Ngôn Tình [Dịch] Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại - Nhĩ Phong Trùng

Discussion in 'Đã Hoàn' started by thuynga0203, Sep 5, 2020.

  1. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1211: Hoạt động dã ngoại (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trừ bỏ nướng BBQ, Giản Nhất Lăng còn mang theo nồi tới nấu canh.

    Nhìn thấy nồi canh kia bóc khói ừng ực ừng ực, Giản Duẫn Náo có chút xấu hổ cùng áy náy.

    Nhớ tới cậu đã từng tự tay mình đánh để canh của Giản Nhất Lăng.

    Sau đó.. 5 năm rồi cũng chưa được uống qua canh em gái nấu.

    Giản Duẫn Náo chăm chú mà nhìn nồi canh kia, bộ dáng giống như là đã đói bụng mấy ngày.

    Giản Duẫn Mạch liếc thấy ánh mắt của đứa em trai, cười một chút.

    Anh biết trong lòng em trai suy nghĩ cái gì, nhưng mà anh sẽ không giúp cậu, loại chuyện này vẫn để Giản Duẫn Náo chính mình đi mở miệng, chính mình bước ra bước đi đầu tiên này.

    Rốt cuộc canh nấu xong, Giản Nhất Lăng trước múc một chén cho La Tú Ân.

    "Oa, uống ngon quá, Nhất Lăng bảo bối, tay nghề này của em vẫn là trước sau như một, trời biết chị có bao nhiêu tưởng niệm canh em nấu! Chị lúc ấy ở cữ lúc, nhớ nhất chính là canh của em, Vũ ca chạy ra ngoài kinh thành, mua các loại canh có thể mua, nhưng mà không có một nhà nào có hương vị như của em."

    Sau đó Giản Nhất Lăng lại múc một chén cho Giản Duẫn Mạch.

    "Thanh mát không ngấy, dùng với đồ nướng BBQ nhiều dầu mỡ hôm nay vừa vặn tốt."

    La Tú Ân bổ sung, "Thật là tiện nghi cho tên họ Địch."

    Giản Duẫn Náo ở bên cạnh nhìn mà hâm mộ.

    Nồi canh kia liền ở trước mặt cậu, nhưng mà không được Giản Nhất Lăng cho phép, cậu không dám động thủ.

    Đợi trong chốc lát, Giản Nhất Lăng múc chén thứ ba, ở dưới ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú của Giản Duẫn Náo, đưa tới trước mặt cậu.

    Giản Duẫn Náo vội vàng đưa đôi tay ra tiếp.

    "Cảm, cảm ơn Tiểu Lăng."

    Giản Duẫn Náo cầm chiếc chén nhỏ, thật cẩn thận, vô cùng quý trọng, giống như đang ôm chính là một món đại bảo bối.

    "Uống thật là ngon." Giản Duẫn Náo uống lên hai muỗng, sau đó hướng về phía Giản Nhất Lăng ngây ngô cười.

    Giản Duẫn Mạch nhìn đều muốn cười, "Thật muốn đem cái bộ dáng này của em quay lại đăng lên trên mạng cho fan của em nhìn xem, nghệ sĩ dương cầm của bọn họ có bộ dáng khờ khạo như thế nào."

    "Anh anh chụp đi, em không sợ."

    Cậu đã sớm muốn lấy anh Vũ Mân làm chuẩn.

    Fan gì đó, sớm muộn gì cũng rớt.

    Hình tượng gì đó, sớm muộn gì cũng không còn.

    Nhân thiết gì đó, sớm muộn gì cũng muốn đóng băng.

    Sống chết xem nhẹ, toàn bộ cút đi.

    Tất cả quý giá, không bằng chén canh trân quý của em gái.

    Giản Duẫn Mạch tươi cười, không thật sự đi chụp bộ dạng ngốc của em trai.

    Giản Duẫn Náo sau khi uống lên một chén canh, lại ôm chén canh không thật cẩn thận mà dò hỏi Giản Nhất Lăng.

    "Tiểu Lăng, anh còn có thể lại uống một chén nữa không?"

    "Ân." Giản Nhất Lăng đem vá canh đưa cho Giản Duẫn Náo, "Chính mình múc."

    "Ân ân."

    Giản Duẫn Náo thật cẩn thận mà múc canh uống.

    La Tú Ân thấy vậy, "Tiểu tử cậu sao lại thế này? BBQ nướng đầy bàn chạm đều không chạm vào một chút, chỉ nhìn chằm chằm vào canh của em gái cậu, uống gì mà đã ba năm chén rồi."

    Cô ấy biết Giản Nhất Lăng nấu canh thực ngon, nhưng mà cũng không đến mức vẫn luôn uống không ngừng chứ?

    Giản Duẫn Náo ngây ngô cười trả lời, "Canh ngon."

    Giản Nhất Lăng quay đầu lại nhìn thoáng qua Giản Duẫn Náo.

    Giống như nhớ tới chuyện gì.

    Giản Nhất Lăng suy tư một lát sau, lại chuyên tâm đi thịt nướng.

    Giản Nhất Lăng nướng cho từng người đồ ăn mà họ thích ăn.

    Khi Giản Nhất Lăng đem một con mực nướng tốt đưa cho Giản Duẫn Náo, Giản Duẫn Náo ngơ ngẩn.

    Em gái nhớ rõ sở thích của mình, nhớ rõ mình thích ăn mực.

    Thật tốt.

    Trên mặt Giản Duẫn Náo lộ ra nụ cười thỏa mãn.

    ###

    Tâm tư của Bạch Bình Bình cũng không ở trên việc nướng BBQ, cô ta dường như đang tùy ý đùa nghịch nguyên liệu nấu ăn trong tay, trong đầu lại đang suy đến chuyện được tuyển làm nhân viên chính thức.

    Nghĩ đến lý do bởi vì Giản Nhất Lăng, mà khả năng mình được nhận làm nhân viên thất bại, ngọn lửa trong lòng Bạch Bình Bình kia còn muốn nóng hơn cả ngọn lửa nướng BBQ trên giá kia.
     
    Senhthankinh7 and LieuDuong like this.
  2. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1212: Hoạt động dã ngoại (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô làm sao vậy?" Phí Khanh nhìn thấy Bạch Bình Bình đem hạt bắp đều bẻ xuống dưới, không giống như đang xử lý nguyên liệu nấu ăn, càng giống như đang lấy đồ ăn làm cho hả giận.

    "Tôi hiện tại thấy Giản Nhất Lăng liền tức giận."

    "Cô đừng nhìn cô ta nữa, nhìn cũng vô dụng, cô ta là bác sĩ ở tổng viện, ở bệnh viện so với chúng ta có quyền lên tiếng." Phí Khanh khuyên nhủ.

    Phí Khanh không khuyên còn đỡ, sau khi Phí Khanh khuyên xong Bạch Bình Bình ngược lại càng thêm tức giận, "Cô ta lợi hại, nhưng mà cô ta cũng không thể quan báo tư thù, tôi không có ở dưới tay cô ta làm chuyện gì, cô ta dựa vào cái gì không cho tôi được thành nhân viên chính thức?"

