Ngôn Tình [Dịch] Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại - Nhĩ Phong Trùng

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi thuynga0203, 5 Tháng chín 2020.

  1. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1191: Cãi nhau trong văn phòng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi không phải khuyên họ rút lui, là thông báo cho họ biết." Sắc mặt Giản Nhất Lăng rất là bình tĩnh, nhàn nhạt mà nhìn thoáng qua Phí Khanh, trả lời vấn đề của cô sau đó lập tức lại đưa tầm mắt quay lại trên màn hình máy tính của mình.

    "Thông báo cho họ biết? Giản Nhất Lăng, chính cô cũng nói, nơi này là phân viện kinh thành, cô không có biên chế trong phân viện, vậy cô không cần tùy tiện nhúng tay vào chuyện của tôi, nên thông báo như thế nào với người bệnh, nên tiến hành giải phẫu như thế nào là quyền lực của chủ nhiệm ngoại khoa tôi đây, cô nhúng tay như bây giờ chẳng lẽ không phải vì muốn phá hư ca phẫu thuật bình thường của tôi hay sao?"

    Chỉ cần người nhà ông cụ Lý đổi ý không tiếp thu giải phẫu, như vậy cuộc tỷ thí kia cũng liền không có cái gọi là thắng thua.

    Phí Khanh kết luận Giản Nhất Lăng đánh chính là cái chủ ý này.

    Giản Nhất Lăng không nghĩ cùng Phí Khanh cãi cọ, "Tùy cô."

    "Cái gì gọi là 'tùy tôi'? Nếu thật sự theo như lời cô nói 'tùy tôi', cô hôm nay liền sẽ không đi tìm người nhà họ Lý nói những lời này đó." Phí Khanh nghe mà cười.

    Mấy đồng nghiệp nữ cùng với Phí Khanh chất vấn Giản Nhất Lăng, "Cô nói cho người nhà họ Lý xác suất thành công chỉ có 10%, cái xác suất thành công này cô có được như thế nào? Là xác suất thành công của người khác hay là xác suất thành công của bác sĩ Phí?"

    "Căn cứ biểu hiện của năng lực cùng kinh nghiệm giải phẫu của bác sĩ Phí trước đây suy tính ra tới." Giản Nhất Lăng trả lời.

    Trên tay cô có tất cả các tư liệu giải phẫu của Phí Khanh.

    "Cô nói giống như cô thực hiểu biết kinh nghiệm giải phẫu trước đây của bác sĩ Phí vậy."

    Vẻ mặt của nữ đồng nghiệp là không tin, chỉ cảm thấy Giản Nhất Lăng đang nói bừa.

    Phí Khanh dùng hết khả năng bình thản ngữ khí nói với Giản Nhất Lăng, "Bác sĩ Giản, chúng ta là đồng nghiệp, bởi vì cô không có biên chế ở phân viện, cho nên chúng ta cũng không tồn tại quan hệ cấp trên cấp dưới, cô muốn làm gì tôi đích xác không thể hạn chế cô, nhưng cô ít nhất cần phải tôn trọng tôi chứ? Cô làm như vậy là đang làm người bệnh chế giễu, làm cho bọn họ cảm thấy bên trong bệnh viện Lạc Hải Sâm chúng ta không hài hòa."

    Lời này của Phí Khanh, các đồng nghiệp khác đều nhận đồng.

    "Tôi không có muốn cùng cô đối nghịch, tôi chỉ là đang làm chuyện tôi cảm thấy tôi nên làm." Giản Nhất Lăng trả lời.

    "Cô có phải hay không cảm thấy cô là người của tổng viện, thì có thể tùy tiện nhúng tay vào chuyện của phân viện?" Phí Khanh chất vấn.

    Giản Nhất Lăng không muốn cùng Phí Khanh cãi nhau, chuyện này đối với cô mà nói là không có ý nghĩa.

    "Đem thời gian cùng tâm tư đều dùng để chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật đi." Giản Nhất Lăng nói với Phí Khanh.

    Nữ đồng nghiệp nghe xong thực tức giận, "Bác sĩ Giản đây là nói mặt trái mặt phải phải không, nói bác sĩ Phí hãy chuẩn bị giải phẫu cho tốt chính là cô, kết quả đi tìm người nhà họ Lý nói chuyện để quấy nhiễu giải phẫu cũng chính là cô."

    "Nếu không có chuyện khác, tôi muốn tan tầm."

    Đã đến giờ tan tầm, Giản Nhất Lăng tạm thời kết thúc công việc đang làm, chuẩn bị về nhà.

    Giản Nhất Lăng đứng dậy muốn đi, mọi người trong văn phòng đều nhìn cô.

    Nữ đồng nghiệp chất vấn Giản Nhất Lăng, "Thái độ này của cô là gì?"

    Biểu tình Giản Nhất Lăng bình tĩnh, ngữ khí bình thản, "Chuyện của tôi, cô không có quyền can thiệp, cô không phải nhân viên chính thức của Lạc Hải Sâm."

    Nữ đồng nghiệp trước mặt này, tên là Bạch Bình Bình, là nhân viên thực tập trong tôt hộ sĩ.

    Vừa không là bác sĩ của Lạc Hải Sâm, cũng không phải nhân viên chính thức của Lạc Hải Sâm.

    "Tôi không quyền quản chuyện của cô, cô liền có quyền quản chuyện của bác sĩ Phí sao?" Bạch Bình Bình hỏi lại, "Cô hoặc là đường đường chính chính mà tiếp nhận lời khiêu chiến của bác sĩ Phí, như vậy cho dù là thắng hay thua, chúng tôi đều còn liếc mắt mà xem trọng cô, cô như bây giờ sẽ chỉ làm cho chúng tôi xem thường cô."

    "Tôi không cần các người coi trọng." Giản Nhất Lăng ngữ khí đạm mạc.

    Nói xong Giản Nhất Lăng cũng không quay đầu lại mà rời đi.

    Mặc kệ cho Phí Khanh cùng Bạch Bình Bình ở trong văn phòng tức giận.
     
    Senhthankinh7LieuDuong thích bài này.
  2. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1192: Anh ba cũng muốn được gọi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giản Duẫn Náo đã biết chuyện Giản Nhất Lăng kêu Giản Duẫn Thừa là "anh cả".

    Ban đầu là cậu nhận thấy tâm tình anh cả đặc biệt tốt, trên mặt luôn luôn không có biểu tình gì gần đây thường xuyên lộ ra tươi cười.

    Truy vấn mãi mới biết được, hóa ra em gái bắt đầu cùng anh cả gần gũi hơn, sẽ kêu anh cả còn sẽ thúc giục anh cả sớm kết hôn.

    Trong lòng Giản Duẫn Náo rất là hâm mộ.

    Cậu cúi đầu nhìn đàn dương cầm trước mặt mình, đem tâm tình của mình đều giao phó ở trên dương cầm.

    Diễn tấu âm phù mang theo cảm xúc từ đầu ngón tay trút xuống.

    Giản Duẫn Mạch ở ngoài cửa nghe thấy tiếng đàn, đứng yên thật lâu sau, chờ đến khi Giản Duẫn Náo đàn xong rồi mới bước vào phòng.

    "Anh hai?"

    Giản Duẫn Náo vừa mới rồi đàn đến nhập thần, không có chú ý tới cửa có người.

