Chương 50: Giải Kiết Bấm để xem Cuối cùng mặt trời từ phía đằng Đông cũng bắt đầu lên, từng tia nắng chiếu rọi khắp trong điện. Ưu Linh thức giấc, khẽ trở mình đã thấy mình nằm gọn trong lòng Thiên Long tự bao giờ. Hai người nhìn nhau cười âu yếm, cả hai không nói gì nhưng ánh mắt thì trao cho nhau biết bao là trìu mến. Thiên Long nói với Ưu Linh: "Hôm nay, anh sẽ đưa em đến thảo nguyên Hồng Cúc, nơi đó có rất nhiều hoa Hồng Cúc, hoa Mắt Xanh, có mây trời nhẹ nhàng trôi, có những đàn hồ điệp đầy màu sắc. Em sẽ rất thích". Ưu Linh mỉm cười, gật đầu đồng ý. Thiên Long lấy áo choàng Bạch Hợp khoác lên người Ưu Linh rồi cả hai bước lên Mây Tím, cùng bay về phía thảo nguyên. Đã một ngày một đêm trôi qua, không vào được Điện Ngọc, Tiểu Vũ vô cùng tức giận, tìm mọi cách để phá kết giới nhưng vô hiệu. Từng thời khắc trôi qua là từng thời khắc Tiểu Vũ sống trong sự sân hận, giày vò bởi tâm đố kỵ. Tiểu Vũ nhớ lại lời của Chu Tượng nói: "Sáng hừng đông, ngày mai muội nhất định phải trở về cho dù có gặp được Thiên Long hay không, nếu em về trễ tất cả sẽ bại lộ." Tiểu Vũ tức giận đến run người khi thấy hừng đông đang lên. Cùng lúc đó, Mây Tím xuất hiện đưa Ưu Linh và Thiên Long rời khỏi điện ngọc bay về hướng Thảo Nguyên Hồng Cúc. Thời cơ đã đến. Vì lòng thù hận và ganh ghét quá lớn mà Tiểu Vũ nổi cơn giận đùng đùng quyết chí đuổi theo Ưu Linh và Thiên Long. Cả hai người đều không phải là đối thủ của Tiểu Vũ nữa. Ưu Linh sắp tiêu vong, Thiên Long đã mất đi ngàn năm công lực. Vì thế chẳng mấy chốc Tiểu Vũ đã đuổi kịp hai người. Khi thấy Mây Tím thấp thoáng trước mặt, Tiểu Vũ xuất chiêu hiểm độc. Tiểu Vũ dùng Thần châm Tiêu Linh phóng về phía Mây Tím. Trong lòng Tiểu Vũ giờ tràn ngập lòng căm tức nên không còn nhớ đến Thiên Long, Tiểu Vũ đâu biết rằng bên cạnh Ưu Linh chính là Thiên Long. Thiên Long cũng có thể bị trúng Thần Châm bất cứ lúc nào. Khi lòng con người đã tràn ngập nỗi căm tức nhất là lúc lửa sân nổi lên ngùn ngụt sẽ khiến người đó không còn sáng suốt, đánh mất đi bản thân mình, sẽ nói ra những lời, sẽ làm ra những chuyện gây tổn thương người đối diện. Để rồi khi cơn sân hận qua đi, sự tổn thương ấy khiến niềm tin mà người kia đã trao cho mình đã không còn nguyên vẹn nữa, có hối hận bao nhiêu cũng không thể nào quay lại. Ưu Linh cảm nhận được luồng sát khí của thần châm đang bay đến. Nàng nhìn Thiên Long, rồi nhẹ nhàng xoay người ra phía sau che cho Thiên Long. Nàng choàng tay mình qua eo của Thiên Long, rồi đặt hai tay lên ngực của Thiên Long, sau đó lại áp má mình vào vai của Thiên Long. Hơi thở nhè nhẹ của Ưu Linh làm Thiên Long rất nhột nhạt, Thiên Long mỉm cười, lòng dâng lên nỗi trìu mến, thương yêu. Chàng lấy tay mình, đặt lên tay của Ưu Linh. Đã lâu lắm rồi, Ưu Linh mới chủ động bày tỏ sự âu yếm với chàng như vậy. Bao lâu nay, vì sứ mệnh bảo vệ núi Giao Linh, đánh nhau với Thiên Ma, Nữ Vương thiên ma, sự quên đi, sự chia cách, vì bệnh tật, đã khiến cho hai người chưa được gần gũi nhau một cách thân mật như vậy. Giây phút đó là giây phút ấm áp, hạnh phúc. Tình yêu thương không phải là sở hữu, không cần phải chiếm đoạt, nếu tình yêu đó đúng là của mình thì sẽ vẫn mãi là của mình. Nếu tình yêu đó được người kia dành trọn cho mình thì dù trải qua bất kỳ gian nan thử thách gì, tình cảm đó vẫn mãi vẹn nguyên dành cho mình mà thôi. Thần châm tiêu linh vừa được phóng ra đã phát huy nội lực mạnh mẽ kinh hồn của nó. Khi Ưu Linh chỉ vừa kịp lấy thân mình che cho Thiên Long thì những chiếc Thần Châm Tiêu Linh vô tình, lạnh lẽo đã đâm vào thân thể yếu ớt của tiên tử. Mỗi Thần Châm vừa chạm tiên thân liền ghim chặt vào những cốt tủy, phong ấn tiên linh. Nếu như các vị tiên tử bình thường chắc hẳn đã ngất đi vì sự đau đớn tột cùng, và dần hồn tiêu phách tán. Nhưng với Ưu Linh là tiên tử được sinh ra từ Vòng Hoa Linh của Dược Sư Hoa Linh Y hóa hiện, nàng chịu đựng được Thần Châm trong vài canh giờ. Khi những Thần Châm xuyên vào gân cốt, Ưu Linh dùng hết nội nguyên để phong ấn thần châm, những thần châm tiêu linh bị chặn đứng lại. Hoa Linh ho vài tiếng, hai tay nàng không còn sức, buông lỏng xuống. Thiên Long lo lắng đỡ lấy Ưu Linh cho nàng nằm tựa đầu vào vai mình, rồi nhẹ nhàng ôm Ưu Linh vào lòng. Nàng bình tĩnh nhìn Thiên Long mỉm cười, nói với Thiên Long rằng muốn nằm nghỉ vì hơi mệt. Thiên Long lo lắng, Ưu Linh trấn an: "Em không sao, em chỉ muốn nằm trong tay anh ngủ một chút, cũng gần tới Thảo Nguyên Hồng Cúc rồi, em sẽ ngủ một chút để khi đến đó em còn chơi đùa". Thiên Long nhìn Ưu Linh mỉm cười: "Được rồi, em ngủ một chút đi nhé!" Khi vừa nhắm mắt, Ưu Linh dùng tất cả nội nguyên của mình xuất hồn bay đến trước mặt Tiểu Vũ. Tiểu Vũ kinh hãi lùi lại phía xa. Tiểu Vũ không ngờ trước mặt mình là Ưu Linh, Tiểu Vũ thầm nghĩ: "Nàng ta đã kiệt sức, tiên kiếp đã mãn dần thể hiện qua tiên thể, lại bị trúng Thần Châm Tiêu Linh, sao Ưu Linh có thể đứng an nhiên trước mặt mình như vậy." Ưu Linh vận váy màu hồng sen, khoác áo Bạch Hợp bên ngoài, tóc nàng vén một bên, tóc mây của nàng bay bay trong gió lạnh. Tiểu Vũ không từ bỏ sát tâm, không để cho Ưu Linh mở miệng giãi bày đã rút Phi Kiếm tấn công. Nhanh như cắt Ưu Linh, né tránh đường kiếm chí mạng từ Tiểu Vũ, cả hai cùng giao đấu. Dù đã rất mệt và kiệt sức nhưng là một vị tiên tài giỏi được tôi luyện qua bao thử thách, Ưu Linh luôn chiếm ưu thế. Ưu Linh bình tĩnh đón từng đường gươm chí mạng của Tiểu Vũ, nhẹ nhàng hóa giải và đánh trả Tiểu Vũ. Tiểu Vũ không phải là đối thủ của Ưu Linh, sao nhiều lần bị té xuống, nhưng vẫn ngoan cố tấn công, càng đánh càng bại, càng thêm bị thương. Thấy Tiểu Vũ vẫn không hề hối cải, Ưu Linh dùng ngọc ưu linh phong tỏa nội nguyên của Tiểu Vũ, khiến Tiểu Vũ hóa nguyên hình trở thành Kim Điểu. Sau đó nàng dùng nội lực hóa Tiểu Vũ lại hình người. Tiểu Vũ không thể cử động, đành nghe Ưu Linh nói: "Em hận chị đến như thế ư?" Tiểu Vũ nói trong căm giận: "Nói chuyện thật nực cười, đúng vậy, ta hận cô vì cô xuất hiện đã cướp đi người mà ta thầm yêu trộm nhớ. Nếu không có cô xuất hiện thì ta và Thiên Long đã là một cặp trời sinh. Vì cô ta đã mất tất cả, làm bao nhiêu điều xấu ác cũng chỉ để cô biến mất trong cõi thiên hà này. Vì cô mà những người yêu thương ta đã rời bỏ ta". Bao nhiêu uất nghẹn dồn nén bấy lâu nay, Tiểu Vũ như nói ra hết trong lúc này, những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống. Giọt nước mắt tủi hờn. Ưu Linh nhìn Tiểu Vũ rồi nói: "Em nghĩ mọi chuyện không tốt của em đều là do chị gây ra sao. Có bao giờ em nghĩ lại, những chuyện ấy chính là em tự gây ra cho chính mình. Vì lòng đố kỵ, ghen ghét, nhỏ nhoi đã được em nuôi lớn lên bằng sân hận, tham lam và si mê. Nó lớn lên mãi trở thành con quái vật, và nuốt đi tâm hồn lương thiện của em rồi. Em không bao giờ thay đổi được hoàn cảnh bên ngoài. Trong thiên mệnh, chị nhất định phải sinh ra trong kiếp này, đó là điều hoàn toàn không thể thay đổi. Em, chị và tất cả chúng sinh trong cõi thiên hà này đều không thể thay đổi hoàn cảnh, thay đổi người khác, chúng ta chỉ có thể thay đổi chính bản thân mình. Tất cả đều tuân theo quy luật nhân quả, duyên sinh trong vũ trụ này. Tại sao em không biết sống trong hiện tại và biết ơn những gì em đang có. Em hãy nghĩ lại đi, trước đây em vẫn có biết bao người yêu thương bên cạnh. Em cũng là một vị thần rất thông minh và tài giỏi, tại sao em lại so sánh mình với người khác. Mỗi người trong chúng ta có những biệt nghiệp khác nhau, em so sánh chỉ làm cho bản thân thêm phiền não. Chính lòng thù hận của em đã gieo một hạt đắng vì thế luật nhân quả cho em quả đắng. Giờ em cảm thấy cô đơn, buồn khổ và đánh mất tất cả rồi phải không? Lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó thoát. Mình là người chịu và nhận lấy những gì mình đã gieo trồng. Vô minh sinh ra phiền não. Không thể cầu xin hay hiến lễ chỉ có con đường tu tập mới có thể thoát khỏi vô minh. Em hãy quên đi mà làm lại từ đầu". Tiểu Vũ nghe từng lời của Ưu Linh mà đau xót tận tâm can, lòng hối hận và tủi thân bắt đầu được đánh thức trong tâm thức của một vị thần. Tiểu Vũ nghẹn ngào nói: "Nhưng em không tin là chị không oán hận em, vì em đã làm cho cuộc đời của chị gặp biết bao sóng gió, hãm hại chị không biết bao nhiêu lần. Làm sao chị có thể tha thứ cho một người như em." Ưu Linh thanh thản mỉm cười nói với Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ, những điều em làm chỉ là tâm thức rất si mê, bị thao túng bởi sân hận, tham lam, bị vô minh điều khiển. Chị hiểu điều đó và chị sẽ không phản ứng với tâm thức ấy của em đâu. Với em, chị luôn nhìn thấy phần tâm hồn trong sáng, thánh thiện, hiền lành, em luôn có thể làm lại từ đầu. Oán hận em thì chỉ làm cho tâm thức chị thêm loạn động và nhuộm đầy sự sân hận. Chị sẽ không bao giờ làm như vậy, mỗi cảm xúc, mỗi tâm trạng không phải là chính mình và mình không nên đồng nhất với nó. Không tha thứ tức là một loại ngục tù, giam hãm em trong đó chị còn phải giữ khóa canh cửa hay sao. Chị không làm như thế và không bao giờ làm như thế. Chị sẽ tha thứ tất cả những gì em đã hãm hại chị cũng như làm cho kiếp sống này của chị đầy khó khăn đau khổ. Tất cả đều đã qua rồi Tiểu Vũ, vạn điều thiên điều trên thiên hà này đều rất vô thường. Em hãy luôn nhớ điều đó. " Hận thù diệt hận thù là điều không thể có, tình yêu diệt hận thù là định luật ngàn thu. "Đức Phật là người đã giác ngộ, là bậc Chánh đẳng Chánh giác, kim khẩu người đã nói như thế, thì muôn đời không bao giờ sai được. Hãy trở về với con người trước đây của em, trong mỗi chúng ta đều có một vị Phật, hãy trở về với chân tâm của mình". Hình ảnh của Ưu Linh dần nhạt nhòa trước mắt Tiểu Vũ, Tiểu Vũ vội chạy lại để chạm lấy Ưu Linh nhưng không thể. Ưu Linh dần tan. Tiểu Vũ nói với theo hình bóng của Ưu Linh: "Em còn chưa kịp nói lời xin lỗi với chị, xin chị đừng đi".
