Đến chiều, cô và ông Quãng tan ca trở về nhà thì món hàng cũng vừa được giao đến. Kha Phong háo hức lấy ngay bộ váy ra thử rồi tấm tắc khen mắt nhìn đồ của mình. Sau khi đã ngắm nghía đủ kiểu xong, Kha Phong mới giật mình nhớ ra là không còn nhiều thời gian để chuẩn bị nữa. Cô nhìn đồng hồ, bối rối khi biết đã là 18 giờ hơn. Thấy đã trễ đến như vậy, cô bèn lật đật đi tắm và trang điểm chuẩn bị đi cùng với Đàm Minh Trạch..
Đúng bảy giờ tối, xe của Đàm Minh Trạch đến trước nhà đúng như lời hẹn. Hắn gọi điện thoại cho cô nhưng lúc đó cô đang trang điểm, cô chỉ liếc nhìn một cái rồi mặc kệ. Thấy cô không bắt máy, hắn bèn gọi cho ông Quãng để hỏi. Ông Quãng nhanh nhảu đi tìm hiểu xem Kha Phong đang làm gì rồi báo lại cho hắn. Biết cô giờ này vẫn còn chưa trang điểm xong, hắn không có thái độ gì mà chỉ cúp máy rồi ra lệnh cho vệ sĩ Trí đưa mình vào trong nhà để chờ.
Minh Trạch rất vui vẻ ngồi đợi Kha Phong ở dưới phòng khách. Hắn không gấp, trong lòng còn có chút mong chờ muốn nhìn ngắm bộ dạng của cô lúc trang điểm lộng lẫy. Một tiếng đống hồ trôi qua, lúc này Kha Phong cũng đã trang điểm xong. Cô biết hắn đang đợi mình dưới lầu nên rất bình thản mà đi xuống. Trong giây phút bất ngờ, cô xuất hiện trước mặt Minh Trạch với dáng đi uyển chuyển chậm rãi bước xuống từng bậc thang với bộ váy lộng lẫy vừa mua. Vào đúng giây phút đó, hắn vô thức nhìn cô không chớp mắt. Gương mặt trang điểm đẹp sắc xảo cùng với mái tóc uốn xõa bồng bềnh, dáng vẻ dịu dàng nữ tính như một nàng công chúa bước ra từ truyện của cô làm hắn ngây ngất. Hắn như bị chìm đắm vào sự xinh đẹp của cô mà quên cả việc vẫn đang cầm tách trà trên tay, trà trong miệng cũng không nuốt xuống. Mãi cho đến khi cô bước đến gần ngay trước mặt hắn mới giật mình mà tỉnh táo lại, vội nuốt ngụm trà trong miệng rồi bỏ tách trà xuống, cố giả vờ như bình tĩnh mà nói:
"Đi nhanh thôi, trễ rồi!"
Nói vừa dứt câu, hắn lật lật tự di chuyển xe lăn đi mà không dám ngước nhìn Kha Phong thêm một lần nào nữa. Thấy hắn đi, cô bèn đi theo sau. Sau khi lên xe, hắn quay sang định nói chuyện gì đó với cô. Nhưng vừa nhìn cô một cái, hắn lại bị sắc đẹp của cô thì lại bị thu hút mà ngẩng người ra. Kha Phong có thừa kinh nghiệm để nhận ra, cô khinh trong lòng mà lộ ra cả nét mặt. Cô không ngần ngại tỏ thái độ, bắt chéo chân, khoanh tay trước ngực, quay mặt ra hướng cửa sổ không muốn đoái hoài với hắn. Nhưng chả may, vì váy cô đang mặc có kiểu dáng xẻ tà nên hành động bắt chéo chân của cô vô tình lại để lộ đùi mình ra. Hắn nhìn thấy da thịt của cô liền lộ ra vẻ mặt khoan khoái, mắt nhìn từ đầu tới chân cô không rời. Nhưng bất ngờ hắn chợt nhận ra cô không đeo hoa tai mình tặng. Thắc mắc, hắn liền hỏi:
"Hoa tai tôi tặng cô không đeo à?"
