Trọng Sinh [Edit] Vợ Cay Cú Đình Công: Vợ Yêu Của Tổng Tài - Bạch Đậu Đậu

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Nghiên Di, 3 Tháng mười một 2021.

  1. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng một 2023
  2. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 181: Cứu Bạch Đường thành công

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuối cùng, Mạc Úc Sở thực sự không thể chịu đựng được nữa, anh lấy tiền của mình, muốn chuộc Bạch Đường.

    Nhưng khi Mạc Úc Sở lấy ra hai trăm vạn, Vu Hiểu Đông lại đổi ý, anh ta không đồng ý giao Bạch Đường cho Mạc Úc Sở.

    Sau đó, Vu Hiểu Đông lại lừa dối, nói rằng hợp đồng mà nhà họ Bạch ký với anh ta là hai trăm vạn, nếu anh ta thực sự đưa Bạch Đường cho Mạc Úc Sở chỉ vì hai trăm vạn, thì anh ta thực sự không kiếm được gì cả, anh ta không cần phải đắc tội Bạch gia.

    "Anh muốn bao nhiêu tiền, nói thẳng ra." Mạc Úc Sở ngang tàng nói.

    "Học đệ, hiện tại chúng ta không còn ở trường như trước nữa, cho nên chúng ta không có giao tình tốt như trước, nếu đã như vậy, học trưởng sẽ cho cậu biết con số." Vu Hiểu Đông nói xong, duỗi tay ra, năm ngón tay.

    "Cái gì?" Lý Nhị Thập Nhất sửng sốt, có chút tức giận, "Vu Hiểu Đông, cậu đừng có quá đáng? Cậu lấy thêm một trăm vạn còn được, dù sao sau khi chúng tôi mang Bạch Đường đi, cậu không cần phải chăm sóc cho Bạch Đường nữa, cậu có thể trực tiếp lấy tiền, sao bây giờ cậu lại tăng giá? Hơn nữa, cậu cũng thêm quá nhiều đi?"

    "Lí Nhị Thập, nơi này không có chuyện của cậu." Vu Hiểu Đông nói.

    "Ba trăm vạn." Mạc Úc Sở nói, "Nếu anh đồng ý, hiện tại tôi đưa cho anh ba trăm vạn, sau đó để Bạch Đường rời đi."

    "Năm trăm vạn, không bớt một xu."

    Lúc này, Bạch Đường từ bên cạnh nói: "Mạc tổng, tôi xin anh cho tôi mượn năm trăm vạn, anh yên tâm, Bạch gia chúng tôi có gia thế rất vững chắc, năm trăm vạn này ngay cả lãi tôi nhất định sẽ trả lại cho anh."

    Nghe Bạch Đường nói như vậy, Mạc Úc Sở không nói hai lời, xoay người đi ra ngoài, lấy năm trăm vạn tiền mặt, sau đó ném lên sô pha trong văn phòng Vu Hiểu Đông.

    Cùng lúc đó, người nhà Bạch gia đang chờ đợi tin tức của Bạch Đường, bởi vì việc mẹ kế của Bạch Đường và chị gái của Bạch Đường đưa Bạch Đường đến bệnh tâm thần được giấu kín với những người còn lại trong Bạch gia.

    Dù sao thì Bạch Đường cũng không mắc bệnh tâm thần, cô là người bình thường, chuyện này nhất định phải giữ kín với những người còn lại trong nhà họ Bạch.

    Người nhà họ Bạch không biết Bạch Đường đã đi đâu, vì vậy đều đang chờ đợi tin tức của Bạch Đường, đặc biệt là Bạch Phúc Tiên, chủ tịch Bạch gia và cũng là cha của Bạch Đường.

    Kể từ khi con gái ông mất tích, chủ tịch Bạch đã ở trong bệnh viện chờ đợi tin tức. Ông đã chờ đợi hơn một tháng, hiện tại ông đang lo lắng con gái mình có phải đã bị hại hay không.

    Trong khoảng thời gian chờ đợi, chủ tịch Bạch cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, đúng vậy, một người gần cuối đời vẫn cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, thật là bi kịch trần gian!

    Lý do tại sao mẹ kế của Bạch Đường, Triệu Xảo Xảo, ký hợp đồng bốn năm trong bệnh viện tâm thần là vì bà cảm thấy cho dù Bạch gia có tiền, đưa ra kế hoạch điều trị tốt nhất cho Bạch Phúc Tiên, Bạch Phúc Tiên cũng tuyệt đối sống không quá bốn năm.

    Kỳ thật, Triệu Xảo Xảo đã quá lo lắng, xét từ tình hình hiện tại của Bạch Phúc Tiên, nếu ông có thể sống thêm sáu tháng nữa thì thật tốt.

    Sau khi Mạc Úc Sở cứu Bạch Đường, mọi người ở trong phòng khách của khách sạn Lam Hòa, vừa ăn vừa thương lượng về đối sách tiếp theo.

    Sở dĩ bọn họ ăn trong phòng khách là vì sợ Bạch Đường ăn dưới lầu, tháo khẩu trang ra sẽ có người nhận ra.

    Vì vậy, trong suốt quá trình họ đã che chắn cho Bạch Đường, thậm chí còn mua giày độn cho Bạch Đường, để Bạch Đường ngay cả thân hình cũng không giống với cô trước đây.

    Còn chuyện ăn uống, chắc chắn cũng tránh trong phòng mà ăn.

    Cuối cùng, mọi người nghĩ ra một biện pháp đối phó, Mạc Úc Sở trước tiên đến gặp cha của Bạch Đường, Bạch Phúc Tiên, dù sao thì Mạc gia cũng kinh doanh, vì vậy anh có thể đến bệnh viện thăm Bạch Phúc Tiên với tư cách là một người bạn làm ăn cũ.

    Mạc Úc Sở cũng quả thật làm như vậy, lần này anh không đưa Đường Âm đi mà một mình lái xe đến bệnh viện.

    "Xin chào, Bạch phu nhân." Mạc Úc Sở nói với Triệu Xảo Xảo, "Tôi là Mạc Úc Sở đến từ Mạch thị ở thành phố A."

    "Anh là Mạc đại thiếu gia phải không?" Triệu Xảo Xảo vội vàng nịnh nọt nói: "Mặc dù chúng tôi ở Thành phố E, nhưng chúng tôi cũng có rất nhiều hợp tác với Thành phố A. Đúng rồi, lần trước khi quản lý Hứa Vạn Phong công ty anh đi công tác ở thành phố A, tôi và lão Bạch nhà tôi còn cùng cậu ấy ăn tối! Lúc đó, giám đốc Hứa còn nói rằng Mạc tổng tuấn tú lịch sử, hôm nay tôi vừa thấy, so với tưởng tượng của tôi cong đẹp trai hơn."

    "Cám ơn Bạch phu nhân khen ngợi, lần này tôi đến đây chủ yếu là muốn thăm chú Bạch."

    "Được, chúng ta đi vào nói."

    Mạc Úc Sở và Triệu Xảo Xảo cùng nhau bước vào phòng của Bạch Phúc Tiên, đừng nói, Bạch Phúc Tiên thực sự là một thương nhân ưu tú, mặc dù bây giờ ông vẫn như vậy, ông vẫn sử dụng khu vực này làm văn phòng của mình để giải quyết các công việc của công ty.

    "Lão Bạch, đây là Mạc Úc Sở, Mạc đại thiếu gia ở thành phố A, cậu ấy tới thăm ông."

    Khi Bạch Phúc Tiên nhìn thấy Mạc Úc Sở đến, ông đã tỏ ra ngạc nhiên, bởi vì ông cảm thấy giao tình giữa Bạch gia và Mạc gia không tốt đến mức này.

    Mạc Úc Sở có thể nhìn thấy sự ngạc nhiên trong biểu hiện của Bạch Phúc Tiên, vì vậy anh đã nháy mắt với Bạch Phúc Tiên.

    Bạch Phúc Tiên ngầm hiểu, nói với Triệu Xảo Xảo: "Bà đi ra ngoài trước, tôi và Mạc đại thiếu gia phải thảo luận về bí mật kinh doanh."

    Triệu Xảo Xảo không nhiều lời, trực tiếp đi ra ngoài.

    Nhưng Mạc Úc Sở lại nghe thấy tiếng giày cao gót của Triệu Xảo Xảo biến mất ở cửa, liền biết người phụ nữ này nhất định chưa đi xa, ở cửa nghe trộm!

    Mạc Úc Sở ngồi xuống, cũng may trước khi anh đến đây, Lí Nhị Thập đã chu đáo chuẩn bị sẵn giấy và bút cho anh.

    Vì vậy, Mạc Úc Sở chỉ đơn giản là lấy ra một cây bút và giấy, viết ra vấn đề của Bạch Đường trên giấy.

    Bạch Phúc Tiên nhìn thấy những gì Mạc Úc Sở viết, ông có chút tức giận hỏi: "Đại thiếu gia, những gì anh nói có phải là sự thật không?"

    "Tôi lấy danh dự của Mạc gia đảm bảo."

    Lúc này, Triệu Xảo Xảo đứng ở ngoài cửa đã lâu, nhưng chỉ nghe được hai câu đối thoại này, bà căn bản không biết Mạc Úc Sở cùng Bạch Phúc Tiên nói cái gì.

    Sau khi suy nghĩ một lúc, Bạch Phúc Tiên lấy điện thoại, bật chức năng quét mã QR trên WeChat.

    Mạc Úc Sở hiểu ý của Bạch Phúc Tiên, nhanh chóng nhấp vào mã QR WeChat của mình, để Bạch Phúc Tiên quét mã của anh.

