Trọng Sinh [Edit] Vợ Cay Cú Đình Công: Vợ Yêu Của Tổng Tài - Bạch Đậu Đậu

Discussion in 'Đã Hoàn' started by Nghiên Di, Nov 3, 2021.

  1. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Last edited: Mar 8, 2023
  2. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 221: Vu gia

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy vất vả nhưng cũng không phải không có hiệu quả. Vì Trương Thành Công có thiên phú, cùng sự cố gắng của bản thân, anh ta thực sự đã trau dồi một thân võ công tốt.

    Sau đó, vì huấn luyện Trương Thành Công, ông cụ thậm chí còn trực tiếp gửi anh ta đến một nơi tương đối hỗn loạn ở nước ngoài, để anh ta ra chiến trường.

    Nói cách khác, Trương Thành Công đã từng giết người, một thân sát khí vẫn có thể khiến mọi người sợ hãi. Hơn nữa, mấy năm nay anh ta trưởng thành nhanh chóng, bây giờ nếu muốn đánh nhau, đám côn đồ trong nước chỉ dùng gậy đánh bình thường căn bản không cách nào tới gần anh ta.

    Vì vậy, lần này ông cụ Ti để Trương Thành Công cùng Ti Nhược Tiêu đến đây, mặc dù năng lực làm việc không đáng tin cậy như Ti Nhược Tiêu, nhưng nếu Ti Nhược Tiêu ở trong nước gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, với thân thủ của Trương Thành Công, tuyệt đối sẽ không dễ dàng để kẻ xấu làm tổn thương Ti Nhược Tiêu.

    Ông cụ Ti vẫn rất yên tâm về thân thủ của Trương Thành Công, vì vậy khi Ti Nhược Tiêu đến, ông không cho Ti Nhược Tiêu mang theo những người giúp việc khác mà chỉ cho Trương Nhược Tiêu mang anh ta đi cùng.

    Về phần lần này Ti Nhược Tiêu kết hôn, ông cụ Ti đã tìm cho anh ta rồi.

    Vu gia là gia tộc hạng hai ở thành phố A, luôn muốn gia nhập gia tộc hạng nhất, nhưng tài sản luôn thiếu một phần.

    Dù sao ở thành phố A, người có tiền rất nhiều, cho nên muốn ở đây tranh giành một vị trí giàu có vọng tộc cũng đã đủ khó, nếu muốn trở thành gia tộc hạng nhất lại càng khó hơn.

    Nhưng một Vu gia như vậy, lại là gia tộc mà ông cụ Ti yên tâm nhất.

    Dù sao Ti Nhược Tiêu cũng là cháu ruột của ông ta, sao ông có thể dễ dàng đưa cậu vào ở rễ ở một gia tộc mình không biết rõ?

    Ông cụ Vu và ông cụ Ti là bạn cũ, giao tình rất tốt. Vì vậy, chỉ có đem cháu trai giao vào tay ông ấy, ông cụ Ti mới có thể yên tâm.

    Ông cụ Vu có hai người con trai, người con trai cả là Vu Khí Bệnh, về phần vì sao lại có cái tên như vậy thì là một câu chuyện dài, khi anh ấy mới sinh ra thì ốm yếu nhiều bệnh, mặc dù nhà họ Vu có tiền, tìm nhiều thầy thuốc nổi tiếng để chữa trị cho anh ấy, bệnh tình của anh ấy dần dần được cải thiện, mãi đến bây giờ anh ấy không còn ốm yếu như lúc đầu nữa.

    Nhưng những người làm kinh doanh đều mê tín, khi đó ông cụ Vu đã tìm một thầy bói để xem bói cho mình, thầy bói đề xuất cái tên này. Mặc dù cái tên này không dễ nghe, nghe có chút kỳ quái, nhưng ông cụ Vu vẫn nhất quyết làm theo lời thầy bói, người con trai cả được đặt tên là Vu Khí Bệnh.

    Vu Khí Bệnh có một con trai và một con gái, con trai tên Vu Thử Thì, con gái tên Vu Thử Nguyệt.

    Không thể không nói, tên của gia đình này khá đặc biệt.

    Về phần chi thứ hai thì bình thường hơn. Con trai thứ hai của ông cụ Vu tên là Vu Nguyên Bổ, Vu Nguyên Bổ chỉ có một cô con gái tên là Vu Mộ Tuyết.

    Vợ ông cụ Vu trọng nam khinh nữ, con trai cả tốt xấu gì cũng có một đứa con trai, đó là cháu trai duy nhất của bà nên bà thích con trai cả hơn.

    Vì vậy, lúc đầu, ông cụ Ti và ông cụ Vu thương lượng để Ti Nhược Tiêu kết hôn với Vu Thử Nguyệt.

    Nhưng những người trong nhà con trai cả không chấp nhận một người con rể như vậy, bởi vì họ không biết danh tính thực sự của Ti Nhược Tiêu, cảm thấy anh ta chỉ là một cậu bé nghèo ở nông thôn.

    Vì vậy, trong lòng bọn họ không thể chấp nhận Ti Nhược Tiêu, dưới tình huống như vậy, người trong chi chính khóc lóc kể lể với bà cụ Vu, bà cụ Vu luôn thiên vị chi chính, giữa hai cô cháu gái, bà yêu thương Vu Thử Nguyệt hơn, vì vậy bà lấy lý do Vu Thử Nguyệt vẫn còn nhỏ, chưa đến tuổi kết hôn hợp pháp, để Vu Mộ Tuyết kết hôn với Ti Nhược Tiêu.

    Cũng không biết bà nghĩ gì, đều là cháu gái của bà, lẽ nào lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay không phải là thịt sao?

    Có lẽ, là vì bà cụ trong nam khinh nữ, thiên vị với chi chính đi!

    Mặc dù Vu Mộ Tuyết lớn hơn Vu Thử Nguyệt một chút nhưng hiện tại cô mới bước sang tuổi 20 mà thôi! Cô vừa đến tuổi kết hôn hợp pháp, vẫn còn là sinh viên đại học, có kế hoạch cuộc sống của riêng mình, rất thích học trưởng của mình, tên là Hoa Nhất Tranh.

    Hoa Nhất Tranh cũng rất thích Vu Mộ Tuyết, dù sao thì Vu Mộ Tuyết cũng xinh đẹp như vậy, làm sao anh ta có thể không thích một cô gái tràn đầy sức sống như vậy?

    Kết quả, Vu Mộ Tuyết không thể đợi đến khi cô tốt nghiệp để kết hôn với Hoa Nhất Tranh, cô đã bị bà cụ sắp đặt để kết hôn với người ở rể kia.

    Chưa kể, nhà họ Vu và nhà họ Ti làm việc rất nhanh chóng, ngay khi việc vừa được định, Ti Nhược Tiêu và Trương Thành Công cũng vừa mới đến thành phố A. Nhà họ Vu đã trực tiếp tổ chức hôn lễ cho họ, trước khi tổ chức hôn lễ còn đến cục dân chính nhận giấy chứng nhận kết hôn.

    Sau khi Ti Nhược Tiêu và Vu Mộ Tuyết kết hôn, chỉ có ông cụ Vu là không khi dễ anh ta.

    Về phần những thành viên khác của Vu gia khi dễ Ti Nhược Tiêu, ông cụ rất muốn quan tâm, nhưng ông cụ Ti lại nói với ông rằng ông không cần lo, nhất định phải để Ti Nhược Tiêu chịu đủ khổ mới được.

    Vì vậy, Ti Nhược Tiêu ở Vu gia bị khi dễ không ít, mẹ vợ của anh Sửu Hồng Phương luôn đưa ra những lời nhận xét vô trách nhiệm với anh, bất kể anh làm gì, Sửu Hồng Phương đều cảm thấy anh làm không tốt.

    Này cũng không tính là gì, tệ hơn nữa, Sửu Hồng Phương còn luôn đánh mắng anh. Tất nhiên, mặc dù cha vợ anh Vu Nguyên Bổ không phải lúc nào cũng bắt lỗi anh như Sửu Hồng Phương, nhưng ông ấy cũng không tôn trọng anh, khi khó chịu sẽ đánh anh.

    Về phần vợ mới của anh, Vu Mộ Tuyết, cô cũng rất kiêu ngạo, thậm chí còn yêu cầu anh rửa chân cho cô mỗi ngày.

    Này cũng không tính là gì, hai người bọn họ đã kết hôn, đã là vợ chồng hợp pháp rồi. Nhưng họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa chứ không phải thật.

    Nhìn tình hình trước mắt, Ti Nhược Tiêu trong một chốc thực sự không thể khiến Vu gia công nhận anh.

    Bất quá cũng không sao, bởi vì mặc kệ anh ở nhà sống thành cái dạng gì, chỉ cần có thể sống sót qua thời hạn do ông nội đặt ra là được.

    Về phần người hầu Trương Thành Công, ông cụ Ti đã yêu cầu anh ta xuất hiện vào ngày hôn lễ, nói anh ta là em họ của Ti Nhược Tiêu, sau đó để anh ta biến mất.

    Cái gọi là mất tích cũng không phải là biến mất thật sự mà chỉ là ngăn cản Vu gia phát hiện ra mình mà thôi. Kỳ thật, Trương Thành Công vẫn ở thành phố A, hơn nữa Trương Thành Công sống rất gần nơi ở của chi thứ Vu gia.