Chương 51: Huyền diệu Bấm để xem Hồn tiên của Ưu Linh trở về bên tiên thể. Ưu Linh mở mắt. Nàng bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Thiên Long, nàng mỉm cười. Thiên Long nói với Ưu Linh: "Em đã ngủ lâu lắm đấy. Đã tới thảo nguyên Hồng Cúc rồi đây. Đây là khu Nhất Tâm, phía trước có hồ nước trong, có nhiều Hoa Hồng Cúc, Hoa Mắt Xanh đang nở rộ. Em có thấy từng bầy hồ điệp bay phấp phới không, Xích Hồ Điệp có màu sắc như màu áo của em. Chúng ta đang ở dưới cây Ma Ni, có từng đợt Diệu Khí sẽ giúp em bớt phần đau đớn". Thiên Long vừa nói vừa chỉ tay đến phong cảnh mà chàng đã chọn cho nàng. Giọt nước mắt khẽ khàng lăn dài theo đuôi mắt. Trên đôi môi nhợt nhạt của tiên tử một dòng máu đỏ thẫm trào tuôn. Thiên Long hốt hoảng nói: "Ưu Linh, em có sao không?" Thiên Long đỡ Ưu Linh lên, thần thảng thốt. Thiên Long nghẹn ngào, tuôn đôi dòng lệ khi thấy lưng của Ưu Linh đầy Thần Châm Tiêu Linh. Thiên Long hiểu ra tất cả, Thần Châm Tiêu Linh là thần khí của tộc Kim Điểu chỉ có Tiểu Vũ mới có thể thi triển được. "Thiên Long, em không thể chạy cùng anh trên thảo nguyên được nữa rồi. Kiếp này tái sinh gặp được anh là điều hạnh phúc nhất của em. Có anh chỉ bảo, em hiểu thêm nhiều về khổ, vô thường, vô ngã trong cõi thiên hà. Em đã tu tập rất nhiều, tâm bình an mà buông bỏ được nhiều thứ. Em đã có được sự yêu thương từ thần Thiên Long – vị thần oai nghi nhất cõi trời Thiên Hoa. Trải qua bao nạn kiếp em vẫn luôn cảm nhận được tình cảm ấm áp ấy. Cám ơn anh - Thiên Long đã đến bên cuộc đời em". Ưu Linh nói. Thiên Long nhìn Ưu Linh nói: "Ưu Linh, anh cũng đã có những giây phút hạnh phúc nhất khi được ở bên em. Khi gặp bắt gặp ánh mắt em trong lần đầu gặp gỡ anh đã tự nói với lòng. Đây sẽ là nữ tiên tử anh bảo vệ suốt đời, che chở suốt đời, yêu thương suốt kiếp. Cám ơn em đã dành tình yêu cho anh, cám ơn em đã đến bên cuộc đời anh". Cả hai đều khóc, trước quy luật vô thường không chỉ nhân, ma mà cả thiên cũng phải khuất phục. Sinh ly tử biệt đến và chia cách những yêu thương. Cảm giác đau đớn chạy dọc sống lưng, nguồn tủy nơi từng đốt sống bắt đầu khô cạn, nỗi đau khổ, thống khổ đó là không thể nào gọi thành tên được. Vì độc tố đã ngấm vào tiên cốt, khiến toàn thân Ưu Linh như kiệt sức, thoi thóp chút hơi tàn. Từng đợt từng đợt thống khổ trôi đến. Từng đợt ngọc ưu linh thoát ra khỏi thân của Ưu Linh trôi thành dòng. Thiên Long nắm chặt tay người yêu mà xót xa, đau đớn như hàng ngàn vết kim đâm vào trong tâm khảm. Lúc đó Tiểu Vũ vừa bay đến, cô chỉ dám đứng từ xa nhìn Thiên Long và Ưu Linh dưới gốc cây Mani. Đôi uyên ương mệnh khổ đang che chở cho nhau, đang níu kéo từng chút một sự sống, tranh đấu với cái chết. Ưu Linh trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay yêu thương của Thiên Long. Cả người Ưu Linh phát quang, ánh sáng dịu dàng tỏa ra xung quanh làm sáng cả một vùng thảo nguyên Hồng Cúc. Ngọc Tâm ưu linh xuất hiện rồi tan vỡ ra thành từng mảnh và tiêu biến. Duy chỉ có một mảnh ngọc cuối cùng còn lại bay về Hồ Bạch Lạc. Một dòng nhựa trong suốt lấp lánh bụi vàng xuất hiện và bốc hơi vào không trung. Ngay lúc đó, dưới hồ Bạch Lạc dòng nhựa trong suốt ấy hội tụ tại rễ của cây Bạch Xích, hình thành một mầm non. Nước trong hồ Bạch Lạc sủi bọt lăn tăn, rễ cây Bạch Xích run lên bần bật, tạo thành khung chắn bảo vệ cho mầm sống. Đồng lúc đó, Dược Sư Hoa Linh xuất hiện. Cả đáy hồ Bạch Lạc sáng rỡ. Từng bước chân nhẹ nhàng, Dược Sư Hoa Linh Y tiến tới rễ của cây Bạch Xích, Dược Sư Hoa Linh Y đưa bàn tay chạm vào mầm non, khiến mầm non như tỉnh giấc, nhẹ nhàng tách lớp bao xanh vươn lên hình thành một thân cây với lá xanh mướt, trong khoảnh khắc lá tàn héo rụng đi, từ đó một bông hoa màu vàng trong suốt vươn lên, hoa bung cánh nở, tỏa ánh sáng dịu nhẹ, lay nhẹ nhàng trong làn nước lạnh giá. Dược Sư Hoa Linh Y khẽ nâng cánh hoa nói: "Mạn Hoàng Sa Hoa, con chính là bước đệm tiếp nối nữa Mạn Châu Sa hoa và Mạn Đà La hoa. Bởi Mạn Châu Sa hoa, tình luyến ái và chấp niệm còn quá nặng nề mà mãi mãi dẫn lối trong cõi U Linh, không bao giờ có thể ra khỏi nơi đau khổ đó. Còn Mạn Đà La hoa đã sám hối quay đầu nên được về cõi Phật mà sinh trưởng. Riêng con tuy mang tâm niệm thiện lành song vẫn còn chấp niệm sâu dày, nằm ở trung gian, lại mang trong mình uy lực vô song mà không nơi nào giữ được cho nên mãi trôi lang thang, vô định trong thiên hà. Lời nguyền của con sẽ không thể nào hóa giải được. Cả khi con chảy vào thân của tiên tử Ưu Linh, mong muốn mối lương duyên của cặp Thần Tiên này hóa giải cho mình thì cũng không thể được. Thiên mệnh đã định, con hãy ở lại đây, trấn giữ cho núi Giao Linh này". Hoa có linh tính hiểu được ý của Thánh Tiên mà run khẽ khàng, toàn thân tiết ra những hạt ngọc li ti vàng óng ánh. Thánh Tiên chạm khẽ vào cây Bạch Xích, Bạch Xích nới lỏng bộ rễ của mình ra tạo thành vòm che chở cho Mạn Hoàng Sa hoa. Mạn Hoàng Sa hoa trở về tạo nên một uy lực vô cùng mạnh mẽ, lập tức hội tụ hàn khí tại Bạch Lạc. Băng phiến tan rã, cây cỏ đâm chồi, đơm hoa kết trái. Những cánh hoa Thánh Y xung quanh hồ bung nở giữa đất trời. Cây Bạch Xích tan băng lột bỏ bộ áo trắng như pha lê trở lại dáng vẻ ma mị xanh biếc đứng vững chãi giữa hồ Bạch Lạc. Hoa Thủy Ngọc từng đợt hồi sinh, từ lớp hoa như từng lớp ngọc chiếu lấp lánh bao phủ cả mặt hồ. Từ trường lan mãi ra xa, càng củng cố kết giới tại rừng Cẩm. Bạch Lạc khoác lên mình chiếc áo của mùa xuân, xanh tươi đầy sức sống. Dược Sư hoa Linh Y mỉm cười nhìn Mạn Hoàng Sa hoa. Nụ cười ấy bỗng vụt mất khi Dược Sư Hoa Linh Y nhìn thấy từ những hạt ngọc ưu linh ở đáy hồ Bạch Lạc mở vỏ kêu lên tach tách hình thành nên những mầm Xích Liên. Xích Liên trong nháy mắt tăng trưởng không ngừng hình thành nên búp sen nở thành những đóa Xích Liên đỏ thẫm, Thánh tiên cất tiếng nói: "Hoa Sen đỏ mọc lên từ đáy hồ Bạch Lạc". Thoáng bất ngờ, Dược Sư Hoa Linh Y đã nhìn thấy mảnh ngọc tâm của Ưu Linh hiển hiện ngự trên cánh hoa Xích Liên, hoa sen bung nở đón lấy mảnh ngọc tâm rồi trở về trạng thái búp sen bao bọc lưu giữ mảnh ngọc tâm ấy. Dược Sư Hoa Linh Y lúc ấy nhìn thấy được tương lai mà hơi chau đôi mày. Thánh tiên bước tới chạm khẽ vào búp Xích Liên rồi nói: "Nếu là phước không phải họa, nếu là họa tránh không khỏi. Mọi việc do duyên mà thành, cũng vì duyên mà diệt. Âu cũng là nhân duyên mà con phải trải qua. Nếu con có thể vượt qua được kiếp nạn cuối cùng này nhất định sẽ đạt thánh quả". Nói xong thánh tiên rời đi.
Chương 52: Kiếp vị lai Bấm để xem Từ Bạch Lạc, Dược Sư Hoa Linh Y bay thẳng đến thảo nguyên Hồng Cúc, đứng trước Tiểu Vũ, Thánh Tiên cất tiếng nói: "Tiểu Vũ, con vì lòng thù hận đã gây bao tội lỗi. Thân mang sắc vị là thần nhưng không tu luyện lại để tham, sân, si chi phối thân tâm, tạo ra bao ngang trái nghịch cảnh. Ngươi đã biết lỗi của mình chưa? Tiểu Vũ quỳ thưa: " Tiểu Vũ đã biết tội của mình. Con đã gây ra biết bao lầm lỗi. Vì sự tham lam, sân hận, si mê đã làm cho tâm mê mờ. Nay con xin chí thành sám hối. Con xin chấp nhận mọi hình phạt của người ". " Tiểu Vũ, không cần ta phải thêm hình phạt cho con nữa. Con hãy trở về tiếp tục thọ lãnh hình phạt mà các lão tiên tử đã ban ra. Những việc con đã gây ra đã là một phần trong ký ức trong thể nào xóa nhòa, sự hối hận, sự ray rứt sẽ mãi luôn ngự trị trong tâm hồn con. Đó cũng chính là những phần lệ còn lại của Mạnh Bà mà con chưa lấy đi. Một phần lệ khổ, một tấc lệ hối tiếc, một giọt lệ đau lòng con đã tạo nên đoạn trường thủy, cho nên hai phần giọt lệ khổ, ba tấc lệ hối tiếc, bảy giọt lệ đau lòng còn lại chính con sẽ nếm trải. Địa ngục thống khổ nhất không ở ngoài tam giới, địa ngục thống khổ nhất chính là ở trong lòng con. Con hãy hồi đầu hướng thiện làm những điều tốt đẹp cho nhân gian, trồng Nhung Tuyết tạo môi trường cho Hoàng Khương Tây Hoa được sinh trưởng. Trong lúc làm những điều thiện cũng phải từ bỏ những điều ác trong lòng. Hằng ngày hãy làm mới thân tâm ". Dược Sư Hoa Linh Y nói. Tiểu Vũ thành tâm thưa: " Con xin cuối đầu lắng nghe và làm theo lời dạy của Thánh tiên ". Dược Sư Hoa Linh Y dùng thần thông đưa Tiểu Vũ đến gặp Chu Tượng để cả hai tiếp tục đi đến vùng lưỡng địa. Dược Sư tiến đến cây Ma Ni, thánh tiên nói với thần Thiên Long: " Thiên Long, con xứng đáng được suy tôn bậc nhất trong tộc Rồng bởi sự dấn thân không mệt mỏi, bảo vệ mọi người, mọi loài. Tâm con bản tính lương thiện, yêu thương khắp tất cả chúng sinh trong tam giới, thật đáng khâm phục. Nhưng do còn nghiệp duyên với Ưu Linh nên còn ái nhiễm. Có lẽ đây cũng là nghiệp duyên nhiều đời nhiều kiếp mà con đã gieo trồng. Ưu Linh đã làm được trọn vẹn thánh mệnh trong kiếp này. Đáng lẽ đã phải trọn vẹn trở về Vô Tận, nhưng vì niềm thương cảm, tình lưu luyến với con mà một mảnh ngọc tâm Ưu Linh đã về ngự trong hoa Xích Liên dưới đáy hồ Bạch Lạc. Mảnh ngọc tâm ấy khi hấp thụ đủ linh khí sẽ hình thành nên tiên thể nhưng phải chờ đợi trong thời gian rất lâu, ít nhất là 5000 năm nữa, khi Vòng Hoa Linh sắp xuất hiện tại núi Giao Linh. Còn về nguyên thần của ưu linh, nguyên thần đã tan rã đây là sự thật không thể nào làm khác. Mọi vật sinh ra rồi diệt đi cũng chính là quy luật vô thường trong vũ trụ. Trong thời gian hội tụ đủ nguyên thần, nguyên thần vụn vỡ của Ưu Linh sẽ sống trong một thế giới khác, thế giới của những vị tiên nhân cổ xưa – thế giới Viên Thọ. Khi nhân duyên hội tụ đủ đầy, tiên thể đã hình thành, nguyên thần sẽ trở về với tiên thể, Ưu Linh sẽ hồi sinh. Còn lúc này, nguyên thần của Ưu Linh trong thế giới Viên Thọ cũng sẽ tiếp tục sứ mệnh giúp đỡ các chúng tiên khác và bảo vệ những điều tốt đẹp trong vũ trụ này. Thế giới Viên Thọ cách xa cõi trời Thiên Hoa một tỷ năm ánh sáng, trong nhịp điệu của thiên hà, khi thế giới Viên Thọ xuất hiện là lúc cõi trời Thiên Hoa ẩn đi, khi Thiên Hoa trở lại là lúc Viên Thọ ẩn mất. Hai con sẽ chỉ có thể nhìn thấy nhau trong một khắc của thời gian, khi Viên Thọ, Tiểu trụ và Thiên Hoa nằm trên một đường thẳng. Thời gian để ba thế giới này cùng tồn tại là 1000 năm. Uy lực và chấp niệm của Mạn Hoàng Sa Hoa quá lớn và sâu dày nên lời nguyền của hoa đã vận vào số kiếp của hai con, khiến cho một đoạn kiếp nhân duyên của con và Ưu Linh đầy đau khổ, chia xa. Con có đem lòng thù hận, oán hờn hoa hay không? " Thiên Long thưa với thánh tiên: " Con không đem lòng thù hận hoa, vì con biết trong vũ trụ này bất sinh bất diệt, con cũng đã làm trái với thiên mệnh. Để Ưu Linh được hồi sinh, con đã lấy Mạn Hoàng Sa hoa cứu nàng ấy. Dù đã được đã được hoa báo trước số kiếp con cũng không màng, vì lúc ấy con chỉ mong nàng ấy được sống. Con biết nhưng vẫn phạm cho nên những gì con thọ lãnh bây giờ cũng là những gì con đã gây ra. Hoa cũng có tình yêu, hoa cũng đã từng giúp con, con không oán hờn hoa. Nàng đã không còn ở lại núi Giao Linh, nhưng những gì nàng làm cho Giao Linh vẫn mãi tồn tại: Sự hồi sinh của rắn thần Uyên Hoàng là sự hiện diện cho lòng lương thiện, nhân ái của nàng. Từng bông hoa Bảo Ý trên cánh đồng Nguyệt Quế, từng mảnh rừng Như Không nàng đã trồng, những vườn Đào Nhung nàng đã chăm bón, với con nàng chưa hề mất đi. Con sẽ tiếp tục sứ mệnh của nàng, làm nhiều điều thiện, lợi lạc cho những tiên tử tại núi Giao Linh và khắp các chúng sinh. Con sẽ hoàn thành tâm nguyện của nàng. Mỗi một ngàn năm con lại được nhìn thấy nàng, dù là trong khoảnh khắc, đối với con đó cũng đã là một ân huệ lớn rồi. Con và nàng hiện tại không thể ở bên nhau nhưng con nhất định sẽ chờ nàng ấy quay trở lại. Con sẽ giữ mãi niềm hy vọng trong tim mình. Dù không thể nhìn thấy nhau, nhưng khi biết được nàng ấy sống ở một cõi giới khác được bình yên và an lạc thì con cũng sẽ an lạc vì chúng con còn đó cho nhau. Vạn kiếp về sau con sẽ luôn tu tập, giúp đỡ vạn vật sinh linh, làm nhiều điều thiện lành ". Dược Sư Hoa Linh Y mỉm cười nói: " Thật sự đáng quý thay tấm lòng của con dành cho Ưu Linh, tình yêu thương không đòi hỏi và sở hữu, tình yêu này vượt lên trên tất cả, nó thuần khiết và chân thành. Ta cho con đóa Bạch Liên này, mỗi một ngàn năm khi thời khắc Tam Thiên đến, khi con cầm hoa, hoa sẽ phát sáng, Ưu Linh dù trong cõi Viên Thọ cũng sẽ cảm nhận được, sẽ nhìn về phía con. Hãy cố gắng tu tập từng khắc, từng giây. Khi thời điểm tiên thể đã hình thành, nguyên thần của Ưu Linh sẽ hội tụ về đóa Bạch Liên này. Lúc ấy, con hãy đem Bạch Liên về Hồ Bạch Lạc, Ưu Linh sẽ hồi sinh". Dược Sư Hoa Linh Y nói xong liền hóa hiện ra đóa Bạch Liên. Hoa rung cánh khẽ, bay về ngự trên tay của Thiên Long. Thiên Long nhìn cánh hoa Bạch Liên trắng muốt, mịn màng, lung linh, trên tay mình mà trong lòng dâng lên niềm biết ơn vô hạn với thánh tiên. Thiên Long vẫn còn chưa hết vui mừng trước những lời nói đầy huyền cơ của thánh tiên, khi ngước nhìn lên thì hình ảnh của Dược Sư Hoa Linh Y đã mờ xa.
