Đam Mỹ [JohnTen] Johnny's Wish - Gummypan

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Gummy, 4 Tháng một 2023.

  1. Gummy

    Bài viết:
    20
    Chương 10. My Beyoncé

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mọi người có bao giờ trải qua cái cảm giác choáng ngợp khi đứa bạn không thể thân hơn của mình sau một thời gian dài không gặp lại đột nhiên trở nên siêu đáng yêu chưa? Mark đã trải qua chuyện tương tự và nó không hề tốt cho tim cậu một chút nào. Ai cũng biết Johnny, Mark và Ten là nhóm bạn siêu thân, giữa họ hoàn toàn không có bất cứ bí mật nào. Chỉ cần một người biết thì hai người còn lại chắc chắn sẽ biết. Johnny hyung thì vui tính, người luôn có thể khoáy động bầu không khí còn Ten hyung thì "crazy" như Johnny hyung hay nói, anh ấy luôn có những ý tưởng kỳ lạ. Họ đã có những khoảnh khắc tuyệt vời với nhau. Đối với Mark thì Johnny như ông anh nhà bên vui tính, còn Ten thì như thằng bạn cùng bàn, là cái đứa mà sẽ sẵn sàng trốn học rồi làm khùng làm điên cùng mình ấy. Nên Mark nghĩ tình bạn của cả hai sẽ mãi không thay đổi.

    Cho đến một ngày, cậu và Ten gặp lại sau một thời gian dài hoạt động ở hai unit riêng biệt. Sẽ không có gì lạ nếu như khi đó cả hai trao cho nhau một cái ôm siết như bình thường vẫn làm. Nhưng không, Mark hoàn toàn chết đứng khi Ten lao tới ôm mình. Ten hyung làm sao vậy? Anh ấy bị teo nhỏ sao? Còn tóc của anh ấy nữa, sao lại để mái úp rồi? Và quan trọng nhất là tim ơi sao mày lại đập nhanh vậy? Mark hốt hoảng đẩy Ten ra trong sự ngỡ ngàng của Ten.

    "Em xin lỗi hyung, em.. em hơi bất ngờ. I.. I need to go to the washroom." Mark lắp bắp trong cơn bối rối và sổ luôn tiếng mẹ đẻ ra nói rồi bỏ chạy ra khỏi phòng tập.

    "Ok, have fun." Ten chỉ kịp nói vậy trước khi Mark đi khuất.'Nhóc này hôm nay làm sao vậy?'Ten thầm nghĩ rồi vui vẻ đi chào những thành viên khác.

    Mark thì không được bình tĩnh như vậy. Tim cậu vẫn còn đang đập loạn nhịp vì cái hương cam dịu nhẹ của Ten vẫn còn vươn vấn trên áo cậu sau cái ôm vừa rồi.

    Khi cậu quay trở lại phòng tập thì đã là nữa tiếng sau và mọi người đã bắt đầu tập. Mark thầm thấy may mắn vì như thế thì cậu không phải đối mặt trực tiếp với Ten điều mà cậu vẫn chưa sẵn sàng vào lúc này.

    Cuối cùng, sau một khoảng thời gian cố làm quen với cảm giác kì lạ trong tim thì Mark tự tin rằng mình đã có thể cư xử bình thường với Ten hyung rồi, chỉ là mỗi lần nhìn thấy anh ấy thì trong đầu cậu như bị nhét đầy câu 'anh ấy dễ thương quá' thôi vì thế tần suất cậu khen anh ấy đáng yêu ngày càng tăng lên một cách không kiểm soát được. Còn một điều nữa là Mark đột nhiên thấy vô cùng khó chịu mỗi khi Ten thân thiết với người khác đặc biệt là Johnny huynh, ánh mắt anh ấy nhìn Ten luôn làm cậu thấy bất an như thể anh ấy sẽ cướp Ten khỏi cậu vậy. Nên mỗi lần như thế Mark sẽ tìm cách kéo Ten ra riêng, nhóm bạn ba người cũng dần không còn thân như trước.

    Vấn đề là lúc trước cậu đâu có nghĩ về Ten hyung như thế. Không lẽ vì mình cao lên sao? Cũng có lý vì mấy thành viên cao ai cũng thích anh ấy hết. Khoan đã nào, nói thế thì khác nào cậu cũng thích anh ấy? No way. Hình mẫu lý tưởng của cậu là Beyoncé mà, kiểu đầy đặn quyến rũ ấy, cho nên việc cậu thích Ten là không thể nào.

    Nhẹ nhõm với kết luận của mình, Mark vui vẻ tập trung vào công việc. Nhưng một lần nữa Mark lại đánh mất lý trí của mình khi cả nhóm đang trong giờ giải lao, Mark thấy Ten đang đứng quay lưng với mình để nói chuyện với Renjun trong tạo hình của set quay kế tiếp với quần da bó sát tôn lên phần mông săn chắc kết hợp với áo bó ôm trọn vùng eo thon, cậu lại lần nữa rơi vào rối rắm. Vì sao ư? Vì Mark thật sự rất rất rất muốn vỗ vào bờ mông căng tròn đó.'Darn it, he's hot.'Mark thầm nghĩ trong khi tay cậu thật sự vỗ vào mông Ten phát ra tiếng rõ to.

    Mọi người ngỡ ngàng nhìn Mark, trong khi Ten chỉ nhìn cậu một lát rồi bật cười.

    "What are you doing, bro?" Ten vừa cười vừa hỏi rồi vổ lại vào mông Mark.

    "You look really hot now, hyung." Mark ngại ngùng trả lời.

    "Yah, I know." Ten nháy mắt rồi cả hai cùng bật cười.

    Staffs và các thành viên khác thấy họ cười với nhau như vậy cũng không để ý hai người nữa, chắc họ lại nghĩ ra trò đùa gì mới mà thôi, họ thân mà. Từ đó, vỗ mông nhau thành cách xã giao của Mark và Ten mỗi khi chào hay an ủi đối phương.

    Còn về phần Mark, cậu phải thừa nhận là cậu hoàn toàn "đổ" Ten bởi vì kể từ khoảnh khắc đó với cậu thì Ten hyung còn sexy hơn cả Beyoncé nữa. Bởi thế cho nên ' My Beyoncé, can you please only keep your eyes on me.'

    Hết chương 10
     
    Last edited by a moderator: 23 Tháng một 2023
  2. Gummy

    Bài viết:
    20
    Chương 11. Viên sủi Chittaphon

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong căn bếp bé nhỏ của ký túc xá Dream đang có một cuộc họp gia đình khẩn cấp giữa Jaemin, Jeno và Jisung.

    "Chúng ta phải làm gì đó thôi, Johnny hyung đã ở lại một đêm rồi và có vẻ anh ấy không hề có ý định đi về bên kia luôn." Jaemin quả quyết.

    "Nhưng phải làm gì đây? Mình cũng đâu thể thẳng thừng đuổi anh ấy đi, ảnh tới chơi với Haechan mà" Jeno hỏi nhỏ.

    "Phải có cách gì đó chứ. Jisung nghĩ cách xem nào, đừng ngồi không chứ."

    "Hay chúng ta cử người rủ Johnny hyung ra ngoài chơi, thế thì Renjun có thời gian ở riêng với Ten hyung rồi" Jisung hào hứng

    "Nhưng lỡ Ten hyung cũng muốn đi chung thì sao? Anh ấy thân với Johnny hyung mà." Jeno lại bàn ra.

    "Dạo này mình thấy họ không thân như trước nữa đâu. Mọi người không để ý sao? Từ hôm qua Ten hyung không hề xuất hiện khi có mặt Johnny hyung ở ngoài này. Đồ ăn cũng là Mark mang vào phòng rồi hai người cùng ăn đấy không phải sao?"

    "OK vậy để em nhắn với Haechan và Mark để rủ Johnny hyung ra ngoài." Jisung hào hứng.

    "Cố lên vì Renjun đáng yêu của chúng ta" cả nhóm hí hửng đập tay với nhau trước khi tan họp về phòng chuẩn bị.

    Kế hoạch của cả ba đúng là rất tốt, nhưng chỉ tiếc là con hổ Johnny đã rình con mồi của mình một đêm rồi, làm sao mà để nó thoát dễ như vậy được chứ. Ten có thể chơi và ăn trong phòng Mark cả đêm, nhưng Johnny hiểu rất rõ những thói quen của bé người yêu năm năm của mình. Mỗi ngày Ten đều sẽ tắm khi cậu thức dậy dù sớm hay muộn, nên chỉ cần canh phòng tắm thì sẽ bắt được cậu thôi.

    Và anh đã đoán đúng, Johnny khẽ cười khi thấy một con mèo nhỏ đang lén lút đi vào phòng tắm lớn của ký túc xá Dream.'Mới sáng ra mà đã đáng yêu rồi' anh thầm nghĩ. Đợi cậu vào hẳn phòng tắm rồi anh mới nhẹ nhàng đi tới đứng dựa vào cái máy giặt trước cửa phòng tắm để đợi cậu.'Để xem lần này em chạy thế nào.'

    Ten đã cố tình thức thật sớm để tránh mặt Johnny, thầm mong là hôm nay anh ấy sẽ không dậy sớm. Thế mà trời cũng không giúp cậu. Ten suýt nữa đã hét toáng lên khi cậu thấy Johnny đứng ngay trước mặt mình khi cậu vừa mở cửa phòng tắm. May mà cậu kiềm lại được.

    "John.. Johnny hyung, morning" cậu chào một cách gượng gạo.

    "Em sợ anh sao?" Johnny dùng hai tay chống lên máy sấy quần áo trước mặt, thành công giam Ten ở giữa.

    "Đâu.. đâu có" Ten vẫn đang tránh ánh mắt của Johnny, gần quá rồi.

    "Em đang nói lắp kìa, nhìn thẳng vào anh này"

    Thấy Ten vẫn không nhìn mình, Johnny bèn dùng hai cánh tay lực lưỡng của mình bế xốc Ten lên để cậu ngồi hẳn lên nắp máy sấy, Ten khẽ hô lên rồi vịnh lấy vai Johnny để giữ thăng bằng.

    "Johnny, what are you doing?" Ten có chút sợ.

    "Sao em lại tránh mặt anh? Không thể nói lý do cho anh biết sao?" Johnny ngước lên nhìn Ten với anh mắt buồn bã. Johnny biết Ten luôn mềm lòng khi anh nhìn cậu với ánh mắt như thế.

    "Chỉ là có chuyện khiến em hơi rối rắm thôi, em không cố ý tránh mặt anh đâu. Em sẽ nói với anh khi chuyện rõ ràng hơn." Quả nhiên là có hiệu quả, vì giọng Ten dịu đi hẳn.

