Ngôn Tình [Dịch] Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại - Nhĩ Phong Trùng

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi thuynga0203, 5 Tháng chín 2020.

  1. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1201: Nhà họ Lý cảm ơn Giản Nhất Lăng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người nhà họ Lý tìm đến gặp Giản Nhất Lăng.

    "Bác sĩ Giản, thật là cám ơn cô, tôi không biết nên biểu đạt lòng biết ơn của chúng tôi như thế nào."

    Con trai cả của nhà họ Lý đại diện cả nhà nói lời cảm ơn với Giản Nhất Lăng.

    Giờ phút này ánh mắt bọn họ nhìn Giản Nhất Lăng cùng lúc trước là quay 180°.

    "Là việc thuộc bổn phận." Giản Nhất Lăng trả lời.

    "Không không không, mặc kệ có phải là công việc của cô hay không, cô cũng đã cứu tánh mạng của ba của chúng tôi, chính là ân nhân của cả nhà chúng tôi!" Con trai cả của nhà họ Lý đối với Giản Nhất Lăng cúi xuống thật sâu để mà cảm ơn.

    Ngàn ân vạn tạ, không có cách nào dùng mấy câu nói đơn giản tới để biểu đạt, tóm lại Lý gia bọn họ thiếu Giản Nhất Lăng một phần đại ân tình.

    "Không cần khách khí."

    "Cần cần."

    Sau đó người nhà Lý gia còn lấy ra cờ thưởng bọn họ đặt cho Giản Nhất Lăng.

    Mặt trên phân biệt viết [Diệu thủ hồi xuân], [Thần y tái thế] cùng [Hành y tế thế] .

    Ông cụ Lý còn để lại cho Giản Nhất Lăng phương thức liên hệ của mình, nói cho Giản Nhất Lăng, nếu gặp phải chuyện gì khó khăn yêu cầu cần trợ giúp có thể tùy thời liên hệ ông ấy.

    Lúc này trong văn phòng đều là người, mọi người nhìn thấy một màn này sôi nổi vỗ tay vì Giản Nhất Lăng ăn mừng.

    Tình huống một ngày kia có bao nhiêu nguy hiểm mọi người đều biết, có thể nói tính mạng của ông cụ Lý là được Giản Nhất Lăng từ quỷ môn quan kéo trở về.

    Hơn nữa đó vốn dĩ không phải là trách nhiệm Giản Nhất Lăng, Giản Nhất Lăng liền tính khoanh tay đứng nhìn cũng không ai có thể nói cô ấy cái gì.

    Mạng người lớn hơn trời, Giản Nhất Lăng đối với Lý gia là có ân cứu mạng.

    Phí Khanh đi ngang qua văn phòng của Giản Nhất Lăng bọn họ, ở thật xa đã nghe thấy âm thanh ầm ĩ.

    Phí Khanh đứng ở cửa trong chốc lát.

    Bên trong tiếng nói vui cười nghe phá lệ chói tai.

    Cô ta nhanh hơn bước chân, nhanh chóng đi trở về văn phòng của mình.

    Bạch Bình Bình tới văn phòng của Phí Khanh tìm cô ta, "Bác sĩ Phí, tôi vừa mới nhìn thấy người nhà Lý gia, bọn họ tới tặng cho Giản Nhất Lăng cờ thưởng, còn viết cái gì diệu thủ hồi xuân."

    "Tôi thấy."

    Còn cần đến cô ta tới nói sao?

    Bạch Bình Bình hỏi Phí Khanh, "Bác sĩ Phí, hiện tại đồng nghiệp trong bệnh viện đều đang nói Giản Nhất Lăng là hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu ngoại khoa Lạc Hải Sâm."

    "Tôi biết!" Không cần cô ta lại cùng mình cường điệu điểm này.

    Không riêng gì bên trong bệnh viện bọn họ, ngay cả trên mạng ở bên ngoài cũng đều là che trời lấp đất các ngôn luận có liên quan.

    Nghe nói là người nhà Lý gia chủ động đi ra ngoài giúp Giản Nhất Lăng tuyên truyền.

    Mặc kệ là người nhà Lý gia chủ động đi làm, hay là Giản Nhất Lăng cố ý xui khiến, hiện tại đánh giá về Giản Nhất Lăng đã hoàn toàn vượt qua Phí Khanh.

    Bạch Bình Bình an ủi Phí Khanh, "Bác sĩ Phí cô cũng đừng quá khổ sở, ông cụ Lý lần đó là ngoài ý muốn, Giản Nhất Lăng cũng là mèo mù bắt được chết chuột. Cuộc giải phẫu kia cô đã hoàn thành được hai phần ba, Giản Nhất Lăng cuối cùng lại đây nhặt cái đại tiện nghi mà thôi."

    "Tôi không có việc gì." Phí Khanh không nghĩ đối với người khác thể hiện ra sự thất bại nản lòng của mình.

    "Không có việc gì thì tốt rồi." Bạch Bình Bình đưa ra chủ ý cho Phí Khanh, "Nghe nói các đồng nghiệp tính toán kêu Giản Nhất Lăng cùng đi tham gia họp mặt tuần sau, địa điểm họp mặt là ở hồ Tây Sơn, tôi nghe nói Giản Nhất Lăng không biết bơi lội."

    Bạch Bình Bình ám chỉ đã thực rõ ràng.

    "Cô đang có tâm tư gì?"

    "Tôi không có ý gì khác.." Bạch Bình Bình vội vàng giải thích.

    "Đừng nghĩ lấy tôi làm cái cớ, tôi biết sau ngày cô bị Giản Nhất Lăng nhục nhã đó, cô đối với cô ta có sự oán hận." Phí Khanh vạch trần tâm tư của Bạch Bình Bình.

    Vẻ mặt Bạch Bình Bình xấu hổ, "Tôi thật sự không có tâm tư gì khác, ngày đó Giản Nhất Lăng cũng chỉ nói tôi một câu, tôi không có lòng dạ hẹp hòi như vậy. Tôi chỉ sợ tâm tình bác sĩ Phí không tốt, nghĩ tới tới an ủi cô mà thôi."
     
    Senhthankinh7LieuDuong thích bài này.
  2. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1202: Phí Khanh bị giáng chức (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi không cần an ủi."

    "Vậy được rồi, vậy tôi đi về làm việc."

    Bạch Bình Bình nhanh chóng rời đi.

    Bạch Bình Bình đi rồi, sắc mặt Phí Khanh hoàn toàn âm trầm xuống dưới.

    Ở trước mặt người khác cô ta còn có thể làm bộ dường như không có việc gì, nhưng khi đối mặt với chính mình, cô ta không có cách nào thuyết phục chính mình không thèm nghĩ đến chuyện kia.

    ###

    Bệnh viện mỗi tháng lệ thường đều có cuộc họp.

    Tất cả các bác sĩ đều đến phòng hội nghị lớn của bệnh viện để mở họp.

    Người chủ trì hội nghị là phân viện trưởng Lý Trác Gia tiên sinh.

    Nửa đoạn đầu của hội nghị là từng người của các bộ môn báo cáo tổng kết công việc.

    Đoạn sau là thảo luận một ít đề tài nghiên cứu phát minh.