    Chuyện này đã đọng ở trong lòng Bạch Bình Bình mấy ngày nay, không những không có quên đi, ngược lại càng nghĩ càng bị đè nén, càng nghĩ càng tức giận.

    "Lại nói nữa thì đều là tôi không tốt, cô cũng là vì bảo vệ tôi, mới nói cô ta mấy câu." Phí Khanh tự trách nói.

    "Tôi là nói cô ta mấy câu, nhưng tôi nói đều là sự thật khách quan, tôi lại không có mắng cô ta, chưa nói một câu thô tục nào, cô ta nếu không đồng ý lời tôi nói, cô ta có thể trực tiếp phản bác tôi thì tốt rồi, cô ta ở bên trong giở trò như vậy là có ý tứ gì."

    "Được rồi, chúng ta tiếp tục nướng BBQ đi, đừng làm cho những người khác nghe thấy được."

    Bạch Bình Bình nuốt không được khẩu khí này.

    Việc này Phí Khanh có thể nhẫn, cô không thể.

    Cho dù không thể thay đổi sự thật mình không được trở thành nhân viên chính thức, cô cũng muốn vì chính mình nhả ra một ngụm ác khí.

    Bạch Bình Bình cô chưa bao giờ là người cam tâm chịu đựng người ta khi dễ.

    Từ nhỏ đến lớn, không có người nào có thể sau khi khi dễ cô mà toàn thân rút lui.

    Bạch Bình Bình ở bên người Phí Khanh, lực chú ý nhưng vẫn ở Giản Nhất Lăng bên kia.

    Nhất cử nhất động của Giản Nhất Lăng đều không có tránh thoát được đôi mắt của cô ta.

    Đến lúc chạng vạng, mọi người ở trên bãi đất trống đốt lên lửa trại, tổ chức tiệc tối lửa trại.

    Bạch Bình Bình đợi thật lâu, rốt cuộc chờ tới cơ hội Giản Nhất Lăng đi một mình.

    Nhìn thấy Giản Nhất Lăng một người rời đi, Bạch Bình Bình đi theo lên.

    Bạch Bình Bình một đường theo đuôi Giản Nhất Lăng vào đám cỏ lau bên cạnh hồ Tây Sơn.

    Tránh ở sau đám cỏ lau, Bạch Bình Bình nhìn thấy Giản Nhất Lăng là không muốn bị quấy rầy, đại khái là cảm thấy tiệc tối lửa trại quá ầm ĩ, ảnh hưởng suy nghĩ của cô, cho nên cô cầm máy tính ngồi xuống bên hồ, ngón tay gõ bàn phím, hình như là ở bận rộn công việc.

    Tập trung tinh thần, không hề chú ý tới có người đang đi theo cô.

    Bạch Bình Bình cắn chặt răng, từ bên trong ba lô của mình lấy ra một cái lọ thủy tinh màu nâu, mở ra cái nắp, xông ra ngoài, hất thẳng vào người Giản Nhất Lăng đang ngồi ở bên ngoài.

    Cùng tại lúc này đây Giản Duẫn Náo một phen nhào đến trước mặt Giản Nhất Lăng, đem Giản Nhất Lăng gắt gao mà ôm lấy.

    Chất lỏng mà Bạch Bình Bình tạt ra đổ từ trên đầu Giản Duẫn Náo xuống, thấm toàn bộ vào đỉnh đầu, cổ, phía sau lưng của cậu.

    "Tiểu Lăng, em không sao chứ?" Giản Duẫn Náo cúi đầu nhìn Giản Nhất Lăng trong lòng ngực.

    Cậu là đi ra tới tìm Giản Nhất Lăng, sau đó liền nhìn thấy Bạch Bình Bình lén lút, không đợi cậu biết rõ ràng Bạch Bình Bình muốn làm gì, liền nhìn thấy Bạch Bình Bình cầm cái lọ tạt lên Giản Nhất Lăng.

    Trong nháy mắt kia đại não Giản Duẫn Náo trống rỗng.

    Chỉ có bản năng cơ thể làm ra phản ứng.

    "Em không có việc gì." Giản Nhất Lăng nhìn Giản Duẫn Náo.

    Giản Duẫn Náo chậm rãi buông lỏng cánh tay ra, sau đó sờ sờ về phía sau lưng cùng đỉnh đầu của mình.

    Giống như không có cảm giác gì?

    "Anh, không có việc gì sao?"

    Giản Duẫn Náo không biết bên trong cái lọ của Bạch Bình Bình là cái gì, nhưng mà dự cảm bản năng đây là thứ không tốt.

    "Anh không có việc gì." Giản Nhất Lăng đưa ra câu trả lời khẳng định.

    Giản Nhất Lăng biết chất lỏng xối lên người Giản Duẫn Náo là gì.
     
    LieuDuong likes this.
  3. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1213: Hoạt động dã ngoại (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngay thời điểm trước khi bữa tối bên lửa trại bắt đầu, cái lọ mà Bạch Bình Bình mang theo đã bị Giản Duẫn Mạch phái người đi đổi.

    Hiện tại bên trong chỉ là nước cất có pha một chút thuốc màu mà thôi.

    Nhưng chuyện này Giản Duẫn Náo không biết.

    Bạch Bình Bình nhìn về cái lọ trong tay mình, có chút kinh ngạc.

    Như thế nào sẽ không có việc gì?

    Phí Khanh rõ ràng nói thứ này sau khi tiếp xúc đến làn da sẽ sinh ra cảm giác đau đớn kịch liệt.

    Theo lý thuyết người bị xối đến hẳn là sẽ có phản ứng mới đúng.

    "Bạch Bình Bình, đến tột cùng Nhất Lăng làm cái gì, làm cô phát rồ mà muốn hại chết em ấy như vậy?"

    Giản Duẫn Mạch cùng Lý Trác Gia đi ra, hai người vẫn luôn ở phụ cận, phảng phất đã sớm biết Bạch Bình Bình sẽ động thủ.

    Bạch Bình Bình vội vàng đem cái lọ trong tay vứt bỏ, "Không phải tôi, tôi không có.. tôi không có muốn hại chết cô ta! Tôi chỉ là muốn cho cô ta một chút giáo huấn mà thôi!"

    Trong giọng nói Lý Trác Gia lộ ra sự phẫn nộ, "Cô không có gì? Cô có ý đồ dùng hóa chất bên trong cái lọ này để làm thương tổn cho Giản Nhất Lăng, chúng tôi đều thấy, nhân chứng vật chứng đều có."

    Thực mau các đồng nghiệp khác nghe được động tĩnh cũng chạy đến đây.

    Bọn họ nhìn thấy Giản Duẫn Náo cả người ướt dầm dề, cùng bên cạnh đã ngốc rớt Bạch Bình Bình.

    Còn có cái lọ hóa chất nằm trên mặt đất kia.

    Sau khi nhìn thấy cái lọ, các đồng nghiệp đều nhận ra cái lọ này là đồ vật bên trong phòng nghiên cứu của bệnh viện, là vật phẩm nguy hiểm, chỉ có một vài bác sĩ có tư cách mới có quyền lợi hợp pháp sử dụng.

    Loại hóa chất nguy hiểm như vậy, bình thường sẽ không tùy tiện mang ra khỏi phòng nghiên cứu.

