Chương 1: Tiểu bá vương Mộ Đông
Phố Phúc Đáo mới sáng sớm đã đông nghịt người qua lại, bởi vì vừa vặn cuối phố là chợ thực phẩm Phúc Đáo, đầu phố lại là trường mẫu giáo Sao Đỏ, người đi chợ người tới trường đều phải đi qua con phố này.
Sát bên đường là những dãy nhà tự xây, đây là khu vực chưa phát triển, thật không tương thích với những ngôi nhà cao tầng cách đó không xa.
Ở các thành phố lớn, những phố như Phúc Đáo chẳng khác nào những ngôi làng trong thanh phố, nhưng ở thành phố nhỏ mới lạc hậu và xa xôi này, tình trạng như vậy rất phổ biến, những tòa nhà cao tầng lại trở nên cô đơn lạc lõng.
Lúc này, trong căn nhà của một gia đình bên đường, truyền đến tiếng trẻ con la khóc.
"Không! Con không! Con không muốn đi nhà trẻ! Con muốn ở nhà xem TV! Con không muốn đi nhà trẻ mà!"
Tiếng la khóc của cậu bé họ Mộ truyền ra ngõ, không ít người thò đầu ra nhìn, những người quen biết đều cười nói: "Phần Lan, Đông Đông không muốn đi nhà trẻ thì thôi, đừng để thằng nhóc khóc đến vỡ giọng!"
Mẹ Mộ Đông, Lý Phần Lan ngượng ngùng cười, quay đầu lại thấy vẻ mặt như đang đối phó với kẻ thù giai cấp của con trai, liền dùng sức đẩy Mộ Đông ra khỏi cửa, "Mộ Đông! Con nhanh đi xuống cho mẹ!
Nhóc con này sao đi nhà trẻ mà giống đi nộp mạng vậy nè!"
Mộ Đông hai tay hai chân mũm mĩm ôm chặt lấy cánh cửa gỗ, đau lòng kêu lên: "Con không muốn đi nhà trẻ! Con không muốn đi! Oa!"
"Xuống đi!" Lý Phần Lan nghiến răng, đối mặt với Mộ Đông đang giằng co không xuống được cửa, không đành lòng dùng sức kéo xuống.
"Không đâu!" Mộ Đông ôm cửa không buông, quả quyết chiến đấu đến cùng, chiếc mũi nhỏ đỏ bừng vì khóc, nước mũi sụt sùi.
Lý Phần Lan buông bộ quần áo nhàu nát của Mộ Đông ra, nhìn nhóc con nhà mình hỏi: "Thật sự không đi nhà trẻ sao?"
"Không!" Mộ Đông lớn tiếng nói.
"Thế bữa tối không được ăn thịt nhé!" Lý Phần Lan cũng rất lớn tiếng nói.
Mộ Đông sửng sốt, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn mẹ, đôi mắt to tràn đầy vẻ khó tin.
Cuối cùng, Mộ Đông ủ rũ đeo trên lưng chiếc cặp sách nhỏ, được Lý Phần Lan dắt đến nhà trẻ.
Trường mẫu giáo Sao Đỏ chỉ cách nhà họ vài trăm mét, rất gần, nếu không phải vì Lý Phần Lan sợ con bị bọn buôn người bắt cóc thì đã không đưa Mộ Đông đến trường.
Vì vừa rồi có chút chậm trễ nên khi Lý Phần Lan dẫn Mộ Đông đến trường mẫu giáo Sao Đỏ, cổng đã mở rộng, phụ huynh lần lượt đưa con đến trường.
"Nhớ nghe lời cô giáo, không được bắt nạt các bạn trẻ khác." Lý Phần Lan ngồi xổm xuống, vừa dặn dò Mộ Đông vừa thu dọn quần áo.
"Dạ vâng" Mộ Đông thấp giọng đáp lại, cúi đầu xuống, hàng mi dài đen nhánh vì khóc ướt đẫm rũ xuống, bên dưới là đôi mắt to đảo quanh.