Chương 53: Dòng thời gian Bấm để xem Thiên Long trở về Hồ Bạch Lạc với trái tim rỉ máu, lòng vẫn không nguôi thương nhớ về Ưu Linh. Thần ngày ngày lên núi Trắc Bách để chữa lành vết thương do loài Bách Diệp gây ra. Như lời đã hứa với Dược Sư Hoa Linh Y, Thiên Long dùng tất cả tâm lực và trí lực cứu giúp cho vạn loài chúng sinh, làm nhiều điều thiện lành cho Tam Giới. Nhật, Nguyệt luân phiên canh gác ngày đêm, đếm thời gian, thời điểm 1000 năm sắp đến, Thiên Long cầm trên tay đóa Bạch Liên chờ đợi đến giây phút được nhìn thấy Ưu Linh. Những sự việc diễn ra từ sau khi tiên tử Ưu Linh không còn nữa như một dòng chảy trôi qua trong tâm trí của Thần Thiên Long. "Đã một ngàn năm trôi qua rồi, với ta mọi việc như mới xảy ra ngày hôm qua. Ngày hôm sau, khi trở về từ Thảo Nguyên Hồng Cúc ta đến Hoa Linh Điện nhưng em đã không còn nữa. Trong lòng anh hy vọng em sẽ vẫn còn đó, vẫn còn bên cạnh anh. Bề ngoài, anh vẫn tỏ vẻ bình thường với tất cả mọi người nhưng trong lòng anh vẫn luôn mong em xuất hiện, chỉ cần một hy vọng nhỏ nhoi anh cũng mong cầu. Một dáng áo quen thuộc, một giọng nói giống em, anh cũng tưởng là em, anh vẫn mong khi quay đầu nhìn lại em vẫn xuất hiện ở đó, với môi cười xinh xắn, em vẫn còn đó cho anh. Thời gian vô tình đuổi nhau, khi các tiên tử đã ngủ say, anh vẫn không thể nào ngủ được. Nằm trên giường anh trở mình thao thức, một làn gió, một tiếng nói mơ nào của một ai cũng làm anh liên tưởng đến em. Từng đêm anh thao thức mãi, cả trong giấc mơ anh cũng đi tìm em, giữa đám đông tiên tử ồn ào, anh không nhìn thấy em, tâm thức của anh vẫn luôn tìm em, em có biết hay không Ưu Linh? Tại sao trong giấc mơ mà em cũng không thể nào cho anh gặp một lần? Mặt trời ló dạng, chúng tiên tử lại bắt đầu công việc hằng ngày của mình, mọi việc diễn ra bình thường theo quy luật của nó, nhưng trong tim anh thì luôn mong ngóng em, mong em lại xuất hiện như một năm trước đây trong ngày Viễn Chi so tài. Nhưng em vô tình lắm, em vẫn không xuất hiện. Mấy hôm trước thôi chúng ta còn ngự trên Mây Tím đến thảo nguyên Hồng Cúc, em còn nhớ chứ, mọi việc như mới xảy ra thôi mà giờ em đã ở một nơi rất xa. Khi một người biến mất, mọi việc vẫn tồn tại nhưng không còn như trước nữa. Mọi thứ vẫn diễn ra theo đúng quỹ đạo của nó, nhưng quỹ đạo của anh mất rồi, nó quay cuồng khi thì yêu, khi thì ghét, khi thì hận. Anh hận vì không thể đến bên cạnh em, anh ghét em vì sao em vô tình như thế và anh cũng buồn cho nhân duyên đầy trắc trở, gập nghềnh của anh và em. Thời gian từng khoảnh khắc chậm chạp trôi qua, 1000 năm với anh như một thiên kiếp, thời gian Vòng Hoa Linh xuất hiện còn lâu như thế, anh biết phải làm sao đây Ưu Linh? Anh chỉ còn biết luôn giữ niềm hy vọng trong lòng, về một ngày mai chúng ta sẽ được gặp lại. Ưu Linh, nếu em trở lại, cả kiếp thần này anh sẽ không để em rời xa mình nữa?" Phút giây xúc động đi qua, Thiên Long trở về thực tại, thần hướng tâm về Ưu Linh, nguyện mọi đều an lành, hạnh phúc đến với tiên tử, xung quanh thân của Thiên Long một vùng từ trường nhẹ nhàng rung động, lan tỏa dần ra mọi vật. Giây phút trời đất giao hòa tia sáng từ hoa Bạch Liên trên mỏm thạch trụ ở Hoa Linh Điện tỏa sáng. Thiên Long, một thân áo trắng nhìn về nơi xa xăm, trong một khoảng khắc nhìn thấy được Ưu Linh ở thế giới Viên Thọ. Cũng trong thời gian ấy Ưu Linh dù không còn nhớ Thiên Long nhưng nữ tiên tử chỉ nhìn về hướng của cõi trời Thiên Hoa. Tiên tử nhìn thấy hình ảnh của một vị thần có đôi mắt như biết nói, chứa đựng thật nhiều tình cảm và tâm tư. Thời gian tích tắc trôi qua, thế giới Tiểu Trụ đã chệch khỏi đường thẳng, Viên Thọ biến mất vào thiên hà. Thiên Long vẫn còn đứng hồi bồi trên mỏm thạch trụ, như vẫn nghe văng vẳng bên tai, tiếng của Ưu Linh thì thầm, khi nàng thoi thóp chút hơi tàn nằm trong vòng tay của mình dưới cây Ma Ni. Thiên Long nói: "Ưu Linh, nếu thời gian có quay trở lại em có nguyện ý nhận Hoa Bỉ Ngạn từ anh không?" "Cho dù thời gian có quay lại em vẫn nguyện ý nhận Hoa Bỉ Ngạn, cho dù là đau thương, nhưng em cũng đã có những khoảnh khắc rất hạnh phúc. Kiếp sống của chúng sinh chẳng phải được tạo thành từng khoảng khắc hay sao. Phù sinh như mộng nhưng có được những khoảng khắc hạnh phúc, vui vẻ như thế này cũng thật quý giá rồi. Nhân sinh vô thường, buồn nhiều, vui ít, cho nên chỉ cần nhớ những lúc vui vẻ là được rồi. Một kiếp sống như một bản trường ca, đoạn nào buồn thì chúng ta hãy buông bỏ bớt để bản trường ca ấy chỉ còn tràn ngập tiếng cười". Ưu Linh mỉm cười nói. * * * Trong vô thức, tại mỏm Thạch Trụ, trong hơi lạnh đất trời, Thiên Long bật lên thành tiếng nói: "Ưu Linh, cho dù phải xa nhau nhưng anh và em đều biết được trong thiên hà này luôn có một người dõi theo mình, điều đó chính là người này luôn có mặt cho người kia. Anh nhất định nhớ những khoảnh khắc vui vẻ, hạnh phúc của chúng ta. Dù cho em không nhớ, nhưng anh nhớ là được rồi". Cứ như thế thời gian vẫn không ngừng trôi, cứ mỗi 1000 năm các chúng tiên tại núi Giao Linh lại chứng kiến hình ảnh một vị thần áo trắng đứng trên mỏm thạch trụ tại Hoa Linh Điện, Bạch Liên trên tay ngài phát sáng là lúc rực rỡ nhất nhưng chỉ trong phút chốc liền tiêu biến đi. Núi Giao Linh từ đấy sống trong cảnh thanh bình, những chú nai con ngơ ngác không còn sợ hãi, những chú thỏ nhởn nhơ gặm cỏ, những bông hoa, cây cỏ đua nhau khoe sắc. Bề ngoài thần thiên long lạnh như băng, kể từ ấy bao nhiêu thiên nữ đem lòng yêu mến ngài đều chối từ, chỉ một lòng hướng đến vị mộc tiên mà ngài đã thương yêu – Ưu Linh. Mọi người đều cho rằng tiên tử Ưu Linh sẽ vĩnh viễn không thể trở lại nhưng trong lòng Thiên Long biết rất rõ nàng nhất định sẽ trở lại chỉ là thời gian quá dài. Tiểu Vũ từ khi đến vùng lưỡng địa, đã một lòng ở lại. Chu Tượng sau thời gian trồng Nhung Tuyết, có thể trở về núi Giao Linh nhưng Chu tượng vẫn ở lại bên cạnh Tiểu Vũ. Thời gian dần trôi, Tiểu Vũ đã thành tâm sám hối nhưng trong lòng vẫn còn thương nhớ Thần Thiên Long. Còn Chu tượng thì vẫn một lòng hướng về Tiểu Vũ. Chúng ta luôn nhìn về người phía trước, mà chưa từng một lần khẽ quay lại để biết rằng phía sau mình cũng có một ánh mắt dõi theo. Loan Châu và Dương Khánh giờ đã thành đôi, cùng nhau hỗ trợ cho Thiên Long bảo vệ Hồ Bạch Lạc. Thời gian trôi qua thấm thoắt đã gần 5000 năm, ngày Tết trung thu trong năm thứ 4999, tất cả chúng tiên cùng đang tụ họp tham gia hội ngắm trăng tại sảnh Đồng Quy. Ánh trăng sáng vằng vặc treo trên nền trời xanh thẳm, ánh trăng tỏa rạng xuống núi đồi, cây cỏ, hoa lá tại núi Giao Linh. Mọi người cùng thắp lên những ngọn thạch đăng soi sáng khắp nơi, rất nhiều hoa đăng được thả trôi lững lờ trên các dòng suối, mặt hồ tạo nên không gian vô cùng lung linh huyền ảo. Trời càng về khuya trăng càng lên cao, các chúng tiên về thất nghỉ ngơi, thạch đăng, hoa đăng cũng đã tàn, đêm muộn mang hơi lạnh, ánh trăng nhợt nhạt, buốt giá. Ly Kha thoáng thấy bất an trong lòng, nhìn quanh thì không thấy Thiên Long đâu, Ly Kha vội nói với Dương Khánh cùng Loan Châu: "Hai em hãy cùng về Hồ Bạch Lạc xem xét tình hình như thế nào? Ta cảm giác như có điều gì đó đang xảy ra, Thiên Long lại không có ở đây, không biết em ấy đã đi đâu?" Dương Khánh và Loan Châu rất thương Ly Kha. Bao nhiêu năm qua Ly Kha vẫn mãi ôm mối tình si với tiên tử Ưu Linh, nguyên thần Ưu Linh vụn vỡ thì tim của Ly Kha cũng không còn lành lặn như trước nữa. Nếu thần thiên long có thể công khai thể hiện tình cảm của mình thì tiên tử Ly Kha chỉ có thể để nó trong lòng, ánh mắt của Ly Kha từ khi Ưu Linh chết đi cũng đượm nét buồn. Dương khánh và Loan châu nhìn Ly Kha rồi nói: "Anh Ly Kha hãy yên tâm, chúng em sẽ đi rà soát ngay, rồi sẽ đi tìm thần Thiên Long". "Thật vất vả cho hai em, kiểm tra xong hồ Bạch Lạc rồi về thất nghỉ ngơi các em nhé". Ly Kha đáp lời. Khi Loan Châu và Dương Khánh rời đi rồi, Ly Kha nhìn theo mà lòng vẫn bất an. Tiên tử nói thầm trong lòng mình: "Ta với Ưu Linh từ nhỏ đã gắn bó như tri kỉ, hiểu nhau và thương yêu nhau, như có mối gắn kết vô hình. Đã gần 5000 năm trôi qua cảm giác này chưa từng xuất hiện trở lại, sao hôm nay nó lại trỗi dậy mạnh mẽ như vậy, Ưu Linh có phải là em hay không?" Loan Châu ngồi trên diệp xa nói với Dương Khánh: "Trăng tối nay rất sáng nhưng cảm giác rất lạnh lẽo, đã lâu lắm rồi em không có cảm giác này, cảm giác em ngồi bên tiên tử Ưu Linh cùng hái Mạn Đà La Hoa trở lại vô cùng mạnh mẽ. Lại thêm phản ứng của anh Ly Kha, em cảm thấy rất bất an, có khi nào tiên tử Ưu Linh sẽ tái sinh không anh". Dương Khánh vuốt lên tóc của Loan Châu vỗ về an ủi: "Không sao đâu em, từ khi tiên tử Ưu Linh trở về vô tận, núi Giao Linh sống trong cảnh yên bình, em ấy cũng rất thuần thiện, có lẽ những nguyên thần của em ấy thức giấc khi thời điểm Vòng Hoa Linh lại sắp xuất hiện. Em đừng quá lo lắng". Loan Châu mỉm cười tựa đầu vào vai Dương Khánh. Ưu Linh vốn là người bạn, người chị rất thân với Loan Châu, Ưu Linh lại chịu nhiều đau đớn, khổ sở, nay nguyên thần lại bị tiêu tán không biết bao giờ mới có thể khôi phục trở lại. Trong lòng Loan Châu vẫn không nguôi thương tiếc về người bạn tri kỉ này. Chẳng mấy chốc, diệp xa đã đến rừng cẩm. Dương Khánh đỡ Loan Châu hạ xuống mặt đất, cả hai cùng niệm chú để mở cánh cửa kết giới của rừng Cẩm để đi vào hồ Bạch Lạc. Đêm nay, rừng Cẩm âm u kì lạ, những bông hoa, cỏ cây đều se sắt, không gian im lìm, tất cả như đang nín thở để lắng nghe điều gì đó.
