Ngọn đồi hoa tím - Thơ tình Du Mục Con thuyền khuất dần trên biển sáng lấp lánh Vọng lại tiếng còi dài Thành phố vẫn đương ngái ngủ Chỉ mình anh với lũ dã tràng. Nếu một ngày bước lên ngọn đồi nở đầy hoa tím Lặng lẽ nhìn ra phía biển Liệu anh có thể được nghe lại tiếng hát em? Tình yêu của anh là những giai điệu Em cất lên lời du dương Tình yêu của anh là cánh hải âu Đôi cánh trắng sải dài nỗi nhớ. Nếu một ngày đứng trên ngọn đồi đầy hoa tím Thử cất tiếng gọi trong ánh hoàng hôn Liệu anh có thể gặp đuợc người dịu dàng là em không? Từ ô cửa sổ cũ kĩ Ai đó chợt đánh lên một bản nhạc buồn Anh ngỡ rằng lời ru của biển Có người đến rồi đi trong chiều muộn Liệu họ có mang theo giấc mơ về những mùa hè. Tình yêu của em là những dòng nhật ký Anh đánh vần từng trang giấy cuộc đời Tình yêu của anh là con thuyền nhỏ Đi hoài không tới đuợc phía bờ em. Nếu một ngày đứng trên ngọn đồi đầy hoa tím Chợt thấy cột khói từ một con tàu cũ Liệu em có đi tìm kiếm anh không? Hàng cây phong non âm thầm dọc suốt con đuờng đi về phía biển Rơi rụng xuống vài chiếc lá như tiếc nuối Con chim trên cánh quạt gió nơi tháp chuông nhà thờ Hót lên lời nhớ nhung. Tình yêu của ngày hôm qua là tiếng vọng buồn Chẳng mấy chốc mà tan biến Tình yêu ngày mai là đoạn điệp khúc Sẽ có người mới hát cùng em những bản tình ca. Nếu một ngày bước trên con dốc đầy hoa tím Tình cờ gặp lại anh trong ánh hoàng hôn Em có chạy đến và ôm anh không?
Nhớ - Thơ tình Du Mục Những mùa thu đi qua Những cuộc tình trôi xa Những người tình trở thành dĩ vãng Ta tìm nhau mải miết Ta mất nhau vội vàng. Dấu buồn lang thang Lá vàng rơi ngang Sương thu xóa mờ kỉ niệm. Những mùa gió heo may thôi tìm kiếm Nhớ nhung bặt tin Ngơ ngác. Im lìm.. Chiều thu buồn Bước chân tìm về Nỗi nhớ Không tên..
Tháng mười - Thơ tình Du Mục Chiều tháng Mười, nắng nhẹ xanh xao Cà phê Thái. Giọng Khánh Ly quen thuộc. Thằng bạn hiền tay vàng khói thuốc Ưu tư Đuổi theo những suy nghĩ Mơ màng.. Cà phê buồn mặc nỗi nhớ lang thang Chẳng có em. Phố phường lao xao gió Cơn mưa trái mùa về qua ngõ nhỏ Nhạt nhòa dần tiếng bước chân ai. Lá rơi hoài trên kí ức vàng phai Em chẳng tới. Ly cà phê thêm đắng Ngoài kia phố, mùa thu qua thầm lặng Bỏ lại anh. Mơ những giấc mơ dài..
Mưa chiều xót xa - Thơ tình Du Mục Nắng khắc vào da thịt Một vết sẹo thời gian Hoàng hôn rơi thấm đỏ Vùng ký ức hoang tàng Anh nuốt vào ngày cũ Một giọt em mềm môi Nhắm mắt vào chỉ thấy Nắng xanh trên vai người Những cơn mưa mùa Hạ Rơi xuống chiều xót xa Thành phố buồn như thể Nỗi đau còn hôm qua.
Mười sáu - Thơ tình Du Mục Mười sáu em là nắng lung linh Chiếc lá thoáng rơi cũng giật mình Tha thướt áo dài như hoa bướm Tóc thề em kết xinh thật xinh Anh ngồi bàn dưới em bàn bên Áo dài anh vẩy mực lên trên Bạn biết mách em, em giận dỗi Mắt ướt nhìn anh, nói "bắt đền". Anh về viết một lá thư tay Trong thư anh nói hay thật hay Rằng ngày mai nữa anh xin trả Xin em đừng có mách với thầy. Ngày tháng học trò cứ thế trôi Chiều nao tan học bước song đôi Lời yêu anh dấu trong ngăn cặp Đến lúc xa nhau chẳng kịp lời * * * Anh vẫn thường về thăm lớp xưa Bao nhiêu kỷ niệm nói sao vừa Mặt bàn còn chưa phai dấu mực Anh ngồi bắt đền lại ngày xưa.