    Sau đó, Mạc Úc Sở không ở lại đây quá lâu mà rời đi.

    Sau khi Mạc Úc Sở trở lại khách sạn, thấy Bạch Phúc Tiên đã nghĩ ra một biện pháp đối phó và gửi cho anh. Bạch Phúc Tiên đầu tiên bảo anh giữ bình tĩnh và không được nóng nảy, sau khi ông giải quyết vấn đề giữa Triệu Xảo Xảo và Bạch Vô, để Bạch Đường xuất hiện.

    Hiệu suất làm việc của Bạch Phúc Tiên rất cao, trong vài ngày, Đường Âm đã thấy các tiêu đề tràn ngập trên các tờ báo của thành phố E: "Bạch Phúc Tiên, một doanh nhân nổi tiếng ở thành phố E, cắt đứt quan hệ với vợ Triệu Xảo Xảo và con gái Bạch Vô."
     
  3. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 182: Đường Âm tức khóc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mọi người mau đến xem!" Đường Âm hô lên, Mạc Úc Sở, Bạch Đường và Lí Nhị Thập cùng nhau đi đến.

    "Bạch Đường, cha cô làm việc thật sảng khoái!" Lí Nhị Thập bưng một bát kem tươi, vừa ăn vừa nói.

    Bạch Đường lấy tờ báo, đọc lên: "Bạch Phúc Tiên đầu tiên tuyên bố con gái Bạch Vô của ông không phải là con gái ruột của ông, sau khi ông kết hôn với Triệu Xảo Xảo chưa đầy sáu tháng, Bạch Vô được sinh ra. Bạch Phúc Tiên từng bí mật làm xét nghiệm quan hệ cha con, xác định không phải là con của ông ấy. Hiện tại, Bạch Phúc Tiên đã kiện Triệu Xảo Xảo để ly hôn, hơn nữa Bạch Phúc Tiên cũng đưa ra bằng chứng cho thấy Triệu Xảo Xảo và Bạch Vô đã cố gắng hãm hại con gái ruột Bạch Đường của ông, vì vậy từ chối chia tài sản Bạch gia với Triệu Xảo Xảo. Hơn nữa, Bạch Phúc Tiên hứa ông sẽ lập tức đưa ra bằng chứng liên quan cho cơ quan công an xem, Bạch Đường, người đã biến mất hơn một tháng cũng ngay lập tức có thể xuất hiện."

    Bạch Đường đọc đến đây, nhảy cẫng lên.

    Sau đó, một màn mà Đường Âm và Lí Nhị Thập không ngờ tới xuất hiện, Bạch Đường hạnh phúc ôm Mạc Úc Sở, hơn nữa cô ấy còn hôn lên má Mạc Úc Sở!

    Đường Âm nhất thời vừa ngạc nhiên vừa tức giận, đứng yên tại chỗ.

    Lí Nhị Thập nhanh tay lẹ mắt, tách Bạch Đường khỏi Mạc Úc Sở, sau đó an ủi Đường Âm, "Bạch Đường quá hạnh phúc, em đừng để trong lòng!"

    Đường Âm vẫn không nói chuyện, Bạch Đường nói với Đường Âm: "Đúng vậy, vừa rồi tôi quá vui vẻ, cô không để ý chứ?"

    "Được!" Đường Âm rốt cục mở miệng, "Tôi để ý! Cô có thể trở về Bạch gia, đừng lại xuất hiện ở trước mặt chúng tôi!"

    Đường Âm thực sự không ngờ, cô cũng tham gia giúp đỡ Bạch Đường, cuối cùng Bạch Đường lại thực sự "báo đáp" cô theo cách này.

    Bạch Đường lập tức lộ ra vẻ ủy khuất, không ngừng xin lỗi Đường Âm, vừa nói vừa rơi nước mắt.

    Đường Âm lúc này đột nhiên giật mình, biểu hiện của Bạch Đường không phải là trà xanh trong truyền thuyết đấy chứ?

    Sau đó, Bạch Đường trở về Bạch gia, Bạch Phúc Tiên và Triệu Xảo Xảo ly hôn trong êm đẹp, vì việc Triệu Xảo Xảo và Bạch Vô gài bẫy Bạch Đường đến bệnh viện tâm thần đã được xác minh, vì vậy Bạch Phúc Tiên đã ly hôn với Triệu Xảo Xảo, ông không đưa một ít lợi nhuận nào của công ty chia cho Triệu Xảo Xảo.

    Về phần Bạch Vô, cô ta cũng không phải là thiên kim tổng tài gì, cô ta hoàn toàn không phải là con gái ruột của Bạch Phúc Tiên, bây giờ cô ta đã trở thành một người nghèo, cô ta gần giống như một đứa trẻ mồ côi.

    Đúng vậy, Bạch Vô không có cha, mẹ cô ta cũng đang ở trong tù.

    Triệu Xảo Xảo một mình gánh hết chuyện mưu hại Bạch Đường nên Bạch Vô không bị bắt giam, nhưng cuộc sống của Bạch Vô hiện tại không tốt, cô ta không còn là nhị tiểu thư của Bạch gia.

    Bạch Phúc Tiên lập di chúc, đưa tất cả tài sản của bạch gia cho Bạch Đường, Bạch Đường lập tức được thừa kế rất nhiều gia nghiệp như vậy, không còn ghét mẹ kế và em gái nữa, cô bây giờ đã khác trước.

    Bạch Đường vẫn như cũ quấn quít Mạc Úc Sở, hơn nữa hiện tại cô ta ở trước mặt Đường Âm cũng rất cứng rắn, đôi khi còn làm trò trước mặt Mạc Úc Sở, nói Đường Âm không có đầu óc.

    Đường Âm thực sự không ngờ Bạch Đường, người mà cô từng giúp đỡ rất nhiều hóa ra lại là một con sói mắt trắng.

    Đường Âm đã nói đi nói lại với Bạch Đường đừng đi theo họ, nhưng Bạch Đường vẫn bám lấy Mạc Úc Sở.

    Hôm nay, Lí Nhị Thập nói anh ấy sẽ đưa Mạc Úc Sở và Đường Âm đến chơi ở nơi nổi tiếng ở Thành phố E, Đường Âm vui vẻ đồng ý.

    Cuối cùng, Bạch Đường phiền phức lại theo đến. Kỳ thật, không ai nói với Bạch Đường họ sẽ leo lên Đỉnh Triêu Thiên, nhưng Bạch Đường đã nhìn thấy một bức ảnh về Đỉnh Triêu Thiên trong Weibo của Mạc Úc Sở.

    Thế là Bạch Đường biết, cô ta liền đến đây.

    Đỉnh Triêu Thiên thực sự rất cao, thời gian ngắn không thể leo tới, vì vậy Bạch Đường trực tiếp đi cáp treo, đuổi theo họ.

    Mặc dù lúc Đường Âm nhìn thấy Bạch Đường, trên mặt Bạch Đường nở nụ cười, nhưng ở trong mắt Đường Âm, nụ cười trên mặt Bạch Đường kỳ thực là cười nhạo, Bạch Đường căn bản không để Đường Âm vào mắt, cô ta cảm thấy mình có thể cướp Mạc Úc Sở khỏi Đường Âm.

    "Úc Sở ca ca, thật trùng hợp a, các anh cũng ở chỗ này sao?" Bạch Đường chạy tới nói: "Úc Sở ca ca, trên đỉnh Triêu Thiên còn có một ngọn phụ tên là Ngô Phong, phong cảnh nơi đó cũng rất đẹp."

    Không đợi Mạc Úc Sở nói chuyện, Đường Âm đã lạnh lùng nói: "Có phải là trùng hợp không? Tôi thấy cô là cố ý tới đây? Đúng rồi, Bạch tổng vẫn đang nằm trong bệnh viện! Cô Bạch, nếu cô thật sự hiếu thuận, có phải nên đến bệnh viện chăm sóc Bạch tổng không? Cô theo chúng tôi chạy tới đây làm gì?"

    "Đường Ngâm, đầu óc của cô không dùng được sao?" Bạch Đường cũng không khách khí nói: "Ta muốn đi đâu, là chuyện của tôi, cho dù không phải tôi vừa khéo gặp các người, là tôi cố ý tới nơi, vậy có chuyện gì?" Tôi thấy cô là sợ tôi và Úc Sở ca ca sẽ đến quá gần nên không muốn tôi đi theo các người đúng không? Cô đang lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, Úc Sở ca ca và tôi là quan hệ anh em, hơn nữa, làm sao cô biết việc tôi xuất hiện ở đây là không đúng? Vạn nhất Úc Sở ca ca hoàn toàn không thích cô, anh ấy thích tôi thì sao?

    "Cô nói ai không có đầu óc?" Đường Âm mắng lại, "Cha cô như vậy, ông ấy vừa lập di chúc xong, cô liền mặc kệ ông ấy, để ông ấy ở bệnh viện, cô chạy đến Triêu Thiên, là để quyến rũ vị hôn phu của tôi? Còn có, cho dù tôi không có đầu óc, ít nhất tôi chưa bao giờ vào bệnh viện tâm thần, nhưng cô thì sao? Cô và vị hôn phu của tôi đã gặp nhau ở đâu? Vì vậy, rốt cuộc là ai đầu óc không tốt, vẫn là cô Bạch cao quý đầu óc không tốt rồi?"

    Sau đó, cả Bạch Đường và Đường Âm đều không phục, cãi nhau.

    Đường Âm thực sự không phải là một người ăn nói vụng về, nhưng chuyện này liên quan đến Mạc Úc Sở, cô không cho phép người khác cướp Mạc Úc Sở khỏi mình.

