mình lại chỉ ăn được hải sản, mình biết khu My ở nổi tiếng đồ hải sản, chiều mình qua khu My My dẫn mình đi mua được không á?

    Huyền My chưa kịp trả lời một nhỏ đứng eben cạnh đã lên tiếng:

    - Nhà bọn tui cũng ở khu đó sao ông không nhờ bọn tui?

    Má, sau khi biết thông tin của My em nghĩ mãi mới ra mưu để tiếp cận, em nghĩ chỉ cần tiếp cận bước đầu được mấy bước sau sẽ dễ hơn, ai ngờ hội gần nhà nhỏ ở lại cùng, kế hoạch phá sản. Em là đứa giỏi nghĩ mưu cơ mà không giỏi thực hiện, các bác biết thừa tính em nóng lên nghĩ gì làm đó, đâu rảnh chơi mưu được đâu. Nên quả này em bị hố luôn, chưa biết trả lời sao thì My lên tiếng:

    - Được. Cơ mà phải làm cho tôi một chuyện.

    Em được gỡ rối nên không gì vui mừng hơn, ngoài cả mong đợi, em cười nói, quả này em cười thật, đang bờ thất bại vực lại thành công, đến bản thân em cũng không nghĩ nổi tại sao em lại cười, mình lạnh lùng lắm mà: Được.

    Huyền My: Không cần hỏi chuyện tôi muốn là gì luôn à?

    Em: Thân là nam nhi sao phải so đo nhiều làm gì chứ. Chuyện gì tôi làm được tôi sẽ hết sức làm. Vậy cho tôi xin số nha, chiều tôi qua tôi gọi.

    Mấy nhỏ bên cạnh nhìn em cười trêu My:

    - Ý xời hóa ra chốt lại là xin số.

    - Bày đặt chỉ ăn được hải sản.

    - Ông này cũng lắm văn gớm, nhìn cứ tưởng lạnh lùng lắm cơ.

    - Eo ôi My ơi sao không phải mình.

    Vân vân và vân vân. Em ngại thật, xin số xong em chạy tót về bỏ lại sau lưng tiếng cười của hội nữ quyền. My hình như cũng ngại, còn quay ra lườm các bạn của My. Vậy là xong, chiều được nghỉ, thực hiện dần dần kế hoạch thôi..
     
    LieuDuong likes this.
    Last edited: Apr 7, 2023
  2. TrungDavil

    Messages:
    0
    Chương 11: Cuộc hẹn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau đó không có gì đáng kể, em lấy xe phóng về phòng, tự băng bó vết thương xong tự nấu tướng. Không khoe chứ em có lắm tài lẻ phết ấy. Vì là vừa tết xong nên thời tiết cũng đỡ lạnh, và cũng mới bắt đầu học kì hai nên bọn em chưa phải học chiều ngay. Chiều được nghỉ, ăn cơm xong nghịch máy tính lúc là lăn ra ngủ. À quên chưa giới thiệu về hoàn cảnh tí gì, nói chung là thời điểm này nhà em cũng mới có chút chút gọi là đủ ăn, thời điểm trước một tí thì nhà em vẫn chỉ bình thường thôi, có gần năm trở lại đây mẹ em đi nước ngoài về, cầm chút vốn về. Trước đó bố em cũng làm ra tiền nhưng chơi hết, đợt mẹ em về kè kè cũng giữ được tiền, bố em mới cầm vốn mẹ đưa tu chí làm ăn, nên dạo này cũng khá khẩm tí. Em là con trai lớn, sau em là thằng em trai kém tận 9 tuổi, chứ tới tuổi tiêu tiền nên em cũng khá được chiều chuộng. Kiểu hồi nhỏ xa bố mẹ sớm, ở với ông bà, thiếu thốn tình cảm lẫn vật chất. Nên bây giờ bố mẹ có bố mẹ cũng không tiếc, đôi khi em nghĩ chắc bố mẹ cũng chiều chuộng em quá, thành ra chuyển khá nhiều trường. Cơ mà thôi, do bản thân chứ trách được ai, sau này đi làm cố gắng vậy, đường học hành không phải con đường duy nhất hướng tới thành công. Kiến thức là tốt, nhưng theo em nghĩ kinh nghiệm và những trải nghiệm thực tế tốt hơn rất nhiều. Mình đã lỡ duyên, à quên chưa lỡ, mới kém duyên với con đường học vấn, thì sẽ có con đường khác tới với mình. Chỉ cần mình kiên trì, cố gắng không bỏ cuộc thì một ngày không xa lớ ngớ vớ được bố vợ giàu, vợ là con một, thế là lên. Đùa vậy thôi

    Ngủ một giấc tới 15h (tức 3h chiều), em vươn vai thức dậy. Mệt thật, một ngày đánh nhau bao phát, lâu rồi mới tập thể dục hơi căng tới vậy. Vào nhà tắm súc miệng rửa mặt, chải lại tóc tai, tự thấy bản thân mình OK quá luôn ấy chứ. Khoác lên mình chiếc áo da đen, quần bò rách gối đen, đôi giày thể thao đen, đội chiếc mũ lưỡi trai đen và đeo chiếc kính đen nốt. Trông mình giống cớm nằm vùng ghê ý chứ. Bỏ vào cốp xe cây típ bấm, người bạn thân đồng hành suốt quãng đời cấp 3 của em, đến gặp Huyền My thôi nào. Trước kia em có con Fz 150i người ta cắm quá hạn không lấy, bố em cho em đi luôn, cơ mà đợt bị đuổi học có gọi là hơi hơi cãi bố tí, thành ra bị ăn đấm và tịch thu luôn con xe. Tới khi chú em xin cho em tới học trường bổ túc này bố em cũng chưa thèm nhìn mặt em, mẹ em mới lén lén mua cho em con wave trắng này, wave trắng em nhớ đợt này đang là mốt. Mọi thứ tiền từ thuê phòng, mỗi tháng cấp bao nhiêu, từ A-Z là mẹ em đưa, em nghĩ chắc bố em biết cơ mà kiểu vẫn giận em nên không nói chuyện với em thôi. Chứ bố em thuộc kiểu người yêu thương con cái lắm, dù hơi nóng tính lâu lâu táng em trận cơ mà bố em hành động nhiều hơn nói, cách quan tâm cũng vậy. Đi lang thang dò đường tầm 10-15p thì tới chỗ hẹn với My, thời nay công nghệ cao nên có địa chỉ tìm cũng đơn giản. Em nhấc điện thoại gọi My thì chục phút sau thấy nàng bước ra từ căn nhà đối diện, một căn nhà 4 tầng, nhìn như căn biệt thự ý. Đúng dân phố xịn ha, gần 2 năm nay em cũng ở chỗ bố mẹ cũng thuộc gọi là phố so với quê em ấy, cơ mà so với phố xịn vẫn chưa là gì. Đúng là núi cao luôn có núi cao hơn, lên cao mình lại biết vẫn còn thấp. Em vẫy tay vời nàng lại. Khác hẳn với bộ đồ học sinh, lúc này nàng đang mặc một chiếc váy đen ngang đùi, đi đôi boot qua mắt cá chân tí. Đấy là ánh mắt ban đầu của em, em khai thật từ trước em cũng không thuộc loại tín nam thiện nữ hiền lành gì, có sao em nói vậy, nhìn đùi trước thì em kể là em nhìn đùi trước. Chứ em không thuộc kiểu đói mà chê cơm, khát mà chê nước. Tiếp tới là chiếc áo len thời trang màu trắng, còn có cả trái tim nữa. Em cũng đến lạ với gu ăn mặc của gái "phố xịn mất thôi". Đôi boot đen của nàng làm em liên tưởng tới mấy bác đeo ủng ra thăm ruộng ở quê em. Tới cáy váy làm em nghĩ tới các cô em trong vũ trường. Cái áo khiến em nhớ tới bộ lông của cò trắng. Lại còn cặp kính với chiếc mũ vành rộng làm em nghĩ ngay tới khoảnh khắc đi bộ ngoài bãi biển. Thôi cơ mà chốt lại là xinh, em không giỏi văn nên tả vậy các bác đừng liên tưởng xa quá nhé, nàng xinh thật ấy không đùa đâu. Hai đứa đèo nhau đi, trên đường mắt em đảo lia lịa, gì chứ tuổi thì chưa đủ, mũ thì không đeo, đường thì không quen, phải ngắm xem có anh áo vàng nào ngắm mình không chớ. Đi được đoạn ngắn em tạt vào quán cafe:

    - Vào đây ngồi uống nước tí nha My. Chứ giờ sớm quá sợ chợ chưa mở

    My: Sớm gì nữa gần 4h rồi, chợ ở đây lúc nào cũng tấp nập ý

    Đùa à, mục đích của em là nói chuyện với nhỏ chứ dăm ba cái việc ăn hải sản em nào có quan tâm. Em:

    - Thôi nắng lắm, vào đây nói chuyện tí. My chắc cũng có thời gian mà hì

    My không nói gì nữa, đồng ý là cái chắc, em mà cười làm sao cưỡng lại được. Chọn một bàn cạnh hòn nam bộ, nước chảy róc rách chim hót líu lo khá lãng mạn. Em gọi cốc nâu đá huyền thoại, My thì sinh tố dâu, thêm đĩa hướng dương với đĩa hoa quả ăn kèm nữa. Ban đầu nhỏ cứ bấm điện thoại, em cũng chưa viết phải nói gì. Hai đứa im lặng một hồi, mãi khi đồ được mang ra, em mới uống cốc càe, khà một tiếng nói:

    - Công nhận cafe ở đây cũng ngon My ha?

    My- mắt vẫn nhìn tay vẫn bấm điện thoại:

    - Tui uống sinh tố mà. Có uống cafe bao giờ đâu mà biết.

    Đinh công mệnh có nhất thiết phải nhạt với tui vậy không. Em vơ nắm hướng dương cắn mạnh cho hạ nhiệt, chưa bao giờ em lại đi bắt chuyện với người khác nhiều như hôm nay, đã vậy còn không được đáp lời nhiệt tình nữa chớ, quê ghê.

    Em- lại hỏi ngu câu nữa: Ở đây có chợ hải sản vậy chắc quanh đây gần biển hả?

    My- vẫn chưa nhìn em: Đâu nhất thiết đâu. Chỉ là nhiều người nhập về buôn nên có tiếng thôi à

    Em: Thế My có thích ăn hải sản không?

    - Bình thường

    Em: Thế My có thích chơi game không?

    - Không

    Em: Thế nhà My có mấy anh chị em vậy á?

    - Hai

    Em: Thế My là chị hay là em vậy á?

    - Em

    * * *

    Một chuỗi câu hỏi được em đặt ra, sau đó là một chuổi câu trả lời My nói ra. Thề em không giỏi tán gái đâu, à quên ý em là nói chuyện với gái, kể cả nói chuyện bình thường. Cuối cùng em cũng thốt ra được một câu khiến My bỏ điện thoại mà nhìn em:

    - Chuyện của My và Kiều Diễm, chắc là còn có ẩn tình gì đó bên trong nữa hả? - lúc này mặt em rất nghiêm túc

    - Mới tới mà đã quan tâm nhiều thứ vậy rồi à. Tôi có một lời khuyên, không biết cậu có muốn nghe và tiếp thu hay không

    - My cứ nói đi

    - Có những chuyện không nên biết sẽ tốt hơn. Đôi khi biết nhiều quá sẽ thành mang tội đấy

    Em ngả người ra sau, hai tay kẹp qua đầu, ngừng một lúc em mới nói tiếp:

    - Thật sự là tôi chỉ muốn đoàn kết lớp lại như xưa

    My nhìn em với ánh mắt có chút nhìn thằng ngố:

    - Bằng vào cậu á. Không ngại nói cho cậu biết, không chỉ tôi, Huy sói, mà các thành viên khác đều chán cảnh sống kiểu gò bó luật lệ, sống có trách nhiệm với lớp rồi. Chả việc gì phải vậy, cứ mạng ai người ấy sống cho lành, tội gì vướng vào nhau, không cùng quan điểm sao có thể vui vẻ được

    - Không phải khi lớp có chuyện mọi người vẫn đoàn kết lại với nhau hay sao

    - Quên chuyện đó đi. Hiện tại lớp sẽ chẳng thể nào có chuyện được. Cái thời gian ấy qua rồi, mà qua rồi thì để nó qua đi. Nếu cậu hôm nay muốn gặp tôi chỉ vì chuyện này thì xin lỗi, tôi có việc - nói xong nhỏ đứng lên định đi. Cơ mà em kịp giữ tay nhỏ lại, em đứng dậy nhìn nhỏ, 2-3 giây sau em cừoi đứng lên nói:

    - Nhận lời rồi thì làm việc có trách nhiệm tí đi, thôi không nói chuyện đó nữa, đưa tui đi kiếm ít hải sản ăn cho bổ nào. Xong tui còn có sức làm một việc giúp cô nữa

    My: Giờ tôi hết hứng thú rồi thì sao, tôi muốn về

    "Chụt"
     
    LieuDuong likes this.
  3. TrungDavil

    Messages:
    0
    Chương 12: Một chút lãng mạn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thật bất ngờ, em hôn vào môi My các bác ạ. Em cũng không hiểu sao hành động vậy nữa, nhìn bờ môi chúm chím trước mặt, giải tỏa tâm trạng nhẫn nhịn nãy giờ. My thừ mặt ra bất ngờ, em quệt môi em nói:

    - Giờ có hứng thú lại chưa á?

    My tát đốp em cái xong bỏ đi. Em thanh toán vội xong chạy ra lấy xe đuổi theo, nàng đang đi bộ phụng phịu, chắc giận em thật. Phóng xe lên chắn trước mặt nhỏ, nhỏ nhìn em với ánh mắt lạnh lùng, ánh mắt mà gϊếŧ được người chắc em chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần rồi:

    - Cút.

    Em chống xe xuống nắm tay nàng:

    - Trung xin lỗi, lúc đó rối quá không biết làm gì.

    Nàng hất tay em ra:

    - Không biết làm gì mà lại hôn người ta. Biếи ŧɦái, cút.

    Em lại chạy theo, kéo tay nàng lại:

    - Thật sự My cho Trung xin lỗi.

    My tát làm cái đốp cái vào mặt em:

    - Cút.

    Cứ vậy em kéo tay, nhỏ hất ra tát em rồi đi, em lại kéo tay, nhỏ lại hất tay tát em rồi đi. Lặp đi lặp lại 2-3 phát nữa, mặt em đã đỏ ửng lên rồi, em lại nắm tay nhỏ nói rất nghiêm túc:

    - Thôi xin lỗi mà. Tay không sao chứ hả?

    Nàng lại dơ tay lên, theo phản xạ em nhắm mắt lại. Đùa gì chứ, ăn tát liên tục vào một chỗ, mặt em đâu có dày tới mức không biết đau. 1, 2, 3 giây không thấy gì, mở mặt ra thì nàng đang nhìn em, có vẻ vẫn giận nhưng cũng hạ nhiệt xuống rồi, lúc này tay phải nàng đã hạ xuống:

    - Còn không mau bỏ tay ra.