    Hiện tại cái lọ này cư nhiên lại xuất hiện ở chỗ này, đây là tình huống như thế nào? Là ai đem cái lọ này đưa tới nơi này?

    "Bạch Bình Bình, cô tới nói lý do cô làm như vậy đi, cô có biết hành vi của cô đã bị gắn cho tội cố ý giết người rồi không?"

    Cái gì? Cố ý giết người?

    Mọi người nghe vậy sắc mặt đại biến.

    "Không thể trách tôi! Là Giản Nhất Lăng không tốt! Là cô ta muốn hại tôi, không cho tôi trở thành nhân viên chính thức! Tôi chỉ là không phục nên muốn cho cô ta một chút giáo huấn mà thôi!" Bạch Bình Bình vì chính mình biện giải.

    Lý Trác Gia lên án mạnh mẽ, "Một chút giáo huấn sao? Cô làm cái này mà kêu một chút giáo huấn sao? Cô có biết nếu bên trong cái lọ này chứa loại hóa chất ban đầu kia, thì hai người hiện tại đứng ở trước mặt cô đã hoàn toàn thay đổi!"

    "Cái hóa chất này cũng sẽ không hại chết cô ta!" Bạch Bình Bình phản bác.

    Bạch Bình Bình đã nghĩ rồi, dù sao cô ta cũng không thể ở lại Lạc Hải Sâm, cùng với nén giận, không bằng trước khi đi cho Giản Nhất Lăng một bài học, để cô đau một lần, làm cả đời này cô đều nhớ rõ nàng.

    "Cái hóa chất này có tính ăn mòn mãnh liệt, sau khi tiếp xúc đến da hiệu quả so ra còn cao hơn cả axit đậm đặc, cô nói chỉ là muốn cho cô ấy một cái giáo huấn thôi sao?" Lý Trác Gia cười lạnh một tiếng.

    "Cái gì.. cái gì có tính ăn mòn cực mạnh?" Bạch Bình Bình cả người đều ngốc rớt.

    "Tôi.. tôi không phải.. tôi.." Bạch Bình Bình ý đồ vì chính mình biện giải.

    Phí Khanh vội vàng tiến lên đây trách cứ Bạch Bình Bình, "Bạch Bình Bình cô làm cái việc ngốc nghếch gì vậy? Cô quá hồ đồ rồi! Cô như vậy không chỉ có không có biện pháp được trở thành nhân viên chính thức, còn phải chịu trách nhiệm hình sự nữa, cô thật là quá ngốc!"

    Trách nhiệm hình sự?

    Vậy không phải rất nghiêm trọng sao?

    Lý Trác Gia nói cho Bạch Bình Bình, "Chúng tôi đã báo cảnh sát xử lý, cô chờ ngồi ở trong nhà tù đi!"

    Cái gì?

    Ngồi tù sao?

    Bạch Bình Bình tức khắc chân mềm ngồi ở trên mặt đất, gào khóc lên.

    "Tôi không muốn ngồi tù, tôi không muốn a!"

    Trên khuôn mặt nguyên bản ôn nhuận của Giản Duẫn Mạch giờ phút này đã che kín sương lạnh, "Khóc cũng vô dụng, cô đã là người trưởng thành rồi, phải vì chính hành vi của mình mà trả giá."
     
    Senhthankinh7 and LieuDuong like this.
  4. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1214: Hoạt động dã ngoại (6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiểu.. Tiểu Lăng.."

    Giản Duẫn Náo có chút ngượng ngùng.

    Giản Nhất Lăng đang tự sửa lại tóc tai cho cậu.

    Làm khô, thuận tiện lại tạo hình.

    Giản Duẫn Náo từ đầu đến chân đều ướt, gần đây lại không có tiệm cắt tóc, Giản Nhất Lăng liền chính mình ra tay.

    "Khó coi sao?"

    "Đẹp đẹp đẹp." Giản Duẫn Náo vội vàng trả lời.

    Có thể rõ ràng mà cảm giác được bàn tay nhỏ mềm mại của em gái đang sờ lên đầu mình.

    Cơn gió ấm áp từ máy sấy thổi tới trên đầu, nhưng mà một chỗ ở ngực, so với trên đầu còn muốn ấm áp hơn.

    Tóc thực mau sấy khô, Giản Nhất Lăng còn tạo hình cho Giản Duẫn Náo.

    Giản Duẫn Náo cảm thấy thời gian trôi qua có chút quá nhanh, lập tức liền sấy xong rồi.

    Sớm biết vậy cậu đã đem đầu tóc nuôi dài một chút, như vậy có thể sấy lâu một chút.

    Đêm đã rất khuya, mọi người nằm ở khu vực cắm trại nhìn không trung.

    Không trung vùng ngoại ô phá lệ trong treo, lấp lánh ánh sao.

    Bên hồ đêm hè gió hơi lạnh, thổi tới trên người rất là thoải mái.

    Giản Nhất Lăng, La Tú Ân, Giản Duẫn Mạch cùng Giản Duẫn Náo bốn người nằm ở bên trong lều trại nhìn không trung.

    Giản Duẫn Náo nghiêng đầu nhìn về phía Giản Nhất Lăng bên cạnh.

    Nhớ tới khi bọn họ còn nhỏ cũng cùng nhau nằm ở đỉnh núi xem sao trời.

    Hiện tại anh hai, em gái đều ở.

    Thật tốt.

    Giản Duẫn Náo hạnh phúc lại thỏa mãn, bất tri bất giác mà ngủ rồi.

    Trong mộng cậu mơ thấy khi còn nhỏ, chính mình cùng em gái vui chơi đùa giỡn, đánh vỡ một cái bình hoa của mẹ.

    Anh cả xụ mặt, anh hai giúp bọn họ đánh yểm trợ.

    Lão ba làm bộ làm tịch mà đánh mông nhỏ em gái.

    "A Noãn, em xem anh đã đánh Tiểu Lăng, con bé đều đau muốn chết rồi."

    Em gái phối hợp lão ba, giống mô giống dạng mà khóc hai ba tiếng.

    Cậu thì tránh ở sau lưng anh hai.

    Cậu đã rất nhiều năm không có nằm mơ một giấc mơ đẹp như vậy.

    Đặc biệt là mấy năm mà em gái mất tích này.

    Mỗi đêm cậu đều bị ác mộng quấn thân, thậm chí mơ thấy em gái biến thành hồn phách tới chất vấn mình, vì cái gì không tin em ấy.

    Có đôi khi còn sẽ mơ thấy em gái một người lẻ loi mà đứng ở trên nền tuyết, bốn phía đều là một mảnh tuyết trắng, nhà không có người ở, em ấy cô đơn mà đứng, trên mặt không có biểu tình, không có hỉ nộ ai nhạc, quên mất khóc lóc, lại so với khóc lóc càng làm cho trong lòng càng đau.

    Còn may mắn, những chuyện đó đều không phải là thật sự.

    Em gái không có rời đi.

    Người một nhà bọn họ, còn ở bên nhau.

    ###

    Bạch Bình Bình sau khi bị mang đi, Lý Trác Gia cùng Giản Duẫn Mạch đều cảm thấy sự tình còn không có kết thúc.