    Đúng vậy, là một gia đình hạng hai ở thành phố A, nhà của Vu Nguyên Bổ chỉ là một căn hộ lớn trên tầng cao nhất. Nhưng nhà của Vu Khí Bệnh rất tốt, đó là một căn biệt thự mà bà cụ đã cho họ.

    Chỉ từ điểm này thôi cũng có thể thấy bà cụ Vu bất công bao nhiêu.
     
  3. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 222: Ti Nhược Tiêu ở rể Vu gia

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kỳ thật, ông cụ Vu thật sự không phải loại người bất công, nhưng tất cả những chuyện của Vu gia đều do bà cụ Vu quyết định, ông và bà cụ đã lập giao ước, ông cụ làm chủ công việc kinh doanh, bà cụ làm chủ chuyện trong nhà.

    Vì vậy, bà cụ tặng biệt thự cho nhà trai cả, chỉ cho cậu con trai thứ một căn hộ ở tầng trên cùng, mặc dù ông cụ cảm thấy không ổn nhưng cũng không thể phản bác lại bà cụ.

    Gần đây Mạc Nhiên đang bận rộn với một dự án đấu thầu đất, anh ta thấy mảnh đất mà Mạc Úc Sở giành được trước đây đã được xây dựng thành một ngôi nhà, bây giờ đã nhận được giấy phép kinh doanh, bắt đầu bán ra bên ngoài, hơn nữa, thu nhập cũng khá tốt.

    Vì vậy, gần đây Mạc Nhiên đã nhìn thấy một cơ hội, cạnh tranh mạnh mẽ để giành được giá thầu.

    Kỳ thật, trước đó anh ta đã trúng một vài mảnh đất, nhưng anh ta không chú ý đến nó, vì vậy anh ta chỉ sử dụng nó trong thời gian ngắn, tiền lời cũng không cao lắm.

    Mà mặc dù bề ngoài Mạc Nhiên và Mạc Úc Sở có mối quan hệ hài hòa, không có nhiều cạnh tranh trong cuộc sống riêng tư. Nhưng họ thực sự đang cạnh tranh, họ đều muốn tài sản của Mạc gia.

    Mặc dù Mạc Nhiên là thiếu gia chân chính duy nhất của Mạc gia, tuy anh cả Mạc Úc Sở là huyết thống của Mạc gia, nhưng dù sao cũng là con ngoài giá thú. Mà em ba Mạc Tửu của anh ta, nói trắng ra, thực ra chỉ là một đứa con nuôi không có quan hệ huyết thống, mẹ ruột là người hầu của Mạc gia mà thôi.

    Nhưng mấy năm nay Mạc Úc Sở biểu hiện rất tốt, dù sao anh cũng mang trong mình dòng máu của Mạc gia, cho nên nếu Mạc Nhiên biểu hiện không tốt, ai biết sau này ông cụ sẽ đem gia sản của Mạc gia cho ai?

    Vì vậy, Mạc Nhiên biết mình nên nỗ lực hơn Mạc Úc Sở, như vậy mới có thể thừa kế gia sản của Mạc gia.

    Hôm nay Mạc Nhiên xem xét địa hình trên hồ sơ dự thầu, phát hiện đất ở đây là Bắc thấo Nam cao, thực ra nếu phát triển dự án bất động sản, vẫn là Nam thấp Bắc cao tốt hơn, vì hướng dốc phía mặt trời phổ biến hơn.

    Nhưng nếu bây giờ anh ta muốn sử dụng mảnh đất này vào việc khác thì hoàn toàn không thể, vì khi đấu giá anh ta đã biết mảnh đất này là đất thổ cư, cho nên không đến khi vạn bất đắc dĩ, anh ta không thể sử dụng mảnh đất này

    Cho dù là muốn sửa cho mình dùng, cũng phải được phê duyệt, vậy rất phiền toái.

    Cuối cùng, Mạc Nhiên vẫy tay với trợ lý của mình, trợ lý chạy tới, Mạc Nhiên phân phó: "Nơi này là một ngọn núi nhỏ đúng không?"

    "Đúng vậy." trợ lý gật đầu, "Mạc tổng, trước kia quanh đây có một ngọn núi lớn, nhưng bởi vì thành phố A phát triển quá tốt, cho nên ngọn núi đã bị san phẳng, hiện tại chỉ còn lại ngọn núi nhỏ này."

    "Vậy địa hình này không được, có biện pháp nào giải quyết không?"

    "Các dự án bất động sản gần đây trước đây thực chất là san nền cao bằng núi rồi xây nhà, có nhà xây thẳng hướng bắc thấp nam cao. Nhưng nếu muốn bán nhà tốt thì chỉ có thể bỏ tiền ra san bằng, nhưng trong trường hợp này, số tiền chúng ta bỏ ra để làm móng ít nhất phải gấp đôi giá đặt móng theo địa hình ban đầu."

    "Không sao." Mạc Nhiên nói, "Tôi phải cố gắng, nhất định phải làm cho công trình này thật đẹp đẽ, nếu không, vạn nhất ông cụ đem toàn bộ gia sản của Mạc gia giao cho anh tôi thì sao bây giờ?"

    "Mạc tổng, anh trai anh không phải là con ngoài giá thú sao?"

    "Mặc dù vậy, anh trai tôi không phải hoàn toàn không có cơ hội nào. Hơn nữa, tôi mơ hồ cảm thấy anh trai mình cũng muốn tranh thủ trở thành người thừa kế của Mạc gia. Còn về việc ai sẽ là người có cười cuối cùng, thì còn phải xem biểu hiện của hai chúng tôi thế nào."

    "Vậy tôi tin cơ hội thắng của anh cao hơn." Trợ lý nịnh nọt nói.

    Mạc Nhiên nhìn trợ lý, chuyển đề tài: "Để người san bằng đi!"

    Lúc này, Đường Nhan thấy Mạc Nhiên đã nửa ngày không trả lời tin nhắn WeChat của mình nên gọi điện cho Mạc Nhiên.

    "Alo? Vợ, có chuyện gì vậy?"

    "Ông xã, anh ở đâu? Sao không để ý đến em?"

    "Anh ở chỗ đất thầu, vừa mới nói vài câu với trợ lý nên không xem điện thoại. Đúng rồi, lần trước em ở trên TV để ý áo ngủ của Lam Thanh Lâm, rốt cuộc anh cũng đã tìm được rồi, có người cướp được, nhưng bây giờ em mập hơn một chút, kẻ đầu cơ cướp được số đo trước kia của em, anh sợ lúc này em mặc áo ngủ này không được!"

    "Không sao đâu, anh yên tâm đi, size nước ngoài và size trong nước có chút khác biệt, bởi vì người nước ngoài đều cao lớn, em hẳn là có thể mặc được."

    "Vậy cũng được, lát nữa anh sẽ chuyển tiền cho Vạn Trung Vũ, bảo anh ta đem quần áo đưa về nhà."

    "Được, nhân tiện, chồng, lát nữa anh có trở về không?"

    "Bây giờ anh có chút bận, làm sao vậy?"

    "Không có gì, em chỉ muốn ăn gà quay, nếu anh bận không về được, vậy khi anh kêu Vạn Trung Vô tới đưa đồ ngủ, trên đường mua cho em một con gà quay, được không?"

    "Được, bây giờ anh sẽ gọi cho anh ấy."

    Mạc Nhiên nói xong, cúp điện thoại của Đường Nhan, sau đó gọi cho Vạn Trung Vô.

    "Mạc tổng, có chuyện gì vậy?"

    "Anh Vạn, tôi đưa tiền cho anh, anh đưa bộ đồ ngủ đến Mạc gia, anh có biết địa chỉ không?"

    "Biệt thự Mạc gia, thành phố A có mấy người không biết? Yên tâm, tôi lập tức đưa tới."

    "Vậy được, tiện thể đi đường mua cho tôi một con gà quay, vợ tôi muốn ăn."

    "Nói thì dễ, phụ nữ có thai muốn ăn gì thì ăn ngay, tôi lập tức ra ngoài mua, gà quay có yêu cầu gì không?"

    "Đó là món gà quay của Thủy đầu tang kê, anh biết không?"

    "Cái này tôi biết. Tên nhà hàng này thật xui xẻo, nhưng đồ ăn thực sự rất ngon! Tôi cũng thích món gà quay của nhà hàng đó."

    "Nếu vậy, tôi đưa cho anh tiền hai phần gà quay, anh cũng mua cho mình một con đi!"

    "Mạc tổng, anh khách khí quá rồi, tiền nướng gà cũng không cần đưa cho tôi, coi như tôi mời vợ anh ăn gà quay là được rồi, anh thấy có được không?"

    "Sao lại không biết xấu hổ thế này? Tôi cũng đưa tiền mua áo ngủ cho anh!"

    Mạc Nhiên nói xong liền cúp điện thoại, chuyển tiền qua WeChat cho Vạn Trung Vô.

    Sau khi Đường Nhan nhận được bộ đồ ngủ và gà nướng, cô ta thực sự rất vui, mặc bộ đồ ngủ vào và phát hiện ra mình thực sự có thể mặc chúng, nhưng bây giờ cô ta rất béo, cảm thấy vóc dáng của mình không đẹp như trước.