Chương 54: Xích Liên Bấm để xem Càng đi sâu vào trung tâm của rừng Cẩm, cả hai cảm nhận hơi lạnh càng nhiều hơn. Đã lâu rồi hồ Bạch Lạc mới tỏa ra hàn khí lạnh lẽo như vậy. Cả hai đến được mặt hồ thì vô cùng ngỡ ngàng, hoa thủy ngọc ở mặt hồ tỏa ra ánh sáng yếu ớt, cây Bạch Xích rụng lá rơi lả tả, hoa cỏ ven hồ đều ủ rũ, cả hồ Bạch Lạc bị bao trùm bởi một không gian vô cùng đen tối. Cả hai không ai bảo nhau, cố gắng theo dõi điều gì đang diễn ra tại hồ Bạch Lạc. Chỉ ít phút sau giữa hồ, mặt nước gợn sóng hình thành nên xoáy nước khổng lồ, mang theo âm khí lạnh lẽo. Dương Khánh nắm tay Loan Châu nói: "Em hãy ở lại đây đợi anh, anh phải vào xoáy nước đó xem chuyện gì đang xảy ra". "Không được, anh Dương Khánh. Chúng ta phải báo cho anh Thiên Long biết chuyện này. Đây là điều bất thường, nếu anh vào đó gặp phải chuyện gì, em rất đau khổ, khó khăn lắm chúng ta mới được ở bên nhau, em không muốn rời xa anh". Loan Châu nói. "Loan Châu, em đừng lo lắng quá như vậy. Chúng ta đều là đội phó bảo vệ Hồ Bạch Lạc, đều được giao chú niệm của kết giới rừng Cẩm. Chúng ta phải có trách nhiệm xem xét việc này, huống hồ anh Ly Kha cũng đã kêu chúng ta đi rà soát. Loan Châu, em hãy nghĩ kỹ xem, anh Thiên Long là đội trưởng bảo vệ Bạch Lạc, nếu có hiện tượng bất thường này xảy ra, người đầu tiên biết phải chính là anh Thiên Long, tại sao anh ấy vẫn im lặng không nói. Cùng với việc trong mấy trăm năm gần đây anh ấy luôn tự mình canh gác hồ Bạch Lạc vào những ngày trăng tròn. Đêm nay, là trung thu, anh ấy lại không hề có mặt tại sảnh Đồng Quy, có phải chăng anh ấy có điều gì khó nói với chúng ta, với Thập Bát lão tiên tử?" Dương Khánh nói. Loan Châu trầm ngâm nói: "Em đã hiểu ý anh nói, tuy nhiên sự việc thật quá nguy hiểm, hãy để em đi cùng anh, chỉ như vậy em mới yên tâm". Nhìn dáng vẻ lo lắng của Loan Châu, Dương Khánh đầy cảm thông, cộng với âm khí và màn đêm u ám đang bao trùm hồ Bạch Lạc, quả thật Dương Khánh cũng rất lo lắng khi để Loan Châu ở lại. "Được rồi, em hãy đi cùng anh, nhưng nhất định phải cẩn thận". Dương Khánh nói. Loan Châu gật đầu đồng ý, nắm chặt tay Dương Khánh, cả hai bay đến gần xoáy nước và trầm mình xuống Hồ Bạch Lạc. Bên trong xoáy nước là rỗng không, giống như một đường hầm dẫn xuyên xuống đáy hồ Bạch Lạc, bên trong xoáy nước tối đen như mực hoàn toàn không thể nhìn thấy gì chỉ cảm nhận được càng đi sâu xuống thì hơi lạnh ngày càng lạnh lẽo, buốt giá, trong phút chốc cả hai đã đặt chân xuống được đáy hồ Bạch Lạc. Khi Loan Châu và Dương Khánh mở mắt ra là lúc bị những tia sáng đỏ làm cho chói mắt, những tia sáng phát ra từ những bông hoa Xích Liên. Cả hai đều thảng thốt kêu lên: "Là Xích Liên" Loan Châu và Dương Khánh nhìn nhau. Loan Châu nói trong sợ hãi: "Anh Dương Khánh, đây chẳng phải là loài Xích Liên hay sao. Lúc nhỏ, em đã nghe các lão tiên tử nói về loài Xích Liên này. Hoa Xích Liên chỉ xuất hiện khi có yêu nhân hay ma nhân chuyển kiếp hồi sinh. Hoa Sen vốn tượng trưng cho sự thanh khiết, vượt lên mọi tham ái, vô cùng trong sạch. Nay lại mang màu đỏ, màu của máu, của khát ái, nên gọi là Xích Liên. Hoa Xích Liên sẽ hội tụ linh khí cho một tâm ma, nuôi dưỡng tâm ma ấy." Dương Khánh tiếp lời Loan Châu: "Hoa Xích Liên thường sẽ không xuất hiện trong cõi tiên giới, mà sẽ xuất hiện trong cõi ma giới. Đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy". Cả hai quan sát thật kỹ những gì đang hiển hiện trước mắt mình. Cảnh tượng được xem là hy hữu trong cõi trời Thiên Hoa. Bộ rễ cây Bạch Xích như một điện nhỏ, chằng chịt, rễ cây quấn lấy nhau, ở giữa bộ rễ ấy, Mạn Hoàng Sa Hoa đang ngủ say, cánh hoa mỏng manh cong vút. Đóa hoa mền mại uyển chuyển, tỏa ra ánh sáng vàng dịu nhẹ và những hạt bụi vàng li ti đang lan tỏa thành một dòng chảy truyền sang cho một búp Xích Liên đang nằm bên dưới. Một vùng hoa Xích Liên dưới đáy hồ, hoa chen với lá, lá chen với hoa, những cánh hoa sen đỏ thẫm, mịn màng, mang ánh sáng đỏ, đẹp đến ma mị. Giữa vùng hoa Xích Liên đẹp đến mê hoặc lòng người ấy chính là búp Xích Liên to nhất, đẹp nhất và dị thường nhất. Búp Xích Liên nằm im lìm, các cánh Xích Liên ôm trọn vào nhau, tỏa ra ánh sáng đỏ huyền hoặc, búp Xích Liên thu hút tất cả âm khí từ dòng cát vàng của Mạn Hoàng Sa Hoa. Loan Châu và Dương Khánh càng đến gần càng nghe âm khí của sự ai oán, hiềm hận càng lớn, có lúc như thổn thức đầy bất lực, nhưng có lúc lại là tiên khí sạch trong, thuần nhất, luôn có sự tranh đấu như vậy, hai ranh giới thiện ác quả thực rất mong manh. Dương Khánh vận hàn khí chưởng lực vào vùng Xích Liên, lập tức kết giới xuất hiện, bảo bọc lấy cả vùng Xích Liên, đồng thời xuất hiện thêm một tầng kết giới nữa xuất hiện bảo vệ cho búp Xích Liên. Dương Khánh bị lực của kết giới văng ra xa, Loan Châu hốt hoảng chạy đến đỡ lấy Dương Khánh, nàng nói trong lo lắng: "Dương Khánh, anh có sao không? " Kết giới quá mạnh, kết giới này không thể tự thân Xích Liên tạo ra được, nhất định đã có người nhúng tay vào, không dừng lại ở đó người này có nội nguyên vô cùng lớn ". Dương Khánh nói. " Hãy để em cùng liên kết với anh, xem có thể xuyên qua được kết giới này hay không? "Loan Châu nói. Vừa nói dứt lời Loan Châu vận nội nguyên khiến nhiệt khí bốc lên ngùn ngụt, Dương Khánh đồng lúc cũng vận nội nguyên khiến hàn khí lan tỏa. Khi cả hai dòng khí này gặp nhau, nóng lạnh thất thường khiến cho đáy hồ Bạch Lạc chao động, những cánh hoa Xích Liên lay lắt tỏa ra ánh sáng đỏ cả một vùng. Búp Xích Liên hầu như không hề chuyển động do được bảo vệ thêm một tầng kết giới. Nhưng với sự liên thủ của hai người cùng là đội phó của Viễn Chi, những vị tiên đã tu luyện hơn ngàn năm, chính nội nguyên ấy đã làm cho Búp Xích Liên trở nên trong suốt trong vài khắc. Loan Châu và Dương Khánh dùng hết sức lực duy trì nội nguyên thì nhìn thấy được trong búp Xích Liên chính là mảnh ngọc tâm bị vỡ của Ưu Linh. Phía bên trong mảnh ngọc tâm ưu linh ấy là một nguyên thần mỏng manh, không cần đến gần cũng nhận thấy được sự hiềm hận, ai oán của nguyên thần ấy. Bị sự tác động, nguyên thần khẽ cử động trong búp Xích Liên. Loan Châu lúc ấy nhận ra ngay đó chính là nguyên thần của Ưu Linh. Trong vài một khoảnh khắc như vậy, cả hai bị kết giới đánh bật ra xa. Loan Châu và Dương Khánh đều bị trọng thương. Nước hồ Bạch Lạc lạnh lẽo buông giá làm cho nội nguyên của cả hai đều bị suy giảm. Dương Khánh nhìn Loan Châu rồi nói với giọng đầy buồn bã: " Loan Châu, hồ Bạch Lạc là thánh địa, cũng là cấm địa, ngoài đội trưởng và đội phó của Viễn Chi không ai có thể vào được nơi này, huống hồ chi là đáy hồ Bạch Lạc. Nơi đáy hồ này, xảy ra dị tượng như vầy, anh Thiên Long không thể nào không biết được, kết giới này anh nghĩ cũng do chính anh Thiên Long đã tạo ra ". " Chắc chắn là có nội tình trong việc này, em không tin anh Thiên Long lại dám che giấu tất cả mọi người chuyện này. Đây không phải là chuyện bình thường. Ai cũng biết Ưu Linh mang trong người sức mạnh kinh thiên. Nếu tiên tử tái sinh bằng nguyên thần ác này thì em không biết là núi Giao Linh lại phải hứng chịu điều gì nữa đây. Em nhất định phải tìm anh Thiên Long hỏi cho ra lẽ ". Loan Châu nói. Trong khi Loan Châu và Dương Khánh nói chuyện cùng nhau, Thiên Long đã xuất hiện từ lâu, chính Thiên Long ở phía sau, truyền nội nguyên vào kết giới để bảo vệ cho Búp Xích Liên, khiến cho hai vị tiên không thể nào công phá được kết giới. Thiên Long tiến tới dần đến hai vị thần tiên và lên tiếng nói: " Phải, chính anh là người tạo nên kết giới này, chính anh là người đã biết tất cả mọi chuyện nhưng đã im lặng trong 5000 năm qua ". Dương Khánh vốn là hỏa tiên mang theo trong người nhiệt khí, đánh động nguyên thần ác trong búp Xích Liên, liền bị thu hút nội nguyên, sức mạnh của nguyên thần ác khiến tâm trí của Dương Khánh bị thấm đẫm sân hận. Khi nghe lời nói từ thần Thiên Long, đột nhiên sân hận phát xuất ra bên ngoài. Tiên tử mất đi chánh niệm, Dương Khánh không nói một lời tung chưởng vào Thiên Long. Vừa đánh liên tiếp vừa nói: " Sao anh có thể lừa dối mọi người như vậy, sao anh lại có thể nuôi dưỡng một nguyên thần ác tại hồ Bạch Lạc. Mặc dù đây là nguyên thần của Ưu Linh tiên tử, nhưng anh không biết là nàng ấy có sức mạnh kinh thiên như thế nào hay sao, sao anh có thể đánh cược mạng sống của tất cả chúng tiên, sự thanh bình của núi Giao Linh như vậy, anh nói đi chứ, Thần Thiên Long". Trước sự tấn công của Dương Khánh, Thiên Long không đánh trả, Thần chỉ im lặng hứng chịu tất cả. Nhưng sự im lặng của Thiên Long lại càng làm cho Dương Khánh thêm giận dữ. Thiên Long bị đánh văng xuống bên cạnh những lá và hoa Xích Liên rơi vương vãi trên nền đất lạnh của Hồ Bạch Lạc. Loan Châu nhận thấy sự bất thường nơi Dương Khánh, tiên tử chưa bao giờ nhìn thấy Dương Khánh sân giận đến như vậy. Từ khi biết Dương Khánh, Dương Khánh luôn là người điềm đạm, và hiểu chuyện nhất. Loan Châu lao đến chặn lấy Dương Khánh, điểm di huyệt khiến Dương Khánh không thể cử động được nữa. Nhiệt khí trong người Dương Khánh tỏa ra ngày càng lớn và khi nhìn lên Búp Xích Liên, ánh sáng đỏ tỏa ra ngày càng sáng rỡ. Thiên Long vội bay đến, dùng nội nguyên bao bọc lấy Dương Khánh, thần hiểu được búp Xích Liên đang thu hút nội nguyên hàn khí từ tiên tử Dương Khánh. Loan Châu dường như hiểu được sự việc, hết sức thảng thốt, ôm Dương Khánh lùi lại ra xa. Cảnh tượng đau thương diễn ra ngay tại đáy Hồ Bạch Lạc, hai người em luôn tin tưởng hết mực anh mình cũng là đội trưởng của hồ Bạch Lạc, chưa một lần nghi ngờ, nay nhìn thấy tất cả đang hiển hiện trước mắt. Lòng không khỏi đau đớn, xót xa.