    Bởi vì Bạch Bình Bình chỉ là một hộ sĩ thực tập ở phân viện kinh thành, cô ta không có quyền hạn tiến vào bên trong phòng thí nghiệm, không có điều kiện lấy đi hóa chất.

    Vì thế ở thời điểm Bạch Bình Bình bị thẩm vấn, cố ý để cho đội trưởng Nguyễn hỏi đến vấn đề liên quan.

    Kết quả Bạch Bình Bình một mực chắc chắn hóa chất là do chính cô ta trộm, không có người khác hỗ trợ.

    Chuyện của Bạch Bình Bình lấy Bạch Bình Bình bị tạm giữ hình sự mà tạm thời hạ màn.

    Sau khi hoạt động dã ngoại kết thúc hai tuần, chính là thời gian khảo hạch mà Lý Trác Gia nói.

    Tất cả những người có tư cách tham gia trận khảo hạch này đều phá lệ dụng tâm mà chuẩn bị.

    Chờ đến khi khảo hạch bắt đầu, mọi người mới phát hiện, bọn họ cho rằng người muốn cùng bọn họ tham gia khảo hạch Giản Nhất Lăng không có tham gia, mà là một người giám khảo giám sát bọn họ khảo thí.

    Tuy rằng có chút ngoài ý muốn, nhưng đại bộ phận người đều có thể tiếp thu.

    Bởi vì bọn họ biết Giản Nhất Lăng xác thật là quá mạnh, mạnh vượt quá xa bọn họ.

    Chỉ có Phí Khanh trong lòng có chút không thoải mái.

    Giản Nhất Lăng không tham gia khảo thí, liền có ý nghĩa cô ta có vô luận khảo ra thành tích thật tốt, ở trong mắt người khác, cô ta đều không bằng Giản Nhất Lăng.

    Trận khảo thí này còn không có tiến hành, cô ta cũng đã thua trận.
     
    Senhthankinh7 and LieuDuong like this.
  5. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1215: Cô ta phải làm cho tổng viện trưởng nhận thấy năng lực của mình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng đồng thời cũng có một cái tin tức tốt, chính là đã không có Giản Nhất Lăng làm đối thủ cạnh tranh, Phí Khanh tự nhận là ở trên phương diện tri thức chuyên nghiệp tuyệt đối không ai ở bệnh viện có thể thắng qua cô ta.

    Kết quả khảo hạch sáng sớm hôm sau liền ra tới, phân viện cũng không có công bố thành tích của mỗi người, chỉ tuyên bố kết quả lên chức, vị trí chủ nhiệm khoa ngoại từ nguyên bản phó chủ nhiệm tiếp nhận.

    Phí Khanh không thể thông qua khảo hạch lần này ngồi trở lại vị trí chủ nhiệm ngoại khoa.

    Thậm chí chức vị phó chủ nhiệm khoa ngoại cũng không có rơi xuống trên đầu cô ta.

    Phí Khanh không cam lòng.

    Dựa vào cái gì?

    Cô ta nếu mà năng lực không đủ thì không nói.

    Rõ ràng năng lực của cô ta vượt xa những người khác.

    Phí Khanh lập chí muốn đánh bại Giản Nhất Lăng, cô ta muốn thay đổi cái cục diện này.

    Phí Khanh biết, chính mình muốn đánh bại Giản Nhất Lăng, liền không thể chỉ đánh vào cục định ở trước mắt.

    Chỉ cần còn ở tại phân viện kinh thành, Giản Nhất Lăng liền có ưu thế địa vị tuyệt đối.

    Cô ta cần có biện pháp tiếp xúc với người của tổng viện, tiếp xúc đến viện trưởng, chỉ có tiến thêm một bước mà tiếp xúc tổng viện, tiếp xúc với tổng viện trưởng, cô ta mới có khả năng thu hoạch được địa vị cùng tình cảnh có lợi hơn so với Giản Nhất Lăng.

    Nhưng mà tổng viện trưởng Lạc Hải Sâm đối với bên ngoài vẫn luôn là một người bí ẩn.

    Trước mắt chỉ có thành viên tổng viện Lạc Hải Sâm biết rõ ràng thân phận tổng viện trưởng của bọn họ.

    Trực tiếp ở trong đời sống hiện thực tìm được viện trưởng là không có khả năng, nếu có thể tìm được, người bên ngoài đã sớm tìm được rồi.

    Hiện tại Phí Khanh chỉ có một biện pháp có thể cùng viện trưởng lấy được liên hệ, đó chính là lợi dụng thân phân cô ta là nhân viên của phân viện Lạc Hải Sâm, gửi thử cho viện trưởng.

    Bọn họ mỗi thành viên sau khi chính thức gia nhập đều có một cái địa chỉ mail, chỉ có thành viên nội bộ mới gửi thư cho nhau đi được.

    Tổng viện trưởng cũng có, nhưng rất ít người sẽ gửi thư cho tổng viện trưởng, bởi vì trước mắt không có chuyện gì yêu cầu bọn họ đi liên hệ với tổng viện trưởng.

    Mà dưới tình huống không có chuyện gì, mọi người cũng sẽ không vô cớ gửi thư cho tổng viện trưởng mà quấy rầy vị ấy.

    Phí Khanh quyết định hôm nay phải gửi bức thư này.

    Đương nhiên không thể gửi một bức thư thăm hỏi bình thường, cô ta muốn gửi một lá thư có tin tức khiến tổng viện trưởng phải chú ý tới cô ta, đó chính là nghiên cứu y học, luận văn y học, còn có các loại đồ vật có thể bày ra năng lực của cô ta.

    Cô ta muốn chứng minh một lần giải phẫu kia chỉ là ngoại lệ, cô ta so với Giản Nhất Lăng có năng lực càng mạnh hơn.

    Sau khi hạ quyết tâm, Phí Khanh bắt đầu vùi đầu khổ làm, mất ăn mất ngủ mà viết luận văn báo cáo.

    Cô ta sẽ cho tổng viện trưởng thấy năng lực của cô ta, bao gồm những phương diện không chỉ có giới hạn trong khoa ngoại.

    Ngày hôm sau, địa chỉ mail công việc của Giản Nhất Lăng nhận được một lá thư có đính kèm một phần tài liệu.

    Giản Nhất Lăng nghiêm túc mà nhìn xem nội dung những tài liệu đó, hơn nữa cũng trả lời lại.

    Không thể không thừa nhận, kiến thức chuyên ngành của Phí Khanh rất tốt, tuy rằng vẫn không thể so được với Giản Nhất Lăng, nhưng ở phân viện Lạc Hải Sâm kinh thành, trình độ của Phí Khanh tuyệt đối là người đứng nhất.

    Cô ta gửi cho Giản Nhất Lăng những tài liệu đó, cũng thực có thể thuyết minh vấn đề.

    Phí Khanh sau khi gửi thư cho tổng viện trưởng liền vẫn luôn thấp thỏm chờ đợi hồi âm.

    Cô ta tin tưởng một người có thể sáng lập một bệnh viện Lạc Hải Sâm vĩ đại như vậy, tuyệt đối là một người có tuệ nhãn anh tài tài ba.