    Vì vậy, khi Đường Âm thẹn quá hóa giận, thế nhưng không cãi nhau với Bạch Đường.

    Hơn nữa, trong lúc cãi vã, Đường Âm đã bị Bạch Đường đẩy vài cái.

    Đường Âm tức khóc, điều này vượt quá dự kiến của mọi người.

    Vốn dĩ vì thân phận đàn ông, Mạc Úc Sở không muốn vướng vào cuộc tranh cãi giữa hai người phụ nữ. Nhưng anh chỉ quan sát từ một bên, anh thực sự cảm thấy Đường Âm đã đúng.

    Khi Mạc Úc Sở nhìn thấy Đường Âm bị Bạch Đường chọc tức khóc, anh thực sự không thể chịu đựng được nữa, nói với Bạch Đường: "Bạch Đường, cô nghe tôi nói, dù thế nào đi nữa, một mình tôi không thể cứu được cô, Lí học trưởng và Đường Âm đều giúp cô, cho nên cô đừng nói vì muốn cảm ơn tôi mà bám lấy tôi, Đường Ân cũng đã giúp cô, tại sao cô lại đối xử với cô ấy như vậy? Tôi cảm thấy cô thân là Bạch đại tiểu thư, hẳn là cũng đọc sách đi? Chẳng lẽ giáo viên của cô dạy cô báo đáp ân nhân của mình như vậy sao?"
     
  4. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 183: Bắt cua đồng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Úc Sở ca ca, anh có ý gì?"

    "Đường Âm cũng là ân nhân của cô, cô làm sao có thể lấy oán báo ân?"

    "Úc Sở ca ca, em không có lấy oán báo ân!"

    "Cô cãi nhau với ân nhân, nói ân nhân đầu óc không tốt, đẩy ân nhân của cô, cuối cùng làm cho ân nhân của cô khóc, cái này không gọi là lấy oán báo ân sao?"

    "Nhưng tôi nói thật, Đường Âm thật giống một kẻ ngốc!" Bạch Đường nói xong lời này, liền trừng Đường Âm một cái nhìn.

    "Bạch Đường, tôi nói cô nghe, Đường Âm một chút cũng không ngốc, ngược lại là cô rất ngốc, cô rõ ràng biết tôi rất yêu Đường Âm, hơn nữa còn đính hôn với Đường Âm, cho nên dưới tình huống như vậy, cô nên tránh xa tôi một chút mới đúng, nhưng cô khi Đường Âm liên tục nói cô đừng quấy rầy tôi lại đến để quấy rầy tôi, cô làm như vậy sẽ chỉ tự làm bẽ mặt mình, làm xấu đi thanh danh của mình, cho nên cô cảm thấy cô không ngốc sao?"

    "Tôi không ngốc, anh thật sự yêu Đường Âm sao?"

    "Cô ngốc, tôi rất yêu Đường Âm."

    "Vậy anh đối với em là gì?"

    "Tôi đối với cô căn bản không có một chút hứng thú." Mạc Úc Sở từng chữ từng chữ nói ra, làm cho Bạch Đường thực sự buồn bực.

    Hai mắt Bạch Đường lập tức đỏ lên, cô ta suy nghĩ một chút, sau đó lau nước mắt, khom người trước mặt Mạc Úc Sở, sau đó nói: "Đại thiếu gia, cám ơn anh đã cứu tôi, chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này là tôi không đúng, gây thêm phiền toái cho anh, thực xin lỗi!"

    Bạch Đường nói xong lời này, hai mắt đỏ hoe rời đi.

    Sau khi Bạch Đường rời đi, Mạc Úc Sở an ủi Đường Âm, sau đó trở về khách sạn. Sáng sớm hôm sau, Mạc Úc Sở từ biệt Lí Nhị Thập.

    "Học trưởng, em phải đi."

    "Đừng a." Lí Nhị Thập giữ lại, "Thành phố E vẫn còn rất nhiều phong cảnh không tồi, nếu cậu không đến sẽ thấy rất tiếc."

    "Ai!" Mạc Úc Sở thở dài, "Đáng tiếc thì đáng tiếc, vị hôn thê của em vì sự cố Bạch Đường đã có bóng đen tâm lý ở Thành phố E, vì vậy cho dù phong cảnh đẹp cô ấy cũng không muốn nhìn. Tốt hơn là em nên mang cô ấy ra khỏi đây."

    "Vậy cũng tốt." Lí Nhị Thập gật đầu, "Đúng rồi, tiếp theo các người định đi đâu?"

    "Đường Ân hiện tại cần giải sầu, cho nên em dự định tiếp tục mang cô ấy đi du lịch, kế tiếp đi thành phố F! Học trưởng, mấy ngày nay cảm ơn ngài đã chiếu cố, thật sự cảm tạ ngài."

    "Cậu xem, cậu đang nói cái gì? Tại sao còn dùng từ ngài? Chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy, mặc dù cậu và Vu Hiểu Đông học trưởng trở nên không tốt, nhưng quan hệ của chúng ta cũng không thay đổi!"

    "Được, học trưởng, vậy em liền không khách khí với anh, chúng ta tạm biệt ở đây."

    Sau khi chào tạm biệt Lý Thập Nhị, rời khỏi thành phố E, Mạc Úc Sở lái xe đến thành phố F. Mục đích của anh chỉ có một, đó chính là đưa Đường Ân đi chỗ khác chơi, để cô quên đi chuyện không vui vừa xảy ra ở thành phố E.

    Kỳ thật, Mạc Úc Sở hiện tại rất hối hận, anh thực sự không có hứng thú với Bạch Đường, anh cũng không có ở bên ngoài.. Nhưng, anh cảm thấy anh có lỗi với Đường Âm, Bạch Đường đã thể hiện rõ ràng như vậy.

    Nhưng tại sao anh không sớm phát hiện Bạch Đường có ý với anh?

    Nếu như sớm biết được, nói rõ ràng cho Bạch Đường, cuối cùng Đường Âm có tức giận như vậy không?

    Chỉ cần nghĩ đến Đường Ân tức giận khóc, anh liền cảm thấy rất tự trách.

    Mạc Úc Sở muốn Đường Âm quên đi chuyện không vui đó, anh muốn Đường Âm vui vẻ trở lại. Chỉ cần Đường Âm có thể hạnh phúc, anh không quan tâm mình phải trả giá bao nhiêu.

    Đến thành phố F, điểm thu hút khách du lịch chính là có rất nhiều cối xay gió.

    Thật ra thành phố F cũng không có gì thú vị, chẳng qua là nhìn cối xay gió, hơn nữa còn có nhiều thứ để ăn. Đường Âm lúc đầu không vui lắm, nhưng sau khi xem xong cối xay gió và ăn cua đồng và những con sò lớn nhiều màu sắc, là những sản phẩm đặc biệt của Thành phố F, tâm trạng của cô đã tốt hơn rất nhiều.

    Trước khi rời khỏi thành phố F, Mạc Úc Sở đã hỏi Đường Âm có muốn mang một ít con cua đồng về không.

    Đương nhiên Đường Âm muốn, vì vậy Mạc Úc Sở đã đưa Đường Âm đến cánh đồng cua. Cua đồng thích hợp bắt vào ban đêm, vé vào ruộng cua khá đắt. Nhưng miễn là bắt nhiều cua, có thể lấy lại tiền của mình.

    Tất nhiên, không có nhiều người lấy lại được tiền của mình, nhưng cũng không ai quan tâm đến điều đó. Vì ai cũng chỉ muốn được tận tay trải nghiệm cảm giác thú vị khi bắt cua đồng, họ sẽ chấp nhận dù tiền vé có được trả lại hay không.

    "Mạc Úc Sở! Anh nhanh đến đây, em bắt được càng cua rồi!" Đường Âm hét lên với Mạc Úc Sở đang tìm kiếm hang cua.

    Mạc Úc Sở nghe tiếng chạy nhanh tới, cầm xẻng đào chỗ đó, lấy con cua ra. Sau đó, Mạc Úc Sở và Đường Âm bắt được nhiều cua hơn, mặc dù số cua này không đủ để kiếm lại tiền vé. Nhưng họ đã có một khoảng thời gian vui vẻ, như vậy là đủ rồi.

    Hơn nữa, những con cua đồng này đủ ăn một hai bữa nên phí vào cửa vẫn rất rất có lời.

    Trời càng lúc càng tối, ban đêm họ đến bắt cua đồng, nhưng bây giờ trời còn tối hơn trước, đồng cua cũng đã được dọn sạch.

    Vì vậy, Mạc Úc Sở và Đường Âm mang theo thu hoạch của mình, rời khỏi đồng cua.

    Sau khi rời khỏi ruộng cua, Mạc Úc Sở xem thời gian, đã hơn mười giờ tối. Họ đã hủy khách sạn vào trưa hôm nay, mặc dù Mạc Úc Sở nghĩ không cần phải hủy sớm như vậy.

    Nhưng Đường Âm cảm thấy như vậy có thể tiết kiệm chi phí khách sạn một đêm, dù sao khách sạn họ ở cũng không rẻ.

    Bộ dáng của Đường Âm khiến Mạc Úc Sở có chút dở khóc dở cười, nhưng anh vẫn cảm thấy rất ấm lòng khi có một người phụ nữ tiết kiệm tiền cho anh như vậy.

    Cứ như vậy, Mạc Úc Sở trả lại tiền phòng khách sạn ở thành phố F mấy chục vạn một ngày. Bây giờ đã muộn như vậy, tìm khách sạn cũng không thích hợp.