    Bệnh viện Lạc Hải Sâm so với các bệnh viện khác không có nhiều bệnh nhân như vậy, cường độ công việc không có lớn, cho nên cũng cho phép nhân viên có đủ thời gian cùng không gian để làm nghiên cứu học tập tiến bộ.

    Ngay khi hội nghị sắp kết thúc, đột nhiên có đồng nghiệp nêu vấn đề với phân viện trưởng, "Phân viện trưởng, Giản Nhất Lăng hẳn là người ở tổng bộ, cô ấy hiện tại là chính thức xếp vào phân viện sao?"

    Nếu chính thức xếp vào phân viện, từ trình độ nào đó mà nói xem như một loại giáng chức.

    Lý Trác Gia dừng một chút, nhìn thoáng qua Giản Nhất Lăng đang ngồi ở dãy ghế cuối cùng của phòng họp, một hồi lâu mới trả lời, "Xem chính ý nguyện của cô ấy."

    Nghe xong Lý Trác Gia nói, mọi người hiểu rõ, địa vị của Giản Nhất Lăng ở tổng viện không có bất luận thay đổi gì.

    Nhưng mà đây cũng có thể lý giải, trải qua chuyện của Lý gia lão tiên sinh, mọi người đã biết bản lĩnh của Giản Nhất Lăng, biết vì cái gì cô ấy có thể là bác sĩ ở tổng viện, mà Phí Khanh chỉ có thể ở phân viện.

    Hai người các cô tuy rằng đều là bác sĩ ngoại khoa giải phẫu đứng đầu, nhưng vẫn là có chênh lệch.

    Có người theo bản năng mà nhìn về phía Phí Khanh.

    Cảm giác được ánh mắt của người chung quanh, khuôn mặt của Phí Khanh cứng đờ, thậm chí không dám ngẩng đầu đi nhìn người khác.

    Cuối cùng Lý Trác Gia tuyên bố một việc, "Cuối cùng tôi muốn tuyên bố một việc."

    Ngữ khí của Lý Trác Gia trịnh trọng nghiêm túc, vừa nghe liền biết ông ấy chuyện ông muốn tuyên bố cuối cùng này là chuyện không nhỏ.

    Mọi người chờ mong mà nhìn ông ấy.

    "Viện quyết định, huỷ bỏ chức chủ nhiệm khoa ngoại của Phí Khanh, xuống trở thành bác sĩ bình thường ở khoa ngoại." Lý Trác Gia tuyên bố.

    Lời vừa nói ra, toàn bộ phòng họp đều yên tĩnh vô cùng.

    Ánh mắt mọi người chậm rãi chuyển hướng về Phí Khanh.

    Phí Khanh ngốc đứng ở tại chỗ.

    Cảm giác lỗ tai ong ong mà vang, ánh mắt các đồng nghiệp nhìn cô ta tựa như đang trào phúng cũng như thương hại.

    Có đồng nghiệp nêu ra vấn đề, "Viện trưởng, vậy về sau chủ nhiệm khoa ngoại của chúng tôi là ai?"

    Mọi người có suy đoán rất lớn có thể là giáng chức của Phí Khanh sau đó đưa Giản Nhất Lăng tới ngồi vị trí này.

    "Tạm thời không có xác định, chờ tháng sau tôi sẽ tiến hành khảo hạch một lần, lại quyết định ai tới đảm nhiệm cái chức vụ này." Lý Trác Gia trả lời, "Thời điểm khảo hạch bác sĩ Phí cũng có thể tiếp tục tham gia, nếu bác sĩ Phí có thể trong cuộc khảo hạch trổ hết tài năng, chứng minh chính mình vẫn có năng lực đảm nhiệm chức chủ nhiệm, như vậy chức chủ nhiệm khoa ngoại của viện vẫn là từ bác sĩ Phí tới đảm nhiệm."

    Tuy rằng nói còn không có xác định, nhưng là trong lòng mọi người vẫn cảm thấy Giản Nhất Lăng có xác suất khá lớn.

    Hội nghị kết thúc, các đồng nghiệp ở trong nhóm WeChat bí mật của mình thảo luận một chút về chuyện khảo hạch vào tháng sau mà phân viện trưởng nói.

    [Tháng sau khảo hạch mọi người đều cần phải cố lên! Giản Nhất Lăng rất mạnh, nhưng mà mọi người đều còn có cơ hội, đều phải nỗ lực, coi như thành một lần rèn luyện cũng tốt!]

    [Đúng đúng đúng, là cơ hội một lần rèn luyện. Nhưng mà tôi cảm thấy muốn vượt qua Giản Nhất Lăng vẫn là không quá có khả năng, cô ấy quá mạnh.]

    Trước kia còn chỉ là nghe nói, hiện tại Giản Nhất Lăng mạnh đã được mọi người công nhận.
     
    Senhthankinh7LieuDuong thích bài này.
  3. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1203: Phí Khanh bị giáng chức (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [Tôi suy đoán, cái gọi là khảo hạch, bất quá là vì Giản Nhất Lăng tạo thế mà thôi, để làm cho mọi người tâm phục khẩu phục.]

    [Không tâm phục khẩu phục còn có thể như thế nào? Giản Nhất Lăng tuổi so với chúng ta nhỏ hơn, nhưng mà thực lực lại là chuẩn cmnr, cô ấy làm chủ nhiệm khoa ngoại hiện tại không có ai không phục.]

    [Tôi cảm thấy bác sĩ Phí thật đáng tiếc, tuy rằng cô ấy kỹ không bằng người, nhưng cũng xem như nhân tài kiệt xuất trong giới, chỉ là so với Giản Nhất Lăng thì thấp hơn một bậc.]

    [Đây cũng là chuyện không có biện pháp, một núi không thể có hai hổ. Tôi cảm thấy trải qua chuyện lần này, bác sĩ Phí có khả năng không ở bệnh viện chúng ta nổi nữa.]

    [Nhưng mà Lạc Hải Sâm ở trong nước chính là bệnh viện có đãi ngộ tốt nhất, không có bệnh viện nào có thể đưa ra tiền lương cao như vậy, hậu đãi đãi ngộ như vậy, hơn nữa làm nhân viên Lạc Hải Sâm, nói ra liền vô cùng có mặt mũi.]

    [Không phải sao, tổng viện chúng ta hiện tại rất có quyền uy trong giới y học. Không đủ trình độ ở tổng viện, có thể trước ở phân viện cũng là một phần vinh dự, cho nên tôi cảm thấy Phí Khanh không nhất định sẽ đi, chẳng sợ không phải chủ nhiệm khoa ngoại, cũng có thể hưởng thụ được địa vị cùng phúc lợi mà nơi khác không thể cho được.]

    [Đúng đúng đúng, lại còn có có thể có cơ hội tiếp xúc đến tổng viện đỉnh cấp Đại Ngưu.]

    Đại bộ phận công nhân viên chức ở phân viện Lạc Hải Sâm kinh thành, đối với việc mình có thể trở thành một thành viên trong đó đều rất tự hào.

    Đã có cơ hội được tiếp xúc chữa bệnh cao cấp nhất, lại đối với chính năng lực của mình là một loại tán thành.

    Đi đến bên ngoài, mọi người vừa nghe nói ngươi là người của bệnh viện Lạc Hải Sâm, ánh mắt lập tức liền trở nên tôn kính lên.