    Cả một buổi sáng lật xem địa chỉ mail không dưới hai mươi lần.

    Rốt cuộc ở giữa trưa, khi cô ta đến nhà ăn ăn cơm thì thấy được hồi âm.

    Tổng viện trưởng hồi âm một chút đều không có lệ.

    Nghiêm túc mà phân tích cùng đánh giá những luận văn báo cáo mà cô ta gửi.

    Làm tốt, tổng viện trưởng khích lệ.

    Làm còn có không đủ, tổng viện trưởng đưa ra ý kiến sửa chữa.

    Mỗi một cái đều làm cho Phí Khanh tâm phục khẩu phục.
     
    Senhthankinh7 and LieuDuong like this.
  6. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1216: Chú hai, chúng ta làm giao dịch đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thật không hổ là tổng viện trưởng Lạc Hải Sâm, mặc kệ là năng lực, hay là thái độ đối đãi với cấp dưới cùng công việc, đều làm cho cô ta vô cùng sùng kính.

    Phí Khanh như là được khích lệ giống nhau, vội vội vàng vàng mà ăn xong cơm trưa liền chạy về văn phòng, bắt đầu chuẩn bị hồi âm cho tổng viện trưởng.

    Cô ta nhất định phải nắm chắc thật tốt cơ hội lần này, làm cho tổng viện trưởng chân chân chính chính mà nhận thấy được năng lực của cô ta.

    ###

    Thân thể Địch Quân Thịnh khôi phục cực nhanh, không biết là anh có thiên phú dị bẩm, hay là nhờ bộ công phu cường thân kiện thể của Tôn lão nhân kia công hiệu xác thật rất tốt.

    Hiện tại Địch Quân Thịnh đã sinh long hoạt hổ.

    Địch nhị gia nhìn thấy cháu trai khang phục, trong đôi mắt xưa nay luôn lạnh lùng uy nghiêm đã có một tia lệ quang.

    "Chú hai, mấy năm nay chú đã vất vả rồi."

    Địch Quân Thịnh biết chính mình ngã xuống mấy năm nay, gánh nặng trong nhà đều là một mình chú hai gánh vác.

    Vì anh, chú hai không có thiếu nhọc lòng.

    "Nói cái lời gì vậy, chỉ cần con có thể tốt lên, chú hai làm cái gì cũng đều đáng giá. Không có gì so với việc người nhà tồn tại càng thêm quan trọng." Địch nhị gia nói với Địch Quân Thịnh, "Mấy năm nay, chú đem đại bộ phận sự nghiệp của Địch gia từ sáng chuyển vào tối."

    Cho nên mấy năm nay người bên ngoài đánh giá Địch gia thế nhược là có lý do như vậy.

    Là Địch nhị gia cố ý vì kết quả này.

    Địch nhị gia không muốn cho người Địch gia gây thù chuốc oán quá nhiều, không nghĩ để cho người nhà mình lại tao ngộ nguy hiểm không cần thiết.

    Địch nhị gia tung hoành thương trường không có sợ gì, chỉ có một nỗi sợ duy nhất chính là ba cùng cháu trai xảy ra chuyện.

    "Ân, chú hai sắp xếp là được."

    "Con đã trở lại, việc làm ăn của Địch gia vẫn là đều giao cho con tới làm, sau này con muốn làm như thế nào làm như thế nấy, không cần đi theo bước chân của chú hai."

    Địch nhị gia vẫn đều hoàn toàn tín nhiệm Địch Quân Thịnh.

    Địch nhị gia có tập đoàn Thiên Hưng của mình cần phải xử lý, xí nghiệp tổ tiên Địch gia truyền xuống tới vẫn là giao cho Địch Quân Thịnh quản lý đi.

    Thậm chí Địch nhị gia còn muốn Địch Quân Thịnh kế thừa tập đoàn Thiên Hưng mà một tay ông sáng lập.

    Ở trong lòng Địch nhị gia, Địch gia hết thảy đều là sẽ được đưa vào tay Địch Quân Thịnh.

    "Chú hai, hiện tại cái chết của ba con đã điều tra rõ, cũng không phải là chú làm hại, là Mục Như Hải vì muốn dời đi tầm mắt cố ý thiết kế, chú không cần lại áy náy nữa, chú cũng nên suy xét chuyện chung thân đại sự của mình."

    "Con như thế nào lại xả chuyện này đến trên người chú? Lo chuyện của con tốt đi đã, hiện tại thân thể con đã chuyển biến tốt đẹp, hẳn là chuẩn bị cho hôn sự của con cùng với Tiểu Lăng."

    "Chú hai, chúng ta làm giao dịch đi."

    "Con muốn cùng chú hai làm giao dịch sao?"

    Địch nhị gia rất có hứng thú mà nhìn Địch Quân Thịnh.

    Địch Quân Thịnh tuy rằng khôn khéo, nhưng ở trước mặt chú hai anh, như cũ vẫn là một đứa trẻ.

    "Đúng vậy, chú chừng nào tìm cho mình một cái đối tượng, con cùng Tiểu Lăng lúc đó sẽ sinh một đứa nhỏ ra tới."

    "Ngươi như thế nào lại cùng chú hai đề ra yêu cầu như vậy.."

    "Đây là một cái yêu cầu thực công bằng, chúng ta từng người hoàn thành nhiệm vụ vì Địch gia khai chi tán diệp."

    Từ một góc độ nào đó mà nói, này phi thường mà công bằng.

    "Con cùng Tiểu Lăng là thiệt tình yêu nhau, các con kết hôn sinh con là chuyện thiên kinh địa nghĩa, con kéo chú hai xuống nước làm cái gì?"

    "Làm đàn ông đều phải kết hôn, chú hai kết hôn cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa sự tình." Địch Quân Thịnh có lý do đầy đủ.

    Địch nhị gia bị cháu trai của chính mình làm cho thực bất đắc dĩ.

    Nếu đổi thành những người khác, lấy tính tình của Địch nhị gia, đã sớm đá người đó bay đi ra.

    Chú chau hai người đang nói chuyện, trợ lý gõ cửa nói, "Nhị gia, Thịnh gia, thiếu phu nhân tới."
     
    Senhthankinh7 and LieuDuong like this.
  7. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1217: Chú hai đi xem mắt (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mau đưa cô bé vào."

    Địch nhị gia vội nói.

    Giản Nhất Lăng dưới sự dẫn dắt của trợ lý đi vào phòng.

    "Tiểu Lăng, sao con lại tới đây? Có chuyện gì gọi điện thoại cho chú hai là được, không cần chạy tới chạy lui."

    Thời điểm Địch nhị gia nói chuyện với Giản Nhất Lăng, thanh âm đều so với ngày thường mềm mại hơn rất nhiều.

    Bởi vì đứa cháu dâu này của mình thật vất vả mới tìm được trở về nhìn đã thấy mềm mại mỏng manh, thật sự không dám dùng ngữ khí cứng rắn.

    "Khuyên chú, cho con cùng A Thịnh tìm một người thím." Giản Nhất Lăng trả lời.

    Hai vợ chồng hôm nay là đã thương lượng tốt, cùng nhau tới làm công tác tư tưởng với Địch nhị gia, bảo đảm ông ấy có thể ngoan ngoãn nghe lời.