    Thế nhưng vừa ăn gà quay, cô ta lập tức lấy lại tinh thần phấn chấn như cũ, hiện tại cô ta rất thích ăn, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, dù sao ăn cũng có thể khiến cô ta cảm thấy rất vui vẻ.
     
  4. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 223: Đường Nhan béo lên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đối với Đường Nhan hiện tại mà nói, cô ta không có sở thích lớn nào khác, sở thích lớn nhất chính là ăn uống, cô ta sẽ rất vui khi được ăn thứ mình muốn.

    Điều này khiến cân nặng của Đường Nhan trực tiếp tiếp cận một trăm hai mươi cân (sáu mươi kí), Đường Nhan biết bây giờ cô ta tăng cân rất nhiều, nhưng Vạn Hàn Anh vẫn không ngừng nói với cô ta: "Không sao đâu, phụ nữ khi mang thai sẽ tăng cân, điều đó rất tốt cho đứa bé, hơn nữa khi mang thai con càng béo, càng có thể chứng minh đó là con trai, chỉ cần đứa bé này sinh ra, nó sẽ là người thừa kế của Mạc gia chúng ta!"

    Đường Nhan biết thái độ của Mạc gia đối với cô ta bây giờ không phải vì nguyên nhân của bản thân cô ta, mà là vì đứa con trong bụng cô ta.

    Vì vậy, Đường Nhan biết hiện tại quan trọng nhất với cô ta chính là để đứa bé trong bụng lớn lên khỏe mạnh, nếu sinh ra một cậu bé mập mạp thì địa vị của cô ta trong Mạc gia sẽ được bảo toàn.

    Yêu cầu của Đường Nhan khá cao, cô ta không chỉ hy vọng đứa bé chỉ là con trai mà còn hy vọng đứa bé sau khi sinh ra sẽ mập mạp dễ thương, người gặp người thích.

    Cho nên bây giờ Đường Nhan mặc dù biết mình nhất định là càng ngày càng béo, nhưng cô ta vẫn cố gắng ăn, bởi vì ai khiến cô ta muốn "Hiệp thiên tử lấy lệnh chư hầu"?

    Cũng may, hiện tại Mạc Nhiên không ghét Đường Nhan, bởi vì anh ta biết Đường Nhan đang cố gắng sinh một cậu bé mập mạp cho anh ta, cho nên mới dùng sức ăn.

    Hơn nữa, thai phụ đột nhiên muốn ăn cái gì, nhất định phải ăn ngay, nếu không sẽ rất buồn bực.

    Vì vậy, hiện tại Mạc Nhiên rất cưng chiều Đường Nhan, mặc kệ Đường Nhan muốn ăn gì, anh ta đều sẽ cố gắng mua về cho cô ta.

    Gần đây, Mạc Nhiên đúng là đã trở thành học sinh, theo lý mà nói, hiện tại Đường Nhan đang mang thai, cho nên không thể thỏa mãn anh ta, nhưng khoảng thời gian này anh ta thật sự không có ra ngoài tìm người khác.

    Trong hai ngày qua, Ngô Lam Lam luôn quan tâm đến Mạc Nhiên, nhưng Mạc Nhiên đều từ chối. Trong công ty vẫn có một số nhân viên trẻ đẹp muốn nhân cơ hội đến gần Mạc Nhiên, nhưng Mạc Nhiên không hề đáp ứng họ, thậm chí còn nóng nảy nói sẽ sa thải tất cả họ.

    Dưới sự chăm sóc của Mạc gia và cưng chiều của Mạc Nhiên trong thời gian này, Đường Nhan thực sự càng béo hơn.

    Đường Nhan rất nhanh đột phá một trăm hai mươi cân, cô ta từng nghĩ đến việc giảm cân, cảm thấy như vậy đã đủ béo.

    Nhưng khi đứa bé trong bụng dần lớn lên, mặc dù Đường Nhan đã cố tình kiểm soát sự thèm ăn của mình nhưng cân nặng của cô ta vẫn tăng lên, đạt 125 cân.

    Càng về sau, Đường Nhan càng thèm ăn, cô ta thấy trên mạng có người nói thời điểm này nhất định phải ăn uống đầy đủ, muốn ăn gì thì nhanh chóng ăn.

    Bởi vì có một số thứ không phải mình muốn ăn, mà là đứa bé trong bụng muốn ăn.

    Dưới tình huống như vậy, Đường Nhan lại bắt đầu ăn không ngừng, chẳng bao lâu đã một trăm hai mươi lăm cân.

    Đường Nhan không khỏi thở dài, cảm thấy thân hình đẹp đẽ trước đây của mình đột nhiên biến mất, cô ta thật sự không thể tiếp nhận được.

    Nhưng ai bảo cô ta bày kế hoạch trả thù? Cô ta muốn trả thù Mạc Nhiên và Mạc gia. Vì vậy, hiện tại cô ta không quản được nhiều như vậy, mặc kệ mình béo thành dạng gì cũng phải sinh ra người thừa kế tương lai của Mạc gia, hơn nữa nhất định phải khiến nó sinh ra phải béo mũm mĩm, đặc biệt đáng yêu. Bởi vì, nói như vậy, người Mạc gia sẽ càng thích đứa bé hơn, khi đó Đường Nhan với tư cách là mẹ của đứa bé, sẽ có tiếng nói trong nhà hơn.

    Sau đó, Đường Nhan trơ mắt nhìn cân nặng của mình càng ngày càng.. dọa người hơn, hơn nữa, cô ta còn mắc bệnh tiểu đường, còn có một đống tật xấu khi mang thai.

    Càng đáng sợ hơn nữa là cô ta bị rụng tóc, tóc trước đây của cô ta đã bị Đường Âm cạo hết, hiện tại đã để tóc dài ra một chút, có thể cắt tóc ngắn gọn gàng.

    Nhưng gần đây cô ta thấy rụng tóc đặc biệt nghiêm trọng, hỏi bác sĩ, đây là phản ứng thông thường khi mang thai.

    Hơn nữa, Đường Nhan phát hiện ra khuôn mặt của cô ta cũng bắt đầu mọc mụn trứng cá, thậm chí cả những nốt mụn, được cho là rất khó loại bỏ.

    Đường Nhan phát hiện cô ta thật sự càng ngày càng xấu, nhưng Mạc Nhiên cho tới nay vẫn không chán ghét cô ta, cô ta muốn ăn gì, muốn thứ gì cũng mua cho cô ta.

    Cuối cùng, trước ngày dự sinh của Đường Nhan một thời gian, cân nặng đã đạt tới con số đáng kinh ngạc là một trăm bảy mươi cân!

    Hơn nữa, bây giờ Đường Nhan thực sự không đẹp, không chỉ bởi vì cân nặng của cô ta, bây giờ cô ta rất khó coi.

    Theo lý mà nói, một phu nhân nhà giàu sẽ không thể biến mình thành thế này sau khi mang thai. Nhưng Vạn Hàn Anh chỉ nghĩ đến việc bế cháu trai, không cho Đường Nhan sử dụng bất kỳ sản phẩm chăm sóc da nào, cho dù biết không có hại cho thai nhi, Vạn Hàn Anh cũng không cho Đường Nhan sử dụng chúng.

    Ngay cả khi Đường Nhan muốn bước hai bước xuống đất, bà ta cũng cực lực phản đối, bắt cô ta phải thành thật nằm trên giường, cho cô ta ăn uống, ngoại trừ việc đi vệ sinh, Đường Nhan không cần phải ra khỏi giường.

    Thực ra, bản thân Vạn Hàn Anh cũng từng sinh nở, cũng biết vận động nhiều sẽ tốt cho con.

    Nhưng bà ta sợ Đường Nhan sơ xảy, vì vậy để Đường Nhan ở trên giường mỗi ngày, điên cuồng cho cô ta ăn.

    Nói cách khác, Đường Nhan đã ăn uống vô độ trong một thời gian dài, điều này không chỉ khiến cô ta béo, mà đứa nhỏ cũng béo!

    Tháng mười mang thai, đến ngày sinh.

    Đường Nhan vỡ nước ối, bị đưa đến bệnh viện.

    Điều đáng nói là khi Đường Nhan đau sắp chết trong phòng chờ, cô ta vẫn không quên nhét thêm mấy cái bánh quy vào miệng.

    Cuối cùng, Đường Nhan được đưa vào phòng sinh, nhưng Đường Nhan gào khóc thảm thiết, chính là sinh không được.

    Sau đó, Đường Nhan thậm chí không có sức để gáo khóc, cô ta kiệt sức.

    "Người nhà sản phụ, bởi vì thai nhi quá lớn không thể sinh thường nên hiện tại chỉ có thể sinh mổ, nếu đồng ý xin mời ký vào giấy đồng ý."

    Nghe bác sĩ nói như vậy, bà cụ Đường rốt cuộc vẫn đau lòng cháu gái lớn, bà nói: "Tôi ký."

    "Xin hỏi, bà là?"

    "Tôi là bà nội của sản phụ."

    "Thật xin lỗi, bệnh viện chúng tôi có quy định, ngoại trừ bản thân sản phụ ra, chỉ có vợ chồng cùng cha mẹ mới có thể ký tên."

    "Như vậy à." bà cụ nhìn Mạc Nhiên, "Nhiên nhi, con mau ký đi!"

    Mạc Nhiên cũng không nghĩ nhiều, cầm bút muốn ký tên.