    Johnny biết bản thân rất tồi tệ khi chiếm dụng thời gian của thành viên khác, nhưng anh nhớ Ten, nhớ con mèo đáng yêu nhất vũ trụ của mình tới sắp phát điên rồi. Cảm giác bất lực khi nhìn cậu vui vẻ bên người khác, còn bản thân chỉ có thể ngồi nhìn khiến anh tức giận với chính mình khi đã ước điều ước ngu ngốc đó cực kỳ. Đôi mắt xinh đẹp nhưng không còn chứa đựng tình yêu dành cho anh của Ten đang giết mòn anh từng ngày.

    "Em không muốn nói cũng không sao, nhưng có thể đừng tránh mặt anh không?"

    "Ưm, em" Ten khẽ bặm môi một cách khó xử.

    "That's fine, no worries." Johnny nhẹ nhàng vuốt tóc Ten. "Anh sẽ không ép em, anh sẽ chờ đến khi em sẵn sàng. But can you please gimme a hug?"

    "Of course, come come."

    Ten dang tay ra ôm lấy tấm lưng rộng của Johnny. Johnny cũng ôm lại Ten rồi cả hai cùng ngâm khẽ một cách thoải mái. Ten rất thích những cái ôm, đối với cậu ôm nhau là cách thể hiện tình cảm hiệu quả hơn lời nói nhiều. Và không thể không nói là cái ôm của Johnny rất tuyệt vời, vừa ấm áp vừa vững chãi.

    Johnny cũng đang rất hưởng thụ cái ôm vất vả lắm mới có được này. Thời gian cứ ngừng luôn lúc này cũng được. Johnny thề rằng sẽ không bao giờ nghĩ tới chuyện 'giá như không yêu nhau' ngu ngốc đó lần nào nữa. Dù có chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ bám chặt lấy Ten không buông vì giờ Johnny đã biết mất đi Ten khiến anh đau khổ tới nhường nào. Đó là còn chưa kể đến tình cảm của các thành viên khác dành cho Ten, thứ tình cảm mà trước giờ Johnny chỉ nghĩ là tình bạn đơn thuần. Thì giờ anh mới thầm thấy may mắn. Nếu lúc trước anh không nhanh tay quen được Ten từ sớm thì có phải họ đã hành động rồi không?

    Em ấy thơm thật, mềm nữa. Tuyệt thật, tay Johnny khẽ dịch xuống mông Ten theo thói quen trước đây, vì trong phút chốc anh nghĩ họ đã trở lại được như trước, khi cả hai còn là người yêu của nhau. Nhưng rồi, âm thanh của một vật cứng rơi xuống sàn phá vỡ giây phút bình yên của họ. Ten và Johnny cùng nhìn về hướng phát ra âm thanh trong khi cả hai vẫn giữ nguyên tư thế ôm nhau. Nhìn Ten lúc này như một chú gấu koala đang sợ hãi ôm chặt cây bạch đằng của mình vậy.

    Renjun nhìn Johnny và Ten đến ngây người. Tiếng động vừa rồi là cậu lỡ tay làm rơi quyển sổ vẽ xuống sàn khi thấy hai người họ ôm nhau. Lúc này, không biết lấy dũng khí từ đâu mà cậu lại đi thẳng đến chỗ máy sấy rồi nhìn thẳng vào Johnny hyung.

    "Anh có thể buông tay được rồi hyung, em có chuyện cần nói với Ten hyung."

    Nói rồi cậu kéo tay Ten hyung đi thẳng vào phòng mình, khóa luôn cửa lại.

    "Có chuyện gì sao bảo bối." Ten dạo này luôn nói tiếng hoa với mấy thành viên Trung Quốc để rèn luyện tiếng hoa.

    "Em."

    Renjun đột nhiên lại không biết nói gì. Cậu chỉ biết đứng chắn trước cửa như sợ Ten sẽ ra ngoài.

    "Em."

    Thấy nhóc như vậy Ten có chút không đành lòng nên cậu định bước tới để kéo nhóc ngồi xuống giường. Ai ngờ Renjun thấy Ten bước tới như thế thì lại nghĩ cậu thật sự muốn ra ngoài gặp Johnny hyung, thế là nhóc liền mếu máo dang luôn hai tay ra chặn Ten lại.

    "Hyung, đừng.. đừng ra đó mà, ở.. ở đây với em không được sao?" Em đợi cả tháng rồi mới đợi được ngày của mình mà' Renjun chỉ nói nữa câu trong tiếng nấc.

    Ten thấy nhóc như vậy mà xót hết cả ruột. Cậu ôm lấy nhóc vào lòng rồi vỗ về.

    "Ngoan nào, không khóc, anh đâu có định ra ngoài đâu. Anh cũng không quên cái hẹn đi chụp ảnh hôm nay của chúng ta nữa. Nên nín đi nào cục cưng của anh."

    "Em không khóc nữa, nhưng anh có thể ôm em thêm một lúc nữa không?"

    "Được chứ nhưng qua giường đi chứ anh không muốn cứ đứng đây mãi đâu."

    Ten cười một cách tinh nghịch rồi cả hai giữ nguyên tư thế ôm nhau mà cùng ngã xuống giường rồi bật cười vui vẻ.

    Renjun không hay khóc, lần gần nhất mà nhóc khóc là vào ngày Ten hyung dọn đi, hôm đó cả hội đã có một buổi chia tay đầy lâm ly và bi đát. Renjun đã bật khóc khi Ten tặng mình một cuốn sổ để vẽ như quà chia tay.

    Renjun vốn nhút nhát, người thì ốm yếu, cộng thêm hay tự ti. Ten như một viên vitamin dạng sủi vậy, anh nhảy vào vùng nước lặng yên của Renjun rồi khiến nó sủi lên vô vàn bóng nước của sự hạnh phúc và vui vẻ từ những trải nghiệm mới. Ten rủ rê nhóc ra ngoài nhiều hơn, rồi họ chụp cho nhau những tấm ảnh mà theo như Ten nói là rất nghệ. Anh cũng là người ủng hộ và khuyến khích Renjun rất nhiều khi phát hiện nhóc ấy thích vẽ nhưng không đủ tự tin để khoe ra tác phẩm của mình.

    Sau khi tiếp xúc lâu dần với Ten, Renjun cũng thay đổi rõ rệt, cậu trở nên hòa đồng hơn và cũng dần tự tin hơn trong từng nét vẽ.

    Cứ hể có thời gian là cả hai sẽ rủ nhau đi mua sắm rồi chụp ảnh cho nhau để đăng SNS vui ơi là vui. Nhưng ngày vui lại chóng tàn, Ten hyung rất tài năng nên công việc cũng nhiều. Từ khi anh ấy dọn đi, Renjun hiếm lắm mới có thể gặp anh ở phòng tập. Nhưng nhóc cũng không dám phàn nàn gì, mà chỉ lặng lẻ buồn một mình.

    Thế nên từ khi có "tuần lễ mộng mơ", tháng nào cậu nhóc cũng có một tuần cực vui khi được gặp Ten thường xuyên. Nhóc sẽ khoe với Ten những bức vẽ mới của mình, rồi lắng nghe những nhận xét bổ ích và đầy tính nghệ thuật của anh. Khi rảnh rỗi thì cả hai sẽ cùng xem phim Hàn với phụ đề tiếng anh rồi xem lại với phụ đề tiếng hoa, chủ yếu là để rèn luyện thêm khả năng ngôn ngữ của cả hai.

    Vẫn tưởng những hạnh phúc đó sẽ còn kéo dài, thì giờ Renjun lại thấy sợ hãi. Nếu Ten hyung thích Johnny hyung thì sao? Có phải sẽ không còn tuần lễ mộng mơ không? Nếu vậy thì nhóc phải làm sao đây?

    Ten hyung là viên sủi ngọt ngào gây nghiện của Renjun. Cậu đã quen với việc sẽ được gần anh một tuần mỗi tháng, nếu sau này không còn được như thế nữa thì cậu sẽ bị "cold turkey" * cho xem. Cho nên Ten hyung anh đừng thích ai khác nhé, thích mình em thôi có được không? "

    * * *

    *" cold turkey "có nghĩa" cai"một chất gây nghiện một cách đột ngột, thay vì thay đổi hành vi một cách dần dần.

    Hết chương 11.
     
    Last edited by a moderator: 23 Tháng một 2023
  3. Gummy

    Bài viết:
    20
    Chương 12. Dream in a Dream

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xiaojun và Hendery ái ngại nhìn nhau rồi lại nhìn về phía cái xác không hồn ngoài phòng khách. Lucas đã luôn như vậy từ hôm đi đưa đồ cho Ten hyung về, ủ rũ, chán chường và đang dần chuyển sang biếng ăn. Hôm qua Kun ca nấu món tủ của Lucas mà nhóc ấy cũng không vui lên chút nào.

    Cứ tưởng Lucas chỉ tạm thời như thế thôi, khi tới ngày của mình thì tên ấy sẽ lại năng lượng tràn trề như trước. Ai mà ngờ, mai là ngày của Lucas rồi mà nhóc ấy vẫn còn ngồi đờ đẫn thế kia.

    "Em không sao chứ Lucas." hội nói tiếng quảng đông không yên lòng hỏi.

    "Anh ấy ghét em rồi." Lucas buồn bã nói.

    Trong Lucas bây giờ như con chó to đang cụp tai ủ rủ vậy. Và khỏi phải hỏi cũng biết cậu chàng đang nói về ai.

    "Sao lại vậy được, Ten hyung chẳng ghét ai bao giờ đâu." Xiaojun khẳng định. Đối với Xiaojun thì Ten luôn là nhất mà, vừa giỏi vừa đẹp không ai sánh bằng.

    "Nhưng anh ấy tránh mặt em, hôm đó còn đuổi em về nữa."

    Thấy tên nhóc khổng lồ sắp bạo phát tới nơi, Hendery bèn an ủi.

    "Có thể là có nguyên nhân gì đó, hay là ngày mai em hỏi rõ anh ấy đi."

    "Nhưng lỡ ngày mai anh ấy vẫn không chịu gặp em thì sao."

    Lucas thật sự đang chìm sâu trong tuyệt vọng rồi.

    Cùng lúc đó, Ten người đang tá túc bên ký túc xá Dream cũng không khá hơn là bao, cậu đang cực kì bối rối. Mọi chuyện bắt đầu từ hai ngày trước, lúc Ten đang vui vẻ dùng ipad xem Youtube thì MV Dream in a Dream hiện lên trên mục đề xuất. Ten thấy vậy cũng vào xem luôn, lâu lâu xem lại mình của mấy năm trước cũng hay.

    Rồi Ten đột nhiên sởn hết gai ốc khi thấy Lucas xuất hiện trong MV. Cái này cũng quá trùng hợp rồi, không phải nó đang nói với cậu rằng Lucas là người trong mơ của cậu sao? Khoan đã, bình tĩnh lại nào. Không thể kết luận sớm như vậy được.