    Em ngớ người thì thấy tay phải em vẫn đang giữ chặt lấy tay trái nhỏ, vội buông tay ra. Em định nói mà không biết nói gì, miệng cứ ấp a aayấp úng, ánh mắt em né tránh nhỏ. Nhỏ nói tiếp:

    - Không có lần sau đâu. Cẩn thận tôi xé mồm cậu ra đấy.

    Em gật đầu như gà mổ thóc. Thật sự đối mặt với con trai, thanh niên hay gì em cũng chưa bao giờ thể hiện bản thân mình thua kém ai. Cơ mà gặp con gái em luôn ở kèo dưới hoàn toàn, éo hiểu kiểu gì. Thôi đành vậy, ai mượn mình luôn không so đo với con gái, ai mượn mình có việc nhờ cậy người ta.

    Sau khi mua được ít sò huyết, cua biển, cá mực, rau, xúc xích, nước ngọt (nói chung là nhìn cái gì thuận mắt là em mua) em rủ My về phòng em ăn cơm, mà nhỏ không chịu.

    Em: Tới chơi đi tí tui nấu cho ăn. Chớ ở đây không quen ai một mình suốt buồn chết.

    My: Đừng có văn vở. Mặt ghét, lai tôi về.

    Em: Ăn cơm với tui đi. Rồi tui làm thêm một điều kiện nữa.

    My: Cậu thì làm được gì chứ. Một điều kiện còn chưa xong.

    Em: Tại cậu chưa nói ra điều kiện sao tôi làm.

    My: Nói ra chưa chắc cậu đã làm được cơ.

    Em: Cứ nói đi. Tôi đảm bảo cố gắng hết sức. Điều kiện chỉ cần không trái lương tâm tôi là được.

    My: Vậy là cậu nợ tôi hai việc. Khi nào tôi bảo cậu nhất định phải làm hết sức đó.

    Em: Quân tử nhất ngôn.

    Nói xong em lai Huyền My về phòng em. Lúc đó cũng gần 6h, trời cũng chưa có tối. My gọi điện thoại cho gia đình nói ăn cơm nhà bạn, còn em thì xắn tay áo, cắm cơm và làm thức ăn. Em ở trọ, dãy trọ cũng lắm anh chị sinh viên, cơ mà em mới tới cũng chưa quen ai. Mà sinh viên hiện nay rộ lên phong trào vừa học vừa làm bán thời gian, nên giờ cũng chưa thấy có phòng nào sáng. Dãy trọ em ở có tổng 4 phòng, phòng em là phòng thứ 3 từ ngoài vào. Nói chung là phòng em khá rộng với một mình em ở, đồ đạc thì đơn giản 1 chiếc giường, 1 tủ quần áo, 1 tủ lạnh, 1 bộ máy tính, có gian bếp nhỏ và công trình phụ bên trong phòng luôn. My loanh quanh ngắm nghía phòng em, thực ra cũng có gì đâu, con trai các bác biết mà, ót khi sắm đồ lắm. Mẹ em không sắm chắc em ăn cơm tiệm quá, chỉ là tính em cũng không thích nơi đông người, nên ở nhà nấu cơm rửa bát cũng thấy vui. Không có gì chơi nên My ngồi máy tính em nghịch, em cũng vừa nhặt rau xong nên mở tủ lạnh cầm cho nhỏ ít hoa quả và nước ngọt để tiện chơi. Còn việc nhỏ giúp em nấu ăn thì không phải em có ý gì đâu nhưng trong lòng em thanh niên thành phố không giỏi làm các việc vặt cũng như bếp núc như thanh niên quê bọn em. E sinh ra và lớn lên ở quê Thái Bình, quê lúa. Nên tiếp xúc việc nấu cơm rửa bát quét nhà cũng sớm, ở quê lắm trò lắm các bác ạ. Câu trộm cá, đào trộm khoai, ra cánh đồng lấy rơm rạ ngoài đó nướng ăn. Thực ra cũng không tới mức thiếu thốn, chỉ là trẻ con quê em có câu vui là "của ăn trộm là của ngon nhất". Thực ra ở nhà đầy đồ ăn không thèm ăn cứ phải sang nhà thằng bạn trộm quả ăn mới vui được, lắm lúc cãi nhau đấm nhau ầm ầm ý chứ, xong vài phút sau lại khoác vai nhau sang nhà thằng bạn khác câu trộm cá. Không lan man nữa, gần 7h em mới làm xong đồ ăn và bê ra, trải chiếu ngồi dưới đất các bác ạ. Thực ra không phải lần đầu tiên em nấu cơm mời bạn bè về nhà ăn, cơ mà đây là lần đầu tiên em một nam một nữ ăn cơm với nhau. Nghĩ lại em cũng không hiểu vì sao, vì gì thúc đẩy mà em với My lại tự dưng sảy ra chuyện này, có lẽ là duyên số. Bữa cơm cũng đầy đủ những thứ nay em mua, My cũng có vẻ đói lắm rồi, nhỏ nhìn vào thức ăn mà mất đi vẻ lạnh lùng:

    - Nhìn ngon quá ta!

    Nói xong nàng có vẻ thấy hớ khi thấy em nhìn nhỏ cười. Nàng hèm một tiếng xong nói:

    - Ăn ngon miệng nha. - Rùi nàng lao vào ăn.

    Em lắc đầu cười, lúc nhỏ đang ăn sò là em ngồi bóc vỏ cua để thịt vào đĩa, dù sao mình cũng phận chủ nhà, lại là con trai galang tí không sao cả:

    - Thấy tay nghề tui thế nào.

    My vừa bóc vừa ăn vừa trả lời:

    - Cũng được. - Dù nói cũng được nhưng em thấy nàng ăn nhiệt tình quá trời.

    Em - cười:

    - Cũng được á. Cũng được mà ngấu nghiến ghê.

    Nhỏ ngẩng mặt lườm em, miệng vẫn nhai má vẫn phồng lên:

    - Xí không phải ai cũng được tui khen "cũng được" đâu nha. Tui kén ăn lắm đó.

    Em nghĩ bụng kén ăn mà nhai chưa nghỉ chút nào. Cơ mà em chỉ cười không nói gì. Lại tiếp tục bóc vỏ cho nhỏ ăn. Em chưa bao giờ có cảm giác này, cảm giác nó đơn sơ giản dị, không nói nhiều mà trong lòng cũng thấy khá vui. Trước kia bên cạnh em cũng có một cô gái, à chính xác là từng thời điểm có từng cô gái tính cách khác nhau ở bên em, cùng em vượt qua sóng gió, cùng em vui đùa, đều khiến em rất hạnh phúc và chân trọng. Chỉ là, không gì là mãi mãi, họ vẫn luôn là kỉ niệm đẹp trong em, đôi lúc yêu nhau không hẳn là sẽ ở bên nhau mãi được, có những thứ sảy ra không ai biết trước được. Khi cùng gặp chuyện cùng vượt qua, ta sẽ chân trọng. Nhưng nếu nhiều chuyện tới quá, ta cố gắng quá nhiều cũng sẽ mệt mỏi. Chỉ cần trong đầu một trong hai có suy nghĩ mệt mỏi muốn dừng lại, là sẽ tới lúc phải dừng lại. Em nghĩ lan man chút, thở dài. Cô gái này cũng mang cho em một kiểu vui khác, em cảm giác như em đang chăm sóc một em bé vậy, mọi cô gái em quen trước kia đều rất giỏi tự lập, họ chăm sóc em rất nhiều. Còn cô gái này cơm em nấu thức ăn em bóc vỏ, mặc dù bản thân tự nguyện nhưng em lại có cảm giác gì mới mới, cảm giác mình đang là điểm tựa cho người khác, có khi nào mình bắt đầu dậy thì, bắt đầu lớn rồi không?