    Nhưng lúc này, Vạn Hàn Anh đột nhiên đoạt lại, nói: "Không được, phụ nữ nào khi sinh con không phải trải qua chuyện như vậy? Để cô ta tự sinh, nghe nói đứa bé được sinh mổ sẽ không thông minh! Cháu trai của tôi phải thừa kế gia sản của Mạc gia."
     
  5. Chương 224: Mạc gia không chịu ký

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mẹ, mẹ có được thừa kế tài sản hay không thì có liên quan gì?"

    "Con ngốc sao? Đứa nhỏ này muốn kế thừa gia sản, nhất định phải thông minh, không thể để nó không thông minh! Bằng không gia nghiệp Mạc gia lớn như vậy, nó có thể gánh vác sao?"

    Nghe Vạn Hàn Anh nói như vậy, nữ hộ sinh mỉm cười nói: "Thưa cô, có thể cô đã hiểu lầm rồi. Thực ra, những đứa bé sinh mổ đều thông minh như những đứa bé sinh thường, cô không cần phải lo lắng như vậy. Hơn nữa, bản thân sản phụ ký tên cũng có thể, sở dĩ chúng tôi không để sản phụ đích thân ký tên là vì sản phụ đã hôn mê rồi, hiện tại cô ấy thực sự không thể tiếp tục sinh con, cho nên mới cần ký tên."

    "Cô là nhân viên trong bệnh viện, tốt nhất nên sắp xếp ngôn ngữ của mình cho tốt. Tại sao sản phụ khi sinh con lại hôn mê? Đây không phải là do sự chuẩn bị của bệnh viện các cô không đầy đủ sao? Đây là trách nhiệm của bệnh viện các cô!" Vạn Hàn Anh càn quấy.

    Lúc này, Đường m và Đường Tống ở bên cạnh không khỏi nhíu mày, tuy rằng ân oán giữa Đường m và Đường Nhan không thể hòa giải, kiếp trước Đường Nhan còn hại chết con của cô.

    Nhưng dù thế nào đi nữa, con của Đường Nhan cũng vô tội, cho nên Đường m vẫn hy vọng Vạn Hán Anh đừng quậy nữa.

    Lúc này, Đường Tống không thể nhịn được nữa, nói với Vạn Hàn Anh: "Mặc kệ cô thấy vấn đề ở đâu, cô cũng không thể tìm vấn đề từ bệnh viện! Trong quá trình sản phụ sinh nở, có rất nhiều tình huống ngoài ý muốn phát sinh. Hơn nữa, trước đó cũng đã nói, đứa bé trong bụng Nhan nhi khá lớn, không thể sinh tự nhiên, phải dùng phương pháp khác mới được, mà cô lại một mực ngăn cản. Bây giờ, Nhan nhi đã hôn mê rồi, cô nhất định phải ký!"

    "Hừ! Anh đã ở tù mười lăm năm, anh có tư cách gì đứng ở chỗ này nói với tôi những lời này? Nếu Đường Nhan đã gả vào Mạc gia chúng tôi, như vậy, sống là người của Mạc gia chúng tôi, chết là ma của Mạc gia chúng tôi. Tôi nói không thể sinh mổ, tức là không thể sinh mổ!"

    Sau khi Vạn Hàn Anh nói những lời này, bà ta nói với nữ hộ sinh: "Nếu cô ta đã hôn mê, vậy cô làm cô ta tỉnh lại, để cô ta tiếp tục sinh!"

    Lúc này nữ hộ sĩ không nói nên lời, cô đã làm việc ở bệnh viện nhiều năm như vậy, chuyện này quả thật cũng đã gặp qua không ít.

    Nữ hộ sĩ không tiếp tục nói với Vạn Hán Anh nữa mà nói với bà cụ: "Vị lão phu nhân này, xin hỏi cha mẹ của sản phụ đâu? Có thể để họ ký!"

    "Thật không dám giấu, gia môn bất hạnh, cha của con bé đã qua đời, mẹ hiện đang ở nước ngoài, cũng chưa về."

    "Ở nước ngoài cái gì? Chính là đang ở trong tù." lúc này Vạn Hàn Anh mỉa mai nói, "Lão phu nhân, bà đừng giác vàng lên mặt Đường gia, ai mà không biết là con dâu Long Liên Tâm của bà và con thứ hai của bà giống nhau, đều ngồi tù?"

    Bà cụ thực sự bị Vạn Hàn Anh chọc giận, có chút đứng không vững.

    Thấy vậy, Đường m vội vàng đỡ bà cụ, Đường Tống nóng tính, nếu không, trước đây ông đã không vì tội ngộ sát mà ngồi tù mười lăm năm.

    Đường Tống không nói hai lời, trực tiếp đi lên cho Vạn Hàn Anh một cái tát, sau đó túm tóc bà ta, định đập đầu bà ta vào tường.

    Thấy vậy, Đường m vội vàng bảo bà cụ ngồi xuống ghế rồi bước tới ngăn Đường Tống lại.

    "Chú hai, bây giờ chú làm những chuyện này cũng vô dụng, chú nghĩ lại mười lăm năm trước, còn có Cô hai, nếu chú thật sự làm thế, Cô hai phải làm sao bây giờ? Hiện tại chúng không muốn kết hôn với cô ấy, để cô ấy danh chính ngôn thuận trở thành Cô hai của con sao? Hiện tại chú không thể hồ đồ được! Hơn nữa, hiện tại chú có đánh chết người phụ nữ này cũng không ích gì!"

    "Vậy con nói làm sao bây giờ?" Đường Tống buông tay ra, "Bây giờ Nhan nhi còn ở bên trong! Con bé đã hôn mê rồi, nếu không mổ càng sớm càng tốt. Sau này có thể phải lựa chọn giữ lớn hay nhỏ!"

    "Chỉ cần chúng ta cố gắng, luôn có cách."

    "Con có cách sao?" Câu hỏi này là do nữ hộ sinh hỏi, nói thật, nhân viên bệnh viện bình thường rất lương thiện, bọn họ cũng hy vọng tất cả mọi người có thể bình an vô sự.

    Đường m nói với bà cụ: "Bà ơi, bây giờ bà gọi điện thoại cho nhà tù, nói cho họ biết tình hình ở đây, để họ mang mẹ đến đây."

    "Đúng vậy!" Đường Tống hai mắt sáng lên, "Mẹ, Tiểu m nói rất đúng, để chị dâu của con tới đây!"

    Vạn Hàn Anh nghe thấy cuộc đối thoại như vậy, vội vàng nói: "Như vậy không được, để Đường Tống một người đã từng ngồi tù đến đây đã đủ xui rồi, nếu mẹ của Đường Nhan đang ngồi tù đến đây, vậy càng xui hơn!"

    Khi Đường Tống nghe Vạn Hàn Anh nói, không nói hai lời, lại tát bà ta một cái nữa, Mạc Nhiên muốn ngăn cũng không ngăn được.

    Sau đó, Đường Tống chỉ vào mũi Vạn Hàn Anh, nói: "Họ Vạn kia, để tôi nói cho bà, mặc dù tôi không có ý định đánh chết bà, nhưng đó chỉ là vì tôi không muốn ngồi tù nữa. Nhưng, tôi biết, nếu tôi đánh bà, nhưng không đánh chết bà, như vậy, tôi chỉ cần nộp phạt, vào tù vài ngày là được ra, mặc dù tôi không muốn vào ở lại thêm vài năm, nhưng tôi không sợ ở lại mấy ngày!"

    Vạn Hàn Anh cuối cùng cũng im lặng, giờ bà ta cuối cùng đã hiểu vấn đề có thể giải quyết bằng vũ lực là gì.

    Nhưng dù vậy, Vạn Hàn Anh vẫn không đồng ý ký.

    Cuối cùng, khi Long Liên Tâm từ nhà tù chạy đến thì đã muộn.

    Nhưng cũng may trại giam cách bệnh viện không xa, các bác sĩ cũng vất vả nên bây giờ cũng không có vấn đề gì lớn.

    Cuối cùng, Long Liên Tâm ký, bác sĩ mổ đứa bé ra cho Đường Nhan.

    Kỳ thật, lúc này, bản án của Long Liên Tâm sắp đến, muốn xin ra khỏi tù cũng không phải là không thể.

    Chỉ là lúc trước bà cụ Đường giận Long Liên nên không giúp bà ta, liền để bà ta ở bên trong.

    Mà lúc này, Long Liên Tâm đã ký xong, bà ta cũng không có lập tức rời đi, xin quản ngục cho bà ta thêm mấy phút. Bà ta quỳ xuống trước mặt bà cụ, rơi nước mắt cầu xin bà cụ tha thứ cho mình, thậm chí còn quỳ xuống lạy Đường Tống, vì bà ta đã làm hại Đường Tống.

    Cuối cùng, bà cụ mềm lòng, nói với cai ngục đưa Long Liên Tâm trở lại nhà tù thêm một ngày nữa, sau đó ngày mai bà sẽ đi lo thủ tục cho Long Liên Tâm thụ án bên ngoài.

    Nghe ý của bà cụ, dường như hy vọng về sau Đường gia có thể sống một cuộc sống bình thường như trước.

    Thấy bà cụ tha thứ cho Long Liên Tâm, Đường m thực sự không quá vui.
     