    "Có tâm sự sao?"

    "Không, không có.."

    "Tiếng đàn của em cũng không phải nói như vậy."

    Miệng có thể nói dối, tiếng đàn sẽ không.

    Giản Duẫn Náo rũ mi mắt một chút, vài phần buồn rầu nhiễm đôi mắt.

    Giản Duẫn Mạch chụp lên bờ vai của cậu, "Có tâm sự gì thì nói cho anh hai nghe một chút, để xem anh hai có thể giúp em đưa ra chủ ý hay không."

    "Anh hai, em cùng em gái.."

    Giản Duẫn Náo nói được mấy chữ đầu, mấy chữ sau lại đều nuốt trở lại vào trong bụng.

    Giản Duẫn Mạch nhẹ nhàng cười, "Tiểu Náo, còn nhớ rõ khi còn nhỏ lúc em cùng Tiểu Lăng cãi nhau tới tìm anh phân xử không?"

    Giản Duẫn Náo cùng Giản Nhất Lăng tuổi gần nhau, lúc hai tiểu gia hỏa ba năm tuổi thường xuyên ầm ĩ.

    "Ân." Giản Duẫn Náo nhỏ giọng trả lời, "Anh hai mỗi lần đều không phải xét ai đúng ai sai, mà đều đem hai người tụi em dỗ dành."

    Giản Duẫn Mạch luôn có biện pháp làm cho em trai em gái mình vui vẻ lên, làm cho bọn họ quên đi lúc nãy vì cái gì lại cãi nhau.

    Nhưng đối với việc cãi nhau là đúng hay sai, Giản Duẫn Mạch sẽ không đánh giá.

    "Tiểu Náo, người một nhà với nhau có rất nhiều chuyện khó mà nói nó là đúng hay là sai, hoặc là nói việc đúng hay sai bản thân không quan trọng, quan trọng là tình nghĩa giữa chúng ta."

    Giọng nói Giản Duẫn Mạch trước sau như một mà ôn nhu.

    "Anh hai, em.. em cũng tưởng cùng em gái.. giống như trước vậy.. hai năm qua, em cho rằng em ấy thật sự không còn nữa, em thật sự rất hối hận. Hối hận lúc trước vì cái gì không tin tưởng em ấy, hối hận tình cảm anh em sao cứ như vậy không còn, em.."

    "Anh biết."

    Sự hối hận của Giản Duẫn Náo trong hai năm qua, ở bên trong những khúc nhạc mà cậu sáng tác mấy năm nay đều bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.

    Mỗi một khúc nhạc đều tràn ngập đau thương cùng hồi tưởng.

    "Anh hai, em gái chịu kêu anh là anh cả, em.."

    "Em cũng muốn đúng hay không?" Giản Duẫn Mạch liếc mắt một cái nhìn thấu tâm tư của Giản Duẫn Náo.

    "Ân.."

    Cậu cũng muốn, muốn cùng em gái hòa hảo như lúc ban đầu, muốn quý trọng thời gian cùng em gái ở bên nhau, muốn khi bọn họ đều còn tồn tại, tốt đẹp..

    "Vậy làm đi, cứ ngồi ở chỗ này nghĩ cũng là vô dụng, Tiểu Lăng cảm thụ không được." Giản Duẫn Mạch nói nhẹ nhàng mà đầu Giản Duẫn Náo, "Em đã trưởng thành, cũng cao bằng các anh rồi."

    Giản Duẫn Náo buông đầu xuống, trong tim dường như nổi lên từng đợt gợn sóng.

    Giản Duẫn Mạch lại nói, "Đừng học anh cả em cả ngày chỉ có một khuôn mặt."

    "Anh tựa hồ nghe thấy có người ở sau lưng nói xấu anh."

    Ở cửa vang lên giọng nói trầm thấp của Giản Duẫn Thừa.

    Giản Duẫn Mạch quay đầu lại, nhìn thấy người anh cả anh vừa mới nhắc đến đang đứng ở cửa.

    Tuy rằng trên khuôn mặt kia như cũ không nhiều ít biểu tình, nhưng khuôn mặt rõ ràng so với mấy ngày trước đây đã sáng hơn.

    Thực rõ ràng việc quan hệ với em gái tiến triển tốt đối với Giản Duẫn Thừa có ảnh hưởng rất lớn.

    Giản Duẫn Mạch cười trả lời, "Ở trước mặt anh em cũng muốn nói như vậy, biểu tình của anh quá ít, lạnh như băng, từ trước em gái cũng đã sợ anh."
     
    Senhthankinh7, ThegioididongLieuDuong thích bài này.
  3. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1193: Anh em bốn người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nếu đều ở, vậy đi đón em gái tan tầm ăn cơm đi." Giản Duẫn Thừa nói với hai người em trai của mình.

    Sau đó Giản Duẫn Thừa nói với Giản Duẫn Mạch, "Tuy rằng em gái sớm hay muộn cũng phải gả cho Địch Quân Thịnh, nhưng có thể trễ một ngày tốt một ngày."

    Giản Duẫn Thừa biết Giản Duẫn Mạch người có lập trường ngăn cản em gái nhất trong ba người.

    Giản Duẫn Mạch nhẹ nhàng cười, nhìn thấu không nói toạc.

    Giản Duẫn Thừa biết rõ nói vậy sẽ làm em trai mình trở thành người xấu.

    Giản Duẫn Náo nhỏ giọng nói, "Anh, em gái thích Địch Quân Thịnh như vậy, muốn được gả sớm, có thể khiến cho em ấy vui vẻ thì cứ để em ấy gả đi."

    Giản Duẫn Náo nói xong liền bắt gặp ánh mắt lạnh của Giản Duẫn Thừa.

    "Anh cả, đừng lại giãy giụa vô vị nữa, hiện giờ toàn thế giới đều biết Tiểu Lăng chúng ta là cô vợ của Địch gia, hôn lễ chỉ là nghi thức, người cùng tâm đều đã bị Địch gia bắt cóc đi rồi."

    Giản Duẫn Mạch đã nhận rõ hiện thực.

    Sói con chạy vào ổ của thỏ con, ngầm ám chỉ rằng ổ của thỏ con đều là của sói con, ai cũng đều đừng nghĩ từ trong miệng hắn đem thỏ con đoạt đi.

    "Vậy cùng Địch Quân Thịnh ra quy ước ba chương, trong ba năm không thể làm em gái sinh con, em ấy còn nhỏ, chưa chịu vất vả được."

    Khuôn mặt Giản Duẫn Thừa biểu tình rất là nghiêm túc.

    "Cái này.." Giống như có thể có.

    Ba anh em rất có ăn ý mà nhìn nhau thoáng qua.

    Ba người đánh xe đến phân viện Lạc Hải Sâm ở kinh thành chờ Giản Nhất Lăng tan tầm.

    Giản Nhất Lăng nhìn thấy ba người anh cùng nhau tới đón mình tan tầm có chút ngoài ý muốn.

    Giản Duẫn Mạch cười đi tới, "Thấy các anh đẹp trai quá choáng váng rồi sao?"

    Giản Duẫn Mạch cùng Giản Nhất Lăng bắt đầu vui đùa.

    "Ân." Giản Nhất Lăng gật đầu, nghiêm túc mà thừa nhận sự thật các anh trai mình rất là tuấn tú.