    Thế là Ten dùng cả ngày để phân tích về quan hệ của mình với Lucas. Đúng là họ rất gần gũi, cũng rất hợp nhau, cả hai ở cùng ký túc này, rồi hoạt động chung trong cả WayV với SuperM nữa. Lần cùng nhau đi Dubai cũng rất vui. Chiều cao cũng khớp với người kia. Càng nghĩ thì Lucas càng giống với người trong mơ. Chết rồi, không lẽ mình yêu em ấy lúc nào mà bản thân cũng không biết? Nhưng nếu là Lucas thì sẽ không sao đâu nhỉ vì em ấy luôn rất tốt với mình, tính cách cả hai cũng khá hòa hợp, và quan trọng nhất là Ten thật sự muốn cảm nhận lại cái cảm giác hạnh phúc tới muốn bay lên đó lần nữa. Nhưng lỡ em ấy không thích con trai thì sao? Mình lại còn lớn tuổi hơn nữa.

    Suy nghĩ quá nhiều trước khi ngủ khiến Ten lại mơ thấy một giấc mơ kỳ quái nhưng cũng đầy ngọt ngào. Trong mơ cậu cùng Lucas đến quán Tokbokki cậu thích để hẹn hò, cả hai đút cho nhau ăn một cách vui vẻ. Khi ra về, cả hai còn hôn nhau trước cửa ký túc xá nữa. Chỉ lạ một điều là thay vì nói tiếng hoa thì cả hai lại toàn nói tiếng anh với nhau thôi. Chắc tại trước khi ngủ Ten đã nói tiếng anh với Mark nên mới thành ra như thế.

    Sau đêm đó, Ten thật sự có chút tin Lucas là người đó rồi. Nhưng mình thích em ấy là một chuyện, em ấy có thích mình theo kiểu đó không thì lại là chuyện khác, có thể em ấy chỉ xem mình như anh em thôi. Trong cơn rối rắm, cậu đành cầu cứu hội người Thái của mình.

    10: Cấp cứu, cấp cứu.

    BB: Có chuyện gì vậy P'?

    Lisa: Sao vậy ạ?

    10: Anh nghĩ anh đang thích một người, có cách nào mà không cần nói trực tiếp cũng biết được người ta có thích mình không hay không?

    BB: Tặng quà thì sao P'? Nhận là thích mình, không nhận là không thích.

    10: Bọn anh khá thân nên cậu ấy sẽ nhận thôi.

    Lisa: Dù thân mấy nhưng khi được con trai tặng quà vẫn sẽ ngại mà.

    10: Cậu ấy cũng là con trai.

    BB: Gyeom sẽ tức lắm đây, nó vẫn tưởng anh thích con gái đấy.

    Lisa: Ai vậy? Em có biết không?

    10: Không nói đâu.

    Chưa biết người ta có thích mình không, cho mấy nhóc này biết thì có mà bị trêu chết luôn. Trong lúc cả hội còn đang bế tắc thì NichKhun lại xuất hiện như một vị thần.

    NK: Dễ thôi mà, em chỉ cần đợi khi cả hai có thể ở riêng với nhau rồi ngồi sát vào người ta. Nếu cậu ấy bình tỉnh nhường chỗ thì là anh em, còn nếu ngồi yên hoặc bối rối thì là cũng có ý với em thế thôi.

    10: Cảm ơn P' lần sau gặp mặt em mời nhé.

    BB: Còn tụi em?

    10: Đãi hết luôn được chưa.

    Ném điện thoại qua một bên, Ten thầm quyết tâm. Thử một chút thôi mà, được thì tiến tới, còn không thì tiếp tục làm anh em thôi. Bản thân cũng không phải dạng không buông xuống được. May ghê, mai có hẹn đi ăn đồ Thái với nhóc ấy, trời cũng đang giúp mình mà.

    Sáng hôm sau, Ten vừa bước vào cửa đã thấy Lucas ngồi ngoài phòng khách rồi. Đột nhiên Ten lại thấy có chút ngượng ngùng. Cậu nhìn quanh để chắc rằng không có ai khác ngoài phòng khách, cơ hội tốt thế này không tranh thủ thì là đồ ngốc rồi. Tự dặn lòng mình là phải bình tỉnh, Ten đi tới chỗ sofa mà Lucas đang ngồi.

    "Chào, em thức sớm vậy."

    "Em có chút khó ngủ."

    Lucas vừa nói vừa nở nụ cười đầu tiên trong mấy ngày gần đây. Ten hyung không ghét cậu, anh ấy chủ động chào mình này. Nhưng chưa cười được bao lâu thì hành động tiếp theo của Ten đã khiến Lucas cứng hết cả người. Cả cái sofa lớn như vậy mà Ten hyung lại ngồi sát vào người cậu.

    Tim Lucas lập tức đập gia tốc, tai và mặt đều đỏ lên một cách khả nghi. Cũng không trách cậu được, người cậu thích đang ở gần như vậy, làn da mịn màng cứ thế cạ vào tay Lucas. Còn mùi hương trên người anh thì lại cứ lờn vờn trước mũi. Lucas khẽ nuốt nước bọt rồi hỏi.

    "Có chuyện gì sao hyung?"

    "Anh không thể ngồi như vậy sao?" Ten ngước lên nhìn Lucas rồi chớp đôi mắt mèo xinh đẹp của mình.

    Ai đó cứu Lucas với, Ten hyung đáng yêu quá, 'Anh muốn ngồi thế nào cũng được, ngồi trong lòng em luôn càng tốt.'Lucas gào thét trong lòng. Nhưng ngoài mặt lại cố tỏ ra bình tĩnh.

    "Được ạ, anh muốn em dịch ra một chút không ạ?"

    "Thôi không cần đâu anh đi cất đồ đã."

    Nói rồi Ten đứng dậy, xách túi đi vào phòng, để lại Lucas hụt hẫng và tiếc nuối khi khi mất đi cảm giác mềm mại bên cạnh. Vừa vào phòng, Ten đã đỗ ập lên giường mà lăn lộn khiến cho Louis và Leon hốt hoảng chạy tán loạn. Cậu ôm chặt lấy gối đầu rồi vừa cười khúc khích vừa lẩm bẩm.

    "Em ấy cũng thích mình, thì ra em ấy cũng thích mình hí hí."

    Ten có thể không nhạy bén về mặt tình cảm, nhưng cậu lại rất giỏi trong việc tán tỉnh và thả thính người khác. Thế nên khi đã biết Lucas cũng có cảm xúc với mình, Ten sẽ có cách khiến nhóc ấy mở lời trước. Lucas, em cứ chờ đấy. Ngoài phòng khách, Lucas, người còn chưa biết bản thân đang rơi vào tầm ngắm của một con mèo kiêu ngạo chợt hắt hơi một cái rõ to.

    "Sao tự nhiên lại thấy lạnh hết cả sống lưng thế nhỉ? Bella đến sưởi ấm cho ba nào."

    Ngày hôm đó, Lucas đã có một buổi đi chơi tuyệt vời nhất từ trước tới giờ, tâm trạng cậu cứ vui vẻ lâng lâng rồi lại sợ bản thân sẽ chết vì thứ hạnh phúc đột ngột tấn công này. Trước giờ, cậu với Ten hyung cũng hay có mấy hành động thân mật, nhưng hôm nay những đụng chạm ấy như lên một tầm cao mới. Cụ thể là lúc cả hai chuẩn bị ra ngoài, anh ấy đã dựa sát vào người cậu chỉ để chỉnh cái cổ áo mà Lucas nhớ rất rõ là mình đã chỉnh rất kỷ trước khi ra gặp anh. Tới nhà hàng thì anh ấy lại ngồi cùng bên với cậu thay vì ngồi đối diện như trước đây rồi lâu lâu còn kề vào tai cậu nói chuyện với lý do quán ồn, làm cho Lucas tới cuối buổi ăn cũng không nhớ được rốt cuộc mấy món mình đã ăn có vị gì luôn. Nhưng đó chưa là gì so với khi cả hai cùng đi về ký túc, thời tiết vẫn còn khá lạnh nên Ten khẽ rút người vào cái áo khoác to sụ, động tác đó khiến mọi tế bào trong cơ thể Lucas đều gào thét rằng 'Đáng yêu quá, muốn ôm ghê'. Có trời mới biết Lucas đã cố gắng thế nào để kiềm nén cái ý nghĩ đó lại. Thế mà, một lần nữa trong cùng một ngày Ten lại dùng đôi mắt xinh đẹp của mình để ngước nhìn Lucas.

    "Giant baby, tay anh lạnh quá."

    Nói rồi còn đưa đôi tay bé nhỏ của mình ra trước mặt Lucas một cách vô tội. Lúc đó, Lucas liền vứt luôn mấy thứ như lý trí và liêm sỉ đi thật xa, để lại cho bản năng toàn quyền quyết định. Cậu phủ đôi bàn tay to của mình lên hai bàn tay lạnh lẽo của Ten nhẹ nhàng xoa rồi cằn nhằn.

    "Đã bảo anh nên mang găng mà, xem tay anh lạnh như đá rồi này."

    "Nhưng mang găng khó chịu lắm." Ten bĩu môi.

    "Thật hết cách với anh luôn, vậy thì mau về thôi, ở ký túc sẽ ấm hơn."

    Lucas nói một cách vô lực rồi nhét hai bàn tay đang đan lấy nhau của cả hai vào túi áo khoác của mình. Vừa đi về hướng ký túc, Lucas vừa quan sát Ten, người từ nãy đến giờ vẫn đang cười vui vẻ như mèo con bắt được cá. Có phải anh ấy đang bật đèn xanh cho mình không? Mình nên tiến tới rồi nhỉ? Lucas khẽ siết chặt bàn tay mềm mại như chân mèo của Ten. Dù gì thì bản thân cũng không kìm nén nổi tình cảm này nữa, thế nên dù có hơi ích kỷ, Lucas vẫn muốn thử một lần cố gắng giành lấy Ten cho riêng mình. Để cho trong đôi mắt tuyệt đẹp đó chỉ tồn tại mỗi hình ảnh của mình thôi. Liệu em có quá tham lam khi đã nghĩ như thế không hả anh? Hỡi người sở hữu đôi mắt mèo xinh đẹp tuyệt trần.

    Hết chương 12
     
    Last edited by a moderator: 23 Tháng một 2023
  4. Gummy

    Bài viết:
    20
    Chương 13. Tìm được anh rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay là một ngày siêu bận của WayV. Từ sáng sớm họ đã phải dậy thật sớm để đi chụp ảnh cho album mới, rồi ghi hình cho show âm nhạc. Xong lại phải gấp rút chạy tới sân vận động để quay NCT World 2.0 cùng cả nhóm.