  6. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 225: Long Liên Tâm kí tên thay Đường Nhan

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  7. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 226: Vạn Hàn Anh tìm trung tâm ở cữ cho Đường Nhan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Long Liên Tâm nói xong, đem chuyện vừa rồi Mạc gia không chịu ký tên, người Đường gia gọi điện đến nhà tù để bà ta đến ký nói lại một lần.

    Đường Nhan nhìn đôi tay bị còng của Long Liên Tâm, đôi mắt cô ta lập tức đỏ lên.

    "Mẹ, vẫn là mẹ yêu con nhất!"

    "Nhan nhi, lúc này con không thể chỉ biết là mẹ đối tốt với con, con phải cảm ơn bà nội, là bà nội gọi điện thoại tới, con cũng phải cảm ơn Tiểu Âm, là Tiểu Âm nghĩ ra cách, con cũng có cảm ơn chú hai con, chú hai vẫn luôn bảo vệ con."

    "Được! Hai mẹ con các ngươi, đừng ở chỗ này ôn chuyện, nói nhiều như vậy, giống như con gái của các ngươi rất vinh hạnh. Cuối cùng, lại sinh ra một kẻ thất bại, có ích lợi gì?"

    Lúc này Đường Nhan đã biết, lúc cô ta cửu tử nhất sinh, Mạc gia đã từ chối ký tên.

    Vì vậy, lúc này, Đường Nhan không có ý định tiếp tục khách sáo với Vạn Hàn Anh.

    Đường Nhan nói với Vạn Hàn Anh: "Mẹ, mẹ phải biết rằng đứa bé là con trai hay con gái đều phụ thuộc vào người đàn ông, bởi vì chỉ có một loại nhiễm sắc thể do phụ nữ cung cấp, chủ yếu phụ thuộc vào nhiễm sắc thể của người đàn ông. Cho nên, không phải là con không được, mà là con trai mẹ không được!"

    "Ba!" Vạn Hàn Anh tát Đường Nhan một cái thật mạnh.

    Đáng thương Đường Nhan, vừa mới sinh xong, vết mổ vừa mới được khâu lại, vừa đẩy ra khỏi phòng sinh đã bị một cái tát thật mạnh.

    Thấy vậy, Long Liên Tâm vội vàng quay lại và đánh Vạn Hàn Anh, sau đó vật lộn với Vạn Hàn Anh.

    Lúc này, Mạc Nhiên và Đường Tống cũng không quan tâm nhón cảnh ngục có còn ở đó hay không.

    Dù sao, Mạc Nhiên phải giúp mẹ anh ta, Đường Tống phải giúp chị dâu ông.

    Cũng may nhóm cảnh ngục không phải ngồi không, tách họ ra.

    Long Liên Tâm đã đánh nhau trong khi thụ án, vì vậy tội cao hơn, kéo dài thêm một tuần. Nhưng cảnh ngục nói vừa rồi chính Vạn Hàn Anh đánh sản phụ trước, tội của Vạn Hàn Anh còn lớn hơn.

    Hơn nữa, Long Liên Tâm chỉ vì muốn bảo vệ cô gái, hơn nữa bà ta còn đang bị còng tay, cũng không gây ra tổn hại đáng kể nào cho Vạn Hàn Anh nên bà ta sẽ không bị truy cứu.

    Về phần Mạc Nhiên và Đường Tống, coi như là can ngăn, không truy cứu.

    Người duy nhất bị truy cứu là Vạn Hàn Anh, đánh sản phụ, bị nhốt vài ngày, hơn nữa bị phê bình giáo dục, còn phải trả phí tổn thất tinh thần của Đường Nhan.

    Cho đến bây giờ Vạn Hàn Anh vẫn chưa hiểu ra, tại sao người khác không sao, còn bà ta lại bị truy cứu?

    Thật ra rất đơn giản, bởi vì hành động của bà ta thực sự khiến những cảnh ngục không vừa mắt, không bắt bà ta thì bắt ai?

    Luật là một khía cạnh, nhưng luật có phạm vi, trong phạm vi này, chỉ có cảnh ngục mới có thể bên nặng bên nhẹ một cách thích đáng.

    Đương nhiên, chuyện của Vạn Hàn Anh cũng không phải là chuyện lớn, bà ta đã nộp phạt, bồi thường tổn thất tinh thần cho Đường Nhan, nhận phê bình giáo dục, sau đó được thả ra trong vài ngày.

    Sau khi Vạn Hàn Anh ra ngoài, về tới Mạc gia, thấy Đường Nhan đang ở cữ ở Mạc gia, người hầu của Mạc gia đi theo hầu hạ cô ta ở cữ.

    Vạn Hán Anh lập tức nổi giận, chỉ vào mũi Đường Nhan mắng chửi: "Cô người phụ nữ xui xẻo này, ai cho cô ở cữ ở Mạc gia?"

    "Mẹ, mẹ nói con xui xẻo, con muốn hỏi một chút, con xui chỗ nào?"

    "Cô không sinh được con trai, chính là xui xẻo!"

    "Thật sao? Nhưng mà, sao con lại nghe nói, ngày đó trước khi con bị đẩy ra khỏi phòng sinh, mẹ vẫn luôn nói người vào tù là xui xẻo? Mấy ngày nay mẹ coi như là ở trong tù, mẹ có phải cũng cảm thấy mình xui xẻo không?"

    "Cô nói nhảm gì vậy?" Vạn Hàn Anh đột nhiên giơ tay.

    Nhưng bàn tay không dừng trên mặt Đường Nhan, bởi vì tay bà ta bị Đường Nhan nắm chặt lấy.

    "Mẹ, mặc dù con vừa mới sinh xong, thân thể còn chưa hồi phục, nhưng mẹ đừng quên dù sao con cũng tăng cân rồi, sau khi sinh con cũng nặng 160 cân! Bây giờ sức lực của con vẫn rất lớn, nếu mẹ muốn đánh nhau, con cũng sẽ không khách khí với!"

    "Sao? Chẳng lẽ người phụ nữ ngay cả sinh con cũng không xong như cô, còn dám đánh bà đây sao?"

    "Con hỏi mẹ một vấn đề, trong lòng mẹ từ trước đến nay, có phải chưa từng coi trọng Mạc Úc Sở không?"

    "Đúng thì sao? Chuyện này có liên quan gì đến cô? Vợ của Mạc Úc Sở là Đường Âm, còn cô là vợ của Mạc Nhiên!"

    "Con không có ý gì khác, tôi chỉ muốn biết tại sao mẹ không coi trọng Mạc Úc Sở, thậm chí còn không để anh ấy vào mắt? Là vì Mạc Nhiên quá tốt sao? Thực ra cũng không phải, sở dĩ mẹ cảm thấy Mạc Úc Sở không đủ tốt, là bởi vì Mạc Úc Sở là con ngoài giá thú, mà Mạc Nhiên là con của mẹ. Hơn nữa, hiện tại Mạc gia chỉ có một phu nhân là mẹ, mẹ ở Mạc gia vẫn rất có quyền, hơn nữa cha lại yêu mẹ. Vì vậy, mẹ tin rằng con trai của vợ chính thức của Mạc gia nhất định sẽ là người thừa kế tương lai của Mạc gia!"

    "Đó là sự thật, nhưng cái đó có liên quan gì đến việc cô có dám đánh trả không?"

    "Đương nhiên là có liên quan. Mẹ đừng quên, Đường Âm là con gái ngoài giá thú, còn con là con gái của phu nhân được cưới hỏi đàng hoàng của Đường gia! Con là đại tiểu thư của Đường gia! Hơn nữa, vài ngày sau khi con sinh xong, bà nội đã đến làm thủ tục cho mẹ con chấp hành án ở ngoài trại giam, đã mấy ngày rồi, thủ tục chắc cũng gần xong rồi, cho nên mẹ con sẽ về sớm thôi. Mạc gia và Đường gia ở thành phố A đều là gia tộc hạng nhất, cho nên mẹ cảm thấy con c dám đánh lại không? Mẹ cảm thấy con sẽ tiếp tục bị mẹ ức hiếp sao?"

    "Được." Vạn Hàm Anh căm hận gật đầu, "Đường Nhan, xem như cô lợi hại! Nhưng cô đừng quên, ngoại trừ đánh tôi còn có biện pháp khác đối phó cô!"

    Sau khi Vạn Hàn Anh ném lại câu này, lại đi chào những người trong Mạc gia, nói bà ta đã trở lại.

    Sau đó, Vạn Hàn Anh nhờ người giúp bà ta tìm một trung tâm ở cữ nổi tiếng ở Thành phố A.

    Trung tâm ở cữ này rất tồi tàn và nhỏ bé, sở dĩ nó nổi tiếng như vậy là vì nó quá tệ.

    Lúc trước người nhà của một phụ nữ ở cữ ở đây đã từng phơi bày mọi chuyện, hoàn cảnh của trung tâm ở cữ không chỉ kém mà còn cho sản phụ đang ở cữ ăn thức ăn hết hạn sử dụng, ôi thiu, thái độ phục vụ cũng rất kém, đôi khi trẻ quấy khóc, họ thậm chí còn mắng sản phụ, hỏi tại sao sản phụ không dỗ con mình, thậm chí còn thẳng tay đánh người mẹ.