Sau này nhất định phải ăn hiếp mấy đứa nhỏ khác!
"Nếu như để cô giáo gọi cho mẹ, thì ngày nào mẹ cũng cho con ăn khoai lang!" Lý Phần Lan uy nghiêm nói.
Mộ Đông lập tức chùn bước.
"Con hiểu rồi!" Lần này nhóc con đã trả lời nghiêm túc hơn, mặc dù giọng kéo dài ra một cách miễn cưỡng.
"Được rồi, mau vào đi." Lý Phần Lan vỗ vỗ vai nhóc con nhà mình đứng dậy.
"Tạm biệt mẹ." Mộ Đông ngoan ngoãn vẫy tay với mẹ.
Cậu bé 5 tuổi trắng trẻo, non nớt thật dễ thương khi vẫy đôi bàn tay mũm mĩm và khẽ nói "Tạm biệt mẹ".
Lý Phần Lan mỉm cười để lộ hàm răng trắng và vẫy tay với con trai.
Mãi cho đến khi Mộ Đông đeo chiếc cặp sách nhỏ đi vào trường mẫu giáo, Lý Phần Lan mới rời đi để đi làm.
Mộ Đông bị ép đi nhà trẻ rất khó chịu, miệng bĩu ra, sắc mặt đặc biệt thối.
Không được xem TV nữa rồi!
Mộ Đông ôm cặp sách nhỏ đi theo những đứa trẻ khác đến sân chơi.
Các cô giáo sẽ tập trung đám nhỏ lại trước, sau đó phân loại theo tên để tránh việc phụ huynh tràn vào trường mẫu giáo để gửi con vào lớp.
Chỉ cần hôm nay phân chia tốt để các em quen lớp, về cơ bản ngày mai hầu hết các em đều có thể tự tìm lớp, sẽ không có vấn đề gì.
Mộ Đông mặt mày thối quắc đến sân chơi nhỏ, nghiêm túc tìm người.
Thật ra đám nhỏ này cậu đều không quen, vì thế không phải cậu bé đến tìm bạn cũ mà là đến tìm người sau này có thể trở thành tùy tùng nhỏ của mình.
Mẹ nói bạn không được bắt nạt các bạn, nhưng mẹ không nói không thể tìm người tùy tùng.
Mộ Đông cảm thấy việc mình bị đưa đi nhà trẻ ấm ức cực kỳ, nên nhất định phải tìm một người hầu nhỏ đi theo.
Về phần tại sao cậu nhóc lại muốn tìm một người hầu nhỏ - đương nhiên là bởi vì cậu nhóc rất đẹp trai rồi!
Bao Chửng trên TV cũng có vài người tùy tùng theo sau.
Ừmm, chương trình TV mà bạn nhỏ Mộ Đông xem gần đây là "Thần thám Bao Thanh Thiên", ngày nào cậu nhóc cũng mang chiếc ghế nhỏ để ngồi xem trên kênh CCTV6.
Bao Chửng trên TV là đẹp trai nhất, Mộ Đông quyết định mình phải giống như Bao Chửng, nên muốn tìm cho mình một "Triển Chiêu".
Hầu hết các bạn nhỏ trong sân chơi đang tụ tập với nhau ríu rít trò chuyện. Mặc Đông bỏ qua, Triển Chiêu không thích nói nhiều như vậy.
Trong góc sân chơi nhỏ, cũng có vài đứa trẻ nhút nhát đứng đó một mình. Mắt Mộ Đông sáng lên, đi về phía bọn họ, sau đó cẩn thận dò xét xem đứa trẻ nào có tư cách làm Triển Chiêu nhất.
Những đứa trẻ nhút nhát lại càng ngại ngùng hơn khi Mộ Đông nhìn thẳng vào chúng, chúng nhìn Mộ Đông vừa ngại ngùng vừa mong đợi, muốn nói nhưng lại không dám nói.