    Cho nên khảo hạch ở tháng sau thái độ của mọi người đều rất nghiêm túc, mặc kệ có thể lên chức hay không, đều là một lần cơ hội thực không tồi để rèn luyện, có thể biết chính mình rốt cuộc kém ở nơi nào, nên theo hướng nào để mà nỗ lực tiến bộ.

    ###

    Từ phòng họp trở về, Phí Khanh ghé vào trên bàn khóc lên.

    30 tuổi cô ta khóc giống như một đứa trẻ mười ba tuổi.

    Cô ta chưa từng bị ủy khuất như vậy qua.

    Hiện tại cô ta chính là người để cả bệnh viện chê cười.

    Cô ta cũng không muốn như vậy, cô ta nghĩ chính mình có thể làm được, có thể đem người bệnh chữa khỏi, mới tiếp nhận giải phẫu.

    Có nguy hiểm, nhưng cô ta cho rằng đó là ở trong phạm vi cô ta có thể khống chế.

    Ai biết sẽ như vậy..

    Cô ta nhớ rõ thời điểm cô ta thông qua phỏng vấn của phân viện Lạc Hải Sâm kinh thành, cả nhà cũng vì cô ta mà vui vẻ vì cô ta mà kiêu ngạo, so với năm đó cô ta thi đại học đậu được vào đại học y khoa đứng đầu cả nước còn muốn vui mừng hơn.

    Ba cô còn bày riêng hai bàn tiệc rượu, mời người thân đến ăn bữa cơm.

    Không bao lâu sau cô ta ở một trong nhóm bác sĩ khoa ngoại trổ hết tài năng, trở thành chủ nhiệm khoa ngoại của vừa phân viện Lạc Hải Sâm kinh thành mới thành lập.

    Chuyện này đối với cô ấy mà nói là một loại khẳng định cũng là một loại vinh quang.

    Ba mẹ vì quá vui mừng mà gặp ai cũng nói.

    Người thân bạn bè đã biết cũng sôi nổi tới chúc mừng.

    Hiện tại cô ta bị giáng chức, cô ta phải giải thích chuyện này với người nhà, với người thân bạn bè như thế nào?

    Phí Khanh không biết nên làm cái gì bây giờ, tất cả mặt trái cảm xúc đều hóa thành nước mắt, khóc đến không kềm chế được.

    Trong lòng Phí Khanh rõ ràng, cho dù cô bị giáng chức, cho dù cảm thấy ủy khuất, cô cũng không có khả năng rời đi Lạc Hải Sâm.

    Từ Lạc Hải Sâm bị giáng chức, cô không có nơi nào tốt hơn để đi.

    Những bệnh viện trong ngoài nước đó không có bệnh viện nào có trình độ cùng đãi ngộ có thể so được với Lạc Hải Sâm.

    Khóc một hồi lâu sau, Phí Khanh nhớ tới lời Bạch Bình Bình nói với mình, chuyện tuần sau muốn đi họp mặt.

    Có phải chỉ cần Giản Nhất Lăng không còn nữa, liền không có người có thể uy hiếp đến vị trí chủ nhiệm khoa ngoại hay không?

    Phí Khanh biết, ở phân viện Lạc Hải Sâm kinh thành, người ở ngoại khoa có thể vượt qua chính mình, cũng chỉ có một người là Giản Nhất Lăng.
     
    Senhthankinh7, Bùi huyềnLieuDuong thích bài này.
  4. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1204: Cố ý gây hiểu lầm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu không có Giản Nhất Lăng, lần giải phẫu này cô ta có thất bại, những người khác tiếp nhận cũng vẫn là thất bại, sẽ không có người có thể uy hiếp đến địa vị cùng quyền uy của cô ta.

    Phí Khanh nghĩ tới Bạch Bình Bình.

    Trầm tư một lát sau, Phí Khanh lau nước mắt trên mặt, rồi đi rửa mặt.

    Sau đó Phí Khanh nhắn cho Bạch Bình Bình một tin nhắn, hẹn sau khi tan tầm đi dạo phố giải sầu.

    "Bác sĩ Phí, tôi thật là thay cô thấy không đáng." Bạch Bình Bình vì Phí Khanh bênh vực kẻ yếu.

    "Tôi không có việc gì, xác thật là tôi kỹ không bằng người, Lý viện trưởng chỉ là giáng chức của tôi thôi chứ cũng không có khai trừ tôi, đã là đối với tôi xử lý từ khoan." Phí Khanh bình thản nói.

    "Cô thật đúng là người có tính tình rộng lượng." Bạch Bình Bình nói, "Chuyện này nếu đổi là tôi, tôi sẽ không chịu được."

    Phí Khanh cười cười, "Cảm ơn cô đã quan tâm tôi như vậy, hoạn nạn mới thấy chân tình, chỉ có ở ngay lúc này, tôi mới có thể thấy rõ ràng, ở trong bệnh viện chúng ta, ai mới đáng giá để bỏ ra tình cảm kết giao bằng hữu."

    Lời này sau khi Bạch Bình Bình nghe xong trong lòng thật cao hứng.

    Cô ta chỉ là một hộ sĩ thực tập, có thể cùng Phí Khanh một người ở cấp bậc bác sĩ như vậy kết giao bạn bè, cô ta tự nhiên thật là vui vẻ.

    Từ khi cô ta bắt đầu tiến vào bệnh viện đã biết, cùng Phí Khanh làm tốt quan hệ đối với tiền đồ của cô ta thập phần có lợi, cho nên khi có người gây khó dễ cho Phí Khanh, cô ta sẽ là cái người đầu tiên đứng ra bảo vệ cô, để cô nhìn thấy được mình đối tốt với cô.

    "Cùng tôi đi mua cái túi xách đi, tâm tình không tốt, mua cái túi xách an ủi chính mình một chút."

    Phí Khanh lôi kéo Bạch Bình Bình vào một cửa hàng xa xỉ, ở bên trong chọn lựa một cái túi xách gần mười vạn.

    Thời điểm trả tiền, Phí Khanh lấy tiền từ trong túi xách, không cẩn thận kéo ra một tờ giấy, rớt trên mặt đất.

    Bạch Bình Bình giúp Phí Khanh nhặt lên, sau khi cầm được trong tay đột nhiên thấy được tên của mình.

    Bạch Bình Bình kinh ngạc một chút, Phí Khanh sau khi phát hiện vội vàng từ trên tay Bạch Bình Bình đem tờ giấy đoạt lại.

    Trả tiền xong từ bên trong cửa hàng ra tới, Bạch Bình Bình hỏi Phí Khanh chuyện tờ giấy kia.

    Phí Khanh muốn nói lại thôi, "Cô vẫn là đừng hỏi."

    "Bác sĩ Phí, cô không phải nói tôi là bạn của cô sao? Tôi nhìn thấy trên tờ giấy kia viết hình như là khảo hạch bình xét cấp bậc gì đó, rốt cuộc đó là cái gì, cô nói rõ với tôi đi, bằng không tối hôm nay tôi sẽ không ngủ được."

    Phí Khanh rất là khó xử, rối rắm trong chốc lát sau nói, "Được rồi, vậy tôi phá lệ nói cho cô biết, nhưng mà cô phải đáp ứng tôi không thể nói với người khác đây là tôi tiết lộ cho cô biết."