    Vì vậy, Mạc Úc Sở lái xe thẳng đến Thành phố G, ban đêm trên đường cao tốc chỉ có đèn và các phương tiện khác làm bạn đồng hành.

    Đến thành phố G, trời đã gần sáng, Mạc Úc Sở nói: "Chúng tôi đi tìm khách sạn trước đi!"

    Đường Âm nói: "Đợi đến buổi trưa lại đi khách sạn, bởi vì như vậy, có thể tiết kiệm chi phí khách sạn một đêm."

    "Em phải làm tới mức này sao?" Mạc Úc Sở Sơ có chút không nói nên lời, "Vậy hiện tại chúng ta làm gì?"

    Đường Âm đặt ghế phó lái nằm xuống, sau đó nói: "Ở đây chợp mắt một chút."

    Mạc Úc Sở không nói nên lời, cùng Đường Âm ở trong xe ngủ một lúc, khi anh tỉnh dậy thì đã gần trưa, Mạc Úc Sở đưa Đường Âm đi ăn sáng.

    Đúng vậy, hai người họ ăn sáng trong khi những người khác chuẩn bị ăn trưa.
     
  5. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 184: Tháng ba cỏ mọc, oanh bay

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi ăn sáng xong, Đường Âm nghe được gần đó có một khách sạn tên là Phong Nhân, nghe nói mặc dù không có sao, nhưng điều kiện của khách sạn không tồi.

    Điều quan trọng nhất là Đường Âm nghe nói giá của khách sạn này rất thấp, chỉ hơn hai trăm tệ một ngày.

    Mặc dù lúc trước ở thành phố F Mạc Úc Sở sống trong một khách sạn với hàng vạn tệ mỗi ngày, nhưng Đường Âm cảm thấy hành vi của anh không tốt, mặc dù cô cũng biết Mạc Úc Sở không tiết kiệm như cô.

    Nhưng Đường Âm chính là muốn mang Mạc Úc Sở đến ở trong khách sạn chất lượng cao giá rẻ này, cuối cùng, Mạc Úc Sở thực sự không thể lay chuyển được Đường Âm, nhận một phòng trong khách sạn không có một sao này.

    Chưa kể, người qua đường mà Đường Âm hỏi thăm cũng không nói dối họ, điều kiện của khách sạn này thực sự tốt, sau khi Mạc Úc Sở nhìn thấy khá hài lòng.

    Thì ra khách sạn ở thành phố G tốt như vậy, hơn nữa chỉ có thời điểm này trong năm là mùa du lịch nên đối thủ cạnh tranh tương đối nhiều, các loại khách sạn đều có dấu hiệu hạ giá.

    Dưới tình huống như vậy, mặc dù điều kiện của khách sạn này rất tốt, nhưng để cạnh tranh với những khách sạn lân cận, mỗi ngày chỉ thu hơn 200 tệ. Hơn nữa, đây là căn phòng tốt, căn phòng rẻ tiền thậm chí có giá chín mươi chín tệ một đêm.

    Thành phố G là quê hương của diều, nhưng bây giờ là tháng ba dương lịch, tháng hai âm lịch.

    Có một câu thơ: Tháng ba cỏ mọc, oanh bay. Trên đê liễu rủ, xuân say hương lòng. Trẻ con nghỉ học về đồng. Thả diều cùng với gió đông trong làng.

    Ý của bài thơ này là tháng hai là thời điểm thích hợp nhất để thả diều, mà ở thành phố G tháng hai thực sự thích hợp để thả diều.

    Trước đây Đường Âm chưa bao giờ thả diều, đây là lần đầu tiên cô thả diều.

    Vì vậy, Đường Âm, người chưa bao giờ có bất kỳ kinh nghiệm thả diều nào, thả diều rất kém, chỉ có thể đợi Mạc Úc Sở giúp cô thả diều, sau đó cô mới chạy với sợi dây diều.

    Sau đó, Đường Âm và Mạc Úc Sở đến một số nơi để chơi, sau khi chơi đủ trở về thành phố A.

    Lần này bọn họ ở bên ngoài khoảng một tháng, mà làm Mạc Úc Sở không ngờ tới chính là, Đường Âm lại giữ mình trong sạch như thế, một tháng, Đường Âm cùng Mạc Úc Sở không có phát sinh bất kỳ quan hệ gì.

    Cửa hàng đồ cổ của Đường Tống hiện đang phát đạt, tuy đây là cửa hàng mới mở nhưng Đường Tống chưa bao giờ bán hàng giả.

    Hơn nữa, ông chủ cũ tên là Hoàng Hạc Tháp rất muốn giúp đỡ ông nên đã giới thiệu rất nhiều khách hàng cho ông, vì vậy công việc kinh doanh hiện tại của Đường Tống cũng có thể nói là rất tốt.

    Nhưng chỉ có Đường Âm biết, nếu Đường Nhan vẫn đi theo Đường Tống thì sớm muộn gì Đường Tống cũng sẽ chết.

    Vì vậy, Đường Âm bắt đầu kế hoạch của mình, thấy mối quan hệ giữa Đường Nhan và Đường Tống ngày càng tốt hơn, cô thực sự sốt ruột, cô không muốn Đường Tống chết trong tay Đường Nhan giống như kiếp.

    Ở kiếp trước, Đường Tống rất tin tưởng Đường Nhan, Đường Nhan nói gì ông cũng tin, nhưng cuối cùng, ông đã bị Đường Nhan hại chết.

    Mà kế hoạch của Đường Âm cũng rất đơn giản, cô biết những người bán đồ cổ rất mê tín. Vì vậy, Đường Âm đã lên kế hoạch tìm một thầy bói giả để kích động mối quan hệ giữa Đường Tống và Đường Nhan.

    Thầy bói nhanh chóng được tìm thấy, Mạc Tửu tìm được ông ta ở một ngôi làng khác. Ông già này thường xem tướng cho người trong thôn, tuy không thể gọi là thầy bói giả, nhưng quả thật xem tướng cũng không chuẩn lắm.

    Sau khi ông lão được mời đến, theo những gì Đường Âm nói, hơn nữa theo sở học suốt đời của mình, sửa lại bộ từ.

    Bộ từ này người bình thường nghe rất đáng tin, vì vậy sau khi ông già ghi nhớ các từ này, làm theo chỉ dẫn của Đường Âm, đến công ty đồ cổ của Đường Tống.

    Sau khi ông lão đến, bắt đầu nói chuyện bằng tiếng địa phương, ông nói ông nhìn thấy xung quanh cửa hàng có hai loại khí xung đột, sau đó, ông ta chỉ tay về phía Đường Nhan, nói Đường Nhan và Đường Tống tương khắc. Nếu Đường Tống tiếp tục ở gần Đường Nhan, Đường Tống ắt sẽ gặp phản phệ.

    Đường Tống thực sự tin, vì vậy ông không cho Đường Nhan đến cửa hàng làm trợ lý nữa.

    Đường Nhan khóc lóc kể lể với bà cụ, nhưng bà cụ bây giờ không có thiện cảm với Đường Nhan, hơn nữa bà quan tâm đến Đường Tống nhiều hơn.

    Dù sao Đường Tống cũng là đàn ông, đây là đàn ông duy nhất trong Đường gia!

    Vì vậy, bà cụ trực tiếp nói với Đường Nhan, sau này tránh xa Đường Tống ra.

    Đường Nhan khẳng định sẽ không nghe lời, luôn quấy rầy Đường Tống, mặc dù cô ta không thể đến cửa hàng, bởi vì thầy bói đã đưa cho Đường Tống một số pháp khí và bùa, nói nếu Đường Nhan còn dám đến cửa hàng nữa thì Đường Nhan sẽ gặp báo ứng.

    Đường Nhan thực sự tin vào những điều này, vì vậy Đường Nhan không dám đến cửa hàng của Đường Tống nữa.

    Nhưng Đường Nhan ở Đường gia luôn đeo bám Đường Tống, lúc này, Đường Âm đột nhiên nghĩ ra một chiêu lợi hại hơn.

    Đường Âm tự nhủ, chỉ cần có thể bảo vệ Đường Tống một mạng, hiện tại để Đường Tống trả giá một chút thật sự không tính là gì.

    Vì vậy, Đường Âm đã lên kế hoạch cho một số "tai nạn" của Đường Tống, đầu tiên, Đường Tống đang đi trên đường, bất ngờ có một lọ hoa từ trên lầu rơi xuống, đương nhiên là đã tính khoảng cách chính xác, không để rơi trúng Đường Tống.

    Sau đó, cửa hàng của Đường Tống bị bọn trộm tấn công, mất không ít đồ cổ, mà lúc đó camera đã bị Đường Âm phá hỏng.

    Còn rất nhiều chuyện khác lần lượt xảy ra, cuối cùng Đường Tống tai nạn xe. Mặc dù Đường Âm đã luôn dặn dò, nhất định phải vừa phải, không được hại chết Đường Tống.

    Nhưng người lái xe thực hiện chuyện này vẫn chưa nắm chắc chừng mực, Đường Tống bị thương, gãy xương. Cũng may chỉ là gãy xương, cũng không nghiêm trọng lắm, có thể chữa trị, không đến mức tàn phế.

    Nhưng sau khi trải qua một loạt sự kiện này, Đường Tống cảm thấy gần đây mình có chút xui xẻo, bà cụ cũng lo lắng Đường Tống sẽ xảy ra chuyện nên đã nói Đường Tống mời ông lão xem bói đến nhà.

    Sau khi ông lão đến Đường gia, dựa theo lời Đường Âm dạy, ông ta lại bắt đầu nói hưu nói vượn.