    Trên mặt Giản Duẫn Mạch ý cười càng đậm, khuôn mặt đầy sủng nịch, "Khi nào học được chụp mông ngựa các anh vậy?"

    "Không học được."

    Nhỏ giọng giảo biện.

    "Tối nay muốn ăn cái gì, hôm nay anh hai làm chủ, cần nỗ lực đem anh hai ăn nghèo đi nha."

    "Ăn nghèo anh hai quá khó khăn." Giản Nhất Lăng trả lời.

    Giản Duẫn Mạch tuy rằng không phải là người có tiền nhất trong các anh em Giản gia, nhưng tiền tiết kiệm của anh cũng không ít.

    Chỉ riêng bằng sáng chế của anh đã cho thuê không biết được bao nhiêu tiền.

    Bằng sáng chế của Giản Duẫn Mạch thông thường chỉ thuê không bán, hợp đồng ít nhất là 5 năm, nhiều thì hai mươi năm, mỗi năm đều có khoản thu nhập lớn.

    Khi còn nhỏ nhưng thật ra có khả năng ăn nghèo anh, rốt cuộc khi đó Giản Duẫn Mạch không nhiều tiền tiêu vặt, Giản Nhất Lăng lại đặc biệt có thể ăn, còn chuyên chọn món đắt tiền.

    "Vậy em ăn nghèo anh ba của em, nó không có tiền."

    Giản Duẫn Náo vừa mới xuống xe, liền nằm không cũng trúng đạn.

    Trong ba anh người không có tiền nhất chính là Giản Duẫn Náo.

    Cậu ấy mấy năm nay mới vừa có chút danh khí, còn không có kịp kiếm tiền.

    Ra album âm nhạc kiếm chút tiền ấy, đều không đủ chính cậu mua dương cầm.

    Giản Duẫn Náo vội nói, "Em gái cứ việc ăn nghèo anh, quay đầu lại anh lại nỗ lực hát rong kiếm trở về."

    Giản Duẫn Thừa nhàn nhạt mà bổ sung một câu, "Em cùng Vũ Mân có thể hợp tác, một người đàn một người hát, ở bên đường mở cái quán, một buổi trưa hẳn là thu vào không ít."

    Giản Duẫn Mạch tỏ vẻ tán đồng, "Anh thấy được đó, anh có thể giúp đỡ các em một cái chén."

    Khuôn mặt Giản Duẫn Thừa không có biểu tình, ngữ khí nghiêm túc, "Anh giúp đỡ một dàn thiết bị âm thanh."

    Giản Nhất Lăng dừng một chút, "Em giúp đỡ kem chống nắng."

    Giản Duẫn Náo, "Đây là mọi người nói, đến lúc đó em cùng anh Vũ Mân mở quán biểu diễn, mọi người đều không được đổi ý."

    Anh em bốn người sau đó cùng đi nhà ăn ăn tối.

    Bữa tối dùng đến một nửa, Giản Vũ Mân ôm con trai tới.

    "Nghe nói có người mời khách ăn cơm, em cùng con trai tới cọ cơm."
     
    Senhthankinh7LieuDuong thích bài này.
  4. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1194: Bị cháu trai nhỏ đái trong quần

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ai nói với anh?" Giản Duẫn Náo hỏi.

    "Anh cả của em!" Giản Vũ Mân trả lời, "Phần của tiểu Đơn Giản cũng không thể thiếu."

    "Cô cô.. Cô cô.."

    Bạn nhỏ Đơn Giản nhìn thấy Giản Nhất Lăng, thân thể nhỏ nhắn liền liều mạng mà nghiêng ngả chạy tới bên cô.

    "Tiểu tử thúi, ba con là mang con tới cọ ăn, không phải mang con tới cọ cô cô."

    Bạn nhỏ Đơn Giản nơi nào nghe hiểu được lời ba mình nói, trong mắt chỉ có cô cô xinh đẹp của mình.

    Cô cô xinh đẹp thật thơm, muốn cô cô xinh đẹp ôm!

    Giản Vũ Mân chỉ có thể đem tiểu tử thúi nhà mình ném cho Giản Nhất Lăng, cũng cảnh cáo cậu bé, "Không được làm ầm ĩ làm cô cô con không ăn được cơm, bằng không trở về bà không thu thập con mẹ con cũng sẽ thu thập con!"

    Bạn nhỏ Đơn Giản không hề nhận thấy cảm giác khí thế đến từ lão cha của mình, tất cả đầu óc đều chỉ có cô cô xinh đẹp.

    Bộ dáng Giản Nhất Lăng giống như cô gái nhỏ không nẩy nở, nhưng mà chiếu cố đứa bé một chút cũng đều không hàm hồ.

    Có đôi khi thậm chí so Giản Vũ Mân cùng La Tú Ân hai người ba mẹ này còn muốn chuyên nghiệp hơn.

    Chỉ có thể nói, lý luận tri thức của Giản Nhất Lăng thập phần phong phú.

    "Lộc cộc lộc cộc."

    Bạn nhỏ Đơn Giản nằm ở trong lòng ngực Giản Nhất Lăng vui vẻ hoa tay múa chân, trong miệng còn lẩm nhẩm lầm nhầm không biết là cái gì mà cứ nhắc mãi.

    Một bữa cơm đi xuống, trên mặt mấy người đều có hoặc nhiều hoặc ít nụ cười.

    Giản Nhất Lăng cũng không ngoại lệ.

    Có lẽ bạn nhỏ Đơn Giản trong ngực quá đáng yêu, lại có lẽ mấy anh trai trước mặt nhìn mình với ánh mắt quá ngọt ngào.

    Thời điểm bữa tối kết thúc, Giản Nhất Lăng đang muốn đứng dậy, bỗng nhiên thấy có chất lỏng ấm áp tẩm ướt chiếc quần màu đen của mình.

    Này..

    "A, ra cửa gấp quá, quên mặc cho tiểu tử thúi này tã giấy!"

    Giản Vũ Mân vừa nhận được điện thoại, liền nghĩ muốn mang con trai đi ra ngoài cọ cơm.

    Làm lão ba, Giản Vũ Mân tự nhiên cũng không có cẩn thận như vậy, anh ấy mang theo con trai, con trai tồn tại là tốt rồi.

    Giản Nhất Lăng nhìn quần của mình, không có tức giận, ngược lại buồn cười.

    Trên khuôn mặt tinh xảo tuyệt luân, cười, làm cho mấy mấy người anh cảm giác toàn bộ thế giới đều sáng ngời lên.

    Giản Duẫn Mạch cười nói, "Vũ Mân, con trai em thế em đòi nợ đó."

    Giản Nhất Lăng khi còn nhỏ cũng đã tiểu ướt Giản Vũ Mân một cái quần, hiện tại nhóc Đơn Giản tiểu ướt quần của Giản Nhất Lăng.

    Nhân quả có luân hồi, trời xanh không tha cho ai.

    Giản Vũ Mân có chút xấu hổ, "Đừng nói nữa, nhanh chóng đưa em gái về nhà đi!"

    Bọn họ còn có tâm tư cười, quần em gái còn ướt đấy, nhiều khó chịu!

    Bạn nhỏ Đơn Giản làm chuyện xấu cũng không biết chính mình phạm sai lầm, còn ở nơi đó "Ha ha ha" mà cười.