Sang đông - Thơ tình Du Mục Cây bàng già đỏ ối Gọi tiếng gió xôn xao Cuốn theo từng chiếc lá Sang đông tự hôm nào. Trời thôi cao vời vợi Chim thôi hót đầu cành Bay về đâu tránh rét Hỡi cánh chim mỏng manh Buổi sớm sương lành lạnh Run run nét môi gầy Trời mới vừa đông đó Sao đã lạnh bàn tay! Em đến trường tóc ngắn Rơi vàng lá ngẩn ngơ Tà áo dài cuống quýt Anh mang về ngủ mơ * * * Trời vào đông nhanh tối Trên lối lá rơi đầy Lỗi hẹn chiều đông ấy Để lá hoài rơi rơi..
Tháng ba mộng du - Thơ tình Du Mục Một ngày buồn như hôm nay Anh không biết làm gì khác ngoài nhớ em Nhớ nhung rồi buồn thêm Vì thành phố không còn em nữa. Những cơn gió mùa hạ đã về ngang cửa Áo em phơi vẫn tím ngoài thềm Mùa đã sang ngoài phố thật êm Hoa gạo thôi rơi đỏ chiều ký ức Anh vẫn mộng du giữa tháng Ba hư thực Em ở bên này hay ở bên kia. Em ở bên này hay ở bên kia Ngày dài quá mà người thì xa quá Thành phố vắng em nằm buồn như lá Mấy dòng thư, chim câu bỏ quên rồi. Từng ngày buồn cứ thế lặng lẽ trôi Anh vẫn không biết làm gì khác ngoài nhớ em.
Đi về - Thơ tình Du Mục Tôi vẫn hay đi về Nơi con đường năm ấy Qua những bờ lau sậy Trắng xóa những niềm riêng. Mênh mông thuở hồn nhiên Con chuồn chuồn bụng đỏ Cánh diều nghiêng nghiêng gió Chở nặng miền ước mơ. Con nhện hồng ươm tơ Giăng kín lời ru muộn Àh ơi con cà cuống Mang tuổi thơ đâu rồi. Tiếng hát thuở nằm nôi Lớn theo từng mùa gặt Vẫn còn nghe trong vắt Như những hòn bi xanh.
Yêu em những mùa - Thơ tình Du Mục Này em ngoan hỡi Chớ nói chia lìa Tình tôi còn đó Nguyên vẹn si mê. Mắt cười lúng liếng Môi ngon hồng đào Cắn vội một miếng Đêm về chiêm bao. Xanh xao nắng hạ Em gom mây vàng Giấu mùa xuân cũ Cho mưa vội vàng. Mùa thu bé bỏng Nước mắt hao gầy Ôm tình chút nữa Đông vừa qua đây. Này em mùa hạ Này em mùa thu Tôi khờ khạo lắm Yêu em bốn mùa.
Khi mùa mưa đến - Thơ tình Du Mục Thành phố nghĩ ngợi gì Khi mùa mưa đang tới Chuyến tàu đêm rất vội Chở giấc mơ oi nồng * * * Thành phố vào mùa mưa Bất ngờ không báo trước Dốc phố dài trơn trượt Những nhớ nhung xếp hàng Chuyến mưa chiều lang thang Quán cà phê vắng khách Giọng Ý Lan dìu dặt Khói thuốc nhạt lưng chừng Từng khách lạ âm thầm Rời đi trong mưa tối Người chủ quán ngủ quên Ngày tàn hơi thuốc cuối. Những mùa hạ sau cùng Đã theo người xa khuất Chỉ còn những cơn mưa Vẫn rơi hoài chưa dứt Thành phố chẳng có gì Khi mùa mưa đang đến Ngoài nỗi buồn ẩn hiện Phủ lên những mặt người * * * Thành phố đợi chờ gì Khi mùa mưa đang đến..