Nghe hắn hỏi, cô cũng không ngần ngại mà lạnh lùng trả lời: "Tôi hết tiền rồi, tôi vừa bán nó để mua bộ váy này."
Hắn vừa ngạc nhiên vừa tức giận: "Cái gì? Quà tôi tặng, cô không thích thì cứ để yên. Tại sao lại dám bán hả?"
Cô lạnh lùng trả lời: "Tôi nghèo quá biết phải làm sao bây giờ? Anh bảo tôi mặc đẹp, tôi mua váy mặc đẹp cho anh xem rồi còn gì."
Thấy thái độ lạnh nhạt của cô, hắn liền tức giận:
"Này, thái độ đó là sao? Cô bán đồ của tôi tặng, cô xem tôi là cái gì đây hả? Không tiền thì bảo là không tiền, tôi cho tiền cô đi mua. Cô có biết tôi mất bao nhiêu thời gian mới chọn được món quà đó không?"
Lúc này cô quay mặt lại nhìn hắn, ánh mắt đáng sợ kèm theo một chút giọng điệu thách thức:
"Anh dám lớn tiếng với tôi à?"
Hắn giật mình, mặt cũng ngơ ra: "Không có! Cô nghe thế nào ra tôi lớn tiếng vậy? Tôi nói rất bình thường."
"Có tí đồ thôi mà, anh có cần lớn tiếng với con gái không? Đồ nhỏ mọn."
Bị cô chửi, hắn ú ớ không nói được gì. Nhưng hắn không muốn chịu thua cô. Không bắt cô nhận lỗi được, hắn bèn chăm chọc:
"Cô mà cũng còn là con gái à?"
Tưởng rằng câu này sẽ khiến cô nổi cơn thịnh nộ, không ngờ cô lại quá cao tay, bình tĩnh mà đáp lại:
"Tôi không phải con gái vậy anh là con gái à?"
Ánh mắt của cô lúc nói ra câu đó vô cùng đáng ghét, coi thường ra mặt. Hắn bị cô chọc sôi máu, hai tay nắm chặt lại cố nhịn không đánh người. Hắn nghiến răng, nói:
"Này này cô kia, cô làm như vậy là thế nào? Nãy giờ tôi thấy cô làm hơi quá rồi đó."
Kha Phong không mải mai quan tâm, miệng còn nhếch lên cười đầy thách thức. Hắn thật sự nhịn không nổi nữa, phải tự lấy tay khác kiềm tay của mình lại để không đánh cô. Sau cùng, khi qua được cơn thịnh nộ, hắn không thèm nói chuyện với cô nữa. Chỉ thấy hắn nói xong câu đó liền quay đi cầm điện thoại gõ bàn phím nhắn tin cho một người được đặt tên trong điện thoại là "Anh hai". Hắn đem hết bức xúc thả vào tin nhắn gửi cho anh hai của mình:
"Cái con nhỏ này không được rồi anh hai! Nó ngang
ngược vô cùng. Nó bán đôi hoa tai anh kêu em mua tặng nó rồi. Em trách nó thì nó làm bộ coi thường với em. Nó nhỏ hơn em mà dám hỗn hào mắng em nhỏ mọn. Anh coi em nên làm gì tiếp theo để giúp anh đây? Em ghét nó quá, chỉ muốn đấm cho nó một cái thôi."
Tin nhắn vừa gửi đi, bên phía nhận liền lập tức soạn tin gửi lại: "Cậu nhịn chút đi, con gái phải có chút ngang ngược thì mới giống con gái chứ! Cô ấy là chị dâu của cậu, là vợ tương lai của anh đó. Hoa tai đó bán rồi thì thôi. Lát nữa cậu lấy chút tiền nhét vào ví cô ấy đi, chắc cô ấy hết tiền tiêu rồi. Ráng nhịn giùm anh mấy tháng thôi, anh biết cậu không nhịn phụ nữ được nên ba năm nay có dám kêu cậu đi gặp cô ấy đâu. Chỉ còn vài tháng nữa anh về nước rồi, anh sợ tới đó mới làm quen với cô ấy thì hơi muộn nên mới nhờ cậu trong thời gian này dùng thân phận của anh tiếp cận trước. Anh cũng không cần cậu làm gì nhiều, chỉ cần tạo cho cô ấy ấn tượng tốt là được rồi. Cố gắng dịu dàng với phụ nữ một chút, đừng hở ra là muốn đánh như vậy nữa."