    Theo lý mà nói, hiện tại giá của các trung ở cữ ở thành phố A rất cao, ngay cả những trung tâm ở cữ phổ biến nhất trên thị trường cũng có giá khởi điểm là ba vạn tệ một tháng, những trung tâm tốt hơn một chút là sáu vạn tệ, thậm chí mấy chục vạn một cũng cũng không hiếm gặp.

    Hơn nữa, với tư cách là thiếu phu nhân Mạc gia, thân phận của Đường Nhan nên đi đến trung tâm ở cữ cao cấp.
     
  8. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 227: Cuộc sống trong trung tâm ở cữ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mà quả nhiên giá của các trung tâm ở cữ cao cấp càng dọa người hơn, một ngày chín mươi vạn.

    Nhưng giá của trung tâm ở cữ này rất thấp, một tháng chỉ một vạn năm nghìn tệ, căn phòng tệ nhất chỉ cần một vạn tệ.

    Vạn Hàn Anh đến, các nhân viên thấy Vạn Hàn Anh ăn mặc đẹp nên cho bà ta xem một vài phòng đắt tiền hơn.

    Nghe nói là phòng đắt hơn cũng chỉ có hai vạn tệ mà thôi, so với phòng một vạn năm nghìn tệ thì trang trí tốt hơn một chút, nhưng thái độ phục vụ cũng sẽ không khá hơn là bao.

    "Có phòng nào tệ hơn một chút không? Tôi muốn phòng rẻ nhất."

    "Bà.. chắc chứ?" Nhân viên hơi ngạc nhiên, bởi vì Vạn Hàn Anh trông giống một phu nhân giàu có, tại sao lại phải đặt phòng rẻ nhất.

    "Tôi chắc chắn." Vạn Hàn Anh nói thẳng, "Tôi nói thật với cô, tôi không phải mẹ của sản phụ, tôi là mẹ chồng của sản phụ. Hiện tại mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu có bao nhiêu nghiêm trọng, cô hẳn cũng rõ đúng không? Cho nên, cô cứ tìm cho tôi loại phòng đặc biệt tệp."

    "Bà nói như vậy, tôi hiểu rồi."

    Nhân viên giới thiệu cho Vạn Hàn Anh một căn phòng, quả thực là đã đủ tệ, trang trí không đẹp thì thôi, trên tường còn bong tróc.

    "Phòng này bao nhiêu tiền?"

    "Chỉ một vạn tệ."

    "Có phòng nào càng tệ hơn nữa không?"

    "Cái này thật sự không còn nữa, nhưng bà yên tâm, chỉ cần rời khỏi trung tâm chúng tôi, cam đoan toàn bội ở thành phố A không bao giờ tìm được phòng nào tệ hơn phòng của chúng tôi. Bởi vì, bà cũng biết, trung tâm chúng tôi ở thành phố A là trung tâm ở cữ tệ nhất."

    Lúc này hòa vốn trở thành một lợi thế.

    "Còn thái độ phục vụ thì sao?"

    "Bà yên tâm, khẳng định là tệ nhất thành phố A."

    "Còn thức ăn thì sao?"

    "Chỉ cần không hư là được."

    "Được!" Vạn Hàm Anh gật đầu, "Đi ký hợp đồng đi!"

    Sau khi đến khu vực đàm phán, nhân viên lấy hợp đồng ra, nói với Vạn Hàn Anh: "Bà đưa chứng minh thư cho tôi và điền thông tin của con dâu bà vào."

    "Được!"

    Ước chừng qua năm phút, cuối cùng nhân viên xác nhận: "Bà quyết định đặt phòng vừa rồi sao?"

    "Đúng." Vạn Hàn Anh gật đầu, "Cứ lấy phòng đó đi! Một vạn tệ!"

    Sau khi Vạn Hàn Anh về nhà, việc đầu tiên bà ta làm là yêu cầu người hầu của Mạc gia ép Đường Nhan lên xe, sau đó đưa cô ta đến căn phòng tệ nhất trong trung tâm ở cữ tệ nhất thành phố.

    "Đường Nhan, tôi sẽ không để cô ở cữ ở Mạc gia, bởi vì tôi ghét bỏ vận xui của cô. Từ nay về sau cô cứ ở đó đi, đây là người mẹ chồng tôi đặc biệt bỏ tiền mua trong trung tâm ở cữ cho cô, cô xem tôi đối với cô tốt bao nhiêu?"

    Khi Vạn Hàn Anh nói xong, bà ta xoay người chuẩn bị rời đi.

    Đúng lúc này, Đường Nhan đột nhiên lên tiếng: "Bà nhớ kỹ, thù này tôi nhất định sẽ báo!"

    Vạn Hàn Anh không để lời nói của Đường Nhan trong lòng, bà ta nghênh ngang rời đi, bà ta sẽ không sợ người như Đường Nhan, cảm thấy người như Đường Nhan không thể gây ra sóng gió gì.

    Có thể nói, chuyện này Vạn Hàn Anh đã quá phận, sao có thể thành ra thế này? Trước khi đứa bé được sinh ra, bà ta coi Đường Nhan là tổ tông mà cung phụng. Bây giờ đứa bé sinh ra là con gái, lại đối xử với Đường Nhan như vậy?

    Thảo nào Đường Nhan muốn đặt tên cho con gái là Mạc Bất Phục, cô ta thật sự không phục!

    Chỉ là Đường Nhan đã bỏ qua một vấn đề, người nhà này họ Mạc, Mạc Bất Phục nghĩa là: Không có không phục.

    Chỉ có thể nói họ này làm lỡ tên tốt như vậy, nhưng cũng không sao, bây giờ Đường Nhan chỉ muốn mau chóng báo thù.

    Buổi tối Mạc Nhiên trở về nhà, phát hiện Đường Nhan không có ở nhà, anh ta cũng rất tò mò không biết chuyện gì xảy ra.

    Mà Vạn Hàn Anh cũng không né tránh Mạc Nhiên, bà ta nói sự thật, hơn nữa bà ta cũng nói với Mạc Nhiên rất nhiều điều vô lý.

    Mạc Nhiên từ nhỏ đã nghe lời Vạn Hàn Anh, thậm chí còn có chút ngu hiếu, anh ta cảm thấy những gì mẹ mình nói nhất định đúng.

    Nếu Vạn Hàn Anh nói Đường Nhan không có con trai là xui, anh ta liền tin đó thực sự xui. Nếu Vạn Hàn Anh nói Đường Nhan không không có con trai, không đáng phải đối tốt với cô ta, anh ta liền không tốt với cô ta.

    Vạn Hàn Anh liền thổi gió bên tai Mạc Nhiên, hơn nữa bây giờ Đường Nhan quả thực rất xấu xí, sau khi sinh con vẫn nặng 160 cân, hơn nữa mặt đầy mụn nhọt, tóc cũng rụng rất nghiêm trọng, chất lượng tóc xuống cấp.

    Mà Mạc Nhiên là người đặc biệt chú ý đến vẻ bề ngoài của phụ nữ, anh ta chỉ thích phụ nữ đẹp, cho nên bây giờ anh ta thực sự cảm thấy Đường Nhan không tốt như vậy, anh ta thực sự ghét bỏ Đường Nhan.

    Vì vậy, biết rõ Đường Nhan đang ở trong trung tâm ở cữ, anh ta cũng không đến thăm Đường Nhan.

    Đương nhiên, chủ yếu vẫn là Vạn Hán Anh không cho anh ta đi thăm, bởi vì anh ta rất nghe lời mẹ.

    Khi Đường Nhan vừa đến đây, cô ta chỉ biết môi trường ở đây rất tệ. Nhưng cô ta cũng không quá lo lắng, cho dù sau khi ở trên mạng tra xét tình hình của trung tâm này, cô ta cũng không sợ hãi.

    Bởi vì, cô ta thấy trên mạng nói thái độ phục vụ của trại giam tuy kém, nhưng bình thường đều do đứa bé quấy khóc mà mẹ không dỗ được nên nhân viên mới đánh mẹ đứa bé.

    Nói cách khác, Vạn Hàn Anh dù sao cũng còn chút lương tâm, mặc dù là con gái, nhưng dù sao cũng là cốt nhục của Mạc Nhiên, là cháu gái ruột của bà ta.

    Vì vậy, Vạn Hàn Anh chỉ đưa Đường Nhan đến đây, còn Mạc Bất Phục vẫn ở Mac gia được chúng tinh phủng nguyệt - sao quanh trăng sáng chăm sóc.

    Nói cách khác, Mạc Bất Phục không ở đây, sẽ không có chuyện Mạc Bất Phục khóc nháo, nhân viên đánh Đường Nhan.

    Nhưng sau khi Đường Nhan ở đây hai ngày, cô ta phát hiện ra thức ăn bị ôi thiu, hơn nữa mặc dù không có Mạc Bất Phục ở đây khóc nháo, gây rắc rối cho nhân viên, nhưng cô ta cũng không có ai chăm sóc!

    Vết mổ của cô ta vẫn còn rất đau, cô ta cần có người giúp cô ta đi lại hàng ngày, nhưng không ai quan tâm đến cô ta.

    Các nhân viên ở đây ngoại trừ giao đồ ăn, cái gì cũng không làm.

    Hơn nữa, đưa cơm cũng không phải mỗi ngày ba bữa Đường Nhan không biết phòng khác một ngày mấy bữa, dù sao một ngày cô ta chỉ có một bữa, hơn nữa còn là ôi thiu.