Đôi lông mày nhỏ nhắn của Mộ Đồng cau lại giống như Bao Chửng trong phim truyền hình, nhìn bọn trẻ có vẻ không hài lòng.
Tốt.
Mộ Đông đi đi lại lại mấy lần, quan sát bọn trẻ mấy lần, cuối cùng miễn cưỡng đưa ra quyết định chọn đứa trẻ nào làm Triển Chiêu.
Cậu nhóc đứng trước mặt một cô bé trầm lặng, chỉ ngón tay mũm mĩm, nói: "Cậu.."
Đang nói chuyện thì cô giáo đóng cổng sắt lại vì đã hết giờ mở cửa và lũ trẻ đã tụ tập đông đủ.
"Cô giáo ơi, xin hãy đợi một chút." Giọng một người phụ nữ xinh đẹp truyền đến, rất dễ nghe và cuốn hút.
Mọi người đều nhìn qua.
Đó là một người phụ nữ dịu dàng với dáng người thanh mảnh, làn da trắng như tuyết, mái tóc dài bồng bềnh, trên tay bồng một đứa trẻ.
Đây là một vẻ đẹp hiếm có ở nơi nhỏ bé này.
Cô giáo không khỏi ngây người nhìn trong giây lát.
Bọn trẻ bắt đầu sôi nổi thảo luận.
"Cô ấy trông giống như người nổi tiếng trên TV vậy!"
"Cô ấy là một ngôi sao hở?"
"Wow, cô ấy chắc hẳn là một ngôi sao rồi!"
Dưới ánh mắt sáng ngời và tò mò của bọn trẻ, người phụ nữ xinh đẹp dẫn đứa trẻ đến cổng trường mẫu giáo.
"Thực xin lỗi." người phụ nữ xinh đẹp cười xin lỗi, bất đắc dĩ cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang ôm trong tay, "Nhạc Nhạc có chút cáu kỉnh."
Người đẹp thì luôn được ưu ái, lại còn lễ phép như vậy, cô giáo vội nói: "Không sao, chúng tôi còn chưa bắt đầu xếp lớp."
Người phụ nữ xinh đẹp nhẹ nhàng cười: "Làm phiền cô giáo rồi." Nói xong, cô nhẹ nhàng buông tay đứa trẻ, để nó vào nhà trẻ.
Chỉ khi đó cô giáo mới chú ý đến đứa trẻ.
Cậu nhóc là một đứa trẻ ưa nhìn, ấn tượng nhất là làn da trắng trẻo, trắng như mẹ cậu nhóc, không, còn trắng hơn cả mẹ cu cậu nữa, trắng đến mức gần như lộ ra cả mạch máu dưới da, giống như làn da này chưa bao giờ được phơi dưới ánh mặt trời vậy.
Trái ngược với người mẹ dịu dàng của mình, đứa trẻ này rất u ám và trông có chút lạc lõng.
Cậu bé hơi cúi đầu, giống như một cái bóng nhỏ, không có cảm giác tồn tại, rất dễ bị người khác phớt lờ.
Cô giáo hơi ngẩn người, nhưng vẫn nhẹ nhàng nắm tay cậu dắt vào nhà trẻ.
"Chị trở về trước đi." Cô giáo nói với người phụ nữ xinh đẹp.
Người phụ nữ xinh đẹp mỉm cười đáp lại và nói lời tạm biệt với con trai mình.
"Nhạc Nhạc, nhớ phải hòa đồng với những bạn nhỏ khác nhé. Chiều mẹ sẽ đón con."
Đứa trẻ được giáo viên dẫn không quay đầu phản ứng gì cả, đi về phía sân chơi mà không dừng lại.
Nhìn thấy phản ứng này, người phụ nữ xinh đẹp mỉm cười bất lực, sau đó gật đầu với giáo viên và rời đi.