    Tự cười mỉm tự cầm cốc nước ngọt uống, vừa đặt cốc xuống thì thấy Huyền My nhìn chằm chằm em nãy giờ. Em ngạc nhiên hỏi:

    - Sao thế, say thức ăn thấy tui đẹp trai quá à?

    My phồng mồm lên, bụng bịu cái má đáng yêu nói:

    - Gì chứ, tự dưng ngồi cười một mình. Tui ăn hết rồi nè, bóc vỏ tiếp đi.

    Em cười thành tiếng, thật sự chưa bao giờ em chiều chuộng một ai đến vậy, lại là người mới quen ấy chứ. Em vừa bóc vừa nói với My:

    - Tớ đang suy nghĩ không biết chồng My sau này sẽ sống sao nữa!

    - Sao là sao chứ. Chồng tui sau này sẽ rất là hạnh phúc khi có người vợ xinh xắn đáng yêu chăm lo gia đình như tui.

    - Cũng biết tự sướиɠ quá ha.

    - Chứ chẳng lẽ tui xấu lắm sao. Xí.

    Bữa ăn diễn ra như vậy đấy, một người chọc một người cãi bằng được. Xong tiệc, My lại ngồi nghịch máy tính đợi em. Và em thì tất nhiên rồi, dọn dẹp chiến trường. Một lúc sau dọn xong em thì ngồi vào giường, My thì đang chơi liên minh trên máy của em. Em:

    - Ô ghê, cũng biết chơi game này luôn.

    My nói giọng tự tin, thật sự là từ lúc tới nhà em với lúc bên ngoài My như hai con người khác vậy ý. Ai nói đây là một cô gái lạnh kufng cao ngạo cơ chứ:

    - Xí nick người ta còn xịn hơn nick ông nhiều. Chẳng qua vì nể bữa ăn người ta mới cày rank cho ông thôi. Coi như là giả tiền ăn.

    Một lúc sau:

    - Đánh gì vậy bà nội. Sao lại cầm Blit đi top vậy bà nội?

    - Tui thích, cầm con này kéo bọn nó vào trụ là tui thắng lane.

    - Cái vấn đề cầm đi top sao lại vẫn lên đồ Sp?

    - Tui thích, lên cái này không fame tui vẫn có vàng mua đồ

    - Trời ơi ngốc ơi là ngốc, sao lại cầm thanh tẩy cơ chứ?

    - Tui thích, không thể để vấy bẩn tâm hồn của tôi được.

    * * *

    Cuộc hội thoại tranh cãi giữa em và My cứ vậy liên tiếp chưa có hồi kết. Không biết từ lúc nào, em từ ngồi giường, trở thành đứng sau My xem. Cũng không biết từ lúc nào, em đang từ đứng sau My thành với người lên hai tay cầm vào bàn phím và chuột chơi thay My:

    - Coi này, kéo phải thế này, thế này nhớ chưa?

    Và em điều khiển con tướng đó, chết trong trụ. Lúc này My ngẩng mặt nhìn em, em cũng quay sang nhìn em, hai khuôn mặt khá gần nhau, hai ánh mắt cũng nhìn vào nhau. My cũng xinh quá mà, ánh mắt to tròn, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi vừa ăn hải sản xong vẫn còn dư vị bóng bóng mỡ màng, khuôn mặt thanh thoát trắng trẻo. Cả 2 nhìn nhau 2-3 giây gì đó My quay mặt đi trước, em cũng nhận ra gì đó đứng lên buông tay khỏi bàn phím và chuột:

    - Đấy cứ đánh như tôi chỉ ấy. Tôi đi tắm đây, đợi bà xong trận tôi lai về là vừa.

    Nói xong em cầm quần áo vào tắm, nhỏ cũng không phản bác như nãy nữa, mà im lặng, có trời cũng không biết nhỏ nghĩ gì. Tắm xong em bước ra, sấy tóc thì nhỏ cũng xong trận, tắt máy đang cắm mặt vào điện thoại. Lai nhỏ về mà trên đường hai đứa cũng không nói gì với nhau, nhỏ lại trở lại với khuôn mặt lạnh nhạt bình thường, em cũng trở lại là em, cũng là một thằng ít nói. Chiếc xe cứ vậy lăn nhẹ trên con đường, tới khi đến nhà nàng, em dừng xe lại nói:

    - My về nhé.

    Nhỏ gật đầu xuống xe, bước tới mở cánh cổng ra, bỗng nhỏ quay lại nhìn thẳng vào em. Ánh đèn đường buông nhẹ chiếu lên khuôn mặt mờ mờ dưới chiếc mũ vành rộng, nàng vẫn thậy đẹp. Nhỏ nói:

    - Hôm nay coi như Trung tận lòng hiếu khách, giảm cho một việc. Còn một việc đó. Về cẩn thận nhé.

    Nói xong không đợi em kịp nói gì nàng chạy tót vào nhà mà chẳng thèm đóng cửa luôn. Em cũng chỉ biết cười nhẹ rồi phóng xe về. Lúc đó em không biết rằng, ngay lúc em quay xe phóng về, có một bóng người từ chiếc cổng My vừa bước vào đi ra. Bóng người đó nhìn theo bóng lưng em mỉm cười chìu mến kèm theo chút không nỡ..
     
    LieuDuong likes this.
    Last edited: Apr 7, 2023
  4. TrungDavil

    Messages:
    0
    Chương 13: Chốt kèo.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, vẫn bình thường như vậy không có gì đáng kể, vệ sinh cá nhân ăn sáng xong đi học. Hôm nay em diện một chiếc áo thu đông mỏng, chiếc quần jean cào cào, đối với em đó là chiếc quần lành lặn nhất của em rồi. Đội chiếc mũ đen bao ngầu. Thời tiết lúc đó cũng hôm thì hơi hơi lạnh hôm nắng các bác ạ, mới tết xong. Vẫn như hôm qua, em lại bị hỏi thăm ở cổng trường, nhưng hôm nay chấm cổng lại là người khác không phải nhỏ Thư hôm qua. Em chỉ nói em học sinh mới chưa có đồng phục, đọc họ tên và lớp, thế là đi vào trường thôi. Dáng đi của em thì không ngông cuồng gì đâu, cũng không tới mức rụt rè. Em vẫn khoan thai bình thường, lên qua tầng 2 cũng không thấy có thanh niên nào ra úp sọt, chắc vài chú nằm viện rồi. Kệ. Em lên lớp, vừa vất balo xuống bàn thì có tiếng gọi:

    - Trung ơi xuống đây chém gió. - Em quay mặt tới nơi phát ra tiếng nói, là tổ đội bàn cuối, đứa gọi em là Phước dẹo.

    Em bước xuống, lúc đi qua giữa lớp thì thấy hội Huyền My đang ngồi dãy bên, nhỏ nhìn em, khuôn mặt lạnh nhạt như thường. Em dơ tay trái vẫy vẫy nhỏ cái rùi đi qua. Mấy bạn hôm qua trêu em quay qua trêu My, xì xào nhỏ nhỏ nên em cũng không nghe rõ nội dung, chỉ loáng thoáng "ôi My ơi" các thứ nên em đoán là trêu My, vì hội đó biết hôm qua em gặp My nhờ đi mua đồ cùng mà. Em xuống ngồi ở ghế bàn gần cuối, quay lại nói chuyện với tổ đội bàn cuối, sau chuyện hôm qua em có thiện cảm với hội này, nên cũng hòa đồng không lạnh lùng nữa:

    - Hello mọi người, xuống làm cốc nước nhỉ?