    WayV là nhóm cuối tới nơi, ai cũng có vẻ khá mỏi mệt trừ Ten với Lucas. Cả hai từ khi bước vào vẫn luôn nói chuyện rất vui vẻ. Các thành viên khác cũng bắt đầu nhận ra bầu không khí màu hồng khác thường giữa họ. Hôm nay ai cũng bận rộn lịch trình nên không ai đặt ngày này cả. Thế nên họ cũng không thể can thiệp quá nhiều, nhưng chào hỏi thì vẫn được nha. Cho nên họ đồng loạt tới để chào WayV rồi nhân lúc đó tách Lucas và Ten ra xa nhau.

    Ten sau khi chào hỏi các thành viên thì liền chạy tới kéo Johnny và Mark vào một góc. Cậu muốn kể cho hai người bạn thân nhất biết về kế hoạch bắt lấy Lucas của mình đầu tiên.

    "Mark, còn nhớ giấc mơ anh kể với em không?" Ten nói một cách vui vẻ

    "Yo, anh muốn nói về nó ở đây sao?" Mark ái ngại nhìn về phía Johnny, một trong hai nhân vật có thể xuất hiện trong giấc mơ của Ten.

    "Hai người đang nói về chuyện gì vậy?" Johnny hoàn toàn mù mờ về chuyện họ đang nói và anh không hề thích cảm giác này chút nào.

    "Anh còn nhớ chuyện lúc trước em không thể nói với anh không? Thật ra vì em đã có một giấc mơ, kiểu giấc mơ dự đoán tương lai ấy. Và em tin là nó muốn chỉ cho em biết người yêu tương lai của mình là ai. Trước đây vì em nghĩ anh có thể là người đó cho nên mới không nói với anh."

    "Vậy người đó không phải anh sao?" Johnny chợt có một dự cảm không lành.

    "Em nghĩ là em tìm được người đó rồi, hai người đừng vội nói với các thành viên khác nhé" Ten cười híp cả mắt.

    "Ai vậy? /Là cậu ấy sao?"

    Johnny và Mark cùng đồng thanh, Johnny còn tiến lên bắt lấy tay Ten khiến cậu phải kinh ngạc ngước lên nhìn anh.

    "Là.. là Lucas."

    Ten hơi ngập ngừng sau khi nhìn vào mắt Johnny, không hiểu sao cậu lại có chút chột dạ. Mình thích Lucas cũng đâu có gì sai, sao lại thấy như bản thân đã làm sai thế này. Trong lúc Ten còn đang bối rối thì giọng Lucas lại vang lên.

    "Hyung tới giờ quay rồi."

    "Tới ngay."

    Ten nói rồi chạy ngay tới chỗ Lucas, cậu muốn thoát khỏi không khí kỳ lạ ở đây và cái cảm giác đè nén kỳ lạ trong lòng ngực. Mark nhìn Ten chạy đi rồi lại nhìn Johnny đang thất thần.

    "Hyung, anh không sao chứ?" - Dù Mark cũng đang rất buồn nhưng Johnny nhìn thật sự rất tệ.

    Johnny thật sự không ổn. Tai anh như ù đi và cái khối thịt trong lồng ngực thì không ngừng hành hạ anh bằng những cơn co thắt đầy đau đớn. Vài hôm trước anh còn cảm thấy bản thân có rất nhiều cơ hội, anh sẽ lại khiến cho đôi mắt xinh đẹp ấy chỉ sáng lên mỗi khi nhìn mình vì Johnny vẫn luôn rất tự tin vào sự u mê của Ten dành cho bản thân. Anh hiểu rõ mọi thói quen của cậu, chỉ cần một chút thời gian nữa, anh sẽ có thể khiến Ten lại yêu mình. Nhưng Ten lại không chờ anh nữa, những lời em ấy nói hôm nay đã tàn nhẫn đánh anh rơi thẳng xuống mặt đất khô cứng của thực tế tàn khốc. Em ấy chọn Lucas, thay vì chọn anh.

    Johnny cảm thấy mọi thứ xung quanh mình như sụp đổ. Mark cũng không chờ được câu trả lời của Johnny vì giờ quay đã tới nên cả hai phải tập trung để chia đội. Cả ngày hôm đó, Johnny không thể tập trung được vào bất cứ chuyện gì, nhưng đội anh vẫn thắng vì Lucas hôm nay như được gắn thêm động cơ vậy. Năng lượng tràn trề, khí thế chiến đấu cũng được nhóc ấy kéo lên Max cây nhờ công con mèo của đội nào đó đã cỗ vũ nhóc ấy hết mình. Đến nỗi Yuta cùng đội cũng phải bóp lấy hai má Ten rồi lên tiếng.

    "Nè, bé cưng em còn nhớ em trong đội nào không thế."

    "Em chin nhỗi, em sai rồi." Ten xin lỗi rất đáng thương, nhưng khi được tha thì lại chứng nào tật nấy.

    Sau một ngày vận động cực lực, cả nhóm được công ty thưởng cho rất nhiều thịt và rau củ. Thế là họ đã quyết định tổ chức một buổi tiệc thịt nướng ở ký túc xá 127 vì đó là chỗ rộng nhất. Rồi không biết Yuta lôi từ đâu ra cả hai thùng soju khiến hội ham nhậu hú hét um trời.

    Soju đúng là rất ngon, nhưng điều khiến cả NCT thích thứ chất lỏng cay ngọt này là vì nó khiến Ten say.

    Tửu lượng của Ten rất kém, sau một thời gian cố gắng luyện tập thì cũng ba chung là gục. Mà con mèo ấy đáng yêu nhất là khi say. Lúc ấy Ten sẽ biến thành một viên bột mềm dính, gặp ai cũng ôm, hỏi gì cũng sẽ vừa cười hì hì vừa trả lời, ngoan tới mức khiến tim cả bọn nhũn ra như trái hồng mềm. Trong điện thoại của cả NCT ai cũng có vài clip lúc say của Ten, nhưng họ đều ích kỷ giữ chúng cho riêng mình. Giờ đã có quá trời đối thủ rồi, nếu để người khác xem được mấy video đó thì không phải tự rước thêm phiền sao? Họ mới không ngốc như vậy.

    Ten chọn ngồi giữa Kun và Lucas, cậu vẫn luôn cảm thấy bứt rứt mỗi khi nhìn thấy Johnny. Ten không biết mình đã làm gì sai, cậu chỉ cảm thấy bản thân đã làm chuyện gì đó rất tồi tệ với anh ấy. Nhưng vì không rõ bản thân đã làm sai chuyện gì nên cậu cũng không biết phải xin lỗi ra sao luôn. Trong lúc phiền muộn, Ten vô thức uống luôn chung soju thứ hai để rồi mọi thứ trước mắt cậu cứ chập chờn không rõ. May mà Lucas kịp thời ngăn Ten lại khi anh định uống hết phân nửa số rượu còn lại trong chung thứ ba.

    Chỉ tội cho Kun, khi anh đang thưởng thức chén mì gói nóng hổi thì bị một bàn tay lạnh lẽo chạm vào cổ khiến anh suýt chút nữa là phun hết mì ra ngoài. Thế mà chủ nhân của đôi tay băng giá ấy vẫn cứ tự nhiên dựa hẳn cả người lên lưng Kun rồi cho tay vào túi áo khoác của anh.

    "Kun ca, lạnh."

    Biết con ma men nào đó lại thức tỉnh thì Kun cũng chẳng thèm so đo, đang định cho tay vào túi để sưởi tay cho Ten thì Kun bổng thấy lưng nhẹ bẫng đi. Quay lại mới thấy Lucas đang nhấc bỗng Ten lên từ sau lưng sau khi choàng cho tên say sỉn đó một cái chăn mỏng.

    "Đến đây em sưởi ấm cho, anh sẽ không thấy lạnh nữa."

    "Thật sao?" Ten cười híp mắt hỏi.

    "Đương nhiên là thật."

    Nói rồi Lucas thả Ten ra để anh có thể tự ngồi vào lòng mình. Ai ngờ Ten không những không ngồi cho cậu ôm mà lại vui vẻ chạy về một hướng khác.

    Ở một góc khác, Johnny đang ngồi cùng Yuta và Taeyong, anh đã uống tới chai thứ ba rồi, nhưng cái cảm giác đau buốt trong tim vẫn không hề thuyên giảm chút nào. Johnny tự cười chính mình, tự bản thân không viết trân trọng giờ mất đi em ấy rồi anh còn có thể trách ai đây.

    Lúc Johnny đứng dậy định đi lấy thêm soju thì anh bị một cơ thể nhỏ bé mềm mại nhào tới ôm chặt. Không cần nhìn anh cũng biết đó là Ten, hai người đã ở bên nhau đủ lâu để anh có thể quen thuộc tới từng hơi thở của đối phương.

    "Say rồi sao?" anh nhẹ nhàng vuốt tóc Ten rồi hỏi.

    "Tìm được rồi này, tìm được rồi hì hì." Ten không trả lời câu hỏi của Johnny mà cứ vừa cười vừa lặp đi lặp lại một câu nói.

    "Em tìm thấy gì mà vui vậy bé ngoan."

    "Anh đó, đừng biến mất nữa nhé. Mà sao mặt anh cứ nhoè đi vậy. Đứng yên để em nhìn cho rõ nào."

    Ten nói rồi nhón chân lên để giữ lấy mặt Johnny. Nhưng có lẽ như thế cũng không thể giúp Ten nhìn rõ hơn chút nào vì cậu vẫn cứ nhíu mày.

    "Hyung anh chạy nhanh như vậy làm.."

    Lucas bỏ lửng câu nói khi cậu thấy Ten và Johnny hyung đang hôn nhau. Lucas nghĩ thế cũng dễ hiểu thôi vì hiện giờ Ten đang nhón chân lên để có thể tiến sát đến mặt Johnny hơn, còn Johnny thì đang dùng hai tay để đỡ lấy lưng Ten. Nhìn từ hướng của Lucas thì ai cũng sẽ nghĩ họ đang trao cho nhau một nụ hôn ngọt ngào thôi.

    Lucas còn chưa kịp lấy lại tin thần thì Ten đã quay sang nhìn nhóc rồi hét lên đầy phấn khích.

    "Giant baby, anh tìm được rồi này, anh ấy nhìn giống Johnny hyung lắm."

    "Ten hyung, qua đây đi, anh say rồi để em đưa anh về" Lucas tiến gần hơn rồi đưa tay ra với Ten.

    "Anh đâu có say, anh mà đi là anh ấy sẽ lại biến mất cho coi"

    Ten bĩu môi rồi buồn bã nhìn Johnny, khó lắm mới tìm được mà. Còn Johnny sau khi tiêu hóa xong mọi thông tin thì chợt mừng như điên.'Là mình, là mình, người em ấy yêu vẫn luôn là mình.'