    Địch nhị gia đối với Địch Quân Thịnh còn có thể có chút biện pháp, đối với Giản Nhất Lăng thật sự một chút biện pháp đều không có.

    "Được được được, chú đồng ý với hai đứa, hôm nay sau khi tan tầm chú liền đi xem mắt."

    Địch nhị gia thỏa hiệp, đối với hôn sự của mình ông thật sự không có ý tưởng gì, cũng không để bụng.

    Nhưng mà cháu trai cùng cháu dâu có ý kiến, ông ấy cần thiết muốn nghe.

    Xem mắt liền xem mắt đi.

    Cũng không phải là chuyện gì đặc biệt lao lực.

    "Ân, con sẽ mau chóng cùng A Thịnh sinh bảo bảo." Giản Nhất Lăng cũng cho Địch nhị gia một cái cam đoan.

    Chuyện sinh bảo bảo này từ trong miệng Giản Nhất Lăng nói ra, luôn nghiêm túc như vậy.

    "Tốt, ngày mai chú hai liền hẹn đại sư xem ngày hoàng đạo, định ngày kết hôn cho hai đứa."

    Địch nhị gia cũng không nói không, nếu ông ấy bên này đã đáp ứng đi xem mắt, vậy hôn lễ của hai vợ chồng cũng không thể kéo.

    Quả nhiên muốn ở Địch nhị gia nơi này chiếm tiện nghi là không có khả năng.

    Từ Địch nhị gia nơi này rời đi, Giản Nhất Lăng cùng Địch Quân Thịnh ngồi trên xe, ở vị trí ghế phụ, Giản Nhất Lăng không khỏi cúi đầu nhìn về phía bụng của mình, bàn tay trắng nõn đang sờ lên nó. "

    " Em suy nghĩ cái gì? "Đầu óc thỏ con bên trong chứa hạt dưa hay là cái gì?

    " Khi nào, mới có thể có bảo bảo. "Giản Nhất Lăng nhỏ giọng nói.

    Địch Quân Thịnh thấp thấp mà nở nụ cười," Anh đều còn không có cho hạt giống, em làm thế nào có thể có được? "

    " Vậy khi nào anh gieo hạt giống? "Giản Nhất Lăng ngẩng đầu, ánh mắt chờ mong lại nghiêm túc mà nhìn Địch Quân Thịnh.

    Bị người trong lòng thúc giục gieo hạt giống là một cái dạng thể nghiệm gì?

    Người khác không biết, dù sao Địch Quân Thịnh là dở khóc dở cười.

    Anh nhẫn đến vất vả như vậy, cư nhiên còn bị cô ấy ghét bỏ.

    Địch Quân Thịnh đem bàn tay đặt ở trên bụng bằng phẳng của Giản Nhất Lăng, nhẹ nhàng vuốt ve một chút," Sinh bảo bảo sẽ thực vất vả, gia luyến tiếc em sớm như vậy sớm mà phải chịu đau, có biết hay không? "

    " Sớm muộn gì đều phải đau một chút. "

    Chuyện sớm muộn gì cũng đều phải trải qua, không cần thiết kéo dài.

    " Cũng để cho em vui vẻ như vậy mấy ngày, lập tức tới ngày em tội chịu."Địch Quân Thịnh cười nói.

    Sau khi hai vợ chồng rời đi, Địch nhị gia bất đắc dĩ chỉ có thể gọi điện thoại cho cha già của mình, nói cho ông mình đồng ý đi xem mắt.

    Địch lão gia tử tức khắc mở nhạc nở hoa.

    Gần đây thật là chuyện tốt tới liên tục a.

    Quả nhiên Nhất Lăng bảo bối chính là ngôi sao may mắn của nhà bọn họ, có cô bé ở, chuyện tốt của Địch gia bọn họ là một cọc tiếp theo một cọc tới.

    Địch lão gia tử nhanh chóng lấy ra danh sách xem mắt điện tử mà mình đã chuẩn bị sẵn, gửi cho Địch lão nhị, làm ông lần lượt hẹn từng người ăn cơm.

    Còn đặc biệt dặn dò, ông phải xem mắt cho đàng hoàng, không được qua loa cho xong.

    Buổi tối ngày hôm sau, Địch nhị gia liền đến địa điểm xem mắt đã hẹn trước.

    Gặp mặt, Địch nhị gia phát hiện đối tượng mà hôm nay ông xem mắt vẫn là nửa cái người quen.

    Hai người lúc trước không có gặp mặt qua, nhưng mà Địch nhị gia đã xem qua tư liệu của người này, cũng biết người này cùng cháu dâu của ông là bạn bè.
     
    Senhthankinh7 likes this.
  8. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1218: Chú hai đi xem mắt (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tổng tài đương nhiệm của tập đoàn Long Hằng, Long Nguyệt Thiên, cùng Giản Nhất Lăng có quan hệ không tồi, lúc trước còn giúp qua Giản Nhất Lăng.

    Địch nhị gia biết người ngồi đối diện với mình là ai, nhưng mà Long Nguyệt Thiên lại không biết người đàn ông mình đi xem mắt là chú hai của vị hôn phu của Giản Nhất Lăng, cái vị thiết huyết chiến thần tung hoành giữa thương trường trong truyền thuyết kia.

    Thiết huyết chiến thần cái danh hiệu này nghe nói là đối thủ của ông phong cho ông.

    Bởi vì Địch nhị gia thực có thể đánh, thân hình cao lớn cường tráng.

    Cũng bởi vì ông ở trên thương trường cho đến nay chưa bại một lần.

    Long Nguyệt Thiên vừa lên tới đã trực tiếp cùng Địch nhị gia ngả bài, "Vị tiên sinh này, tôi có lời muốn ở chỗ này trực tiếp nói rõ với anh, hôm nay tới đây xem mắt đều không phải là ý muốn của tôi, thật sự là lão nhân trong nhà quá thúc giục, nên tôi đi cho có lệ."

    Địch nhị gia rất có hứng thú mà nhìn Long Nguyệt Thiên.

    Bởi vì là bạn của Giản Nhất Lăng, Địch nhị gia đối với người phụ nữ trước mắt này phá lệ có kiên nhẫn.

    "Tin tưởng anh cũng không sai biệt lắm, tôi có thể đến cái tuổi này vẫn còn độc thân, hơn phân nửa là không muốn kết hôn, cho nên hai ta cũng không cần lòng vòng, nói trắng ra. Tôi không thích kết hôn, không thích bị ước thúc, càng thêm không phải là cô gái nhỏ có thể cam tâm giúp chồng dạy con, cho nên chúng ta không thích hợp, quay trở về anh muốn nói về tôi với người nhà như thế nào cũng đều không có vấn đề, tôi không ngại."

    Long Nguyệt Thiên vốn dĩ liền không tính toán thành công đi xem mắt, hôm nay là bị không trâu bắt chó đi cày mới đến, thậm chí trước khi tới tên đối tượng xem mắt cũng chưa hỏi.

    Chỉ biết giống bản thân mình tuổi không nhỏ, đến nay chưa lập gia đình.