    Kiều Diễm hôm nay không trả lời em nhiệt tình như hôm qua nữa, nhỏ cũng không thèm nhìn em luôn, em thầm than con gái lắm lí do để giận dỗi ghê. Thằng Thao Trâu là thằng hưởng ứng đầu tiên, thằng này người như tên, to con, tham ăn. Thế là mấy thằng cũng đứng dậy cơ mà mấy bà con gái cả Kiều Diễm, Ngọc và hai bạn nữa vẫn ngồi im nghịch điện thoại. Duy Dồng hỏi:

    - Đi thôi mấy má.

    2 nhỏ khác: Không đi.

    Duy: Sao ấy?

    Hiền - một trong hai nhỏ: Không thích, thế thôi.

    Minh Rắn: Thôi nào, đi cả cho vui. Sao ấy, giận thằng Trung cái gì à hehe?

    Đậu xanh rau muống thằng chúa vô duyên này sao tự nhiên lôi tao vào. Bật mí với anh em thằng Minh rắn là một thằng bựa, rất bựa. Nó không hay kể chuyện như thằng Hải spy nhưng thằng này mà biết chuyện gì thì nó cũng thuộc loại không giấu được, đã không giấu được nó còn chuyên chọc ngoáy cho to chuyện cơ, nó nghĩ vậy là vui. Chơi với nó thì biết thực tế nó chỉ thích vui thật chứ tâm nó không có ý xấu hay muốn li gián gì đâu, chỉ là nó nói mà không suy nghĩ được hậu quả ý.

    Bảo bò: Tao cũng không đi đâu.

    Em: Tao nghĩ chúng ta có chút chuyện cần nói rõ, bọn mày đi với tao. - Em nói với vẻ mặt nghiêm túc

    Bảo bò- nó đứng dựa lưng vào tường: Mày nói bọn tao đi theo là bọn tao phải đi theo à?

    Em không nói không rằng tiến lại sách cổ áo nó lên, lúc này em cũng cảm giận được cả giọng nói lẫn khuôn mặt em đã trở nên lạnh lùng. Em đang tức giận, em không phải là một người giỏi giải thích, nhưng em không thích bị bọn nó hiểu lầm, em biết bọn nó đang nghĩ gì sau vụ hôm qua em gặp My nói chuyện. Em gằng từng chữ:

    - Tao không thích thể hiện gì đâu, nhưng tất cả những gì không hợp mắt tao, chưa bao giờ tao để cho nó có thể lành lặn. Tao không phải một thằng thích xưng hùng xưng bá, nhưng tao không thích ai hiểu lầm tao.

    Thằng Bảo đưa trợn mắt đưa tay lên muốn bỏ tay em ra, nó tính nổi nóng, nhưng em không quan tâm lắm, hai tay em nhanh như chớp bóp vào cổ nó, em nhấc nó lên, nó phải kiễng chân lên, hai tay phải gồng vào giữa tay em và cổ nó để không bị em bóp nghẹt. Lúc này em đưa mắt nhìn cả đám xung quanh đang định lao vào can, giọng em không buồn không vui, không chút cảm xúc nào nói:

    - Tao rất tôn trọng bọn mày, nên mong bọn mày cũng tôn trọng tao. Đã coi nhau là bạn thì có chuyện gì cũng phải đối diện nói rõ với nhau, đừng ập à ập ờ, khó chịu lắm. Còn cảm thấy không thích làm bạn bè với tao thì ok thôi, việc ai người đấy làm, và nhỡ kĩ là vẫn câu nói cũ, những thứ không hợp mắt tao, không thể nào lành lặn.

    Nói xong em bỏ thằng Bảo ra, xong em quay lưng đi xuống căn tin. Ngang qua cả lớp đều nhìn em, xong nhìn về thằng Bảo Bò. Cũng phải thôi, thằng Bảo bò cũng thuộc loại to con, mà còn bị em bóp cổ phải kiễng chân lên. Em đi xuống căn tin, mua một chai sting và chọn một bàn ngồi xuống. Nhìn qua sân trường, học sinh đang chạy vào lớp cũng có, đơn giản sắp tới giờ truy bài rồi mà. Lôi điếu thuốc ra hút, em không hút nhiều thuốc, ngày chỉ vài điếu thôi, chủ yếu em hút lúc chơi game bị chết mạng hoặc buổi tối ra ngồi cửa nhà nhìn trời đêm miên man, khói thuốc như một người bạn vậy. Cơ mà em không khuyến khích các bác hút thuốc nha, bác nào chưa hút thuốc thì em khuyên đừng hút. Hại sức khoẻ, tốn tiền, mà còn hôi nữa. Người hút không ngửi thấy đâu nhưng người không hút họ ngửi thấy ngay, mùi bám vào quần áo sau khi các bác hút ý, nó khó chịu lắm, hôi. Cơ mà em lỡ hút vào thì thôi phải chấp nhận, nói bỏ cũng không dễ dàng, tầm giờ lúc stress hoặc uống vài cốc bia cốc rượu vào thèm điếu thuốc lắm. Rồi tiếng trống cũng vang lên, vào tiết truy bài, em thì xác định không muốn lên lớp rồi, chỉ là đáng tiếc chút, mình nói hết lòng vậy mà chả đứa nào xuống nghe mình nói chuyện, cũng đúng, mới quen được có ngày. Chả ai thèm quan tâm mình nghĩ gì đâu. Lúc em đang hụt hẫng thì có một bàn tay đập lên vai em, em quay lại thì là thằng Duy, thằng này thuộc kiểu người ít nói, nó chỉ đập vai em cái rồi ngồi xuống đối diện em. Sau đó một tiếng cười vang lên:

    - Chà chà, sting à, tao hớp nhé - không đợi em trả lời chủ nhân giọng nói đos đã cầm chai sting của em lên và tu, nó còn khà khà tiếng khen ngon, rồi cầm cả chai nước của em ngồi xuống cạnh em, mặt nó hớn hở khen. Vô duyên vậy chỉ có thể là thằng Minh rắn.

    - Theo thông tin chuẩn xác từ Hải 007 thằng Trung đang muốn đoàn kết lại lớp, có muốn tao giúp gì không nhỉ? Đấm đá tao chỉ một cân được 10-20 thằng thôi cơ mà thông tin của tao là vô địch thiên hạ đấy - Còn ai vào đây nữa, kẻ nắm bắt thông tin Hải spy cùng cái mồm không nghỉ ngơi. Nó nói với bộ mặt cố tỏ ra nghiêm túc kèm theo sự tự hào, bố thằng nổ. Thằng này ngồi cùng thằng Minh rắn là thành cái trợ các bác ạ, miệng không thể ăn da non được.

    Tiếp theo đó là mọi người ở tổ đội bàn cuối, không thiếu ai, kể cả Kiều Diễm, Ngọc lẫn thằng Bảo bò. Hôm nay thêm được 4 bạn em giới thiệu là Hiền, Thương và hai bạn nam là Tuấn còi và Đạt phít. Hôm qua em cũng quen rồi, lúc đánh nhau mấy bạn này đã xuống chào cờ không biết nên không gặp, cơ mà mỗi tiết bọn em đều xuống căn tin uống nước cùng nhau nên vẫn biết. Mọi người ngồi xuống được một chút mà chưa có ai nói gì, mọi người nhìn em, em nhìn mọi ngừoi. Lúc này Ngọc lạnh lùng lên tiếng:

    - Trung có gì muốn nói thì nói đi.

    Em - đập vai Minh rắn: Minh ơi ra mua nước cho mọi người dùm cái.

    Minh rắn giật thót quay sang em quát: Sao lại là tao?

    Em- mỉm cười: Ai bảo mày uống hết chai nước của tao. Với cả mọi người ai cũng biết mày chỉ thích nghe mấy chuyện thú vị. Còn mấy chuyện mà phải vận dụng suy nghĩ mày không thích đúng không.