Hắn đọc xong tin nhắn của anh hai mình thì tức lắm nhưng vẫn phải nghe theo. Hắn lườm đôi mắt sắc lẹm sang Kha Phong, bực bội lấy ví tiền của mình ra rồi giật mạnh ví cầm tay của cô đang giữ. Cô giật mình nhìn lại, chưa kịp hiểu hắn muốn gì thì đã thấy hắn lấy tiền trong ví của hắn nhét vào ví của cô, miệng còn lẩm bẩm:
"Tôi cho cô tiền đó, hết tiền thì nói tôi đưa thêm. Đừng có bán đồ của người khác tặng như vậy nữa. Nếu cô còn dám lần nữa thì đừng có trách tôi."
Kha Phong mặt đầy hoang mang, vội giật ví của mình lại nhưng hắn nhất quyết nhét tiền vào cho xong mới chịu buông. Đến khi cô lấy được ví, muốn trả tiền lại cho hắn thì cũng vừa đúng lúc xe dừng lại. Hóa ra đã đến nơi rồi. Vệ sĩ Trí lập tức bước khỏi xe đi đến mở cửa mời Kha Phong xuống. Ở bên kia, tùy tùng của Minh Trạch đem theo xe lăn đến đỡ hắn ra ngoài. Thấy vậy, cô đành ra khỏi xe rồi tính tiếp. Sau khi ra ngoài, cô lập tức đi đến chỗ hắn để nói rõ nhưng hắn đã biết trước mà ngắt lời cô:
"Giữ số tiền đó rồi im miệng lại. Nói nữa tôi đánh bây giờ."
Nói dứt lời, hắn trực tiếp nắm lấy tay cô rồi ra hiệu cho vệ sĩ Trí đẩy xe lăn đi. Kha Phong bị lời hắn nói làm cô cảm thấy như đang được bố thí. Lòng tự trọng của cô bị đã kích, vốn dĩ đã ghét hắn nay lại càng ghét hơn. Cô giật tay mình lại không cho hắn nắm nữa. Thấy cô làm vậy, hắn liền cau mày, cộc cằn nói:
"Đừng có không biết tốt xấu làm tôi mất mặt nữa. Trưởng thành hơn chút đi! Vào trong đó đừng hở ra là cãi lại lời tôi, biết điều một chút sẽ tốt cho cả hai."
Càng bị hắn giáo huấn cô càng không chịu được. Một người như cô từ trước tới nay đều giáo huấn người khác chứ không thể để người coi mình thấp bé được. Cô giận dữ cắn chặt môi, định bỏ về thì bị vệ sĩ Trí cản lại. Minh Trạch cũng đang dần mất kiên nhẫn nhưng nhớ đến phải giúp đỡ anh hai của mình nên đành hạ cái tôi xuống, quay đầu di chuyển xe lăn đi tới chỗ cô. Hắn ở trước mặt cô hít một hơi thật sâu rồi hạ giọng:
"Tôi xin lỗi được chưa? Bây giờ cũng đã tới cửa rồi, người ta đang nhìn chúng ta giận dỗi nhau đó. Ở đây có rất nhiều phóng viên, họ bắt gặp thì phiền phức lắm."
Kha Phong nghe thế thì mới nhận ra xung quanh thật sự có rất nhiều phóng viên. Sợ bị lên báo nói điều không hay, cô dần bình tĩnh lại. Biết cô đã nguôi giận, hắn liền nắm lấy cổ tay của cô kéo đi vào trong tòa nhà. Mặc dù chấp nhận đi theo hắn nhưng lòng cô vẫn bất mãn vô cùng.