    "Ân, tôi đồng ý với cô, cô yên tâm đi, tôi sẽ không nói với người khác, cô hãy nói cho tôi biết đi."

    "Đây là bảng đánh giá đối với các thực tập sinh như cô, từ mỗi bác sĩ cấp chủ nhiệm làm, trừ bỏ ý kiến của y tá trưởng, ý kiến của bác sĩ chúng tôi cũng rất quan trọng, lúc trước tôi là chủ nhiệm khoa ngoại, cho nên này bảng này tôi cũng có."

    "Vậy bảng đánh giá thành tích của tôi thế nào?" Bạch Bình Bình vội vàng hỏi.

    Cô ta đương nhiên hy vọng chính mình có thể thông qua thực tập, trở thành nhân viên chính thức của phân viện Lạc Hải Sâm kinh thành.

    "Cô.. vốn là được thông qua, chỉ là.."

    Biểu tình của Phí Khanh thực rối rắm, bộ dạng thực không nghĩ nói cho Bạch Bình Bình biết.

    "Chỉ là cái gì?" Bạch Bình Bình càng thêm sốt ruột, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cô ta bức thiết muốn được biết kết quả.

    "Chỉ là có người cho cô đánh giá thật không tốt, cho nên hiện tại cô là người bị đánh giá thành tích kém nhất trong nhóm thực tập sinh."

    "Ai? Ai cho tôi đánh giá không tốt vậy?" Trong lòng Bạch Bình Bình tức khắc đầy căm phẫn.

    "Cô vẫn là đừng hỏi."

    Nhìn thấy Phí Khanh có phản ứng này, trong lòng Bạch Bình Bình hiện ra tới một cái đáp án.
     
    Senhthankinh7LieuDuong thích bài này.
  5. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1205: Cạnh tranh để vào danh sách đi theo em gái (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Là Giản Nhất Lăng đúng hay không?" Bạch Bình Bình càng nghĩ càng cảm thấy có cái khả năng này, "Bác sĩ có ấn tượng không tốt đối với tôi, cũng chỉ có cô ta! Không sai, nhất định là cô ta!"

    Bạch Bình Bình rất là tức giận.

    Giản Nhất Lăng cô ta dựa vào cái gì đánh giá cô rất kém cỏi?

    Cô ta có cùng cô cùng làm việc với nhau sao?

    Cô ta năng lực kiểm tra quá trình công tác của cô sao?

    Cô ta đây rõ ràng chính là quan báo tư thù!

    "Được rồi, cô đừng nóng giận, chuyện này cô coi như không biết là được." Phí Khanh không có phủ nhận phỏng đoán của Bạch Bình Bình.

    Cho nên vậy là cô đoán đúng rồi? Thật là Giản Nhất Lăng làm?

    Bạch Bình Bình giận đến sôi máu.

    "Giản Nhất Lăng cô ta thật là quá đáng!"

    Đây đã không phải là chuyện tức giận, Bạch Bình Bình cảm giác chính mình sắp phải sụp đổ.

    Giản Nhất Lăng đây là đang hủy diệt tiền đồ nhân sinh của cô!

    "Nghĩ thoáng một chút, đừng nóng giận, tức giận cũng không làm nên chuyện gì, cô ta là người của tổng viện."

    Nghĩ thoáng một chút sao?

    Bạch Bình Bình sao có thể nghĩ thoáng!

    Cô ta cảm giác trời đều muốn sập xuống!

    "Tôi không có phạm sai lầm, dựa vào cái gì cô ta phải đánh giá khảo hạch tôi không thông qua? Cô ta thật là quá đáng! Tôi vất vả như vậy mới trở thành thực tập sinh của Lạc Hải Sâm, một câu của cô ta khiến mọi vất vả của tôi đều uổng phí, tôi như thế nào có thể không tức giận đây!"

    "Nhưng mà cô cùng tôi giống nhau, tức giận cũng là vô dụng. Trừ phi.."

    "Trừ phi cái gì?"

    "Không có gì, tôi chỉ suy nghĩ vớ vẩn." Phí Khanh sửa lời nói, "Giản Nhất Lăng sao có thể từ trên thế giới này biến mất chứ."

    Giản Nhất Lăng từ trên thế giới này biến mất..

    Bạch Bình Bình sửng sốt một chút.

    Một hạt giống tội ác đang nhen nhóm trong lòng cô ta.

    ###

    Cuối tuần nhân viên của phân viện Lạc Hải Sâm kinh thành muốn cùng đi hồ Tây Sơn cắm trại du ngoạn.

    Họp mặt công ty cho phép mang theo người nhà.

    Người nào có đối tượng thì mang theo đối tượng, thật sự không có đối tượng, mang theo anh chị em cũng được.

    Giản Duẫn Mạch sau khi ở trong vòng bằng hữu đã phát tin tức cuối tuần này phân viện có tổ chức họp mặt, mọi người Giản gia sôi nổi báo danh tỏ vẻ mình muốn cùng đi với Giản Nhất Lăng.

    Trong nhóm WeChat tên là [Hiệp hội sát lang], mọi người bắt đầu sinh động lên.

    Giản Duẫn Náo dẫn đầu phát ra tin nhắn: [Anh hai, anh đem cơ hội lần này nhường cho em đi, lần trước anh cũng nói, em cần phải biểu hiện tốt nếu muốn cùng em gái hòa hảo, cắm trại chính là cơ hội tốt như vậy, em không nghĩ bỏ lỡ.]

    Nhưng mà Giản Duẫn Thừa lại dùng một lý do vô cùng nguyên vẹn mà phản bác Giản Duẫn Náo: [Kinh nghiệm xã hội của em quá ít, giúp không được gì, còn có khả năng phải để em gái tới chiếu cố em.]

    Giản Vũ Mân cướp lời: [Em đi em đi, em có kinh nghiệm đi cắm trại với em ấy!]

    Giản Vũ Mân và mới phát tin nhắn ra liền lập tức thu được một đống phản đối.

    Giản Duẫn Thừa: [Cùng Tiểu Náo tám lạng nửa cân]

    Giản Thư Hình: [Vũ Mân thì bỏ đi, con lần trước cùng Tiểu Lăng tham gia tiết mục biểu hiện đã rất kém, toàn dựa vào Tiểu Lăng chiếu cố con.]

    Giản Duẫn Náo: [Hơn nữa anh Vũ Mân đã có con, vẫn là ở nhà chăm con tương đối thích hợp hơn.]

    Giản Vũ Tiệp: [Anh, anh chăm sóc tốt cho chị dâu cùng Đơn Giản đi, Tiểu Lăng giao cho tụi em là được rồi.]

    Giản Dật Hành: [Cắm trại nướng BBQ, là Tiểu Lăng tự mình nướng sao? ]

    Ôn Noãn lên tiếng: [Tiểu Mạch, mẹ không có chuyện gì cầu con, hoạt động lần này, con cho mẹ đi đi, mẹ phụ trách chăm sóc Tiểu Lăng cho.]

    Ôn Noãn lên tiếng, mọi người không dám phản bác.

    Giản Duẫn Mạch: [Mẹ, hoạt động dã ngoại là dành cho người trẻ tuổi, thông thường đều là mang theo người cùng mình có tuổi không sai biệt lắm như anh chị em, rất ít người sẽ mang theo gia trưởng.]