Cô giáo đưa đứa trẻ tên Nhạc Nhạc đến sân chơi, rồi đi lấy danh sách và mũ phân lớp cùng với các giáo viên khác.
Thấy bạn nhỏ Nhạc Nhạc ở một mình, Mộ Đông lập tức bước tới.
Nhạc Nhạc vừa đến, Mộ Đông đã chú ý đến cậu bé.
Triển Chiêu đẹp trai không nói nhiều!
Mộ Đông hưng phấn nghiêng người, "này!" Vỗ vai cậu nhóc, "Làm Triển Chiêu của tớ đi!"
Đứa trẻ Nhạc Nhạc im lặng ngước nhìn cậu, rồi lại cúi đầu xuống.
"Cậu xem, cậu vừa đẹp trai, lại không nói nhiều, làm Triển Chiêu là thích hợp nhất luôn í!" Tiểu Mộ Đông cố gắng thuyết phục, vừa nói vừa duỗi ngón tay ra vẽ một vòng tròn lớn, "Cậu mà làm Triển Chiều thì có thể cùng chơi với tớ, chúng mình sẽ ở cạnh nhau!"
Đôi mi dài cong vút của Nhạc Nhạc khẽ run, ngước nhìn Mộ Đông nói: "Tớ là Hạ Nhạc."
Cậu bé nghiêm túc nhìn vào mắt Mộ Đông, biện hộ cho mình.
"Không phải Triển Chiêu."
Cậu sẵn sàng chơi với Mộ Đông, nhưng cậu tên là Hạ Nhạc, không phải Triển Chiêu.
"..."
Mộ Đông có chút ảo não.
Phải làm gì để bạn nhỏ này tình nguyện làm Triển Chiêu của cậu đây?
Suy nghĩ hồi lâu - thật ra cũng chẳng nghĩ ra gì - nhóc con chỉ thở dài như tiểu công chúa, Mộ Đông giả vờ liếc nhìn Hạ Nhạc một cái, xoay người rời đi, đi tìm cô bạn nhỏ yên lặng vừa nãy.
Hạ Nhạc yên lặng đứng đó nhìn cậu nhóc.
Khi thấy Mộ Đông nói gì với một cô bé và cả hai bắt đầu cười, bàn tay nhỏ bé của cậu siết chặt ống quần nhỏ của mình.
Cậu cứ đứng đó chờ đợi, chờ Mộ Đông đến nói chuyện với mình.
Sau khi Mộ Đông bị nhóc Hạ Nhạc từ chối, nhóc con liền chạy đến đề nghị cô bé làm Triển Chiêu của mình, cô bé do dự một chút rồi đồng ý.
Mộ Đồng hết sức hài lòng, vậy là cậu đã có một tùy tùng nhỏ rồi!
"Từ giờ trở đi, cậu sẽ là Triển Chiêu." Mộ Đông nói với cô bé.
"Ừ." Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói: "Ta tên là Annie, cậu có thể gọi tớ là Ni Ni."
"Hiểu rồi, Triển Chiêu." Mộ Đông vỗ vỗ lồng ngực nhỏ của mình.
Tiểu Annie nhìn cậu, vô cớ có chút ủy khuất, nhưng cô chỉ có một người bạn, cho nên cô không dám nói ra.
Thế là hoang mang, chịu oan ức – Annie và không có đạo lý – Tiểu Mộ Đông chính thức trở thành bạn với nhau.
Rất nhanh đã đến lúc giáo viên chia lớp.
Cô giáo cầm chiếc loa nhỏ và bắt đầu đọc tên, bạn nhỏ nào được gọi tên thì tiến lên, sau đó cô giáo của từng lớp dẫn trẻ đến đội của lớp mình và trao cho trẻ chiếc mũ nhỏ nhiều màu sắc của lớp mình..
"Annie, lớp Một." Một lúc sau, giáo viên gọi tên Annie.
Annie nhanh chóng lon ton chạy lên, được cô giáo đỡ sang một bên và đội cho một chiếc mũ nhỏ màu xanh lam.