    Minh rắn- mặt ngơ ngơ: Ừ chuẩn.

    Em- cười tươi, con cá đã cắn câu: Vậy nên mày đi là hợp nhất còn gì. Bọn tao chuẩn bị bàn đại sự, mày không có ở đây một lúc cũng không sao cả. Mọi người ở đây không bỏ lỡ được vì phải bận lên kế hoạch - nói xong em vỗ vai nó bộp bộp.

    Phước dẹo- cười tươi như hoa: Chuẩn mẹ luôn. Tao bỏ phiếu. À mua tao chai không độ nhé.

    Và tiếp tục theo đó là đám bạn lần lượt lên tiếng, ai cũng nói như kiểu khẳng định thằng Minh đã đồng ý đi mua nước rồi vậy. Thằng Minh hậm hực cuối cùng cũng phải nhấc mông đi mua, mặt nó hậm hực khiến cả đám cười. Lúc này em mới nói với khuôn mặt cực kì nghiêm túc:

    - Tôi không biết mọi người đang nghĩ gì. Cơ mà có một điều tôi muốn nói, tôi là thành viên của a12, chứ không phải là thành viên của tổ đội bàn cuối, nên kể cả tôi làm gì các bạn cũng không thể trách tôi. - Sau khi em nói tới đây vài đứa nghiêm mặt cau mày lại. Em nói tiếp:

    - Chuyện gì cũng ra chuyện đó, hôm qua các bạn giúp tôi, tôi biết ơn. - Em nói tới đâu thằng Duy định nói gì nhưng em lại nhanh hơn, em ra hiệu để em nói nốt:

    - Không biết tôi nói xong câu này các bạn sẽ nghĩ gì, sẽ cười tôi hay là cho tôi ảo tưởng gì đó. Tôi muốn giúp lớp ta đoàn kết lại, không phải cơ chuyện mới đoàn kết mà là lúc nào cũng đoàn kết, vui cùng vui buồn cùng buồn. Tất nhiên là một tập thể có thể đoàn kết thì rất khó, vì tôi biết trong lớp ta các bạn với các bạn khác đều là người có lòng kiêu ngạo, ai cũng cho là mình đúng. Tất nhiên điều đó không sai, nhưng hạn chế được chút sẽ tốt hơn rất nhiều. Vì sao á? Vì các bạn hơn thua với bạn bè cùng lớp có đáng không, sáng gặp nhau, chiều gặp nhau, không như gia đình nhưng cũng có khác gì gia đình không. Tôi chỉ hỏi một ngày các bạn gần gũi bên bố mẹ được mấy tiếng, ở lớp ccng ta gần gũi với nhau mấy tiếng. Tôi không có ý so sánh ở đây, vì thật ra nếu so sánh kiểu vậy thì chứng tỏ tôi quá ngu rồi, ý tôi là tôi muốn nói cho các bạn để ý tới việc một ngày chúng ta gần nhau thời gian rất dài, giận dỗi nhau nhưng vẫn phải học cùng nhau, có phải rất khó chịu không?

    - Trước tới giờ tôi là một người, có thể nói là rất nhiều người sợ chẳng muốn tiếp xúc. Cũng có rất nhiều người ghét chỉ thích tìm tôi gây sự. Những người ngoài tôi chẳng bao giờ thèm quan tâm, đánh mình mình đánh lại, quý mình mình quý lại, dễ giải quyết lắm. Nhưng trong lớp lại khác, từ năm lớp 10 tới giờ, đây không phải lần đầu tiên tôi chuyển trường, cơ mà lớp nào tôi học cũng rất đoàn kết. Đối với lớp khác bọn nó cũng rất không coi ai ra gì, nhưng đối với thành viên trong lớp họ coi nhau ngang hàng, như anh em trong gia đình vậy. Chúng ta chỉ học cùng nhau vài tháng, mấy nữa ra ngoài mỗi người một cuộc sống, tôi chỉ mong chúng ta có kỉ niệm đẹp, sau này không giúp được nhau thì ngày liên hoan lớp vẫn đông đủ, gặp nhau ngoài đường vẫn chào hỏi nhau, tự hào kể đó là bạn cùng lớp tao.

    - Còn mục đích chuyện tôi làm, có thể nói là lại nói chuyện với My đi. Thứ nhất, My là một người gọi là đứng đầu tốp nữ quyền, muốn lớp đoàn kết bước đầu tôi muốn bắt đầu từ nhóm này, sẽ dễ hơn nếu My chịu mở lời với mọi người trong nhóm đó cùng chúng ta cố gắng, giải tỏa mọi hiểu lầm. Thứ hai, chẳng có lí do gì cả, My học a12 và tôi cũng vậy, không có lí do gì tôi không thể nói chuyện với My. - Đến đây em quay qua nhìn thằng Bảo ngồi cạnh thằng Duy nói:

    - Kiều Diễm là con gái, bạn ấy giận dỗi tao là chuyện bình thường, bản thân tao thì kể cả bạn ấy giận vậy giận nữa tao cũng khôgn trách gì mà sẽ nghĩ cách làm lành lại với bạn ý, vì thân tao là con trai, tao không thể so đo với một bạn nữ tao quý được. Còn mày thân là con trai, chưa biết chuyện gì sảy ra mày đã có ý muốn gây hấn với tao, tao cũng không hiểu luôn ấy. Thôi mọi người cứ nói tự nhiên, tôi không phải người hay giải thích. Nhưng tôi rất có thiện cảm với mọi người, tôi không muốn chúng ta có cái nhìn không đúng về nhau, nên có chuyện gì tôi cũng muốn mọi người rõ ràng với nhau. Tôi hết lời.

    Lúc này thằng Bảo nhìn thẳng vào em nói:

    - Tao so đo với mày vì tao vẫn chưa coi mày là bạn. Đơn giản hôm qua đám bạn của tao bị bầm dập, không biết do bọn nó tự nguyện hay không tự nguyện, lí do cũng là do.

    Duy: Mày nói gì vậy.

    Bảo ngắt lời Duy: Để tao nói, không phải nó bảo muốn rõ ràng nói chuyện với nhau hay sao.

    Em- cười: Chính xác, là bạn bè có chuyện gì cũng phải rõ ràng với nhau.

    Thằng Bảo gắt: Tao chưa từng nói nói tao coi mày là bạn bè.

    Em- nhún vai: Ok, mày cứ nói đi tao đang nghe.

    Bảo: Nói tóm lại tao không ưa mày, đơn giản hôm qua anh em của tao vì mày mà bầm dập, kể cả bọn nó tự nguyện tao vẫn quy tội cho mày. Thế thôi.

    Em: Rồi tao hiểu ý mày. Giữa tao và mày thì tao lại thấy đơn giản thôi, chứ không khó như dỗ dành mấy cô gái này. - Nói xong em quay sang nhìn bốn bạn nữ cười. Em quay sang vậy thì Ngọc vẫn lạnh lùng, Kiều Diễm thì trợn mắt phồng má dứ dứ nắm đấm về phía em, có vẻ đã hết khúc mắc với em rồi, Hiền và Thương thì phì cười nói:

    - Mồm cũng dẻo lắm ấy chứ

    Em lại quay ra nói với thằng Bảo:

    - Vậy thế này đi, sau khi mày và mọi người cùng tao đoàn kết lớp mình lại, tao với mày sẽ đánh một trận. Nếu tao thắng, mày phải bỏ hết hiền khích với tao và quan tâm tao như cách mày quan tâm mọi người. Còn nếu mày thua, mày phải quan tâm tao như mọi người và bỏ hết hiềm khích với tao.