    Long ba hẳn là thực hối hận lúc trước đem con gái như con trai mà nuôi lớn, dẫn tới cô hiện tại hơn ba mươi tuổi còn không chịu kết hôn, chỉ nghĩ phải làm nữ cường nhân trong sự nghiệp.

    Địch nhị gia vốn dĩ cũng là tới đi ngang qua sân khấu, không có thật sự muốn đi xem mắt.

    Nhưng mà không nghĩ tới gặp được đối tượng xem mắt đầu tiên cùng với ấn tượng của ông về phụ nữ có rất lớn bất đồng, nhưng thật ra làm ông có một chút phá lệ hứng thú.

    Địch nhị gia cười cười, hỏi Long Nguyệt Thiên một vấn đề, "Cô quen biết với Tiểu Lăng như thế nào?"

    Vốn dĩ đang muốn đứng dậy rời đi Long Nguyệt Thiên đột nhiên dừng lại, "Anh quen biết Tiểu Lăng?"

    "Ân, quen biết, tôi xem như là nửa cái trưởng bối của con bé."

    Bởi vì Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng còn không có kết hôn, ông cái trưởng bối này còn chỉ có thể tính nửa cái.

    Chờ bọn họ kết hôn, ông chính là chú hai ván đã đóng thuyền.

    "Anh vậy mà là trưởng bối của đại khả ái nhà tôi!" Long Nguyệt Thiên có chút ngoài ý muốn, sau đó mà nghiêm túc đánh giá người đàn ông trước mắt.

    Từ vào cửa đến bây giờ, cô đều không có nhìn qua đối tượng mà cô xem mắt.

    Giờ nhìn mới phát hiện, đối tượng mà hôm nay cô xem mắt thoạt nhìn cũng không có già như tuổi của mình.

    Anh ngồi ở chỗ kia, không giận tự uy, khí tràng cường đại, có một loại ngạo khí tự nhiên bễ nghễ chúng sinh.

    Giữa mày anh cất giấu nhuệ khí, ánh mắt nhạy bén.

    Toàn thân lộ ra một cổ hơi thở bình tĩnh lại túc sát.

    Lãnh khốc lại nguy hiểm.

    Đây là kết luận cuối cùng mà Long Nguyệt Thiên đưa ra tới.

    "Đại khả ái?" Địch nhị gia đối với cái xưng hô này có chút tò mò.

    "Ân, đại khả ái, cô bé là ân nhân cứu mạng của tôi." Long Nguyệt Thiên giải thích, "Anh không cảm thấy cô bé đặc biệt đáng yêu sao?"

    "Xác thật đáng yêu." Điểm này Địch nhị gia là thực nhận đồng, "Có thể cùng tôi nói một đoạn chuyện xưa kia một chút sao?"

    Địch nhị gia đối với quá khứ của cháu dâu nhà mình vẫn là có chút hứng thú.

    Long Nguyệt Thiên cũng không có giấu giếm, liền cùng Địch nhị gia nói về khoảng thời gian đã trải qua kia.

    Bất tri bất giác, hai người hàn huyên hơn một giờ.

    Trừ bỏ mười phút đầu bọn họ nói về Giản Nhất Lăng, mặt sau nói đến đều là chuyện trong công việc làm ăn.
     
    Senhthankinh7 likes this.
  9. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1219: Chuẩn bị sinh bảo bảo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Long Nguyệt Thiên tiếp quản công ty đến bây giờ còn không có phục quá người nào, nhưng mà hôm nay gặp được người đàn ông này, thực sự có kiến giải cũng thật tinh mắt, chỉ cần một cuộc nói chuyện với nhau, cũng đã làm cho cô kiến thức được ông ấy không tầm thường.

    Làm cho cô không khỏi từ đáy lòng mà dâng lên đối với ông kính nể chi tâm.

    Bởi vì phần kính nể này, cũng bởi vì bọn họ đều nhận thức Giản Nhất Lăng, Long Nguyệt Thiên trước khi rời khỏi muốn phương thức liên hệ của đối phương, bỏ thêm bạn tốt.

    "Đúng rồi, anh tên là gì?" Long Nguyệt Thiên mới phát hiện chính mình cùng đối phương hàn huyên nửa ngày như vậy đều còn không có hỏi qua tên.

    "Trọng Thân."

    Địch nhị gia dùng ngón tay dính một chút nước, ở trên mặt bàn viết xuống hai chữ "Trọng Thân".

    "Tốt, tôi nhớ kỹ."

    Long Nguyệt Thiên đem tên lưu lại.

    ###

    Sau ngày xem mắt, Địch nhị gia liền đem ảnh chụp mình đi xem mắt gửi cho Địch Quân Thịnh.

    Từ góc độ quay chụp của ảnh chụp mà xem, Địch nhị gia là sáng sớm đã an bài người ở gần nơi nhà ăn mà ông hẹn chụp ảnh cho ông.

    Vì chính là để báo cáo kết quả cho cháu trai cùng cháu dâu của mình.

    Lời thuyết minh là, ta đã thực hiện hứa hẹn của ta, nên hai vợ chồng các con cố lên.

    Sau khi cùng Địch Quân Thịnh đi gặp Địch nhị gia và cùng Địch nhị gia đạt thành "Giao dịch", Giản Nhất Lăng liền chú ý đến.

    Hôm nay Giản Nhất Lăng cố ý lôi kéo Địch Quân Thịnh đi phòng kiểm tra của phân viện ở kinh thành, để tiến hành kiểm tra thân thể của Địch Quân Thịnh thêm một bước nữa.

    Những số liệu thông thường mỗi ngày cô đều kiểm tra cho Địch Quân Thịnh.

    Thời điểm cô không ở nhà, Địch Quân Thịnh tự mình dùng dụng cụ kiểm tra đem số liệu gửi cho cô.

    Nhưng một số loại kiểm tra yêu cầu tiến thêm một bước xét nghiệm đo lường, nhất định phải dùng đến thiết bị tại bệnh viện.

    Còn may là hiện tại ở phân viện kinh thành cũng có thiết bị tương ứng, không cần lại đặc biệt đi tiểu đảo Lạc Hải Sâm một chuyến.

    Địch Quân Thịnh lần này rất là phối hợp, bởi vì anh cũng biết, vấn đề trái tim của mình tuy rằng không thể trị tận gốc, nhưng mà đã có thể hoàn mỹ mà khống chế được.

    Thật giống như những người bệnh cao huyết áp, chỉ cần vẫn luôn uống thuốc, liền không có khả năng xuất hiện vấn đề.

    Thời điểm đi về lối nhỏ bệnh viện, có rất nhiều bác sĩ hộ sĩ thấy được Địch Quân Thịnh.

    Cái người đàn ông có giá trị nhan sắc siêu cao khiến cho mọi người phải chú ý.

    Mọi người nghị luận sôi nổi.

    "Người kia là ai?"

    "Cô không biết sao? Đó là vị hôn phu của bác sĩ Giản! Địch gia Thịnh gia. Địch gia chính là hào môn đỉnh cấp ở kinh thành, trước kia ở kinh thành liền thuộc về Địch gia cùng Tần gia là thế lực lớn nhất, mấy năm nay Địch gia mới thoáng lạc hậu so với Tần gia. Nhưng mà lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Địch gia vẫn là hào môn trong hào môn."