    Ôn Noãn có chút nhụt chí: [Như vậy sao.. vậy vẫn là đem cơ hội nhường cho các con đi.]

    Ôn Noãn không nghĩ để người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn con gái mình.
     
    Senhthankinh7LieuDuong thích bài này.
  6. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1206: Cạnh tranh để vào danh sách đi theo em gái (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giản Vũ Tiệp: [Em cùng Tiểu Lăng tuổi xấp xỉ, đi thích hợp vừa vặn, mấy anh tuổi đều quá lớn.]

    Giản Duẫn Náo không phục: [Anh chỉ lớn hơn em có một tháng, anh cũng thích hợp.]

    Giản Duẫn Thừa: [Có người cảm thấy chúng ta già rồi? ]

    Giản Dật Hành: [Em có thể bảo hộ Tiểu Lăng.]

    Giản Vũ Tiệp cách màn hình đều có thể cảm nhận được hàn khí, vội vàng sửa miệng: [Không có không có không có, em tuyệt đối không phải có ý này! [trái tim] ]

    Giản Duẫn Mạch bất đắc dĩ mà đánh ra một cái tin nhắn: [Mọi người có phải đã quên mất còn có một người là Địch Quân Thịnh hay không, người mang theo đối tượng mới là người quyết định.]

    Giản Thư Hình: [Duẫn Mạch, con phải bảo vệ địa vị người của Giản gia chúng ta ở trong lòng Tiểu Lăng, không thể mọi chuyện đều để cho người của Địch gia đoạt trước.]

    Giản Duẫn Náo: [Ba nói đúng.]

    Giản Vũ Tiệp: [Không sai không sai, cho dù em gái phải gả cho Địch gia, chúng ta cũng vĩnh viễn là những người thân nhất của em ấy, có chuyện gì em ấy hẳn là phải nghĩ đến chúng ta trước chứ không phải em rể tương lai.]

    Giản Vũ Mân bị mọi người ghét bỏ hèn mọn tán thành: [Đúng vậy đúng vậy.]

    Giản Duẫn Mạch nhìn tin tức trong nhóm wechat, dở khóc dở cười.

    Như thế nào mà tất cả mọi người đều đem trách nhiệm đẩy đến trên người mình như vậy.

    Giản Duẫn Mạch: [Việc này con không giúp Tiểu Lăng làm chủ, mọi người muốn đi, chính mình tìm Tiểu Lăng nói, Tiểu Lăng muốn ai đi cùng em ấy thì người đó đi.]

    Giản Duẫn Thừa: [Em đi hỏi Tiểu Lăng đi.]

    Giản Duẫn Mạch bị anh cả lấy thân phân bá đạo, không có biện pháp: [Được được, trong chốc lát em sẽ gọi điện thoại hỏi một chút.]

    Không riêng gì người của Giản gia thấy được tin tức phân viện Lạc Hải Sâm kinh thành tổ chức hoạt động dã ngoại, Địch Quân Thịnh cũng thấy được.

    Buổi tối về đến nhà, nhìn thấy Giản Nhất Lăng đang bận rộn làm việc trong phòng, Địch Quân Thịnh nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.

    Giản Nhất Lăng lập tức ngừng công việc trên tay, quay đầu nhìn anh.

    "Bị cảm sao? Yết hầu không thoải mái hả?"

    "Không có." Địch Quân Thịnh nói, "Nghe nói, cuối tuần bên em muốn đi hoạt động dã ngoại sao?"

    "Ân."

    "Em cũng đi?"

    "Ân."

    Nghe thấy Địch Quân Thịnh nói chính mình không có việc gì, lực chú ý của Giản Nhất Lăng lại quay trở về công việc trên tay, không có chú ý tới biểu tình của Địch Quân Thịnh, càng thêm không có nghiền ngẫm đến lời nói của anh.

    Địch Quân Thịnh mím môi, biết chính mình dưỡng bạn thỏ con có năng lực lý giải vô cùng hữu hạn, chính mình nếu không đem lời nói rõ ràng, ám chỉ thì đến hừng đông ngày mai cô ấy cũng sẽ không biết chính mình muốn biểu đạt ý gì.

    Địch Quân Thịnh đi đến bên cạnh Giản Nhất Lăng, thân thể dựa lên bàn sách, thực tự nhiên mà ngồi ở trên mặt bàn.

    "Em chuẩn bị mang ai đi cùng?"

    "Đi nơi nào?" Giản Nhất Lăng hỏi.

    "Dã ngoại, mang người nhà."

    "Anh muốn đi sao?" Giản Nhất Lăng hỏi lại.

    "Đây là vấn đề gia nghĩ muốn đi sao? Đây là vấn đề em có nghĩ mang gia theo không." Ngữ khí Địch Quân Thịnh ngạo kiều.

    Gia muốn đi, nhưng là gia không thể nói trắng ra được.

    "Không nghĩ tới." Giản Nhất Lăng thẳng thắn trả lời.

    "Vậy em hiện tại ngẫm lại."

    "Vậy mang anh đi." Giản Nhất Lăng thực mau liền nghĩ xong rồi.

    Giản Nhất Lăng sẽ không vì một việc không quan trọng như vậy lãng phí thời gian để suy ngẫm.

    "Em có phải là quá qua loa hay không?"

    Qua loa sao?

    Hẳn là phải suy nghĩ nhiều một chút sao?

    Nhưng mà vấn đề này có cái gì phải suy ngẫm chứ?

    "Em đây nghĩ lại." Giản Nhất Lăng trả lời.

    Đang muốn nghiêm túc suy ngẫm một chút, điện thoại vang lên, trên điện thoại biểu hiện là Giản Duẫn Mạch gọi tới.

    Giản Nhất Lăng tiếp điện thoại.

    "Tiểu Lăng, dã ngoại cuối tuần em chuẩn bị mang ai đi cùng?"

    Giản Duẫn Mạch phụng chỉ tiến đến dò hỏi.

    Không hỏi không được, lão ba lão mẹ nhìn chằm chằm đây.

    "Đang muốn suy ngẫm."

    Thành thật đến quá mức.
     
    Senhthankinh7LieuDuong thích bài này.
  7. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1207: Gia đây là ghen

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giản Duẫn Mạch nghĩ nghĩ: "Tiểu Lăng em hiện tại mỗi ngày đều cùng Địch Quân Thịnh ở bên nhau, thời gian cùng người nhà tương đối ít, nếu không cuối tuần này em cùng đi với người nhà đi?"

    Bởi vì trong phòng thực an tĩnh, Địch Quân Thịnh lại đứng thật sự gần, lời nói của Giản Duẫn Mạch ở trong điện thoại, một chữ Địch Quân Thịnh nghe cũng không bỏ sót.

    Địch Quân Thịnh không nói chuyện, kiên nhẫn mà chờ Giản Nhất Lăng trả lời.

    Giản Nhất Lăng nghĩ nghĩ, không thể từ chối đề nghị của Giản Duẫn Mạch, "Anh hai, em hẳn là mang ai theo?"

    Loại vấn đề không biết nên xử lý như thế nào này, Giản Nhất Lăng lựa chọn hỏi Giản Duẫn Mạch, để Giản Duẫn Mạch giúp cô lựa chọn.