    Ông ta nói trong nhà vẫn còn cổ sát khí, Đường Nhan là thiên sát cô tinh, mà Đường Nhan không chỉ khắc Đường Tốn, còn có thể khắc cả cha mẹ của mình.

    Sau đó, ông lão hỏi Đường Nhan cha mẹ có phải đã chết và bị cầm tù không.

    Ngay lập tức, cả bà cụ và Đường Tống đều sửng sốt, bởi vì ông lão nói đúng.

    Cuối cùng, dưới sự chỉ điểm của ông lão, bà cụ quyết định đuổi Đường Nhan đi, bà cụ cho Đường Nhan một căn nhà ở một nơi cách xa biệt thự của Đường gia, bà bảo Đường Nhan dọn đến đó, nếu không có việc gì thì đừng quay lại Đường gia. Dù có có việc gì cũng phải gọi điện trước cho gia đình, xin phép gia đình rồi mới được phép về. Nếu cô ta dám một mình về nhà, cô ta sẽ bị xóa tên khỏi Đường gia.
     
  6. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 185: Chu Quỳnh lại kết hôn

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng hai 2023
  7. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 186: Vương Ha Ha

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chu Phương không có con trai đúng không?"

    "Đúng vậy, Chu Phương không kết hôn, tất nhiên bà ta không có con trai, Chu Phương từ nhỏ đã bị cha mẹ bà ấy áp chế tư tưởng trọng nam khinh nữ, vì vậy bà ấy cảm thấy mình không có con cũng không sao. Chủ yếu Chu Quỳnh là tôn tử của cha bà ấy, là độc đinh của nhà họ Chu."

    "Dựa theo cái này, Chu Phương sẽ cho Chu Quỳnh mười vạn không?"

    "Thật sự có thể!"

    Nghe những gì Đường Âm nói, Mạc Úc Sở cảm thấy mình gần như đã biết sự thật.

    Nhưng anh không biết suy đoán của mình có đúng hay không, vì vậy anh nói với Đường Âm: "Bây giờ anh vẫn không biết phân tích của mình là đúng hay sai, nhưng chúng ta nên gọi Chu Quỳnh ra trước, phân tích cho anh ta chuyện này."

    Khi Đường Âm nghe Mạc Úc Sở nói, cô đại khái cũng đã hiểu ý của Mạc Úc Sở, vì vậy cô đã hẹn Chu Quỳnh ra ngoài.

    Chu Quỳnh không ngờ Đường Âm sẽ hẹn mình ra ngoài, hơn nữa Mạc Úc Sở cũng đi cùng cô.

    Nghĩ đến những gì mình đã làm với Đường Âm khi cô ở nông thôn, trên mặt Chu Quỳnh có vẻ xấu hổ, nhưng Mạc Úc Sở không nói gì, anh chỉ để Chu Quỳnh nói cho anh biết về vị hôn thê hiện tại của anh ta một lần.

    Hóa ra vị hôn thê của Chu Quỳnh tên là Vương Ha Ha, tên thật kỳ quái. Nhưng cũng khá vui, Vương Ha Ha, người cũng như tên, là một cô gái thích cười.

    Vì vậy, Chu Quỳnh rất thích Vương Ha Ha, anh ta nghĩ kiểu con gái thích cười này thực sự rất dễ thương và đơn thuần.

    Nhưng qua mô tả của Chu Quỳnh, Mạc Úc Sở và Đường Âm cảm thấy Vương Ha Ha không đơn thuần như Chu Quỳnh tưởng tượng.

    Hóa ra ban đầu Vương Ha Ha không đồng ý hẹn hò với Chu Quỳnh vì cô ta cảm thấy chân của Chu Quỳnh bị gãy, mặc dù bây giờ đi lại không gặp vấn đề, nhưng dáng đi cũng có chút khập khiễng, quả thật là nhục nhã.

    Vì vậy, Vương Ha Ha luôn không đồng ý với yêu cầu của Chu Quỳnh, nhưng sau đó cô ta tình cờ nghe được Chu Quỳnh nói anh ta bị gãy chân được trả mười vạn, sau đó, Vương Ha Ha đã đồng ý hẹn hò với Chu Quỳnh, thậm chí cô ta còn đồng ý kết hôn với Chu. Quỳnh.

    Nhưng Vương Ha Ha nói nếu muốn kết hôn, Chu Quỳnh phải tỏ ý một chút, cô ta đã yêu cầu Chu Quỳnh tặng cô ta mười vạn làm lễ hỏi.

    "Anh họ, em nghĩ chị dâu mới của em có lẽ không thật lòng yêu anh đâu." Đường Âm nói, "Quan hệ giữa hai người hẳn là dựa vào mười vạn này, đúng không?"

    "Ừm." Mạc Úc Sở cũng ở bên cạnh phụ họa, "Cô ta hẳn là vì lừa mười vạn tiền lễ hỏi này."

    Nghe được Đường Âm và Mạc Úc Sở nói như vậy, Chu Quỳnh trầm Mạc một hồi mới nói: "Anh biết."

    "Anh biết?" Đường Âm sửng sốt.

    "Ừm." Chu Quỳnh gật đầu, "Anh biết điều kiện của mình không tốt, hơn nữa anh cũng biết Vương Ha Ha vì mười vạn mới đồng ý cưới anh, nhưng bây giờ thực sự anh không có gì cả, anh chỉ có mười vạn tệ, nếu mười vạn thật sự có thể đổi lấy một người vợ, thì anh thấy cũng đáng, dù sao bây giờ anh như thế này, có một người phụ nữ nguyện ý đi theo anh thật tốt, bây giờ anh cũng không yêu cầu chân thành hay không, anh chỉ mong cô ấy lấy anh, cho dù chỉ vì tiền anh cũng có thể chấp nhận, anh muốn cô ấy sinh cho anh một đứa con trai, Tiểu Âm, em cũng biết truyền thống của Chu gia chúng ta, nối dõi tông đường là việc chính, cho nên bây giờ anh chỉ muốn có một đứa con trai, giả sử chị dâu mới của em thực sự ở bên anh vì tiền, nhưng chỉ cần cô ấy sinh con trai cho anh, như vậy anh cũng sẽ không có lỗi với liệt tổ liệt tông."

    Lúc này, Mạc Úc Sở và Đường Âm mới nhận ra Chu Quỳnh luôn hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mạc Úc Sở và Đường Âm nhìn vấn đề này từ góc độ của người ngoài cuộc, họ nghĩ họ đã nhìn thấu.

    Kỳ thật, người thực sự nhìn thấu chính là Chu Quỳnh, anh ta một bên nhìn thấu, một bên chôn sâu sự thật mà mình đã nhìn thấu vào trong lòng.

    Vì vậy, Đường Âm và Mạc Úc Sở không khuyên Chu Quỳnh nữa, dù sao thì Chu Quỳnh cũng nhìn thấu hơn họ.

    Nhưng điều mà Đường Âm và Mạc Úc Sở không ngờ tới là Vương Ha Ha thực sự đã có bạn trai, bạn trai của Vương Ha Ha là Lãnh Nhất Tiếu, cũng là người cùng quê của Vương Ha Ha.

    Hai người họ vốn đã đi đến bàn chuyện kết hôn, nhưng Lãnh Nhất Tiếu thực sự không đủ khả năng chi trả mười vạn mà bố mẹ Vương Ha Ha muốn, nên hai người họ đã nghĩ ra một hạ sách.

    Chủ tưởng là Lãnh Nhất Tiếu nghĩ ra, anh ta rõ ràng là bạn trai của Vương Ha Ha, nhưng anh ta lại đồng ý Vương Ha Ha hẹn hò với Chu Quỳnh, thậm chí kết hôn với Chu Quỳnh, sau đó lấy mười vạn của Chu Quỳnh. Sau đó, họ ly hôn với Chu Quỳnh. Như vậy, họ sẽ có mười vạn trong tay, sau đó Lãnh Nhất Tiếu có thể dùng mười vạn để cầu hôn gia đình Vương Ha Ha.

    Hơn nữa, đến lúc đó Vương Ha Ha sẽ tái hôn nên nhà họ Vương nhất định sẽ hạ thấp yêu cầu đối với con rể, vì vậy mười vạn nhất định sẽ giải quyết người nhà họ Vương khiến họ đồng ý gả cho Vương Ha Ha cho anh ta.

    Kết quả, hết thảy đều bị Mạc Úc Sở và Đường Âm biết được. Hôm nay, Mạc Úc Sở và Đường Âm đi mua thiết bị, bởi vì khu đất mà họ có trước đó đã bắt đầu xây dựng nên cần rất nhiều thiết bị.

    Hai người mua xong thiết bị cũng đã là buổi trưa, họ cảm thấy có chút đói bụng.

    Vì vậy, hai người quyết định đi ăn cái gì đó, gần đây không có quán ăn nào ngon, muốn no bụng thì chỉ có KFC là có thể vào.

    Nếu như vậy, họ cũng không quá xoi mói, đến KFC.

    Cố tình, họ ở trong KFC nhìn thấy Vương Ha Ha và Lãnh Nhất Tiếu, nhưng Vương Ha Ha và Lãnh Nhất Tiếu không chú ý đến họ, chủ yếu là vì họ cũng không biết hai người.

    Sở dĩ Mạc Úc Sở và Đường Âm có thể nhận ra Vương Ha Ha là vì Chu Quỳnh đã gửi cho họ một tấm thiệp mời điện tử, họ đã nhìn thấy bộ dạng của Vương Ha Ha trong thiệp mời điện tử.