    "Tôi biết tôi biết, hai năm trước hai người còn tham gia gameshow, ở trong tiết mục cuồng rải cẩu lương."

    "Đó chính là thỏa thỏa đỉnh cấp cao phú soái! Cùng bác sĩ Giản tài nữ của chúng ta thực là môn đăng hộ đối."

    "Cũng không phải sao, bác sĩ Giản không chỉ có tài có mạo, người còn đặc biệt nice!"

    "Không đúng, bác sĩ Giản lạnh lùng khốc khốc, cô làm sao thấy được cô ấy thực nice chứ?"

    "Đó gọi là mặt lạnh tâm nóng có hiểu hay không? Người trong bệnh viện có vấn đề đến thỉnh giáo cô ấy, cô ấy đều sẽ kiên nhẫn giải đáp."

    "Đúng đúng đúng, tôi cũng có cái cảm giác này, cô ấy tuy rằng không thích nói chuyện, nhưng mà làm chuyện gì cũng đều siêu cấp bổng!"

    Giản Nhất Lăng tới còn không có mấy ngày, bác sĩ hộ sĩ của bệnh viện cũng đã đối với cô khen ngợi như nước.

    Phí Khanh sau khi nghe thấy mấy người nghị luận khịt mũi coi thường.

    Giản Nhất Lăng nhưng thật ra sẽ thu mua nhân tâm.

    Giản Nhất Lăng không biết người trong bệnh viện nghị luận về cô ấy cùng Địch Quân Thịnh như thế nào, hiện tại cô cũng chỉ chú ý có một việc, tình huống thân thể của Địch Quân Thịnh.
     
    Senhthankinh7 likes this.
  10. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1220: Dưỡng phì thỏ con ăn sạch sẽ (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giản Nhất Lăng đầu tiên là lấy Địch Quân Thịnh ba ống máu lớn, yêu cầu để làm các loại số liệu xét nghiệm kiểm tra đo lường.

    Sau đó kiểm tra rà quét thân thể của Địch Quân Thịnh, kiểm tra đo lường phân tích trái tim.

    Một đợt kiểm tra xuống dưới, đã tốn hết thời gian của một buổi sáng.

    Cuối cùng Giản Nhất Lăng bắt được trong tay một chồng báo cáo thật dày.

    "Thế nào?"

    Địch Quân Thịnh cũng thực chờ mong, anh cũng muốn biết bệnh tình của mình có phải đã hoàn toàn khống chế được hay không.

    Giản Nhất Lăng nghiêm túc mà nhìn mỗi một phần số liệu báo cáo.

    Sau đó ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn bằng bàn tay lộ ra nụ cười vui sướng, "Tốt!"

    Địch Quân Thịnh nhìn thấy Giản Nhất Lăng lộ ra nụ cười, thế nhưng ngây người một chút.

    Sau đó đi lên, cầm lòng không đậu mà ở trên trán Giản Nhất Lăng rơi xuống một nụ hôn.

    "A Thịnh, chúng ta thành công."

    "Ân, chúng ta thành công." Địch Quân Thịnh nói, "Là em cho anh cái mạng thứ hai này."

    "Nhưng mà cái mạng thứ nhất của anh, là vì em mà vứt bỏ."

    "Vậy em thiếu anh cái mạng thứ nhất, anh thiếu em cái mạng thứ hai, một đời này chúng ta đều thiếu đối phương, muốn dùng cuộc đời mấy chục năm tới để trả, ai cũng đều không được giữa đường quỵt nợ, biết không?"

    "Được."

    Nợ nần, liền dùng mấy chục năm để trả.

    Cô biết hiện tại các số liệu về thân thể của Địch Quân Thịnh đều đã ổn định.

    Có chút kế hoạch có thể tiến hành.

    Buổi tối Địch Quân Thịnh ngủ đến một nửa, cửa phòng đột nhiên mở.

    Một bóng người nhỏ nhắn mặc váy ngủ trong bóng đem đi vào phòng anh.

    Trong tay còn ôm một cái gối đầu.

    Bàn chân trần trụi đạp lên trên sàn nhà, cơ hồ không có phát ra bất luận động tĩnh nào.

    Nhưng mà Địch Quân Thịnh vẫn là có thể nhận thấy được động tác của cô ấy.

    Mặc kệ là từ trước đây hay là hiện tại, thính lực của Địch Quân Thịnh đều thực tốt, đặc biệt là sau khi luyện tập bộ công phu của Tôn lão nhân, thính lực càng tốt hơn trước nhiều.

    Trong bóng đêm, khóe miệng Địch Quân Thịnh giơ lên một độ cong thực rõ ràng.

    Chỉ là Giản Nhất Lăng nhìn không tới.

    Cô thật cẩn thận mà bò lên trên giường, sau đó dựa gần vào Địch Quân Thịnh nằm xuống.

    Sau khi tìm một cái tư thế thoải mái, nhắm hai mắt lại.

    Mới vừa chợp mắt, bỗng nhiên người bên người quay sang, nặng nề mà đè ở trên người cô.

    Theo sau đó là dày đặc nụ hôn liền rơi xuống.

    "Ô.."

    Giản Nhất Lăng cảm giác đại não của mình trống rỗng, cái ý tưởng gì cũng đều không có.

    "Bang!"

    Đèn mở.

    Giản Nhất Lăng nhìn thấy Địch Quân Thịnh đang ở phía trên người mình, cười khanh khách mà nhìn mình.

    "Đây là thỏ con nhà ai, hơn phân nửa đêm không ngủ được, bò lên trên giường của gia."

    "Nhà anh."

    "Hóa ra là của nhà gia, thật đáng yêu." Địch Quân Thịnh một tay chống giường, nâng lên thân thể của mình, để thân thể của mình cùng Giản Nhất Lăng bảo trì một ít khoảng cách, miễn cho đè ở trên người cô làm cô không thoải mái.

    Mặt khác một bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt của Giản Nhất Lăng.

    Giản Nhất Lăng cảm giác được gương mặt bị anh sờ qua trở nên nóng bỏng.

    "Vì cái gì bò lên đây?"

    "Nhớ anh."

    Giản Nhất Lăng trung thực, nghĩ cái gì trả lời cái đó, một chút đều không che giấu.

    Nụ cười trên mặt Địch Quân Thịnh càng thêm xán lạn, đáy mắt trong lòng đều đang cười.

    "Thỏ con, gia hiện tại đã khỏe đến không sai biệt lắm, em là biết đến." Địch Quân Thịnh nhắc nhở Giản Nhất Lăng.

    Anh đã không phải giống như cái người bị liệt tay chân không thể động khi còn ở thôn Kim Thủy kia nữa.

    "Ân. Em biết."

    Tình huống thân thể của anh, cô so với anh còn biết rõ ràng hơn.

    "Vậy em biết gia hiện tại rất đói bụng không?"

    "Muốn ăn khuya sao? Muốn ăn nói, em hiện tại liền đi làm cho anh."

    "Gia chỉ ba chữ phía sau là được, ăn khuya phía trước có thể bỏ đi."
     
    Senhthankinh7 likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...