    "Không sao đâu Lucas, đêm nay cậu ấy sẽ ngủ lại ký túc của bọn anh." Johnny siết chặt vòng tay để ôm Ten chặt hơn.

    "Như vậy sao được, ký túc tụi em cũng không xa" Nói rồi Lucas liền tiến tới để kéo lấy tay Ten.

    "Hyung, buông anh ấy ra, chúng ta về thôi Ten hyung."

    Tiếc là Lucas không nhận được bất cứ câu trả lời nào vì Ten đã ngủ say trong lòng Johnny từ lúc nào rồi. Không bỏ cuộc, cậu lại tiến lên để kéo Ten lại, nhưng Kun và Hendery lại cản cậu.

    "Em cũng đâu muốn Ten bị lạnh trên đường về đúng không? Nó không tốt cho người say chút nào."

    Sau khi nghe Kun nói, dù không muốn, Lucas vẫn phải buông tay. Johnny nhướng mày với Lucas một cách đắc thắng rồi vòng tay xuống mông để bế Ten về phòng mình. Tâm trạng anh hôm nay cứ lên xuống thất thường nên anh cần con mèo nhỏ của mình bên cạnh để bình ổn mấy cái cảm xúc đang rối loạn trong mình. Đặt lên trán cậu một nụ hôn nhẹ, anh khẽ nói.

    "Good night, my love."

    Hết chương 13.

    * * *

    Tâm sự cùng Mèo Lười:

    Truyện sắp hết rồi yeah! Nhưng mà ý tưởng thì còn nhiều, mình có nên viết thêm mấy cái bonus không? Như là chuyện về TaeTen với WinTen này >"<.
     
  5. Gummy

    Bài viết:
    20
    Chương 14. Chittaphon của Johnny (Kết)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm qua là đêm mà Johnny ngủ ngon nhất từ khi mấy chuyện kỳ quái này diễn ra. Tâm trạng thoải mái cộng thêm bé người yêu ấm mềm trong lòng, giờ thì Johnny mới biết được trước kia mình hạnh phúc cỡ nào. Anh thề sẽ không bao giờ để em ấy rời xa mình nữa. Nhưng có vẽ Johnny đã quên một chuyện rất quan trọng rằng con mèo say sỉn của anh chưa bao giờ nhớ những chuyện mà nó làm lúc say cả.

    Kết quả là sáng hôm sau, khi Johnny tươi cười trao cho Ten câu chào buổi sáng đầy ngọt ngào thì Ten chỉ ngơ ngác nhìn anh một lát rồi nhìn quanh phòng. Sau khi xác định được bản thân đang ở đâu thì Ten liền bĩu môi rồi chán nản dụi mặt vào gối.

    "Hôm qua em say mà Lucas lại để em ngủ lại đây, có phải phép thử của Nichkhun không đúng không? Có khi Lucas thật sự không thích em đâu."

    "Em đang nói gì vậy? Không phải hôm qua em nói là người em tìm là anh sao?" Johnny hốt hoảng lật người Ten lại.

    "Sao có thể? Lời nói khi say mà anh cũng tin sao?" không đợi Johnny trả lời, Ten đột nhiên bật dậy chụp vội áo khoác rồi chạy ra cửa.

    "Không được, em phải về bên đó hỏi cho rõ mới được. Không thèm chờ em ấy mở lời trước nữa."

    Johnny định lên tiếng cản cậu lại, nhưng anh lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Bàn tay vươn ra nhưng không kịp bắt được cậu cũng dừng lại trong không trung. Anh muốn đuổi theo cậu nhưng đôi chân cũng không nghe lời mà cứ dính cứng xuống sàn.'Chết tiệt, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với mình vậy?'Johnny thầm rủa trong lòng, anh phải ngăn Ten lại. Nếu Ten mở lời trước thì chuyện họ đến với nhau là không phải nghi ngờ và anh sẽ mất cậu mãi mãi. Thế nhưng cái cơ thể chết tiệt này lại không thể di chuyển dù chỉ là một chút. Anh gào thét trong lòng một cách tuyệt vọng 'Ten đừng đi, bé cưng anh mới là người em yêu này, đừng tìm người khác, anh xin em đấy, TEN.'

    Khi âm thanh đóng cửa ngoài phòng khách vang lên cũng là lúc Johnny cảm thấy bản thân chìm vào bóng tối vô tận. Mọi thứ trước mắt đều tối đen, cả cơ thể anh cũng không thể động đậy dù chỉ là một ngón tay.

    Không biết đã trôi qua bao lâu trong cái không gian tối đen ấy, Johnny chợt nghe thấy rất nhiều giọng nói quen thuộc đang gọi tên mình. Anh cố tiến về hướng phát ra âm thanh để rồi bị một lực hút kỳ lạ hút đi. Sau đó, Johnny choàng tỉnh trong tiếng kêu mừng rỡ của cả ký túc 127.

    "May quá cậu tỉnh rồi" là giọng của Taeil hyung

    "Doyoung hyung sắp khóc tới nơi rồi đó" Nhóc Haechan trêu chọc lên tiếng để rồi nhận được một đạp từ Doyoung.

    "Sao mọi người ouch" Johnny vừa định lên tiếng hỏi thì lại bị đánh úp bởi cơn đau trên gáy.

    "Cẩn thận, bọn tớ nghĩ cậu bị đá thần đập trúng đầu đấy" Yuta vừa nâng viên đá bằng hai tay vừa nói.

    Chuyện là lúc cả nhóm đang ai làm việc nấy thì họ nghe thấy một tiếng động lớn phát ra từ phòng Johnny. Khi họ vào kiểm tra thì đã thấy Johnny nằm chỏng chơ trên sàn, bên cạnh là viên đá khả nghi kia đang nằm lăn lóc. Khỏi nghĩ cũng biết nó là nguyên nhân khiến Johnny bất tỉnh, thế nên mọi người mới cố gắng lôi tên to xác Johnny lên giường rồi chườm đá lên cục u trên gáy anh. May mà anh ấy cũng tỉnh dậy không lâu sau đó, nếu trễ chút nữa thôi là Doyoung đã gọi cấp cứu rồi.

    "Anh đã nói là vật linh thiên như đá thần sẽ không hại người mà" Yuta vừa bĩu môi nhìn Mark vừa nói vì nhóc ấy cứ đổ hết lỗi lên đầu anh vì anh là người đã tặng đá cho Johnny.

    "Khoan đã, vậy là em bị nó đập ngất và viên đá ấy không hề vỡ?" Johnny chịu đựng cơn đau sau gáy hỏi.

    "Anh nghĩ đầu anh cứng tới nổi khiên viên đá đó vỡ sao? Há há há" Nhóc Haechan lại bắt đầu ghẹo gan.

    "Hôm nay là ngày mấy vậy?" Johnny không để ý đến lời trêu chọc của Haechan. Giờ anh chỉ cực kỳ muốn xác nhận một việc.

    "Hôm nay là thứ tư, chúng ta vừa về từ phòng tập." Jaehyung nhẹ nhàng trả lời.

    Hôm nay là thứ tư, là ngày mà anh và Ten cãi nhau, là đêm trước khi mọi thứ thay đổi. Anh phải đi tìm Ten ngay bây giờ, anh muốn xác nhận rằng cậu vẫn còn là con mèo đáng yêu nhất vũ trụ của mình chứ không phải là Ten của cả NCT.

    Johnny quên luôn cơn đau sau gáy của mình. Anh bật dậy rồi chạy thẳng ra ngoài trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.

    "Johnny hyung làm sao vậy? Hay cú va đập đã khiến anh ấy bị thế này rồi" Jungwoo vừa nói vừa dùng ngón tay xoay xoay bên thái dương mình.

    "Mặc áo khoác vào, lạnh đấy" không ai trả lời Jungwoo, còn Taeil thì chỉ kịp gọi với theo khi thấy Johnny chạy ra cửa.

    Đã lâu rồi Johnny không chạy nhanh như vậy nên khi đứng trước cửa của ký túc xá WayV anh đã mồ hôi nhễ nhại. Phải mất một lúc lâu anh mới có thể điều hòa lại hơi thở. Johnny nhấn chuông một cách gấp rút, anh thật sự có chút chờ không được mà muốn thấy Ten ngay lập tức.

    Nhưng có vẻ trời cũng không giúp anh khi người mở cửa lại là Xiaojun với câu trả lời là Ten đã ra ngoài rồi.'Em ấy có thể đi đâu vào giờ này chứ? Đã mười một giờ đêm rồi.'

    "Anh có muốn vào trong đợi không hyung? Ten hyung không mang điện thoại theo nên bọn em cũng không biết khi nào anh ấy về nữa."

    "Không cần đâu, nếu em ấy về thì nhắn em ấy gọi cho anh nhé."

    Johnny nói rồi ủ rủ đi xuống lầu, đi một lát anh mới chợt nhớ ra là do đi quá gấp nên bản thân cũng không nhớ mang điện thoại theo, bóp tiền cũng thế luôn. Với vỏn vẹn hai ngàn won trong túi áo khoác, Johnny bước vào cửa hàng tiện lợi gần đó với hy vọng sẽ may mắn gặp Ten trong đó, nhưng thực tế phũ phàng lần nữa đánh tỉnh anh.

    Johnny lững thững quay lại ký túc xá WayV, nếu hôm nay không gặp được Ten thì anh cũng không ngủ nổi thế thì thà qua đó đợi cậu cho xong. Hai chân anh bắt đầu run rẩy vì bị sử dụng quá nhiều trong một ngày, nhưng Johnny cũng không quan tâm, anh cứ tiếp tục chầm chậm tiến về phía trước. Để rồi anh chợt dừng hẳn lại khi thấy một bóng dáng nhỏ nhỏ khoác trên người cái áo khoác to to của anh đang dần tiến về phía mình. Trong cậu khá chán nản khi cứ vừa đi vừa cúi đầu. Johnny lập tức gọi tên Ten, tên thật của Ten khi cậu chỉ còn cách anh một khoảng không xa cũng không gần.

    "Chittaphon."

    Ten ngẩng phắt đầu lên khi nghe anh gọi để rồi khi nhìn thấy Johnny cái không không khí u ám đang vây xung quanh cậu lập tức bị đánh bay bởi hào quang của sự vui vẻ. Không cần nhìn cũng biết là Ten đang cười tới hai mắt cong cong sau lớp khẩu trang ấy.

    Ten chạy nhanh tới ôm chầm lấy Johnny khiến đôi chân run rẩy của anh suýt chút nữa là trụ không vững. May mà bé cưng của anh nhỏ con đấy.

    "Em qua ký túc 127 tìm anh nhưng mấy hyung ấy nói anh đã ra ngoài, em còn tưởng đêm nay không gặp được anh rồi. Anh còn giận em không?" cậu cởi khẩu trang ra nói rồi dụi vào người anh làm nũng.