    "Còn cười, trở về đánh cái mông nhỏ của con, dám ở trên người cô cô phát lũ lụt, đem bình sữa của con đều cất hết!"

    "Hắc hắc." Tiểu Đơn Giản còn đang cười ngây ngô.

    ###

    Cuối tuần, Giản Nhất Lăng và Lý Trác Gia làm đại biểu Lạc Hải Sâm cùng đi tham gia đại hội y học.

    Trên đại hội có rất nhiều gương mặt quen thuộc Giản Nhất Lăng, không ít người đều là lúc trước khi Giản Nhất Lăng tham gia đại hội đã gặp qua.

    Nhưng cũng có mấy gương mặt mới.

    Mấy người Vân Tùng nhìn thấy Giản Nhất Lăng thật là vui mừng, trong thời gian nghỉ ngơi giữa hội nghị đã chạy tới cùng Giản Nhất Lăng chào hỏi, nói chuyện về mấy năm nay.

    "Ai, mấy năm nay cô không ở, mấy lão nhân chúng ta chính là tịch mịch thật sự." Vân lão tiên sinh rất cảm khái.

    Vân Tùng hỏi Giản Nhất Lăng mấy năm nay đã đi nơi nào.

    Biết được Giản Nhất Lăng mấy năm nay tuy rằng bị mắc kẹt ở một nơi nào đó, nhưng mà nghiên cứu trên tay cũng chưa từng có dừng lại qua, mấy người Vân Tùng vội vàng hỏi đến chi tiết những nghiên cứu trên tay Giản Nhất Lăng mấy năm qua.
     
    Senhthankinh7LieuDuong thích bài này.
  5. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1195: Nghe nói bác sĩ Giản không dám cùng bác sĩ Phí so

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mấy lão nhân lão thái, hứng thú đối với nghiên cứu so với bất luận cái đồ vật gì khác đều lớn hơn rất nhiều.

    Mấy người đang thảo luận đến nóng hổi, có một vị bác sĩ trung niên mấy năm nay mới tham gia đại hội y học đi tới.

    Cười khanh khách mà bắt đầu hỏi chuyện ở trên mạng đang lan truyền kia của Giản Nhất Lăng.

    "Nghe nói bác sĩ Giản không dám cùng bác sĩ Phí tiến hành tỷ thí, có phải thật sự hay không?"

    Sắc mặt Giản Nhất Lăng đạm nhiên mà liếc mắt nhìn đối phương một cái.

    Vân lão tiên sinh bên cạnh vội vàng giúp Giản Nhất Lăng biện giải, "Cái gì không dám, chuyện không có thật, là bác sĩ Giản không muốn so."

    Không dám so cùng không muốn so là hai khái niệm khác nhau.

    "Phải không?" Ánh mắt cùng ngữ khí của bác sĩ trung niên đều lộ ra sự không tin tưởng, "Nói thật cho cô biết, con trai của vị Lý lão tiên sinh kia tôi có quen biết, chuyện đó cậu ta cũng đã nói với tôi rồi. Cô nếu chỉ là không dám cùng bác sĩ Phí tỷ thí, cũng không tính là chuyện gì. Nhưng mà cô còn chạy đi tìm Lý lão tiên sinh nói, chuyện này có vẻ không được tốt cho lắm đâu."

    Con cái Lý lão tiên sinh đều là những nhân vật có uy tín danh dự.

    Trong đó con trai cả vì cha mình tìm thầy trị bệnh, cùng với vị bác sĩ trung niên này đã kết giao.

    Ông ấy là từ con trai cả của Lý gia nơi đó nghe nói chuyện này.

    Đều là người trong giới y học, vì có đồng nghiệp như vậy ông ấy cảm thấy khinh thường.

    Vừa vặn trên hội nghị hôm nay gặp được Giản Nhất Lăng, vẫn là đại biểu cho bệnh viện Lạc Hải Sâm tới tham gia.

    "Cùng ông không quan hệ." Biểu tình Giản Nhất Lăng thực lạnh nhạt, ngữ khí cũng thực lạnh nhạt.

    "Xác thật cùng tôi không có quan hệ gì, chỉ đơn thuần thay bệnh viện Lạc Hải Sâm các người cảm thấy đáng tiếc."

    Nói xong bác sĩ trung niên nhìn thoáng qua Lý Trác Gia bên cạnh Giản Nhất Lăng, "Phân viện trưởng cho rằng như thế nào? Ông có nghe nói tới chuyện giữa các bác sĩ đã phát sinh ở bệnh viện các người không?"

    "Không rõ ràng lắm." Lý Trác Gia trả lời, "Nhưng cũng không quan trọng."

    "Phân viện trưởng, ông là người lãnh đạo cao nhất ở phân viện Lạc Hải Sâm kinh thành, ông nếu không công bằng công chính mà đối xử với nhân viên của mình, sẽ làm cho mọi người không có cách nào tin cậy vào Lạc Hải Sâm của các người."

    Lời nói của người đàn ông trung niên thấm thía, bộ dáng là vì tốt cho Lý Trác Gia, vì tốt cho phân viện Lạc Hải Sâm kinh thành.

    Lý Trác Gia trực tiếp trả lời, "Lạc Hải Sâm chúng tôi trước nay cũng không nói chính mình là một nơi công bằng công chính, cũng không để bụng người bên ngoài đánh giá chúng tôi là như thế nào."

    Lạc Hải Sâm đối với thái độ của người bên ngoài luôn luôn đều mặc kệ dù họ có thích hay không thích.

    Mặc kệ là bác sĩ hay là người bệnh, người nguyện ý tới liền tới, ngươi không muốn tới bọn họ tuyệt đối không bắt buộc.

    Đã tới nơi này của ta, ngươi liền phải dựa quy tắc của ta để làm việc.

    Lý Trác Gia lúc này đáp trả trực tiếp đem những lời muốn nói tiếp của người đàn ông trung niên phá hỏng.

    Người đàn ông trung niên không có đoán trước được Lý Trác Gia thế nhưng lại có thái độ ngạo mạn như vậy.

    Nhưng mà ông lại không dám chính diện giận dỗi lên Lý Trác Gia, rốt cuộc người ta là phân viện trưởng của phân viện Lạc Hải Sâm kinh thành, Lạc Hải Sâm rất có địa vị, trong nghề cũng được mọi người tôn kính, đắc tội với ông ấy cũng không phải là một cái lựa chọn tốt.

    Người đàn ông trung niên thở phì phò mà quay đầu tránh ra.

    Một bộ dạng nếu cùng người của Lạc Hải Sâm nói nhiều thêm trong chốc lát đều sẽ bị giảm thọ.

    Giản Nhất Lăng nói với Vân lão, "Chúng ta đi phòng nghỉ ngơi bên cạnh nói chuyện."

    "Được, chúng ta đi phòng nghỉ." Vân lão cũng không nghĩ phản ứng với người nọ.

    Đạo bất đồng khó lòng hợp tác.

    Sau khi đại hội kết thúc, người đàn ông trung niên về đến nhà, đăng nhập vào diễn đàn của các danh y nổi tiếng trong quốc nội, lên tiếng nói về Giản Nhất Lăng, lên án mạnh mẽ hành vi của Giản Nhất Lăng.