    Lúc ấy, Mạc Úc Sở và Đường Âm đọc thư mời, cảm thấy người phụ nữ Vương Ha Ha này không được ưa nhìn, có một cảm giác khó tả. Cảm thấy cô ấy chua ngoa và trông hơi hung dữ, chỉ nhìn vào ảnh liền cảm thấy cô gái này không phải là người tốt.

    Chính vì khí chất bẩm sinh của Vương Ha Ha mà bất kể ai xem ảnh của cô ấy, đều có thể nhận ra cô ấy ngay khi nhìn thấy cô ấy ngoài đời.

    Sau khi Mạc Úc Sở và Đường Âm nhận ra Vương Ha Ha, họ không nói gì, lén bật camera, sau đó vừa ăn vừa nghe trộm bàn bên cạnh.
     
  8. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 187: Cha mẹ của Vương Ha Ha

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuối cùng, họ gửi video cho Chu Quỳnh, lúc trước Chu Quỳnh đã tưởng tượng có thể Vương Ha Ha sẽ không thực sự có tình cảm với mình. Nhưng anh ta thực sự không ngờ Vương Ha Ha một bên đồng ý kết hôn với anh ta, một bên hẹn hò với người đàn ông khác, thậm chí còn hôn.

    Chu Quỳnh thẩm vấn Vương Ha Ha như một phạm nhân, Vương Ha Ha đã kể hết đầu đuôi sự việc, sau khi Chu Quỳnh nghe xong đã thực sự tức giận.

    Anh ta có thể không tức giận sao? Anh ta đã đưa cho Vương Ha Ha tất cả mười vạn mà anh ta có được do bị gãy chân! Đó là mười vạn tệ duy nhất của anh ta!

    Việc đã đến nước này, Chu Quỳnh không có yêu cầu nào khác, anh ta chỉ hy vọng Vương Ha Ha có thể trả lại mười vạn cho anh ta càng sớm càng tốt.

    Bởi vì, sau chuyện này, anh ta không thể tiếp tục hẹn hò với Vương Ha Ha, anh ta cũng không thể cưới cô ta, vì vậy anh ta hy vọng Vương Ha Ha có thể trả lại sính lễ.

    Dù sao cũng không định kết hôn, trả lại của hồi môn là chuyện đương nhiên!

    Vương Ha Ha cũng rất vui vẻ đồng ý, cô ta nói cô ta sẽ về lấy tiền, ngày mai trả lại cho Chu Quỳnh.

    Nhưng từ ngày hôm sau, Chu Quỳnh không bao giờ gặp lại Vương Ha Ha nữa. Anh ta gọi cho Vương Ha Ha, nhưng Vương Ha Ha về không nhận điện thoại. Thỉnh thoảng nhận cũng cãi nhau với anh ta, từ chối trả lại mười vạn.

    Chu Quỳnh bất đắc dĩ cầu cứu Đường Âm một lần nữa, Đường Âm cũng không biết chuyện này nên giúp đỡ như thế napf, vì vậy cô chỉ có thể nói với Mạc Úc Sở, để Mạc Úc Sở nghĩ cách.

    Thật trùng hợp, Mạc Úc Sở đã tìm ra nơi làm việc của Vương Ha Ha, cô ta lại làm việc tại khách sạn Núi Đại Không!

    Phải biết rằng, khách sạn núi Đại Không thuộc sở hữu của Mạc thị, do Mạc Úc Sở mở ra, hiện tại tổng giám đốc ở đó là Trương Tiểu Hổ.

    Hơn nữa, Trương Tiểu Hổ nói Vương Ha Ha đã thể hiện rất tốt, anh ấy đang chuẩn bị thăng chức cho Vương Ha Ha lên làm trưởng kíp.

    Sau khi biết được sự việc này, Trương Tiểu Hổ không chỉ sa thải Vương Ha Ha mà còn tổ chức một cuộc họp với tất cả nhân viên khách sạn trước khi sa thải Vương Ha Ha, đồng thời kể lại sự việc trước mặt mọi người.

    Vương Ha Ha ngay lập tức cảm thấy xấu hổ, cô ta như chó nhà có tang rời khỏi khách sạn Núi Đại Không.

    Mạc dù đã hết giận, nhưng mười vạn vẫn chưa được trả lại, đây là điều mọi người lo lắng nhất hiện nay.

    Vương Ha Ha sắp được thăng chức trưởng kíp nhưng đột nhiên bị đuổi việc, cô ta chắc chắn không phục, cô ta đã đổ tất cả những điều này lên đầu Chu Quỳnh.

    Vì vậy, Vương Ha Ha vẫn không chịu trả lại tiền, nhưng vì Mạc Úc Sở đã can thiệp vào chuyện này nên anh sẽ giải quyết đến cùng.

    Mạc Úc Sở hỏi Trương Tiểu Hổ anh có bất kỳ thông tin cụ thể nào về Vương Ha Ha không, Trương Tiểu Hổ nói có, bởi vì tất cả nhân viên trong khách sạn của họ cần phải đăng ký bằng chứng minh thư của họ.

    Mà khách sạn Đại Không thuộc sở hữu của Mạc thị và do Mạc Úc Sở mở, vì vậy thông tin danh tính của Vương Ha Ha đã được báo cáo cho Mạc Úc Sở.

    Sau khi Mạc Úc Sở biết được, anh đã nhờ trợ lý của mình kiểm tra hệ thống, quả nhiên hệ thống của anh có tất cả thông tin của Vương Ha Ha.

    Học vấn của Vương Ha Ha không cao, tuổi còn trẻ đã từng làm bồi bàn ở các khách sạn lớn, đương nhiên những điều này không quan trọng.

    Quan trọng là địa chỉ quê của Vương Ha Ha có trên thông tin, thế là đủ.

    Đoàn người Mạc Úc Sở đến quê của Vương Ha Ha, gặp cha mẹ của Vương Ha Ha, cũng giải thích mục đích của họ.

    Cha mẹ của Vương Ha Ha cũng rất buồn cười, sau khi biết Chu Quỳnh đến đòi tiền, họ còn nghĩ ra một cách kỳ lạ.

    Mẹ của Vương Ha Ha nói: "Anh Chu, nếu không, anh cũng đừng chia tay với Ha Ha nhà tôi, anh cưới Haha đi, như vậy chúng tôi sẽ không trả lại tiền cho anh, coi như sính lễ."

    "Không được." Chu Quỳnh lạnh lùng nói, "Tôi không thích Vương Ha Ha."

    "Không thích? Vậy tại sao anh lại đưa tiền cho nó?"

    "Lúc đầu tôi nghĩ cô ta là một cô gái đơn thuần, tôi đã bị cô ta lừa." Chu Quỳnh nói, Nếu tôi biết cô ta là người như vậy, tôi chắc chắn đã không đưa mười vạn cho cô ta. "

    Nghe Chu Quỳnh nói như vậy, mẹ của Vương Ha Ha tròn mắt, rồi nói với Mạc Úc Sở:" Vị tiên sinh này, nếu không anh cưới con gái tôi đi? Nếu vậy, anh thay chúng tôi trả mười vạn cho anh Chu. "

    " Ha ha! "Mạc Úc Sở cười cười," Tôi cũng chướng mắt Vương Ha Ha, đây là bạn gái của tôi, cô ấy tên là Đường Âm, so với con gái của bà xinh đẹp hơn nhiều! "

    " Vậy chúng tôi cũng không có cách nào. "Vừa rồi cha của Vương Ha Ha vẫn im lặng, hiện tại đột nhiên mở miệng giở trò lưu manh," Nhà chúng tôi hiện tại cũng thiếu tiền, con trai cũng sắp kết hôn, cũng cần sính lễ! Hơn nữa con gái chúng tôi cũng không có mang 10 vạn về đây, các người bảo chúng tôi chạy đi đâu lấy 10 vạn ra bây giờ? "

    " Chú thím, chuyện là như vậy. "Đường Âm nói," Tôi là em họ của Chu Quỳnh, hiện tại anh họ tôi cũng không muốn làm khó hai người, nhưng mười vạn kia xác thực là tiền dành dụm duy nhất của anh ấy. Nếu Vương Ha Ha thực sự không đưa tiền cho các người, vậy tôi hy vọng các người có thể thuyết phục cô ấy trả lại tiền. "

    " Không được, không thể trả! "Mẹ của Vương Ha Ha nói," Các người muốn lấy con gái tôi có thể lấy, nhưng mười vạn tuyệt đối không thể trả. Tôi còn phải lấy mười vạn trong tay con gái tôi cho con trai tôi! "

    Lúc này mọi người mới nhận ra, thì ra Vương gia trọng nam khinh nữ. Họ không quan tâm con gái họ lấy ai, họ chỉ muốn lấy của hồi môn và đưa cho con trai họ.

    Mạc Úc Sở ngước nhìn bầu trời, cùng một thế giới, cùng một trời xanh mây trắng, nhưng tại sao cha mẹ của mỗi người lại khác nhau?

    Lúc này, em trai của Vương Ha Ha là Vương Lâm Vi đi làm về, bố mẹ Vương vừa thấy con trai về thì lập tức tươi cười chào đón, có thể thấy họ rất yêu con trai mình.