Chương 55: Ngược Tâm Bấm để xem Thiên Long đỡ Dương Khánh, cùng Loan Châu đưa Dương Khánh trở về Bạch Lạc cung. Thiên Long truyền nội nguyên cho Dương Khánh và Loan Châu giúp hồi phục cho cả hai. Dương Khánh dần tỉnh lại, Loan Châu nhìn Thiên Long đầy oán trách nhưng Loan Châu im lặng. Cả Dương Khánh và Loan Châu đang chờ câu giải thích từ Thần Thiên Long. Thiên Long ánh mắt nhìn xa xăm về mặt hồ Bạch Lạc chất chứa hàng vạn nỗi bi thương, nói trong chậm rãi: "Các em hãy lắng nghe, ta sẽ nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho các em được rõ. Các em giờ đã thành đôi, cũng đã yêu thương lẫn nhau nhiều như vậy, hẳn cũng hiểu được nỗi lòng của những kẻ yêu nhau. Ngày Ưu Linh rời xa ta vĩnh viễn, ngọc tâm ưu linh tan rã, trái tim ta cũng vỡ tan theo. Ta đau đớn biết chừng nào, ta không oán trời, không trách thiên mệnh, chỉ tiếc thương cho số kiếp quá đỗi ngang trái giữa ta và Ưu Linh. Yêu thương nhau nhưng phải xa lìa. Trong lúc ta không còn chút hi vọng nào nữa cả, thì Dược Sư Hoa Linh Y xuất hiện. Thánh tiên đã giảng giải cho ta hiểu về tất cả những gì mà ta và Ưu Linh phải trải qua. Đôi ta là lương duyên tiền định nhưng vì vướng phải lời nguyền của hoa Bỉ Ngạn mà phải lận đận cả một tiên kiếp. Ưu Linh vì quá lưu luyến mối tình duyên với ta mà ngọc tâm ưu linh không tan rã hết, một mảnh ngọc tâm cuối cùng đã bay về Hồ Bạch Lạc ngự trên cánh Xích Liên rồi từ đó khép cánh hình thành nên búp Xích Liên mà giữ lấy mảnh ngọc tâm ưu linh. Thánh tiên nói với anh rằng, vì sự lưu luyến với anh mà Ưu Linh đã không trọn vẹn trở về vô tận. Mảnh ngọc tâm Ưu Linh này khi hội tụ đủ linh khí sẽ hình thành nên tiên thể. Thời gian ít nhất là 5000 năm nữa tiên thể sẽ được hình thành, trong thời gian đó những mảnh nguyên thần vụn vỡ sẽ tồn tại trong thế giới Viên Thọ. Sau khi nhân duyên hội tụ nguyên thần sẽ trở về trong hoa Bạch Liên. Khi tiên thể đã được hình thành nguyên thần sẽ trở về với tiên thể, Ưu Linh sẽ tái sinh. Khi nghe như vậy, anh mừng vui biết bao nhiêu, như một người chết đuối vớ được chiếc phao. Anh có thêm nghị lực để tiếp tục sống trong thiên hà. Không chỉ là 5000 năm mà cho dù là 5 vạn năm ta cũng sẽ quyết chờ cho nàng ấy quay trở về." Nói đến đây, lòng Thiên Long như thổn thức, lời nói mãnh liệt tràn đầy hy vọng. Loan Châu, Dương Khánh cũng bùi ngùi, lòng giận hờn như chùng xuống, hình ảnh thần Thiên Long một mình sống trong Bạch Lạc Cung, trong lòng thần vẫn chỉ là hình ảnh của Ưu Linh, cứ cô độc như vậy mà đi qua ngày tháng. Hình ảnh đó khi nhớ lại khiến Loan Châu và Dương Khánh cũng thấy chạnh lòng thương. Loan Châu nhẹ nhàng cất lời hỏi: "Mọi việc như vậy cũng không có gì là quá quan trọng cả, việc hình thành tiên thể, em cũng đã từng được nghe các lão tiên tử nói đến. Nhưng thật kì lạ tại sao tiên thể không được nuôi dưỡng hình thành trong hoa Bạch Liên tại Hoa Linh Điện. Mà lại được nuôi dưỡng trong hoa Xích Liên tại đáy hồ Bạch Lạc. Anh cũng biết hoa Xích Liên chính là biểu tượng cho ma giới". Thiên Long mỉm cười chua chát rồi nhìn Loan Châu và Dương Khánh bày tỏ lòng mình: "Khi vừa nghe Dược Sư Hoa Linh Y nói về việc tiên thể được nuôi dưỡng và hình thành tại hoa Xích Liên tại đáy hồ Bạch Lạc ta cũng ngạc nhiên như các em vậy. Nhưng lòng tiếc thương Ưu Linh quá lớn anh không quan tâm điều gì nữa cả, chỉ cần nàng ấy có thể quay về, sinh mệnh của ta, ta cũng không màng. Vì lời hứa sẽ cứu giúp muôn loài sinh linh, đồng thời làm nhiều điều thiện lành cho tam giới. Sau khi Ưu Linh chết đi ta cố gắng thực hiện lời hứa đó mặc dầu trong lòng luôn hướng về hoa Xích Liên nơi đáy hồ Bạch Lạc. Khi mọi việc đã bắt đầu ổn định trở lại, núi Giao Linh đã bắt đầu bước vào giai đoạn vững chãi thanh bình và êm đềm trở lại thì lúc ấy anh mới tìm đến hoa Xích Liên. Lúc anh tìm đến, búp Xích Liên vẫn luôn tinh khiết, chỉ tỏa ra ánh sáng hồng, anh rất yên tâm vì điều đó, mỗi nửa năm lại đến thăm búp Xích Liên như thế nào. Mỗi lần đến thăm được nhìn thấy búp Xích Liên, anh như nhìn thấy tiên tử Ưu Linh vậy. Thời gian như vậy trôi qua với ta dài dằng dặc, mãi đến 4500, trong một lần khi ta đến thăm búp Xích Liên đã phát hiện ra trong mảnh ngọc tâm ưu linh còn tồn tại một nguyên thần. Nguyên thần này chính là của Ưu Linh, khi ta ngồi định tâm quán chiếu lại tất cả những gì đã xảy ra tại thảo nguyên Hồng Cúc năm đó, ta mới hiểu và nhìn thấy được. Nguyên thần này hình thành nên từ một niệm nuối tiếc của Ưu Linh, nuối tiếc vì ta và nàng ấy không được gần bên nhau nữa. Mặc dầu chỉ là một niệm nhỏ nhoi nhưng được nuôi dưỡng trong búp Xích Liên, ngày ngày hấp thụ linh khí khiến niệm tiếc nuối ấy hình thành nên nguyên thần ác đầy hiềm hận. Tất cả cũng vì sự yêu thương không thành đã sinh ra". Dương Khánh bất bình nói: "Sao anh không ra tay hủy đi nguyên thần ác ấy, khi nó còn nhỏ và sơ khai như vậy anh đã không loại trừ. Nay nguyên thần ác đã lớn, có sức mạnh thu hút âm khí, nội nguyên và làm mê mờ sai sử tâm trí của người khác, làm sao có thể diệt trừ tận gốc được nữa. Chuyện này, chỉ có thể nói với Thập bát lão tiên tử mong ra mới có thể giải quyết được". Thiên Long lòng đầy đau đớn nói với Dương Khánh: "Sao em không hiểu, Dương Khánh. Sao anh có thể ra tay bóp chết đi nguyên thần của người mà anh thương, nguyên thần của người mà anh ngàn năm mong nhớ, ngàn năm chờ đợi để được gặp lại. Với Loan Châu em cũng nặng tình, sao em không hiểu cho anh. Nàng ấy đã bất chấp ý trời, hàng vạn khó khăn với giữ được lại một mảnh ngọc tâm nhỏ nhoi. Nàng ấy đã hết lòng với anh như vậy sao anh có thể phụ đi tấm chân tình nàng ấy dành cho mình, sao có thể hủy đi hy vọng mong manh cuối cùng của nàng ấy. Nguyên thần thiện đang được khôi phục tại cõi trời Viên Thọ, khi tiên thể hình thành nguyên thần thiện sẽ trở về, lúc đó nguyên thần ác cũng sẽ trở về. Nếu em bóp chết nguyên thần ác ngay lúc này, làm sao Ưu Linh có đầy đủ nguyên thần trọn vẹn để tái sinh. Để được tái sinh phải tập hợp đầy đủ nguyên thần, thiếu dù chỉ một chút, một sợi cũng không thể nào tái sinh được. Xin hai em hãy cho Ưu Linh một cơ hội để quay về. Ưu Linh trước đây vô cùng lương thiện, trong sáng, luôn có tâm từ yêu thương mọi người. Anh tin là nguyên thần ác sẽ được cảm hóa, em ấy chưa từng làm anh thất vọng, anh tin em ấy sẽ làm được, hai em cũng tin em ấy làm được đúng không?" Loan Châu nhìn thấy Thiên Long quá đáng thương, như đang chìm vào trong ảo mộng của chính mình. Loan Châu khẽ kéo tay của Dương Khánh ra hiệu không nên đôi co với Thiên Long nữa. Dương Khánh hiểu được hành động ẩn ý của Loan Châu. Dương Khánh lùi lại, không trả lời Thiên Long nữa. Loan Châu lên tiếng nói với Thiên Long: "Anh Dương Khánh đã bị trọng thương, em đưa anh Dương Khánh về chữa trị trước. Chuyện hôm nay nhất định anh phải cho hai em một câu trả lời thỏa đáng nhất. Chúng ta thân là đội phó và đội trưởng của Viễn Chi, nếu cho bất kỳ điều gì xảy ra gây hại cho núi Giao Linh, đều là trọng tội và cũng sẽ làm cho tâm chúng ta không an suốt kiếp này. Anh hãy cân nhắc mọi việc cho cẩn thận". Với sự thông minh, lòng bao dung của mình Thiên Long hiểu sâu sắc lời của Loan Châu vừa nói. Loan Châu không muốn trực diện đối đầu với sự việc xảy ra, nhất định sẽ có kế hoạch đằng sau đó. Loan Châu và Dương Khánh hiểu nhau như vậy, thương nhau như vậy, sẽ luôn bảo vệ nhau, sẽ không để cho người kia chịu tổn thương. Loan Châu đỡ Dương Khánh lên diệp xa trở về Thanh Hiên cung. Thiên Long nhìn theo bóng dáng dần mất hút của hai vị tiên mà lòng đầy nặng trĩu. Thiên Long quay lại Hồ Bạch Lạc. Bước từng bước trên đáy hồ buốt giá, thần tiến dần đến bên vùng hoa Xích Liên. Nhặt từng cánh hoa rơi dùng huyễn thuật nối kết để những đóa Xích Liên. Chẳng mấy chốc cả vùng Xích Liên đã như hồi sinh trở lại, cả một vùng đỏ thẫm, tỏa ra ánh sáng đỏ. Thiên Long khẽ truyền nội nguyên cho búp Xích Liên, búp Xích Liên đung đưa nhẹ nhàng, vết xước trên búp Xích Liên được hàn gắn. Thiên Long như nhìn thấy ánh mắt, miệng cười, đôi tay của Ưu Linh đang hiển hiện. "Là Em. Em vẫn luôn ở đó phải không Ưu Linh" tiếng nói thì thầm của Thiên Long khiến cho nguyên thần trong mảnh tâm ngọc cựa mình. Thần đưa tay vào túi ngọc lấy ra đóa Bạch Liên trong suốt, ánh lên vầng ngũ sắc. Thần nhìn vào hoa rồi nói: "Bao giờ em mới quay trở về. Ta chờ em đã ngàn năm, mong ngóng em ngàn năm rồi." Đáy hồ Bạch Lạc. Được bao phủ bởi ánh sáng đỏ huyền hoặc của Xích Liên, ở đó có một người thương nhớ một người. Hỏi thế gian "Tình là gì" khiến cho chúng sinh trong Tam giới chịu nhiều cay đắng, khổ đau như vậy. Khổ đau như thế nào cũng cam lòng, đắng cay như thế nào cũng cam tâm tình nguyện.
Chương 56: Phân vân Bấm để xem Tại Thanh Hiên cung, Dương Khánh trở mình thức giấc sau giấc ngủ dài. Tiên tử nhìn sang thấy Loan Châu ngồi bên cạnh, đang gục đầu vào mạn giường ngủ miên man. "Có lẽ nàng quá mệt vì đã chăm sóc ta". Dương Khánh tự nói với mình. Dương Khánh khẽ mỉm cười rồi vuốt tóc của Loan Châu. Loan Châu khẽ trở dậy, nhìn Dương Khánh âu yếm rồi hỏi han: "Anh đã khỏe hơn chưa? Anh thấy trong người thế nào rồi?" "Anh đã khỏe rồi. Em hãy yên tâm". Vừa nói Dương Khánh vừa đỡ Loan Châu ngồi lên giường cùng mình. Loan Châu mỉm cười, trong lòng đầy bình yên. Dương Khánh hơi chau đôi mày nhìn Loan Châu rồi nói: "Chuyện hoa Xích Liên, em đã có chủ ý như thế nào mà hôm trước lại kéo tay anh, không cho anh khuyên bảo anh Thiên Long". Loan Châu hơi cúi đầu, ánh mắt đầy tâm trạng nói với Dương Khánh: "Em không phải không muốn khuyên bảo anh Thiên Long. Nhưng anh Thiên Long đã không còn như trước nữa. Gần 5000 năm chờ đợi, mong nhớ người yêu thương, gần 500 năm bên cạnh nguyên thần ác, khiến cho anh Thiên Long như rơi vào mê tình. Nguyên thần ác dù chưa chuyển hóa hoàn toàn vẫn có sức mạnh điều khiển tâm trí của anh – một vị tiên nhân tu hành ngàn năm, huống gì là anh Thiên Long đã sẵn có sự yêu thương, luyến tiếc với nguyên thần của Ưu Linh. Anh ấy sẽ không nghe chúng ta nói đâu". "Em nói hợp tình hợp lý. Nhưng chẳng lẽ ta đứng nhìn anh Thiên Long càng đi càng sai hay sao, chẳng lẽ ta đứng nhìn mầm ác hình thành tại núi Giao Linh này?" Dương Khánh nói. "Chúng ta đã mất đi chị Ưu Linh, nay không thể mất đi anh Thiên Long nữa. Khi nguyên thần thiện và nguyên thần ác trở về tiên thể, không ai có thể đảm bảo, nguyên thần ác sẽ được cảm hóa. Với tính cách của chị Ưu Linh, chị cũng không muốn ai phải chịu tổn thương khổ đau, do chính mình gây ra. Do đó, từ bây giờ chúng ta phải tiêu diệt nguyên thần ác trước". Loan Châu nói. Dương Khánh nói trong khẩn trương: "Hai ta hợp lại đã không phải là đối thủ của anh Thiên Long. Nay lại biết được bí mật hoa Xích Liên, anh ấy đã đề phòng, ta sẽ khó mà ra tay được nữa". "Đúng như thế anh Dương Khánh, em cũng đã từng nghĩ qua như vậy. Cho nên chúng ta phải nhờ một người khác giúp đỡ, người mà anh Thiên Long không đề phòng". Loan Châu nói. Dương Khánh sốt ruột hỏi: "Ai sẽ là người thích hợp? Núi Giao Linh này, ngoài anh và em, thân thiết với thần Thiên Long chỉ có anh Ly Kha và Đại Phong. Nếu xét về nội nguyên thì chỉ có anh Ly Kha mới có thể ngang ngửa với anh Thiên Long. Còn về Đại Phong, em ấy rất tiêu dao, khảng khái, thường không nhúng tay vào chuyện tình cảm, chỉ một lòng bảo vệ Hoa Linh Điện". Loan Châu giảng giải cho Dương Khánh hiểu: "Chúng ta không thể nào nhờ anh Ly Kha giúp sức được. Mặc dầu anh Ly Kha có nội nguyên gần ngang bằng với thần Thiên Long nhưng anh Ly Kha là người cũng đã đem lòng yêu thương tiên tử Ưu Linh. Đối với anh Thiên Long, tình cảm của anh Ly Kha đối với Ưu Linh không hề thua kém. Vì để thành toàn cho Ưu Linh, anh Ly Kha đã nén lòng mình, đã giữ tình cảm của mình trong lòng. Đối với Ưu Linh, tình cảm của anh Ly Kha không chỉ là tình yêu nam nữ thường tình, mà đó còn là tình cảm của người anh luôn yêu thương em gái của mình, đó còn là tình cảm của người bạn hữu luôn hiểu và thông cảm cho bạn mình. Việc anh Ly Kha chịu giúp chúng ta giết chết nguyên thần ác của Ưu Linh, là điều không thể. Anh Ly Kha cũng sẽ tin tưởng và vì tình yêu với Ưu Linh sẽ không thể nào ra tay được, không khéo khi biết được bí mật này, anh Ly Kha lại tiếp tay cho anh Thiên Long bảo dưỡng cho nguyên thần ác". "Vậy chỉ còn em Đại Phong là người mà ta có thể nhờ cậy trong hoàn cảnh như vầy." Dương Khánh nói. "Đúng vậy, anh Dương Khánh. Đại Phong tuy rất yêu mến tiên tử Ưu Linh, luôn xem là bằng hữu tốt nhất nhưng Đại Phong luôn khảng khái, đặt trách nhiệm lên hàng đầu, việc bảo vệ Hoa Linh Điện trong mấy ngàn năm qua chưa hề làm cho thập bát lão tiên tử thất vọng. Đại Phong đứng ở thế trung lập sẽ có nhiều cơ hội hơn giúp chúng ta hoàn thành việc trọng đại và cấp bách này". Loan Châu nói. Dương Khánh ánh mắt ánh lên niềm hy vọng, vội nói với Loan Châu: "Được rồi, chúng ta hãy cùng đi gặp em Đại Phong nói rõ sự tình, mong em ấy có thể hóa giải kiếp nạn này của núi Giao Linh". Loan Châu cùng đồng ý với Dương Khánh, cả hai cùng tiến thẳng đến Hoa Linh Điện. Khi đã vào trong điện, trong khi đi ngang qua Tiểu Thanh Lâm. Loan Châu và Dương Khánh gặp tiên tử Ly Kha đang chuẩn bị ra bên ngoài điện. Ly Kha gặp Loan Châu và Dương Khánh thì mừng rỡ vội hỏi han: "Đêm trung thu vừa rồi các em đi tuần sát tại Hồ Bạch Lạc thế nào rồi? Có chuyện gì bất thường hay không, các em có tìm được thần Thiên Long hay không? Đêm đó anh nhìn thấy có luồng ánh sáng phát ra từ trung tâm của rừng Cẩm, là ánh sáng màu đỏ. Đã qua hai ngày rồi không thấy các em đến Hoa Linh Điện cùng họp bàn với chúng tiên nên ta cũng dự định đi tìm các em đây". Dương Khánh với bản tính chính