    Nói cách khác, Đường Nhan ở chỗ này hai ngày, đói bụng hai ngày.

    Cô ta thậm chí còn không dám uống nước, bởi nếu uống nước, cô ta sẽ phải thường xuyên đứng dậy đi vệ sinh. Mà hiện tại vết mổ của cô ta thực sự rất đau, không ai giúp đỡ, cô ta không thể đứng dậy.

    Hai ngày nay không phải Đường Nhan không đi vệ sinh, khi nhân viên quản lý giao đồ ăn, cô ta đã đưa cho người đó năm mươi tệ để người đó giúp cô ta đi vệ sinh.
     
  9. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 228: Đường gia làm loạn ở trung ở ở cữ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mà mỗi ngày, nhân viên công tác chỉ tới một lần, Đường Nhan cũng chỉ đi toilet một ngày một lần.

    Về phần ra khí hư, Đường Nhan cũng chỉ có thể tự mình thay khăn, nhưng thùng rác ở đầu giường, hai ngày sau liền có mùi.

    Dưới tình huống như vậy, Đường Nhan chuẩn bị tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài, điều đầu tiên Đường Nhan có thể nghĩ đến, đương nhiên là Mạc Nhiên.

    Nhưng cô ta cũng biết không thể dựa vào Mạc Nhiên, bởi vì khi mới chuyển đến cô ta đã cầu xin Mạc Nhiên, cô ta đau khổ cầu xin hai ngày, kể cho Mạc Nhiên nghe thảm trạng ở đây.

    Nhưng, Mạc Nhiên, tên khốn ngu xuẩn này, căn bản không màng tính mạng của cô ta, mặc cho cô ta cầu xin thế nào, anh ta cũng nhất quyết không mang cô ta đi.

    Đường Nhan đau khổ cầu xin hai ngày đều không có kết quả, cô ta thật sự không trụ nổi nữa.

    Vì vậy Đường Nhan chỉ còn cách cầu cứu Đường gia, thật ra cô ta thật sự không muốn nhờ Đường gia giúp đỡ, cô ta không muốn bọn họ thấy cuộc sống của mình khổ sở như vậy.

    Không vì bất cứ điều gì khác, chỉ vì thể diện, đặc biệt là trước mặt Đường Âm.

    Nhưng việc đã đến nước này, Đường Nhan chỉ có thể buông thể diện, để Đường gia tới cứu mình.

    Đường Nhan gọi điện cho bà cụ, sau khi bà cụ nhận điện thoại, đầu dây bên kia liền nghe thấy tiếng Đường Nhan đang khóc.

    Bà cụ đau lòng nói: "Nhan nhi, làm sao vậy? Có phải Mạc gia lại ức hiếp con không? Con đừng khóc, có chuyện gì ủy khuất, liền nói cho bà nội."

    Đường Nhan đem mọi chuyện nói với bà cụ, bà cụ đột nhiên trở nên tức giận.

    "Nhan nhi, chúng ta chuẩn bị đi đón mẹ con, hôm nay nó sẽ ra ngoài, nếu đã như vậy, bà liền để bác Phúc lái xe đi đón mẹ con, bà, chú Hai con, còn có Tiểu Âm mang bảo vệ trong nhà đi cứu con!

    Tại cổng nhà tù ở thành phố A, quản giáo nói vài câu với Long Liên Tâm, đơn giản chính là yêu cầu bà ta sau khi ra tù hãy làm người tốt.

    Long Liên Tâm khiêm tốn chấp nhận, sau đó, quản giáo liên tục cầu xin Long Liên Tâm, để bà ta để lại thông tin liên lạc, số điện thoại và WeChat.

    Long Liên Tâm thấy người ở bên ngoài đang đợi bà ta là chú Phúc và tài xế.

    " Phu nhân, chúng tôi tới đón bà về. "

    Long Liên Tâm lập tức nghĩ đến cảnh Đường Tống ra tù, lúc đó cả nhà đến đón Đường Tống, nhưng khi bà ta ra tù chỉ có quản gia và tài xế.

    Long Liên Tâm lập tức có chút không vui, cho nên nhịn được hỏi đến cùng chuyện gì xảy ra.

    Sau khi chú Phúc giải thích, Long Liên Tâm không còn oán hận người Đường gia nữa. Nhưng vừa nghĩ đến cảnh con gái mình đã phải chịu đựng cực khổ như thế nào trong trung tâm ở cữ tồi tệ nhất thành phố A, bà ta đã không kìm được nước mắt.

    " Thập Cửu, mau lái xe đi, tôi muốn mau chóng nhìn thấy Nhan nhi. "

    Thập Cửu là tài xế của Đường gia, nghe Long Liên Tâm nói như vậy, Thập Cửu liền dùng tốc độ nhanh nhất lái xe đến khu ở cữ ở ngoại thành.

    Cùng lúc đó, bà cụ Đường cũng đến trung tâm ở cữ ở ngoại ô này.

    " Nếu không, chúng ta thương lượng một chút? "Nhân viên ngăn cản Đường gia cùng vệ sĩ," Bà Mạc đặt phòng ở chỗ chúng tôi, hợp đồng còn chưa hết hạn, chúng tôi không thể để sản phụ rời đi! Dù sao chúng tôi cũng là trung tâm ở cữ chính quy, chúng tôi đã ký kết hợp đồng! "

    " Trung tâm ở cữ chính quy mỗi ngày cho sản phụ ăn một bữa cơm sao? Còn là đồ ăn thiu! "

    " Có phải bà nhầm hay không? Mỗi ngày chúng tôi đều cho sản phụ ăn bà bữa, đồ ăn đều rất ngon! "

    " Cô thôi đi. "Đường Âm nói," Cơm ở cữ chỗ các cô, chị tôi đã gửi cho chúng tôi hình ảnh và video rồi, rốt cuộc biến chất tới mức độ nào, chúng tôi nhìn là biết, tôi cũng biết các cô đối xử với sản phụ như thế nào? Còn nữa, tôi hiểu tại sao cô lại không muốn chúng tôi đưa chị gái tôi đi, bởi vì cô đã ký hợp đồng, cô sợ nếu chúng tôi dẫn chị tôi đi, bà Mạc sẽ không đưa cho cô một vạn tệ, hơn nữa các cô còn phải trả tiền bồi thường thiệt hại! "

    Những lời Đường Âm nói thực sự đúng, trong tình huống như vậy, trung tâm ở cữ không có khả năng thả người.

    Lúc này, Đường Tống nổi cơn tam bành, dẫn theo vệ sĩ của Đường gia trực tiếp động thủ, đập phá trung tâm ở cữ, mặc kệ đáng giá bao nhiêu.

    Đương nhiên ở đây cũng không có gì quá quý giá, dù đập phá cỡ nào cũng nằm trong phạm vi Đường gia có thể chi trả, khi trả tiền cũng sẽ không xót.

    Bà chủ của trung tâm ở cữ này bị kinh động, nghe thấy chạy đến.

    Bà chủ họ Tiêu, cũng là một họ hiếm, ít nhất, ở thành phố A người có họ này thực sự rất ít.

    Mọi người thường gọi bà chủ của trung tâm ở cữ này là Tiêu tổng, người ngoài gọi bà là bà Tiêu. Bà Tiêu có một sở thích, đó là thích đàn ông đẹp trai, lúc này đang vui vẻ với một thanh niên đẹp trai trong khách sạn thì đột nhiên nghe thuộc hạ nói ở đây đã xảy ra chuyện nên liền đến đây.

    Bà Tiêu này trông xấu xí, nhưng ăn mặc đẹp.

    Có vẻ công việc kinh doanh của trung tâm ở cữ khét tiếng ở thành phố A này không tồi, nhìn bà Tiêu môt thân hàng hiệu, có thể nhìn ra bà ta kinh doanh lời bao nhiêu tiền.

    Đường gia thực sự tò mò, tại sao một trung tâm ở cữ nghèo nàn lại kinh doanh tốt như vậy? Tại sao bà Tiêu lại kiếm được nhiều tiền như vậy?

    Hơn nữa nơi này cách xa trung tâm thành phố, là vùng ngoại ô, thậm chí nói vùng ngoại ô cũng không chính xác, có thể nói là vùng nông thôn.

    Bà Tiêu đã dẫn một nhóm người đến đây, bây giờ chuyện đã không chỉ là một vạn tệ và thứ vừa bị đập phá.

    Bây giờ chuyện này liên quan đến vấn đề thể diện, ở địa bàn của bà ta làm ầm ĩ như vậy, hôm nay nếu bà ta nén giận, sau này làm sao có thể lập uy?

    Vì vậy, bà Tiêu chạy một mạch từ một khách sạn ở trung tâm thành phố tới, thậm chí còn mượn mấy huynh đệ của một đại ca mà bà ta quen biết trên đường đến.

    Phải biết rằng, trung tâm ở cữ này tối như vậy, còn có thể mở cửa, nhất định quen những người này.

    Phải không? Các mối quan hệ của bà ta bây giờ liền có ích, nhiều tên côn đồ đến đây như vậy.

    Đường Tống vừa nhìn thấy tư thế này liền biết không ổn, bởi vì Đường gia vệ sĩ thực sự không nhiều, mà hiện tại số lượng đối phương rõ ràng chiếm ưu thế.

    Đúng lúc này, Tôn Vân Đoạn gọi cho Đường Tống.