    Vương Lâm Vi nhìn thấy người lạ ở nhà mình, vì vậy anh ta bước tới, hỏi những người này:" Các người là ai? "

    Chu Quỳnh nói mục đích của mình với Vương Lâm Vi, Vương Lâm Vi suy nghĩ một lúc rồi nói:" Tôi là người nông thôn. Phong tục ở đây có thể khác với phong tục của các người. Chúng tôi kết hôn cần sính lễ. Tôi có một bạn gái tên là Ngô Đông, tôi và cô ấy phải có sính lễ, tôi không thể không cho! Cho nên, tôi chỉ có thể để chị tôi kết hôn, sau đó để chị ấy kiếm sính lễ cho tôi, như vậy tôi mới có thể kết hôn với Ngô Đông! "

    " Là như vậy, cậu không cần lấy cớ là người nông thôn. "Chu Quỳnh nói," Kỳ thật tôi cũng là người nông thôn. "

    " Ồ? "Vương Lâm có chút hứng thú nhìn Chu Quỳnh," Tôi thấy bên ngoài có một chiếc xe không tồi, còn tưởng anh là người thành phố!"
     
  9. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 188: Bạch Đường đến công trường

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Quỳnh chỉ vào Mạc Úc Sở nói: "Đây là em rể tôi. Em rể tôi là người thành phố, xe là của cậu ấy, tôi không có gì cả. Tôi là người người nông thôn. Cho nên nếu tôi về thôn cưới một người vợ, hoặc ở thành phố cưới vợ, tôi cũng phải có tiền mới được. Cậu vừa nói cô Ngô kia tuy rằng có yêu cầu sính lễ, như dù sao thì cậu cũng phải nói đạo lý chứ? Cậu và cô Ngô thế nào không liên quan đến tôi, đó là việc của riêng cậu, đúng không?

    " Tôi hiểu của anh, tôi cũng không muốn tiền cưới vợ của anh, bởi vì tôi không thích cảm giác danh bất chính bất thuận, cho nên nếu anh nguyện ý, tôi giúp anh đi đánh Lãnh Nhất Tiếu, để Lãnh Nhất Tiếu tránh xa chị tôi một chút, sau đó anh cưới chị tôi, về sau anh sẽ là anh rể của tôi, như vậy, tôi lấy tiền của anh để cưới vợ, điều đó là hiển nhiên. "

    " Không, cậu không hiểu ý của tôi, tôi không muốn lấy chị cậu, lần này chúng tôi tới đây là vì lấy lại tiền. "

    " Anh không muốn lấy chị tôi? Vậy anh sẽ hối hận! Theo quy định của làng chúng tôi, nếu nhà trai đưa sính lễ rồi hối hận thì sính lễ sẽ không được hoàn lại. "

    Sau đó, hai bên lại tranh cãi, Mạc Úc Sở thực sự cảm thấy không có cách nào giao tiếp với loại người này, anh đi đấu thầu cũng không khó đến vậy, nhưng mười vạn không phải một số tiền nhỏ, nhưng người sáng suốt liền hiểu cãi nhau không có kết quả.

    Mạc Úc Sở thực sự bất lực, cuối cùng anh nói Chu Quỳnh gọi cảnh sát.

    Tốc độ điều tra của cảnh sát rất nhanh, bởi vì có biên lai chuyển khoản ghi lại việc Chu Quỳnh chuyển mười vạn cho Vương Ha Ha, đồng thời anh ta cũng có nhật ký trò chuyện, có thể chứng minh mười vạn mà Vương Ha Ha yêu cầu là tiền sính lễ.

    Đương nhiên, đoạn video Mạc Úc Sở và Đường Âm ghi lại ngày hôm đó cũng có thể được dùng làm bằng chứng, Vương Ha Ha và Lãnh Nhất Tiếu ôm hôn nhau, điều này đủ để chứng minh Chu Quỳnh không kết hôn không phải lỗi của Chu Quỳnh, không thể trách Chu Quỳnh hủy hôn, vì vậy Vương Ha Ha phải trả lại mười vạn.

    Cảnh sát nói, nếu Vương Ha Ha không trả lại mười vạn thì cô ta không chỉ bị đưa vào danh sách đen những kẻ thiếu trung thực, ảnh hưởng đến tương lai và cuộc sống hiện tại mà còn bị kiện tội lừa đảo và khiến cô ta phải ngồi tù.

    Vương Ha Ha lúc này đã rất sợ hãi, cô ta do dự có nên trả lại tiền hay không.

    Nhưng ngay tại thời điểm này, bố mẹ của Vương Ha Ha đã nói Vương Ha Ha đừng trả lại mười vạn, họ bảo Vương Ha Ha làm người không thể quá ích kỷ, yêu cầu cô ta nghĩ cho em trai mình, để cô ta đưa mười vạn cho em trai mình, nếu cô ta phải ngồi tù thì ngồi tù, tuyệt đối không thể trả.

    Vương Ha Ha thực sự cảm thấy khiếp sợ, cô ta cảm thấy mình cũng là con của bố mẹ cô ta, sao bố mẹ lại vì cô ta có thể đưa mười vạn cho em trai mình mà có thể tống cô ta vào tù?

    Vì vậy, Vương Ha Ha hỏi:" Ba, mẹ, con có phải là con ruột của hai người không? Con cũng là con của hai người, cũng gọi hai người là bố mẹ. Tại sao trong đầu bố mẹ chỉ có Vương Lâm Vi? Chẳng lẽ con không quan trọng sao? Thật lâu trước đây con đã muốn hỏi một câu hỏi, con có phải là con ruột của hai người không? "

    " Con đương nhiên là con ruột, nhưng con là con gái! "

    Vương Ha Ha hoàn toàn tỉnh ngộ vì câu" con là con gái ".

    Cô ta không muốn làm giúp em trai nữa, cô ta nghe nói cha mẹ của người khác rất yêu con gái của họ.

    Dù cha mẹ không thể thay đổi, gia đình cũng không thể đổi. Nhưng cách sống có thể thay đổi, cô ta muốn sống cuộc sống của chính mình.

    Vương Ha Ha đã trả lại mười vạn cho Chu Quỳnh, như vậy cô ta sẽ không phải lo lắng về việc phải chịu trách nhiệm, sau đó, cô ta và Lãnh Nhất Tiếu không thể lấy được sính lễ, về nhà trộm sổ hộ khẩu, cùng Lãnh Nhất Tiếu đã đến Cục Dân chính để lấy hai cuốn sổ đỏ lớn trở lại.

    Cứ như vậy, cô ta và Lãnh Nhất Tiếu là vợ chồng hợp pháp, vì vậy bây giờ cô ta cảm thấy mình thực sự hạnh phúc, nếu cuộc đời đối xử bất công với bạn, thì bạn phải tự nắm lấy số phận của mình.

    Đạo lý này sau khi Vương Ha Ha làm chuyện sai lầm đã được nhận ra, nhưng may thay, cô ta đã không nhận ra điều đó quá muộn và vì thế đã không phải trả giá.

    Hôm nay, Mạc Úc Sở và Đường Âm đã đi kiểm tra tiến độ của dự án trên khu đất mà họ đã giành được thông qua cạnh tranh, kết quả là họ thấy một người mới đến công trường.

    Người này không ai khác, chính là Bạch Đường.

    Mặc dù Bạch Đường là thiên kim tiểu thư, nhưng cô ấy cũng giống như Đường Âm trước đây, mặc dù trong nhà có tiền nhưng vẫn học hành rất chăm chỉ, vì vậy Đường Âm cũng có một lượng kiến thức nhất định, cô ấy là một học sinh đạt thành tích cao, tốt nghiệp từ trường đại học.

    Bạch Đường đến đây, cô ấy đến làm quản lý dự án, cô ấy đã nhận được vị trí này sau một cuộc phỏng vấn.

    Bởi vì trong buổi phỏng vấn ngày hôm đó, Mạc Úc Sở không trực tiếp phỏng vấn mà nhờ Mạc Tửu giúp phỏng vấn, hơn nữa Mạc Tửu không biết chuyện lúc đó giữa Bạch Đường, Mạc Úc Sở và Đường Âm, cho nên Mạc Tửu đọc sơ yếu lý lịch của Bạch Đường, sau đó nói chuyện, cậu đối với Bạch Đường thực sự rất hài lòng, liền nhận Bạch Đường vào.

    Sau khi Mạc Úc Sở và Đường Âm phát hiện ra Bạch Đường thực sự đang ở công trường của họ và là quản lí dự án, họ muốn sa thải Bạch Đường.

    Nhưng lúc này đã quá muộn, Bạch Đường ỷ vào mình ngồi ở vị trí quản lý dự án, rất tùy tiện sử dụng một số vật liệu không tốt, ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, mà tất cả sổ sách đều đổ lên đầu Mạc Tửu.

    Đúng vậy, Mạc Tửu đúng là ngốc, cậu quá tin tưởng Bạch Đường, không xem kỹ từng văn kiện mà trực tiếp ký tên.

    Nhưng lúc này Bạch Đường nghe nói Mạc Úc Sở và Đường Âm sắp sa thải cô ta, cô ta liền lấy ra chứng cứ thu thập được, nói nếu Mạc Úc Sở và Đường Âm dám sa thải cô ta, cô ta sẽ báo cáo Mạc Tửu, nói Mạc Tửu ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu.

    Mạc Úc Sở và Đường Âm cho phép Bạch Đường ở lại dự án này để tránh Mạc Tửu gặp chuyện không may.

    Nhưng Bạch Đường ở lại đây, cô ta lại càng quá phận. Mạc dù Mạc Tửu đã biết chuyện của Bạch Đường, cậu cũng không để cho cô ta giở trò nữa, thậm chí còn cố ý làm suy yếu quyền hạn của cô ta trong hạng mục, chẳng khác nào gạt nàng sang một bên.

    Nhưng Bạch Đường không phải là một kẻ ngốc, vì vậy cô ta đã nghĩ ra một phương pháp cực đoan hơn.

