Đâu phải tại mùa thu Lá vàng rơi ngập lối Đâu phải tại mùa thu Phải chăng tình phai vội Nên lá mới sầu ưu. Nắng vàng giăng se lạnh Cũng chẳng tại mùa thu Vì lòng người xa cách Nên mới cạn luyến lưu. Em ơi tình phai dấu Xin đừng trách mùa thu Em hãy quên những sầu Như một giấc phù du. Ta pha tách trà cũ Hỏi thăm chuyện mùa thu Lá vàng rơi ngập lối Êm như một lời ru. Đông Tàn.
Nếu thời gian có quay trở lại Cho tôi về với tuổi mười ba Nơi yêu thương vẫn còn nguyên vẹn Chưa biết buồn, chưa hiểu xót xa. Nơi mà tôi vẫn còn mơ mộng Về mối tình dệt đẹp như thơ Tôi sẽ bảo tôi ơi tỉnh mộng Có tuổi nào đẹp tựa tuổi thơ ... Đông Tàn
Hay em bỏ thành phố Dọn ra ở ngoại ô Chọn một chỗ đất đẹp Rồi sống đời ngây ngô. Chẳng nghe tiếng ô tô Chẳng ồn ào hô hố Ừ thì buồn một chút Nhưng lòng được hong khô. Mình nuôi thêm cá rô Chiều nay về kho tộ Em hái ít rau ngổ Canh nấu thêm một tô. Người hỏi em có khổ Cuộc sống có hư vô Em nhìn mưa cửa sổ Cuộc đời đẹp qua ô. Đông Tàn.