    "Anh không giận em, anh phải xin lỗi em mới đúng, xin lỗi vì đã nổi nóng với em, vì đã không nghĩ tới cảm nhận của em, vì tất cả. Từ nay anh sẽ không như thế nữa, anh sẽ cố gắng không khiến em buồn vì anh nữa." Johnny khẽ siết chặt Ten hơn, ai ngờ cậu lại rời khỏi cái ôm của anh.

    "Anh chưa bao giờ làm em buồn hết đó, là tại em hết, gần đây em ít dành thời gian cho anh hơn vì mãi lo cho mấy đứa nhỏ. Em sẽ cố gắng cân bằng thời gian.. ưm."

    Không để Ten nói hết câu, Johnny đã kéo cậu vào một nụ hôn nồng nhiệt. Anh nhớ đôi môi ngọt ngào của cậu chết đi được. Ten cũng bị cuốn theo nụ hôn của anh, nhưng rồi cậu chợt tỉnh táo lại và khẽ đẩy ngực anh để kết thúc nụ hôn khiến Johnny tiếc nuối mổ thêm một cái lên môi cậu rồi mới rời hẳn ra.

    "Hyung, chúng ta đang ở ngoài đấy." cậu ngượng ngùng.

    "Xin lỗi, là do anh không kiềm chế được. Về thôi, anh đưa em về."

    Nói rồi Johnny lôi bàn tay lạnh lẽo đang rút trong tay áo dài quá khổ của Ten ra để đan vào tay mình rồi cho vào tay cả hai vào túi áo khoác. Lần này anh sẽ giữ lấy con mèo đáng yêu nhất vũ trụ của mình thật chặt, ai cũng đừng hòng cướp được.

    Đêm đó, Johnny đã mặt dày ở lại phòng Ten, khiến cho Hendery phải chạy nạn qua phòng Lucas và WinWin để tránh ngộ độc cơm chó. Càng tệ hơn nữa là sau ngày hôm đó, không hiểu sao Johnny hyung lại trở nên cực kỳ dính Ten. Cứ như anh ấy muốn nói với mọi người rằng Ten là của anh ấy vậy. Thế là suốt cả một tuần sau đó, cả NCT đều bị khủng bố bởi cái không khí ngọt ngào của đôi tình nhân nào đó.

    Còn về viên đá ước của Yuta thì sau đó đã được Johnny bọc trong năm lớp chống sốc, cho vào hộp gỗ chắc chắn đặt sâu trong học tủ để bảo đảm nó sẽ không hư hao gì nữa. Anh không muốn phải trải nghiệm những chuyện tâm linh gì đó nữa đâu.

    Hoàn

    * * *

    Tâm sự cụng Mèo Lười:

    Thế là mình đã hoàn thành fanfic đầu tiên rồi Yeah!

    Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình trong thời gian qua. Những bình luận và lượt thích của mọi người đã đem đến cho mình rất nhiều động lực, cũng như giúp mình tự tin hơn khi viết. Dù mình chưa hoàn toàn hài lòng vì kỷ năng viết của bản thân, nhưng mình vẫn luôn quan niệm rằng cái gì làm nhiều thì cũng sẽ tốt lên thôi nên mình sẽ tiếp tục cố gắng hoàn thiện nó.

    Và cũng mong mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ fic JohnTen sắp ra mắt của mình là "Viên Marshmallow Mềm Dính của anh" nhé.

    Bye for now. See you all soon.
     
  6. Gummy

    Bài viết:
    20
    Bonus 1. Johnny "Chua"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gần đây Ten đang có một mối quan ngại vô cùng sâu sắc và nó liên quan tới việc anh người yêu của cậu, nên nói thế nào nhỉ, anh ấy đột nhiên trở nên vô cùng chiếm hữu. Theo như Chenle nói thì là 'Johnny hyung gần đây luôn tỏa ra mùi chua nồng nặc của giấm.'Mà Ten thấy mình có làm gì đâu mà anh ấy phải ghen chứ? Không phải từ trước đến giờ cậu vẫn luôn thân với mọi người như vậy sao? Lúc trước không ghen, bây giờ sao lại ghen rồi?

    Nói thật thì lúc đầu Ten cũng không phát hiện ra chuyện này đâu, cậu chỉ nghĩ đơn giản là Johnny dính mình hơn do cả hai vừa mới làm lành thôi. Ai mà ngờ trong buổi livestream hôm 11/11, trong lúc mọi người nói về Pocky Day, cậu chỉ buộc miệng nói là cậu cũng được cho bánh thì Johnny lập tức hỏi ngay là ai đã cho cậu với thái độ cực kỳ nghiêm túc. Ten lúc đó có chút giật mình vì bình thường Johnny rất ít khi mất bình tĩnh như thế trên live, nhưng cậu vẫn trả lời anh.

    "Là Lucas, em ấy đã vào phòng trang điểm và cho em một que bánh."

    Cứ tưởng Johnny sẽ đáp lại gì đó để trêu chọc cậu như thường lệ thì anh ấy chỉ gật đầu như đã biết rồi ngồi yên lặng suốt cho tới hết buổi live.

    Làm mấy thành viên khác đều nhanh chóng ra khỏi phòng sau khi live xong vì ông anh Johnny luôn vui vẻ bỗng nhiên trở nên quá âm trầm. Khi phòng chỉ còn hai người, Ten mới ngồi xổm trước mặt Johnny rồi vịnh tay lên hai đầu gối anh như một con mèo nhỏ.

    "Johnny, hôm nay anh sao vậy? Sao lại không vui rồi?"

    Johnny nhìn Ten rồi đưa tay nhéo hai má cậu khiến Ten hơi bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn để yên cho anh nhéo. Bé cưng của anh đáng yêu quá, phải chi chỉ mình anh thấy thế thôi thì tốt rồi.

    "Anh không thích em nhận đồ của người khác nhất là đồ của Lucas."

    "Chỉ là một que bánh thôi mà." bình thường bọn em còn uống chung ống hút nữa cơ. May mà nửa câu sau bị Ten nuốt ngược vào bụng sau khi thấy Johnny trừng mắt lên.

    "Một que cũng không được." Johnny quả quyết.

    "Rồi, rồi, em biết rồi, sao hôm nay lại nhạy cảm như vậy chứ? Hôn một cái nào."

    Ten bật dậy ngồi lên đùi Johnny để hôn lên môi anh một cái thật kêu rồi rời ra ngay, nhưng Johnny đâu để cậu như ý. Anh ghì cổ Ten lại để trao cậu một cái hôn kiểu Pháp tiêu chuẩn.

    "Phải luôn nhớ là em đã có người yêu rồi nhớ chưa." Johnny nói sau khi kết thúc nụ hôn.

    "Em đã bao giờ quên đâu." Ten lại bĩu môi khiến Johnny lại mổ thêm mấy cái lên đôi môi xinh xắn ấy, em đã từng quên rồi đấy tên nhóc đáng ghét.

    Ten cứ vô tư nghĩ chuyện giận dỗi tới đó là xong rồi, nhưng càng ngày Johnny càng quản cậu chặt hơn, còn nhiều lần bị camera quay trúng nữa chứ. Điển hình nhất là trong một buổi tập nhảy, khi cậu và Jaehyun đang mải vui đùa với nhau thì nhóc ấy bỗng cảm thấy lạnh gáy. Sau đó, Jaehyun suýt chút nữa là đứng tim khi đối diện với khuôn mặt đằng đằng sát khí đang đứng sau lưng mình của Johnny.

    Rồi thì sự "chua" của Johnny cũng lên tới đỉnh điểm vào một đêm cuối đông, khi thời tiết đang dần ấm lên. Tối đó, Anh đang vui vẻ xem live của Ten, cậu đang livestream để học bài với fan. Cũng sẽ không có gì đặc biệt nếu Kun không xuất hiện và nằm đè lên người Ten, rồi cả hai còn suýt nữa là hôn nhau. Xem tới đó thì Johnny không còn bình tỉnh nổi nữa. Anh bật dậy để đi qua ký túc xá WayV, anh phải bắt con mèo hư hỏng đó về.

    Ten vừa tắt live không lâu thì Johnny tới, anh kéo cậu đang ngơ ngác ra cửa, nhưng rồi dường như nhớ ra gì đó, anh lại quay về phòng Ten để lấy cho cậu một cái áo khoác to. Giận thì giận nhưng cũng không thể để em ấy bị lạnh được.

    "Chúng ta đi đâu vậy hyung?"

    "Về ký túc 127"

    "Qua đó để làm gì?"

    "Để phạt em"

    "Em đã làm gì sai chứ?" Ten kinh ngạc nhìn anh, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo không hề giãy giụa. Johnny có thể phạt cậu thế nào chứ, chắc lại cằn nhằn mấy câu rồi lại nhéo má cậu thôi.

    "Tới đó rồi anh nói cho em nghe."

    Ten có thể cảm nhận được lửa giận hừng hực của anh người yêu đang bùng cháy dữ dội nên cậu cũng không dám hỏi nữa.

    Về tới ký túc 127, không để Ten kịp chào ai Johnny đã lôi tuột cậu vào phòng, khóa luôn cửa lại. Ánh mắt Johnny nhìn Ten lúc này bổng khiến cậu thấy sợ, có vẻ trừng phạt mà anh nói lần này không chỉ đơn giản là bẹo má rồi.

    "Johnny hyung" cậu khẽ gọi.

    Nhưng Johnny không trả lời cậu. Anh mạnh bạo đẩy cậu xuống giường rồi nằm đè lên người Ten, hai tay cậu cũng bị anh đè chặt hai bên đầu.

    "Johnny, anh làm em sợ đấy."

    Johnny vẫn không nói gì mà chỉ nhìn sâu vào mắt cậu, môi anh lần lượt hôn lên vầng trán trơn bóng, đôi mắt mèo xinh đẹp đang sợ hãi, chiếc mũi cao hơi hếch, và cuối cùng là đôi môi ngọt ngào. Cơ thể Ten dần thả lỏng vì những cái hôn vụn vặt nhưng đầy dịu dàng của anh. Lúc cậu định lên tiếng lần nữa thì Johnny lại thì thầm vào tai Ten khiến cậu phải rụt người lại vì cảm giác nhột nhạt.

    "Anh không thích em thân mật với người khác như vậy."

    "Ai cơ?"

    "Tất cả, Lucas, Kun, Doyoung, Taeyong, Teail hyung, tất cả, đừng thân mật với mọi người nữa, em chỉ nên làm thế với anh thôi." Johnny nghiêm giọng rồi cắn nhẹ vào vành tai của Ten làm cậu phải kêu lên vì đau và vì cái cảm giác rạo rực chợt bùng phát, đó là điểm nhạy cảm của cậu.

    "Ưm.. Johhny đừng mà, anh biết em yêu ai nhất mà."