    Viết xong sau đó đăng tin, người đàn ông trung niên dào dạt đắc ý mà nhìn bài viết của mình, cảm thấy mình viết thật sự không tồi.
     
    Senhthankinh7 thích bài này.
  6. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1196: Vả mặt Phí Khanh (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc trước cũng có người ở trên diễn đàn nói qua chuyện tỷ thí giữa Giản Nhất Lăng cùng Phí Khanh ở Lạc Hải Sâm.

    Hiện tại lại ra tới một bài viết như vậy, trực tiếp đem Giản Nhất Lăng đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió.

    Nội dung bài viết đại khái chính là nói Giản Nhất Lăng kỳ thật là chỉ có hư danh, không có ghi chép nhật ký về cô khi làm giải phẫu.

    Nhưng mà bài viết này chỉ tồn tại không đến hai giờ.

    Hai giờ sau, người viết bài chủ động xóa bài cũng xin lỗi, xưng chính mình là nhất thời đầu óc nóng lên mới có thể phát loại bài viết không hề căn cứ này.

    Nhóm quần chúng ăn dưa có chút sờ không tới đầu óc.

    Trong nhà người đàn ông trung niên xuất hiện mấy người đàn ông cao 1 mét 8 trở lên, mỗi người đều hùng hổ.

    "Tôi đã xóa bài viết cùng xin lỗi, các người còn muốn tôi như thế nào nữa?"

    Người đàn ông trung niên vẻ mặt đưa đám, cầu xin.

    Thật là đậu má.

    Hắn ta chỉ đăng một bài viết, phân tích một chút chuyện về Giản Nhất Lăng, không đến một giờ, mấy người nam nhân này liền giết đến trong nhà hắn, hưng sư vấn tội.

    Còn bất chấp tất cả, còn làm cho công việc của ba mẹ vợ còn có em trai đều không còn nữa.

    Người một nhà nháy mắt tập thể thất nghiệp.

    Vì chuyện thất nghiệp này, hắn ta liền luống cuống.

    Hắn ta vội vàng xin lỗi nhận sai, hy vọng mấy nam nhân trước mắt này có thể vừa lòng.

    Giản Duẫn Thừa, Giản Duẫn Mạch, Giản Duẫn Náo ba anh em liền mắt lạnh như vậy nhìn hắn ta không ngừng xin lỗi.

    Giản Duẫn Thừa lạnh lùng mà trả lời hắn ta một câu, "Thấy quan tài mới rớt nước mắt, không đáng giá tiền."

    "Vậy.. Vậy cậu còn muốn chúng tôi thế nào nữa? Cho dù là tôi sai rồi, các người cũng nên cho tôi một cơ hội sửa sai chứ!"

    "Không muốn cho." Giọng nói Giản Duẫn Thừa âm lãnh, trong mắt không thấy một chút thương hại.

    Lãnh khốc, quyết tuyệt.

    Ngay cả là người luôn luôn ôn hòa nhất, Giản Duẫn Mạch giờ phút này cũng không chút nào lưu tình, "Sai rồi liền trả giá đại giới, sửa lại cũng không thể xóa bỏ sai lầm mà ông đã mang thương tổn cho người khác. Nếu một câu sửa sai liền không có việc gì, vậy ngục giam cùng cảnh sát làm cái gì?"

    Trong chuyện bảo hộ em gái nhỏ, ba anh em hiện tại rất là ăn ý, tuyệt đối không thủ hạ lưu tình.

    ###

    Cuộc giải phẫu của ông cụ Lý được sắp xếp vào buổi chiều thứ sáu.

    Toàn bộ bác sĩ trong phòng đều tới xem cuộc giải phẫu này.

    Đương nhiên mọi người đều là đứng ở ngoài cửa kính để xem, bảo đảm sẽ không quấy rầy đến Phí Khanh.

    Mọi người ôm tâm thái học tập tới, loại giải phẫu yêu cầu độ khó cao này là tư liệu sống quan trọng để bọn họ học tập.

    Cuộc giải phẫu được tiến hành với các thiết bị y tế có kỹ thuật tiên tiến hơn các bệnh viện bình thường khác rất nhiều.

    Khác với biểu hiện bên ngoài nhẹ nhàng tự tin, trong lòng Phí Khanh vẫn là có một tia lo lắng.

    Loại giải phẫu mang tính nguy hiểm cao này cô trước đây sẽ không làm.

    Một khi làm không tốt, ông cụ trên bàn giải phẫu này sẽ không bước xuống được.

    Giản Nhất Lăng cũng xuất hiện ở bên ngoài phòng giải phẫu.

    Nhìn thấy Giản Nhất Lăng xuất hiện, mọi người đều hướng về cô ánh mắt khác thường.

    Không biết cô tới đây quan khán là có ý tứ gì.

    Chỉ cảm thấy thấy cô liền không có cảm giác an tâm.

    Thời điểm Phí Khanh muốn vào phòng giải phẫu, thấy được Giản Nhất Lăng.

    Dừng một chút, Phí Khanh hơi hơi nhíu mày một chút, dừng lại bước chân, hỏi Giản Nhất Lăng, "Bác sĩ Giản cũng là tới xem tôi làm phẫu thuật sao?"

    "Đúng vậy." Giản Nhất Lăng trả lời, không có chút nào chột dạ cùng sự không tự nhiên.

    Phí Khanh cười một chút, "Vậy thì hãy xem cho tốt."

    Giải phẫu bắt đầu, Phí Khanh thao tác trước sau như một vững vàng.

    Bác sĩ cùng hộ sĩ vây bên ngoài phòng đều xem đến tập trung tinh thần.

    Phí Khanh không hổ là bác sĩ ngoại khoa giải phẫu trẻ tuổi xuất sắc nhất.

    Thủ pháp của cô vững vàng, các thao tác rất nhỏ đều có thể làm được tinh chuẩn đúng chỗ như vậy.

    Bên ngoài phòng bệnh bác sĩ cùng hộ sĩ xem đến nghiêm túc, lòng tràn đầy bội phục.
     
    Senhthankinh7 thích bài này.
  7. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1197: Vả mặt Phí Khanh (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nửa giai đoạn phía trước cuộc giải phẫu tiến hành còn tương đối thuận lợi.

    Đến nửa giai đoạn phía sau, khó khăn bắt đầu thẳng tắp bay lên.

    Ổ vị trí chung quanh mạch máu lớn và khí quản, mô ung thư đem hai ống dẫn bao bọc lấy, cần phải vô cùng cẩn thận mà đem nhóm mô này gỡ xuống, không thể có một chút sai lầm nào.

    Trên trán Phí Khanh đã rậm rạp đều là mồ hôi.

    Tình huống dần dần mà khẩn cấp lên.

    Cuộc giải phẫu tiến hành đến hai phần ba.

    Các hạng mục số liệu của Lý lão tiên sinh bắt đầu giảm thấp.

    Tim mọi người xem ở bên ngoài đều bị nhắc lên.

    "Sẽ không có cái vấn đề gì đi? Thoạt nhìn tình huống không phải thực tốt."

    "Sẽ không, chúng ta phải tin tưởng bác sĩ Phí."

    "Bác sĩ Phí còn không có giải phẫu thất bại lần nào, lần này hẳn là cũng sẽ không ngoại lệ."