    Giản Duẫn Mạch cũng không biết nên để ai đi, cảm giác anh chọn ai, mấy anh em khác cũng đều sẽ nhịn không được muốn đánh anh.

    "Em hỏi ý kiến Địch Quân Thịnh một chút đi."

    Giản Duẫn Mạch chỉ phụ trách hoàn thành nhiệm vụ ba mẹ các anh em giao cho, không cam đoan kết quả.

    Cho nên loại thời điểm này, đem cầu đá cho Địch Quân Thịnh thích hợp nhất.

    Giản Nhất Lăng quay đầu, một đôi mắt long lanh thấu triệt liền như vậy nhìn anh, giống như một con mèo nhỏ chờ đợi được vuốt lông.

    Địch Quân Thịnh nói, "Anh em Giản gia đông đảo, em không thể nặng bên này nhẹ bên kia, mang ai đều không phải thực thích hợp."

    Cái lý do này thực đầy đủ.

    "Vậy mang ai?" Giản Nhất Lăng nhỏ giọng hỏi.

    "Em nghĩ kỹ lại đi." Địch Quân Thịnh muốn để cho Giản Nhất Lăng chính mình đem đáp án nói ra.

    Giản Nhất Lăng trầm tư một lát sau, nghĩ tới một cái đáp án hoàn mỹ, "Mang Ân tỷ."

    Giản Nhất Lăng giải thích, "Anh trai có rất nhiều, chị dâu cũng chỉ có một cái."

    La Tú Ân đã là bạn cùng lứa tuổi, cũng là chị dâu duy nhất của Giản Nhất Lăng, thân phận địa vị không thể nghi ngờ.

    Như vậy cũng theo như ý tứ của Giản Duẫn Mạch là cùng người của Giản gia ở bên nhau, lại tránh cho cục diện chọn một người anh lại làm mấy người anh khác thương tâm.

    Một hòn đá trúng mấy con chim.

    Địch Quân Thịnh, "..."

    Giản Duẫn Mạch nở nụ cười, giọng nói thoải mái thanh tân lại êm tai.

    "Vậy em hiện tại đi thông báo cho chị dâu của em đi, anh nghĩ cô ấy hẳn là sẽ rất vui mà đi tham gia hoạt động cắm trại với em."

    "Ân."

    Giản Nhất Lăng nhắn tin cho La Tú Ân, dò hỏi cô ấy có rảnh cùng mình đi tham gia hoạt động cắm trai dã ngoại hay không.

    Sau đó lại nghĩ tới đứa cháu trai mới một tuổi rưỡi, lập tức lại bổ sung một câu: [ Có thể mang theo trẻ em.]

    Trai cò đánh nhau ngư ông được lợi, đại khái chính là như vậy.

    Hoạt động lần này La Tú Ân tự giác em xen vào, không cùng những người khác tranh giành, ai ngờ cuối cùng Giản Nhất Lăng cư nhiên chủ động tìm tới mình.

    La Tú Ân cười to ba tiếng, sau đó quyết đoán mà trả lời Giản Nhất Lăng: [Chị có thời gian, chị phi thường có thời gian, con nhỏ không cần mang theo, giao con cho ba của nó cùng bảo mẫu thì tốt rồi, nhà của chúng ta lại không phải mời không dậy nổi bảo mẫu.]

    Sau khi phát xong tin nhắn, Giản Nhất Lăng quay đầu nhìn thấy Địch Quân Thịnh đang nhìn cô.

    "Làm sao vậy?" Giản Nhất Lăng hỏi.

    "Gia không xứng có được tên họ phải không?"

    "Ân?" Trên khuôn mặt non nớt của Giản Nhất Lăng tràn ngập nghi hoặc.

    Không thể hiểu được.

    "Vì cái gì không cùng anh hai em nói em muốn cùng đi với anh." Địch Quân Thịnh ăn dấm nói.

    "Anh hai nói lần này cần để cho người nhà đi."

    "Anh ấy nói muốn để cho người nhà thì sẽ để cho người nhà sao? Anh không phải người nhà của em sao?"

    "Nhưng mà anh hai nói là người của Giản gia." Giản Nhất Lăng ý muốn cùng Địch Quân Thịnh giảng đạo lý.

    "Gia ở trong lòng em, không có quan trọng như anh hai của em có phải hay không?"

    Giản Nhất Lăng không biết nói tiếp như thế nào.

    Vấn đề này cũng thật làm khó cho cô.

    "Anh như vậy, là tức giận sao?" Giản Nhất Lăng thật cẩn thận hỏi.

    Cô không quá thực xác định.

    "Hừ." Địch Quân Thịnh khẽ hừ một tiếng, sau đó đột nhiên cúi đầu, hôn lên Giản Nhất Lăng.
     
    Senhthankinh7 thích bài này.
  8. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1208: Gọi ông xã

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chuyện mà dùng lời nói nói không rõ, thì dùng hành động tới để biểu đạt càng tốt hơn.

    Địch Quân Thịnh cường thế mà chiếm hữu tất cả các giác quan của Giản Nhất Lăng, làm đại não của cô hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ.

    Làm nàng ở trong thời gian này, có thể cảm nhận được, cũng chỉ có mình anh.

    Thẳng đến khi Giản Nhất Lăng sắp không thở nổi Địch Quân Thịnh mới buông cô ra.

    Sắc mặt Giản Nhất Lăng ửng hồng, cái miệng nhỏ thở phì phò.

    Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Địch Quân Thịnh không khỏi mà nuốt một ngụm nước miếng, hầu kết lăn lộn.

    Cưỡng bách chính mình quay mặt đi, không nhìn dáng vẻ đáng yêu mê người này của cô, làm cho chính mình bình tĩnh một ít.

    "Nhớ kỹ, dáng vẻ vừa rồi kia của gia gọi là ghen, không phải gọi là tức giận."

    Địch Quân Thịnh không được tự nhiên mà nói, nói chính mình ghen mà còn muốn nói đến đặc biệt khí phách.

    "Anh cùng anh hai không giống nhau, anh là ông xã của em, anh hai là anh trai của em, không giống nhau, không có cách nào so sánh."

    "Em nói cái gì?" Địch Quân Thịnh đột nhiên quay đầu lại.

    "Em nói anh cùng anh hai là loại hình không giống nhau, không có cách nào so sánh."

    "Không phải câu này, em vừa mới nói anh là cái gì của em?"

    "Ông.. ông xã.."

    Địch Quân Thịnh đột nhiên tiến sát vào Giản Nhất Lăng, "Thật là dễ nghe, lại gọi một tiếng."

    Tất cả những cái không thoải mái vừa rồi đều tan thành mây khói, hiện tại chỉ còn lại có một câu "ông xã" này quanh quẩn ở bên tai cùng trái tim anh.

    Địch Quân Thịnh dỗ dành Giản Nhất Lăng tiếp tục gọi anh là "ông xã".

    Cái từ này từ miệng nhỏ của thỏ con nói ra phá lệ êm tai, xương cốt Địch Quân Thịnh đều muốn vụn vỡ.

    "Không, không gọi." Giản Nhất Lăng bỗng nhiên cảm thấy hơi xấu hổ.

    Địch Quân Thịnh nơi nào chịu như vậy đã buông tha cho cô, thân thể càng tiến gần dường như muốn dán lên, "Em không phải muốn cùng anh sinh bảo bảo sao? Vậy mà ông xã cũng đều không gọi, như thế nào sinh?"