    Bảo- cau mày:

    - Mày có vẻ tự tin quá nhỉ, ý mày là tao không có cửa thắng á?

    Em:

    - Tao nói rồi, mặc dù mày không khiến tao chướng mắt, ngược lại là rất hợp mắt. Nhưng chính vì hợp mắt nên tao sẽ đánh mày cho tới khi mày quý tao thì thôi. Sao, dám chiến với tao không?

    Nói xong em dơ tay em, thằng Bảo nhìn em một lúc, có vẻ nó muốn nhìn thấu em là người như thế nào, xong nó cũng đập tay em:

    - Được, xong việc của lớp tao sẽ đấm cho mày thành mặt heo.

    Em cười, cả đám cũng cười ầm lên, đến Ngọc luôn lạnh lùng cũng mỉm cười, nhìn em với ánh mắt khác. Nói chung khi nói rõ với nhau rồi thì mọi người càng hiểu nhau hơn, mà muốn thân với nhau thì chỉ có hiểu nhau và nhường nhịn nhau. Đang lúc tinh thần thả lỏng thì một giọng nói vang lên khiến thằng Bảo mặt lạnh lại, còn cả đám ôm bụng cười ầm lên:

    - Ái chà Bảo bò với Trung lính mới sắp đấm nhau à. Thằng nào cược không tao bắt thằng Trung thắng này, chấp năm luôn này (Bác nào dân đá gà nghe qua là biết. Đậu má nó coi em với thằng Bảo là gà để bắt kèo các bác ạ, chấp năm nghĩa là chọn cửa trên chấp cửa dưới, các bác nào không biết thì em giải thích nôm na là thằng Minh rắn chọn em thắng, đứa nào chơi với nó chọn thằng Bảo thì chỉ việc bỏ 500 nghìn ăn một triệu của nó nếu thằng bảo thắng. Ý nó em với Bảo là hai con gà). Đậu má thằng Bảo sáng nay bị nó xách cổ như gà chưa sợ à. - Thằng Minh rắn đi mua đồ uống về đặt trên bàn nói, thề mặt nó nghiêm túc, éo nhịn được cười

    Bảo bò trán nổi gân xanh đứng lên:

    - * Minh rắn mày chán sống à?

    Minh rắn thấy vậy mặt bỗng chuyển sang nịnh hót, hèn không thể hèn hơn, nó đưa chai nước còn mở luôn nắp cho thằng Bảo:

    - Ấy chết mình xin lỗi bạn Bảo, bạn uống chai nước này hạ hỏa bỏ qua cho mình nha.

    Thằng Bảo giật chai nước từ tay nó tu một hơi cho bõ giận, nó còn chưa kịp hài lòng với độ nịnh hót của thằng Minh thì thằng Minh lại lên tiếng khiến nó phụt cả nước trong mồm ra:

    - Bạn phải bảo quản sức khoẻ cho thật phong độ, vậy mấy thằng này mới chịu bắt kèo bạn. Chốt kèo với bọn này xong thì đằng nào bạn cũng bị Trung nó đấm cho ra bã thôi, cơ mà lúc này thì không được. Ôi tiền của mình - Xong nó quay ra hô lớn cả bàn, nhìn nó mọi người đều hình dung ra một con nghiện bài bạc lâu năm nói tiếp:

    - Nhanh nhanh anh em, tao bắt thằng Trung chấp năm thằng Bảo, thằng nào chơi dơ tay tao ghi sổ luôn này, bao nhiêu cũng nhận bao nhiêu cũng nhận. 100k thì ăn 200k còn 500k ăn một củ này. Mại dô mại dô!

    Cả đám chỉ biết ôm bụng cười bò với thằng này. Có đứa buồn cười quá ngã cả xuống đất, cả đám cứ vậy cười ầm ĩ, náo loạn cả căn tin. Một buổi trốn truy bài đáng nhớ..
     
    LieuDuong likes this.
    Last edited: Apr 7, 2023
  5. TrungDavil

    Messages:
    0
    Chương 14: Trước trận chiến.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hết giờ truy bài bọn em cũng lên lớp học tiết đầu tiên, bọn thằng Duy lôi em xuống bàn cuối ngồi, đạp đít thằng Minh rắn lên bàn trên. Nó bụng bịu nhưng cũng không thể làm gì hơn, đơn giản em với thằng Duy dùng sức chơi cũng đã đạp đít nó, lại thêm thằng Bảo vừa bị nó kháy đểu còn tổ chức bắt kèo, sẵn cay nó thằng Bảo cũng tống cổ nó đi luôn. Vậy là bàn cuối có em, Duy, Bảo, Ngọc và Kiều Diễm. Bàn trên là Phước, Hải spy, Hiền, Thương, Thao trâu. Trên nữa là Thằng Minh rắn chuyên gia quay mồm xuống quang quác, Hùng xoăn và ba bạn nữ không trong tổ đội bàn cuối nên em chưa có dịp bắt chuyện. Cả hội bọn em túm tụm lại nói chuyện cười đùa, mặc kệ thầy giáo bên trên đang cúi mặt vào cái laptop, chắc chán không muốn dạy. Các nơi khác cũng không khác gì bọn em, bàn cuối dãy bên là tổ đội bắt nạt, trên đó là tổ đội nữ quyền. Nhìn chung lớp không khác gì cái chợ cả. Bàn em tính ra không tới mức náo loạn lắm, vì cũng toàn người kiệm lời, cơ mà có thằng Hải spy và thằng Minh rắn mồm như cái đít vịt hoạt động hết năng suất chĩa mồm xuống tán phét, thành ra loạn cả một khu vực. Đang nói chủ đề gì ý em không nhớ, thì bỗng thằng Minh rắn thốt một câu làm cả bọn bàn tán:

    - Ê mà Trung, nhân tiện mày chưa có biệt danh gì. Mày nói chút sở thích đam mê đi anh chị ở đây giúp mày đặt một cái biệt danh nghe cho nó chất lừ luôn.

    Em ngơ ngác: Biệt danh đéo gì?

    Minh rắn hớn hở vì tìm được chủ đề mọi người quan tâm, chứ nãy giờ nó với thằng Hải bàn chuyện phim chưởng các thứ các thứ không ai thèm để ý, nó nói:

    - Biệt danh là kiểu đệm sau tên mày ý. Có nhiều kiểu để đặt biệt danh, nào là bề ngoài, sở thích, tính cách. Như thằng Duy rồng kìa, tay nó săm còn rồng, ngầu chưa ngầu chưa?

    Em quay sang nhìn tay thắng Duy, giờ mới để ý công nhận là cái đuôi rồng từ cổ tay đang uống lượn lên các bác ạ, thằng này xăm kín tay con rồng. Em gật gù kiểu à à kệ cha mày éo quan tâm:

    - Ra vậy ra vậy, Duy Dồng Duy Dồng - Em dùng chữ "dồng" nói với giọng kiểu trêu ngươi thành ra cả bọn cười ầm lên ghẹo thằng Duy. Nó quay sang lườm em.

    Em: Rồi tiếp đi.

    Giờ đến lượt thằng Hải spy hớn hở:

    - Thằng Duy là đặt theo bề ngoài, nhìn cái thấy được thành ra chả có gì bí ẩn. Như tao, biệt danh không theo bề ngoài mà theo kĩ thuật, khả năng thiên phú, tao spy, điệp viên xịn xò.

    Em ánh mắt sáng lên:

    - Ô Hải đỉnh quá trời, cái này đúng là thiên phú không tệ, giỏi đi hóng hớt.

    Thằng Hải cau mặt định trả lời thì bị thằng Minh cắt ngang, nó hớn hở nói:

    - Trung nó nói đúng cãi cái gì. Tới tao..