    "Nhưng mà.. tôi mơ hồ cảm thấy không tốt lắm, rốt cuộc tuổi của người bệnh thật sự quá lớn, vị trí giải phẫu.. cũng xác thật không dễ xử lý.."

    Mọi người nhỏ giọng mà ở bên ngoài thảo luận, bởi vì giọng nói của bọn họ sẽ không bị người trong phòng giải phẫu nghe thấy, cho nên bọn họ có thể yên tâm mà phát biểu quan điểm của mình, không cần lo lắng quấy nhiễu đến người bên trong.

    Giản Nhất Lăng nhìn biểu hiện số liệu trên thiết bị cùng với hình ảnh giải phẫu, khẽ nhíu mày.

    Lại qua mười phút, người bệnh bắt đầu có xuất hiện lớn, nhịp tim, huyết áp các hạng mục số liệu đều bắt đầu không bình thường.

    Tình huống của người bệnh bắt đầu trở nên nguy hiểm.

    Toàn bộ phòng giải phẫu đều khẩn trương lên, mọi người vội vàng xuống tay cứu giúp.

    Trợ thủ dò hỏi Phí Khanh hiện tại nên xử lý như thế nào.

    Phí Khanh chính mình cũng luống cuống.

    Nhìn số liệu trên màn hình thiết bị không ngừng nhảy lên con số, đại não của Phí Khanh trong nháy mắt cũng trống rỗng.

    Giữa quá trình giải phẫu xuất hiện ngoài ý muốn thực thường thấy, nhưng mà loại tình huống trước mắt này, Phí Khanh lúc trước không có gặp qua.

    Động mạch chủ cùng mạch máu của người bệnh đều tan vỡ.

    Tình trạng thân thể của bản thân người bệnh lại không phải thực tốt.

    Toàn bộ bác sĩ cùng hộ sĩ trong phòng giải phẫu vội vàng tiến hành các biện pháp cấp cứu.

    Mọi người ở bên ngoài vây xem cũng đều khẩn trương lên.

    "Xem tình huống giống như không tốt lắm?"

    "Không có việc gì, chúng ta phải tin tưởng bác sĩ Phí, cô ấy rất có kinh nghiệm, cô ấy có thể xử lý tình huống như vậy."

    "Đúng đúng đúng, bác sĩ Phí lúc trước đã chuẩn bị trước rất kỹ lưỡng, loại tình huống này cô ấy là có đoán trước đến, khẳng định có thể xử lý tốt."

    Ở ngoài cửa kính mọi người ngươi một lời ta một ngữ mà nhỏ giọng nói.

    Các biện pháp cấp cứu không có tạo nên tác dụng, các các hạng sinh mệnh vẫn liên tục giảm xuống.

    Tình huống vô cùng nguy cấp.

    "Bác sĩ Phí, hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?" Bác sĩ trong phòng giải phẫu hỏi Phí Khanh.

    Phí Khanh trả lời không được.

    Trong đầu cô ấy không phải không muốn thực hiện cấp cứu, nhưng mà không có một cái phương pháp nào là hữu hiệu.

    Còn như vậy đi xuống, mạng sống của ông cụ Lý liền giữ không nổi.

    Phòng giải phẫu hoàn toàn loạn làm một đoàn.

    Người bên trong bên ngoài đều thực gấp.

    Người bên trong vội vàng làm cấp cứu, người bên ngoài xem đến nôn nóng lại bất lực.

    Bởi vì bọn họ đi vào cũng giúp không được gì.

    Cửa phòng giải phẫu mở ra, Giản Nhất Lăng từ bên ngoài tiến vào.

    Cô bắt đầu thong dong mà chỉ huy những người trong phòng tiến hành cấp cứu, đồng thời chính mình tiêu độc thay quần áo.

    Sau khi dùng tốc độ nhanh nhất để thay quần áo, Giản Nhất Lăng đi tới trước bàn giải phẫu, từ trên tay Phí Khanh đang kinh ngạc tiếp nhận công cụ.

    Giải phẫu tiếp tục.

    Mọi người trong phòng giải phẫu cũng vội vàng chăm chú phụ trợ Giản Nhất Lăng tiến hành giải phẫu.

    Sau hai giờ.

    Giải phẫu kết thúc.

    Giản Nhất Lăng từ bàn giải phẫu rời đi.

    Nhịp tim huyết áp người bệnh ổn định, tạm thời sẽ không có nguy hiểm đến sinh mạng.
     
    Senhthankinh7 thích bài này.
  8. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1198: Vả mặt Phí Khanh (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mô ung thu ở phổi cũng được cắt bỏ thực thành công, đã cơ bản hoàn thành loại bỏ ổ bệnh.

    Hộ sĩ đem tin tức tốt này báo cho người nhà bệnh nhân đang chờ trong phòng chờ.

    Sau đó lực chú ý của toàn bộ bác sĩ đều ở trên người vừa mới kết thúc một hồi khổ chiến, Giản Nhất Lăng.

    Biểu tình Giản Nhất Lăng bình tĩnh, trên mặt không có biểu tình gì.

    Đã không có khoe khoang cũng không có trách cứ.

    Thậm chí nhìn cũng đều không có nhiều nhìn Phí Khanh nhiều một cái.

    Cô thu thập xong chính mình, thay đi quần áo lúc làm phẫu thuật.

    Bình tĩnh thong dong mà rời đi phòng giải phẫu.

    Mọi người nhìn Giản Nhất Lăng như vậy, trong lúc nhất thời tâm tình phức tạp.

    Lúc trước suy đoán Giản Nhất Lăng là bởi vì không có thực lực mới cự tuyệt cùng Phí Khanh tiến hành tỷ thí làm cho trong lòng mọi người hổ thẹn không thôi.

    Hóa ra người ta là có bản lĩnh thật sự, đúng là không muốn lấy mạng người ra tỷ thí, mới từ chối cùng Phí Khanh so tài.

    Mà trái lại Phí Khanh.

    Đưa ra tỷ thí chính là cô ấy, kết quả cuộc giải phẫu ở trên tay cô ấy thiếu chút nữa thất bại, ông cụ kia thiếu chút nữa liền chết ở trên bàn giải phẫu.

    Phí Khanh không biết chính mình như thế nào mà đi trở lại văn phòng của mình.

    Thẳng đến khi đã ngồi ở trong văn phòng hơn nửa giờ, cô ấy mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại.

    Mở ra nhóm WeChat, nhìn thấy mọi người đều đang khen ngợi Giản Nhất Lăng.

    [Khó trách bác sĩ Giản làm ở tổng viện, hóa ra cô ấy lợi hại như vậy a!]

    [Đúng vậy đúng vậy, phòng giải phẫu hôm nay còn may là có bác sĩ Giản ở, cô vững vàng cùng bình tĩnh mà chỉ huy mọi người làm việc, chính mình còn có thể thập phần hoàn thành giải phẫu xuất sắc, quả thực đẹp mắt đến ngây người!]

    [Từ hôm nay trở đi, bác sĩ Giản chính là thần tượng của tôi!]

    [Trời ơi, các người không biết hôm nay tình huống bên trong phòng giải phẫu có bao nhiêu nguy hiểm, thiếu chút nữa liền trở thành sự cố giải phẫu đầu tiên từ ngày phân viện Lạc Hải Sâm kinh thành chúng ta sáng lập cho đến nay. Đều nhờ bác sĩ Giản cứu lại cục diện, cũng cứu vớt sinh mệnh của ông cụ kia.]