    "Ông xã xấu!" Giản Nhất Lăng kêu một tiếng, sau đó tránh đi Địch Quân Thịnh, nhanh chóng chạy mất.

    Con chó nóng nảy còn có thể nhảy tường, con thỏ nóng nảy chạy trốn thật nhanh.

    Địch Quân Thịnh dựa vào bàn nhìn phương hướng Giản Nhất Lăng chạy trốn câu môi cười.

    ###

    Sau khi xác nhận muốn cùng La Tú Ân cùng đi dã ngoại, Giản Duẫn Mạch đem tin tức này nhắn vào nhóm Wechat [Hiệp hội sát lang] .

    Anh em Giản gia xem như bận rộn một hồi không có kết quả.

    Nhưng ai cũng không dám có dị nghị.

    Ai làm cho mấy người bọn họ không có ai tìm được lão bà, trước mắt trong Giản gia cũng chỉ có một người con dâu là La Tú Ân.

    Cho nên địa vị của La Tú Ân rất là vững chắc không thể lay động.

    Giản Dật Hành: [Mọi việc đều phải hướng theo phương diện tốt mà nghĩ, ít nhất không phải Địch Quân Thịnh đi cùng.]

    Giản Vũ Tiệp: [Chị dâu, chị nhớ chăm sóc tốt cho Tiểu Lăng nha, đừng để cho Tiểu Lăng bị người khác khi dễ. Tiểu Đơn Giản liền giao cho em cùng anh trai là được rồi, cuối tuần này em không có làm việc gì, em sẽ cùng anh chăm sóc Đơn Giản.]

    Giản Duẫn Náo đề nghị: [Anh hai nếu không anh cũng đi tham gia dã ngoại của phân viện đi, em làm người nhà đi cùng với anh.]

    Tuy rằng Giản Duẫn Mạch không phải người của phân viện, nhưng bởi vì bệnh viện là nhà mình, anh muốn đi cũng không ai có thể ngăn cản anh.

    Cái đề nghị này của Giản Duẫn Náo thực mau chóng được các anh em đồng ý.

    Giản Duẫn Thừa: [Cái đề nghị này của Tiểu Náo em có thể suy xét một chút.]

    Giản Duẫn Mạch: [Đem tất cả em không có biện pháp, em đi thôi, đến nỗi mang theo ai, anh cả Tiểu Náo hai người kéo búa bao đi.]

    Kỳ thật Giản Duẫn Mạch chính mình cũng muốn đi.

    Giản Duẫn Náo vội vàng chạy đi tìm Giản Duẫn Thừa thương lượng.

    Các loại cầu xin, làm anh cả đem cơ hội này nhường cho cậu.

    "Anh cả.. Tiểu Lăng đã kêu anh là anh cả, nhưng mà em ấy còn không có kêu em là anh ba.. Anh có áo len cùng khăn quàng Tiểu Lăng đan cho anh, em cái gì cũng đều không có."

    Trong mấy anh em cũng chỉ có cậu còn không có áo len do em gái đan cho.

    Cuối cùng Giản Duẫn Thừa vẫn là tinh thần làm anh lớn phải nhường nhịn, đồng ý đem cái danh ngạch này để lại cho Giản Duẫn Náo.
     
    Senhthankinh7 thích bài này.
  9. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1209: Hoạt động dã ngoại (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi chuyện hoạt động dã ngoại xác định, phòng thí nghiệm của phân viện Lạc Hải Sâm kinh thành liền đánh mất một lọ hóa chất.

    Hóa chất có tác dụng ăn mòn nghiêm trọng, chỉ có thể đặt ở trong lọ thủy tinh màu nâu, làn da nếu tiếp xúc phải sẽ bị ăn mòn thối rữa, hiệu quả cùng axít kém không quá nhiều.

    Sau khi hóa chất bị mất ở phân viện Lạc Hải Sâm kinh thành mười phút, Lý Trác Gia thu được tin tức.

    Tất cả các loại hóa chất ở Lạc Hải Sâm được quản lý vô cùng nghiêm khắc, mỗi cái lọ hóa chất đều được đặt làm, trong quá trình chế tạo, bên trong lọ thủy tình được đặt vào máy phát tín hiệu đặc thù.

    Đặc biệt là những lọ có chứa hóa chất có tính nguy hại, Lạc Hải Sâm sẽ nghiêm khắc theo dõi hướng đi của chúng.

    Mới vừa rồi, có một lọ hóa chất trong quá trình thử nghiệm bị mang đi khỏi phân viện Lạc Hải Sâm kinh thành, truy tung tín hiệu thấy nó đi vào một tiểu khu.

    Căn cứ vào ký hiệu đánh số biết được loại bị mang đi chính là một lọ hóa chất có tính ăn mòn rất mãnh liệt, có tính nguy hiểm nhất định, bệnh viện cần thiết biết rõ hướng đi của hóa chất, bảo đảm an toàn.

    Thực mau, Lý Trác Gia phát hiện được thông tin trên vị trí phát ra tín hiệu cùng với thông tin địa chỉ của một hộ sĩ thực tập tại bệnh viện, tên là Bạch Bình Bình.

    Bởi vậy có thể bước đầu phán đoán hóa chất có thể là do người hộ sĩ thực tập này mang đi.

    Lý Trác Gia lập tức đem chuyện này báo cáo cho Giản Nhất Lăng cùng Giản Duẫn Mạch biết.

    ###

    Đến cuối tuần, công nhân viên chức phân viện Lạc Hải Sâm kinh thành ngồi trên xe của công ty, chở họ đến nơi tổ chức hoạt động dã ngoại lần này.

    Nơi này non xanh nước biếc, bốn phía là đồi núi, xanh um tươi tốt, không khí tươi mát.

    Mọi người tới hồ bên trong rừng cây bắt đầu dựng lều trại.

    Năng lực động thủ của La Tú Ân cực mạnh, thành thạo đem lều trại dựng tốt.

    La Tú Ân vỗ vỗ tro bụi trên tay, rất là vừa lòng với thành quả của mình, "Ai da, dựng lều trại vậy mà còn khỏe hơn chăm cái tên tiểu tử thúi kia rất nhiều!"

    Ở trong mắt La Tú Ân xem ra, trẻ con mới là đề bài khó giải nhất trên thế giới này.

    Đặc biệt là bé trai.

    Hiện tại La Tú Ân nhìn thấy con gái nhà người khác đều hâm mộ không thôi.

    Nhìn nhìn lại tên tiểu tử thúi nhà mình, thật là càng xem càng muốn nhét trở lại để sinh một lần nữa.

    Giản Duẫn Náo đem lều trại của cậu cùng Giản Duẫn Mạch dựng ở bên cạnh Giản Nhất Lăng cùng La Tú Ân.

    Ở thời điểm La Tú Ân cùng Giản Duẫn Náo thu phục lều trại, Giản Duẫn Mạch đã chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

    Bữa trưa hôm nay là mọi người chính mình động thủ nướng BBQ.

    Mọi người đem giá dựng cho tốt, nguyên liệu nấu ăn cái gì cần có đều có, nhưng mà gia vị mình tự chuẩn bị, chính mình ướp.