trực hơi lúng túng trước câu hỏi của Ly Kha. Loan Châu cũng quá bất ngờ khi gặp Ly Kha tại Tiểu Thanh Lâm, nhưng cũng kịp định thần lại. Loan Châu nhanh chóng đáp lời câu nói của Ly Kha: "Chúng em có đi tuần tra đến Hồ Bạch Lạc, có phát hiện chút linh khí lạ, do một loài thủy vật phát ra, chúng em đã báo với anh Thiên Long ngay sau đó. Hiện tại, anh Thiên Long vẫn đang ở Hồ Bạch Lạc, anh Ly Kha hãy yên tâm". Ly Kha mỉm cười nói: "Nếu Thiên Long đã hay biết về chuyện này thì ta đã yên tâm, em ấy hẳn sẽ giải quyết được. Ta đang đi đến Cung Bắc Giáp tìm kiếm Biên Niên lão tiên tử, ta sẽ gặp lại các em sau". Sau khi Ly Kha đã rời đi, Loan Châu và Dương Khánh nhanh chóng tìm Đại Phong để nói rõ ý định của mình. Đại Phong sau khi kết thúc cuộc họp với đội Linh Vệ phụ trách bảo vệ cho Hoa Linh điện thì đến gặp Loan Châu Và Dương Khánh tại suối Thanh Yến. Vừa gặp hai vị tiên nhân cũng là hai vị bạn hữu cùng đồng sinh ra tử trong mấy ngàn năm qua, Đại Phong rất vui mừng, tâm trạng đầy hoan hỷ. Nhưng khi vừa gặp, cảm nhận được tâm trạng đang thấp thỏm, bất an của Loan Châu, Đại Phong liền hỏi ngay: "Loan Châu, có chuyện gì mà chị lại đầy tâm trạng bất an như thế. Có phải anh Dương Khánh lại sắp đi diệt trừ loài tà yêu hay không, hay để em đi thay cho anh ấy, để chị có thể yên tâm". Dương Khánh nghe Đại Phong tiêu sái nói như thế liền bật cười. Loan Châu cũng mỉm cười trước sự trêu chọc dễ thương từ người bạn hữu Đại Phong. Chỉ thoáng sau đó, Loan Châu lại không an, liền nói với Đại Phong về hoa Xích Liên, về nguyên thần ác của Ưu Linh đang được bảo dưỡng, sức mạnh mê hoặc của nguyên thần ác, về tình trạng hiện tại của thần Thiên Long, về tất cả những sự việc đã nhìn thấy tại đáy Hồ Bạch Lạc. Đại Phong nghe nói xong đăm chiêu suy nghĩ, một lúc lâu thì nói với Loan Châu và Dương Khánh: "Việc này thật sự rất hệ trọng, vì trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của núi Giao Linh nhất định em sẽ cùng hai người tiêu diệt nguyên thần ác, nhằm phòng ngừa hậu hoạn sau này có thể xảy ra. Tuy nhiên, điều em hơi lo lắng chính là anh Thiên Long. Anh Thiên Long thân là thần, trong hàng ngàn năm qua làm không biết bao nhiêu là công đức cứu giúp chúng sinh, chinh chiến qua hàng trăm ngàn trận chiến, anh ấy đã là chiến thần, sự quyết đoán, kiên trì của anh ấy là quá lớn. Nếu anh ấy một lòng bảo vệ cho nguyên thần ác của chị Ưu Linh chúng ta khó mà địch lại nổi. Thứ hai, xét về tình, em thật sự hiểu và thông cảm cho anh Thiên Long, ước mong của anh ấy là quá hợp tình bởi đây chính là cơ hội ngàn năm có một, để tiên tử Ưu Linh được tái sinh". "Chị hiểu sự lo lắng cũng như phân vân của Đại Phong. Chuyện này thật sự quá hệ trọng, nếu chúng ta tâu lên đến Thập Bát lão tiên tử, không những nguyên thần ác của Ưu Linh chắc chắn bị giết chết mà thần Thiên Long cũng sẽ không tránh khỏi tội trạng. Chúng ta đã mất đi Ưu Linh, chúng ta không thể mất đi anh Thiên Long nữa. Anh ấy chỉ vì quá yêu mà mù quáng, chúng ta phải hết sức khuyên bảo để anh ấy hiểu ra được sự việc mà từ bỏ". Loan Châu nói. Vì quá lo lắng cho tương lai nên Loan Châu trở nên xúc động. Dương Khánh ôm lấy bờ vai của Loan Châu trấn an. Loan Châu nói trong nghẹn ngào: "Sự ra đi của chị Ưu Linh thật sự để lại nỗi đau quá lớn trong lòng của em. Ngày mà tin tức từ thảo nguyên Hồng Cúc đưa về rằng tiên tử đã trở về vô tận, ngọc tâm ưu linh đã hoàn toàn tan vỡ, em như suy sụp, em không tin đó là sự thật. Nay nguyên thần ác của chị ấy đã được hình thành, em có dự cảm rằng nếu chị ấy trở về, chị ấy sẽ gây hại cho chúng sinh, vì chấp niệm trong lòng chị ấy sẽ làm bao chuyện nghịch thiên và nhất là lần này có thể sẽ quyết tâm cùng anh Thiên Long sống không được cùng nhau, thì khi chết sẽ ở bên nhau. Em rất sợ khi phải giương mắt đứng nhìn chị ấy chết đi một lần nữa". Loan Châu là vị tiên tử thuộc băng tiên, lại là vị tiên tử có linh cảm huyền diệu bậc nhất tại núi Giao Linh. Tiên tử có thể nhìn thấy được thiên cơ đặc biệt nhất mà các tiên tử khác không thể nhìn thấy được. Nghe tiên tử Loan Châu nói như vậy, cả Dương Khánh và Đại Phong không khỏi ưu tư, lo lắng cho tương lai của núi Giao Linh. Không gian tại suối Thanh Yến thật căng thẳng, hai vị tiên và thần Đại Phong đứng trong tình thế khó xử hơn bao giờ hết.
Chương 57: Thời cơ Bấm để xem Ly Kha vừa đáp xuống cung Bắc Giáp đã nhìn thấy Biên Niên lão tiên tử ở sân Hỉ Ngọc. Ly Kha đến tâu: "Kính thưa Biên Niên lão tiên tử, mấy hôm nay, Hoa Linh điện thường có những cơn chấn động nhẹ. Tối qua, tại cung Thanh Bảo lại phát ra ánh sáng. Đã gần 5000 năm trôi qua, 2000 năm nữa là thời điểm xuất hiện Vòng Hoa Linh, con lo lắng không biết có thiên cơ gì đành nhờ Biên Niên lão tiên tử đến xem xét. Còn thêm một điều nữa, cách đây hai ngày vào đêm trung thu, con đột nhiên có linh cảm như Ưu Linh đang ở bên cạnh mình. Từ khi Ưu Linh trở về vô tận cho đến tận ngày hôm đó con đều không có linh cảm về nàng ấy, nay lại xuất hiện cảm giác về Ưu Linh khiến con thoáng suy nghĩ trong lòng. Ưu Linh là vị tiên mang thánh mệnh có linh giác hơn người, có khi nào em ấy sẽ tái sinh ở lại". Biên Niên lão tiên tử trầm ngâm: "Trong 100 năm qua ta nhập thất tu luyện, cũng vào đêm trăng tròn trung thu ta cũng có linh cảm Ưu Linh đang bên cạnh. Lại cảm nhận được Cung Thanh Bảo có điều bất thường, liền xuất thất để xem xét. Con hãy tăng cường bảo vệ cho Hoa Linh điện, nhanh chóng đến Hồ Bạch Lạc tìm Thiên Long. Khi còn tại tiên giới, Thiên Long là vị thần đã yêu thương Ưu Linh, sự việc tại thảo nguyên Hồng Cúc hôm ấy chỉ có Thiên Long là người rõ nhất. Ta muốn hỏi Thiên Long cho rõ ràng. Gần 5000 năm qua, thần đã im lặng không nói, giờ phút này, cũng đã đến lúc nói rõ cho mọi người được biết". "Con sẽ đi ngay đến Hồ Bạch Lạc tìm Thiên Long". Dương Khánh nói xong vội lên diệp xa đi ngay. Tại suối Thanh Yến, trong lúc cả ba người đang bàn bạc cách giải quyết hoa Xích Liên, bỗng nghe tiếng chuông của Kim Xuyến tiên tử vang rền cả núi Giao Linh. Tiếng chuông này chính là tiếng chuông tập hợp Thập bát lão tiên tử, các lão tiên tử ở tứ phương núi Giao Linh. Loan Châu nói: "Là tiếng chuông tập hợp các lão tiên tử. Dương Khánh, Đại Phong, hai người cũng nghe thấy có phải không?" "Đúng vậy, Loan Châu, Dương Khánh. Lúc nãy, Ly Kha vừa nói với ta, gấp rút họp với đội Linh vệ tăng cường bảo vệ Hoa Linh Điện. Anh ấy đến cung Bắc Giáp tìm Biên Niên lão tiên tử, chắc hẳn đã có chuyện bất thường xảy ra". Đại Phong nói. "Chúng ta hãy ra bên ngoài xem tình hình thế nào". Dương Khánh nói. Cả ba vừa ra đến phía ngoài cổng Hoa Linh Điện, chợt thấy Ly Kha trên diệp xa đang hướng về phía Hồ Bạch Lạc. Loan Châu nhanh chóng bay lên gặp Ly Kha. Tiên tử cất tiếng hỏi Ly Kha: "Anh Ly Kha, chúng em nghe thấy tiếng chuông tập hợp các lão tiên tử của Kim Xuyến tiên tử, có chuyện gì xảy ra phải không anh?" Ly Kha vỗ vào nhẹ vào vai của Loan Châu nói: "Có một vài hiện tượng bất thường xảy ra tại cung Thanh Bảo. Anh đã vừa tâu với Biên Niên lão tiên tử, em hãy yên tâm. Giờ đây anh phải đến Hồ Bạch Lạc nói với Thiên Long, cũng là nói với em ấy cùng anh đến Cung Thanh Bảo để gặp các lão tiên tử". Loan Châu vừa nghe nói trong lòng liền nảy sinh ra phương cách có thể tiêu diệt búp Xích Liên, cũng chính là nơi bảo dưỡng nguyên thần ác của Ưu Linh tiên tử. Loan Châu nói: "Được rồi, anh hãy đến Hồ Bạch Lạc. Có điều gì cần hỗ trợ hãy nói cho chúng em được biết". Nói xong Loan Châu liền hạ xuống nơi Dương Khánh và Đại Phong đang đứng chờ. Loan Châu nói trong gấp gáp, ánh mắt ánh lên tia hy vọng: "Thời cơ đã đến, nếu còn chần chừ sẽ không còn cơ hội ra tay nữa". "Em nói rõ hơn cho ta và Đại Phong được hiểu". Dương Khánh nói. Loan Châu liền trình bày cho Dương Khánh và Đại Phong kế hoạch của mình: "Anh Ly Kha nói mấy hôm nay cung Thanh Bảo lại phát sáng. Anh ấy vừa đến trình bày với Biên Niên lão tiên tử điều đó. Sau đó, anh ấy liền đến Hồ Bạch Lạc tìm anh Thiên Long. Cả hai người là đội trưởng của Hoa Linh Điện và Hồ Bạch Lạc sẽ họp bàn cùng với các lão tiên tử tại cung Thanh Bảo. Em đoán là anh Ly Kha cũng có linh cảm giống em về chị Ưu Linh, trong khi đó chỉ có anh Thiên Long là người kề cận với chị ấy trong những giờ phút cuối cùng. Vì thế Biên Niên lão tiên tử đã cho gọi anh Thiên Long đến ngay tức khắc". Đại Phong hơi lưỡng lự đáp: "Việc linh cảm của Loan Châu và anh Ly Kha có thể đã rõ nhưng sự việc cung Thanh Bảo phát sáng thì có liên quan gì với chị Ưu Linh. Loan Châu tiên tử hãy nói rõ cho ta được hiểu". "Em từng nghe Vạn Huyền lão tiên tử nói, cách đây 9000 năm, tức vào thời gian trước lúc Vòng Hoa Linh xuất hiện vào kì trước thì cung Thanh Bảo phát sáng một ngày đêm không dứt. Lúc ấy, Thập bát lão tiên tử cũng đã cùng nhau đến Hoa Linh Điện mở mật kết xem có hiện tượng gì đang xảy ra. Lúc ấy, các lão tiên tử khác chỉ thấy ánh sáng ngũ sắc, riêng Biên Niên lão tiên tử vì có nhân duyên nên đã nhìn thấy Vòng Hoa Linh ẩn hiện mờ ảo. Sau đó trên thân của Vòng Hoa Linh xuất hiện một giọt nước, giọt nước ấy đã ngự trên cánh hoa Vô Ưu trên thạch trụ Bằng Nguyên. Từ giọt nước ấy đã hình thành nên tiên thai và sau này đã khai sinh ra tiên tử Ưu Linh. Lần này, cung Thanh Bảo phát sáng, lại sắp đến kỳ hạn xuất hiện của Vòng Hoa Linh, em và anh Ly Kha đã có linh cảm về Ưu linh và em nghĩ cả Biên Niên lão tiên tử cũng đã có linh cảm về Ưu Linh, chính vì điều này Biên Niên lão tiên tử đã cho gọi Thần Thiên Long đến Hoa Linh Điện". Anh Thiên Long rời đi khỏi Bạch Lạc là cơ hội ngàn năm có một. Ta phải dựa vào thời cơ này tiêu diệt nguyên thần ác, nếu chậm trễ, e rằng sẽ không có cơ hội nữa. "Loan Châu nói. " Ta đã hiểu rõ ngọn nguồn. Chẳng trách sao, Loan Châu tiên tử lại lo lắng như vậy. Anh Dương Khánh, chúng ta hãy mau đến Hồ Bạch Lạc ". Đại Phong nói. Với sự quyết tâm tiêu diệt bằng được nguyên thần ác cả ba hỏa tốc đến Hồ Bạch Lạc. Cả ba chờ đợi ở bìa rừng Cẩm, khi thấy Thần Thiên Long cùng tiên tử Ly Kha lên diệp xa bay về Hoa Linh Điện, lập tức Loan Châu và Dương Khánh niệm chú mở cấm thuật tại rừng Cẩm. Chẳng mấy chốc cả ba đã đến được trung tâm của rừng Cẩm. Hồ Bạch Lạc hiện ra trước mắt. Mặt hồ phẳng lặng trong suốt như chiếc gương soi, xung quanh hồ hoa Thủy Ngọc lững lờ trôi. Cây Bạch Xích đứng im lìm như canh gác. Trước cảnh vật hữu tình khiến Đại Phong cũng phải thốt lên: " Có lẽ đây là hồ nước đẹp nhất, bí ẩn nhất cõi trời Thiên Hoa mà ta trong tiên kiếp này được nhìn thấy. Nơi tiên khí và ma khí đồng hội tụ, nơi này được bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, đúng là nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Xích Liên được nuôi dưỡng tại nơi này làm sao có người phát hiện ra được ". Loan Châu khẽ thở dài trước những lời nhận xét quá đúng của Đại Phong. Loan Châu nhìn quanh hồ một lượt rồi nói: " Lần trước, chúng ta đến vào tối khuya mặt hồ âm u trong phút chốc hình thành xoáy nước dẫn thẳng xuống hồ Bạch Lạc. Nay vào lúc này trời vẫn còn sáng, nước hồ trong xanh thế kia, hầu như không có đường nào để đi xuống ". Đại Phong nói:" Để em trầm mình xuống hồ xem thế nào ". Chốc lát sau, Đại Phong bay lên đến chỗ Loan Châu và Dương Khánh nói: " Nước hồ Bạch Lạc rất kỳ lạ, nước nhưng là không phải nước, chỉ là một khoảng không tối đen mù mịt, không thể nhìn thấy gì được, Hồ Bạch Lạc chắc hẳn là rất sâu, với sức của em vẫn không thể nào chạm đáy được ". Loan Châu khẳng định với Đại Phong: " Đây không phải là hồ nước bình thường. Nó chắc chắn có huyền diệu nào đó, nên Dược Sư mới đem Mạn Hoàng Sa Hoa về đây và phong ấn hoa ở đáy hồ. Nhất định hồ có đáy bởi lần trước, em và anh Dương Khánh tận mắt nhìn thấy hoa Xích Liên mọc từ đáy hồ và cả Mạn Hoàng Sa Hoa đang bị phong ấn tại cây Bạch Xích. Dương Khánh chợt nói: "Anh có cách rồi". Loan Châu mừng rỡ: "Là cách gì anh Dương Khánh, làm sao có thể tìm đường xuống đáy hồ được". Dương Khánh giọng nói đầy phấn khởi: "Em có nhớ rằng, búp Xích Liên hút âm khí từ Mạn Hoàng Sa Hoa không, ngoài ra vào thời khắc đêm khuya của đêm trăng tròn, năng lượng cực âm, búp Xích Liên cũng hút âm khí từ đó. Lúc ta bị trọng thương nội nguyên tỏa ra, tâm của anh lúc đó bị khống chế, lòng đầy sân hận, hoa cũng hút nội nguyên của anh làm thức ăn. Cho nên, lúc này phải lấy nội nguyên làm mồi nhử, anh và Đại Phong sẽ gây chiến với nhau, tạo nên lòng sân, búp Xích Liên ngửi được mùi của sân hận nhất định sẽ tìm cách hút đi âm khí này. Từ đó, sẽ mở đường cho chúng ta xuống đáy hồ Bạch Lạc". "Như vậy quá nguy hiểm, anh vừa khôi phục lại nội nguyên sao có thể tiếp tục đẩy bản thân vào vòng nguy hiểm, hãy để em giao chiến với Đại Phong". Loan Châu nói. "Em hãy giữ nội nguyên của mình phá kết giới bảo vệ búp Xích Liên, lúc đó Đại Phong mới có cơ hội tiêu diệt nguyên thần ác". Dương Khánh nói. "Không nên chậm trễ nữa Loan Châu, lời nói của Dương Khánh rất có lý, chúng ta nên nghe theo, chúng ta phải tiến hành nhanh chóng, khi anh Thiên Long quay về sẽ không kịp nữa". Đại Phong nói. Loan Châu nén lòng gật đầu đồng ý. Cả Đại Phong và Dương Khánh lao vào chiến đấu mãnh liệt. Đại Phong nói khích tướng Dương Khánh: "Xem như lần này là cơ hội cho em và anh so tài xem ai tài giỏi hơn ai". Dương Khánh mỉm cười nói: "Để lần này anh cho em biết thế nào là lợi hại". Trong phút đầu giao đấu hai người vẫn nhường nhau, cho đến giữa trận cả hai càng thêm háu thắng, Đại Phong thừa thắng xông lên, chưởng lực vào Dương Khánh. Do vừa bị thương hai ngày trước, Dương Khánh yếu thế bị thương, nội nguyên lập tức lan tỏa, lòng háu thắng sân hận của cả hai tạo thành âm khí lan tỏa cả hồ Bạch Lạc.