    [Giản Nhất Lăng thật sự quá trâu bò, cuộc giải phẫu này vốn dĩ đã muốn thất bại, Giản Nhất Lăng lại từ quỷ môn quan kéo người ta trở về!]

    [Thật sự quá cường đại! Quỳ xem!]

    Phí Khanh cảm giác bọn họ không chỉ là đang khen Giản Nhất Lăng, đồng thời khẳng định cũng đang trào phúng chính mình, chỉ là vì có cô ở trong nhóm nên không có trực tiếp nói đến mà thôi.

    Nói không chừng ở trong những nhóm không có cô, họ đang cười nhạo cô.

    Nghĩ đến vinh quang nguyên bản thuộc về chính mình đều bị Giản Nhất Lăng cướp đi, Phí Khanh tràn đầy không cam lòng.

    Phí Khanh cầm điện thoại di động nặng nề mà quăng ngã ở trên mặt bàn.

    Một đám gió chiều nào theo chiều ấy!

    ###

    Trương Vân không phải ở khoa ngoại, nhưng mà chuyện phát sinh bên bên khoa ngoại thực mau liền truyền khắp toàn bộ bệnh viện.

    Trương Vân sau khi nghe thấy cái tin tức này, người bên người đều hướng cô dò hỏi chuyện của Giản Nhất Lăng.

    "Trương Vân, cô cùng Giản Nhất Lăng cùng nhau ăn cơm cùng nhau đi làm tan tầm, có phải quen biết hay không?"

    "Xem như đi." Trương Vân cũng không dám nói quan hệ của mình cùng Giản Nhất Lăng có bao nhiêu thân thiết.

    "Thật hâm mộ cô, có thể tiếp xúc gần gũi với đại thần."

    "Các người cách đến cũng không xa." Trương Vân cười cười.

    "Chúng tôi cùng cô ấy không thân a, lần sau ở nhà ăn ăn cơm cô giới thiệu cho chúng tôi làm quen với nhé!"

    Trương Vân chỉ có thể thoái thác quan hệ của mình cùng Giản Nhất Lăng thật sự cũng không có thân thiết như vậy.

    Giản Nhất Lăng là vì thiếu cô nhân tình mới nhờ người giới thiệu đề cử cô tới phân viện Lạc Hải Sâm kinh thành để thực tập.

    Gần đây mỗi ngày cùng nhau đi làm tan tầm cùng nhau ăn cơm cũng là vì bên trong phân viện, hai người cũng chỉ nhận thức lẫn nhau, cùng những người khác càng không thân.

    Hai người quan hệ thật đúng là không có đến phân thượng kia.

    Trương Vân thật sự không biết hóa ra Giản Nhất Lăng lại lợi hại đến loại tình trạng này.
     
    Senhthankinh7 thích bài này.
  9. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1199: Các anh trai thật sự đi hát rong (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô biết Giản Nhất Lăng là một bác sĩ khoa ngoại lợi hại, nhưng mà chưa bao giờ biết cô ấy đã lợi hại tới mức như vậy.

    Trong ngày giải phẫu bởi vì cô chỉ là bác sĩ thực tập, không thể giống như mấy bác sĩ khác đi xem Phí Khanh làm phẫu thuật.

    Nhưng mà sau khi giải phẫu kết thúc, các đồng nghiệp nghị luận khiến cho cô ấy rõ ràng cảm nhận được Giản Nhất Lăng cường đại cùng ngưu bức.

    "Tóm lại so với chúng tôi thì với cô vẫn tốt hơn một chút, tuần sau chúng tôi họp mặt, cô giúp chúng tôi mời cô ấy nhé?"

    Giản Nhất Lăng không ở trong biên chế của phân viện, vốn dĩ họp mặt lần này không có phần của Giản Nhất Lăng.

    Nhưng mà hiện tại các đồng nghiệp đều muốn cùng Giản Nhất Lăng đến gần một ít, trừ bỏ số ít người, mọi người cơ hồ đều nhất trí hy vọng Giản Nhất Lăng cũng có thể theo chân bọn họ đi họp mặt.

    "Cái này.. tôi hỏi một chút xem thử, vẫn là muốn xem ý tứ của Giản Nhất Lăng."

    Trương Vân cũng không dám nói quá chắc chắn.

    Tới giờ tan tầm, Trương Vân và Giản Nhất Lăng cùng nhau rời đi bệnh viện.

    Vừa mới cửa, hai người nhìn thấy trên quảng trường không xa ở cửa bệnh viện cùng dĩ vãng có bất đồng dòng người.

    "Đây là làm sao vậy?" Bản năng của con người là lòng hiếu kỳ, Trương Vân hướng phương hướng kia nhìn lại, "Giống như có tiếng dương cầm."

    Tiếng dương cầm?

    Giản Nhất Lăng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, bước nhanh hướng tới dòng người.

    Thường thì những nơi náo nhiệt Giản Nhất Lăng không đến, nhưng mà hôm nay cái náo nhiệt này, khả năng có chút không giống như hồi trước.

    Giản Nhất Lăng cùng Trương Vân chen vào đám người.

    Nguyên bản trên quảng trường trống trải, bày ra một chiếc đàn dương cầm tam giác.

    Một người tuổi trẻ tuấn lãng đang diễn tấu nhập thần, ngón tay thon dài bay nhanh ở trên chiếc dương cầm, người xem hoa cả mắt.

    Người diễn tấu không phải ai khác, đúng là Giản Duẫn Náo.

    Giản Vũ Mân cầm microphone ở bên cạnh thâm tình biểu diễn ca khúc trữ tình du dương.

    Một bộ thiết bị âm thanh xa hoa hoàn mỹ mà đem thanh âm của dương cầm cùng tiếng ca tản đi ra ngoài, hấp dẫn tới vô số quần chúng vây xem.

    Mọi người đều nhận ra tới người đánh đàn chính là một nghệ sĩ đàn dương cầm mới nổi trong mấy năm gần đây.

    Mà cái người đang hát chính là thành viên của nhóm nhạc Jupiter mấy năm trước đã rời khỏi giới giải trí, Tạ Mân Vũ.

    Mà ở trước mặt hai người, còn đặt một cái chén, một cái chén mẻ, bên cạnh còn đặt một cái thẻ, mặt trên viết một hàng chữ: Hoan nghênh cho ăn.

    Tổ hợp mở một buổi biểu diễn có vạn người đến xem đều dư dả, kết quả hai người liền ở ven đường biểu diễn?

    Đây là tình huống như thế nào?

    Làm thế nào mà hai nghệ sĩ lại lưu lạc đến mức này?

    Nếu không có vệ sĩ ngăn đón, hiện tại quần chúng vây xem có khả năng đã xông lên.

    Trương Vân lôi kéo cánh tay Giản Nhất Lăng, "Tôi không phải đang nằm mơ chứ, nghệ sĩ dương cầm tôi thích đang vậy mà đang ở trước mặt tôi đàn dương cầm."

    Lúc ở thôn Kim Thủy, Kim Cẩm cùng Giản Nhất Lăng ở cùng nhau, gặp qua mấy người anh của Giản Nhất Lăng.