    " Thân ái, các anh đi đón chị dâu chưa? "

    " Vân Đoạn, em nghe anh nói, hiện tại bọn anh không ở trong tù, bọn anh đang ở trung tâm ở cữ, Đường Nhan bị đưa tới đây, bọn anh tới đón on bé, nhưng hiện tại bà chủ trung tâm ở cữ mang tới một đám côn đồ đang đánh nhau kịch liệt, bên kia có mấy trăm người, mà anh chỉ mang theo hơn chục vệ sĩ tới đây. Nếu lát nữa anh không nghe điện thoại, nói không chừng anh đã bị đánh ngất xỉu."
     
  10. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Messages:
    103
    Chương 229: Trương Thành Công lấy một địch trăm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cái gì? Sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Anh đang ở trung tâm nào? Gửi định vị cho em!"

    "Được."

    "Chị, sao vậy?" Tôn Đặc Mộng lo lắng hỏi.

    Lúc này, Tôn Vân Đoạn đang ăn cơm cùng Tôn Đặc Mộng và Tần Mục Chu, Tôn Vân Đoạn giải thích sự việc.

    Mặc dù họ không biết tại sao Đường Nhan lại xuất hiện trong trung tâm ở cữ đó, cũng không biết tại sao bây giờ Đường Tống lại đánh nhau.

    Nhưng họ đều biết nếu Đường Tống nói có một cuộc chiến khốc liệt, thì đó nhất định muốn đánnh nhau.

    Bây giờ Tần Mục Chu không có nhiều người để dùng, Tôn gia cũng không có. Nhưng Tần Mục Chu lại nghĩ đến một người, đó chính là Trương Thành Công.

    Tần Mục Chu vội vàng gọi điện cho Trương Thành Công: "Thành công, tôi hỏi cậu một câu, nếu một mình cậu đánh một trăm người, phần thắng có cao không?"

    "Còn phải xem một trăm người đó như thế nào, nếu chỉ là những tên côn đồ nhỏ bình thường, tôi không có vấn đề gì."

    "Có thật không?"

    "Đương nhiên là thật!"

    "Vậy được, tôi gửi định vị cho cậu, hiện tại cậu đến đó ngay, được không?"

    "Không thành vấn dề, vừa lúc hiện tại thiếu gia của tôi là con rể, không để tôi lộ diện, tôi chỉ lo không có chổ để đi!"

    "Được, vậy liền giao cho cậu, tôi cũng đi mang theo mấy người Tần gia cùng Tôn gia có thể đánh nhau đến."

    Cứ như vậy, Tần gia, Tôn gia, còn có Trương Thành Công chia làm ba đường chạy tới.

    Sở dĩ Đường Âm không nhờ Mạc Úc Sở giúp đỡ là bởi vì Vạn Hàn Anh đã đem Đường Nhan đến đây, Vạn Hàn Anh dù thế nào cũng là mẹ kế của Mạc Úc Sở, Đường Âm thực sự không muốn làm khó Mạc Úc Sở.

    Mà lúc này Đường Âm còn có cứu binh đến, nhưng cô vẫn muốn kéo dài một chút thời gian.

    Vì vậy, Đường Âm nói với bà Tiêu: "Bà Tiêu, tôi nhớ rằng khi tôi và vị hôn phu của tôi đi du lịch, ở một khách sạn không có sao, nhưng nhìn cũng không tệ lắm, tên là khách sạn bà Tiêu, nhà hàng này có phải của bà không?"

    "Đúng vậy." bà Tiêu gật đầu, "Như thế nào? Cô đã ở khách sạn của tôi?"

    "Đúng vậy, lúc đó tôi ra ngoài chơi, cùng vị hôn phu của tôi ở tại khách sạn của bà. Tuy không có sao, nhưng tôi ăn ngay nói thật đi, khách sạn đó quả thật không tồi."

    Bây giờ Đường Âm đã bắt đầu hình thức nịnh hót, cô và Mạc Úc Sở quả thực đã chú yé tới tên khách sạn này, nhưng bọn họ không ở đó, mà ở một khách sạn một sao, đó là bởi vì lúc đó trời mư quá to, các khách sạn khác đã đầy, nên có ít cũng được.

    "Theo như lời cô nói, chúng ta coi như có chút duyên phận, nhưng mặc kê nói thế nào, chuyện hôm nay các người tới chỗ tôi làm loạn, tôi nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhưng cô yên tâm, tôi và cô có chút duyên phận, cô còn là con gái, khi đánh nhau, tôi sẽ để họ chào hỏi những người xung quanh cô, cố gắng không làm cô bị thương. Nhưng nếu cô muốn giúp những người đó, vậy cũng đừng trách tôi để họ đánh cả cô."

    Cùng lúc đó, Trương Thành Công đã phát huy hết kỹ năng lái xe của mình, trước đây anh ta luôn đua xe với Ti Nhược Tiêu, nên kỹ năng lái xe của anh ta cũng rất tốt.

    Trước đây, mỗi lần sau khi đua xe, đều là quản gia của Tiêu gia chú Cung giải quyết hậu quả.

    Vì vậy, Trương Thành Công một bên lái xe, một bên gọi cho quản gia Cung.

    "Thành công, làm sao vậy? Có phải thiếu gia bên kia có chuyện gì không?"

    "Không có." Trương Thành Công thành thật nói, "Là Tần thiếu nhờ tôi hỗ trợ đánh nhau, chú Cung giúp tôi một việc, hiện tại tôi đang lái xe trên đường Đính Anh, bên kia bất cứ lúc nào cũng có thể đánh nhau, cho nên tôi lái xe rất nhanh, chú xem ở thành phố A chúng ta có quen người nào không, giúp tôi xóa hết biên bản vi phạm, đúng rồi, còn có cả người nhà họ Tôn và nhà họ Tần nữa."

    "Tôi cảm thấy chuyện này không cần tôi phải ra tay đâu. Tôn gia và Tần gia hẳn là có thể giải quyết được. Quên đi, dù sao hiện tại tôi cũng đang rảnh rỗi. Tôi gọi điện thoại cho thành phố A, cậu yên tâm lớn mật đi, nhưng phải cẩn thận một chút, chú ý an toàn của mình!"

    "Yên tâm đi, chú Cung, con biết rõ!"

    Trương Thành Công vừa nói liền cúp điện thoại, Cung quản gia cầm điện thoại. Vẻ mặt lo lắng.

    Trương Thành Công giống như Ti Nhược Tiêu, là một đứa bé lớn lên dưới sự chăm sóc của chú Cung, mặc dù hai đứa bé này có kỹ năng lái xe rất lợi hại, nhưng mỗi lần bọn đua xe, tim của chú Cung liền treo lơ lửng.

    Trương Thành Công là người đầu tiên đến trung tâm ở cữ, khi anh ta đến, những người bên trong đã bắt đầu đánh nhau, người Đường gia và những tên côn đồ do bà Tiêu mang đến đánh nhau thành một đoàn.

    Mặc dù Trương Thành Công đôi khi không phải là đặc biệt thông minh, nhưng anh ta cũng không phải là kẻ ngốc, vệ sĩ của Đường gia đều mặc đồng phục có thêu chữ "Đường". Mà Đường Tống thì dáng vẻ oai phong, khí chất hoàn toàn khác với đám côn đồ đó.

    Vì vậy, Trương Thành Công lập tức phân rõ địch ta, xông vào.

    "Tôi tới giúp Đường gia!" một câu của Trương Thành Công lập tức phân rõ lập trường, người Đường gia đều rất cảm động, nhưng sau khi nhìn thấy Trương Thành Công đi một mình, cũng đều bất đắc dĩ, một người như vậy, đánh như nào.

    Những người đứng về phía bà Tiêu thậm chí còn chế nhạo Trương Thành Công, hoàn toàn không để anh ta vào mắt.

    "Người trẻ tuổi, tôi khuyên cậu vẫn là mau rời đi!"

    "Huynh đệ! Anh hùng khó làm!"

    "Đường gia cho cậu lợi ích gì? Để cậu bán mạng như vậy?"

    "Nhìn bà một thân hàng hiệu, hẳn là người có tiền? Sẽ không là thiếu Đường gia chứ?"

    "Nếu thật sự là viện binh, một mình tới sao? Còn không đủ để chúng tôi làm nóng!"

    Những người này chế nhạo Trương Thành Công, bà cụ Đường cũng nói với Trương Thành Công: "Tiểu anh hùng, tôi biết cậu tới giúp đỡ, nhưng cậu thật sự đánh không lại nhiều người như vậy, vệ sĩ của Đường gia chúng tôi đều ngã rồi, nếu muốn làm nỏ mạnh hết đà, cậu cũng đừng thể hiện ở đây. Bởi vì cậu là một mình đánh nhau. Con trai tôi cũng nằm rồi, cậu vẫn là mau chạy đi!"

    "Cắt! Xem thường ai?" Trương Thành Công không để ý nói: "Yên tâm, tôi rất nhanh sẽ khiến các ngươi nhìn với cặp mắt khác!"

    Trương Thành Công nói xong, lấy một cây gậy từ một vệ sĩ Đường gia bị thương nặng ngã xuống đất, sau đó hạ gục từng tên côn đồ vừa rồi không để anh ta vào mắt.

    Lúc này, tất cả mọi người chết lặng.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...