Chương 58: Tái sinh Bấm để xem Dưới đáy hồ Bạch Lạc, cả một vùng hoa Xích Liên, tỏa ánh sáng, đỏ cả một vùng. Búp Xích Liên khẽ đung đưa bởi cảm nhận được từ trường âm khí lan tỏa. Nguyên thần ác trong mảnh ngọc tâm ưu linh thức giấc, lập tức kích hoạt sức mạnh của Mạn Hoàng Sa Hoa, tạo thành xoáy nước tìm đường hấp nội nguyên nhiều hơn. Đúng như dự đoán của Dương Khánh xoáy nước hình thành giữa mặt hồ, cả ba lập tức theo dòng xoáy nước xuống đáy Hồ Bạch Lạc. Một vùng hoa Xích Liên đỏ thẫm như lời kể của Loan Châu, khiến Đại Phong không khỏi bàng hoàng, búp Xích Liên to nhất cao nhất đang ngự trị gần nhất với Mạn Hoàng Sa Hoa, được bảo dưỡng bởi những âm khí từ Mạn Hoàng Sa Hoa. Đại Phong nói to: "Cả ba chúng ta phải định tâm. Nếu không sẽ bị mê hoặc bởi sức từ trường tỏa ra từ nguyên thần ác". Sau khi cả ba đã định thần, Dương Khánh vận nội nguyên thi triển hàn khí với mức độ thiên cực phá tan cả kết giới. Cành lá và hoa Xích Liên sợ hãi cùng nép mình, cố gắng liên kết bảo vệ búp Xích Liên. Với sức mạnh của hàn khí thiên cực khiến cả vùng hoa Xích Liên đều đóng thành băng. Ngay lúc đó, tại cung Thanh Bảo, Thần Thiên Long liền cảm giác được kết giới mà thần tạo ra đã bị phá vỡ. Trong lúc đó, Thập Bát lão bát tiên đang cùng niệm chú để mở mật kết của cung Thanh Bảo, xem xét thế nào. Khi mật kết được mở, kích hoạt cơ quan bảo vệ cao nhất cho Hoa Linh điện khiến cho Thiên Long không thể rời đi. Lòng của thần như hơ trên lửa đỏ. Ánh sáng trong cung Thanh Bảo chợt dịu nhẹ xuống. Một lần nữa, chỉ có một mình Biên Niên lão tiên tử nhìn thấy được tiền thân của Ưu Linh khi tái sinh. "Một đóa sen đỏ đang bung nở, bên trong chính là tiên thể của Ưu Linh. Một nguyên thần đang bên cạnh chờ được trở về". Biên Niên lão tiên tử vô cùng bất ngờ nhưng kịp trấn tĩnh lại trước mọi người. Lão tiên tử thầm nghĩ: "Tại sao chuyện này có thể xảy ra". Lão tiên tử nhìn sang Thiên Long đầy ưu tư. Ánh sáng ở cung Thanh Bảo dịu hẳn xuống và tắt đi, các cơ quan bảo vệ Hoa Linh điện được thu hồi. Thời gian chỉ vài khắc như vậy nhưng với Thiên Long còn hơn cả trăm năm, bởi nguyên thần ác nơi đáy hồ Bạch Lạc có thể đang gặp nguy hiểm. Khi cơ quan bảo vệ của Hoa linh điện vừa vô hiệu, thần Thiên Long liền tâu với Biên Niên lão tiên tử: "Con xin phép được quay về Hồ Bạch Lạc ngay, mọi câu hỏi của người con nhất định sẽ có câu trả lời thích đáng". Biên niên lão tiên tử lại càng khó hiểu trước hành động của Thiên Long. Nhưng biết chắc, thần đang có việc cần phải xử lý nên đã không giữ chân. Thiên Long lập tức quay về Hồ Bạch Lạc. Dưới đáy hồ Bạch Lạc lúc này, tình trạng hỗ loạn hơn bao giờ hết, hàn khí thiên cực làm đóng băng tất cả Xích Liên đồng thời sức mạnh hàn khí thiên cực cũng vô tình tấn công vào kết giới bảo vệ Mạn Hoàng Sa Hoa khiến cho cây Bạch Xích lập tức tạo thành khung chắn bảo bệ cho Mạn Hoàng Sa Hoa. Búp Xích Liên không còn được truyền âm khí từ Mạn Hoàng Sa Hoa. Búp Xích Liên bị cô lập hoàn toàn. Đại Phong lúc ấy dùng Phong Luân, tạo nên những cơn lốc xoáy nhằm nhổ lên búp Xích Liên và nghiền nát búp Xích Liên cũng là nguyên thần ác đang non nớt đươc bảo dưỡng trong đó. Nguyên thần ác chịu một lực hàn khí thiên cực, khiến tơ nguyên thần càng trở nên mong manh, trong sự giày xéo của Phong Luân, nguyên thần ác cố gắng bám lấy mảnh ngọc tâm. Ánh sáng từ búp Xích Liên dần mờ đi. Không có thảm cảnh nào đau lòng hơn thế. Mọi chúng sinh trên thế gian đều ham sống sợ chết. Trước sự sinh tồn luôn níu kéo đến hơi thở cuối cùng. Ngọc tâm ưu linh oằn mình trong sự giày xéo của Phong Luân. Nguyên thần ác hết sức kham nhẫn với hàn băng thiên cực. Trong giây phút sinh tử ấy, nguyên thần ác càng thêm chấp niệm, chỉ mong một lần nữa gặp lại thần Thiên Long, dù không thể nhớ ra Thiên Long là ai, nhưng nguyên thần ác chịu đựng mọi giày vò không chịu tan biến vào hư không. Búp Xích Liên bị hàn khí thiên cực đóng băng, lại bị Phong Luân cực hạn giày xéo, dồn nén, khiến búp Xích Liên không trụ vững nổi, ánh sáng đỏ mờ dần và tắt lịm đi. Loan Châu chứng kiến toàn bộ khung cảnh Đại Phong và Dương Khánh thi triển thần lực để tiêu hủy búp Xích Liên mà lòng đau đớn như chính mình nhìn thấy giây phút tiên tử Ưu Linh sắp xa lìa dương thế. Càng nhớ đến tiên tử Ưu Linh, Loan Châu càng không muốn Ưu Linh sống lại mang tâm niệm ác, tàn sát sinh linh. Chính niệm bất thiện ấy, đã bị nguyên thần ác đánh thức, ngửi được mùi của tâm niệm ác, nguyên thần ác liền thu hút vào mình, chính điều này làm cho Loan Châu càng thêm bấn loạn và nguyên thần ác có được chút âm khí duy trì tơ nguyên thần. Khi thấy búp Xích Liên mãi không thể vỡ tan. Dương Khánh nói to với Loan Châu: "Em hãy thi triển nhiệt lượng tam muội để thiêu cháy búp Xích Liên". Loan Châu vận nội nguyên khiến toàn thân phát sáng nhiệt lượng đỏ rực. Trong sự đau đớn của tâm, Loan Châu không kiềm nổi cơn xúc động, nước mắt cứ lăn dài vì biết rằng dưới nhiệt lượng tam muội mọi thứ điều sẽ tan thành tro, thậm chí không còn chút tàn dư nào. Nếu thi triển đến nhiệt lượng tam muội chắc chắn nguyên thần ác sẽ bị thiêu đốt không còn dấu vết. Sức nóng của nhiệt lượng tam muội khiến cho nước hồ Bạch Lạc sôi lên sùng sục, cây Bạch Xích dùng hết sức sống của nó, tạo nên từ trường bảo vệ cho Mạn Hoàng Sa Hoa, cả bộ rễ của cây phình to lên, tiết ra chất nhựa thấm đẫm xung quanh nền đất. Một vùng hoa Xích Liên đều bị nhiệt lượng tam muội thiêu đốt hóa thành vô số đốm sáng tan đi dưới dáy hồ. Phía bên trên hồ, nhiệt khí bốc lên ngùn ngụn, cây cỏ bắt đầu tàn héo. Thiên Long vừa về đến nơi lập tức vận nội nguyên bay thẳng xuống đáy hồ. Thiên Long vừa xuống tới đáy hồ, vừa kịp nhìn thấy búp Xích Liên cũng là lúc nhiệt lượng tam muội được phóng vào búp Xích Liên. Trong đáy mắt của Thiên Long, búp Xích Liên bị cô lập, vây khốn đến tả tơi, bị hàn khí thiên cực đóng băng, bị Phong luân giày xéo, bị đốt bởi nhiệt lượng tam muội. Ẩn hiện trong búp Xích Liên chính là mảnh ngọc tâm ngày càng bị nhỏ đi và nguyên thần ác không ngừng giãy giụa. Nguyên thần ác cảm nhận được thần Thiên Long đã về tới, nguyên thần ác lập tức dùng tất cả âm khí nhỏ nhoi hấp thụ được từ Loan Châu và tất cả sức mạnh cuối cùng mà mình có tạo nên ảo ảnh hình hài của tiên tử Ưu Linh: Khuôn mặt, chân mày, đôi tay, miệng cười, đôi gò má. Tất cả đang hiển hiện trong nhiệt lượng tam muội. Nguyên thần ác chính là muốn kích thích sự yêu thương trong lòng của Thần Thiên Long. Thiên Long trước hình ảnh ấy bị chấn động mạnh, vì quá thương Ưu Linh, không thể kiểm soát hành động của mình được nữa. Thần dùng Bích Huyền kiếm chắn đi nhiệt lượng Tam Muội, nhưng không kịp nữa, nhiệt lượng tam muội phóng thẳng thiêu đốt búp Xích Liên. Thiên Long không còn cách nào khác phân thần thức dùng chính nội nguyên của mình truyền cho búp Xích Liên. Dùng chính nguyên thần của mình che lấy búp Xích Liên. Thân là thần lại tu luyện qua hàng ngàn năm, đã thăng bậc trở thành chiến thần, khiến tất cả mọi sức mạnh trước thần đều dừng bước. Thần Thiên Long ngã xuống. Cả bốn người, Thiên Long, Loan Châu, Dương Khánh và Đại Phong đều kinh ngạc trước hiện tượng xảy ra trước mắt. Búp Xích Liên nhận được nội nguyên cực lớn của Thiên Long trong hoàn cảnh nghiệt ngã nhất, bị vây khốn tứ bề với gió, lửa, hàn băng bắt đầu bung nở. Búp Xích Liên từng cánh hé, rồi nở ra thành hoa Xích Liên. Hoa phóng ra to lớn tạo thành Liên sàng bên trên chính là tiên thể Ưu Linh đang nằm ngủ miên man. Nguyên thần ác tuyệt nhiên không thể tìm ra dấu vết. Khi tiên thể được hình thành, không gian chìm xuống, im lặng đến rợn người, gió ngừng thổi, lửa ngừng cháy, hàn băng tan rã, từ trường xung quanh tiên thể mát mẻ trong lành, hồi sinh cả hồ Bạch Lạc. Cây Bạch Xích cảm nhận được sự an toàn trở lại, khung chắn bảo vệ Mạn Hoàng Sa Hoa biến mất, rễ cây thu nhỏ lại. Mạn Hoàng Sa Hoa choàng tỉnh tỏa ra ánh sáng vàng lung linh. Hoa rung rinh cánh tạo ra muôn vàng bụi mịn làm sáng dịu cả đáy hồ. Thiên Long quỳ bên tiên thể của Ưu linh, ngẩng đầu nhìn các em của mình, bằng giọng nói đầy thâm trầm, thần khẩn khoản cầu xin: "Anh biết các em đều lo lắng cho anh, cho Ưu Linh nên mới quyết định tiêu diệt nguyên thần ác, nhưng ta tin nàng ấy. Các em hãy đặt mình trong hoàn cảnh của anh mà hiểu cho anh. Cô ấy đã vì anh khổ sở cả một tiên kiếp, lại vì anh mà sinh ra chấp niệm trong lòng, là vì anh mà chịu đựng gió, lửa, hàn băng, muôn ngàn vây khốn mà vẫn không buông tay thì làm sao anh có thể bỏ mặc cô ấy. Lượng trời có đức hiếu sinh, dù là nguyên thần ác nhưng vẫn có ý chí sống mãnh liệt, không muốn bỏ cuộc, mảnh ngọc ưu linh đã phải kham nhẫn gần 5000 năm mới có thể hình thành nên tiên thể, giờ đây đã được toại nguyện, chỉ còn chờ đợi nguyên thần trở về. Xin các em đao hạ lưu tình, cho Ưu Linh cơ hội được tái sinh. Nếu khi cả hai nguyên thần trở về mà nguyên thần thiện không thể cảm hóa nguyên thần ác. Ưu Linh trở thành nhân có thể biến thành yêu thần, giết hại chúng sinh. Anh với tư cách là thần sẽ chính tay giết chết". Vừa nghe đến câu cuối cùng, Loan Châu hốt hoảng cất tiếng nói: "Xin anh Thiên Long đừng quá xúc động, mà nói lên lời không thể thu hồi. Khi mang danh xưng thần để thề cho dù trời long đất lở, vật đổi sao dời, lời thề sẽ mãi mãi linh ứng". Thiên Long cười chua chát rồi nói: "Chẳng phải như vậy các em mới cho Ưu Linh cơ hội được sống hay sao, chẳng phải như vậy thì các em mới có thể tin anh sao". Dương Khánh và Đại Phong đều im lặng, lòng dâng lên sự cảm phục bội phần với vị thần chung tình bậc nhất cõi trời Thiên Hoa. Loan Châu đầy xúc động, nước mắt không ngừng rơi, lòng đầy hối hận, tiên tử vừa nghẹn ngào vừa nói: "Xin lỗi anh Thiên Long". "Mọi việc đã qua rồi Loan Châu, em cũng vì quá thương yêu Ưu Linh, cũng là lo sợ Ưu Linh làm hại đến chúng sinh mà ra tay để phòng hậu hoạn. Anh hiểu tâm sự của em. Mọi việc trên đời đều do duyên mà thành. Chúng ta không thể nào tránh né, chỉ có cách đối diện, dùng hết tâm niệm thiện lành mà cảm hóa". Thiên Long nói. Dương Khánh đến bên cạnh an ủi Loan Châu. Đại Phong đến bên đỡ thần Thiên Long đứng lên. Cả bốn người rời khỏi Hồ Bạch Lạc, cùng đem theo Liên sàng có tiên thể ưu linh về Bạch Lạc cung.