    Nhưng mà Trương Vân không có, Trương Vân chỉ trước khi cùng Giản Nhất Lăng tới kinh thành mới cùng Giản Nhất Lăng nói chuyện một lần, sau đó đã bị Giản Nhất Lăng phái người đưa đến kinh thành.

    Trong lúc đó cô không có cùng người nhà Giản Nhất Lăng gặp mặt qua.

    Trương Vân còn đang đắm chìm ở trong kinh ngạc, Giản Nhất Lăng đã đi đến chỗ của Giản Vũ Mân cùng Giản Duẫn Náo.

    Vệ sĩ ngăn đón những người khác lại không có ngăn trở Giản Nhất Lăng.

    Giản Vũ Mân cùng Giản Duẫn Náo đều nhìn thấy Giản Nhất Lăng.

    Giản Vũ Mân trực tiếp đi tới lôi kéo Giản Nhất Lăng, ánh mắt mềm mại mà nhìn chăm chú Giản Nhất Lăng, phảng phất ca khúc này hát là vì Giản Nhất Lăng.

    Giản Vũ Mân chỉ có ở thời điểm ca hát, mới có thể có ánh mắt ôn nhu thâm tình như thế.

    Ngày thường muốn gặp bộ dáng ôn nhu như vậy của anh là không có khả năng.
     
    Senhthankinh7 thích bài này.
  10. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1200: Các anh trai thật sự đi hát rong (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có quần chúng vây xem nhận ra hai người, hai người năm đó cùng nhau xuất hiện trên chương trình giải trí, biết được hai người là anh em.

    Mà ca từ Giản Vũ Mân biểu diễn, đúng là một người anh trai đối với em gái.

    Em là món quà mà thượng đế gửi cho chúng ta;

    Em là thiên sứ của chúng ta;

    Em là ánh sáng mà chúng ta muốn bảo hộ;

    Chưa từng muốn nghĩ tới em sẽ trưởng thành;

    Cũng không muốn em trải qua gió táp mưa sa;

    Nhưng mà thời gian luôn là bước chân vội vàng;

    Mang đi của em thời niên thiếu ngây thơ, mang đến những nguy hiểm cùng phiền toái;

    * * *

    Ước nguyện cho em cả đời bình an;

    Ước nguyện cho em cả đời mỹ mãn;

    Ước nguyện cho chúng ta vĩnh viễn bảo hộ lẫn nhau;

    * * *

    Bài hát không tìm thấy được trên mạng, trước đây cũng không có người nghe thấy qua.

    Bởi vì nguyên bản đây là bài mà Giản Duẫn Náo sáng tác nhạc khúc, Giản Vũ Mân viết lời.

    Hôm nay là lần đầu tiên công khai biểu diễn.

    Giản Nhất Lăng nhìn Giản Vũ Mân một hồi lâu, tay nhỏ vói vào trong túi tìm tòi, móc ra tới mấy tờ tiền lẻ.

    Đây là một ít tờ tiền lẻ không nhiều lắm của cô.

    Sau đó Giản Nhất Lăng đi đến phía trước chiếc chén bể kia.

    Đem tiền lẻ ném đi vào.

    Vẻ mặt quần chúng vây xem đều là dấu chấm hỏi.

    ?

    Được em gái tán thành sao?

    Cảm giác hot search trên Weibo vào ngày mai sẽ xuất hiện một cái tin: [Kinh ngạc chưa! Thần tượng xuất ngũ hát rong ven đường, em gái nhìn thấy thật đáng thương mà cho tiền tiêu vặt.]

    Bởi vì có Giản Nhất Lăng khởi đầu, chỉ chốc lát sau có những người xem khác cũng ném tiền vào trong chén.

    Một tờ năm một tờ mười, thậm chí tờ một trăm tệ cũng đều có.

    Chỉ chốc lát sau, chiếc chén bể nhỏ bé cũng đã chứa đầy.

    Giản Vũ Mân cùng Giản Duẫn Náo tổng cộng biểu diễn ba bài hát, ba bài hát kết thúc, thu dọn về nhà.

    Giản Vũ Mân cầm lấy cái chén bể chứa đầy tiền kia, đi đến trước mặt La Tú Ân đứng trong đám người.

    Trong lòng ngực La Tú Ân còn ôm tiểu Đơn Giản.

    Giản Vũ Mân đem chén nhỏ đưa cho tiểu Đơn Giản, "Tiểu tử thúi, con xem, đây là tiền mà ba con vất vả hát rong kiếm được, cho con mua sữa bột cùng tã giấy."

    "Cô cô.." Đơn Giản căn bản không để ý tới ba cậu bé, cũng không nhìn chiếc chén bể trước mặt, trong mắt chỉ có cô cô xinh đẹp của mình.

    "Dựa!" Giản Vũ Mân nhịn không được muốn mắng chửi người, thật là một chút mặt mũi cũng đều không cho lão cha mình!

    La Tú Ân cúi đầu răn dạy, "Suốt ngày chỉ biết muốn cô của con, cũng không nghĩ con hiện tại nặng như thế nào, cô của con ôm con sẽ rất mệt! Lão nương ôm con một ngày đều cũng thấy quá mệt."

    "Ô ô ô.."

    Bị lão mẹ ngăn trở, không thể được cô cô xinh đẹp ôm ấp, bạn nhỏ Đơn Giản bẹp khóe miệng, đáng thương vô cùng.

    Sau đó cậu bé lại nhìn về phía lão ba cùng các bác các chú của mình.

    Kết quả không một người để ý đến mình.

    Ô ô ô.

    Từ quảng trường rời đi, mọi người ở một hàng gần đó nghỉ ngơi.

    Trương Vân nhìn Giản Duẫn Náo trước mắt, vui mừng hỏi, "Hóa ra các người là anh em, ruột!"

    Trương Vân ngữ khí kích động mà nói với Giản Duẫn Náo, "Tôi thực thích các ca khúc của anh, mỗi một khúc đều thực ưu thương, tôi còn tưởng rằng.."

    Còn tưởng rằng con người tác giả là một u buồn mỹ nam tử.

    Lại không nghĩ rằng chân nhân cũng không u buồn như thế.

    Đẹp nhưng thật ra rất đẹp, mấy anh em Giản gia không có một người nào có giá trị nhan sắc thấp.

    Đại khái chính là gien ưu thế đi? Trương Vân hâm mộ không thôi.

    Giản Duẫn Mạch giúp Giản Duẫn Náo giải thích một chút, "Nhạc khúc của em ấy ưu thương là bởi vì mấy năm nay em ấy bị mất một kiện trân bảo."

    Giản Duẫn Mạch nói như vậy, mọi người đều có thể nghe hiểu rõ.

    Trương Vân sửng sốt một chút cũng phản ứng lại đây.

    Hóa ra nghệ sĩ dương cầm mà mình thích sở dĩ cho tới nay đều sáng tác những khúc nhạc ưu thương như vậy, là bởi vì không thấy được em gái.

    Không nghĩ tới cô còn cứu được cái người em gái này.

    Thế giới này thật là quá nhỏ, duyên phận thật là quá kỳ diệu.

    Còn có, người của Giản gia thật là quá lợi hại.

    Các các anh hóa ra lại ưu tú như vậy.

    Nói không hâm mộ đó là giả.
     
    Senhthankinh7 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...