    Bạch Đường lấy bằng chứng trước đó và nói với Mạc Úc Sở:" Nếu anh không muốn em trai mình gặp chuyện, anh nên mau chóng cầu hôn Bạch gia càng sớm càng tốt. Thời gian của cha tôi bây giờ không còn nhiều, nếu bây giờ anh cầu hôn nhà họ Bạch, sinh thời ông ấy còn có thể tham dự hôn lễ của chúng ta, cho nên anh nhanh lên đi! "

    " Tôi không thích cô! "

    " Được, vậy tôi đi báo Mạc Tửu! Đến lúc đó anh đừng hối hận!"
     
  10. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 189: Núi tuyết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đối mặt với uy hiếp của Bạch Đường, Mạc Úc Sở thật sự không biết nên làm thế nào, anh không thể có lỗi với Đường Âm và ở bên Bạch Đường, nhưng anh cũng không muốn em trai mình bị điều tra.

    Hiện tại Mạc Úc Sở thực sự hối hận, anh cảm thấy lúc trước mình không nên cứu Bạch Đường, đáng lẽ nên để cô ta ở lại bệnh viện tâm thần.

    Cuối cùng, Mạc Úc Sở nghĩ ra một cách, một cách rất lãng phí.

    Mạc Úc Sở yêu cầu Mạc Tửu dừng tiến độ xây dựng trên công trường, sau đó Mạc Úc Sở tổ chức một cuộc họp báo, nói phát hiện một số vật liệu xây dựng cho dự án không tốt, là do thiếu kinh nghiệm nên dùng sai vật liệu, họ quyết định bỏ mọi thành quả trước đó và xây dựng lại! Hơn nữa, lần này, đặc biệt sử dụng vật liệu đắt tiền, lần này anh sẽ không tự mình thi công, sở dĩ hôm nay anh tổ chức họp báo là hy vọng có một công ty xây dựng chuyên nghiệp sẽ liên hệ với Mạc thị, anh muốn đem hạng mục này giao cho đoàn đội chuyên nghiệp làm.

    Không cần phải nói, động thái của Mạc Úc Sở ngay lập tức giải quyết được nguy cơ của Mạc Tửu, gian kế của Bạch Đường thất bại.

    Bởi vì, Mạc Úc Sở trước nói chất lượng hạng mục có vấn đề, hơn nữa còn nhắc lại nhiều lần, sợ chất lượng công trình không thông qua, cho nên không dám tự mình làm, trực tiếp tìm một công ty xây dựng chuyên nghiệp đến làm, lại còn là tin tức công khai trong cuộc họp báo, để mọi người tự đấu thầu và cạnh tranh vị trí.

    Sau khi Bạch Đường phản ứng thì đã quá muộn, cô ta không thể uy hiếp Mạc Úc Sở bằng vấn đề của Mạc Tửu nữa, hơn nữa, Mạc Úc Sở đã sa thải cô ta, cô ta không còn là quản lý dự án của hạng mục này nữa.

    Mặc dù Bạch Đường và Mạc Tửu đã ký hợp đồng, nhưng nếu Bạch Đường bị sa thải, phải bồi thường thiệt hại. Nhưng giá bồi thường thiệt hại đối với Mạc Úc Sở thực sự không phải là vấn đề lớn, dù sao muốn dự án trên khu đất bắt đầu xây dựng, Mạc Úc Sở đã bỏ ra nhiều tiền như vậy. Vì vậy, sao anh có thể tiếc một khoản tiền bồi thường thiệt hại nho nhỏ?

    Bạch Đường không đành lòng cam chịu kế hoạch mà cô ta đã dày công vạch ra bị Mạc Úc Sở phá vỡ, nhưng bây giờ cô ta không còn cách nào khác, chỉ có thể nói IQ của mình không bằng người, cho nên không cần vọng tưởng làm chuyện xấu.

    Bạch Đường đành phải rời thành phố A, trở về thành phố E.

    Bây giờ là mùa xuân, sắp tới là mùa hè, thời tiết như vậy thật sự rất khó nhìn thấy tuyết.

    Nhưng gần đây Đường Âm thấy trên mạng những ngọn núi trên cao nguyên phủ đầy tuyết rất đẹp, vì vậy không chần chừ, Đường Âm đã lấy vé trực tuyến, cô muốn đi với Mạc Úc Sở.

    Vấn đề là, họ vừa mới trở lại không lâu, Đường Âm đột nhiên lại muốn đi du lịch một lần nữa.

    Đối mặt với ý tưởng của Đường Âm, ban đầu Mạc Úc Sở cảm thấy buồn cười, nhưng sau đó anh cảm thấy ý tưởng của Đường Âm thực ra không tồi, ra ngoài nhìn trời xanh mây trắng khác nhau thật ra cũng khá tốt.

    Chi phí lên núi tuyết không cao, nhưng nếu muốn leo lên đỉnh, phải tìm một công ty du lịch chuyên nghiệp, mà công ty du lịch chuyên nghiệp thu phí rất cao.

    Lúc trước Đường Âm chỉ mua vé, nhưng khi hai người đến chân núi tuyết, nhân viên nói loại vé này không thể leo lên đỉnh, Mạc Úc Sở không chút nghĩ ngợi, trực tiếp đến một công ty du lịch.

    Công ty du lịch này tên là Công ty du lịch Lâm Nhất, nằm dưới chân núi tuyết, một hướng dẫn viên họ Biên của công ty du lịch đã tiếp hai người họ.

    Hướng dẫn viên nói: "Bởi vì leo núi tuyết rất nguy hiểm, lúc trước có người qua đêm ở núi tuyết, chết cóng trên núi tuyết, còn có người mặc dù không chết cóng, nhưng bởi vì tê cóng, chân tay đều bị cắt cụt, tàn tật, thực sự đáng thương. Vì vậy, nếu hai người muốn leo núi, nhất định phải ký hợp đồng với chúng tôi và tuân thủ đầy đủ các quy tắc và quy định của công ty du lịch chúng tôi. Chỉ có như vậy, chúng tôi mới có thể đảm bảo an toàn cho hai người."

    "Ừm." Mạc Úc Sở gật đầu, "Hướng dẫn viên Biên, nếu chúng tôi ký hợp đồng, có thể ở lại qua đêm trong núi tuyết không?"

    Hướng dẫn Biên đặt hợp đồng trong tay đang ấn dấu xuống, ngẩng đầu nhìn Mạc Úc Sở, nói: "Núi tuyết rất cao, đến một nơi cao, nếu ở bên ngoài sẽ rất dễ gặp nguy hiểm, nhưng chúng tôi ở trên núi tuyết có một phòng đặc biệt, ở trong đó sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu hai người thật sự muốn ở trong đó, thì cần phải ký hợp đồng ăn ở riêng."

    "Được, Hướng dẫn viên Ngô, chúng ta ký hợp đồng đi!" Đường Âm sốt sắng nói.

    "A.. tôi họ Biên, không phải Ngô.."

    "Thực xin lỗi, Hướng dẫn viên Biên, tôi nhớ lầm." Đường Âm xấu hổ nói.

    Sau khi ký hợp đồng, hướng dẫn viên mang theo rất nhiều thiết bị, những vật dụng này đã bao gồm trong phí, thuộc loại thuê, không cần trả thêm tiền, sau khi leo trở về, công ty du lịch sẽ thu lại những vật dụng này.

    Nói tóm lại, Mạc Úc Sở và Đường Âm cảm thấy số tiền đó rất đáng giá.

    Bọn họ lên đường, núi tuyết thật sự rất đẹp, ban đêm bọn họ ở trong một căn nhà trên núi tuyết, nhìn băng tuyết bên ngoài mà trong nhà vẫn ấm áp.

    Nhà trên núi tuyết có hạn, vì vậy không thể một người một phòng, những ngôi nhà này giống như ký túc xá, nhiều người sống trong một phòng.

    Đường Âm và Mạc Úc Sở cả đêm không ngủ được, những du khách khác cũng đến ngắm cảnh, tự nhiên sẽ không đi ngủ sớm như vậy.

    Vì vậy, họ quyết định trò chuyện cùng nhau. Khi Mạc Úc Sở nói anh và Đường Âm đến từ Thành phố A, cả hai đều có công ty, Ngô Hàn Mai đột nhiên trở nên hăng hái.

    Ngô Hàn Mai nói với Mạc Úc Sở và Đường Âm: "Xin chào, tôi tên là Ngô Hàn Mai. Gần đây tôi đang tìm kiếm những công ty tuyển nhân viên, nhưng vẫn chưa tìm được công việc tốt. Không biết liệu hai người có thể tuyển tôi không."

    "Tại sao không thể tìm được công việc?"

    "Bởi vì học vấn của tôi thấp." Ngô Hàn Mai thành thật nói, "Kỳ thật tôi chỉ tốt nghiệp trung học, nhưng chỉ vì gia đình tôi nghèo cho nên mới không có tiền đi học đại học. Tôi nghĩ khả năng của mình tốt."

    "Nhà cô nghèo, tại sao cô lại có tiền đến đây?" Mạc Úc Sở hỏi, "Theo tôi biết, công ty du lịch rẻ nhất là Công ty du lịch Lam Âu, giá cũng phải tám ngàn một người. Về phần công ty lữ hành lớn như Lâm Nhất, phí một người cũng phải mấy vạn đúng không?"

    Nghe Mạc Úc Sở nói, Ngô Hàn Mai mỉm cười nói: "Thành thật không dám giấu, mặc dù nhà tôi nghèo, thậm chí không đủ tiền để đi học, nhưng tâm tôi không nghèo."

    "Ồ? Tâm không nghèo là có ý gì?"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...