    Không để nó nói hết câu em chen ngang:

    - Mày thì tao biết. Mày họ nhà lươn, nên mới có biệt danh Minh rắn chứ gì?

    - Mày biết á, thằng này thế mà tốt đấy. Mà họ nhà lươn là cái đéo gì?

    - Thì là lươn lẹo đấy. Lừa cha dối chú, Minh rắn là đúng rồi.

    Em nói xong cả đám cười ầm lên, ngay cả Ngọc luôn lạnh như băng cũng phải cười. Bọn nó không hết lời kêu em mặn, mặn kiểu mặt giả ngơ. Em chỉ nhún nhún vai, gì chứ em có biệt tài nói không ai hiểu, và một biệt tài khác là kháy thâm thuý. Lắm khi em nói lúc đó tưởng chuyện cười, tối về vắt tay lên trán suy nghĩ mới biết được em đang nói kháy đấy. Lời nói đi kèm với khuôn mặt giả ngơ của em, đó là thứ vũ khí làm cay cú bao nhiêu bạn bè thân thiết của em.

    Thằng Minh biết em cố tình chọc ngoáy nó nên cười cười nói với em:

    - Dù sao tao cũng có chút gì đó làm được thành biệt danh, không ngại khoe với chú em, người anh săm con rắn hổ mang quấn quanh, bao ngầu, ghê chưa ghê chưa.

    Em mắt sáng quắc, đơn giản em rất đam mê xăm, rất thích nhìn hình xăm và hỏi xem khi người ta xăm hình đó ý nghĩa với người ta thế nào:

    - Ghê đấy ghê đấy, thề tao mê xăm cực.

    Công nhận là cũng ghê thật, thời bọn em mặc dù nhận thức hình xăm của giới trẻ cũng có chút thay đổi, là xăm vì nghệ thuật không phải thể hiện hổ báo, nhưng thời đó kiểu mới nổi lên hotboy xăm trổ nên nhà nhà đi xăm, người người đi xăm, phụ huynh vẫn chưa đồng ý nên thằng nào có hình xăm xịn xò là cũng chất lượng phết ấy, không phải dạng vừa. Dù thời này cũng vậy, khái niệm hình xăm đã được phụ huynh suy nghĩ thoáng hơn rất nhiều, nhưng tóm lại vẫn là chưa hoàn toàn, phần lớn vẫn là coi hình xăm là thứ dữ dằn, người xăm là kẻ dữ tợn.

    Cơ mà kệ, mỗi người một suy nghĩ, mình cứ sống đúng bản chất, không trộm cắp làm chuyện ảnh hưởng tới người khác, tới danh dự gia đình và bản thân mình là được.

    Kiều Diễm cau mặt: Hay ho cái gì chớ. Trung đừng có mà xăm đó nha, bẩn người.

    Em cười cười ậm à gật đầu, gì chứ, đừng xăm đó nha, em biết trả lời sao, khi mà em đã gần full thân rồi.

    Xong em quay ra đập vai thằng Hải spy, nó ngồi trên em:

    - Hải, tao chỉ mày một cách tăng lever biệt danh của mày nhé. Đảm bảo bao ngầu. Thể hiện của tính cách lẫn con người mày luôn.

    Thằng Hải sáng mắt quay xuống:

    - Có chuyện mau nói có rắm mau thả.

    Em cười cười:

    - Hiện giờ bọn nó đang gọi mày là Hải sờ pai đúng không?

    Hải:

    - Vào chủ đề ngay đi ông thần, cái đó cả trường này nó biết.

    Em- gật gù tay chỉ vào miệng nó:

    - Giờ mày xăm con nhện giữa mỏ mày, mọi người sẽ gọi mày là Hải sờ pai "đơ men". Biệt danh vừa dài vừa ngầu, lại còn khóa được cái mỏ mày nữa.

    Thằng Duy im lặng nãy giờ cười khằng khặc ôm bụng nói:

    - Vl ạ sờ pai ĐƠ MEN (nó nhấn mạnh chữ đơ men), ý mày nói nó là "thằng đần" à.

    Em dơ tay đập bốp phát vào tay nó:

    - * mày nhảy số cũng nhanh đấy. Ít đứa hiểu được lời tao nói ngay lắm, toàn tưng tửng tối về nằm ngủ tay vắt lên trán mới nghiệm ra cơ haha.

    Cả lũ lại ôm bụng cười ầm lên, thằng Hải thì cáu trán nổi cả gân xanh. Lúc này nó mới hiểu được em, một thằng chuyên tỏ vẻ mặt ngơ ngơ nói chuyện không đâu vào đâu nhưng ẩn chứa bên trong đó độ kháy gọi là chất như nước cất. Chuyện, học sinh chuyên văn mà lại, không giỏi mà hồi mới lên cấp 3 em vào lớp khối D chuyên "văn toán anh" lại còn được chỉ định làm lớp phó học tập kiêm bí thư lớp ư?

    Duy - vừa cười khằng khặc vừa nói:

    - Từ nay thằng Hải với thằng Minh nói chuyện mà gặp thằng Trung là thành cái "máy nổ xịt" rồi.

    Em: Xịt thì chắc không tới mức xịt đâu, cơ mà hai cái máy này phải mua dầu ăn về thông ống lại may ra mới nổ dắt lại được.

    Em nói xong thằng Duy lại cười khằng khặc đập tay em đen đét thích thú. Hai thằng kia bị trêu không làm gì được, đấm thì chưa chắc đấm lại, nói thì thua hoàn toàn, chỉ biết im lặng mong mọi người đổi chủ đề. Cơ mà bọn nó muốn vậy nhưng cả đám thì không, Kiều Diễm tiếp tục lên tiếng:

    - Eo eo nói các bạn vậy, nhìn mặt các bạn ỉu xìu rồi kìa thương không chứ lại. Thôi nào "Minh lươn" với "Hải đơ men" quay lại nói chuyện nào, người trong nhà cả đừng dỗi nhau vậy chứ.

    Cứ vậy tiết học đầu tiên diễn ra khá là vui vẻ. Xong tiếng trống ra chơi vang lên, bọn em lại xuống căn tin chém gió. Tiếp theo hôm đó thì cũng không có gì đáng kể, cho tới tiết cuối, lúc chuẩn bị ra về. Cả đám đang cười vui thì thằng Bảo dừng cười trước, nó nghiêm túc quay sang em nói:

    - Mai là hết hạn bị đình chỉ của thằng Huy sói, mày tính sao Trung?

    Cả bọn cũng không cười nữa mà quay qua nhìn em, muốn xem em định làm gì để đoàn kết lại với nhóm bắt nạt. Em thì vẫn giữ nụ cười nhẹ, như là chuyện đó không liên quan gì tới em vậy, em chỉ nói một câu đơn giản:

    - Với con gái thì cần phải hiểu nhau và thời gian để xóa bỏ hiểu lầm. Nhưng với con trai thì đơn giản thôi. Tao sẽ đấm nó tới khi nào nó chịu đoàn kết với lớp thì thôi.

    Duy- cau mày:

    - Không phải tao không nghĩ như mày. Cơ mà nó cũng là thằng lì lợm, đợt trước nó đánh thua tao, cơ mà vẫn không chịu thay đổi suy nghĩ bắt nạt người khác.

    Em:

    - Tao sẽ vừa đấm vừa xoa, nói cho nó hiểu chỉ biết bắt nạt lớp dưới là buồn cười cỡ nào, trẻ trâu thế nào. Nếu nó hiểu thì không có gì tốt hơn. Còn nếu nó cố tình không hiểu, tao nghĩ chắc nó cần đi nghỉ dưỡng một thời gian chứ không cần tới lớp làm gì nữa..
     
    LieuDuong likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...