    "Anh biết chứ, anh cũng yêu em rất nhiều. Nhưng nhiều nhất thì chưa đủ, anh muốn là người duy nhất mà em yêu kìa. Ten anh yêu em, anh nghĩ anh sắp phát điên vì yêu em rồi. Càng ngày anh càng muốn giữ em cho riêng mình, chỉ cần thấy những cử chỉ và ánh mắt của họ dành cho em là anh lại muốn giấu em đi. Rồi anh lại sợ một ngày nào đó em sẽ phát hiện ra người phù hợp với em hơn anh, người có thể dành nhiều thời gian cho em hơn."

    Johhny vẫn vùi mặt trong cổ cậu nên Ten không thấy được biểu cảm của anh lúc này, nhưng cậu có thể cảm nhận được sự ẩm ướt đang dần lan rộng trên vai áo mình.

    "Hôm nay anh sao vậy John John, shhh không sao rồi, em vẫn luôn ở đây, vẫn luôn bên cạnh anh mà." Cậu cố rút tay ra để ôm lại anh, nhưng thất bại vì Johnny không thả tay cậu ra.

    "Nói dối, lúc nãy em suýt nữa là hôn Kun rồi."

    "Tụi em đùa thôi, ai đời lại hôn nhau trên live chứ."

    "Vậy không phải trên live thì hôn được sao?" Cuối cùng Johnny cũng chịu nhổm dậy để nhìn cậu.

    "Đúng vậy." Ten cười gợi đòn

    "Em dám, khi nào?" Lửa ghen của Johnny lại bùng cháy.

    "Mới vừa xong đấy, bị một con gấu đè xuống hôn tới tấp hí hí."

    "Anh không đùa đâu, nói chung là sau này không được thân mật quá với ai khác ngoài anh hết hiểu chưa?" Johnny thả tay ra để giữ lấy hai má cậu.

    "Got it, my fatass."

    Ten dùng hai tay vừa được tự do của mình vòng lên cổ Johnny định trao cho anh một cái hôn phớt, nhưng Johnny lại ngăn cậu lại.

    "Sao vậy John?" Ten nhăn mặt khó hiểu.

    "Cái đó không dập được lửa mà em đã đốt đâu."

    May mắn là sau khi thức dậy Ten không những không giận anh mà còn thật sự giảm bớt mấy hành động thân mật với các thành viên khác. Nhiều lúc cậu lỡ hơi thân cận với ai quá thì cũng lập tức lấm lét nhìn quanh xem có anh ở đó không. Những lúc như vậy thì Johnny chỉ muốn kéo cậu lại hôn cho mấy cái. Chittaphon đúng là cái đồ đáng yêu nhất vũ trụ mà. Johnny cười thầm, lâu lâu ghen một chút cũng không tệ chút nào nhỉ?

    Hết bonus 1
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng một 2023
  7. Gummy

    Bài viết:
    20
    Bonus 2. You like him better (TaeTen)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cùng là một cái áo thun, nhưng Taeyong lại luôn thấy Ten mặc nó đẹp hơn. Cùng là một động tác nhảy nhưng em ấy luôn là người nổi bật nhất. Cùng là một vấn đề, nhưng Ten luôn có một cách nhìn khác biệt hơn. Ten luôn xuất sắc và thông minh như vậy, nhưng sao em lại không nhận ra tình cảm của anh dành cho em nhỉ? Chẳng lẽ những biểu hiện của anh còn chưa đủ rõ ràng sao?

    Taeyong nhận ra mình thích Ten từ khá sớm, có lẽ hình phạt trở thành cặp đôi hồi SM Rookies là lúc anh phát hiện rõ ràng hơn những tình cảm vượt xa tình bạn giữa mình và Ten. Nhưng bản thân anh lại có chút sợ hãi, sợ rằng nếu anh thổ lộ với Ten thì có phải đến cả tình bạn cũng không còn không? Lỡ cậu xa lánh anh thì sao? Chỉ cần nghĩ đến việc không thể nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu ấy thì tim anh đã đau đớn không chịu được.

    Thế nên Taeyong hèn nhát quyết định âm thầm bên cạnh Ten, trở thành người hiểu cậu nhất, quan tâm mọi thứ xung quanh cậu dù là nhỏ nhặt nhất để chờ tới ngày Ten nhận ra tình cảm của anh. Nhận ra rằng anh là người phù hợp với em ấy nhất.

    Lâu dần, giữa hai người hình thành một sự ngầm ăn ý hoàn hảo, nhiều khi Ten chưa cần mở lời thì Taeyong đã biết cậu cần gì và đưa nó cho Ten và Taeyong vẫn luôn tự hào vì điều đó. Nhưng rồi điều luôn khiến anh tự hào ấy lại là con dao hai lưỡi làm trái tim anh không ngừng rỉ máu.

    Vì quá hiểu Ten nên Taeyong cũng biết rằng Ten đang thích một người và người đó không phải là anh. Chỉ cần nhìn vào cái cách mà đôi mắt xinh đẹp ấy sáng lên mỗi khi Johnny đi ngang qua cũng đủ hiểu, em ấy hoàn toàn bị cậu ta mê hoặc. Em vô tư kể về cậu ta trong khi trái tim của Taeyong thì chết lặng đi trong đau thương.

    Nhưng dù có đau thế nào thì Taeyong cũng không thể ghét tên bạn cùng phòng của mình được. Phải công nhận Johnny là một người rất tốt, cậu ta chăm chỉ trong công việc, hay giúp đỡ người khác, vừa hòa đồng vừa vui vẻ lại còn đẹp trai miễn chê. Ten thích cậu ta cũng phải thôi. Thế nhưng con người vốn luôn ích kỷ, cho nên thỉnh thoảng Taeyong đã nghĩ rằng sẽ thật tuyệt nếu không có Johnny chen vào giữa Ten và mình. Không có cậu ấy thì có thể sau một thời gian dài Ten sẽ nhận ra tình cảm của Taeyong để rồi biết đâu cả hai sẽ có một cái kết thật viên mãn.

    Lúc đó, điều duy nhất mà Taeyong có thể bấu víu vào là có thể đó chỉ là tình cảm đơn phương của Ten và nếu Johnny không đáp lại tình cảm của em ấy thì Ten sẽ quên nó đi sớm thôi. Taeyong vẫn luôn nuôi niềm hy vọng nhỏ nhoi và cũng đầy tuyệt vọng đó.

    Cho đến một ngày nắng đẹp, Taeyong thức dậy và phát hiện Ten xuất hiện trong phòng của mình và Johnny trong một cái hoodie rộng thùng thình. Dù Ten nhìn rất đáng yêu khi mặc nó, nhưng hình như cái áo đó trông hơi quen thì phải, và rồi tầm mắt anh rơi vào cái vết màu đỏ chói mắt trên cái cổ trắng nõn của Ten. Vậy là điều anh sợ nhất đã xảy ra rồi. Taeyong bỗng cảm thấy thật lạnh lẽo thấu xương dù bản thân đang được bao bọc bởi ánh mặt trời ấm áp.

    Thấy Taeyong cứ đứng nhìn mình, Ten lên tiếng như để giải đáp cho các thắc mắc của Taeyong.

    "Tối qua vì thấy đã trễ rồi nên em ngủ lại bên này, và Johnny hyung đã cho em mượn áo của anh ấy để thay."

    Một lần nữa cái thứ thần giao cách cảm chết tiệt đó lại khiến cho anh biết rằng Ten không nói hết sự thật với anh, và rằng là giữa em và cậu ta đã hình thành một tầng quan hệ mới, loại quan hệ mà anh không thể xen vào.

    "Em mới dọn qua ký túc xá Dream không lâu mà anh đã không chào đón em nữa sao?" Thấy Taeyong không nói gì mà chỉ nhìn mình, Ten mới bĩu môi nói.

    "Nghĩ gì vậy, ký túc xá bọn anh luôn chào đón em mà. Có muốn ăn món gì không? Anh nấu cho."

    "Yeah, Taeyong hyung là tốt nhất. Anh trai yêu dấu em muốn ăn cơm chiên kim chi."

    "Được rồi, vậy ngồi chơi tiếp đi. Khi nào nấu xong anh gọi."

    "Tuyệt quá, em yêu anh Taeyong hyung." Ten vừa nói vừa bắn tim cho Taeyong.

    Taeyong chỉ cười nhạt rồi đi vào bếp. Ngẩng người nhìn dòng nước liên tục chảy ra từ vòi dần dần ngập qua các loại rau cải trong thau rồi tràn cả ra ngoài. Taeyong thầm nghĩ 'đúng là Ten có thích mình đấy, chỉ là em thích cậu ta hơn mà thôi.'

    I wish you could know how much I love you.

    But I watch your eyes as he walks by.

    You like him better, wish I were him.

    Hết bonus 2.
     
  8. Gummy

    Bài viết:
    20
    Bonus 3. Căn bệnh ngọt ngào của WinWin

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đối với WinWin, cảm giác của cậu dành cho Ten giống như hội chứng chim non* vậy. Cậu luôn cảm thấy gần gũi và thoãi mái khi ở bên anh. Khi cậu còn là một tên nhóc mới chân ướt chân ráo tới đất nước Hàn Quốc này để làm thực tập sinh, mọi thứ đều thật khó khăn và lạ lẫm. Cậu lúc đó một chữ Hàn bẻ đôi cũng không biết, tiếng Anh càng khỏi bàn tới. Suốt ngày chỉ có thể trao đổi vài câu với Kun ca vì anh ấy luôn rất bận luyện tập.

    Như bao cậu trai cùng trang lứa, WinWin cũng muốn được đi chơi và thăm thú Hàn Quốc, nhưng rào cản ngôn ngữ lại làm cậu chùn bước. Những thành viên khác cũng đã rất cố gắng làm quen với cậu nhưng họ bỏ cuộc sau vài lần cố giao tiếp với Winwin nhưng thất bại. WinWin không trách họ, cậu hiểu đó không phải là lỗi của họ, lỗi là do cậu không đủ hòa đồng cũng như không đủ ngoại ngữ, nên WinWin càng ngày càng trở nên ít nói hơn.

    Cho tới một ngày, Ten xuất hiện trong cuộc đời buồn tẻ và nhàm chán của cậu, Ten khiến nó trở nên sinh động và rực rỡ bằng nụ cười tỏa nắng đẹp tuyệt trần của mình. Ten luôn vui vẻ dùng những chữ tiếng anh và hàn đơn giản kết hợp với ngôn ngữ hình thể dễ hiểu để giao tiếp với cậu như "We, go, play." Thế mà không biết nhờ một lực lượng kỳ quái nào đó mà cả hai lại có thể hiểu nhau bằng cái cách giao tiếp kì lạ ấy.