    Công nhân viên phân viện Lạc Hải Sâm kinh thành tốp năm tốp ba tụ lại bận rộn trước giá nướng BBQ.

    Có không ít người đều hướng ánh mắt tới bốn người Giản Nhất Lăng bọn họ.

    Bọn họ trọng điểm không phải nhìn Giản Nhất Lăng, mà là hai anh em Giản Duẫn Mạch cùng Giản Duẫn Náo.

    Hai người này lớn lên quá xuất sắc quá đoạt mắt.

    Đặc biệt là Giản Duẫn Mạch, công tử như ngọc, chi lan ngọc thụ.

    Hơn nữa anh cũng là thành viên của tổng viện, là sinh vật học gia nổi danh.

    Mặc kệ là giá trị nhan sắc hay là năng lực, đều là đứng đầu, làm người không rời được mắt.

    Đặc biệt là những cô gái chưa lập gia đình kia, trái tim non nớt không khỏi bị những con nai nhỏ chạy loạn đâm trúng.

    "Tiến sĩ Giản thật là quá đẹp trai?"

    "Thật sự thật sự, thoạt nhìn thật là dịu dàng."

    "Thật hâm mộ Giản Nhất Lăng, có anh trai soái như vậy. Tôi quyết định đời này tôi phải làm thật nhiều việc tốt, chờ kiếp sau ông trời có thể an bài cho tôi một người anh trai như vậy, dù sao đời này là không thể nào."

    "Anh trai không thể nào, ông xã vẫn là có khả năng nha."

    "Thôi bỏ đi, tôi như vậy, cùng nam nhân như vậy ở bên nhau, tôi sẽ cảm thấy tôi làm bẩn đối phương."
     
    Senhthankinh7 thích bài này.
  10. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1210: Hoạt động dã ngoại (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mơ mộng vẫn là phải có, dù sao người ta hiện tại cũng là độc thân, nghĩ lại không có phạm pháp."

    "Mơ mộng có thể có, chỉ tiếc đây nhiều lắm cũng chỉ là ảo tưởng. Giá trị nhan sắc gia thế cùng năng lực tôi đều không có, thật nghĩ đến truyện ngôn tình ngốc bạch ngọt a?"

    Một đám nữ sinh nhỏ giọng mà trò chuyện, thành phần nói giỡn là chiếm đa số, tuy rằng biết chính mình không có gì khả năng, nhưng này cũng không gây trở ngại bọn họ thưởng thức giá trị nhan sắc nghịch thiên của mấy anh trai Giản gia.

    Lực chú ý của đại bộ phận nữ sinh đều ở trên người Giản Duẫn Mạch, Trương Vân lại chú ý Giản Duẫn Náo nhiều hơn một ít.

    Đại khái quan hệ vào trước là chủ, bởi vì trước đó đã thích âm nhạc của Giản Duẫn Náo, sau đó mới gặp bản thân cậu.

    Cho nên ở trong lòng Trương Vân, Giản Duẫn Náo càng xuất sắc hơn một ít.

    Ngay cả Phí Khanh cùng Bạch Bình Bình đều không ngoại lệ.

    "Mệnh của Giản Nhất Lăng thật là tốt, mấy người anh trai không chỉ có nhan sắc còn có tài năng, đặc biệt cái người tên Giản Duẫn Mạch này, cũng là thành viên của tổng viện chúng ta, nghe nói trên tay cầm nhiều hạng mục độc quyền, mỗi năm chỉ cần là phí độc quyền cũng đã trên ngàn vạn."

    Bạch Bình Bình cũng không biết là từ nơi nào nghe được tin tức.

    Nhưng cảm giác tin tức này hẳn là chính xác, bởi vì nhiều năm trước đây Giản Duẫn Mạch cũng đã có thành quả nghiên cứu ra đời.

    Phí Khanh nhìn Giản Duẫn Mạch vài lần, không biết vì sao trong lòng có cảm giác dị dạng.

    Bạch Bình Bình thì quay đầu nhìn thoáng qua chiếc ba lô mình đeo trên lưng, biểu tình có chút khác thường.

    Bên trong ba lô có một cái lọ thủy tinh màu nâu.

    Đây là buổi tối ngày đó Phí Khanh đưa cô về nhà đã đưa cho cô.

    Cô nhớ rõ Phí Khanh nói qua, đây là thuốc tiêu độc diệt khuẩn mà cô ta đang nghiên cứu, diệt khuẩn hiệu quả rất tốt, chỉ cần tiếp xúc lên làn da sẽ có cảm giác đau đớn kịch liệt, cho nên sử dụng hiệu quả không tốt, bởi vậy không có sản xuất số lượng lớn.

    Nhưng mà thực mau lực chú ý của Bạch Bình Bình lại về tới nguyên liệu nướng BBQ trước mắt, thần sắc như thường mà cùng Phí Khanh còn có những người khác bên cạnh nói chuyện phiếm.

    "Anh, yêu cầu em làm cái gì?" Giản Duẫn Náo chủ động yêu cầu công việc.

    Thật vất vả tranh thủ tới cơ hội, cũng phải biểu hiện tốt một chút.

    "Em đi giúp em ấy làm nguyên liệu nấu ăn."

    "Được!"

    Giản Duẫn Náo tha thiết mà chạy đến bên cạnh Giản Nhất Lăng.

    "Em làm được rồi."

    Giản Nhất Lăng cầm dao, thành thạo mà cắt nguyên liệu nấu ăn.

    Người phụ trách hoạt động dã ngoại nguyên bản muốn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đã được cắt trước, nhưng mà người trong phân viện cho rằng những bác sĩ bọn họ muốn chính mình động dao.

    Lúc này mọi người đều đang xắt rau, một đám đem gà vịt cá trở thành nhân thể mà chơi giải phẫu.

    Còn có người một bên cắt một bên phân tích cấu tạo xương cốt của chúng, thảo luận khí quan mạch máu thần kinh của chúng.

    Giản Duẫn Náo không thể hỗ trợ cắt, đành phải hỗ trợ rửa rau.

    "Tiểu Náo, tay này của em là để đàn dương cầm, vẫn là đem chuyện rửa rau giao cho chị đi."

    "Không sao, tay của em một chút đều không tính quý, không có việc gì." Giản Duẫn Náo trước kia đem tay mình xem như bảo bối, nhưng là hiện tại cậu sẽ không.

    "Đừng đừng đừng, chị còn trông cậy vào lần sau em cùng Vũ ca tiếp tục hát rong đó!"

    La Tú Ân đối với Giản Vũ Mân xưng hô đã thành thói quen, liền tính hai người đã kết hôn còn có con, vẫn là không có sửa đổi.

    La Tú Ân làm một fan rất nghiêm túc, kết hôn hai năm, ông xã vẫn là người hoàn mỹ nhất.

    "Chị dâu, chị để cho em tới làm đi, em là con trai." Giản Duẫn Náo muốn giúp đỡ.

    "Làm sao vậy? Chị nói em ngồi em liền ngồi đi, đừng nói nhiều!"

    La Tú Ân bá đạo mà mệnh lệnh cho Giản Duẫn Náo đi bên cạnh ngồi xuống, Giản Duẫn Náo tức khắc ngoan ngoãn như gà con mà làm theo.
     
    Senhthankinh7 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...