Mộ Đông kiễng chân nhìn, hi vọng sớm gặp lại tiểu đồ đệ của mình.
Chờ thật lâu, thật lâu, cuối cùng cô giáo cũng đọc tên Mộ Đông.
"Mộ Đông, lớp ba."
Mộ Đông chạy tới, chờ được kéo đến bên cạnh Annie, nhóc con nháy mắt với Annie. Sau đó, cậu bị dẫn đi theo hướng ngược lại, với một chiếc mũ nhỏ màu vàng trên đầu.
"Hả?" Mộ Đông kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó vùng khỏi tay cô giáo, chạy về phía Annie.
"Bạn nhỏ, đừng chạy." Cô giáo lớp ba vội vàng đuổi theo.
Mộ Đông chạy rất nhanh, lập tức chạy vào lớp 1, sau đó nhất định không rời đi.
Các giáo viên lớp ba và lớp một thuyết phục bằng mọi cách nhưng vẫn không thể nào đưa Mộ Đông trở lại lớp ba nên đành phải mặc kệ cậu nhóc.
Cô giáo của lớp 3 đã rời đi, để lại cô Phương của lớp 1 đang đau đầu nhìn Mộ Đông.
Mộ Đông đang thì thầm với tiểu đồ đệ Annie, nói xong liền cười lớn.
Có thể nhìn ra được cậu nhóc đang vô cùng đắc ý.
Trên sân chơi nhỏ, Hạ Nhạc nhìn thẳng vào Mộ Đông, chờ đợi Mộ Đông đến nói chuyện với mình.
Nhưng cho đến khi cô giáo đọc tên, Mộ Đông cũng không đến nói chuyện với cậu.
Cuối cùng, khi mọi người đã phân lớp xong, chỉ còn mình cậu đứng đó, Mộ Đông vẫn không quay lại nói chuyện với cậu.
Cô giáo phụ trách lớp của bọn họ đi tới, đội cho cậu một chiếc mũ nhỏ màu vàng rồi dẫn cậu đến lớp ba.
Lúc đi theo cô giáo, Hạ Nhạc quay đầu nhìn Mộ Đông đang nói chuyện với cô bé học lớp khác.
Tại sao cậu ấy không quay lại?
Hạ Nhạc thầm nghĩ.
Hóa ra những gì mẹ nói đều là sự thật.
Lông mi chậm rãi chớp, cậu không nhìn Mộ Đông nữa, lẳng lặng đi theo cô giáo trở về lớp.
Buổi chiều tan học, Mộ Đông lao ra khỏi nhà trẻ liền nhìn thấy Lý Phần Lan đang đứng đợi ở cửa liền lao vào vòng tay mẹ như chim én trở về rừng.
"Mẹ! Mẹ! Con thích đi nhà trẻ lắm!"
Mộ Đông cực kỳ phấn khích kể cho mẹ nghe về ngày đầu tiên đi học của mình.
Sau khi nghe con trai kể nhận một cô bé làm người hầu nhỏ, đầu Lý Phần lan đầy hắc tuyến.
Mà Mộ Đông ở một bên vẫn luyên thuyên không ngừng.
"Mẹ, bữa trưa con ăn một bát cơm lớn! Cô giáo khen con đó!"
"Mẹ nhìn chiếc mũ nhỏ màu xanh của con đi. Cô giáo nói nó là duy nhất của lớp chúng con!"
Mộ Đông nói này nói nọ, Lý Phần Lan cũng nghe hết chuyện này đến chuyện khác, hoàn toàn không biết rằng đứa con của mình đã để lại ấn tượng là một đứa trẻ tinh nghịch và khó bảo cho tất cả các giáo viên mẫu giáo vào ngày đầu tiên đến trường.
Tác giả có lời muốn nói: Đại khái là một câu chuyện rất ấm áp đi.
Tôi hy vọng các bạn sẽ thích nó.