    Nhờ thế mới bắt đầu có những buổi đi chơi hai người đầy ắp niềm vui. Đến hiện tại các thành viên khác còn ngạc nhiên khi kể về chuyện hai người có thể dùng cách giao tiếp đó để đi khu vui chơi với nhau cả ngày. Sau này khi tiếng Hàn của cậu và tiếng Hoa của Ten đều đã được cải thiện rất nhiều thì cả hai vẫn cứ trộn lẫn cả ba ngôn ngữ để nói chuyện với nhau. Miễn sao giao tiếp được là ổn, vì sự hiểu nhau của họ đã vượt qua rào cản ngôn ngữ từ lâu rồi.

    Những tưởng mối quan hệ anh em trong sáng của hai người sẽ mãi được duy trì thì vào một ngày nọ, WinWin bổng phát hiện ra tim mình có vấn đề và những triệu chứng của căn bệnh nguy hiểm đó chỉ xuất hiện khi cậu ở gần Ten mà thôi. Nếu cậu nhớ không lầm thì những triệu chứng đó bắt đầu từ một lần khi cả nhóm vừa tập luyện xong, Ten huyng đột nhiên tự vấp vào chân mình mà ngã. Theo phản xạ tự nhiên của người ở gần anh nhất, cậu liền vươn tay kéo anh lại. Để rồi khi cái cơ thể không biết từ khi nào lại trở nên nhỏ bé của Ten nằm gọn lỏn trong lòng mình, WinWin mới phát hiện tim mình bỗng đập nhanh một cách bất thường. Nhưng chuyện còn chưa dừng lại ở đó, vì Ten sau khi ổn định lại cơ thể thì lại ngước lên nhìn WinWin rồi vừa cười xinh vừa chun mũi cảm ơn WinWin.

    "Anieyo, thầy Đổng."

    Trái tim vốn đang đập loạn nhịp của WinWin sau đòn tấn công bất ngờ đó của Ten liền quên luôn nhiệm vụ của nó là phải đập. Lúc đó WinWin còn nghe thấy âm thanh tít dài của máy đo nhịp tim nữa cơ.

    Đó là lý do mà từ dạo ấy dù cho WinWin chưa bao giờ ghét những cái ôm của Ten dành cho mình, nhưng cậu cũng không thích chúng nữa vì cái ôm của Ten là thứ khiến cho trái tim cậu trở bệnh. Tim WinWin luôn đập một cách mất kiểm soát mỗi khi ở gần Ten và mỗi khi Ten ôm cậu thì nó lại cứ hẫng đi mấy nhịp. Nếu cứ tiếp tục như thế thì có khi cậu sẽ chết vì bệnh tim mất. Thành ra WinWin cứ né tránh những cái ôm của Ten bất cứ khi nào cậu có thể, sức khoẻ vẫn là trên hết cậu không muốn chết vì bệnh tim khi còn trẻ thế này chút nào.

    Nhưng Ten chưa bao giờ vì sự né tránh của WinWin mà bỏ cuộc cả, hai từ "bỏ cuộc" không bao giờ có trong từ điển của Ten Chittaphon Leechaiyapornkul nhé. Cậu càng tránh, anh càng bám chặt hơn, ai bảo nhóc ấy cứ đáng yêu hết phần thiên hạ như thế. Hình ảnh cứ như mèo vờn chuột của cả hai cứ thế trở nên quen thuộc với mọi người. Ten thì cứ đuổi còn WinWin thì cứ tránh.

    Những tưởng cả hai sẽ cứ mãi như thế, thì bỗng một ngày cả nhóm chợt nhận ra Ten không còn đuổi theo WinWin nữa. Còn WinWin thì cứ dùng đôi mắt buồn bã dõi theo Ten. Cả hai vẫn giao tiếp bình thường, nhưng Ten lại trở nên vô cùng đúng mực khi ở bên WinWin. Lúc đó Ten sẽ ôm tất cả các thành viên trừ WinWin. Ai cũng không biết lý do của sự thay đổi này, nhưng Ten không còn là fanboy cuồng nhiệt của WinWin nữa thì cũng tốt thôi, cậu sẽ có nhiều thời gian cho họ hơn, cũng đâu phải Ten tránh mặt gì WinWin đâu nên cũng không ai tìm hiểu nguyên do.

    Mà nguyên nhân thật sự của sự thay đổi này là vào một buổi trưa, sau một buổi diễn của cả nhóm vào tuần trước, WinWin đang khá mệt vì phải nhảy suốt trong không khí nóng bức. Thế nên khi Ten lại tiến đến định ôm cậu như thường lệ thì WinWin mới vùng vẫy mạnh hơn ngày thường để đẩy Ten ra. Ai mà ngờ tay cậu lại vô tình đánh trúng vào má Ten khá mạnh khiến cả hai cùng hốt hoảng nhìn nhau. Khi WinWin còn đang không biết mở lời thế nào bằng mấy cái ngôn ngữ đang lộn tùng phèo trong đầu mình lúc đó thì Ten đã mở lời trước.

    "Anh xin lỗi nha, anh lấy nước cho em này, nhớ uống nhé. Anh đi qua kia trước, bye."

    Ten ngượng ngùng quay lưng đi sau khi nói một tràng, để lại WinWin thất thần nhìn chai nước trong tay, là vị mà cậu thích. Anh ấy sẽ không giận mình đâu đúng không? Ten hyung sẽ không bao giờ giận mình đâu, ngày mai anh ấy sẽ lại đến tìm mình thôi. WinWin tự an ủi bản thân.

    Nhưng có vẻ WinWin đã lầm vì sau hôm đó Ten không còn chủ động tới tìm cậu nữa. Có gặp cũng chỉ chào hỏi vài câu rồi lại đi với các thành viên khác.

    Sau một tuần thiếu vắng những cái ôm của Ten, WinWin mới phát hiện bệnh của mình không những không thuyên giảm mà nay còn nặng thêm. Thay vì chỉ loạn nhịp như trước, thì giờ nó lại cứ nhói lên một cách đau đớn mỗi khi cậu thấy Ten vui đùa cùng các thành viên khác. Khi nghĩ tới Ten sẽ không bao giờ để ý đến mình nữa thì cậu lại thấy như tim mình bị ai đó dùng dao khoét cho một lỗ sâu hoắm vậy.

    Nhiều lần WinWin muốn mở lời xin lỗi Ten, nhưng cậu lại sợ phải đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của anh ấy. Cậu nghĩ bản thân sẽ chết vì đau tim nếu anh ấy lơ đi lời xin lỗi của mình. Thế nên công cuộc làm lành của WinWin vẫn cứ dậm chân tại chổ.

    Cho đến một ngày, WinWin phát sốt. Cậu bị hành hạ bởi những cơn đau đầu và cả người thì cứ lúc lạnh lúc nóng. Điều duy nhất khiến cậu thấy vui là Ten đang ở bên cạnh chăm sóc cho mình.

    "Kun ca đang nấu cháo đấy, em ăn rồi hẳn uống thuốc nhé." Ten vừa nói vừa thay miếng dán hạ sốt mới cho WinWin.

    Khi thấy tay Ten chuẩn bị rời khỏi trán mình, WinWin lấp tức bắt lấy nó rồi hỏi Ten với ánh mắt mơ màng ngập nước.

    "Huyng, có phải em khỏi bệnh rồi thì anh sẽ lại không để ý tới em nữa không?"

    "Sao lại thế được, anh lúc nào mà không quan tâm em chứ?"

    "Anh có, anh không để ý em gần hai tuần rồi."

    "Chúng ta vẫn cùng ăn tối mỗi ngày mà, WinWin của chúng ta hôm nay sao lại nhõng nhẽo vậy?" Ten cười hiền xoa đầu WinWin.

    "Nhưng.. nhưng anh không ôm em nữa." WinWin thấy vô cùng uỷ khuất.

    "Anh cứ nghĩ là em không thích, nên mới không làm thế nữa. Anh không muốn em khó chịu."

    "Không.. không phải là em không thích, chỉ.. chỉ là em thấy ngại thôi."

    "Thật sao?" Ten mừng rỡ hỏi

    "Thật"

    "Tốt quá"

    Ten nhào lên ôm chầm lấy WinWin, mặc cho nhóc ấy giờ đang là người bệnh. WinWin chỉ có thể bất đắc dĩ cười, có thể Ten là nguyên nhân của căn bệnh tim kỳ lại đó của cậu, nhưng nếu xa anh ấy chỉ khiến nó trở nên nặng hơn thì cậu nghĩ là thà cho nó loạn nhịp khi ở bên anh ấy cũng vẫn tốt hơn nhiều không phải sao? Dù gì thì cậu không cũng không ghét cơ thể mềm mại ấy chút nào. Khẽ xiết chặt vòng tay hơn khi Ten định ngồi dậy, WinWin muốn tận hưỡng cái ôm lâu rồi mới có này lâu hơn một chút nữa.

    "Ôm em thêm chút nữa đi." cậu thì thầm.

    "Em định lây bệnh cho anh đấy à?" Ten nghe vậy thì cũng nằm yên cho nhóc gà con của mình ôm.

    "Đúng vậy, anh bệnh rồi em sẽ chăm sóc lại cho anh."

    "Anh mới không thèm bị bệnh đâu."

    Không cần nhìn WinWin cũng biết bờ môi mỏng ấy lại đang bĩu ra rồi. Không biết cảm giác khi chạm vào đôi môi ấy sẽ thế nào nhỉ? Nó có thơm như cơ thể anh lúc này không? WinWin nhẹ nhàng liếm môi mình, đợi hết bệnh rồi mình cũng nên tìm cơ hội để thử nhỉ. Đôi môi có thể tạo nên nụ cười đẹp như thế thì chắc cũng sẽ ngọt ngào lắm đây.

    Từ đó, không ai thấy WinWin phản đối khi bị Ten ôm lấy nữa mà phần lớn cậu chỉ bất lực để yên cho anh muốn làm gì thì làm, khi offcam họ còn bắt đầu thấy WinWin ngày càng thích chủ động ôm Ten. Cậu chàng có vẻ đang ngày càng thích nghi với cường độ đập mới của tim mình rồi.

    Hết bonus 3.

    * * *

    *Hội chứng chim non, hay còn gọi là hội chứng vịt con (Baby Duck Syndrome) : Hội chứng vịt con dùng để chỉ việc con người có xu hướng coi những trải nghiệm đầu tiên, những cảm xúc đầu tiên, những sự vật tiếp xúc đầu tiên là "tốt nhất", "chuẩn nhất" vì vịt con luôn mặc định thứ đầu tiên nó thấy khi vừa nở khỏi trứng là mẹ mình dù đó có là một quả bóng hay động vật khác.

    Tâm sự cùng Mèo:

    Vừa thi xong hai môn yeah!

    Truyện của mình kết thúc tại đây. Mình đang nghĩ có nên viết riêng một fic về thế giới mà mọi người chia lịch để ở bên Ten không?
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...