Chương 59: Tâm trong tâm Bấm để xem Liên sàng đem về Bạch Lạc Cung được đặt trong Thủy Kính nhằm tạo môi trường tiếp tục nuôi dưỡng cho tiên thể. Cả ba người, Loan Châu, Dương Khánh và Đại Phong trong lúc diệt trừ búp Xích Liên đã hao tổn đi nội nguyên khá nhiều. Thấy vậy, Thiên Long nói với các em: "Các em hãy về nghỉ ngơi trước, nơi này đã có ta lo liệu". Loan Châu phân vân nói: "Thần Thiên Long, em không nhìn thấy nguyên thần ác ở đâu cả. Nếu nguyên thần ác đã tan rã thì tiên thể không thể nào duy trì mạch sống tiếp tục như vầy. Có thể nguyên thần ác đã tìm một nơi khác để cộng sinh. Em quá lo lắng. Nếu trước đây chúng ta biết chắc được nguyên thần ác vẫn còn trong búp Xích Liên thì có thể quan sát được. Nay nguyên thần ác biến mất chúng ta đã mất dấu, làm sao có thể tìm ra được". Thiên Long trầm tĩnh nói với Loan Châu: "Em đừng quá lo lắng. Nguyên thần ác sẽ không đi xa tiên thể đâu. Thời điểm 5000 cũng đã đến, anh nghĩ nguyên thần thiện cũng đã sắp trở về. Cũng đã sắp đến thời điểm, hai nguyên thần trở về tiên thể. Em hãy nghỉ ngơi đi". Loan Châu nghe Thiên Long nói như thế thì thấy an lòng hơn. Cả ba cùng trở về thất của mình để nghỉ ngơi. Khi tất cả đã rời đi rồi, trong Thủy Kính trên Liên sàng, tiên thể của Ưu Linh nằm như ngủ. Thiên Long trong lòng dâng lên biết bao thương yêu với tiên tử. Thiên Long nhìn tiên tử Ưu Linh nằm trong Thủy Kính mà cất tiếng nói: "Cuối cùng anh cũng đã chờ được em. Ưu Linh hãy mau tỉnh lại có rất nhiều điều anh muốn nói cho em nghe". Tim của Thiên Long đau nhói, sợi tơ nguyên thần ác trong góc của tâm nhĩ thoát ra ngoài trở lại ngự trên mảnh ngọc tâm ưu linh đeo trên cổ của tiên thể. Thiên Long quá đau lòng, nói trong tâm: "Anh gần em mà như xa nghìn dặm. Nguyên thần, ngươi thế nào rồi có bị tổn thương hay không. Anh sẽ gọi em là Xích Liên nhé. Em hãy định tâm, anh sẽ truyền nội nguyên giúp em hình thành nên linh giác để được toàn vẹn". Thiên Long vừa vận nội nguyên truyền cho Xích Liên, lập tức Bích Huyền kiếm xuất hiện ngăn cản. Bích Huyền kiếm vốn là thanh gươm chính nghĩa trung liệt, cảm nhận được sự tà ác của Xích Liên mà đến diệt trừ. Thiên Long niệm chú giữ chân của Bích Huyền kiếm để truyền nội nguyên cho Xích Liên. Khi nguyên thần đã được toàn vẹn linh giác. Xích Liên hiện được nguyên hình thành một tiên tử có mái tóc dài chấm đất và mặc chiếc áo lụa màu đỏ thẫm. Vì chỉ là nguyên thần, cho nên Xích Liên chỉ là một cái bóng nhưng được toàn vẹn linh giác, chính điều ấy khiến Xích Liên vẫn có thể hiểu ý, trò chuyện được với người đối diện. Trong đêm Xích Liên xuất hiện, rừng Huyết Diệp chảy máu bảy ngày đêm không dứt, sáng hôm sau tạo nên Đầm Huyết Diệp đầy ma khí. Xích Liên mang đầy chấp niệm, tiếc nuối, từ trường tỏa ra đầy sân hận. Xích Liên ưa thích và tìm kiếm âm khí, lòng sân hận, sự đau thương, tiếc nuối của người khác làm thức ăn, hoặc thu hút nội nguyên để tồn tại trước khi có thể trở về với tiên thể. Vì sợ Xích Liên có thể làm hại các sinh linh tại núi Giao Linh, Thiên Long đã giữ Xích Liên bên cạnh tiên thể và phong tỏa bằng kết giới khiến cho Xích Liên không thể đi ra bên ngoài. Để duy trì sức mạnh cho Xích Liên tồn tại, Thiên Long phải truyền nội nguyên cho Xích Liên, kéo dài thời gian cho đến 7 ngày sau, cũng là thời điểm đúng 5000 năm. Lúc đó, với đóa Bạch Liên, Thiên Long có thể nhìn thấy nguyên thần thiện của Ưu Linh tại thế giới Viên Thọ. Bởi vì tiên thể đã được hình thành, theo như lời của Dược Sư Hoa Linh Y căn dặn, có lẽ nguyên thần thiện đã hội tụ đủ và đang chờ đợi thời điểm khi ba thế giới: Thiên Hoa, Tiểu Trụ, Viên Thọ cùng nằm trên một đường thẳng, từ đó có thể trở về cõi trời Thiên Hoa, ngự vào đóa Bạch Liên mang thần đang nắm giữ. Đã ba ngày trôi qua, tiên thể trong Thủy Kính có dấu hiệu bất ổn, do không hấp thụ đủ linh khí. Thiên Long lo lắng, nghĩ thầm trong lòng: "Vùng hoa Xích Liên tại đáy hồ Bạch Lạc đã tan thành tro bụi, không thể tạo nên linh khí bảo dưỡng cho tiên thể, tại núi Giao Linh này, ngoài Hồ Bạch Lạc ra thì chỉ có Hoa Linh Điện mới Có thể là nơi đủ linh khí bảo dưỡng cho tiên thể của Ưu Linh. Cho dù có phải chịu tội ra cũng phải đem tiên thể của Ưu Linh về Hoa Linh Điện". Vừa lúc ấy, Biên Niên lão tiên tử đã xuất hiện. Thiên Long quá mừng rỡ liền tâu với lão tiên tử: "Xin Biên Niện lão tiên tử cho con đem tiên thể của Ưu Linh về Hoa Linh Điện trước. Sau đó con sẽ nói với người về tất cả". Biên Niên lão tiên tử đã nhìn thấy được hình ảnh Ưu Linh tái sinh ở hoa Sen đỏ, trong thời khắc cung Thanh Bảo phát sáng, lão tiên tử không quá bất ngờ, liền gật đầu đồng ý. Sau khi tiên thể của Ưu Linh được đặt trong cung Thanh Bảo trên thạch trụ Bằng Nguyên. Lập tức tiên thể hấp thụ linh khí trở nên hồng hào trở lại. Biên Niên lão tiên tử nhìn Thiên Long rồi hắng giọng nói: "Bây giờ, con có thể cho ta biết về tất cả rồi chứ". "Con xin thuật lại tất cả cho người được rõ". Thiên Long nói. Thiên Long nói cho Biên Niên lão tiên tử nghe về lời dặn dò của Dược Sư Hoa Linh Y, về sự việc cách đây 500 năm đã nhìn ra được trong mảnh ngọc tâm ưu linh là một niệm tiếc nuối từ đó hình thành nên nguyên thần ác, về việc thần không nỡ xuống tay bóp chết nguyên thần ác từ lúc mới hình thành, và cả sự việc bị bại lộ cách đây mấy ngày vào đêm trăng tròn trung thu. Cuối cùng là trận chiến giữa mình với các em Loan Châu, Đại Phong, Dương Khánh để bảo vệ nguyên thần ác. Sau đó tiên thể được hình thành trong tình huống nguy kịch hơn bao giờ hết. Biên Niên lão tiên tử nghe xong thở dài nói: "Lời tiên tri của Dược Sư Hoa Linh Y ta không hề biết, nhưng cách đây vào đêm trăng tròn trung thu là thời điểm nguyên thần ác đã tỉnh giấc. Ta cảm giác được Ưu Linh như ở bên cạnh mình. Lúc ấy ta đã biết có điều bất thường, cho đến hôm trước cung Thanh Bảo phát sáng cũng là tín hiệu cho biết Ưu Linh sắp tái sinh một lần nữa. Tiên thể đã hình thành nên ta tin nguyên thần thiện của cõi Viên Thọ đã hội tụ đủ để chờ có thể quay về bên tiên thể. Còn nguyên thần ác nó đang ở đâu, Thiên Long". Thiên Long hơi lùi lại, ngập ngừng nói: "Con gọi nó là Xích Liên, dù chỉ là một nguyên thần ác nhỏ nhoi nhưng có linh giác rất cao. Con tin nguyên thần thiện có thể cảm hóa nguyên thần ác". Biên Niên lão tiên tử lắc đầu nói: "Chúng sinh trong ba cõi sáu đường luân hồi không dứt, tập khí ác lúc nào cũng nhiều hơn so với điều thiện. Cho dù Ưu Linh sống một thời gian dài trên tiên giới, tiên căn sâu dày, nhưng tiên tử đã chết đi, đã qua một kiếp khác, không thể chắc chắn điều gì, con không nên quá tin vào những gì mình suy đoán. Xích Liên đang ở đâu? Con còn không nói cho ta nghe". Vừa dứt lời Biên Niên lão tiên tử dùng chưởng lực tấn công tiên thể, tiên thể chịu một chưởng liền chấn động. Xích Liên cảm nhận được tiên thể bị tổn thương liền cựa mình chuyển động. Thiên Long ôm lấy tim mình khụy xuống ". Biên Niên lão tiên tử đỡ lấy Thiên Long nói: " Con vì yêu thương Ưu Linh đã mù quáng đến mức này hay sao. Con dám để nguyên thần ác - là âm khí vào đáy tim mình, còn truyền nội nguyên nuôi dưỡng cho nó ". Thiên Long khóe miệng đã thấm máu, tay vẫn ôm ngực mình mà nói: " Con không thể cướp đi cơ hội tái sinh của nàng ấy. Nàng ấy vì con mà chấp niệm, nếu con là người thắt nút thắt này thì con nguyện dùng tiên kiếp này mà hóa giải. Nếu không đầy đủ nguyên thần cô ấy không thể tỉnh lại, dù chỉ là thiếu một sợi tơ của nguyên thần ác nàng ấy cũng không thể tái sinh. Xin lão tiên tử thành toàn cho con ". Biên Niên lão tiên tử trầm ngâm nói: " Nếu đã là sinh tử kiếp thật không thể né tránh. Nếu con và Ưu Linh còn nghiệp duyên sâu dày thì hãy cố gắng mà đương đầu. Ưu Linh là đệ tử mà ta yêu thương nhất, ta cũng tuyệt đối không thể nó đi vào ma đạo. Con hãy kiên trì cho đến bốn ngày sau, đúng thời điểm ba thế giới: Thiên Hoa, Tiểu Trụ và Viên Thọ cùng nằm trên một đường thẳng, nguyên thần thiện trở về trên đóa Bạch Liên, chúng ta sẽ xem xét bước tiếp theo phải nên làm gì ". Biên Niên lão tiên tử đi rồi, Thiên Long ngồi bên cạnh tiên thể của Ưu Linh mà đầy tâm tư, thần tự nói với chính mình:" Hai ta giống nhau như vậy, chỉ vì chấp niệm trong lòng mà mãi không chịu buông tay, Ưu Linh em hãy mau quay về". Bên ngoài Hoa Linh Điện rừng cây Như Không tỏa ánh sáng vàng, núi Giao Linh như ngủ say êm đềm trong đêm tĩnh mịch. Trong Cung Thanh Bảo có một vị thần tay ôm ngực trái, dù đau buốt vẫn có nén chịu, bởi vì trong tim ngài có nguyên thần của vì tiên tử mà thần yêu thương.